*Cảnh báo: Chương này có nhiều yếu tố liên quan đến tâm lý biến thái, bệnh hoạn và các chi tiết liên quan đến cơ thể người dị dạng.
Nếu bạn đọc là người có tâm lí yếu hoặc sợ các thể loại kinh dị cơ thể người thì xin hãy chú ý nhé.
_________________________Ứng Vô Sầu nhìn Sầm Sương Lạc nhảy vào trong nước giống như một con cá mà len vào trong những tán cây thủy sinh.Cũng may y đã sớm liên kết đá dưới đáy hồ làm mắt nên không bị cản trở.
Sầm Sương Lạc ngâm mình trong nước mà quần áo vẫn không dính một giọt nước nào, đám cá chép vàng nhao nhao nhường đường để tiện cho cậu mò mẫm trong lòng hồ tìm thứ gì đó.
Ứng Vô Sầu thấy cậu làm việc có mục tiêu rõ ràng như vậy, tự nhiên lại thấy nghi nghi liệu có phải thứ mà Sầm Sương Lạc đang tìm có phải mảnh vảy giáp thứ hai của y hay không.
Bảy mảnh vảy giáp cùng thuộc về một người nên giữa chúng có cảm ứng lẫn nhau là chuyện bình thường.
Nhưng tách ra tầm trăm năm hoặc lâu hơn, cảm ứng cũng sẽ dần dần biến mất.
Đến lúc ấy cho dù Ứng Vô Sầu đã tỉnh lại, tìm đến mảnh vảy giáp thị giác, nó cũng không tự nhận chủ rồi tự trở về trong thân thể y như trước nữa.
Năm mươi năm, thời gian vừa kịp lúc.
Sầm Sương Lạc từng ở bên mảnh "thị giác" tận mười mấy năm, lại còn biến nó thành vảy trên người mình, dù cuối cùng nó đã quay về với Ứng Vô Sầu nhưng chung quy thì liên hệ giữa nó và Sầm Sương Lạc vẫn chưa tan biến.
Bởi vậy cũng sẽ có khả năng cậu bị những mảnh khác cảm ứng rồi tìm đến.
Quả nhiên, Sầm Sương Lạc mò mẫm hồi lâu đã chạm phải một tảng đá cứng rắn, sắc mặt cậu vui vẻ rồi đặt tay lên nó.
Thông qua "mắt" đặt ở đá cuội bốn phía, Ứng Vô Sầu cũng đã cảm nhận được tảng đá đó chính là mảnh vảy giáp của mình.
Thấy Sầm Sương Lạc đưa tay tỉ mỉ sờ soạng xung quanh tảng đá, Ứng Vô Sầu lại hơi do dự.
Nếu y đã không chết mà sống lại rồi, thì đương nhiên phải lấy lại công lực của mình, chứ không với cảnh giới bây giờ của y chỉ sợ còn đánh không lại được Lạc Kình Vũ.
Nhưng Ứng Vô Sầu cũng đã tự hứa với bản thân, y sẽ cho giao long nhỏ tất cả bảo vật tốt nhất trong thiên hạ, em ấy muốn cái gì thì cho em ấy cái đó.
Đã thề phải nuôi em ấy cả đời thì phải làm được những việc đơn giản như vậy.
Nhưng thứ giao long nhỏ muốn lại là vảy giáp của y, cái này có hơi khó lựa chọn.
Không có nó, thực lực của y không đủ mạnh, mà không mạnh thì không thể làm cho em ấy những điều em ấy muốn làm; nhưng giao long nhỏ lại muốn vảy giáp, chọn gì bây giờ.
Ứng Vô Sầu nhíu mày trầm tư, vậy mà lại nghĩ ra biện pháp khác.
Song tu cũng được.
Đầu tiên y cứ lấy vảy giáp lại đã, rồi thông qua song tu dần dần truyền sức mạnh của nó vào trong cơ thể Sầm Sương Lạc.
Trong quá trình này, Ứng Vô Sầu cũng có thể nhờ song tu mà được bổ sung linh khí, chỉ mất tầm năm mươi đến sáu mươi năm là có thể truyền toàn bộ năng lượng trong vảy giáp cho Sầm Sương Lạc, cùng với đó y cũng được hưởng rất nhiều năng lượng mới, thực lực không giảm mà còn tăng lên.
Hoặc là để Sầm Sương Lạc luyện hóa vảy giáp trước để gia tăng cảnh giới và pháp lực, bình ổn chân khí hỗn loạn trong cơ thể.
Sau đó song tu cùng Ứng Vô Sầu, truyền năng lượng còn sót lại cho y, cũng tầm năm mươi đến sáu mươi năm là có thể hoàn toàn thay thế cho vảy giáp trong người, hồi phục lại bảy giác quan trở về thời toàn thịnh.
Biện pháp tuyệt vời, Ứng Vô Sầu thầm gật đầu cho mình.
Không hề có tâm lý chống cự đối với chuyện song tu với Sầm Sương Lạc.
Nhưng còn một phiền phức khác là giao long con phải cần ít nhất trăm năm thì mới đến độ thành niên, Sầm Sương Lạc chỉ mới mười tám tuổi, vẫn còn quá nhỏ.
Còn đang trong độ tuổi không được ăn quá nhiều thịt linh thú, chỉ được ăn măng ăn trúc thôi.
Nhưng chắc không sao vì Sầm Sương Lạc là con lai giữa rồng và người, không thể tính toán dựa theo chu kì sinh trưởng của rồng được.
Con trai loài người lên mười tám, đầy đứa đã có trẻ con chạy quanh nhà rồi.
Cho nên y chỉ có thể song tu với hình thái con người của Sầm Sương Lạc, không thể làm cùng giao long nhỏ chưa thành niên.
Cái này làm cho Ứng Vô Sầu không khỏi suy nghĩ, y vẫn thích song tu với hình thái giao long hơn, chân thân con người của Sầm Sương Lạc y còn chưa biết ra hình ra dạng thế nào đâu.
Ngoài ra, tu luyện thì phải tính đến duyên phận cùng đồng thuận, không thể lấy sức mạnh mà chèn ép Sầm Sương Lạc được, phải hỏi xem bạn nhỏ có chịu tu luyện theo phương pháp này không đã.
Ứng Vô Sầu trằn trọc trái lo phải nghĩ, dùng kinh nghiệm tích lũy cả đời nghĩ cách để dụ Sầm Sương Lạc đồng ý tu luyện với mình.
Lúc này y lại nhìn thấy Sầm Sương Lạc vẽ một phù chú phá trận lên tảng đá chứa vảy giáp, làm nó tách rời ra lơ lửng trong nước.
Cậu dùng sức cầm lấy nó rồi ném sang một bên.
Ném sang một bên...
Ứng Vô Sầu vốn đang giả vờ ngủ đột nhiên ngồi bật dậy!
Chỉ thấy phía dưới tảng đá hóa ra lại có một lối đi trông khá u ám.
Lối đi được một trận pháp bảo hộ bao phủ bên ngoài, nước trong hồ không thể lọt vào.
Sầm Sương Lạc nhẹ nhàng nhảy vào trong, hai bên vách tường của lối đi treo những bấc đèn màu xanh lục ảm đạm, loại ánh sáng xanh mập mờ mà chỉ có trong nghĩa trang mới có.
Mà hình dạng của từng bấc đèn lại là những bộ phận cơ thể người dị dạng.
Có những đôi mắt trợn to như mắt trâu, lại có những cái tai vừa giống người vừa giống lợn, thậm chí còn có mũi mọc trên lưỡi dài ngoằng, lớp da mặt mọc đầy bướu thịt đáng sợ, bảy - tám ngón tay mọc chen chúc trên một bàn tay, mắt mọc dưới lòng bàn chân.
Lối đi tà dị quái lạ, vậy mà Sầm Sương Lạc giống như đã từng nhìn thấy rất nhiều, sắc mặt cậu không đổi bước đến cuối lối đi.
Ứng Vô Sầu biết y không thể giả bộ ngủ thêm nữa.
Y hiểu Hiên Viên Trạch, lối đi dưới lòng hồ này chắc chắn là của hắn.
Nhìn vào những chiếc đèn kì dị treo trên tường có thể đoán ra được lối đi này chắc chắn có liên quan tới bí mật của gia tộc Hiên Viên.
Sầm Sương Lạc chỉ mới đến Kim Đan đại viên mãn, không thể đối phó với toàn bộ hoàng tộc cùng muốn diệt khẩu.
Nhưng thấy cậu quen đường quen nẻo giống như có người chỉ cho, Ứng Vô Sầu cũng có hơi nghi ngờ.
Lần đầu gặp Sầm Sương Lạc cậu đã giả thành Ninh Thừa Ảnh, cậu còn biết được hắn tạo ra một nơi toàn là cương thi rồi lên kế hoạch dụ Ứng Vô Sầu đến.
Khi đó Sầm Sương Lạc vẫn có ác ý với y.
Thậm chí lúc ấy Ứng Vô Sầu còn sinh ra ý nghĩ muốn thu đồ đệ, nhưng trên đường đi cậu đã thay đổi kế hoạch mấy lần, bỏ đi những ý định làm hại tới Ứng Vô Sầu, còn đơn độc mà đánh nhau với đám xác sống làm bản thân bị thương nặng.
Ứng Vô Sầu khi đó đã thấy vô cùng tiếc nuối, hóa ra Sầm Sương Lạc lại là người có lương tâm như vậy, sau vài lần đấu tranh giữa thiện và ác thì cuối cùng cái thiện đã chiến thắng, y đành phải tha cho đứa nhỏ này.
Nhưng y cũng không bỏ qua điểm bất thường của Sầm Sương Lạc, cũng đã từng muốn điều tra xem tại sao Sầm Sương Lạc lại biết được nhiều bí mật của Ninh Thừa Ảnh như vậy.
Chỉ là lúc sau nhìn thấy chân thân giao long của cậu, đầu óc choáng váng toàn là vảy xinh đẹp long lanh trắng muốt, mất luôn năng lực suy nghĩ nên đã xem nhẹ sự đáng ngờ của cậu.
Cho đến lúc này Sầm Sương Lạc sắp bước vào bẫy rập, Ứng Vô Sầu mới nhận ra những chiếc vảy trắng làm y vừa gặp đã yêu sắp gặp nguy hiểm, chỉ số thông minh tức khắc quay trở lại.
Có năng lực có thể biến thành diện mạo của bất kì kẻ nào là thiên phú dị bẩm của Sầm Sương Lạc, nhưng cậu chỉ mới mười tám tuổi, làm sao biết được mặt mũi đám đệ tử của y ra sao?
Ninh Thừa Ảnh rúc trong thôn cương thi mười tám năm chưa ra, Hiên Viên Trạch dốc lòng vì hoàng tộc, mà thủ vệ thành Mộng Kinh canh chừng rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể gặp được hắn.
Nhưng Sầm Sương Lạc không chỉ có thể giả trang, mà quần áo hay pháp bảo đều giống y như đúc.
Cực kì giống những đệ tử mà y biết.
Bước vào lối đi kia cũng cực kì quen thuộc như đã từng đi qua.
Ứng Vô Sầu đã lăn lộn trong những thế giới mà y xuyên qua nhiều đến mức hệ thống phải tống ra ngoài, loại hình nhân vật chính nào cũng đã thấy qua, sau khi khôi phục chỉ số thông minh y đã có bốn đến năm suy đoán về cậu.
Y lôi ngọc giản ra hỏi: "Sầm Sương Lạc có hệ thống không?"
Ngọc giản không động đậy.
Lần trước nó vẫn luôn phát ra ánh sáng hồng rực, lúc này không phản ứng gì có nghĩa là Sầm Sương Lạc không có hệ thống.
"Ngươi đã hấp thụ hệ thống vai phụ trỗi dậy, vậy thì trong thế giới mà Sầm Sương Lạc hóa thân thành ma long, ai là nhân vật chính?"
Ứng Vô Sầu lại hỏi tiếp.
Câu hỏi này đã về lại nghề cũ của ngọc giản, nó run run phun ra dòng chữ màu xanh: [ Sầm Sương Lạc thừa kế vận mệnh của thế giới, hành động cậu làm ra sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của trời đất. ] Quả nhiên.
Nhưng Ứng Vô Sầu lại chú ý tới mấy chữ "thừa kế", y hỏi: "Ngươi nói là em ấy thừa kế, nghĩa là trước em ấy còn có vô số nhân vật chính khác?
Người đi trước là ai, Sầm Sương Lạc thừa kế vận mệnh của thế giới từ ai?"
Ngọc giản im lặng không nhả thêm gì nữa, màu xanh của nó càng thêm ảm đạm, vậy mà Ứng Vô Sầu có thể nhìn ra cảm xúc "Sợ hãi" từ một miếng ngọc giản.
"Nói" y không có nhiều kiên nhẫn đối với ngọc giản như vậy.
Ngọc giản dưới áp lực của Ứng Vô Sầu, cuối cùng cũng chịu phun ra một cái tên mà y đã sớm đoán được. [ Ứng Vô Sầu. ] Ứng Vô Sầu hiểu rồi, nếu y không đi vào thế giới xuyên nhanh hoặc bị nhốt trong đó mà không thể trở về, thân xác ở thế giới thực sẽ tử vong, từ đó vận mệnh của thế giới sẽ được chuyển sang cho giao long nhỏ mà y mang về.
Nếu không bị Ninh Thừa Ảnh chen ngang gây khó khăn, giao long nhỏ chưa chắc đã bị ném ra ngoài, chưa chắc đã tên là Sầm Sương Lạc.
Cậu sẽ được tự do mà lớn lên ở Tàng Kim cốc, số măng mà Ứng Vô Sầu để lại cũng đủ để cậu ăn sung mặc sướng trong ấy.
Vì vậy nên hệ thống của Ninh Thừa Ảnh chưa từng gọi cái tên "Sầm Sương Lạc" mà luôn gọi cậu là ma long.
Nhưng tên tuổi, thân thế, tuổi thơ của em ấy đã vì Ninh Thừa Ảnh có hệ thống vai phụ xuất hiện mà thay đổi, không thể đi theo vận mệnh đã định nữa.
Hệ thống vai phụ cũng vì vậy mà không đưa ra được dự đoán chính xác, chỉ có thể theo sự trưởng thành của Sầm Sương Lạc mà đổi mới nhiệm vụ từng ngày.
Ứng Vô Sầu đã đoán được vì sao Sầm Sương Lạc biết được bộ dáng của Ninh Thừa Ảnh và Hiên Viên Trạch rồi.
Có lẽ là thế giới cũng sẽ điều chỉnh để bảo vệ cho người nắm giữ vận mệnh, cũng để đối nghịch với hệ thống.
Sầm Sương Lạc sẽ giống như được "trùng sinh", có một loại năng lực có thể biết trước được tương lai để tránh khỏi hiểm nguy mà suôn sẻ lớn lên.
"Em ấy đã giả thành Hiên Viên Trạch, mà ngọc giản cũng kiểm tra ra trên người Hiên Viên Trạch cũng có một dạng năng lượng tồn tại, có thể suy ra rằng trong những người sẽ giết chết Sầm Sương Lạc trong tương lai sẽ có hắn."
Ứng Vô Sầu nói.
Y tức giận vô cùng!
Vốn tưởng rằng đám đệ tử của mình chỉ hơi tàn nhẫn lại hư hỏng, không ngờ bọn chúng lại còn siêu ngu!
Dám đâm đầu đi tin theo lời nói của mấy cái hệ thống khó hiểu, y còn chưa từng tin một lời nào của nó!
Nghịch ngợm hư hỏng còn có thể dùng quản chế, bạo lực, cầm tù để dạy dỗ, bệnh ngu thì hết cứu, chỉ còn cách giúp chúng nó sớm chuyển thế đầu thai thôi.
Biết thế lúc trước đã cho Ninh Thừa Ảnh đầu thai luôn rồi, với nó thì có nhốt thêm mấy nghìn năm nữa cũng không khôn lên nổi.
Giờ Ứng Vô Sầu mới nhận ra mình đã phạt học trò sai cách nên có hơi phiền muộn, nhưng y là người có nguyên tắc, chuyện đã làm rồi sẽ không rút lại.
Thôi mấy cái chuyện xử phạt này kia để sang một bên, việc cấp bách bây giờ là chạy đến chỗ Sầm Sương Lạc, tránh cho em ấy gặp nguy hiểm.
Trong chớp mắt Ứng Vô Sầu đã ở trong hậu viện, y nhảy vào trong nước làm đám cá chép bơi tán loạn trốn đi, khác hoàn toàn vẻ hòa thuận với Sầm Sương Lạc lúc nãy.
Ứng Vô Sầu cực thích vảy, vậy mà lại chẳng có sinh vật có vảy nào thích y, tự nguyện quấn quít bên y, cho dù nằm trong lòng bàn tay cho y sờ thì cũng là do quá sợ hoặc bị ép.
Y là người cao ngạo cỡ nào chứ, rất khinh thường mấy hành động cưỡng ép giao vảy này, vảy mà nhờ cướp được là một cái vảy không đẹp, đạo lý này Ứng Vô Sầu vẫn hiểu.
Năm đó y ôm trứng giao long nhỏ về nuôi cũng vì muốn giao long nở ra dưới sự nuôi nấng của mình sẽ nghe lời một chút, không né tránh y.
Đáng tiếc vậy mà y và giao long nhỏ lại chia xa tận mười tám năm, không có cơ hội giao lưu tình cảm dưỡng dục.
Nhưng may là trời cao rủ lòng thương cho y quay về, lại còn có thể gặp lại giao long nhỏ, thậm chí em ấy không những không sợ y mà còn cho y sờ đuôi!!
Trên trời dưới đất chỉ có Sầm Sương Lạc là tự nguyện quấn quít với y.
Ứng Vô Sầu chắc chắn không thể buông Sầm Sương Lạc ra!
Y bơi đến trước cửa lối đi, nhìn thấy tảng đá đã bị cậu ném qua một bên mà thầm suy tư, cuối cùng vẽ một đạo phù lên nó.
Đây là một đạo phù có thể chặn linh khí.
Một khi y đụng vào tảng đá này, vảy giáp sẽ tự động tiến vào trong cơ thể như lần trước khiến y bị động mà phải nhập định mất một ngày một đêm, trong lúc đó giao long nhỏ sẽ lại nhân cơ hội mà chạy trốn mất.
Để ngăn chặn chuyện khủng khiếp này tái diễn, Ứng Vô Sầu chặn lại linh khí của tảng đá để vảy giáp bên trong không cảm nhận được sự hiện diện của y, sau đó cất tảng đá đi là sau này lúc nào tiện có thể mang ra rồi luyện hóa cho nó quay về.
Ứng Vô Sầu vung tay, tảng đá bị thu vào trong càn khôn ở ống tay áo.
Y nhảy xuống đi vào trong lối đi kia.
Dù Ứng Vô Sầu vào đây chậm hơn Sầm Sương Lạc một lúc lâu, nhưng tầm mắt y đã trải rộng toàn bộ hành lang lối đi.
Y nhìn thấy Sầm Sương Lạc vẫn đang đi trong hành lang, nếu cậu đi thêm chút nữa sẽ gặp được một cánh cửa lớn.
Ứng Vô Sầu lại nhìn đến phía trên lối đi này, nhận ra bọn họ đang từ trong hoàng cung tiến vào từ đường của hoàng tộc Hiên Viên.
Nơi ấy thờ phụng bài vị tổ tiên của gia tộc, ít nhất cũng phải đến trăm tấm.
Ngay dưới bài vị, trong lòng đất là một địa cung.
Ứng Vô Sầu biết cái địa cung này, năm đó y đã cứu Hiên Viên Trạch ra từ nơi ấy.
Hiên Viên Trạch khi đó chẳng còn giống như một con người nữa rồi.
Ai nhìn thấy đứa nhỏ này cũng sẽ đều nói một câu: Lớn lên sẽ thành tai họa.
Nhưng Ứng Vô Sầu nhìn đến đôi mắt đờ đẫn không có tiêu cự của hắn lại nhớ tới mục đích khi mới thu đồ đệ của mình.
Y cảm thấy, có những người nên được đưa ra lựa chọn cho cuộc đời của bản thân một lần.
Giống như y năm đó vậy.
Vậy nên y không giết Hiên Viên Trạch, mà đưa hắn về sư môn cho những đệ tử khác chăm sóc, còn y thì đôi khi dạy dỗ chúng nó một ít đạo lý thôi.
Từ ấy Hiên Viên Trạch dần trưởng thành giống như một con cháu dòng dõi hoàng tộc, dường như đã quên đi quá khứ trước khi được Ứng Vô Sầu mang đi.
Giờ đây nhìn những bấc đèn trên tường hành lang, y biết hắn chưa từng quên.
Lấy công lực hiện tại của Ứng Vô Sầu thì không thể nhìn thấy địa cung được nhiều đời tổ tiên Hiên Viên che chở sau cánh cổng lớn kia.
Nếu là thời toàn thịnh thì có thể, nhưng bây giờ cho dù có luyện hóa mảnh vảy giáp kia thì cũng không đủ.
Ít nhất cũng phải năm mảnh trở lên.
Ngày ấy khi tìm thấy Hiên Viên Trạch, Ứng Vô Sầu đã định diệt sạch hoàng tộc Hiên Viên.
Chỉ tiếc khi đó y đã yếu lắm rồi, cho dù có giết được hết người trong gia tộc Hiên Viên thì sau đó không còn cách nào để bảo hộ cho bá tính Mộng Kinh.
Bởi vì lúc ấy kiếm Hiên Viên sẽ bị máu tươi của con cháu tộc Hiên Viên đánh thức, kiếm Hiên Viên tỉnh dậy sẽ là thảm họa nhân gian.
Cho nên y đã mang Hiên Viên Trạch đi, người trong hoàng tộc không dám đòi lại, y cũng không giết sạch địa cung này.
Hoàng tộc này cũng đã sắp suy tàn rồi, Ứng Vô Sầu cũng đã để lại một mảnh vảy giáp để trợ giúp những hiền tài khác dần dần lên thay thế.
Y đổi dao sắc thành dao cùn, còn có thể bảo vệ cho vô số sinh linh trong ngàn dặm Mộng Kinh.
Hai người một trước một sau đi trong hành lang, trên vách tường cứ cách một thước lại treo một bấc đèn dị dạng.
Vì sợ bị người trên mặt đất phát hiện ra động tĩnh nên Sầm Sương Lạc không dám thi pháp trong hành lang, đành phải đi bộ chừng nửa canh giờ mới chậm rãi mà đến trước cửa địa cung.
Cánh cửa lớn này không có khóa, chỉ có một cái khe lõm vào.
Sầm Sương Lạc lấy đốt xương ngón tay từ trong đai lưng ra rồi đặt vào trong khe, vừa khít.
Dù không biết đây là xương của ai nhưng trong giấc mơ, Sầm Sương Lạc đã nhìn thấy cảnh này vô số lần.
Cậu mơ thấy Hiên Viên Trạch kéo một người không biết còn sống hay đã chết đến trước cổng địa cung, dùng đốt xương này mở cổng ra rồi đưa người vào trong đó giết lấy xương.
Từng giấc mơ khác nhau, người bị hắn kéo vào không ai giống ai.
Mà ở trong địa cung này, có một viên linh châu của ứng long.
Sầm Sương Lạc không nhớ rõ ngoại hình của viên linh châu kia, nhưng ở trong mộng cậu đã rất khao khát có được nó.
Linh châu này không chỉ cho cậu pháp lực cao cường, mà còn sẽ có gì đó.
Lúc ấy cậu không rõ vì sao mình có thể khao khát với nó như vậy, nhưng cho đến vài ngày trước khi biến ra hình thái chân thân cậu mới hiểu được, đó là bản năng ước mong được hóa rồng trong xương cốt của mọi hậu duệ rồng.
Cậu không thể chống lại được sự dụ dỗ của linh châu.
Sầm Sương Lạc buông đốt xương ngón tay ra rồi định dùng sức để đẩy cánh cổng, bỗng lại có một bàn tay trắng nhợt nhạt đặt lên tay cậu.
Có một người lặng im không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng, đáng lẽ Sầm Sương Lạc phải hoảng sợ.
Nhưng trong nháy mắt cậu đã cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của người này, không cần quay lại cũng biết là ai ở đằng sau.
"Sư tôn........." cậu khẽ nói.
Giọng cậu run rẩy, không biết nên nói gì tiếp.
Cậu sợ bị y phát hiện ra thân phận của mình, sợ bị vạch trần vẻ ngoài giả tạo.
Không chỉ lo không trộm lấy được linh châu, mà còn sợ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng, chán ghét của Ứng Vô Sầu.
Chỉ qua cái liếc mắt, Ứng Vô Sầu đã nhìn ra Sầm Sương Lạc đang sợ hãi.
"Em ấy sợ bị ta vạch trần thân phận sao" Ứng Vô Sầu thầm nghĩ, "mà ta cũng không muốn để em ấy nghĩ rằng ta lừa em ấy để bắt quả tang vụ này, thôi cứ diễn đi vậy."
Ứng Vô Sầu cười nhẹ rồi dùng ngón tay chọc chọc lên chóp mũi của Sầm Sương Lạc.
"Hóa ra con chuốc cho ta ngủ say rồi lén lút đi làm chuyện xấu như này sao?"
Y không nhận ra!
Sầm Sương Lạc vui vẻ mở cờ trong bụng.
"Sư tôn, người không ngủ?" cậu hỏi.
Y cười rồi đáp: "Nghề luyện đan của lục sư đệ là do vi sư dạy, hình dáng các loại thảo dược, mùi hương hay vị của nó ta vừa nhìn đã biết.
Trà Bạc Tiêm cho dù bên ngoài trông giống với các lá trà khác, nhưng linh khí lại đậm hơn rất nhiều, vi sư liếc mắt là đã nhìn ra."
Sầm Sương Lạc nhìn Ứng Vô Sầu, cảm thấy mình lại xem nhẹ Phủ Trần Tán Nhân rồi.
Lúc ở thôn xác sống, cậu đã lo Ứng Vô Sầu không nhận ra trong rượu có độc, lo y uống xong sẽ bị trúng độc.
Ai ngờ Ứng Vô Sầu sớm đã có cách đối phó, thậm chí còn nhàn nhã mà diệt cả thôn.
Hiện giờ cũng thế, đống tiểu xảo của cậu không thể che nổi mắt y.
Người có thể trở thành đỉnh cao của tu chân giới một trăm năm trước như Phủ Trần Tán Nhân đây, sao lại có thể bị cậu lừa.
Cái gì y cũng biết, cũng thấy, nhưng y không nói ra chỉ vì y rất dịu dàng thôi.
"Con không cần giấu vi sư, dù con làm gì đi nữa thì ta vẫn sẽ ở bên đồng hành cùng con."
Ứng Vô Sầu nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa đầu Sầm Sương Lạc như một trưởng bối hiền từ.
Ứng Vô Sầu nhìn cậu, thấy cậu còn đang bối rối mãi chưa tìm được lí do để bao biện mà thầm thở dài.
May là mỗi lần Sầm Sương Lạc giả trang đều gặp được y, chứ không với kỹ xảo vụng về như vậy mà để người khác nhìn thấy thì đã lộ ngay từ lần đầu rồi.
Còn phải để y tiếp lời bao lần.
Ứng Vô Sầu lại phải chủ động mở miệng: "Vi sư hiểu rồi, đốt xương ngón tay này là của con, con muốn vào địa cung?"
Của Hiên Viên Trạch?
Sầm Sương Lạc nhìn đốt xương mà không khỏi nghi ngờ, hai bàn tay của hắn có mười ngón bình thường, cũng không có dấu vết ngón thừa bị mổ ra.
Chợt cậu lại nghĩ đến những bấc đèn treo trên hành lang trong lối đi, mỗi bấc đèn đều có những bộ phận cơ thể cực kì dị dạng.
Trong đó có đôi bàn tay có nhiều hơn mười ngón.
Chẳng lẽ lúc Hiên Viên Trạch sinh ra cũng có dị dạng như vậy, trên bàn tay từng có nhiều hơn mấy ngón so với người bình thường nên đốt xương ngón tay này chính là ngón tay hắn chặt đi?
Hay là, những bộ phận cơ thể dị dạng trên vách tường đều đến từ người trong hoàng tộc Hiên Viên?
Sầm Sương Lạc còn đang suy nghĩ, Ứng Vô Sầu đã nói: "Hoàng tộc Hiên Viên vì muốn giữ gìn huyết thống thuần khiết để duy trì cơ nghiệp ngàn năm mà đã trở nên điên cuồng rồi.
Gia tộc Hiên Viên vốn xuất phát từ huyết mạch của một vị thần nhân thời khai thiên lập địa, từ đó mới có thể khống chế được kiếm Hiên Viên, thời ấy vua Hiên Viên Huỳnh thậm chí còn có thể thuần phục được cả Ứng Long, khẳng định vị thế của Nhân tộc trong thế giới cổ xưa đầy rẫy ma thú nguy hiểm.
Khi đó hoàng tộc Hiên Viên vẫn là một gia tộc đàng hoàng.
Nhưng theo thời gian trôi đi, người trong gia tộc bắt đầu kết hôn cùng những người ngoài tộc, huyết mạch thần nhân dần dần mai một qua từng thế hệ.
Vì thế bọn họ đã bắt đầu bài xích người không chung dòng máu, bắt đầu kết hôn cận huyết.
Theo bọn chúng, càng là những người thân cận trong gia phả thì sẽ càng dễ sinh ra những đứa trẻ thuần khiết nhất.
Từ ấy anh em ruột, chị em ruột, thậm chí còn có mẹ con ruột, cha con ruột..."
Ứng Vô Sầu cười một cách khinh thường, nói tiếp: "Năm đó viết ra quy tắc con người không thể vi phạm luân thường đạo lý là bọn chúng viết, mà cuối cùng vì muốn nối liền huyết mạch thuần huyết rồi làm ra chuyện không bằng cầm thú cũng là bọn chúng làm.
Quy tắc của trời đất, bọn chúng muốn viết gì thì viết, muốn làm gì thì làm."
Sầm Sương Lạc thấy vẻ khinh miệt khác với khí chất dịu dàng lúc trước của y, vậy mà lại có một loại mị lực khác thường.
Ứng Vô Sầu dịu dàng khiến cậu muốn cảm động mà rơi lệ, Ứng Vô Sầu khinh miệt lại khiến tim cậu đập mạnh hơn.
Y tiếp tục giải thích về nguồn gốc của địa cung này cho Sầm Sương Lạc, giúp cho cậu chuẩn bị tâm lý trước khi vào trong.
"Nhưng kết quả của hành động loạn luân ghê tởm đó chính là những đứa con nối dõi của hoàng tộc hiếm có đứa nào bình thường, huyết mạch đúng là thuần khiết thật, mười đứa sinh ra chẳng có đứa nào giống người bình thường, không dị dạng thì cũng là thiểu năng.
Dù sao thì năm ấy con cháu Hiên Viên vẫn còn đông đủ, thọ mệnh của tu sĩ cũng dài lâu, chết một đứa thì lại sinh thêm một đứa, chỉ cần trong một trăm đứa có một đứa sinh ra hoàn chỉnh là được.
Những đứa còn lại có lẽ con cũng biết rồi, sẽ bị nhốt ở đây."
Ứng Vô Sầu chỉ vào địa cung trước mặt.
Sầm Sương Lạc nhìn xuống đốt xương ngón tay kia, không rét mà run.
Nếu Hiên Viên Trạch thật sự được lớn lên trong địa cung này, vậy thì việc hắn tự tay diệt cả tộc cũng không phải việc gì không thể tha thứ.
"Hoàng tộc Hiên Viên không coi những đứa trẻ dị dạng đó là người, lại đúng lúc ấy kiếm Hiên Viên đang dần mất khống chế, người trong gia tộc cũng chẳng có ai đủ mạnh để trấn áp nó giống như xưa.
Cũng lại đúng lúc đám trẻ con dị dạng này đều mang dòng máu thuần khiết của tộc Hiên Viên, lấy máu người đồng tộc tế kiếm Hiên Viên, nó đã an phận thêm rất nhiều năm.
Chỉ tiếc, dù là tu giả nhưng nếu không gia tăng cảnh giới thì sớm muộn cũng đến lúc thiên nhân ngũ suy, gặp bình cảnh đến già mà chết.
Chết thì nhiều mà sinh thì chẳng được mấy, người trong tộc Hiên Viên thì đang dần suy giảm, vậy mà vẫn không có đứa trẻ khỏe mạnh nào được sinh ra.
Vì thể bọn chúng bắt đầu lên một kế hoạch điên cuồng, đó là hoán cốt.
Nghĩa là chọn ra vài đứa có vẻ thông minh rồi lấy những bộ phận bình thường của đứa khác ghép vào nó, ghép đến khi nào thành một đứa trẻ thông minh lành lặn lại còn mang dòng máu Hiên Viên thuần khiết thì thôi.
Vậy nên địa cung trước mắt này, chính là một lò mổ cực kì tàn ác."
Câu chuyện đằng sau khiến Sầm Sương Lạc cảm thấy kinh sợ hơn gấp nhiều lần, vậy có lẽ Hiên Viên Trạch vốn là một đứa trẻ dị dạng, bị mổ ra rồi ghép vào người những đứa trẻ khỏe mạnh hơn, hoặc hắn là một đứa khỏe mạnh hơn những đứa khác, bị bắt nhận những bộ phận của đứa trẻ khác.
Dù là vế trước hay vế sau thì cũng đủ để khiến một người phát điên.
Nhưng tại sao Ứng Vô Sầu phải giải thích cặn kẽ như vậy?
Cứ như, cứ như muốn giảng riêng cho cậu những chuyện này, không lẽ y đã phát hiện.....
Ứng Vô Sầu dám nói ra chuyện này thì tất nhiên đã nghĩ đến tất cả các trường hợp.
Y vỗ nhẹ lên vai của Sầm Sương Lạc đang nghi ngờ, dịu dàng nói: "Vi sư biết con đã trải qua những chuyện này nên vẫn không muốn nói ra sợ con để ý, bây giờ lỡ nói ra rồi con có giận ta không?"
"Không ạ."
Sầm Sương Lạc nói.
Ứng Vô Sầu cười cười: "Ta cảm thấy, dù quá khứ của một người có tốt hay không thì cũng phải nhìn thẳng vào mà đối diện với nó, không phải sợ, cũng đừng tự ti.
Sau khi con hiểu được đạo lý này, nếu con vẫn muốn hủy diệt nơi đây, vi sư sẽ dốc toàn lực hỗ trợ con.
Cho nên không cần trốn tránh ta, vi sư biết con rất thương ta."
-----------------------Editor: Chương này tận 5k5 từ, nhưng không sao cả, tôi mạnh mẽ, tôi có thể, tôi làm được!!!!!!!!!mà sao bà TSVD oách xà lách vl TT chương nào cũng sương sương 5k từ, có chương 6k từ bù trừ lại, truyện nào của bả cũng vậy hết á mà plot thì khủng, tôi trong cơn high otp viết con fic mất não đến 3k từ 1 chương là đầu óc chập mạch tư duy bất thường rồi
