- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 556,650
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 114: Mất khống chế kỹ năng
Chương 114: Mất khống chế kỹ năng
Sương mù đặc quánh âm thầm cuộn trào, trên con đường vắng lặng, vài bóng người mặc chế phục đỏ thẫm vội vã lao đến."
Tịch trưởng quan!"
Nhìn thấy Tịch Nhân Kiệt đang đứng một mình giữa đường, bọn họ lập tức lên tiếng.
Tịch Nhân Kiệt quay đầu lại.Trên người đám người chấp pháp này, phần lớn đều dính đầy bụi tro và máu tươi, trông vô cùng chật vật.Cũng có vài người tương đối sạch sẽ, lặng lẽ nấp ở phía sau đám đông, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Tịch Nhân Kiệt.Chỉ cần một cái liếc mắt, Tịch Nhân Kiệt đã phân biệt được ai là người thực sự chiến đấu, ai là kẻ thừa nước đục thả câu, thậm chí là kẻ hèn nhát tham sống sợ chết.Nhưng vào lúc này, anh không còn thời gian tính sổ với bọn họ, mà trực tiếp hỏi:"Tình hình thế nào?"
"Tịch trưởng quan, Tai ương trên mấy con phố quanh đây đều bỏ chạy rồi!"
"Có một cái bóng đỏ bay vụt qua, sau đó đám Tai ương kia như phát điên, toàn bộ đều đuổi theo..."
"Chúng tôi cũng vậy, bị cuốn theo..."...Những người chấp pháp toàn thân bê bết máu lần lượt thuật lại những gì vừa xảy ra.Tịch Nhân Kiệt nghe xong, ngẩng đầu nhìn về hướng bóng đỏ kia biến mất trong làn sương mù, ánh mắt càng thêm ngưng trọng và nghi hoặc.Đúng lúc đó, anh như phát hiện ra điều gì, lập tức ngồi xổm xuống.Trên con đường đám Tai ương vừa bò qua, những vệt máu loang lổ kéo dài thành từng dải nhạt nhòa.Chúng đan xen vào nhau, giống như dấu vết lưu lại sau khi lũ rết cắn người, kéo dài sâu vào trong màn sương mù.Những người khác cũng chú ý tới những dấu vết đó.Một trong những người chấp pháp cầm đầu do dự một chút rồi hỏi:"Tịch trưởng quan...
Chúng ta có đuổi theo không?"
Những vết máu kia là dấu tích do đám bóng rết để lại.Mà đám bóng rết đó, đều đang điên cuồng đuổi theo bóng đỏ thần bí.Nếu lần theo những dấu vết này, có lẽ có thể tìm ra bọn chúng... nhưng sau khi tìm thấy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Không ai đoán được.Mấy chục Tai ương tạm thời còn chưa bàn đến, chỉ riêng cái bóng đỏ thần bí đó là địch hay bạn cũng chưa thể xác định được.Vì thế, hầu hết những người chấp pháp đều đang âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Tịch Nhân Kiệt sẽ không ra lệnh truy đuổi.Dù sao, chẳng ai muốn tự đẩy mình vào chỗ chết.Đáng tiếc, Tịch Nhân Kiệt gần như không do dự chút nào, khẽ gật đầu:"Đuổi theo!"
Ánh mắt anh đảo qua đám người, tiện tay chỉ mấy người chấp pháp thương tích nặng nhất, vẻ mặt dũng cảm nhất:"Các ngươi theo ta!
Những người còn lại ở lại quét dọn chiến trường."
Nghe thấy nửa câu sau, những người chấp pháp nấp sau lưng cuối cùng cũng âm thầm thở phào."
Mẹ...
Mẹ ơi!!"
Cùng lúc đó, tiếng khóc của Tiểu Kỳ vang lên từ trong một căn phòng bên cạnh.Tịch Nhân Kiệt giật mình hoàn hồn, trong đôi mắt ngập tràn vẻ phức tạp...Trước đó, ngay khi trận đồ sát bắt đầu, anh đã nhanh tay khóa Tiểu Kỳ lại trong phòng, không để cô bé chứng kiến cảnh tượng máu tanh kia.Giờ phút này, Tiểu Kỳ vẫn chưa hề hay biết , ngay tại trước mắt cô, mẹ mình đã bị một bóng rết cắn xé thành từng mảnh vụn."
Mấy người chấp pháp" đứng xung quanh, ánh mắt đều tràn ngập vẻ khó hiểu.Tịch Nhân Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào căn phòng nhuốm máu, rồi quay người, lặng lẽ đi thẳng vào màn sương dày đặc."
Đốt hết những thi thể trong phòng đi..."
"Ít nhất...
đừng để đứa trẻ phải nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mẹ nó."
Mọi người chấp pháp nhìn nhau, không ai dám chậm trễ, lập tức làm theo chỉ thị của anh.Chỉ vài phút sau, ngọn lửa bốc lên, thiêu đốt toàn bộ xác chết la liệt trong phòng.Tịch Nhân Kiệt thì đã phóng thân vào trong lớp sương mù dày đặc.Bảy, tám người chấp pháp cũng nhanh chóng theo sát phía sau.Bọn họ lần theo dấu vết những bóng rết bỏ lại, men theo con đường dẫn thẳng về phía quảng trường biên giới."
Tịch trưởng quan, ngài không sao chứ?
Trên người ngài bị thương mà..."
Tịch Nhân Kiệt không quay đầu, chỉ lạnh nhạt đáp:"Không sao."
Tịch Nhân Kiệt lắc đầu.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của anh đã dồn hết lên bóng hình áo đỏ thần bí kia.Trong đầu anh liên tục lặp lại cảnh tượng vừa nãy.Mặc dù người đó chỉ xuất hiện trong vài giây, nhưng lại để lại cho anh ấn tượng vô cùng sâu sắc.Bất kể là bộ áo đỏ rực rỡ như tiên, cách dẫn đi Tai ương, hay thái độ khinh thường với quan chấp pháp... tất cả đều khiến Tịch Nhân Kiệt ấn tượng mạnh.Nhưng điều khiến anh khó hiểu nhất là trong tay người kia lại cầm theo hành, gừng, và tỏi.Cầm những thứ đó, rốt cuộc là có ý gì?Chẳng lẽ chỉ đơn giản là trên đường tan làm mua ít đồ ăn, tình cờ gặp phải giao thoa thế giới Xám rồi ra tay tương trợ?Tịch Nhân Kiệt lắc đầu, anh đã qua cái tuổi ngây thơ tin vào sự trùng hợp.Hành động của đối phương nhất định có dụng ý, thậm chí còn liên quan tới lần giao thoa thế giới Xám lần này."
Nếu hắn là cường giả từ khu vực khác tới...
Là người của Giáng Thiên Giáo?
Hay là thành viên của Hội Hoàng Hôn?
Ít nhất, nhìn hiện tại thì không giống Soán Hỏa Giả..."
Trong khi Tịch Nhân Kiệt trầm ngâm suy nghĩ, thân hình anh đã lần theo dấu vết, tiến vào khu hoang dã.Anh ngửi ngửi không khí, rồi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lộ ra sự kỳ lạ.Mấy người chấp pháp theo sau cũng dừng bước."
Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
Tịch Nhân Kiệt hỏi."
Mùi... mùi thối?"
Mấy người chấp pháp nhìn nhau, gật đầu, "Hình như đúng thật, có mùi khét."
"Giống như nhựa plastic bị đốt cháy... mới đầu còn nhẹ, càng đi vào càng nồng."
"Khụ khụ khụ...
Thối quá."
"Chẳng lẽ ta ngửi nhầm?
Sao ta còn cảm giác trong mùi thối đó có chút... mùi đồ ăn?"
Mọi người đầy vẻ nghi hoặc, nhưng mùi thối kia cũng không ngăn được bước chân bọn họ.Bọn họ men theo vết máu trên mặt đất, chậm rãi tiến lên, xuyên qua làn sương mờ mịt, một tòa nhà kho phủ đầy khói đen dần dần hiện ra trước mắt.Và mùi thối nồng nặc kia, chính là bốc ra từ bên trong kho hàng đó."
Dấu vết của Tai ương biến mất ở đây."
Tịch Nhân Kiệt chăm chú nhìn vào nhà kho, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, "Chúng có khả năng rất lớn đang ở bên trong."
"Tôi biết nơi này.
Đây là một hầm rượu.
Rượu nhà họ tôi từng uống qua, mùi vị không tệ."
Một người chấp pháp bên cạnh mở miệng."
Mở cửa ra."
Tịch Nhân Kiệt ra lệnh.Mấy người chấp pháp lập tức tiến lên, nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa đã lập tức rụt trở về, liên tục vung tay trong không khí."
Nóng quá!
Cửa này bỏng quá!"
Tịch Nhân Kiệt nhíu mày.Anh rút trường kiếm từ sau lưng xuống, trầm giọng ra lệnh:"Tất cả lui ra sau."
Đám người không do dự, lập tức núp ra sau lưng anh.Tịch Nhân Kiệt hít sâu một hơi, khí đen cuộn trào, nhanh chóng bám lấy thân kiếm.Tiếp đó, anh vung kiếm chém thẳng về phía cánh cửa kho đang bốc khói ngùn ngụt!Oành!!Một luồng kiếm khí mang theo sợi tơ màu đen quét ngang qua cửa nhà kho, cánh cửa lập tức bị chém vỡ thành mấy mảnh, sập ầm xuống đất.Chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong, dòng khí lạnh từ bên ngoài tràn ào vào kho, những tàn lửa còn sót lại lập tức bùng cháy dữ dội, ánh lửa mãnh liệt như đôi bàn tay khổng lồ vươn ra từ cánh cửa cháy đen!May mà Tịch Nhân Kiệt cùng mọi người đứng khá xa, không bị ngọn lửa cuốn vào.Dù vậy, sóng nhiệt khủng khiếp vẫn ép họ phải liên tục lùi về sau, kinh hãi nhìn ngọn lửa nuốt trọn nhà kho, căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.Cạch...Cạch...Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ sâu trong nhà kho.Giữa biển lửa cuồng bạo, một thân ảnh mặc hỉ bào đỏ tươi từ từ bước ra.Khuôn mặt cháy đen của cậu ta dần dần được chữa trị, lộ ra gương mặt lạnh lùng xa lạ kia...Đôi mắt trống rỗng, quỷ dị đứng sừng sững, giống hệt Trần Linh lúc lần đầu nắm giữ Vô Tướng.Khi bước vào cấp hai, kỹ năng thần đạo vặn vẹo này lại lần nữa... mất khống chế!