Lãng Mạn Suite: Side of Diaphonic Symphonia

Suite: Side Of Diaphonic Symphonia
chapter 59.


Cuối cùng, hắn đưa phần thân dưới nóng bỏng ấy tìm về nơi vừa rút ngón tay ra.

Một cú chạm khẽ, mềm như từng nhịp gõ cửa khiến lối vào run rẩy hé mở, khép chặt lấy đỉnh khấc ửng đỏ."

Em đang khao khát đến mức cơ thể tự mình tươm ướt luôn à...

Bình thường, nó chẳng bao giờ thế này cả.

Nhưng bây giờ, chỉ cần anh lướt qua một chút thôi, từng giọt đã ứa ra, đọng lại thành vũng...

Em hiểu không, Chris?

Nghĩa là nơi này đã trở thành cánh cửa đón nhận đồ của anh thật rồi, nó không chỉ là ngõ ra để bỏ đi những gì dư thừa nữa.

Em đã chính thức thuộc về một người đàn ông... và em đang cảm thấy hạnh phúc vì điều đó."

Giọng hắn trầm đục, như phủ một lớp nhung nặng nề, trong khi đỉnh khấc áp sát hơn, khe khẽ nhấn vào cửa mình.

Christoph bật ra một tiếng rên mỏng, thân thể bất giác run lên, một cơn ẩm nóng len sâu quấn chặt lấy cậu.

Lối vào nơi hai người giao nhau quằn quại, như một đóa hoa khép cánh vì thèm khát, nóng lòng chờ từng giọt mưa đầu tiên."...

Là anh..."

Môi Christoph khẽ mấp máy, lời bật ra run run, nghẹn lại."

Chính anh...

đã khiến tôi thành ra thế này...!"

Tiếng khóc ấy vừa như oán trách, vừa như lẩn quẩn một niềm quyến luyến tuyệt vọng.Khoảnh khắc ấy, thế giới như lặng đi.

Tiếng thở, hơi nóng, sự hiện diện của hắn, tất cả như ngừng lại.

Rồi Richard khẽ gầm, giọng trầm hẳn xuống, nặng như kéo theo cả một vực sâu:"Đúng vậy...

Chính anh đã nhào nặn em thành thế này.

Thành một thân thể chỉ cần anh chạm vào đã rên lên vì khoái lạc, thành một người run rẩy đón lấy anh từng lần, từng nhịp.

Chính anh, bằng đôi tay này.

Bằng miệng, bằng lưỡi... bằng tất cả những gì anh có.

Anh đã khắc em thành hình hài, để rồi em chỉ còn biết chính em đã thuộc về anh."

Bàn tay hắn siết chặt lấy eo cậu, như muốn đóng ấn lời đó xuống tận xương tủy, để từ nay, mọi rung động của Christoph đều sẽ gắn liền với bàn tay ấy, hơi thở ấy."

Nhưng anh không muốn thấy em khóc đâu, cũng không muốn em sợ hãi mỗi khi cảm giác ấy ùa tới chỉ vì nó xa lạ.

Nên trong lúc từng chút một biến em thành thế này, anh đã kìm chặt khát vọng của mình đi một chút, quyết định chờ đợi dù có phải mất thật lâu, để em tự nhiên quen dần với anh.

Chỉ cần điều đó khiến em hạnh phúc, thì anh sẽ đặt nó lên hàng đầu.

Anh đã gượng ép bản thân hòa vào cái ngây thơ đáng yêu ấy, chỉ mong sao hạnh phúc đó là của em, và chỉ của riêng em."

Hắn ngừng một nhịp, giọng trầm xuống như kéo theo cả một bầu không khí.

"Nhưng... có một điều anh tuyệt đối không chấp nhận được."

Bàn tay rắn chắc của Richard siết chặt lấy đùi cậu, ngón cái mạnh mẽ tách hẳn phần da thịt mềm mỏng kia ra.

Tay còn lại, hắn nắm lấy cự vật của mình, nhẹ nhàng áp sát nơi ẩm nóng đang chờ đợi, rồi thì thầm từng chữ như đinh đóng cột.

"Dù là cơ thể hay cảm giác của em, đều có thể đặt niềm vui của em lên trên anh.

Vì anh thích nhìn em sung sướng hơn là cảm giác của bản thân mình.

Nhưng.."

Hắn cúi sát, giọng trầm khàn;

"Niềm vui đầu tiên thuộc về cơ thể em thì được, nhưng niềm vui thứ hai phải thuộc về anh.

Nghĩa là... ngoài anh, không ai được phép làm điều này.

Kể cả là những kẻ chỉ dám mượn hình bóng em trong đầu để làm chuyện đó."

Lời dứt, hông hắn nâng lên.

Tiếng kêu bật ra từ môi Christoph, thứ âm thanh vừa như tiếng rên, vừa như tiếng gọi run rẩy.

Cự vật nóng bỏng, thô ráp lao thẳng vào nơi mềm ướt ấy mà không gặp chút kháng cự.

Bức tường thịt bên trong vốn đã được nung nóng bởi mong muốn, lập tức siết chặt lấy hắn, co thắt từng nhịp.

Một tiếng rên khẽ cũng trượt khỏi môi Richard.

"Anh là người duy nhất có thể bước vào cơ thể em.

Và cả trong tâm trí em cũng vậy.

Sẽ không bao giờ có bất cứ ai khác.

Đừng quên điều đó, Christoph."

Giọng hắn gầm gừ, như một lời thề khắc vào tận da thịt.

Hắn lắc hông vài nhịp sâu, rồi bất ngờ nhấc hai chân cậu lên, xoay cậu lại.

Christoph vốn đang chới với với lưng cong vút, bỗng bị lật người, lăn nghiêng rồi rên lên lần nữa.

Bên trong, nơi đã bị xuyên thấu và siết chặt lấy Richard, quặn xoắn lại khiến bụng dưới cậu run lên từng cơn.

Dương vật của Christoph khẽ rung, liên tục rỉ ra chất lỏng đặc sánh.

Cậu nấc nghẹn "A... a..." rồi chầm chậm mở to mắt.

Cơ thể run bần bật, bản năng mách bảo khoảnh khắc ấy đang đến, khoảnh khắc khi mọi thứ bên trong sẽ thay đổi vĩnh viễn.

Tim cậu đập mạnh, nhịp đập dồn dập hòa cùng tiếng mạch đập bên dưới, nơi khát vọng cuộn xoáy, vang lên như tiếng trống thúc giục.

Ánh mắt Christoph mở rộng hơn, nhưng lại mơ hồ, vô định.

Rồi ánh nhìn ấy dừng lại nơi Richard, kẻ đang nhìn cậu bằng đôi mắt sâu hun hút, pha lẫn thứ ánh sáng vừa dịu dàng vừa hiểm nguy.

Rồi, như bị thôi thúc bởi điều gì đó, hắn khẽ cau mày, giữ nguyên ánh nhìn và dồn lực thúc mạnh.

"Ah!!"

Tiếng thở bật ra cùng nhịp hông.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác như pháo hoa nổ tung từng chùm trong lồng ngực và bụng dưới.

Cả người Christoph run rẩy dữ dội, đôi mắt mở to hơn nữa, ánh lên sự bàng hoàng và nỗi sợ khó gọi tên.

...Lạ quá... có gì đó... không ổn...

đợi đã...

Richard cúi xuống nhìn gương mặt vừa khóc vừa run của cậu, ánh mắt hắn thoáng lạ lẫm, như muốn khắc ghi khoảnh khắc ấy.

Rồi, chậm rãi, hắn lại bắt đầu chuyển động, từng nhịp sâu và chắc, như thể khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối của mình.

Bất chợt, cảm giác trong cơ thể cậu dâng lên đến mức kinh hoàng, như một cơn sóng dữ cuộn trào không kịp báo trước.

Một luồng ngứa ran rợn ngợp như len lỏi qua từng mạch máu nơi bụng dưới, khiến hơi thở của cậu dồn dập.

Christoph không hề hay biết, thân thể mình đã phản ứng mãnh liệt hơn nữa, căng cứng đến mức không thể kháng cự.

Rốt cuộc, khi những lời ám chỉ của Richard vừa dứt, một thứ gì đó trong cậu vụt nổ tung.

Trước mắt, ánh sáng trắng như những tia lửa chói lòa bắn ra, rồi tất cả các giác quan bị cơn bão vô hình cuốn phăng đi, nhấn chìm vào một khoảng tối đặc quánh.

Cậu chỉ kịp chớp mắt ba, bốn lần mới nhận ra mình đã lịm đi vài giây.

Khi tỉnh lại, Christoph vẫn chưa thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cơ thể rã rời, mọi sức lực như bị rút cạn, để lại cảm giác lâng lâng kỳ lạ len từ đầu ngón tay đến tận sâu trong lồng ngực.

Bên dưới, cơ thể cậu vẫn còn rung nhẹ; trên bụng rắn chắc của Richard, những vệt tinh dịch trắng sữa loang ra rõ rệt.

Mãi vài giây sau, cậu mới nhận ra mình đã xuất tinh.

Christoph ngước nhìn hắn, ánh mắt ngơ ngác như muốn tìm câu trả lời.

Cậu nghiêng đầu, đôi tay vẫn bị trói chặt sau lưng.

Richard một tay giữ chặt đôi chân cậu, tay kia mơn trớn nơi lồng ngực.

Hắn chưa chạm xuống dưới, nhưng bụng dưới Christoph vẫn đọng lại dư âm bỏng rát của cực khoái vừa qua.

Một thoáng, Richard bật cười khẽ, đẩy nhẹ nơi thắt lưng cậu.

Christoph giật mình khi thứ bên trong lại khẽ xoay chuyển, như tàn than âm ỉ trong lò bị ai đó thổi bùng.

Ngọn lửa nhỏ lóe lên, kéo theo cả thứ đã mềm oặt kia cũng khẽ co giật.

"...Christoph."

Hắn cười, nụ cười mang chút thú vị xen lẫn thỏa mãn, rồi cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Tiếng cười thấp trầm hòa vào những cái chạm tham lam, cuốn lấy cậu như muốn nhấn chìm.

"Em có biết cơ thể mình thế nào không?"

Chỉ một câu thì thầm khẽ bên tai thôi, sống lưng Christoph đã run lên.

Thật kỳ lạ, như thể mọi giác quan của cậu đang bị đảo lộn.

"Cơ thể em... nhạy cảm đến mức yếu đuối một cách đáng thương, lại khát khao vô độ, và giờ thì đã hoàn toàn quen thuộc với anh.

Điều đó nghĩa là nó được tạo ra... chỉ dành cho anh thôi.

Hiểu chứ?

Hôm nay, em sẽ biết rõ điều đó."

Khi giọng nói thấp và nguy hiểm ấy vừa dứt, lý trí trong Christoph cũng đứt đoạn.

Cậu không hẳn ngủ thiếp đi hay ngất lịm, nhưng ý thức rời rạc đến mức chẳng còn nắm được gì.

Dù mắt vẫn mở, ký ức về những gì xảy ra chỉ lờ mờ: những nụ hôn tham lam đến nghẹt thở, những vết cắn và mút khiến đầu ngực đỏ bừng, sưng tấy đến mức chỉ một cái chạm khẽ cũng khiến cậu rùng mình, và những cú thúc sâu, mạnh đến như muốn xuyên qua bụng, bùng nổ liên tiếp bên trong.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu.

Khi nhận lại ý thức, Christoph mới nhận ra mình đang khóc, tiếng rên khàn đặc trong cổ họng.

Nhưng mỗi khi thứ đó của Richard chuyển động ra vào, tiếng nước hòa cùng nhịp va chạm vẫn vang lên, lạnh lẽo và nóng bỏng cùng một lúc...

Thứ chất lỏng tràn ra từ kẽ hở, men dọc theo đùi, trườn xuống mông rồi lan đến cả thắt lưng, thấm ướt cả người cậu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lấy lại chút ý thức, Christoph đã nhìn thấy.

Khoảnh khắc tiếng kêu rền rĩ đầy khoái lạc bật ra khỏi miệng mình một cách rõ ràng.

Đôi chân cậu quấn chặt quanh eo Richard, phần hông run rẩy như cuồng loạn theo từng nhịp thúc dữ dội của hắn.

Cậu bắn ra, hoàn toàn tự phát mà chẳng cần chạm vào chính mình.

Tất cả chỉ nhờ vào những đợt xuất tinh của Richard đang dồn dập đánh sâu vào cơ thể cậu.

Chỉ đến lúc đó, Christoph mới hiểu những gì Richard từng nói.

Một cơ thể được rèn để vừa khít với hắn.

Một cơ thể đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Như lời hắn, lúc này mông của cậu không còn là lối thoát cho những thứ thứ bỏ đi, mà đã trở thành một bộ phận của khoái cảm, một chỗ chứa "dương vật" theo đúng nghĩa: vừa chứa lấy của đàn ông, vừa đủ để tự phóng ra chỉ nhờ vào khoái cảm ở đó.

Cậu đờ người, ánh mắt dán vào chính phần cơ thể mình, rồi bất chợt khuôn mặt méo mó.

Nước mắt rơi.

Một cơ thể biết hạnh phúc khi đón nhận đàn ông từ phía sau, ngay cả khi không chạm vào chính mình.

Từ bao giờ cậu đã trở nên như vậy...

"Đừng khóc, Chris."

Richard hôn lên mi mắt cậu, giọng khẽ, dịu đến mức như một khúc dỗ dành mê hoặc.

Những nụ hôn miết qua mắt, má, tai, thì thầm:

"Đừng khóc.

Chẳng có gì phải khóc cả.

Vì sao em lại khóc?"

"Anh... anh với tôi... như thế này.."

Tiếng cậu ngắt quãng giữa những tiếng nức nở.

Vậy mà Richard lại cười khẽ, như thể đã hiểu hết lời mà cậu sắp nói.

"Phải.

Chính anh là người khiến em thành ra thế này.

Anh đã huấn luyện cơ thể em đến mức ấy."

Nói rồi, hắn khẽ nhấc hông.

Thứ đã ngập sâu trong người cậu lay động, cọ sát vào từng nếp gấp bên trong khiến Chrisptoph vừa mới run rẩy xong lại bật ra tiếng kêu nghẹn.

"Em không thích khi cơ thể mình vừa khít với anh sao, Christoph?"

Nhịp thúc của hắn dần nhanh hơn, đôi tay xoắn lấy hai đầu ngực cậu, ép từng tiếng rên tuôn ra khỏi môi.

Richard hôn cậu trong cơn run rẩy, hôn với vẻ thỏa mãn đến tận cùng.

"Anh khiến cơ thể em quen với anh... nhưng đồng thời, cơ thể anh cũng đã quen với em.

Em không nhận ra sao?

Giống như anh biết cách khiến em rạo rực... thì em cũng biết cách khiến anh phát điên."

Nhịp thúc càng lúc càng dồn dập.

Thứ đang căng cứng bên trong lại nở to hơn.

Christoph thở dồn dập, ngực bị ép đến mức gần như nghẹn, nhưng chính cậu lại vô thức đẩy hông mình ra đón lấy hắn.

Cậu không hề nhận ra mình đang quấn chặt, hút lấy hắn sâu hơn nữa cho đến khi Richard khẽ cười: "Ngay bây giờ vẫn thế."

"Dĩ nhiên rồi.

Nên đừng khóc.

Đừng khóc nữa, Christoph.

Khi em như thế này... anh sung sướng lắm.

Và anh cũng thích thấy em hạnh phúc mà."

Richard liếm qua giọt lệ trên má cậu, ôm chặt lấy người con trai mà hắn yêu quý hơn tất thảy.

"Em không thích sao?

Em ghét việc anh tìm thấy khoái cảm trong việc ôm em à?

Thân thể này...

đã trở thành đúng như anh mong muốn và điều đó khiến em khó chịu sao?"

Giọng hắn khẽ rỉ vào tai cậu, như một làn hơi nóng len sâu vào từng thớ thịt.

Christoph nức nở, im lặng hồi lâu.

Mãi đến khi Richard lại gọi khẽ, giọng dịu dàng như đang nâng niu một đóa hoa mong manh; "Christoph" cậu mới khẽ lắc đầu, động tác nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy.

Không phải thế.

Không bao giờ là như thế.

Cậu muốn nhìn thấy hắn hạnh phúc.

Ngay lúc này, cậu vẫn thật lòng muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn.

Đôi mắt Christoph ngước lên, mờ nhòe sau màn nước mắt, hướng về phía Richard.

Cậu không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy, chỉ thấy đường nét mơ hồ, chỉ biết rằng hắn đang mỉm cười.

Nếu nụ cười ấy là một nụ cười chan chứa niềm vui...

Nếu gương mặt kia dịu ngọt và rạng rỡ như chính giọng nói đang khẽ thì thầm bên tai cậu lúc này; "Christoph" thì... cậu không ghét nó.

Cơ thể này dù đã khác xưa, dù không còn là hình hài mà cậu từng biết, nhưng nếu đó là điều Richard muốn... nếu hắn vì thế mà nở nụ cười hạnh phúc đến vậy, thì cậu chấp nhận.

Richard siết chặt cậu vào lòng.

Giọng hắn run nhẹ, như chứa đựng sự hân hoan sâu kín, rót vào tai Christoph:

"Rồi nó sẽ còn quen với anh nhiều hơn nữa...

đến mức em sẽ không bao giờ có thể thỏa mãn nếu thiếu anh."

Âm sắc ấy dần trở nên khàn đục.

Nhịp điệu nơi hông hắn cũng trở nên dồn dập hơn.

Thân thể Christoph run lên theo từng cú đẩy, tiếng ướt át vang lên như một nhịp nhạc bản năng.

Hắn đã căng cứng đến mức gần như trào ra, còn cậu, dù cơ thể đã ướt đẫm và căng mở đến cực hạn, vẫn phải đón nhận từng nhịp xâm nhập đầy sức nặng.

Và dẫu vậy, nơi đã quá quen thuộc ấy lại đem đến cho cả hai khoái cảm tột đỉnh.

Christoph dù đang khóc, vẫn không thể ngăn được thèm khát.

Còn Richard mồ hôi rơi lã chã, càng thúc nhanh hơn như một kẻ say mê không lối thoát.

Họ chạm vào nhau mãnh liệt từ thắt lưng trở xuống, như đang cuồng nhiệt khiêu vũ trên lằn ranh giữa mê đắm và hủy diệt.

"Christoph... em đã thay đổi anh nhiều đến thế.

Giờ đây, anh chỉ khát khao em.

Chỉ mình em... vì thế..."

Đến đây, Richard như không thể kìm nén thêm, cắn nhẹ vào môi cậu, và ngay khoảnh khắc đó, cơn điên cuồng của hắn chợt khựng lại.

Hắn trút toàn bộ tinh dịch của mình vào nơi sâu nhất trong cậu, nơi đã đầy đến mức chẳng còn chỗ để chứa thêm đuợc nữa nhưng vẫn bị lấp kín tràn trề.

Giữa những tiếng thở gấp và những nụ hôn sâu đến nghẹt thở, Richard khẽ bật ra những âm thanh đứt quãng, như kẻ đang chìm trong khoái lạc không bến bờ.

Christoph bật khóc, ý thức dần trắng xóa.

Cậu ôm chặt người đàn ông của riêng mình, kẻ chỉ vì cậu mà bùng cháy và ngay cả khi cơn cực khoái đã qua, khi cơn đói khát xác thịt đã dần lắng xuống, Richard vẫn không rời.

Hắn chậm rãi vuốt ve cậu, hôn lên môi cậu thật khẽ như một kẻ lưu luyến không nỡ rời khỏi thứ ánh sáng duy nhất trong màn đêm tối của mình.
 
Suite: Side Of Diaphonic Symphonia
chapter 60: End,


Cảm giác đầu tiên sau khi qua cơn khoái cảm chính là thứ âm thanh ồn ào mà Chris không hề muốn nghe vào mỗi buổi sáng.

Một giọng nói trầm thấp vang lên, khẽ vọng bên tai.Đó là giọng của Richard.

Vẫn trầm ấm như mọi khi, nhưng giờ đây lại phủ đầy hơi lạnh, căng chặt vì giận dữ.

Có lẽ hắn đang nói chuyện điện thoại.

Xen lẫn tiếng hắn là âm thanh mơ hồ......À.

Là gã.

Cái kẻ mà cậu đã nhiều lần tưởng tượng sẽ dí súng vào đầu, bóp cò không chút do dự.Quả là quá tệ.

Không chỉ vì cậu chẳng muốn nghe thấy cái giọng nói đáng nguyền rủa ấy, mà còn vì việc phải tỉnh dậy giữa tiếng Richard nổi giận chẳng khác nào bị xé toạc khỏi giấc ngủ.Ngay khi vừa hé mắt, cậu đã cảm thấy nặng nề, cố ép bộ não vẫn đang mờ mịt tỉnh dậy hẳn.

Richard ngồi trước bàn, quay lưng lại phía cậu, giọng vẫn đều nhưng đanh lại qua từng câu nói."..Đem cái thứ chết tiệt đó về ngay đi.

Đừng để tôi phải nói tới lần nào nữa."

"Tại sao?

Không vừa ý à?

Tôi còn nghĩ, chỉ cần thử một lần là Christoph sẽ thích..."

"Nếu nó tốt đến vậy thì phiền anh tự đi mà dùng."

Giọng hắn càng lúc càng gắt, khô khốc như lưỡi dao lạnh.

Từ cách hắn đáp trả, cậu đoán kẻ ở đầu dây bên kia với thứ trực giác quỷ quái kia, hẳn đã phần nào nắm được tình hình, dù chẳng biết tường tận.

Ít nhất là gã ta cũng nhận ra không khí nơi này đang rối loạn.

Một tràng cười khe khẽ vang lên qua ống nghe."

Ồ... xem ra đêm qua đã có chuyện rồi.

Xin lỗi nhé.

Tôi cứ tưởng lời khuyên của mình sẽ hữu ích, nhưng xem ra không phải vậy.

Taeui thì không phải kiểu ngoan cố như cái tên nhóc đó, nên chỉ cần làm vài lần cũng đã vừa ý rồi.

Tôi muốn giúp anh nên mới buông lời như thế thôi, chẳng nghĩ nhiều....Dù sao thì, chắc anh cũng vất vả lắm rồi, Richard."

Trong tiếng cười ấy ẩn một thông điệp mỉa mai: "Cố mà giữ cho thằng ngốc kia an toàn."

Rồi chẳng còn thêm lời nào nữa, Richard gác máy.Christoph nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn tấm lưng rộng trước mặt.

Cả tấm lưng như đang tỏa ra sự khó chịu nén chặt.

Ngực cậu bỗng nặng trĩu, cổ họng khô khốc chỉ còn biết nuốt xuống ngụm nước bọt nghèn nghẹn.Khi cảm nhận được ánh nhìn của cậu, đôi vai ấy khẽ run, rồi hắn quay lại."

Em tỉnh rồi à? ...Ngủ lâu quá, anh đã định đánh thức em dậy."

Nghe giọng nói khẽ khàng ấy, cậu mới nhận ra ánh nắng đang rọi vào phòng đã lên đến đỉnh, trời gần sang trưa.

Và cùng lúc đó, cậu cũng nhận ra: người đàn ông đang im lặng nhìn xuống mình kia...

đã thức trắng cả đêm.Một khoảng lặng chậm rãi trôi qua.Cậu nằm yên, đôi mắt đảo qua đảo lại, môi khép chặt.

Còn hắn đứng đó, đôi mắt như đang cân nhắc từng lời.

Thế nhưng, ánh nhìn dừng lại trên cậu lại giống hệt một đứa trẻ vừa đánh mất thứ gì đó quý giá, đang lặng lẽ tìm kiếm."...Anh đã cố kìm lại."

Richard mở lời bằng một tiếng thở dài, nhẹ nhưng nặng trĩu."

Vì em chưa quen với cảm giác ham muốn thể xác... nó xa lạ với em, nên anh muốn để em từ từ làm quen, chấp nhận nó một cách tự nhiên.

Dù có mất bao lâu... anh vẫn muốn đợi.

Nhưng..."

Ánh mắt hắn chùng xuống, dừng lại ở một điểm cố định.

Cậu vô thức dõi theo hướng nhìn ấy.

Trên chiếc bàn cạnh giường, vẫn nằm trơ trọi cái thứ đồ vật xấu xí kia, món quà chết tiệt mà Riegrow đã gửi."

Không phải em không thích cảm giác đó... mà là không thích vì nó đến từ anh, đúng không?"

Giọng hắn trầm xuống, lẫn trong đó là một tiếng thở hắt ra đầy mỏi mệt.

Cậu khẽ nhíu mày nhìn hắn, nhưng hắn đã quay lại, ánh mắt khóa chặt vào cậu."

Là vì anh là người khiến em cảm nhận nó... nên em mới run rẩy, lẩn tránh?

Vì... em ghét anh sao?"

Vừa nghe thấy giọng nói khô khốc, yếu ớt kia, Christoph lập tức im bặt.

Một luồng nóng ran dâng trào cuộn xoáy trong lồng ngực, như muốn thiêu đốt từng mạch máu.

Cảm giác ấy khiến mắt cậu nhòe lệ, vừa đau đớn vừa nhục nhã, nhưng lại giống cơn giận dữ hơn bất cứ thứ gì khác.Dù toàn thân rã rời, cơ bắp co giật đến mức chỉ cần nhấc một ngón tay thôi cũng thấy như bị xé toạc, Christoph vẫn gồng mình vươn đôi tay run rẩy, với lấy bất cứ thứ gì gần nhất... và chạm trúng chính cái thứ chết tiệt ấy, chiếc máy rung."

Đừng có nghĩ như thế...!"

Tiếng gằn bật ra qua hàm răng nghiến chặt.

Cậu ném phắt vật đang cầm.

Nó bay thẳng, đập trúng đầu Richard, kẻ vẫn ngồi bất động, chẳng thèm né rồi bật ra rơi xuống."

Tại sao lại làm chuyện đó với người mà anh không hề thích?!

Anh nghĩ tôi đã bao nhiêu lần cùng anh làm chuyện đó?

Có ai tỉnh táo mà lại lên giường với kẻ mình không yêu cơ chứ?!"

Cổ họng khô rát như nứt toác đau buốt mỗi khi bật ra âm thanh, nhưng Christoph vẫn gào lên.

Cậu chống đỡ thân thể tưởng chừng đã vĩnh viễn chìm xuống đáy giường, gượng ngồi dậy.

Lưng tựa vào thành giường, cậu nhìn Richard bằng ánh mắt như lưỡi dao bén lạnh."

Anh từng nói là khó chịu vì chỗ đó chật quá..."

Christoph ngập ngừng thoáng chốc, rồi bật ra câu ấy.

Trước mắt cậu, Richard chỉ khẽ cau mày như thể không hiểu.

Lòng càng thêm phẫn uất, Christoph nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt càng thêm dữ dội."

Mỗi lần ở bên tôi, anh đều cố chịu đựng.

Anh nói vì bên trong tôi quá chật nên đôi khi đau, nên tôi... tôi đã cố mở rộng hơn, chỉ mong anh được thoải mái..."

Mặt cậu nóng bừng, máu dồn lên tận mang tai, nhưng cơn giận như ngọn lửa bùng một khi bén lửa thì không thể dập tắt.

Christoph vẫn không ngừng dồn lời như mũi tên về phía Richard, kẻ đang nhìn cậu bằng ánh mắt vừa rối loạn vừa khó hiểu."

Hơn thế nữa... ngay cả sau khi ngủ với tôi, anh vẫn vào phòng tắm... tự mình giải quyết.

Anh vốn chẳng hề dịu dàng, vậy cớ gì lại nổi giận với tôi về chuyện đó?

Với anh, ham muốn của mình là trên hết, còn của tôi là thứ yếu?!

Đừng có nực cười!

Tôi thì ngược lại!

Tôi... tôi chỉ vì không muốn thấy anh tự mình giải tỏa, nên mới làm đủ mọi cách để anh cảm thấy dễ chịu hơn..."

Christoph nghẹn lại, không phải vì hết giận, mà vì cổ họng quá khô, quá rát, không còn đủ sức ép ra hơi.

Cậu đưa tay siết lấy cổ, nhưng đôi mắt vẫn không rời Richard, vẫn cháy bỏng ánh nhìn như muốn xé toạc kẻ trước mặt.Richard khẽ nhíu mày.

Trên gương mặt vẫn còn vương nét áy náy kia, chợt lóe lên một ánh sáng mơ hồ, khó nắm bắt.

Hắn mấp máy môi, như muốn biện minh."

Ngủ với em xong... tôi có tự giải quyết... nhưng không phải vì em không đủ.

Mà là... vì số lần..."

Hắn ngưng lại giữa chừng, môi khép lại, ánh mắt dừng trên Christoph.

Đó là một ánh nhìn lạ lẫm như thể hắn vừa nhận ra điều gì không tưởng, hoặc đang sợ hãi khoảnh khắc tỉnh giấc nếu đây chỉ là mơ."

'Số lần' nghĩa là gì?

Muốn bao nhiêu chẳng được hay sao?"

Christoph cố nén đau rát nơi cổ họng, tiếng khàn khô như chỉ còn là hơi gió, nhưng vẫn sắc lạnh.

Cậu tin Richard sẽ nghe thấy.

Bởi dù chỉ là tiếng thở, miễn nó là của Christoph, hắn vẫn sẽ nhận ra.Hắn nhìn cậu thật lâu, lặng lẽ như thể đang muốn nghe nhịp thở của khoảng không giữa hai người.

Rồi Richard chậm rãi cất tiếng:"Như em muốn...

Ví dụ như, đêm qua với anh mà nói, là hoàn hảo."

Christoph lập tức khựng lại.

Đêm qua...

Không.

Cậu không đủ tự tin để chịu đựng thêm một lần như thế nữa.Lời vừa buông ra đã trở thành một chiếc móc quấn lấy cổ mình, muốn rút lại thì quá muộn.

Cậu không thể nói vội rằng, tôi chỉ buột miệng thôi, nên chỉ đành đứng chết lặng, sắc mặt hơi tái khi nhận ra sai lầm vừa gieo xuống.Richard không rời mắt khỏi cậu, ánh nhìn như đang soi thấu từng chuyển động khẽ nhất nơi gương mặt ấy.

Hắn quan sát chăm chú, như thể sợ bỏ lỡ bất cứ dấu hiệu nào, mang theo hy vọng mong manh rằng cậu đang nghĩ đúng như hắn nghĩ.

Rằng trên gương mặt Christoph sẽ hiện lên điều hắn hằng chờ đợi.

Nhưng... vẫn chưa.Cậu đã lỡ nói sai điều gì sao?

Một ý nghĩ chớp lên khiến đầu óc Christoph rối như tơ vò.

Hay chỉ cần đổi một chữ thôi?

Nhưng khi cậu còn đang chìm trong vòng xoáy ấy, Richard bất chợt bật cười, một tiếng cười khẽ, không thành âm, tựa nụ hoa hé nở trong buổi sớm.Nụ cười ấy làm Christoph quên mất mối lo vừa rồi.

Ánh mắt cậu bất giác dừng lại nơi khóe môi hắn, nơi mà cậu từng khao khát được nhìn thấy nụ cười đó, và mong có thể giữ nó mãi mãi."

Không sao đâu.

Em có thể đi chậm.

Thực ra, anh cũng đã định đi chậm ngay từ đầu.

Nếu là điều em thật sự không muốn, anh sẽ không làm.

Chỉ cần hứa với anh một điều thôi..."

Hắn ngừng lại, nụ cười đã tan nhưng hơi ấm vẫn vương trên ánh mắt và khóe môi, khiến Christoph chẳng thể quay đi.

Richard tiếp lời, giọng trầm và chắc như ấn xuống trái tim cậu:"Anh.

Chỉ có anh mới được chạm vào em, dù là thân thể hay trái tim.

Chỉ cần hứa như thế, thì anh có thể chịu đựng được bất cứ điều gì."

Ánh nhìn ấy nặng trĩu, như một sợi xích quấn quanh ngực Christoph.

Cậu cau mày, im lặng rất lâu rồi mới cất giọng:"...

Đừng ép mình.

Nếu có gì muốn nói, cứ nói.

Chúng ta...

đang tập quen với nhau mà."

Richard khẽ nhướn mày, rồi gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại hơi căng thẳng, giục:"Nhưng... câu trả lời là gì?"

Christoph không đáp ngay.

Một lời hứa về thân thể và trái tim... thật ra, chẳng cần nói cũng rõ.

Bởi điều ấy đã trở thành lẽ hiển nhiên, khắc sâu đến mức không cần thề thốt.Cậu nhìn hắn, khẽ thì thầm:"Lại đây."

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng Christoph tin rằng hắn sẽ hiểu.

Quả nhiên, Richard đứng dậy, ngồi xuống mép giường ngay cạnh cậu.

Và khi khoảng cách chỉ còn một cánh tay, Christoph kéo hắn lại.Ban đầu, ánh mắt hắn mở to như chưa kịp phản ứng, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn để cậu kéo vào, và nhận lấy nụ hôn.Đó chính là câu trả lời.

Một câu trả lời không cần thành lời hứa.Richard im lặng đón nhận, cho đến khi hắn khẽ thở ra, bàn tay áp lên gò má cậu, rồi nghiêng xuống, siết chặt và dìm nụ hôn vào sâu hơn.Nó không kéo dài bao lâu.

Christoph bị sức nặng của Richard ép xuống, chẳng thể chịu nổi cơn mỏi rã rời cùng nhịp tim dồn dập, khẽ bật ra một tiếng rên đau.

Nghe thấy âm thanh ấy, hắn lập tức buông ra.Nhưng chỉ chừng đó thôi... chừng ấy khoảnh khắc đã đủ dài, đủ sâu để xoa dịu cõi lòng."

Đôi khi, anh thấy thật nguy hiểm" hắn thì thầm, giọng khẽ như hơi gió lướt qua mặt hồ tĩnh.

"Dù ở đâu, làm gì... anh vẫn thấy trong đầu mình chỉ có em."

Christoph nhìn hắn, ánh mắt pha chút ngỡ ngàng.

Lạ thật.

Cậu đã định nói ra chính ý nghĩ ấy của mình, nhưng lại khựng lại.

Thay vào đó, cậu chỉ khe khẽ thở ra."

Không sao... tôi cũng đang dần quen với điều đó.

Đôi khi tôi cũng cảm thấy lạ, chỉ vài năm trước thôi, sau hơn ba mươi năm chẳng thể hòa hợp... mà giờ lại có thể đi đến mức này.

Tôi vẫn thường bất ngờ... có những lúc, tôi thấy mình và anh lại khớp đến kỳ lạ."

Cậu ngước mắt nhìn xa xăm, những ký ức xưa trôi về như sương mỏng.

Đã có một thời, khi hai người sống tách biệt, mọi hình ảnh về nhau đều nhuốm màu đối kháng rõ rệt.

Thế mà chỉ vỏn vẹn vài năm, một mảnh vụn thời gian so với quãng xa cách ấy cả hai đã song hành như thế này.

Đến mức đôi khi, chính cậu cũng ngỡ ngàng vì sự quen thuộc và tự nhiên ấy."

Rồi sau này... chúng ta sẽ còn quen thuộc hơn nữa.

Thế cũng tốt."

Christoph khép lời bằng một tiếng nói khẽ như gió tan.Richard nhìn cậu, đôi mắt sâu lặng, như muốn nối dài con đường trước mặt."

Nhiều hơn nữa... nhiều hơn bây giờ... tiếp tục cùng nhau...

Ừ...

"Hắn nói chậm rãi, rồi khẽ nghiêng đầu về phía cậu.Chậm rãi, nhưng không một chút do dự.Ngay trước khi đôi môi chạm nhau, Christoph thấy hắn mỉm cười.

Rồi nụ hôn khép khoảng cách ấy, xóa nhòa gương mặt kia khỏi tầm mắt, nhưng đó là gương mặt cậu yêu đến nỗi muốn giữ mãi.Cậu nghĩ, mình muốn nhìn nó thêm một lần nữa.Nhưng lúc này, hơi ấm của đôi môi đang hòa quyện còn ngọt ngào hơn cả mong muốn ấy.

Cậu tin, sẽ chẳng lâu đâu... rồi cả hai sẽ còn được nhìn thấy nhau, thật gần, thật nhiều, như hôm nay... và như mãi mãi.

Suite Side Of Diaphonic Symphonia: Kết Thúc.
 
Back
Top Bottom