Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 580



Trong lòng Dương Bách Xuyên run rẩy mềm nhũn, biết từng câu từng chữ của Triệu Nam đều phát ra từ tận trái tim, anh cảm nhận được rất rõ điều này, nhìn cô, Dương Bách Xuyên nói: “Kể từ khi em cứu anh, thật ra em đã cắm rễ ở trong trái tim anh. Hôm nay anh cũng cho em một hứa hẹn, mặc kệ năm tháng sau này thay đổi ra sao, trong lòng anh vĩnh viễn có vị trí của em.”

…...

Sau khi thổ lộ tâm ý cho đối phương, hai người nhìn nhau cười, thật ra đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam, bắt đầu c ởi quần áo.

Mặt của Triệu Nam đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không… Không được, chờ sau khi kết hôn mới có thể làm chuyện này.”

Dương Bách Xuyên nghe cô nói chuyện, ngây người một lúc, sau khi lấy lại phản ứng, điên cuồng cười ha ha ha.

Sau khi cười xong mới nói: “Em hiểu sai, ha ha, anh c ởi quần áo là muốn tặng em một món quà.” Nói xong Dương Bách Xuyên cởi áo Tơ Tằm Tử Kim xuống, chuẩn bị đưa cho Triệu Nam.

Đây là bảo y linh khí hạ phẩm anh có được từ trên người Tư Không Nguyên, có thể ngăn chặn một đòn của Luyện Khí kỳ đại viên mãn.

Bây giờ đưa cho Triệu Nam để bảo vệ cô.

“Quần áo này tên là Tơ Tằm Tử Kim, em mặc vào người, nó có thể bảo vệ em. Quần áo này có thể chống đỡ một đòn đánh của võ giả Ám Kình như ông nội em.”

Nói xong dùng suy nghĩ biến Tơ Tằm Tử Kim thành kích cỡ vừa với người của Triệu Nam, đưa cho cô.

Bây giờ Triệu Nam còn chưa tu chân, cô chưa luyện hóa được Tơ Tằm Tử Kim, muốn biến hóa lớn nhỏ chỉ có thể qua tay Dương Bách Xuyên. Nhưng chuyện này cũng có chỗ lợi, sau này nếu Triệu Nam gặp nguy hiểm, anh có thể cảm ứng được. Không thể luyện hóa, có lẽ phòng ngự sẽ kém một chút, nhưng vẫn rất mạnh..

Nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện, Triệu Nam mới biết được bản thân hiểu lầm, còn tưởng rằng anh muốn làm chuyện đó, sắc mặt đỏ bừng, hừ một tiếng, cầm lấy quần áo.

Dương Bách Xuyên đảo mắt, nói với cô: “Vậy lên giường ngồi đi.”

“A ~” Triệu Nam lại mở to hai mắt nhìn.

“Ha ha, ý của anh là em ngồi trên giường, anh truyền công pháp tu chân cho em, em xem em lại hiểu sai rồi, sao lại có thể như vậy chứ?”

“Dương Bách Xuyên em đánh chết anh.” Triệu Nam bị Dương Bách Xuyên trêu chọc hai lần liên tiếp, khuôn mặt đỏ hồng như quả táo.

Hai người chơi đùa, lăn xuống giường.

“Ưm ~”

Cả người của Triệu Nam mềm nhũn, bị Dương Bách Xuyên đụng chạm vào nơi nào đó trên cơ thể, không nhịn được r3n rỉ thành tiếng.

Nhìn vẻ đẹp đỏ rực quyến rũ của cô, Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt, không nhịn được hôn xuống.

Vài phút sau, Triệu Nam dùng hết sức đẩy Dương Bách Xuyên ra, trách mắng: “Đừng làm loạn, hôm nay không được ~”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 581



“Ha ha, vậy hôm nào ~” Dương Bách Xuyên mặt dày cười hỏi, buông lỏng cô ra. Thật ra anh không thích cưỡng ép, trong chuyện này anh rất tôn trọng cô.

“Hừ ~”

“Được rồi, anh truyền công pháp tu chân cho em, em hướng về phía trước, ngồi ổn định, hít sâu, thả lỏng, tiếp theo mỗi một chữ của anh em phải nhớ kỹ trong lòng.

Lần trước cho em dùng đan dược để củng cổ thân thể của em, bây giờ xem ra điều kiện đã đủ, hôm nay anh sẽ hộ pháp cho em, tin tưởng không thành vấn đề.”

“Vâng ~”

…...

Sáng sớm hôm sau, Triệu Nam mở mắt, sau đó hét chói tai.

“A~”

Tiếng hét chói tai này dọa Dương Bách Xuyên đang ngồi tu luyện bừng tỉnh.

“Làm sao vậy.”

Vội vàng đến bên cạnh cô, lo lắng hỏi. Tối qua sau khi hộ pháp thành công cho cô, Dương Bách Xuyên phát hiện Triệu Nam đã nhập định, biết không thể quấy rầy nên để cô tự mình vận chuyển chân khí, cả đêm không nhìn cô, còn tưởng rằng cô tu luyện xảy ra vấn đề.

“Em… Tại sao trên người em lại thối như vậy ~” Triệu Nam che mũi lại, hỏi.

“À ~ đây là tạp chất và độc tố bị cơ thể bài xuất ra sau khi tu luyện. Đây là chuyện tốt, đi tắm rửa sẽ không sao cả.” Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam, đặt một tay lên cổ tay của cô, vận chuyển chân khí thăm dò, lập tức một trận vui mừng ập đến.

Anh không ngờ đến chỉ tu luyện một buổi tối, sau khi nhập định Triệu Nam đã là Luyện Khí Kỳ tầng một. Lẽ ra vừa mới bắt đầu tu luyện, có thể cảm nhận được nạp khí ở trong cơ thể đã rất không tệ rồi.

Không nghĩ đến cô trực tiếp nhảy vọt qua giai đoạn nạp khí, đạt đến Luyện Khí kỳ tầng một, lợi hại hơn anh lúc trước.

Dương Bách Xuyên vui mừng nói: “Vợ à, em chính là thiên tài tu luyện, một buổi tối đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng một.”

Trên mặt của Triệu Nam cũng tràn đầy vui sướng, làm gì có người phụ nữ nào không thích bị đàn ông khen, sắc mặt đỏ bừng, đứng dậy nói: “Em đi tắm rửa đã.”

Nhìn Triệu Nam rời đi, trong đầu Dương Bách Xuyên xẹt qua những ghi chép về linh căn, phát hiện Triệu Nam chỉ có một linh căn tu luyện được ghi lại trong tu chân giới.

Linh căn chia làm năm loại linh căn thường thấy, kim mộc thủy hỏa thổ, càng chỉ có duy nhất một linh căn, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh. Triệu Nam thuộc về Mộc linh căn cực kỳ thuần tịnh, không pha lẫn thuộc tính của linh căn khác, thiên phú linh căn cỡ này sẽ tu luyện nhanh hơn người khác vài lần.

Trong tình huống bình thường, đa số người có thể chất nhiều linh căn, ví dụ như Dương Bách Xuyên. Anh chính là thể chất thuộc tính ngũ hành, ở trong tu chân giới, linh căn này vừa là linh căn mạnh nhất, nhưng cũng là linh căn phế vật vô dụng nhất.

Bởi vì thân thể ngũ hành, anh hấp thu linh khí gấp năm lần người khác. Ví dụ như Triệu Nam chỉ có một linh căn, chỉ cần hấp thụ đầy một loại linh khí là có thể đột phá tu vi.

Còn linh căn ngũ hành của Dương Bách Xuyên cần phải hấp thu đầy năm loại mới có thể đột phá, chậm gấp năm lần người khác. Tất nhiên năm lần chỉ là cách nói biểu tượng, chân chính tu luyện thực sự không chỉ chậm năm lần.

Vì vậy linh căn chỉ có một, càng thuần tịnh thì tu luyện càng nhanh.

Nhưng linh căn ngũ hành như của Dương Bách Xuyên cũng có chỗ tốt, một khi anh đột phá một bậc sẽ ngang với sự vô địch trong cảnh giới đó. Nhưng tiền đề là phải đột phá được.

Vì vậy linh căn ngũ hành vừa là linh căn mạnh nhất cũng vừa là linh căn vô dụng nhất.

20230412110018-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 582



Mới ở nhà họ Triệu mấy ngày đã trở thành con rể của nhà họ Triệu, lễ vật là thứ không thể thiếu, người khác có thể không đưa, thế nhưng ba vợ Triệu Viễn Hiền cứ bày vẻ mặt u oán, lại còn như có như không nhắc đến đan Bồi Nguyên mà hôm qua Dương Bách Xuyên mang theo bên người.

Nhưng Dương Bách Xuyên chỉ luyện chế có một lò đan Bồi Nguyên, trước sau đã tặng hết bốn viên, trên người chẳng còn viên nào.

Để xoa dịu sự oán giận của ba vợ, Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị luyện chế lò đan Bồi Nguyên thứ hai.

Ngày hôm sau đạo trưởng Phương đã đến tìm Dương Bách Xuyên, bây giờ lão đạo sĩ này coi nghề tay trái của Dương Bách Xuyên như thần linh, mức độ kính trọng của ông khiến Dương Bách Xuyên nổi da gà khắp người.

Anh cũng hiểu là lão đạo trưởng này đang rất nóng lòng muốn học thuật luyện đan.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên bước vào sảnh nhà họ Triệu, đạo trưởng Phương và Triệu Trường Sinh đang vừa uống trà vừa nói chuyện nhanh chóng đặt tách trà sang một bên, như học sinh tiểu học đứng dậy nói: “Tiên sinh ghé chơi.”

“Ông Phương, sau này đừng khách sáo như vậy, mọi người đều là người một nhà cả mà, tôi không để ý mấy phép xã giao lắm đâu.”

Dương Bách Xuyên nhìn rất bất lực khi đạo trưởng Phương nói: “Thật ra tôi là một người đơn giản, không quen mấy kiểu ràng buộc như vậy.”

“Thưa ngài, lễ nghi phép tắc làm sao có thể bỏ được.” Đạo trưởng Phương cung kính trả lời.

“Được rồi, tùy ông vậy, à đúng rồi, trong Bạch Vân Quan của ông có chỗ để luyện đan không?” Dương Bách Xuyên muốn luyện đan, tất nhiên phải tìm một nơi vắng vẻ, cũng không thể lấy lò luyện và linh dược từ trong hư vô ra trước mặt người khác chứ?

Bởi thế anh mới hỏi đạo trưởng Phương, tất nhiên mục đích chính là để luyện đan, ngoài ra anh còn muốn dạy cho đối phương một ít thuật luyện đan.

Nghe Dương Bách Xuyên hỏi, đạo trưởng Phương vui mừng khôn xiết, vội nói: “Có có có, mọi thứ đều đầy đủ hết, mời ngài đi theo tôi!”



Sau đó, trước sự ngưỡng mộ của Triệu Trường Sinh, Dương Bách Xuyên đi theo đạo trưởng Phương đến Bạch Vân Quan.

Vốn dĩ Triệu Trường Sinh muốn đi theo họ, nhưng không thấy Dương Bách Xuyên lên tiếng, chỉ có thể tiếc nuối nhìn hai người rời đi.

Sau khi đến Bạch Vân Quan, đạo trưởng Phương đưa Dương Bách Xuyên đến một khu luyện đan, sau khi vào trong, Dương Bách Xuyên phát hiện ra khu luyện đan của đạo trưởng Phương rất tươm tất, đó là một không gian rộng lớn từ một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi mét vuông, chất đầy các dãy dược liệu.

Bên kia có một lò luyện đan cao một thước, nhưng là vật phẩm loại thường.

Nhìn xung quanh, Dương Bách Xuyên tặc lưỡi liên tục, chỉ riêng dược liệu trong phòng luyện đan này cũng đã đáng giá rất nhiều rồi.

Sau khi hai người ngồi xuống, Dương Bách Xuyên nói với ông: “Ông Phương, hôm nay tôi sẽ cho ông hiểu cặn kẽ, võ cổ giả không thể chế tạo ra những viên đan dược chân chính được, cho nên nếu ông muốn trở thành một nhà luyện đan thuật, ông phải thay đổi cách tu luyện, tôi sẽ dạy cho ông công pháp tuyệt đỉnh của Vân môn, dựa vào nội lực tu luyện của ông chuyển hóa thành chân khí, không khó lắm đâu.

Những gì chúng tôi luyện ở Vân Môn là các bài công pháp khác với các môn võ mà ông đã biết, nhưng tu luyện, chúng tôi được gọi là người tu luyện, năng lượng trong cơ thể không được gọi là nội lực, mà được gọi là chân khí hoặc chân nguyên. Chỉ có chân nguyên mới có thể sinh ra chân nguyên ly hỏa. Về lý thuyết, Chân Nguyên Ly Hỏa có thể đốt cháy bất cứ thứ gì trên thế giới và chỉ có Chân Nguyên Ly Hỏa mới có thể luyện ra những viên đan dược chân chính thôi.”

Vừa nói, Dương Bách Xuyên giơ lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay anh xuất hiện một ngọn lửa màu vàng sẫm có kích thước bằng nắm tay.

Ngay sau đó, khi đôi mắt của đạo trưởng Phương mở to, anh dập ngọn lửa trên nền đá xanh, nền đá xanh dày bằng ngón tay lập tức đã bị ngọn lửa làm tan chảy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 583



Dương Bách Xuyên giơ tay dập tắt ngọn lửa, cười khẩy nói: “Đây là Chân Nguyên Ly Hỏa, ngọn lửa thuộc về người tu luyện, chỉ có loại lửa này mới có thể luyện ra một viên đan dược chân chính. Trên thực tế, đan Bồi Nguyên mà tôi luyện chế ra chỉ là viên đan dược cấp thấp nhất trong kế thừa cơ nghiệp của sư phụ, viên đan dược thật sự là tiên dược trong mắt người thường, môn phái này đương nhiên cũng tồn tại, tiền đề là phải có công thức chế tạo đan dược và linh dược, sau đó mới có thể luyện chế ra đan dược, những viên đan dược cao cấp chân chính…”

Dương Bách Xuyên tạm thời không nói tiếp.

Đạo trưởng Phương phịch một cái quỳ xuống đất, run rẩy vì phấn khích và nói với Dương Bách Xuyên: “Tôi biết ngài không phải là người phàm mà là một vị tiên trên thế giới, đời trước tôi là trẻ bị bỏ rơi được sư phụ nhận nuôi để trở thành một đạo sĩ, sau đó mới định cư ở Bạch Vân Quan.

Khi sư phụ còn sống, ông ấy nói trong lịch sử và nền văn minh cổ đại Trung Quốc, thực sự có tồn tại những người có phép thần thông, lão đạo rất tin vào điều này, tôi không ngờ lại có thể gặp được một người như vậy đang đứng trước mặt mình. Đây là phước ba đời của lão đạo, xin ngài truyền cho tôi phương pháp trường sinh bất lão, thề kiếp này sẽ phục vụ ngài, trung thành với Vân Môn, trung thành với ngài. Nếu tôi có vi phạm lời thề, thì xin trời đánh tôi, xin ngài giúp đỡ tôi.”

Dương Bách Xuyên nhìn đạo trưởng Phương, anh đang sững sờ lắng nghe những gì ông nói, anh không ngờ vị đạo sĩ già này lại bị kích động đến như vậy.

Cho ông thấy Chân Nguyên Ly Hỏa thực ra chỉ là để ông chuẩn bị tâm lý và hiểu rõ hơn chứ không ngờ lại bị hiểu thành ý khác, nhưng lại đổi được lòng trung thành lão đạo, như vậy cũng tốt,anh có thể an tâm truyền lại gia nghiệp của thuật luyện đan cho ông rồi.

“Ông Phương, đứng lên đi, tôi sẽ cho ông xem Chân Nguyên Ly Hỏa là để cho ông hiểu tâm lý. Hôm nay tôi đến với ông là để tìm cơ hội dạy cách luyện đan, về sau đừng quỳ như thế làm gì.”

“Vâng vâng vâng, theo lời ngài dạy bảo.”

“Ừm, sao lại thành dạy bảo rồi, ôi trời, thôi bỏ đi, về sau tùy ông vậy, đi tìm bút mực mang đến đây, tôi sẽ viết ra một số kinh nghiệm luyện đan và công thức luyện đan cho ông.”

“Cảm ơn ngài.”

Anh vừa nói xong, đạo trưởng Phương đáp lại rồi vội vàng chạy đi tìm bút mực.

Dương Bách Xuyên đã luyện tập thư pháp ở trường vài ngày trước, vẫn có thể đọc hiểu những chữ mình viết, anh cầm lấy bút mực rồi bắt đầu viết.

Suy nghĩ một lúc, anh viết ra ba công thức đan Tôi Thể, đan Tinh Long và đan Trú Nhan, sau đó tìm kiếm và sửa sang lại một số những ý tưởng tâm đắc nhất về việc luyện đan trong đầu.

Trước sau phải mất nửa tiếng đồng hồ, trước khi giao cho đạo trưởng Phương, anh nói: “Đây là ba công thức luyện đan và kinh nghiệm cơ bản của thuật luyện đan. Tôi có chú thích một số chi tiết ở trên, ông chăm chỉ nghiên cứu, cái này không khó lắm đâu. Về phương pháp tu luyện của môn phái này, Thiên Thần Kinh và Ly Hỏa Quyết, tôi đã giao cho chị em nhà họ Lục ở cố đô, cô ấy là một giáo viên tốt, ông có thể đến cố đô và tìm chị em nhà họ Lục, cô ấy sẽ dạy cho ông, cô ấy còn là người bảo vệ Vân Môn của tôi, sau khi đến đó ông có thể hỏi cô ấy lời khuyên về nhiều câu hỏi trong quá trình thực hành của ông.”

Dương Bách Xuyên không có thời gian để đi cùng ông để dạy ông tu luyện, cho nên anh giao nhiệm vụ này cho chị em Lục Tuyết Hi.

Đạo trưởng Phương đương nhiên hứa liên tục, miễn là ông có thể luyện được thuật luyện đan thì cái gì ông cũng sẽ làm.

Cầm công thức thuật luyện đan và công thức luyện đan do Dương Bách Xuyên viết trên tay, đạo trưởng Phương xem nó giống như một báu vật.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên bảo ông rời đi, để anh chuẩn bị luyện đan dược trong căn phòng bí mật này.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 584



Nhưng khi đạo trưởng Phương chuẩn bị ra ngoài, Dương Bách Xuyên vẫn giải thích: “Ông Phương, ông nhớ kỹ, công thức luyện đan không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ gây ra vô số rắc rối cho Vân Môn của tôi, ông vẫn là một võ cổ giả, về tu luyện và Vân Môn của tôi thì nếu không có sự cho phép của tôi, ông nhất định không được truyền bá nửa lời, nếu không đừng trách Vân Môn không nể tình.”

Miệng nói như vậy kỳ thực làm gì có quy môn nào, chủ yếu chỉ muốn nhắc nhở đạo trưởng Phương thôi.

Mọi thứ về những người tu luyện vẫn chưa xuất hiện trên trái đất ngày nay, mọi người chỉ biết về những võ cổ giả mà thôi.

Nếu chuyện của người tu luyện bị lộ ra ngoài, không ai có thể đoán trước được hậu quả sẽ như thế nào, chủ yếu là chủ muốn nhắc nhở ông.

Khi đạo trưởng Phương nghe những lời Dương Bách Xuyên nói, toàn thân ôngg run lên, ông nghiêm nghị nói: “Thưa ngài, xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ những công thức đan dược này bằng cả mạng sống của mình.”

“Được rồi! Ông lui ra đi.”

Dương Bách Xuyên có thể thấy mình không thể nói chuyện với ông già này một cách đàng hoàng được, nếu nói chuyện với ông nghiêm túc hơn một chút, ông sẽ coi nó như là thánh chỉ của hoàng thượng mất.

Sau khi đạo trưởng Phương ra ngoài, Dương Bách Xuyên khóa các căn phòng bí mật lại, triệu tập lò luyện đan Thượng Đan và bắt đầu luyện đan…

Sau khi trời tối, Dương Bách Xuyên bước ra khỏi căn phòng bí mật, anh làm một lò mười hai viên đan Bồi Nguyên, cũng làm thêm một lò đan Tôi Thể những thứ này anh định dùng để tặng cho người khác.

Sau khi rời khỏi Bạch Vân Quan, anh trở lại nhà họ Triệu, gửi một viên đan Bồi Nguyên và một viên đan Tôi Thể cho ba vợ và em vợ, cuối cùng cũng đã đánh tan được sự giận dỗi trong lòng ba vợ.

Ngày hôm sau, đã là ngày thứ ba ở nhà họ Triệu, Vương Tông Nhân đến đón Dương Bách Xuyên về nhà họ Vương, chuẩn bị chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Vương.

Vào ngày này, Triệu Nam cũng rời nhà trở về cố đô, theo cô nói, lãi một trăm triệu tệ đã thỏa thuận với gia đình còn chưa hoàn thành, bây giờ nhất định phải hoàn thành.

Vốn dĩ hôn ước với nhà họ Diệp đã chấm dứt, cũng không cần hoàn thành ước định với gia tộc mình, nhưng tính cách của Triệu Nam rất mạnh, là một người rất háo thắng, nói được làm được.

Cô ấy nói với Dương Bách Xuyên sẽ ra ngoài sau khi hoàn thành thỏa thuận với gia đình, giống như tâm nguyện mà cô ấy đã nói trước đây, có thể đến một vùng núi xa xôi làm giáo viên dạy học.

Dương Bách Xuyên không ngăn cô ấy lại, mà còn tặng riêng cho Triệu Vũ Linh thêm một viên đan Bồi Nguyên, yêu cầu anh ta đi theo Triệu Nam để bảo vệ cô ấy thật tốt.

Triệu Vũ Linh rất vui về điều này, bây giờ, trong mắt anh ta, Dương Bách Xuyên là một võ cổ giả giàu có, nên anh ta nhất định sẽ bám chân của anh thật chặt.

Hôm nay có nhiều người đến nhà họ Vương hơn bình thường, Vương Tông Nhân nói cho Dương Bách Xuyên biết trong số những người đến đây hôm nay có những người đến từ đại học Y Khoa, Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Ông cụ nhà họ Vương là trụ cột của quân đội, đương nhiên sẽ được chú ý nhiều hơn.

Khi Dương Bách Xuyên bước vào, anh đã nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý, tò mò có, nghi ngờ cũng có,

20230413092102-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 585



Điều không ai biết là Vương Huyền Cơ đã bị sốc sau khi dùng đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên.

Đêm hôm đó, sau khi từ nhà họ Triệu trở về, Vương Huyền Cơ đã dùng đan Bồi Nguyên, kết quả một viên đan Bồi Nguyên làm cho nội lực của ông đã nhiều năm không có lấy nữa phần dao động đột nhiên có chút bế tắc và lỏng lẻo.

Từ mười năm trước, Vương Huyền Cơ đã tìm kiếm đột phá, đi chu du khắp núi sông, nhưng dù gian khổ khó khăn cũng không có tiến bộ.

Cơ sở tu luyện của ông là Hắc Ám viên mãn tầng chín, kế tiếp chính là thần thông bẩm sinh, cảnh giới võ công mà ở thời hiện đại hầu như không ai có thể đạt tới.

Điều đáng tiếc là mười năm qua không có tiến bộ đã khiến Vương Huyền Cơ từ bỏ bước đột phá của mình, những năm gần đây, các chức năng của toàn thân đều kém đi và dần lão hóa, ông cũng nhận thấy rõ chuyện này.

Vì vậy, bản thân ông đã từ bỏ việc theo đuổi võ thuật để tiến bộ hơn, cho rằng huyền thoại bẩm sinh chỉ là truyền thuyết, có lẽ không ai có thể đủ trình để đạt được.

Chỉ còn chờ một ngày nào đó quay về với cát bụi.

Không ngờ, một viên đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên đã mang lại cho ông một niềm hy vọng lớn lao.

Sau khi uống vào, sinh khí lão nhân trong cơ thể sau một đêm khôi phục, nội lực gần mười năm không hề lay chuyển cũng tăng lên một ít.

Chỉ là một sự gia tăng nội lực nhỏ đã cho phép Vương Huyền Cơ mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, hay nói đúng hơn là cảm nhận được điều đó.

Dù chỉ là cảm giác mơ hồ nhưng Vương Huyền Cơ tin chắc rằng đằng sau cánh cổng đó chính là cánh cổng thần thoại trong truyền thuyết.

Sức sống trong cơ thể được phục hồi giúp ông có đủ niềm tin, tin rằng một ngày nào đó ông sẽ đạt được công lực thần thoại bẩm sinh.

Ông nghĩ rằng với sự già đi của cơ thể mình sẽ có thể sống nhiều nhất là một năm rưỡi nữa thôi, nhưng bây giờ ông thực sự cảm thấy rằng sống thêm mười tám năm nữa cũng không có vấn đề gì cả.

Những thay đổi này, Vương Huyền Cơ biết đều do đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên mang đến cho ông.

Thần thoại không còn là giấc mơ nữa.

Chỉ cần đủ hiểu, Vương Huyền Cơ cảm thấy mình có thể bước vào cảnh giới huyền thoại đó trong vòng năm năm tới đây.

Cho nên ông đối với Dương Bách Xuyên đầy lòng biết ơn, không ai biết được trong lòng ông đã kích động nhiều thế nào.

Gặp lại Dương Bách Xuyên, ông cụ không quan tâm sự ngạc nhiên của thế hệ trẻ, niềm nở bước đến chào đón anh.

Mà Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra sự khác biệt ở Vương Huyền Cơ, khi buông bỏ linh cảm, anh đã tìm thấy sức sống và sự thay đổi của khí, máu và hơi thở của ông, sau khi suy nghĩ một hồi, anh biết mình đã được một chút thành tựu.

“Chúc mừng ông.” Đối mặt với Vương Huyền Cơ, anh chúc mừng ông một tiếng.

"Ha ha, phải nói là lần nảy bần đạo đã nợ anh bạn nhỏ Bách Xuyên đây một ân huệ lớn. Lần này tôi được như vậy phải cảm ơn anh bạn nhỏ chứ, cảm ơn rất nhiều.” Vương Huyền Cơ nhìn Dương Bách Xuyên lịch sự nói.

Dương Bách Xuyên không trốn tránh mà nhận món quà này, vì anh hiểu rằng ông cụ đang ám chỉ đan Bồi Nguyên, nếu không nhận món quà này từ ông, nó sẽ để lại trong lòng ông một nỗi vướng bận, làm cho ông cứ cảm thấy áy náy về ân huệ này, về sau cũng không tốt cho tâm cảnh võ thuật của ông.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 586



Vương Huyền Cơ nhìn thấy Dương Bách Xuyên không tránh né, sau khi chào hỏi xong, nhìn thấy Dương Bách Xuyên càng ngày càng cảm kích, ông chậm rãi mở miệng nói: “Không thể tin được là bần đạo lúc tuổi già sức yếu còn có thể gặp được tri kỷ, đúng là ông trời phù hộ cho bần đạo.”

Một già một trẻ đối diện nhìn nhau cười lớn.

Đây còn được gọi là bạn vong niên.

Hai người cười thành tiếng, trong mắt bọn trẻ nhà họ Vương cảm thấy khó hiểu, nhưng còn lại đều là sợ hãi, nhất là đối với những người chưa từng nhìn thấy Dương Bách Xuyên bao giờ, trong lòng nghĩ rằng Dương Bách Xuyên có tư cách gì mà có thể đứng ngang hàng với lão thần tiên của nhà họ Vương?

Bất kể con cháu nhà họ Vương có mặt đầy đủ ở đây, dù sao họ cũng không nói gì nên Dương Bách Xuyên đi theo Vương Huyền Cơ vào sảnh sau.

Tuy nhiên, khi đến sảnh sau, Dương Bách Xuyên thấy có hai ông già tóc bạc, sau khi được Vương Huyền Cơ giới thiệu, anh mới biết hai người này là bậc thầy về y học Trung Hoa, một Trung y và một Tây y, tất cả đều là những cấp thủ trưởng đến xem bệnh.

Đứng trước những bác sĩ già đức cao vọng trọng như vậy, anh phải thật lịch sự và lễ phép, bước đến bắt tay hai người họ.

Bắt đầu với bác sĩ Tây y, có lẽ là do Vương Huyền Cơ giới thiệu, đối phương bắt tay gật đầu, có chút khinh người, Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm, nếu là tuyển thủ quốc gia thì có chút kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường.

Anh bắt đầu đưa tay ra chào hỏi vị bác sĩ Đông y già: “Chào ông Tiền.”

Vương Huyền Cơ giới thiệu người này là Tiền Sinh, đối phương không thèm bắt tay Dương Bách Xuyên mà chỉ hỏi: “Hừm, cậu nhóc, cậu là Đông y hay Tây y vậy?”

Dương Bách Xuyên hơi xấu hổ rồi nói: “Xem như là Đông y đi!”

“Xem như là sao? Cậu vẫn còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, còn dám tới xem bệnh cho ông cụ Vương đã bệnh nặng nhiều năm à?" Tiền Sinh trực tiếp công kích Dương Bách Xuyên.

Lần này, cho dù tính tình của Dương Bách Xuyên có tốt thế nào cũng không nhịn được, lão già này được lắm, tôi coi trọng ông như vậy mà ông không vuốt mặt nể mũi là thế nào?

Một lúc sau, mặt anh trầm xuống hỏi: “Uống nhiều thuốc không có nghĩa là y thuật cao, y thuật cao thì tại sao ông vẫn chưa thể chữa khỏi bệnh cho ông Vương vậy? Hay là hết cách rồi đúng không?”

“Cậu…” Tiền Sinh giận dữ.

“Cậu cái gì mà cậu, ông không có cách thì đâu có nghĩa là tôi cũng không có cách. Tôi dám nói tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông Vương, ông dám không?”

"Được rồi, được rồi, hôm nay để tôi xem một tên nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh như cậu có thể chữa khỏi bệnh như thế nào. Nếu cậu có thể chữa khỏi căn bệnh mà toàn bộ học viện y khoa của chúng tôi không thể làm gì được, hôm nay lão Tiền này sẽ quỳ dập đầu dưới chân cậu, về sau gặp cậu sẽ gọi cậu là thần y…”

“Hai người đừng cãi nhau nữa mà…”Vương Huyền Cơ vội vàng thuyết phục khuyên can họ.

Tiền Sinh cuối cùng cũng im bặt, mặc kệ ông ta nói cái gì cũng muốn cho Vương Huyền Cơ mặt mũi, nhưng ông ta cũng nói nếu như hỏi Dương Bách Xuyên trị bệnh thì có chuyện gì xảy ra bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm.

Vì lý do này, Vương Huyền Cơ hoàn toàn đảm bảo rằng ông rất tin tưởng vào Dương Bách Xuyên.

Khi quá trình điều trị bắt đầu, Dương Bách Xuyên thản nhiên nói: “Cụ và Vương Kiêm Gia ở lại phụ cho tôi, những người không liên quan còn lại đi ra ngoài. Đừng làm phiền quá trình điều trị bệnh của tôi.”

Câu nói vu vơ cứ thế mà tự nhiên thốt ra từ trong miệng anh, làm cho hai danh y quốc gia đều nhếch miệng giận dữ, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.

Để Vương Huyền Cơ lại là bởi vì dù sao ông cũng có nội lực cao hơn, có thể ứng phó với bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, trong khi Vương Kiêm Gia là nữ nên cần thận trọng hơn, có thể giúp lau mồ hôi hay gì đó cũng ổn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 587



Sau khi kiểm tra cơ thể của ông cụ Vương, thấy ông có thể chịu được sự điều trị của chân khí, Dương Bách Xuyên dùng tay trái lấy ra một viên đan Bồi Nguyên khác, chia làm ba rồi đưa cho ông một phần ba để củng cố sinh lực.

Sau đó trực tiếp cầm lên kim bạc, không cần dùng dao, anh trực tiếp dùng kim bạc làm dao, cắt xuống nơi có mảnh đạn.

Lúc này, Dương Bách Xuyên phải vực dậy tinh thần, ý thức tinh thần của anh phải tập trung vào mảnh đạn ở phía sau đầu của ông Vương, anh đặt tay lên vết thương và từ từ hấp thụ mảnh đạn bằng chân khí của mình.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất thong thả, bởi vì mao mạch và dây thần kinh bị thương, cho nên anh không dám nhanh, cũng không dám bất cẩn dù chỉ là một chút.

Nhờ sự tồn tại của ý thức tâm linh, Dương Bách Xuyên mới dám hành động một cách táo bạo như vậy.

Phải mất hơn mười phút để di chuyển mảnh đạn ra khỏi mạch máu, nhưng đến thời điểm này nó đã ra hơn một nửa.

Trên trán Dương Bách Xuyên cũng lấm tấm những hạt mồ hôi, sau lưng áo cũng ướt đẫm.

Những điều này hoàn toàn là vì tinh thần anh đang tập trung rất cao độ.

Mảnh đạn cuối cùng cùng rời khỏi mạch máu và dây thần kinh, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ nói chứ không quay đầu lại: “Lau mồ hôi đi!”

Vào lúc này, Vương Kiêm Gia từ lâu đã bị sự độc đoán của Dương Bách Xuyên đối với Tiền Sinh từ lâu, ngoài ra cô còn tận mắt chứng kiến quá trình mở hộp sọ của cha mình bằng một cây kim bạc, trong lòng cô vô cùng ngưỡng mộ Dương Bách Xuyên.

Khẽ kêu một tiếng lấy tay lau mồ hôi, Vương Kiêm Gia tỉnh lại như mơ, vội vàng cầm khăn lau mồ hôi, nhưng sau đó cô không dám xuất khí, đành đứng sang một bên, bởi vì cô phát hiện ra là cơ thể của Dương Bách Xuyên vẫn còn rất căng thẳng, anh đang cố lấy mảnh đạn ra khỏi dầu ba cô nên tâm trí cũng bị hao tổn không ít.

Trong mắt Vương Kiêm Gia lúc này, vẻ mặt của Dương Bách Xuyên rất tập trung, anh có một sức hấp dẫn riêng khiến cô không thể rời mắt.

Tất cả những người như anh lúc tập trung đều hấp dẫn như vậy sao!

Trong lòng Vương Kiêm Gia thốt lên một câu.

Chính dáng vẻ chăm chú của Dương Bách Xuyên đã tạo nên một khe hở trong trái tim đã khép kín suốt ba năm qua của cô.

Không biết đã qua bao lâu, Vương Kiêm Gia nghe thấy một âm thanh rõ ràng và giòn giã.

“Đing!”

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên đặt một miếng sắt có hình móng tay nhỏ và đỏ ngầu vào trong tấm sắt.

Anh thành công rồi?

Vương Kiêm Gia kích động nói, ánh mắt vô thức trở nên mờ mịt.

Vương Kiếm Gia nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc bằng cách lấy mảnh đạn ra, nhưng cô không ngờ mồ hôi trên trán của Dương Bách Xuyên ngày càng nhiều.

Anh nhanh chóng bảo cô đến lau mồ hôi cho mình.

Lúc này mồ hôi trên trán Dương Bách Xuyên lăn dài như hạt đậu nành, có vẻ như anh cố hết sức rồi.

Vương Huyền Cơ bước tới và nói nhỏ với Vương Kiêm Gia: “Con gái đừng đụng vào anh bạn nhỏ Dương Bách Xuyên, có vẻ như quá trình chữa trị của cậu ấy đã bước vào giai đoạn cuối rồi, cũng đã đến giai đoạn quan trọng, chúng ta từ từ mà làm.”

“Vâng.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 588



Vương Kiêm Gia gật đầu, nhìn về phía Dương Bách Xuyên. Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, trong mắt cô, luồng khí trắng nhẹ từ đầu của Dương Bách Xuyên rất ảo diệu, giống như là một cao thủ võ thuật trong phim đang chữa bệnh bằng nội lực vậy.

Điều cô không biết là tình hình của Duyên Bách Xuyên lúc này là như vậy.

Khi Dương Bách Xuyên lấy mảnh đạn sau đầu ông cụ Vương ra, tưởng mọi chuyện suôn sẻ, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ lại phát hiện ra vấn đề lớn về mặt tinh thần.

Mao mạch bị mảnh đạn đè nén quá lâu, khi lấy mảnh đạn ra, máu lưu thông làm mạch máu bị vỡ, nếu chỉ là một thôi không nói, nhưng quan trọng là có đến ba mao mạch đều xuất hiện vết nứt.

Lần này Dương Bách Xuyên hoảng sợ, để máu chảy ra thì sẽ có chuyện không hay.

Lúc này anh chỉ có thể dùng sức m*t ra, trong thần thức của anh cũng phát hiện sinh khí của ông cụ Vương đang dao động, nguyên nhân là do huyết mạch bị vỡ.

Dương Bách Xuyên không quan tâm đ ến bất cứ điều gì nữa, nhanh chóng nhìn thấy hai viên Bồi Nguyên còn lại đã được đưa vào miệng của ông cụ Vương, anh đặt một tay lên lưng ông, dùng chân khí của mình để dẫn dắt và áp chế sinh lực mạnh mẽ của viên đan Bồi Nguyên.

Tay còn lại áp vào vết thương để hàn gắn ba đoạn mạch máu bị nứt lại.

Hơn nữa anh vẫn đang lục tung những cuốn sách y học trong đầu, tìm kiếm một phương pháp thích hợp hơn để có thể sửa chữa các mạch máu.

Hiện tại anh đang dùng chân khí để chữa, nhưng không thể cùng lúc sửa chữa ba mạch máu được.

Mặc dù biết làm vậy ông cụ Vương lúc này rất nguy hiểm, nhưng chỉ có thể cố gắng hết sức để bản thân không bị hoảng loạn, lúc này càng phải tập trung, không được để tâm trạng bị loạn lên.

Nếu không, tình hình sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn mà thôi,

Sự lo lắng mà anh thể hiện ra khiến Vương Huyền Cơ và Vương Kiêm Gia ở bên cạnh cũng lo lắng.

Nhưng lúc này cũng không thể lên tiếng, huống chi là hỏi đến quấy rầy Dương Bách Xuyên đang tiến hành trị liệu, lựa chọn tin tưởng anh chờ kết quả và cũng là kết quả duy nhất.

Dương Bách Xuyên tìm kiếm những cuốn sách y học trong đầu, cuối cùng anh cũng đã tìm ra cách.

Trong thâm tâm, anh thầm nói lời cảm ơn với sư phụ của mình.

Cảm ơn vì những cuốn sách y học và Đạo giáo mà sư phụ đã ban cho anh, nếu không, thật sự không có cách nào làm được nữa, việc điều trị hôm nay cũng sẽ thất bại.

Thực ra phương pháp rất đơn giản, đó là dùng sức mạnh của ý thức tâm linh để điều khiển nó.

Miễn là sử dụng sức mạnh của linh thức để điều khiển các mạch máu thì có thể sử dụng sức mạnh của linh thức để giam giữ sự rò rỉ của dòng máu sắp chảy ra, có thể cho anh thời gian, sau đó sửa chữa từng mạch máu một thì sẽ không sao nữa.

Từ lâu, anh đã biết khả năng điều khiển các vật thể bằng sức mạnh của linh thức, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể được sử dụng để điều trị chấn thương.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 589



Phương pháp này cũng đã mở ra một con đường y học cho anh, có thể nói trong tương lai, với phương pháp này, anh có thể thực hiện bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng sẽ không gặp rủi ro.

Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên tập trung sức mạnh của linh thức vào hai trong số các huyết mạch.

Ngay sau đó thực sự đã thành công, những mạch máu bị vỡ chảy ra, nhưng sự giam cầm đã dừng lại sau khi được điều khiển bởi sức mạnh của linh thức.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng thì anh cũng có thể tăng tốc và sửa chữa các mạch máu.

Phải mất ba phút để chữa xong mạch máu đầu tiên.

Đây là chân khí thuần khiết duy nhất của an, một huyền thoại do anh tạo ra. Chữa lành bất kỳ vết thương nào bằng chân khí đều rất thành công,

Ngay sau đó anh bắt đầu sửa chữa mạch máu thứ hai…

Trong vòng chưa đầy mười phút, cả ba mạch máu bị nứt đều được chữa lành.

Cuối cùng, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đó, tắc nghẽn được giải phóng bằng chân khí, vết thương bên ngoài được sửa chữa, toàn bộ quá trình điều trị được hoàn thành mà không có bất kỳ rủi ro nào.

Lúc này, viên đan Bồi Nguyên mà ông cụ Vương đã đưa vào cơ thể đã trải qua một sự thay đổi lớn, sinh lực đang nhanh chóng sửa chữa các chức năng khác nhau của cơ thể.

Biện pháp cuối cùng, Dương Bách Xuyên bắt đầu giúp ông giải tỏa sức mạnh của đan dược, sau nửa giờ, ông cuối cùng đã hồi phục lại giống như một người bình thường.

Cùng lúc mà Dương Bách Xuyên thu lại tất cả công lực của mình, ông cụ Vương cũng mở mắt.

“Chú hai…?” Đây là câu đầu tiên thốt ra sau khi ông cụ Vương mở mắt.

“Ba!” Vương Kiêm Gia mắt đỏ hoe chạy đến gọi ba.

“Kiêm gia ~”

Ông cụ Vương gọi tên cô con gái út của mình.

Điều này khiến Vương Huyền Cơ và Vương Kiêm Gia rất vui.

Phải biết là ông cụ Vương đã hôn mê hơn một tháng trước rồi, ông đã ở trong tình trạng không thể nhận ra trước khi hôn mê.

Nhưng bây giờ thì sao?

Sau khi được Dương Bách Xuyên chữa trị, ông không chỉ tỉnh lại ngay tại chỗ, mà còn giao lại chính xác tên của những người thân của mình.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là bệnh của ông đã hoàn toàn bình phục rồi.

Nó cũng cho thấy y thuật của Dương Bách Xuyên đã thực sự đạt đến trình độ của một thần y rồi.

Căn bệnh mà bàn tay thần thánh của của bác sĩ y học Trung Hoa bất lực lại được tái sinh trên tay của Dương Bách Xuyên.

Chuyện này đúng thật là một kỳ tích.

Vương Kiem Gia cao hứng chạy ra ngoài, một lúc sau, cả nhà họ Vương chạy vào phòng, nhìn thấy ông cụ Vương thật sự đã ngồi dậy, đang ngồi dựa vào giường bệnh nói chuyện với Vương Huyền Cơ.
 
Back
Top