Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4470: To gan



Dương Bách Xuyên trợn mắtt há mồm, rõ ràng cô nhóc này không tin hắn.

“Chẳng lẽ sư gia của ngươi không phải là sư phụ của ta?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“To gan.” Lạc Dương trở mặt, quan niệm tôn sư trọng đạo ăn đã sâu vào tiềm thức của nàng ta.

Hơn nữa trong trí nhớ của mình, nàng ta chưa từng gặp mặt sư gia, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến lòng tôn kính của mình dành cho ngài ấy.

Bởi vì sư phụ Tinh Thần Tử của nàng ta từng dạy sư gia luôn được đặt lên hàng đầu.

“Ta khuyên ngươi không cần ăn nói vớ vẩn như vậy, vì ơn cứu mạng của ngươi nên ta không so đo với ngươi, nhưng không có lần sau.” Lạc Dương lạnh lùng nói.

Dương Bách Xuyên cười khổ, thầm mắng nhị sư huynh dạy dỗ đệ tử kiểu gì vậy chứ?

Đến mức tôn kính sư phụ thối đến vậy hả? Còn không cho nói.

Sau khi sư phụ thối gặp nạn, vài vị sư nương và các sư huynh sư tỷ đã hợp tác báo thù cho sư phụ.

Cùng hợp lực xây dựng Luyện Tạo Tiên Minh.

Nguyên nhân báo thù là sư phụ bị mấy kẻ đầu sỏ của Tiên giới tính kế, đều là cấp Tiên Tôn, từ thế lực đến thực lực đều đứng hàng đầu.

Cho nên toàn bộ đệ tử của Luyện Tạo Tiên Minh đều rất cảnh giác. Hiện tại Lạc Dương gặp phải Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên lại nhắc đến Tỉnh Thần Tử, Tử Hào nên Lạc Dương không thể không cảnh giác.

Nên Dương Bách Xuyên cũng không quá để ý, dù sao hắn có rất nhiều cách chứng minh bản thân.

Hắn hỏi Lạc Dương: “Ngươi biết chuyện sư gia của ngươi, tức sư phụ của ta đã trở lại Tiên giới từ hơn 1000 năm trước không?”

“Ha hả, sư gia của ta đã mất từ lâu, sao có thể trở lại Tiên giới chứ? Rốt cuộc. ngươi là ai?”

Trong trí nhớ của Lạc Dương, sư phụ Tỉnh Thần Tử cũng từng nói qua về chuyện của sư gia với nàng ta, nhưng lúc đó sư phụ cũng nói sư gia đã mất.

Bây giờ Dương Bách Xuyên lại nói sư gia đã trở lại Tiên giới từ 1000 năm trước?

Nói với nói vẩn.

Nhưng nhìn bộ dáng của Dương Bách Xuyên không giống đang trêu đùa nàng †a, cũng không có lý do gì để lấy chuyện này ra đùa.

Trước kia nàng ta và Dương Bách Xuyên từng có ân oán?

Nhưng chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc đến hắn còn có sư đệ.

Nghĩ đến đây Lạc Dương tức giận nói: “Vớ vẩn, sư phụ ta chỉ có tổng ba sư huynh muội, hơn nữa sư gia của ta đã mất từ lâu, bây giờ ngươi lại bịa đặt ra chuyện này, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”

Dương Bách Xuyên thấy Lạc Dương tức giận như vậy, hắn không dám k*ch th*ch nàng ta, nhỡ may k*ch th*ch ý thức Ma Thần ra thì hỏng chuyện.

Hắn vội nói: “Được rồi, ta nói thẳng, ngươi đừng gấp, nghe xong ngươi sẽ biết ta nói thật hay giả.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4471: Sư thúc nói đúng



“Đầu tiên ta là người hạ giới phi thăng lên Tiên giới, thật sự là tiểu sư thúc của ngươi. Bởi vì ta và sư phụ Vân Thiên Tà có cơ duyên thầy trò ở hạ giới.

Sư phụ thu ta làm đệ tử quan môn, đứng hàng thứ tư. Có lẽ trong trí nhớ của ngươi, sư phụ đã mất, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn, sao dễ dàng chết như vậy được?

Cho nên ông ấy vẫn còn sống, bởi vì một vài nguyên nhân lưu lạc dưới hạ giới, nhận ta làm đệ tử quan môn, đây là lý do ngươi không biết ta.

Tiếp theo là đại sư huynh Vân Trường Sinh của ta, hơn 2000 năm trước đã phi thăng Tiên giới, không biết ngươi đã gặp huynh ấy chưa. Nếu ngươi vẫn luôn bị trấn áp ở thành Ma, vậy chắc hẳn ngươi chưa từng gặp đại sư bá Vân Trường Sinh của ngươi.”

Nghe đến đây, đáy lòng của Lạc Dương hơi dao động, đúng là hơn 2000 năm trước nàng ta đang ở thành Tiên Đan. Hơn 1000 năm sau lại bị nhốt ở thành của Ma tộc, tính ra đã hơn 3000 năm rồi nàng ta chưa gặp sư phụ, không đến tổng bộ.

Hơn nữa tên của đại sư bá là Vân Trường Sinh, sư phụ Tỉnh Thần Tử từng nói cho nàng ta.

Tiếp theo Dương Bách Xuyên nói Vân Thiên Tà chưa chết mà đi xuống hạ giới, nhận hắn là đồ đệ, nghĩ lại thì chuyện này cũng có khả năng.

Sư gia Vân Thiên Tà đúng là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn, ở trong lòng của Lạc Dương, ông ấy giống như thần linh vậy, nên chuyện ông ấy còn sống rất bình thường.

Dương Bách Xuyên còn biết tên của sư gia.

Lúc này Lạc Dương đã bình tĩnh lại rất nhiều nhưng không nói gì, nghe Dương Bách Xuyên tiếp tục kể.

Dương Bách Xuyên nói tiếp: “Sư phụ ngươi tên Tinh Thần Tử, có một tông môn tên là Tinh Thần Môn ở Tu Chân giới, tiểu sư thúc của ngươi tên là Tử Hà...

Hơn nữa sư phụ thối đã về Tiên giới hơn 1000 năm trước, chắc hẳn đã đến tổng bộ Cửu Trọng Thiên Tiên Minh Luyện Tạo, mà ta cứu ngươi là vì biết ngươi là đệ tử của nhị sư huynh của ta. Nếu không tại sao ta phải mạo hiểm vì một người ngoài? Giờ ngươi đã tin ta là tiểu sư thúc của ngươi chưa?”

Nghe xong Lạc Dương cẩn thận suy nghĩ, mọi thứ đều đúng, nhưng Lạc Dương cũng biết có một thứ chính xác hơn, đó là truyền thừa sư môn.

Liếc nhìn Dương Bách Xuyên, Lạc Dương nói: “Sư gia đã truyền một thần thông cho đại sư bá, sư phụ và tiểu sư thúc Tử Hà. Ta là đệ tử thần truyền của sư phụ nên cũng tu hành, mời ngươi chứng minh truyền thừa đó.”

Dương Bách Xuyên cười nói: “Ngươi đang nhắc đến thần thông Thập Nhị Chí Tôn?”

Lạc Dương run rẩy, lúc này đã tin hơn nửa. Bởi vì nàng ta biết thần thông Thập Nhị Chí Tôn chính là thần thông độc truyền do sư gia Vân Thiên Tà tự sáng tạo, không phải đệ tử dòng chính cũng sẽ

không biết.

“Đúng vậy, mời ngài triển lãm một chút.” Trong vô thức Lạc Dương đã dùng kính xưng.

Nếu Dương Bách Xuyên thi triển được thần thông Thập Nhị Chí Tôn, vậy chứng tỏ hẳn là tiểu sư thúc của mình.

Mọi chuyện hắn nói đều là thật. “Nhìn kỹ.” Dương Bách Xuyên cười nói. Thập Nhị Chí Tôn tầng thứ nhất, Kim Cương Ấn, pháp tướng kim thân xuất hiện cao hơn 9 mét.

Nếu không phải trong sơn động có hạn thì còn có thể cao hơn nữa. Lạc Dương há hốc mồm.

Đây chính là pháp môn thần thông Thập Nhị Chí Tôn chân chính, pháp tướng kim thân, hơi thở giống hệt sư phụ Tinh Thần Tử.

Lạc Dương lập tức quỳ gối: “Đệ tử Lạc Dương, sư thừa là Tinh Thần Tử, xin bái kiến sư thúc.”

Dương Bách Xuyên cười thu hồi pháp tướng kim thân, đỡ Lạc Dương dậy: “Đúng là không dễ dàng, nha đầu nha ngươi lăn lộn sư thúc thật đấy, cuối cùng cũng tin ta.”

“Xin sư thúc tha lỗi cho sự vô lễ của đệ tử, cũng do Tiên Minh Luyện Tạo chúng ta chiến đấu với ba thế lực đầu sỏ ở Tiên giới suốt mấy ngàn năm, cho nên không thể không cẩn thận. Lạc Dương xin chịu mọi hình phạt của sư thúc.”

Lúc này Lạc Dương hoàn toàn tin Dương Bách Xuyên chính là tiểu sư thúc của mình, không thể sai được, thần thông Thập Nhị Chí Tôn, không phài thân truyền của sư gia thì không học được.

Ngay cả đệ tử đời thứ ba như bọn họ cũng chỉ được nhìn, sư phụ từng nói không có sự đồng ý của sư gia, sẽ không truyền thụ thần thông Thập Nhị Chí Tôn cho đệ tử đời thứ ba.

Thật ra trong lòng người nào đó rất sung sướng, một Hỗn Nguyên như hắn lại có thể chỉ dẫn một Tiên Quân như Lạc Dương, thậm chí bây giờ hắn còn không nhìn rõ tu vi của Lạc Dương.

Nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, Lạc Dương run rẩy, tình huống của nàng ta rất đặc thù nên nàng ta cũng không biết bây giờ nên làm gì cả.

Nhưng sư thúc đã hỏi vậy tức là có hy vọng, tuy sư thúc là Hỗn Nguyên, nhưng lại là đệ tử quan môn của sư gia Vân Thiên Tà, chắc chắn có chỗ độc đáo, có khi có biện pháp.

“Xin sư thúc chỉ dạy.” Lạc Dương khom lưng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4472: Nhưng vận mệnh lại thích trêu ngươi



Dương Bách Xuyên đương nhiên hiểu rõ tình hình của Lạc Dương, rất nguy hiểm nhưng cho dù có muốn giúp thì cũng phải hỏi ý kiến nàng ta.

'Thấy Lạc Dương cầu mình, lòng hư vinh của Dương Bách Xuyên vô cùng thỏa mãn.

Tốt xấu gì bây giờ hắn cũng là sư thúc của người ta, hơn nữa còn là kiểu sư thúc của người có tu vi không tầm thường, Tiên Quân thậm chí là Tiên Vương. Cảm giác quả nhiên không tệ.

Hắn ho khan một tiếng, ra vẻ từng trải nói: “Trước tiên nói sơ qua tình hình tu vi hiện tại, cộng thêm việc vì sao ngươi lại chạy tới thành Ma tộc? Ngươi có thể tự áp chế được ý thức Ma thần trong cơ thể? Thời gian áp chế kéo dài trong bao lâu?”

“Hồi bẩm sư thúc, tu vi hiện tại của đệ tử đã đạt tới Tiên Vương sơ cảnh, năm đó chạy tới thành Ma tộc là bởi vì đã bị ý thức Ma thần triệu hoán, bao gồm đệ tử tới phụ trách việc ở thành Tiên Đan...

Nhưng không ngờ ta lại là ý thức Ma thần chuyển kiếp, nếu không nhờ sư thúc dẫn người tới cứu giúp, trong vòng một năm, đệ tử sẽ hoàn toàn bị cắn nuốt, trở thành Ma thần thực sự ~

Tình huống của đệ tử bây giờ coi như ổn định, chuyện này cũng nhờ có sư thúc khiến ý thức Ma thần bị thương nặng ở trong huyết quan, ban ngày thì ta có thể áp chế được ý thức Ma thần, nhưng tới đêm thì âm khí quá nặng, không thể áp chế được. Khi đó ý thức Ma thần sẽ chiếm lấy cơ thể ta.”

Vẻ mặt của Lạc Dương đau khổ, nàng không ngờ mình lại là một Ma thần chuyển kiếp, bây giờ bị bản tôn triệu hoán, muốn dung hợp để thành Ma, đây không phải điều mà nàng muốn.

Nhưng vận mệnh lại thích trêu ngươi ~

Dương Bách Xuyên nghe xong thì rất ngạc nhiên, hắn không nhịn được nói: “Tức là, thời gian của ngươi chia làm hai phần, ban ngày thì ngươi nắm giữ, còn tới đêm là do ý thức Ma thần chiếm?”

Lạc Dương cười khổ đáp: “Đúng vậy sư thúc, xin sư thúc chỉ điểm, liệu có cách nào hóa giải ý thức Ma thần, ta và ý thức Ma thần là một thể, nhưng ta muốn đi con đường riêng của mình, có ý thức riêng của ta, không muốn bị Ma thần cắn nuốt.”

Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên gặp phải tình huống này, thật ra hắn chẳng hiểu gì cả, hiểu biết của hắn đều là do chim Thần Ma nói cho.

Lúc này, hắn triệu hoán chim Thần Ma từ trong bình Càn Khôn ra.

Chim Thần Ma được xưng là chim thần đệ nhất tam giới, hiện tại Dương Bách Xuyên tin nó.

Đối phó với ý thức Ma thần, cũng chỉ có chim Thần Ma mới có thể đưa ra được cách.

Sau khi chim Thần Ma xuất hiện, nhìn thấy Dương Bách Xuyên, lần đầu tiên trong ánh mắt của nó lộ ra vẻ sợ hãi.

Bởi vì trước đó, chim Thần Ma biết Dương Bách Xuyên đã g**t ch*t Càn Khôn Chỉ Linh.

Mặc dù không biết Dương Bách Xuyên và Càn Khôn Chỉ Linh đã xảy ra chuyện gì, nhưng chim Thần Ma biết Càn Khôn Chỉ Linh đã bị Dương Bách Xuyên diệt.

Chim Thần Ma cũng không quá hiểu rõ về Càn Khôn Chỉ Linh, nhưng có thể cứu được chim Thần Ma đệ nhất tam giới như nó thì chắc chắn không phải linh khí đơn giản, vậy mà Dương Bách Xuyên nói diệt là diệt.

Vậy nên khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên lần nữa, biểu cảm đầu tiên của nó là sợ hãi.

Dứt khoát trả lời Dương Bách Xuyên cách giải quyết chuyện của Lạc Dương.

“Không thay đổi nhiều so với trước kia, bản chất linh hồn của bản tôn và thần hồn của nàng ta là cùng một nguồn gốc, sớm muộn gì cũng sẽ dung hợp lại với nhau, chỗ khác biệt là ý thức Ma thần sẽ dung hợp cắn nuốt Lạc Dương hay là Lạc Dương sẽ dung hợp Ma thần.

Ai thắng thì người đó sẽ làm chủ, hiện tại mặc dù ý thức của bọn họ một người chiếm ban ngày một người ban đêm, đạt tới trạng thái cân bằng, nhưng chỉ đến thế thôi, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi số mệnh.

Lạc Dương muốn sống thì phải dựa vào bản thân nàng ta, chỉ có trở nên cường đại, dung hợp cắn nuốt ý thức Ma thần thì nàng mới có thể sống tiếp. Ngươi có thể nói cho nàng ta, trong thời gian ý thức của nàng ta chủ đạo thì cố gắng nghĩ cách nâng cao tiên hồn, tiên hồn cường đại thì Lạc Dương sẽ có thể cắn nuốt ý thức Ma thần.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4473: Lạc Dương chân thành đáp



Ngược lại cũng như vậy, nếu ý thức Ma thần mạnh lên thì Lạc Dương sẽ nguy hiểm, ngày đêm đều phải cân bằng, kìm hãm nhau, hiện tại hai bên đều cần tranh thủ thời gian, trong tay ngươi có trứng Côn Bằng trấn áp được ý thức Ma thần, tạm thời phải để Lạc Dương bên cạnh ngươi, nếu không rất dễ mất khống chế, bị Ma thần ảnh hưởng, các người sẽ không tưởng tượng được thủ đoạn của Ma thần đâu.

Chuyện này không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào bản thân nàng, có ngươi ở bên cạnh, nàng sẽ chiếm thế thượng phong, bởi vì ngươi có thể dùng trứng Côn Bằng để trấn áp ý thức Ma thần bất cứ lúc nào, tiêu hao sức mạnh của nó. Đây là hy vọng cho Lạc Dương, điều kiện là nàng không được rời khỏi tầm mắt của ngươi.

Với ngươi mà nói thì đây cũng là chuyện tốt, có một Ma thần đi cạnh, nếu khống chế được thì đây sẽ là siêu cấp hộ vệ...”

Chim Thần Ma nói xong, Dương Bách Xuyên lâm vào trầm tư. Với hẳn mà nói, vốn dĩ định tiễn mớ phiền phức Lạc Dương này đi, chẳng hạn

như đưa về tổng bộ Cửu Trọng Thiên, khi đó sế có sư huynh, thậm chí là lão đầu tới giải quyết.

Nhưng nghe xong ý của chim Thần Ma, không ai giúp được Lạc Dương cả, chỉ có thể dựa vào bản thân nàng ta, vì nàng và ý thức Ma thần vốn cùng một thể.

Cũng chỉ có hắn mới giúp được nàng, bởi vì trong tay hắn có trứng Côn Bằng, khắc tinh của ý thức Ma thần.

Lần này, Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn phải mang theo quả bom bên người!

Mỗi đêm ý thức Ma thần sẽ thức tỉnh, kể từ bây giờ mang theo Lạc Dương bên mình, hắn phải canh chừng ý thức Ma thần sau nửa đêm, nghĩ là thấy đau cả đầu.

Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ tới siêu cấp hộ vệ như chim Thần Ma nói, cho dù có trứng Côn Bằng áp thế thủ đoạn của trứng Côn Bằng thì hắn cũng không dám sai khiến một Ma thần!

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn vừa mới nhận Lạc. Dương chứ?”

Nhưng là sư thúc của người ta thì phải làm tròn bổn phận của một sư thúc. Không thể không quan tâm được!

Dương Bách Xuyên nói lại từng câu từng chữ của chim Thần Ma cho Lạc Dương, để nàng tự quyết định.

“Tình huống hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, ngươi tự chọn đi, quay về Cửu Trọng Thiên hay tạm thời đi theo ta, ta giúp ngươi trấn áp ý thức Ma thần?”

“Sư thúc, ta chọn đi theo người, ta cũng cảm nhận được tình huống của bản thân, cho dù quay trở về tổng bộ thì sư phụ cũng chưa chắc đã có cách, ta biết rõ sự cường đại của ý thức Ma thần, tu vi thực lực có mạnh cũng không thể giải quyết được, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản thân ta, đây là số mệnh. Sau này làm phiền sư thúc rồi.” Lạc Dương nói lựa chọn của mình cho Dương Bách Xuyên, nàng muốn đi theo hắn.

“Bỏ đi, ai bảo ta là sư thúc của ngươi chứ, nếu ta không quan tâm, sau này. gặp sư phụ ngươi cũng không biết ăn nói thế nào. Ngươi đi theo ta cũng tốt, chí ít thì ta có thể trấn áp ý thức Ma thần, nhưng ngươi phải tiếp tục nỗ lực, tranh thủ thời gian ban ngày để đồng hóa cắn nuốt ý thức Ma thần, làm chính bản thân mình.” Dương Bách Xuyên nói.

Lạc Dương chân thành đáp: “Sư thúc, nếu như có một ngày ta không thể nào. khống chế được bản thân, bị Ma thần đồng hóa, xin sư thúc hãy giết ta.

Ta rất rõ hậu quả khi Ma thần xuất hiện, ta tu tiên đạo, không muốn bước vào Ma đạo để thành Ma, hy vọng sư thúc sẽ thành toàn.”

Mặc dù Lạc Dương rất ngạc nhiên khi thấy Dương Bách Xuyên có động thiên nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao thì sau khi thấy Cảnh Xán, trong lòng nàng có hơi phức tạp không nói nên lời.

Xong xuôi, ba người một chim đi ra khỏi động.

Dương Bách Xuyên tràn ngập chờ mong với tiên vực hỗn loạn.

Một nơi hỗn loạn rất đúng ý hắn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4474: Có thể nói nơi ấy là một phiên bản thu nhỏ



Thể theo lời kể của chim mất dạy thì Tiên Vực hỗn loạn là một thế giới Tiên sơn vô cùng lớn. Trong Tiên Giới có rất nhiều Tiên Vực và toàn bộ Tiên Vực, từ lớn đến nhỏ đều được tạo thành từ vô số Tiên sơn, chỉ duy nhất Tiên Vực hỗn loạn là hạc trong bầy gà, một ngọn Tiên sơn làm nên nguyên một Tiên Vực.

Thế nên ở Tiên Giới, Tiên Vực này cũng xem như có danh có tiếng.

Và thường Dương Bách Xuyên rất có hứng thú với những nơi như thế này.

Chủng loại phong phú, rồng rắn lẫn lộn, ngọa hổ tàng long...

Có thể nói nơi ấy là một phiên bản thu nhỏ của Tiên Giới, thậm chí còn đa dạng hơn nhiều. Nếu tới đó lịch lãm, chắc chắn làm ít công to.

Dương Bách Xuyên muốn du lịch khắp Tiên Giới, nhưng đó không phải việc dễ dàng, thế nên với hắn mà nói, Tiên Vực hỗn loạn là một sự lựa chọn không †ồi.

Vừa nghĩ tới những chủng tộc, những sinh vật kỳ bí sống tại Tiên Vực hỗn loạn mà chim mất dạy đã giảng cho mình nghe là nhịp tim của Dương Bách Xuyên lại tăng tốc. Lúc này, hắn có cảm giác bản chất của mình chính là một nhà thám hiểm tí tiện. Càng là những nơi nguy hiểm thì càng có sức cuốn hút hắn.

Tiên Vực hỗn loạn - một nơi vô cùng thần kỳ, không có pháp tắc, không có đạo đức, không bị quy luật ràng buộc, nhưng chỗ nào cũng đầy dãy khuôn phép. Ở đó không hề có sự tồn tại của một kẻ thống trị đúng nghĩa, chỉ có vô vàn chủng tộc san sát nhau như rừng. Yêu, ma, tiên... tất cả cùng sống chung dưới một mái nhà...

xước

Sau khi rời khỏi sơn động, Dương Bách Xuyên phát hiện trước mặt là một dấy núi mênh mông, rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối.

Chẳng biết làm thế nào mà ý thức Ma Thần tìm được cái chốn khỉ ho cò gáy này nữa?

Nhìn dãy núi trập trùng trước mặt, Dương Bách Xuyên thật sự chẳng biết nên đi hướng nào, thế là quay sang hỏi hai người đẹp bên cạnh: “Chúng ta nên đi đâu bây giờ?”

Đối diện với câu hỏi này của Dương Bách Xuyên, cả Cảnh Xán lẫn Lạc Dương đều lắc đầu. Khoảng cách giữa Tiên Vực hỗn loạn và thành Tiên Đan quá xa xôi, dù là Lạc Dương thì cũng chỉ từng nghe người khác nhắc đến, chứ chưa tới lần nào. Cảnh Xán càng không cần bàn tới, phạm vi hoạt động của nàng ta chỉ quẩn quanh khu vực thành Tiên Đan, chưa một lần vượt quá Tiên Vực kia.

Nhưng dẫu sao Lạc Dương cũng là cao thủ cấp Tiên Vương, kiến thức sâu rộng, nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Tuy ta chưa từng tới Tiên Vực hỗn loạn lần nào, nhưng lại từng nghe qua về nơi này, gần chỗ chúng ta đang đứng có suối nguồn Ma Sát, nếu ý thức Ma Thần bỏ chạy tới đây, chứng tỏ nó đã cảm ứng được gì đó. Nếu ta đoán không sai, hiện tại chúng ta đã tiến vào địa bàn của Ma tộc ở Tiên Vực hỗn loạn rồi.

Theo những gì được ghi lại trong điển tịch, nơi ở của Ma tộc tại Tiên Vực hỗn loạn là một ngọn núi có tên Thập Vạn Ma. nghe đồn đó là một dãy núi hùng vĩ hình trăng lưỡi liềm, được tạo thành từ trăm nghìn ma của Ma tộc, đây là nơi duy. nhất hội tụ lượng lớn khí Ma Sát, nên mới được Ma tộc chọn làm hang ổ.

Vì vậy, chuyện chúng ta nên làm bây giờ hẳn là rời khỏi địa bàn của Ma tộc, bằng không một khi trời tối, ta e sẽ có nguy hiểm ập tới. Nguyên nhân chính là ý thức Ma Thần sẽ thức tỉnh vào buổi tối, mà ta lại không đối phó được, cộng thêm sự độc đáo của Tiên Vực hỗn loạn nên chu kỳ thời gian ở đây cũng được chia thành sáng và tối giống như dưới Hạ Giới.”

Nghe Lạc Dương nói xong, Dương Bách Xuyên vô thức gật đầu tán thành. Đúng là với hắn mà nối, nếu tới tối ý thức Ma Thần trong Lạc Dương thức tỉnh quả thật chẳng phải chuyện tốt lành gì, dù có trứng côn bằng trấn áp, nhưng khó mà đảm bảo sẽ không gây ra hỗn loạn.

“Đi, nhanh rời khỏi đây thôi.” Dương Bách Xuyên quan sát sắc trời, có vẻ đã sắp hoàng hôn, quyết định tăng tốc.

Vốn Dương Bách Xuyên định bay khỏi đây, nhưng cuối cùng lại từ bỏ vì nhớ tới một câu chim Thần Ma từng nói, đó là nếu bay lượn giữa các ngọn núi lớn trong Tiên Vực hỗn loạn thì rất dễ trở thành mục tiêu cho các sinh vật cường đại. Thôi thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cả ba người họ đều có tu vi cao cường, tốc độ đi lại cũng không chậm hơn bao nhiêu, thế nên đi bộ cũng được.

Vậy là ba người lại lên đường, cứ nhắm thẳng về phía trước mà chạy như điên, có khó khăn, trắc trở cũng không dừng lại.

Tiếc thay, tầm ba tiếng sau, màn đêm đã phủ xuống. Đúng lúc này, chim Thần Ma bỗng mở miệng: “Gà rù, đừng chạy nữa, ban đêm không an toàn đâu.”

Hiện tại xung quanh không có người ngoài, chim Thần Ma mở miệng nói thẳng tiếng người luôn, thế nên cả ba đều nghe được lời khuyên của nó.

Những lời này của chim Thần Ma tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác ý tại ngôn ngoại, không kiềm được hỏi ra khỏi miệng: “Ban đêm không an toàn? Chẳng lẽ đằng sau còn nguyên nhân nào khác?”

Bấy giờ, Lạc Dương bỗng tiếp lời: “Phải rồi, ta từng nghe sư phụ nhắc tới nơi này, trích lời sư phụ Tinh Thần Tử của ta thì Tiên Vực hỗn loạn là di tích có từ thời hồng hoang, có thể tại đây đã xảy ra trận quyết chiến giữa Thần và Ma, mang tới kiếp nạn lớn cho sinh linh vạn vật. Không giống những loài sinh vật khác, sự diệt vong của Thần - Ma không đồng nghĩa với cái chết, bởi sức mạnh ý chí của họ vượt trội hơn bình thường, thế nên dù chết đi, sức mạnh ý chí vẫn còn tồn tại, hình thành thực thể vô cùng mạnh mẽ lại rất kỳ lạ.

Truyền thuyết kể rằng trong đại kiếp Thần - Ma, tất cả Thần Ma đã chết khi màn đêm buông xuống, thế nên sức mạnh ý chí tạo thành từ cảm xúc không cam tâm của họ đã chọn sống tiếp dưới hình dạng một lời nguyền, rằng mỗi ngày, khi đêm đen bao trùm lấy mặt đất, họ sẽ sống lại từ trong bóng tối. Đương nhiên, không phải sống lại thật, mà chỉ là thực thể đặc biệt do sức mạnh ý chí hòa thành thôi. Có điều không một ai miêu tả được rõ ràng hình thù của thực thể này.

Nhưng chuyện nó có thể giết người là thật, tới cả Tiên Đế, Tiên Tôn cũng không dám tự tiện chọc giận những sinh vật tồn tại trong bóng tối này. Ngoài ra, vì là dấu tích từ thời đại Thần Ma nên chúng không chỉ có mỗi Thần - Ma, mà còn có các loài thực vật hoa cỏ khác nữa.

Phàm là những loài có thể trở thành sinh vật trong bóng tối thì đều sở hữu sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thế nên tại Tiên Vực hỗn loạn, sau khi màn đêm buông xuống, gần như không có ai dám bước chân ra khỏi nhà, một là trốn ở một nơi các sinh vật bóng tối không thể lui tới, hai là chui vào động phủ hoặc thành trì ngồi chờ trời sáng. Tóm lại thì tốt nhất là đừng tùy tiện di chuyển trong đêm.”

Chuyến này, Dương Bách Xuyên xem như được mở mang tầm mắt, ngạc nhiên hỏi lại: “Còn có chuyện lạ đời như thế nữa ư?”

Chim Thần Ma nói tiếp: “Ở Tiên Vực hỗn loạn, có thấy xảy ra chuyện gì kỳ lạ cũng đừng quá bất ngờ, chỗ này chính là vậy đó, chốn nào cũng đầy ắp sự nguy hiểm và bất ngờ, thậm chí còn ẩn chứa vô vàn bí mật chưa được bật mí nữa”

“Vậy chúng ta cần tìm một nơi thế nào mới trốn được bóng tối? Cũng đâu thể tìm đại một chỗ được, đúng không? Vì khả năng cao sẽ chẳng có ích lợi chỉ hết.” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Tất nhiên rồi, mặc dù ban đêm ở Tiên Vực hỗn loạn rất kh*ng b*, nhưng vẫn có cách đối phó, bằng không ở đây đã sớm chẳng còn chút sự sống nào. Ở thời đại hồng hoang viễn cổ, sinh linh tiên thế gian lấy Thần Ma là chủ, thờ phụng Thần Ma là người thống trị g thời cầu nguyện họ sẽ phù hộ mình vạn sự như ý. Cứ thế ba nghìn đại thế giới cùng vô số tiểu thế giới dưới hạ thế đều có vài pho tượng của các Thần Ma.

Vì tin rằng chỉ cần thờ phụng họ sẽ được bình an, nên chỗ nào cũng tạc tượng 'Thần Ma, có lớn có nhỏ, Thần miếu, Ma điện cũng mọc lên như nấm sau mưa... Tiếc thay, sau đại kiếp nạn Thần Ma ở hồng hoang viễn cổ, tu tiên giả theo thời thế mà xuất hiện, rất nhiều tượng Thần Ma cũng nhue miếu thờ, cung điện ở các nơi bị dỡ sạch, bởi vì thời đại thống trị của Tiên đã tới, tất nhiên họ sẽ không hy vọng trên đời vẫn còn tồn tại dấu vết của thời đại Thần Ma, thậm chí có người còn muốn lãng quên toàn bộ những gì có liên quan tới Thần Ma nữa kìa.

Cuối cùng, chỉ còn mỗi Tiên Vực hỗn loạn là còn giữ lại vết tích của Thần Ma, thế nên chuyện tìm kiếm di tích Thần Ma ở Tiên Vực hỗn loạn không phải chuyện gì khó. Ngươi nhìn những nơi đang tỏa ánh hào quang màu vàng kia đi, đó là những chỗ còn sót lại di tích Thần Ma đó, chỉ cần tìm được dù chỉ một bức tượng. Thần Ma thì cũng đủ để ngươi an toàn vượt qua đêm tối này rồi.”

Nói xong, chim Thần ma lập tức ra hiệu cho Dương Bách Xuyên nhanh chân đi tìm.

Dương Bách Xuyên lại trợn mắt lườm nó: “Đang ở trong núi đấy, đi đâu tìm tượng Thần Ma bây giờ.”

Lúc này, hoàng hôn đã sắp lặn hẳn, Dương Bách Xuyên càng thêm sốt ruột, chờ tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, đến lúc đó nếu còn chưa tìm được chỗ trốn, vậy bọn họ coi như xong.

Chợt, Lạc Dương bỗng mở miệng: “Hình như bên kia có ánh sáng vàng kìa.”

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên lập tức kích phát Càn Khôn Nhãn, Càn Khôn Nhãn của hắn cũng là một dạng thiên phú thuộc Thiên Nhấn thần thông đó. Ngay giây sau, quả nhiên, theo hướng ngón tay Lạc Dương đang chỉ, phóng mắt ra xa tầm ba trăm mét, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ở đó có một vòng hào quang màu vàng rực rỡ.

Ba người co giò chạy tới, sau đó nhìn thấy một núi đá đổ vỡ. Tổng thể trông khá giống một tòa miếu Sơn Thần, dưới tác dụng của Càn Khôn Nhãn, hẳn đã tìm thấy vị trí của nguồn sáng, đó là một bức tượng không có đầu. Nhìn bằng mắt thường thì đó chỉ là một khối đá vỡ, nhưng thông qua Càn Khôn Nhãn, hắn có thể thấy bức tượng không đầu này đang tỏa ra quầng sáng rực rỡ với phạm vi chiếu sáng lên tới trăm mét.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4475: Nếu không... thì sao?



Dương Bách Xuyên nghi ngờ hỏi: "Cái này... chính là cái gọi là tượng điêu khắc Thần Ma?"

"Nếu không... thì sao?" Chim Thần Ma lẩm bẩm.

"Thật sự có chút phi thường, tượng điêu khắc này nhìn có vẻ khá tồi tàn, nhưng dưới sự quan sát từ Càn Khôn của ta ở đây thì đúng là kim quang rực rỡ, tỏa sáng trong phạm vi trăm mét, thứ này thực sự đáng tin?”

"Có đáng tin hay không thì đợi lát nữa tự nhiên sẽ rõ, vẫn chưa đủ, bây giờ lão tử khuyên tiểu tử ngươi nên tìm cách đối phó với ma đầu đi. Khi tia sáng cuối cùng lúc hoàng hôn biến mất, đêm tối hoàn toàn phủ xuống, đến lúc đó ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương sẽ thức tỉnh, xem tiểu tử ngươi đối phó thế nào!" Chim Thần Ma nhắc nhở Dương Bách Xuyên.

Nghe chim Thần Ma nói như vậy, Dương Bách Xuyên thật sự đau đầu.

Đúng vậy, đợi lát nữa không chỉ phải đối phó với các sinh vật trong đêm tối, mà còn phải xem Lạc Dương có phát sinh biến cố gì không.

Thấy hoàng hôn sắp biến mất, hắn thật sự phải cân nhắc vấn đề này mới được, đề phòng đến lúc đó gặp chuyện không may.

Ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương không phải chuyện đùa.

Dương Bách Xuyên cũng nhìn Lạc Dương, trong tay cầm trứng Côn Bằng và nói: "Lạc Dương~"

Lạc Dương đương nhiên biết Dương Bách Xuyên định làm gì, cười khổ nói: "Làm phiền tiểu sư thúc."

Nàng ta hiểu Dương Bách Xuyên lấy trứng Côn Bằng ra chính là để trấn áp ý thức Ma Thần trong cơ thể nàng ta, bởi vì ban đêm âm sát rất nặng, nàng ta không thể áp chế ý thức Ma Thần, quyền tự chủ thân thể sẽ trở thành ý thức Ma Thần, ban ngày mới chính là thời gian thuộc về nàng ta.

Vốn dĩ ý thức Ma Thần có ưu thế chiếm giữ giữa hai người, nhưng vì Dương Bách Xuyên áp chế ý thức Ma Thần bằng trứng Côn Bằng nhiều lần khiến ý thức Ma Thần bị ảnh hưởng nặng nề, lúc này mới tạo thành tình huống mà bây giờ. nàng ta có thể cân bằng với ý thức Ma Thần, nếu không sẽ biến thành cục diện thế nào thì khó mà nói trước được.

Dương Bách Xuyên lấy trứng Côn Bằng ra, Lạc Dương ngồi khoanh chân, sau đó tay Dương Bách Xuyên cầm trứng Côn Băng và để lơ lửng trên đầu Lạc Dương, trong lòng hắn hơi động để truyền pháp lực vào trứng Côn Bằng, khoảnh khắc tiếp theo, Minh Văn trên vỏ trứng Côn Bằng bắt đầu tỏa ra kim quang mờ nhạt.

'Trứng Côn Bằng là vật có ý thức, điều này Dương Bách Xuyên đã biết ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, nhưng theo lời Tuyết Hương, trứng Côn Bằng khó mà để ý đến hắn.

Nhưng đối với Dương Bách Xuyên cũng không quan trọng, dù sao trứng Côn Bằng hiện tại đã là máy bay cá nhân tương lai của hắn, nó đã được đặt trước, bởi vì việc huyết tế luyện hóa đã hoàn thành từ lâu rồi.

Hắn ra lệnh cho trứng Côn Bằng, trứng Côn Bằng không được vi phạm.

Dương Bách Xuyên ra lệnh cho trứng Côn Bảng là phải liều chết nhìn chằm chằm Lạc Dương, một khi hắn cảm thấy người Lạc Dương có gì đó không ổn thì phải bắt đầu trấn áp, cố gắng ngăn cản ý thức Thần Ma đi ra gây chuyện, kiên trì

cho đến khi bình minh là được.

Mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên đương nhiên trứng Côn Bằng chỉ có thể chấp hành.

Sau khi giao phó, Dương Bách Xuyên lại dặn dò Cảnh Xán canh giữ bên cạnh.

Còn hắn thì muốn quan sát thử xem khung cảnh bóng tối ở Tiên Vực hỗn loạn rốt cuộc là như thế nào?

Lúc tốt lúc xấu, cuối cùng ta phải tìm hiểu cho ra, chuyện này có liên quan gì đến vấn đề sinh tồn sau này của hắn ở lĩnh vực hỗn loạn.

Lúc này, tia sáng hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất, quả nhiên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bóng tối phủ xuống.

Gần như ngay lập tức, bóng tối bao phủ khắp bốn phương tám hướng giống như thủy triều bóng tối cuộn đến.

Cả bầu trời chìm vào bóng tối vô biên......

Nhưng cảnh tượng kỳ diệu là sau khi bóng tối quét qua vùng đất đá này thì dừng lại.

Hay đúng hơn là đã bỏ qua chỗ bọn họ đang trong phạm vi bán kính 100 mét.

Bởi vì quả nhiên đúng như Lạc Dương và chim Thần Ma đã nói lúc trước, pho tượng không đầu vỡ phát ra kim quang rực rỡ sau khi màn đêm đen buông xuống, chống lại sự tấn công của đêm tối.

Phải nói tình huống này thật sự rất thần kỳ.

Lúc này, hắn đứng trước tượng điêu khắc không đầu để quan sát, nhìn thì có vẻ chỉ là một pho tượng điêu khắc bị gãy đầu, cao khoảng ba mét, không tỉnh xảo lắm, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một số đường nét của tượng điêu khắc......

Mặc dù những gì chim Thần Ma nói vẫn còn hơi lộn xộn, nhưng Dương Bách Xuyên cũng có hiểu biết sơ lược.

Luôn luôn là vậy, ban đêm ở Tiên Vực hỗn loạn rất đáng sợ, không thể di chuyển dễ dàng, mỗi buổi tối đến thì phải tìm một nơi có tượng điêu khắc Thần Ma hoặc di tích Thần Ma mới có thể đảm bảo được an toàn trong đêm tối, tránh bị sinh linh bóng tối quấy rầy.

Dương Bách Xuyên đột nhiên nảy ra một vấn đề, buột miệng nói: 'Dựa theo những gì ngươi nói thì ban đêm ở lĩnh vực hỗn loạn rất nguy hiểm, nhưng nếu có. tượng điêu khắc Thần Ma gì đó thì có thể an toàn sao? Nếu vậy thì chúng ta sưu tầm thêm một ít tượng điêu khắc nữa không phải là xong rồi sao?"

"Tên gà yếu nhà ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lai lịch của những tượng điêu khắc Thần Ma này rốt cuộc là gì thì không ai biết, có phải là do người đời sau điêu khắc hay không, hay là chúng được hình thành như thế nào thì không ai biết được. Nhưng có một nhận thức chung đó là với trọng lượng của các tượng điêu khắc Thần Ma thì không ai có thể di chuyển được, bên trong có ẩn chứa một loại đại đạo, không di dời nổi." Chim Thần Ma nói.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4476: Hắn hô to một tiếng



"Không thể di dời?" Dương Bách Xuyên sững sờ, vẻ mặt hoài nghi, nhìn thế nào cũng chỉ như một hòn đá mà thôi, sao có thể không di dời nổi?

Chim Thần Ma nói: "Đương nhiên, nếu ngươi không tin thì có thể thử.

Dương Bách Xuyên thật sự không tin vào tà ác: "Thử thì thử, chỉ là một tảng đá vụng thôi mà, còn chứa đại đạo gì đó ư, không có một chút nguyên khí thiên địa nào, ta đường đường là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, ta không tin mình không thể di dời nổi một hòn đá."

Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên duỗi tay ra, trực tiếp đi tới định di dời bức tượng không đầu.

"Hây~" Hắn hô to một tiếng.

Tuy nhiên......

Bức tượng không nhúc nhích. "Ha ha~"

Chim Thần Ma cười chế nhạo. "Tiểu gia ta vẫn chưa dùng sức."

Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn chim Thần Ma, đúng là vừa rồi hắn chỉ dùng thể lực thuần túy của cơ thể để di chuyển pho tượng.

Nhưng quả nhiên nó không nhúc nhích.

Nhưng trong lòng hắn đã tin chim Thần Ma nói đúng.

Bởi vì hắn biết rõ sức mạnh thân thể của mình, cho nên hẳn đột nhiên phát huy sức lực thì đừng nói chỉ là di dời một pho tượng đá, cho dù là một ngọn núi cũng sẽ bị rung chuyển.

Nhưng thực sự không có một chút động tĩnh nào.

Không tin vào tà ác, khoảnh khắc tiếp theo Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Nội Ngoại Quyết, đồng thời dùng hết toàn bộ sức lực để di chuyển bức tượng không đầu.

"Hừ ~"

Một âm thanh gắng gượng phát ra, nhưng Dương Bách Xuyên đã bị cảm giác của bức tượng đá làm cho sửng sốt.

Lần này, hắn vẫn không thể lay động được tượng đá một chút nào, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được một sự khác biệt từ trong tượng đá.

Hay đúng hơn là tiếng gầm lên.

Hơn nữa, tiếng gầm này đến từ bình Càn Khôn.

Nói chính xác là đến từ Thần điện Càn Khôn trong bình Càn Khôn.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên ngây ngẩn cả người.

Hắn dùng hết toàn bộ sức lực đi tới di chuyển bức tượng đá nhưng một chút cũng không hề dao động, mà lại làm cho thần điện Càn Khôn phát ra tiếng ầm

vang gì đó.

Dường như có một mối liên hệ nào đó giữa bức tượng đá và thần điện Càn Khôn.

Sự thay đổi này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên lay động, ngay khi hắn chuẩn bị tìm hiểu thêm thì bên tai truyền tới một tiếng hét lớn.

Ngay sau đó, trứng Côn Bằng cũng phát ra kim quang. Cảnh Xán thốt lên: "Vân Tử, nhìn kìa~"

Dương Bách Xuyên từ bỏ việc quan sát thêm về bức tượng đá, khi hắn nhìn lại, chính là người Lạc Dương đã thay đổi.

"A.. Lúc này, hai mắt Lạc Dương đỏ hoe, còn gầm lên rất lớn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, phần ý thức Thần Ma trong người Lạc Dương đã thức tỉnh.

Màn đêm buông xuống, quyền làm chủ thân thể của Lạc Dương lại thuộc về ý thức Ma Thần.

Chỉ là nó đã bị trứng Côn Bằng cố gắng trấn áp.

Dương Bách Xuyên buông tượng đá ra và đi đến bên cạnh Lạc Dương, hoặc có thể nói là bên cạnh ý thức Ma Thần, hắn nhếch miệng cười nói: "Đại thần, đừng giấy giụa, tiểu gia ta sẽ không để ngươi lộng hành đâu."

"A... Tiểu tử ngươi ngừng tay cho bản đại thần."

Ý thức Ma Thần trong người Lạc Dương đang bị kim quang của trứng Côn Bằng trấn áp, trông có vẻ rất đau đớn.

"Mẹ nó, đã thành tù nhân rồi mà còn xưng là bản đại thần, mẹ kiếp? Ta không dừng lại thì ngươi làm gì được ta?" Dương mỗ không quan tâm đến ý thức Ma Thần, dù sao cũng có trứng Côn Bằng ở đây, ý thức Ma Thần cũng không làm loạn được.

"Ngươi Ngươi ngừng tay cho bản đại thầ vẫn cứng miệng như trước.

úc này ý thức Ma Thần Mở miệng là xưng một tiếng bản đại thần khiến người Dương Bách Xuyên rất khó chịu. Đương nhiên sẽ không ngừng tay.

Ý thức Ma Thần tiếp tục kêu gào thảm thiết, kim quang phát ra từ trứng Côn Băng quả nhiên gây tổn thương lớn đến nàng ta.

"Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn...... " Chim Thần Ma gầm lên giận dữ với Dương Bách Xuyên, ánh mắt đầy thù hận.

Dương Bách Xuyên chỉ cười ha ha trước lời đe dọa này mà không thèm quan tâm chút nào.

"A......" Ý Thức Ma Thần vẫn đang kêu gào thảm thiết, hoặc là đang liều chết nhãn nhịn, nàng ta biết Dương mỗ chỉ muốn nàng ta cúi đầu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4477: Khoảng mười phút sau



Nhưng nàng ta đường đường là một Ma Thần, sao có thể cúi đầu trước một con kiến?

Khoảng mười phút sau ~ "Xin...... xin ngươi dừng lại ~"

Ý thức Thần Ma cuối cùng cũng cầu xin tha thứ, trứng Côn Bằng gây tổn thương lên ma hồn của nàng ta ngoài sức tưởng tượng.

"Ngươi nói cái gì? Tiểu gia ta không nghe thấy." Dương mỗ nhếch miệng cười. "Cầu xin đại thần dừng lại, ta sẽ ra tay với ngài nữa, ngài mới là đại thần." Ý thức Ma Thần mang theo sự tức giận mà lớn tiếng cầu xin tha thứ.

"Ha ha ha~ Ngươi cúi đầu sớm một chút thì chẳng phải sẽ không chịu đau đớn thế này sao?" Dương mỗ nhân từ mỉm cười, trong lòng hơi động thu lại trứng Côn Bằng.

Tuy nhiên, hắn vẫn luôn chú ý đến ý thức Ma Thần, chỉ cần nàng ta dám có hành động khác thường, hắn sẽ lập tức trấn áp nàng ta.

Một hồi lâu sau, ý thức Ma Thần trong người Lạc Dương vẫn không có động tĩnh gì, trực tiếp ngã xui lơ trên mặt đất.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không dám lơ là ý thức Thần Ma, đề phòng nàng vùng dậy đả thương người khác. Hắn không biết ý thức Thần Ma có những thủ đoạn gì nên phải thận trọng, nghĩ đến việc phải đề phòng như thế suốt một đêm, trong lòng Dương Bách Xuyên không khỏi phiền muộn.

Cho nên hắn hỏi chim Thần Ma có cách nào không?

Sau này không thể cứ tới tối mỗi ngày đều canh chừng ý thức Ma Thần như thế được?

Lần này chim Thần Ma thực sự đã đưa ra một biện pháp hay.

Nó mở miệng nói với Dương Bách Xuyên: "Trứng Côn Bằng chính là chìa khóa đấy, ngươi có nhớ ta đã từng nói tiểu tử ngươi nên nghiên cứu Minh Văn trên trứng Côn Bằng không, đó là chuyện tốt, có thể gặp chứ không thể cầu, sau khi trứng Côn Bằng nở, những Minh Văn này sẽ không còn tồn tại nữa."

"Để đối phó với ý thức Ma Thần thực ra cũng rất đơn giản, ngươi có thể sao chép Minh Văn trên trứng Côn Bằng và dùng pháp lực tinh huyết khắc họa nó trên người Lạc Dương. Mặc dù hiệu quả sẽ không lớn bằng trứng Côn Bằng, nhưng nó có thể đóng vai trò giám sát rất tốt, chỉ cần nàng ta có hành động khác thường, ngươi có thể dùng ý niệm khởi động Minh Văn để trấn áp nàng ta, cũng có thể giám sát nàng ta bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào. Đến lúc đó lại dùng trứng Côn Bằng để nghiêm khắc trấn áp nàng ta, dĩ nhiên chỉ đối với lão sư, Ma Thần mà thôi, lão tử vẫn là chim Thần Ma đệ nhất Tam giới, chưa từng phách lối như nàng ta"

"Phương pháp này thật sự hiệu quả sao?" Dương Bách Xuyên có chút nghi hoặc, dù sao cũng chỉ là sao chép mà thôi.

"Lão từ có khi nào lừa gạt ngươi chưa, tin hay không thì tùy?" Chim Thần Ma nổi cơn thịnh nộ.

"Được rồi, ta tin ngươi một lần, ta sẽ thử ngay bây giờ." Đây cũng là cách, nếu có tác dụng thì có thể bớt đi một phần phiền phức.

Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, hắn dẫn mọi người tiến vào. không gian bình Càn Khôn.

Sau khi thông báo với Cảnh Xán một câu, Dương Bách Xuyên túm lấy Lạc Dương có ý thức Ma Thần rồi tiến vào hành cung.

Trong không gian bình Càn Khôn, hắn không hề sợ ý thức Ma Thần chút nào, nếu nàng ta dám làm chuyện xấu, Dương Bách Xuyên có thể trấn áp nàng ta chỉ trong vài phút, hắn bây giờ là một tồn tại giống như Thần trong không gian bình Càn Khôn, không phải như trước đây nữa.

Chương 2042: Lần đầu tiên, hắn nghiêm túc suy nghĩ về việc tu luyện Thiên Địa và Hắc Liên

"Ngươi...... Nơi này là cái gì? Bạn muốn gì? Ý thức của Ma Thần thả lỏng, hắn phát hiện mình bị Dương Bách Xuyên đưa vào một không gian khác, mặc dù không biết đó là nơi nào, nhưng hắn cũng biết đây là một vùng đất thiên địa thượng tầng cao cấp.

Loại nơi này thường là chủ nhân có thể khống chế mọi thứ, mặc dù là ma thần, nhưng hiện tại nàng đã là thần thức quỷ thần, cũng không ổn định lắm nên nàng tự nhiên lo lắng.

Không biết Dương Bách Xuyên muốn làm gì nàng. Hắn có chút bối rối.

"Để lại cái gì đó cho ngươi, khuyên ngươi hợp tác, đừng cảm thấy khó chịu." Dương Bách Xuyên khit mũi lạnh lùng.

"Ngươi dám ......" Ý Thức Ma Thần tràn đầy hơi thở khi nói, hắn chuẩn bị lao về phía Dương Bách Xuyên.

Tuy nhiên, bên trong bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên vô cùng bình tĩnh, khit mũi lạnh lùng.

"Hmph~Tìm chết ~"

Sau một tiếng nguyền rủa, khí thế mạnh mẽ không gì sánh được trực tiếp đè lên Ý Thức Ma Thần, đột nhiên ý thức Ma Thần một chút không thể động đậy.

Quả nhiên, trong không gian của Bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên là một †ồn tại giống như thần, hắn có thể huy động sức mạnh của không gian Càn Khôn để sử dụng cho riêng mình, và kể từ khi ý thức của Thần Càn Khôn đã tiêu tan, bình Càn Khôn và Dương Bách Xuyên đã thực sự dung hợp.

Bình Càn Khôn thậm chí còn không phải là ý thức quỷ thần, thậm chí hầu hết mọi người đều biết vũ khí ma pháp trong không gian của Dương Bách Xuyên.

Không có sức mạnh không gian trong vũ khí ma thuật Cave Heaven bình thường.

Nhưng bình Càn Khôn không phải là vũ khí ma pháp của Thượng Cổ Thiên Địa, mà là bảo vật không biết cao hơn vũ khí ma pháp của Thượng Cổ Thiên bao nhiêu cấp.

Nó đã nằm ngoài phạm vi của không gian, và không gian của một triệu dặm là đủ để được gọi là một thế giới.

Một không gian thế giới một chiều thực sự. Đặc biệt là sau khi ý thức linh hồn của Càn Khôn ngày hôm đó tiêu tán, hai

loại khí tức của Càn Khôn dung hợp lên xuống, lan tràn khắp thế giới Càn Khôn, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rõ ràng thế giới Càn Khôn này còn sống.

Toàn thể đang sống có nghĩa là cả thế giới đang chuyển động.

Người ta nói rằng đó là một mô tả, nhưng trên thực tế, nó chỉ là một bản sao của dòng chữ trên quả trứng Kunpeng.

Thật khó cho anh ta để thiền, nhưng là một người tu luyện, không có vấn đề gì trong việc sao chép.

Có tỉnh hoa và máu trên đầu ngón tay, huy động mana trong cơ thể, chống lại nó bằng sức mạnh của linh hồn thần thánh, và bắt đầu vẽ con hổ theo con mèo.

Dù sao theo lời của chim Thần Ma, miêu tả chỉ đóng vai trò giám sát, và khi thời điểm đến, nó có thể bị trấn áp bằng trứng Kunpeng, như vậy là đủ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4478: Sau khi tinh luyện ra một hạt Quỷ Hồn



Ban đầu, tốt nhất là nên miêu tả nó trực tiếp trên da lưng của cô ấy.

Nhưng Dương Gian nghĩ lại, mặc dù hiện tại là ý thức của quỷ thần, nhưng dù sao cũng là thân thể của Lạc Dương, hiện tại hẳn là chú của Lạc Dương, dù sao. cũng không thích hợp.

Hắn trực tiếp nói với hắn bằng thực lực của thần hồn thông qua quần áo của hắn, cũng giống như tiêu hao thần hồn, dù sao cũng không thành vấn đề, dù sao. hắn cũng không thể xúc phạm Lạc Dương về phương diện này.

Nếu không, trong tương lai, vị sư huynh thứ hai trong truyền thuyết nào của Bất Tử Kiếm sẽ không dùng kiếm chém hắn?

Nghĩ đến đây, Dương Tâm Chiêu vẫn nghĩ tốt nhất là nên làm một người chú lương thiện.

Khi nói dễ hơn làm, Dương Bách Xuyên nhận ra rằng sao chép không hề dễ dàng.

Cũng trong thời kỳ này, những đặc điểm phi thường của những dòng chữ này. trên trứng Kunpeng đã được phát hiện.

Có tổng cộng chín dòng chữ, mỗi dòng chữ đều cực kỳ bí ẩn, và anh ta không thể nhìn thấy bất kỳ cánh cửa nào cả, và phải mất nhiều hơn những gì anh ta có thể tưởng tượng khi anh ta sao chép nó.

Việc hoàn thành một dòng chữ khiến anh ta đây đàn ông, và phải mất không dưới 100 lần để hoàn thành dòng chữ đầu tiên.

Chín chữ khắc có chút chết người để suy nghĩ, nhưng vào lúc này, họ đã sẵn sàng gửi mũi tên, và ngay cả khi họ kiệt sức, họ phải giữ vững.

'Tôi muốn tiếp tục nghiến răng và níu kéo......

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dù sao Dương Tầm Chiêu cũng cảm thấy mình sắp ra khỏi hư không.

Quần áo khắp cơ thể ướt đấm mồ hôi, và đó không chỉ là mana của toàn bộ cơ thể bị tiêu hao, mà còn là sức mạnh của linh hồn.

Cả hai đều ở trạng thái khô.

May mắn thay, cuối cùng hắn vẫn kiên trì và hoàn thành việc sao chép và khắc họa trên quả trứng Cửu Côn Bành.

Mệt mỏi và nửa chết, nhưng không phải không có lợi.

Cửu Côn Bằng khắc sâu khắc sâu trong tâm trí hắn, những thứ hắn tỉ mỉ ghi nhớ vẫn luôn quý giá, bây giờ hắn khó có thể quên được.

Điều này sẽ mang lại lợi ích lớn cho anh ta trong tương lai để hiểu được dòng chữ Kunpeng, mà Yang hiểu.

Chữ khắc Côn Bằng là tên hắn tự đặt cho mình, hắn cảm thấy rất thích hợp, có lẽ chữ khắc thật không phải là cái tên này, nhưng hắn cảm thấy không thành vấn đề, đó là chữ khắc trên quả trứng Côn Bằng, gọi nó là trứng Côn Băng rất thích hợp.

Rất tốt!

"Hì hì ~"

Thở ra một hơi đục, Dương Bách Xuyên đột nhiên ngồi xuống đất.

Sau khi hắn thả lỏng, sự ép buộc đang trấn áp ý thức của Ma Thần cũng tiêu tán.

Lúc này, Quỷ Thần Thức quay đầu lại, lạnh lùng nói trên lưng tôi?" ”

"Ngươi kéo đi, thi thể này là của cháu trai Lạc Dương của ta, ngươi chỉ là người ngoài tổ chim, đừng bôi vàng lên mặt, ngươi làm gì quan tâm đến ngươi."

Hắn mệt mỏi nửa chết vì ý thức quỷ thần, Dương Tâm Chiêu tự nhiên không. có mặt mũi tốt với nàng, hắn cũng nguyền rủa chuyện này, cho dù Lạc Dương là luân hồi của quỷ hồn từ ý thức quỷ thần của nàng, cũng là tồn tại độc lập, hành vi của thần thức quỷ thần là người ngoài trong mắt hắn, hắn là chim sẻ chiếm tổ. chim bồ câu.

"Hehe, có vẻ như con của bạn sắp chết vì kiệt sức, chỉ cần vị thần vĩ đại này sẽ cho bạn một chuyến đi ~" Ý thức của quỷ thần thực sự là một cây kim, và anh †a sẽ bắt đầu khi có cơ hội.

Vừa nói, hắn vừa duỗi tay ra làm động tác với Dương Bách Xuyên.

Tuy nhiên, Dương Tâm Chiêu lại giễu cợt, trái tim hắn rung động, kích hoạt dòng chữ Côn Bằng khắc trên lưng nàng.

Với một tiếng hét, ý thức của Ma Thần đột nhiên cuộn tròn trên mặt đất.

"Sư phụ vất vả như vậy, ngươi cho rằng là xoa bóp cho ngươi, đây là một dòng chữ có thể hỏi ngươi một con quỷ, thành thật mà nói, chỉ có một lần này, lần sau ngươi dám chết, sư phụ, ta để ngươi sống sót không chết, ra ngoài ~"

Dương Bách Xuyên lăn ra một chữ, sức mạnh trong thế giới của bình Càn Khôn quét vào, lập tức truyền đến thân thể của thần thức quỷ thần, đồng thời ném nàng ra khỏi cung điện một tiếng nổ vang.

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên ngồi khoanh chân bắt đầu trêu chọc, linh hồn và mana hắn tiêu hao rất lớn, quả thực có chút cảm giác cạn dầu.

Nếu như trước kia ý thức Ma Thần đã làm gì đó với hắn ở bên ngoài, sẽ có chút nguy hiểm, nhưng trong bình Càn Khôn là sân nhà của hắn, cho dù hắn có nằm yên cũng có thể dọn dẹp cho nàng.

Đây là lợi ích của việc kiểm soát nồi Qiankun, và trong nồi Qiankun, tâm trí được kiểm soát.

Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên nuốt một lượng lớn linh đào để thu hồi mana, nhưng sức mạnh của thần hồn không phải là thứ mà đào linh hồn có thể bổ sung trở lại, mà là trong tay hắn có năm hạt quỷ hồn, hiện tại có thể có ích.

Hạt Quỷ Hồn thu được ở Ma Thành, trên người hắn có năm hạt, hắn còn chưa sử dụng.

Nó chứa đựng sức mạnh của linh hồn vô cùng tinh khiết, và nó là thứ tốt nhất để sử dụng để bổ sung linh hồn, nhưng nó là một thứ hiếm có, bất kể là người tu luyện bất tử hay là người tu luyện quỷ, hạt quỷ hồn đều có thể được sử dụng cho sự tỉnh khiết.

Sau khi tinh luyện ra một hạt Quỷ Hồn, hắn không chỉ khôi phục sức mạnh của Thần Hồn mà còn tăng thêm sức mạnh Thần Hồn của chính mình.

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra rằng một phần sức mạnh của Hạt Ma Hồn đã bị Hoa sen Đen hấp thu.

Mặc dù hắn không keo kiệt, nhưng hắn cũng biết Hắc Liên đã hấp thu sức mạnh thần hồn của hẳn trong biển ý thức để nuôi dưỡng bản thân, nhưng suy cho. cùng, đó là cướp bóc sức mạnh của hắn.

Nhưng nền tảng của sự hoàn hảo của anh ấy là có thật, và có một lý do cho điều đó.

Giờ phút này, hắn đột nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì trong biển ý thức có một đóa sen màu đen hấp thu sức mạnh thần hồn của hẳn, khiến cho tài năng tu luyện hoàn mỹ của hắn hoàn toàn không phát huy tác dụng?

Nếu không, dựa theo những gì ông lão nói lúc nấy, tình hình tu luyện của ông ta không nên như thế này.

Đối với sự tồn tại của Hoa sen đen, Dương Bách Xuyên lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về nó.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4479: Nàng ta có chút bối rối



“Ngươi...... đây là đâu? Ngươi muốn làm gì?” Ý thức Ma Thần vừa thả lỏng thì phát hiện mình bị Dương Bách Xuyên đưa vào một không gian khác, mặc dù không biết đây là nơi nào, nhưng nàng ta cũng biết đây là một đồng tiên cao cấp.

Những nơi như thế này thường là chủ nhân có thể khống chế mọi thứ, mặc dù là Ma Thần, nhưng hiện tại nàng ta chỉ là một ý thức Ma Thần, hơn nữa còn là kiểu không ổn định lắm nên đương nhiên hơi lo lắng.

Không biết Dương Bách Xuyên muốn làm gì nàng ta.

Nàng ta có chút bối rối.

“Lưu lại một thứ trên người ngươi, khuyên ngươi hợp tác cho tốt, đừng tự chuốc phiền phức." Dương Bách Xuyên hừ lạnh nói.

“Ngươi dám...” Trong khi nói, toàn thân ý thức Ma Thần bạo phát khí tức, lập tức nhào về phía Dương Bách Xuyên.

Nhưng ở bên trong bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên vô cùng bình tĩnh, chỉ hừ lạnh nói.

“Hừ~Muốn chết à~”

Sau một tiếng chửi bới, khí thế vô cùng mạnh mế trực tiếp đè lên ý thức Ma Thần, đột nhiên ý thức Ma Thần không thể động đậy được chút nào.

Quả nhiên, trong không gian của bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên là một †ồn tại giống như Thần, hắn có thể huy động sức mạnh của không gian bình Càn Khôn để sử dụng cho riêng mình. Hơn nữa, từ khi ý thức linh hồn của Càn Khôn

tiêu tan, bình Càn Khôn và Dương Bách Xuyên đã thực sự dung hợp.

Bình Càn Khôn càng không phải là ý thức Ma Thần, thậm chí hầu hết mọi người đều biết một vùng pháp bảo không gian động thiên của Dương Bách Xuyên.

Pháp bảo động thiên là không gian không tồn tại lực lượng.

Nhưng bình Càn Khôn không phải là pháp bảo động thiên, mà là bảo vật không biết cao hơn pháp bảo động thiên bao nhiêu cấp.

Nó đã nằm ngoài phạm vi không gian, phạm vi không gian của nó là triệu dặm, đủ dể được xưng là một thế giới.

Một không gian thế giới thật sự.

Đặc biệt là sau khi ý thức linh hồn của Càn Khôn ngày hôm đó tiêu tán, nhị khí Càn Khôn dung hợp trên dưới, lan tràn khắp thế giới Càn Khôn, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rõ ràng thế giới Càn Khôn này còn sống.

Toàn thể đang sống có nghĩa là cả thế giới đang vận hành.

Hơn nữa, thần điện Càn Khôn hay thậm chí toàn bộ thế giới đều tồn tại lực lượng, chẳng hạn như lực lượng của ba loại quy luật mầm móng.

Cho nên ở đây, thật sự không khó để Dương Bách Xuyên trấn áp ý thức Ma Thần.

Áp chế ý thức Ma Thần sắp phản kháng xong, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, khi hắn vươn tay ra thì trên lưng nàng ta đã được khắc hoạ xong.

Nói là khắc thực ra chỉ là một bản sao Minh Văn của trứng Côn Bằng mà thôi.

Tìm hiểu thì đối với hắn quá khó khăn, nhưng là một người tu luyện thì không có vấn đề gì trong việc sao chép.

Đầu ngón tay xuất hiện tinh huyết, huy động pháp lực trong cơ thể, lấy lực thần hồn áp chế nó và bắt đầu nhìn mèo vẽ hổ...

Dù sao theo lời của chim Thần Ma nói, khắc hoạ chỉ đóng vai trò giám sát, khi thời cơ đến thì dùng trứng Côn Bằng trấn áp là được, vậy là đủ rồi.

Nếu không, sau này vị Nhị sư huynh Kiếm Tiên trong truyền thuyết nào đó chẳng phải sẽ dùng một nhát kiếm chém hắn sao?

Nghĩ đến đây, Dương mỗ vẫn cảm thấy làm một sư thúc chính trực là tốt nhất rồi.

Nói thì dễ nhưng làm mới khó, Dương Bách Xuyên nhận ra khắc lên cũng rất khó chịu.

Lúc này hắn cũng mới phát hiện những đặc điểm phi thường trên Minh Văn của trứng Côn Bằng.
 
Back
Top Bottom