Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 270



Ánh mắt cô chậm rãi mở to:

"Anh... Không phải là...."

Anh Thần nghi ngờ hỏi: "Yên Yên, cô biết anh ta sao?"

Mạnh Như Yên rất nhanh đã phản ứng lại:

"Đương nhiên không quen biết, nhưng hôm qua khi Hạ Hạ từ chức với tôi, nói sẽ giới thiệu một chuyên gia trang điểm, người cô ấy nói chính là anh, đúng không?"

Ông chú cười dịu dàng, vươn tay nói:

"Đúng vậy, Mạnh lão sư, anh Thần, các người đúng rồi. Tôi là anh trai của Hạ Hạ, tôi tên là ——."

Tròng mắt màu nâu nhạt dưới lông mày của ông chú vừa chuyển:

"—— Hạ Đông Đông."

Mạnh Như Yên: "..."

Chú ý đặt tên một chút được không?

DTV

Nhưng anh Thần hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong đó, ngược lại còn trêu ghẹo nói:

"Người nhà các người đặt tên thật thú vị, một người là Hạ Hạ, một người là Đông Đông, vậy sau này có phải còn có một người Xuân Xuân và Thu Thu hay không?"

Ông chú này, cũng chính là Hạ Trừng Trừng chớp mắt, đầu nghiêng một cái, nghiêm túc nói:

"Có lẽ thật sự có thể đó?"

Anh Thìn: "???"

Anh Thìn nói cho Hạ Trừng Trừng biết chuyện hôm nay phải ngủ lại ở núi, may mắn xe của Hạ Trừng Trừng dừng cách đó không xa, lúc này thu dọn hành lý xong đã trở lại xe bảo mẫu.

Những người khác trong đoàn làm phim cũng đã đến đông đủ, một đội xe băng băng chạy về phía núi Tam Nương Nương.

Ở trên xe xóc nảy nên Hạ Trừng Trừng không có cách nào trang điểm cho Mạnh Như Yên, dứt khoát lấy ra một ít bình, lọ chăm sóc da, giúp cô chăm sóc da mặt.

Mạnh Như Yên cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, lật kịch bản ra đọc lại lời thoại.

"Quả thật nên ghi nhớ thêm một ít thoại."

Anh Thần nói:

"Nhiệm vụ quay phim ở núi Tam Nương Nương rất nhiều, nếu cứ trì hoãn tiến độ sẽ không tốt."

"Núi chúng ta muốn đến chính là núi Tam Nương Nương sao?"

Hạ Trừng Trừng ngây ngẩn.

"A, tôi chưa nói cho anh biết sao?"

Anh Thần mới phản ứng lại:

"Trong kịch bản có một cảnh nam nữ chính gặp lại ở nơi thâm sơn, ngôi chùa trên núi Tam Nương Nương là địa điểm thích hợp nhất.

Như thế nào, Đông Đông lão sư, không phải anh đã mang theo hành lý sao, có gì bất tiện à?"

"A…"

Hạ Trừng Trừng thấp giọng mỉm cười:

"Không có gì bất tiện, chỉ là đây là lần đầu tiên tôi đi núi Tam Nương Nương, có chút tò mò mà thôi."

Tiếp theo, ba người trong xe bảo mẫu đều bận rộn chuyện trong tay, không nói chuyện với nhau nữa.

Hạ Trừng Trừng ngồi bên cạnh Mạnh Như Yên, nhìn cảnh núi non trải dài bên ngoài.

Đã vào thu, trên núi sâu cũng lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Hạ Trừng Trừng nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại lật tiểu thuyết của thế giới này.

Núi Tam Nương Nương là một nơi được đề cập trong tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, có một đoàn làm phim quay ở núi Tam Nương Nương, cuối cùng lại bị mắc kẹt trên núi vì lở đất.

Lúc đó không có thương vong gì, đoàn làm phim cũng kịp thời liên lạc với đội cứu hộ, đội cứu hộ dự đoán bốn năm ngày mới có thể xây dựng một con đường núi tạm thời.

Tuy nhiên, trước khi đội cứu hộ đào đường núi, một diễn viên đã tự sát tại khách sạn trên núi Tam Nương Nương.

Không ai biết lý do tại sao anh lại tự tử, và cuốn tiểu thuyết cũng không mô tả chi tiết danh tính của người đó.

Sau đó, đoàn làm phim Tiên Quyết cũng đến núi Tam Nương Nương lấy bối cảnh, mọi người nhớ tới nơi này từng có người chết, đều có hơi sợ hãi.

Nhất là Diệp Thi Văn, buổi tối bị câu chuyện tự sát này dọa đến mức không dám ngủ, vẫn là Hàn Gia Lâm kịp thời chạy tới, trải qua một đêm đáng sợ với cô.

Đây cũng chính là một trắc trở nho nhỏ trong tiểu thuyết, toàn bộ sự kiện diễn viên Tam Nương Sơn tự sát cùng lắm là vì làm nổi bật một bầu không khí để Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm có thể ngọt ngào vượt qua một đêm mà thôi.

Trước khi Hạ Trừng Trừng tới Hoành Đi3m, cũng đã tra qua núi Tam Nương Nương, nhưng cũng không tra được tin tức "diễn viên tự sát".

Nói cách khác, chuyện này, còn chưa xảy ra.

"Sẽ không phải đoàn làm phim xui xẻo bị đất đá vây quanh kia chính là 'Nữu Cổ Lộc công lược' chứ?"

Hạ Trừng Trừng có chút nghi ngờ.

Hệ thống lại không cho là đúng:

"Không đến mức như vậy, cô cũng không phải người tử vong, làm sao có thể đi tới đâu cũng có dưa chứ?"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 271



Trên xe, Mạnh Như Yên và anh Thần đang ngủ bù.

Sắp đến nơi, Mạnh Như Yên mới tỉnh ngủ.

Cô duỗi thắt lưng, nhìn thấy trợ lý phía trước đang nghiêm túc lái xe, anh Thần còn đang ngủ say, vì thế kéo Hạ Trừng Trừng bên cạnh, nhỏ giọng nói.

"Đêm nay muốn qua đêm ở núi Tam Nương Nương, thân phận của cô nếu như đi đăng ký khách sạn, nhất định sẽ bại lộ, buổi tối vẫn nên ở lại cùng tôi đi!"

Hạ Trừng Trừng gật đầu, cô vốn dĩ cũng lo lắng chuyện đến khách sạn đăng ký, đúng lúc Mạnh Như Yên giải quyết vấn đề của cô.

Nhưng khi Mạnh Như Yên nắm tay mình, Hạ Trừng Trừng nhìn thấy vết siết trên cổ tay cô ta, dường như càng nghiêm trọng hơn.

Hạ Trừng Trừng nhíu mày:

"Mạnh lão sư, tối hôm qua cô và Dịch Trạch Khải..."

Mạnh Như Yên lập tức che đi vết siết trên tay, ánh mắt hờ hững:

"Ai nha, chuyện tình nhân này, cô không cần hỏi."

Trong lòng Hạ Trừng Trừng rất không đành lòng:

"Cô thích Dịch Trạch Khải như vậy sao?"

Mạnh Như Yên rũ mắt xuống, hai má nổi lên một mảng đỏ ửng:

"Thích chứ, lần đầu tiên gặp mặt đã thích."

Hạ Trừng Trừng: "Nhưng anh ta đối với cô như vậy...".

Mạnh Như Yên vẫn say mê như cũ:

"Không có gì cả, hơn nữa mỗi lần sau đó anh ấy đều sẽ xin lỗi tôi nha!

Tôi biết anh ấy không có ý đó... Tôi cũng tin tưởng, anh ấy sẽ sửa đổi!"

DTV

Anh ta sẽ thay đổi sao?

Sắc mặt Hạ Trừng Trừng càng thêm âm trầm.

Tôi e là vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Mười hai giờ trưa, xe buýt của đoàn làm phim, còn có mấy người đóng vai chính, đồng loạt dừng ở trước cửa núi Tam Nương Nương.

Thiên công làm đẹp, mưa bụi m.ô.n.g lung đúng lúc rơi xuống, bao phủ lấy núi Tam Nương Nương, làm cho khu rừng nước non xanh biếc này có thêm một tầng cảm giác thần bí và m.ô.n.g lung.

Đạo diễn Đường vội vàng quay phim, để cho diễn viên và nhân viên công tác đến trường quay trước, hành lý các loại giữ lại để trợ lý và người đại diện đi thu dọn.

Hạ Trừng Trừng xách vali trang điểm, theo sát Mạnh Như Yên đến phòng trang điểm được dựng tạm ở trường quay.

Dọc theo đường đi, rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác nhìn Mạnh Như Yên và Hạ Trừng Trừng với ánh mắt tò mò, đại khái là nhìn thấy mối tình tối hôm qua của Tạ Tri Hành, tò mò bạn gái tin đồn của Tạ ảnh đế rốt cuộc trông như thế nào.

Nhưng đáng tiếc hôm nay đi theo Mạnh Như Yên là một ông chú thanh niên vẻ mặt râu ria, quần chúng ăn dưa rất là mất mát đối với việc này.

Phòng hóa trang tạm thời là một cái lều nhỏ, bởi vì thời gian gấp gáp, những diễn viên chính đến núi Tam Nương Nương quay phim phải chia sẻ.

Mạnh Như Yên cũng không thèm để ý, cô ta chọn một vị trí thoải mái, ngồi xuống bảo Hạ Trừng Trừng trang điểm.

Lúc trước đắp mặt nạ trên đường, bây giờ làn da khỏe mạnh như khói mềm mại, trang điểm cũng rất dễ dàng.

Bên cạnh Mạnh Như Yên, là nam thứ ba Mạc Vân Thiên đang ngồi.

Phân cảnh của Mạc Vân Thiên không nhiều lắm, cũng không có chuyên gia trang điểm của mình, chỉ có thể chờ chuyên gia trang điểm của đoàn làm phim trang điểm cho người khác xong, sẽ đến trang điểm cho anh ta.

Lúc trước Hạ Trừng Trừng đã chú ý tới Mạc Vân Thiên, bởi vì chuyệncủa ba anh ta nên những người khác trong đoàn làm phim cũng không quá thích anh ta, chỉ có Lâm Tiêu thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với anh ta.

Lúc này Lâm Tiêu cũng đang trang điểm, Mạc Vân Thiên lẻ loi ngồi ở một bên, lấy kịch bản ra đọc lời thoại.

Anh ta không quan tâm đến chuyện xung quanh, cho dù ngồi bên cạnh Mạnh Như Yên cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn cô.

Hai mắt Mạnh Như Yên liếc Mạc Vân Thiên một cái mới yên tâm kéo tay áo dài ra để cho Hạ Trừng Trừng giúp đỡ che vết bầm tím trên cánh tay.

Không nghĩ tới đúng lúc Mạc Vân Thiên lại nhìn qua.

"Mạnh lão sư… Tay cô..."

Mạc Vân Thiên không nhịn được lập tức hỏi.

Mạnh Như Yên kinh hãi, vội vàng rụt tay về, cùng lúc đó, Hạ Trừng Trừng cũng bước tới chen vào giữa hai người, ngăn cản tầm mắt của Mạc Vân Thiên.

"Anh nhìn lầm rồi."

Hạ Trừng Trừng trả lời đầu tiên.

Vẻ mặt Mạc Vân Thiên kia rất thờ ơ lại có hơi không thể chấp nhận, kề sát một chút:

"Nhưng rõ ràng tôi vừa mới nhìn thấy..."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 272



Anh ta bước tới trước mặt Mạnh Như Yên, nhìn kỹ đã thấy cánh tay Mạnh Như Yên ở trước mắt trơn bóng như ngọc, cái gì cũng nhìn không ra.

Trong lòng Mạc Vân Thiên thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu lạnh nhạt:

"Là tôi nhìn lầm rồi."

Sau đó anh ta tự cười mỉa mai:

"Trước kia tôi… Trên người mẹ tôi cũng từng thấy vết thương tương tự, tôi còn tưởng rằng, Mạnh lão sư đã gặp phải chuyện tương tự thôi."

"Không có không có."

Mạnh Như Yên giải thích:

"Cám ơn anh quan tâm, tôi rất tốt."

Mạc Vân Thiên nghe vậy, rũ mắt xuống, trong giọng nói vậy mà có vài phần vui mừng mờ nhạt:

"Vậy là tốt rồi."

Rất nhanh, đã đến lượt Mạc Vân Thiên trang điểm, Mạc Vân Thiên cũng rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh Mạnh Như Yên.

Nhưng Hạ Trừng Trừng lại quay đầu, nhịn không được mà nhìn Mạc Vân Thiên một cái.

Vừa rồi những lời Mạc Vân Thiên nói vẫn còn quanh quẩn bên tai Hạ Trừng Trừng.

Những gì được gọi là "Những vết thương tương tự đã được nhìn thấy trên người mẹ tôi"?

Chẳng lẽ mẹ anh ta cũng từng trải qua bạo lực gia đình?

Hạ Trừng Trừng luôn cảm thấy nhân vật Mạc Vân Thiên không đơn giản, nhưng khi lật xem tiểu thuyết, lại không tra được bất cứ chuyện gì về anh ta.

DTV

"Anh ta là nhân vật quần chúng sao."

Hệ thống xuất hiện để giải thích:

"Là nhân vật thêm vào sau khi thế giới tiểu thuyết dựa vào cốt chuyện chính hình thành.

Trong tiểu thuyết không có bất kỳ thiết lập nào về anh ta, bao gồm cả kẻ ba anh ta h.i.ế.p dâm, cô rất khó để có được bất kỳ thông tin nào về anh ta từ tiểu thuyết."

"Nếu như chỉ là nhân vật không quan trọng thì cậu không cảm thấy hệ thống chính thiết lập cho anh ta một thân phận hơi nhiều thông tin sao?"

Hạ Trừng Trừng hỏi ngược lại.

Mạnh Như Yên trang điểm xong thì ở một bên chờ.

Cô ở trên núi Tam Nương Nương là Yêu phi biến thành ni cô, vẫn đội mũ ni cô, cho nên không cần làm tóc, thời gian trang điểm được rút ngắn rất nhiều.

Nhưng Dịch Trạch Khải và Mạc Vân Thiên thì khác, nam diễn viên còn phải đội mũ trùm đầu, không thể thiếu một phần công sức.

Đang chờ quay phim, Lâm Tiêu đột nhiên ngồi bên cạnh Mạnh Như Yên.

Lâm Tiêu vóc dáng nhỏ nhắn, tính cách dịu dàng.

Cô ta bước tới bên cạnh Mạnh Như Yên, vẻ mặt kỳ lạ:

"Chị Yên Yên, hôm nay chuyên gia trang điểm của chị không tới sao?"

Hôm nay nhân viên đoàn làm phim và các diễn viên đã tò mò một buổi sáng, nhưng ngại sự chênh lệch địa vị trong giới với Mạnh Như Yên, cũng không dám đi lên quấy rầy cô ta.

Tuy rằng Lâm Tiêu không nổi tiếng như Mạnh Như Yên, nhưng cô ta có chút thuộc tính trâu bò, tính cách vui vẻ, tùy ý cùng Mạnh Như Yên vừa tán gẫu chuyện kỳ lạ vừa trang điểm, cũng coi như bắt chuyện được nên trực tiếp đến hỏi.

Mạnh Như Yên liếc mắt nhìn Hạ Trừng Trừng đang chơi game bên cạnh:

"Hạ Hạ có chút việc, sẽ không tới."

Lâm Tiêu vẻ mặt tiếc nuối:

"Sau này cũng sẽ không đến sao?"

Mạnh Như Yên trêu ghẹo:

"Cũng không phải em không có chuyên gia trang điểm, em nhớ tới cô ấy làm gì vậy!"

"Em không có nhớ cô ấy nha!"

Lâm Tiêu chớp chớp mắt:

"Đúng là... Tạ lão sư đến thăm đoàn, em còn tưởng rằng là đến thăm Hạ Hạ kia!

Nhưng Hạ Hạ không có ở đây, thật đáng tiếc thôi!"

Mạnh Như Yên kinh ngạc, trong giây lát trợn tròn mắt:

"Em nói lại, ai đến thăm đoàn?"

Hạ Trừng Trừng và Mạnh Như Yên kinh ngạc rời khỏi phòng trang điểm.

Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy khu nghỉ ngơi bày ra hai chiếc xe ăn uống, phía trên có các loại đồ ăn ngon.

Mua được đồ ăn ngon ở một nơi núi non như núi Tam Nương Nương không dễ dàng, Tạ Tri Hành một làm không làm hai không nghỉ, trực tiếp lấy hai chiếc xe đồ ăn và vài đầu bếp, tự mình nấu đồ ăn ngon tại chỗ, tươi sống lại thơm ngon.

Mạnh Như Yên không nhịn được liếc mắt nhìn ông chú văn nghệ bên cạnh, ánh mắt kia rõ ràng là:

Tạ Tri Hành để ý đến cô rồi!

Nhìn kìa, đã đuổi tới núi Tam Nương Nương luôn rồi!

Tuy nói núi Tam Nương Nương cách trường quay Hoành Đi3m không quá hai giờ đi đường, nhưng hai giờ này, tình huống bình thường Tạ Tri Hành ở tập đoàn Tạ thị, dùng hai giờ này cũng không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền, giờ phút này vậy mà vì Hạ Hạ, đến nơi như núi Tam Nương Nương thăm!

Đây là tình yêu đích thực nha!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 273



Các nhân viên đoàn làm phim đều vui vẻ ăn trưa.

Hành động của Tạ Tri Hành như đưa than trong ngày tuyết, thu mua hơn phân nửa lòng người ở đoàn làm phim.

Nếu không phải Hạ Hạ đã rời đi, có thể bọn họ sẽ trói người đưa đến trước mặt Tạ Tri Hành.

Dịch Trạch Khải bưng một phần salad, nhìn Tạ Tri Hành đang hài lòng uống cà phê đen bên cạnh, vẻ mặt mờ mịt.

Tạ Tri Hành đến thăm đoàn làm phim "Điêu Khắc Lộc công lược", không phải là chỉ thăm dò danh tính Hạ Hạ, mà là tự mình ra tay.

Ừ... Cứ trực tiếp coi Dịch Trịch Khải này là công cụ như vậy sao?

Ngay cả thương lượng cũng không thương lượng một chút?

"Nhưng mà... Hạ Hạ đã đi rồi!"

Dịch Trạch Khải nhắc nhở Tạ Tri Hành, một người bạn gái không có ở đoàn làm phim, có ý nghĩa gì chứ?

"Hửm?"

Tạ Tri Hành nhướng mày:

"Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi là tới thăm bạn, thăm đoàn phim mà."

"Thôi đi!"

Dịch Trạch Khải hoàn toàn không tin.

Chưa kể hai người đều thuộc về công ty giải trí Thiên Thịnh, là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên.

Nói chuyện trước khi quay phim thế này cũng là chuyện của năm năm trước rồi!

"Tuy chúng ta đã quen biết từ lâu nhưng cũng chỉ là người xa lạ có wechat của nhau, ngay cả like cũng chưa từng cho một cái!"

Chuyến thăm này thật sự quá giả đi!

"Chính là bởi vì bạn bè, chưa không cho cậu lượt like nào nên không phải đến bù đắp sao?"

Vẻ mặt Tạ Tri Hành áy náy:

"Nghe nói hôm qua cậu thiếu chút nữa bị paparazzi chụp được dưa tình cảm, cẩn thận nha!

Đừng quên hợp đồng của cậu và Thiên Thịnh, nếu để lộ chuyện tình cảm thì phải bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng đó!"

Dịch Trạch Khải: "!!!"

Chờ một chút, đây không phải mới là mục đích thật sự của Tạ Tri Hành chứ?

Cảnh cáo anh ta không thể để lộ chuyện tình cảm, nếu không sẽ phải đóng tiền phạt vi phạm hợp đồng?!

Dịch Trạch Khải khó chịu:

"Quả nhiên, ông chủ không có ai tốt hết!"

Tạ ảnh đế giúp vợ và lo lắng chuyện tình của Dịch Trạch Khải bị phơi bày.

Không trêu Dịch Trạch Khải nữa, Tạ Tri Hành buông cà phê trong tay xuống:

"Anh nói Hạ Hạ đi rồi, vậy bây giờ chuyên gia trang điểm của Mạnh Như Yên là ai?"

Tối hôm qua sự việc đã bị bại lộ rất muộn, Tạ Tri Hành biết trong việc lựa chọn chuyên gia trang điểm Mạnh Như Yên có cách chọn rất quỷ dị, một đêm đã lập tức tìm được chuyên gia trang điểm thích hợp, hẳn là không dễ dàng.

Dịch Trạch Khải mở miệng hướng về phòng trang điểm tạm thời phía trước:

"Ôi, chính là người đàn ông bên cạnh Như Yên, hôm nay mới tới."

Tạ Tri Hành ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một ông chú cao gần một mét tám, bởi vì luộm thuộm mà không nhìn rõ tuổi tác, nhưng đoán sơ bộ đại khái là khoảng ba mươi tuổi.

DTV

Khóe miệng Tạ Tri Hành nhẹ nhàng nhếch lên.

Anh cầm một tách cà phê đi về phía Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng kinh hãi, nhìn Tạ Tri Hành từng bước tới gần, trái tim đập thình thịch.

Không lẽ đến lúc đó, cô lại ngã ngựa?

Cái nơi quỷ quái này lại không có Thiên Võng, Tạ Tri Hành làm sao nhận ra cô được chứ?

Hay là trình độ trang điểm của cô càng ngày càng kém, không thể gạt được Lục Yên Nhiên thì thôi, bây giờ ngay cả Tạ Tri Hành cũng không thể gạt được?

Mắt thấy Tạ Tri Hành bình tĩnh đi tới trước mặt mình, muốn đưa ly cà phê kia cho ——

Một giây sau, khung cảnh vừa thay đổi, Tạ Tri Hành lại đưa cà phê cho Mạnh Như Yên đang ở bên cạnh Hạ Trừng Trừng!

Mạnh Như Yên: "???"

Mạnh Như Yên nhìn Hạ Trừng Trừng, lại nhìn Tạ Tri Hành và cà phê...

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Mạnh lão sư."

Trên mặt Tạ Tri Hành lộ ra nụ cười lịch sự:

"Nghe nói hợp đồng của cô và công ty điện ảnh Thời Gian còn một năm nữa sẽ hết hạn, có hứng thú gì với Thiên Thịnh của chúng tôi hay không?"

Mạnh Như Yên kinh ngạc hai giây:

"À à... Còn có một năm nữa, tôi muốn suy nghĩ thêm?"

Tạ Tri Hành gật đầu:

"Đến lúc đó, rất hoan nghênh cô gia nhập Thiên Thịnh, đương nhiên, Thiên Thịnh chúng tôi rất bao dung, vì sự phát triển của cô sau này mà cân nhắc, đưa tới toàn bộ đội ngũ trang điểm của cô, cũng không có vấn đề gì."

Mạnh Như Yên: "..."

Hạ Trừng Trừng: "...."

Hóa ra cái hố ở đây.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 274



Mạnh Như Yên: "... Anh để tôi suy nghĩ thêm!"

"Tốt."

Đôi mắt Tạ Tri Hành lại nâng lên, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Trừng Trừng bên cạnh:

"Vị chuyên gia trang điểm này có chút lạ mặt, vừa mới vào nghề sao?"

Dịch Trạch Khải bên cạnh xen vào nói:

"Không phải đâu, là do Hạ Hạ giới thiệu tới, kinh nghiệm hẳn là rất phong phú!"

Bỗng nhiên, anh ta lại nghĩ đến cái gì đó:

"Không đúng! Đông Đông lão sư không phải là anh của Hạ Hạ sao, Tạ Tri Hành, anh không biết à?"

Mạnh Như Yên: "..."

Hạ Trừng Trừng: "..."

Mạnh Như Yên hung hăng trừng mắt nhìn Dịch Trạch Khải một cái, thật muốn xé cái miệng của Dịch Trạch Khải ra!

Nhưng Dịch Trạch Khải vẫn hồn nhiên không biết, trong ánh mắt dưới hàng lông mày rậm kia lộ ra một sự ngây thơ ngu ngốc.

Hàng lông mày kiếm đẹp đẽ của Tạ Tri Hành lại nhướng lên:

"Thì ra là anh em sao, nhưng tại sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe Hạ Hạ nhắc tới anh?"

Hạ Trừng Trừng cười: "Chúng tôi, không liên lạc nhiều lắm."

Tạ Tri Hành mỉm cười:

"Vậy sau này, phải liên lạc nhiều hơn, dù sao cũng là anh em mà, anh nói có đúng không!"

Hạ Trừng Trừng: "Được rồi."

Buổi chụp hình kết thúc vào lúc 9 giờ tối.

Tất cả mọi người kéo lê thân thể mệt mỏi trở về khách sạn duy nhất ở núi Tam Nương Nương.

Khách sạn này là một tòa nhà châu Âu, có tổng cộng bảy tầng, được thành lập vào những năm 1990, có một chút dấu vết lịch sử.

Thế nhưng đoàn làm phim cùng lắm cũng ở chỗ này hai ngày một đêm, ngày mai quay xong sẽ lập tức rời đi.

Vì diễn xuất của Tạ Tri Hành rất tốt nên tạm thời bị đạo diễn và biên kịch kéo tới làm khách mời quay thêm vài cảnh, cho nên cũng bị kéo đến chín giờ tối, ở lại khách sạn cùng với đội ngũ đoàn làm phim.

Đoàn người trở về khách sạn để phân chia thẻ phòng.

Tạ Tri Hành, Mạnh Như Yên ở phòng executive trên tầng cao nhất, các diễn viên chính khác đều dùng phòng bình thường là phòng đơn, nhân viên công tác bình thường là phòng tiêu chuẩn.

Sau khi phân phối thẻ phòng, tất cả mọi người đã sẵn sàng để trở về phòng.

Lúc này, Tạ Tri Hành đột nhiên mở miệng, nói:

"Sao Đông Đông lão sư lại không có thẻ phòng, có phải quên đăng ký rồi không?"

Mạnh Như Yên vội vàng bảo vệ Hạ Trừng Trừng ở phía sau:

"Đông Đông lão sư quên mang theo chứng minh thư, nhưng mà không sao, dù sao phòng của tôi cũng là phòng executive, có tới hai gian phòng, Đông Đông lão sư có thể ở cùng với tôi!"

Dịch Trạch Khải vốn đang kiệt sức muốn trở về nghỉ ngơi, nghe vậy đầu óc xanh rờn, ngay lập tức hỏi lại:

“Như Yên... Vậy cũng được sao?"

Mạnh Như Yên kiên trì: "Dù sao cũng không phải ngủ cùng nhau, anh lo lắng cái gì chứ?"

"Nhưng mà..."

Dịch Trạch Khải rối rắm, bạn gái mình muốn ở cùng một phòng với người đàn ông khác, cảm giác đầu càng xanh hơn!

Lúc này anh Thần cũng khuyên nhủ:

"Đúng vậy Như Yên, Dịch lão sư nói đúng đấy, làm như vậy lỡ bị người ta chụp lại thì sẽ không tốt đâu."

Vẻ mặt Mạnh Như Yên nghi hoặc:

"Hai gian phòng mà sao lại không được chứ, anh Thần, chúng ta đi công tác cũng từng đặt chung một phòng đó thôi!"

DTV

Anh Thần lau mồ hôi lạnh, chuyện này thì cũng có lý, nhưng quan trọng là bạn trai đang ở đây, lại ở cùng một phòng với người đàn ông khác, nghe có vẻ rất kỳ quái đó.

Chẳng lẽ Mạnh Như Yên không phát hiện, anh ta vì muốn tránh khỏi nguy hiểm nên mới đặt phòng đơn đó sao?

Nhưng Mạnh Như Yên kiên trì.

Tạ Tri Hành thấy thế, lên tiếng giải vây:

"Như vậy đi, phòng của tôi cũng là phòng executive, không bằng cứ để Đông Đông lão sư ở phòng của tôi?"

Hạ Trừng Trừng:!!

Mạnh Như Yên:!!

Không đợi Hạ Trừng Trừng và Mạnh Như Yên cự tuyệt, Dịch Trạch Khải dẫn đầu đồng ý:

"Chủ ý này rất tốt!"

Anh Thần cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, phân chia như vậy tốt hơn nhiều!"

Mạnh Như Yên trừng mắt hung hăng nhìn Dịch Trạch Khải và anh Thần, hai người rõ ràng nhìn thấy, còn giả điếc giả câm.

Nhất là Dịch Trạch Khải, hoàn toàn giả vờ như không nhìn thấy.

Đùa đấy à! Mạnh Như Yên là bạn gái của anh ta, sao có thể để bạn gái mình ở chung một phòng với tên đàn ông khác?

Đặc biệt là... Dịch Trạch Khải nhìn lướt qua Hạ Trừng Trừng một cái, vẫn là một người đàn ông trông rất man!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 275



Hạ Trừng Trừng khóc không ra nước mắt.

Nếu như ở chung một phòng với Tạ Tri Hành... Thì cô còn mạng để sau này bạo dưa sao?

Mỗi lần trốn Tạ Tri Hành, tuyệt đối, sẽ bị anh dùng cách khác bắt trở về.

Lão hồ ly trước mặt này, thật sự là không có lấy một chỗ tốt.

Không chỉ như thế, Tạ Tri Hành còn tốt bụng hỏi:

"Làm sao vậy, Đông Đông lão sư, ở cùng một phòng với tôi anh để ý sao?"

Đôi mắt đen nhanh của anh bị che kín bởi một tầng sương mù:

"Có phải tôi làm sai chuyện gì chọc anh tức giận hay không?

Đông Đông lão sư, không phải là anh ghét tôi chứ?"

Hạ Trừng Trừng: "...?".

Tạ Tri Hành đây là học theo kỹ năng diễn xuất của Diệp Thi Văn sao!

Cuối cùng, Hạ Trừng Trừng cũng không thể thoát khỏi ma trảo của Tạ Tri Hành, kiên trì đi theo anh về phía phòng executive trên tầng cao nhất.

Hai người một trước một sau đi trong hành lang, có thể là do xung quanh không có ai, nên Tạ Tri Hành cũng lười làm bộ làm tịch với Hạ Trừng Trừng.

"Mục đích em tới Hoành Đi3m, xem ra không phải là phơi bày chuyện Dịch Trạch Khải và Mạnh Như Yên yêu nhau."

Giọng nói của anh bình thản:

"Vậy em tới nơi này để làm gì?"

Hạ Trừng Trừng giả ngây giả ngốc:

"Tạ lão sư, tôi không hiểu rõ ý của anh lắm, tôi là một chuyên gia trang điểm, Mạnh Như Yên là khách hàng của tôi, tại sao tôi phải phơi bày chuyện này ra ngoài?"

Tạ Tri Hành cũng chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hai người đi đến cửa phòng executive.

Mặc dù vẻ mặt Hạ Trừng Trừng không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo Tạ Tri Hành vào phòng executive.

Nhưng, khi nhìn thấy trong phòng khách còn có hai người đàn ông, trong đó hình như có một người không phải là người của Tạ thị, Hạ Trừng Trừng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Tạ Tri Hành muốn chôn mình, cũng không đến mức làm trước mặt người ngoài đúng chứ?

DTV

Để tránh việc Tạ Tri Hành lại hỏi đông hỏi tây, Hạ Trừng Trừng bỏ lại một câu:

"Tạ lão sư, tôi thật sự quá mệt rồi đi ngủ trước đây!"

Sau đó trốn vào một căn phòng, nhanh chóng khóa trái cửa phòng lại.

Đây đại khái là tốc độ nhanh nhất đời này của Hạ Trừng Trừng, ba người Tạ Tri Hành, Phó Dương Vinh, Chu Đặc trong phòng khách nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Chờ bọn họ khôi phục tinh thần lại, chỉ nghe thấy tiếng khóa trái cửa.

Tạ Tri Hành: "......."

Thời gian cũng không còn sớm, vốn định hỏi thêm vài vấn đề, nhưng cũng đành thả cô ra.

Phó Dương Vinh đi đến bên cạnh Tạ Tri Hành, có chút nghi hoặc:

"Tạ tổng, ngài nhận nhầm hay không, nhìn tên này rõ ràng là đàn ông mà!"

Chu Đặc bên cạnh cũng gật đầu như mổ thóc:

"Người đàn ông này nhìn rất man thật sự là phu nhân sao? Thật sự là hoàn toàn nhìn không ra!"

Tạ Tri Hành lại rất chắc canh nói:

"Tuyệt đối sẽ không sai đâu."

"Lịch trình tại núi Tam Nương Nương chỉ có hai ngày, nếu như cô đã đi theo Mạnh Như Yên đến núi Tam Nương Nương, chứng tỏ nơi này nhất định có dưa mà cô ấy muốn."

Tạ Tri Hành tiếp tục nói:

"Đêm nay, cô ấy chắc canh sẽ rời khỏi nơi này."

Phó Dương Vinh lại không biết chuyện này có thể xảy ra hay không:

"Tôi và Chu đặc trợ đều ở trong phòng khách đây, cô ấy làm sao ra ngoài được?"

Nói xong, Phó Dương Vinh chú ý tới ánh mắt Tạ Tri Hành, đang nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Đây là lầu bảy đó!"

Phó Dương Vinh nhịn không được nói.

Leo ra bên ngoài một chút bảo hộ cũng không có, cho dù thân thủ Hạ Trừng Trừng linh hoạt đến này, cũng không đến mức trèo cửa sổ chứ?

"Phó lão sư, để tôi nhìn một chút." Tạ Tri Hành trầm giọng.

Để cho Hạ Trừng Trừng chuồn mất mấy lần, Tạ Tri Hành cũng hiểu rõ, Hạ Trừng Trừng vì chạy trốn và đi chụp lén có thể làm ra bất cứ chuyện gì, chứ đừng nói đến việc leo cửa sổ.

"Nếu không, chúng ta lại một lần nữa dùng mạo hiểm?"

Phó Dương Vinh nhanh chóng nói, sau đó từ trong túi quần lấy ra một cái còng tay lắc lư, đắc ý:

"Như vậy cô ấy có muốn cũng không thể chuồn đi được!"

Tạ Tri Hành: "..."

Tạ Tri Hành liếc mắt nhìn cửa phòng Hạ Trừng Trừng, trong lòng tràn đầy tin tưởng.

"Tôi cảm thấy, lần này chắc là tôi không cần dùng cũng được."

Nhưng nửa tiếng sau, khi Tạ Tri Hành đập cửa phòng Hạ Trừng Trừng, nhìn thấy trong phòng trống rỗng.

Tạ Tri Hành âm trầm vươn tay về phía Phó Dương Vinh.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 276



"Đưa còng tay cho tôi."

Trong phòng, đã không còn bóng dáng của Hạ Trừng Trừng.

Cửa sổ mở ra, một chiếc ghế rơi xuống khỏi bệ cửa sổ, rèm cửa sổ tung bay trong gió.

Phó Dương Vinh choáng váng:

"Không có khả năng, người của chúng ta đang ở bên ngoài khách sạn, có thể nhìn thấy cửa sổ phòng executive, chính xác là không có người rời đi!"

"Có thể là trời quá tối, lại còn mưa, nên người bên ngoài không chú ý?" Chu Đặc cẩn thận nói.

Tạ Tri Hành và Phó Dương Vinh lập tức vọt tới cửa sổ, nhìn kỹ ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ phòng executive có mái hiên rộng chưa đến mười cm, bao quanh khách sạn một vòng. Đây là một phong cách đặc trưng của kiến trúc châu Âu.

Chu Đặc nuốt nước bọt:

"Mái hiên ngắn như vậy.

Không phải là phu nhân men theo cái này rời đi đấy chứ?"

Thật sự là rất liều mạng!

Sắc mặt Tạ Tri Hành càng tối:

"Không, Máy nghiền dối còn chưa có tin tức, nên, Hạ Trừng Trừng nhất định vẫn còn ở trong khách sạn!"

Trong một đường ống thông gió chật hẹp, một cái đầu tròn mọc lên.

Ống thông gió trước mặt thông với khắp nơi, Hạ Trừng Trừng đối chiếu bản đồ mình vẽ tay, tìm kiếm phương hướng để đi.

Nơi cô đang ở là một ống thông gió trên tầng cao nhất của tầng bảy.

Về phần mở cửa sổ, do mái hiên quá khó đi, nên Hạ Trừng Trừng chỉ muốn mượn nó làm thủ thuật che mắt.

Khách sạn ở núi Tam Nương Nương là một tòa nhà châu Âu khá cổ điển.

Trên trần nhà các tầng đều có đường ống thông gió, mặt cắt ngang không quá hẹp.

Hạ Trừng Trừng khóa trái phòng, lập tức gõ cửa chớp của ống thông gió, theo đường ống thông gió trèo lên.

Về phần ghế ngã bên cửa sổ, chẳng qua chỉ là chiếc ghế mà Hạ Trừng Trừng trèo qua ống thông gió mà thôi.

Bọn người Tạ Tri Hành nhất định sẽ cho rằng Hạ Trừng Trừng chuồn ra ngoài theo đường cửa sổ, nên sẽ không biết, cô vẫn còn đang ở trong ống thông gió!

Chờ đến bọn họ lật cả khách sạn, haha, cô đã sớm chuồn mất rồi!

Đường ống thông gió có ánh sáng mờ và tín hiệu không tốt lắm.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khách hàng trong phòng phía dưới nói chuyện phiếm, cô cũng có một gặp vài phòng có tiếng th* d*c.

Trải qua một đoạn đường ống tối tăm, ánh sáng thông đạo trước mặt sáng lên, nhìn xuyên qua cửa chớp, cô có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh bên trong căn phòng.

Chính là phía trên phòng Mạnh Như Yên!

Xuyên qua cửa chớp, Hạ Trừng Trừng nhìn thấy Mạnh Như Yên đang mặc váy ngắn hình con thỏ, đang ôm Dịch Trạch Khải mặc áo sơ mi trắng.

Mà trong tay Dịch Trạch Khải chính là một cái roi da!

Bạo dưa! Đó là dưa của cô!

Hạ Trừng Trừng lập tức hành động, cẩn thận cạy mở ốc vít ống thông gió của phòng Mạnh Như Yên .

Sau đó nhanh chóng nâng máy ảnh của mình lên!

Chỉ cần Dịch Trạch Khải bắt đầu mạnh bạo như lửa, cô sẽ lập tức chụp lại cảnh này, sau đó men theo đường ống thông gió ra khỏi phòng Mạnh Như Yên!

DTV

Nếu may mắn, vừa có bằng chứng, vừa có thể ngăn chặn bạo lực gia đình, một mũi tên trúng hai con nhạn!

Hạ Trừng Trừng nắm chặt máy ảnh, đôi mắt kích động.

Đúng lúc này, gót chân đột nhiên bị người ta kéo một cái, Hạ Trừng Trừng sợ tới mức thiếu chút nữa phát ra tiếng hét kinh hãi!

Nhưng động tác của đối phương rất nhanh, lập tức kéo Hạ Trừng Trừng đến trước mặt mình, che miệng Hạ Trừng Trừng thiếu chút nữa là sợ hãi hét lên.

Vốn là đường ống thông gió nhỏ hẹp, lại nhồi nhét hai người, nên chật chội không chịu nổi.

Hạ Trừng Trừng cuộn mình trong lòng người đàn ông, hoảng sợ ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải đôi mắt đen nhánh của Tạ Tri Hành.

Vẻ mặt cô khó tin, nhưng vẫn hạ thấp thanh âm:

"Tạ, Tạ Tri Hành? Sao anh lại đến đây!"

Tạ Tri Hành vẻ mặt lơ đãng nói:

"Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, Hạ Trừng Trừng, chiêu này em đã dùng qua một lần rồi, em cho rằng còn có thể dùng nó gạt anh sao?"

Hạ Trừng Trừng: "...."

Thật là bất cẩn!

Nhưng cô cũng không còn cách nào, chỉ tạm thời bỏ trốn khỏi Tạ Tri Hành, đã không dễ dàng.

Cô cũng chỉ là phụ nữ yếu đuối tay trói gà không chặt, còn phía sau Tạ Tri Hành là cả đoàn đội.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 277



"Nhưng tốc độ leo của anh có phải là quá nhanh hay không?"

Hạ Trừng trừng không cam lòng.

Cô tìm phương hướng và vị trí cả nửa ngày!

Tạ Tri Hành chỉ vào một đường ống sạch sẽ phía sau hai người:

"Người không dễ tìm, nhưng đường ống em đi qua không phải đều bị em lau sạch sao? Đi theo là được rồi."

Hạ Trừng Trừng: "..."

Đúng là thất sách.

"Ông xã~"

Tròng mắt Hạ Trừng Trừng đảo cái đã to tròn, lại làm nũng:

"Em thật sự không phải muốn chạy, chỉ là muốn chụp lén làm dưa mà thôi. Anh cho em chụp được cái dưa này, sau này em sẽ đi theo anh, có được không~”

Tạ Tri Hành híp mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, không trả lời.

Một giây sau, một còng tay bạc đã bị trượt trên cổ tay Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành.

"Em nghĩ được vậy là tốt."

Hạ Trừng Trừng:!!

“Không phải chứ, đại ca! Đến còng tay mà anh cũng lấy ra, anh có thấy mình quá đáng lắm hay không!"

Hạ Trừng Trừng kích động nhưng vẫn hạ thấp giọng:

"Sự tín nhiệm giữa người với người đâu?"

Tạ Tri Hành thản nhiên: "Cần phải nói chuyện tín nhiệm với loại tiểu lừa đảo như em sao?"

"Theo anh đi ra ngoài." Tạ Tri Hành tiếp tục nói.

Con đường này không có người quét dọn mấy chục năm rồi, bám đầy bụi bặm, nếu không phải để bắt được Hạ Trừng Trừng, Tạ Tri Hành đã sớm không ở lại được nữa.

Bò về phía trước dễ dàng hơn nhiều so với lui về phía sau, Tạ Tri Hành mang theo Hạ Trừng Trừng, bò về phía trước.

Lúc đi ngang qua cửa chớp thông gió trên nóc phòng Mạnh Như Yên, cửa chớp vừa vặn truyền đến thanh âm của Dịch Trạch Khải.

Tạ Tri Hành nhíu mày:

"Em muốn tung chuyện của Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải sao? Nhưng bọn họ có gì mà đăng..."

Anh liếc mắt nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Như Yên mặc trang phục hình con thỏ, quỳ gối trước mặt Dịch Trạch Khải.

Hình ảnh ít nhiều có chút khó tả.

Trong nháy mắt khuôn mặt của Tạ Tri Hành đỏ bừng, quay đầu lại:

"Anh còn tưởng rằng em chính là một paparazzi bạo dưa, không nghĩ rằng, em còn có sở thích này."

Hạ Trừng Trừng: ???

Hạ Trừng Trừng vội vàng giải thích: "Cũng không phải! Cái em muốn chụp không phải là...".

Lời còn chưa dứt, dưới cánh cửa thông gió bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Mạnh Như Yên!

Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành cả kinh.

Bạo lực gia đình... Đã bắt đầu rồi sao?

Trong phòng, giọng nói của Dịch Trạch Khải mang theo vài phần trách cứ:

"Mạnh Như Yên, anh ta là một người đàn ông, sao em có thể để một người đàn ông khác ở cùng một phòng với em!"

Mạnh Như Yên bị trói hai tay, nhíu mày trách cứ nói:

"Trạch Khải, không phải anh tức giận đó chứ?"

Dịch Trạch Khải tức giận túm chặt dây thừng buộc Mạnh Như Yên, hai mắt anh đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, lớn tiếng mắng chửi:

"Em nói xem! Gặp phải loại chuyện này, người đàn ông nào mà không tức giận!"

Mạnh Như Yên vẻ mặt hoảng sợ, hai vai đều nhịn không được run rẩy.

Hạ Trừng Trừng không để ý đến Tạ Tri Hành bên cạnh, cho dù bị còng tay, cô vẫn nâng máy ảnh của mình lên, nhắm ngay hai người dưới cửa chớp.

DTV

Đây là dưa!

Chỉ cần Dịch Trạch Khải dám động thủ, chứng cứ sẽ có!

Hạ Trừng Trừng chụp liên tiếp hình ảnh trong phòng, sợ bỏ lỡ bất kỳ hình ảnh nào.

Mà Tạ Tri Hành cũng yên tĩnh, lẳng lặng chờ Hạ Trừng Trừng chụp lén chứng cứ.

Trong phòng, khuôn mặt đẹp trai của Dịch Trạch Khải tức giận không thể khống chế, mà Mạnh Như Yên rõ ràng như thỏ trắng đáng thương, toàn thân đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Dịch Trạch Khải giơ tay lên, làm bộ muốn đánh Mạnh Như Yên.

Đó là thời điểm này!

Trong ống thông gió, trái tim hai người đều thắt lại!

Một giây sau, đã thấy trong đôi mắt vốn hoảng sợ của Mạnh Như Yên, lại hiện lên một tia hưng phấn cùng mừng rỡ cực độ.

“Trạch Khải! Em chỉ muốn ở cùng một phòng với Đông Đông lão sư, thì có làm sao vậy?

Bây giờ anh nhất định rất tức giận đúng không, nhất định rất khó chịu đúng không?"

Cô ta nắm lấy tay Dịch Trạch Khải, để tay anh bóp cổ mình:

"Vậy thì hãy phóng thích bản tính của anh! Đừng nghẹn lại nữa!

Mau mau ngược đãi em đi! Đánh em đi! Chà đạp ta đi!"

Hạ Trừng Trừng: ???

Tạ Tri Hành: ???

Hệ thống: ???
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 278



Tay Hạ Trừng Trừng đang ôm máy ảnh thiếu chút nữa trượt xuống, Tạ Tri Hành nhanh tay lẹ mắt nâng máy ảnh kia lên.

Cô nuốt nước bọt, vẻ mặt khó tin, thấp giọng hỏi:

"Có phải em vừa mới...Vừa mới em nghe lầm không?"

DTV

Đầu Tạ Tri Hành cũng có chút bối rối, nhưng vẫn ra vẻ lạnh nhạt nói:

"Em không nghe lầm."

Sau đó anh liếc mắt nhìn qua cửa chớp phòng Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải, mắt híp mắt lại:

"Em nhìn kỹ một chút đi."

Hạ Trừng Trừng lại nhìn về phía phòng, Dịch Trạch Khải vốn vẻ mặt cuồng nộ, giờ phút này lại khóc không ra nước mắt:

"Yên Yên, chơi đến đây thôi được không, tiếp theo, anh không xuống tay được..."

Mạnh Như Yên vẻ mặt tiếc nuối:

"Trạch Khải, đã đến bước này rồi! Nếu anh có thể phóng thích bản tính của anh là tốt rồi!"

Cô ta vừa nói, vừa chơi đùa với những món đồ ở trên giường:

"Những thứ này đều rất thú vị!

Rất k*ch th*ch ~ mau sử dụng trên người em đi! Thôi nào, thôi nào! Anh cứ thử đi~"

"Yên Yên, em đừng như vậy!"

Biểu cảm khóc lóc trên mặt Dịch Trạch Khải càng mạnh hơn: "Anh sợ!"

Hạ Trừng Trừng: "...."

Tạ Tri Hành: "......."

Hệ thống: "......"

Hệ thống kín đáo nói:

"Ký chủ, tôi vừa mới lên baidu tra một chút, nhân loại các người gọi thứ này là tình thú.

Có thể, bởi vì cô và Tạ Tri Hành đều là một cặp độc thân... Cho nên hai người không hiểu."

Hạ Trừng Trừng: "..."

Hệ thống: "Xem vết siết trên cánh tay Mạnh Như Yên, đó không phải là Dịch Trạch Khải đánh ra.

Mà là chính cô ấy... Làm ra...."

Hạ Trừng Trừng: "...."

Tạ Tri Hành vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

“Đây không phải bạo lực gia đình, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.

Chúng ta trở về thôi."

Hạ Trừng Trừng ngây thơ gật đầu.

Ai, dưa lớn của cô nha.

Hạ Trừng trừng lại nhìn Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải, thật lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tri Hành nói đúng, kết quả này cũng không phải là một chuyện tốt.

Tạ Tri Hành ôm Hạ Trừng Trừng tiếp tục bò về phía trước.

Đúng lúc này, Hạ Trừng Trừng đột nhiên nhớ tới cửa thông gió ở nóc phòng của Mạnh Như Yên đã bị tháo bốn cái ốc vít rồi...

Thân thể hai người đè lên cửa thông gió, Hạ Trừng Trừng thất thanh kêu lên:

"Không nên —!."

Nhưng đã quá muộn rồi.

Cửa thông gió không chống đỡ nổi cân nặng của hai người, trong nháy mắt Tạ Tri Hành đang muốn mang theo Hạ Trừng Trừng bò qua, thì cánh cửa sụp xuống, Tạ Tri Hành và Hạ Trừng Trừng rớt xuống căn phòng!

Rơi xuống cực nhanh.

Nhưng Tạ Tri Hành vẫn làm hết khả năng của mình, lúc rơi xuống, ngay lập tức ôm chặt lấy Hạ Trừng Trừng, để cho thân thể của mình ngã xuống đất trước.

"Á——"

Một tiếng, cửa chớp và hai người đồng thời ngã trên mặt đất.

Tạ Tri Hành cảm giác xương cốt của mình sắp tan ra, nhưng nhìn Hạ Trừng Trừng trong n.g.ự.c mình.

May mắn là cô ấy không sao.

Hai người đang muốn đứng lên, lại cảm giác được ánh mắt nóng rực phía trên, bốn người, tám mắt nhìn nhau.

Không khí im lặng.

Mỗi người biểu cảm khác nhau, tương tác bằng mắt, cực kỳ đặc sắc.

Mạnh Như Yên là người phản ứng nhanh nhất, cô trợn tròn mắt, đôi mắt con thỏ nhỏ xinh đẹp kia rõ ràng viết:

Hạ Hạ! Không phải nói người đàn ông Tạ Tri Hành này không được sao!

Sao cô lại đi với anh ta lần nữa!

Đại não Dịch Trạch Khải cũng phản ứng kịp, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành...

Dịch Trạch Khải:

Tạ Tri Hành ôm Đông Đông lão sư như thế nào?

Mẹ kiếp, chẳng lẽ không phải thẳng nam sao?

Vậy Hạ Hạ là gì?

Người thay thế? Mẹ kiếp, tại sao còng tay!

Đại não của anh ta không xoay chuyển được, chỉ phun ra hai từ:

"Tạ lão sư. Thật biết chơi!".

Tạ Tri Hành: "..."

Khi bốn người đều bởi vì chuyện hôm nay mà chỉ im lặng nhìn chân mình.

Ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc.

Trong phòng khách của phòng executive của Mạnh Như Yên, anh Thần cũng vừa vặn đưa kịch bản ngày mai tới, anh ta vốn định trở thành một mỹ nam yên tĩnh, đưa kịch bản rồi rời đi.

Hết lần này tới lần khác, nghe được thanh âm truyền đến từ phòng Mạnh Như Yên.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 279



Anh Thần cả kinh, vội vàng xông lên, đập cửa phòng Mạnh Như Yên!

"Yên Yên, cô không sao chứ!"

Trong phòng, đập vào mắt đầu tiên là Mạnh Như Yên ăn mặc như thỏ nữ, bên cạnh Dịch Trạch Khải còn có một roi da.

Anh Thần: "...."

Bên kia là ảnh đế Tạ Tri Hành, ngày hôm qua có bạn gái bên ngoài giới, hôm nay ôm anh thợ trang điểm của nghệ sĩ, hai người còng tay, nằm trên mặt đất, vô cùng thân mật.

Anh Thần: "...."

Trong lúc nhất thời, anh ta không phân biệt được chuyện gì.

Vì thế, anh Thần ho khan hai tiếng, nói:

"Thực xin lỗi, quấy rầy, các người tiếp tục đi!"

Nói xong, anh ta không chút do dự đóng cửa lại!

Dịch Trịch Khải vươn tay về phía cửa phòng.

Họ có thể giải thích!

Nhưng cửa phòng vẫn đóng lại, sau đó bên ngoài lại truyền đến tiếng cửa phòng executive đóng chặt.

Tạ Tri Hành tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Anh còn có thể giải thích rõ ràng sao!

Sau khi anh Thần rời đi, Tạ Tri Hành lập tức kéo Hạ Trừng Trừng rời khỏi phòng nhanh như tên lửa, nhanh chóng đi về phía phòng executive của mình.

Dọc theo đường đi, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Trừng Trừng.

Lúc này cũng không phải vì sợ cô chạy trốn, mà là lo lắng người qua đường nhìn thấy còng tay, thật sự giải thích không rõ.

Ban đêm, khách sạn núi Tam Nương Nương không có nhiều người.

Cẩu Đam ôm máy ảnh của mình, cuộn mình ở sofa ở tiền sảnh lầu bảy, mệt mỏi ngáp một cái.

Hôm qua lộ ra chuyện tình của Tạ Tri Hành, khiến fan của tài khoản "Bát ca giải trí" dưới danh nghĩa Cẩu Đam tăng vọt, hôm nay, anh ta biết được Tạ Tri Hành muốn đến thăm đoàn làm phim "Nữu Cổ Lộc công lược", không chút do dự liền lái xe tới.

Tạ Tri Hành là đỉnh lưu trong giới giải trí! Có thể chụp thêm vài tấm ảnh Tạ Tri Hành, cũng là rất tốt rồi!

Nửa đêm, hơn mười hai giờ, khách sạn vắng vẻ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Cẩu Đam mở mắt ra, nhìn thấy hai người đàn ông bước nhanh qua bên cạnh anh.

Đây vốn không phải là chuyện trọng yếu gì, thế nhưng đi trước mặt người đàn ông kia, chiều cao quá mức ưu việt, hơn nữa không đeo khẩu trang.

Cẩu Đam lần đầu tiên còn mơ mơ màng màng, mắt thứ hai lập tức tỉnh táo.

Khoan đã! Người đàn ông này không phải Tạ Tri Hành thì là ai!

Mấu chốt là, anh còn tự nhiên nắm tay một nam nhân khác! !

Ánh mắt Cẩu Đam trong nháy mắt sáng ngời như mắt chó!

DTV

So với lần trước Tạ Tri Hành dắt cô gái tên Hạ Hạ kia, lần này, người đàn ông Tạ Tri Hành dắt theo, trên mặt mang theo một chút lấm lem, trên đầu buộc một b.í.m nhỏ.

Mười ngón tay hai người siết chặt, nhìn qua còn thân mật hơn nhiều so với khi Tạ Tri Hành dắt Hạ Hạ!

Đây là hình ảnh nóng bỏng như thế nào! Bong bóng màu hồng như bốc lên trong không khí!

Cẩu Đam lập tức giơ máy ảnh của anh lên, chụp một trận!

Tạ Tri Hành dắt Hạ Trừng Trừng trở về phòng executive, vừa vào cửa, anh nhận lấy chìa khóa còng tay từ tay Phó Dương Vinh, nhưng không tháo còng tay.

Phó Dương Vinh và Chu Đặc cũng nhanh chóng thức thời, thấy cơ hội ngay lập tức rời khỏi phòng executive.

Hạ Trừng Trừng ngập ngừng sờ sờ chóp mũi, thẩm vấn ngay trong buổi tối sao?

Anh không thể ngủ trước được sao?

Căn phòng yên tĩnh, hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Một lát sau Tạ Tri Hành đưa tay ra với Hạ Trừng Trừng ——

Hạ Trừng Trừng cả kinh, vội vàng hai tay van xin tha thứ nói:

"Đại ca! Em có thể giải thích chuyện này!

Em thực sự chỉ muốn tăng lưu lượng truy cập một chút thôi! Không có tâm tư lệch lạc khác đâu!"

Cô còn tưởng Tạ Tri Hành muốn làm gì, một giây sau, đã thấy Tạ Tri Hành giúp cô tháo mạng nhện trên tóc cô.

Hạ Trừng Trừng: ???

"Anh không có ý làm gì em đâu."

Tạ Tri Hành thở dài, sau đó rũ mắt xuống:

"Anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề."

Hạ Trừng Trừng sửng sốt: "Vấn đề gì?"

Tạ Tri Hành lại trầm mặc một lát:

"Tại sao không ly hôn với anh, là vì tiết lộ chuyện chúng ta ẩn hôn sao?"

Vấn đề này, lúc trước trong gara hạ Trừng Trừng ngã ngựa, Tạ Tri Hành đã hỏi qua một lần.

Hiện giờ, ở khách sạn trên núi Tam Nương Nương, Tạ Tri Hành lại hỏi một lần nữa.

Hạ Trừng Trừng có chút m.ô.n.g lung, thật ra câu nói vừa mới cầu xin tha thứ của cô, không phải đã nói rõ tất cả mục đích của cô sao?
 
Back
Top Bottom