Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4770: Hắn thật sự lo lắng



Tuy là Tuyết Miêu có khả năng ẩn thân, nhưng một khi chạm vào ma khí của ý thức Ma Thần, nó sẽ bị ý thức Ma Thần phát hiện và ngay lập tức bị tấn công.

Lần này, không chỉ ý thức Ma Thần mà ngay cả Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy khu vực ma khí đó dao động và méo mó, lập tức biết là Tuyết Miêu đã xuất hiện.

Đòn này của ý thức Ma Thần đã trúng mục tiêu.

“Hừ, nghiệt súc, xem ngươi còn chiêu gì nữa!" Ý thức Ma Thần lạnh lùng cười đắc ý.

Mà sau khi Tuyết Miêu bị tấn công rồi chịu thiệt, nó lại biến mất một lần nữa, chỉ cần không ở trong vòng ma khí của ý thức Ma Thần thì Tuyết Miêu vẫn có ưu thế ẩn thân.

Dương Bách Xuyên tràn đầy mong chờ, hắn muốn xem thử tiếp theo Tuyết Miêu sẽ dùng năng lực và thủ đoạn gì để đối phó với bố trí ma khí của ý thức Ma Thần?

"Meo meo ~"

Một tiếng kêu the thé chói tai vang lên ...

Tiếng kêu tràn đầy phẫn nộ, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được Tuyết Miêu đã tức giận, nhưng hắn không biết nó sẽ phản công bằng thủ đoạn nào.

Tinh thần Dương Bách Xuyên phấn chấn, hắn nhìn về phía trận chiến với tâm thế xem kịch vui.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn mở to mắt kinh ngạc, phát hiện trong vòng ma khí của ý thức Ma Thần có chín nơi xảy ra dị động.

Chín điểm đồng thời xuất hiện dị động, điều này có nghĩa là có chín con Tuyết Miêu xuất hiện?

Đương nhiên, không hẳn vậy, có thể đây là phân thân của Tuyết Miêu ...

Hoặc cũng có thể trong toàn bộ động Thủy Tinh này có rất nhiều Tuyết Miêu, giờ chúng đã tới trợ giúp.

Dù sao thì hắn thấy có chín nơi trong vòng ma khí của ý thức Ma Thần đang đồng loạt dao động.

Giờ phút này, ý thức Ma Thần rõ ràng bị bất ngờ, hoàn toàn không ngờ sẽ có chín điểm Tuyết Miêu xuất hiện!

Bỗng nhiên, ý thức Ma Thần tấn công ba chỗ trong số đó.

“Âm ầm ầm ~"

Mặc dù ma khí mạnh mẽ bùng nổ nhưng lần này vẫn không có kết quả.

Ngay sau đó, ý thức Ma Thần tiếp tục tấn công chín điểm còn lại, nhưng rõ ràng không hiệu quả lắm.

Đến khi đánh đến bảy điểm, dị động trong vòng ma khí đã áp sát nàng ta.

“Âm~"

“A ...

Lần này, ý thức Ma Thần kêu lên đau đớn.

Toàn thân xuất hiện nhiều vết bị cào rách.

Dương Bách Xuyên thấy rõ, nếu không nhờ ma khí của nàng ta tăng vọt thì e là hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.

“Âm ầm ... A ... "

Ngay sau đó, vòng ma khí mà ý thức Ma Thần thiết lập sụp đổ, nàng ta hét lên thảm thiết rồi bay ngược ra xa, hộc máu giữa không trung.

Mà hướng ý thức Ma Thần bay ra ngoài lại đúng ngay chỗ Dương Bách Xuyên đang ẩn nấp.

Haha, cơ hội đến rồi ...

Dương Bách Xuyên thầm cười lạnh, trong tay hắn cầm trứng Côn Bằng rồi đột ngột tung ra, thúc động sức mạnh, bước mạnh lên phía trước, một tay cầm trứng Côn Bằng, tay kia hóa chưởng, mạnh mẽ áp chế ý thức Ma Thần.

“Âm~"

Dương Bách Xuyên ẩn nấp một lúc, cuối cùng ra tay tấn công bất ngờ, một đòn đắc thủ, một chưởng đánh thẳng vào người ý thức Ma Thần khiến nàng ta bị đánh ngã xuống đất, hắn nhanh chóng thúc giục trứng Côn Bằng áp chế lên cơ thể nàng ta.

Minh văn trên trứng Côn Bằng phát ra kim quang vô cùng rực rỡ, chiếu sáng cả không gian rộng lớn.

"A ... "

Ý thức Ma Thần kinh hãi hét lên một tiếng đầy đau đớn.

"Dương Bách Xuyên, ngươi chết không toàn thây ... Á á á ... "

Ánh sáng trên trứng Côn Bằng chính là khắc tinh của ý thức Ma Thần, nàng ta lập tức rơi vào trạng thái đau đớn tột cùng, vừa chửi rủa vừa gào thét thảm thiết.

Sau khi đụng phải kim quang phát ra từ trứng Côn Bằng, ma khí trên cơ thể nàng ta nhanh chóng tiêu tán với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“Ha ha, lão ma đầu, lần này để ta xem ngươi còn dám hung hăng nữa không ... " Dương Bách Xuyên cười lạnh.

Hắn vừa cầm trứng Côn Bằng trong tay vừa thúc giục sức mạnh, nhìn ý thức Ma Thần đau đớn gào thét, lòng hắn vô cùng hả hê.

“Tiểu bối, bổn thần liều mạng với ngươi, cùng lắm thì bỏ luôn phân thân này ... A ... Gào ... "

Lạc Dương hay nói chính xác hơn là ý thức Ma Thần lập tức buông lời độc ác với khuôn mặt dữ tợn, trong tiếng thét chói tai, ma khí toàn thân nàng ta bỗng chốc bùng nổ dữ dội.

Khoảnh khắc này khiến Dương Bách Xuyên ngẩn người, sắc mặt thay đổi, nghe ý định của lão ma đầu này, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận, hoặc có lẽ là muốn kéo cả Lạc Dương cùng tan biến.

Thật lòng mà nói, Dương Bách Xuyên thật sự không dám liều lĩnh, hắn sợ là nếu ép ý thức Ma Thần vào đường cùng, nàng ta sẽ bất chấp tất cả để kéo cả Lạc Dương cùng chết.

Khi ma khí bùng nổ mạnh mẽ, chính là dấu hiệu muốn liều mạng!

Lúc này, Dương Bách Xuyên đầy căm tức, bèn thu hồi lại trứng Côn Bằng.

Hắn thật sự lo lắng, nếu để lão ma đầu này liều mạng thì sẽ khiến Lạc Dương gặp nguy hiểm.

Hắn chỉ còn cách thu hồi trứng Côn Bằng.

Tuy nhiên ...

Ngay sau đó, từ xa vọng lại một tiếng hét thảm thiết ...

“Á~"

Tiếng kêu thảm thiết này không phải của ý thức Ma Thần thì còn của ai nữa ...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4771: Chắc chắn là Tuyết Miêu



Hắn còn tưởng lại để ma đầu chạy mất, ai ngờ ngay sau đó lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của nàng ta.

Dương Bách Xuyên chạy qua nhìn, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Chắc chắn là Tuyết Miêu đã âm thầm ra tay.

Hiển nhiên trong lúc chạy trốn, ý thức Ma Thần đã bị Tuyết Miêu đánh bị thương nặng.

Ý thức Ma Thần ngã quỵ xuống, tiếp theo cả người bắt đầu kết băng.

Ngay lập tức, trên người nàng ta xuất hiện một lớp sương mù.

Dương Bách Xuyên ngẩn người, hắn cũng không vui nổi bởi vì lúc này ý thức Ma Thần sợ hãi, tóc của Lạc Dương trở lại màu đen, hai mắt đỏ như máu cũng thay đổi, trở lại màu đen như cũ.

Chứng tỏ sau khi bị thương nặng, ý thức Ma Thần đã không chủ đạo được thân thể Lạc Dương, hay nói cách khác bị Lạc Dương phản kích, hoặc cũng có thể ma đầu xảo trá này không đối phó được với tình hình trước mắt nên đã lặn xuống.

Nếu là vế sau thì nàng ta thật sự không biết xấu hổ vô sỉ, không đánh lại thì thả Lạc Dương ra.

Nhưng dù thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, sau khi ý thức của Lạc Dương trở lại, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn.

Nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại bắt đầu lo lắng, bởi vì hắn nhìn thấy Tuyết Miêu xuất hiện bên cạnh Lạc Dương.

Trong mắt của Tuyết Miêu chỉ có một người, không biết trong cơ thể của Lạc Dương còn một ma đầu. Lúc trước Tuyết Miêu bị ăn một vố đau từ tay Lạc Dương nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Dương Bách Xuyên biết mình phải đi ra ngăn cản Tuyết Miêu, nếu không Tuyết Miêu sẽ g**t ch*t Lạc Dương.

“Chờ đã ~"

Dưong Bach Xuyen cung mac ke Tuyet Mieu co the hieu han noi gì hay không, hét lên rồi nhảy ra xuất hiện trước mặt Lạc Dương.

Lúc này Tuyết Miêu đứng đối diện với hắn, hai bên cách Lạc Dương chưa đầy 10 mét.

Tuy Lạc Dương đã lấy lại quyền chủ đạo nhưng sau khi trúng đòn của Tuyết Miêu, thân thể đang tiếp tục kết băng.

Neu cứ tiếp tuc như vay, Duong Bach Xuyen tin chắc som hay muon Lạc Dương cũng bị đông thành băng trụ.

"Meo ~"

Tuyết Miêu gầm lên, dương như đang cảnh cáo hắn.

Hung thú Hồng Hoang Tuyết Miêu này tuyệt đối không đơn giản, diện mạo khác hẳn với Tuyết Miêu bình thường, có cánh, tứ chi không lông, mọc lân giáp, móng vuốt sắc nhọn.

Mặc dù nhìn qua rất đáng yêu, nhưng hắn biết Tuyết Miêu cực kỳ nguy hiểm.

"Nàng ... Không phải người từng tổn thương ngươi, trong cơ thể cyar nàng có ý thức Ma Thần. Nàng là sư điệt của ta, ngươi có thể đừng tổn thương nàng hay không?" Dương Bách Xuyên thử thăm dò câu thông, không biết nó có nghe hiểu hắn nói gì hay không.

Chắc là có thể đúng không?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4772: Thiên đạo sáng tỏ



Dù sao cũng là sinh linh có trí tuệ.

Nhưng ...

Trả lời hắn là tiếng gầm đâm thủng màng nhĩ.

“Meo ... "

Sau đó nó biến mất.

Dương Bách Xuyên biến sắc, lao về phía Lạc Dương, vận chuyển pháp lực bao phủ trên người Lạc Dương.

Tuy Lạc Dương đã lấy lại ý thức chủ đạo nhưng sương mù càng ngày càng dày đặc, cơ thể nàng bắt đầu kết băng.

"Tiểu sư thúc, ngươi đi nhanh đi ... "

Lạc Dương biết ý thức Ma Thần nhảy ra làm gì, tuy ý thức của nàng bị ý thức Ma Thần áp xuống nhưng hai người dùng chung thân thể, nàng có thể biết mọi chuyện đã xảy ra.

Ngay cả ý thức Ma Thần cũng chịu thua trước Tuyết Miêu, Lạc Dương tin chắc Dương Bách Xuyên cũng không có cách để đối phó với nó. Bởi vì lúc trước ý thức Ma Thần lừa đi hai viên tiên thạch cực phẩm từ trong tay Nhiếp Hồn lão tổ, tu vi tăng lên rất nhiều, nàng ta còn hóa giải được khắc văn mà tiểu sư thúc hạ trên người mình, thực lực của nàng ta cũng phải Tiên Đế sơ cấp.

Tuy vậy nhưng ý thức Ma Thần cũng phải bó tay trước Tuyết Miêu. Vậy nên chiến đấu với Tuyết Miêu chỉ biết liên lụy đến hắn, chẳng bằng để tiểu sư thúc rời đi. Sớm hay muộn nàng cũng sẽ bị ý thức Ma Thần ảnh hưởng, dung hợp với nàng ta, nàng không đáng để tiểu sư thúc mạo hiểm.

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: "Đừng nói chuyện, chú tâm áp chế ý thức Ma Thần đi. Tiểu sư thúc của ngươi có thủ đoạn bảo vệ ngươi, ngươi cố chống cự tốc độ đóng băng, ta đi đối phó với Tuyết Miêu ... "

“Âm ~"

"Phụt ~"

Dương Bách Xuyên vừa mới nói với Lạc Dương được một câu thì sau lưng trúng một đánh như búa tạ, sau đó phun máu.

Hắn không ngờ Tuyết Miêu không tấn công Lạc Dương, mà sau khi biến mất lại nhắm vào hắn.

“Khụ!”

“Nghiệt súc!"

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên triệu hoán hơn 100 con chim Răng Cưa và Răng Cưa Vương.

Hắn biết mình không thể phát hiện ra tung tích của Tuyết Miêu, còn phải chú ý không để nó tấn công Lạc Dương nên cần phải có sự trợ giúp.

Máu trong cơ thể trào dâng, Dương Bách Xuyên cố nén xuống, chửi thầm một cái, lập tức nghĩ ra cách đối phó.

Trong ngọc giản của Hoa Minh Uyên có ghi lại cách đối phó với Tuyết Miêu, Tuyết Miêu sợ những đòn tấn công như sóng âm.

Nếu vậy hắn sẽ thử Bát Bộ Thiên Long Kinh, lỡ có tác dụng thì sao?

Tình huống khẩn cấp nên cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn thúc giục nguyên thần niệm Bát Bộ Thiên Long Kinh.

“Thiên đạo sáng tỏ, pháp đạo ở trên, căn nguyên vạn vật, tám phương sáu hướng, Bát Bộ Thiên Long, long minh thông huyền, truyền thiên truyền địa, thiên long tụ hợp ... "

Lúc này Tuyết Miêu trông như đang say rượu, lắc lư đầu, gầm kêu.

Dương Bách Xuyên không ngờ Bát Bộ Thiên Long Kinh lại có tác dụng với Tuyết Miêu, lời nhắc nhở của Hoa Minh Uyên không sai.

Đòn tấn công sóng âm của tám thiên long đã trở thành khắc tinh của Tuyết Miêu, khiến nó hiện ra nguyên hình.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên tận dụng thời cơ, đây chính là cơ hội để bắt lấy Tuyết Miêu. Hắn ngưng tụ pháp lực, lao về phía Tuyết Miêu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4773: Đúng là kỳ quái



“Sinh Tử Phù ~"

Dương Bách Xuyên nắm bắt cơ hội, tay bấm pháp quyết đánh về phía tuyết miêu.

Ánh sáng lóe lên rồi biến mất trong cơ thể tuyết miêu.

Lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Tuyết miêu quỷ dị, nếu không có thủ đoạn thì quả thật hắn chẳng thể nào đối phó được.

Vậy mới có thể đối mặt với tuyết miêu.

Hắn có lòng tin vào Sinh Tử Phù, bộ công pháp thần thông này nhằm vào thần hồn, ít nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Sự quỷ dị của tuyết miêu là do thiên phú ẩn mình để dung nhập vào mọi môi trường, hơn nữa còn có khả năng đóng băng, nếu không phải có Bát Bộ Thiên Long Kinh, sợ là hắn cũng chẳng làm gì được.

Đúng là kỳ quái.

May mà vạn vật luôn có tương sinh tương khắc, long ngâm của Bát Bộ Thiên Long Kinh đã khiến tuyết miêu hiện hình, ghi chép trong ngọc giản của Hoa Minh Uyên là chính xác.

Phải nói là vận may của hắn không tệ.

Sau khi cột băng sương trắng đầu tiên bị phá vỡ là Hoa Minh Uyên, hơn nữa ma xui quỷ khiến hắn kính sợ người đã chết, khom lưng cúi chào, nếu không thì cũng chẳng lấy được ngọc giản.

Qua sự việc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy tâm hồn mình phải luôn hướng thiện, tôn trọng vạn vật hay bất kỳ sự việc gì, cuối cùng chỉ có lợi mà không có hại.

Nghĩ mà xem, han không hành lễ với Hoa Minh Uyên thì có lẽ ngọc giản cũng sẽ không rơi xuống, hắn cũng chẳng biết điểm yếu của tuyết miêu là sợ tấn công bằng sóng âm.

Nếu không biết chuyện này, ngày hôm nay của Dương Bách Xuyên không đơn giản chỉ là hộc máu.

Số hắn quả thật là may mắn.

Giờ thì hay rồi, cuối cùng hắn cũng đưa được một đạo Sinh Tử Phù vào trong cơ thể tuyết miêu.

Chỉ cần có Sinh Tử Phù bên trong tuyết miêu, hắn sẽ bất khả chiến bại.

Quyền sống chết của tuyết miêu đã bị hắn khống chế.

Bản chất của việc thi triển Sinh Tử Phù Kinh là niệm chú để khơi gợi sức mạnh nguyên thần, nhằm vào thần hồn nhiều hơn.

Sau khi Sinh Tử Phù Kinh của hắn tiến vào cơ thể tuyết miêu thành công, nguyên thần hắn lập tức cảm ứng được hơi thở của tuyết miêu.

Lúc này, sau khi Bát Bộ Thiên Long vang lên, pháp lực hóa thành thiên long rồi tiêu tan.

Cơ thể của tuyết miêu cũng không run rẩy nữa, nhưng ngay sau đó tuyết miêu ngẩng đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên.

Một mèo một người cách nhau chưa đến ba mét.

Dương Bách Xuyên đã đưa Sinh Tử Phù vào trong cơ thể tuyết miêu, vậy nên hắn không hề sợ hãi.

Nhìn đôi mắt sáng bạc của tuyết miêu đang nhìn mình, Dương Bách Xuyên cũng trừng mắt liếc lại ...

Khac nhau ở chỗ nước Sinh Menh khong che yeu tu, từ tan sau trong linh hồn của họ sẽ sinh ra một loại thuần phục đối với mối quan hệ chủ tớ, giống như bẩm sinh vậy.

Một loại khống chế mà từ khi sinh ra đã có.

Nhưng Sinh Tử Phù lại không giống như vậy, Sinh Tử Phù không thần phục bẩm sinh, đối tượng bị thi triển Sinh Tử Phù nhận ra uy lực mạnh mẽ của thứ bên trong cơ thể mình, vậy nên mới biết hóa ra bản thân bị khống chế.

Đương nhiên khi thi triển, Sinh Tử Phù chiếm ưu thế, bóp pháp quyết trong tay kết hợp niệm chú, ngay lập tức phù chú sẽ xâm nhập vào cơ thể của bất kỳ sinh vật sống nào trong phạm vi nhất định, không hạn chế người hay yêu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4774: Cũng giống như bây giờ



Nước Sinh Mệnh không thể trực tiếp đi vào cơ thể đối phương nếu không dùng vũ lực, hơi bị động.

Cả hai đều có ưu điểm và khuyết điểm.

Cũng giống như bây giờ.

Dương Bách Xuyên đã chịu thiệt.

Mặc dù han đã đưa Sinh Tử Phù vao trong cơ thể tuyết miêu nhưng không lập tức kích hoạt, khi đôi mắt sáng quắc của tuyết miêu nhìn về phía hắn, hắn còn tìm đường chết mà trừng lại.

Hắn không hề cho rằng sẽ có chuyện gì xảy ra, hoặc sẽ xuất hiện biến cố, chỉ nghĩ trong cơ thể tuyết miêu có Sinh Tử Phù thì mạng sống của đối phương sẽ nằm trong tay hắn.

Nhưng hắn lại quên mất, mình chưa kích hoạt Sinh Tử Phù.

Hoặc Dương Bách Xuyên nghĩ sẽ không có sai sót, khi xảy ra chuyện hắn chỉ cần động một cái là có thể kích hoạt.

Chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng nơi này là Tiên Giới, con là vùng đat bị nguyền rủa nơi Tiên Vực Hỗn Loạn, nơi động sâu thăm thẩm của đại yêu vương Thủy Tinh, thứ hắn đang đối mặt được xưng là tuyết miêu quỷ dị.

Hơn nữa, sự hiểu biết của hắn về tuyết miêu chỉ dựa vào thông tin trong ngọc giản mà Hoa Minh Uyên để lại, đây là lần đầu tiên đối đầu trực diện.

Sau đó ...

Dương Bách Xuyên nguy to.

Khi ánh mắt của hắn và tuyết miêu chạm nhau, hắn còn cho rằng mình sẽ thắng, vậy nên mới không hề phòng bị, cũng chưa từng nghĩ tới việc trừng mắt với tuyết miêu thì có gì nguy hiểm, hắn mặc định sau khi Sinh Tử Phù tiến vào trong cơ thể tuyết miêu thì mọi chuyện đều sẽ theo ý mình.

Kết quả là bi kịch chính thức bắt đầu ~

Ánh mắt của tuyết miêu có màu bạc, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã trông thấy một màu bạc trắng, chuyện này cũng không có gì lạ.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên trông thấy đôi mắt tuyết miêu lóe lên, hắn cảm nhận được tầm nhìn của mình trở nên mơ hồ, nhìn lại lần nữa thì phát hiện tuyết miêu đã biến mất, nhưng đứng trước mặt hắn lại là Chồn Nhi.

"Chồn Nhi ... "

"Chi chi ... "

Tiếng kêu đầy kích động vang lên, với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn rất nhớ Chồn Nhi, cuối cùng cũng gặp được rồi ...

Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng vui sướng, hắn giơ hai tay ôm lấy Chồn Nhi.

Chồn Nhi cũng xúc động và tủi thân, nó nhảy lên lao tới vòng ôm ấm áp của hắn.

Trong thâm tâm, Dương Bách Xuyên cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết sau khi nhìn thấy Chồn Nhi, bản thân rất hưng phấn và vui vẻ nên vươn tay ra để ôm lấy đối phương.

Chồn Nhi trong tầm mắt càng lúc càng gần ...

Sâu tận đáy lòng, nỗi sợ hãi cũng ngày càng mãnh liệt ...

Chỉ có tuyết miêu đang vươn cái móng vuốt sắc nhọn tới đầu hắn.

Chớp mắt, Dương Bách Xuyên bị dọa tới hồn bay phách lạc, hắn vội vàng lùi về phía sau đồng thời kích hoạt Sinh Tử Phù.

"Toạc ~"

Tiếng quần áo bị xé rách vang lên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4775: Đây là một vấn đề khó giải quyết



Có một cơn đau nhói ở ngực, sau đó là cảm giác cực kỳ lạnh.

"Meo ~"

Cùng với đó là tiếng mèo kêu thảm thiết.

Tuyết miêu bay vọt lên rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Dương Bách Xuyên né về phía sau, cơ thể không ổn định cũng ngã ngồi trên mặt đất.

“Phù phù ... ”

Hắn há miệng thở không ra hơi.

Nhìn tuyết miêu đang lăn lộn, toàn thân hắn toát cả mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhìn xuống ngực, thấy một vết cào sâu vào xương, nhìn thấy được trái tim của hắn ở bên trong.

Hơn nữa vết thương đã bắt đầu kết băng, không ngừng lan ra xung quanh.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đã thật sự hối hận!

Nào có Chồn Nhi!

Cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra ...

Tất cả là do hắn nhìn vào đôi mắt bạc của tuyết miêu, khoảnh khắc hai mắt nó lóe lên, hắn đã bị đối phương dẫn vào trong mộng cảnh.

Lợi hại, chỉ vỏn vẹn trong nháy mắt mà thôi, tuyết miêu đã tạo ra ảo cảnh biến thành hình dáng của Chồn Nhi, khiến hắn mất đi cảm giác nguy cơ.

Suýt chút nữa thôi cái đầu của hắn đã bị tuyết miêu cào xuống.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nếu không phải có bình Càn Khôn nhắc nhở, giúp hắn thoát khỏi o cảnh thì móng vuốt sắc nhọn kia sẽ không chỉ đơn giản là cào ở ngực nữa.

Đầu hắn sẽ bay khỏi cơ thể.

Suýt chút nữa thôi là toi rồi.

Lúc này trong lòng hắn vẫn còn kinh hồn bạt vía, vết thương ở lồng ngực thấy cả trái tim còn đang đập, may mà chưa vào sâu hơn.

Nếu không, cho dù hắn là tiên nhân thì thân thể này cũng xong đời.

Đúng là không ngờ được, tuyết miêu lại có thủ đoạn như vậy.

Sau khi th* d*c, Dương Bách Xuyên bắt đầu bận công pháp luyện hóa hàn băng ở trước ngực, nếu còn không chặn lại thì hắn sẽ bị đóng băng giống như Lạc Dương.

Sức mạnh của tuyết miêu vượt qua sức tưởng tượng của hắn, trong lúc nhất thời hắn không luyện hóa được băng tuyết ở vết thương trước ngực.

Chỉ có thể khống chế, không cho lan ra.

Dương Bách Xuyên nhíu may, han triệu hoan chim Thần Ma ra khỏi bình Càn Khôn, hắn muốn để chim Thần Ma xem sức mạnh của con tuyết miêu này là gì, ngay cả Càn Khôn Tạo Hóa Quyết cũng không luyện hóa được.

Đây là một vấn đề khó giải quyết.

Chim Thần Ma kêu lớn: "Woa, yếu a, trong cơ thể ngươi là sức mạnh của hàn băng bản nguyên ~"

"Quạ đen, ngươi có thể đừng phí lời nữa được không, nhanh nghĩ cách xem vết thương của ta đi, Lạc Dương ở bên kia còn đang đợi ~ Số ta mà tốt thì đâu bị tuyết miêu đánh cho thành dạng này ~ Dương Bách Xuyên mắng.

Chim Thần Ma cũng không chịu yên: "Ngươi có ngốc hay không, nếu lão tử không nhầm thì con mèo này đã bị ngươi hạ Sinh Tử Phù rồi đúng không? Khống chế được rồi thì còn hỏi cách xử lý hàn băng làm gì? Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, đạo lý này mà ngươi không hiểu, cũng không biết từ bao giờ chỉ số thông minh của ngươi về 0 rồi, sau này ra ngoài đừng có nói quen biết lão tử, ta đây mất mặt lắm."

Dương Bách Xuyên nghe chim Thần Ma nói vậy thì sững người, đúng nhỉ, tuyết miêu không phải đang lăn lộn trên mặt đất hay sao? Lực lượng hàn băng trên ngực hắn là do tuyết miêu làm, đương nhiên tuyết miêu cũng có thể giải.

Ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn về phía tuyết miêu đang lăn lộn kêu thảm thiết trên mặt đất, Sinh Tử Phù vẫn chưa dừng lại, hắn phải để cho con mèo này biết sự lợi hại của hắn mới được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4776: Nếu đã có thể



Tuyết Miêu suýt nữa đã lấy mạng của Dương mỗ, khiến Dương mỗ rất kiêng dè Tuyết Miêu

Lúc này, theo như chim Thần Ma nói, Dương Bách Xuyên đã biết được rằng để hóa giải lực băng hàn trên vết thương vẫn cần Tuyết Miêu hỗ trợ, Dương Bách Xuyên bèn tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh Tuyết Miêu.

Dương Bách Xuyên vẫn hơi cảnh giác, hoàn toàn không dừng lại việc dùng Sinh Tử Phù để hành hạ Tuyết Miêu, hắn biết là Tuyết Miêu có trí tuệ, hẳn sẽ hiểu lời hắn nói nên bèn cất giọng: "Quy phục ta không?"

"Meo meo~"

Đáp lại hắn là tiếng kêu của Tuyết Miêu.

Nhưng tiếng kêu lần này có phần khác biệt so với lần trước, có kèm theo một làn sóng tinh thần truyền vào đầu hắn, trong đầu vang lên một giọng nói mềm mại: "Quy ... phục ... "

Đó là giọng nói rất yếu ớt nhưng có phần run rẩy.

Quan trọng là giọng của một thiếu nữ, nhẹ nhàng như làn gió thoảng.

Điều nay khien Duong Bach Xuyen sung sot, không ngo đay lại la mot con mèo cái!

Nhưng lúc này, Dương mỗ không dám phạm thêm sai lầm, bất kể là đực hay cái, hắn đều phải giữ cảnh giác cao độ.

Hắn nói tiếp: "Nếu đã có thể nghe hiểu lời ta nói thì tốt, ngươi há miệng ra, nuốt một giọt Tiên Thủy này vào, có lợi cho ngươi đấy."

Tuyết Miêu nghe được lời Dương Bách Xuyên nói, nó phát ra tiếng kêu meo meo, đôi mắt bạc ánh lên sự cảnh giác.

Dương Bách Xuyên cười ha ha rồi nói: "Nuốt hay không thì tùy ngươi, yên tâm, không phải độc dược đâu. Nếu ta muốn giết ngươi thì lúc này ngươi đã chẳng còn sức phản kháng, chỉ như cá nằm trên thớt, giọt Tiên Thủy này có thể giúp ngươi thoát khỏi đau khổ, tin hay không thì tùy ngươi."

Thứ xuất hiện trong lòng bàn tay Dương mỗ tất nhiên không phải Tiên Thủy gì đó, mà chính là nước Sinh Mệnh.

Để đảm bảo an toàn, hắn lấy nước Sinh Mệnh ra, coi như một lớp bảo hiểm thứ hai cho Tuyết Miêu.

Toàn thân Tuyết Miêu đang run rẩy, sức mạnh của Sinh Tử Phù phá hủy sâu bên trong linh hồn Yêu tộc, gây đau đớn không ngừng ...

Nếu Dương mỗ không dừng tay, sức mạnh của Sinh Tử Phù sẽ tiếp tục khuấy động trong cơ thể của Tuyết Miêu cho đến khi nó chết.

Lúc này, hắn nhìn chẩm chẳm Tuyết Miêu, không thúc giục mà lại nghĩ đến vấn đề thời gian.

Từ lúc hắn truy đuổi ý thức Ma Thần rồi bị đóng băng trong cột băng cho đến hiện tại, hắn chưa từng tính xem đã trôi qua bao lâu rồi, thậm chí hắn còn quên mất cả khái niệm thời gian.

Dương mỗ nhếch miệng cười, búng tay một cái, một giọt nước Sinh Mệnh bay vào miệng Tuyết Miêu.

Thực tế, nước Sinh Mệnh quả thực có tác dụng với Tuyết Miêu, nhưng hắn không hề nói cho Tuyết Miêu biết tác dụng thực sự của nước Sinh Mệnh đối với Yêu tộc không chỉ là nâng cao huyết mạch Yêu tộc, mà lớn hơn nữa chính là giúp hắn có thể khống chế Sinh Tử Phù.

Chỉ cần Tuyết Miêu nuốt giọt nước Sinh Mệnh này, Dương mỗ chỉ cần một ý niệm là có thể khống chế Tuyết Miêu về mọi mặt, từ đó đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nữa.

"Meo meo~"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4777: Đương nhiên rồi



Sau khi Tuyết Miêu nuốt giọt nước Sinh Mệnh thì bỗng nhiên cất tiếng rống dài.

Lần này, Dương mỗ không ngạc nhiên chút nào, vì đây là phản ứng thường thấy ở mỗi Yêu tộc sau khi nuốt nước Sinh Mệnh của hắn, đó là quá trình nước Sinh Mệnh tẩy rửa huyết mạch của chúng, nỗi đau chỉ là tạm thời.

Còn hắn thì khẽ động tâm, vung tay lên, lập tức dừng dòng chảy của Sinh Tử Phù trong cơ thể Tuyết Miêu.

“Meo meo ... "

Tiếng kêu đau đớn của Tuyết Miêu kéo dài khoảng chừng ba phút.

Sau đó, chỉ thấy toàn thân Tuyết Miêu bùng phát bạch quang chói lòa, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.

Trong giây lát, cuối cùng sức mạnh của Tuyết Miêu cũng trở lại bình thường, nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện đôi mắt bạc của Tuyết Miêu càng thêm đậm màu, nhìn qua càng thêm kỳ dị.

Trong lòng hắn suy đoán rằng đây là kết quả của sự tiến hóa huyết mạch từ nước Sinh Mệnh, dù sao đi nữa, nước Sinh Mệnh có tác dụng nâng cao huyết mạch đối với bất kỳ Yêu tộc nào.

Hiển nhiên, huyết mạch của Tuyết Miêu đã tiến hóa một lần.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nghe được tiếng nói từ Tuyết Miêu: "Tiểu yêu bái kiến chủ nhân, trước đây có điều mạo phạm, xin chủ nhân tha thứ~"

Lần này, điều làm Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là Tuyết Miêu không dùng phương thức dao động tinh thần mà trực tiếp mở miệng nói tiếng người.

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên lập tức bật cười, lúc này, hắn biết Tuyết Miêu thực sự đã thần phục, tác dụng của nước Sinh Mệnh thì khỏi phải nói, bản thân Tuyết Miêu cũng có thể cảm nhận được.

Huống chi, hiện tại trong cơ thể Tuyết Miêu còn có hai lớp bảo hiểm, đặc biệt là Sinh Tử Phù chủ yếu nham vào thần hồn.

"Được rồi, ta hỏi ngươi, lực lượng băng hàn trong vết thương của ta là của ngươi đúng không?" Dương Bách Xuyên đi thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, là của tiểu yêu, tiểu yêu sẽ giúp chủ nhân hóa giải ngay." Tuyết Miêu là loại cực kỳ thông minh, Dương Bách Xuyên vừa mở lời, nó đã biết phải làm sao.

Dương Bách Xuyên gật đầu thầm đồng ý.

Tiếp theo, Tuyết Miêu giơ móng vuốt lên trước mặt Dương Bách Xuyên, bạch quang lóe lên, hắn chỉ cảm thấy vết thương trên ngực sáng lên, chỉ trong nháy mắt, lực lượng băng hàn đã lập tức biến mất.

Lực lượng băng hàn mà hắn không thể nào luyện hóa được lại bị một cái vẫy móng vuốt của Tuyết Miêu hóa giải ngay.

"Đây là sức mạnh vốn có của ngươi sao?" Dương Bách Xuyên hỏi một câu ngớ ngấn.

"Đúng vậy, thưa chủ nhân, lực lượng trong cơ thể tiểu yêu chính là lực băng hàn, đến từ lực lượng băng hàn bản nguyên." Tuyết Miêu trả lời.

"Hàn băng bản nguyên?" Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động.

"Hồi bẩm chủ nhân, nơi này có lực lượng hàn băng bản nguyên, tiểu yêu vốn chỉ là một con mèo rừng tầm thường, nhưng sau khi tiếp xúc với hàn băng bản nguyên thì đã xảy ra biến dị, nhờ vậy mới có được thiên phú như hôm nay. Từ đó, tiểu yêu luôn ở lại nơi này để bảo vệ hàn băng bản nguyên." Tuyết Miêu giải thích.

"Được rồi, ta hiểu rồi. Từ nay cứ gọi ngươi là Tuyết Miêu đi, đừng tự xưng là tiểu yêu nữa, ta đoán ngươi chắc là lão quái vật đã tu luyện không biết bao nhiêu năm rồi chứ không phải tiểu yêu đâu đúng không, ha ha. Đi thôi, qua đó giúp hóa giải lực hàn băng trên người Lạc Dương đã." Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện với Tuyết Miêu vừa dùng một giọt nước Sinh Mệnh chữa lành vết thương trên ngực mình, sau đó dẫn Tuyết Miêu tiến về phía Lạc Dương.

Giờ khắc này, toàn thân Lạc Dương đã bị đóng băng hoàn toàn, thực ra Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy từ lâu nhưng hắn không vội, vì hắn biết tạm thời hàn băng chưa thể g**t ch*t Lạc Dương, chủ yếu là hắn muốn tìm cách trấn áp triệt áp ý thức của Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương, tên ma đầu này thực sự là một quả bom hẹn giờ gây phiền toái không ngừng.

Trên đường đi, Dương Bách Xuyên cất tiếng hỏi chim Thần Ma đang đậu trên vai mình: "Quạ đen, có cách nào để trấn áp triệt để ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương không? Hoặc là tiêu diệt nó luôn không?"

Chim Thần Ma cười lạnh: "Đừng có mơ nữa, lần trước ta đã nói với tiểu tử ngươi rồi mà, Lạc Dương vốn là một tia thần hồn chuyển thế của ý thức Ma Thần tu luyện mà thành, bọn họ vốn là một thể. Bây giờ thì càng rắc rối hơn, cả hai đã quấn lấy nhau trong cùng một cơ thể, tiêu diệt bất kỳ bên nào cũng kéo theo bên kia, cho nên chỉ còn cách chờ hai bên tự dung hòa với nhau thôi, không có cách nào giải quyết được, đừng phí công vô ích."

“Chẳng lẽ phải để mặc tên ma đầu trong cơ thể Lạc Dương hành động tùy ý ư, nàng ta có thể tìm cơ hội bùng phát bất cứ lúc nào, lại làm phiền ta trở thành yêu thiêu thân nữa hay sao?" Dương Bách Xuyên tức giận nói.

“Phó mặc cho số phận, chờ xem ý trời thôi, dù sao thì đây cũng là ý thức Ma Thần, tiểu tử ngươi đừng bận tâm nữa, sau này chắc chắn sẽ có nhân quả đặc biệt xảy ra." Chim Thần Ma lắc đầu nói: "Nhưng tạm thời ngươi cứ yên tâm đi, ý thức Ma Thần đã bị Tuyết Miêu làm trọng thương, ta đoán là nàng ta sẽ không gây rắc rối trong một thời gian rất dài, trước tiên tiểu tử ngươi nên lo cho Lạc Dương đi, lực hàn băng không phải thứ đơn giản đâu, cẩn thận kẻo nàng ta bị đông chết đó."

Vừa nghe chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều đến ý thức Ma Thần nữa, hắn vội vàng bảo Tuyết Miêu hút hết lực hàn băng trên cơ thể Lạc Dương ra.

Lần này có thể nói rằng, Lạc Dương coi như trong họa được phúc, mặc dù suýt nữa bị ý thức Ma Thần chiếm đoạt, nhưng nhờ ý thức Ma Thần lừa lấy Tiên Thạch cực phẩm từ tay Nhiếp Hồn lão tổ và Tuyết Hương rồi luyện hóa, hấp thụ, đồng thời hóa giải Minh Văn của Côn Bằng. Ngược lại, dưới sự dẫn dắt của ý thức Ma Thần, tu vi của nàng ta đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương đại viên mãn đỉnh phong.

Vấn đề của Lạc Dương đã được giải quyết, Tuyết Miêu cũng bị Dương mỗ thu phục, lúc này, ánh mắt của Dương mỗ tập trung vào cột băng vẫn đang tỏa ra sương mù trắng, hoặc chính xác hơn là đóa sen trong cột băng.

Hắn cười ha ha rồi hỏi Tuyết Miêu: “Tuyết Miêu, đóa sen trong cột băng là thiên tài địa bảo gì, ngươi có biết không?"

Cuối cùng, Dương mỗ cũng có thời gian để quan sát đóa sen trong cột băng bao phủ bởi làn sương dày đặc, mục đích chính khi hắn đến đây chính là để tìm thiên tài địa bảo. Rõ ràng, hắn cảm nhận được đây thực sự là một báu vật!
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4778: Làm phiền rồi



"Bẩm chủ nhân, đó là Hàn Băng Chi Liên, là linh vật độc đáo mọc ra từ nơi này, cao hơn một bậc so với Tinh Tinh mà các ngươi có được. Trong Hàn Băng Chi Liên không chỉ chứa nguồn năng lượng thuần tịnh mà còn chứa dị tượng diễn biến của pháp tắc thiên đạo nữa.

Thứ này có thể mài giũa tâm cảnh, tăng lên tu vi pháp lực, 10 vạn năm mới ngưng tụ được 1 gốc cây. Ta bảo vệ gốc cây Hàn Băng Chi Liên này hơn 3 vạn năm, bây giờ sắp thành thục rồi, không ngờ nàng ta lại nhảy ra muốn ... "

Nói xong Tuyết Miêu nhìn về phía Lạc Dương, Dương Bách Xuyên cười khổ. Hắn đoán không sai mà, lúc trước Tuyết Miêu muốn g**t ch*t ý thức Ma Thần bởi vì nàng ta muốn cướp đoạt Hàn Băng Chi Liên, vậy nên chắc chắn Tuyết Miêu sẽ không để yên cho nàng ta cướp đoạt.

Lần này thật sự gặp được bảo vật rồi.

Bây giờ gốc cây Hàn Băng Chi Liên này sẽ thuộc về ta.

Ha ha ha ~

Dương Bách Xuyên thầm cười to.

Sau đó nói: "Ta muốn gốc Hàn Băng Chi Liên này, có cho không?"

Tuyết Miêu chớp mắt, dám nói một chữ không sao?

"Tiểu tử, ngươi vô sỉ thật đấy." Chim Thần Ma nói.

"Tất nhien Han Bang Chi Liên se thuộc về chủ nhan rồi, ta cầm ra cho chủ nhân.”

Tuyết Miêu nói.

Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Làm phiền rồi."

Tuyết Miêu bảo vệ Hàn Băng Chi Liên hơn 3 vạn năm, bây giờ sắp thành thục lại bị người nào đó lấy mất.

Nhưng Dương Bách Xuyên không thèm để ý chuyện này, lúc nay hắn trúng một đòn của Tuyết Miêu, giờ muốn một gốc Hàn Băng Chi Liên cũng không quá phận mà đúng không.

Tuyết Miêu: "Chủ nhân nhìn xem, bay giờ cánh hoa của Hàn Băng Chi Liên chưa hoàn toàn nở rộ, lúc thành thục thì 36 cánh sẽ hoàn toàn nở ra, màu sắc sẽ hóa thành trắng tinh chứ không phải trong suốt, lúc đó mới có thể ngắt lấy."

Dương Bách Xuyên và Lạc Dương nhìn lại, đúng là vậy thật, Hàn Băng Chi Liên trong băng trụ chỉ mới vừa nở rộ thôi.

"Vậy còn phải chờ bao lâu nữa?" Dương Bách Xuyên hỏi Tuyết Miêu.

“Này thì ta không rõ lắm, nhưng chắc cũng nhanh, có lẽ mấy ngày mấy tháng, cũng có thể vài thập niên." Tuyết Miêu đáp.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4779: Lạc Dương không hề



Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng đúng, chờ 10 vạn năm mới có thể có một gốc linh vật thiên địa, chí bảo như này chờ cũng đáng.

Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên gật đầu nói: "Vậy chờ đi."

Nói xong nói với Lạc Dương: "Trong lúc chờ thì chúng ta sẽ tu luyện, ngươi cũng đi điều trị một chút, nhưng đừng để ý thức Ma Thần nhảy ra.

"Tiểu sư thúc yên tâm, tạm thời nàng ta sẽ không ảnh hưởng được ta." Lạc Dương chua xót nói.

“Tuyết Miêu, ngươi phụ trách hộ pháp, bảo vệ Hàn Băng Chi Liên, nếu nó thành thục thì gọi ta." Dương Bách Xuyên dặn dò.

"Vâng." Tuyết Miêu gật đầu.

Dương Bách Xuyên khoanh chân ngồi xuống, tiến vào trạng thái tu luyện.

Quên mất thời gian, bây giờ hắn sẽ củng cố tu vi Tiên Vương, đồng thời cũng phát hiện Càn Khôn Đạo Nguyên càng thêm khổng lồ. Sau này muốn đột phá lên Tiên Vương trung kỳ sẽ càng thêm khó khăn, không chỉ cần một lượng năng lượng tiên nguyên khổng lồ, cũng yêu cầu vô số lực tiên nguyên mới có thể chống đỡ tăng lên một cảnh giới nhỏ.

Nguyên thần cũng ngưng tụ hơn trước kia, sau khi nguyên thần và bản mạng thần tượng hợp lại thành một, không chỉ tiên thức tiến hóa thành thần thức, hắn còn cảm nhận được nguyên thần cường đại hơn trước gấp 10 lần.

Trong lúc tu luyện càng dễ tiến vào trạng thái linh hoạt kỳ ảo.

Trạng thái linh hoạt kỳ ảo là một trình tự tu luyện sâu hơn, sẽ hiểu rõ về thiên địa hơn, có tác dụng lớn trong việc đột phá cảnh giới.

Từ lúc nguyên thần có bản mạng thần tiên thì giống như linh hồn vậy, tổng thể mà nói thì nguyên thần chính là linh hồn thân thể.

Đây là một bước tiến lớn.

Chính vì nguyên thần cường đại nên Dương Bách Xuyên luôn có cảm giác bây giờ thần thức của hắn đang ẩn chứa lực công kích.

Thần thức chính là một loại lực lượng vô hình nhưng lại tồn tại trong cơ thể, chính xác hơn tồn tại trong lực lượng nguyen thần. Ngoại tru việc trở thanh đôi mắt, thần thức của hắn cũng có thể tấn công.

Điều này vô cùng kh*ng b*, lặng lẽ tấn công kẻ địch ở khoảng cách rất xa.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn, hắn không biết thần thức của mình có thể tạo thành thương tổn lớn cỡ nào cho kẻ địch, phải thử mới biết được.

Dương Bách Xuyên ngồi yên không nhúc nhích, nhắm mắt tu luyện nhưng lại thả thần thức ra ngoài.

Hắn muốn thử xem sự biến hóa của thần thức.

Đầu tiên dừng ở trên người Lạc Dương, mọi thứ của Lạc Dương lọt vào trong đầu hắn.

Mang theo ý tưởng lớn mật, thần thức của Dương Bách Xuyên quét một lượt trên người Lạc Dương, thấy nàng không có phản ứng, hắn chuẩn bị dùng thần thức nhắm thẳng vào biển ý thức của Lạc Dương để xem ý thức Ma Thần.

Dù sao thần thức cũng cao hơn tiên thức, Lạc Dương cũng không phát hiện, cũng rất khó phát hieneh, hắn có thể hóa thần thức thành một sợi tơ, đâm thắng vào biển ý thức.

Ngay sau đó thần thức của hắn nhẹ nhàng tiến vào trong biển ý thức của Lạc Dương.

Dương Bách Xuyên tìm kiếm ý thức Ma Thần, nhưng ở trong biển ý thức vô tận của Lạc Dương thì thật không dễ tìm.

Nhưng thần thức của hắn cao hơn tiên thức rất nhiều, cảm thấy Lạc Dương không phát hiện được thì chắc chắn ý thức Ma Thần cũng rất khó phát hiện hắn xâm nhập biển ý thức của Lạc Dương, vậy nên hắn mới không chút kiêng nể gì tìm kiếm ý thức Ma Thần.

Ngay sau đó hắn nghe thấy một tiếng quát giận dữ: "Ai? Kẻ nào to gan dám nhìn trộm bản thần?"

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, hắn nhìn thấy ý thức Ma Thần, nhưng đồng thời cũng bị nàng ta phát hiện.
 
Back
Top Bottom