Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4540: Dùng ba giọt nước



Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên đứng dậy nói: "Ta cần phải bế quan chữ trị, lượng tiêu hao của Nguyên Thần quá lớn. Lạc Dương, trong thời gian này vất vả cho ngươi rồi, nếu có người đến cửa gây phiền phức, ngươi cứ thông báo cho ta càng sớm càng tốt."

Cảnh Xán không nhịn được nói: "Xuyên tử, sao chúng ta không rời khỏi đây, chắc chắn người tên Vu Nhất Phổ kia thật sự có liên quan đến Vu Thiên Tôn, chúng ta ... "

Dương Bách Xuyên biết Cảnh Xán đang lo lắng cái gì.

Hắn mỉm cười nói: "Với câu nói của Hắc Liên lúc sắp rời đi, tạm thời chúng ta sẽ an toàn, hơn nữa Tiên Vực Hỗn Loạn lớn như vậy, chúng ta có thể đi đâu? Luôn luôn trốn tránh cũng không phải là cách, nói chung, nước đến thành chặn, nơi này là Tiên Vực Hỗn Loạn, ta cũng không sợ."

Lạc Dương trả lời, nhưng lại nói ra một điều mà Dương Bách Xuyên không ngờ tới

Chỉ nghe Lạc Dương nói: "Tiểu sư thúc không cần lo lắng, tam đại tiên tôn ở Tiên Vực Hỗn Loạn cũng không phải là tồn tại kiểu một tay che trời, chủ yếu nơi này là Tiên Vực Hỗn Loạn, cho dù là tiên tôn cũng không dám làm loạn. Hơn nữa, còn có một quy tắc bất thành văn, nếu Tiên Đế đến động thủ trong Tiên Vực Hỗn Loạn, một số cường giả ẩn nấp trong Tiên Vực Hỗn Loạn cũng sẽ không ngồi yên. Cho nên, chỉ cần không phải là Tiên Đế thì mọi chuyen đều dễ nói, Tiểu sư thuc cứ yên tâm, thương thế của ta sắp khôi phục rồi, tiếp theo ta sẽ làm hộ pháp cho."

Nghe Lạc Dương nói vậy, Dương Bách Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó lại hỏi: "Vết thương của ngươi thật sự không sao chứ?"

Trong câu này còn có một ý nghĩa khác là hắn đang nói về ý thức Ma Thần, Lạc Dương có thể nghe ra, gật đầu nói: "Tạm thời ta đã đạt được thỏa thuận với nàng ta, nàng ta sẽ không gây chuyện, thời gian ban ngày sẽ thuộc về ta, ban đêm sẽ thuộc về nàng nàng ta, giữa hai bên không động đến nhau."

"Vậy là tốt rồi, vất vả cho ngươi quá, ta đi bế quan dưỡng thương đây ... "

Sau khi Dương Bách Xuyên dặn dò xong, hắn bước vào mật thất tu luyện.

Tình trạng hiện giờ của hắn không tốt lắm, mọi mặt đều không tốt.

Càn Khôn Đạo Nguyên đã bị phá vỡ, không có pháp lực, cộng thêm trận chiến hôm nay đã tiêu hao rất nhiều Nguyên Thần, cũng ở trong trạng thái không ổn định

Cùng với sự ra đi của Hắc Liên, tâm trạng hn rất chán nản, hoàn toàn cần phải điều trị cho thật tốt.

Sau khi đóng cửa lại, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động và tiến vào không gian bình Can Khôn, han vẫn còn lo lắng cho Tuyết Hương.

Bước vào bình Can Khôn, hắn đã tìm thấy Tuyết Hương và chim Thần Ma trước.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Tuyết Hương biến thành thân thể bản thể dài trăm mét, nằm trên bờ hồ Long Ngư, chim Thần Ma thì đang ở bên cạnh nàng ấy.

Nhìn có vẻ hai người đều đang ở trạng thái ngủ say.

Sau khi kiểm tra, Dương Bách Xuyên phát hiện trong cơ thể Tuyết Hương lúc này có một lực lượng quen thuộc và cường đại, dường như đang tiến hóa.

Mà thương thế của nàng ấy đã sớm hồi phục.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn về phía chim Thần Ma.

Hắn hiểu ra rồi, chim Thần Ma đã cứu Tuyết Hương.

Không chỉ giúp Tuyết Hương hồi phục thương thế, mà còn giúp nàng ấy bắt đầu tiến hoa lên cấp độ mới.

Mấu chốt của việc này đương nhiên là nghĩ đến tinh huyết bản mạng của chim Thần Ma, giống như lúc chim Thần Ma đã cứu hắn trước đây, nó cũng dùng một giọt tinh huyết bản mạng để cứu hắn, đồng thời giúp hắn đột phá tu vi.

Rất rõ rang, tinh huyết bản mạng của chim Thần Ma là thứ không hề tầm thường, nếu lần này hắn không cầu xin chim Thần Ma, đoán chừng tên này cũng sẽ không ra tay cứu Tuyết Hương.

Mặc dù không biết cái giá phải trả lớn cỡ nào, nhưng xem ra chắc chắn không nhỏ.

Chim Thần Ma đã rơi vào trạng thái ngủ say, hơn nữa, trong cảm giác của Dương Bách Xuyên, khí tức của nó rất bất ổn, thậm chí sinh cơ cũng như có như không.

Thấy tình huống này, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng hổ thẹn, hắn bèn đặt chim Thần Ma lên đá Sinh Mệnh.

Hắn mơ hồ cảm thấy lần này có thể chính là một cái trong tu luyện Niết Bàn.

Đúng như Hắc Liên nói, nhưng sau khi Hắc Liên rời khỏi biển ý thức của hắn, cảm giác như Nguyên Thần đã không còn xiềng xích, hắn trở nên khoan khoái hơn, mờ mịt cảm thấy sẽ có sự thay đổi trong tu luyện của mình.

Có vẻ như tình hình tu luyện vô cùng tồi tệ, nhưng thực ra sâu trong nội tâm hắn lại cảm thấy rằng sẽ có một máy móc đặc biệt xuất hiện.

Trong đầu hắn nhớ tới câu nói của Hắc Liên, nàng nói việc tu luyện của hắn sau này sẽ tiến triển cực nhanh.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4541: Lần này đã có lúc dùng tới



Tình hình trong cơ thể hắn tương đối gay go, phải chầm chậm từng bước một.

Trước tiên, Dương Bách Xuyên phải khôi phục lực nguyên thần.

Hắn cũng muốn thử cảm ngộ nguyên thần và tu luyện, sau khi Hắc Liên rời đi, liệu tu luyện có thật sự nhanh chóng như nàng nói hay không?

Khôi phục lực nguyên thần, trong tay Dương Bách Xuyên có ma hồn châu, lúc trước hắn đã dùng mất một viên, bây giờ còn lại bốn viên.

Lần này đã có lúc dùng tới.

Hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh lại, trong tay lóe lên, một viên ma hồn châu xuất hiện, Dương Bách Xuyên bắt đầu hấp thụ tu luyện.

Câu nói tu luyện không kể năm tháng lần nữa được thể hiện, Dương Bách Xuyên quên đi thời gian, hắn toàn toàn đắm chìm vào tu luyện.

Lúc này, việc phục hồi, bổ sung nguyên thần đã tiêu hao đã vượt qua dự liệu, cả bốn viên ma hồn châu đã bị hấp thụ gần như không còn mới có thể khiến nguyên thần của hắn trở về trở về trạng thái như ngày xưa.

May mà không để lại di chứng gì.

Sau khi điều dưỡng, Dương Bách Xuyên cảm nhận kỹ lại, quả nhiên phát hiện ra chỗ khác biệt.

Ý thức ... cua han đều được tang len, duờng nhu trở nen linh hoạt hơn rat nhiều, nghĩ tới chuyện gì đều có thể thông suốt, phản ứng vô cùng nhanh nhạy.

Đúng như những gì Hắc Liên nói, không bị nàng ảnh hưởng, tu luyện quả thật có sự thay đổi.

Một số điều mà trước đây hắn không hiểu, hoặc tu luyện bị mắc kẹt, bây giờ như được khai thông.

Quả nhiên là không tầm thường.

Phát hiện này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ.

Sau đó Dương Bách Xuyên bắt đầu suy nghĩ về vấn đề chữa trị Càn Khôn Đạo Nguyên.

Nếu như Can Khôn Đạo Nguyên không khôi phục, tu vi của hắn sẽ dừng ở cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ kỳ, mãi mãi không tăng lên, rất nhiều bản lĩnh không thể phát huy ra được.

Đạo Nguyên là gốc rễ của tu vi.

Nhất định phải nghĩ cách khôi phục.

Dựa theo cách trước kia, Dưong Bách Xuyên cảm thấy mình nên tìm thiên tài bảo vật nào đó để chữa trị vết nứt của Càn Khôn Đạo Nguyên, nhưng sau khi khôi phục lại nguyên thần, trong trạng thái tu luyện không linh, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình nên dùng phương pháp tu luyện để khôi phục.

Suy cho cùng thì đạo nguyên là gốc rễ của tu luyện, tu luyện là động lực của tất cả.

Nội công và ngoại công mà hắn tu luyện không phải những công pháp tầm thường, về mặt lý thuyết thì chúng có tác dụng hồi phục.

Huống chi, nếu để hắn tìm thiên tài bảo vật thì cũng chưa chắc khôi phục được, cũng không biết loại bảo vật nào mới có tác dụng đó, hắn phải hỏi chim Thần Ma, nhưng với tình trạng hiện tại của nó thì, thôi đừng nghĩ nữa, không biết bao giờ mới tỉnh lại được?

Nghĩ tới vấn đề này, đầu óc Dương Bách Xuyên như được khai sáng, hắn biết những suy nghĩ trước kia của mình là sai lầm.

Vấn đề khôi phục vết nứt của Càn Khôn Đạo Nguyên, cách đầu tiên hắn nghĩ tới chính là nhờ sự trợ giúp của ngoại lực, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ giải quyết vấn đề từ bên trong.

Hiện tại thì sao?

Hắc Liên rời khỏi, nguyên thần của hắn không còn bị ảnh hưởng, hắn đã tiêu hao bốn viên ma hồn châu để khôi phục sức mạnh nguyên thần, giup nguyên thần và tư duy ý thức trở về trạng thái bình thường.

Hắn nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, mặc dù Càn Khôn Đạo Nguyên xuất hiện vết nứt, nhưng ... kinh mạch trong cơ thể, vận chuyển của công pháp vẫn bình thường.

Noi đung ra thì han vẫn có thể tu luyện, chỉ là bởi vì Can Khôn Đạo Nguyên bị nứt nên sức mạnh sau khi vận công pháp không tích trữ được trong Càn Khôn Đạo Nguyên, nguyên nhân này được phân tích do Càn Khôn Đạo Nguyên có vết nứt, vậy nên không chứa được bất cứ một tia pháp lực nào.

Đương nhiên là không còn gốc rễ để tu luyện.

Suy nghĩ trước kia của hắn chỉ là nghĩ cách khôi phục Càn Khôn Đạo Nguyên, những chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tu luyện.

Bây giờ nghĩ lại, đây vốn là một thứ tích hợp.

Khôi phục Can Khôn Đạo Nguyên trong tu luyen cũng không han không thể?

Cách mà hắn nghĩ tới là dùng sức mạnh nguyên thần bao quanh Càn Khôn Đạo Nguyên, bọc lấy vết nứt, sau đó vận công pháp tu luyện, như vậy thì bên trong Càn Khôn Đạo Nguyên có thể tích trữ lực lượng.

Bên trong có lực lượng thì han có thể kết hợp bên ngoai về bên trong, bắt đầu khôi phục vết nứt, sau đó chữa trị Càn Khôn Đạo Nguyên.

Đương nhiên cách này chỉ là suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, có thành công hay không còn phải thực hành mới biết được.

Nhưng hắn có linh cảm cách này thực hiện được, chỉ là có thể sẽ khó khăn.

Nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần có một tia hy vọng thì đều đáng giá để thử.

Khi Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vận chuyển đi khắp cơ thể, năng lượng của Linh Đào bị hắn hấp thụ ...

Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi an tâm, hắn thấy năng lượng tiến vào đang đi về phía đạo nguyên.

Bây giờ hắn chỉ lo xảy ra sai sót, cũng không biết cách dùng sức mạnh nguyên thần để bọc lấy Càn Khôn Đạo Nguyên có được hay không?

Nếu thành công thì hắn sẽ có khả năng khôi phục được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4542: Có lẽ Hắc Liên nói không sai!



Nhưng nếu thất bại thì chỉ có thể nghĩ cách khác.

Ngay sau đó, năng lượng trong toàn thân tiến vào Đạo Nguyên Càn Khôn.

Âm!

Cơ thể nặng nề, Càn Khôn Đạo Nguyên chấn động, phát ra tiếng rung nhẹ/

Điều này Dương Bách Xuyên căng thẳng.

Hắn cho rằng mình đã thất bại.

Nhưng giây tiếp theo hắn lại nở nụ cười.

"Không thất bại ~ha ha."

Trong lòng Dương Bách Xuyên cười lớn.

Biện pháp này quả nhiên có thể.

Năng lượng của nguyên thần bao lại, nhưng sau khi tiến vào trong cũng không xuất hiện sự cố, chỉ rung lên một tiếng thích ứng mà thôi.

Cách này có hiệu quả.

Lực lượng lưu trữ ở Can Khôn Đạo Nguyên.

Dương Bách Xuyen biết không có van đề, chỉ cần Can Khôn Đạo Nguyên có thể dự trữ được pháp lực thì hắn sẽ kết hợp được trong ngoài, bắt đầu chữa trị.

Khiếu huyệt toàn thân mở ra hấp thu sức mạnh của đất trời, vận chuyển kinh mạch quanh than, tien vao Can Khon Đạo Nguyen, như thế mới co thể hoan thành một vòng, mang năng lượng hấp thụ vào chuyển hóa thành pháp lực rồi lưu trữ ở trong đạo nguyên.

Sau khi liên tục hấp thu tục không ngừng, lực nguyên thần bao vây đạo nguyên, cũng không có gì thay đổi, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có thể yên tâm, hắn bắt đầu điều động pháp lực thử chữa trị vết rách trên đạo nguyên.

Vết nứt đầu tiên bắt đầu rất chậm, nhưng nó có tác dụng.

Hắn biết đây là bắt đầu của điềm lành, chỉ cần có thể chữa trị có hiệu quả thì hắn sẽ khôi phục được Càn Khôn Đạo Nguyên.

Hắn phát hiện lúc này lực nguyên thần là thứ tốt, có thể giúp dung hợp pháp lực trên vết rách.

Kích thước của vết nứt đang thu nhỏ lại.

Cũng không biết qua bao lâu, lực lượng của mười quả linh đào đã được hấp thu sạch sẽ, nhưng giờ phút này Dương Bách Xuyên lại vui mừng phát hiện, sau khi hắn vận công thì lực lượng của đất trời lại hấp thụ càng lúc càng nhanh.

Ở nơi không có năng lượng của Linh Đào vẫn hấp thụ lực lương vô cùng nhanh, năng lượng phía xa xa không ngừng tiến vào trong cơ thể.

Tu luyện nhanh hơn gấp mười lần so với bình thường.

Lực lương khắp nơi đều đang hội tụ lại đây, cơ thể hắn biến thành một cái hố đen, giống như rắn nuốt cá voi, cướp năng lượng của đất trời vào trong cơ thể, chuyển hóa thành pháp lực.

Thời gian trôi qua càng lâu thì năng lượng của đất trời tiến vào trong cơ thể hắn càng nhiều, hắn phát hiện tốc độ chữa trị vết nứt cũng đang tăng lên.

Chẳng lẽ đây là thiên phú của Hắc Liên để lại sau khi nó rời đi?

Trong lòng Dương Bách Xuyên có hơi cảm khái.

Bây giờ xem ra quả thật là như vậy, Hắc Liên nói sự tồn tại của nàng ảnh hưởng đến nguyên thần của hắn, nói cách khác là áp chế thiên phú tu luyện của hắn.

Thiên phú của hắn có thể sánh vai với thiên tài ở thời kỳ viễn cổ, đương nhiên đây là Hắc Liên nói, cũng không biết thật hay giả, dù sao là do nàng đang áp chế hắn, đợi nàng rời đi thì tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng nhanh chóng.

Có lẽ Hắc Liên nói không sai!

Bỗng nhiên Càn Khôn Đạo Nguyên của hắn chấn động nhẹ, đã được chữa trị hoàn toàn!

Ngay sau đó, bên trong Càn Khôn Đạo Nguyên của hắn lóe ra vầng sáng, giống như một lần được lột xác.

Cùng lúc đó, khi Càn Khôn Đạo Nguyên chữa lành, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được sự tồn tại của chuông Đông Hoàng, cánh cửa U Đô và mệnh tinh thần tượng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, là một ngày, hay là một tháng, hoặc là một năm, thậm chí lâu hơn.

Dương Bách Xuyên hoàn toàn chìm vào trạng thái tu luyện.

Ngoại giới lấy nơi bọn họ làm trung tâm, nguyên khí xung quanh ùn ùn éo tới, lan rộng ra hơn ngàn dặm.

Năng lượng của đất trời hội tụ về một nơi đã kinh động rất nhiều tu sĩ ở thành Tiên Đan.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4543: Tiên Thành Hỗn Loạn



Chính Dương Bách Xuyên cũng không biết khả năng cướp đoạt sức mạnh thiên địa trong lúc tu luyện của mình khủng khiếp tới cỡ nào, thậm chí còn làm kinh động rất nhiều sinh linh sống trong Tiên Thành Hỗn Loạn.

Lúc này, tâm trí hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái tu luyện cao độ, chưa bao giờ hắn cảm thấy tu luyện lại vui sướng như hiện tại ...

***

Tiên Thành Hỗn Loạn.

Trong một gian nhà tranh năm giữa phủ đệ rộng lớn ở thành tây, một ông cụ mặc áo trắng đang ung dung tưới nước, làm cỏ cho khu vườn của mình lại đột ngột hướng mắt về phía thành đông.

Kế tiếp, ông cụ mặc áo trắng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lẩm bẩm: "Khả năng tranh đoạt sức mạnh đáng sợ thật, không biết là thần thánh phương nào đang tu luyện nữa? Người đâu, đi điều tra thử xem."

"Tuân mệnh." Giữa khoảng sân trống trải chợt vang lên một giọng nói đáp lại lời ông cụ.

Trong khu rừng trúc đen rộng lớn ở thành bắc có một người phụ nữ đang ngồi trên tảng đá lớn giữa hồ, đúng lúc này, bà ta chợt mở bừng mắt, nhìn về phía thành đông, đáy mắt lóe lên tia sáng, nhưng ngay giây sau đã khép hai mắt lại, tiếp tục thiền định.

Bên phía thành nam, trong một tòa phủ đệ sơn son thếp vàng, một chàng trai trẻ bước ra khỏi phòng, vừa nhìn về phía chân trời, vừa lẩm bẩm: "Thú vị đấy, sai người đi điều tra thử xem có phải do gia tộc Đông Phương gây ra không."

“Rõ, thưa gia chủ." Lão nô bộc khom người rời đi.

Tại thành đông, trong phủ đệ của gia tộc Đông Phương, ở hồ Kim Ngư!

Giữa hồ có một ngôi đình, được đặt tên là đình Kim Ngư. Trong đình, một ông cụ mặc áo xanh, tầm tuổi xế chiều với mái đầu bạc trắng và bộ râu dài chạm đất đang thủng thẳng đánh cờ với một thanh niên gầy còm, nhỏ thó.

"Ha ha ha, cháu biết ông nội là người tốt nhất trần đời mà." Đông Phương Thiết Nhân tức tốc bỏ dở ván cờ, thoắt cái đã chạy biến.

Nhưng vừa bước ra khỏi đình nghỉ mát, hắn ta bỗng dừng bước, ngoái đầu hỏi ông cụ: "Ông nội này, ông nhớ nghĩ cho thật kỹ đó nha, cháu mà đi thật thì có lẽ chuyến này cháu sẽ đắc tội Vu Thiên Tôn đó."

Ông cụ áo xanh hừ nhẹ một tiếng: "Hừ, mặc dù Vu Thiên Tôn đó là kẻ đứng đầu Tiên Giới thật, nhưng tay chưa dài đến độ với tới được Tiên Vực Hỗn Loạn đâu. Mà dù gã có mặt dày can dự vào, Đông Phương Hạo Thiên ông cũng không sợ. Thằng nhóc nhà cháu là cháu trai của Đông Phương Hạo Thiên này, muốn làm gì thì làm, không cần lo trước lo sau như thế, bởi kẻ cứ mãi lưỡng lự sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu. Hơn nữa, nếu cháu có thể làm quen được với thẳng nhóc kia, thậm chí là trở thành bạn tốt của nó, vậy xem như đã lập công lớn cho gia tộc Đông Phương chúng ta rồi.

Nếu ta đoán không sai, người tên Hắc Liên hôm đó có lẽ là thành viên cuối cùng còn sống sót của một gia tộc ở thời hồng hoang của Tiên Vực Hỗn Loạn, so ra thì Vu Thiên Tôn thật sự chẳng là cái đinh gì hết, nên đi đi, ông nội hy vọng cháu và thẳng nhóc đó có thể kết bạn với nhau, quả thật nhà ta nhân khẩu ít ỏi, cháu có thể kết thêm bằng hữu cũng là chuyện tốt."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4544: Với thiên phú tu luyện cỡ này



“Hì hì, ông nội này, nếu mấy gia tộc khác cũng tới góp vui thì sao ạ?" Đông Phương Thiết Nhân đảo mắt, lém lỉnh hỏi.

"Ông nội sẽ không xen vào việc giữa những người trẻ bọn cháu, nhưng mấy ông già nhà đó thì đừng mơ làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, với lại có người tới gây sự thì cháu không biết đường đánh cho một trận hả, đi mau đi!" Đông Phương Hạo Thiên bá đạo nói.

“Ha ha ha, ông nội, cháu biết phải làm sao rồi, cháu đi đây." Vừa nói hết câu, Đông Phương Thiết Nhân tức khắc biến mất khỏi phủ đệ, ngay giây sau đã xuất hiện lại trước cổng lớn một khu nhà nhỏ. Đông Phương Thiết Nhân nhìn dòng chữ trên cửa, lẩm bẩm đọc theo: "Đệ Nhất cư ... Đệ Nhất? Hì hì, thú vị thật đấy."

***

Hiện tại, Đe Nhất cư đã bị toàn bộ người dân ở Tiên Thành Hỗn Loạn nhắm tới cả ngoài sáng lẫn trong tối. Tất cả là do Dương Bách Xuyên gây ra động tĩnh quá lớn, làm Lạc Dương với Cảnh Xán căng thẳng muốn chết.

Mà cũng chẳng còn cách nào, vì theo thời gian, sức mạnh thiên địa tụ về nơi này ngày một nhiều, hiện đã dày đặc tới nỗi sắp hóa thành thực thể, thử hỏi sao động tĩnh có thể không lớn cho được.

Lạc Dương và Cảnh Xán cũng biết đây là chuyện tất yếu không thể tránh khỏi, kiểu gì cũng sẽ bị vô số người chú ý tới. Bấy giờ họ cũng đã cảm nhận được bên ngoài căn nhà thình lình xuất hiện một hơi thở lạ, thế nên họ không còn cách nào khác ngoài im lặng quan sát đồng thời tập trung tinh thần bảo vệ Dương Bách Xuyên.

Theo thời gian trôi qua, cảm xúc của Lạc Dương và Cảnh Xán chuyển dần từ căng thẳng sang khó hiểu, vì họ chờ mãi mà chẳng thấy ai tự tiện xông vào, đúng là lạ lùng, mà vậy càng hay, không có ai quấy rầy là tốt nhất.

Nghĩ vậy, hai người bình tĩnh ngồi xuống sàn, tiến vào trạng thái tu luyện, bởi những dịp bắt gặp sức mạnh thiên địa dày đặc như trong sân nhà lúc này cực kỳ hiếm hoi, không tận dụng thì phí lắm.

Không biết trong lúc Dương Bách Xuyên bế quan đã làm gì mà lại thu hút lượng lớn sức mạnh thiên địa tề tựu về đây tới vậy, nhưng chắc hẳn quá trình tu luyện hắn đang diễn ra vô cùng thuận lợi.

Cũng may là trong thời gian này, ý thức Ma Thần không chạy ra gây rắc rối, khiến Cảnh Xán có thể thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Vào một ngày nọ, sức mạnh thiên địa cuối cùng cũng dừng lại. Vài phút sau, ngoài cổng lớn vang lên tiếng gõ, kế tiếp, một giọng nói vang lên: "Đông Phương Thiết Nhân thuộc gia tộc Đông Phương ở Tiên Thành Hỗn Loạn tới đón Dương đạo hữu."

Cảnh Xán lập tức đề cao cảnh giác, Lạc Dương híp mắt nói: "Lần này tiểu sư thúc gây ra động tĩnh quá lớn, xem chừng đã làm kinh động một số thế lực ở Tiên Thành Hỗn Loạn Nếu người ta đã mò tới tận cửa, là phúc không phải họa, là họa tránh chẳng qua, Cảnh Xán, ra mở cửa đi, để ta xem là kẻ nào dám cả gan tới đây diễu võ giương oai."

"A ... Thôi được." Cảnh Xán quay sang nhìn Lạc Dương, thấy nàng ấy híp mắt đề phòng, lại nghĩ tới thực lực của nàng ấy ... Sau một hồi do dự, cuối cùng Cảnh Xán quyết định ra mở cửa, nàng ta cũng biết họ đã gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới có một số việc dù thế nào cũng không thể trốn tránh được.

***

Dưới mật thất tu luyện, đương nhiên Dương Bách Xuyên không hề hay biết lần tu luyện này của mình lại tạo thành động tĩnh lớn tới vậy.

Sau khi Can Khôn Đạo Nguyên được chữa lành, hắn lập tức chìm vào tu luyện, đến tận lúc này mới ngừng lại, hơn nữa còn là chủ động dừng. Bấy giờ, hắn mới phát hiện bản thân đã tình cờ tu luyện thẳng một mạch tới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa sẽ đột phá cảnh giới Tiên Quân.

Kết quả này khiến hắn ngơ ngác cả nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Đúng là tiến bộ vượt bậc luôn ha." Sau khi cảm nhận được tu vi Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn đỉnh phong trong người là thế nào, họ Dương không kiềm được mà cảm thán.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng tin những lời Hắc Liên nói không phải dối trá, một khi nguyên thần không còn bị Hắc Liên ảnh hưởng, thiên phú tu luyện của hắn tức khắc bộc phát.

Tính ra thì hình như mới ba tháng trôi qua thôi. Nghĩa là trong vòng ba tháng, hắn không chỉ khôi phục lại Càn Khôn Đạo Nguyên, mà còn đánh sâu một đường từ sơ phẩm Hon Nguyen Đạo Tiên cảnh toi Hỗn Nguyên đại viên mãn đỉnh phong, có thể tiến vào Tiên Quân cảnh bất cứ lúc nào.

Hiện tại, dưới mat thất vẫn còn tồn đọng chut sức mạnh thiên địa thực thể hoá, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã vô tình hấp thu lượng lớn sức mạnh thiên địa, chẳng trách lại có thể nhảy vọt tới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn cảnh chỉ trong một lần.

Hắn đúng là thiên tài! - Bên trên là lời tự đánh giá của họ Dương về bản thân.

Sau khi vận công kiểm tra, hắn dám khẳng định tốc độ tu luyện của hắn hiện tại chắc chắn nhanh hơn những tu sĩ cùng cảnh giới gấp mười lần.

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên mới có cảm giác bản thân giống một người tu luyện có thiên phú căn cơ mười phân vẹn mười như lời ông già từng nói.

Với thiên phú tu luyện cỡ này, hắn xứng đáng được gọi một tiếng thiên tài.

Về phần tiên dược dùng để luyện chế Kim Nguyên Hỗn Nguyên Đan thì mặc dù đã mua được đầy đủ chất phụ gia ở chợ đen, tiếc thay dược liệu chính vẫn chưa có manh mối gì. Hôm đó, sau khi bắt gặp Tuyết Hương, trận đại chiến lập tức nổ ra, họ cũng bị cuốn vào. Thế nên sau khi xuất quan, hắn sẽ đi tìm tiếp, và lần này nhất định phải tìm bằng được dược liệu chính để luyện chế Kim Nguyên Hon Nguyên Đan, bởi han có cảm giác, chỉ cần luyen chế thành công Kim Nguyên Hỗn Nguyên Đan là có thể lập tức đột phá Tiên Quân cảnh.

Và chỉ khi tu vi đạt tới cảnh giới Tiên Quân thì mới xem như chính thức tiến vào hàng ngũ cường giả của Tiên Giới.

Thứ ba là nhanh chân xem xet tình hình bên phía Tuyết Hương và chim Thần Ma, với hắn mà nói, Tuyết Hương và chim Thần Ma quan trọng hơn hai chuyện trên nhiều.

Nghĩ đến đây, trong đầu Dương Bách Xuyên loé lên tia sáng, ngay sau đó, trong một khoảnh khắc, hắn như nhìn thấy một cô gái đang ngồi cạnh hồ Long Ngư, ngạc nhiên hơn cả là đó chẳng phải Tuyết Hương sao?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4545: Tuyết Hương



Dương Bách Xuyên xuất hiện bên hồ Long Ngư.

"Tuyết Hương."

Tuyết Hương xoay người nhìn thấy Dương Bách Xuyên thì đỏ mắt, không nói gì, nhào vào trong lòng ngực hắn.

"Không sao, không sao rồi, mọi chuyện đều qua rồi."

Tuy Tuyết Hương không nói gì nhưng Dương Bách Xuyên lại biết suy nghĩ của cô nhóc ngốc này.

Đồng thời thầm mắng Yến Xích Hà mấy vạn lần, đều do Yến Xích Hà dạy tình yêu linh tinh cho Tuyết Hương, khiến cô nhóc chưa vào đời này sinh ra ảo giác với tình yêu của Nhân tộc.

Qua lần này, Dương Bách Xuyên thấy rõ được sự cố chấp của cô nhóc ngốc này, ngày thường ít nói nhưng nếu đã quyết định chuyện gì đó thì sẽ làm cho bằng được.

Trong thời khắc sinh tử, nàng lại quyết tâm đối mặt với cường giả cùng Dương Bách Xuyên, không tiếc trả giá mạng sống khiến Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động. Trong lòng hắn thầm thề sẽ càng thêm yêu thương nàng, bảo vệ nàng.

"Ngươi thì sao?" Một lúc sau Tuyết Hương buông ra, ngẩng đầu hỏi Dương Bách Xuyên.

“Ta không sao, cũng coi như nhờ họa được phúc, đột phá Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn. Đúng rồi, ngươi thì sao, để ta nhìn xem ... " Dương Bách Xuyên kiểm tra xong thì ngẩn người.

Hắn nhận ra Tuyết Hương đã đột phá Tiên Quân sơ kỳ.

Lúc đột phá hắn còn nghĩ cuối cùng cũng vượt qua Tuyết Hương, còn từng rất đắc ý, nhưng không ngờ Tuyết Hương đã là Tiên Quân sơ kỳ.

Lúc ở chợ đen, Tuyết Hương đốt cháy bản thân để tang tu vi lên Hỗn Nguyên đại viên mãn, nhưng Dương Bách Xuyên biết đó chỉ là bí pháp tạm thời.

Sau chiến đấu nàng cạn kiệt sức mạnh, có thể chết bất cứ lúc nào, cho nên hắn đã cầu xin chim Thần Ma cứu Tuyết Hương.

Hắn nhờ chim Thần Ma cứu Tuyết Hương bởi vì Dương Bách Xuyên biết tinh huyết vong mạng của chum Thần Ma vô cùng cường đại. Lần trước có thể cứu hắn, lần này có thể cứu Tuyết Hương.

Dương Bách Xuyên vô cùng vui mừng, Tuyết Hương đột phá Tiên Quân, đây là chuyện tốt. Trong số bọn họ chỉ có Lạc Dương là Tiên Vương, nhưng Lạc Dương đặc biệt bởi vì ý thức Ma Thần ảnh hưởng đến Lạc Dương.

Hiện tại Tuyết Hương là Tiên Quân, đây là chuyện tốt.

Nói chuyện xong, Dương Bách Xuyên nhìn chim Thần Ma, thấy nó vẫn như cũ.

Nhưng có đá Sinh Mệnh tẩm bổ chắc sẽ không có việc gì, cũng không biết khi nào mới tỉnh.

Dương Bách Xuyên hỏi: "Đúng rồi, tình hình của đám Mông Điềm sao rồi?"

Tuyết Hương: "Ngày đó sau khi ngươi bị huyết quang bắt đi, ta và Mông Điềm đuổi theo hơi thở của ngươi, đuổi đến Tiên Vực Hỗn Loạn. Nhưng không ngờ đụng phải Vu Nhất Phổ, sau một trận chém giết thì ta bị bắt, Mông Điềm thì mất tích, chắc Mông Điềm cũng thoát được, không biết giờ đang ở đâu. Đám Đinh Hòa Bình đang huy động Tiên Minh Luyện Tạo để tìm kiếm, còn lại thì ta không biết."

Dương Bách Xuyên: "Chắc Mông Điềm sẽ không sao, hắn là quỷ tu, bản lĩnh chạy trốn rất tốt, sau khi xuất quan ta sẽ nghĩ cách đi tìm hắn. Đại quân quỷ tu của Mông Điềm còn ở trong không gian bình Càn Khôn của ta, đến lúc đó ta sẽ phát động đi ra ngoài tìm kiếm.

Ngươi củng cố tu vi trước đi, ta phải giải quyết nốt một số chuyện, cần bế quan. Lần này chúng ta giết Vu Nhất Phổ và Trịnh Đại Sơn cùng tên Tiên Vương kia, ta đoán sau lưng chúng còn có thế lực lớn, tương lai chúng ta phải đối mặt với kẻ địch rất cường đại nên cần phải có thực lực."

Dương Bách Xuyen không noi thế lực Vu Thiên Tôn gì đó cho Tuyết Hương, chỉ nói qua loa vài câu, sợ nàng li lắng.

Dù vừa đột phá tu vi nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy thực lực không đủ, phải nghĩ cách gia tăng thực lực của bản thân mới được.

“Ta biết rồi ... " Tuyết Hương gật đầu.

Dương Bách Xuyên quay trở về đại điện Hành Cung tiếp tục bế quan.

Hắn định luyện chế tiên đan Mỹ Kim Đại La.

Lấy ra tất cả tài liệu luyện đan, Dương Bách Xuyên bắt đầu luyện đan.

Sau khi có kinh nghiệm luyện đan thì thuận lợi hơn nhiều, luyện chế được 9 viên tiên đan Mỹ Kim Đại La.

Lúc sửa sang lại vật phẩm, hắn nhì thấy một chiếc nhẫn của Tiên Vương Trịnh Đại Sơn.

Sau khi nhỏ máu, xem xét nhẫn của Trịnh Đại Sơn, hắn vô cùng vui mừng.

"Có được lại chẳng phí công, ha ha ha."

Dương Bách Xuyên phát hiện chủ dược để luyện chế đan Mỹ Kim Hỗn Nguyên.

Ngoài ra Dương Bách Xuyên còn phát hiện một vạn tiên thạch thượng phẩm trong nhẫn của Trịnh Đại Sơn, 3 vạn trung phẩm, 1 vạn hạ phẩm.

Ngoài ra còn có một ít tiên dược và tài liệu luyện khí.

Dương Bách Xuyên tiếp tục luyện đan.

Đo chính la han con chua thu kiem Đo Long vao bình Can Khôn.

Không biết bây giờ lấy kiếm Đồ Long ra liệu có gây ảnh hưởng đến không gian bình Càn Khôn hay không?

Chắc là có thể lấy ra chứ nhỉ?

Bởi vì trước kia linh hồn Can Khôn khống chế bình Càn Khôn, còn bây giờ hắn đã tiêu diệt linh hồn Can Khôn, hoàn toàn trở thành chủ nhân bình Càn Khôn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4546: Tảng đá lớn chia năm xẻ bảy



Dương Bách Xuyên cẩn thận triệu hoan kiếm Đồ Long từ trong cơ thể ra.

Kiếm Đồ Long xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.

Không có chuyện gì cả ~

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết mình không đoán sai.

Tiếp theo hắn bắt đầu tìm hiểu đạo Ngự Kiếm của Hắc Liên.

Hắn bắt đầu giải đọc bí pháp Ngự Kiếm, thật ra cũng không có quá nhiều ...

Đạo Ngự Kiếm chủ yếu là khống chế, dùng lực nguyên thần khống chế kiếm Đồ Long, pháp lực phụ trợ, thần ý tương thông, Ngự Kiếm dài ngắn và uy lực được quyết định bởi sự mạnh yếu của nguyên thần pháp lực.

Có 4 chiêu Ngự Kiếm gồm Đoạn Thủy, Phách Địa, Khai Thiên, Đồ Thần.

Dương Bách Xuyên bắt đầu tìm hiểu lý giải, nhoáng cái đã qua 2 năm, hôm nay hắn mới bắt đầu tập.

"Khởi ~"

Kiếm Đồ Long cắm trên mặt đất, Dương Bách Xuyên tiến vào giai đoạn thực chiến.

Lực nguyên thần kết nối với kiếm Đồ Long.

Kiếm Đồ Long bay ;ên.

Ngoài dự kiến, Dương Bách Xuyên không ngờ vừa thử đã thành công.

Tính nổ của kiếm Đồ Long rất mạnh, hơn nữa kiếm có kiếm linh, tính linh động và nổ càng thêm mãnh liệt, hắn chỉ thiếu mỗi khống chế.

Bây giờ Hắc Liên để lại đạo Ngự Kiếm cho hắn để hắn khống chế kiếm Đồ Long.

Nguyên thần càng mạng thì lực khống chế càng mạnh.

Ngự Kiếm nhìn như đơn giản nhưng cũng không đơn giản, cần phải sử dụng thủ quyết tương ứng mới được.

Kiếm Đồ Long bay lên đáp lại, Dương Bách Xuyên dựa theo truyền thụ của Hắc Liên, thủ quyết, vung tay: "Đi!"

Kiếm Đồ Long run lên, lay hai cái rồi bay ra 3 mét thì dừng.

Dương Bách Xuyên nhíu mày.

Không đúng ~

Hắn đã dựa theo đúng đạo Ngự Kiếm, nhưng tại sao mới bay được 3 mét?

Nếu cứ như vậy, đừng nói chém một tảng đá, ngay cả bay khoảng 10 mét cũng khó.

Lại lần nữa.

“Đi!"

Lại bay ra 3 mét.

Hai lần mới bay được 6 mét khiến Dương Bách Xuyên vô cùng buồn bực.

Lần này hắn không vội Ngự Kiếm, dừng lại tự hỏi, chắc chắn xuất hiện lỗi ở đâu đó.

Nửa canh giờ sau, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhận ra hắn đã quên năng lượng của thiên địa.

Cần mỗi nguyên thần cường đại thôi thì không đủ, Ngự Kiếm cần có pháp lực chống đỡ, cần tiếp lực thiên địa mới được.

Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận lực thiên địa, làm lực thiên địa thúc đẩy kiếm Đồ Long, như vậy tốc độ Ngự Kiếm sẽ nhanh hơn.

Tiếp theo trong lúc thao tác kiếm Đồ Long, hắn bám ý niệm vào kiếm, sau đó hợp nhất ý niệm và kiếm, đồng thời cảm nhận lực thiên địa rồi mới sử dụng kiếm Đồ Long.

Quả nhiên sau khi lực thiên địa và hắn sinh ra va chạm, năng lượng trong thiên địa đã nhập vào trong kiếm Đồ Long.

Chuyển pháp quyết, Dương Bách Xuyên bật ra hai chữ: "Đi! Trảm!"

Cảnh tượng tiếp theo đã chứng minh suy đoán của Dương Bách Xuyên.

Hắn giống như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới, bắt đầu phá hoại sơn cốc, sử dụng kiếm Đồ Long đánh vỡ cả sơn cốc.

Ngự Kiếm càng ngày càng xa, uy lực cũng càng ngày càng mạnh.

Mấy ngày sau, Dương Bách Xuyên dừng lại, cũng thí nghiệm ra giới hạn Ngự Kiếm của mình chỉ có trăm mét mà thôi!

Hắn có hơi tiếc nuối không thể Ngự Kiếm hơn trăm dặm mà chỉ được trăm mét.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4547: Giờ chỉ còn chờ cơ hội



Mặc dù chỉ có thể điều khiển kiếm trong phạm vi trăm mét, nhưng Dương Bách Xuyên đã cảm thấy đủ, bởi kiếm hắn đang điều khiển là kiếm Đồ Long - một thanh trọng kiếm, hơn nữa hắn mới chỉ nhập môn đạo Ngự Kiếm, nên có thể coi đây là một khởi đầu tốt rồi.

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn sơn cốc trăm ngàn lỗ hổng, lại ngó kiếm Đồ Long bay nhanh như điện xẹt dưới sự chỉ huy bằng suy nghĩ của hắn, Dương Bách Xuyên tin chắc thế này là đủ cho hắn công lẫn thủ trong phạm vi nhỏ rồi.

Giờ chỉ còn chờ cơ hội thử tài nữa thôi.

Đạo Ngự Kiếm là đại đạo, cũng là đạo của Kiếm Tiên.

Trước kia, ông già từng nói Kiếm Tiên là tu sĩ có sức tấn công mạnh nhất. Giờ được trải nghiệm mới thấy những lời này rất đúng.

Đạo Ngự Kiem ma Hac Liên truyền thụ cho han trước mắt chỉ có bốn chiêu, nhưng mỗi chiêu lại có vô vàn cách ứng dụng, nên mặc dù khá ít, nhưng quan trọng là vận dụng thế nào. Mà điều này chỉ có thể dựa vào tu vi cũng như kỳ ngộ của bản thân để thực hiện, việc học không có biên giới - những lời này cũng rất hợp với cái vòng luẩn quẩn của tu sĩ.

Học tập, nghiên cứu, sáng tạo và cố gắng không ngừng chính là nền tảng của cuộc đời mỗi người, cũng là vốn liếng cho ta sống tiếp.

Và ở một nơi như Hỗn Loạn Tiên Vực, hay tham chí là phóng mắt khắp Tiên Giới thì tồn tại mới là quan trọng nhất.

Dương Bách Xuyên thu hồi kiếm Đồ Long thông qua ý nghĩ, sau đó rơi khỏi sơn cốc, lần bế quan này đã kết thúc, hắn nghĩ thầm khi nào có rảnh phải làm cho kiếm Đồ Long một cái vỏ kiếm, có vậy thì mới xem là hoàn mỹ.

Năm đó, trong trận chiến với kẻ thù trên đảo Tán Tiên, khoảnh khắc kiếm Lục Giáp Đạo của ông già xuất hiện, uy lực nó phát ra khi có vỏ kiếm hỗ trợ vẫn còn in sâu trong đầu hắn tới tận bây giờ. Thế nên, nếu kiếm Đồ Long cũng có bao kiếm hỗ trợ, tất nhiên sẽ không hề thua kém, hơn nữa uy lực của chiêu Ngự Kiếm cũng có thể tăng tiến thêm một bậc, hắn tin chắc là như vậy.

Tiếc là tạm thoi han vẫn chua có nhiều kiến thức về bao kiếm, cũng như nên đi đâu để tìm nguyên liệu làm bao kiếm cho kiếm Đồ Long, chuyện này cần tới cơ duyên, tóm lại cứ ghi nho trong đầu, tu từ chuẩn bị trước rồi hang bắt tay vao làm.

Còn sau đo thế nao thì toi rồi tính!

Dương Bách Xuyên dự định ra ngoài thăm thú một chuyến, tính ra hắn đã bế quan được bốn, năm năm, nhưng với tu sĩ mà nói, chút thời gian đó chẳng thấm vào đâu. Chỉ là hắn sợ nếu kéo dài lâu quá, lỡ Lạc Dương và ý thức Ma Thần xảy ra chuyện gì thì không ổn chút nào. Ngoài ra còn phải luyện chế sẵn Kim Nguyên Đại La Đan cho Cảnh Xán sử dụng để giúp nàng ta tăng cao tu vi, thế thì có thể tự bảo vệ mình tốt hơn.

Ngoài ra còn có hai người từng chết dưới lưỡi kiếm của hắn là Tiên Vương Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ, nghĩ thôi cũng thấy thân phận của họ không đơn giản nên kiểu gì cũng có phiền phức tìm tới. Mà thôi, giờ hắn phải ra ngoài xem thử thế nào, không biết Lạc Dương và Cảnh Xán ở ngoài đó ra sao rồi?

Tuyết Hương xem như trong cái rủi có cái may, thành công tiến vào Tiên Quân cảnh, nhờ đó mà bên cạnh hắn lại có thêm một cao thủ.

Về phần tung tích của Mông Điềm, đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục tìm, hắn định sau khi roi khoi đay se lập tức phai một đội quan Quy Tiên đi tìm Mông Điềm. Cùng là Quỷ Tiên với nhau sẽ dễ tìm hơn nhiều, với cả giữa các quỷ tiên cũng có cách thức liên lạc riêng, hơn nữa còn biết ẩn thân, thế nên để thuộc hạ của Mông Điềm đi tìm thủ lĩnh của mình chính là cách thích hợp nhất.

Về phần hắn ...

Ha ha, từ sự kiện chợ đen đến giờ, ngoại trừ có chút tiếc nuối khi Hắc Liên rời đi, xét tổng thể hắn rất chi là hài lòng, bởi tu vi của hắn đã có bước nhảy vọt, chạm tới đỉnh cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên, tiếp theo chính là leo l*n đ*nh Tiên Quân.

Dưong nhien đieu lam han thay thoa man la thien phu tu luyen cua han hiện tại đã thật sự tăng lên. Bên cạnh đó hắn cũng thành công nhập môn đạo Ngự Kiếm do Hắc Liên truyền thụ, nên tuy chưa đạt tới cảnh giới Tiên Quân, nhưng thực lực chân chính đã tăng lên gấp đôi, cũng càng thêm tự tin vào bản thân.

Vì vậy dù có gặp phải chuyện bất ngờ gì, hắn tin mình sẽ đối phó được.

Sau đó là tìm thấy Tuyết Hương, lại đi thăm chim Thần Ma ...

Xem ra trong tương lai gần, chim Thần Ma sẽ không tỉnh lại rồi. Lần trước, chim Thần Ma đã dùng một giọt máu bản mệnh để cứu sống hắn, cũng nhờ vậy mà sau đó, tu vi của hắn đã tăng lên. Lần này nó cũng dùng cách tương tự để cứu Tuyết Hương, chỉ khác là đợt trước nho có linh hồn Can Khôn ra tay nên chim thần ma mới tỉnh lại được.

Chỉ là hiện tại linh hồn Càn Khôn đã bị hắn g**t ch*t, thế nên việc chim Thần Ma có thể tỉnh lại hay không còn phải xem vận số thế nào, có điều Dương Bách Xuyên tin nếu linh hồn Càn Khôn có cách đánh thức chim mất dạy, vậy chắc chắn hắn cũng sẽ làm được, suy cho cùng vẫn là vận dụng sức mạnh bình Càn Khôn mà thôi.

Vấn đề trước mắt là đợt này bình Càn Khôn đã tiêu hao quá nhiều, cần phải bổ sung thêm năng lượng mới được, chờ tới khi bình Càn Khôn thăng cấp, đó cũng là lúc chim Thần Ma thức tỉnh.

Trong trận đại chiến ở chợ đen, hắn đã vận dụng sức mạnh căn nguyên của cây Ngũ Lôi Tử, khiến nó bị suy yếu từ tận gốc rễ, làm cả cái cây trông hơi héo úa, mà đây cũng là một nguyên nhân khiến sức mạnh của bình Càn Khôn bị hao hụt, thế nen muon đánh thức chim Thần Ma thì chỉ còn nước để bình Càn Khôn thăng cấp lần nữa.

Một suy nghĩ loe lên trong đầu, Dưong Bach Xuyen tha Tuyet Hương ra khỏi bình Càn Khôn, chớp mắt đã xuất hiện bên trong mật thất tu luyện.

Dương Bách Xuyên mở cửa phòng, bước ra ngoài, lúc tới phòng khách, hắn phát hiện cả Cảnh Xán lẫn Lạc Dương đều đang ở đây, nhưng đây không phải trọng điểm. Dương Bách Xuyên khẽ híp mắt, trong phòng này vẫn còn một người nữa đang hiện diện.

Vóc dáng không cao, chỉ khoảng một mét rưỡi, hình thể gầy gò, cảm giác như thể sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Thoạt nhìn người này chỉ mới đôi mươi, đương nhiên ở Tiên Giới, ta không thể dựa vào bề ngoài của một người để đoán tuổi, có khi hắn ta là lão quỷ đã tu luyện mấy ngàn năm cũng chưa biết chừng!
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4548: Tự nhiên như không



Bên cạnh hắn ta đặt một thanh đại đao dài chừng ba mét, không hợp với hình thể của hắn ta chút nào, nhưng chính điều đó lại làm Dương Bách Xuyên cảm thấy người này rất thú vị.

Ngoài ra hắn không nhìn thấu được tu vi của đối phương, cảm giác hắn ta chẳng khác nào một người bình thường hết.

'Xem ra là một cao thủ." Dương Bách Xuyên nhủ thầm trong lòng.

"Tiểu sư thúc!"

"Bách Xuyên, chàng xuất quan rồi."

Lạc Dương và Cảnh Xán đứng bật dậy chào đón hắn.

“Ừ, xuất quan rồi." Dương Bách Xuyên mỉm cười gật đầu.

Tuyết Hương cũng quay sang chào hỏi Lạc Dương và Cảnh Xán.

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên vẫn luôn âm thầm quan sát chàng thanh niên, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không vui.

Ngươi có ý gì đây, biết ông đang bế quan, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, một thanh niên trai tráng như ngươi lại mò tới nhà ta làm gì?

Chỉ là ngay từ ban đầu, hắn đã không cảm nhận được chút ý xấu nào từ người thanh niên này, hơn nữa sau khi đứng dậy, hắn ta còn chủ động ôm quyền chào hỏi: "Tại hạ là Đông Phương Thiết Nhân của gia tộc Đông Phương, một trong bốn gia tộc lớn của Hỗn Loạn Tiên Thành, chào Dương huynh đệ nhé."

"Ta không phải huynh đệ của ngươi, ngươi nhận lầm người rồi." Họ Dương hờ hững đáp lại, vẫn thấy khó chịu như trước, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, xem ra cậu chàng này có thân phận hiển hách lắm, gia tộc Đông Phương à ... Cái họ này có chút thú vị đó.

Đông Phương Thiết Nhân lại làm như không nhận ra dáng vẻ thờ ơ của Dương Bách Xuyên, cũng không hề hay biết lúc này họ Dương đang rất khó chịu với mình, mà vẫn tiếp tục hồ hởi dán lại gần: "Huynh đệ đừng nói vậy, trong trận chiến ở chợ đen hôm đó, ca ca đây còn nói đỡ giúp ngươi nữa đó, Đông Phương Thiết Nhân đây rất kính trọng những người đàn ông lỗi lạc như ngươi, mới là sơ phẩm Hỗn Nguyên cảnh mà đã dám hiên ngang chống lại Tiên Quân, Tiên Vương, thật sự quá trâu bò!

Hửm, không đúng, bây giờ ngươi đã là Hỗn Nguyên đại viên mãn rồi, tốt lắm, quả nhiên ta đã không nhìn lầm, ngươi đúng là kỳ tài ngút trời mà, huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân ta đây thật quá tài giỏi, ta nhất định phải trở thành huynh đệ với ngươi, nào nào, lần đầu gặp mặt, không đúng, nếu tính cả trận chiến kia thì đây là lần thứ hai mới phải, ca ca sẽ tặng cho ngươi một món quà gặp mặt ... ”

Vừa nói, Đông Phương Thiết Nhân vừa trở tay, trong lòng bàn tay tức khắc xuất hiện một cái rương nhỏ bằng bạch ngọc vô cùng tinh xảo. Khoảnh khắc hắn ta mở chiếc rương bạch ngọc, bên trong lập tức toả ra một quầng sáng năm màu, tiên nguyên khí dày đặc lập tức bao phủ cả sảnh lớn, hơn nữa còn xen lẫn mùi hương thơm ngát ...

Đúng lúc này, họ nghe thấy Đông Phương Thiết Nhân giảnh giải: “Đây là một loại dị quả tên là quả Trường Linh, mọc trong rừng Hồng Hoang của Hỗn Nguyên Tiên Vực, cực kỳ có ích trong việc đột phá bình cảnh. Huynh đệ, vì tu vi của ngươi đã đạt tới Hỗn Nguyên đại viên mãn đỉnh phong, nên chắc chắn sẽ cần tới quả Trường Linh này. Đây chỉ là món quà nhỏ, không quý giá gì, mong huynh đệ nhận lấy."

Vừa nói, hắn ta vừa nhét thẳng cái rương vào tay Dương Bách Xuyên với khí thế không cho phép từ chối.

Còn Dương Bách Xuyên thì sao? Lúc này hắn cũng hoang mang lắm ... Rốt cuộc tình huống này là sao đây?

Cái tên ngốc tên là Đông Phương Thiết Nhân đó cũng quá ...

Đúng là giờ nghĩ lại mới thấy, trong trận đại chiến ngày đó, hình như trong đám đông đứng xem cuộc chiến, đúng là có người đã nói đỡ giúp hắn rất nhiều, chỉ là hắn không mấy để ý.

Cái tên gọi là Đông Phương Thiết Nhân này chắc chắn là một kẻ điên, mới lần đầu tiên gặp mặt đã xưng huynh gọi đệ, thậm chí là thuận tay tặng hắn món quà quý thế này. Dương Bách Xuyên hoang mang cầm quả Trưởng Linh trong tay, đúng là không giống những loại quả bình thường thật. Hắn cũng nghiên cứu đan đạo, tất nhiên cũng biết nhìn hàng, khi cầm dị quả trong tay, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được hình như nó còn cao cấp hơn cả linh đào trong bình Càn Khôn của mình thì phải?

Với cả theo lời Đông Phương Thiết Nhân thì đây còn là một loại dị quả có thể phá vỡ bình cảnh, tức giá trị của nó sẽ cực lớn ... Tầm này có được gọi là chí bảo cũng không quá đáng, một món bảo vật như vậy mà lại đem tặng dễ dàng thế sao?

Tự nhiên như không, tính cách khùng điên, mặt dày hơn tường thành, quan trọng nhất là ra tay cực kỳ hào phóng, trên đây là ấn tượng của Dương Bách Xuyên về Đông Phương Thiết Nhân.

Và đương nhiên thứ khiến hắn ấn tượng nhất chính là ngoại hình của hắn ta.

Dứt lời, hắn quay sang bảo Cảnh Xán: "Cảnh Xán, dâng trà."

"Hả ... trà là gì?" Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Cảnh Xán có chút bối rối.

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới nhớ ra, nơi này là Tiên Giới, Cảnh Xán cũng không phải người địa cầu, mặc dù Tiên Giới rất rộng lớn, nhưng chưa chắc đã có trà.

Khóe miệng hắn giật giật, trong đầu chợt nghĩ tới điều gì.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4549: Hơn nữa



Mặc dù không hiểu rõ về gia tộc Đông Phương, nhưng Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Thiết Nhân dám xưng là một trong tứ đại gia tộc của tiên thành hỗn loạn thì nhất định gia tộc này không hề đơn giản, không chừng thật sự là gia tộc lớn.

Hơn nữa, Đông Phương Thiết Nhân vừa ra tay đã là một dị quả trường linh, Dương Bách Xuyên thật sự rất muốn.

Nhưng cũng đâu thể lấy không được, hắn không tin còn có loại chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống.

Đối phương ra tay hào phóng, lúc này trong tay hắn đã cầm được dị quả của người ta, đương nhiên thái độ với Đông Phương Thiết Nhân cũng phải thay đổi, không thể mất đi lễ độ.

Bảo Cảnh Xán dâng trà nhưng lại quên mất nơi này là Tiên Giới, cũng không có ai đến từ Trái Đất.

Bỗng nhiên, Dương Bách Xuyên nghĩ tới một nhân vật có thể dâng trà rót nước.

Đương nhiên không có nha hoàn, nhưng Quỷ Tiên thì có hơn một nghìn.

Bên trong bình Càn Khôn có hơn một nghìn Quy Tiên là thuộc hạ của Mông Điềm, bọn họ đều là người Trái Đất, tìm một người pha trà rót nước cũng không khó.

Chỉ với một ý niệm, rất nhanh Dương Bách Xuyên đã tiến vào trong bình Càn Khôn, giữa hơn một nghìn quỷ tiên hắn tìm được một người biết pha trà.

Hắn vung tay lên, một bộ trà đã xuất hiện.

"Tiểu Lục Tử, dâng trà ~"

Quỷ tiên biết pha trà này tên là Triệu Tiểu Lục, Dương Bách Xuyên thuận miệng gọi hắn là Tiểu Lục Tử.

Năm đó khi hắn rời khỏi Trái Đất đã mua không ít dụng cụ pha trà, lá trà ... Tất cả đều để trong không gian Càn Khôn, vẫn chưa từng sử dụng.

Hôm nay đúng dịp cần dùng tới.

Đương nhiên suy nghĩ thật sự trong lòng han là, không thể để Đông Phương Thiết Nhân xem thường được.

Đông Phương Thiết Nhân xuất thân từ gia tộc lớn, Dương Bách Xuyên hắn cũng không thua kém gì, nhưng ... Được rồi, hắn phi thăng từ một tiểu thế giới, cũng không phải đại gia tộc gì.

Nhưng Tiên Gioi không co tra đạo, hoac noi đung hon la ở Tien Vực Hỗn Loạn không có, với hắn mà nói thì đây là công cụ để làm màu trước mặt Đông Phương Thiết Nhân.

Bộ dụng cụ, lá trà và Quỷ Tiên pha trà chuyên nghiệp đều là những điều mới lạ mà Đông Phương Thiết Nhân chưa từng được thấy.

Những thứ chưa từng thấy thì se tò mò va kính sợ.

Hắn chỉ không muốn bị Đông Phương Thiết Nhân xem thường mà thôi.

Từ khí thế và độ hào phóng, Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Thiết Nhân lấy ra dị quả trường linh đã chiếm thế thượng phong, hơn nữa hắn quả thật cũng động tâm với quả trường linh, nếu như hai người đang ngầm đấu đá nhau thì hắn coi như đã thua cuộc.

Tiếp theo là hòa nhau một ván.

Vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng bảo Cảnh Xán dâng trà, đây chỉ là hành động theo thói quen mà thôi, ai ngờ nàng lại bối rối, lúc này Dương Bách Xuyên mới phản ứng lại, một vài nơi ở Tiên Giới không có thứ văn hóa gọi là trà.

Vừa lúc lấy trà đạo Cửu Châu ra để hoàn nhau một ván.

Bàn trà màu vàng hoa lệ dài chừng ba mét, ghế bành nguyên bộ, ghế mũ quan, khay trà gỗ mun Hoàng Hoa Lê đơn giản, dụng cụ gắp trà, nước trà vàng óng, nhìn đã thấy thích, nguyên bộ ấm trà tử sa của bậc thầy đại sư, có sẵn để dùng.

Quỷ tiên tên là Tiểu Lục Tử cũng không hề luống cuống, hắn chắp tay rồi bắt đầu nấu nước chuẩn bị pha trà.

Giờ hắn mới nhớ tới, sợ là Tiểu Lục Tử cũng không biết!

Bởi vì Tiểu Lục Tử là người Cửu Châu của triều nhà Tần cổ xưa, cách pha trà của thời đại kia không giống với thời đại của hắn, bên trong có bơ thậm chí là các loại gia vị.

Quả nhiên, sau khi Tieu Lục Tử đun nước xong, nhìn qua lá trà rồi bối roi hỏi Dương Bách Xuyên: "Chủ nhân, không có gia vị sao?"

Dương Bách Xuyên đen mặt, hắn xua tay nói: "Ngươi phụ trách nấu nước đi ~"
 
Back
Top Bottom