Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ta Có Một Tòa Đạo Quan

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 160: Tìm lang quân


“Xuống núi?

Trong thoại bản thường viết, tiên tử xuống núi đa số đều yêu phải phàm phu tục tử, không muốn quay lại nhà giam trên trời nữa, kết quả là sự việc bị bại lộ, Thiên Đường ngăn cấm, hai phu thê phải trời nam đất bắc.”

Phó Yểu ra vẻ hài hước nói với Liên Vãn: “Liên tiên tử cũng gặp phải cảnh ngộ đó sao?”

Liên Vãn làm người suốt mấy chục năm, suy nghĩ đã sớm khác với trước kia.

Trước sự trêu chọc của Phó Yểu, bà ta cũng cười đáp: “Không gạt ngươi, lúc trước ta đúng là đã có ý nghĩ này.”

Trên Thiên Sơn buồn tẻ, nhân gian lại phồn hoa, nếu bà ta đã giận dỗi rời núi thì tất nhiên không định quay về.Đạo hạnh của bà ta vẫn còn, muốn có vàng bạc châu báu là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong tay có tiền, bà ta đi đâu cũng được mọi người vây quanh, cuộc sống vô cùng vui vẻ.Đúng lúc này, bà ta làm quen với vị bằng hữu đầu tiên.“Nàng tên Thủy Lưu, không có phụ mẫu, là một tên ăn mày.

Theo lời nàng nói, khi nàng vừa sinh ra đã bị người ta vứt bỏ, sau đó có một lão ăn mày nhặt được, định nuôi nàng lớn chút rồi bán lấy tiền.

Kết quả là nàng còn chưa kịp lớn, lão ăn mày đó đã chết, nàng cũng trở thành một tên ăn mày nhỏ.”

Nhắc lại chuyện cũ này, vẻ mặt Liên Vãn hiện lên chút thương xót: “Khi đó nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng rồi sau này, khi ta đã ở thế gian suốt mấy chục năm, ta mới biết được khi đó nàng muốn sống sót phải chịu nhiều khó khăn tới mức nào.”

Lưu Thủy là ăn mày, cũng là thủ lĩnh nhóm ăn mày ở tiểu huyện thành khi đó.

Liên Vãn có quen biết với nàng là do trước đây từng bị móc túi, cuối cùng được Lưu Thủy trả lại tiền.Lưu Thủy nói với bà ta rằng, một tiểu thư như bà ta rất dễ bị theo dõi, bảo bà ta mau về nhà.

Suốt dọc đường đi, Liên Vãn gặp được không ít kẻ ham mê tiền tài của mình, đây là lần đầu tiên được một người xa lạ dặn dò cẩn thận như thế.

Bà ta rất cảm kích, còn mời Lưu Thủy ăn một bữa cơm.Ngày hôm sau, khi bà ta chuẩn bị rời đi, Lưu Thủy lại đứng ở cửa khách điếm đợi bà ta, nói rằng ăn cơm của bà ta rồi thì cũng xem như đã được bà ta thuê.

Nàng sẽ hộ tống Liên Vãn về tới nhà.Liên Vãn làm gì có nhà, nếu muốn nói thì cũng là ở trên Thiên Sơn.

Thiên Sơn tuyết trắng quanh năm, người bình thường không có tu vi không cách nào bò lên trên được.Có điều suốt đường đi, Liên Vãn đều không có bạn đồng hành nên thấy rất vui, thế nên quyết định chọn nơi xa nhất…

đó là Lĩnh Nam.Hai người xuôi Nam, trên đường gặp phải rất nhiều khó khăn.

Liên Vãn không để ý tới tiền tài, mỗi lần ra tay đều rất hào phóng, Lưu Thủy nhìn mà đau lòng.

Sau khi khuyên nhủ, nàng thấy Liên Vãn vẫn ăn xài tiền phung phí như trước nên cũng không tốn công nhắc nhở nữa, thế nhưng thái độ dần trở nên xa cách.“Ta biết nàng cố ý giữ khoảng cách với ta, bởi vì nàng thấy hai người chúng ta vốn không cùng một thế giới, ta mãi mãi sẽ không biết nhân gian khó khăn tới cỡ nào.

Mặc dù sự thật là như thế, nhưng ta vẫn thấy không vui khi nàng chỉ vì vậy mà lạnh lùng với ta, thế là ta và nàng đã cãi nhau một trận to.”

Vụ cãi nhau này, không nói tới ai đúng ai sai, đều là lời nói cảm tính nhất thời, nhưng ngôn ngữ lại là thanh kiếm sắc bén nhất.“Tư tưởng của hai chúng ta vốn đã khác nhau, cãi nhau mãi không xong, trong cơn giận dữ, ta đã đánh cược với nàng, nói rằng cả hai sẽ đổi thân phận lại. với nhau, xem thử nàng biến thành ta thì có vui vẻ nổi hay không.”

“Đây là lý do ngươi sống trong thân xác phàm trần sao?”

Phó Yểu đã hiểu.

Người bình thường sẽ không đánh cược như vậy, khi đó suy nghĩ của Liên Vãn còn rất ngây thơ, chưa trải đời, dù làm ra hành động cảm tính như vậy cũng có thể hiểu được.“Đúng thế.

Nếu muốn đổi thì phải đổi hoàn toàn.

Chúng ta trực tiếp đổi hồn phách cho nhau, ta chiếm lấy cơ thể của nàng, nàng nhập vào cơ thể ta.

Có điều ta không muốn nàng biết được thân phận thật của mình, cho nên trước khi đổi thân xác, ta đã biến ra một khu nhà ở trong ngọn núi hoang vắng nơi Lĩnh Nam, biến chuột thành hạ nhân, đưa sơn tinh lên làm trưởng bối.

Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, ta tự phong ấn đạo hạnh của mình, ly hồn đổi xác, dù nàng có biến thành ta thì cũng chỉ có thể làm người bình thường được thôi.”

“Thời gian đánh cược của các ngươi là bao lâu?”

“Trong ba năm.”

“Tới giờ chắc hẳn không chỉ mới ba năm đâu nhỉ nhỉ?”

“Tới giờ đã ba mươi năm trôi qua rồi.”

Liên Vãn đáp.Phó Yểu gật đầu: “Xem ra trong chuyện này còn có một câu chuyện khác.”

“Đối với con người mà nói, quãng thời gian ba mươi này thật sự năm quá dài, có rất nhiều thứ sẽ thay đổi.

Những suy nghĩ lúc mười sáu tuổi tất nhiên cũng khác với lúc mười chín tuổi, ta có thể hiểu được tại sao đã qua nhiều năm như vậy, Lưu Thủy vẫn không tới chỗ ta để đổi lại cơ thể.

Ta tới đây tìm ngươi là muốn tìm một người.”

Đây cũng là mục đích chính của bà ta.Ngay khi thấy Phó Yểu đổi sang một tư thế thoải mái hơn để lắng nghe, Liên Vãn cũng hào phóng nói: “Đúng như vừa nãy ngươi nói, tiên nữ hạ phàm sẽ gặp được người trong lòng, ta cũng không ngoại lệ.”

“Ta biến thành ăn mày, lúc gần chết đói đã được Thiệu Nhiên cứu giúp.

Ta trở thành người thường, không biết làm gì cả, chỉ có chút võ công bình thường.

Sau khi tỉnh lại, ta đã đi theo thương đội của Thiệu Nhiên, làm hộ vệ, kiếm miếng cơm ăn.”

“Thiệu Nhiên là đích trưởng tử của Thiệu gia Cô Tô, ngươi cũng biết, trong những gia tộc như vậy thường hay có tranh đấu.

Suốt cả chuyển đi, chúng ta đã gặp phải rất nhiều chuyện, lần nguy hiểm nhất là Thiệu Nhiên xém chút nữa chết vào tay thích khách, chính ta đã ra tay cứu hắn.

Chúng ta lưu lạc bên ngoài, dưỡng thương một thời gian dài, lúc hắn lành bệnh mới dẫn ta về Thiệu gia, đứng trước mặt toàn bộ người Thiệu gia, hắn đã nói rằng muốn cưới ta.”

“Thiệu gia vốn đang sắp xếp chuyện hôn nhân cho hắn, gia thế của vị cô nương kia cũng rất tương xứng với Thiệu gia, chỉ còn thiếu việc đính hôn.

Giờ hắn lại nói muốn cưới ta, Thiệu gia tất nhiên sẽ không đồng ý.

Sau đó hắn không muốn ta phải chịu uất ức nên đã từ bỏ tư cách thừa kế gia tộc, dẫn ta rời khỏi Cô Tô.”

Câu chuyện này cũng không có nhiều rắc rối cho lắm, nhưng chỉ cần cảm nhận được tình ý trong đôi mắt Liên Vãn, tự nhiên mọi chuyện sẽ thêm chút dịu dàng.

Phó Yểu tin rằng, mặc kệ tương lai ra sao, ít nhất mấy chục năm vừa qua, Liên Vãn thật sự đã hạnh phúc.“Ngươi muốn tìm Thiệu Nhiên?”

“Đúng thế.

Thiệu Nhiên rời đi làm rất nhiều người tức giận, bọn họ muốn ép Thiệu Nhiên cúi đầu nên đã chặn mọi con đường kiếm tiền của bọn ta.

Cho dù như vậy, Thiệu Nhiên cũng không có ý khom lưng.

Hắn không muốn ta phải chịu khổ, cho nên đã một mình tới Tây Bắc làm ăn buôn bán.”

“Một mình?”

“Đúng thế, khi đó ta đang mang thai.

Đây cũng là lý do ta không trách Lưu Thủy khi không quay lại đổi thân thể với mình.

Ta đã tự ý sử dụng cơ thể nàng, thế nên ta lấy cơ thể kia của mình trả lại cho nàng, xem như cả hai hòa nhau.

Điều đáng tiếc duy nhất là chúng ta không giữ được đứa trẻ.”

“Lúc còn nhỏ, Lưu Thủy đã chịu quá nhiều khổ cực, cơ thể rất yếu, hơn nữa khi đó trong tay hai bọn ta lại không có tiền, sau khi mất con, đại phu nói rằng ta sẽ không thể có thai được nữa.”

“Ta nghỉ ngơi một thời gian đã một mình tới Tây Bắc tìm Thiệu Nhiên, nhưng cuối cùng lại không tìm được tung tích của hắn.

Sau đó ta tới Lĩnh Nam, muốn đổi lại thân thể để tìm kiếm Thiệu Nhiên, nhưng Lưu Thủy đã dọn đi nơi khác mất rồi.

Mãi cho tới tận giờ, ta vẫn chưa tìm được Thiệu Nhiên.”

“Ta biết, cơ thể này sắp không chịu nổi nữa rồi.

Ta tới tìm ngươi cũng chỉ vì muốn gặp mặt Thiệu Nhiên một lần cuối.”

Cho dù có thế nào, bà ta cũng muốn nói lời từ biệt.Phó Yểu đã hiểu rõ yêu cầu của bà ta: “Ngươi biết sinh thần bát tự của hắn không?”

“Biết.”

Bọn họ rời khỏi Thiệu gia xong thì đã thành thân, mặc dù không thể tổ chức hôn lễ rầm rộ nhưng hôn thư vẫn có, trên đó viết sinh thần bát tự của cả hai người.Liên Vãn cầm hôn thư cũ kỹ ngày xưa ra, trang giấy đã phai màu, dấu ấn màu đỏ bên trên cũng mờ nhạt sắp mất, chỉ cần nhìn là biết nó thường xuyên bị người lật xem.Có sinh thần bát tự, muốn tìm một người cũng không phải chuyện khó.Phó Yểu nhanh chóng tính được nơi Thiệu Nhiên đang ở.“Hắn còn sống không?”

Điều Liên Vãn quan tâm nhất chính là việc này.

Sống hay chết thì cũng nên có chút tin tức mới phải.“Còn sống.”

“Còn sống sao…”

Liên Vãn thả lỏng: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó bà ta lại đột nhiên thấy tủi thân: “Nếu hắn còn sống, tại sao lại không quay về tìm ta?”

Bà ta đã đợi chừng hai mươi năm trời, chờ đợi thực sự rất khó khăn, may mắn là cuối cùng cũng nhận được một tin tốt: “Hắn ở đâu?

Ta đi tìm hắn.”

Suốt những năm qua, bà ta vì tìm hắn mà đã phải đi tới rất nhiều nơi, thậm chí còn quay về Thiên Sơn.

Nhưng Thiên Sơn kia quá lạnh, bà ta không thể đi lên được, chỉ biết quỳ gối ba ngày ba đêm dưới chân núi, cũng không nhận được chút lòng thương nào từ mẫu thân.

Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có chút tin tức.“Ngươi không đi được.”

Phó Yểu đáp: “Cơ thể của ngươi chắc ngươi cũng biết, bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ sợ còn chưa rời khỏi Dư Hàng thì đã ngã xuống.

Ngươi cứ ở lại đạo quan của ta nghỉ ngơi đi đã, hương khói có tác dụng dưỡng thần, sẽ giúp ngươi kéo được thêm chút thời gian.”

Lời này của Phó Yểu tỏ ý để bà ta ở lại, Liên Vãn ngơ ngác nhìn nàng một hồi, cuối cùng đành gật đầu nói: “Được.”

Tiền viện đạo quan, nam nhân gầy và Thẩm quỷ đánh nhau đã thấm mệt, lúc này đang ngồi xuống cùng uống nước lã.

Lý do phải uống nước giếng là vì bọn họ đã đánh làm thủng một lỗ trong phòng bếp của Triệu Hưng Thái, vì thế mà Triệu Hưng Thái nhất quyết không cho rượu, hai người chỉ đành dùng nước giếng thay rượu, xem như hoàn thành lễ gặp mặt.Hai người bọn họ nói chuyện, cãi nhau một lúc lâu, đột nhiên Thẩm quỷ nói: “Đúng rồi, ngươi có định quay về thăm sư phụ ngươi không?”

“Sư phụ ta thì sao?”

Nam nhân gầy tuy đã rời khỏi Thiếu Lâm Tự, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn xem mình là người trong chùa.“Chẳng lẽ ngươi không biết gì à?

Tuệ Thông đại sư đang bị bệnh rất nặng, nghe nói là đại nạn rơi xuống.

Có điều đây là chuyện của mấy tháng trước rồi, cũng không biết bây giờ như thế nào.”

Trong suốt thời gian qua, ông ta vẫn luôn bận việc tìm kiếm thần binh, không chú ý tới lắm tới tin tức ở Thiêu Lâm Tự.

Có điều đại nạn rơi xuống thì có tám chín phần là chẳng cách nào tốt được.“Đại nạn rơi xuống sư phụ ta?”

Nam nhân gầy không tin: “Nhóm sư thúc của chúng ta đều đã đi cả rồi, chỉ có mỗi sư phụ là còn đó.”

Sư phụ mới hơn bảy mươi tuổi, võ công còn cao thâm, không dính tới chuyện thế tục, sao có thể đại nạn rơi xuống được chứ.Nhưng đợi một lúc lâu, hắn vẫn không nhận được sự phản hồi nào từ Thẩm quỷ.

Hắn nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Thẩm quỷ, trong mắt ông ta chứa đầy sự bi thương.“Nếu ngươi còn không mau trở về, không đi ngay bây giờ thì có lẽ không kịp nữa đâu.”

Ông ta đã nói như thế.“Ngươi nói cái gì vậy hả!”

Nam nhân gầy một chưởng đánh sập chiếc bàn, uy hiếp Thẩm quỷ: “Bớt nói mấy lời không may mắn đó cho ta.

Giờ ta sẽ quay về xem thử, sau đó tới tìm ngươi tính sổ.”

Tuy lời này của hắn nghe rất kiên cường nhưng nam nhân gầy đã nhanh chóng chạy về phòng, ôm hài tử lên, cùng thê tử vận khinh công bay đi mất.Đám người Giang chưởng quầy không hiểu tại sao lại thấy phu thê hai người đó đột nhiên rời đi, Triệu Hưng Thái phải mất một lúc mới lấy lại tinh thần.Một lúc lâu sau, thấy quan chủ và khách nhân về tới, hắn mới nhỏ giọng hỏi Giang chưởng quầy: “Phu thê bọn họ… có phải không biết rằng quan chủ có thể đưa bọn họ đi không?”

Giang chưởng quầy lại nghĩ sâu xa hơn chút: “Quan chủ không ra tay, nghĩa là chuyện này không cần quá lo lắng.”

Hết chương 160.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 161: Kiếp sau ta sẽ là người giàu có


Thẩm quỷ nhìn thấy Phó Yểu cũng đi tới hỏi: “Quan chủ, thanh kiếm này có gì kỳ lạ không?”

“Không tệ.”

Hộp kiếm kia không phải vật phàm.

Chỉ tính linh khí thôi là đã hơn hẳn tất cả đám thần binh khác rồi, khuyết điểm duy nhất chính là chưa từng dính máu.

Có điều dù như vậy, đây vẫn là một thanh thần binh hiếm có khó tìm.Thẩm quỷ thấy Phó Yểu hài lòng thì thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta chưa bao giờ nhìn nhầm đồ vật quý giá, nhưng lại không dám chắc thanh kiếm này có phải là thật hay không: “Chuyện đó, quan chủ…

Ta có một yêu cầu nho nhỏ, không biết quan chủ có thể đáp ứng với ta không?”

Nếu ông ta không làm cho xong việc này, có lẽ suốt quãng đời đời còn lại đều sống trong tiếc nuối: “Ngài cũng biết, tính ta xưa nay vốn thích báu vật.

Mấy món đồ tốt trước kia, cho dù là ở trong hoàng cung thì ta cũng có thể vào trong sờ thử một cái.

Nhưng ta dùng hết sức bình sinh cũng không thể rút thanh kiếm này ra được.

Ta hy vọng quan chủ có thể rút kiếm ra, cho ta được ngắm nhìn thử.”

Báu vật ở ngay trước mắt mà không thể xem, trong lòng ông ta ngứa ngáy không tài nào chịu nổi.Ngay cả Liên Vãn cũng thấy tò mò: “Thanh kiếm này không phải ai cũng rút ra được, ngay cả ta cũng không thể.”

Đây vốn là thanh bội kiếm của bà ta, tiếc rằng sau khi bà ta đổi cơ thể, thanh kiếm này không còn nghe lời bà ta nữa.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên mọi người đều thấy kỳ lạ, ngay cả Thiệu Nhiên cũng để ý tới bà ta.Phó Yểu mở hộp kiếm ra, chỉ thấy bên trong ngoài thanh kiếm là vỏ kiếm làm bằng gỗ đào.

Nàng khẽ dùng sức, kiếm dần được rút ra, khác với kiếm đúc bằng sắt thép, thanh kiếm này toàn thân trơn bóng, dáng vẻ tựa kim tựa ngọc, linh khí nồng tới mức ngay khi vừa rút ra, tất thảy đám cây cỏ quanh đạo quan đều lớn lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.“Quả nhiên là một báu vật.”

Trong mắt Thẩm quỷ lộ ra vẻ si mê, ông ta muốn vươn tay chạm vào thanh kiếm, nhưng còn chưa tới gần thì ngón tay đã đau nhói, cả bốn đầu ngón tay xuất hiện vết máu.“Hung hăng tới vậy à!”

Thẩm quỷ không buồn quan tâm tới miệng vết thương của mình, ánh mắt dần sáng rực: “May mắn là thanh kiếm này không xuất thế, nếu không hẳn là kẻ nào cũng muốn đoạt được nó.”

Phó Yểu đã quan sát xong, tra kiếm vào vỏ, nói với Thẩm quỷ: “Người khác muốn giết ngươi cũng không khó khăn lắm đâu.”

“Sao ngài lại nói vậy chứ?”

Ánh mắt của Thẩm quỷ còn lưu luyến mãi trên thân kiếm: “Lão phu tự nhận khinh công của mình không tệ, cho dù đánh không lại cũng có thể bỏ chạy, muốn giết được ta không dễ tới vậy đâu.”

“Đúng vậy, bọn họ không đuổi kịp ngươi, vậy thì không cần phải đuổi nữa.

Chỉ cần bôi một ít độc lên báu vật, ngươi nhìn thấy thứ mình thích, chắc chắn lại muốn chạy tới sờ một cái, cầm lên xem thử.

Nếu cứ liên tục làm vậy thì không phải rất dễ rơi vào bẫy sao?

Không phải ai cũng giống như ngươi, thật sự coi báu vật như báu vật.”

Câu này làm Thẩm quỷ nghẹn lời.Vốn xưa nay ông ta không phải kiểu người thích nhiều thứ, cũng chỉ có mỗi niềm đam mê này.

Nếu có người thật sự muốn giết ông ta, quả thật không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ cần có một báu vật nào đó là đủ rồi.““Kẻ bơi giỏi cũng có ngày chết đuối”, cảm ơn quan chủ đã nhắc nhở.”

Thẩm quỷ còn muốn được thấy nữ nhi mình ngày một trưởng thành, cho nên cũng thầm nhủ với bản thân từ giờ phải kiềm chế lại.Phó Yểu thấy ông ta vẫn còn một kiếp nạn nữa, nể tình ông ta ra sức làm việc nàng nhờ cho nên mới mở miệng nhắc nhở một câu, còn việc có nghe theo lời khuyên của nàng hay không thì đó là chuyện của ông ta.Thẩm quỷ đưa người tới, phu thê béo gầy kia lại rời đi, ông ta ở lại cũng không để làm gì, cho nên đã rời khỏi Thanh Tùng Quan ngay ngày hôm đó.Thẩm quỷ rời đi, Liên Vãn lập tức ngã bệnh, nghiêm trọng tới mức không cả xuống giường được.Giang chưởng quầy mời đại phu tới, các vị đại phu đều thở dài lắc đầu, bảo Giang chưởng quầy chuẩn bị tâm lý.

Ý của bọn họ rõ ràng là Liên Vãn không còn sống được bao lâu nữa.Khi phải chứng kiến một đồng loại sắp mất đi mạng sống, cho dù là ai cũng đều thấy thương cảm.Liên Vãn lại không hề u buồn vì căn bệnh của mình, bà ta còn khuyên ngược lại Giang chưởng quầy: “Sinh lão bệnh tử là thứ ai cũng đều phải trải qua.

Dù sao mọi người đều đi tới cùng một nơi, cứ để ta đi trước dò đường cho các ngươi là được.”

Bàn thân bà ta tỏ ra rất nhẹ nhàng, khiến đám người Giang chưởng quầy cũng nhẹ lòng hơn phần nào.Trong lăng mộ, Phó Yểu đang kể lại chuyện xưa của Liên Vãn cho Chung Ly nghe.

Cả hai người ngồi cạnh suối nước nóng, chân ngâm xuống hồ, chân Phó Yểu đạp lên chân của Chung Ly, gót chân nhỏ trắng nõn đè nặng lên mu bàn chân y.“Lòng dạ sáng trong, một lòng hướng đạo, mỗi cảm nhận hiểu biết đều là cơ sở của tòa tháp cao.

Bước vào trần thế, hiểu được, làm được nhưng trái tim cũng vì thế mà bị hồng trần nhuộm đẫm, đa số đều sẽ lạc đường nơi thế tục.

Tu luyện như vậy thật là khó.”

Nàng nói xong, thấy bản thân mình thật may mắn.

Trước đó nàng gặp được ba vị tôn thần, bây giờ lại có vật phẩm tu luyện gian lận là Chung Ly, cuộc sống thật sự quá hoàn hảo.“Phải xem thứ bà ta muốn là gì đã.”

Chung Ly để mặc cho Phó Yểu dẫm lên chân mình, đôi khi nàng sắp dẫm xuống, y lại cố ý nghiêng chân đi: “Có người vì trường sinh mà bỏ hồng trần, cũng có người vì hồng trần bỏ trường sinh, chỉ cần đạt được ước nguyện là đủ, không cần phân biệt đúng sai.”

“Vậy thì ta thật may mắn khi hoàn thành ước nguyện.

Không, không đúng.”

Phó Yểu nghĩ tới gì đó: “Vàng trong nhà kho của ngươi còn chưa thuộc về ta, vậy thì không tính là đạt được ước nguyện.”

“Mới nói được ba câu đã nhắc tới tiền bạc, kiếp sau ngươi nên làm người quản lý tiền bạc đi, chỉ được xem, không được lấy.”

“Và số tiền đó vẫn là của ngươi hả?”

Phó Yểu dùng hai ngón chân nhéo thịt trên bắp chân y một cái: “Ngươi đừng hòng mơ tưởng.

Tốt nhất là ngươi nên cầu cho ta giàu sang, còn ngươi là một tên tiểu tử nghèo nhưng có một gương mặt đẹp, sau đó được ta để ý tới, ta sẽ vung tiền nuôi ngươi, bắt ngươi đi hướng đông sẽ không dám đi hướng tây, bảo ngươi lên giường thì ngươi không dám mặc y phục.

Nghĩ tới đây, đột nhiên ta lại muốn nhanh chóng đi đầu thai.”

Chung Ly: “À.

Vậy lỡ như ta đầu thai thành ca ca của ngươi, tranh đoạt gia sản với ngươi thì sao đây?”

Y vừa dứt lời, cả hai đều kinh ngạc.Chuyện này… cũng không phải không thể xảy ra……Trường An.Phó Thị Lang vừa mới hồi phủ đã nghe người canh cổng báo: “Đại gia đã tới, giờ đang ở trong đại sảnh đợi ngài, đã đợi suốt buổi trưa.”

Lúc người canh cổng tới truyền lời, trong lòng hắn cảm thấy rất khinh thường.

Lúc trước đại gia đối xử với tứ gia như thế nào, bọn họ đều nhìn thấy cả.

Bây giờ tứ gia quay về, nhận được sự tin sủng của bệ hạ, bọn họ lại dám đến mà nhắc tới tình nghĩa đệ huynh.Có lợi thì là huynh đệ, không lợi thì là người ngoài, trên đời này làm gì có đạo lý đó.“Ta biết rồi.”

Phó Thị Lang lại không hề tỏ ra tức giận.

Những chuyện xảy ra trước đây đã làm ông thấy bản thân mình thật sự rất may mắn, có cơ hội được nhìn rõ con người thật của mấy vị huynh trưởng.

Nếu không, ông thật sự không sống lâu như lời Phó quan chủ nói, sau này Cửu Nương phải làm sao đây?Những chuyện xảy ra trong mơ, ông tin rằng đó chính là lời cảnh báo.

Đứng trước các huynh trưởng ích kỷ này, ông quyết không giúp đỡ bất cứ thứ gì ngoài bổn phận của mình.“Vậy ngài có muốn tới đó không?”

Người canh cổng cẩn thận hỏi.“Không, ta còn có công vụ cần làm, các ngươi thay ta tiễn khách đi.”

Lúc này ông thật sự rất bận: “Gọi quản gia tới gặp ta.”

Vài ngày nữa ông phải xuất phát đi Tứ Xuyên, trước khi đi, ông cần xử lý tốt những chuyện ở Trường An.“Vâng.”

Không nhắc tới thái độ của Phó đại gia bên kia, quản gia vừa bước vào phòng Phó Thị Lang đã nghe chủ nhân mình nói: “Ngày mai ngươi chuẩn bị xe ngựa, ta và cô nương sẽ tới thôn trang.”

Cho dù đã phân gia, ông vẫn là người của Phó gia.

Ông đi tới nơi khác nhậm chức, Phó gia cũng nên biết chút tin tức.“Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, Phó Thị Lang dẫn nữ nhi mình ra ngoài.Khoảng cách từ trong thành tới ngoại ô cũng khá xa, bọn họ đi gần đến trưa mới tới nơi.Phó gia ở thôn trang vừa thấy ông tới thì vô cùng vui vẻ, cho rằng ông định đón bọn họ về Trường An, lập tức hô to: “Mau về phòng sắp xếp đồ đạc đi, chúng ta sắp về Trường An rồi.”

“Vội cái gì!”

Lão gia tử nghe vậy thì gõ mạnh gậy chống: “Về Trường An, về Trường An thì các ngươi ở đâu?

Một đám tầm nhìn hạn hẹp, ngồi xuống hết cho ta.

Nếu ai dám nói muốn về Trường An, ta sẽ trực tiếp đuổi kẻ đó khỏi Phó gia.

Nếu đã không phải người của Phó gia thì các ngươi muốn đi đâu thì đi.”

Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ người trong phòng lập tức im lặng.Phó Thị Lang thấy thế thì thở dài, nói: “Phụ thân, ta tới đón ngài về Trường An.”

“Đón phụ thân?

Vậy chúng ta thì sao?”

Phó nhị gia hỏi.“Ngươi im miệng cho ta!”

Lão gia tử đập gậy chống về phía ông ta, Phó nhị gia lại lập tức ngồi xuống: “Ta sẽ không về Trường An, con cứ yên tâm làm quan đi.”

“Phụ thân!”

Dù sao cả hai cũng là phụ tử, tuy trong lòng Phó Thị Lang có oán hận nhưng cũng không thể mặc kệ phụ thân không lo được.“Ngươi đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi.”

Lão gia tử nói: “Chuyện trước kia không nhắc tới, nay con đã là đại quan, tiền đồ vô lượng, ta không thể khiến mọi người trở thành gánh nặng của con được.”

Ông ta bây giờ chỉ có thể làm vậy để đền bù những sai lầm trước đó: “Con phải nhớ cho kỹ, chỉ khi con ngồi ổn định trên vị trí kia, Phó gia của chúng ta mới không ngã xuống.

Huynh đệ tỷ muội của con cũng không bị bắt nạt.

Nếu con ngã xuống, Phó gia chúng ta sẽ hoàn toàn sụp đổ.”

Mỗi bước đi của người bên trên đều nguy hiểm, ông ta ở lại đây, không quay về Trường An thì ít nhất còn có thể quản lý đám con cháu không nên thân này chút.“Phụ thân.”

Lúc này, Phó tam gia lên tiếng: “Chúng ta không về Trường An cũng được.

Nhưng Tứ đệ không có nhi tử, ít ra chúng ta cũng phải để Tứ đệ có người nối dõi đã chứ?

Lúc Tứ đệ muội qua đời, Tứ đệ nói rằng sẽ không cưới thêm ai nữa, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể chọn một nhi tử cho hắn thừa kế.

Về sau Cửu Nương có đệ đệ chăm sóc cũng không tệ, đúng không?”

Lời này của ông ta chọc đúng lòng lão gia tử, nhưng Phó Thị Lang lại tức giận.Ông nhớ tới những chuyện xảy ra trong mơ, đám người này còn không thấy Cửu Nương là phận nữ nhi nên mới dám chèn ép như vậy sao.“Ta sẽ không chọn con nối dõi.”

Phó Thị Lang lạnh lùng nói: “Toàn bộ tài sản của ta đều sẽ là của hồi môn của Cửu Nương.

Các ngươi đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, nếu một hai phải có con nối dõi, ta có thể tự xin rời gia tộc.”

Thế là Phó tam gia cũng ăn một gậy của lão gia tử.“Lão tứ đừng tức giận.”

Phó lão gia tử nói: “Hôm sau con đi nhậm chức đúng không?”

“Đúng thế.”

Chuyến này rời đi, không biết khi nào ông mới gặp lại phụ thân mình, cho nến mới dẫn nữ nhi cùng tới đây.“Vậy đi đi, chuyện trong nhà không cần con lo.”

Lão gia tử quyết tâm: “Sau khi ta chết, ta sẽ bảo bọn nó đưa ta tới Thọ Dương.

Thọ Dương cách kinh thành khá xa, bảo đảm bọn họ không thể làm phiền tới con được.”

“Phụ thân, ngài đối xử quá bất công rồi.”

“Nếu thấy ta bất công thì các ngươi có thể tự xin rời tộc.”

Lão gia tử đã tàn nhẫn thì không có ai dám ngỗ nghịch nữa.Trong lòng Phó Thị Lang thoáng rung động: “Cảm ơn phụ thân.”

Phó Thị Lang nói những chuyện này, ở lại thôn trang ăn cơm với lão gia tử xong mới buông lời từ biệt.“Cửu Nương, dập đầu với gia gia đi.”

Phó Thị Lang nói.Trong giấc mơ kia, lão gia tử đã không còn, có lẽ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.“Vâng.”

Phó Cửu Nương ngoan ngoãn dập đầu.Lão gia tử nhìn tôn nữ ngoan trên mặt đất, lòng nảy sinh vô vàn sự hối hận.

Ông sai người cầm một món đồ quý gia từ nhà kho của mình ra đưa cho nàng, nói: “

Sau này phụ thân con giao cho con, nhớ đừng để nó đi sai đường.”

“Cảm ơn gia gia, con biết rồi.”

“Các con cứ yên tâm đi đi.”

Lão gia tử nói: “Ở đây đã có ta rồi.”

Khi hai phụ tử rời khỏi thôn trang, quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy rõ gương mặt của những người đứng đó nữa.Hai ngày sau, Phó Thị Lang nhận chỉ nhậm chức, dẫn nữ nhi tới Tứ Xuyên.…Tây Nam rất nhiều núi, đường đi gập ghềnh, theo lý mà nói thì chắc chắn sẽ rất khó đi.

Có điều sau khi lên đường, Phó Thị Lang lại phát hiện con đường không hề khó đi như ông tưởng tượng, ít nhất vẫn có thể vượt qua được.Phụ tá bên cạnh dường như nhận ra suy nghĩ của ông, bắt đầu trình bày tình huống của Tây Nam cho ông nghe.“Tây Nam có một vị đại thương gia, năm nào cũng có thương đội qua lại giữa Trường An và Giang Nam, cho nên tuy con đường này không được tốt lắm nhưng ít nhất vẫn đi được.”

Phụ tá nói: “Những hương liệu quý giá ở Trường An đa số đều tới từ Tây Nam.”

“Ồ?”

Phó Thị Lang hứng thú: “Thương nhân đó họ gì?”

“Họ Thiệu, nói ra thì có lẽ ngài cũng biết, Thiệu gia đấy.

Bọn họ chính là Thiệu thị Cô Tô trước kia, có điều không biết sao Thiệu gia lại dời tới Tây Nam, bây giờ là thương nhân hương liệu lớn nhất Tây Nam.”

Phụ tá đáp.Phó Thị Lang đúng là từng nghe nói tới Thiệu gia.

Cô Tô cách Dương Châu không xa, cũng có chút quan hệ họ hàng với Liễu gia.

Có điều sau đó gia đạo Thiệu gia sa sút, về sau thì nghe nói bọn họ đã dọn đi, không còn tin tức.Không ngờ là lại tới Tây Nam.Hai người đang nói, ngoài xe ngựa đột nhiên có người tới báo: “Đại nhân, phía trước có sạt lở, hiện các tướng sĩ đang sửa đường, cần đợi khoảng nửa giờ nữa mới có thể tiếp tục lên đường.”

“Được.”

Đường núi có sạt lở là chuyện bình thường, trên đường đi bọn họ cũng gặp một hai lần.Nửa canh giờ sau, các tướng sĩ dọn dẹp xong đống bùn đất và đá vụn mới phát hiện ở khúc cua trên đường cũng đang có một nhóm người khác.

Đội ngũ kia rất đông, đi thành hàng dài, quãng giữa chất đầy bọc lớn bọc nhỏ, nhìn qua giống như là thương đội.Đội ngũ phía đối diện nhìn thấy bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng mấy chốc, một người bước ra từ trong xe ngựa, tiến lên cầu kiến.“Các ngươi là ai?”

Hộ về đứng phía trước hỏi, bọn họ không thể tùy tiện để một người xa lạ tới gần đại nhân được.Người tới là một nam nhân trung niên khoảng bốn, năm chục tuổi, dáng vẻ nho nhã rất được lòng người: “Tại hạ là Thiệu Nhiên, lần này về Cô Tô thăm họ hàng, không biết trong xe ngựa kia là vị đại nhân nào?”

“Trong xe là tân nhiệm tổng đốc Tứ Xuyên, Phó Lệnh Ngôn Phó đại nhân.”

“Phó đại nhân?”

Thiệu Nhiên kinh ngạc: “Vị Phó đại nhân này chính là tứ lão gia của Định Quốc Công phủ sao?”

Hộ vệ thấy người tới không phải là người bình thường, vừa nói chuyện với ông ta vừa sai người đi bẩm báo.Chỉ một lát sau, hộ vệ truyền lời đã quay lại nói: “Đại nhân mời Thiệu tiên sinh tới nói chuyện.”

Hộ vệ lúc này cũng tự nhiên nhường đường.Phó Thị Lang không ngờ lại gặp được Thiệu Nhiên ở Tây Nam, hơn nữa còn trùng hợp ngay lúc ông đang trên đường đi nhậm chức.Đợi y bước tới gần, ông mới xốc màn xe lên, người đứng bên ngoài quả nhiên là Thiệu Nhiên.Hết chương 161.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 162: Biết được bộ mặt thật


Lần đầu bọn họ quen biết nhau là lúc còn khá nhỏ tuổi, không ngờ khi có cơ hội gặp lại lần nữa thì cả hai đã râu ria đầy mặt.“Thảo dân bái kiến đại nhân.”

Thiệu Nhiên hành lễ.“Nhanh thật đấy.”

Phó Thị Lang xuống xe ngựa, đích thân nâng ông ta đứng dậy.Ông và Thiệu Nhiên không quá thân quen nhưng cũng từng nói chuyện với nhau, sau khi biết Thiệu Nhiên vì thê tử mình mà đã rời bỏ gia tộc, ông còn rất tán thưởng lòng dạ của Thiệu Nhiên.“Đúng vậy.”

Đôi mắt của Thiệu Nhiên ửng đỏ: “Khi trước lúc chúng ta nói lời từ biệt, đại nhân vẫn còn anh tuấn trẻ trung, vậy mà giờ gặp lại, ngài đã là đại quan biên giới rồi.”

“Cũng nhờ có hoàng ân mênh mông thôi.”

Hai người lâu ngày gặp lại, tuy rằng không quá thân thiết nhưng Phó Thị Lang vẫn rất vui vì gặp được bạn cũ: “Chỗ này có thể cho xe ngựa đi qua, cứ để bọn họ đi trước, chúng ta qua bên cạnh nghỉ ngơi.”

Đây là nơi núi hoang rừng vắng, bọn họ có gặp mặt cũng chẳng thể trò chuyện được lâu.“Nghe theo ngài.”

Hộ vệ nhanh chóng dọn dẹp một bên đường núi thành chỗ nghỉ ngơi cho hai người.Trong lúc thương đội và đoàn xe đi lướt qua nhau, Phó Cửu được người ta ôm xuống dưới, bên cạnh Thiệu Nhiên cũng xuất hiện thêm một vị phụ nhân.“Đây là tiện nội.”

Thiệu Nhiên nói xong cũng không giải thích thêm.“Dân phụ bái kiến đại nhân.”

Phụ nhân hành lễ.Phó Thị Lang quan sát phụ nhân này, biết bà ta là người sống trong nhung lụa từ nhỏ, lại nhớ tới chuyện năm đó, trong lòng ông hơi do dự nên cũng không tiện nhắc lại, bắt đầu hỏi thăm tình ở Tây Nam.Thiệu gia là đại thương Tây Nam, chắc chắn cũng biết không ít chuyện ở nơi này.

Ông chuẩn bị nhậm chức ở Tây Nam, biết nhiều hơn chút cũng tốt.Hai nam nhân nói chuyện chính sự, Thiệu phu nhân cũng bắt đầu trò chuyện với Phó Cửu Nương.Phó Cửu Nương đã cùng phụ thân trải qua nhiều chuyện, tính cách cũng đã chững chạc hơn nhiều.

Nàng thấy Thiệu phu nhân đoan trang, cho nên cũng thích bà ta, hai người trò chuyện có thể coi như khá vui vẻ.Khoảng một khắc sau, Phó Thị Lang chuẩn bị tiếp tục lên đường, ông không thể để lỡ giờ được.

Ông có thể dành ra chút thời gian cho phu thê Thiệu thị đã là để mắt tới họ lắm rồi.“Đợi khi nào chúng ta trở về, nhất định sẽ tới Tứ Xuyên bái phỏng ngài.”

Thiệu Nhiên lập tức nói.“Được, tới lúc đó chúng ta uống rượu nói chuyện đến khi tận hứng.”

Ngay khi bốn người đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt họ.Thứ đó màu trắng, dường như được làm bằng giấy.

Bốn người lùi về sau mấy bước theo bản năng, thấy thứ mới rơi xuống đó không có động tĩnh gì mới gọi hộ vệ tới kiểm tra, nhặt nó lên quan sát.“Khởi bẩm đại nhân, đây là một con hạc giấy.”

Một con hạc giấy rách nát, cũng không hiểu sao lại rơi xuống ngay chỗ này.Hộ vệ dứt lời, đột nhiên hai cánh của con hạc giấy cử động.

Hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, Phó Cửu đã hoảng sợ.“Hình như nó vừa cử động?”

Nàng kinh ngạc đến tròn mắt.Phó Thị Lang lập tức ra lệnh: “Để thứ đó qua một bên, chúng ta tiếp tục lên đường.”

Ông đã trải qua vài việc, tất nhiên cũng biết có một số thứ không nên tùy tiện đụng vào.

Người bình thường nếu có thể không động gì tới huyền thuật thì tốt nhất là không nên tiếp xúc.Hộ vệ nghe vậy lập tức thả hạc giấy xuống một bụi cỏ bên đường, Thiệu phu nhân nhìn con hạc giấy, đột nhiên ngơ ngẩn.Ngay khi cả hai chuẩn bị tách ra, Thiệu phu nhân đột nhiên hỏi Phó Thị Lang: “Phó đại nhân, nghe nói Thủy huyện ở Giang Nam có một đạo quan tên là Thanh Tùng Quan, cực kỳ linh thiêng, không biết là thật hay giả?”

“Các ngươi muốn tới Thanh Tùng Quan?”

Phó Thị Lang nhíu mày.Thiệu Nhiên cười khổ đáp: “Phải, chúng ta từng nghe nói tới nó cho nên mới quyết định tới Giang Nam.”

Thăm họ hàng là giả, xin quẻ mới là thật.“Chuyện như vậy, được hay không đều phải tùy vào người.”

Phó Thị Lang không thể nói nhiều hơn: “Phải xem bản thân các ngươi đã.”

Ông nói rất mơ hồ, cũng không khẳng định nơi đó linh hay không linh, lời này không khác nào đang ám chỉ cho phu thê Thiệu thị.“Cảm ơn đại nhân đã giải đáp thắc mắc.”

Bọn họ cúi đầu cảm ơn.Hai đoàn người dần xa nhau, một người đi tới Tây Nam, một người tiếp tục tiến Bắc.Đường núi này chính là con đường dẫn tới tương lai của mỗi người.Sau khi mọi người đi hết, con hạc giấy dường như đã nghỉ đủ, bắt đầu giãy giụa trên mặt cỏ.

Nhưng bầu trời đã dần chuyển sang một màu âm u, chẳng mấy chốc đã có vài hạt mưa nhỏ.Hạc giấy không thể để dính mưa, cho nên nó chỉ đành lập tức chui về bụi cỏ, đợi trời hết mưa.…Cùng lúc đó, tại tiểu Ngọc Sơn cách xa những vài trăm dặm, cửa động của sơn chủ vốn đang bế quan đột nhiên mở ra, một nữ tử xinh đẹp bước ra từ trong đó.Vừa nhìn thấy nàng ta, toàn bộ tinh quái đều quỳ xuống hành lễ: “Chúc mừng chủ nhân xuất quan.”

Nữ tử khẽ cong môi: “Đứng lên hết đi.”

“Vâng.”

“Sao đám Như Lâm không có mặt ở đây?”

Nữ tử nhìn quanh một vòng, hỏi.Như Lâm là một trong những thị vệ của nàng ta.Nhắc tới bọn họ, đám tinh quái lập tức kêu khóc thảm thiết: “Chủ nhân, ngài phải báo thù cho mấy người Như Lâm công tử.”

Sau đó đám tinh quái bắt đầu kể lể một hồi, nụ cười trên mặt nữ tử cũng càng lúc càng nhạt.“Thanh Tùng Quan ở Thủy huyện?

Ta vừa mới bế quan một thời gian mà đã có một nhân vật lợi hại như vậy xuất hiện rồi.”

Nữ tử nói: “Rất thú vị.

Các ngươi mau đi tu luyện đi, ta qua gặp một người bạn cũ đã.”

Nàng ta vừa nhấc chân, chưa gì đã xuất hiện ngay giữa một mảnh rừng hoang.

Mưa dầm rải đều khu rừng, có một con hạc giấy đang núp trong bụi cỏ.…Trời mưa rất lâu, hạc giấy phải di chuyển từ bụi cỏ sang dưới tán cây mới miễn cưỡng không bị ướt.Đợi đến khi mưa ngừng, ánh mặt trời ló dạng, hạc giấy mới dám bay ra khỏi tán cây, vẫy vẫy hai cánh cho ánh mặt trời hong khô cơ thể.Ngay khi nàng ta đang nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên phía trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng râm, che khuất toàn bộ ánh sáng.Đầu tiên hạc giấy mở to hai mắt đầy cảnh giác, kết quả vừa nhìn thấy người mới tới, nàng ta lập tức vui mừng: “Từ Khanh?”

Không uổng công nàng ta tốn trăm cay ngàn đắng tới tìm, may mắn đã tìm được.Nữ tử ngồi xổm xuống, cầm hạc giấy lên đặt vào lòng bàn tay, vẻ mặt đầy bất ngờ: “Hoàng Lương tiên?”

“Là ta.”

Hoàng Lương tiên thấy nàng ta nhận ra mình thì xém chút khóc ra nước mắt: “Ta bay từ Nam Hải tới Vịnh Bột Hải, bọn họ đều nói ngươi đã gả cho Quỷ Vương Lê Du, vậy là ta đành phải bay tới Tây Nam.

May mà tìm được ngươi rồi.”

“Không phải ngươi chết rồi à?”

Từ Khanh hong khô chỗ nước trên người hạc giấy, lúc nãy nàng ta đã phải quan sát một lúc lâu mới xác định được con hạc giấy này chính là Hoàng Lương tiên: “Hay là… thần linh cũng có thể sống lại?”

“Không.”

Hoàng Lương tiên khó khăn lắm mới gặp được bạn cũ, lập tức kể hết mọi chuyện xảy ra trong giấc mộng hoàng lương cho nàng ta nghe: “…Là Chung Ly, Chung Ly đồng ý cho ta một con đường sống.

Nhưng để trừng phạt, ta phải lấy nước ở núi Trương Sơn tưới lên long thi.”

Hoàng Lương tiên sợ Chung Ly, hơn nữa nàng ta còn không biết nữ tử bên cạnh y là ai, cho nên không nhắc gì tới nàng, chỉ nói thẳng chuyện này là do Chung Ly làm.Từ Khanh nghe vậy thì rất hứng thú: “Ý ngươi là y thả ngươi ra?”

“Đúng vậy, nếu không sao ta có thể sống lại được chứ.”

“Nói cũng đúng.”

Từ Khanh nâng Hoàng Lương tiên dậy: “Mặc dù không biết tại sao y lại đột nhiên tốt bụng với ngươi, nhưng nếu y đã trừng phạt ngươi thì ngươi cứ làm theo lời y đi.”

Hoàng Lương tiên thấy nàng ta đã hiểu lầm ý mình, vội nói: “Không, ta không muốn đi lấy nước.

Từ Khanh, ngươi giúp ta đi!”

Từ Khanh chỉ cười, ném nàng ta sang một bên, mở một chiếc dù đỏ: “Từ lúc bắt đầu ngươi không nên si tâm vọng tưởng, đây là kết cục của ngươi.”

Hoàng Lương tiên bay giữa không trung, nhìn vẻ mặt châm chọc của nàng ta, đột nhiên trong lòng hiểu ra rất nhiều điều.Lúc trước… lúc trước nàng ta làm bạn với Từ Khanh là do Từ Khanh biết nàng ta thích Chung Ly, khen ngợi dung mạo của nàng ta, ủng hộ nàng ta.

Cũng chính Từ Khanh là người bày mưu tính kế cho nàng ta, bảo nàng ta làm quạt Hoàng Lương, nói rằng Chung Ly chắc chắn sẽ rất thích.“Hóa ra ngươi cũng…”

Hoàng Lương tiên nở nụ cười, lúc này bỗng có gió thổi tới, cuốn theo nàng ta bay về phía xa.Có điều Hoàng Lương tiên không muốn nhìn thấy nữ nhân kia đắc ý, đột nhiên nở nụ cười điên cuồng: “Chung Ly cho ta một con đường sống là vì một nữ nhân đã mở miệng nhờ vả y.

Thứ chúng ta từng mơ ước, có lẽ đã nằm trong tay nữ nhân khác rồi.”

Sau đó, có một trận gió cuốn Hoàng Lương tiên quay lại tay Từ Khanh, nữ nhân đó nắm lấy cơ thể yếu ớt của nàng ta, tuy trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt lại ánh lên sự lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì.”

Hoàng Lương tiên cười to: “Chỉ là ta thấy ngươi so với ta còn buồn cười hơn kìa.

Một kẻ tiểu nhân núp trong bóng tối, ngươi cũng chỉ xứng đứng ở nơi đó mà thôi.”

Từ Khanh giận dữ, chỉ muốn bóp nát cơ thể của Hoàng Lương tiên, nhưng khi nàng ta mới dùng sức một chút thì tay đã bị đâm tới mức máu chảy đầm đìa.Hoàng Lương tiên thấy thế thì lại càng tỏ vẻ đắc ý: “Cơ thể này của ta là do nữ nhân kia tạo ra, giờ tới lượt ngươi gặp báo ứng rồi đấy.”

Hoàng Lương tiên mang cơ thể dính đầy những máu của Từ Khanh, vẫy cánh bay đi.Từ Khanh không đuổi theo, bởi vì nàng ta cảm nhận được một sức mạnh áp chế trên người Hoàng Lương tiên.Tại sao… rõ ràng nàng ta đã luyện hóa cả Lê Du, sao vẫn còn yếu như vậy…Từ Khanh không tin, sau khi cho nổ mấy ngọn núi, xác định tu vi của mình đã tăng lên rất nhiều, lúc này nàng ta mới bình tĩnh lại đôi chút.Nàng ta cũng không tin lời của Hoàng Lương tiên.

Không có ai hiểu Chung Ly vô tình như thế nào hơn nàng ta, nam nhân đó căn bản là kẻ không có trái tim.Từ Khanh quay lại tiểu Ngọc Sơn, định sai người tới Thủy huyện hỏi thăm tin tức của Thanh Tùng Quan, nhưng khi biết Thủy huyện ở Giang Nam, nàng ta tức khắc trở nên cảnh giác: “Thủy huyện ở đâu?”

“Bẩm chủ nhân, ở Dư Hàng, giáp với Đông Hải.

Đông Hải có một ngọn núi tên Nhạn Quy, nằm trong địa phận của Thủy huyện.”

Núi Nhạn Quy?Hai mắt Từ Khanh mở to: “Ý ngươi là Thanh Tùng Quan nằm trên núi Nhạn Quy?”

“Vâng ạ.”

“Sao lại vậy được.”

Chung Ly trước nay đều thích yên tĩnh, từ sau chuyện lần đó, không còn ai dám bén mảng tới gần núi Nhạn Quy nữa, sao y lại cho phép người khác tới gần.Từ Khanh nghĩ tới đây, hỏi: “Vị quan chủ của Thanh Tùng Quan kia là nam hay nữ?”

“Nghe nói là nữ nhân.”

Từ Khanh càng thấy nực cười.Lúc này thuộc hạ của nàng ta đột nhiên lên tiếng: “Trước đó mấy ngày, Chung Ly đại nhân từng đi hỏi thăm cách sửa mệnh.

Thần cũng có ra ngoài tìm hiểu, nghe được vài tin đồn về vị Phó quan chủ kia.

Nghe nói nàng là một người rất lợi hại, đã vượt qua ranh giới ngũ hành, không nằm trong tam giới, ngay cả thần linh cũng không muốn đụng chạm gì tới nàng.

Có điều cho dù nàng có lợi hại như vậy, nhưng hẳn là không thể bằng chủ nhân được.”

Từ Khanh lại không để ý tới những lời sau đó.Chung Ly muốn sửa mệnh?

Sửa mệnh cho ai?

Bản thân y có tiên duyên, hoàn toàn không cần phải sửa.Nếu không phải sửa cho y thì là cho người khác…Từ Khanh đột nhiên thấy sau khi mình bế quan, dường như đã không còn theo kịp sự thay đổi bên ngoài nữa rồi.“Các ngươi ở lại đây, ta ra ngoài một chuyến.”

Nàng ta rời khỏi tiểu Ngọc Sơn, nhanh chóng tới một vùng núi hoang vu.Trong hang động của ngọn núi đó, lão nhân bán ốc biển đã thoi thóp nằm trên giường, chỉ có lồng ngực là hơi phập phồng.Hết chương 162
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 163: Yêu mà không có được, cầu mà không có, ai cũng như nhau


Vừa tới đã thấy cảnh tượng này, Từ Khanh đứng im mãi không nói gì.Được một lúc, lão nhân bán ốc biển không nhịn được mới mở mắt: “Đúng là vị khách hiếm thấy.”

“Ngươi biết rõ ngươi không thể chết được, cần gì phải tự giày vò bản thân.”

Từ Khanh lạnh lùng nói.

Hai người bọn họ hợp mệnh với nhau, cho dù cơ thể của ông ta chết thì linh hồn cũng sẽ không biến mất.

Cho nên chết hay sống tiếp, từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.“Chỉ có thế này mới giúp lòng ta dễ chịu hơn một chút.”

Lão nhân bán ốc biển đáp: “Sự lừa gạt và phản bội đã nhen nhóm ngay từ ban đầu, cũng là do ta không biết nhìn người.”

Trong mắt Từ Khanh hiện lên sự tức giận, nhưng rồi nàng ta nhanh chóng kiềm xuống, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Có phải ngươi đã nói cách sửa mệnh cho bọn họ không?”

“Phải.”

“Chung Ly hỏi?”

“Nếu là người khác thì ta đã không nói rồi.”

“Y muốn sửa mệnh cho ai?”

Lão nhân bán ốc biển nở nụ cười: “Có thể khiến một nam nhân tình nguyện trả giá bằng chính mệnh cách của mình, đó tất nhiên là người còn quan trọng hơn cả bản thân y.”

Từ Khanh nắm chặt tay: “Tốt, tốt lắm.

Đây là cách mà ngươi trả thù ta, đúng không?”

“Có lẽ là thế.”

Lão nhân bán ốc biển nhắm mắt lại: “Ta vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ không oán hận những chuyện khi xưa, bởi vì đó là do ta tình nguyện.

Nhưng tới khi ta biết Chung Ly cũng có lựa chọn giống như ta, trong lòng ta lại thấy vui sướng vô cùng.

Có lẽ, ta đúng là có chút oán hận với ngươi.”

Từ Khanh nhìn ông ta một hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì, im lặng rời đi.Lão nhân bán ốc biển nằm trên giường đá, mãi lâu sau mới thở dài một hơi.Yêu mà không có được, cầu mà không có, ai cũng như nhau.…Phu thê Thiệu Nhiên dẫn thương đội hướng về phía Bắc, lúc lên bến tàu ở Thủy huyện, thương đội chia thành hai hướng, một đội tiếp tục tiến Bắc, một đội đi theo phu thê Thiệu Nhiên đi tới Giang Nam.“Đã lâu không trở lại Giang Nam.”

Thiệu phu nhân nhìn ngắm phong cảnh hai bên đường, trong lòng không khỏi cảm thán.“Đúng thế.”

Thiệu Nhiên đứng ở bên cạnh, dường như có thưởng thức bao nhiêu cũng không đủ, cho dù gió thổi làm ông ta cay cả đôi mắt cũng muốn tiếp tục nhìn về phương xa.Thiệu phu nhân thấy phu quân như thế, cầm khăn tay đưa cho ông ta: “Đừng buồn.

Nói cho ta biết chuyện trước kia của ông đi, ta muốn biết chuyện giữa ông và nàng ấy.”

“Những chuyện này không phải từ lâu bà đã nghe hết qua miệng đám hạ nhân rồi sao?”

Thiệu Nhiên lại không muốn nói nhiều.“Lời của người khác chỉ là ý của bọn họ, ta muốn nghe lời nói của ông, cũng rất muốn biết, nàng ấy là người như thế nào.”

Thiệu phu nhân nói.Thiệu Nhiên đưa khăn tay lên lau khô nước mắt, che miệng ho khan vài tiếng, đáp: “Không có gì đáng nói.”

Thiệu phu nhân thấy ông ta không muốn nói nhiều, chỉ đành ngậm miệng.Thời gian trên thuyền rất buồn chán, hai phu thê tuy cùng chung chăn gối nhưng lại cực kỳ xa lạ với nhau, phần lớn thời gian đều chạy theo suy nghĩ riêng của mình.Đi đường thủy rất nhanh, dọc đường đi cũng có vài hữu kinh vô hiểm, bọn họ nhanh chóng tới Giang Nam.Trên đường tới Thủy huyện, Thiệu phu nhân lại hỏi phu quân: “Nếu điều chúng ta muốn không có được kết quả thì sẽ như nào đây?”

“Nếu linh nghiệm thì sao lại không có kết quả được?”

Thiệu Nhiên nhắm mắt đáp.Thiệu phu nhân thấy phu quân như thế, đành phải xé tan sự giả dối này, nhìn phong cảnh bên ngoài, nói: “Trước kia ta có quen một người, người đó hơi ngốc, cái gì cũng không thèm để tâm, cũng không biết khó khăn là gì.

Nhưng nàng rất chân thật, nàng biết bản thân mình muốn gì.

Trước đây ta cũng chỉ cho rằng đó là bệnh tiểu thư, sau này mới chợt nhận ra, một người có thể sống thật tâm và trong sáng như thế thật là đáng quý.”

Thiệu Nhiên không đáp lời bà ta.Xe ngựa chìm vào im lặng.Thiệu phu nhân cũng không cần ông ta đáp lời, những lời này bà ta đã nghĩ tới rất lâu rồi, lần này chỉ muốn nói ra hết mà thôi.Xe ngựa đi được hai ngày, đợi đến khi con đường càng lúc càng bằng phẳng, Thiệu Nhiên mới xốc màn xe lên, nhìn con đường lát gạch xanh rộng lớn dần hiện ra trước mặt.Một con đường đẹp như thế này, cho dù là huyện thành bình thường còn hiếm thấy, nói chi tới một nơi hoang vu như thế này.Xa phu đánh xe cũng lên tiếng: “Đống gạch này để lát trên đất chẳng lẽ không sợ bị người khác trộm mất à?

Nếu là bên chỗ chúng ta, sớm đã bị người khác trộm hết rồi.”

“Chỗ chúng ta cũng như vậy.”

Một người đi đường gần đó nghe thế thì mở miệng trò chuyện với xa phu: “Chẳng qua con đường này là ngoại lệ.

Con đường này là đường nguyện vọng của dân, nếu ai dám trộm cướp chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Lúc trước từng có người lén lút chạy tới trộm gạch về xây nhà lúc nửa đêm, kết quả hôm sau bị đau bụng, phải tới tận khi trả lại chỗ gạch trộm được thì mới khỏi.”

“Còn có chuyện như vậy à?”

Đừng nói tới xa phu, ngay cả phu thê Thiệu Nhiên cũng thấy tò mò.“Sao còn đường này lại gọi là đường nguyện vọng của dân?”

Thiệu Nhiên hỏi đầy hứng thú.“Các vị là người nơi khác tới dâng hương à?”

Người nọ hỏi.“Ngươi nói không sai.”

“Ha ha.”

Người nọ cười: “Bây giờ ngày nào cũng có người tới dâng hương, mấy người ngồi xe ngựa như các ngươi chúng ta gặp không ít.

Con đường này được đặt tên như thế là vì Thanh Tùng Quan.”

Sau đó, người nọ kể lại chuyện phu thê Hà thợ mộc giúp đỡ xây dựng Thanh Tùng Quan, kết quả sinh được một nhi tử, sau đó còn có chuyện Tô Lâm Thu sống lại, thậm chí là cả chuyện Hoàng gia trong Thủy huyện cũng được kể lại sinh động như thật.Tuy lời đồn ở nơi rừng núi hoang dã có nhiều, nhưng đa số mọi người đều xem nó như một câu chuyện để nói cho vui.

Thế nhưng người xuất hiện trong câu chuyện này lại còn sống sờ sờ, còn sống cách bọn họ không xa, điều này làm mọi người thật sự phải kính sợ.Thiệu Nhiên nghe xong thì hơi kích động: “Nói thế nghĩa là Thanh Tùng Quan thật sự linh nghiệm?”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì sao đám quý nhân kia lại không ngại ngàn dặm xa xôi mà tới đây cầu xin chứ.”

Người nọ hơi đắc ý, Thanh Tùng Quan là của Thủy huyện bọn họ, hắn là người bản xứ nên đương nhiên sẽ thấy kiêu ngạo.“Linh nghiệm thì tốt.”

Thiệu Nhiên cũng mong chờ hơn nhiều.Đi trên con đường lát bằng gạch xanh, khoảng cách với Thanh Tùng Quan đã không còn xa nữa.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhìn thấy kiến trúc màu trắng đằng sau tầng tầng lớp lớp cây xanh ở đằng xa.“Có nhìn thấy tòa nhà màu trắng kia không?

Đó chính là Thanh Tùng Quan.”

Người địa phương chỉ lên phía trước, nói: “Các ngươi muốn tới đó thì cứ đi dọc con đường này là được.”

“Được, cảm ơn đã chỉ đường.”

Trong lúc phu thê Thiệu Nhiên tiến về phía Thanh Tùng Quan, trong đạo quan, trạng thái của Liên Vãn đã bắt đầu không ổn.Cơ thể bà ta bây giờ chỉ có thể nhờ vào thuốc để kéo dài sự sống.Khi Phó Yểu tới, Giang chưởng quầy đang đút canh càng cho Liên Vãn uống.“Uống không nổi thì thôi.”

Phó Yểu nói: “Tiện thể bảo Dương đầu bếp qua đây nâng bà ta dậy, ừm, đưa vào trong phòng bếp đi.”

Giang chưởng quầy chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của nàng, lập tức gọi phu quân tới nhưng cũng không định bưng canh gà đi.Liên Vãn nằm trên giường nghe thế thì miễn cưỡng mở mắt ra, yếu ớt gọi: “Quan chủ…”

“Người ngươi chờ đã tới rồi.”

Phó Yểu cũng không giấu giếm.“Thật sao?”

Sắc mặt Liên Vãn bỗng trở nên hồng nhuận hơn như hồi quang phản chiếu: “Quan chủ, ngươi… có thể trang điểm cho ta một chút không?”

Bà ta không muốn gặp lại người kia trong cái dáng vẻ yếu ớt này.“Được.”

Phó Yểu dùng giấy cắt thành một bộ y phục, tự tay giúp bà ta chải đầu.“Vì một người mà mòn mỏi chờ đợi gần ba mươi năm, đáng không?”

Phó Yểu nhìn lão phụ trong gương.Liên Vãn cũng nhìn bản thân mình trong gương, cười đáp: “Không đợi mới là đáng tiếc.”

Phó Yểu nghĩ tới việc gì đó, mỉm cười nói: “Cũng đúng.”

Đợi chải tóc xong, Liên Vãn bình tĩnh nhìn mình, nhận thấy sắc mặt vẫn quá kém, cầm canh gà lên uống một ngụm.Chờ đến khi cơ thể có thêm chút sức lực, bà ta hái một đóa hoa sơn chi nở rộ trong chậu hoa xuống, cài vào tóc mai, hỏi Phó Yểu: “Thế này trông có ổn không?”

Trong chớp mắt, dáng vẻ mong chờ của bà ta khiến người nhìn phải xem nhẹ tuổi tác.“Rất đẹp.”

“Vậy đi thôi.”

Liên Vãn nói.

Bà ta sắp không chờ nổi nữa rồi.Hai người ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy phu thê Giang chưởng quầy.

Giang chưởng quầy nhìn Liên Vãn tự mình bước xuống giường, trong lúc nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần: “Quan chủ…”

“Không có gì đâu.

Các ngươi đi ra đãi khách trước đi, chúng ta qua tiểu viện trước nhà bếp đợi bọn họ.”

Phó Yểu nói.Giang chưởng quầy đáp: “Vâng.”…Phu thê Thiệu Nhiên dừng xe dưới chân núi, đỡ nhau bước từng bước đi lên.Lúc này tuy đã là mùa thu nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng bức.

Hai người vừa đi vừa đổ mồ hôi như tắm, đến khi tới được đạo quan, Thiệu Nhiên đã thở hổn hển, Thiệu phu nhân lại không hề tỏ ra mệt mỏi.“Ông vẫn ổn chứ?”

Thiệu phu nhân hỏi.“Ta không sao, chúng ta mau vào thôi.”

Thiệu Nhiên đáp.Sau một hồi dâng hương cầu nguyện, Thiệu Nhiên hỏi người phụ trách tiếp khách: “Không biết quan chủ hiện có ở trong quan hay không?”

Giang chưởng quầy nhìn đôi phu thê trước mặt, đột nhiên đã hiểu sao quan chủ lại ở trong phòng bếp đợi hai người này.“Có.”

Giang chưởng quầy nói: “Quan chủ giờ đang dùng trà, ta dẫn hai người qua đó.”

“Cảm ơn.”

Thiệu Nhiên nói xong, móc từ trong ngực áo ra một đống tiền bạc nhét vào thùng công đức.Sau đó bọn họ đi theo đường nhỏ ra ngoài, lướt qua vườn hoa cành liễu, đi khoảng mấy trăm bước mới tới một tiểu viện.Phu thê Thiệu Nhiên đi vào trong, thấy nơi đó có một cái bàn đá, hai người ngồi trên bàn, một người quay lưng về phía bọn họ, người đối diện thì là một nữ nhân trẻ tuổi.Bọn họ không hề nghĩ rằng vị thiếu nữ đó lại chính là quan chủ, cho nên bước tới hỏi người đang ngồi quay lưng về phía mình: “Vị này chính là Phó quan chủ sao?”

Liên Vãn nghe thấy giọng nói, lòng thầm kinh ngạc, đôi mắt lập tức đong đầy nước mắt, bà ta nhẹ nhàng xoay người, vốn định nói câu: “Nhiều năm không gặp, ông không nhận ra ta nữa luôn à?”

Thế nhưng khi xoay người, bà ta lại thấy một đôi phu thê đang đứng đó.Nam nhân đúng là phu quân mà bà ta đã chờ đợi nhiều năm; nữ nhân lại chính là bà ta.Bà ta nhìn y phục của hai người này, nháy mắt đã hiểu ra tất cả: “Các ngươi…”

Bà ta chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, trong khoang miệng như có thứ gì đó sắp trào ra.Phu thê Thiệu Nhiên cũng không ngờ phụ nhân này lại chính là Liên Vãn, Thiệu Nhiên kinh ngạc, vui mừng gọi: “A Vãn?!”

Ngay khi ông ta muốn đi tới nắm lấy tay Liên Vãn, khóe miệng Liên Vãn đã chảy ra một dòng máu, bà ta từ từ ngã xuống ghế ngồi.“A Vãn, bà làm sao thế!”

Thiệu Nhiên tay chân luống cuống, muốn vươn tay lau đi vết máu nơi khóe môi bà ta, nhưng khi bàn tay ông vừa chạm tới mới run rẩy nhận ra, bà đã không còn thở nữa.Cả người Thiệu Nhiên mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.

Ông ta há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nổi thành lời.

Đôi mắt cũng mất đi ánh sáng, chỉ còn sự trống rỗng nhìn về gương mặt vẫn còn rất tức giận dù đã chết đi của Liên Vãn.“Bà ta đã đợi ngươi ở đây suốt một tháng.”

Phó Yểu đứng lên, đặt tay lên vai Liên Vãn nói: “Nhưng ngươi vẫn tới chậm.”

Phó Yểu nói thêm: “Có điều ta có thể cứu bà ta.”

“Cái gì?”

Thiệu Nhiên và Thiệu phu nhân không thể tin được mà ngẩng đầu lên nhìn nàng.Phó Yểu nhìn về phía Thiệu phu nhân, nói: “Cái này còn phải xem ngươi có muốn cứu bà ta hay không đã.”

Sắc mặt Thiệu phu nhân trắng bệch, đã hiểu ý trong lời nói của nàng.Hết chương 163.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Chương 164: Cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau


“Có thể cho ta một chén nước không?”

Thiệu phu nhân hỏi người bên cạnh: “Nước lạnh là được.”

Bây giờ Giang chưởng quầy cũng coi như là người đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, nàng biết mình không thể nói gì trong trường hợp này, cho nên lập tức im lặng rời đi lấy nước.

Có điều Dương đầu bếp lại bảo nàng ở lại, tự mình xuống bếp lấy giúp.Thiệu phu nhân uống nước, hành động của bà ta hoàn toàn khác sự đoan trang bên ngoài.

Uống xong, hai mắt bà ta đột nhiên đỏ bừng, quỳ gối xuống trước mặt Liên Vãn như Thiệu Nhiên.“Xin lỗi, là ta tham lam, lưu luyến vinh hoa phú quý nên mới quyết định chuyển nhà đi, để ngươi mãi mãi không thể tìm được ta.

Suốt những năm qua, ta vẫn luôn sống trong sự lo lắng cùng sợ hãi, ta sợ có một ngày ngươi sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt ta, cướp đi tất cả những gì ta đang có.”

Thiệu phu nhân nhìn Liên Vãn, nói tiếp: “Ta đúng là buồn cười, trước đây vẫn luôn miệng coi thường đám quan to quý tộc kia, trên thực tế đó chỉ là biểu hiện của sự ghen tỵ.

Một khi ta có cơ hội đứng ở vị trí của bọn họ, ta mới nhận ra muốn duy trì lòng dạ như trước kia thật khó khăn cỡ nào.”

“Bà quen A Vãn?”

Thiệu Nhiên bây giờ mới hiểu ra.Thiệu phu nhân nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc, đáp: “Người bạn cũ ta nhắc tới trên đường đi đến đây chính là nàng.

Lúc trước ngươi và ta thành thân, không phải ngươi cũng ngạc nhiên khi biết tên của ta là Liên Vãn sao?

Thực tế ta không phải là Liên Vãn, ta tên Lưu Thủy, cơ thể này cũng không phải là của ta.

Trước đây, hai người bọn ta đã đổi thân thể với nhau, hẹn ba năm sau sẽ đổi lại.

Ta không muốn trả, cho nên đã để nàng phải chịu khổ suốt nhiều năm như thế.”

Nói tới đây, Thiệu phu nhân nở nụ cười chua xót: “Ta là kẻ lấy mất cuộc sống của nàng.

Nếu đổi lại có thể giúp nàng được sống tiếp, vậy thì xin hãy giúp chúng ta đổi lại với nhau.”

Câu sau là bà ta đang nói với Phó Yểu: “Ta đồng ý dùng tất cả những gì ta đang có để đổi.”

“Vậy sao?

Nếu nói vậy nghĩa là ngươi sẽ chết, ngươi phải nghĩ cho kỹ.”

Phó Yểu cũng không vội cứu người.“Ta tới Thanh Tùng Quan chính là muốn tìm nàng, sau đó đổi lại thân thể cho nhau.”

Ngay khi quyết định xong, Thiệu phu nhân cảm thấy cả người đã mình nhẹ nhàng hơn nhiều: “Một kẻ hèn hạ như ta, tình nguyện nhận lấy bất kỳ trừng phạt nào.”

“Đa số những người nhận sai đều không phải là đang hối hận vì những chuyện mình đã làm ra.

Dù được sống lại lần nữa, có lẽ ngươi vẫn sẽ quyết định như vậy.

Lòng người không phải như vậy à?

Có người cao thượng thì cũng sẽ có kẻ ti tiện.”

Phó Yểu nói, ngón tay chạm vào giữa trán Liên Vãn và Thiệu phu nhân, phụ nhân vốn đã hộc máu mà chết lại từ từ mở mắt ra.“Đổi về rồi?”

Lưu Thủy nhìn bản thân mình, rồi lại nhìn Liên Vãn ở phía đối diện.“A Vãn?”

Thiệu Nhiên nhìn chăm chú vào Liên Vãn, gọi tên bà ta.Liên Vãn chậm rãi mở hai mắt, thấy cả hai người đều đã ở độ tuổi xế chiều, khóe mắt bà ta hơi giật, tất thảy những lời bọn họ vừa nói, bà ta đều nghe được hết, cũng nhờ có Phó Yểu đè bả vai bà lại nên linh hồn mới không rời khỏi thân thể.“Thiệu Nhiên.”

Bà ta mỉm cười với Thiệu Nhiên, lại nhìn về phía Lưu Thủy: “Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.

Tham lam hay ganh tỵ vốn đều là bản tính con người.

Ngươi có, vậy ta cũng có.”

Bà ta nói xong, lại nhìn về phía Thiệu Nhiên, có điều lúc này trong mắt bà ta đã không còn tình yêu nữa: “Ta có một câu hỏi muốn hỏi ông.”

“Bà nói đi.”

Thiệu nhiên vội đáp.“Ta muốn biết, tại sao ông lại không tới tìm ta?

Y phục của ông quý giá tới vậy, chắc chắn cũng là một người có quyền có thế.

Không thể nào lại có chuyện đi tìm một người hơn hai mươi năm trời mà vẫn không tìm được.”

Liên Vãn nói.“Ta có đi tìm bà.”

Thiệu Nhiên nắm lấy tay bà ta như sợ rằng bà sẽ bỏ mình mà đi lần nữa: “Bọn họ nói rằng bà đã gả cho người khác, đi theo người khác rồi.

Ta không tin nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy.

Trong lúc ta nản lòng, phụ thân ta lại không còn ai nữa, trong tộc cũng không có người kế nghiệp, ta đành phải quay về Thiệu gia trước.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở đó, ta vẫn không tin bà lại rời bỏ ta, còn phái người đi tìm khắp nơi nhưng kết quả là không hề nhận được chút tin tức nào.”

Nói tới đây, cảm xúc của Thiệu Nhiên bắt đầu trở nên kích động: “Ta không hiểu, thiên hạ này cũng chỉ to như thế, tại sao muốn tìm một người lại khó khăn tới vậy?

Ta tìm bà suốt hơn hai mươi năm, tại sao bà lại nhẫn tâm như thế?

Trốn kĩ tới mức ta không biết tìm bà ở đâu.”

Liên Vãn vươn tay ra lau sạch nước mắt trên mặt ông ta, giọng nói có đau thương mà cũng có thoải mái: “Hóa ra ông cũng luôn đi tìm ta.”

Bà ta chỉ cần biết rằng, trong cuộc tình này không chỉ có mỗi mình bà ta là người cố gắng, vậy đã đủ rồi.“Chúng ta thành thân là vì phụ mẫu ngươi đã qua đời, ta không thể giữ nổi đống tài sản đó, cho nên mới muốn tìm một người cùng bảo vệ số tiền tài này.”

Lúc này Lưu Thủy cũng mở miệng nói: “Chỉ là ta không ngờ, mọi chuyện lại trùng hợp tới vậy, người ta gả cho lại chính là phu quân của ngươi.

Mấy năm qua, ông ấy đúng là vẫn luôn tìm ngươi, chúng ta chỉ là phu thê bên ngoài thôi.”

“Ta biết rồi.”

Liên Vãn đã hiểu lòng dạ Thiệu Nhiên, như vậy là đủ.Liên Vãn ra hiệu cho Thiệu Nhiên buông tay mình ra, gương mặt già nua của bà ta dần trở lại dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp trước ánh nhìn của tất cả mọi người.“A Vãn, bà…”

Thiệu Nhiên ngơ ngác nói.“Liên Vãn ở trần gian nay đã chết rồi.”

Liên Vãn mỉm cười nhìn Thiệu Nhiên.Không có gì đáng buồn hơn một trái tim đã chết, trái tim bà ta đã chết ngay khi bà ta hộc máu rồi.

Cho dù hiện giờ đã biết rõ mọi chuyện, trái tim của bà ta vẫn không cách nào sống lại được nữa.Sự chờ đợi suốt mấy chục năm qua, cuối cùng cả hai vẫn bỏ lỡ nhau.“Có điều khi còn sống, bà ta vẫn luôn đi tìm ông.

Bà ta tìm ông suốt trời nam đất bắc, chịu nhiều đau khổ, mặc dù kết cục không được như ý nhưng bà ta vẫn rất vui vì còn có thể được nhìn thấy ông lần nữa.”

Thiệu Nhiên nhìn Liên Vãn đang chìm mình trong ánh sáng, chậm rãi rút tay về.“Vậy bà nói với bà ấy giúp ta.”

Ông ta nở nụ cười, nước mắt rơi xuống: “Ta cũng rất vui vì có thể được gặp bà ấy lần cuối.

Ta không phải là một phu quân tốt, nếu như có thể, xin bà ấy… hãy quên ta đi.”

Liên Vãn nhìn ông ta một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Bà ta nói xong, cơ thể dần biến mất tại chỗ.Thiệu Nhiên thấy bà ta sắp rời đi mãi mãi, đột nhiên nổi điên nhào tới muốn ôm lấy bà ta: “A Vãn, bà đừng đi!

Ta sai rồi, ta không nên tin người khác mà không tin bà, là ta gieo gió gặt bão, bà muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, nhưng xin bà đừng đi, ta cầu xin bà đấy!”

Đến cuối cùng, ông ta chỉ nắm vào trong không khí, ngay cả một mảnh góc áo cũng không níu giữ được.“A Vãn!”

Thiệu Nhiên dựa vào ghế, gọi tên Liên Vãn một cách đau thương, nhưng mọi người đều biết, duyên phận giữa hai người đã hết rồi.Không thể trách tình cảm của bọn họ không đủ, chỉ có thể đổ thừa cho tạo hóa trêu người.Mấy người trong tiểu viện đều đang khóc, trên đỉnh núi Nhạn Quy, Liên Vãn và Phó Yểu đang nói lời tạm biệt.“Ta phải quay về tu luyện.”

Liên Vãn nói: “Một chuyến dạo chơi chốn nhân gian này, ta đã học được rất nhiều thứ.

Về sau có lẽ ta sẽ không còn xuống núi nữa, hy vọng lúc đó còn có thể tới nơi này của ngươi uống trà.”

“Còn có thể nghĩ tới chuyện ăn uống, xem ra ngươi thật sự đã buông tay tất cả.”

Phó Yểu nói: “Có điều chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ lạ khi ông ta tới Tây Nam mà không phải là Tây Bắc sao?

Còn nữa, một người đang sống bình thường, sao tìm suốt hơn hai mươi năm lại không tìm được?”

“Nhà cửa mà ta biến hóa ra, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì được mấy năm.”

Liên Vãn nói: “Nhưng Lưu Thủy lại có thể làm Liên Vãn nhiều năm như vậy, điều này nghĩa là người Liên gia vẫn luôn tồn tại, bao gồm cả đám hạ nhân được biến ra từ chuột.

Ta không có tài năng đó, có thể khiến một con chuột sống lâu như vậy thì chỉ có mẫu thân ta làm được.

Bà ấy có thể thay ta tạo ra một mái nhà vốn không tồn tại, vậy thì cũng có thể làm cho Thiệu Nhiên mãi mãi không tìm được ta.”

Cho nên nàng* không trách Thiệu Nhiên, chuyện này k phải là do ông ta sai.

Cả hai đều đã rất cố gắng, nhưng sức mạnh thật sự mỏng manh.*Chỗ này edit đổi xưng hô nhé, vì Liên Vãn bây giờ trẻ lại rồi“Ta không hận mẫu thân mình.”

Liên Vãn ngửa đầu lên nhìn trời, không để nước mắt rơi xuống: “Người thật sự tách chúng ta ra không phải bà ấy.

Ta là tinh quái, Thiệu Nhiên là người.

Trong người ông ấy vốn đã mắc bệnh nặng, sau khi chết đi sẽ nhập luân hồi, quên mất những chuyện cũ năm xưa.

Ông ấy sẽ có một cuộc sống mới, sẽ có thê tử mới, còn có hài tử thông minh đáng yêu.

Còn ta, ta đã làm ông ấy khổ cả một đời, cần gì phải gây thêm phiền phức cho cuộc sống sau này của ông ấy nữa.

Ta trở về Thiên Sơn mới là điều đúng đắn.”

Nàng đã nghĩ kỹ mọi chuyện rồi.Nàng không hận ai cả, đây đều là do nàng tự chọn.

Nàng cũng không hề hối hận, nếu để nàng làm lại lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn như thế.“Đúng là cô nương tốt.

Vậy nhớ phải chăm chỉ tu luyện đấy.”

Phó Yểu nói.“Ừ.”

Hai người vẫy tay chào tạm biệt, Phó Yểu nhìn nàng đi xa mới quay đầu xuống chân núi.Giống như lời Liên Vãn đã nói, nửa đêm hôm đó, Thiệu Nhiên đã qua đời.Lưu Thủy lúc này cũng là ngọn đèn dầu sắp tắt, bà ta giao hết toàn bộ gia sản của hai nhà cho Phó Yểu, nhờ đạo quan của nàng mai táng bọn họ, ngoài ra không còn yêu cầu nào khác nữa.Phó Yểu nhận tiền của người ta, tất nhiên sẽ làm việc đàng hoàng.Có điều nàng còn chưa kịp cất tiền vào túi, Chung Ly đã xuất hiện, cướp bạc từ tay nàng, giao hết toàn bộ tiền bạc cho Đỗ huyện lệnh, nhờ ông ta xử lý đống tiền này.“Ta còn chưa sờ nóng tay.”

Phó Yểu giãy nảy.Giang chưởng quầy thấy Chung Ly công tử làm thế rất đúng: “Nếu ngài cầm tiền này, chỉ sợ về sau sẽ có phiền phức tìm tới.”

Phu thê người ta vừa lên núi thì đã đồng loạt qua đời, tiền tài còn giao cho đạo quan, chuyện này mà để truyền ra ngoài, khó có thể khiến người khác không suy nghĩ sâu xa.“Hầy.”

Phó Yểu xoay người, tiếp tục thương tiếc cho đống tiền tài nàng vừa mất.Chung Ly không nhìn được nữa, trực tiếp ôm nàng lên, khiêng lên vai rồi rời đi: “Ngươi không thể cầm tiền được, nhưng ta có thể giúp ngươi sớm có được tiền.”

Giang chưởng quầy nhìn hai người đi xa, mãi cho tới khi bóng người bọn họ biến mất, nàng mới “ai da” một tiếng, nở nụ cười.“Như thế cũng tốt.”

Người tốt nên gặp được chuyện may mắn.Lúc Dương đầu bếp tới, đã thấy thê tử nhà mình nở nụ cười thật tươi.

Thê tử vui vẻ, tất nhiên hắn cũng vui theo: “Xảy ra chuyện gì mà làm nàng vui vẻ thế?”

“Không có gì.”

Giang chưởng quầy đáp: “Huynh nói với Tiểu Triệu một tiếng, bảo là ngày mai ta có việc cần dùng tới cánh cửa trong nhà bếp, nhắn hắn giữ lại cho ta.”

Quan chủ đã nói nàng nên nhân cơ hội đi gặp bạn bè người thân, nàng nghĩ tới nghĩ lui, người nàng muốn gặp cũng chỉ có một.Hiện giờ nàng đã lớn tuổi rồi, có thể được gặp lại một lần thì cũng là lần duy nhất.

Nếu nàng cứ như hai người Thiệu gia, muốn gặp cũng không gặp được thì nên biết quý trọng hiện tại, để tương lai sau này không phải nuối tiếc.“Được được.”

“Được cái gì mà được, huynh đi chuẩn bị đi, lúc đó ta cũng dẫn huynh đi cùng.”

Giang chưởng quầy nói: “Dẫn huynh đi để nàng ta hâm mộ muốn chết.”

Dương đầu bếp chùi tay vào tạp dề, thành thật cười: “Nếu nàng không chê ta làm nàng mất mặt thì ta sẽ đi cùng."

Hết chương 164.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back