Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 500



Để cảnh cáo chồn nhỏ vẫn chưa từ bỏ ý định, Dương Bách Xuyên mặt mũi tối sầm đã gầm lên với Chồn nhỏ, cấm nó xuống lăng mộ rồi tiện tay lấp hố, nghiêm túc cảnh báo Chồn nhi không được đi xuống căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Sự tức giận của Dương Bách Xuyên khiến chồn nhỏ suýt khóc như một đứa trẻ.

Nhưng Dương Bách Xuyên ngoan cố nắm lấy chồn nhỏ bằng tay trái, tay phải nằm Hầu Đậu Đậu bước ra khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Vết thương của Hầu Đậu Đậu đã lành sau khi uống một viên đan dược, nhưng tiếc là Hầu Đậu Đậu hông có sự tiến hóa huyết thống, nhưng so với Hầu Đậu Đậu của trước đó, nó nhìn có tinh thần hơn nhiều. Cuối cùng nó cũng sẽ tiến hóa thành một linh thú thực sự thôi.

Sau khi đi lên từ căn phòng bí mật ở tầng hầm, trong phòng khách, anh ném chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu xuống đất để cho chúng nó tùy ý hoạt động.

Chỉ là sau khi bước lên phía trên, Dương Bách Xuyên đã phát hiện một cảnh tượng khiến anh mở rộng tầm mắt, thật ra anh phát hiện Độc Cô Vô Tình đang cùng Lục Vũ Thư và Khưu Vân đang trò chuyện trong phòng khách, vừa tán gẫu vừa cười.

Vẻ ngoài ngọt ngào và thân thiện đó chỉ đơn giản như những cô bạn gái trong phim thần tượng!

Bỏ qua Khưu Vân, cô kiệm lời, sức lực của cô tương đối yếu, cho nên cô không có xung đột với Độc Cô Vô Tình.

Nhưng hai người kia... Đây có phải hai người vừa mới rút kiếm đối mặt với nhau lúc này không?

Khi cả ba nhìn thấy Dương Bách Xuyên bước ra từ căn phòng bí mật dưới lòng đất, họ lần lượt đứng lên, Độc Cô Vô Tình nhìn Dương Bách Xuyên, cô ta nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi, thưa ngài, trước đây tôi thật nhẫn tâm và thiếu hiểu biết, xin ngài tha thứ cho tôi.”

“Thực xin lỗi chủ nhân, lúc trước là chị tôi… tôi cũng biết sai rồi.” Là Lục Vũ Thư lên tiếng, cô muốn nói chị gái mình sai, nhưng lại nghĩ rằng mình có bí mật của song sinh linh hồn, tốt hơn hết là đừng để người khác biết về điều đó, rõ ràng đó là lỗi của cô.

Lần này, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra Lục Vũ Thư là phụ trách thân thể, không hổ là cô có thể giảng hòa với Độc Cô Vô Tình, Lục Vũ Thư là một cô gái tốt bụng, thậm chí là hơi ngỗ, cô sẽ không cãi nhau với Độc Cô Vô Tình, chắc là nhờ tính cách của cô nên mới có thể hòa giải với Độc Cô Vô Tình.

“Đúng vậy, hòa hợp quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, vậy thôi!” Cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng có tâm trạng tốt.

Lúc này, Độc Cô Vô Tình nói: “Thưa ngài, ba người chúng tôi muốn ra ngoài mua quần áo, ngài có thể cho chúng mượn xe của ngài không?”

“Không sao, để tôi lấy chìa khóa cho các cô.” Dương Bách Xuyên vui vẻ nói, nhưng anh đang nghĩ mình nên mua một chiếc xe khác.

Vừa dứt lời, điện thoại của anh vang lên, vừa nhấc máy đã là một dãy số xa lạ, anh còn chưa chuẩn bị các ranh giới, nhưng lần thứ hai nhớ ra, Dương Bách Xuyên lập tức trả lời điện thoại: “Alo, ai đấy?”

Lúc này, giọng nói của một người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia đầy uy nghiêm: “Cậu có phải là Dương Bách Xuyên không?”

“Là tôi đây!”

"Xin chào, tôi là ba của Lâm Hoan. Con gái tôi sắp chết rồi, hôm nay đột nhiên nhắc đến cậu, con bé muốn gặp cậu, cậu bạn của Lâm Hoan, cậu có thể đến bệnh viện quân y gặp nó không?” Ba của Lâm Hoan nói.

Sau khi nghe thấy lời này, đầu óc của Dương Bách Xuyên như có một trận sấm chớp đánh xẹt qua, cả người rơi vào khoảng không, sắc mặt thay đổi rất nhiều.

Đầu óc anh chỉ toàn câu nói: Con gái tôi sắp chết.

Ngay sau khi lấy lại tinh thần, anh lao nhanh ra khỏi cửa mà không chào ba người Độc Cô Vô Tình.

Dương Bách Xuyên lái xe đi như điên, tim đập rất nhanh, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Lâm Hoan, người phụ nữ đầu tiên của mình.

Sau khi trở về quê nhà, Lâm Hoan gọi điện thoại, lúc ấy anh đã đến thung lũng nhỏ của Hầu Đậu Đậu, sau khi trở về Trung Quốc, anh gọi cho cô không được, sau khi anh đến công ty, Lưu Tích Kỳ nói rằng Lâm Huân đã xin nghỉ phép để về nhà rồi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 501



Khi đó, Dương Bách Xuyên không quan tâm, dù sao cô chỉ xin nghỉ phép để về nhà, nghĩ đợi cô trở về, nhưng kết quả là một loạt việc bận rộn khiến anh quên mất chuyện của Lâm Hoan.

Sau nhiều ngày, không ngờ lại nhận được cuộc gọi của ba Lâm Hoan, nhưng lại là thông báo cô sắp chết.

Vừa lái xe, tim Dương Bách Xuyên vừa đập thình thịch, chống lại sự hoảng loạn trong lòng, anh nhanh chóng lái xe đến bệnh viện quân y ở cố đô.

Dọc đường, anh suy nghĩ, Lâm Hoan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mắc bệnh nan y hay gặp tai nạn?

Nếu là bệnh, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để cứu cô.

Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên chạy như đua xe vội vàng đến bệnh viện quân y cố đô.

Lúc này anh mới nhớ mình quá lo lắng hỏi thăm phường, lấy điện thoại ra gọi lại, vẫn là ba của Lâm Hoan, hỏi thăm số phòng là 402, vừa đến nơi, Dương Bách Xuyên lo lắng không đợi thanh máy mà trực tiếp chạy như điên lên tầng bốn.

Sau cánh cửa phòng bệnh, đôi tay Dương Bách Xuyên run rẩy gõ cửa.

Anh rất lo lắng không biết tình hình sẽ tồi tệ như thế nào.

Cánh cửa mở ra, do một người phụ nữ trung niên ngoài năm mươi tuổi mở cửa, trông bà ấy có chút giống với Lâm Hoan, chắc là Dương Bách Xuyên nhận ra đây là mẹ của Lâm Huân, khóe mắt ửng hổng, sưng đỏ, trông bà ấy thật tiểu tụy, bà ấy đã khóc.

“Dì ơi, cháu là Dương Bách Xuyên ~”

“Tiểu Dương đến rồi, mau vào đi, hôm nay Hoan Nhi có nhắc tới cậu, nói rằng cậu là bạn học của con bé, vất vả cho cậu rồi.”

Câu trả lời của bà ấy là thừa nhận rằng bà ấy chính là mẹ của Lâm Hoan.

Dương Bách Xuyên gật đầu, anh bước vào phòng bệnh, phòng bệnh là thuộc một dãy phòng cao cấp, có phòng tắm và phòng khách, mọi thứ đều rất đầy đủ.

Sau khi bước vào, một người đàn ông trung niên trang nghiêm từ trên sô pha đứng dậy, ông ấy cũng trạc tuổi năm mươi, dưới mắt có quầng thâm, như thể đã thức cả đêm, hẳn đây chính là ba của Lâm Hoan.

Dương Bách Xuyên đi tới chào một tiếng: “Chào chú, cháu là Dương Bách Xuyên.”

“Tôi là Lâm Chấn Hải, ba của Lâm Hoan, bà ấy là vợ tôi tên là Hà Mai, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu.” Lâm Chấn Chải khàn giọng nói.

Dương Bách Xuyên nói với tâm trạng thấp thỏm rằng anh nên làm vậy. Trước mặt Lâm Chấn Hải, anh cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được. Về phần ba của Lâm Hoan, Lâm Chấn Hải, anh biết rằng ông ấy trong Ủy ban kỷ luật Cố Đô. Anh có từng nhìn thấy ông ấy trên TV nhưng không biết đối phương là ba của Lâm Hoan.

Danh tiếng của ông chủ Ủy ban kỷ luật này ở cố đô rất vang, nổi tiếng là người ngay thẳng không vụ lợi.

Theo tình huống của Lâm Hoan, lẽ ra Lâm Hoan không nói với bố mẹ về chuyện anh và cô, nếu không Lâm Chấn Hải sẽ không khách sáo như vậy.

“Chú, dì, Lâm Hoan cô ấy…” Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi.

“Con bé vừa nói, anh ngồi xuống trước đã.” Lâm Chấn Hải nói.

20230404041533-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 502



Sau đó vợ chồng Lâm Chấn Hải nói với đôi mắt đỏ hoe về lý do dẫn đến tình trạng của Lâm Hoan.

Theo lời Lâm Chấn Hải, Lâm Hoan đột nhiên đổ bệnh, ông ấy nói rằng sau khi trở về nhà lần trước, cô đột nhiên bị ốm không rõ lý do, lúc đầu cô cảm thấy lạnh khắp người, tưởng là cảm lạnh, nhưng sau khi uống thuốc vài ngày, bệnh tình của cô trở nên nghiêm trọng hơn và cuối cùng cô bị ngất xỉu ở nhà.

Lần này gia đình chú ý hơn, đưa cô đi khám nhưng bệnh viện không tìm ra bệnh, cả bệnh viện lớn Yến Kinh và Mộ Đại đều cho kết quả như nhau, cuối cùng kết quả khám bệnh do bệnh viện đưa ra. Nói trắng ra, tổn thương XS là một vấn đề với tế bào máu, tương tự như bệnh bạch cầu

Nhưng không giống như bệnh bạch cầu, huyết cầu trong máu của Lâm Hoan cực kỳ lạnh, dần dần đông lại, cuối cùng máu lưu thông chậm hơn người thường gấp nhiều lần.

Nếu như lưu thông máu của người bình thường là mười, thì lưu lượng máu của Lâm Hoan chỉ có năm thôi.

Lúc đầu, tốc độ chu kỳ là tám, nhưng sau đó mỗi ngày nó ngày càng chậm hơn, trong vài ngày qua đã giảm xuống chỉ còn năm.

Máu hầu như không di chuyển trong cơ thể, mỗi ngày thức dậy ngày càng ít hơn, những ngày này, cô cơ hồ thức dậy ba ngày một lần.

Hôm nay cô mới thức dậy một lần, giờ lại ngủ mất, sau khi tỉnh dậy một lát có nhờ ba mẹ gọi điện cho Dương Bách Xuyên, nói muốn gặp bạn học cũ lần cuối.

Theo bác sĩ, việc máu lưu thông chậm của Lâm Hoan đã khiến các chức năng của cơ thể ngừng hoạt động, nên đã đưa ra thông báo lo hậu sự cho cô vào sáng mai.

Dương Bách Xuyên nghe xong trong lòng run lên, nhìn vợ chồng Lâm Chấn Hải và nói: “Chú và dì, cháu có thể xem tình trạng của Lâm Hoan thế nào không?”

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất áy này, trong lòng anh rất lo lắng, lúc nào cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nguyên nhân của việc này quá lạ lùng, muốn đi vào xem xét, nếu đó chỉ là một căn bệnh thì anh đã chắc chắn sẽ dốc hết sức để cứu Lâm Hoan.

“Đi, tôi chỉ không biết Hoan Nhi có tỉnh lại hay chưa.” Lâm Chấn Hải khàn giọng nói.

Dương Bách Xuyên đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Lâm Hoan nằm trên giường bệnh gầy gò xanh xao, trong lòng anh cảm thấy một trận đau nhói.

Kể từ lần về quê gần đây nhất, đã một tháng nay anh không gặp cô.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đối mặt với Lâm Hoan tràn đầy tự trách, anh hận chính mình, tại sao lúc đầu không chịu nghe điện thoại của Lâm Hoan để tìm cô, nếu âm dương hai người tương hợp vì chuyện này, anh sẽ không bao giờ buông bỏ cô trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Bước tới ngồi trước giường bệnh, nắm tay Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên run giọng nói: “Xin lỗi Hoan Nhi… tôi đến muộn rồi.”

Khuôn mặt Lâm Hoan tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi thở của cô rất yếu, nắm lấy tay Lâm Hoan, anh phát hiện mạch đập hầu như không còn nữa, Dương Bách Xuyên nghĩ cô đã chết.

Đang điên cuồng vận chân khí chạy trong cơ thể của Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên bắt đầu kiểm tra tình hình trong cơ thể của Lâm Hoan.

Ngay khi năng lượng chân khí xâm nhập vào cơ thể Lâm Hoan, lông mày của Dương Bách Xuyên đột nhiên giật giật, một luồng khí lạnh lẽo và u ám xông thẳng vào mặt anh, sức mạnh có thể cạnh tranh với năng lượng chân khí của anh.

Điều này thực sự khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên.

Chi khí lạnh lẽo trong cơ thể Lâm Hoan rất giống với chi khí của Kiều Phúc và chị em họ Ngô, Dương Bách Xuyên có thể chắc chắn rằng đây là loại khí tức trong cơ thể Kiều Phúc, thậm chí khí lạnh còn tốt hơn một bậc.

Ngay lập tức, trái tim của Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, đó là bệnh của Lâm Hoan có thể là do nhân tạo hoặc do nguyên nhân bên ngoài nào khác.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 503



Tuy rằng khí tức lạnh trong cơ thể Lâm Hoan có thể tranh đoạt với năng lượng chân chính trong cơ thể anh, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên gia tăng lưu thông chân khí, anh vẫn có thể ép khí lạnh lui ra.

Chân khí của anh cực kỳ thuần khiết và trong sáng, chính là kẻ thù của loại khí âm lạnh lẽo, anh chỉ cần cố gắng hết sức là có thể khống chế được loại khí này.

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, chân khí có thể đối phó với luồng khí lạnh lẽo trong cơ thể Lâm Hoan, điều này chứng tỏ có thể cứu được tính mạng của cô, với điều kiện phải trục xuất linh khí lạnh lẽo trong cơ thể cô ra ngoài.

Rắc rối duy nhất bây giờ chính là khí lạnh trong cơ thể Lâm Hoan đã lan đến mọi nơi trên cơ thể cô, chỉ cần có huyết mạch đề sẽ có luồng khí lạnh lẽo này.

Anh phải gom luồng khí lạnh lan tỏa trong cơ thể vào một chỗ trước khi cố gắng loại bỏ nó ra ngoài.

Lúc này anh đã nghĩ ra cách giải quyết, anh sẽ sử dụng thuật m Dương Ngũ hành Kim, thử với 108 kim và Dương kim, chắc có thể tạm thời áp chế luồng khí lạnh trong cơ thể Lâm Hoan dồn vào một chỗ.

Tuy nhiên, để tiến hành châm cứu, trước tiên phải được sự đồng ý của cha mẹ Lâm Hoan, loại khí lạnh này rất giống với luồng khí của Kiều Phúc và hai chị em họ Ngô, để an toàn, Dương Bách Xuyên sẽ trở về và đưa cho Kiều Phúc xem xét.

Sau khi bước ra khỏi phòng, Dương Bách Xuyên trực tiếp nói: “Chú và dì, cháu nghĩ cháu có thể chữa khỏi bệnh cho Lâm Hoan. Bây giờ cháu cần sự đồng ý của hai người. Nếu có thể, cháu sẽ về chuẩn bị một chút sau đó cháu quay lại rồi bắt đầu tiến hành.”

Vợ chồng Lâm Chấn Hải đã rất sốc khi nghe những lời của Dương Bách Xuyên, mẹ của Lâm Hoan đã bật khóc, bà ấy lo lắng hỏi: “Tiểu Dương… Con thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho con bé?”

Thật ra vợ chồng Lâm Chấn Hải đã chuẩn bị tâm lý sau khi nhận được giấy báo lo hậu sự của bệnh viện, còn lại chỉ là vấn đề thời gian. Hai vợ chồng đau lòng khôn tả, bọn họ chỉ có mỗi một cô con gái, mất đi rồi thì không biết sau này cuộc sống của họ sẽ ra sao.

Khi Dương Bách Xuyên nói câu ‘cháu có thể chữa khỏi cho Lâm Hoan’ giống như một sợi dây cứu mạng lọt vào tai của hai vợ chồng, thật ra thì cả hai không tin vào Dương Bách Xuyên cho lắm.

Các bác sĩ nổi tiếng ở các bệnh viện lớn trên cả nước còn không có cách nào chữa trị cho con gái họ, huống hồ Dương Bách Xuyên chỉ là một tên nhóc ngoài hai mươi tuổi, làm sao có thể chữa hết bệnh cho con gái họ được?

Trong lòng họ không tin thì không tin, nhưng dù sao họ cũng không muốn để mất con gái mình.

Như thể nắm được một cọng rơm để cứu mạng, mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai, bà ấy run run hỏi Dương Bách Xuyên.

Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên kiên quyết trả lời: “Cháu có thể.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên, cho dù là cửa địa ngục, chưa kể trong người cô lạnh ngắt, dù không còn cách nào hay có phiền thế nào, anh vẫn phải đưa được cô trở về từ cõi chết.

Anh có niềm tin vào bản thân.

Lâm Chấn Hải thì lý trí hơn, mặc dù không tin Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi bệnh cho con gái mình, nhưng không thể chịu đựng được nỗi buồn của vợ nên ông ấy cũng gật đầu đồng ý.



Dương Bách Xuyên rời bệnh viện quân y trở về biệt thự, anh vội vã đi đến căn phòng bí mật dưới lòng đất để tìm ba người Kiều Phúc, anh định để Kiều Phúc đi theo để xem có phải cảm giác ớn lạnh trên người của Lâm Hoan có giống như của những quỷ tu hay không, nếu giống nhau thì Kiều Phúc có thể có thể hấp thụ nó.

Tuy nhiên, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ đã đề nghị Ngô Mặc Thu đi theo Dương Bách Xuyên, vì Ngô Mặc Thu tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô bé đã tu luyện được cấp bậc cao hơn cả anh ta và Ngô Mặc Hạ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 504



Dương Bách Xuyên suy nghĩ một hồi thì đồng ý, anh đưa cô bé loli Ngô Mặc Thu đến bệnh viện.

Khi bước ra khỏi căn phòng dưới tầng hầm, anh đã lo lắng Độc Cô Vô Tình sẽ nhìn thấy Ngô Mặc Thu, nhưng sau khi bước ra ngoài, Ngô Mặc Thu nói với anh: “Thưa ngài, đừng lo lắng về sự tồn tại của em, chỉ có quý nhân đã vượt qua linh hồn với em mới có thể nhìn thấy được em, những người khác không thể nhìn thấy được đâu.”

Chắc chắn, ba người Độc Cô Vô Tình không nhận thấy sự tồn tại của Ngô Mặc Thu bên cạnh anh, họ chỉ hỏi Dương Bách Xuyên chuyện gì đã xảy ra và liệu họ có thể giúp được gì cho anh không.

Dương Bách uyên nói với họ đừng lo lắng, anh cũng không nói nhiều nữa, anh mang theo Ngô Mặc Thu lần nữa đến bệnh viện quân y.

Lúc xuống xe, anh lấy từ trong gian nồi Càn Khôn ra chiếc kim bạc đã chuẩn bị từ sớm.

Sau khi quay lại phòng bệnh, bởi vì Dương Bách Xuyên nói rằng anh muốn châm cứu, cha mẹ của Lâm Hoan cũng tỏ ý hiểu rõ, rời khỏi phòng bệnh đợi ở bên ngoài.

Trong phòng bệnh, Dương Bách Xuyên đã nhờ cô nhóc Ngô Mặc Thu kiểm tra năng lượng âm và năng lượng lạnh trong cơ thể Lâm Hoan, rốt cuộc có giống với âm khí quỷ tu của họ không, có là có thì có giải pháp nào không.

Tiểu Loli Ngô Mặc Thu bước tới, cũng đưa tay lên cổ tay Lâm Hoan kiểm tra, trong chốc lát cô bé nói: “Thưa ngài, linh khí lạnh lẽo trong cơ thể chị gái này không phải là linh lực của người quỷ tu, nhưng nó không mâu thuẫn với linh khí lạnh lẽo mà người quỷ tu chúng em hấp thụ, em có thể hấp thụ hết, thậm chí nó sẽ giúp ích được cho em.

Loại linh khí âm và lạnh này nên được tạo ra trong một loại vật thể nào đó, có nghĩa là nó có khả năng là linh khí do một loại bảo vật trời đất âm dương lạnh lẽo nào đó tạo ra, không biết tại sao nó lại xuất hiện trong cơ thể của chị gái này.

Đối với thể xác tinh thần của chúng em mà nói thì luồng khí lạnh này là một liều thuốc bổ tuyệt vời, nhưng đối với người sống, nó là một loại khí độc chết người, nếu em đoán không lầm, hẳn là có người cố ý để chị gái này hấp thụ luồng khí lạnh nên mới dẫn tới tình trạng này.”

Sau khi nghe Ngô Mặc Thu giải thích, Dương Bách Xuyên đột nhiên muốn giết người, nghiêm giọng hỏi: “Thu Nhi có thể có bằng chứng để chứng minh rằng đó là do con người tạo ra không?”

"Thưa anh, em có thể, em vừa kiểm tra thì phát hiện trong miệng của chị này có một dị vật rất nồng nặc mùi âm khí, nguyên nhân là do ăn uống, anh có thể thấy môi của chị này có màu xanh lam có chút sương bạc, đây cũng chính là minh chứng rõ ràng nhất.” Ngô Mặc Thu nghiêm túc nói.

Dương Bách Xuyên thấy đúng là môi của Lâm Hoan rất lạnh, trên răng còn có một vệt đỏ thức ăn.

“Thu Nhi, nếu nhờ em tìm manh mối, em có thể tìm ra nguồn gốc của món ăn này không?” Dương Bách Xuyên hỏi.

"Thưa ngài, em có thể thử nó. Sau khi Phong Đô Quyết đạt đến cấp độ thứ hai, em đã có được một loại sức mạnh siêu nhiên tu luyện ma quái. Em có thể phân biệt hầu hết các luồng khí lạnh thông qua ma thuật. Về mặt logic, em có thể truy ra nguyên nhân gốc rễ.” Ngô Mặc Thu gật đầu trả lời.

Lúc này Dương Bách Xuyên thực sự rất ngạc nhiên, không ngờ Ngô Mặc Thu thực sự có kỹ năng như vậy, làm cho anh hiểu biết hơn về việc quỷ tu.

Nếu như Ngô Mặc Thu có thể tìm ra nguồn gốc thức ăn còn sót lại trong miệng của Lâm Hoan và chứng minh rằng vết thương của Lâm Hoan là do con người gây ra, anh chắc chắn cho đối phương cách tốt nhất.

Đương nhiên bây giờ cũng chỉ là suy đoán, có thể hỏi ba mẹ của Lâm Hoan tình huống cụ thể, nhưng tiền đề mà nói, trước tiên phải giải cứu Lâm Hoan thoát khỏi luồng khí lạnh trong người cô đã.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 505



Vốn dĩ Dương Bách Xuyên đang định dùng thuật m Dương Ngũ Kim để hóa giải cho Lâm Hoan, nhưng bây giờ có cô bé loli Ngô Mặc Thu ở đây, tiện thể, nói không chừng cô bé có thể hấp thu toàn bộ.

Dương Bách Xuyên yêu cầu Ngô Mặc Thu giải quyết khí lạnh trong cơ thể của Lâm Hoan trước, rồi nói về việc theo dõi.

Cô nhóc Ngô Mặc Thu cũng rất dứt khoát, trực tiếp mở cái miệng nhỏ ra, hướng về phía Lâm Hoan hút vào.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, một vệt sương mù màu trắng bạc bị Nô Mặc Thu hút từ trong cơ thể của Lâm Hoan ra hút hết vào trong miệng.

Quá trình diễn ra chậm rãi nhưng hiệu quả, Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ ràng khí lạnh trong cơ thể Lâm Hoan đang giảm dần.

Khoảng hai mươi phút sau, Ngô Mặc Thu dừng lại nói: “Thưa ngài, tất cả sự lạnh lẽo trong cơ thể của chị gái này đã được em hấp thụ hết rồi, em muốn thiền một lúc để tiêu hóa nó.”

Hình như cô nhóc có chút mệt mỏi, sau khi Dương Bách Xuyên nói với cô bé là ‘vất vả cho em rồi’, Ngô Mặc Thu ngồi ở góc phòng luyện khí lạnh rồi tiêu hóa chúng.

Mà Dương Bách Xuyên dùng chân khí kiểm tra một hồi, quả nhiên khí lạnh trong cơ thể Lâm Hoan đã hoàn toàn biến mất, bây giờ cơ thể cô vẫn còn hơi yếu.

Tuy nhiên, điều này không khó đối với Dương Bách Xuyên, cho nên anh lấy ra một viên đan Bồi Nguyên chia làm hai nửa rồi đưa cho Lâm Hoan, sau đó sử dụng chân khí của mình để giúp cô củng cố thể lực để hấp thụ viên đan Bồi Nguyên vào trong cơ thể.

Lâm Hoan bây giờ không thể dùng hết một viên đan Bồi Nguyên, nửa viên là đủ rồi, với sự phân thân của Dương Bách Xuyên giúp cô hóa giải sức mạnh đan dược, tình trạng thể chất của cô sẽ sớm ổn định, và cô sẽ có thể trạng tốt sau một thời gian hồi phục.

Khi viên đan dược bị Dương Bách Xuyên giải quyết xong, Lâm Hoan mới chậm rãi mở mắt ra.

Họ nhìn nhau, hai mắt Lâm Hoan đỏ hoe, cô khẽ nói: “Tôi đang nằm mơ sao? Tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa.”

“Hoan Nhi à, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, lẽ ra tôi phải đến gặp cậu từ lâu rồi, sao cậu không nói với tôi là cậu bị bệnh, cậu muốn khiến tôi cảm thấy có lỗi cả đời à!” Dương Bách Xuyên tự trách mình, trách luôn cả Lâm Hoan.

Nhưng Lâm Hoan đã cười và bất ngờ hôn lên mặt Dương Bách Xuyên.

Tất cả những lời nói của hai người đều biến thành một nụ hôn.

Trong góc phòng còn có một tiểu loli Ngô Mặc Thu đang ngồi trong góc nhưng người thường không thể thấy được, ba mẹ của Lâm Hoan ở bên ngoài phòng bệnh, Dương Bách Xuyên hôn Lâm Hoan vài phút rồi mới chịu buông tha cho cô: “Được rồi, cậu bây giờ đã không sao nữa rồi, nhưng vẫn phải nằm dưỡng bệnh một thời gian, nào, ngoan ngoãn nằm xuống đi.”

“Ừm.” Khuôn mặt Lâm Hoan ửng hồng ngọt ngào đáp một tiếng, nằm ở trên giường bệnh.

Tuy nhiên, tay cô không hề buông Dương Bách Xuyên ra, vì sợ rằng anh sẽ biến mất.

"Cô gái ngốc nghếch, cậu yên tâm, sau này tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Cậu không thể chạy trốn được. Nhân tiện nói cho tôi biết trước khi phát bệnh cậu có xúc phạm ai không?" Dương Bách Xuyên nghiêm túc hỏi cô.

Lâm Hoan lắc đầu nói: “Tôi có thể xúc phạm ai chứ, một mình ba tôi đã chống lại sự thù hận của cả gia đình chúng tôi rồi.”

Nói chuyện vô tình, nghe có ý tứ, Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến nghề nghiệp của ba Lâm Hoan, ông chủ của Ủy ban kỷ luật Cố Đô, công việc ông ấy đang làm chính là công việc gây thù hận nhiều nhất.

Có lẽ, nguyên nhân của Lâm Hoan là do ba cô gây ra.

“Ba cậu gần đây có xúc phạm ai không? Hoặc là Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã điều tra vụ án lớn nào chưa?” Dương Bách Xuyên hỏi lại.

Lâm Hoan không ngốc, nghe được Dương Bách Xuyên hỏi vậy, cô hiểu ra rồi đáp lại: “Ý cậu là tôi bị ốm vì có người cố tình trả thù ba tôi sao?”

"Không phải là không thể, nhưng tôi chỉ là đoán thôi. Tôi sẽ tìm hiểu chính xác mọi chuyện. Nếu tìm thấy ai dám làm hại người phụ nữ của Dương Bách Xuyên này, tôi nhất định sẽ không cho người đó.” Dương Bách Xuyên híp mắt nói.

Trong lòng Lâm Hoan càng ngày càng cảm thấy thật ngọt ngào.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Dương Bách Xuyên tinh thần lực nhìn thấy đó là ba mẹ của Lâm Hoan, nên lo lắng đi xem một chút.

Dương Bách Xuyên cười toe toét, nhỏ giọng nói: “Buông ra, ba mẹ cậu đang nóng lòng lắm rồi kìa, để tôi ra mở cửa và nói chuyện với họ. Hôm nay tôi sẽ không đến đó, ở bệnh viện với cậu.”

20230404041723-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 506



Bên ngoài dãy phòng bệnh, Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu đang ngồi thiền để tiêu hóa hàn khí đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với nhau, để lại không gian cho Lâm Hoan và ba mẹ cô.

“Thu Nhi, bây giờ em đang tìm kiếm nguồn gốc của cái lạnh trong cơ thể Lâm Hoan, em tự tin nhiều không?”

"Thưa ngài, em chắc chắn bảy mươi phần trăm, loại hắc khí này rất độc đáo, không hiếm thấy, vì vậy em sẽ đi tìm nó ngay bây giờ, khi nào tìm được sẽ quay lại thông báo cho anh ngay.”

“Cũng được đấy, vất vả cho em rồi, đi đường cẩn thận, sau khi tìm được đừng bứt dây động rừng, trở về báo cho anh, anh sẽ giải quyết.”

“Thu Nhi hiểu rồi thưa ngài, ngài cứ yên tâm.”

Sau khi nói xong, cô nhóc biến thành một màn sương đen và biến mất khỏi phòng bệnh.

Dương Bách Xuyên rất ghen tị với tài năng này của những người quỷ tu.

Khoảng mười phút sau, ba mẹ Lâm Hoan bước ra.

“Tiểu Dương, thật sự lần này không biết phải cảm ơn con thể nào nữa, cám ơn con nhiều lằm!” Hà Mai, mẹ của Lâm Hoan không ngừng nói lời cảm ơn.

Ngược lại làm Dương Bách Xuyên trở nên xấu hổ, ba người họ chào nhau. Dương Bách Xuyên đề nghị bác sĩ đến khám tổng thể cho Lâm Hoan, nếu không có gì trở ngại thì hãy cho cô về nhà và phục hồi sức khỏe.

Đề nghị này đã được ba mẹ Lâm Hoan chấp thuận.

Khi bác sĩ đến kiểm tra cơ thể của Lâm Hoan, một số bác sĩ trông rất bất ngờ. Trong khi tuyên bố có phép lạ, mặt họ cũng bỏng rát. Buổi sáng vừa thông báo bệnh tình nguy kịch cho người nhà bệnh nhân mà không ngờ chỉ sau một đêm mà đã hoàn toàn bình phục.

Đây như là một cái tát vào mặt, anh ta liên tục hỏi Lâm Hoan về tình trạng thể chất của cô, liệu cô có đang uống thuốc hay gì đó không.

Ba mẹ của Lâm Hoan được Dương Bách Xuyên giúp đỡ, kiên quyết nói rằng không làm gì cả, Dương Bách Xuyên đã dặn họ không được nói cho họ biết những gì về y học, hai vợ chồng đương nhiên sẽ không nói cho bất kì ai biết.

Kết quả kiểm tra toàn diện cho thấy Lâm Hoan đã hoàn toàn bình phục, ngoại trừ cơ thể vẫn còn hơi yếu còn lại thì không có bệnh gì khác nữa.

Đêm hôm đó cô được xuất viện.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, thư ký của Lâm Chấn Hải đã lái xe đưa Lâm Hoan về nhà để hồi phục sức khỏe.

Tuy nhiên, Lâm Hoan nói: “Ba mẹ, con muốn đến nhà của Dương Bách Xuyên để nghỉ ngơi, nhà cậu ấy ở gần Lê Sơn, có môi trường tốt. Ngoài ra, có cậu ấy ở bên cạnh con, cậu ấy có thể giúp con chăm sóc cơ thể nữa, được không ạ?”

Lúc nói ra chuyện này mặt Lâm Hoan đỏ bừng lên.

Cô cũng chớp mắt với Dương Bách Xuyên.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nóng lòng muốn tát cho cái thật mạnh vào cái miệng của mình, lúc trước nói cho Lâm Hoan biết chuyện anh chuyển nhà, không ngờ cô gái này lại có dũng khí như vậy, còn bảo muốn sống ở nhà anh trước mặt ba mẹ cô nữa chứ.

Nhưng may mắn thay, lý do là đủ, Dương Bách Xuyên là một bác sĩ nên có thể dễ dàng điều dưỡng cơ thể của cô.

Lâm Chấn Hải và Hà Mai nhìn nhau, cả hai đều thấy nụ cười trong mắt nhau.

Bọn họ đều là người từng trải, nếu không phải rõ ràng con gái và Dương Bách Xuyên chỉ là bạn học bình thường thì cũng vô ích.

Lâm Chấn Hải là người nghiêm khắc, không muốn con gái đi, nhưng mẹ của Lâm Hoan lại như môt bà mẹ vợ nhìn thấy con rể càng ngày càng vui vẻ, hài lòng gật đầu, dù sao con gái bà cũng đã lớn rồi, lần này chính là Dương Bách Xuyên đã cứu sống con gái mình., Người đàn ông trẻ tuổi là một người tài năng và có y thuật cao, nghe nói còn sống ở Lê Sơn, điều kiện sẽ không tệ. Toàn bộ cố đô đều biết rằng khu vực Lê Sơn là một khu biệt thự sầm uất.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 507



Bà ấy cười nhẹ nói: “Được chứ được chứ, mẹ rất yên tâm khi có bác sĩ Dương chăm sóc cho con, nhưng ba mẹ không biết Tiểu Dương có thấy tiện hay không thôi.

“Bác sĩ Dương, có tiện cho cậu không?” Lâm Hoan mỉm cười nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, ánh mắt đầy đe dọa, nếu như Dương Bách Xuyên dám nói một lời, cô sẽ tức giận ngay tại chỗ.

Dương Bách Xuyên thì sao?

Có mặt ba mẹ của Lâm Hoan ở đây, cùng ánh mắt đe dọa của Lâm Hoan, anh thật sự không dám nói lời xúi quẩy, chỉ có thể cảm thấy chua xót trong lòng, trên mặt nở nụ cười nói: “Dì đừng lo, nhà con rất lớn và thuận tiện, con sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Hoan nên chú dì cứ yên tâm.”

“Vậy được rồi, vậy làm phiền Tiểu Dương nhé, ngày mai chúng ta sẽ đến gặp Hoan Nhi, chắc là được nhỉ?” Hà Mai cười nói. Sau khi bệnh của Lâm Hoan được chữa khỏi, bà ấy không còn hoảng loạn như trước đây nữa, nói một cách trang nghiêm, đôi mắt của bà ấy đầy sự tinh anh.

“Không sao, chú và dì đến là vinh dự của cháu. Mọi người luôn luôn được chào đón.” Dương Bách Xuyên trái lương tâm nói.

“Vậy thì làm phiền cậu nhé, hãy chăm sóc cho Hoan Nhi của chúng tôi, hai người bọn tôi đi trước nhé?” Hà Mai mặt hắc tuyến trừng mắt nhìn Lâm Chấn Hải, kéo ông ấy lên xe rồi rời đi..

Sau khi nhìn bố mẹ mình rời đi, Lâm Hoan nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Sao thế? Trông cậu hình như không muốn tôi đến nhà cậu à?”

“Sao có thể, hehe, có chuyện này tôi phải nói trước với cậu, tôi còn có ba bệnh nhân nữ ở nhà nữa.” Dương Bách Xuyên rất áy náy, khi nói vậy thì giọng anh càng nhỏ hơn.

Mặc dù ba người phụ nữ trong gia đình không liên quan gì đến anh, nhưng anh sợ Lâm Hoan hiểu lầm, nghĩ xong vẫn nghiến răng nói trước, để sau này đừng có hiểu lầm gì nữa. Sẽ rất tệ nếu phụ nữ chèn ép hiểu lầm nhau.

Nghe những gì mà Dương Bách Xuyên nói, trong mắt Lâm Hoan hiện lên vẻ thất vọng, nhìn bộ dạng sợ mình tức giận, cuối cùng bật cười nói: “Là bệnh nhân nữ, không phải chỉ có ba nữ sao, tôi đến đó là để bồi dưỡng cơ thể, không phải đi đánh nhau, đi thôi nào bác sĩ Dương.”

“Ha ha, tôi biết Hoan Nhi là một người thấu tình đạt lý mà!” Dương Bách Xuyên vừa táo tợn vừa nói lời xu nịnh.

Họ vừa nói chuyện vừa bước vào trong xe đi đến biệt thự.

Trên đường đi, Lâm Hoan hỏi, “Ba bệnh nhân nữ đều là phụ nữ của cậu phải không?”

Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi đẩy trán, trừng mắt nói: “Đừng có nói bậy, sao có thể được, thực sự chỉ là bệnh nhân thôi.”

“Nhìn bộ dạng chột da của cậu, dù sao tôi cũng không quan tâm cậu có bao nhiêu phụ nữ… Dù sao cũng chẳng có gì đáng nói cả.”

Lâm Hoan đỏ mặt nói thầm thì trong miệng.

Dương Bách Xuyên đã hiểu được ý của cô một chút, nhưng vào lúc này, anh chỉ có thể giả vờ như bị điếc không nghe được gì cả.

Ban đầu anh và Lâm Hoan rất đam mê, nói trắng ra là giống như kiểu kẻ muốn cho người muốn nhận,

Tuy nhiên, vì Dương Bách Xuyên đã biến Lâm Hoan trở thành người phụ nữ của anh, nên anh không mặc kệ cô được.

Bây giờ, điều làm anh lo lắng là trình độ của Triệu Nam, Bây giờ biệt thự cộng với Lâm Hoan là bốn người phụ nữ, Triệu Nam cũng sống trong khu biệt thự, nếu gặp nhau ngày đó sẽ rất xấu hổ, nói đến đây, mấy ngày nay anh đều không đi làm nên sẽ chuẩn bị cho ngày mai, nên ngày mai phải chuẩn bị đến đó kiểm tra một chút.

Trở lại biệt thự, Độc Cô Vô Tình, Lục Vũ Thư và Khưu Vân đều đang xem TV trong phòng khách.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 508



Sau khi bước vào, Dương Bách Xuyên sợ có vài người phụ nữ hát nên cau mày chuẩn bị giới thiệu Lâm Hoan với ba người, nhưng chưa kịp nói gì thì Lâm Hoan đã nói trước: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lâm Hoan là bạn cùng lớp của anh ấy đã đến nhờ anh ấy giúp tôi chăm sóc sức khỏe.”

Lâm Hoan mỉm cười giới thiệu bản thân một cách hào phóng, nhưng Dương Bách Xuyên lại thở dài ra một hơi.

Về phần ba cô gái Độc Cô Vô Tình, có lẽ đó là lý do hôm nay họ mất bình tĩnh, họ không để lộ bất kỳ vẻ mặt nào với Lâm Hoan, nhưng ba người họ đã nghe thấy cô tự nhận là bạn cùng lớp của Dương Bách Xuyên rồi.

Mọi thứ dường như hài hòa, trái tim của Dương Bách Xuyên đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau khi mấy người phụ nữ giới thiệu lẫn nhau, Khưu Vân dù là người ít nói nhưng vẫn mở miệng nói: “Thưa ngài, chị Lâm Hoan, mọi người cùng vào ăn cơm đi, tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho mọi người rồi.” Khưu Vân tuy lầm lì nhưng ánh mắt rất tốt, năng lực quan sát cũng rất mạnh, không hổ danh là một sát thủ.

Dương Bách Xuyên nói lời cảm ơn rồi đưa Lâm Hoan đến nhà ăn ăn cơm, anh không biết ai đã làm bữa ăn, nhưng nó trông rất ngon.

Sau khi ăn xong, Dương Bách Xuyên đưa Lâm Hoan đi tìm một phòng để ở, Lâm Hoan hỏi Dương Bách Xuyên đang ở phòng nào, Dương Bách Xuyên nói anh đang sống một mình trên tầng ba.

Nhưng mà Lâm Hoan nhất định muốn ở lầu ba thì có thể sống ở đó, cô cũng tích hợp ý đồ của Dương Bách Xuyên, dù sao lầu ba cũng có bốn phòng, cũng đủ rộng rãi.

Lúc này cũng đã hơn mười giờ, Dương Bách Xuyên trở về phòng tắm rửa chuẩn bị tĩnh tâm nghỉ ngơi.

Nhưng không mất bao lâu, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, trong bóng tối không cần nhìn kỹ cũng biết đó là Lâm Hoan.

Lâm Hoan từ từ đi tới, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, đến bên giường đã cởi bỏ áo ngủ, bộ dáng ưu nhã nóng bỏng trong bóng đêm.

Nhưng đối với một người tu luyện như Dương Bách Xuyên với thị lực phi thường thì có bật đèn hay không cũng không khác biệt là mấy.

Nhìn thấy dáng người bốc lửa của Lâm Hoan, toàn thân anh nóng lên hừng hực, anh không kìm được nữa mà nhào tới kéo Lâm Hoan đ è xuống giường.

Cảm giác đầy đặn khiến anh mê đắm, anh dùng tay dạo quanh cơ thể mịn màng của Lâm Hoan.

Từ trong bóng tối truyền ra tiếng kêu nhỏ nhẹ của Lâm Hoan.

Không lâu sau, trong phòng vang lên những âm thanh r*n r* rất lớn.

Lúc này, Khưu Vân đang sống ở tầng hai, nóng bừng cả người nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, có thể nghe rõ tiếng nam nữ phát ra từ tầng ba.

Cả Độc Cô Vô Tình và Lục Vũ Thư, những người cũng sống ở tầng một, đều nghe thấy âm thanh ở trên tầng ba.

Ba cô gái sống ở tầng dưới, đừng nói đến linh hồn song sinh của Lục Vũ Thư, Thần Hồn của Kim Đan kỳ vô cùng mạnh mẽ, thính lục tất nhiên vượt xa tất cả mọi người trong biệt thự, thậm chí Lục Vũ Thư còn đang nghe thấy tiếng kêu từ tầng ba vọng tới, cô vô thức thả linh thức ra kiểm tra.

Kết quả là cô hoàn toàn hôn mê, trong linh thức cô nhìn thấy rõ Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan, cô vội vàng thu hồi linh thức lại, trong lúc nhất thời mặt đỏ tới mang tai, trong lòng xì một tiếng khinh miệt, sau đó trùm chăn tiếp tục ngủ, nhưng một lúc sau cô vẫn không thể kìm lòng khi nghe âm thanh kỳ quái này...

Mặc dù Độc Cô Vô Tình và Khưu Vân không phải là người tu luyện, nhưng họ cũng là những cổ võ giả Ám Kình, thính lực của họ cũng khác hẳn người thường, rõ ràng đã nghe được âm thanh từ tầng ba.

Đêm nay, ba cô gái mất ngủ...

Mà trong phòng của Dương Bách Xuyên, sau một trận mây mưa, Lâm Hoan đã tước vũ khí xơ lụi thành mì sợi, nếu không phải Dương Bách Xuyên lo lắng người Lâm Hoan đang nóng như lửa đốt, cô vừa mới bị bệnh nặng khỏi, thậm chí anh muốn vài lần nữa.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 509



Tác dụng của đan Bồi Nguyên rất mạnh mẽ, sau khi xuất viện về biệt thự được vài giờ thể lực của Lâm Hoan đã tăng lên, mặc dù nhìn cô vẫn gầy yếu như trước nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, đan Bồi Nguyên giúp hồi phục rất tốt.

Sau khi Dương Bách Xuyên kiểm tra cơ thể cô lần nữa, anh lấy nửa viên đan Bồi Nguyên còn lại cho cô uống.

Không lâu sau, Lâm Hoan được bơm đầy máu phục sinh, hai người tiếp tục quấn quýt không rời...

...

Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, cả hai cùng rửa mặt rồi xuống nhà.

Ba người Độc Cô Vô Tình, Khưu Vân và Lục Vũ Thư đang ăn sáng, thấy Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan lần lượt đi xuống, mặt ba người phụ nữ không hẹn mà cùng đỏ bừng lên.

m thanh đêm qua thật sự là... Bây giờ nghĩ lại khiến cả người bọn họ cảm thấy nóng bừng.

Ngược lại, Dương Bách Xuyên thấy ba cô gái nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái, có chút không hiểu, Lâm Hoan ở sau lưng cũng vậy, không hiểu tại sao ánh mắt ca cô gái lại quái dị như vậy.

Nhưng mà, ba cô gái nhìn anh ăn cho tới khi nào xong mới thôi, rồi lại nhìn Lâm Hoan, sau đó giải thích ngượng ngùng đỏ mặt, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra điều gì đó, mặt dày không khỏi đỏ lên, ho hai tiếng rồi vội vàng đi xuống tầng hầm.

Bây giờ anh đã hiểu rồi, có thể là do âm thanh tối qua quá lớn, ba cô gái Độc Cô Vô Tình đã nghe được tiếng gì đó.

Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Diệc Phàm cảm thấy phiền muộn, nghĩ rằng ba hai người bọn họ là cổ võ giả Ám Kình, là một người tu luyện, thính giác của họ vượt xa người thường, nghe được một số âm thanh không dành cho thiếu nhi là chuyện bình thường.

"Không còn quyền riêng tư nữa. Xem ra phải tìm cách mới được." Dương Bách Xuyên đi xuống mật thất dưới tầng hầm, đến xem cô nhóc Ngô Mặc Thu đã về chưa.

Khi đi xuống dưới, Dương Bách Xuyên tìm xem xem có mảng nào có thể cách âm và bảo vệ sự riêng tư không, nếu sau này không có sự riêng tư thì làm sao anh có thể vui vẻ chơi đùa được?

Cách âm trong phòng dù tốt đến đâu cũng chỉ có tác dụng đối với người bình thường, đối với cổ võ giả mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Nhưng mà, nghĩ đến việc tối hôm qua ba cô gái Độc Cô Vô Tình nghe thấy anh và Lâm Hoan làm ồn, không biết ba người họ sẽ xảy ra tình huống gì, chắc hẳn rất đặc sắc, ha ha...

Khi đi vào mật thất dưới lòng đất, từ xa anh đã nhìn thấy ba người Kiều Phúc đầu ở đây.

Nhưng mà, lúc này nhìn ánh mắt của Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ lại có vẻ kỳ quái, muốn cười nhưng không dám.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ, trong lòng không khỏi gào thét: "Đúng là không thể nào sống nổi nữa rồi..."

Không cần hỏi chuyện hoang đường cả đêm hôm qua, Kiều Phúc và Ngô Mặc Thu cũng đã nghe thấy.

Trong ba người, chỉ có cô nhóc Ngô Mặc Thu là có vẻ mặt bình thường, cuối cùng cũng để cho Dương Bách Xuyên lấy lại được một chút mặt mũi, may mà Tiểu Lolita không nghe thấy, hoặc là nói không biết chuyện nam nữ.

"Khụ khụ..." Dương Bách Xuyên cố ý ho khan hai tiếng để che dấu vẻ xấu hổ trên mặt, hỏi: "Tối hôm qua Thu Nhi về lúc nào vậy? Sao không bảo anh, có phát hiện gì không?"

"Chủ nhân, tối hôm qua Thu Nhi về lúc nửa đêm, Thu Nhi đi tìm chủ nhân, thế nhưng sau khi tới cửa phòng chủ nhân thì nghe trong phòng có tiếng kêu, em cho rằng chủ nhân bị bệnh, nhưng chị hai và anh Kiều Phúc không cho em gõ cửa, còn nói chủ nhân đang luyện công, rõ ràng chủ nhân đang luyện công mà sao lại lớn tiếng như vậy, còn có giọng của phụ nữ, chủ nhân có phải anh đang luyện công đâu?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back