Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 510



Cô nhóc Ngô Mặc Thu như một đứa trẻ tò mò, dường như không hiểu gì về chuyện nam nữ, mở miệng ra đã nói.

Nhưng Dương mặt dày vừa nghe vào tai, mặt thoáng chốc đỏ bừng, muốn tìm một cái lỗ để chui vào, dữ tợn liếc Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ.

Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ bị Dương Bách Xuyên trừng mắt liếc nhìn, toàn thân run lên, cảm thấy rất khó chịu, Kiều Phúc vội vàng nói với Ngô Mặc Hạ ở bên cạnh: "Cái đó hai người chúng tôi đi kiểm tra biệt thự, tìm Hầu Đậu Đậu và Hương Hương, ngày hôm sau rời khỏi đây đi đến Lê Sơn một ngày vẫn chưa trở về.”

"Đúng, đúng, chúng tôi đi tìm, Thu Nhi sẽ hồi báo tin tức cho chủ nhân thật tốt..."

Sau đó, dưới ánh nhìn chằm chằm của Dương Bách Xuyên, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ bôi dầu vào lòng bàn chân chạy đi.

Nghĩ đến âm thanh từ phòng chủ nhân truyền ra tối qua, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ cảm thấy mất tự nhiên.

Nhất là cô nhóc Ngô Mặc Thu, cô bé không hiểu chuyện gì, một mực hỏi chị gái, sao trong phòng chủ nhân lại có tiếng của phụ nữ...

Sau khi hai người rời đi, Dương Bách Xuyên ho khan nhìn về phía Ngô Mặc Thu nói: "Thu Nhi nhớ, sau này đừng nghe lén, em còn nhỏ, có một số chuyện không hiểu được, khi trưởng thành tự em khác hiểu...”

Lời còn chưa nói xong, đã bị Ngô Mặc Thu ngắt lời: “Chủ nhân, em đã sống hơn tám trăm năm, so với anh tuổi em còn lớn hơn...”

“...” Mặt Dương Bách Xuyên giật giật một hồi không biết nói tiếp thế nào, đúng là cô nhóc đã sống hơn tám trăm năm rồi...

Tuy nhiên, suy nghĩ của cô bé vẫn còn ở tuổi mười một, cô bé chưa trưởng thành, điều này có thể liên quan đến việc ba người bọn họ chưa đi ra ngoài biệt thự, chưa được nhìn thấy việc đời.

Nhìn cô nhóc, Dương Bách Xuyên hít sâu nghiêm nghị nói: "Nói tóm lại, về sau không được nghe lén, có biết không?"

Bị vẻ mặt nghiêm nghị của Dương Bách Xuyên dọa cho sợ hãi, cô nhóc yếu ớt nói: "Chủ nhân về sau em sẽ không như vậy nữa..."

“Được rồi, nói cho anh biết, tối hôm qua có truy ra nguồn gốc của loại âm hàn trong cơ thể Lâm Hoan không?” Dương Bách Xuyên nghiêm nghị hỏi.

"Chủ nhân đã tìm ra. Nguồn gốc của âm hàn là ở vùng ven một thành thị ở rất gần với cố đô. Từ một gia đình truyền đến, sau khi xác định, em sợ đánh rắn động cỏ nên không vào kiểm tra, em lập tức đến báo cho chủ nhân.”

"Ý của em là hướng đông à?"

"Đúng vậy, gia đình đó vẫn sống bên bờ sông Vị Thủy Hà, rất kỳ lạ. Đó là một thôn nhỏ, cách xa những ngôi nhà trong thôn, khí âm hàn rất nặng."

"Em nói đến thành phố Cổ Hàm và cố đô Hạng Liên kia, cũng là cố đô của nhiều vương triều từ lâu, đi chúng ta đi xem thử, anh muốn xem kẻ nào to gan như vậy dám mượn tay nhà họ Đoạn hại người thường."



Sau đó Dương Bách Xuyên đưa Ngô Mặc Thu đến thành phố Cổ Hàm.

Tối qua lúc nói chuyện với Lâm Hoan, anh nghe Lâm Hoan nói rằng gần đây cô đã điều tra một thành phố kinh tế đứng đầu của tỉnh, thành phố đó là một thành phố trọng điểm cấp tỉnh, giàu mỏ và mỏ than phong phú,… Vấn đề tham ô mục nát là vấn đề nghiêm trọng nhất.

20230405041058-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 511



Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Hoan kêu lên, lúc cô bị bệnh đúng lúc ba cô đi đến thành phố đó điều tra lần thứ hai.

Tối hôm qua hai người tổng hợp lại, nhất định là có người cố ý hại nhà họ Lâm, chính là không muốn ba của Lâm Hoan đi điều tra thành phố đó...

Bây giờ, tin tức tra được của Tiểu Lolitata Ngô Mặc Thu cuối cùng cũng có chút hiệu quả.

Bọn họ lái xe thẳng đến thành phố Cổ Hàm, khoảng năm mươi phút sau, theo hướng dẫn của cô nhóc Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên đậu xe ở một thôn nhỏ ở biên giới giữa cố đô và Cổ Hàm.

Theo lời nhóc loli kể, gia đình đó ở đầu làng.

Khi đi tới, từ xa đã nhìn thấy một ngôi nhà ba tầng nhỏ, diện tích vẫn còn rất rộng, ba tầng nối mặt với nhau, còn có sân rộng.

Dương Bách Xuyên đi lên phía trước, quả nhiên khi đến gần sân nhỏ của nhà này âm hàm vô cùng nặng, nghĩ xong anh lập tức gõ cửa.

Cánh cổng sắt cao hơn bốn mét đóng chặt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.

Vừa gõ cửa ba lần, bên trong đột nhiên rống to một tiếng, âm thanh rất lớn.

Anh thả linh thức ra nhìn, khá lắm, thực sự có một con chó ngao Tây Tạng to bằng một con nghé con đang trông nhà.

Hừ lạnh một tiếng, Dương Bách Xuyên mắng một tiếng súc sinh, linh thức áp lực của anh ngay lập ép lên người con chó ngao Tây Tạng, con chó ngạo Tây Tạng nhìn qua rất dọa người ngay lập tức quỳ gối trên mặt đất,

Lúc này, bên tai cũng vang lên một giọng nói: “Ai nha...” Nghe rất thô bạo, có một chút không kiên nhẫn.

Theo cảm nhận linh thức của Dương Bách Xuyên, người đàn ông thương lượng trước cửa là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi vạm vỡ, tóc ngắn, cũng là một cổ võ giả Ám Kình tầng năm.

Hơn nữa, trong xương toàn thân người này phát ra hàn khí, mặc dù không khoa trương như quỷ tu, nhưng có chỗ khác với cổ võ giả bình thường.

Lần này, Dương Nghiêu gần như có thể khẳng định, Lâm Hoan sinh bệnh có liên quan đến người này, cô nhóc Ngô Mặc Thu điều tra rất đúng và chính xác.

"Sao vậy?" Dương Bách Xuyên thuận miệng lên tiếng,

Cánh cửa lập tức mở ra, người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên, nheo mắt lại.

Thân là một cổ võ giả, Thủy Thần Thạch tất nhiên cảm thấy sự khác thường trong cơ thể của Dương Bách Xuyên, mở miệng nói: "Anh bạn có gì muốn hỏi à?"

"Tôi có một số việc cần chỉ bảo, tôi là khách đến thăm chẳng lẽ không mời tôi vào sao?" Dương Bách Xuyên vui vẻ, cũng không gấp gáp động thủ, đến cùng người này có hại Lâm Hoan hay không cũng không rõ lắm, bây giờ thăm dò một chút cũng không muộn, anh không phải một cái bánh bao, một lời không hợp lập tức động thủ.

Thủy Thần Thạch híp mắt, trong nội tâm âm thầm thăm dò rất nhiều về lai lịch của Dương Bách Xuyên.

Và đúng lúc này, một âm thanh lớn không gì sánh được từ trong nhà truyền ra: "Lão Tứ mời khách vào nhà nói chuyện."

Nghe thấy âm thanh này, trong nội tâm Dương Bách Xuyên hơi kinh hãi, vừa rồi anh không nhận ra còn có người ở đó, dựa theo âm thanh vang dội kia anh ta giống như một cổ võ cao thủ.

“Vào đi.”

Thủy Thần Thạch nghiêng người sang một bên để cho Dương Bách Xuyên đi vào.

Dương Bách Xuyên âm thầm giấu cô nhóc Ngô Mặc Thu ở sau lưng, dặn dò một câu bảo cô bé theo dõi tình hình, không nên mai phục trong rãnh nước để bị lật thuyền.

Dù sao cô nhóc Ngô Mặc Thu cũng là quỷ tu anh che giấu, không ai nhìn thấy được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 512



Đi theo sau người đàn ông vạm vỡ vào trong phòng khách chính, sau khi bước vào, một người đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi bước đi tới cửa, nắm chặt tay nói: “Nhà họ Thủy Tương Tây Thủy Vô Ngân, không biết anh bạn này có chuyện gì có thể chỉ giáo?"

Lúc trước Thủy Vô Ngân cũng cảm thấy được khí tức của Dương Bách Xuyên rất kỳ lạ, là cổ võ giả, anh ta để cho Lão Tứ Thủy Thần Thạch mời anh vào. Nếu đã là cổ võ giả thì không thể thất lễ.

Lần này Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng, người đàn ông trung niên gầy gò tự xưng là Nhà họ Thủy Tương Tây Thủy Vô Ngân là một cổ võ giả Ám Kình tầng bảy. Chẳng trách vừa rồi giọng nói của anh ta rất lớn.

Nhưng mà người này lại cho anh cảm giác ôn nhu vô cùng, về phần Nhà họ Thủy Tương Tây có lẽ cũng là một gia tộc cổ võ lợi hại nào đó, nếu không anh ta không đủ tư cách nói một câu Nhà họ Thủy Tương Tây.

“Không dám nhận, tôi là Dương Bách Xuyên, hôm nay đến đây chỉ muốn xác nhận một chuyện, làm phiền rồi.” Dương Bách Xuyên chắp tay nói.

Nhưng mà, anh quan sát thấy sau khi anh nói tên ra, thân thể của hai anh em Thủy Vô Ngân và Thủy Thần Thạch đều có chút căng thẳng, giống như họ biết rõ anh.

Quả nhiên, chỉ nghe Thủy Vô Ngân nói: “Hóa ra là anh Dương, tôi nghe tên ngưỡng mộ đã lâu rồi.”

“Mọi người biết tôi?” Dương Bách Xuyên nghi ngờ, anh chưa từng gặp hai người này, cũng là lần đầu tiên nghe tới Nhà họ Thủy Tương Tây.

“Ha ha ha...” Thủy Vô Ngân phá lên cười, một lúc lâu mới dừng lại nói: “Ba ngày trước đại danh của anh Dương đã truyền khắp cổ võ giới rồi, sao có thể không biết?”

Dương Bách Xuyên càng nghi ngờ nhìn về phía Thủy Vô Ngân, nhưng Thủy Vô Ngân không có giải thích, mà hỏi: “Không biết anh Dương đến tìm anh em chúng tôi có chuyện gì? Nhà họ Thủy chúng tôi đang kinh doanh đánh cá bằng cát nhỏ ở sông Vị này, e rằng chúng tôi không thể giúp gì cho anh?”

Giờ phút này nghe giọng điệu của Thủy Vô Ngân có vẻ không được thân thiện cho lắm, Dương Bách Xuyên cũng không có ý định vòng vo với anh em nhà bọn họ, trực tiếp hỏi: "Khoảng 20 ngày trước, bạn gái của tôi là lâm Hoan, là con gái của kỷ ủy tỉnh cố đô Lâm Chấn hải đột nhiên mặc một căn bệnh kì quái, sáng tối phát bệnh, trên người cô ấy tôi phát hiện ta một loại âm hàn khí, dường như chính là truyền từ trên người hai anh tới, không biết hai người có thể giải thích nghi ngờ cho tôi được không?”

Lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện, ánh mắt anh một mực chú ý đến Thủy Vô Ngân và Thủy Thần Thạch, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ không được tự nhiên, quả nhiên mình đã tìm đúng người, sắc mặt anh cũng âm trầm xuống.

Mà lúc này, Ngô Mặc Thu trốn ở sau lưng cũng quay lại nói: “Chủ nhân, phòng trên tầng với những nơi khác không có ai khác, toàn bộ khu này chỉ có hai anh em bọn họ.”

Trên mặt Dương Bách Xuyên không có biểu cảm gì gật đầu với Ngô Mặc Thu, ý bảo cô bé chuẩn bị đông thủ thật tốt.

Thủy Vô Ngân là cổ võ giả Ám Kình tầng bảy, hôm nay vội vàng đi ra ngoài nên anh không mang theo kiếm Đồ Long, anh thật sự sợ xảy ra chuyện gì, âm thầm giấu quỷ tu Ngô Mặc Thu này bên người chính là một con át chủ bài.

Lúc này Thủy Vô Ngân bình tĩnh mở miệng nói: “Anh Dương không có bằng chứng gì, miệng đừng có ngậm máu phun người, mặc dù Nhà họ Thủy tôi không phải là một nhà giàu ở Tương Tây, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt, cái gì mà Lâm Hoan Lâm Chấn Hải, Thủy mỗ tôi không hiểu anh đang nói gì?”

Vẻ mặt của Thủy Vô Ngân và sự ngụy biện bây giờ của anh ta khiến Dương Bách Xuyên tin rằng họ tuyệt đối không thể không liên quan đến chuyện hại Lâm Hoan.

Anh lập tức hừ lạnh một tiếng: “Không có chứng cứ? Khí tức âm hàn trên người hai người chính là chứng cứ, còn muốn chống chế sao?”

Khi nói chuyện, Dương Bách Xuyên đứng lên.

THủy Vô Ngân và Thủy Thần Thạch cũng đứng lên, cả người căng thẳng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 513



Đúng lúc này Thủy Thần Thạch hét lên: “ Anh ba tiểu tử này không phải là Ám Kình tầng năm sao, hai chúng ta cùng xông lên chẳng lẽ không thắng được, chạy tới trước cửa giương oai, không biết sống chết sao?”

Nói xong thủy Thần Thạch đá một cước về phía Dương Bách Xuyên.

“Lão Tứ không thể~” Thủy Vô Ngân kinh hãi, ba hôm trước toàn bộ cổ võ giới đều chấn động vì Dương Bách Xuyên.

Phân khu Tây Bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa đã bị Dương Bách Xuyên diệt mất, đường chủ Trần Bách Mạng may mắn thoát được một mạng, đã đánh tiếng, muốn nghiền Dương Bách Xuyên thành tro, đuổi giết toàn bộ tổ chức Xương Hoa, hơn nữa Trần Bách Vạn chạy trốn về hướng trụ sở Xương Hoa, tuyên bố sẽ khởi xướng một vụ ám sát tốt nhất Kim Lệnh để giết Dương Bách Xuyên, những lời đồn đại này đều truyền tới từ chính miệng Trần Bách Vạn.

Điều khiến cho cổ võ giới khiếp sợ chính là, Dương Bách Xuyên một mình hạ gục phân khu của tổ chức sát thủ Xương Hoa, chẳng khác gì gi ết chết cả nhà, loại hành vi này trong cổ võ giới không được chào đón cực kỳ.

Tuy Xương Hoa là tổ chức sát thủ, cũng không được cổ võ thế gia chào đón, nhưng phân khu Xương Hoa cũng là tổ chức cổ võ giả, hành vi tận diệt một đường khẩu Xương Hoa của Dương Bách Xuyên, ở trong mắt rất nhiều cổ võ thế gia giống như diệt môn.

Đây là điều kiêng kị.

Bây giờ thanh danh của Dương Bách Xuyên lan truyền rất rộng, nhưng là danh tiếng xấu, có thể anh không chỉ bị sát thủ của tổng bộ sát thủ Xương Hoa ám sát, mà các gia tộc lớn nói không chừng cũng bỏ đá xuống giếng.

Trong lòng Thủy Vô Ngân rất kiêng nể Dương Bách Xuyên, một người có thể hạ gục đường khẩu sát thủ Xương Hoa chỉ bằng một đòn, thực lực của anh chắc chắn không chỉ đơn giản alf Ám Kình tầng năm mà mọi người thấy.

Cho nên lúc Lão Tứ Thủy Thần Thạch xông lên Thủy Vô Ngân rất khẩn trương, sợ anh em của mình có hại chịu thiệt, lập tức tiến lên hỗ trợ.

Dương Bách Xuyên đối mặt với một chưởng của Thủy Thần Thạch, khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng rồi nghênh đón một quyền này, đối với Thủy Vô Ngân Ám Kình tầng bảy anh còn có chút kiêng dè, thế nhưng Thủy Thần Thạch mới chỉ là Ám Kình tầng năm, một điểm anh cũng không sợ.

“Bụp ~”

“A... Răng rắc...”

Lần lượt từng chưởng, tất nhiên là tiếng kêu thảm thiết của Thủy Thần Thạch, Dương Bách Xuyên đánh một quyền vào lòng bàn tay khiến xương bị gãy phát ra tiếng kêu giòn giã.

Một quyền của Dương Bách Xuyên đã đánh gãy cổ tay của Thủy Thần Thạch, một quyền nữa đánh ra đã muốn phế bỏ anh ta.

Nhưng lúc này, bên tai vang lên tiếng hét lớn của Ngô Mặc Thu: “Chủ nhân cẩn thận...’

Ngẩng đầu thì thấy, Thủy Vô Ngân đưa tay đánh đến, bài tay của anh ta lập tức hóa thành hàn khí, bị đầy sương lạnh màu trắng bạc phủ lấy.

Dương Nghiêu vội vàng dắt lừa thuê chặn âm hàn trên ngón tay Thủy Vô Ngân tuyền tới, không dám khinh thường, hừ lạnh một tiếng, Chân Nguyên Ly Hảo trong tay khẽ động, lạnh lẽo ảm đạm từ trong ngón tay của Thủy Vô Ngân, không dám bất cẩn, hừ lạnh một tiếng, dùng động tác của Chân Nguyên Liệt Hỏa trong tay cứng rắn đánh tới.

Mà lúc này, anh phát hiện khóe miệng Thủy Vô Ngân âm hiểm cười nhẹ một cái.

Thủy Vô Ngân âm hiểu cười cười, trong đáy lòng Dương Bách Xuyên cười lạnh, cuối cùng ai âm hiểm còn chưa biết đâu.

Giờ phút này trong nội tâm Thủy Vô Ngân cực kỳ đắc ý, Dương Bách Xuyên rõ ràng không biết sống chết dám dùng tay tương giao với tay của anh ta, trong cổ võ giới có người nào không biết nhà họ Thủy Tương Tây của bọn họ tu luyện Cương Thi Công?

Quanh năm hấp thu chính là thi khí và các độc khí độc vật do âm sát chi địa bồi dưỡng ra, thậm chí Ám Kình tầng chín cường đại cũng không dám tương giao chính diện với người nhà họ Thủy, âm hàn khí khi dính vào người thì đừng nghĩ đến chuyện sống dễ chịu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 514



Nhưng Dương Bách Xuyên lại không biết nhà họ Thủy là cái gì, không biết Thủy Vô Ngân tu luyện là Cương Thi Công, chỉ cảm thấy âm hàn trên ngón tay Thủy Vô Ngân dày đặc vô cùng.

Nhưng cái này đối với anh có tính là gì?

Chân Nguyên Ly Hỏa cũng không phải phàm hỏa bình thường, cho dù có âm hàn đến đâu, lão tử cũng cớ thể đốt cháy hết.

“Binh ~”

Hai người lần lượt đến cạnh nhau.

Sự vui vẻ trên khóe miệng Thủy Vô Ngân tản đi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngay sau đó anh ta bắt đầu kêu thảm thiết.

Anh ta không ngờ tới bàn tay của Dương Bích Xuyên lại xuất hiện Hỏa Diệm, trực tiếp đốt cháy hàn khí của anh ta, kinh khủng hơn chính là lòng bàn tay của anh ta đang bốc cháy.

Thủy Vô Ngân bắt đầu hoảng sợ, từ trước đến nay nội lực Cương Thi Công nhà họ Thủy ở cổ võ giới đều rất thuận lợi, nổi tiếng với âm hàn khí đặc biệt đã tạo nên tên tuổi lớn như vậy.

Đó là bởi vì khí âm hàn của Cương Thi Công có thể áp chế nội lực của hầu hết mọi người, có thể lập tức xâm nhập vào cơ thể đối phương làm rối loạn kinh mạch và huyết dịch, khiến đối phương mất đi khả năng di chuyển.

Từ khi Thủy Vô Ngân đặt chân vào giang hồ, anh ta chưa từng gặp phải ai có nội lực có thể áp chế nội lực âm hàn Cương Thi Công của nhà họ Thủy anh ta, huống chi trong tay anh ta còn có hỏa diệm.

Toàn bộ lòng bàn tay của anh ta đang thiêu đốt, biết rằng Cương Thi Công của anh ta đã gần hoàn thành, ngón tay của anh ta phủ đầy sương lạnh, nhưng vẫn bị hỏa diệm của Dương Bích Xuyên vẫn đốt cháy lòng bàn tay như trước.

Điều khiến cho Thủy Vô Ngân sợ hãi chính là hỏa diệm này bất diệt, khoảng cách công phu khiến hỏa diệm trong lòng bàn tay anh ta lan tràn ra ngoài.

Anh ta sợ hãi, nhanh chóng lui về phía sau, tay còn lại lấy con dao găm từ thắt lưng ra, dứt khoát chém vào cổ tay mình, chém đứt bàn tay đang thiêu đốt kia.

“A...”

Thủy Vô Ngân lớn tiếng kêu thảm thiết.

Lúc này, Thủy Thần Thạch đột nhiên đánh về phía Dương Bích Xuyên, hét lên: “Anh ba, mau đi thôi.”

Thủy Thần Thạch có thể coi là đã lĩnh giáo sự lợi hại của Dương Bích Xuyên, lúc trước anh ta đã nghe cổ võ giới đồn về Dương Bích Xuyên, anh ta cho rằng tất cả đều là lời đồn đại, một Ám Kình tầng năm sao có thể lợi hại như vậy được, một người có thể hạ được một sát thủ đường khẩu?

Có thể để cho Trần Bách Vạn trốn thoát như chó nhà có tang? Nhất định phải có một thế lực lớn nào đó âm thầm diệt trừ phân khu Tây Bắc của tổ chức ám sát Xương Hoa, Dương Bích Xuyên cũng tung ra đỉnh lôi.

Nhưng giờ Thủy Thần Thạch tin rằng biểu hiện của Dương Bích Xuyên chắc chắn không phải Ám Kinh tầng năm.

Anh ta cũng tin tưởng phân khu Tây Bắc của tổ chức ám sát Xương Hoa đã bị Dương Dịch Vân đánh bỏ, đường kính bên trong hùng hậu vô cùng, mình cũng không phải là kẻ thù không đội trời chung.

Ngay cả anh ba Thủy Vô Ngân sắp trở thành Cương Thi Công, cũng bị anh khắc chế, bức anh ba phải tự chặt bỏ tay của mình, nhân vật như vậy không thể trêu chọc vào, có làm gì cũng phải tính toán một chút.

Đúng là anh em họ đã làm hại Lâm Hoan, Dương Bích Xuyên tìm đến tận cửa, nói rằng Lâm Hoan là bạn gái của anh, đây chính là đến để báo thù, không thể hóa giải được.

Trong nội tâm Thủy Thần Thạch cho rằng Lâm Hoan đã chết, bởi vì trong lòng anh ta biết rõ thứ Lâm Hoan dính phải chính là độc dược của nhà họ Thủy, một loại độc dược mãn tính không màu không vị. Ban đầu chính là anh ta đã bỏ độc vào thức ăn của cô ấy.

Loại độc này nếu vượt quá bảy ngày đầu thì có Thần Tiên đại la cũng khó cứu được, càng khó phát hiện ra đã trúng độc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 515



Bây giờ Dương Bách Xuyên đã tìm tới tận cửa rồi, có nghĩa là Lâm Hoan đã chết, anh muốn báo thù cho bạn gái, đây là bế tắc.

Chỉ là Thủy Thần Trạch có đánh vỡ đầu cũng nghĩ không thông, sao Dương Bách Xuyên có thể điều tra ra được?

Toàn bộ cổ võ giới có thể điều tra ra cương độc trấn gia của nhà họ Thủy bọn họ thật sự không có, trừ phi là những thế lực tông môn cổ xưa kia, thế nhưng các cổ võ giới tông môn của Trung Quốc đã sớm phong bế không ra khỏi cửa, làm sao có thể điều tra ra được?

Thật sự nghĩ không ra, sớm biết như vậy lúc trước mấy người nọ tìm anh bọn họ làm giao dịch này bọn họ nhất định sẽ không làm.

Nhìn thấy anh ba chặt đứt tay, Thủy Thần Trạch sốt ruột đột nhiên đánh về phía Dương Bách Xuyên, muốn chặn Dương Bách Xuyên lại, để cho anh ba chạy khỏi chết được, hôm nay xem như cũng đã nhìn ra, anh em bọn họ có cộng lại cũng không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên.

Thủy Vô Ngân nghe được lời nói của Lão Tứ, trong nội tâm căm hận, anh ta cũng không chạy về phía cửa, mà lại lách vào một căn phòng.

Dương Bách Xuyên đối mặt với sự ngăn cản của Thủy Thần Trạch, mở miệng nói: “ Thi Nhi giao cho em rồi, cố gắng đừng giết anh ta, chờ anh còn một số chuyện cần hỏi.”

“Thu Nhi biết rồi!” Cô nhóc lẩn trốn nhẹ giọng lên tiếng, lách mình xuất hiện trước mặt Thủy Thần Trạch, đưa tay chộp lấy bả vai anh ta.

Giờ phút này nội tâm Thủy Trần Thạch kinh hãi, anh ta đột nhiên phát hiện bả vai mình bị ai nắm lấy, đột nhiên đánh một quyền qua.

Nhưng quyền này bị hụt, sau lưng cũng không có người nào, mà lúc này Dương Bách Xuyên cũng đang đuổi theo anh ba Thủy Vô Ngân, cách anh ta rất xa.

Thân là truyền nhân của gia tộc săn thi Tương Tây, mọi người trong nhà họ Thủy đều có quen biết với những người đã chết, biến thi thể thành tài nguyên và bạn bè, không có chút sợ hãi nào, nhưng chưa từng nhìn thấy quỷ.

Nhưng giờ phút này, trong đầu Thủy Thần Trạch chỉ nghĩ đến chữ quỷ này.

Trái phải không có ai, nhưng thân thể anh ta vẫn bất động, trên người anh ta như bị một ngọn núi đè nặng xuống.

Phía sau Thủy Thần Trạch thoáng chút đổ đầy mồ hôi lạnh, hét lên tay vung vẩy quanh không trung, nhưng anh ta không thể chạm vào bất kỳ vật thể thực nào.

Anh ta vô cùng sợ hãi...

Đến một lúc nào đó mắt anh ta trợn trắng hôn mê bất tỉnh.

Nếu như Thủy Trần Thạch có thể nghe thấy tiếng nói, sẽ phát hiện cô nhóc Ngô Mặc Thu ghé sát vào lưng anh ta... Đáng tiếc anh ta không nhìn thấy, Ngô Mặc Thu cũng không phải là quỷ, mà chính là Quỷ Tu Giả, thi triển một thuật pháp nhỏ đã khiến cơ thể anh ta nặng như núi.

Dương Bách Xuyên không để ý tới Thủy Thần Thạch, anh tin tưởng cô nhóc Ngô Mặc Thu có cách thu phục anh ta.

Thủy Vô Ngân đi vào trong phòng, đi sát theo, khi bước vào, anh thấy nó giống như một thư phòng.

Nhưng không thấy bóng dáng Thủy Vô Ngân đâu.

Thả linh thức ra quét qua phòng một lượt, Dương Bích Xuyên nhếch miệng cười cười, cùng suy đoán trong lòng anh không khác biệt lắm, trong thư phòng này còn có phòng tối.

Đi đến bên cạnh phòng sách dùng sức đẩy giá sách ra, quả nhiên đằng sau còn có một cánh cửa bí mật.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 516



Cánh cửa bí mật đóng chặt, không đẩy ra được, dứt khoát dùng chân khí đá một cái vào cánh cửa bí mật.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, Dương Bích Xuyên đơn giản thô bạo đạp vào cánh cửa bí mật.

Mùi hương tanh hôi lập tức xộc tới, khiến người ta buồn nôn.

Dương Bích Xuyên nín thở sau đó mới đi vào, có bậc thang đi xuống dưới, tất nhiên là phòng tối, đi không bao lâu, tổng cộng đi hai mươi bậc đã đến rồi.

Nhưng cảnh tượng trong tầm mắt sau đó khiến anh kinh ngạc.

Đây là phòng tối hơn trăm mét vuông, trên đỉnh đầu có treo đèn chiếu xạ, khiến phòng tối sáng vô cùng.

Liếc nhìn từng dãy tủ kính, đoán chừng có năm mươi, sáu mươi tủ kính, bày đầy không gian phòng tối.

Không nhìn thấy Thủy Vô Ngân đâu.

“Đáng chết!”

Dương Bích Xuyên trầm giọng mắng một câu.

Tủ kính không còn mới mẻ, điểm quan trọng là trong tủ kính này có vô số thi thể tr*n tr**ng, liếc sang, có một số cái vừa chết, cũng có một số đã khô héo, tất cả đều là thi thể nữ, còn số ít là thi thể trẻ em.

Mà trên những thi thể này có một gốc cây đỏ như máu mọc lên, có hoa nở, một số hoa mới chớm nở, đóa hoa và lá cây đều có màu đỏ như máu, nhìn qua giống như hoa xúc dại, kì dị vô cùng.

Lúc này trong đầu anh đột nhiên nhớ tới một loại linh dược được ghi chép truyền lại.

Trong quyển sách tu chân điển tịch linh dược có một loại linh dược rất giống với loại ở trước mặt này, gọi là - hoa Huyết Linh, nó có một biệt danh là Thân Nhân dược.

Đúng là một ít thế hệ Ma Đạo của Tu Chân GIới, vì muốn tăng cường tu vi tu luyện tà công nên bồi dưỡng gieo trồng trên người một ít linh dược, nhưng trong ghi chép lại loại thuốc đó là do người sống trực tiếp trồng.

Loại linh dược này trưởng thành trong một năm, người sống cũng sẽ chịu đau khổ trong một năm, sau một năm, hoa Huyết Linh được gieo trồng sẽ kết thúc với mạng sống của con người.

Sống để chịu một năm tội lỗi.

Hoa Huyết Linh lớn lên có thể luyện chế thành đan dược, có thể vọt tới tu vi cấp ba, cho nên mấy người trong Ma Đạo mới dám mạo hiểm.

Tất nhiên, một khi ai đó phát hiện ra, sẽ bị toàn bộ Tu Chân Giới đuổi giết cho đến khi người đó hoặc môn phái bị diệt vong.

Cảnh tượng anh nhìn thấy lúc này gần giống như trong ghi chép, chỉ khác là những hoa Huyết Linh này được người chết nuôi dưỡng.

Mỗi một cây đều lờ mờ truyền đến linh khí chấn động.

Không thể nghi ngờ rằng loại linh dược tà ác này là bảo vật đối với những người tu chân, nhưng vào lúc này, Dương Bích Xuyên không khỏi muốn nôn ra.

Trong nội tâm, anh đã vẽ ra một cái mác phải giết Thủy Vô Ngân.

Ngay lúc Dương Bích Xuyên đang trầm tư, trong chỗ hẻo lánh của phòng tối vang lên tiếng của Thủy Vô Ngân: “Dương Bích Xuyên anh chẳng lẽ muốn tranh thủ giết tận sao? Hạ độc bạn gái của anh, anh em chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc, làm Lâm Chấn Hải muốn điều tra người ta, người ta mới động thủ với người nhà ông ta.

Chúng ta vốn không oán không hận, có thể buông tha cho anh em chúng tôi không, tôi có thể đưa anh tiền, ba ngàn vạn, là thù lao người kia trả cho chúng tôi, tất cả đều cho anh.”

"Vốn dĩ tôi chỉ muốn hủy bỏ tu vi của anh là được, nhưng hiện tại... Không ngờ anh lại điên cuồng giết người, luyện chế ra linh dược tà ác, chết cũng không tiếc. Tôi hỏi anh có phải những người này là do anh giết hay không?”

Dương Bích Xuyên nhìn Thủy Vô Tiễn đang nấp sau tủ kính trong góc, trầm giọng hỏi.

20230405041153-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 517



Nhìn Thủy Vô Ngân, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nói: “Anh tự phế nội lực đi, tôi tha cho anh một mạng.” Anh cũng không muốn dính tới quá nhiều mạng người.

“Ha ha ha ~ Dương Bách Xuyên, con mẹ nó anh vẫn không buông tha cho tôi? Ông đây đường đường là võ cổ giả, anh để tôi tự phế bỏ nội lực thì khác gì là giết tôi? Nếu anh muốn bức ép ông đây thì cùng lắm cả hai cùng chết.”

Thủy Vô Ngân tàn nhẫn nói xong, ngay sau đó tất cả quái thủy tinh ầm ầm nổ tung.

Lúc này sắc mặt Dương Bách Xuyên liền biến đổi, cũng thấy được Thủy Vô Ngân ấn một cái nút màu đỏ ở vách tường.

Sau đó trong phòng tối vang lên tiếng “Toa toa”.

Từng con sâu sinh trưởng màu đỏ với đôi cánh trong suốt chui ra từ mỗi xác chết, giống như kiến, rậm rạp chằng chịt làm da đầu người ta tê dại.

Những con sâu màu đỏ này có ngoại hình giống kiến, nhưng kích cỡ lại giống như ruồi vậy, gần như là nổ tung chui ra từ mỗi xác chết, hết tổ này đến tổ khác, trong nháy mắt trở thành thế giới của trùng đỏ.

Trong nhận thức, Dương Bách Xuyên phát hiện, những con trùng đỏ này nên được gọi là xác trùng mới thích hợp hơn, trên người đều nhàn nhạt mang theo một luồng khí âm hàn.

Trong nháy mắt da đầu Dương Bách Xuyên tê dại, không thể nghi ngờ gì nữa, những con xác trùng này có kịch độc.

Sau khi từ trong xác chết đi ra, từng gốc Huyết Linh Hoa trên xác chết lập tức biến mất, lại bị xác trùng cắn nuốt hết, nhưng lại không cắn nuốt xác chết.

Nguyên nhân cắn nuốt Huyết Linh Hoa có lẽ là giúp cho xác trùng có thể mở ra đôi cánh trong suốt, ong ong...

Trong phút chốc, xác trùng đầy trời trong phòng tối hóa thành bão cát.

Ngay tại thời điểm này, Dương Bách Xuyên da đầu tê dại muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn, anh bị xác trùng vây quanh.

Nếu ít hơn một chút, những con trùng này tuy rằng có độc, anh cũng không sợ, Chân Nguyên Ly Hỏa có thể thiêu chết chúng, thế nhưng... Thực sự quá nhiều.

Mỗi xác chết trong năm mươi sáu mươi tủ thủy tinh đều là một tổ xác trùng, giống như đài phun nước tuôn ra ngoài.

Đúng lúc này, tiếng cười cuồng dại của Thủy Vô Ngân vang lên cùng với tiếng hét: “Ha ha ha ~ Dương Bách Xuyên, không phải anh có lửa sao? Có bản lĩnh thì mau đốt đi, cho dù anh là cao thủ Ám Kình tầng chín thì hôm nay tôi cũng phải khiến anh chết không có chỗ chôn.

Nói thật cho anh biết, dùng xác chết nuôi dưỡng thi dược là giả, nuôi dưỡng những xác trùng này mới là thật. Tổ tiên của nhà họ Thủy tôi lấy được một phương pháp nuôi dưỡng xác trùng cổ từ một tuyệt địa nào đó, theo những gì ghi lại thì những xác trùng này có thể mới là giai đoạn đầu tiên, ngàn vạn xác trùng không ngừng cắn nuốt thân xác người khác rồi tiến hóa, cuối cùng sẽ hóa thành dị biến xác trùng thú, vô cùng lớn mạnh và có được sức mạnh siêu nhiên.

Đáng tiếc, hôm nay bị tên nhóc như anh ép bức đến mức này, không thể không sớm thả ra, nhưng mà cũng tốt, có tôi và anh làm chất dinh dưỡng cho những xác trùng này, bọn chúng nhất định sẽ tiến hóa, tiến vào giai đoạn tiếp theo, trở thành những con xác trùng có thể so với xác trùng thần thoại, ha ha ha... Ah ah ~”

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, Thủy Vô Ngân vốn đã rất điên cuồng, nói đến xác trùng tiến hóa trong ánh mắt càng tràn đầy ý điên cuồng.

Tuy nhiên, nghe được những lời nói này của anh ta, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng nhảy dựng, nhanh chóng dùng Càn Khôn Tạo Hóa Huyết phủ toàn thân để phòng ngừa bị xác trùng cắn, còn hai tay thì thi triển Chân Nguyên Ly Hỏa xua đuổi bọn xác trùng tới gần.

Anh thấy Thủy Vô Ngân đang nói chuyện thì thân thể đã bị xác trùng nuốt chửng, chưa đợi nói xong liền kêu lên thảm thiết, chỉ trong ba nhịp thở, Thủy Vô Ngân đã trở thành một khúc xương trắng, toàn thân ngay cả một chút máu thịt cũng không còn.

Dương Bách Xuyên hãi hùng khiếp vía thi triển song chưởng Chân Nguyên Ly Hỏa, hai tay nhanh chóng ngăn cản, nhưng xác trùng thật sự quá nhiều vẫn là chống cự không nổi, toàn thân bị xác trùng bao vây.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 518



Cũng may kịp dùng chân khí bảo vệ cơ thể, trong lúc nhất thời xác trùng không thể cắn được cơ thể của anh.

Thế nhưng ngay lập tức, sắc mặt Dương Bách Xuyên lại trắng bệch.

Anh phát hiện chân khí của mình đang bị rút cạn...

Dương Bách Xuyên phát hiện, những xác trùng này không những cắn nuốt cơ thể mà còn có thể rút cạn chân khí, làm cho chân khí vốn đã tiêu hao này càng bị cạn kiệt.

Anh có chút sợ hãi, không ngờ tới xác trùng có thể nuốt chửng cả chân khí, nếu chân khí không chống đỡ được thì thân thể sẽ gặp nguy hiểm, Dương Bách Xuyên rùng mình khi nhìn thấy Thủy Vô Ngân bị cắn nuốt chỉ còn một đống xương trắng.

Muốn chạy trốn cũng thật khó, anh phải không ngừng tiêu diệt đống xác trùng đang ở trên người cùng với đống xác trùng đang ở gần đó.

Bên tai cứ vang lên tiếng ong ong khiến trong lòng anh càng thêm phiền não.

Qua quãng thời gian ngắn còn chưa đến mười hơi thở, toàn thân anh đã bị phủ đầy một tầng xác trùng, màu đỏ tươi giống như đang khoác lên mình một bộ giáp đỏ được làm từ máu người.

Xác trùng mang đến luồng khí âm hàn, làm cho cả người anh đều lạnh run rẩy.

Mặc dù Chân Nguyên Ly Hỏa không ngừng thiêu đốt biết bao nhiêu là xác trùng, thế nhưng toàn bộ xác trùng trong phòng tối căn bản là đốt không hết.

Nếu không phải có chân khí bảo vệ, có lẽ giây phút này anh cũng sẽ giống Thủy Vô Ngân, trở thành một đống xương tàn.

Những con xác trùng cắn nuốt chân khí một cách từ từ, thế nhưng làm sao có thể xử lý một số lượng đến như vậy, cứ tiếp tục thì kiểu gì chỉ trong vài phút nữa thôi, khi chân khí của Dương Bách Xuyên bị cạn kiệt, cuối cùng lúc đó chỉ có thể nhận một kết cục là bị đống xác trùng cắn nuốt trở thành một bộ hài cốt.

Bỗng nhiên, Dương Bách Xuyên nghĩ đến cô gái nhỏ Ngô Mặc Thu đang ở bên ngoài, Ngô Mặc Thu là quỷ tu cũng không có thân thể, vả lại có thể ẩn thân, linh khí tu luyện của quỷ tu giả là âm hàn, không biết cô bé có thể đối phó với những xác trùng này hay không, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Anh lớn tiếng hét lên: “Thu nhi ~”

Ngay sau đó Thu nhi liền xuất hiện.

“Chủ nhân chớ hoảng hốt, Thu nhi có biện pháp đối phó với những xác trùng này ~”

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, sau khi Thu nhi nói xong, hắc khí trong tay liền tràn ngập ra, chỉ một lúc sau, hắc khí đã tràn ngập toàn bộ phòng tối.

Lúc này Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ được những con xác trùng trên người đang rơi xuống từng mảng lớn.

Cũng không biết Thu nhi dùng cách gì nhưng dù sao vẫn có hiệu quả đối với những con xác trùng này.

Chỉ chốc lát sau, Dương Bách Xuyên không còn cái cảm giác bị xác trùng vây lấy, vừa lấy lại linh thức, trên mặt đất đã rơi xuống một tầng xác trùng dày đặc, tất cả đều đã chết.

Cuối cùng thì anh cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi dập tắt Chân Nguyên Ly Hỏa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ xác trùng đều đã chết.” Hắc khí cũng theo từng lời nói của Thu nhi mà quay trở lại trong cơ thể cô bé.

Phóng mắt nhìn lại, quả nhiên cả phòng tối đều không sót lại một con xác trùng còn sống, hắc khí mà Thu nhi giải phóng ra giống như là khắc tinh của bọn xác trùng vậy.

“Anh không sao chứ?” Thu nhi lo lắng hỏi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 519



“Không sao, lần này đều nhờ vào em.” Dương Bách Xuyên bây giờ nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ, cũng may là có Thu nhi ở bên cạnh, nếu không hôm nay lành ít dữ nhiều.

Trăm triệu lần không nghĩ tới trên thế gian có loại xác trùng bá đạo như vậy, chủ yếu là số lượng quá nhiều, nếu chỉ có một con thì Chân Nguyên Ly Hỏa thôi cũng đã đủ đối phó rồi.

Cô gái nhỏ nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì cười rất vui vẻ: “Rất vui vì có thể giúp đỡ anh, hì hì ~”

“Hắc khí vừa rồi của em là cái gì?” Dương Bách Xuyên lúc này tò mò hỏi.

“Quỷ khí của quỷ tu giả, cùng giống như chân khí tu chân giả vậy, điểm khác biệt chính là quỷ khí âm hàn, mà những xác trùng này thuộc tính cũng là âm hàn, nhưng chúng lại không thuần túy như quỷ tu giả, cho nên em có thể phóng xuất quỷ khí để đồng hóa xác trùng, nhiều xác trùng như vậy, nhất định em có thể luyện hóa linh khí phát triển đến một giai đoạn lớn!” Ngô Mặc Thu nói rất vui vẻ.

Dương Bách Xuyên cũng có chút hiểu, đây xem như là âm hàn khí cấp thấp đụng phải âm hàn khí cấp cao, mà âm hàn khí cấp thấp chỉ có có thể bị âm hàn khí cấp cao thôn phệ lại.

“Làm tốt lắm, về sau nhớ tu luyện thật tốt, chờ đến một ngày nào đó anh sẽ dẫn em đến tu chân giới.” Dương Bách Xuyên khen cô bé một câu, chung quy lại thì vẫn là một cô nhóc mười một tuổi.

“Hì hì, chủ nhân cứ yên tâm, Thu nhi nhất định sẽ cố gắng.” Được Dương Bách Xuyên khẳng định, cô gái nhỏ liền trở nên vui vẻ hơn mọi ngày.

Sau đó Dương Bách Xuyên dặn dò Thu nhi đi xung quanh xem xét, không biết có còn sót lại xác trùng nào không, nếu thấy nhất định phải giết, một khi bay ra ngoài, sẽ tạo thành thương tổn rất lớn.

Còn anh thì đem những cỗ xác chết này đi đốt cháy những xác chết này, nghe Thủy Vô Ngân nói là được vớt lên từ sông Vị, thế nhưng Dương Bách Xuyên cũng không hoàn toàn tin tưởng, không chừng là do xác trùng của anh ta gi ết chết.

Thủy Vô Ngân có chết cũng không rửa hết tội, một kẻ mất trí hoàn toàn.

Còn Tương Tây Thủy gia, Dương Bách Xuyên đã ghi rõ trong lòng, nghĩ ngày sau nếu gặp được, tất nhiên sẽ không nương tay.

Trong khoảng nửa giờ, Dương Bách Xuyên cùng với Ngô Mặc Thu đem tất cả xác trùng và xác chết thiêu đốt hết, không còn con cá nào lọt lưới, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Lúc vừa định xoay người rời đi, Ngô Mặc Thu lại thấy được một đạo ngân quang hiện lên dưới hài cốt của Thủy Vô Ngân.

“Chủ nhân, có thứ gì đó~”

Anh vừa nói vừa đi tới đá xác chết của Thủy Vô Ngân sang một bên, từ trên mặt đất nhặt được một thứ có kích cỡ bằng bàn tay người lớn, mỏng như tờ giấy.

Dương Bách Xuyên cầm trong tay xem xét, xúc tu lạnh lẽo, giống như ngọc chất lại giống như kim loại cứng rắn nào đó, ngoại hình giống như lá cây, chính diện là hoa văn giống như kinh mạch, rất giống bản đồ, bởi vì nhìn kỹ phía trên chính là một dáng vẻ của dãy núi đồ án.

Mà mặt khác là văn tự phồn thể cổ xưa, tương tự như Giáp Cốt Văn, nhưng loại Giáp Cốt Văn này Dương Bách Xuyên cảm thấy không hoàn chỉnh.

Trước đây đã nghiên cứu Giáp Cốt Văn nhưng biết rất ít.

Những chữ giáp cốt văn này, rậm rạp vô cùng nhỏ, ngay cả Dương Bách Xuyên thị lực tốt cũng nhìn không rõ, tất cả đều là chữ nhỏ đầu ruồi.

Ở một bên chữ nhỏ có ba chữ hơi lớn một chút, hai chữ đầu anh có biết, viết hai chữ khôi lỗi, nhưng chữ cuối lại không nhận ra.
 
Back
Top