Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4750: Đây là thần thông thay đổi khung cảnh?



Sau âm thanh nặng nề, ma khí tan biến, bóng dáng Hồng Y xuất hiện ở vị trí cũ, nhưng Ma Huyền lại không thấy đâu, đúng như chim Thần Ma đã nói, đối mặt với Ma Huyền khi hóa thần thành ma khí sương máu, sức mạnh cường hãn nhưng chưa chắc có thể ra oai được gì.

Rõ ràng, đòn tấn công của Hồng Y như đánh vào không khí.

Tuy là không gây thương tổn cho Ma Huyền nhưng chắc chắn vẫn có ảnh hưởng, bởi Dương Bách Xuyên cảm nhận được dòng sông sương máu có dao động nhẹ.

Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên lại gào lớn lần nữa: "Chém!”

Thanh kiem Đồ Long va kiem Ban Long đột nhien chém mạnh xuống dòng sông sương máu, Dương Bách Xuyên dồn pháp lực vào hai nắm đấm, đẩy mạnh về phía trước, tạo ra tiếng nổ vang trời, dòng sông sương máu dài trăm mét cuối cùng bị hắn tiêu diệt hoàn toàn.

Dưới uy thế cường đại của thiên địa, làn sương máu chẳng những không chạm được vào hắn, mà cho dù có chạm thì hắn cũng có chuông Đông Hoàng và pháp tướng kim thân bảo vệ, hắn cũng không hề lo ngại.

Chỉ trong chớp mắt, có vẻ không còn thấy bóng dáng của Ma Huyền đâu nữa, tên ma đầu này hóa thành sương máu thì hoàn toàn không còn dấu vết để tìm kiếm khiến Dương Bách Xuyên cau mày.

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn như thế, hắn sẽ bị Ma Huyền dắt mũi, cực kỳ bị động.

Tuy nhiên, không cảm nhận được khí tức cũng như không tìm thấy Ma Huyền, kéo dài như vậy không phải cách hay.

Ngay khoảnh khắc đó, Dương Bách Xuyên vận chuyển thần thức, Nguyên Thần trong thức hải mở to đôi mắt, thần thức hóa thành một đường thẳng quét tới, nhưng vẫn không nhìn ra tung tích của Ma Huyền.

Trong lúc hắn tìm kiếm, một luồng ma khí đỏ rực bất ngờ xuất hiện trên một tảng băng sừng sững. Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên vận dụng thần thức của mình, đưa thần niệm xâm nhập vào luồng ma khí đó.

Chỉ trong tích tắc, Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết, khi thần thức ngưng tụ thành một đường thẳng, Nguyên Thần của hắn đã nhìn thấy Ma Huyền ẩn mình trong một đám sương máu.

"Để xem lần này ngươi còn trốn kiểu gì!"

Dương Bách Xuyên thầm chửi rủa trong lòng.

Thần thức của hắn không giống như tiên thức bình thường mà còn vượt xa tiên thức gấp bội, một khi đã bị thần thức của hắn ngưng tụ thành đường thẳng khóa chặt, cũng đồng nghĩa với việc bị định vị, cũng để lại một định vị trên người Ma Huyền.

Vậy thì coi như Ma Huyền có nhảy nhót đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của thần thức.

Sau khi định vị thành công, điều khiến Dương Bách Xuyên vui mừng là hình như Ma Huyền không hề phát hiện ra điều gì bất thường, vẫn ung dung hành động mà không biết mình đã bị thần thức của Dương Bách Xuyên để mắt tới.

Tuy nhiên, Dưong Bách Xuyên hiểu rõ, việc thần thức khóa chặt được Ma Huyền chỉ là bước đầu, còn việc có thể đánh bại hắn ta hay không lại là chuyện khác.

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn nhận thấy hành tung của Ma Huyền bắt đầu trở nên quỷ dị, hắn ta thoắt ẩn thoắt hiện như thể đang thuấn di, đám sương máu trôi nổi không ngừng, nếu không phải nhờ han có thần thức mạnh mẽ thì một tiên thức bình thường hoàn toàn không thể theo dõi được hắn ta.

Đung như chim Thần Ma đa tiên đoan, cong phap Hoa Huyet Ma Cong của Ma Huyền đã được tu luyện có chút thành tựu, hắn ta có thể biến cơ thể mình thành một đám sương máu, thậm chí có thể coi như một luồng khí. Mà thử hỏi, ai có thể nhìn thấy một luồng khí đang lưu động?

Khi hắn ta di chuyển, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Chỉ nghe thấy giọng cười quỷ dị của Ma Huyền vọng lại:

"Khặc khặc khặc ... Tiểu tử, ngươi quả thật thú vị! Không ngờ ngươi lại có thể hóa giải Huyết Hà của bản tọa, thậm chí còn thể hiện được lực lượng thần thông chí dương chí cương, lại còn là người có thể hóa hình pháp tắc khí tràng, thật sự khiến bản tọa rất hứng thú đấy!"

"Nhưng ... muốn đấu pháp với bản tọa thì còn kém xa lắm. Phải công nhận sức mạnh chí dương chí cương có ảnh hưởng nhất định đến pháp lực của bản tọa, nhưng ha ha ... tu vi của ngươi quá yếu. Nếu ngươi đạt đến cảnh giới Tiên Vương, có lẽ còn chút năng lực gây khó khăn cho bản tọa. Nhưng bây giờ ... ngươi vẫn chưa đủ sức đâu, có thủ đoạn gì thì thi triển ra hết đi!'

"Ha ha! Tiếp theo bản tọa sẽ nghiêm túc hơn đấy. Cẩn thận nhé, bản tọa không muốn ngươi chết quá nhanh đâu, như vậy thì thật nhàm chán!"

Tiếng cười đầy chế nhạo của Ma Huyền quả thực khiến Dương Bách Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy Ma Huyền hét lớn: "Hóa huyết thành hải, lĩnh vực Huyết Hải - Hiện!”

Ngay giây tiếp theo, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy đất trời tối sầm lại, khí lưu bốn phương tám hướng cuồn cuộn, đột nhiên xuất vô số ma khí đỏ rực.

Dương Bách Xuyên cảm thấy lòng mình chùng xuống.

Lúc này, giọng nói của Ma Huyền lại vang lên: "Khặc khặc ... Tiểu tử, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì đã khiến bản tọa phải thi triển ra lĩnh vực Huyết Hải đi. Một tiểu Tiên Quân mà có thể buộc bản tọa phải thi triển ra Huyết Hải như vậy cũng đủ để ngươi tự hào rồi! Tất nhiên, mặc dù ngươi là phong hào Tiên Quân, nhưng trong mắt bản tọa cũng chẳng khác gì Tiên Quân bình thường. Phong hào ư? Chỉ là cái danh hão mà thôi! Ha ha ha ... Bây giờ, hãy để bản tọa cho ngươi thấy rõ sự lợi hại của bản tọa!"

Ma Huyền vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên chỉ nghe thấy một tiếng gầm vang vọng: "Huyết Hải ngất trời!"

Ngay sau đó, biển máu mênh mông trào dâng cuồn cuộn, ập tới như muốn nuốt chửng mọi thứ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4751: Còn có thể làm gì nữa



Bọt sóng của huyết hải cao hàng chục trượng ập về phía Dương Bách Xuyên như muốn nhấn chìm hắn.

Dương Bách Xuyên nhanh chóng lùi lại, nhưng ngay lập tức phía sau hắn cũng cuộn lên những đợt sóng cao hàng chục trượng kèm theo tiếng ầm ầm, sau đó cả hai bên trái phải đều bị chặn kín, sóng từ bốn phía ập đến, Dương Bách Xuyên không còn chỗ nào để lui.

Lúc này, chỉ có phía trên bầu trời là không bị phong tỏa, Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng rồi nhảy vọt lên, định thoát ra bằng đường trên cao.

Tuy nhiên, điều hắn không ngờ tới là ngay lúc hắn nhảy lên, những con sóng từ bốn phía cũng đột ngột trỗi dậy đuổi theo, kéo dài lên cao hơn.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã bay lên cao trăm trượng, nhưng những đợt sóng vẫn đuổi sát, luôn cao hơn hắn vài chục trượng, không thể nào bay ra khỏi được.

Lúc này, chim Thần Ma cất lời: “Đừng phí sức nữa, đây là thần thông huyễn cảnh, thực hư giao thoa, ngươi không thể bay ra ngoài đâu."

"Vậy ngươi nói xem, phải làm sao bây giờ?" Dương Bách Xuyên không dừng lại mà tiếp tục bay lên trên.

Chim Thần Ma đáp: “Còn có thể làm gì nữa, mạnh mẽ phá tan thần thông thực hư giao thoa này của hắn ta đi, ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác đâu."

Lần này Dương Bách Xuyên chỉ có thể trợn trắng mắt, nếu có thể dùng sức mạnh miễn cưỡng phá thì hắn đã không bay chật vật đến thế này, nhưng hắn cũng nhìn ra được, lúc này thật sự hết cách rồi, đúng là chỉ còn cách cưỡng ép phá giải.

Vấn đề là hắn cảm thấy rất khó, thế giới huyết hải mạnh mẽ như thế lại vừa là thực, vừa là ảo, mà huyết hải cũng là do ma khí của Ma Huyền hóa thành, là sức mạnh thật sự.

Đây là sự kết hợp giữa thực và ảo, hiệu quả tạo ra như thật, đối mặt với sóng biển ngập trời, hắn thực sự không biết phải phá giải thế nào?

Sau khi hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên quyết định mạo hiểm thử một

ľần!

"Đoạn Thủy~"

"Phách Địa~"

Hắn thúc giục cả kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long, chém thẳng vào những cơn sóng biển ngập trời phía trước.

“Âm ầm~"

Hai luồng kiếm khí dài hàng trăm trượng đột nhiên chém tới, nhưng chỉ vang lên hai tiếng nặng nề, kiếm khí vừa lao vào biển máu thì lập tức biến mất, thật như thể đang chém vào nước biển, hoàn toàn không tạo ra chút tác dụng nào.

Trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy nặng nề, lúc này hắn lập tức hét lên một tiếng, hai bàn tay kèm theo pháp tắc khí tràng, thân thể pháp tướng cao trăm mét bước một bước về phía sóng biển.

Hắn quyết định liều một phen, nếu đòn này vẫn không thể phá giải thì thực sự không còn cách nào khác.

"Ầm ầm ầm ... "

Hai bàn tay đánh ra, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, cuối cùng, những cơn sóng biển ngăn cản trước mắt hắn cũng bắt đầu biến dạng, hai bàn tay khổng lồ tạo thành hai cái lỗ lớn kéo dài.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nghĩ là nếu có thể phá vỡ hoàn toàn cơn sóng huyết hải này thì hắn sẽ thoát ra được.

Nhưng ngay sau đó, hắn biết mình đã nghĩ sai ...

Đòn công kích của huyết hải do Ma Huyền tạo ra vượt xa sự tưởng tượng của hắn, hai bàn tay đánh ra giống như ném hai viên đá nhỏ xuống biển mênh mông, thực sự “đá chìm đáy biển."

Chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Khi huyết hải chạm đến cơ thể hắn, Dương Bách Xuyên cảm nhận được áp lực nặng nề như núi Thái Sơn, may mà lúc này chiếc chuông Đông Hoàng đã giúp hắn ngăn cản được áp lực từ bốn phía.

Trong chốc lát, hắn lập tức chìm vào bóng tối, tầm nhìn hoàn toàn bị huyết hải che khuất.

Lúc này, hắn không thể làm gì khác ngoài việc tập trung điều động chuông Đông Hoàng để ngăn cản áp lực từ bốn phía.

Dưới sự lưu chuyển của phù văn màu vàng từ chuông Đông Hoàng, một sức mạnh chí dương chí cương phát ra, thực sự có khả năng khắc chế một phần lực cực âm từ Huyết Hải của Ma Huyền, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4752: Một giây sau



Sức mạnh của hai bên không cân bằng, Dương Bách Xuyên biết chuông Đông Hoàng của mình không thể kiên trì được bao lâu nữa.

Quả nhiên, một lúc sau, chuông Đông Hoàng phát ra một tiếng "rắc" rồi tan biến. Suy cho cùng, chuông Đông Hoàng chỉ là một pháp lực thần thông chứ không phải một pháp bảo thực sự, việc không thể trụ được lâu là điều bình thường.

Ngay sau đó, một cỗ áp lực cực lớn trực tiếp đè lên thân pháp tướng của hắn.

Bản thân pháp tướng vốn là pháp lực, việc duy trì thân pháp tướng cũng tiêu tốn một lượng pháp lực rất lớn. Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lúc rồi quyết định cởi bỏ thân pháp tướng, vì lúc này, đối mặt trực tiếp bằng thân thể sẽ hiệu quả hơn. Dù sao thân thể của hắn so với các Tiên nhân bình thường vẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Vậy thì cũng giúp bảo tồn một ít pháp lực để tìm cách trụ vững lâu hơn.

Trong lòng hắn vừa động, pháp tướng đã biến mất. Dương Bách Xuyên khẽ động ý niệm, kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long cũng xuất hiện, một thanh nằm lơ lửng dưới chân, một thanh lơ lửng trên đỉnh đầu. Sau khi thúc giục hai thanh kiếm, kiếm khí của chúng giao hòa, hình thành một tầng chắn kiếm, tạm thời chặn lại áp lực từ huyết hải.

Tuy là không gian đã bị thu nhỏ nhưng pháp lực hắn ngưng tụ lại càng thêm cô đọng, liên tục rót vào hai thanh kiếm, lấy kiếm khí để xây dựng phòng ngự, đây cũng là cách tiết kiệm pháp lực nhất.

Ngay sau đó, hắn thu hồi cánh cửa U Đô, bởi vì hắn biết thúc động cánh cửa này chưa chắc đã có hiệu quả, muốn phá vo thần thông huyết hải của Ma Huyền thì cần phải nghĩ cách khác mới được.

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận, với pháp lực hiện tại của hắn thì vẫn có thể cầm cự thêm một khoảng thời gian.

Lúc này, tiếng cười lớn của Ma Huyền lại vang lên: "Ha ha ha, tiểu tử, để xem pháp lực của ngươi có thể chịu đựng được bao lâu! Trong lĩnh vực Huyết Hải của bổn tọa, ngươi chỉ có thể từ từ bị bổn tọa vắt kiệt hết tất cả lực lượng, cuối cùng hóa thành một bãi huyết thủy, trở thành một phần tu luyện của bổn tọa! Ha ha ha ... "

Tiếng cười ngạo mạn vang lên khiến Dương Bách Xuyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn lạnh lùng đáp trả: "Ngươi có bản lĩnh thì hiện thân ra đây, mặt đối mặt đấu với ta một trận sống mai đi! Suốt ngày làm con rùa rụt đầu thôi, có tư cách gì mà cười nhạo ta? Huyết hải của ngươi quả thật lợi hại, tiểu gia ta tạm thời phá không được, nhưng có thể vây giữ ta trong chốc lát chứ không có nghĩa là có thể vây giữ tiểu gia ta cả đời. Chờ đấy, sớm muộn gì tiểu gia ta cũng cho ngươi đẹp mặt!"

“Ha ha, tiểu tử, để xem miệng lưỡi của ngươi cứng được bao lâu ... " Ma Huyền âm trầm cười lạnh rồi tiếng nói của hắn ta biến mất, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm nhận được áp lực từ huyết hải lại gia tăng.

Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, điều khiển hai thanh kiếm để đối phó, áp lực từ huyết hải tăng lên nên tất nhiên buộc hắn phải gia tăng kiếm khí của hai thanh kiếm, nếu không sẽ không chịu nổi.

Cứ thế, cả hai bên rơi vào trạng thái giảng co ...

Pháp lực của Dương Bách Xuyên tiêu hao rất nhanh, vì vậy hắn đã lấy ra một viên Hàn Băng Bản Nguyên Tinh Tinh để hấp thu, sau đó vừa luyện hóa, vừa điều khiển kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long.

Dù một lúc làm hai việc nhưng hắn vẫn không bị ảnh hưởng, hắn biết tuyệt đối không được để huyết hải chạm vào thân thể.

Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục thế này cũng không được, Dương Bách Xuyên biết người chịu thiệt cuối cùng vẫn là mình, dù sao đối phương cũng là cao thủ Ma Vương đại viên mãn đỉnh phong, chỉ đang đối phó với hắn theo tâm thế mèo vờn chuột, muốn trêu đùa hắn chứ không định giết hắn ngay lập tức. Dương Bách Xuyên tin là tên cẩu Ma Huyền này vẫn còn nhiều thủ đoạn mạnh hơn.

Thời gian trôi qua từng giây, Dương Bách Xuyên vận hành công pháp Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, liên tục hấp thu lực lượng vô cùng to lớn từ Tinh Tinh, đồng thời duy trì phòng ngự bằng hai thanh kiếm.

Theo thời gian trôi qua, Dương Bách Xuyên đã luyện hóa hấp thu được một viên Tinh Tinh, trong cơ thể hắn đã tích tụ được một lực lượng khổng lồ đủ để duy trì kiếm khí phòng ngự.

Lúc này, trong đầu hắn tính toán thời gian rồi đột nhiên nở một nụ cười ...

Trên người Dương mỗ có tổng cộng ba viên Tinh Tinh, hắn quyết định lấy tất cả ra, cầm trong tay và vận hành công pháp để hấp thu luyện hóa ...

Trong đầu hắn nghĩ ra một cách, hoặc nói chính xác hơn là có một khả năng, nhưng điều này cần thời gian, mà trong khoảng thời gian này, điều kiện tiên quyết là hắn phải duy trì kiếm khí đủ để chống đỡ đến lúc đó, không thể để xảy ra sơ suất, pháp lực trong cơ thể cũng phải theo kịp, nếu không mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.

Để đảm bảo đủ pháp lực, Dương Bách Xuyên một mạch luyện hóa hấp thu lực lượng từ ba viên Tinh Tinh, nhưng kết quả là trong cơ thể hắn lại cảm thấy như bị “no căng".

Lực lượng từ ba viên Tinh Tinh vượt xa sức tưởng tượng của hắn, nếu không tiêu hóa được, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.

Lúc này, trong đầu hắn tính toán lại thời gian và nhận ra mình đã bị nhốt trong huyết hải suốt hai tháng.

Ngay sau đó, trong lòng hắn khẽ động, ý niệm tiến vào bình Càn Khôn để kiểm tra tình trạng của lá cây Ngũ Lôi Tử và sấm dưa hấu. Theo thời gian, hai tháng trong huyết hải tương đương với một năm ở thế giới bên ngoài.

Mà hai bảo vật sát khí này cần đúng một năm mới sinh trưởng lại được.

Hắn nghĩ đến kế hoạch dùng hai loại sát khí này để phá vỡ lĩnh vực Huyết Hải của Ma Huyền, đến lúc đó sẽ cho nổ chết tên khốn này.

Một giây sau, Dương Bách Xuyên nở nụ cười, quả nhiên là lá cây Ngũ Lôi Tử và sấm dưa hấu đều đã sẵn sàng.

Trong lòng hắn khẽ động, trực tiếp lấy ra.

Hắn lập tức lấy ra năm lá Ngũ Lôi Tử và ba quả sấm dưa hấu, lần này, hắn quyết định nổ tất cả một lượt.

Ma Huyền ngươi có trâu bò cỡ nào, ta cũng không tin ngươi chịu nổi vụ nổ của năm lá cây Ngũ Lôi Tử và ba quả sấm dưa hấu cùng lúc!

Về phần liệu bình Càn Khôn có bị phá hủy hay không thì Dương Bách Xuyên hoàn toàn không lo lắng chút nào.

“Âm ầm ầm ... "

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Ở trong bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên cảm nhận rất rõ ràng, ngay cả khi ở trong không gian này, hắn cũng cảm nhận được chấn động mạnh.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4753: Chính vì vậy



Bên ngoài.

Người lo lắng nhất là Đông Phương Thiết Nhân, mặc dù Dương Bách Xuyên thả ra 3 vạn chim Răng Cưa, bao vây 13 tên thuộc hạ của Ma Huyền. Dưới sự phối hợp của hắn ta và Răng Cưa Vương, liên tiếp g**t ch*t bảy Ma tộc. Trong lúc đang giết hăng say thì hắn ta nhìn thấy một đoàn huyết vụ bao vây lấy Dương Bách Xuyên.

Lần này Đông Phương Thiết Nhân bắt đầu hoảng loạn, hắn ta biết đoàn huyết vụ kia chính là Ma Huyền.

Đông Phương Thiết Nhân vô cùng sốt ruột, trường đao trong tay cũng càng thêm sắc bén. Bên này còn một Tiên Vương trung kỳ và ba hậu kỳ, hắn ta cũng phát hiện bốn người này càng ngày càng khó đánh, còn bắt tay với nhai.

Ba vạn chim Răng Cưa của Dương Bách Xuyên cũng bị diệt gần hết, chỉ còn lại chưa đủ 1000.

Chính vì vậy dù hắn ta muốn đi giúp Dương Bách Xuyên nhưng cũng không thoát thân được.

Bốn gã Ma tộc còn lại đều có tu vi bất phàm, cho dù có sự trợ giúp của Răng Cưa Vương và đàn chim Răng Cưa nhưng không phải có thể giết ngay được.

Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.

"Ầm ầm ~"

Đông Phương Thiết Nhân căng thang, quay đầu lại nhìn thì thấy đoàn ma khí đỏ thẫm kia nổ tung.

Đông Phương Thiết Nhân vừa chém giết vừa thầm cầu nguyện, cũng không biết ma khí nứt vỡ là xấu hay tốt, Đông Phương Thiết Nhân bị nhốt bên trong không dài cũng không ngắn, không biết hắn sao rồi?

Ngay sau đó là một tiếng hét thảm và một tiếng thét dài lần lượt vang lên.

Giờ thì Đông Phương Thiết Nhan cảm thấy rat vui, bởi vì han ta phan biệt được tiếng hét thảm là Ma Huyền, còn thét dài là Dương Bách Xuyên, chứng tỏ Dương Bách Xuyên không sao, còn Ma Huyền thì bị thương nặng.

Nghĩ đến đây, Đông Phương Thiết Nhân không chú ý đến bên kia nữa, dồn lực g**t ch*t bốn tên Ma tộc còn lại.

Tuy bốn gã Ma tộc liên hợp với nhau nhưng cũng bị đàn chim Răng Cưa đả thương nặng ...

Bên kia, lúc này Dương Bách Xuyên hoàn toàn bùng nổ.

Sau khi kíp nổ năm chiếc lá Ngũ Lôi và ba quả sấm dưa hấu thì trốn vào bình Càn Khôn. Ở bên trong không gian, hắn có thể cảm nhận được sự chấn động mạnh, sau đó hắn thả thần thức ra nhìn thì cảm thấy rất vui.

Biển máu đã biến mất, trên mặt đất có một vết máu, còn Ma Huyền thì ngã trên mặt đất, hộc máu.

Dương Bách Xuyên đi ra ngoài, lúc này không đánh thì còn đợi đến khi nào? Tên ma đầu này kiêu ngạo vô biên, lần này thật xả giận. Tiếc nuối duy nhất là không nổ chết được tên này.

Kíp nổ cùng lúc năm chiếc lá Ngũ Lôi và ba quả sấm dưa hấu mà vẫn chưa g**t ch*t được tên ma đầu này, Dương Bách Xuyên cảm thấy thật khó tin.

Hắn ta đang chơi trò mèo vờn chuột với Dương Bách Xuyên, sau khi vây khốn Dương Bách Xuyên bằng lĩnh vực biển máu, muốn đùa chết hắn rồi luyện hóa từ từ. Trong hai tháng này, hắn ta còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên sẽ càng ngày càng yếu, sớm hay muộn cũng chết, ai ngờ hơi thở của Dương Bách Xuyên không những không yếu đi mà còn càng ngày càng mạnh.

Ma Huyền cảm thấy thật bực bội, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Trong lúc hắn ta muốn tăng tốc độ luyện hóa lên thì một hơi thở kh*ng b* bùng lên, điều đầu tiên Ma Huyền nghĩ đến là tự bạo.

Dương Bách Xuyên không kiên trì nổi muốn tự bạo, chỉ cần hắn ta kịp thời lùi lại thì lĩnh vực biển máu của hắn ta có thể kháng được một Tiên Quân tự bạo, không có gì ghê gớm cả.

Nhưng kết quả hắn ta đã sai, khoảnh khắc hắn ta lùi ra sau, một tiếng nổ lớn vang lên, mạnh đến mức hắn ta không hít thở được đã phá hủy lĩnh vực biển máu của hắn ta, còn lan đến trên người hắn ta.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4754: Hồng Y



Phản phệ cộng thêm uy lực của vụ nổ đã làm Ma Huyền bị thương nặng, đấy là hắn ta còn mở ra phòng ngự. Lớp phòng ngự bị phá hủy, cả người bay ngược ra ngoài, cả trong và ngoài đều bị thương nặng. Pháp lực trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, quỳ rạp trên mặt đất hộc máu.

Đúng lúc này Dương Bách Xuyên đột ngột xuất hiện.

Phản ứng đầu tiên của Ma Huyền là tiểu tử này không phải tự bạo, bởi vì trông hắn không bị hao tổn gì.

Ngay sau đo Ma Huyền nghĩ ra chắc han trên người Dương Bách Xuyên có chí bảo động thiên cao cấp, đồng thời có cả đại sát khí vô cùng cường đại. Chỉ là hắn ta không đoán được tại sao Dương Bách Xuyên không dùng ngay từ đầu? Mà phải chờ đến lúc này, chờ hắn ta tra tấn sỉ nhục rồi mới dùng? Chả nhẽ tên này thích chịu ngược?

Ma Huyền không đoán ra được lý do ...

Đánh chết Ma Huyền cũng không ngờ đại sát khí của Dương Bách Xuyên bị hạn chế thời gian, sau khi dùng xong phải mất một năm mới có thể dùng được.

Nếu Ma Huyền biết mình cho Dương Bách Xuyên hai tháng, chắc chắn sẽ hộc máu bỏ mình. Nếu ngay từ đầu dùng toàn lực g**t ch*t Dương Bách Xuyên, không cho hắn thời gian chờ lá cây Tử Vân Ngũ Lôi và sấm dưa hấu thành thục thì sẽ không có chuyện này.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.

...

Dương Bách Xuyên nhìn chẳm chằm Ma Huyền, lạnh lùng nói: "Không phải rất ngông sao, đến đây, đánh tiếp đi."

Nói xong Dương Bách Xuyên bước về phía Ma Huyền.

"Khụ khụ ... "

Ma Huyền ho khan hộc máu, nhìn Dương Bách Xuyên bước đến, mỉm cười nói: “Ngươi khiến bổn tọa cảm thấy rất ngạc nhiên, khụ ... Nhưng ngươi tưởng mình có thể g**t ch*t được ta? Nằm mơ đi ... "

Ma Huyền đứng dậy gầm lên: "Gào ... Mở ... "

Ngay sau đó ma khí đỏ thẫm bùng nổ, một hơi thở trên người hắn ta xuất hiện.

Khoảnh khắc Ma Huyền đứng dậy, Dương Bách Xuyên thi triển pháp lực, cầm kiem Đồ Long và Ban Long, ngự kiếm chém về phía Ma Huyền.

Đồng thời ra lệnh: "Hồng Y."

Hồng Y vẫn luôn ở đây, đứng từ lúc hắn bị nhốt đến bây giờ. Dương Bách Xuyên ra lệnh thì Hồng Y mới cử động, lao về phía Ma Huyền. Tuy nàng ta đã sinh ra ý thức nhưng cũng chỉ là con rối, sẽ bị giới hạn. Chủ nhân không ra lệnh, Hông Y sẽ đứng yên, hoàn toàn là một con rối.

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được hơi thở của Ma Huyền thay đổi, hắn biến sắc, hắn không ngờ nổ tên này vẫn còn che giấu thủ đoạn, chuyện gì thế này? Trông không giống một ma đầu cấp bậc Tiên Vương đại viên mãn.

Đúng lúc này, chim Thần Ma đột nhiên nói: "Hử, tên ma đầu này lại có ma công chồng lên phong ấn, sau khi mở phong ấn thì thăng cấp lên Ma Đế."

Lại một tiếng hét thảm vang lên, là tiếng hét của Ma Huyền.

Ngay sau đó Ma Huyền biến mất, từ xa vang lên tiếng nói ác độc: "Chờ đó cho ta, thù này Ma Huyền ta nhớ kỹ.”

Dương Bách Xuyên ngẩn ra: "Chạy?"

Rõ ràng thứ này đã đột phá lên Ma Đế nhưng cuối cùng lại chạy, Dương Bách Xuyên cũng không biết ngự kiếm và đòn tấn công của Hồng Y có đả thương Ma Huyền hay không. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn đơ người, không biết tên ma đầu này ra sao rồi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4755: Mặc dù hắn ta



Trong lúc Dương Bách Xuyên còn đang ngỡ ngàng, chim Thần Ma cất tiếng nói: “Không cần ngạc nhiên nữa, đáng lẽ ma đầu này đã có thể đột phá tu vi từ lâu rồi, nhưng hắn ta luôn áp chế tu vi của mình mà không đột phá, việc này có lợi là giúp rèn luyện cảnh giới hiện tại đến mức tận cùng, tạo nền móng vững chắc để khi bước sang cảnh giới tiếp theo, tiềm năng tu luyện sẽ được tăng cường, nhưng đó cũng không phải điều dễ dàng."

“Mặc dù hắn ta đã thả lỏng áp chế, để tu vi đột phá lên cảnh giới Ma Đế, nhưng lại bị tiểu tử ngươi làm trọng thương cộng thêm cú đánh chí mạng của Cao Tài, cho dù hắn ta đột phá đến Ma Đế thì thương thế cũng không thể hồi phục trong thời gian ngắn được. Nếu như tiếp tục đấu với ngươi, rất có khả năng hắn ta sẽ bị g**t ch*t, cho nên hắn ta mới bỏ chạy. Không chạy mới là chuyện lạ."

“Nhưng ngươi cũng cần lo lắn, Ma tộc rất thù dai, ngươi đã kết thù với hắn ta thì chờ khi hắn ta phục hồi thương thế, chắc chắn sẽ tìm ngươi báo thù. Một khi ma đầu kia hồi phục thương thế và đến tìm ngươi, dù chỉ là tu vi Ma Đế thì ngươi cũng khó mà chống lại. Vì thế, ngươi phải nỗ lực, cố gắng nhanh chóng đột phá lên cảnh giới Tiên Vương, nếu không khi ngươi đối mặt với Ma Đế, cho dù là Ma Đế sơ kỳ thì chắc chắn ngươi vẫn gặp nguy hiểm."

Nghe chim Thần Ma nói, Dương Bách Xuyên gật đầu. Lúc này, hắn mới hiểu vì sao Ma HUyền lại bỏ chạy, đồng thời càng phát hiện ra tên ma đầu này quả thật là đối thủ khó nhằn.

Mà hiện tại, hắn đã dùng hết cây Ngũ Lôi Tử và “sấm dưa hấu" mà mình có rồi, phải chờ một năm nữa mới có thể tái sử dụng, việc này khiến hắn cảm thấy bối rối.

Muốn đột phá đến Tiên Vương Cảnh, sao mà khó khăn thế?

Tuy là hắn chỉ cách một bước ngắn nữa là đến Tiên Vương Cảnh, nhưng ở tầng thứ này, không chỉ cần năng lượng đầy đủ mà còn quan trọng hơn là phải có sự ngộ đạo về cảnh giới cần đột phá. Mà việc ngộ đạo cảnh giới lại mơ hồ, khó nắm bắt, hoàn toàn không biết phải làm sao để đột phá.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên khá phiền muộn, nhưng hắn hiểu những lời của chim Thần Ma nói không phải lời dọa suông, quả thật là hắn cần chuẩn bị để phòng khi Ma Huyền hồi phục thương thế và đến tìm hắn trả thù.

Trong đầu hắn nghĩ, đợi sau khi hội ngộ với đám người Lạc Dương thì hắn sẽ tìm một nơi để bế quan tu luyện, thử đột phá lên Tiên Vương Cảnh. Nếu không, đối mặt với ma đầu cấp bậc Ma Đế, trong lòng hắn thật sự không chắc chắn, cho dù có đột phá đến Tiên Vương Cảnh thì hắn cũng không có sự tự tin.

Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng phải nỗ lực tu luyện,

...

Bất chợt, âm thanh chém giết truyền đến tai.

Dương Bách Xuyên quay người nhìn, cách đó mấy nghìn mét, Đông Phương Thiết Nhân và chim răng cưa vương vẫn đang chiến đấu.

Khi nhìn thấy tình hình trong trận chiến, sát ý trong lòng hắn bừng lên, trầm giọng quát: "Hồng Y!"

Sau khi ra lệnh cho Hồng Y, thân hình hắn lập tức phóng đến chỗ Đông Phương Thiết Nhân.

Ma Huyền chạy mất, để đám tay chân Ma tộc của hắn ta lại đây!

Thật vậy, Ma Huyền thì khó lòng bắt giữ, nhưng đám thuộc hạ của hắn ta thì hắn vẫn có thể đối phó.

Lúc hắn nhìn lại, đập vào mắt là một đống xác chết của chim răng cưa, chất chồng như núi ... Toàn bộ ba vạn con chim răng cưa, giờ chỉ còn lại chưa đầy một nghìn con.

Có thể tưởng tượng được cuộc chiến này khốc liệt đến mức nào, ba vạn con chim cưa đấy, tuy là loài hung thú không có trí khôn, nhưng dù sao cũng là sinh vật mà hắn có thể điều khiển, chính là sức chiến đấu của hắn mà lần này lại tổn thất nhiều như vậy, trong lòng hắn sao có thể không tức giận?

Ma Huyền đã áp chế hắn bao lâu nay rồi, kết quả là ma đầu lại không đánh mà chạy, trong lòng Dương mỗ vẫn còn tức nghẹn, bây giờ đã tìm được chỗ để trút giận, bốn tên Ma tộc còn lại, hắn không định tha cho ai cả.

Mà ngay sau khi Ma Huyền rời đi, bốn tên Ma tộc đã nhận được tin rút lui và định rời đi, nhưng lại bị Đông Phương Thiết Nhân và chim răng cưa vương dẫn theo chưa đầy một nghìn con chim cưa còn lại giữ chặt lấy, hậu quả là càng làm tăng nhanh cái chết của những chim răng cưa còn lại.

Dưong Bach Xuyen đưong nhien khong the nhìn nhung con chim rang cưa cứ thế mà chết, chúng đều là binh lính của hắn!

Lần này, nói thật lòng thì bầy chim răng cưa đã giúp hắn rất nhiều, không thể để những con còn lại chết tiếp, càng phải cho những con đã chết một lời giải thích, hoặc có thể nói là báo thù.

Hai kiếm tung ra, Dương Bách Xuyên chỉ nhắm vào một tên ma đầu có cấp bậc Ma Vương trung kỳ duy nhất, muốn bóp hồng thì đương nhiên là phải bắt đầu bóp từ quả hồng mềm trước. Tổng cộng chỉ có bốn người, hạ gục một người trong số đó trước, ba tên còn lại dù có tu vi Ma Vương hậu kỳ thì đối với hắn cũng không phải là vấn đề gì khó.

Hai kiếm bay đi, "Phù phù" hai tiếng, tên Ma tộc có tu vi Ma Vương trung kỳ này còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết đã ngã xuống, bị Dương Bách Xuyên ngự kiếm chém chết một cách gọn gàng, không hề có chút do dự.

Ban đầu tên Ma tộc này đã bị Đông Phương Thiết Nhân và chim răng cưa vương áp chế, cho nên khi Dương mỗ từ xa bay tới ngự kiếm tấn công là một đòn đánh lén, hắn ta hoàn toàn không thể phòng bị, lần này bị g**t ch*t như vậy cũng là điều đương nhiên.

Ngay sau đó, Hồng Y bùng nổ, vọt thẳng vào chiến trường, một quyền đấm vào ngực của một tên Ma tộc có tu vi Ma Vương hậu kỳ khác.

“Ầm ... Rắc ~"

"A ... Phụt ~"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên này cũng bị một quyền của Hồng Y đánh bay ra xa, đuổi theo rồi lại ra tay một lần nữa, liên tiếp một đòn nữa đánh trúng đầu, đánh bất ngờ và nhanh gọn g**t ch*t một tên khác.

Nhung ten Ma toc nay khong co Hoa Huyet Ma Cong nhu Ma Huyen, cung không phải là Ma tộc đại viên mãn hoặc áp chế tu vi như Ma Huyền, bọn họ chỉ là những Ma toc bình thường, Hồng Y và Dương mỗ không thể đánh bại Ma Huyền nhưng vẫn thừa sức để xử lý mấy tên Ma tộc này.

Đông Phương Thiết Nhân và chim răng cưa vương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, bọn họ bắt đầu tấn công hai tên Ma tộc còn lại, lập tức chiếm thế thượng phong khiến bọn chúng bị thương nặng.

Thấy vậy, Dương mỗ lại ra lệnh cho Hồng Y, cũng ngự kiếm bay lên chiến địch, hai tên Ma tộc còn lại không còn bất kỳ hy vọng nào đã bị g**t ch*t.

Đến giờ phút này, toàn bộ thuộc hạ của Ma Huyền đã bị g**t ch*t, chỉ có một mình Ma Huyền đã chạy thoát.

"Huynh không sao chứ?" Dương Bách Xuyên đến bên cạnh Đông Phương Thiết Nhân hỏi thăm, lúc này toàn thân Đông Phương Thiết Nhân đầy máu, có máu của hắn cũng có cả máu của kẻ địch.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4756: Mặc dù rất yếu



Nghe Dương Bách Xuyên hỏi, hắn nhìn Dương Bách Xuyên có vẻ không bị thương mới cảm thấy yên tâm, bèn cười khổ rồi ngồi phịch xuống đất: "Ta không sao, huynh thì sao?”

Đông Phương Thiết Nhân như không còn gắng gượng được nữa, Dương Bách Xuyên đỡ hắn ngồi xuống, nói: "Ta cũng không sao, đáng tiếc là đã để Ma Huyền chạy mất, huynh đừng nói chuyện nữa, ngồi xuống vận khí điều tức, ta sẽ giúp huynh hộ pháp."

Đông Phương Thiết Nhân gật đầu, vừa ngồi xuống đã bắt đầu khôi phục, quả thật là hắn đã sức cùng lực kiệt, trong trận chiến này, gần như là một mình hắn đối phó với mười ba tên Ma tộc, hắn biết rõ nếu không có Dương Bách Xuyên, chim răng cưa vương và ba vạn con chim răng cưa ở đây, hắn đã bị mười mấy tên Ma tộc này g**t ch*t từ lâu rồi.

Lúc này hắn không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, chỉ tập trung điều trị thương thế và cơ thể.

Còn Dương Bách Xuyên thì đi đến bên cạnh chim răng cưa vương, đưa tay vỗ vỗ lên đầu của chim răng cưa vương, lúc này toàn thân chim răng cưa vương cũng vô số vet thương lớn nhỏ, có một vai vet thương thậm chí còn lộ cả xương.

“Hừ hừ ~"

Vua Chim Cưa hướng về phía Dương Bách Xuyên phát ra tiếng k** r*n, trong tiếng kêu trầm thấp kèm theo sự đau đớn, cũng có cả sự bi thương, dù sao ba vạn con chim răng cưa cơ bản đã chết hết rồi, chỉ còn lại hơn tám trăm con còn sống sót, với tư cách là vua của bầy chim răng cưa, khi nhìn thấy nhiều thành viên trong bầy của mình chết đi như vậy, chim răng cưa vương đã sinh ra linh trí, sao có thể không đau buồn cho được?

“Không sao rồi, không sao rồi, ta sẽ mai táng tử tế cho chúng ... "

Dương Bách Xuyên v**t v* đầu chim răng cưa vương, thì thầm an ủi nó.

Ngay sau đó, hắn lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh cho chim răng cưa uống, vết thương của chim răng cưa vương đều là vết thương ngoài da nên một giọt nước Sinh Mệnh cũng đủ để nó hồi phục.

Cũng trong lúc đó, Dương Bách Xuyên vung tay, thu hết chim răng cưa vương cùng hơn tám trăm con chim răng cưa còn lại vào không gian bình Càn Khôn để chữa trị và hồi phục. Tất nhiên, hắn cũng không keo kiệt với những con chim răng cưa bình thường, han nhỏ hai giot nước Sinh Mệnh còn lại xuống hồ Long Ngư rồi ra lệnh cho chim răng cưa vương dẫn hơn tám trăm con chim răng cưa đến uống nước. Mặc dù hiệu quả không mạnh bằng việc dùng nước Sinh Mệnh trực tiếp, nhưng hắn tin là cũng sẽ có ích.

Đó là giải pháp duy nhất bởi vì nước Sinh Mệnh chỉ có ba giọt, không đủ để chia đều, chỉ có cách này mới giúp tất cả bầy chim răng cưa đều uống được nước chứa nước Sinh Mệnh.

Thông qua ý niệm giao tiếp với chim răng cưa vương, hắn cũng theo dõi tình hình trong không gian bình Càn Khôn, sau tiếng gầm của chim răng cưa vương, hơn tám trăm con chim răng cưa lập tức kéo nhau đi uống nước ...

Trong không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên căn dặn chim răng cưa vương không được phá hoại, chỉ được hoạt động trong khu vực quy định, về điều này, chim răng cưa vương rất có uy với bầy đàn của mình, thế nhưng từ giờ trở đi, Dương Bách Xuyên mở cửa hồ Long Ngư cho bầy chim răng cưa.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bầy chim răng cưa, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra, bắt đầu thu thập thi thể những con chim răng cưa đã hi sinh, mặc dù chúng chỉ là những hung thú không có trí khôn, nhưng chúng đã chiến đấu vì hắn đến nỗi hy sinh cả mạng sống, chúng xứng đáng được an táng chứ không thể để xác nắm phơi giữa đồng hoang.

Hơn một canh giờ sau, Dương Bách Xuyên thu hết toàn bộ thi thể của những con chim răng cưa đã chết vào không gian bình Càn Khôn, sau đó tìm một chỗ đất trống trải để chôn cất gần ba vạn con chim răng cưa, đồng thời dựng một bia mộ khắc dòng chữ: “Công thần hiển hách, nghĩa trang của bầy chim răng cưa, hậu nhân cần phải ghi nhớ, đồng thời đối đãi tử tế với tộc chim răng cưa."

Dương Bách Xuyên cũng không biết là tấm bia mộ mà hắn tiện tay dựng lên này, sau này lại trở thành tổ huấn mà gia tộc họ Dương và đệ tử Vân Môn đều phải tuân theo. Mà bộ tộc chim răng cưa cũng sinh sống trong không gian bình Càn Khôn, về sau sinh ra linh trí và trở thành thần thú bảo hộ của gia tộc nhà họ Dương.

Tất nhiên, đó là những chuyện về sau.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Dương Bách Xuyên lại chờ thêm mười ngày thì Đông Phương Thiết Nhân mới tỉnh dậy từ trạng thái điều dưỡng.

"Xuyên tử, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ?" Đông Phương Thiết Nhân hỏi.

Dương Bách Xuyên suy nghĩ rồi trả lời: "Thời gian ước hẹn giữa ta và đám người Lạc Dương đã qua, chắc bọn họ đã tới khu vực ranh giới nội ngoại rồi. Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ."

"Đây chính là khu vực ranh giới nội ngoại, nhưng nơi này lớn như vậy, chúng ta biết đi đâu tìm bọn họ?" Đông Phương Thiết Nhân cười khổ: "Đều tại ta quá l* m*ng, nếu không phải do ta hấp tấp đuổi theo người ta thì sẽ không lạc mất trong mê cung động băng, cũng không đi lạc với huynh, càng không gặp phải Ma tộc. Xin lỗi."

Duong Bách Xuyen mỉm cuoi, đam nhẹ lên ngực Đông Phương Thiết Nhân rồi nói: "Được rồi, đừng già mồm nữa. Mỗi việc chúng ta làm đều là chuyện phải xảy ra, không trốn tránh được. Hơn nữa, chẳng phải chúng ta cũng không sao rồi còn gì? Nếu không phải huynh đi lạc, huynh cũng không đột phá đến Tiên Vương trung kỳ. Còn Ma tộc, chẳng phải chúng ta đã tiêu diệt bọn chúng rồi sao? Còn tên Ma Huyền đó, đừng để ta gặp lại, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ lột da hắn ta."

Nghe Dương Bách Xuyên an ủi, Đông Phương Thiết Nhân cũng cười khổ, hắn biết đây là cách Dương Bách Xuyên khích lệ mình, nhưng sau chuyện này, coi như hắn đã trưởng thành hơn nhiều. Trong lòng hắn tự nhắc nhở mình là sau này làm việc nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, không được l* m*ng nữa, bởi nơi này là sào huyệt của Đại Yêu Vương Hồng Hoang, điều gì cũng có thể xảy ra, không thể để liên lụy đến Xuyên tử.

Chỉ nghe Dương Bách Xuyên ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Giữa ta và Nhiếp Hồn lão tổ có cảm ứng, có thể tìm được bọn họ, ngươi đợi chút, để ta thử xem có thể cảm ứng Sinh Tử Phù trong cơ thể lão ta không."

Nói xong, Dương Bách Xuyên đứng tại chỗ thử cảm ứng Sinh Tử Phù của Nhiếp Hồn lão tổ ...

Vài phút sau, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra.

Khu vực này chính là vùng nội bộ trong sao huyệt của Đại Yêu Vương Sư Tử Thủy Tinh, tồn tại nhiều nguy hiểm chưa biết.

Trên đường đi, hai người đi mất mười ngày liên tục, Dương Bách Xuyên phát hiện phương hướng cảm ứng từ Sinh Tử Phù đang dẫn bọn họ đi sâu hơn vào bên trong, khiến hắn có chút lo lắng. Ban đầu hắn đã dặn Nhiếp Hồn lão tổ chờ mình ở khu vực ranh giới, nhưng bây giờ xem ra ba người Nhiếp Hồn lão tổ, Lạc Dương và Tuyết Hương không đợi hắn.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó ...

Trong lòng Dương Bách Xuyên càng nghĩ càng sốt ruột, lẽ ra Nhiếp Hồn lão tổ và đám người Lạc Dương phải đợi hắn, nhưng hiện giờ xem ra bọn họ lại không đợi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4757: Đúng vậy



"Xuyên tử, không đúng lắm nha? Sao càng đi càng vào sâu thế này, ngươi chắc chắn đã hẹn bọn họ chờ ở ranh giới giữa trong và ngoài không?" Đông Phương Thiết Nhân không kìm được mà lên tiếng.

Lúc này, sắc mặt Dương Bách Xuyên có chút âm trầm, nói ra suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.

Đông Phương Thiết Nhan nghe xong thì nhìn Dương Bach Xuyen, muon nói lại thôi.

Dương Bách Xuyên bèn nói: "Có gì thì cứ nói, giữa huynh đệ chúng ta không cần khách khí.”

Đông Phương Thiết Nhân gật đầu rồi lên tiếng: "Không phải ta muốn dội gáo nước lạnh vào huynh, nhưng ý của huynh là có thể bọn họ đã gặp sự cố khác, có khả năng đụng phải người khác nên mới không chờ chúng ta mà đi sâu vào tận bên trong mê cung Thủy Tinh ...? "

Dương Bách Xuyên trả lời: "Đúng vậy, chẳng lẽ còn khả năng nào khác?"

Đông Phương Thiết Nhân lại nói: “Huynh chắc chắn là khả năng khống chế Nhiếp Hồn lão tổ của huynh là tuyệt đối không có sai sót nào sao? Có khi nào Nhiếp Hồn lại nảy sinh tà tâm không? Huynh nghĩ mà xem, trong nhóm chúng ta, chỉ có Nhiếp Hồn lão tổ đã từng đến đây, hơn nữa, tu vi của lão ta lại là Tiên Vương đại viên mãn. Sau khi huynh rời đi, tu vi của Lạc Dương và Tuyết Hương lại cách lão ta quá xa ... "

"Ý của huynh là Nhiếp Hồn lão tổ có vấn đề?" Lúc này Dương Bách Xuyên thoáng ngẩn người, nhưng rồi lập tức nói: "Không thể nào, ta đã gieo Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ, đến bây giờ vẫn còn cảm ứng được. Nếu như lão ta thật sự dám làm càn thì điều kiện tiên quyết là phải hóa giải được Sinh Tử Phù trong cơ thể, mà Sinh Tử Phù là bí thuật thần thông, chỉ ta mới có thể giải được, Nhiếp Hồn lão tổ không thể nào phản bội được ... "

Tuy là Dương Bách Xuyên nói như thế nhưng trong lòng hắn lại không khỏi lo lắng. Quả thật, Sinh Tử Phù là độc nhất vô nhị, nhưng các bí thuật thần thông trên thế gian này đều có thuộc tính tương sinh tương khắc, nhỡ đâu Nhiếp Hồn lão tổ tìm ra cách hóa giải Sinh Tử Phù trong cơ thể thì sao?

Trên đời này không có gì là tuyệt đối, khó mà nói trước được điều gì.

Mặc dù ngoài miệng thì Dương Bách Xuyên nói không thể, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra sự nghi ngờ đối với Nhiếp Hồn lão tổ, hắn biết lời Đông Phương THiết Nhất nói không phải là không có lý. Trên thực tế, bất kể là về tu vi hay kinh nghiệm thì Nhiếp Hồn lão tổ đều là lão làng, có khi nào lão ta nhân lúc mình không ở đây mà làm gì đó xấu xa không? Biết đâu lão ta lại dám lợi dụng Tuyết Hương và Lạc Dương làm quân bài ép mình?

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ lên tiếng gọi Đông Phương Thiết Nhân rồi bước nhanh hơn.

Đông Phương Thiết Nhân cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Dương Bách Xuyên, hắn lập tức lên tiếng trấn an: "Xuyên tử, huynh cũng đừng lo quá, có lẽ do ta suy nghĩ nhiều thôi, nếu huynh có thể cảm nhận được Sinh Tử Phù trong cơ thể của Nhiếp Hồn lão tổ thì chúng ta nhanh chóng tìm đến xem sao, có thể bọn họ thật sự đã gặp phải kẻ địch nào đó thì sa. Dù sao đây cũng là Tiên Vực Hỗn Loạn, nơi này có rất nhiều chủng tộc và thế lực khác nhau; là nơi tìm kiếm bảo vật và phiêu lưu, bất kỳ sinh linh tu luyện nào cũng có thể xuất hiện."

“Ừm ... " Dương Bách Xuyên khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu nghĩ đến những điều tồi tệ nhất.

Hắn thật sự lo lắng là Nhiếp Hồn lão tổ sẽ lợi dụng Tuyết Hương và Lạc Dương để uy h**p mình, đích thực là hắn có thể khống chế Nhiếp Hồn lão tổ, nhưng còn Tuyết Hương và Lạc Dương thì không. Nếu Nhiếp Hồn lão tổ sử dụng thủ đoạn, chẳng hạn bắt Lạc Dương và Tuyết Hương uy h**p hắn thì sao?

Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?

Hơn nữa, Nhiếp Hồn lão tổ còn tu luyện Nhiếp Hồn Đại Pháp, đây cũng mà một phương pháp tà môn dùng để khống chế người khác, nếu như lão ta cũng dùng phương pháp khống chế giống như Sinh Tử Phù trong cơ thể Lạc Dương và Tuyết Hương, sau đó ép buộc hắn giải trừ Sinh Tử Phù thì sao đây?

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy hoàn toàn có khả năng đó!

Sơ suất, quá sơ suất, bản thân mình vẫn là quá non, không so được với lão quái vật đã tu luyện hơn mấy ngàn vạn năm kia.

Tinh thần của hắn có chút tan rã ..

Nhưng đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng chửi bới chấn động như sấm nổ: “Ầm, tên gà yếu nhà ngươi, ngươi đang nghĩ gì thế, tâm thần không vững, đạo tâm tan rã, ngươi muốn chết hay sao, biết thế nào là tẩu hỏa nhập ma không?"

Là tiếng truyền âm của chim Thần, khiến Dương Bách Xuyên bừng tỉnh.

“Suy nghĩ nhiều chỉ càng làm ngươi thêm tâm phiền ý loạn thôi, cho nên cứ yên tâm đi, tất cả mọi sự trên thế gian đều có nguyên lý của nó, đến lúc đó hãy xem tình hình rồi tính tiếp. Hơn nữa, ta thấy Nhiếp Hồn lão tổ chưa chắc đã có gan làm gì, trừ khi lão ta không muốn sống nữa, những điều này, nói cho cùng chỉ là do ngươi suy diễn mà thôi ... "

Nghe xong lời mang mỏ của chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy có lý nên trong lòng lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn cười khổ một tiếng rồi nói: "Đa tạ ~"

"Ha ha, ngưoi nói gì? Lao tử không nghe ro, nói lại lần nữa đi~" Chim Thần Ma lớn tiếng.

"Đa tạ, cai con chim lắm lông nhà ngươi!" Dương Bách Xuyên chửi một câu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4758: Kể từ năm đo



“Không dễ dàng gì, ta không dám nhận đâu, sau này tiểu tử ngươi ít ăn h**p lão tử thì ta đã thắp hương cảm tạ rồi. Ha ha, không ngờ con gà yếu như ngươi cũng biết lễ phép đấy ... "

Chim Thần Ma cười lớn đầy thích thú.

Sau khi được chim Thần Ma giảng giải một phen, trong lòng Dương Bách Xuyên loại bỏ tạp niệm, đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vừa đấu khẩu với chim Thần Ma trong đầu, hắn vừa tăng tốc bước chân mà không dừng lại, bên cạnh hắn là Đông Phương Thiết Nhân, còn Hồng Y thì đang lặng lẽ theo sát phía sau.

Khoảng ba ngày sau, cảm ứng của Dương Bách Xuyên với Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ ngày càng rõ ràng hơn, hắn biết mình sắp tiếp cận được bọn họ ...

Cũng không biết rốt cuộc nơi này rộng lớn bao nhiêu, chỉ biết là hai người cảm thấy như mình luôn ở trong những ngọn nui bang, số lượng nui bang lớn nhỏ không đếm xuể. Nhưng tại một thời điểm nào đó, khi vượt qua một ngọn núi băng, cảm ứng đối với Sinh Tử Phù của Dương Bách Xuyên lại càng mạnh mẽ hơn.

"Xuyên tử, ngươi có cảm ứng được không?" Đông Phương Thiết Nhân cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Dương Bách Xuyên.

“Ừ, có lẽ bọn họ ở phía trước không xa." Dương Bách Xuyên cố gắng kìm nén nỗi lo lắng trong lòng mà trả lời.

Hai người nhanh chân bước tới, nhưng phát hiện mình đã đi vào một thung lũng băng sơn.

Sở dĩ gọi là thung lũng là bởi vì hai bên là những ngọn núi băng khổng lồ, vả lại, con đường càng đi càng chật hẹp.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy được điểm cuối, nhìn chung là đã đi vào giữa thung lũng.

Đi được khoảng trăm mét, bên tai Dương Bách Xuyên và Đông Phương Thiết Nhân bỗng nghe thấy tiếng nói truyền đến.

"Không ... không được ... "

Giọng nói này có chút quen thuộc.

Dưong Bach Xuyen nghe giong như giong của Nhiep Hồn lão tổ, hơn nữa nghe có vẻ rất hoảng loạn.

Hắn nhìn sang Đông Phương Thiết Nhân, Đông Phương cũng gật đầu, nói: "Ta cũng nghe giống giọng nói của Nhiếp Hồn lão tổ."

“Đi ~"

Dương Bách Xuyên tăng tốc bước chân, trong lòng lại đầy nghi hoặc.

Nếu that sự Nhiếp Hồn lão tổ phản bội hắn thì lẽ ra không thể có giọng điệu hoảng loạn như vậy. Hơn nữa, Nhiếp Hồn lão tổ đường đường có tu vi Tiên Vương đại viên mãn thì làm sao có thể thê thảm đến mức này?

Nghe giọng nói như thể lão ta đang cầu xin điều gì đó.

“Âm ... "

"A ~"

Tiếng hét thảm kèm theo tiếng động đánh nhau dữ dội truyền đến, lần này Dương Bách Xuyên nghe thấy rõ ràng, đó chính là tiếng hét đau đớn của Nhiếp Hồn lão tổ, cũng chính là Ốc Hữu Chí.

Quẹo qua một khúc cua, Dương Bách Xuyên và Đông Phương Thiết Nhân cuối cùng cũng nhìn thấy ...

Và khoảnh khắc ấy, Dương Bách Xuyên hiểu rõ mọi chuyện, hắn biết mình đã trách lầm Ốc Hữu Chí, cũng như hoàn toàn không tính đến tình huống quan trọng liên quan đen Lạc Dương.

Lúc này, cách họ khoảng năm mươi mét là một bãi đất trống trước cửa động băng lớn trong thung lũng.

Nhiếp Hồn lão tổ Ốc Hữu Chí cùng Hắc Giáp Khôi Lỗi, Tuyết Hương và Lạc Dương đều ở đó, đủ mặt mọi người nhưng là trong trạng thái đối đầu.

Chính xác hơn là Lạc Dương đang đối đầu với những người còn lại, hoặc nói đúng hơn là đang đánh Nhiếp Hồn lão tổ Ốc Hữu Chí tơi tả.

Tình cảnh trong sân lúc này là toàn thân Tuyết Hương đẫm máu, nửa người tựa vào cửa động băng, toàn thân khôi lỗi Hắc Giáp thì bị ma khí quấn lấy, liên tục giãy giụa, rõ ràng là bị ma khí trói buộc. Nhiếp Hồn lão tổ Ốc Hữu Chí thì phun máu, nửa quỳ trên mặt đất, trong tay cầm cây pháp trượng đầu lâu, ánh đỏ rực tỏa ra nguồn năng lượng mạnh mẽ đối đầu với Lạc Dương.

Nhìn qua, có vẻ như Nhiếp Hồn lão tổ đang cố gắng bảo vệ Tuyết Hương.

Còn về Lạc Dương, lúc này mái tóc dài của nàng ta đã hóa thành màu đỏ rực, tung bay phất phới giữa trời, còn liên tục tấn công Nhiếp Hồn lão tổ.

Lạc Duong đa hoa ma, hoac co the noi la y thuc Ma Than trong cơ the nang ta đã xuất hiện.

Trong tình huống này, Nhiếp Hồn lão tổ chỉ còn cách cắn răng chống đỡ.

Trong lòng Dương Bách Xuyên chợt hoang hốt, han nhận ra mình đã tính sai, đã quên mất rằng ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương vẫn là một quả bom hẹn giờ. Khi hắn có mặt thì đương nhiên có thể canh chừng để trấn áp ý thức Ma Thần bất cứ luc nào, thậm chí han đã khắc minh văn Côn Bằng lên cơ thể Lạc Dương để trấn áp nàng ta.

Kể từ năm đo ý thức Ma Thần bị trấn áp, mọi chuyện vẫn xem như luôn yên ổn, những năm gần đây, mỗi khi Lạc Dương gặp nạn, ý thức Ma Thần không những không gây rối mà còn xuất hiện kịp thời để giúp đỡ Lạc Dương vượt qua nguy hiểm, thế cho nên hắn cũng dần buông lỏng cảnh giác đối với ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương.

Nhưng lúc này, Lạc Dương hay đung hơn là ý thức Ma Thần đột nhiên tung một đòn đánh mạnh vào Nhiếp Hồn lão tổ khiến lão ta bị đánh bay ra xa, còn Lạc Dương thì lùi lại trăm mét rồi đứng trước cửa động băng với nụ cười đầy tà khí, ánh mắt lại nhìn về phía Dương Bách Xuyên.

Nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên chợt nặng trĩu, bởi vì khi hắn kích hoạt minh văn Côn Bang trên người Lạc Dương, nó không hề có phản ứng chút nào, điều này chỉ có thể chứng tỏ ý thức Ma Thần thực sự đã hóa giải được minh văn trên người Lạc Dương và thoát khỏi sự áp chế ràng buộc.

“Khà khà khà ... Tiểu sư thúc, ngài đến muộn rồi, sư điệt ta đã mượn sức mạnh chí âm vô cực từ viên tinh thạch Thủy Tinh này để hóa giải minh văn trấn áp mà ngài đã khắc lên người ta, bây giờ tiểu sư thúc phải cẩn thận đó, sư điệt ta sẽ khiến ngài phải đau đầu đây, ha ha ha ... ”

Lạc Dương hay đúng hơn là ý thức Ma Thần trong nàng ta đang cười lớn đầy ngạo nghễ, trong tiếng cười mang theo sự hận thù với Dương Bách Xuyên, như muốn xé xác hắn thành trăm mảnh.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4759: Nàng ta gọi



Dương Bách Xuyên nghe Ma Thần Lạc Dương nói, hắn biết ma đầu này hận mình đến mức nào.

Nàng ta gọi tiểu sư thúc một cách chế giễu, Dương Bách Xuyên cũng có thể hiểu được lý do tại sao ma đầu này lại hận mình như vậy. Bởi vì lúc trước chính hắn đã cắt ngang quá trình dung hợp của nàng ta với Lạc Dương, đồng thời bị hắn trấn áp khắc văn Côn Băng trong thời gian dài.

Đường đường là Ma Thần mà lại bị hắn trấn áp uy h**p, hận là chuyện đương nhiên.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không thể để mặc ý niệm Ma Thần tai học Lạc Dương, tình hình này thì có vẻ ý thức Lạc Dương đã không áp chế được ma đầu.

Khi bước vao nơi chí am như động Thủy Tinh này thì đã để ma đầu chiếm ưu thế, hóa giải khắc văn Côn Băng, áp xuống ý thức Lạc Dương, chiếm thế chủ động.

Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ không để nàng ta tiếp tục, hắn xuất hiện bên cạnh Tuyết Hương, hỏi: "Nàng sao rồi?"

"Ta vẫn chịu được." Tuyết Hương suy yếu nói. Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra được nàng bị thương rất nặng.

"Đừng nói nữa, vao bình Can Khon điều trị đi." Noi xong hắn thu Tuyết Hương vào trong không gian.

Sau đó phất tay, một đóa Thanh Liên Tiên Hỏa bay lên người đại hán Hắc Giáp, đốt cháy ma khí trên người hắn ta.

Thanh Liên Tiên Hỏa là chí dương chí cương, ma khí chí âm, hai bên tương khắc.

"Chủ nhân, lão nô vô dụng không bao vệ được chủ mẫu." Nhiếp Hồn lão tổ

nói.

"Ngươi đã làm rất tốt rồi, vết thương sao rồi?" Dương Bách Xuyên giơ tay ý bảo Nhiếp Hồn lão tổ đừng tự trách.

“Sau khi ngài rời khỏi, ba người chúng ta đã ngồi tu luyện tại chỗ. Ban đầu còn on, co mot ngay Lac Duong co nuong tinh lai trong luc tu luyen, hoi ta muon tien thạch cực phẩm, nói nàng ta sắp đột phá, yêu cầu thêm tiên thạch cực phẩm. Hiển nhiên ta không thể từ chối, dù sao nàng ta cũng là sư điệt của ngài nên đã đưa hai viên thạch cực phẩm cho nang ta, sau đó nang ta đi hỏi tiên thạch trong tay Tuyết Hương chủ mẫu ...

Sau đó Lạc Dương bắt đầu tu luyện, ta còn hộ pháp cho nàng ta ... Kết quả vài ngày sau hơi thở trên người nàng ta bùng nổ, ma khí ngập trời ... Sau đó bắt đầu làm khó dễ cho ta và chủ mẫu Tuyết Hương, đến lúc này ta mới biết trong cơ thể Lạc Dương có ma hồn.

Đánh nhau thì chúng ta không phải đối thủ, ta đã dẫn chủ mẫu Tuyết Hương trốn đi, Lạc Dương vẫn luôn đuổi theo đến tận đây và chiến đấu đến bây giờ. Nếu ngài đến muộn hơn một chút thì có khi chúng ta đã âm dương cách biệt, sau khi ma hóa, Lạc Dương rất khó chơi ... "

Cũng trách trước khi đi han không nói cho Nhiếp Hồn lão tổ chuyện của Lạc Dương. Tuy Tuyết Hương biết nhưng tóm lại nha đầu này vẫn rất ngây thơ.
 
Back
Top Bottom