- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Sư Tôn Có Một Bí Mật.
CHƯƠNG 9: Rượu độc
CHƯƠNG 9: Rượu độc
Đây có lẽ là cái thôn kì dị nhất mà Sầm Sương Lạc từng gặp.
Nơi đây hình như không có người già hoặc trẻ nhỏ, phụ nữ cũng rất ít, cả thôn toàn là đàn ông cao lớn vạm vỡ, ai trông cũng hầm hố dữ tợn.
Này đâu có gọi là thôn, gọi là sơn trại của đám cướp của thì đúng hơn.
Tuy là cương thi nhưng lại rất sinh động, thậm chí vẫn còn giữ thói quen, tính cách lúc sinh thời.
Người đàn ông đứng đầu "mời" hai người vào ngôi nhà lớn nhất trong thôn rồi bưng hai chén chất lỏng mùi rượu màu xanh đen lên, "cạch" một tiếng đặt xuống trước mặt hai người.
"Nước trong thôn bọn ta không sạch lắm, không uống được.
Đây là rượu được ủ từ các loại cây tốt hái được quanh đây, vị không ngon lắm nhưng vẫn uống ngon."
Tên vừa bưng rượu lên nói.
Vừa nghe tin có người ngoài đến thôn, đám cương thi đã lũ lượt kéo đến xem, mấy chục tên tướng mạo hung ác, thân hình cao lớn vây quanh hai người đông nghịt.
Dù sao Sầm Sương Lạc cũng chỉ là thiếu niên vừa mới lên mười tám, cho dù có thực lực Kim Đan thì gặp tình huống này vẫn hơi bối rối.
Ngược lại Ứng Vô Sầu lại rất bình thường, hình như y đã quen bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, có một tên đàn ông cực kì xấu xí thò mặt ra trước mặt y, y vẫn không biến sắc.
"Rượu thì....
Tựu lượng của ta và sư phụ đều không cao lắm, chắc không uống được đâu."
Sầm Sương Lạc kháng cự nói.
"Làm sao?
Sợ bọn ta hạ độc?"
Tên đàn ông ngồi đầu đập một cái lên bàn: "Này là không nể bọn ta rồi!
Người đâu, có bao nhiêu rượu đem hết lên đây!"
Sau đó một tên cương thi thấp lùn khiêng rượu đi vào, Sầm Sương Lạc nhìn hắn liền nghiêm lại.
Đám cương thi này vậy mà tên nào cũng có thực lực ít cũng từ Trúc Cơ trở lên, tên đàn ông đứng đầu kia có vẻ còn đã đột phá Kim Đan rồi, cho dù có hẳn một môn phái khống thi đi nữa thì cũng không thể luyện chế hàng loạt cương thi có linh trí trong thời gian ngắn như vậy được.
Rốt cuộc Ninh Thừa Ảnh đã làm thế nào?
Tên đàn ông đứng đầu kia bắt đầu múc một gáo rượu xanh đen, ừng ực từng ngụm một.
"Thấy không?
Làm gì có độc."
Gã nói.
Sau khi uống rượu, ấn đường và môi gã biến thành màu tím đen nhưng chỉ thoáng qua một lát rồi chậm rãi tan đi như là bị cơ thể hấp thu.
Đám cương thi này sống trong chướng khí dày đặc, lại không phải người sống, không sợ bị dính độc thì tất nhiên sẽ không sợ rượu độc này.
Bộ dáng gã đàn ông uống rượu kia thật ra không khác gì cảnh trong mơ của Sầm Sương Lạc.
Trong mơ, hàng ngàn cương thi nghe lệnh Ninh Thừa Ảnh chỉ huy giống như con rối, trong mắt âm u không có ánh sáng, môi tím đen, trên người tản ra khí độc, đi đến đâu vạn vật hoa cỏ khô héo không thể mọc lại.
Ninh Thừa Ảnh ngồi trên ghế làm bằng xương trắng trôi nổi trên không trung lạnh lùng nhìn cậu.
Hắn vung tay lên, đại quân cương thi nhào vào Sầm Sương Lạc, dù thực lực cậu mạnh mẽ thì song quyền cũng khó địch bốn tay.
Đến lúc cậu diệt sạch đám cương thi thì thân thể đã bị trọng thương.
Ninh Thừa Ảnh bay tới, đặt bàn tay trắng bệch như xác chết lên ngực Sầm Sương Lạc.
Trong lúc sinh mệnh cậu bị hút cạn thi cậu đã tỉnh lại, cuối cùng vẫn không biết là Ninh Thừa Ảnh giết cậu, hay cậu giết hắn.
Đây chắc chắn là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Bây giờ đại quân cương thi của Ninh Thừa Ảnh vẫn chỉ có mấy chục con, Sầm Sương Lạc cũng mới lên Kim Đan kỳ, không thể đối phó được đoàn quân mấy nghìn con như trong mơ.
Tương lai....
Sầm Sương Lạc đột nhiên bừng tỉnh, cho dù giờ phút này Ninh Thừa Ảnh có chọn luyện chế cương thi tiếp hay không thì tương lai mối quan hệ giữa hắn và cậu vẫn là ngươi chết ta mất mạng.
Đúng lúc tên Ninh Thừa Ảnh này chưa làm nên chuyện thì phải diệt luôn.
Hiện giờ ngoài dự đoán, đám cương thi này không biết mặt Ninh Thừa Ảnh, hết cách khiến thầy trò Ứng Vô Sầu Ninh Thừa Ảnh đánh nhau, xem ra chỉ có thể chuyển hướng sang bọn cương thi này, chặt đứt vây cánh của Ninh Thừa Ảnh mới có thể đánh một trận một đối một.
Lấy thực lực của cậu, một mình đối phó với đống cương thi này thì hơi quá sức, chắc phải nhờ Ứng Vô Sầu hỗ trợ, Nhưng...
Sầm Sương Lạc nghiêng đầu nhìn tấm vải trắng quấn trên mắt cùng thân thể suy nhược của y, bỗng nhiên không đành lòng.
Ứng Vô Sầu giờ phút này đang hồi quang phải chiếu, cố gắng chống đỡ để vân du tứ phương lần cuối, cậu không nỡ để y thi triển pháp lực tiêu hao sinh mệnh.
Chỉ là vài con cương thi thôi mà, cậu xử lý được!
Ứng Vô Sầu lúc này lại cười nói với gã đàn ông: "Các vị có lòng mời thầy trò ta vào thôn nghỉ chân, làm sao ta có thể phụ lòng hiếu khách được.
Chỉ là đồ đệ của ta còn nhỏ, ta không cho nó uống rượu nên nó sợ không dám uống thôi.
Ta đây thay mặt nó uống, được không?"
Nói xong y bưng bát rượu lên, như không nhìn thấy gì mà uống chất lỏng xanh đen kia.
Tất nhiên Sầm Sương Lạc không thể để Ứng Vô Sầu uống loại nước kì dị này, một chưởng đánh vỡ bát rượu, đập mạnh lên bàn nói: "Cái loại này vừa nhìn đã thấy có độc, các ngươi nghĩ bọn ta là thằng ngu chắc!"
Dứt lời đã lôi cây sáo ra, đánh vào đầu gã đàn ông vạm vỡ.
Gã đàn ông không tránh kịp, cánh tay bị cây sáo đánh cho đứt rời, rơi trên đất.
Nhưng gã chẳng đau cũng chẳng sợ, cười dữ tợn nói: "Mấy anh đây ở trong thôn đang chán chết, hiếm lắm mới gặp được người sống, mặc kệ chúng mày ngu hay khôn, đến đây để nghỉ chân hay có ý đồ gì khác cũng không quan trọng.
Chỉ cần đặt chân vào nơi này, đều sẽ bị bọn tao chơi đến chết!"
Gã rít lên một tiếng, mấy chục cương thi bao vây Sầm Sương Lạc, đập nát nhà tranh.
Bên Ứng Vô Sầu cũng có vài con cương thi gầy yếu vây quanh, trong đó có một con là phụ nữ.
Ả tầm bốn mươi tuổi, tướng mạo chanh chua cay nghiệt nhưng cũng có chút nhan sắc.
Ả cầm bát rượu còn thừa trên bàn đưa đến trước mặt Ứng Vô Sầu, cười nói: "Anh này, người đẹp trai, tính cũng tốt, ta không ép.
Anh chỉ cần uống rượu này rồi sẽ không cần chịu khổ nữa đâu."
Ứng Vô Sầu đang cố ý thử xem thực lực của Sầm Sương Lạc đến đâu nên cũng không ra tay trợ giúp, liền bắt chuyện cùng ả đàn bà, bưng bát rượu lên nói: "Uống rượu này rồi liệu có thể biến thành loại tim không đập, không cần thở mà vẫn sống được như các người không?"
Ả cười: "Còn nghĩ ngươi không đoán được, hóa ra đã sớm biết bọn ta là người chết rồi à?
Yên tâm đi, uống cái này tạm thời không chết được, chỉ là thân thể sẽ cứng đơ, hành động chậm chạp, đau hay sướng cũng không cảm nhận được, dù bọn ta có làm gì ngươi thì ngươi cũng không cảm thấy gì nữa."
"Các ngươi không còn đau đớn hay khoái cảm sao?"
Ứng Vô Sầu hỏi.
Y để ý đến cái tay phải của gã đàn ông vừa bị Sầm Sương Lạc chém đứt, cánh tay vẫn chưa chết mà bò loạn trên mặt đất, muốn đuổi theo gã để nối lại.
"Tất cả cảm giác trên cơ thể sẽ mất hết."
Ả đàn bà thở dài "Nhưng trong lòng vẫn sẽ có buồn khổ hoặc vui vẻ, như lúc này lừa các ngươi vào đây được là rất vui đấy."
"Tại sao các ngươi lại biến thành như này?"
Ứng Vô Sầu uống một ngụm rượu rồi hỏi.
Thấy y ngoan ngoãn uống rượu, đám cương thi vây quanh y ngoác mồm cười càng thêm dữ tợn, ả đàn bà cũng cởi mở nói: "Người khác đến đây thế nào ta không biết, khi ta đang ngủ trong chăn thì bị ai đó xách lên hỏi đời ta đã làm chuyện gì ác hay chưa.
Sau khi ta khai báo thành thật liền bị hắn đánh ngất, lúc tỉnh dậy đã thành bộ dạng này."
"Hửm, ngươi đã làm chuyện ác gì?"
Ứng Vô Sầu thong thả uống rượu, động tác lịch sự, uống rượu độc mà như danh sĩ phong lưu thưởng trà làm đám cương thi trố mắt nhìn.
"Đơn giản là giúp nhà nào hiếm muộn sớm có con, giúp cô bé nghèo khổ tìm kế sinh nhai, giúp người phụ nữ chưa chồng mà đã có thai giải quyết ưu tư thôi."
Ả nói.
Ứng Vô Sầu cười nhạt: "Ngươi biết cách nói chuyện thật."
Lần đầu y nghe có người nói chuyện buôn bán trẻ em, ép bé gái vào lầu xanh, dùng bạo lực phá thai táng tận lương tâm mà có thể nói đến nhân nghĩa chí khí như vậy.
"Bọn họ thì sao?"
Ứng Vô Sầu nhắc đến đám đàn ông đang đánh nhau với Sầm Sương Lạc.
"Mấy tên đó làm rất nhiều chuyện xấu, đốt nhà giết người cướp của không thiếu chuyện gì, đều là loại đáng chết."
Ả nói "Kẻ đã biến các người thành bộ dạng này đã đi đâu rồi?
Các ngươi có thường gặp hắn không?"
Y hỏi.
Ả đàn bà thấy ấn đường Ứng Vô Sầu đã nhiễm khí đen, chắc chắn đã trúng độc liền yên lòng mà nói: "Kẻ đó rất cao, chắc cũng xấp xỉ anh trai nhỏ đang đánh nhau kia đấy, thấp hơn ngươi nửa cái đầu."
"Hắn ở sâu trong núi, hiếm khi đến đây mà mỗi lần tới sẽ mang một người đi.
Người bị mang đi thì có kẻ về được có kẻ không.
Kẻ trở về sẽ cực kì giống người sống bình thường, sức mạnh tăng cao, đại ca của bọn ta chính là loại như thế."
"Hình như các ngươi rất sợ kẻ đó, cũng không tự nguyện đến đây.
Nếu ta nói ta có thể đưa các ngươi ra ngoài thì liệu có thể buông tha bọn ta không?"
Ứng Vô Sầu hỏi như đang xin tha.
"Đừng ảo tưởng nữa, bọn ta sẽ không rời khỏi đây."
Ả nói: "Ngươi cũng không chạy được đâu, chấp nhận ở lại đây đi."
"Cũng được" Ứng Vô Sầu đã biết hết những gì y muốn biết rồi.
Y uống cạn chén rượu, nhìn về đám đông đang đánh nhau ở nơi xa.
Thực lực của Sầm Sương Lạc không tầm thường, lại có tính cách không sợ chết, đám cương thi này không phải đối thủ của cậu.
Chỉ mới uống xong một chén rượu, hơn nửa xác cương thi đã nằm la liệt trên đất, thực sự trở thành xác chết.
Cương thi không sợ chết, vì không thấy đau nên bị chặt đứt tay hay chân thì vẫn liều chết xông vào, rất khó đối phó.
Ánh mắt Sầm Sương Lạc độc ác, đánh một hồi đã nhìn ra điểm yếu của chúng ở đỉnh đầu, chỉ cần đập thẳng vào xương sọ chúng nó sẽ ngã xuống.
Nhưng mấy gã đàn ông cầm đầu không có điểm yếu này, mà ngược lại giống như tu sĩ tu chân có thể phóng ra kinh khí đả thương.
Hơn nữa gã còn có thể lôi đầu đám cương thi đã ngã xuống dậy, dùng bọn chúng như vũ khí.
Những cương thi cường đại như gã hẳn là đã sống sót qua rất nhiều lần bị kẻ đeo mặt nạ kia mang đi luyện chế.
Ngoài ra bọn gã còn giống người sống hơn cương thi bình thường, có pháp lực, có lí trí, biết cách dùng mưu kế hại người.
Cách chiến đấu của Sầm Sương Lạc là giết địch một ngàn thì mình mất tám trăm, chỉ cần không bị đánh vào chỗ yếu hại thì cậu sẵn sàng liều mạng một đổi một.
Không biết trước kia cậu đã ăn phải loại bảo vật gì mà có thể khôi phục sau chấn thương cực kì nhanh, vết thương ngoài da chỉ cần trong chớp mắt là sẽ lành lại như cũ, cho dù là vết thương sâu đến nỗi lộ cả xương cũng rất nhanh mọc ra mô thịt tự nối liền, chỉ để lại một vệt đỏ trên da sau thời gian ngắn.
Đặc thù cơ thể của Sầm Sương Lạc so ra cũng không thua kém gì đám cương thi, đó là lí do cậu không sợ bị thương.
Nhưng những con cương thi này rất độc, đánh một hồi đã đánh tan lá chắn bên ngoài chân khí của Sầm Sương Lạc, chướng khí bắt đầu xâm nhập vào cơ thể làm cậu đang yếu dần đi.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì người thắng vẫn là Sầm Sương Lạc, nhưng cậu cũng sẽ bị nhiễm khí độc, chân khí trong cơ thể cũng sẽ bị ăn mòn một cách từ từ.
Lấy cơ thể đặc biệt này của Sầm Sương Lạc thì dù không chết được nhưng vẫn sẽ khó chịu, thậm chí còn để lại hậu họa về sau, kinh mạch bị tổn thương khiến cơ thể đau đớn âm ỉ từng ngày.
Người trẻ tuổi đúng là chẳng quý trọng sức khỏe tí nào, Ứng Vô Sầu âm thầm thở dài.
Y cũng đã từng như thế, thời trẻ tự mãn cho rằng chỉ cần đủ liều mạng thì cái gì cũng thắng được, ai ngờ về sau mới nhận ra cơ thể toàn là vết thương khó lành.
Sầm Sương Lạc cũng sẽ không khác lắm, nếu y không ra tay giúp có khi cậu sẽ bị dính độc cả đời không chữa khỏi.
Ứng Vô Sầu buông chén rượu, chậm rãi đứng lên.
Mấy cương thi phụ trách trông coi y cũng đứng dậy theo, chắn trước mặt Ứng Vô Sầu.
Ả đàn bà kia lại nói: "Vị tiên sinh này, ngươi đã uống rượu độc của bọn ta rồi mà vẫn muốn chống cự sao?
Chi bằng ngoan ngoãn...
Gì?
Khí đen trên ấn đường của ngươi đâu rồi?
Ngươi tự giải độc?"
"Ta không phải đại phu am hiểu y thuật, không biết giải độc."
Y đáp.
"Nhưng ngươi..."
Ả chỉ vào khuôn mặt không có vẻ gì là giống như bị trúng độc của y, "Không thể nào, ngươi rõ ràng là người sống, tại sao lại không sợ rượu độc này của bọn ta?"
"Ta chỉ là người tốt bụng thích bám vào ngoại vật thôi."
Ứng Vô Sầu nhàn nhạt đáp lời.
Y mở lòng bàn tay phát ra làn khói màu xanh đen, chỉ trong chốc lát, rượu mà y vừa uống đã ngưng tụ thành một quả cầu chất lỏng, trôi nổi trên tay y.
Từ lúc bắt đầu tiến vào thôn, Ứng Vô Sầu đã từ từ luyện hóa ngọn núi tràn đầy chướng khí này rồi.
Công pháp của y là luyện hóa vạn vật thành đồ của mình, chỉ cần ý niệm của Ứng Vô Sầu đủ mạnh, vạn vật trong trời đất đều có thể trở thành tai mắt của y.
Khí độc gì đó không phải vật sống, tất nhiên sẽ nằm trong phạm vi luyện hóa của Ứng Vô Sầu.
"Chướng khí ở nơi đây, cỏ độc hay độc trùng, hay bao gồm cả độc trong cơ thể các ngươi, tất cả đều sinh ra từ cùng một chỗ."
Ứng Vô Sầu nói, "kẻ luyện hóa đã rót khí độc vào trong cơ thể các ngươi, khí độc này có thể làm cho xác chết không bị thối rữa, khiến xác chết linh hoạt trở lại như người sống.
Nhưng điều kiện tiên quyết là các người chỉ có thể sống được ở nơi có chướng khí dày đặc như nơi này, một khi ra khỏi đây, không có khí độc bảo vệ thì cơ thể sẽ lập tức phân hủy."
Cho nên đám xác sống này không sợ khí độc cũng không sợ rượu độc, dù cánh tay đứt lìa, chỉ cần vẫn ở trong vùng bảo hộ của khí độc thì cơ thể sẽ bất hoại.
Khi chướng khí biến mất, dù thực lực có mạnh mẽ thế nào cũng sẽ trở thành đống xương trong chớp mắt.
Rượu độc ngưng tụ trên tay Ứng Vô Sầu đã bị y luyện hóa.
Ngón tay khẽ động, quả cầu rượu nháy mắt tan thành sương mù len lỏi cả thôn.
Sau đó y lại khẽ nắm tay, toàn bộ khí độc bao phủ khắp ngọn núi đã tụ lại trên lòng bàn tay.
Chướng khí dày đặc trong không khí làm Sầm Sương Lạc chịu khổ không ít bỗng chốc biến mất, cậu cảm thấy hô hấp thông thuận trở lại nhưng đám cương thi đang vây quanh lại biến sắc.
Bọn chúng không dám đánh cậu nữa, mà nháo nhào chạy theo hướng chướng khí bị rút đi, sợ không đuổi kịp.
Những con chậm chạp không chạy theo kịp, không hấp thụ được chướng khí xung quanh nên đã biến thành xương khô ngay lập tức.
Tên đàn ông cầm đầu vừa lăn vừa bò dưới chân Ứng Vô Sầu, tay nắm lấy ống tay áo y mà thều thào nói: "Đừng!"
Ứng Vô Sầu cười nhạt, vẻ mặt mang đầy vẻ thương xót chúng sinh: "Sống như một cái xác không hồn như vậy cũng chẳng được tự do, đúng không?"
Bàn tay y nắm nhẹ, toàn bộ chướng khí nơi đây hội tụ thành một viên thuốc đen thẫm trên tay.
Đám cương thi mất đi sự bảo hộ của chướng khí, cơ thể mục nát nhanh chóng, trở thành xương trắng rơi đầy đất.
Sầm Sương Lạc đang cố gắng chống đỡ lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh người như vậy chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, hóa ra một trận ác chiến vừa rồi cũng chỉ là phí phạm thời gian, uống phí sinh lực thôi.
Hai đầu gối cậu vô lực mà khuỵu xuống ngồi trên đất, nhìn đống xương dưới chân Ứng Vô Sầu.
Phủ Trần Tán Nhân phất tay áo ném đoạn xương tay vẫn còn đang nắm trên áo đi.
Y nhìn Sầm Sương Lạc, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ làm cậu bất giác cảm thấy sởn tóc gáy, lạnh sống lưng như con thú nhỏ bị kẻ địch theo dõi.
"Con trúng độc rồi, để vi sư giúp con giải."
Ứng Vô Sầu nhẹ nhàng nói.
Y bước từng bước đến chỗ Sầm Sương Lạc, những bước đi trầm ổn vững vàng chẳng hề giống một người mù chút nào.