Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ta Có Một Tòa Đạo Quan

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 165: Nuông chiều


“Mất mặt cái gì mà mất mặt.”

Giang chưởng quầy liếc xéo hắn một cái, trong lòng nghĩ tới việc sắp được gặp lại bạn cũ, gương mặt bỗng chốc đã trở nên vui vẻ.Dương đầu bếp không muốn thê tử mình phải mất mặt, cho nên hôm sau đã xuống núi mua y phục mới.Hiện giờ Phương gia thôn không còn là một tiểu sơn thôn nghèo nàn như trước nữa, nơi này khắp nơi đều có các cửa hàng san sát nhau, mỗi ngày đều có người tới người đi, vô cùng nhộn nhịp.Trong Phương gia thôn, các gia đình hơi giàu có một chút cũng bắt đầu bắt chước đạo quan, xây nhà bằng đá, người ngoài thấy thế thì cũng học theo, cho nên dù đạo quan đã được xây xong, nhu cầu của người dân với vật liệu xây dựng bằng đá và gỗ đều chỉ thấy tăng lên chứ không hề giảm.Đỗ huyện lệnh cũng vì thế mà đạt được không ít thành tích, ngày nào ra ngoài, thấy ai cũng đều mỉm cười.Dương đầu bếp mua y phục mới, đang định lên núi thì bị một khách nữ bên đường cản lại.

Khách nữ kia có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, khiến Dương đầu bếp chỉ muốn nhanh chóng chạy lên núi.Đâu ai biết nàng ta là người hay là quỷ, nói không chừng còn là yêu tinh nữa ấy chứ.“Ngươi đừng đi mà.”

Khách nữ kéo ống tay áo của hắn: “Ta chỉ muốn hỏi trên núi kia có phải là Thanh Tùng Quan trong lời đồn hay không thôi?”

“Tự ngươi lên đó không phải sẽ biết à?”

Dương đầu bếp thấy nàng ta không có việc gì nên mới tới nhiều chuyện, vội vàng bỏ chạy lên núi.

Trông dáng người của hắn tuy rằng béo mập, nhưng một khi chạy trốn thì cũng rất nhanh nhẹn.Từ Khanh nhìn tên phàm nhân bỏ chạy như bay trước mặt, lòng không nhịn được dâng lên sự bực bội.Nàng ta thấy bát tự của mình thật sự không hợp với nơi này, mỗi lần tới gần là đều trở nên mất kiên nhẫn.Sau khi lên núi, nàng ta nhìn tòa đạo quan trước mặt, khinh thường nói: “Cũng chỉ được như thế.”

Đến khi đi vào trong, khách hành hương bên trong đông hơn, nàng ta cũng không định dâng hương, đi thẳng vào bên trong.Có điều khi vừa mới đi tới cửa vòm thứ nhất, nàng ta đã bị cản lại.“Trong đó không cho người ngoài vào.”

Phó Yểu khoanh tay trước ngực đứng yên ở đó, vừa đẹp chặn hết đường đi của nàng ta.“Ngươi là ai.”

Từ Khanh hất cằm hỏi.“Quan chủ của đạo quan này là ta.”

Phó Yểu nói: “Đằng đó không hoan nghênh ngươi.

Giờ đã sắp tới giữa trưa, nếu ngươi muốn thì có thể đi với ta qua phòng bếp ăn cơm.”

Từ Khanh không ngờ nàng lại chính là Phó Yểu, quan sát nàng một lúc lâu, thấy mình tạm thời còn chưa tìm được manh mối nào khác, lúc này mới kiềm chế lại chút: “Được.”

Khi hai người đi tới phòng bếp, đồ ăn đã làm gần xong, những người khác cũng đều tới đủ.Dương đầu bếp vừa thấy Từ Khanh, lập tức rụt vai lại.Quả nhiên nàng ta không phải là người.Bây giờ hắn đã hiểu, cơ bản thì những người ở cạnh quan chủ đều không phải là người sống.

Chung Ly công tử chính là thế, bà lão hôm qua cũng như vậy.“Sao Chung Ly không tới?”

Phó Yểu hỏi, dùng hạc giấy truyền tin: “Bảo Chung Ly tới ăn cơm, tới chậm là hết đấy.”

Hạc giấy bay đi, mọi người lần đầu được thấy chức năng này của hạc giấy đều im lặng.Từ Khanh nghe giọng điệu nói chuyện của Phó Yểu, trong lòng cực kỳ bực bội.

Sau đó nàng ta đã nhanh chóng phát hiện một chuyện càng làm nàng bực bội hơn…

Chung Ly thật sự cầm hạc giấy tới đây.Phó Yểu thấy tóc Chung Ly còn chưa khô, biết y vừa mới tắm xong, hỏi: “Sao hôm nay dậy muộn thế?”

Chung Ly cầm chén đũa, đáp: “Ta nghĩ ngươi biết tại sao ta lại dậy muộn vậy chứ.”

“Hửm?”

Một đống ánh mắt dồn hết về phía Phó Yểu.Phó Yểu bình tĩnh đáp: “Quả nhiên, so về độ dày da mặt, ta thật sự không bằng đám người làm quan các ngươi.”

“Sao hôm nay lại khiêm tốn vậy?”

Chung Ly hỏi: “Bình thường đều là ta chịu thua ngươi mà.”

“Còn không phải là vì người bạn cũ của ngươi ở đây sao, cho nên ta mới cho ngươi mặt mũi.”

Phó Yểu nói, ra hiệu cho y lột cua hộ mình: “Con béo nhất.”

Chung Ly nhìn thoáng qua Từ Khanh ở phía đối diện: “Còn chưa tới trung thu, cua có mập cũng toàn là xác.”

Tuy y nói thế nhưng vẫn vươn tay cầm một con cua lên.Từ Khanh trơ mắt nhìn y lột cua cho người khác, tuy trên mặt nàng ta đang cười nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt.

Nàng ta cố gắng giữ nụ cười trên môi, nói: “Đã nhiều năm rồi không gặp, dường như điện hạ thay đổi không ít.”

“Ngươi tới đây làm gì?”

Giọng điệu của Chung Ly với người bạn cũ này rất lạnh nhạt.“Nghe nói cầu nguyện ở Thanh Tùng Quan rất linh, cho nên ta mới tới thử.”

Từ Khanh đáp.“Ồ.”

Chung Ly không nói tiếp nữa.Bữa cơm trưa này kết thúc bằng hình ảnh Phó Yểu ăn sạch ba con cua.Sau khi ăn xong, Chung Ly ra về, những người khác cũng bận chuyện riêng, trong đình viện chỉ còn lại Phó Yểu và Từ Khanh.“Ngươi tới cầu xin ta ấy hả?”

Phó Yểu dùng khăn tay lau tay: “Ngươi cần cái gì?

Không phải là muốn ta cứu lão nhân bán ốc biển đó chứ?

Hoặc là kêu ta giúp hủy bỏ bùa hợp mệnh giữa hai người các ngươi?

Hay là giúp Lê Du bị ngươi luyện hóa kia sống lại?”

Từ Khanh nghe Phó Yểu từng câu từng chữ vạch ra hết mọi bí mật của mình, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.“Ngươi là ai?”

Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh.“Đây đã là lần thứ hai ngươi hỏi ta câu này.”

Phó Yểu nhún vai: “Ta là quan chủ của Thanh Tùng Quan này.

Ngươi phải nhớ cho kỹ.

Còn tại sao ta lại biết những chuyện trước kia của ngươi thì… ngươi nghĩ rằng mình giấu kỹ lắm à?”

Từ khi Từ Khanh xuất hiện tại địa bàn của mình, Phó Yểu đã nhận ra sự tồn tại của nàng ta.Phó Yểu không thích nữ nhân này lắm.Trước đây nàng từng nhìn thấy gương mặt của nữ nhân này trong trí nhớ của Chung Ly.Nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại dùng gương mặt mình để làm vũ khí, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.

Nàng ta là con người, có dã tâm là chuyện bình thường, nhưng nếu một người vì muốn thỏa mãn dã tâm của mình mà khiến người khác phải tan nát cửa nhà thì không còn đáng được yêu thích nữa.Từ Khanh là một con người như vậy.Ngay lúc Từ Khanh cố chấp muốn vào hoàng cung, chính Chung Ly đã ra tay áp chế nàng ta, tóm chặt điểm yếu làm nàng ta phải ngoan ngoãn nghe lời.Về sau, Chung Ly cho nàng ta hai lựa chọn.

Một là tới thảo nguyên; hai là sống trong nhà lao cả đời.

Từ Khanh tất nhiên chọn con đường thứ nhất, thế là lúc đó mới có chuyện đưa mỹ nhân tới thảo nguyên.Chuyện này nói ra thì không có ai thua thiệt ai cả, đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.Từ Khanh muốn sống sót và quyền lực, Chung Ly lại muốn thảo nguyên đại loạn, hai người xem như hợp tác với nhau, ngay cả một nửa bạn bè cũng không phải.Bây giờ Từ Khanh lại lấy cái dáng vẻ của bạn cũ tới địa bàn của nàng, Phó Yểu tất nhiên không hoan nghênh.“Không phải ai cũng đều may mắn như Phó quan chủ, muốn cái gì là được cái đó.”

Từ Khanh lạnh lùng nói.“Vậy thì ngươi nên trách ông trời đi, ai bảo ông trời cho ta gặp nhiều may mắn vậy chứ.”

Từ Khanh nếu còn không phát hiện nàng không chào đón mình thì cũng không xứng là nữ nhân từng đùa giỡn lòng người trước kia.

Nàng ta đứng lên, nói: “Xem ra chúng ta không hợp nhau rồi, nửa câu cũng ngại nói nhiều.”

“Ngươi muốn đi?

Vậy đi thong thả, không tiễn.

Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng có tới tìm ta, ta không muốn đuổi khách lắm.”

Từ Khanh tức tới mức muốn ra tay đánh người, nhưng nghĩ tới đây là địa bàn của ai thì vẫn kiềm chế lại.Phó Yểu nhìn Từ Khanh tức giận xoay người rời đi, lòng hơi thấy đáng tiếc, đi tới lăng mộ của Chung Ly.“Tiếc quá, nàng lại không chịu ra tay.”

Nếu nàng ta ra tay, nàng có thể danh chính ngôn thuận áp chế Từ Khanh, cho thần binh nhà mình đổi một linh hồn khác.Chung Ly nhìn nàng, nói: “Không biết quan chủ có hài lòng với biểu hiện vừa rồi của ta không?”

“Còn được.”

“Vậy có phải nên trả chút thù lao không?”

“Ta không có tiền.”

Phó Yểu trả lời cực kỳ vô lại.“Không đưa tiền thì cái khác cũng được.

Ta thấy Dương đầu bếp mới đi mua y phục mới.”

“Không phải y phục cũng cần tiền mua sao?

Ta không có tiền.”

Phó Yểu tiếp tục giả chết.“Ai bảo cần phải bỏ tiền?”

Chung Ly nói: “Thật ra có một cách không cần phải tốn tiền.”

“…”

Phó Yểu: “Ý ngươi nói là ta may cho ngươi?”

“Ta chưa từng nói vậy, có điều nếu ngươi muốn thì cũng được.

Hơn nữa trời cũng sắp trở lạnh rồi, ta đúng là cần thêm chút y phục mùa thu.”

“Chung Ly, lúc ngươi nói chuyện có thể vuốt lương tâm của mình một chút được không?

Hả?

Một lão linh hồn sống ngàn năm như ngươi thì cần y phục xuân hạ thu đông làm cái gì, chính ta đây còn chưa có y phục để mặc, lại còn may cho ngươi?

Ngươi đừng có mà mơ tưởng.”

Phó Yểu đáp.Nhưng rồi khi đêm xuống, Giang chưởng quầy vừa nằm xuống giường lại nhận ra có chút không thích hợp.Nàng mở to hai mắt, không biết quan chủ nhà mình đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.“Quan chủ…”

Giang chưởng quầy hoảng sợ.“Ngươi đừng lo lắng, ta không phải tới lấy đôi mắt.”

Phó Yểu nói.“À…”

“Thêu hoa kiểu gì vậy?”

Phó Yểu hỏi.“Hả…

Ngài muốn thêu hoa?”

“Nói cái gì vậy, ta mà làm cái đó sao?”

Phó Yểu cười nhạo.“Vậy ngài…”

“Ta chán quá nên muốn tìm chút gì đó để giết thời gian thôi.”

Giang chưởng quầy là một người có trái tim thất khiếu lung linh*, sao lại không nhận ra nàng đang mất tự nhiên được: “Vậy thì may vớ đi, cái này là dễ làm nhất.”*Ý chỉ người thông minh, tinh tế“Dễ làm là được.”

Phó Yểu rất hài lòng khi thấy Giang chưởng quầy hiểu ý mình.…Thiếu Lâm Tự.Phu thê béo gầy cứ đi liền suốt ngày đêm, không ngừng tăng tốc, cuối cùng cũng đã về tới Tung Sơn.Đi vào trong chùa, nam nhân gầy không nhịn được nữa, lập tức hỏi tiểu hòa thượng: “Phương trượng có khỏe không?”

Tiểu hòa thượng không biết gì cả, chỉ biết hiện giờ phương trượng đang ở vườn rau sau núi: “Sư huynh qua bên kia là sẽ biết.”

Đợi nam nhân gầy đi tới vườn rau thì đã thấy một ông lão chòm râu trắng bệch, ngồi ngay ngắn tưới nước cho cây, miệng còn liên tục dặn dò nhóm chú tiểu cần phải tưới bao nhiêu, tưới như thế nào.“Trồng đồ ăn cũng giống như đi học vậy, mồ hôi rơi bao nhiêu thì sẽ thu hoạch được bấy nhiêu.”

Nhóm mấy chú tiểu đó ngoan ngoãn đáp: “Xin ghi nhớ lời phương trượng dạy bảo.”

Sau khi tưới nước cho vườn rau xong xuôi, lão phương trượng bảo nhóm chú tiểu rời đi, nhìn về phía nam nhân gầy: “Về rồi đấy à.”

“Sư phụ.”

Nam nhân gầy nhìn vẻ mặt không hề thấy chút dấu hiệu bệnh tật nào của sư phụ, thầm mắng Thẩm quỷ một trăm lần.

Có điều hắn cũng phải cảm ơn Thẩm quỷ, không nhờ ông ta thì hắn cũng không nghĩ tới việc quay về.“Sao trông mặt con lại trông đau khổ thế?”

Phương trượng ngồi xuống cạnh hắn: “Không phải đợt trước con có gửi thư nói là đã sinh hài tử rồi sao?

Hài tử đâu?”

“Ở đây.”

Nữ nhân béo lúc này cũng ôm hài tử tới.Vừa nhìn thấy Bạch Quả trắng mềm, phương trượng đã cười nói: “Đứa nhỏ này có phật duyên với ta.”

Câu này làm trái tim của phu thê béo gầy giật thót: “Chuyện này… cũng không nên.”

Bọn họ còn muốn đưa nhi tử vào thư viện ở Thủy viện, cho nó đi học nữa.Phương trượng nở nụ cười, ôm tiểu Bạch Quả lên: “Đi thôi.

Ở đây nhiều bụi bẩn, có chuyện gì thì vào phòng ta rồi nói.”

Phu thê béo gầy nhìn sư phụ bước đi vững vàng, liếc mắt nhìn nhau.Xem ra bọn họ chỉ là đang sợ bóng sợ gió thôi.Hết chương 165.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 166: Tiểu Bạch Quả


Thiếu Lâm Tự rất rộng, tiểu Bạch Quả được phương trượng ôm trong tay cứ tò mò nhìn ngó xung quanh.

Phương trượng thấy hắn hoạt bát, cũng không xem hắn như một đứa trẻ, vừa rời khỏi vườn rau đã thả hắn xuống đất.Tiểu Bạch Quả được tự do, lập tức chạy loạn khắp nơi bằng đôi chân ngắn ngủn.

Ba người lớn đi theo phía sau, vừa đi vừa ôn lại chuyện cũ.Đôi phu thê béo gầy vốn đang lo lắng cho cơ thể của sư phụ nên mới vội vàng chạy về, hiện giờ thấy sư phụ vẫn bình yên vô sự nên cũng không nhắc tới nữa, chỉ nói rằng nhớ sư phụ nên mới về thăm, tiện thể dẫn hài tử về cho ông nhìn một cái.Nói được những lời này, tâm trạng của phu thê béo gầy cũng thoải mái hơn nhiều, trò chuyện một lúc, bọn họ kể lại những chuyện mình đã mắt thấy tai nghe trong mấy năm qua cho sư phụ nghe.Sống trên đời đã mấy chục năm, những chuyện kỳ bí mà bọn họ gặp được đều là xảy ra ở Thanh Tùng Quan.“Sư phụ, ngài có tin vào quỷ thần không?”

Nam nhân gầy hỏi.Phương trượng thấy cục bột nếp đã chạy vào đại điện, quyết định ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, nói: “Xem ra phu thê các con đã gặp được không ít chuyện.”

Bồn hoa được bóng cây che mát, gió thu nhẹ nhàng lướt qua.Trong lúc bọn họ mải nói chuyện, tiểu Bạch Quả đã chạy vào Đại Hùng Bảo Điện.Trong đại điện, Phật Tổ ngồi đoan trang trên cao, dưới tượng Phật bày đầy hoa tươi quả ngọt.

Những người khác trong đại diện cũng chú ý tới tiểu Bạch Quả, thấy hắn chỉ là một tiểu hài tử, cũng chỉ cẩn thận để hắn không chạm vào mấy thứ nhang đèn, ngoài ra không hề hạn chế hoạt động của hắn.Tiểu Bạch Quả nhanh chóng đi về phía trước, mắt nhìn chăm chú vào một bó hoa.

Hắn nhìn một lúc lâu, quyết định nhón chân, muốn lấy bó hoa đó.“Con không thể lấy cái này được.”

Tiểu hòa thượng bên cạnh thấy thế thì vội chạy tới xoa đầu hắn, ôm hắn ra xa, còn lẩm bẩm nói: “Đó đều là thứ dâng lên cho Phật Tổ, để ta đi hái hoa khác cho con.”

Tiểu Bạch Quả không nói gì, đôi mắt đen láy vẫn nhìn vào bó hoa kia.Phương trượng bên ngoài nghe được lai lịch của tiểu Bạch Quả, cười nhạt nói: “Thiên hạ to lớn, chuyện lạ nào cũng có thể xảy ra.

Thần và quỷ đều sinh ra bởi lòng người.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, hài tử đó thật sự có phật duyên với ta.”

Phu thê béo gầy: “…”

Chúng ta có thể đừng nói tới chuyện này được không…Lúc này tiểu hòa thượng đã ôm tiểu Bạch Quả đi hái hoa, hắn vốn định tìm hoa ở bồn hoa cho hài tử, nhưng tiểu Bạch Quả lại giãy giụa muốn xuống, tự mình bước từng bước nhỏ, nhào vào lòng phương trượng, miệng lúng phúng nói với phương trượng: “Hoa… hoa…”

Tiểu hòa thượng thấy thế thì vội giải thích với phương trượng, nói rằng hắn muốn lấy hoa trước mặt Phật Tổ.Tiểu hài tử thích những thứ tươi sáng là chuyện bình thường, phu thê béo gầy cũng không thấy có gì kỳ lạ, phương trượng lại bế hài tử lên, nói: “Đi, chúng ta đi hỏi Phật Tổ, xin ngài cho bó hoa.”

Bọn họ bước vào đại điện, nhìn thấy trước tượng Phật có đặt một vòng hoa thơm.

Những đóa hoa này đều được hái xuống hằng ngày, trên cánh hoa thậm chí vẫn còn đọng sương sớm, vừa tới gần đã ngửi được hương hoa nồng nàn.“Con thích hoa nào?”

Phương trượng cười hỏi.Tiểu Bạch Quả cắn tay, khom người về phía trước, phương trượng lập tức cúi người để hắn có thể chạm tới vòng hoa.“Thích cái này sao?”

Phương trượng đẩy vòng hoa ra, thấy thứ bên trong không phải một đóa hoa mà là một gốc cây xanh còn chưa nở.Tiểu hòa thượng thấy thế thì “A” một tiếng, bình thường hoa tươi trong đại điện đều do hắn chuẩn bị, tại sao hắn lại không phát hiện có một cây thược dược lẫn vào bên trong chứ?Đúng lúc này, tiểu Bạch Quả hơi dùng sức, kéo cây thược dược về phía mình.Phương trượng thấy thế thì cười ha hả: “Con đúng là có phật duyên.”

Tiểu hòa thượng cũng không nói gì, vòng hoa này vốn được nối chặt vào với nhau, tiểu hài tử này có thể rút được cả cây thược dược hoàn chỉnh ra ngoài như vậy, cũng chứng tỏ Phật Tổ cố ý muốn tặng cho hắn.

Hơn nữa, vạn vật đều có linh, hắn vừa ra tay đã cứu được một sinh linh, phương trượng nói đúng, hắn thật sự có phật duyên.Phu thê béo gầy thấy cảnh này cũng chỉ biết dở khóc dở cười.Bọn họ nhớ tới lai lịch của hài tử, cũng chỉ đành thôi.Điều duy nhất bọn họ mong chờ ở hài tử là được bình an vui vẻ.

Hắn muốn làm gì cũng được, cuộc sống con người chỉ cần được vui sướng, như vậy đã không uổng công đầu thai làm người rồi.Tiểu Bạch Quả vừa có được hoa là nở nụ cười tươi rói, há miệng ngậm lấy một mảnh lá cây, nữ nhân béo thấy thế thì vội vàng cứu thược dược ra khỏi miệng hắn: “Không thể ăn cái này.”

Tiểu Bạch Quả dường như hơi hoang mang, cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang một bên, sau đó giơ thược dược về phía mẫu thân mình.

Nữ nhân béo không hiếu ý nhi tử, nghĩ rằng hắn muốn đưa cho mình, cho nên cũng nhận lấy, lòng thầm nghĩ đợi quay về sẽ tìm một chậu hoa bỏ vào.Tiểu Bạch Quả nhìn đóa hoa được mẫu thân cầm mất, lòng thấy hơi tủi thân, hắn chỉ định chìa ra ngoài một chút… có điều nhớ tới mẫu thân vẫn luôn cho mình uống nước ngon ngọt, hắn cũng đành nhường hoa cho bà…Mấy người lớn làm sao biết được suy nghĩ của hài tử, cho nên bọn họ chuẩn bị ôm hài tử rời đi.Ra tới đại điện, nữ nhân béo nhờ tiểu hòa thượng tìm giúp mình một chậu hoa.

Sau khi trồng xong, phương trượng sai người dẫn phu thê tới phòng nghỉ, ông thì ôm tiểu Bạch Quả về phòng mình.Trong lòng nữ nhân béo hiểu rõ, gia đình bọn họ chắc chắn phải ở lại trong chùa một thời gian, cho nên cũng đặt chậu hoa lên cửa sổ phòng nghỉ của mình.Đợi sau khi dọn dẹp phòng xong, nam nhân gầy vừa ra ngoài đã thấy có không ít sư huynh đệ tới trong viện.Xem ra mọi người đều tới vì sư phụ.“May mà chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.”

Nam nhân gầy trò chuyện với các sư huynh sư đệ.Mọi người đều đã lâu ngày không gặp, đang vui vẻ chuyện trò, nghe nam nhân gầy nói thế thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.“Xem ra đệ còn chưa biết.”

“Cái gì…”

Trong lòng nam nhân gầy đột nhiên nổi lên dự cảm không lành.“Võ công của sư phụ giờ đã phế, thời gian chỉ còn có hơn một tháng nữa.”

“Sao lại như thế?”

Nam nhân gầy thấy bọn họ chỉ đang nói đùa với mình thôi: “Ta vừa nói chuyện với sư phụ, rõ ràng ngài không sao cả, tại sao lại…”

Tại sao lại chỉ còn ít thời gian tới vậy.“Đệ cũng đừng buồn.”

Mọi người an ủi hắn: “Trước đây chúng ta cũng giống như đệ, cho rằng không có việc gì.

Nhưng đệ cũng biết y thuật của Tuệ Không sư thúc rồi đó.”

Tuệ Không sư thúc đã nói như vậy thì nghĩa là không còn cách nào khác nữa.Nam nhân gầy vẫn không thể tin nổi: “Đang êm đẹp, sao lại xảy ra chuyện này?”

“Là do vết thương cũ lúc còn trẻ.”

Người trong giang hồ, ai mà chưa từng bị đâm lén sau lưng: “Sư phụ tuổi cũng đã cao.”

Con người khi già đi, vết thương cũ trước kia còn chịu được nay cũng không gánh nổi được nữa: “Tâm trạng chúng ta đều như nhau, nhưng không thể khóc trước mặt sư phụ được.”

Vui vẻ là chuyện nhất thời, buồn đau cũng là chuyện nhất thời, vậy thì không bằng cứ sống như lúc còn nhỏ, ở bên cạnh sư phụ, cùng ông đi nốt đoạn đường cuối này.Hết chương 166.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 167: Ta rất vinh hạnh có thể làm người đầu tiên của ngươi


Nam nhân gầy đã qua tuổi thiếu niên, biết trong cuộc sống có rất nhiều việc bất đắc dĩ.

Tuổi tác sư phụ đã cao, sớm muộn gì cũng đến ngày này, nhưng hắn vẫn không muốn thấy cảnh anh hùng ở độ tuổi xế chiều.Nam nhân gầy cố gắng mỉm cười với các sư huynh sư đệ, đến khi trở về, hắn lập tức lấy giấy bút ra, chuẩn bị viết thư.Nữ nhân béo thấy cảnh này thì đã biết phu quân mình muốn làm gì, có điều nàng ta cũng không định ngăn cản.Suốt cả cuộc đời, con người có rất nhiều việc muốn làm, nếu như không tranh thủ làm lúc còn có thể làm, đợi mấy chục năm sau chắc chắn sẽ thấy hối hận.Nam nhân gầy viết thư xong cũng không lập tức gửi đi, mà đưa cho thê tử xem trước, nói: “Khi ta còn nhỏ, sư phụ đã nhặt ta về giữa mùa đông lạnh giá, không có sư phụ thì có lẽ ta không thể sống được tới tận bây giờ.

Ta cần phải báo đáp tình nghĩa của sư phụ.

Ta không biết quan chủ sẽ bắt ta dùng gì để giao dịch với ngài, ta chỉ có thể nghĩ tới tình huống tệ nhất.

Có điều suốt mấy năm qua ta đã kiếm không ít tiền lời ở Thủy huyện, cũng đủ cho nàng và hài tử ăn dùng nửa đời.

Muội… xin đừng trách ta.”

Nữ nhân béo đọc hết những gì viết trong thư, nói: “Viết thêm tên của ta vào nữa.

Huynh cho rằng huynh giỏi lắm à?

Chuyện gì cũng có thể gánh vác một mình.

Ân nhân của huynh cũng chính là ân nhân của ta, vậy thì nhất định ta cũng phải tham gia vào.

Cho dù là có phải dùng mạng đổi mạng, hai người chúng ta cùng chịu vẫn hơn là một người.”

Nàng ta nói hết câu, giọng đã nhẹ nhàng hơn không ít: “Hài tử không thể không có mẫu thân, đồng nghĩa với việc cũng chẳng thể không có phụ thân.”

“Hồng Anh…”

Ánh mắt nam nhân gầy đầy rung động.“Đừng có tỏ vẻ buồn nôn thế, nhanh viết thêm tên của ta vào đi rồi gửi thư đi, thời gian không chờ đợi ai đâu.”

Nữ nhân béo nói.Giang hồ chính là như thế, ân nghĩa phải cùng nhau gánh vác.

Hai người cùng chịu vẫn tốt hơn là một người, chỉ mong rằng quan chủ sẽ không báo giá cao quá…Phu thê hai người đi đến quyết định này cũng không nói cho người khác biết.Tiểu Bạch Quả được phương trượng ôm ra ngoài chơi một vòng, mãi tới chạng vạng mới quay về.Hắn được đưa đến nhiều nơi xa lạ cũng không tỏ vẻ sợ hãi gì, vừa thấy thược dược trồng trong chậu đã giơ tay ra muốn ôm lấy.Nữ nhân béo không biết tại sao nhi tử lại chú ý tới chậu hoa này đến thế, nàng ta cố ý chuyển chỗ của chậu hoa rất nhiều lần, nhi tử vẫn không chịu từ bỏ, hết cách, nàng đành phải đưa chậu hoa cho hắn: “Muốn ôm cũng được, nhưng con không được tùy tiện làm nó chết, biết chưa?”

Tiểu Bạch Quả chớp mắt, vui vẻ ôm chậu hoa qua một bên chơi.

Nữ nhân béo thấy hắn ôm chậu hoa như ôm báu vật cũng thấy yên tâm hơn nhiều.Sau đó, tiểu Bạch Quả đi tới đâu cũng đều ôm theo chậu hoa tới đó.

Người và cây cùng ăn cơm, cùng đi ngủ, dáng vẻ kia không khác nào xem chậu hoa như thú cưng của mình cả.Phương trượng rất thích tiểu Bạch Quả, cho dù làm gì cũng dẫn hắn đi theo, đôi khi còn cho tiểu Bạch Quả ngồi lên vai mình, ai nhìn vào cũng biết ông cực kỳ thích hắn.Nhưng sự yêu thích của ông với hậu bối cũng không thể ngăn được thời gian tàn nhẫn trôi qua.

Mỗi ngày phương trượng đều già hơn một chút, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Mỗi bước đi của ông vẫn còn rất vững vàng, nhưng sống lưng lại đang dần khom xuống.Mọi người đều biết, đây là điềm báo trước khi ngọn nến tắt lửa.

Nhưng bọn họ không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn phương trượng bước từng bước tới khúc cuối đời người.“Nếu con lớn hơn một chút thì hay rồi.”

Phương trượng không hề lo lắng cho cơ thể của mình chút nào, mỗi lần rảnh rỗi đọc kinh Phật cho tiểu Bạch Quả nghe, ông đều xoa đầu hắn rồi cảm thán: “Con lớn hơn một chút, ta đã có thể giao hết sở học của mình cho con rồi.”

Tiểu Bạch Quả nghe không hiểu, đợi ông nói xong, cầm một chén nước đưa cho ông, bập bẹ nói: “Uống… uống…”

Phương trượng thấy hắn như thế thì thầm than trái tim con trẻ quá thuần khiết, ông cần gì phải lôi mấy thứ kia ra mà tạo áp lực cho hắn.

Ông mỉm cười xoa đầu tiểu Bạch Quả, thuận tay nhận lấy chén trà rồi uống hết, nói: “Con có muốn ra ngoài chơi không?”

Tiểu Bạch Quả lập tức đứng lên, ôm chậu hoa bên người, muốn dắt tay ông ra ngoài……Bức thư của phu thê béo gầy phải mất tận nửa tháng mới đưa tới Thủy huyện, khi Giang chưởng quầy mở thư ra, hương bưởi đã tỏa khắp núi Nhạn Quy.Không biết có phải là do đất rừng trên núi phì nhiêu hay không, hương buổi trong núi còn ngọt ngào hơn so với bưởi được các thôn dân trồng dưới chân núi, ngon ngọt nhiều nước.

Bưởi vừa chín, trong núi đã có đám khỉ hoang lặng lẽ đưa tới đạo quan.Triệu Hưng Thái nhận được bưởi, lập tức dùng nó làm thành trà quả ngon miệng, đặt trước mặt Phó Yểu và Chung Ly đang ngồi sưởi ấm.Phó Yểu nhấp một ngụm trà, nói: “Xem ra chúng ta phải ra cửa một chuyến rồi.”

Trong tay nàng là bức thư Giang chưởng quầy vừa đưa tới: “Hiện giờ phía Bắc chắc là sắp có tuyết rơi, vừa hay ra ngoài ngắm tuyết luôn.”

“Băng Mạc Hà, tuyết trên núi Trường Bạch đều là cảnh đẹp nhân gian.”

Chung Ly nói.“Vậy đi hết.”

Phó Yểu nói, nhìn lồng sưởi dưới chân: “Cái này hẳn là rất ấm.“Có lẽ thế.

Có điều vớ còn ấm hơn.”

Phó Yểu giơ chân dẫm lên chân y: “Đây là đôi vớ đầu tiên ta làm ra tặng người khác, không ấm thì cũng phải ấm.”

Chung Ly cười khẽ: “Ta rất vinh hạnh có thể làm người đầu tiên của ngươi.”

“Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế, thứ đưa ngươi chỉ là đồ làm ra lúc luyện tay thôi.”

Phó Yểu nói, trên thực tế, ngoại trừ Chung Ly thì nàng cũng không biết phải tặng cho ai.Phụ thân nàng có nữ nhi, không cần nàng phải thể hiện gì cả.“Luyện tập suốt một tháng?

Xem ra tài nghệ còn phải cải thiện nhiều.”

Chung Ly đùa giỡn.Phó Yểu bị chọc giận tới mức bật cười, trực tiếp nhảy lên đùi Chung Ly, nhéo mạnh lên eo y: “Vậy tài nghệ này có cần cải thiện hơn chút không?”

Đợi nhéo xong nàng mới nhận ra có gì đó không đúng, nghiêng mặt nhìn qua, Thiên Huyền Tử và Tiêu Như Sắt không biết đã đứng cạnh bình phong từ lúc nào, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.Tiêu Như Sắt cảm nhận được ánh mắt của Phó Yểu, lập tức phản ứng lại, nói: “Chúng ta tới đây nói lời tạm biệt…”

Phó Yểu sao lại không biết Chung Ly đã cố ý che giấu hơi thở của bọn họ, nàng hung ác nhéo y thêm một cái nữa rồi mới đứng lên, ra vẻ không có việc gì rồi nói: “Đi ngay bây giờ?”

“Đúng thế.”

Thiên Huyền Tử cũng lấy lại tinh thần: “Thuật pháp mà ngài và Chung Ly công tử dạy ta, ta đều học xong hết rồi, giờ cũng là lúc nên rời đi thôi.”

Tiêu Như Sắt nói theo: “Ta đã ngắm hết một lượt phong cảnh Giang Nam, muốn tới Tây Nam xem thử.”

Hai người ngậm chặt miệng, không ai dám nói gì tới chuyện vừa nhìn thấy.“Được, bây giờ trở về cũng dễ đi hơn là đợi tuyết rơi xuống.”

Phó Yểu nói: “Đã sắp xếp đồ đạc trong hết chưa?”

“Xong cả rồi, xe ngựa đang chờ dưới chân núi.”

“Ta tiễn các ngươi.”

Bốn người rời khỏi đạo quan, Thiên Huyền Tử và Tiêu Như Sắt lên xe ngựa, mãi tới tận khi xe ngựa rời khỏi Phương gia thôn, Thiên Huyền Tử mới nói: “Quan chủ và Chung Ly công tử…”

Tiêu Như Sắt bật cười: “Bây giờ ngươi mới nhận ra đấy à?”

“Chẳng lẽ ngươi đã biết từ trước rồi?”

Thiên Huyền Tử ngơ ngác.Tiêu Như Sắt vốn định kể với hắn những dấu vết còn sót lại, thêm cả hành động thân mật khác với người thường, đây đều là những bằng chứng chứng tỏ quan hệ của hai người.

Có điều nàng ta chợt nghĩ lại, bên cạnh Thiên Huyền Tử xưa nay không có nữ nhân thì sao hiểu được những chuyện này cơ chứ.Nàng ta chỉ đành vỗ vai Thiên Huyền Tử như đang an ủi: “Ngươi vẫn nên một lòng hướng đạo đi.”

Nàng ta hơi tò mò sau đó quan chủ sẽ trừng phạt Chung Ly đại nhân như thế nào, tiếc rằng nàng lại không thấy được.Tối hôm đó, Chung Ly đứng bên ngoài phòng Phó Yểu ngắm trăng sáng suốt một đêm.…Ba ngày sau, Phó Yểu và Chung Ly ngồi thuyền tiến bắc.

Lần này bọn họ không giống như lúc trước, đi thẳng một mạch tới địa điểm, mà chỉ như người bình thường, tới đâu đều hỏi thăm về các danh lam thắng cảnh, nếm thử đồ ăn đặc sắc của vùng miền nơi đó.Triệu Hưng Thái có cánh cửa trong nhà bếp nên Phó Yểu cũng không dẫn hắn theo.

Chuyến đi lần này hoàn toàn biến thành chuyến du ngoạn của nàng và Chung Ly.Chung Ly có kiến thức rộng rãi, Phó Yểu được y dẫn theo, trong lòng lập tức có cảm giác trăm năm của mình đúng là đã sống trong đui mù.Hai người không hề che giấu hơi thở của mình, cho nên quan hệ của bọn họ nhanh chóng bị lan truyền khắp nơi, trở thành chủ đề được bàn luận nhiều nhất.Tất nhiên, điều này chủ yếu là vì hình tượng của Chung Ly đã có ảnh hưởng từ lâu, hơn nữa trước nay y thậm chí còn không thèm nể mặt thần linh, vậy mà đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một nữ tử, người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ tò mò không thôi.Tin tức lưu truyền giữa đám tinh quái rất nhanh, trong tiểu Ngọc Sơn của Từ Khanh cũng có người bàn luận về việc này.“Cái này có tính là gần quan được ban lộc không?

Ban đầu chủ nhân đã không thể làm gì được vị Phó quan chủ kia, giờ chắc chắn lại càng bất lực.”

“Có lẽ là thế.

Thù của tiểu Ngọc Sơn chúng ta chắc không báo được rồi.”

“Thật sự thì ta hơi tò mò với vị Phó quan chủ kia, muốn tới đó xem thử nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả Chung Ly đại nhân cũng bị mê hoặc.”

Hết thảy lời bàn tán của đám tinh quái đều rơi hết vào tai Từ Khanh, trên mặt nàng ta cũng không có biểu cảm gì quá mức.Trước đó nàng ta cố tình tỏ vẻ bản thân quen thân với Chung Ly trước mặt Phó Yểu chỉ là muốn thử nàng.

Không ngờ Phó Yểu lại không hề để ý nàng ta là ai, hoàn toàn quên mất nàng ta.

Nàng có thể tỏ vẻ như vậy tất nhiên là vì có chỗ dựa vào.Đúng là khó đối phó.Móng tay của Từ Khanh vẽ mấy đường nhạt màu lên mặt bàn, cuối cùng đứng dậy, đi về phía đường hầm mật.Bên dưới cầu thang xoắn ốc là thế giới được xây lên từ báu vật, và ở giữa thế giới này là một ngọn đèn le lói.Ngọn đèn làm bằng ngọc mỏng manh, bấc đèn được điêu khắc thành hình cánh bướm đang bay.

Ánh sáng toả ra từ bên trong ngọn đèn còn trong vắt và mê người hơn cả vàng bạc.Từ Khanh vươn tay, cánh của con bướm khẽ cử động, rơi vào lòng bàn tay nàng ta.Thứ này vốn là át chủ bài nàng ta vẫn luôn che giấu, không ngờ lại phải dùng vào lúc này.…Hai người Phó Yểu đi qua lãnh thổ Tề Lỗ, tiến thẳng về núi Trường Bạch, lúc này những bông tuyết đầu tiên cũng bắt đầu rơi.Núi Trường Bạch quanh năm trắng xóa, đứng ở Thiên Trì nhìn xuống, thế giới xung quanh đều bị tuyết bao phủ, ở giữa có thêm ngọc thụ quỳnh hoa, chẳng khác nào vân cung giữa bầu trời.“Đúng là một nơi tuyệt đẹp.”

Phó Yểu nhìn về áng mây ở phía xa, suốt đường đi, nàng thấy được rất nhiều thứ trước kia mình từng xem nhẹ: “Không ngờ có một ngày ta lại cùng người khác ngắm nhìn phong cảnh, cảm giác cũng không tệ lắm.”

“Đây không phải lần đầu ta tới Thiên Trì, nhưng cảnh sắc Thiên Trì lần này đẹp hơn bất cứ lần nào tới đây trong quá khứ.”

Chung Ly đứng cạnh Phó Yểu mở miệng nói.Trong lúc cả hai đang ngắm nhìn mây bay, có một con hạc giấy được gió thổi tới, nó nương theo chiều gió rơi xuống đỉnh núi Trường Bạch.Ngay khi nàng ta đang định thở dốc thì đã thấy trên đỉnh núi có hai người đứng đó.

Khi hai người kia xoay người lại, nàng ta mới nhận ra đó là hai người mà nàng ta không muốn nhìn thấy nhất.Nàng ta vốn định lặng lẽ tới lấy nước rồi đi, nhưng hạc giấy lại nhận ra thùng giấy trong miệng mình có thể chứa được lượng nước của cả một lu lớn, khi nàng ta vừa định bay lên thì xém chút nữa đã kéo toàn thân mình rơi vào Thiên Trì.Nàng ta cố gắng vẫy cánh một lúc lâu mới có thể từ từ nương theo làn gió, ngã trái ngã phải mà bay xuống núi.Hai người đứng cạnh Thiên Trì kia không hề có ý qua giúp đỡ, có điều khoảng một khắc sau, hạc giấy bị gió núi thổi xuống dưới lại giãy giụa bay lên lần nữa.Hết chương 167.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 168: Có những nhân quả cần phải để người tạo ra biết mới được


Phó Yểu dường như không hề bất ngờ trước việc nó đột nhiên quay về, hạc giấy cảm thấy gió núi xung quanh hoàn toàn biến mất, thoải mái hạ xuống trên tay Phó Yểu.“Ngươi muốn nói gì?”

Phó Yểu hỏi.“Tại sao ngươi lại biết ta có chuyện muốn nói?”

Hoàng Lương tiên hỏi lại.Phó Yểu còn dứt khoát hơn nó: “Ta đây lập tức ném ngươi xuống núi.”

“Đừng mà!”

Hoàng Lương tiên dùng miệng giữ chặt lấy ngón tay Phó Yểu: “Ta có chuyện muốn nói, ngươi nhất định phải đề phòng Từ Khanh, nữ nhân kia không phải người tốt đẹp gì đâu.”

Phó Yểu nắm mỏ của nàng ta, nhìn trái nhìn phải, nói: “Trong miệng đamg ngậm đồ mà còn nói được lưu loát như vậy, xem ra ngươi đã quen rồi.”

Vừa nhắc tới chuyện này, Hoàng Lương tiên lại thấy ấm ức: “Ta vốn không tài nào gỡ nổi cái thùng giấy này xuống được, các ngươi không thể đổi cách khác để trừng phạt ta sao?”

“Ngươi không có tư cách trả giá ở đây.”

Phó Yểu cũng không bị dámg vẻ ngoan ngoãn này của nó lừa gạt: “Ngươi nói thử xem chuyện về Từ Khanh là như thế nào?”

Lúc nói câu này, nàng còn nhìn sang Chung Ly: “Nói ta nghe chút.”

Chung Ly: “…”

Hoàng Lương tiên thấy nàng có hứng thú với Từ Khanh, trong lòng cũng rất vui vẻ, hiện giờ nàng ta không làm gì được Từ Khanh nhưng không có nghĩa là những người khác không làm gì được: “Ban đầu Từ Khanh chỉ là một nữ quỷ vẫn luôn quanh quẩn ở Vịnh Bột Hải.

Nàng ta có vẻ ngoài xinh đẹp, người theo đuổi cũng nhiều, nhưng nàng ta không chọn ai cả, còn làm cho đám nam nhân kia cứ tranh nhau đối xử tốt với mình.”

“Ta vốn không thân với nàng ta, là do nàng chủ động tới làm quen trước.

Vừa hay khi đó ta với Chung Ly… nàng ta biết chuyện thì luôn miệng xúi giục ta.

Nếu ban đầu ta chỉ có ba phần cảm tình với Chung Ly thì sau khi bị nàng ta xúi giục, ba phần này đã biến thành tám.”

Nàng ta nói tới đây thì cười khổ một tiếng: “Cũng là do ta đã quá ngu ngốc.”

Lúc đó nếu nàng ta cảnh giác hơn một chút, có lẽ đã phát hiện ra sự khác thường rồi: “Nàng ta ngày nào cũng ghé vào tai ta nói Chung Ly đại nhân tốt như thế này, giỏi như thế kia, nói rằng nếu ta có thể chinh phục được y thì ta chính là nữ nhân được mọi người hâm mộ nhất.

Bây giờ nghĩ lại, ta thấy thật buồn cười.”

Tình cảm của nàng ta bị một chiếc võng đan từ những lời xúi giục và hư vinh đó bắt trọn vào tròng.“Ồ, việc này hơi ngoài ý muốn.”

Phó Yểu nói: “Sao nàng ta lại xúi giục ngươi?”

“Nàng ta chắc chắn muốn thấy ta bị mất mặt.

Nàng ta là cái thá gì chứ?

Chỉ là món đồ chơi sống sót nhờ vào lòng thương hại của đám nam nhân mà thôi, còn ta lại là thần linh.

Đâu có chuyện gì vui sướng hơn việc có thể dẫm đạp danh dự của thần linh xuống dưới đất chứ.”

Hoàng Lương tiên nói, giọng đầy hận thù.Trước với suy đoán của nàng ta, Phó Yểu không nói gì, chỉ cười: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta không biết nhiều lắm, có điều trước khi sự kiện ở Nam Hải xảy ra, ta biết ở cạnh Từ Khanh còn có một nam nhân.

Nam nhân kia không phải tinh quái, trên người hắn còn có tiên duyên.

Có điều không biết tại sao, Từ Khanh bây giờ lại tình nguyện làm tiểu thiếp của Lê Du, không ở cạnh nam nhân kia nữa.

Người không có lợi thì nhất quyết không dậy sớm như nàng ta chắc chắn còn có mưu đồ nào đó.

Nói tóm lại, nàng ta nhìn trúng Chung Ly đại nhân, còn ngươi thì là mục tiêu mà nàng ta muốn đối phó nhất.”

“Ngươi muốn nói mấy thứ này thôi ấy hả?

Mấy tin này, với ta mà nói hình như cũng không có tác dụng gì lắm.”

Phó Yểu bắt bẻ.“…”

Hoàng Lương tiên nghẹn lời: “Ngươi biết Từ Khanh?”

“Biết, mấy ngày trước nàng ta còn tới thăm đạo quan một lần, ta thấy tu vi của nàng ta cũng chẳng ra sao.”

Hoàng Lương tiên không ngờ Từ Khanh đã tiếp xúc với nữ nhân này rồi, nàng ta sợ Phó Yểu không tin lời mình nói, vội vàng lên tiếng: “Từ Khanh giỏi nhất là giả vờ, nếu nàng ta dám mò tới tận cửa thì chắc chắn còn có át chủ bài.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ…”

Hoàng Lương tiên do dự một lúc, nói: “Nghe nói nàng ta đang nắm giữ một báu vật, nhưng ta không dám chắc tin tức này là thật hay giả.

Có điều Quỷ Vương Lê Du không phải là người háo sắc, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhận nàng ta về làm tiểu thiếp, ta thấy tin đồn này khả năng cao là sự thật.”

“Báu vật đó là gì?”

“Không biết rõ.”

Chuyện này nàng ta thật sự không biết, trước đây cũng chỉ được nghe loáng thoáng, chứ Từ Khanh kia không hề để lộ nửa lời.

Người ngoài muốn cướp báu vật đi, thế nhưng lại luôn có người giúp Từ Khanh chống lại.Chuyện đã qua lâu lắm rồi, nàng ta cũng không còn muốn tìm hiểu nữa.

Dù sao Từ Khanh không phải người tốt, tu vi của nàng ta cũng không thể qua nhiều năm mà vẫn không có tiến triển nào được.Tất nhiên, nàng ta bây giờ đã biết Từ Khanh là kẻ dối trá, mỗi lần nhớ lại chuyện trước kia đều sẽ nhận ra chút sơ hở.Phó Yểu hỏi Hoàng Lương tiên thêm mấy câu, thấy Hoàng Lương tiên không còn tin tức nào có ích nữa, nàng mới thu tay: “Hỏi ngươi một chuyện cuối, vũ khí của Từ Khanh và Lê Du là gì?”

“Vũ khí của Quỷ Vương Lê Du là Ngũ phương giản, là món đồ tốt.”

“Đồ tốt là được.”

Phó Yểu hài lòng cười: “Được rồi, ngươi cứ đi lấy nước tiếp đi đi.

Để cảm ơn lời nhắc của ngươi, ta sẽ giúp ngươi chữa lại cơ thể.

Về sau nhớ sử dụng cẩn thận hơn.”

Phó Yểu chữa hết mấy lỗ thủng trên người Hoàng Lương tiên xong, thả tay ra, để gió đưa nàng ta đi xa.Xung quanh Thiên Trì không còn người lạ, Phó Yểu khoanh tay nhìn về phía Chung Ly: “Ban đầu ta còn không tin vào hồng nhan họa thủy, bây giờ thì tin rồi.”

Chung Ly ngẩng mặt, chủ động kéo ống tay áo lên: “Dùng hình đi.”

Phó Yểu: “…”…Thiếu Lâm Tự.Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống sân chùa, phương trượng đã không thể ra khỏi phòng được nữa.

Khí lạnh bên ngoài quá mạnh, người bình thường đều cố ở rịt trong nhà không ra ngoài, huống chi là phương trượng với thân thể già nua.Có điều nói ra cũng kỳ lạ, một tháng đầu tiên sau khi phu thê béo gầy trở về đã trôi qua, tuy cơ thể của phương trượng đang dần suy yếu nhưng lại không có dấu hiệu trở nặng.Tuệ Không đại sư tinh thông y thuật ngày ngày tới bắt mạch cho sư huynh cũng không biết nguyên nhân tại sao, ông cũng chỉ cho rằng sư huynh đang cố gắng mà thôi.Cơ thể phương trượng ngày một yếu đi, không còn trông nom cho hài tử được nữa.

Nữ nhân béo ôm nhi tử rời khỏi phòng phương trượng, dặn hắn không có chuyện gì thì không được tới làm phiền.Chỉ một ngày ngay sau hôm tiểu Bạch Quả bị đưa đi, phương trượng đã yếu tới mức không xuống giường được nữa.

Nam nhân gầy mất ngủ cả đêm, ai cũng không biết lúc nào mình phải nghe tin dữ từ sư phụ.Không khí trong chùa trở nên nặng nề hơn hẳn, ngay cả tiểu hòa thượng bướng bỉnh nhất cũng không dám gây chuyện.

Người duy nhất không chịu ảnh hưởng gì, vẫn ngày ngày chơi đùa với chậu thược dược chính là tiểu Bạch Quả.Sau vài ngày bị bắt ở trong phòng, tiểu Bạch Quả không chịu nổi nữa, làm ầm lên đòi đi gặp phương trượng.Nữ nhân béo không muốn để hài tử tới làm phiền lão nhân gia, muốn ôm hắn đi, Tuệ Không đại sư thấy thế thì nói: “Bây giờ gặp được lần nào thì hay lần đó, giờ đi gặp cũng tốt.”

Nữ nhân béo lúc này mới cố cầm nước mắt, ôm hài tử vào phòng.Phương trượng thấy tiểu Bạch Quả tới thì vui mừng lắm, gương mặt trở nên tươi sáng hơn nhiều.

Tuệ Không đại sư thấy thế thì bảo những người khác trong phòng ra ngoài, để lại không gian cho một già một trẻ, bản thân ông cũng đứng bên ngoài lật xem sách y.Tiểu hài tử trong phòng bập bẹ nói gì đó, làm Tuệ Không đại sư đứng bên ngoài không khỏi nghĩ tới khủng cảnh của mình với sư huynh hồi nhỏ.Ông và sư huynh không lớn lên trong chùa, khi sư phụ của bọn họ đi chu du bên ngoài thì tình cờ gặp được cả hai, nhận họ về làm đệ tử, dẫn bọn họ theo suốt con đường hóa duyên của mình.Bọn họ đi theo sư phụ hóa duyên ba năm, sau đó sư phụ chết bệnh trên đường, bọn họ mới cầm di vật của sư phụ quay về Thiếu Lâm.Cũng vì bọn họ không lớn lên trong chùa nên rất khó hòa nhập với mọi người, hơn nữa bên trên không có người lớn che chở, thời gian đầu còn bị bắt nạt liên tục.

Sư huynh chỉ lớn hơn ông có nửa tuổi, vậy mà tính cách hay trí tuệ đều vượt xa ông, chính vì có sư huynh, cuộc sống của hai người mới dần tốt lên được.Sau đó ông được Đại thiền sư giỏi y thuật nhìn trúng, nhận làm đệ tử cũng là nhờ sư huynh bắt cầu.Có thể nói, những năm tháng đó không có sư huynh thì đã không có ông của bây giờ.Cả đời này của ông đã may mắn biết bao nhiêu.Ngồi im suốt một khắc, Tuệ Không đại sư thấy trong nhà không còn tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy sư huynh đang nằm thẳng trên giường, không gian xung quanh rơi vào im lặng.Mặc dù ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghĩ tới việc sư huynh thật sự đi rồi, Tuệ Không đại sư vẫn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.Ông cố né cảm xúc đi tới trước giường, vốn định giúp sư huynh chỉnh lại dung nhan, ai ngờ vừa mới vươn tay ra đã nghe sư huynh mở miệng nói: “Đừng buồn, ta còn sống.”

Cảm xúc đau buồn chuyển thành mừng rỡ chỉ trong nháy mắt, Tuệ Không đại sư ngơ ngác, đôi mắt chỉ hơi hồng lên lúc này đã đỏ bừng: “Huynh làm ta sợ muốn chết.”

Hai người dường như quay lại thời còn trẻ, không còn dáng vẻ của những vị trưởng bối chững chạc nữa.Phương trượng mở mắt: “Lần này là vui mừng, lần sau không biết còn có thể như vậy không nữa.”

Tuệ Không đại sư im lặng một lúc lâu, nói: “Đệ biết rồi.

Thật ra đệ rất may mắn vì huynh là người đi trước.

Nói tóm lại, một mình huynh rời đi đúng là cô đơn quá.”

“Ừ.

Đệ ôm đứa nhỏ này về đi, hắn… có hơi kỳ lạ.”

Phương trượng nói.Con người trước khi chết thường sẽ có những dự cảm khác thường.

Lúc nãy ông vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không hiểu sao sau khi uống xong ly nước trà hài tử kia đưa, dự cảm đó lại hoàn toàn biến mất.“Sao thế?”

Tuệ Không đại sư hỏi.Phương trượng lắc đầu: “Ta vẫn chưa chắc chắn lắm, chắn hắn đã mệt rồi, ngươi đưa hắn về phòng ngủ đi.”

Tuệ Không thấy sư huynh tuy đã suy yếu nhưng lời nói vẫn còn rõ ràng, đành phải đứng lên ôm hài tử mơ màng sắp ngủ ra ngoài.Mọi người đứng đầy ngoài cửa, ai yếu đuối một chút đã chảy cả nước mắt.“Sư thúc, sư phụ…”

“Phương trượng ngủ rồi, các ngươi giải tán đi.”

Tuệ Không đại sư nói.Câu trả lời ngoài ý muốn này làm mọi người vui vẻ hẳn lên: “Thật sao?”

“Ừ.

Các ngươi cứ bận việc của mình đi.”

Mọi người thấy sư thúc nói chắc nịch thì cũng đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tản đi.Phu thê béo gầy cũng ôm hài tử về phòng.Nói ra cũng kỳ quái, sau ngày hôm đó, cơ thể phương trượng dần tốt hơn.

Ngày nào tiểu Bạch Quả cũng đều ở cạnh phương trượng, dần dần, mọi người trong chùa Thiếu Lâm đều nói hắn chính là ngôi sao may mắn.

Hơn nữa sự tồn tại của tiểu Bạch Quả đúng là có gì đó rất ly kỳ, mọi người đều dần công nhận điều đó.Trên thực tế, mỗi ngày phương trượng có tiểu Bạch Quả làm bạn, tuy tình trạng vẫn không thể quay lại thời còn khỏe mạnh như trước kia nhưng hơi thở chết chóc bao quanh ông đã dần tan biến.Lần này, lời đồn cũng đã trở thành sự thật.Phó Yểu và Chung Ly đang ở Mạc Hà ngắm băng tuyết, không hề vội vã tới Tung Sơn.Có những nhân quả cần phải để người tạo ra biết mới được.Hết chương 168.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 169: Nhân chi thường tình


Đa số cá ở Đông Bắc đều là cá lớn, mỗi con cá to dài gần một cánh tay người.

Cũng nhờ có số thủy sản phong phú này nên tay nghề làm cá của người dân địa phương cũng rất tốt.Trong mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi trắng xóa bên ngoài cửa sổ, mỗi nhà đều có giường đất sưởi ấm.

Thịt cá trong nồi đất trên giường sưởi đang sôi sùng sục, nước canh đỏ hồng quấn quanh lớp thịt cá trắng mịn, kết hợp thêm lê đen hồng vàng bên cạnh, cảnh tượng hết sức nhàn nhã.Phó Yểu vô cùng vui vẻ mà ăn canh cá, còn cầm một quả lê lên cắn rôm rốp, quả lê đông lạnh ăn vào miệng mang theo cảm giác ngọt xốp, mùi vị thú vị hơn để bình thường, Chung Ly ngồi đối diện đang lột hạt dẻ cho nàng.Hai người chỉ toàn nói những chuyện nhỏ nhặt, lúc này ngoài cửa sổ có một bông tuyết màu vàng kim dừng trên mái hiên trắng xóa, sau đó nhanh chóng bị lớp tuyết mới bao phủ, lặng lẽ.Trong nhà, đề tài nói chuyện của hai người Phó Yểu không biết đã chuyển qua việc đi săn từ lúc nào.“Ta thích bắt ba ba trong rọ hơn, lo trước khỏi họa.”

Phó Yểu nói: “Cho dù là con mồi yếu ớt thế nào, nếu có cơ hội nó cũng tặng được cho ngươi một đòn tấn công chính mạng.

Cho nên một là không ra tay, mà nếu đã ra tay thì phải bảo đảm không để lại hậu hoạ.”

“Không may rồi, ta và ngươi giống nhau.

Hay là ngày mai chúng ta ra ngoài thử xem?

Gà lạnh làm thành gà ăn mày, mùi vị không tệ đâu.”

Chung Ly đề nghị.“Nếu muốn ăn canh gà thì bỏ nhiều nấm chút, hoặc là thêm hạt dẻ cũng được, chỉ mong lần thu hoạch này sẽ làm chúng ta hài lòng.”

Phó Yểu nói đầy ẩn ý.Cả hai ngồi nói chuyện quanh lò sưởi, đợi lò sưởi tắt lửa, mọi thứ bên ngoài đã chìm trong tĩnh lặng.Hiện tại đang là giữa tháng, bầu trời ngoài kia lạnh lẽo không một đám mây.

Phó Yểu đẩy cửa phòng ra, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy lớp tuyết im lìm dưới mặt đất được ánh sáng chiếu vào, lấp lánh, xinh đẹp tới mức làm rung động lòng người.“Đi tìm hoa mai không?”

Chung Ly vươn tay mời Phó Yểu.“Nghe không tệ.”

Phó Yểu đặt tay mình vào tay y: “Đã có trăng và tuyết, cũng nên có cả hồng mai.”

Hai người bọn họ nắm tay nhau đạp trên nền tuyết, bỏ lại ánh nến hơi vàng trong phòng.Đợi đến nửa đêm về sáng, bọn họ ôm hồng mai về thì thấy ngoài cửa có một vị khách bất ngờ.“Sao tiền bối lại đứng ngoài cửa?”

Phó Yểu nhìn lão nhân bán ốc biển.Lão nhân bán ốc biển ho khan một tiếng, nói: “Chủ nhà không có đây, sao ta có thể phá cửa mà vào được.”

“Nếu đã thế, vậy thì vào với chúng ta đi.”

Phó Yểu vào nhà, lấy một bình hoa bằng sứ trắng cao nửa người ra, Chung Ly ôm hoa mai cắm vào bình, đặt qua góc phòng.

Sau đó y còn cắt một nhánh nhỏ, đặt vào bình rượu mới uống hết khi nãy, tiện tay để lên bệ cửa sổ.Trong nhà đã có hồng mai, mùi hương cũng tràn ra khắp căn phòng.Lão nhân bán ốc biển không định nói chuyện phiếm gì, chỉ lấy một thứ gì đó ra, để lên bàn, nói: “Hai vị có biết đây là cái gì không?”

Phó Yểu thấy đó là một con bươm bướm bằng vàng.Nàng cầm con bướm trên tay, hỏi: “Chẳng lẽ tiền bối đây là biết ta thích vàng cho nên mới chuẩn bị lễ vật năm mới sớm cho ta sao?”

“Thứ này không phải là một món trang sức bình thường.”

Lão nhân bán ốc biển thở dài: “Đây là một món đồ quý giá mà ta may mắn có được, nó tên Kim điệp hắc ám, có khả năng mê hoặc tâm trí, biến con người thành con rối.

Ta vốn không muốn tham dự vào chuyện ở thế gian này, không ngờ tối nay lại cảm nhận được hơi thở của Kim điệp hắc ám, cho nên mới tới đây.”

“Ý ngươi là, cái này tự tìm tới chỗ chúng ta?”

Phó Yểu cầm bướm vàng trong tay, nói: “Nhưng không phải thứ này là đồ của ngươi à?

Sao lại vô duyên vô cớ mà chạy tới đây chứ.”

“Hồi trẻ, ta đã tặng kim điệp này cho người khác rồi.”

Lão nhân bán ốc biển lộ vẻ đau khổ: “Còn tặng cho ai thì chắc các ngươi cũng biết.

Ta chỉ không ngờ rằng nàng sẽ mượn thứ này để đối phó với các ngươi.”

“Người ngươi nói tới là Từ Khanh?”

Phó Yểu cũng không để ý tới việc mình bị Từ Khanh nhắm vào, có điều việc này làm nàng tò mò hơn: “Nếu ta đoán không sai, lúc trước người mà ngươi đánh đổi tất cả mọi thứ cũng muốn sửa mệnh cho là nàng ta đúng không?

Sau đó nàng ta lại phản bội ngươi, sao ngươi vẫn không hận nàng ta?”

Ít nhất, dáng vẻ của lão nhân bán ốc biển không giống như là đang hận ai đó.“So với hận nàng thì ta lại càng hận mình hơn.”

Lão nhân bán ốc biển nói: “Hơn nữa, nàng cũng là một người đáng thương.

Nàng cố gắng giãy giụa nhiều năm như vậy, cuối cùng tu vi vẫn không tiến triển bao nhiêu, thứ mà nàng tốn công có được cuối cùng lại bị những kẻ khác cướp mất thật dễ dàng.

Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời đối với nàng rồi.”

“Ta biết tu vi hai người rất cao thâm, nếu sau này nàng thật sự nghĩ không thông mà tới gây sự với hai vị, mong hai vị có thể nể mặt ta, tha cho nàng một con đường sống, không cần phải thả nàng ra, chỉ cần cho nàng một cơ hội giống như Hoàng Lương tiên kia là được.

Còn nàng có thể sống sót tiếp hay không, này là do nàng quyết định.”

Lão nhân bán ốc biển nói tới đây, cầm bướm vàng lên rồi nói lời tạm biệt.Phó Yểu lại mời ông ta ở lại: “Giờ sắp qua năm mới rồi, không bằng tiền bối hãy cứ ở lại đón giao thừa với chúng ta đi, đông người thì cũng náo nhiệt hơn.”

“Cái này…”

Lúc này Chung Ly cũng mở miệng: “Ta với Phó Yểu sắp chuyển thế đầu thai, vừa hay mượn cơ hội này nói lời chia tay với ngươi.”

Lão nhân bán ốc biển nghe hai người nói thế, cuối cùng cũng không từ chối được, ở lại với bọn họ.…Tung Sơn.Cả Thiếu Lâm Tự cũng đang bận rộn đón giao thừa, vì việc cơ thể của phương trượng khỏe lại mà bầu không khí trong chùa vui hơn năm trước nhiều.Phu thê béo gầy cũng ở lại chùa ăn tết, có điều nam nhân gầy hơi lo lắng, không biết tại sao bức thư mình gửi tới Thanh Tùng Quan khi trước mãi tới tận hôm nay vẫn chưa nhận được hồi âm.Chẳng lẽ Phó quan chủ không muốn làm giao dịch với bọn họ sao?Nam nhân gầy vì cứ mải lo chuyện này nên định sáng năm về Thủy huyện một phen, xem mình có thể mời Phó quan chủ tới được không.Trong phòng phương trượng, ông đang chăm chú đọc sách cho tiểu Bạch Quả nghe.

Một già một trẻ ngồi với nhau rất hòa thuận, có điều chậu hoa thược dược trong tay hài tử đã héo đi, như thể sắp khô tàn.Khi này đã tới giờ Tuệ Không đại sư tới đưa thuốc, phương trượng uống hết chỉ trong một ngụm, tiểu Bạch Quả bên cạnh ngoan ngoãn rót một chén nước cho ông.

Sau khi rót nước xong, hắn lại chạm nhẹ lá cây thược dược vào chén trà, sau đó vụng về mang qua đưa cho phương trượng.Động tác này của hắn, suốt mấy ngày nay phương trượng đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.

Có một lần, ông không uống nước được lá cây thược dược chạm vào, khi đó cơ thể của ông đã suy yếu hẳn đi.Ban đầu ông đã cảm thấy đứa nhỏ này có gì đó kỳ lạ, nhưng giờ xem ra, hắn không những kỳ lạ mà cả chậu hoa đứa nhỏ hay ôm trong lòng cũng có vấn đề.

Nói thẳng ra, chậu hoa này dường như đang treo hơi thở cuối cùng của ông.Ông đã từng thử hỏi tiểu hòa thượng chịu trách nhiệm dâng hoa, muốn biết cây thược dược này là từ đâu đến.

Tiểu hòa thượng cũng không biết phải nói thế nào, bởi vì hắn dám chắc chắn rằng lúc mình hái đều là hoa đã nở rộ, cây thược dược ngay cả nụ hoa cũng chẳng có này căn bản không thể nào lẫn vào được.Tiểu hòa thượng không biết lai lịch của đóa thược dược này, những người khác tất nhiên cũng không biết.

Còn chuyện tại sao hài tử lại làm như thế thì lại là một bí ẩn khác.

Dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử mới hai tuổi, có thể biết được gì từ miệng hắn được chứ.…Quãng thời gian cuối năm trôi qua nhanh hơn trong sự bận rộn của tất thảy mọi người, trong lúc không để ý, nhà nhà đều đã dán câu đối đỏ thẫm lên tường.Về phía Phó Yểu, mọi thứ đều có thể dùng tiền để xử lý, ví dụ như bữa cơm tất niên phong phú đầy đủ sắc hương vị của bọn họ là do bỏ tiền mời một vị đầu bếp địa phương làm ra.Đã có đồ ăn ngon thì không thể thiếu rượu ngon được.

Nam nhân phương bắc uống rượu như nước lã, ngọn lửa nóng bỏng cháy rực từ trong bụng lên trên, làm bọn họ thấy vô cùng thoải mái.Có điều rượu bình thường thì đâu thể làm người say được, lão nhân bán ốc biển dường như thấy hơi xấu hổ khi chỉ ăn mà không làm, chủ động đi tới tìm thần ủ rượu xin một vò rượu ngon, muốn uống một bữa không say không về với hai người Phó Yểu.Rượu được thần linh ủ tất nhiên khác với rượu bình thường, lần này trên mặt cả ba đều mang chút men say.Sau khi say rượu, lão nhân bán ốc biển cũng nói nhiều hơn.Ông ta kể rất nhiều chuyện, kể từ những năm tháng ông ta đi theo phủ quân, cho tới những chuyện thú vị đã xảy ra khi ông ta và Từ Khanh bắt đầu sống cùng nhau.“…Trong cuộc đời ta, quãng thời gian vui vẻ nhất chính là lúc đến với thế gian này.

Những giới luật thanh quy ngoài kia đôi lúc lại chính là sinh ra để phá vỡ.

Tuy Từ Khanh phụ ta, nhưng nếu không có nàng, ta sẽ chẳng thể có những ngày tháng đáng giá để mà nhớ lại như bây giờ…

Các ngươi nói xem, tại sao ta lại hèn tới thế chứ…”

“Những việc này chỉ là nhân chi thường tình.”

Phó Yểu nghiêng đầu nói: “Nếu đã là người thì ai cũng có máu, có thịt, có tình cảm.

Chỉ cần ngươi thấy đáng giá. vậy là được rồi.”

“Đúng thế, cho nên ta mới không thấy hối hận.

Không hề hối hận chút nào.

Chỉ là vẫn hơi tiếc nuối, nếu Từ Khanh tiếp tục ở với ta như hai người các ngươi thì thật tốt quá.”

Trong mắt lão nhân bán ốc biển bỗng hiện lên sự hâm mộ: “Nhưng nàng lại quá tham lam, luôn muốn có được những thứ mà nàng không nên có.”

“Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ngươi không mãi lo lắng như vậy.”

Chung Ly rót rượu cho cả ba: “Ly này xin kính nhân gian, dù có ra sao, chúng ta cũng đã đi ngang qua nó.”

“Được, cụng ly!”

Đợi đến khi uống hết rượu, cả ba đều đã ngà ngà say.

Trong đó thì lão nhân bán ốc biển là uống nhiều nhất, gần như sắp bất tỉnh nhân sự tới nơi rồi.“Ta đưa ông ta đi nghỉ ngơi.”

Chung Ly nói.“Được.”

Phó Yểu gật đầu, ống tay áo lướt qua mớ hỗn độn trên bàn, căn phòng lại trở nên sạch sẽ như cũ.Chung Ly đưa lão nhân bán ốc biển đi nghỉ ngơi, quay lại phòng ngoài đã không thấy Phó Yểu đâu nữa.

Y vốn định cầm nhánh cây bách hương vào lư hương, vừa xoay người đã thấy cửa phòng được mở ra, Phó Yểu cầm hai quả lê đông lạnh đi vào từ bên ngoài, hỏi y: “Ăn không?”

“Ngươi trở nên khách sáo như vậy từ khi nào vậy?”

Chung Ly cười hỏi.Bàn tay cầm lê của Phó Yểu chợt cứng lại, dứt khoát tự mình cắn một miếng: “Muốn ăn thì ăn.”

Cắm nhang xong, Chung Ly cầm quả lê đông lạnh còn lại, nói: “Giờ cũng đã qua năm mới, tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu.”

“Tiếp theo?”

Phó Yểu nhìn y, hỏi: “Ta thấy tiếp theo chúng ta nên đi nghỉ ngơi thì thích hợp hơn đấy.”

Ngọn đèn trong nhà ấm áp, chiếu lên người Phó Yểu làm nàng càng thêm mị hoặc, trong phòng lúc này chỉ có hai người, không khí mờ ám bắt đầu lan ra.“Giờ đang có khách.”

Chung Ly mở miệng, phá vỡ bầu không khí.“Không phải là ông ta đã say khướt rồi sao?”

Phó Yểu cũng không định dễ dàng buông tay, nàng kéo lấy ống tay áo của Chung Ly bằng một tay, bước lùi từng bước về phía sau, kéo cả y vào phòng.Trong phòng, ánh nến không đốt đã tự cháy.

Trong nháy mắt khi cả hai vừa bước vào phòng, cửa đã khép lại.Phó Yểu vươn một ngón tay, toan đẩy vạt áo Chung Ly ra, Chung Ly lại ngồi xuống bàn bên cạnh, né tránh ngón tay của nàng một cách hoàn hảo.Phó Yểu kinh ngạc, giọng nói mang theo chút u oán: “Ngươi không thích ta à?”

“Ngươi uống ly trà bình tĩnh lại trước đã.”

Chung Ly rót ly trà cho nàng: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Nói cái gì?”

“Kim điệp hắc ám chắc hẳn không chỉ có tác dụng mê hoặc tâm trí con người.”

Chung Ly nói.“Ai mà biết, ta cũng đâu hiểu rõ cái này.”

“Ngươi không rõ?”

Chung Ly nhướng mày: “Ta lại nhớ rất rõ, ngươi từng nói rằng mình và lão nhân bán ốc biển là người quen cũ, điều ông ta biết, sao ngươi có thể không biết được.”

“Chúng ta đúng là người quen cũ, nhưng trước kia ta chưa từng nhìn thấy thứ đó.”

Phó Yểu bất mãn: “Hơn nữa lúc này rồi mà ngươi con hỏi cái này làm gì.

Trong ngày tốt thế này, chúng ta không nên bỏ lỡ mới đúng.”

Hết chương 169.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back