- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Sư Tôn Có Một Bí Mật.
CHƯƠNG 29: Thời không
CHƯƠNG 29: Thời không
Sát ý trong mắt Sầm Sương Lạc rất dễ nhận thấy nhưng có vẻ vị kiếm tu Kim Đan kỳ này lại không hề phát hiện ra.Tu sĩ trong phái Kình Thiên đều là kiếm tu, tu vi của đệ tử trong môn phái được đánh giá dựa vào kiếm, trong mắt có kiếm, trong tim có kiếm, thân là kiếm, nhìn khắp môn phái chẳng có nơi nào là không có kiếm.
Những đệ tử khi mới tu luyện chỉ có thể cầm kiếm mà lại không có kiếm khí.
Tu luyện càng nhiều, ánh mắt sẽ dần lộ ra kiếm khí, sau đó bao phủ toàn thân, cuối cùng cả người ẩn ẩn toàn là kiếm khí.
Nhưng khi tu luyện tới cảnh giới cao nhất thì có thể thu lại kiếm khí vào trong người, nhìn qua chẳng khác gì người bình thường, mà một khi thi triển kiếm thuật, thiên địa vạn vật đều là kiếm.
Thực ra đôi lúc sát ý và kiếm khí cũng không khác nhau là mấy, vậy nên đệ tử của phái Kình Thiên thường khiến người ta e ngại không dám đến gần.
Sát ý và chống đối của Sầm Sương Lạc lúc này trong mắt của tên kiếm tu Kim Đan kỳ chắc cũng chỉ là mới tu luyện xong chưa kịp làm quen với kiếm khí.
Dù sao thì trong kiếm phái Kình Thiên đi đâu cũng có mấy đứa đệ tử kiểu này, thường là tu vi dưới Kim Đan.
Gã đến trước mắt Sầm Sương Lạc nói: "Trong Kiếm Trủng vẫn còn có chỗ chưa được dọn dẹp mà mấy ngày nữa là đến lễ mở Kiếm Trủng mỗi năm một lần rồi, nên bây giờ đi dọn nốt đi."
Dứt lời, gã vớ lấy một cái thẻ bài giao nhiệm vụ ở Chấp Sự Đường rồi viết xuống, nhét vào tay Sầm Sương Lạc.
Sầm Sương Lạc: "..."
Cậu lại ngẩng đầu nhìn lên nhiệm vụ xuống núi trảm lệ quỷ kia.
Đệ tử Kim Đan kỳ thấy vậy thì cố thuyết phục cậu: "Đừng nhìn nữa, mấy cái nhiệm vụ này toàn xàm xàm thôi mà chẳng có mấy điểm cống hiến đâu, làm xong công lực cũng có tăng lên tí nào đâu.
Dọn sạch Kiếm Trủng là một nhiệm vụ siêu ngon mà, ta viết cho ngươi thêm mấy ngày công nữa, ngươi ở trong đó thêm mấy ngày có khi còn lĩnh ngộ được cái gì đó đấy."
Nói xong hắn nháy mắt một cái với cậu.
Sầm Sương Lạc: "..."
Lại còn thêm mấy ngày công cơ à, đến lúc đấy Lạc Kình Vũ phát hiện ra cậu luôn rồi.
Cậu vẫn đang ở trong địa phận của phái Kình Thiên, không thể bại lộ thân phận nên đành phải làm đến đâu hay đến đấy vậy, bây giờ cứ gật đầu lấy lệ đã, chờ tên kiếm tu này rời đi cậu sẽ đổi mặt rồi quay lại đây nhận nhiệm vụ xuống núi.
Kiếm tu Kim Đan kỳ đưa Sầm Sương Lạc đến phòng kho, lôi một thanh kiếm rỉ sét ra đưa cho cậu.
"Nè, dùng cái này rồi vận kiếm khí là dọn dẹp được.
Để mấy thanh kiếm ngươi hay dùng ở ngoài đi, những thanh kiếm trong Kiếm Trủng toàn là hàng cổ đại, sẽ bài xích kiếm có chủ, chỉ có loại kiếm sắt không có linh tính này mới có thể tránh khỏi công kích của chúng nó."
Tên kiếm tu Kim Đan nói.
Sầm Sương Lạc yên lặng nhận kiếm rỉ sắt, thầm nghĩ cái phái này thật kì lạ, đến cả đồ quét rác cũng là kiếm.
Kiếm tu dẫn Sầm Sương Lạc đi theo lối vào phía sau núi, tới chân núi thì dừng lại, hắn nói với Sầm Sương Lạc: "Con đường tiếp theo ta không thể đi được nữa, trừ ngày lễ mở Kiếm Trủng hàng năm ra thì tu sĩ Kim Đan trở lên không thể vào đây, thường phải giao cho những đệ tử Luyện Khí hoặc Trúc Cơ vào dọn dẹp.
Ngươi cầm cái chuông này, bao giờ dọn dẹp sạch sẽ xong thì rung chuông ba lần, ta sẽ mở cửa cho ra."
Kim Đan trở lên không thể vào Kiếm Trủng, chỉ có thể dùng kiếm sắt bình thường để quét tước, rất hợp lý.
Tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên thường sẽ bắt đầu có kiếm khí như một thanh kiếm mạnh mẽ thực thụ, vậy nên khi vào Kiếm Trủng sẽ bị đám thần binh trong đó coi như đồng loại mà công kích, sơ hở là có thể tan xương nát thịt.
Ngược lại thì với tu sĩ Trúc Cơ, vì tu vi quá thấp nên sẽ bị coi như là một thanh kiếm bình thường không có linh tính, đám tổ tông trong ấy không thèm để ý đến bọn họ.
Ở trong Kiếm Trủng, hoặc là rất bình phàm, pháp lực siêu thấp đến nỗi mà đống thần kiếm lười không buồn nhìn; hoặc là pháp lực cực cao đủ để trấn áp đám thần kiếm không dám ho he gì.
Ngoài hai loại người này thì không ai có thể vào trong Kiếm Trủng, nếu không thì tên kiếm tu Kim Đan kỳ này cũng không phải đi khắp nơi tìm mấy đứa hậu bối tu vi thấp thấp để dọn dẹp.
Tên kiếm tu dùng lệnh bài mở một lỗ hổng trên kết giới bên ngoài Kiếm Trủng, thấy Sầm Sương Lạc vẫn còn chưa chịu vào đành phải đẩy cậu một cái: "Ngươi sợ gì chứ?
Chúng ta là kiếm tu, vốn nên như một thanh trường kiếm — mặc cho kẻ địch có cường đại đến đâu, cũng phải có dũng khí và quyết đoán 'mười bước giết một người, ngàn dặm không dừng chân'.
Chỉ cần chém tới cuối cùng mà ngươi chưa ngã xuống, là có thể bước vào cảnh giới Trọng Kiếm Vô Phong!"
Sầm Sương Lạc đã là Nguyên Anh đại viên mãn, bình thường sao có thể bị một tên kiếm tu Kim Đan kỳ vừa đẩy đã suýt ngã.
Nhưng nơi đây là chân núi phía dưới Kiếm Trủng, cậu đã cảm nhận được có vô số đạo sát ý bị phong ấn trên ngọn núi này, cậu chỉ có thể áp chế tu vi đến dưới Trúc Cơ kỳ thì mới có thể tránh bị đám sát ý này nhìn chăm chú.
Vì pháp lực đã bị áp chế đến mức thấp nhất, Sầm Sương Lạc vừa bị tên kiếm tu đẩy đã lỡ bước luôn chân vào trong Kiếm Trủng.
Cậu vừa mới bước vào, tên kiếm tu kia đã đóng cửa ngay lập tức, khi quay đầu nhìn lại đã không thấy người đâu, chỉ nhìn thấy núi non trùng điệp vô tận.
Sầm Sương Lạc ngẩng đầu nhìn nơi cậu bị vạn kiếm xuyên tim ở trong mơ, nhịn không được thở dài một hơi.
Hóa ra vận may của cậu cũng chẳng tốt lắm.
Rõ ràng đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ để tránh khỏi tương lai đã định sẵn trong những giấc mơ, vậy mà cứ luôn gặp phải những chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện tới bây giờ thôi chỉ đành làm được gì thì làm vậy.
Sầm Sương Lạc cầm kiếm sắt và bản đồ mà kiếm tu kia đưa cho, nhìn vị trí những nơi chưa được dọn dẹp rồi đi bộ đến.
Hy vọng cậu có thể dọn thật nhanh, mong là đám người Vạn Độc môn đủ khó chiều để dây dưa với Lạc Kình Vũ và Dụ Tranh lâu một chút, để đến lúc cậu dọn xong hết thì Lạc Kình Vũ vẫn chưa thể quay về thăm Hiên Viên Trạch.
Kiếm Trủng là một ngọn núi cao hùng vĩ ẩn trong làn mây, vô số kiếm cắm ở khắp mọi nơi, những thanh kiếm này đều là thần binh mà phái Kình Thiên đã phong ấn rất nhiều năm.
Có thần kiếm từ thời thượng cổ, có thanh kiếm được cao thủ trong môn phái thuần phục, có cái là tà kiếm bị phong ấn tại đây, cũng có bảo kiếm của những tiền bối phái Kình Thiên đã qua đời hoặc phi thăng để lại.
Chúng nó khắc chế lẫn nhau trong Kiếm Trủng, vậy mà lại tạo thành một thế cân bằng khá hòa hợp, những thanh kiếm mới bị nhét vào đây hoặc là bị những lực lượng cổ xưa này ép thành mảnh vụn, hoặc là như hổ được thả về rừng, hăng hái tham gia vào thế cân bằng trong Kiếm Trủng.
Sầm Sương Lạc cẩn thận mò mẫm về phía trước, chỉ sợ trong lúc vô ý lộ ra một chút pháp lực trên Kim Đan là sẽ bị xiên thành cái sàng mất.
Cũng may cậu không phải kiếm tu, công lực của kiếm tu không thể tự áp chế trong Kiếm Trủng, cho dù dùng biện pháp gì đi nữa cũng chắc chắn sẽ bị phát hiện ra.
Còn tu sĩ khác thì dùng kỹ xảo kỳ công một chút là có thể miễn cưỡng lọt qua mắt của Kiếm Trủng, giữ được tính mạng.
Đây là chuyện mà Sầm Sương Lạc am hiểu nhất, cậu có thiên phú cực tốt trong việc ngụy trang mà.
Cậu bước chân nhanh hơn, cuối cùng cũng đến nơi chưa được dọn dẹp.
Khu vực này trông còn lớn hơn cả phủ của Hiên Viên Trạch, lá rụng đầy đất, xung quanh cắm mười mấy thanh kiếm mà thanh nào cũng phủ một lớp bụi dày.
Sầm Sương Lạc không có chổi trong tay, chỉ có một thanh kiếm rỉ sét, mà để dọn thì phải dùng kiếm kích khởi kiếm khí để gom lá rụng và tro bụi tụ lại một chỗ rồi lấy kiếm hỏa đốt sạch.
Đối với kiếm tu Trúc Cơ không được đám thần kiếm coi trọng mà nói, dọn dẹp như vậy vừa có thể tích được giá trị cống hiến của môn phái, vừa có thể tu luyện kiếm khí, mài giũa kiếm ý giữa vô số thần kiếm, thì đây đúng là nhiệm vụ ngon nhất, thảo nào tên kiếm tu Kim Đan kỳ kia còn lộ ra vẻ mặt kiểu "Ngươi được mối hời phết đấy."
Nhưng Sầm Sương Lạc kích khởi kiếm khí kiểu gì, cậu lấy đâu ra cái thứ ấy.
May là tộc rồng có năng lực thao túng thời tiết, cái thuật băng sương lúc trước cậu dùng là như thế.
Phong, sương, vũ, tuyết, đều là thời tiết.
Sầm Sương Lạc cẩn thận khống chế công lực, điều khiển một ngọn gió nhỏ vờn quanh kiếm sắt giả làm kiếm khí, cậu điều khiển kiếm rồi dùng gió gom lá rụng và tro bụi vào cùng một chỗ, không làm cho đám thần kiếm này để ý.
Được rồi!
Sầm Sương Lạc mừng thầm trong lòng, tiếp tục dùng gió để dọn dẹp, so với dùng kiếm khí còn nhanh hơn nhiều.
Chưa đến nửa canh giờ mà đã xong được nửa đống lá rụng rồi.
Với tốc độ này, đợi cậu rời khỏi Kiếm Trủng thì chưa chắc Lạc Kình Vũ đã có thể thoát khỏi rắc rối bên Vạn Độc môn đâu.
Dù sao thì hắn cũng đã lấy mất linh dược mà người ta đã chờ đợi nhiều năm, chỉ cần trả lại thì đâu dễ đến thế, cao thủ trong phái tụ hợp lại chạy đến phái Kình Thiên đòi công đạo, không có lợi ích gì đem về thì còn lâu mới chịu thôi.
Mà phái Kình Thiên đã khất cho Lạc Kình Vũ nhiều năm rồi, giờ ai đến cửa cũng vừa phải trả nợ vừa phải trả lãi thì trong phái có bao nhiêu đồ cũng không đủ đưa.
Nói đến chuyện bồi thường chắc chắn sẽ cãi nhau to, một hai canh giờ chưa chắc đã có thể giải quyết được.
Sầm Sương Lạc thấy có hy vọng trốn được, lập tức đẩy nhanh tiến độ.
Cuối cùng cũng quét hết được đống lá rụng và bụi bặm, Sầm Sương Lạc vuốt vầng trán mướt mồ hôi.
Cậu thi triển linh quyết, đang định phóng hỏa đốt hết đống lá rụng, cành khô và bụi bặm này.
Vừa mới giơ tay lên, Sầm Sương Lạc bỗng cảm nhận được có một luồng khí lạnh đang chuẩn bị đánh úp mình từ phía sau.
Cậu không quay đầu lại mà theo bản năng nghiêng người tránh đi, quả nhiên ngay sau đó có một thanh kiếm vút qua bên hông cậu, suýt nữa thì đã đâm xuyên qua người.
Nếu lúc ấy mà không phản ứng nhanh thì có khi đã mất nửa cái mạng rồi.
Tránh được nguy hiểm chết người, bây giờ Sầm Sương Lạc mới có thời gian để xem thứ đã công kích mình, nhìn kĩ vậy mà lại là một thanh kiếm long cốt.
Thanh kiếm mà Lạc Kình Vũ dùng để giết Hiên Viên Trạch trong giấc mơ của cậu giống thanh kiếm này y như đúc.
Nhưng ngoài thanh kiếm này ra, những thanh kiếm khác xung quanh chẳng có dị động gì.
Một kích vừa rồi này dù chưa làm cậu bị thương, nhưng đã cắt đứt đai lưng da rắn của cậu.
Chiếc đai lưng này được làm từ lớp da cậu đã lột ra lúc nhỏ, mà lại có độ dẻo dai không thể phá hủy như vũ khí.
Nhưng kiếm long cốt có thể an cư lạc nghiệp trong Kiếm Trủng thì chắc chắn không phải là vật phàm.
Lớp da đầu tiên của giao long nhỏ lột ra, vậy mà đã bị kiếm long cốt chém một cái rách luôn rồi.
Đồ vật được cất giấu bên trong ào ào rơi xuống dưới.
Trong ấy có vài lượng bạc, có thảo dược, có quần áo Sầm Sương Lạc mua để giả trang, còn có một hạt châu xanh lam to bằng quả trứng ngỗng.
Đó là nội đan ứng long mà cậu khổ sở mãi mới có được, thứ đã chia cách cậu và Ứng Vô Sầu.
Viên nội đan này không rơi xuống đất mà trôi nổi trên không trung, tản ra ánh sáng nhè nhẹ màu xanh nhạt.
Khi thanh kiếm long cốt kia thấy nội đan xuất hiện đã không công kích Sầm Sương Lạc nữa, mà cũng trôi nổi trên không trung, tỏa ra màu xanh đồng dạng.
Sầm Sương Lạc đã hiểu ngay lập tức, thanh kiếm long cốt này chắc chắn có mối quan hệ gì đó với nội đan ứng long.
Có lẽ lúc trong mơ cậu đã ăn nội đan ứng long rồi nên thanh kiếm long cốt này sẽ thiên vị cậu, tự giác cho cậu xem những chuyện mà cậu muốn thấy.
Nhưng bây giờ cậu chưa ăn nội đan mà lại dùng thuật pháp của long tộc trong Kiếm Trủng, dẫn tới bị kiếm long cốt để ý rồi công kích.
Sát ý của kiếm long cốt vẫn chưa vơi đi, chỉ là vì có nội đan ứng long nên mới khựng lại một chút, ngay sau đó nó đã vòng qua viên nội đan rồi đánh thẳng vào Sầm Sương Lạc.
Sầm Sương Lạc chật vật đánh lại được vài chiêu, ai ngờ kiếm long cốt càng ngày càng nhanh, với công lực hiện tại của cậu căn bản đánh không lại.
Càng đáng sợ hơn, vậy mà nội đan ứng long lại về phe của kiếm long cốt, hô ứng gia tăng sức mạnh cho nó.
Để tránh được công kích của kiếm long cốt có lẽ chỉ còn cách ăn luôn cái nội đan ứng long kia đi.
Nhưng khi ăn nó vào, trong cơ thể cậu sẽ tràn ngập long khí hung bạo, long khí này thuộc về long tộc, sẽ khiến cậu trong thời gian ngắn bị rối loạn, khi thì tỉnh táo, khi thì điên cuồng, khi thì ấu trĩ.
Mà thời gian để tiêu hóa hoàn toàn nội đan ứng long, ít nhất cũng phải mất gần mười năm.
Lúc trước cậu đã tính tìm một nơi nào đó an toàn rồi mới ăn, xong sau đó ngủ đông chờ tiêu hóa hết là được.
Ở nơi nguy hiểm như Kiếm Trủng này thì ăn kiểu gì?
Nhưng uy lực của kiếm long cốt càng ngày càng mạnh, chỉ dựa vào công lực Trúc Cơ đang bị áp chế của Sầm Sương Lạc thì không thể chống đỡ được.
Mà không áp chế tu vi nữa trở lại tu vi cũ thì sẽ vượt quá Kim Đan kỳ, vẫn sẽ dẫn tới vạn kiếm công kích.
Tả hữu đều là cửa tử, vậy cứ đánh cược một lần!
Nội đan ứng long sẽ tạm thời phóng ra một sức mạnh khủng khiếp khiến cậu hóa thành rồng lớn, nói không chừng có thể giúp cậu ngăn cản sự công kích của chúng nó, làm cho đống kiếm trong Kiếm Trủng không làm gì được cậu trong thời gian ngắn.
Cậu cũng sẽ lợi dụng sức mạnh khổng lồ này mà bay ra khỏi đây, tìm một nơi biển sâu để trú.
Cho dù Lạc Kình Vũ có mạnh đến đâu thì kiếm rơi vào biển không thể phát huy được uy lực thường ngày.
Sầm Sương Lạc nhất định phải tìm một con đường sống trong cửa tử gian nguy, cậu đã không còn đường lui, phải liều chết thôi.
Cậu hóa thành nguyên hình, trong nháy mắt vạn kiếm xao động, cậu há miệng nuốt nội đan.
Nội đan vừa vào bụng, kiếm long cốt đã im lặng ngay lập tức.
Nhưng một kiếm long cốt dừng lại, ngàn vạn thần kiếm rung lên "sầm" "sầm", dường như chuẩn bị phá tan phong ấn, băm con giao long nhỏ can đảm dám xuất hiện trong Kiếm Trủng này thành trăm mảnh.
Dưới tác động của nội đan, cơ thể Sầm Sương Lạc càng thêm khổng lồ, hai mắt cậu đỏ đậm, đại não bị long khí xâm chiếm khiến lý trí biến mất hoàn toàn.
Giao long màu trắng khổng lồ ngửa mặt lên trời ngâm nga, như muốn tuyên chiến với hàng vạn thanh kiếm.
Ngon thì tới đây, để xem đám kiếm các ngươi sắc hơn, hay vẫn là vảy của ta cứng hơn!
Với sự khiêu khích như vậy, tất cả các thanh kiếm rung động vang lên leng keng, bay ra từ trong vách đá.
Nhưng có một tảng đá bay ra nhanh hơn cả chúng.
Trên tảng đá cắm một thanh kiếm kì lạ.
Nó được tạo thành từ hai vòng cung, một nửa hướng bên trái một nửa hướng bên phải, ở giữa có một dải mảnh nối liền hai nửa.
Thanh kiếm này không có chuôi, nơi cầm kiếm chính là dải mảnh kia.
Dải mảnh rơi xuống cùng hai lưỡi kiếm hình vòng cung, độ cong hai bên của lưỡi kiếm càng thêm cong, chúng hợp lại với nhau thành một hình tròn.
Kiếm hình tròn bắt đầu xoay với tốc độ rất nhanh đến nỗi chỉ để lại tàn ảnh một vòng sáng mà mắt người không bắt kịp.
Có lẽ là nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
Trong nháy mắt, thời gian dường như ngưng đọng, đồng tử dựng thẳng của giao long trắng nhìn mà cũng muốn xoay theo.
Tảng đá giữ kiếm vỡ thành mảnh vụn, lộ ra một mảnh vảy giáp, trên ấy khắc từng hàng chữ biểu lộ cho tâm pháp đã được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay.
Trong đó có một hàng chữ viết: "Đây là tâm pháp cấm kỵ, người tu luyện tuyệt đối không được dùng tâm pháp này luyện hóa sinh linh.
Người vi phạm sẽ trở thành cái xác không hồn, máu chảy không ngừng, chết không thể siêu sinh."
Đây chính là mảnh vảy giáp Ứng Vô Sầu đã để lại ở kiếm phái Kình Thiên, là chiếc vảy giáp linh giác mạnh mẽ nhất và cũng bí ẩn nhất của y.
Vảy giáp bay vào trong vòng sáng, tỏa ra một ánh sáng kì dị.
Trong giây lát, toàn bộ Kiếm Trủng bị ánh sáng này bao phủ, Sầm Sương Lạc đã hóa thành giao lớn cũng không thể tránh.
Nhưng ánh sáng này cũng chỉ bao phủ trong chớp mắt rồi vụt tắt, theo ánh sáng nhạt dần, vảy giáp linh giác, kiếm tròn cùng giao long màu trắng đều biến mất.
Cứ như thể họ chưa từng xuất hiện trong thời không này.
Kiếm tu Kim Đan kỳ đang canh giữ ngoài Kiếm Trủng bỗng nhận thấy bên trong có dị động, hắn lập tức gọi trưởng lão trong môn phái đến.
Trưởng lão không dám tự ý vào trong Kiếm Trủng, chỉ có thể đoán dựa vào rung động của trận pháp, hình như có đệ tử kích phát Kiếm Trủng rồi đã bị vạn kiếp công kích.
Kiếm tu Kim Đan kỳ: "Cái cậu đệ tử ở Chấp Sự Đường kia chắc là không phải ngộ đạo ở trong Kiếm Trủng rồi đột phá lên Kim Đan, bị đám thần kiếm hội đồng đâu nhỉ?
Tại sao lại bất cẩn như vậy chứ, lại đột phá tu vi trong Kiếm Trủng?
Con hại chết người ta rồi!"
Trưởng lão nói: "Nhìn dị động của trận pháp thì có vẻ là như vậy rồi, bây giờ đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Ta đi tìm Dụ Tranh, để hắn kiểm tra xem vị đệ tử nào đã hy sinh rồi."
Kiếm tu Kim Đan kỳ đáp: "Trưởng lão Dụ Tranh đang đánh một trận với bên Vạn Độc môn rồi, chắc không đến được ngay đâu."
Trưởng lão lại hỏi: "Không phải Lạc Kình Vũ đã trả lại linh chi rồi sao?
Bên đó còn muốn gì nữa?"
Kiếm tu trả lời: "Nghe nói họ muốn bồi thường, mà trưởng lão Dụ Tranh và chưởng môn lại không chịu nên muốn đánh.
Đánh ba trận mà thắng hai thì chúng ta thắng, bọn họ sẽ đi, nhưng nếu bọn họ thắng, chúng ta không chỉ phải bồi thường, mà còn phải giao kiếm cốt của Lạc Kình Vũ cho họ!" *P/s: tu giả cái phái này tu luyện để hóa thành kiếm, nên kiếm cốt có thể coi như là xương cốt luôn á Trưởng lão đành nói: "Vậy chờ một chút đi, đánh xong thì nói chuyện này sau, đừng để họ phân tâm."
Hai người đến khán đài trên sân đấu chờ trận đánh kết thúc.
Ở một bên, Sầm Sương Lạc đột nhiên biến mất đang cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, như đang phi hành cực nhanh, có lúc lại cảm thấy như đang xoay vòng vòng, xong lại cảm giác như đang đứng im.
Cơ thể cậu như đang bị một lực lượng đáng sợ xé toạc, nhưng lại có sức mạnh nào đó ôm lấy cậu một cách dịu dàng, những công kích đáng sợ bên ngoài đều không thể thương tổn đến cậu.
Sầm Sương Lạc vốn đã mất hết lý trí vì nội đan, bây giờ lại đang choáng váng vì những sức mạnh này, đâm ra cậu như một người say rượu mơ mơ màng màng.
Lung lay một lúc lâu, cuối cùng bốn phía cũng đã yên lại, Sầm Sương Lạc động đậy móng vuốt mở to mắt, dùng ánh mắt giao long con không sợ hổ mà nhìn quanh một lượt.
Cậu nhận ra mình vẫn đang ở núi Kiếm Trủng kia, nhưng quang cảnh phía trước và mùa thì khác biệt.
Lúc trước đang là mùa thu, trên đất đầy lá rụng lả tả, bầu trời xám xịt.
Bây giờ hình như đang là mùa xuân, hoa dại phủ khắp núi đồi khoe sắc rực rỡ ngát hương.
Vô số kiếm ở khắp mọi nơi cũng không biết đã đi đâu rồi.
Sầm Sương Lạc nhìn những nhành hoa này, bỗng chốc tâm trạng đã tốt lên không ít, một Sầm Sương Lạc đã mất lý trí còn lâu mới lo lắng, tìm kế hoạch chu đáo để sẵn sàng đối phó với tình huống tệ nhất.
Cậu chỉ thấy nơi đây vừa an toàn lại vừa tươi đẹp, cũng chẳng tự hỏi xem mình đã đến nơi nào, tại sao lại ở đây, ở đây có nguy hiểm hay không.
Cậu, muốn, nghịch, hoa!
Giao long màu trắng lăn trên đất một vòng, giao long to gần bằng ngọn núi biến trở thành giao long nhỏ chỉ dài gần một mét, chân nhỏ chạy như bay trên đất, vừa lăn vừa cọ vào những khóm hoa.
Đang lăn lộn hăng say, bỗng nhiên có âm thanh "rầm" "rầm" rất lớn phát ra ở gần đó.
Âm thanh như là một thứ gì đó giãy giụa khi bị xích phát ra.
Giao long nhỏ đang lăn lộn trong khóm hoa nhô đầu ra, trên đỉnh đầu nơi đang có cục u nhô lên giữ một bông hoa màu hồng bé xíu.
Cục u này hẳn là sẽ mọc sừng, vảy xung quanh chuẩn bị rụng xuống nên hơi chóc ra nhưng chưa chóc hẳn, nên đã kẹp phải một bông hoa như vậy.
Giao long nhỏ đứng dậy, chạy về nơi phát ra âm thanh.
Cậu phát hiện ra có một chiếc ngai rất lớn trên sườn núi.
Giao long nhỏ bò lên vách núi, lộ ra bông hoa hồng phấn trên đỉnh đầu, ngó về nơi ấy.
Ở đó có một người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo đơn ngoài, tay chân bị xích khóa chặt, ngồi trên ghế cao.
Áo đơn màu trắng của y đã bị nhuốm máu đỏ thẫm, quần áo rách tươm, vạt áo lỏng lẻo lộ ra những vết thương đỏ oạch.
Cách trăm mét trên đầu y có vô số thanh kiếm tụ lại như đang ngắm vào y, dường như đang muốn công kích mà không dám.
Sầm Sương Lạc chớp mắt một cái, cậu nhận ra người này, là Ứng Vô Sầu mà!
Giao long nhỏ đã mất lý trí thì đâu biết nguy hiểm là gì, cậu phi thật nhanh đến dưới chân Ứng Vô Sầu.
Đôi mắt Ứng Vô Sầu đỏ thẫm, ánh mắt tan rã, không nhìn thấy giao long nhỏ dưới chân.
Y không nhìn được.
Ứng Vô Sầu khịt khịt mũi nói: "Sinh linh nào dám chạy đến gần ta?
Không sợ ta luyện hóa ngươi sao?"
Giao long nhỏ trèo lên đùi y, rồi leo thật nhanh lên vai y, đầu rúc vào cổ Ứng Vô Sầu.
Thoải mái quá!
Sầm Sương Lạc thầm nghĩ.
Không có lý trí trói buộc, cuối cùng cậu đã có thể làm được việc mà cậu đã luôn muốn.
Cọ vào người Ứng Vô Sầu, dùng hết sức để dụi dụi, dùng toàn thân để dụi vào người y!
Cậu mặc kệ bây giờ Ứng Vô Sầu nguy hiểm ra sao, thích cọ thì cọ thôi!
Xúc cảm lạnh lẽo từ vảy truyền qua làn da chạm đến đáy lòng Ứng Vô Sầu, y khịt mũi.
"Mùi hoa?
Hoa ở đâu?"
Ứng Vô Sầu nâng tay sờ vào đầu giao long nhỏ, lấy bông hoa bé xíu màu hồng phấn trên đầu cậu xuống, đặt dưới mũi ngửi.
"Thơm đấy, ta thích."
Y nhẹ giọng nói.
Sầm Sương Lạc vui lắm, cậu ngẩng đầu lên dùng miệng chạm vào mặt Ứng Vô Sầu.
Aiz, thoải mái thật đó.
Cảm giác tê tê truyền khắp toàn thân, giao long nhỏ như đang say mà dùng đuôi cuốn lấy tay Ứng Vô Sầu, lăn lộn trên vai y.