Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 600



Khi nghĩ đến điều này, Vương Huyền Cơ đã mở miệng nói: “Haha, tôi tưởng rằng các đạo hữu cấp thường sẽ tưới đây, nhưng không ngờ phó đàm chủ lại đích thân đến, không biết để nghênh đón, không biết để nghênh đón.”

“Đạo trưởng Huyền Cơ khách sáo quá rồi, Thần Long Đàm của tôi không thiếu ai, nhưng lại thiếu thần y, đàm chủ đã đích thân ra lệnh cho tôi đến xem xét, hơn nữa con là người do Đạo trưởng Huyền Cơ và Vương Mộ Sinh tiến cử, làm sao tôi có thể không đích thân đến xem được ~ Haha! "

“Huyền Cơ tiền bối ~”

“Huyền Cơ tiền bối ~”

Lúc này, ba người bọn họ nắm nắm tay vừa nói vừa chào Vương Huyền Cơ, có vẻ như trình độ của Vương Huyền Cơ ở Thần Long Đàm là rất cao.

“Vào đi vào đi, bần đạo giới thiệu cho mọi người.” Vương Huyền Cơ nhìn ba người nói: “Người này chính là bạn vong niên Dương Bách Xuyên của bần đạo.”

Khi vừa dứt lời, ông nhìn Dương Bách Xuyên, đầu tiên chỉ vào người đàn ông dẫn đầu: “Bạn nhỏ Bách Xuyên, đây là Ngô Nam, phó đàm chủ của Thần Long Đàm.

Người này là Thường Khoái, ông ấy là một Thiên Tinh Giả có thể điều khiển mưa, còn người này là Chu Giáp, một người có một không hai trong giới võ cổ.”

“Chào anh bạn nhỏ Bách Xuyên…”

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, họ bước vào phòng khách rồi ngồi vào chỗ.

Theo những gì Vương Mộ Sinh đã nói lúc trước, nhà họ Vương có thể tiến cử mọi người đến Thần Long Đàm, nhưng Thần Long Đàm không phải ai cũng có thể được chấp nhận, nên phải nhìn vào thực lực và năng lực của người đó trước.

Nhà họ Vương tiến cử Dương Bách Xuyên chủ yếu vì y thuật tuyệt vời của anh, điều này thực ra chỉ là bề ngoài, quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên còn có thể luyện đan và có đan Bồi Nguyên trong tay.

Đây là lý do tại sao mà Ngô Nam, người đứng đầu thực tế của Thần Long Đàm đã đích thân đến, đàm chủ chính thức là một người sống ẩn dật quanh năm, hầu hết mọi vấn đề đều được giao phó đàm chủ Ngô Nam xử lý.

Đó chẳng qua là liều thuốc tiên của Dương Bách Xuyên đã thu hút những người thủ lĩnh lớn uy nghiêm của Thần Long Đàm đích thân đến.

Sau một phen khách sáo, Ngô Nam đã nháy mắt với Chu Giáp.

Ngay sau đó Chu Giáp nhìn về phía Dương Bách Xuyên nói: “Tôi nghe tiền bối Huyền Cơ nói về y thuật và sự hiểu biết của bạn nhỏ Dương, tôi đây đã mắc bệnh hắc lào nhiều năm, ngày đêm chịu giày vò, chẳng biết có thể mời anh bạn nhỏ qua xem một chút được không?”

Dương Bách Xuyên nhìn biểu cảm của vài người, anh không biết trong hồ lô của họ có thuốc gì, dù sao thì bây giờ anh thực sự không sợ hãi nếu muốn nói đến việc xem bệnh.

Anh mỉm cười nói: “Tất nhiên là được rồi.”

“Được, vậy làm phiền anh bạn nhỏ rồi.” Chu Giáp nói xong kéo ống tay áo lên đưa cánh tay đến cho Dương Bách Xuyên xem.

Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên, chị em nhà Độc Cô Vô Tình và Vương Tông Nhân gần như muốn nôn

Anh nhìn thấy trên cánh tay trái của Chu Giáp có vết thương dài hơn một bàn chân, máu chảy ra nhòe nhoẹt, chảy ra mủ và có mùi rất tanh hôi.

Miệng vết thương đen kịt, như thể bị nhiễm độc vậy.

Làm cho những người ở đó phải nín thở.

20230414041928-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 601



Dưới sự kiểm tra của linh thức, vết thương của Chu Giáp không ngừng thối rữa, nhưng đã bị nội lực của ông c**ng bức sửa chữa, sau khi trở về vào ngày thứ ba, vết thương đã như vậy quanh năm.

Điều này là vừa, là bị nhiễm độc mà lại là một chất độc lạ.

Dương Tư Kỳ không thiếu tự tin khi xem bệnh, nhìn Chu Giáp nói: “Ông Chu nhất định phải có một loại độc rất đặc biệt, vết thương này của ông cứ ba lần hít thở sẽ thối một lần, nhưng buộc phải chữa trị bằng nội lực, vết thương này chắc không dưới một năm đâu phải không?”

Ngay khi lời của Dương Bách Xuyên nói ra, phản ứng đầu tiên của Chu Giáp là bị sốc, Dương bách Xuyên nói hoàn toàn chính xác, đã có thể xác định y thuật của Dương Bách Xuyên là thật, ban đầu ông căn bản không tin y thuật của Dương Bách Xuyên lại thần kỳ đến như vậy.

Vương Huyền Cơ viết thư cho ông nói rằng Dương Bách Xuyên đã chữa khỏi bệnh cho người đứng đầu nhà họ Vương, y thuật của anh rất tốt, nhưng theo ý kiến của Chu Giáp, đó là một người bình thường chữa bệnh thì sao có thể được đến như vậy, nên ông thật sự không tin.

Lý do tại sao lần này họ đến cùng nhau là theo lời mời của phó đàm chủ Ngô Nam, ông ấy đến để kiểm tra thực lực thật sự của Dương Bách Xuyên, nên ông đã đến xem với thái độ muốn thử xem có như người ta nói không.

Nhưng ông không ngờ chỉ cần quan sát mà Dương Bách Xuyên đã có thể nói chính xác tình trạng của mình, quả thực đúng như lời Dương Bách Xuyên nói, ông đã bị trúng độc. Một loại nọc độc mạnh và đặc biệt nào đó khiến vết thương thối rữa liên tục trong hơn một năm, phải liên tục dùng nội lực để chữa trị và kiểm soát.

Thần Long Đàm không thiếu các bác sĩ có trình độ y học siêu việt, nhưng không ai có thể chữa trị vết thương và loại bỏ vết thương có độc của ông cả.

Khi Dương Bách Xuyên nói xong, Chu Giáp không thể giải thích được trong lòng có chút hy vọng, chẳng lẽ anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ư?

Hơn một năm trời ngày đêm đau đớn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đau đớn không chịu nổi.

Ngược lại, Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên một cái nhìn ngạc nhiên, ý định ban đầu của ông ấy là để cho Dương Bách Xuyên nhìn vết thương của Chu Giáp, sau đó nhân cơ hội nói cho Dương Bách Xuyên về chuyện đan dược, nhưng không ngờ trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đã đoán ra chính xác là Chu Giáp bị trúng độc…

Vốn dĩ Ngô Nam không lạc quan về y thuật của Dương Bách Xuyên cho lắm, nếu Dương Bách Xuyên sau khi xem qua mà không thể nói rõ nguyên nhân, ông ấy sẽ nhân cơ hội nói một lời, vì nghe nói anh có đan Bồi Nguyên phải không, có thể thử xem nhưng bây giờ không cần phải vội nói ra chuyện này nữa.

Nếu thực sự có thể nói Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi căn bệnh mà toàn bộ bác sĩ của Thần Long Đàm không thể chữa được, thì giá trị của anh ấy sẽ rất lớn.

Lúc này mọi chuyện đều giao cho Chu Giáp, để cho Chu Giáp tiếp tục.

“Cậu Dương, có cách nào chữa trị vết thương có độc của tôi không?” Vẻ mặt Chu Giáp đầy lo lắng, vì sợ Dương Bách Xuyên nói là không thể, vết thương độc trên cánh tay hơn một năm qua của ông đã khiến ông chịu nhiều đau đớn.

Dương Bách Xuyên nhếch mép cười, vết thương độc tố của Chu Giáp nếu như là người khác thì thật sự sẽ không có cách nào, nhưng đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn, chỉ là có chút phiền phức mà thôi.

Y thuật gia truyền trong đầu anh vốn là nhằm vào người tu luyện, độc dược của Chu Giáp là một loại được biệt, nhưng cũng chỉ là một loại độc dược, có khi còn không đặc biệt hơn là độc dược trong người của Độc Cô Vô Tình.

Anh có một cách để loại độc tố này để nó không lan ra khắp cơ thể mà chỉ trên cánh tay của ông thôi.

Sau khi suy nghĩ, anh nhìn Chu Giáp nói: ‘Không phải là không thể chữa trị, nhưng ông Chu phải nói cho tôi biết ông đã bị trúng độc như thế nào, để tôi có thể tìm được cách chữa trị cho phù hợp.”

20230414041959-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 602



Trong ghi chép về các loại độc dược trong đầu anh, có một loại độc thực vật rất mạnh, chính là ghi chép, loại cây này tên là Cây Liệt Dương, quả của Cây Liệt Dương chính là tiên dược để luyện chế ra đan Trúc Ngưng Nguyên. Anh từng nghĩ nó không tồn tại trên trái đất, nhưng hôm nay Chu Giáp đã cho anh một câu trả lời rồi.

Quả nhiên chỉ nghe qua, Chu Giáp suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu Dương, vết thương độc hại trên cánh tay của tôi là do một chỗ Tuyệt Địa gây ra. Đó chính xác là một một loại nhựa cây trông giống như ngọn lửa…”

Sau khi Chu Giáp nói với vẻ mặt sợ hãi xong, Dương Bách Xuyên bật cười, chắc chắn sau khi Chu Gia miêu tả, anh dám chắc đó chính đó là cây Liệt Dương.

Anh ta nói: “Ngài Chu, hôm nay tôi có thể giúp ông giải độc, nhưng nếu muốn trừ tận gốc, thì về sau ông cần phải đưa tôi đến chỗ cây ngọn lửa mà ông đã nhắc tới để tìm thuốc giải rồi mới có thể diệt trừ tận gốc được, vạn sự vạn vật đều có âm dương tương khắc, nơi gây ra chất độc thường có thuốc giải, muốn diệt trừ triệt để thì cần đưa tôi đến đó một lần để tìm thuốc giải là được rồi.”

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, thấy vẻ mặt của Chu Giáp có chút xấu hổ, lại nhìn về phía Ngô Nam, cảnh tượng này chắc hẳn là một nơi bí mật trong đầu của Dương Bách Xuyên, nếu muốn đi, ông cần phải có cái gật đầu đồng ý đến từ phía Ngô Nam.

Điều này cho thấy suy đoán của anh là đúng, có thể nơi mọc ra cây Liệt Dương là một vùng đất trù phú.

Chu Giáp và Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Người anh em họ Dương này có thể nói cho tôi biết cần loại thuốc giải độc nào, tôi sẽ đi tìm, nơi đó quá nguy hiểm, cậu không nên đến đó đâu.”

Dương Bách Xuyên sao có thể không nhìn ra cuộc trao đổi giữa Ngô Nam và Chu Giáp, anh càng ngày càng chắc chắn rằng nơi đã khiến cho Chu Giáp bị trúng độc và bị thương không bình thường, làm anh nghĩ đến di tích của nền văn minh tu luyện.

Rõ ràng là Chu Giáp và Ngô Nam không muốn mọi người biết về nơi đó.

Nếu để Dương Bách Xuyên đi, họ tin rằng anh nhất định sẽ đạt được thứ gì đó, tất nhiên, đối với một người tu luyện như anh, để cho các võ cổ giả đi có thể không giúp ích được gì, bởi vì họ không hề tiếp xúc và hiểu biết nhiều về nền văn minh tu luyện.

Nhìn về phía Chu Giáp, Dương Bách Xuyên khẽ cười nói: “Haha, ngài Chu đây đã nói như thế thì tôi chỉ có thể nói là cho dù tôi có đi thì cũng chỉ là tìm thôi, còn nếu tôi không đi có khi không tìm được thuốc giải độc, nếu ngài không muốn lấy thì thôi vậy.”

“Không phải đâu cậu Dương, tôi chỉ sợ cậu gặp nguy hiểm thôi chứ không phải là không thế.” Chu Giáp vội vàng nói.

“Vậy được rồi, trước tiên phải để cho ngài ổn định đã rồi hãy nói tiếp. Về chuyện đó thì để sau hẵng nói, tôi cũng không có nhiều thời gian đâu” Dương Bách Xuyên nói nửa thật nửa đùa, chính là ông cầu xin tôi, chứ tôi đâu có cầu xin ông.

“Ừm! vây làm phiền cậu rồi.” Chu Giáp nghe được Dương Bách Xuyên nói mấy lời thờ ơ, Dương Bách Xuyên có thể không quan tâm, nhưng ông thì không thể, người trúng độc là ông chứ không phải người khác. Ông cho rằng nhất định phải nắm chặt Dương Bách Xuyên.

Tất nhiên, trong giai đoạn đầu phải xem y thuật của anh như thế nào thì mới có thể đưa ra quyết định được.

Sau đó, Dương Bách Xuyên quay trở lại phòng để lấy cây ngân châm, lấy nó ra từ không gian của chiếc nồi Càn Khôn, sử dụng m Dương Ngũ Hành trận pháp để chữa trị vết thương bị nhiễm độc trên cánh tay của Chu Giáp.

Tuy rằng độc dược của Chu Giáp có linh dược tương ứng trong không gian nồi Càn Khôn của Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể hóa giải, nhưng anh lại không muốn làm như vậy.

Bởi vì linh dược rất quý, không thể cho đi một cách vô ích được, còn bí mật Chu Giáp và Ngô Nam đang che che giấu giấu đã khiến Dương Bách Xuyên mất đi cảm tình dành cho ông.

Các người đều có thể đối xử không chân thành với tôi vậy lý do gì mà tôi phải đối xử tốt với các người chứ?

Còn có tính ích kỷ của Dương Bách Xuyên nữa, muốn đi xem nơi cây Liệt Dương mọc, quả Liệt Dương là thứ quả tốt, được ghi lại trong sách linh được thừa kế từ Sư phụ, có thể coi đây là một loại quả linh dược quý hiếm, cây Liệt Dương thì có độc, nhưng quả thì lại không có, ngược lại còn là một trong những loại dược chính để tinh chế đan dược.

Đan Ngưng Tụ là viên uống trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ, rất cần thiết cho Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 603



Cho nên Chu Giáp giấu anh, anh tất nhiên sẽ không toàn tâm toàn lực giúp, giữ lại để có cái cớ đến chỗ cây Liệt Dương.

Nhưng vì anh đã hứa chữa khỏi cho Chu Giáp thì anh sẽ làm đươc, trong suy nghĩ của Dương Bách Xuyên, đây cũng là phép thử của Thần Long Đàm dành cho anh.

Trở lại phòng khách, Dương Bách Xuyên bắt đầu điều trị cho Chu Giáp.

Nguyên nhân chính là do nọc độc cứ ăn sâu vào máu thịt, nguyên nhân là do nọc độc quá mạnh, giải pháp mà Dương Bách Xuyên nghĩ đến chính là cách lấy độc trị độc.

Sử dụng mười hai cây Dương Châm mới có thể khắc phục được.

Lấy chân khí và dùng châm cứu để tăng thêm chân nguyên chi hỏa, anh tin rằng chất độc trên cánh tay của Chu Giáp có thể được khống chế bằng cách đốt nó, tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng có thể kiểm soát vết thương không bị chuyển biến xấu hơn.

Độc của Chu Giáp rất mạnh, nhưng liệu nó có thể vượt qua chân khí và chân hỏa của anh không?

Đương nhiên, dùng chân nguyên chi hỏa và ngân châm chữa bệnh là thủ đoạn anh tạm thời nghĩ ra cũng là cố gắng rồi, dù sao có người làm thực nghiệm nên anh cũng có thể thử xem.

Khó khăn nhất trong việc này là khống chế chân hỏa, cần một lượng nhỏ chân hỏa hòa vào chân khí nhập vào ngân châm để trị độc ở vết thương cho Chu Giáp.

Nếu sơ suất một chút, hoặc chân hỏa quá lớn, ước chừng cánh tay của Chu Giáp sẽ bị thiêu rụi.

Nhưng Dương Bách Xuyên hoàn toàn không lo lắng về điều này, bởi vì anh có năng lực của linh thức, dùng linh thức khống chế phạm vi thực lực của chân hỏa, cho nên anh cũng không phải lo lắng sử dụng lượng chân hỏa quá lớn.

“Ngài Chu có thể sẽ rất đau, ngài cố chịu đựng một chút nhé.” Dương Bách Xuyên tiêm cho Chu Giáp một liều phòng trước.

Chu Giáp nhoẻn miệng cười: “Hahaha, vết thương độc trên cánh tay này đã hành hạ tôi này hơn một năm trời rồi, ngày đêm đều phải chịu đau đớn. Trên đời này không có nỗi đau nào mà tôi không chịu nổi, người anh em cứ việc làm đi, thậm chí tôi còn chẳng nhăn mặt một chút nữa là.”

Dương Bách Xuyên khi nghe Chu Giáp nói, khóe miệng nhếch lên, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại nói: “Đừng lúc nào cũng nói cho lắm, nếu ông mà không gào thét dưới ngọn lửa này của tôi thì tôi phục ông lắm đấy.”

Trong lòng nở nụ cười, anh cầm cây ngân châm thứ nhất lên, chân khí bắt đầu chạy trên ngân châm, sau đó vận chuyển thực lực chân nguyên ly hỏa, khống chế một chút rồi nhập vào ngân châm, chân khí và chân hỏa hòa vào nhau, hiện ra cảnh tượng kỳ diệu.

Trong ánh mắt của Vương Huyền Cơ, Ngô Nam và những người khác, cây ngân châm trong tay Dương Bách Xuyên phát ra một trận chấn động, châm cứu ban đầu có màu bạc lập tức đỏ lên.

Có những ánh sáng mờ nhạt nhấp nháy nối tiếp nhau, trông thật là đẹp mắt.

Ngay sau đó thấy Dương Bách Xuyên giơ tay vẩy một cây kim băng lên vết thương có độc của Chu Giáp.

Từ trong miệng Chu Giáp lập tức phát ra một tiếng kêu r3n.

Trán ông đổ đầy mồ hôi.

Rõ ràng là đang rất đau đớn.

Âm dương ngũ hành châm ban đầu là kim châm nhanh, tổng cộng một lần châm mười hai kim, nhưng Dương Bách Xuyên có linh cảm, nhận ra mình gia nhập cách trị liệu bằng chân hỏa, nhanh không được chậm không xong, châm xong một châm cũng không có gì phải vội.

Nhìn thấy Chu Giáp nhếch miệng, Dương Bách Xuyên bật cười nói: “Ngài Chu nếu thấy đau thì cứ việc kêu lên tôi nghĩ sẽ khá hơn? Rốt cuộc có đến tổng cộng có mười hai mũi khâu đấy!”.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 604



Nghe Dương Bách Xuyên nói tổng cộng phải khâu mười hai mũi, khóe miệng Chu Giáp giật giật, lúc trước ông đã lớn mồm nói là dù có đau cũng không mở miệng kêu r3n.

Lúc này chỉ có thể ra vẻ giả vờ: “Cậu Dương cứ việc làm tiếp, đau kiểu này chỉ giống như gãi ngứa cho Chu mỗ này thôi.”

“Ha ha, vậy thì tốt quá, ngài Chu quả là một người cứng rắn.” Dương Bách Xuyê cười, trong lòng lẩm bẩm: “Xem ông có thể giả vờ tới lần châm bao nhiêu thiết bị châm cứu chuyên dụng của người anh em này, haha!!”

Vừa dứt lời, mũi châm thứ hai đã đâm xuống.

Lần này Chu Giáp lại r3n rỉ một tiếng, trên trán mồ hôi càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn chưa hét lên.

Dương Bách Xuyên nhếch khóe miệng, coi bộ cũng ra dáng một con người cứng rắn đấy.

Linh thức đang tập trung vào vết thương của Chu Giáp, phát hiện phương pháp châm cứu kết hợp chân khí và chân hỏa thực sự có tác dụng đối với việc điều tri vết thương trúng độc của Chu Giáp, từng chút một bị đốt cháy và bốc hơi.

Sau khi có tác dụng, Dương Bách Xuyên càng ngày càng tin tưởng, nếu hôm nay có thể chữa khỏi vết thương do trúng độc của Chu Giáp, về sau dung hợp giữa chân hỏa và chân khí để trị bệnh thì đó sẽ là một cách đơn giản và hiệu quả để tạo ra sự thịnh vượng, có thể chữa khỏi hầu hết các loại bệnh.

Đó là một bước đột phá y học đối với anh.

Khi châm thứ ba rơi xuống, lần này Chu Giáp đã hoàn toàn sụp đổ.

“A!!!”

Một tiếng gầm như lợn sắp lên thớt phát ra từ miệng ông.

Giờ phút này, Chu Giáp không thể quan tâm đến vừa nãy mình đã to mồm thế nào nữa, trong lòng chỉ có một câu, tên Dương Bách Xuyên chết tiệt này đã dùng cái gì để châm cứu má có thể đau như vậy?

Toàn bộ cánh tay của ông giống như cánh gà nướng BBQ trên vỉ, đau đớn như có muối rắc vào trong vết thương, đau đến tím ruột tím gan.

Hai phát đầu tiên ông chỉ toát mồ hôi hột, đến phát thứ ba thì thực sự không chịu nổi nữa, ông đã hét lên.

Điều mà Chu Giáp không biết là Dương Bách Xuyên đã dùng chân hỏa để đốt trực tiếp vào vết thương bị nhiễm độc của mình.

Tiếng hét của ông khiến mọi người xung quanh rùng mình, nhìn vào cũng thấy đau.

Dương Bách Xuyên trong lòng vui vẻ, trước mặt anh em thì giả vờ cho lắm, đến đây thì giả vờ gì nổi nữa.

Không quan tâm đến tiếng hét của Chu Giáp, anh tiếp tục châm cứu, sau khi làm quen với ba cây kim, mấy châm sau nhanh hơn mấy châm đầu một chút.

Điều này khiến Chu Giáp đau đớn, mỗi lần châm đâm xuống, cơn đau sẽ chồng chất lên nhiều lần.

“A a a a a!”

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên khắp khu nhà họ Vương, thu hút những người con nhà họ Vương, Vương Huyền Cơ đã giải tán họ để không làm phiền đến Dương Bách Xuyên.

Sau khi đến châm cuối cùng, Chu Giáp gần như kiệt sức ngồi trên ghế thở hổn hển, điều này đối với ông thật xa lạ, sau khi khâu xong thứ mười hai, cảm giác đau đớn cũng không còn nữa.

Lúc này, trong mắt ông hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Dương Bách Xuyên, thề rằng sẽ không bao giờ để Dương Bách Xuyên châm cứu nữa, cho dù cánh tay của ông có bị cắt bỏ cũng không được chữa trị nữa đâu, mẹ ơi đau muốn chết mất.

Thời gian từ lúc châm cứu đến lúc châm cứu xong không quá nửa tiếng, đối với Chu Giáp như là bị trừng phạt vậy, chẳng khác nào địa ngục cả.

Tuy nhiên, trong mắt những người khác, không ai chú ý đến Chu Giáp, thay vào đó, biểu cảm của họ hướng lên trên người Dương Dương Bách Xuyên thay đổi, trở nên tràn đầy ngưỡng mộ.

Sau khi châm đủ mười hai cây kim, vết thương độc đã tra tấn Chu Giáp hơn một năm nay ngưng tụ một cách thần kỳ, bến thành một vết sẹo, nhìn qua gần như đã hoàn hảo.

Chuyện này… đúng thật là một kỳ tích.

Đặc biệt là Ngô Nam, hai mắt sáng ngời, vết thương độc của Chu Giáp chỉ có ông ấy là người biết rõ nhất, biết được đây là độc gì, nhưng không đến nửa canh giờ mà Dương Bách Xuyên đã chữa khỏi bảy tám phần.

Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên tự nghĩ: “Những nhân tài này không được đất nước trọng dụng, sao có thể để mất họ được, với kỹ năng y thuật như vậy thì sao lại để cho họ đi đến những nơi nguy hiểm chứ?”

20230414042049-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 605



Đối với sự thay đổi của Ngô Nam, Dương Bách Xuyên cũng không quá để ý, dù sao trong lòng hiểu rõ bất kỳ vòng tròn nào cũng lấy thực lực làm sự ưu tiên, mình hiện tại cũng chính là nhờ y thuật mới giành được sự tán thành của Thần Long Đàm.

“Khách sáo rồi, chỉ là giảm bớt hơn nhiều mà thôi, Chu tiên sinh sẽ không phải chịu cơn đau vì chất độc hành hạ, nhưng muốn giải độc phải diệt trừ tận gốc, nếu không sau này vẫn có thể tái phát.”

Dương Bách Xuyên nhìn Ngô Nam và Chu Giáp nói, thật ra là nói bậy, độc thương của Chu Giáp đã bị chân hỏa thiêu đốt sạch sẽ, căn bản sẽ không tái phát.

Nói như vậy, chỉ là vì sau này anh muốn đến nơi câu Liệt Dương sinh trưởng xem thử, dù sao anh cũng hiểu y thuật, anh là bác sĩ, đều do anh quyết định, đám người Chu Giáp này không hiểu y, có thể không hỏi về vấn đề đó.

Quả nhiên, sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ngô Nam gật đầu, Chu Giáp cũng vội vàng nói: “Không biết Dương tiên sinh có thời gian không, hiện giờ tôi có thể dẫn ngài đến nơi đó?”

“Ha ha, hiện tại tôi không có thời gian, tôi phải đi Nam Quốc một chuyến, sau khi trở về rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không đi ngay bây giờ, dù sao anh cũng tin Chu Giáp còn sốt ruột hơn anh rất nhiều.

Mà giờ phút này, Chu Giáp đích thật rất kính nể Dương Bách Xuyên, vết thương do trúng độc trên cánh tay đã khô lại, không còn cảm nhận được đau đớn nữa, điểm này trong lòng ông vô cùng rõ ràng.

Tuy rằng lúc trước ông bị Dương Bách Xuyên châm cứu, đau đến chết đi sống lại, nhưng sau khi điều trị, lại hiểu rõ y thuật của Dương Bách Xuyên xứng đáng với hai chữ thần y.

Nghe được Dương Bách Xuyên nói hiện giờ không có thời gian, trong lòng ông ít nhiều cũng có chút mất mát nhưng không có nói gì, dù sao tất cả đều lấy thời gian của Dương Bách Xuyên làm chủ, ai bảo người ta là thần y chứ?

Trong lòng Chu Giáp rất tin tưởng chuyện Dương Bách Xuyên nói là sau này còn có thể tái phát, hận không thể dẫn Dương Bách Xuyên đến nơi cây Liệt Dương sinh trưởng xem thử ngay lập tức, tìm kiếm thuốc giải độc gì đó để loại trừ hoàn toàn tai hoạ về sau của ông.

Sau khi cảm ơn Dương Bách Xuyên, bà người Chu Giáp và Ngô Nam thoáng nhìn nhau.

Lúc này Ngô Nam trực tiếp nói: “Dương tiên sinh, tôi đại diện cho toàn thể thành viên của Thần Long Đàm hoan nghênh cậu gia nhập, có thần y như cậu gia nhập Thần Long Đàm là phúc của thành viên Thần Long Đàm, cũng cảm ơn hôm nay tiên sinh đã giúp Chu Giáp.”

“Ngô tiên sinh khách sáo rồi, nghe ông cụ Huyền Cơ nói Thần Long Đàm luôn dốc sức vì quốc gia, đây cũng là vinh hạnh của tôi.” Dương Bách Xuyên cũng khách sáo một câu.

Ngô Nam mỉm cười, sau đó nhìn Vương Huyền Cơ một cái rồi nói với Dương Bách Xuyên: “Dương tiên sinh, tôi nghe ông Vương nói trong tay cậu có đan Bồi Nguyên, hơn nữa là tự mình luyện chế, không biết Ngô mỗ có thể xem thử được không?”

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, thầm nghĩ: “Xem ra đây mới là mục đích hôm nay Ngô Nam tự mình đến đây.”

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, dù sao tin tức về đan Bồi Nguyên đã truyền ra ngoài, không có gì không cho xem, cho Phó đàm chủ của Thần Long Đàm là Ngô Nam nhìn thử cũng có thể tăng thêm một phần lợi thế, ít nhất sau khi tiến vào Thần Long Đàm còn có thể có thêm một con át chủ bài.

Tay anh bỏ vào túi, lấy ra một viên đan Bồi Nguyên từ trong bình Càn Khôn và đưa cho Ngô Nam.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 606



Mùi đan dược thơm ngát lan tràn ra, làm cho ánh mắt Ngô Nam sáng lên, kết quả cẩn thận quan sát đan Bồi Nguyên, càng nhìn sắc mặt càng lộ rõ sự vui sướng.

Lập tức có chút lưu luyến không nỡ trả lại đan Bồi Nguyên cho Dương Bách Xuyên và nói: “Không biết sau này tiên sinh còn có thể luyện chế đan này không?”

Dương Bách Xuyên không nhận lại đan Bồi Nguyên mà thoải mái nói: “Một viên này tôi xin tặng cho Đàm chủ Ngô, thật không giấu diếm, thật ra vẫn có thể luyện chế được, chỉ là không có linh dược, một viên này cũng là viên cuối cùng trong tay tôi rồi.”

Trong lúc nói chuyện, trên mặt Dương Bách Xuyên lộ rõ vẻ tiếc nuối, anh đương nhiên sẽ không nói có thể luyện chế, cho dù có thể luyện chế cũng sẽ tìm cớ, đan Bồi Nguyên chính là dùng linh dược luyện chế, không phải là dược liệu bình thường, linh dược trong tay anh đã giảm mất một phần ba để luyện chế hai lần đan Bồi Nguyên.

Ngô Nam cũng vui mừng, không nghĩ tới Dương Bách Xuyên sẽ tặng đan Bồi Nguyên cho mình, vừa mới cầm trong tay ông ấy đã cảm nhận được sinh cơ lực mạnh mẽ ẩn chứa bên trong đan dược, Ngô Nam không phải chưa từng thấy qua đan dược, nhưng những đan dược đã từng thấy trước kia cũng không thể so sánh với đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên.

Sự cám dỗ này ông ấy từ chối không được, cho nên vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy.

Điều này làm cho trong ánh mắt của hai người Chu Giáp ở một bên tràn ngập ngưỡng mộ, bọn họ sao có thể không muốn một viên đan Bồi Nguyên chứ?

Chỉ là Dương Bách Xuyên đã nói là viên cuối cùng rồi, nhưng ai sẽ tin chứ?

Rõ ràng chỉ là người ta không muốn lấy ra mà thôi.

Hai người Chu Giáp cũng không tiện nói mình muốn, chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn Ngô Nam cất đan dược vào.

Ngô Nam trịnh trọng cất đan Bồi Nguyên vào trong túi, trong lòng cũng lập tức dao động, nghe ý của Dương Bách Xuyên, anh vẫn còn có thể luyện chế nhưng thiếu linh dược.

Đây là tin tức tốt nha, Thần Long Đàm phát triển mạnh mẽ, nắm trong tay nơi tài nguyên thiên tài địa bảo sinh trưởng, còn nhiều hơn số lượng trong tay mấy đại thế gia hiện nay, hơn nữa đều là những thứ vô cùng giá trị.

Mấy năm nay, Thần Long Đàm cũng tích góp không ít thiên tài địa bảo, có phải là có thể hợp tác với Dương Bách Xuyên không?

Bỏ linh dược ra để cho Dương Bách Xuyên giúp đỡ luyện đan, chuyện này cũng có thể chứ?

Nghĩ tới đây, Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Dương tiên sinh, nếu như Thần Long Đàm có thể bỏ ra linh dược, không biết tiên sinh có thể luyện đan không?”

Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, nghĩ đến một khả năng, có lẽ tổ chức mạnh mẽ như Thần Long Đàm thật sự có linh dược cũng khó nói, nếu như thật sự có thì đối với anh chính là chuyện tốt rồi.

Anh dùng một lò có thể luyện chế ra mười hai viên đan Bồi Nguyên Đan, hoàn toàn có thể thu phí nha.

Nếu bọn họ có thể cung cấp linh dược, ví dụ như một lò cho bọn họ sáu viên, sáu viên còn lại không phải là của mình sao?

Trong lòng anh cười ha ha nhưng trên mặt lại giả vờ khổ sở nói: “Có thể thì có thể đấy, chỉ sợ các ông tìm không được linh dược thích hợp, linh dược cần để luyện chế đan Bồi Nguyên cũng đòi hỏi vô cùng cao về năm tháng và cấp bậc.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 607



“Điểm này chắc là không thành vấn đề, mấy năm nay Thần Long Đàm vẫn có chút của cải, xin tiên sinh nói xem cần linh dược gì, xem tôi có thể gom đủ không?” Ánh mắt Ngô Nam tỏa sáng, nếu Dương Bách Xuyên thật sự có thể luyện chế ra số lượng lớn đan Bồi Nguyên, đối với Thần Long Đàm chính là chuyện tốt.

Mấy năm nay cùng một số dị năng giả và võ cổ giả khu vực ngoài tranh đấu, làm cho thành viên Thần Long Đàm tổn thất không nhỏ, có thể dùng đan Bồi Nguyên tăng thực lực lên, tuyệt đối sẽ làm những người điên khu vực ngoài kia bị thương nặng.

Cho nên Ngô Nam rất để ý.

Lúc này Dương Bách Xuyên nói ra vài loại linh dược chủ yếu của đan Bồi Nguyên, ít nhất phải trên một năm tuổi, tầm thường đều qua trăm năm, đây là đều những dược liệu để luyện chế ra đan Bồi Nguyên mà có thể tìm được trên Trái Đất.

Anh vốn không có bao nhiêu hy vọng, trong đó còn có những dược liệu chính cần ít nhất ba trăm năm, cũng không biết có thể tìm được hay không, dù sao giống như sơn cốc của Hầu Đậu Đậu cũng không phải là nơi tầm thường, lần trước anh lấy được linh dược từ nơi này, vẫn là một phần do Tư Không Nguyên nuôi cấy.

Nhưng mà không ngờ sau khi nói xong, Ngô Nam trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu tiên sinh chỉ cần tiên sinh mấy loại này, chúng tôi đều có thể kiếm được, hơn nữa năm tuổi chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, nhưng không biết tiên sinh một lần có thể luyện chế ba viên đan dược không?”

“Ba viên?” Dương Bách Xuyên kinh ngạc vì lời nói của Ngô Nam, cũng nghe được ông ấy nói mấy loại linh dược này đều có thể tìm đủ, lần này trong lòng anh rất vui, thật đúng là có thể tìm đủ, âm thầm mắng mình nói quá ít.

“Chậc ~ Nếu luyện chế không được ba viên thì một viên cũng được, ta cũng từng nghe qua về con đường luyện đan của tông môn cổ xưa như Võ Đương, nhiều nhất có thể luyện chế ba viên, chỉ cần mỗi tháng tiên sinh có thể luyện chế một viên đan Bồi Nguyên cho Thần Long Đàm, ngày sau tiên sinh có nhu cầu, Thần Long Đàm tuyệt đối sẽ mở rộng cửa nghênh đón tiên sinh.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi hột, một lò của ông đây có thể luyện chế mười hai viên đấy, một viên ư?

Ha ha ha, đây là muốn tiếp tay cho tôi làm giàu sao.

Nhưng anh cũng không có ý định quá đen tối, trầm tư một lát mới kìm nén kích động nói: “Vậy thì vừa rồi tôi nói chỉ mới nói những dược liệu chủ yếu, còn cần một vài linh dược phụ, để tôi về lập một danh sách, nếu ông có thể tìm đủ, mỗi tháng tôi sẽ cung cấp cho Thần Long Đàm ít nhất ba viên đan Bồi Nguyên.”

“Tiên sinh nói thật sao?” Trên mặt Ngô Nam mừng rỡ, kích động hỏi.

“Đương nhiên thật ~”

Cuộc nói chuyện càng giống như giao dịch hơn, đối với song phương đều là đôi bên cùng có lợi, cuối cùng cũng quyết định.

Nhưng mà, Dương Bách Xuyên muốn đi Nam Quốc, cần mượn lực lượng tình báo của Thần Long Đàm, muốn nói ra nhu cầu của mình.

Đối với việc này Ngô Nam trả lời là mọi thứ đều được thông qua, nhưng có một điều, một khi Dương Bách Xuyên gây ra chuyện gì ở Nam Quốc, tất cả đều không liên quan đến Thần Long Đàm, là hành động cá nhân, không hề liên quan đến quốc gia.

Dương Bách Xuyên cũng hiểu được mấu chốt trong đó nên đồng ý mọi việc, dù sao anh gia nhập Thần Long Đàm với tư cách là một thành viên trên danh nghĩa, cũng cần tự do,... cũng không muốn bị các quy tắc và luật lệ ràng buộc.

Sau đó, Dương Bách Xuyên cho Ngô Nam một danh sách linh dược cần tìm, trên đó viết ước chừng gấp ba lần lượng linh dược cần dùng, dù sao lợi ích thế này không chiếm thì phí, linh dược ở trong tay võ cổ giả cũng không phát huy được hiệu quả cao nhất của nó, vào tay anh có thể luyện chế thành đan và giao cho bọn họ mới có giá trị thật sự.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng nhận được một thân phận của Thần Long Đàm, các loại giấy tờ quốc gia trong đó cũng bao gồm chứng nhận sử dụng súng, nhưng đối với anh thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 608



Từ bây giờ có thể xuất phát bất cứ lúc nào, hai người đồng ý chờ Dương Bách Xuyên từ Nam Quốc trở về, mới bắt đầu giúp Thần Long Đàm luyện đan.

Mà cuối cùng, Ngô Nam đột nhiên nói với Dương Bách Xuyên: “Dương tiên sinh, vẫn còn một điều cuối cùng, hy vọng cậu thông cảm. Từ trước đến nay, Thần Long Đàm thu nhận thành viên tương đối nghiêm khắc, yêu cầu về tu vi đối với võ cổ giả ít nhất là Ám Kình tầng sáu, tôi cần phải thông qua một quá trình để xác nhận thực lực của tiên sinh, xem chênh lệch thế nào, nhưng tiên sinh yên tâm, cho dù thực lực của tiên sinh không tới tầng sáu, tôi cũng có thể bảo đảm.”

Dương Bách Xuyên cười ha ha, anh nghe Vương Huyền Cơ nói Ngô Nam là thiên tỉnh giả, anh cũng đang muốn tìm hiểu một chút về sự khác biệt của thiên tỉnh giả, nên yêu cầu này của Ngô Nam đúng với ý của anh, lúc này lập tức đồng ý.

“Mời Ngô tiên sinh chỉ điểm~” Dương Bách Xuyên cười gật đầu.

Dựa theo Vương Huyền Cơ nói, Ngô Nam có thiên phú khống chế lôi điện vô cùng k hủng bố.

Cho nên sau khi anh đồng ý, Vương Huyền Cơ ở một bên có chút lo lắng, nhìn Ngô Nam nói: “Phó Đàm chủ, anh bạn nhỏ Bách Xuyên có sở trường là y thuật và luyện đan, nội lực e là không thể giao đấu với ông~”

Ngô Nam cười ha hả và nói: “Xin ông Vương yên tâm, tôi chỉ làm theo quy tắc, chỉ muốn xem căn cơ của Dương tiên sinh thế nào thôi, sẽ không làm cậu ta bị thương, chúng tôi chỉ như bạn bè lâu ngày gặp nhau thôi.” Nói tới đây, ý ông ấy chỉ muốn thăm dò thế lực của Dương Bách Xuyên mà thôi.

“Vậy bần đạo yên tâm rồi~” Trong lòng Vương Huyền Cơ thành thật muốn đưa Dương Bách Xuyên trở thành người của mình, như ông nói, ở trong mắt ông, nội lực của Dương Bách Xuyên hẳn là bình thường, cùng lắm chỉ là Ám Kình tầng năm.

Nhưng Ngô Nam lại là thiên tỉnh giả, là dị năng giả nắm trong tay năng lực lôi điện, Ngô Nam còn kh ủng bố hơn một chút so với võ cổ giả Ám Kình tầng chín thượng đoạn như ông.

Cho nên Vương Huyền Cơ lo lắng rất có lý.

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất cảm động về sự quan tâm của Vương Huyền Cơ, anh cười nói: “Ông cụ yên tâm, tôi cũng muốn mở rộng kiến thức, xem thử thực lực của thiên tỉnh giả thế nào, nếu không sau này gặp phải thiên tỉnh giả khác sẽ chịu thiệt mất, tôi tin Ngô tiên sinh sẽ không làm khó tôi.”

Sau vài câu khách sáo, hai người đi vào trong sân.

Ngô Nam cười nói với Dương Bách Xuyên: “Dương tiên sinh cứ dùng toàn bộ thực lực để công kích tôi xem thế nào~”

Đối với lời nói tràn ngập tự tin của Ngô Nam, trong lòng Dương Bách Xuyên thật sự có chút không phục.

Ông mạnh mẽ đến mức có thể thắng tu chân giả chính tông như ông đây sao?

Mặc dù không biết thực lực dị năng giả và võ cổ giả chênh lệch bao nhiêu, nhưng nếu dị năng giả cũng bị phân chia ở giới võ cổ, anh nghĩ chắc cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Không hề khách sáo chút nào, một quyền của Dương Bách Xuyên nổi lên chân khí đánh về phía Ngô Nam.

Tu vi hiện tại của anh là Luyện Khí kỳ tầng năm đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là đến tu vi Luyện Khí kỳ tầng sáu, bề ngoài thì khí tức giống với võ cổ giả Ám Kình tầng năm, khác biệt không lớn lắm.

20230415164115-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 609



Chân khí tinh thuần và mạnh mẽ vượt xa nội lực của võ cổ giả cấp bậc ngang hàng.

Trong mắt Ngô Nam, Dương Bách Xuyên thật sự không mạnh lắm, chỉ là khí tức Ám Kình tầng năm tầng sáu mà thôi, ông chỉ đứng bất động để cho Dương Bách Xuyên đánh mười quyền đều không thành vấn đề.

Cho nên ngô Nam rất tự tin.

Sau khi Dương Bách Xuyên xuất quyền, ông vẫn mang theo ý cười.

Một quyền của Dương Bách Xuyên đánh vào vai Ngô Nam.

Chân khí vận chuyển, một quyền mang theo kình phong, nhìn thấy bộ dáng Ngô Nam không nhúc nhích, trong lòng Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa.

Xem ra ý của Ngô Nam chính là đứng bất động để cho mình đánh.

Được thôi, ông đây không khách sáo nữa, đánh bị thương thì không thể trách tôi, giả vờ sẽ phải trả giá đắt.

Lúc một quyền đánh vào bả vai Ngô Nam, sắc mặt Ngô Nam cuối cùng cũng thay đổi, ông cảm giác được nội lực của Dương Bách Xuyên căn bản không phải là cảm giác của Ám Kình tầng năm, mà thực lực ước chừng phải là Ám Kình tầng tám thượng đoạn.

Sắc mặt thay đổi cũng muộn rồi.

“Bụp~”

Ở trong mắt mọi người, Ngô Nam bị một quyền của Dương Bách Xuyên đánh bay ra ngoài, liên tục lùi bốn bước mới dừng lại.

Vẻ mặt đỏ bừng, nhìn qua có vẻ khí huyết đang sôi trào cuồn cuộn.

“Khụ khụ~” Ngô Nam chịu đựng khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể, chỉ ho khan hai tiếng rồi nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Không ngờ hôm nay Ngô mỗ lại nhìn lầm rồi, Dương tiên sinh không chỉ có y thuật tuyệt diệu, thực lực bản thân cũng có thể so với Ám Kình tầng tám, vậy thì Ngô mỗ cũng muốn tiếp chiêu với Dương tiên sinh, tiên sinh cẩn thận.”

Trong lòng Ngô Nam rất khó chịu, ở trước mắt bao người, ông giả bộ làm người lớn không chấp nhặt người trẻ, thế mà lại bị Dương Bách Xuyên dùng một quyền đánh bay, điều này khiến ông vô cùng mất mặt.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đều do Ngô Nam sơ suất, không có đề phòng, chẳng khác nào vô ích bị Dương Bách Xuyên đánh một quyền.

Đồng thời cũng khiến ông bị doạ trước thực lực thật sự của Dương Bách Xuyên, cũng không khỏi tức giận.

Cái mặt mũi này nhất định phải lấy lại mới được.

Nếu không sau này làm sao ông có thể ăn nói ở trước mặt cấp dưới được?

Sau khi nhắc nhở Dương Bách Xuyên nhắc nhở, ông chậm rãi giơ tay lên.

Sau một khắc, trong mắt mọi người lại xuất hiện một cảnh tượng kinh diễm, ngoại trừ hai người Vương Huyền Cơ và Chu Giáp đã từng thấy thủ đoạn của Ngô Nam, ba người còn lại là anh em nhà Độc Cô và Vương Tông Nhân thì đều mở to hai mắt.

Chỉ thấy trong tay Ngô Nam xuất hiện tia chớp vờn quanh.

Đây có phải là lôi điện không?

Lôi điện xuất hiện trong tay Ngô Nam khiến anh em nhà Độc Cô và Vương Tông Nhân kinh ngạc, chưa từng nghĩ tới có người có thể khống chế sức mạnh lôi điện.
 
Back
Top