Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4460: Tâm trí đang rối loạn



Lực hoàng tuyền đã có tác dụng khai phá tiềm lực trong cơ thể hắn. Hiệu quả đã đạt được, mục đích cũng hoàn thành...

Lúc này, cho dù lực hoàng tuyền có tấn công hắn như thế nào thì cũng không tạo ra được bất kỳ thương tổn nào nữa.

Chỉ cần sức mạnh của thể xác cũng có thể ngăn cản được lực hoàng tuyền. Đây là điều mà trước kia Dương Bách Xuyên không dám nghĩ tới.

Vừa rồi, cơ thể hắn được bao phủ bằng sức mạnh của Càn Khôn Đạo Nguyên nhưng cũng không thể ngăn được sự phá hủy của lực hoàng tuyền.

“Được rồi, có thể tiến vào bình Càn Khôn rồi.” Lúc này, giọng của Càn Khôn Chỉ Linh vang lên trong đầu hắn. Dương Bách Xuyên cảm động tới rơi nước mắt, cuối cùng cũng có thể vào.

Hắn còn sợ Càn Khôn Chi Linh và chim Thần Ma hợp lại sẽ ra con thiêu thân gì.

Từ sau khi Càn Khôn Chi Linh cứu con quạ đen kia, bọn chúng đúng là ngưu tâm ngưu mã tầm mã.

Ở chung một chỗ không phải chuyện gì hay ho. May mà lần này còn chủ động gọi hắn.

Xem ra Càn Khôn Chi Linh và chim Thần Ma vẫn quan tâm hắn, tròn lòng ít nhiều gì cũng được an ủi.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên tiến thẳng vào trong không gian bình Càn Khôn.

Dương Bách Xuyên vừa vào bình Càn Khôn, ý thức Ma Thần ở bên ngoài không còn nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của hắn, lúc này nàng ta cười lớn: “Không kêu nữa, xem ra tên tiểu tử này xong đời rồi.”

Nàng ta rất tự tin vào huyết tế, lúc này Dương Bách Xuyên không còn kêu gào, đương nhiên cho rằng đối phương đã bị luyện hóa.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay nàng ta vẫn không ngừng đánh ra pháp quyết, Dương Bách Xuyên quả thật là khó chơi, thế nên để phòng ngừa, nàng

ta phải luyện hóa thêm thời gian.

Như vậy, cho dù chí bảo phòng ngự trên người Dương Bách Xuyên có mạnh tới đâu thì cũng sẽ bị luyện hóa thành nước.

Đương nhiên nàng ta hiểu rõ trứng Côn Bằng còn hơn cả Dương Bách Xuyên, vậy nên cũng không ngại luyện hóa luôn nó.

€ó luyện hóa thì cũng không sao, bởi vì tất cả sức mạnh đều nằm trong quan tài kia, đợi kia vào trong nàng ta sẽ mượn cỗ lực lượng này để cần nuốt ý thức của Lạc Dương, hoàn thành dung hợp Ma thần.

Khi đó, mọi chuyện sẽ thành công.

Nhưng ý thức Ma thần sẽ không bao giờ nghĩ tới, trên đời này còn có bảo vật mà huyết quan không thể nào luyện hóa nổi, đó chính là bình Càn Khôn.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên đã trốn vào trong không gian Càn Khôn, hắn ta đang đợi để phản kích.

Bên trong bình Càn Khôn. Dương Bách Xuyên tr*n tr**ng bước vào. Nhưng hắn quên mất một chuyện.

Dương Bách Xuyên quên mất, bên trong bình Càn Khôn, ngoại trừ một vạn đại quân Quy Tiên của Mông Điềm, còn có một nữ nhân ở đây.

Người này đương nhiên là Cảnh Xán bị sư phụ nàng ta đánh trọng thương.

Khi đó Phương Tĩnh Thiên phát điên nhập ma đạo, ông ta đã dùng máu của Cảnh Xán để triệu hoán hai Ma Khuyển, Cảnh Xán đỡ thay Dương Bách Xuyên đòn đánh lén của Phương Tĩnh Thiên, vết thương càng thêm nghiêm trọng.

Dương Bách Xuyên thu Cảnh Xán vào trong bình Càn Khôn, cho nàng ba giọt nước Sinh Mệnh để trị thương, hắn nghĩ nhiêu đó cũng đủ cho nàng phục hồi. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, hắn lại quên mất.

Vừa tiến vào không gian Càn Khôn đã phát hiện Cảnh Xán ở trước mặt.

Thói quen của hắn là mỗi lần tiến vào trong bình Càn Khôn đều sẽ xuất hiện ở bờ hồ Long Ngự, bởi vì trong hồ có đá Sinh Mệnh.

Lần này cũng không ngoại lệ, lúc ở bên trong huyết quan hắn bị ý thức Ma thần luyện hóa quần áo...Hiện tại đang trong tình trạng trần như nhộng.

Sau khi tiến vào, hắn cũng không đề phòng. Gót chân còn chưa đứng vững thì bên tai đã vang lên tiếng thét chói tai.

Lúc này Dương Bách Xuyên bị dọa cho giật cả mình, hắn nhìn sang nơi phát ra âm thanh, hóa ra là Cảnh Xán.

Thấy nàng ta, Dương Bách Xuyên mới nhớ tới chuyện, mình đưa nha đầu này vào không gian Càn Khôn trị thương.

Xem ra hiệu quả của nước Sinh Mệnh đã vượt ngoài tưởng tượng, Cảnh Xán đã hồi phục hoàn toàn.

Đợi sau khi phản ứng lại, hắn mới phát hiện bản thân trần như nhộng, chẳng trách người ta lại thét lên như vậy.

Xuất hiện không đúng chỗ, khoảng cách lại càng không!

Hắn chỉ cách nàng ta nửa mét.

“Khụ khụ ~ Chuyện này... là hiểu nhầm.”

Dương Bách Xuyên đỏ mặt nói.

Cảnh Xán ngẩn ngợ, tim nàng ta đang đập rất nhanh, mặc dù là tiên nhân đã tu luyện hàng nghìn năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải tình huống này.

Ngay lúc nàng ta đang nghĩ tới hắn thì ắn lại trần chuồng xuất hiện ngay trước. mặt mình, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Cảnh Xán thét chói tai cũng là chuyện bình thường.

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, tiếng hét của Cảnh Xán dừng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng ta không biết nên làm sao bây giờ.

Cảnh Xán phát hiện, sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, ánh mắt hắn có ngọn lửa lóe lên.

Đáy lòng sinh ra cảm giác không ổn, đang định xoay người bỏ chạy, nàng ta cảm nhận được bên hông bị siết lại, cơ thể ngã vào lòng hẳn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4461: Lại vận động thêm lần nữa chứ sao



“A..” Cảnh Xán hét lên thảng thốt, tựa như chú thỏ bị dọa sợ.

Tất nhiên nàng ta biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, làm gì có chuyện nàng ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng tựa lửa đốt như ánh mắt họ Dương nhìn mình ban nãy chứ?

Vì biết rất rõ, thế nên nàng ta mới cảm thấy thấp thỏm không yên, mà thật ra trong lòng nàng ta đã sớm có đáp án rồi. Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên cởi mạn che mặt, nhìn thấy dung nhan của nàng ta, lời thề nàng ta từng nói ra lập tức ứng nghiệm, đó là trở thành đạo lữ của hắn.

Nhưng... nàng ta chưa chuẩn bị tinh thần mà!

Chỉ là đã tới nước này rồi... thì thôi vậy, dù sao cũng như nhau cả.

Cảnh Xán từ bỏ, nằm xụi lơ trong lòng họ Dương nào đó, nhắm hai mắt lại. Còn họ Dương thì sao?

Lại vận động thêm lần nữa chứ sao...

Từ lúc bước vào Tiên Giới đến giờ hẳn cũng hơn hai nghìn năm, mà có khi còn lâu hơn, vì sau khi xâm nhập Ma thành, hắn chẳng còn hay biết gì, càng không tính được đã trôi qua bao nhiêu tháng ngày nữa, chỉ biết là rất lâu mà thôi.

Và trong khoảng thời gian dài đăng đẫng đó, anh ta chỉ biết trốn tránh sự truy sát của kẻ thù cũng như không ngừng nâng cao thực lực và tu vi của bản thân, thế nên lúc nào thần kinh cũng trong tình trạng căng như dây đàn, không có lấy một giây nghỉ xả hơi chứ đừng nói gì tới chuyện giải quyết nhu cầu cá nhân.

Trước kia, hồi chưa phi thăng lên Tiên Giới, hắn còn từng ảo tưởng rằng chờ sau này đặt chân tới đây, nhất định phải lăn giường với tiên tử đẹp nhất Tiên Giới, lại nhâm nhi các loại rượu tiên chứa đầy linh khí, ai ngờ đâu tới lúc thật sự lên được Tiên Giới rồi thì lại rơi vào cục diện khốn khổ thế này.

Nhưng lúc này đây, họ Dương có thể phóng thích bản tính của mình, vì đây là không gian trong bình Càn Khôn, là địa bàn của hắn, là nơi cực kỳ an toàn với hắn, có thể nói, nơi này khiến hẳn cảm thấy vô cùng thoải mái...

Thần kinh sắp đứt đoạn cuối cùng cũng được buông lỏng, lại thêm người đứng trước mặt hắn còn là Cảnh Xán, một tiên tử Tiên Giới hàng thật giá thật, và cũng là người được tôn làm tiên tử số một Tiên Đan thành.

Ngày ấy, lúc mạn che mặt của Cảnh Xán bị gỡ xuống, họ Dương đã ngây ngẩn cả người, có thể nói là bị dung nhan của Cảnh Xán hạ gục trong nháy mắt...

Nếu nói không rung động thì là nói dối.

Ban nãy hắn xuất hiện với dáng vẻ tr*n tr**, trước mặt còn là tiên tử số một Tiên Đan thành, không nhìn còn đỡ, chứ vừa trông thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Cảnh Xán... Lý trí của họ Dương lập tức đứt đoạn, phăm phăm tiến lên, ngang tàng ôm nàng ta vào lòng.

Lúc nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của nàng ta, xương cốt trong người họ Dương như nhữn cả ra. Hắn cúi đầu nhìn đôi gò má ửng hồng tựa quả táo chín đỏ của Cảnh Xán, mùi hương độc đáo tỏa ra từ cơ thể nàng ta xộc vào mũi, khiến hắn càng thêm mê say.

Cơ thể mảnh mai và mềm mại kia nằm yên trong lòng hắn, chẳng chút phản kháng.

Họ Dương khé nuốt một ngụm nước miếng, rồi ghé sát vào tai nàng ta, nói: “Cảnh Xán, trở thành người phụ nữ của ta đi.”

“Hửm...?” Lúc này, đầu óc Cảnh Xán trống rỗng, căn bản không nghe rõ họ Dương nói gì, chỉ vô thức thốt ra một tiết vô nghĩa theo bản năng.

Nhưng khi truyền vào tai họ Dương thì lại thành lời chấp thuận. Hắn mừng rỡ ôm chặt lấy Cảnh Xán, cả hai lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Nơi này là không gian trong bình Càn Khôn không gian, từ sau khi linh hồn Càn Khôn hướng dẫn hắn dung hợp hai làn khói trắng đen trong điện Càn Khôn, dù họ Dương vẫn chưa khám phá hết tất cả bí mật của bình Càn Không, nhưng ở trong không gian này, hắn chính là thần.

“Thằng nhóc này đứng là... phong lưu ghê.” “Đây không phải phong lưu, đây là hạ lưu.” “Giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới phụ nữ, phục hắn thật đấy.”

“Có sao đâu, tu hành là quá trình sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu cũng như hiểu thấu chúng, từ lúc nhóc Xuyên tiến vào Tiên Giới đến nay luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng tột độ, nên ph*ng đ*ng một chút cũng có lợi cho tâm cảnh của hắn.”

“Nhưng tên ma đầu kia vẫn còn đang rình rập bên ngoài...”

“Yên tâm đi, thằng nhóc này biết chừng mực mà, với cả gã ma đầu đó không thể xông vào đây nhanh như vậy đâu.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4462: Lúc này



Hai người đang đối thoại với nhau trên đám mây trong bình Càn Khôn không ai khác chính là chim Thần Ma và linh hồn Càn Khôn.

Kỳ thật, hai tên rảnh rỗi không có gì làm này cũng khá là hào hứng với chuyện họ Dương đang làm, ban đầu vẫn còn đứng đắn lắm, nhưng khi tần suất âm thanh d*m đ*ng phát ra ngày càng nhiều, tâm thế của chúng cũng thay đổi, bắt đầu mở miệng chửi rủa.

“Mẹ kiếp, thằng nhóc kia vậy mà lại dựng kết giới, làm không nhìn thấy gì hết..."

“Đồ không có tính người!”

Trong hành cung của bình Càn Khôn, sau trận mây mưa, họ Dương ngồi dậy, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, trên người lập tức xuất hiện một bộ quần áo.

Tất nhiên trong không gian bình Càn Khôn của hắn không hề thiết những vật dùng hàng ngày, lần trước, khi chuẩn bị quần áo cho Tuyết Hương, Đỗ Nhân Kiệt cũng tiện tay mua cho hắn mấy bộ, mặc dù toàn là pháp bào bình thường, nhưng số lượng lại không ít.

Nhìn người đẹp đang say giấc trên giường, họ Dương đã mặc đồ nghiêm chỉnh khế khom người, hôn nhẹ lên trán nàng ta, sau đó mới rời đi.

Chờ Dương Bách Xuyên đi xa, trên mặt Cảnh Xán tiên tử đang nhắm mắt bỗng hiện lên ý cười, cuối cùng nàng ta cũng trở thành đạo lữ của hắn rồi...

Dương Bách Xuyên vừa nghĩ, cơ thể đã lập tức xuất hiện giữa đám mây nằm ngoài điện Càn Khôn. Toàn bộ không gian bình Càn Khôn đều nằm trong thần niệm của hắn, sao hắn có thể không biết linh hồn Càn Khôn và chim mất dạy tụ tập với nhau chứ?

“Xuất hiện đi”

Dương Bách Xuyên nhìn chăm chằm vào tầng mây, sau đó chim mất dạy bay ra, còn linh hồn Càn Khôn thì xuất hiện trong trạng thái quả cầu khí nửa đen nửa trắng.

“Gà rù không ra ngoài thu thập tên ma đầu kia mà tới tìm bọn ta làm gì vậy?” Chim Thần Ma oang oang hỏi.

Hiện linh hồn Càn Khôn chỉ là một quả cầu khí đang xoay tròn nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt nó, nhưng Dương Bách Xuyên biết nếu linh hồn Càn Khôn muốn thì có thể dễ dàng biến đổi thành hình dạng khác.

Dương Bách Xuyên cười khẩy một tiếng: “Sau này còn dám rình xem thì cẩn thận ông đây trở mặt đấy, nhớ kỹ, chỉ một lần này thôi, không có lần sau.”

Họ Dương vô cùng tức giận khi biết hai tên này dám rình coi chuyện riêng tư của mình, nếu không phải hắn nhạy bén nhận ra từ trước, e là toàn bộ những gì vừa diễn ra trong hành cung đã biến thành phim điện ảnh sống rồi, thế nên vừa phát hiện là hắn giăng kết giới ngay.

“Khụ khụ... bọn ta...”

“Được rồi, không cần giải thích, ta nói rồi đó, chỉ lần này thôi, không có lần sau. Ta tới tìm các ngươi là để bàn bạc xem phải giải quyết ý thức Ma Thần bên ngoài thế nào.” Đương nhiên, họ Dương vẫn chưa quên Lạc Dương đã bị ý thức Ma Thần chiếm quyền kiểm soát cơ thể.

Hiện tại, đây mới là phiền phức lớn nhất.

“Thằng ranh nhà ngươi có chuyện cần nhờ vả bọn ta mà sao cứng miệng quá vậy, ngon thì tự mà giải quyết đi.” Linh hồn Càn Khôn trong trạng thái quả cầu khí đen trắng hờ hững mở miệng, thú thật nó chẳng ưa gì tên chủ nhân họ Dương này hết.

“Ha ha!” Dương Bách Xuyên cười phá lên, sau đó đột ngột trở tay đánh một chưởng về phía linh hồn Càn Khôn.

“AI” Linh hồn Càn Khôn bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường bao quanh thần điện Càn Khôn, vì quá bất ngờ nên nó đã buột miệng hét toáng lên.

“Ranh con, muốn chết đúng không?” Linh hồn Càn Khôn giận dữ lao tới, quả cầu nửa trắng nửa đen nhanh chóng chuyển vận, ánh nhìn dán chặt lên người Dương Bách Xuyên, xem chừng là tính ra tay với hắn thật.

Chim Thần Ma bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ chết khiếp, không ngờ Dương Bách Xuyên lại ngang nhiên xuống tay tấn công linh hồn Càn Khôn, phải biết rằng dựa theo sự hiểu biết của nó thì hình như linh hồn Càn Khôn mới là chủ nhân của không gian này, thân phận của nó vô cùng bí ẩn, cứ như thể tới cả Dương Bách Xuyên cũng phải dựa vào linh hồn Càn Khôn vậy.

Thế nên khi thấy Dương Bách Xuyên ra tay với linh hồn Càn Khôn, chim Thần Ma mới tỏ ra ngạc nhiên như vậy, có vẻ sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Nghĩ đến đây, chim ta lắp bắp nói: “Đừng đừng đừng đánh... Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh nói rõ ràng chứ.”

“Cút!” Dương Bách Xuyên giận dữ rống vào mặt chim Thần Ma, chim Thần Ma lập tức bay vút ra khỏi đám mây, biến mất nơi chân trời, chẳng biết đã trốn đi đâu rồi nữa.

Lúc này, mặt mày họ Dương tối đen như mực, hắn quắc mắt nhìn linh hồn Càn Khôn dưới dạng quả cầu khí, đặng nói: “Ông đây nhịn ngươi lâu lắm rồi, hôm nay ta phải dạy cho ngươi biết thế nào là chủ nhân, thế nào là người hầu?”

Hôm nay, nếu ngươi không giao quyền kiểm soát bình Càn Khôn cho ta, vậy ngươi có thể thử xem cảm giác khi cùng ta đồng quy vu tận, hoặc là bình Càn Khôn bị ta vứt bỏ là gì nhé?! Chủ nhân cũ cái khỉ khô, toàn là lừa đảo hết! Từ hôm nay trở đi, ông đây chỉ tin vào bản thân mình thôi.”

Họ Dương nổi trận lôi đình, đương nhiên không phải giận vì bị linh hồn Càn Khôn và chim mất dạy rình xem, những bức xúc này đã bị hắn đồn nén trong lòng từ rất lâu rồi, chuyện hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly, thúc đẩy nó bùng nổ thôi.

Bình Càn Khôn không cần một khí linh không biết nghe lời, tác dụng của chí bảo không nằm ở việc có ý thức, mà là vận hành chí bảo. Hắn muốn làm bình Càn Khôn trở nên có linh tính, chứ không phải có ý thức, để rồi biến thành một chủ nhân vô hình khác.

Hắn mới là chủ nhân, sẽ không có chuyện hắn để yên cho một khí linh khống chế bình Càn Khôn đâu, hắn phải trở thành chủ nhân chân chính của bình Càn Khôn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4463: Giống như bố thí vậy



Đúng là từ khi có được bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên chưa bao giờ thực sự khống chế và hiểu biết bình Càn Khôn.

Bao gồm cả sư phụ Vân Thiên Tà cũng vậy.

Tàn hồn của sư phụ Vân Thiên Tà cũng coi như bị bình Càn Khôn cứu, tàn hồn vẫn luôn bị nhốt trong bình Càn Khôn, không thể ra ngoài, đến khi đúc lại tiên thể thì mới rời khỏi bình Càn Khôn được.

Nhưng trước đó sư phụ cũng đáng thương, mặc dù vẫn luôn ở trong bình Càn Khôn nhưng lại không hiểu về nó, đừng nói đến việc sử dụng. Đối với sư phụ, bình

Càn Khôn là một nơi bảo vệ tàn hồn của ông.

Rất ít lực lượng có thể sử dụng được trong bình Càn Khôn, thậm chí lúc sư phụ rời đi cũng không gặp được linh hồn Càn Khôn.

Điều này càng làm Dương Bách Xuyên thêm oán hận linh hồn Càn Khôn. Chỉ là một khí linh mà thôi, CMN cũng dám trêu đùa hai người bọn họ.

Hở tí lại đe dọa, rõ ràng biết bình Càn Khôn là một chí bảo cường đại, nhưng lại chỉ cho hắn quyền sử dụng không gian bình Càn Khôn.

Giống như bố thí vậy.

Rõ ràng biết đây là một chí bảo có uy năng kh*ng b* nhưng hắn không sử dụng được.

Một bình Càn Khôn, trên thực tế có hai chủ nhân.

Trên thực tế hắn không là gì cả, bởi vì hắn không vận dụng được nơi trung tâm, nói thần bí và chứa đựng lực lượng chân chính đều do linh hồn Càn Khôn khống chế.

Dương Bách Xuyên vẫn luôn nhẫn nhịn đến nay.

Từ lúc bắt đầu tu chân hắn đã nhịn, chịu đựng cục diện này. Mỗi lần gặp nguy hiểm hắn đều phải mượn dùng sức mạnh của sư phụ hoặc Hắc Liên.

Đến Tiên giới cũng như thế, hắn không muốn tiếp tục như vậy.

Hắn muốn làm chúa tể chí bảo bình Càn Khôn chứ không phải làm một con rối. Hôm nay hẳn quyết định hoặc hắn vứt bỏ bình Càn Khôn, hoặc hôm nay hắn

hoàn toàn khống chế bình Càn Khôn.

Dương Bách Xuyên nghỉ ngờ những lời trước đó của linh hồn Càn Khôn chỉ để mê hoặc hắn, mục đích thật sự của nó là biến hắn thành con rối.

Chờ đến một ngày nó sẽ đoạt xá hắn.

Không phải hắn chưa từng gặp phải khí linh.

Nhưng tuyệt đối không có tình huống giống như bình Càn Khôn này, rõ ràng. hắn là chủ nhân nhưng lại không sử dụng được lực lượng thực sự của bình Càn

Khôn, phải quan sát thái độ của khí linh để làm việc.

Như hôm nay, ở trong không gian bình Càn Khôn, hắn không hề có sự riêng tư, mọi thứ không trốn khỏi con mắt của linh hồn Càn Khôn.

Hắn đã tu luyện đến Hỗn Nguyên Đạo Tiên nhưng lại chỉ biết được ngoài không gian bình Càn Khôn ra còn có cả thần điện Càn Khôn.

Dương Bách Xuyên cảm thấy thần điện Càn Khôn mới là nơi quan trọng nhất, nhưng hắn không hiểu gì về thần điện Càn Khôn cả. Chỉ có lúc dung hợp hai luồng khí đen trắng trong thần điện Càn Khôn, đạt được Càn Khôn Đạo Nguyên, đồng thời đạt được phần hai của công pháp Càn Khôn Thần đạo.

Khí linh mà thôi, đáng lẽ không phải dạng này.

Nhưng khí linh Càn Khôn này lại trâu bò đến mức sắp thay thế chủ nhân. Không ai có thể chịu được điều này.

Cho nên hôm nay Dương Bách Xuyên hoàn toàn bùng nổ.

Một bảo không thể có hai chủ.

Trong bình Càn Khôn không thể có hai ý thức.

Nếu phải có cũng chỉ có thể là hẳn.

Hắn không muốn bị một khí lĩnh đè đầu cưỡi cổ.

Dương Bách Xuyên tức giận nhìn chằm chằm linh hồn Càn Khôn.

Linh hồn Càn Khôn liên tục xoay tròn, có vẻ cảm xúc cũn có chút dao động.

Một lúc sau linh hồn Càn Khôn tức giận nói: “Nhãi ranh, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi đang tự tìm chết, ta mới là linh hồn Càn Khôn nơi này, mọi

thứ ở đây do ta quyết định, chẳng lẽ những gì ta cho ngươi còn không đủ hả?

Nếu ngươi còn càn quấy nữa, ta không ngại lựa chọn truyền nhân Thần đạo. khác. Trên thế gian này có vô số tu sĩ, không phải chỉ có mình ngươi.

Lúc trước đã nói với ngươi chờ ngươi tu luyện đế cảnh giới đứng đầu Tiên giới, chắc chắn sẽ khống chế chí bảo vô thượng.”

“Ha ha ha...”

Dương Bách Xuyên cười to, ngắt lời linh hồn Càn Khôn.

“Nực cười, CMN ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi? Ta mới là chủ nhân bình Càn Khôn, còn ngươi chỉ là một khí linh mà thôi. Bây giờ chiếm giữ quyền làm chủ, còn bố thí cho ta...

CMN ta không cần ngươi bố thí, lão tử là chủ nhân bình Càn Khôn, mọi thứ đều do ta khống chế, chứ không phải ở trong tay một khí linh như ngươi.

Ngươi thật sự tưởng lão tử không biết gì? Ta sợ ngày nào đó ta tu luyện đến cảnh giới đứng đầu Tiên giới chính là ngày ngươi đoạt xá ta đúng không?

Trong Thiên Đạo chưa từng có khí linh chứng đạo thành công đúng không? Nhưng ta lại biết nếu khí linh có ý thức thì lại khác, chỉ cần có ý thức, mọi sinh linh trên thế gian đều có thể ngộ đạo. Ha hả, có tư tưởng, biết Thiên Đạo không có chứng đạo nên âm mưu đoạt xá đúng không?”

“Ngươi... Nói vớ vẩn.” Một lúc sau linh hồn Càn Khôn phun ra một câu này.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Bị ta nói đúng rồi đúng không, giờ đi thực hiện nghĩa vụ của ngươi đi, bình Càn Khôn chỉ cần ý chí của riêng ta mà thôi. Nhiệm vụ của ngươi là vận chuyển quy tắc bình Càn Khôn chứ không phải tính kế chủ nhân.”

“Ha ha ha ~”

Linh hồn Gàn Khôn bật cười: “Ngươi rất thông minh, đúng vậy, ngươi hoàn toàn đoán đúng. Ta đã sinh ra ý thức trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, nhưng lại không cam lòng chỉ làm một khí linh nên ta cũng muốn chứng đạo.

Khí linh thì sao? Thiên Đạo bất công, khí linh sinh ra ý thức cũng là một phần của sinh linh, tại sao không thể chứng đạo? Cho nên ta yêu cầu một con rối, ta yêu cầu một thân thể hoàn mỹ chịu tải ý thức của ta, ngươi là thể xác thích hợp nhất mà ta tìm được từ trước đến nay.

Tại sao ta không tranh thủ? Lão chủ nhân sáng tạo bình Càn Khôn, hay nói cách khác sáng tạo ta vì tìm truyền nhân cho Càn Khôn đạo, tương lai đi phá vỡ một vài quy tắc, chế định trật tự Thiên Đạo mới, ta cũng có thể làm được chuyện này, tại sao phải để lại cho ngươi?

Nếu ngươi đã đoán được thì kết thúc đi, thể xác chỉ kém một chút, nhưng vẫn dùng được. Ta khống chế nơi này nên đây là sân nhà của ta, ngươi không làm gì

được cả.”

“Cần thiết hả? Chờ ta tiêu diệt ngươi, cướp lấy thể xác của ngươi, mọi thứ của ngươi do ta hoàn thành nên không cần biết.” Linh hồn Càn Khôn lạnh nhạt nói.

“Ha hả, nhưng ta rất tò mò, một khí linh như ngươi lấy gì để diệt được ta?” Dương Bách Xuyên cười hỏi.

“Ở nơi này ta khống chế mọi lực lượng, diệt ngươi không khó.” Linh hồn Càn Khôn nói.

Nhưng đến giây phút này Dương Bách Xuyên vẫn vô cùng bình tĩnh, sau đó nói ra một câu khiến linh hồn Càn Khôn biến sắc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4464: Trước khi chết



"Thỉnh giáo ngươi một vấn đề?" Dương Bách Xuyên nhìn chùm đen trắng đang xoay tròn của linh hồn Càn Khôn mà nói.

"Trước khi chết, ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc của ngươi, có vấn đề gì cứ hỏi." Khẩu khí của linh hồn Càn Khôn nghe như thể hắn khống chế được mọi thứ, sự dao động trong giọng nói của hắn như kiểu giọng một đứa trẻ nhưng không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Là ai đã chế tạo ra bình Càn Khôn hay nói cách khác là ai đã chế tạo ra ngươi?”

"Ngươi không thể tưởng tượng được người sáng tạo ra ta đâu, dù sao đó cũng là tồn tại đạo Thần, ngươi không cần biết điều này, thật ra thì nói thật, thời gian để ta sản sinh ra ý thức rất ngắn, trong trí nhớ ta chỉ biết mình là linh hồn của bình Càn Khôn, ta cũng không biết nhiều về chuyện của lão già kia" Linh hồn Càn Khôn trả lời.

"Câu hỏi tiếp theo, ta có phải là chủ nhân chính thống của bình Càn Khôn khi nhỏ giọt máu để nhận chủ không?" Dương Bách Xuyên hỏi.

"Đương nhiên ~" Linh hồn Càn Khôn trả lời.

Dương Bách Xuyên lại hỏi: "Vậy ta là chủ nhân, ngươi là người hầu, điều này có đúng không?”

"Đúng vậy... Theo lý thuyết... Đúng là vậy." Lúc này, câu trả lời của linh hồn Càn Khôn có chút do dự.

"Được rồi, dưới Thiên Đạo có tồn tại khế ước, ngươi cho rằng khế ước Thiên Đạo không tồn tại sao? Hay là Thiên Đạo không tồn tại?" Dương Bách Xuyên nhẹ giọng hỏi.

"Thiên Đạo đương nhiên tồn tại, nếu không trên thế gian này sẽ không có vạn vật sinh linh, Đạo vĩ đại hơn tất cả mọi thứ, vô hình nhưng hữu hình, có mặt ở khắp mọi nơi. Nhưng có một điều mà tiểu tử ngươi không biết, khế ước phản phệ, ha ha, nói cách khác, ta mạnh ngươi yếu, ta có thể phản phệ ngươi, những gì ngươi giải thích với ta đều vô dụng." Linh hồn Càn Khôn nở nụ cười.

Dương Bách Xuyên cũng nhếch miệng cười nói: 'Đúng vậy, nhưng hình như ngươi đã quên mất một điều, dù sao ngươi cũng là linh hồn của bình Càn Khôn, bình Càn Khôn phải có trước, sau đó mới có ngươi, bởi vì ý thức hoặc giác ngộ của ngươi sau đó mới có được chứ không phải bẩm sinh."

"Về mặt lý thuyết, trước đây bình Càn Khôn đã nhận ta làm chủ nhân, một thể vật mang ý thức như ngươi vẫn còn gắn bó với bình Càn Khôn, mà ta là chủ nhân của bình Càn Khôn thì ngươi vẫn là một người hầu, người hầu phản phệ thì sẽ phản bình Càn Khôn trước, ngươi phản phệ bình Càn Khôn không phải là muốn hủy diệt chính mình sao?"

"Còn có một điều ta cần nói cho ngươi biết, vật dẫn của ngươi là bình Càn Khôn, bây giờ ngươi vẫn là khí linh ý thức của bình Càn Khôn, ngươi không thể tách khỏi bình Càn Khôn, ngươi không thể trở thành tồn tại độc lập thật sự. Nếu ngươi muốn độc lập thì điều tất yếu là phải thoát khỏi bình Càn Khôn, chỉ cần ta không muốn thì ngươi sẽ không thể ra khỏi vật dẫn là bình Càn Khôn này."

"Còn bây giờ ngươi muốn giết ta ở đây? Đoạt lấy thân thể của ta, điều này có vẻ không thực tế, nếu ngươi giết ta, bình Càn Khôn sẽ bị phá hủy, tức là ngươi cũng sẽ bị tiêu diệt. Vả lại, ta cũng muốn xem thử, nếu ta muốn huỷ bỏ khế ước của bình Càn Khôn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao ta cũng là chủ nhân của bình Càn Khôn, chỉ cần một ý niệm là ta có thể hủy bỏ khế ước với bình Càn Khôn, đến lúc đó, không biết một khí linh như ngươi có bị ảnh hưởng không?”

"Muốn phản phệ chủ nhân sao? Được rồi, chúng ta thử xem, ta cũng muốn xem thử kết quả......' Dương Bách Xuyên từ tốn nói.

Lại phát hiện linh hồn Càn Khôn hoá thành hai làn khói trắng đen, tạo thành Thái Cực đồ Âm và xoay tròn dữ dội, nhìn có vẻ dư chấn rất lớn.

Hắn biết những thứ mình phân tích đã đúng.

€ó lẽ bản thân linh hồn Càn Khôn cũng không ý thức được những vấn đề này, dù sao nàng cũng chỉ là một thể ý thức được sinh ra sau này, không hơn được, làm sao có thể nghĩ đến nhiều giao ước dưới Thiên Đạo như vậy.

Đó chỉ là khí linh muốn tách ra thành một thể ý thức độc lập mà thôi.

Khí chỉ là cái để con người sử dụng thôi.

Được tạo ra bởi con người, cũng có thể bị người ta tiêu diệt.

Xem ra thời điểm linh hồn của Càn Khôn sản sinh ý thức là lúc lão già gặp. nạn, cùng lắm cũng chỉ có mười vạn năm.

Mười vạn năm đối với sự giác ngộ của khí linh cùng lắm chỉ là sự phát triển ý thức của một đứa trẻ.

Dương Bách Xuyên đã từng học được bài học từ những thứ này.

Cho nên hôm nay trở mặt với linh hồn Càn Khôn cũng không phải là do hắn bốc đồng.

Bởi vì trong lòng luôn phải suy nghĩ về vấn đề này, nên có đôi lúc gặp nguy. hiểm hắn phải cầu cứu linh hồn Càn Khôn, chủ nhân đi cầu cứu người hầu là đạo lý gì đây?

Sự việc hôm nay hắn mây mưa với Cảnh Xán lại bị linh hồn Càn Khôn và con chim lắm lông nhìn trộm, chính là ngòi nổ khiến Dương Bách Xuyên quyết tâm đưa ra quyết định.

Bây giờ cuối cùng cũng nên ngả bài.

Một là hôm nay hắn hoàn toàn khống chế bình Càn Khôn, hai là đồng quy vu tận.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4465: Đại đạo Càn Khôn



Hơn nữa, hắn đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi, chưa chắc sự thất bại sẽ là kết quả của việc mạo hiểm.

Đúng là quyền khống chế của hắn đối với bình Càn Khôn có phần hạn chế, nhưng có một việc hắn nắm giữ quyền chủ động toàn bộ, đó chính là hắn có khế ước huyết tế với bình Càn Khôn.

Đây chính là sức mạnh.

Một khi linh hồn Càn Khôn muốn tạo phản, hắn có thể phá hủy bình Càn Khôn.

Cho nên thứ hắn nắm giữ chính là tử huyệt của bình Càn Khôn.

Chỉ là trước đây hắn luôn có tâm lý bí ẩn đối với bình Càn Khôn nên không dám mạo hiểm.

Nhưng bây giờ, khi phân tích ra được mấu chốt của vấn đề, nhìn linh hồn Càn Khôn biến thành hoa văn Thái Cực Đồ trắng đang dao động không ngừng, Dương Bách Xuyên biết lần này mình ngả bài được rồi.

€ó thể trong đó có mặt lợi và hại, mà linh hồn Càn Khôn vẫn chưa nghĩ thấu đáo mà thôi.

Suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một khí linh ý thức, cũng không phải là linh trưởng của vạn vật, hơn nữa còn là một thể ý thức khí linh không thuần thục trong tư tưởng.

Chỉ là trong những năm tháng dài đằng đẳng đã qua, sau đó nảy sinh ý tưởng điên rồ muốn nghịch thiên cải danh, đồng thời cũng rơi vào con đường tẩu hoả nhập ma sâu thẳm mà không có cách nào tự kiềm chế để thoát ra khỏi ý thức. thưởng cảm mà thôi.

Lúc này, sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, hắn nhìn Thái Cực Đồ Âm Dương do linh hồn Càn Khôn hoá thành tiếp tục xoay tròn chớp động, rõ ràng nó đã bị cuốn vào chấn động rất lớn.

Cũng không nói thêm lời nào nữa.

Dương Bách Xuyên biết tử huyệt của linh hồn Càn Khôn đã bị bản thân mình chọc trúng.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, lại thấy linh Càn Khôn muốn bạo phát, Thái Cực Đồ Âm Dương lấp lánh quang mang.

Đồng thời, một giọng nói kích động tràn ngập tức giận truyền đến: "Ngươi... Ngươi nói bậy, ta đã là thể ý thức có suy nghĩ rồi, ta là một phần tử của sinh linh vạn vật, ta chỉ muốn phản phệ và chiếm đoạt ngươi, ta là một sinh linh chân chính, ta sẽ giết ngươi..."

"Không thể nào... Không..."

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.... khiến bản thân Dương Bách Xuyên cũng ngơ. ngác ~

Hắn không hề di chuyển, chỉ nhìn thấy hoa văn Thái Cực Đồ Âm Dương do linh hồn Càn Khôn biến thành đang bạo phát quang mang và lập tức bao phủ về phía hắn.

Quang mang một đen một trắng bạo phát và chiếu vào người hắn.

Lúc đầu hắn cũng nhảy ra, vốn muốn liều mạng dứt khát phá hủy khế ước huyết tế giữa hắn và bình Càn Khôn, nhưng ai ngờ lúc hắn còn chưa kịp động niệm trong đầu thì linh hồn Càn Khôn đã phát ra tiếng thét thảm thiết.

Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm vang lên.

"Bùm ~"

Hoa văn Âm Dương hoàn toàn nổ tung, khí tức đen trắng tách ra, khuếch tán ra ngoài, lập tức khuấy đảo toàn bộ không gian trong bình Càn Khôn.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắc khí trầm xuống, bạch khí bắt đầu bay lên trời, lan rộng ra toàn bộ không gian.

Khuếch tán với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trong không gian của bình Càn Khôn, tình huống trong trạng thái hỗn loạn ban đầu lúc này đột nhiên trở nên rõ ràng.

Sương mù hỗn loạn dần dần tan biến......

Không gian ban đầu không lớn lắm nhưng lúc này đã nhanh chóng mở rộng... Một thế giới hoàn toàn mới bắt đầu xuất hiện trước mắt Dương Bách Xuyên. "Ùù~"

Đầu óc Dương Bách Xuyên ù ù.

Đúng lúc này, một số thông tin đã xâm nhập vào tâm trí hắn.

"Đại đạo Càn Khôn, Càn là Trời, Khôn là Đất, Càn Khôn được tạo ra từ Âm

Dương, đại đạo Càn Khôn là căn nguyên của mọi quy luật, vạn pháp đều là Càn Khôn, đại đạo đều là tạo hoá, đạo Càn Khôn, đạo khảm trong tâm.”

Đoạn này là Dương Bách Xuyên nói với chính mình, hoặc có thể nói là lúc này hắn mới lĩnh ngọ ra.

Bí mật thực sự trong bình Càn Khôn thật ra là linh hồn Càn Khôn, hoặc có thể nói là Thái Cực Đồ Âm Dương, đó là sức mạnh của đại đạo Càn Khôn, là sức mạnh mà chủ nhân thật sự tạo nên bình Càn Khôn đã để lại trong bình Càn Khôn.

Chỉ là sau khi hình thành ý thức, lại làm cho chủ nhân là Dương Bách Xuyên không thể sử dụng được.

Bây giờ sau khi thể ý thức bị hủy diệt, hai khí của Càn Khôn đã trở thành quy tắc duy trì và vận hành của thế giới này, mở ra một mảnh hỗn loạn và biến toàn bộ không gian trong bình Càn Khôn thành một thế giới thực.

Nó đã biến thành một thế giới không gian rộng lớn mà trước mắt đã có núi có sông và có bán kính khoảng một triệu dặm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4466: Ngay sau đó



Hơn nữa, lúc này có ba lưồng khí xâm nhập vào trong cơ thể Dương Bách Xuyên.

Ba luồng khí này tới từ cây Ngũ Lôi ở núi Ngũ Lôi, cây mẹ ở núi Linh Đào và đá Sinh Mệnh.

Khoảnh khắc nó tiến vào cơ thể, Dương Bách Xuyên biết đây chính là pháp tắc.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới thật sự hiểu rõ, thần điện chính là trung tâm của bình Càn Khôn.

Ngay sau đó, hẳn bước vào bên trong thần điện, nơi này còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Bởi vì lúc này hắn mới rõ thần điện Càn Khôn là nhân tố quyết định, là trung tâm.

Trước kia Càn Khôn Chi Linh đã giấu giếm hắn, không cho hắn tiếp xúc với bí mật chân chính của thần điện Càn Khôn.

Nhưng ý thức của Càn Khôn Chỉ Linh tan biến, đồng nghĩa với việc có rất nhiều thứ bên trong bình Càn Khôn đã được bỏ lệnh cấm.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên có thể biết được điểm then chốt. Bên trong thần điện còn có một Càn Khôn khác.

Quả nhiên, sau khi Dương Bách Xuyên bước vào, thần điện không còn giống với lúc Càn Khôn Chỉ Linh triệu hoán hắn vào, nơi này đã có khác biệt rất lớn.

Rõ ràng trước kia, thần điện Càn Khôn rất bình thường, không có đồ vật gì, bên trong chỉ là một đại điện trống trải.

Nhưng lần này khi tiến vào, hắn phát hiện nơi này đã có thay đổi.

Giống như bước vào một không gian mộng ảo, là hư không cũng là một mảnh hỗn độn, nhưng lại giống như một tiên cảnh.

Không gian vô cùng kỳ diệu.

Không hề liên quan gì tới đại điện, nơi này là một không gian đầy ảo mộng. Ngoài ra còn có ba cảnh vật bắt mắt nhất.

Hai ngọn núi và một cái hồ.

Một ngọn núi nhìn qua đen như mực nhưng trên đỉnh lại có một cái cây ngũ

Ngọn núi kia phủ đầy hoa đào nở rộ nhưng chỉ có một cây hoa đào khổng lồ. Dương Bách Xuyên nhìn thấy một hòn đá xanh biếc ở hồ nước.

Cảnh tượng huyền ảo này vô cùng quen thuộc.

Kia chẳng phải cây Tử Vân Ngũ Lôi, núi Linh Đào và hồ Long Ngư sao?

Ba thứ này được xuất hiện dưới trạng thái như hình chiếu trong bình Càn Khôn.

Nhìn kỹ, Dương Bách Xuyên lại phát hiện ra chỗ không giống.

Trong ba hư ảnh này, hắn nhìn thấy ba năng lượng đang lóe lên, chỉ lớn bằng hạt đậu nhưng lại tản ra khí tức cường đại.

Năng lượng ở cây Tử Vân Ngũ Lôi có màu tím, đá Sinh Mệnh có năng lượng màu xanh biếc còn gốc Linh Đào là màu hồng nhạt, tất cả chúng đều có kích thước cỡ hạt đậu nhưng năng lượng lại vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên Dương Bách Xuyên hiểu rõ ~

Hắn cũng có cảm ứng trong ngũ hành, trong lòng chỉ cần một suy nghĩ là có thể điều động được sức mạnh ở trong ba cỗ năng lượng này.

Dương Bách Xuyên bắt đầu cảm ứng thử...

Đầu tiên là cây Tử Vân Ngũ Lôi, sau khi ý niệm của hẳn tiếp xúc với cỗ năng lượng màu tím lớn bằng hạt đầu, một tiếng răng rắc vang lên, sấm sét vang dội.

Nhưng tia sấm sét này đã nổ vang toàn bộ không gian bình Càn Khôn.

Chỉ là một thể năng lượng cỏn con lại ẩn chứa sức mạnh ngũ lôi có uy lực cường đại như vậy, đây chính là căn nguyên của quy tắc lôi điện.

Giờ phút này, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu được.

Hơn nữa, xét trên phương diện ý nghĩa nào đó, hư ảnh bên trong thần điện Càn Khôn chính là hình ảnh phản chiếu của cây Tử Vân Ngũ Lôi ở không gian bình Càn Khôn, năng lượng màu tím ở đây là quy tắc của hạt giống.

Cây Tử Vân Ngũ Lôi ở đỉnh núi Ngũ Lôi trong không gian Càn Khôn là thực vật, hạt giống pháp tắc được gieo trồng ở đây càng mạnh thì uy lực của sấm sét trên cây Tử Vân Ngũ Lôi càng cường đại.

Sau đó hắn lại cảm nhận được năng lượng màu hồng nhạt đại biểu cho Linh Đào và màu xanh của đá Sinh Mệnh, kết quả giống nhau, chúng đều là hạt giống pháp tắc.

Hạt giống pháp tắc thuộc về thế giới trong bình Càn Khôn, đây là một thể năng lượng cường đại, cũng chính là sức mạnh căn cơ của thế giới này.

Hạt giống pháp tắc của cây Tử Vân Ngũ Lôi mang năng lượng lôi điện, hạt giống của Linh Đào mang thuộc tính mộc, đá Sinh Mệnh đương nhiên sẽ có pháp tắc là sinh mệnh.

Ba loại hạt giống pháp tắc khác nhau đều được nuôi dưỡng trong thần điện Càn Khôn.

Khi biểu hiện ra bên ngoài không gian bình Càn Khôn, ba loại báu vật đã được ra đời, đó là: cây Tử Vân Ngũ Lôi, nước Sinh Mệnh và Linh Đào.

Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, ba hạt giống này sẽ không ngừng lớn lên, bình Càn Khôn cần năng lượng để mạnh hơn, giống như trước kia, sau khi bình Càn Khôn cắn nuốt sức mạnh thì sẽ thay đổi, xuất hiện các loại bảo vật như nước Sinh Mệnh, Linh Đào, cây Tử Ngũ Lôi...

Chuyện này như được ngầm hiểu, hơn nữa thần điện Càn Khôn còn có một vài nơi, nhìn qua giống như vị trí mà những năng lượng khác sẽ xuất hiện.

Bởi vì vị trí của ba năng lượng trước mặt kia rải rác, khoảng cách xa nhau, nhìn giống như trên bàn cờ, hiện tại thần điện Càn Khôn chính là bàn cờ đó, chỉ là mới có ba quân cờ xuất hiện, còn rất nhiều chỗ trống.

Sau này sẽ xuất hiện thêm cái gì, Dương Bách Xuyên rất mong chờ, cũng thầm suy đoán.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4467: Ai là đại thần?



Nếu như có tể xuất hiện năng lượng pháp tắc thuộc tính mộc, vậy chứng minh Ngũ Hành pháp tắc cũng sẽ xuất hiện.

Chỉ là bình Càn Khôn cần phải hấp thu năng lượng cường đại thì mới được.

Sau này hẳn phải tìm những năng lượng khác để bình Càn Khôn hấp thụ, để thần điện Càn Khôn không ngừng xuất hiện những hạt giống pháp tắc khác.

Có thể tưởng tượng, mỗi lần xuất hiện thêm một pháp tắc, hẳn lại có nhiều thêm một năng lượng để sử dụng.

Ba loại hạt giống pháp tắc trong thần điện Càn Khôn là nền móng của tu luyện, có bình Càn Khôn ở đây, hắn sẽ sử dụng được năng lượng của ba loại hạt giống trong thần điện.

Đây là gốc rễ.

Mặc dù hắn không thể cắn nuột ba loại năng lượng trong thần điện Càn Khôn, nhưng vẫn sử dụng chúng được, đương nhiên dùng ít chắc là vẫn có thể.

Sau khi không còn ý thức của Càn Khôn Chi Linh ngăn cản, Dương Bách Xuyên đã hiểu rõ những phúc lợi mà mình có thể sử dụng.

Tóm lại, ý thức Càn Khôn Chi Linh biến mất, hắn mới thật sự trở thành chủ nhân của bình Càn Khôn, từ nay về sau hắn sẽ có thể dùng được năng lượng của bình Càn Khôn.

Ngoại trừ thể năng lượng của hạt giống pháp tắc bên trong trong thần điện Càn Khôn, Dương Bách Xuyên còn cảm nhận được một lực lượng cuối cùng như là một con dao hai lưỡi.

Cũng là bí mật lớn nhất của bình Càn Khôn.

Đó là sức mạnh của thần điện.

Bình Càn Khôn sẽ không vô duyên vô cơ xuất hiện một thần điện.

Nếu như đã được gọi là thần điện thì chắc chắn sẽ có lý do nào đó.

Khi ý thức bao quanh toàn bộ thần điện Càn Khôn, hắn phát hiện thần điện ẩn chứa sức mạnh, cỗ sức mạnh này mạng lại cho hắn cảm giác như có thể hủy diệt mọi thứ.

Hắn thử điều động nhưng lại run.

Hắn biết nếu mình liều mạng thì vẫn có thể, nhưng như vậy sẽ tổn hại bản thân.

Vậy nên hắn không dám động nhiều tới sức mạnh của thần điện Càn Khôn. Cỗ sức mạnh này chỉ có thể dùng như một con át chủ bài để cứu mạng.

Nếu không tới bước đường cùng thì hắn sẽ không sử dụng tới.

Ra khỏi thần điện Càn Khôn, Dương Bách Xuyên nhìn thế giới Càn Khôn hàng trăm vạn dặm, cuối cùng hắn cũng có được cảm giác hãnh diện.

Bắt đầu từ bây giờ, hắn mới thật sự trở thành chủ nhân của bình Càn Khôn.

Chỉ bằng một ý nghĩ, thế giới Càn Khôn hằng trăm vạn dặm đã ở trong đầu hẳn.

Trong lòng có một loại cảm giác thần thánh.

Bên ngoài trăm vạn dặm kia là rào chắn và giới hạn vô hình.

Ý niệm phá vỡ rào chắn, chính là ngoại giới.

Dương Bách Xuyên thu lại những suy nghĩ của mình để chuẩn bị ra ngoài, bởi

vì hắn cảm nhận được một phần ý thức của Ma Thần đã vào trong đại điện của huyết quan.

Bình Càn Khôn có mối liên hệ chặt chế với hắn.

Mặc dù hắn đang ở trong bình Càn Khôn nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng tình hình bên ngoài.

Lúc này, Lạc Dương mang ý thức của Ma thần đã vào trong huyết quan và đang tìm kiếm hắn, hoặc nói đúng hơn là tìm trứng Côn Bằng.

Ngay sau đó, trứng Côn Bằng xuất hiện trong tay hắn, chỉ một ý nghĩ, hắn đã xuất hiện bên trong đại điện huyết quan.

Hiện tại ra ngoài, hắn đã không còn sợ ý thức Ma thần nữa.

Huống chỉ ý thức Ma thần lại giống như những gì quạ đen nói, huyết tế luyện hóa đã tiêu hao một lượng lớn sức mạnh, thể lực yếu đi rất nhiều, cho dù đối phương không hao tổn thì Dương Bách Xuyên vẫn tự tin có thể trấn áp được nàng †a.

Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện đã bị ý thức Ma thần phát hiện.

Đối phương lập tức hô lên: “Ngươi không chết?”

“Haha, tiểu gia còn chưa dạy cho ngươi một bài học, sao có thể chết được.”

Ngay khi ý thức Ma thần đang đứng người, trứng Côn Bằng trong tay Dương Bách Xuyên đã phát ra hàng vạn tia sáng vàng.

Bây giờ nàng ta có muốn chạy cũng không thoát được ~

“Hừ ~ Còn đại thần? Tiểu gia đây cho ngươi biết ai mới là đại thần ~” Dương Bách Xuyên xuống tay càng thêm tàn nhẫn.

“A...ngươi...ngươi là đại thần..."

Cuối cùng ý thức Ma thần cũng sợ hãi.

Nhưng Dương Bách Xuyên không hề lay động, lần này hắn phải tiêu diệt ý thức Ma thần này mới được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4468: Lúc cả hai xuất hiện trở lại



“Đừng...” Giọng nói yếu ớt truyền ra từ miệng Lạc Dương.

Dương Bách Xuyên thở dài, biết kiểu gì cũng thành ra như vầy.

Sau khi ý thức Ma Thần bị trấn áp tâm vài phút, Dương Bách Xuyên nhìn thấy màu đỏ trong mắt nàng ta dần rút đi, thay vào đó là màu đen bình thường của con ngươi.

Chim mất dạy đã nói từ trước rằng kết quả cuộc chiến giữa ý thức Ma Thần và ý thức của Lạc Dương chỉ có một, đó là cắn nuốt lẫn nhau, chứ không có chuyện một phương tiêu tán.

Hắn rất muốn tìm cách nào đó để ý thức Ma Thần trực tiếp tan biến, nhưng không làm được, bởi trong quá trình trấn áp, mỗi khi ý thức Ma Thần không còn sức chống lại sức mạnh của trứng côn bằng, nó sẽ tự động trốn ngược xuống nơi sâu nhất dưới biển ý thức của Lạc Dương. Cùng lúc này, ý thức của Lạc Dương sẽ trồi lên, chiếm quyền chủ đạo.

Và hiển nhiên, hiện tại người đang nắm giữ quyền điều khiển là ý thức của Lạc Dương.

Thế là Dương Bách Xuyên chỉ đành dừng tay. Mà không dừng cũng không được, còn tiếp tục nữa thì người bị thương sẽ là ý thức của Lạc Dương, và đó không phải điều hắn muốn nhìn thấy.

Bởi mục tiêu của hắn là cứu Lạc Dương. Nhưng với tình hình hiện tại thì đó là một nút chết, và chuyện có gỡ được nút thắt này hay không phụ thuộc hết vào bản thân Lạc Dương.

“Hầy.” Dương Bách Xuyên thở dài, nhìn Lạc Dương nói: “Trước đó ta cứ nghĩ có thể giúp ngươi, nhưng giờ xem ra, vẫn không được, tạm thời chỉ có thể trấn áp ý thức Ma Thần thôi."

“Cảm ơn, ngươi đã giúp ta rất nhiều, chỉ cần thành công trấn áp được ý thức. Ma Thần trong biển ý thức, linh hồn của nó sẽ không thể mạnh lên, nghĩa là tôi vẫn có cơ hội cắn ngược lại nó.” Lạc Dương đứng dậy, cảm tạ Dương Bách Xuyên.

“Nếu cô nương có thể điều khiển quan tài máu, vậy chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây, chứ đợi lát nữa ý thức Ma Thần lại trỗi dậy thì nguy, ta không muốn bị ả mang đi huyết tế rồi luyện hóa lần nữa đâu.” Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương, nói.

“Ừm, được, ta biết pháp quyết để ra khỏi đây.” Lạc Dương gật đầu, lập tức cử động hai tay, trận pháp trong đại điện đặt quan tài máu bắt đầu khởi động, bên trên xuất hiện cửa ra, sau đó, hào quang màu đỏ lóe lên, hai người đồng thời biến mất.

Lúc cả hai xuất hiện trở lại, họ phát hiện mình đang đứng trong một sơn động, còn quan tài máu to lớn thì nằm trong một con suối nồng nặc ma khí.

Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương: “Để đề phòng bất trắc, ta sẽ phong ấn cỗ quan tài máu này lại, ngươi thấy sao?”

Mặc dù quan tài máu thuộc về ý thức Ma Thần, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hỏi ý kiến Lạc Dương.

“Ta đồng ý, trong cỗ quan tài máu này chỉ toàn ma khí, còn ta lại là tu tiên giả, hai bên xung khắc với nhau, để ngươi bảo quản nó cũng tốt, tránh cho sau này nó tái xuất lại gây ra hỗn loạn không đáng có.” Lạc Dương đáp.

Dương Bách Xuyên gật đầu, thu quan tài máu vào túi, dù sao thì Lạc Dương cũng đã nói, cỗ quan tài máu tai ác này cũng chẳng có ích gì, vậy hắn sẽ mang về cho mấy đồ đệ của mình sử dụng, đúng lúc hẳn đang lo không có bảo bối phù hợp đưa cho Mông Điềm.

Với quỷ tu thì cỗ quan tài máu Hoàng Tuyền này là thứ thích hợp nhất, dù là dùng để tu luyện hay xem như pháp khí mà sử dụng cũng đều được, không thành vấn đề.

Tới đây, bầu không khí hơi lắng xuống, kỳ thật Dương Bách Xuyên luôn ở trong trạng thái cảnh giác tột độ với Lạc Dương, vì hắn sợ ý thức Ma Thần trong người nàng ta sẽ nhân lúc hắn không đề phòng mà tỉnh lại, sau đó ra tay ám sát hắn, nên hắn có hơi sợ nàng ta.

Đương nhiên, nếu hai bên quyết một trận đường hoàng, chưa chắc Dương. Bách Xuyên đã sợ, ít nhất thì tất cả bày rõ ra trước mắt. Hắn chỉ sợ những trường hợp không xác định như vầy, bởi ý thức Ma Thần có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “ Không cần cảm ơn, ta từng nói với ngươi rằng giữa ta và ngươi có mối quan hệ sâu xa đó, ngươi có nhớ không?”

“Ta biết ngươi đã gia nhập chỉ nhánh Tiên Minh Luyện Tạo của bọn ta ở thành Tiên Đan, chẳng lẽ ý ngươi là mối quan hệ này?” Lạc Dương hỏi.

Dương Bách Xuyên lắc đầu: “Không phải chuyện đó, gia nhập chi nhánh Tiên Minh Luyện Tạo ở thành Tiên Đan chỉ là tình cờ thôi, hiện tại, ta có một chuyện muốn hỏi, hy vọng ngươi có thể trả lời đúng sự thật.”

Lạc Dương nhìn Dương Bách Xuyên, ở trong mắt cô, thời gian tu hành của chàng thiếu niên tóc bạc phơ này không quá dài, cao nhất cũng chỉ tầm bốn nghìn năm đổ lại, vậy mà đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên sơ phẩm. Dù là trên tiên giới thì người sở hữu tu vi cao cường như vậy cũng rất hiếm thấy, thế nên sao mà nàng ta không tò mò về Dương Bách Xuyên cho được?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4469: Rốt cuộc ngươi là ai?



Lúc trước Lạc Dương chỉ nghe nhóm Đinh Hòa Bình nói qua vài thông tin đơn giản về Dương Bách Xuyên, chứ những chuyện sâu hơn thì nàng ta không biết. Giờ nghe Dương Bách Xuyên nói, có vẽ giữa hai người vẫn còn mối liên hệ sâu xa nào đó, điều này khiến Lạc Dương càng thêm tò mò.

Nàng ta dám chắc trước kia mình chưa từng gặp Dương Bách Xuyên. Nhưng từ thái độ của Dương Bách Xuyên thì hình như hắn đã quen biết nàng ta từ rất lâu, và lạ thay, trong lòng Lạc Dương cũng có cảm giác tương tự, nàng ta cảm thấy Dương Bách Xuyên rất thân quen, tựa như một người mình quen biết nhiều năm vậy.

Nhưng Lạc Dương có thể khẳng định trước giờ mình chưa từng nhìn thấy Dương Bách Xuyên.

Có điều, nếu Dương Bách Xuyên đã nhắc lại tận hai lần, vậy nàng ta cũng rất vui lòng nghe thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ vậy, Lạc Dương nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc hỏi: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau hả?”

Dương Bách Xuyên như đoán được suy nghĩ trong đầu Lạc Dương, cười bảo: “Chưa từng gặp, nhưng... Có thể sợi dây liên kết giữa ta và sư phụ của ngươi vô cùng sâu sắc đấy.”

Dương Bách Xuyên vừa nói hết câu, mặt mày Lạc Dương lập tức biến sắc, thái độ biết ơn vì Dương Bách Xuyên đã cứu mạng mình cũng tức tốc tan biến không còn lại chút gì, thậm chí còn lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Trước giờ Lạc Dương rất ít khi nhắc tới sư phụ trước mặt người ngoài, thậm chí các đại sư ở chỉ nhánh thành Tiên Đan như nhóm Đinh Hòa Bình cũng không. biết, thế mà Dương Bách Xuyên lại bảo có quan hệ sâu sắc với sư phụ mình?

Sư phụ nàng ta là người nào?

Một Hỗn Nguyên Đạo Tiên nhỏ bé như Dương Bách Xuyên mà cũng có tư cách quen biết?

Quan trọng nhất là Lạc Dương biết các sư phụ đang làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm ở Tiên Giới, thế nên nàng ta tuyệt đối không thể lơ là. Hơi thở cường đại tỏa ra từ người Lạc Dương, che kín đỉnh đầu của Dương Bách Xuyên không chút nương tình, có thể nói Dương Bách Xuyên lúc này đã hoàn toàn nằm trong tầm ngắm, như thể nếu ngươi không đưa là được lời giải thích hợp lý, bà đây sẽ trở mặt liền cho ngươi xem.

Nhưng Dương Bách Xuyên lại không để trong lòng chuyện Lạc Dương thay đổi một trăm tám chục độ, vì hắn biết Lạc Dương đang nghĩ gì trong lòng, bèn cong môi cười: “Đừng căng thẳng như vậy, ta sẽ từ từ kể hết cho ngươi nghe mà. Đầu tiên, ta có thể khẳng định bản thân không hề ôm ý xấu gì với ngươi, thứ hai, về mối liên hệ sâu xa giữa ta và sư phụ ngươi mà ta nói ban nấy, kỳ thật cũng chính là điều ta muốn xác minh lại với ngươi ngay sau đây.

Ngoài ra, lý do lần này ta mạo hiểm cả tính mạng, chạy tới thành trấn của Ma tộc để tìm ngươi, hay đúng hơn là cứu ngươi, cũng là vì nể mặt sư phụ ngươi, thế nên mới mặc kệ hiểm nguy như vậy.

Xét từ điểm này, có thể thấy ta hoàn toàn không có ý đồ gì với ngươi, ban nấy †a nói giữa chúng ta có quan hệ sâu xa, ta hy vọng ngươi sẽ không hiểu sai hai chữ “sâu xa” này, nó chỉ đơn giản có nghĩa là khả năng cao giữa hai ta có quan hệ thân thích, như vậy ngươi đã thấy yên tâm hơn chưa?

Ngoài ra, ta mong rằng ngươi sẽ trả lời đúng sự thật những câu hỏi kế tiếp của ta, dù có là vì nể tình ta đã cứu tính mạng ngươi cũng được, tuyệt đối đừng nói dối, bởi chuyện đó vô cùng quan trọng với ta, cũng rất quan trọng với ngươi sau này.

Đừng thấy lạ, bởi tiếp sau đây ta muốn xác nhận quan hệ sâu xa giữa ta, ngươi và sư phụ ngươi, việc này sẽ quyết định ta có nên tiếp tục chăm sóc cho. ngươi hay không.”

Nghe Dương Bách Xuyên kể xong, Lạc Dương cũng chậm rãi bình tĩnh lại, đúng như những gì Dương Bách Xuyên nói, trước hết, người ta là ân nhân cứu mạng của mình, chuyện này là sự thật, không thể chối cãi.

'Thế nên hẳn Dương Bách Xuyên sẽ không hại mình, nghĩa là hắn cũng không phải kẻ thù của sư phụ, bởi nếu là kẻ thù của sư phụ, tuyệt đối không có chuyện Dương Bách Xuyên mạo hiểm tính mạng cứu nàng ta.

“Được, ngươi hỏi đi.”

Sau khi nghĩ thông suốt, Lạc Dương gật đầu với Dương Bách Xuyên, có lẽ mọi chuyện không hề phức tạp như những gì nàng ta tưởng tượng.

Sư phụ nàng ta là ai? Là người mà Lạc Dương vô cùng sùng bái, là một cường giả hàng đầu, thế nên không cần lo lắng nhiều, bởi Dương Bách Xuyên chỉ là một Hỗn Nguyên Đạo Tiên thôi, chưa đủ trình uy h**p đến sự an toàn của sư phụ.

“Thế mới đúng chứ, đừng căng thẳng, xem như hai ta chính thức làm quen, nói vài câu trao đổi thông tin đơn giản thôi.” Dương Bách Xuyên cười bảo, rồi nhìn thẳng vào mắt Lạc Dương, hỏi: “Sư phụ ngươi tên Tinh Thần Tử đúng không?”

Cả người Lạc Dương khẽ run, hai mắt nhìn chằm chặp Dương Bách Xuyên, nhưng ánh mắt Dương Bách Xuyên lại vô cùng trong trẻo, không có chút cảm xúc âm u nào khác. Thấy vậy, nàng ta gật đầu, như một lời khẳng định.

Những gì hắn biết hẳn không khác biệt bao nhiêu.

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có cảm giác tìm được tổ chức của mình. Chỉ cần có Lạc Dương ở đây, hản có thể tới được tổng bộ của Tiên Minh Luyện Tạo, tức là có thể tìm tới chỗ ông già.

Nhìn bộ dạng đề phòng của Lạc Dương, Dương Bách Xuyên bật cười thành tiếng: “Ta là sư thúc nhỏ tuổi nhất của con, là sư đệ của sư phụ con, cũng là sư đệ của sư thúc Tử Hà của con.”

Nghe vậy, Lạc Dương cười khẩy, nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Ha ha, sao. ngươi không bảo mình là sư gia của ta luôn đi?”
 
Back
Top Bottom