Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 470



Nhân cơ hội này, Dương Bách Xuyên ôm Khâu Vân lăn đến góc tường, dặn dò cô trốn kỹ. Nhưng đúng lúc này anh ngửi thấy được một mùi máu tươi, phát hiện phía sau lưng của Khâu Vân thấm đẫm máu.

Anh biết ngay vừa rồi cô nhóc này cứu anh nên mới bị trúng đạn, nhưng cũng may không trí mạng.

Trong lòng bùng lên cơn giận dữ, gầm to một tiếng, thả người bay ra ngoài cửa sổ.

Trong đại viện ngoài cửa sổ, có mười mấy danh thủ cầm súng hoặc võ cổ giả cầm đao kiếm, không cần hỏi cũng biết tất cả những người này là thành viên sát thủ Xương Hoa. Tu vi cao, nhưng phần lớn là Minh Kình, tu vi cao nhất là Ám Kình tầng năm.

Không cần tốn nhiều sức Dương Bách Xuyên có thể giế t chết những người này, nhưng bởi vì Khâu Vân bị thương nên trong lòng rất nghẹn khuất, ra tay không chút lưu tình. Dương Bách Xuyên thả linh thức ra, dùng thân pháp và chiêu thức của Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, giế t chết bọn họ như gió cuốn mây tan.

Trong phút chốc trong sân liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, chỉ cần bị kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên chạm phải, tất cả đều đầu mình hai nơi.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Dương Bách Xuyên đã chém giết hơn nửa.

Sau đó một vài người sợ hãi, kinh hoảng chạy trốn.

Đối với những người chạy trốn này, Dương Bách Xuyên không có hứng thú đuổi theo, đều là mấy tên sát thủ có nội lực không sâu, không gây nên nổi sóng gió. Anh còn đang lo lắng cho vết thương của Khâu Vân trong hầm trú ẩn và Trần Bách Vạn đang chạy trốn.

Giế t chết Trần Bách Vạn mới có thể giải quyết triệt để hang ổ sát thủ Xương Hoa ở Tây Bắc.

Nhìn đống thi thể nằm ngang dọc trong viện, Dương Bách Xuyên dùng Chân Nguyên Ly Hỏa, hủy xác xóa dấu vết.

Sau đó trở lại hầm trú ẩn, chữa trị vết thương cho Khâu Vân.

Vết thương của cô nằm ở xương quai xanh, viên đạn mắc kẹt trong xương cốt, trên trán đầy mồ hôi.

Dương Bách Xuyên xé rách quần áo của cô, lộ ra tấm lưng trắng tinh, sắc mặt của Khâu Vân đỏ bừng, nhưng cô không nói gì, cô biết Dương Bách Xuyên muốn chữa thương cho mình.

“Cố chịu đựng, tôi lấy viên đạn ra cho cô.”

“Tiên sinh cứ làm đi, tôi chịu đựng được.”

Dương Bách Xuyên cũng không nói nhiều, dùng tay ấn ở trên miệng vết thương của Khâu Vân, vận chuyển công pháp, mạnh mẽ hút viên đạn ra bên ngoài.

Khác với lần hút viên đạn của Ninh Kha ra, lần này tu vi của Dương Bách Xuyên tăng lên rất nhiều, tốc độ cũng nhanh không ít.

Tầm năm phút sau, viên đạn bị anh hấp thụ ra, sau đó dùng chân khí khôi phục lại miệng vết thương cho Khâu Vân.

Rất nhanh miệng vết thương đã dần phục hồi lại, lúc này không còn trở ngại, Dương Bách Xuyên dừng tay.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 471



Nhưng chuyện này lại làm anh cảm thấy xấu hổ, anh xé rách quần áo của con gái nhà người ta, trình độ rách nát đến mức không thể mặc được. Phần lớn phía sau lưng lộ ra bên ngoài, làn da bóng loáng làm anh nuốt nước miếng, nhưng vẫn cởi áo của mình khóa lên trên người cô.

Nhưng anh lại không biết, chỉ với hành động nho nhỏ này của mình đã làm cho trong lòng của Khâu Vân dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Cô còn tưởng rằng sau khi chị gái chết, cô sẽ trở thành người cô đơn nhất trên đời này. Nhưng sự cẩn thận của Dương Bách Xuyên đã làm cho cô cảm thấy an toàn và ấm áp, sâu trong lòng sinh ra một cảm giác ngọt ngào, ngay cả chính cô cùng không biết vì sao, nhưng lại rất thích loại cảm giác này.

Một sát thủ đ*ng t*nh, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng hai người lại không hề biết gì.

Mặc dù miệng vết thương của Khâu Vân đã khép lại, nhưng sắc mặt của cô vẫn trắng bệch, còn bị giam giữ trong nhà giam hơn mười ngày, tố chất thân thể đã rất suy nhược. Lúc Dương Bách Xuyên đỡ cô đứng dậy, cô đứng không vững ngã vào trong lòng ngực của Dương Bách Xuyên.

Thân thể mềm mại ấm áp thơm dịu ở trong lòng ngực làm cho Dương Bách Xuyên rất động lòng. Nhưng anh cũng biết rõ tình trạng thân thể của Khâu Vân, sau khi nghĩ lại lật tay lấy ra một viên đan Bồi Nguyên từ trong hồ Càn Khôn, nói với Khâu Vân: “Há mồm nuốt viên đan dược này xuống, bổ sung thể lực.”

Đối với sự quan tâm của Dương Bách Xuyên, Khâu Vân ngây người, trong lòng cô dâng lên từng trận cảm động, hốc mắt dần ướt át, cũng không hỏi Dương Bách Xuyên đây là đan dược gì. Dù sao lúc này cho dù trong tay của Dương Bách Xuyên là thuốc độc cô cũng sẽ nuốt xuống.

Vừa vào miệng đan dược đã tan, trong cơ thể sinh ra dòng khí mạnh mẽ, sắc mặt của Khâu Vân thay đổi, lập tức vận chuyển tâm pháp Xương Hoa.

Nhưng lại nghe thấy Dương Bách Xuyên nói: “Tôi dạy cho cô một bộ tâm pháp có thể nhanh chóng hấp thụ đan dược, niệm theo tôi…”

Khâu Vân cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn làm theo những gì Dương Bách Xuyên nói.

Mười mấy phút sau, cô đã hấp thu gần hết tác dụng của đan dược trong cơ thể, cảm giác được tình trạng suy yếu của thân thể dần dần biến mất, tinh thần rất tốt. Cô là võ cổ giả, tất nhiên có thể hiểu được bộ tâm pháp của Dương Bách Xuyên truyền thụ cho cô tốt hơn tâm pháp của Xương Hoa rất nhiều.

Cô âm thầm thề trong lòng, nghiêm khắc tuân theo di nguyện của chị gái, ở lại bên cạnh Dương Bách Xuyên báo ơn.

“Cô cảm thấy thế nào?” Sau khi thu hồi công lực, Dương Bách Xuyên hỏi.

Tâm pháp anh truyền thụ cho Khâu Vân chính là công pháp tu chân《Tử Hà Quyết》, là một pháp quyết thích hợp cho phụ nữ tu luyện.

Vì sao lại truyền thụ 《Tử Hà Quyết》cho Khâu Vân, bởi vì trong lúc chữa thương anh phát hiện trong cơ thể của cô gái này có linh căn, hơn nữa thể chất võ cổ giá rất tốt, rất phù hợp để tu chân, quan trọng hơn vừa rồi cô đã đỡ súng cho anh.

Hơn nữa truyền thụ phương pháp tu chân cho cô bởi vì một viên đan Bối Nguyên có rất nhiều tác dụng, không thể lãng phí. Bây giờ anh bắt đầu có ý thức bồi dưỡng thu nạp thế lực cho bản thân, hy vọng có thể hình thành được một thế lực cho riêng mình, sau này không phải lo lắng khi đối mặt với tổ chức sát thủ Xương Hoa.

“Cảm ơn tiên sinh truyền thụ, sau này Khâu Vân sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp tiên sinh.” Khâu Vân đỏ mặt nói.

Dương Bách Xuyên cười, anh đang chờ Khâu Vân tỏ thái độ này, người thứ hai tu luyện Tử Hà Quyết đã xuất hiện.

20230401040224-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 472



Trong giường đất là một lối đi bí mật nhỏ, bên trong không bật đèn, linh thức của Dương Bách Xuyên chỉ có thể phóng xa 9 mét, trong phạm vi 9 mét không có bất cứ điều khả nghi nào.

Hai người đi vào, bên trong hẹp hòi tối tăm, nhưng đối với người có linh thức như Dương Bách Xuyên thì điều này không ảnh hưởng gì cả.

Địa đạo ở nơi này khác với trước khi đi vào, giống như là một địa đạo độc lập, đi mấy chục mét vẫn không có ngã rẽ, hơn nữa lối đi vẫn luôn kéo dài xuống dưới theo góc nghiêng 30 độ.

Dương Bách Xuyên và Khâu Vân đi trong địa đạo đen nhánh, bởi vì có sự tồn tại của linh thức nên không bị ảnh hưởng gì, trực tiếp đi về phía trước…

Đi tầm hơn cây số, linh thức của Dương Bách Xuyên phát hiện ra không gian đột nhiên rộng ra. Địa đạo nơi này không có dấu vết mở ra của con người, hoàn toàn được tạo thành từ hang động đá vôi tự nhiên.

Độ nghiêng 30 độ hạ xuống gần nghìn mét, tương đương với chiều dọc khoảng 300 mét, nói cách khác bọn họ đi xuống một nơi có độ sâu gần 300 mét dưới lòng đất.

Dựa theo hoàn cảnh địa lý, đất bazan nguyên sinh của cao nguyên badan là các trầm tích bụi aeolian được hình thành trong điều kiện khí hậu khô và lạnh của kỷ băng hà đệ tứ. Đất bazan thứ cấp được biến đổi từ đất bazan nguyên sinh nhờ phù sa, đất bồi cải tạo thành. Ở thời kỳ tích tụ đất bazan của kỷ đệ tứ cùng với thời kỳ băng hà, trong chu kỳ khí hậu xen kẽ, các địa tầng badan đã cho thấy sự thay đổi và tái sinh của đất bazan.

Đây cũng là khu vực bị xói mòn đất nghiêm trọng nhất và môi trường sinh thái yếu ớt nhất trên thế giới, địa hình dốc từ Tây Bắc xuống Đông Nam. Ngoại trừ có nhiều núi đá bao trùm, phần lớn bị bao phủ bởi lớp đất bazan dày đặc. Thời gian dài bị nước chảy ăn mòn, dần dần hình thành cảnh quan thiên nhiên với hàng nghìn khe núi và địa hình bị chia cắt.

Địa hình nhấp nhô với núi, đồi, đồng bằng và thung lũng rộng lớn cùng với sự tồn tại và bao quanh bởi các dãy núi. Cao nguyên badan giàu than đá, dầu mỏ, bôxit và các nguồn tài nguyên khác, đồng thời cũng là nguồn dự trữ năng lượng và hóa chất quan trọng của Hoa Hạ. Đất bazan mịn, đất mềm, giàu dinh dưỡng và nguồn khoáng chất phong phú, có lợi có canh tác, có lịch sử khai hoang nông nghiệp lâu đời ở các lưu vực và thung lũng sông.

Trừ các núi đá, trên cao nguyên được bao trùm bởi tầng badan dày, độ dày của lớp đất bazan tầm 50-80 mét, độ dày dày nhất tầm 150 đến hơn 200 mét.

Nói cách khác, lúc này bọn họ đã rời khỏi độ bao trùm của lớp đất bazan, hang động đá vôi này được cấu thành từ nham thạch màu xanh xám.

Dương Bách Xuyên tùy tay thử độ cứng rắn của nham thạch, có lẽ là nguồn quặng quý hiếm nào đó. Anh hoàn toàn không nghĩ đến một địa đạo nối liền xuống lòng đất lại trực tiếp xuyên qua tầng badan, xuống thẳng hang động đá vôi dưới nền nham thạch.

Ngoại trừ thông đạo hẹp hòi để đi xuống, nơi này hoàn toàn là dấu vết của thiên nhiên, có lẽ là hang động đá vôi tự nhiên được hình thành từ vô số năm trước.

Trong lòng đoán có thể Đại Tây Bắc cũng là một đại dương lớn trong kỷ băng hà, nhưng sau vô số năm vận động của lớp vỏ Trái Đất, nước biển khô cạn, và sự tan chảy của các sông băng đã biến nơi này thành cao nguyên badan.

Có lẽ hang động đá vôi này chính là địa hình chân thật ở một giai đoạn nào đó của vùng Đại Tây Bắc thời cổ.

Dương Bách Xuyên nghĩ có lẽ lối đi bí mật này đã có từ rất nhiều năm trước, được tổ tiên của Khâu Vân từ thời kỳ giặc cỏ phát hiện, bây giờ bị Trần Bách Vạn phát hiện. Cũng không biết anh ta chạy trốn từ nơi này hay dùng một thông đạo khác để chạy trốn.

Nếu chạy trốn bằng thông đạo này, Trần Bách Vạn đã chạy thoát hay chưa?

Địa thể của hang động đá vôi này bằng phẳng, toàn bộ hang động đá vôi có chút ẩm ướt, cao tầm bốn năm mét.

Tiếp tục đi về phía trước vài phút, đột nhiên bên tai của Dương Bách Xuyên vang lên âm thanh dòng nước.

Phản ứng đầu tiên là sông ngầm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 473



Đứng tại chỗ nghe, quả nhiên là âm thanh của dòng nước, âm thanh không nhỏ, có lẽ là một dòng sông ngầm rất lớn.

Thúc giục Khâu Vân chạy nhanh đuổi đến đó.

Chưa đi được mấy bước đã thấy ánh sáng xuất hiện phía trước, quả nhiên có người.

Từ xa nhìn thấy ba bóng người, trong tay cầm đèn phin, bên cạnh ba người đó là một dòng sông ngầm có bề rộng hơn 20 mét, cạnh bờ có một con thuyền, hình như đang dọn đồ lên trên thuyền.

Dương Bách Xuyên quen biết cả ba người này.

Một trai hai gái, nam chính là Trần Bách Vạn, hai nữ một người là người phụ nữ từng vụng trộm với tên người mù, người còn lại là nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm, người đã từng chặn giết anh cùng với Trần Bách Vạn.

“Nhanh chóng lấy hết đá quý và vàng đi, những cái khác không cần mang theo ~” Trong âm thanh của Trần Bách Vạn lộ ra sự nôn nóng, bộ dáng có tai họa sắp đến.

Hôm nay anh ta đã bị Dương Bách Xuyên dọa đến, từ giây phút Dương Bách Xuyên dùng kiếm chém đứt đầu của Mã Hưng Điền, anh ta biết mình không có sức chống lại. Mặc dù lúc đó còn có một cao thủ dùng độc ở, nhưng Trần Bách Vạn và tên người mù không hòa thuận, không dám đặt hết hy vọng lên trên người tên người mù, nên đã chạy trốn từ địa đạo dưới giường đất trong nội thất.

Sau khi đi vào lối đi bí mật, anh ta vội vã tìm được hai người phụ nữ của mình, chuẩn bị mang theo bọn họ và đống của cải được tích lũy từ nhiều năm chuẩn bị chạy trốn bằng sông ngầm.

Vài chục năm trước, sau khi phát hiện nơi này có bảo tàng được giặc cỏ để lại, Trần Bách Vạn vẫn luôn tìm kiếm ba mẹ của Khâu Vân để lấy được tin tức về bảo tàng dưới hang động đá vôi, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Tìm kiếm mười mấy năm, gần như đào hết ba thước đất của hang động đá vôi này vẫn không tìm được bảo tàng, nhưng lại phát hiện được một con đường nối liền với bên ngoài ở nơi này, đi theo sông ngầm ra thẳng chỗ gần huyện Khánh, là một thông đạo bí mật dùng để chạy trốn.

Trải qua khai phá xây dựng lại, cuối cùng có thể dùng một con thuyền nhỏ để chèo ra ngoài. Hôm nay Dương Bách Xuyên giết đến hang ổ, anh ta chỉ có thể chạy trốn từ chỗ này, mang theo cả của cải cất giấu ở nơi này.

Dương Bách Xuyên cho Trần Bách Vạn một loại cảm giác chết chóc, quá mức tà ác. Anh ta không dám đảm bảo tên người mù có thể bắt được Dương Bách Xuyên, cũng không dám đảm bảo Dương Bách Xuyên có thể chạy trốn khỏi tay của tên người mù hay không, sau đó phát hiện lối đi bí mật đuổi theo, vì vậy anh ta vô cùng sốt ruột.

Cảm thấy trong lòng cực kỳ hốt hoảng.

Từ xa Dương Bách Xuyên nhìn thấy ba người Trần Bách Vạn đang dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, nở nụ cười lạnh lùng, nhảy lên dùng kiếm đâm thẳng về phía Trần Bách Vạn.

Trần Bách Vạn giống như vừa may mắn chạy thoát khỏi móng vuốt của chim ưng, trong lòng vô cùng cảnh giác. Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên ra tay đâm kiếm đến, anh ta đã cảm giác được sự kỳ lạ trong luồng gió. Đột nhiên quay đầu, sau khi thấy rõ Dương Bách Xuyên dùng kiếm đâm đ ến, cả người bị dọa sợ run lẩy bẩy.

Thấy mũi kiếm của Dương Bách Xuyên đến gần, không kịp tránh né, anh ta cũng không nắm chắc có thể đỡ được kiếm của Dương Bách Xuyên hay không, thuận tay đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, đỡ một kiếm của Dương Bách Xuyên, sau đó không quay đầu lại nhảy thẳng vào trong sông ngầm.

“Phụt ~ a ~”

Dương Bách Xuyên cũng không ngờ được Trần Bách Vạn lại không biết xấu hổ thẳng tay như vậy, đẩy người phụ nữ từng vụng trộm với tên người mù làm bia đỡ đạn, ngay lập tức người phụ nữ này bị một kiếm của anh đâm chết tại chỗ.

Trần Bách Vạn cũng đã nhảy vào sông ngầm chạy trốn, lúc này Khâu Vận lớn tiếng nói: “Tiên sinh, cẩn thận ~”

Không cần Khâu Vân nhắc nhở, anh đã cảm nhận được có người đánh lén sau lưng, thuận thế đâm thẳng kiếm ra sau.

“Keng ~”

“A ~”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 474



Là Vương Nghệ Lâm dùng kiếm đâm phía sau lưng anh, bị một kiếm của Dương Bách Xuyên trực tiếp chặt đứt thanh kiếm trong tay cô ta, sau đó giế t chết cô ta.

Lúc này cả hai người phụ nữ của Trần Bách Vạn đã chết dưới kiếm của Dương Bách Xuyên, nhưng Trần Bách Vanh đã nhảy vào trong bóng tối đen nhánh.

Nhìn sông ngầm sâu thẳm không chút gợn sóng, Dương Bách Xuyên cũng không nhảy xuống nước đi tìm Trần Bách Vạn. Nơi này là sông ngầm, có lẽ có sinh vật nào đó tồn tại, không đáng mạo hiểm với một nơi không biết.

Hơn nữa Trần Bách Vạn nhảy vào sông ngầm có thể giữ được mạng sống hay không vẫn còn là ẩn số, anh chỉ cần canh giữ trên bờ quan sát. Nếu anh ra hiện ra khỏi mặt nước sẽ dùng kiếm chém chết anh ta, nếu không ra, Dương Bách Xuyên cảm thấy tỷ lệ sống sót trong sông ngầm là rất nhỏ.

Nhìn hai người phụ nữ chết dưới mũi kiếm của mình, Dương Bách Xuyên thở dài, dùng Chân Nguyen Ly Hỏa đốt cháy thi thể của bọn họ.

Thật ra trong lòng anh không quá nguyện ý giết phụ nữ, người phụ nữ đầu tiên bị Trần Bách Vạn đẩy ra lại đâm thẳng vào mũi kiếm của anh.

Người phụ nữ thứ hai, Vương Nghệ Lâm, cô ta muốn ám sát anh nên đã bị giế t chết trong tư thế vung kiếm.

Nghe thấy tiếng bước chân của Khâu Vân từ nơi xa truyền đến, Dương Bách Xuyên phất tay thu nạp mấy cái rương nhỏ được buộc chặt trên thuyền nhỏ vào trong không gian Càn Khôn. Anh không muốn để Khâu Vân nhìn thấy anh sử dụng không gian Càn Khôn.

Lúc trước nghe được Trần Bách Vạn nói đến vàng, có lẽ bốn cái rương này chính là của cải Trần Bách Vạn tích lũy, tiền tài đưa đến cửa việc gì không lấy.

Chờ Khâu Vân đến, hai người cầm đèn pin trên mặt đất quan sát mặt nước trong sông ngầm, xem xem Trần Bách Vạn có chui ra hay không!

Đợi hơn nửa giờ, trong sông ngầm không hề có bọt sóng nổi lên.

Vì tìm kiếm tung tích của Trần Bách Vạn, Dương Bách Xuyên đã đi một vòng dọc theo sông ngầm. Khi anh dừng ở một nơi tương đối cao, đột nhiên linh thức truyền đến sự dao động mờ mịt của linh khí.

Cầm đèn pin chiếu sáng xuyên qua, phát hiện ở trong vách núi đối diện bên kia sông có sự dao động của linh khí.

Không gian bên kia sông ngầm hình như rất lớn, hơn nữa nham thạch trong hang động đá vôi có màu sắc đen nhánh như mực, nhìn tư xa không khác gì một không gian đen tối vô hạn không có điểm dừng.

Đột nhiên trong đầu của Dương Bách Xuyên xẹt qua một suy nghĩ, nhớ đến hai câu thơ tình chị gái Khâu Vận đọc trước khi chết.

Tình trong chín biển vắng, ái là đóa hoa cuối bờ bên kia!

Không biết có liên quan đến bảo tàng hay không?

Ban đầu nghe thấy hai câu thơ tình, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy chẳng ra sao, nó không giống thơ tình mà dường như lờ mờ ám chỉ gì đó.

Bây giờ nhìn cảnh tượng bên kia sông ngầm, Dương Bách Xuyên chợt nghĩ tới hai câu thơ tình này.

Tình tan thành nước chảy nơi tăm tối, yêu là hoa cuối bên kia bờ!

Vế đầu có hai từ "tăm tối" và "nước chảy". Sông ngầm có nước, mà vách hang đá vôi đen như mực bên kia bờ sông cùng với khung cảnh u ám dưới lòng đất, dường như có thể miêu tả bằng hai chữ "tăm tối".

Vế thứ hai càng hợp với hoàn cảnh hiện tại, thoạt trông vách đá bên kia sông ngầm tựa như bóng tối vô biên không có tận cùng.

Hai câu thơ tình rất tương đồng với khung cảnh nơi này, phải chăng đây chính là manh mối về kho báu mà tổ tiên của Khưu Vân để lại.

20230402035040-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 475



Mặc dù cho đến bây giờ anh chưa từng gặp người tu chân trên trái đất, nhưng đã thấy di tích tu chân. Sư phụ cũng từng suy đoán có lẽ rất lâu về trước nền văn minh tu chân đã từng tồn tại trên trái đất.

Bộ xương giao long ở hồ Tiên Nữ và di tích mà Tư Không Nguyên để lại trong hang động ở sơn cốc nhỏ nơi Hầu Đậu Đậu sinh sống đã chứng minh điều này.

Vì vậy Dương Bách Xuyên nghĩ rằng nơi này có sóng linh khí chập chờn e là có di tích tu chân.

Không tới xem thử sao có thể cam lòng?

Khoảng cách tầm hai mươi mét, chẳng mấy chốc anh và Khưu Vân đã sang bên kia sông.

Sau khi lên bờ, hai người cố định thuyền bơm hơi rồi tiến về phía trước, những nơi ánh sáng chiếu tới đều là vách hang đá vôi đen kịt.

Không gian nơi này rất cao, khoảng mười mấy mét mới chạm đỉnh.

Hai người mới đi vài bước đã đến trước một vách đá, hết đường rồi.

Vách đá đen như từng ngâm mực, nhìn từ xa thấy đen thùi lùi.

Đến chỗ này thì sóng linh khí mạnh hơn nhiều.

Dương Bách Xuyên cảm nhận thấy linh khí phát ra từ độ cao năm trượng (1 trượng = 3,33 mét). Có điều vách đá trơn nhẵn như dao gọt, không thấy bề mặt có gờ đỡ.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ khó hiểu.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, sau đó dặn dò Khưu Vân cẩn thận, ở lại đây đợi anh lên trên xem thử.

Sóng linh khí phát ra ở chỗ vách đá cao năm trượng, không lý nào anh lại không đi xem.

Khưu Vân không leo lên được chỗ này, nhưng Dương Bách Xuyên thì đơn giản.

Hai tay anh biến thành hai móng vuốt phủ đầy linh khí, thình lình c ắm vào vách đá.

Phập!

Vách đá cứng hơn Dương Bách Xuyên tưởng, hai tay phủ đầy linh khí chỉ có thể c ắm vào vách đá đen thui sâu gần mười centimet, nhưng cũng đủ để anh leo lên vách đá cao năm trượng rồi.

Nhờ có chân khí mạnh chống đỡ, chẳng mấy chốc Dương Bách Xuyên đã leo tới độ cao năm trượng.

Sau khi lên đến nơi anh vẫn không phát hiện ra thứ gì, vách đá trơn nhẵn như mặt kính, dựng thẳng đứng chín mươi độ.

Nhưng rõ ràng là sóng linh khí phát ra từ đây rất mãnh liệt.

Dương Bách Xuyên không tin, nhắm mắt lại rồi dùng linh thức cảm nhận và kiểm tra thật cẩn thận.

Nếu đến linh thức cũng không kiểm tra ra cái gì thì anh đành phải từ bỏ thôi.

Dương Bách Xuyên không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào. Sau khi phóng linh thức ra, Dương Bách Xuyên lập tức chấn động tinh thần, cuối cùng anh đã phát hiện ra điểm bất thường trên vách đá.

Nếu không dùng linh thức cẩn thận quan sát thì đúng là không phát hiện ra được.

Hóa ra trên vách đá bên tay anh có một khe hở nhỏ như sợi tóc.

Đường nét tạo thành từ khe hở là một cánh cửa.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 476



Cánh cửa này cao ba mét, rộng khoảng hai mét.

Mà linh khí chập chờn tỏa ra từ trong đường viền cánh của này.

Đây là một phát hiện lớn đó, Dương Bách Xuyên mừng như nhặt được vàng. Nếu anh đoán không nhầm thì đây là một cánh cửa, phía sau vách đá rất có thể là một không gian khác.

Dương Bách Xuyên giơ tay ra tạo thành một quyền, đồng thời phát động chân khí, sau đó vỗ mạnh vào cánh cửa này.

Rầm rầm rầm!

Quả nhiên ngay sau đó cả vách đá khẽ rung chuyển.

Cánh cửa từ từ mở ra, chứng thực cho suy đoán trong lòng Dương Bách Xuyên.

Đây đúng là một thế giới khác.

Trong này vẫn đen như mực. Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra kiểm tra, nhưng... sau đó anh cực kỳ kinh ngạc bởi vì linh thức vốn luôn hiệu nghiệm của anh bị một sức mạnh vô hình cản bên ngoài cánh cửa, không thể tiến vào kiểm tra.

Sốc quá chừng!

Cánh cửa này có thể ngăn cản linh thức ư?

Nơi này không tầm thường!

Nhưng càng như vậy thì Dương Bách Xuyên càng tò mò, rốt cuộc đây là chỗ nào mà có thể ngăn cản linh thức thăm dò.

Anh nhảy vọt vào trong cánh cửa, đồng thời hét lên dặn Khưu Vân ở bên dưới chờ mình.

Tiếp đó, Dương Bách Xuyên lấy đèn pin ra soi sáng. Mặc dù chỗ này cách ly linh thức song không ảnh hưởng tới khả năng quan sát bằng mắt thường.

Trong phạm vi chiếu sáng của đèn pin, hang động có chiều cao và chiều dài bằng cửa vào, vả lại vẫn là vách đá đen xì. Dường như cánh cửa và lối đi này do con người tạo ra.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên cho rằng đây rất có thể là thủ đoạn của người tu chân, võ cổ giả và người bình thường không có biện pháp và sức lực đào được vách đá cứng như vậy.

Vì vậy, thậm chí Dương Bách Xuyên còn nghĩ rằng trong đám thổ phỉ ngày xưa, hoặc là tổ tiên của Khưu Vân, chắc hẳn có võ cổ giả mang nội công thâm hậu đã vô tình phát hiện ra nơi này. Tuy nhiên, tổ tiên của Khưu Vân biết nơi này nhưng lại không thể leo lên.

Nếu không thì cho dù thật sự có kho báu cũng bị tổ tiên của cô lấy từ lâu rồi.

Vì thế người đó chỉ để lại hai câu thơ tình làm manh mối, hẳn là cũng hi vọng con cháu của mình có biện pháp lấy được đồ trong này.

Thế nhưng vách đá cao năm trượng và cánh cửa này không phải thứ võ cổ giả bình thường có thể chinh phục.

Hôm nay may mà Dương Bách Xuyên gặp được, chứ nếu là võ cổ giả thì cho dù biết nơi này có cửa cũng không vào được, thậm chí không thể mở ra cánh cửa này.

Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ vừa đi vào trong, đi được vài bước thì dừng lại bởi vì tiến thêm hơn mười mét nữa là hết đường.

Nhưng lần này thật sự có một cánh cửa, mà cánh cửa này cũng có hình dạng của cánh cửa chân chính, trên khuyên cửa khắc hoa văn hình mây cuộn và hình dơi đậm chất cổ xưa.

Trên cánh cửa viết ba chữ triện cổ rất to.

May mà Dương Bách Xuyên học khoa Lịch Sử, có nghiên cứu về chữ viết của các triều đại Trung Quốc, cho nên anh vừa liếc mắt đã nhận ra ba chữ triện cổ trên đó.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 477



Động Tế Tự!

Sau khi nhận ra ba chữ này, trái tim Dương Bách Xuyên giật thót.

Dùng hai chữ Tế Tự để đặt tên chứng tỏ nơi này không đơn giản.

Có nên mở cánh cửa này ra không?

Dương Bách Xuyên rối rắm.

Chẳng may bên trong trấn áp ma đầu nào đó thì chẳng phải là anh tự chuốc lấy phiền phức sao?

Nhưng rồi anh lại nghĩ chắc là không đâu, tổ tiên của Khưu Vân biết nơi này thì chắc hẳn trong đám thổ phỉ năm xưa đã có người đến đây.

Ngay cả thổ phỉ cũng vào được, anh đường đường là người tu chân thì sợ gì chứ?

Thổ phỉ năm xưa cùng lắm cũng chỉ là võ cổ giả, không phải người tu chân.

Vả lại anh tốn công tốn sức leo lên đây chẳng dễ dàng, nếu quay gót bỏ đi sao có thể cam lòng. Đây không phải tính cách của anh.

Dương Bách Xuyên lập tức dùng linh thức thăm dò, nhưng vẫn có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn trở linh thức.

Anh đành phải dùng cách cũ để mở cửa.

Dương Bách Xuyên đặt hai tay lên cửa đá rồi đẩy mạnh.

Ầm ầm!

Cửa đá phát ra âm thanh nặng nề, bị Dương Bách Xuyên đẩy ra từng chút một.

Sau đó có ánh sáng rọi từ khe cửa ra, Dương Bách Xuyên thoáng suy nghĩ rồi tiếp tục đẩy thật mạnh, mở toang cửa đá.

Một đại điện rộng hơn một trăm mét vuông xuất hiện trong tầm mắt, cả đại điện sáng trưng, từng viên dạ minh châu có to có nhỏ soi sáng đại điện.

Khác với vách đá đen thui bên ngoài, đại điện được xây bằng ngọc trắng.

Nếu bán chỗ ngọc trắng này thì tiền nhiều không đếm xuể.

Đột nhiên trái tim Dương Bách Xuyên giật thót, anh nhìn thấy từng bộ xương trắng ở xung quanh đại điện, thoạt nhìn giống hài cốt con người.

Những bộ hài cốt này rất kỳ lạ, chúng nằm ở xung quanh đại điện, nói chính xác hơn là cách trung tâm đại điện chín mét. Từ tư thế tử vong có thể thấy bọn họ đến gần trung tâm đại điện.

Dương Bách Xuyên quan sát xung quanh, rốt cuộc cũng tìm ra manh mối. Thì ra trong đại điện có một tế đàn cao hơn ba mét, trên tế đàn có một người nằm.

Một cô gái mặc đồ trắng thời xưa.

Một cô gái thời cổ đại nằm trên tế đàn, chuyện này vô cùng kỳ lạ.

Nhìn từ xa thì thấy cô gái này đã trưởng thành, trông rất thanh thản, nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy không bình thường. Hai tay cô gái ôm một cái hộp vuông bằng ngọc trắng, trên bề mặt có ký hiệu đỏ như máu.

Xung quanh tế đàn cũng phủ kín ký hiệu giống hình mây cuốn.

Dương Bách Xuyên quan sát thật kỹ, bỗng dưng toàn thân run lên. Lần trước bày trận pháp Tụ Linh ở biệt thự, anh còn dày công nghiên cứu về cơ sở trận pháp. Bây giờ vừa liếc mắt anh đã nhìn ra cả tế đàn là một trận pháp, hơn nữa còn là sát trận.

Theo ghi chép về trận pháp trong truyền thừa, ký hiệu trên tế đàn này là trận Huyết Hồn Niết Bàn!

Đây là một trận pháp cấm của Tu Chân Giới, dùng máu để thức tỉnh nguyên thần.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 478



Sở dĩ gọi trận Huyết Hồn Niết Bàn là sát trận bởi vì trận pháp này sẽ hấp thu máu và hồn phách của con người, cực kỳ tà ác, trái với lẽ trời.

Ở Tu Chân Giới có rất ít người dám dùng, Dương Bách Xuyên không ngờ trận pháp này lại tồn tại trên trái đất.

Thiết nghĩ trận pháp này nhất định là do cô gái trên tế đàn bố trí.

Dương Bách Xuyên nghĩ rằng có thể là cô gái này tu luyện gặp vấn đề nên dùng trận pháp độc địa này để khôi phục tu vi của mình, hay nói chính xác hơn là đánh thức cô ta khỏi giấc ngủ sâu.

Trong mắt người bình thường, trận pháp và tu chân đều là chuyện trái với quy luật tự nhiên. Nhưng với người tu chân thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Dương Bách Xuyên mạnh dạn suy đoán, nếu như cô gái trên tế đàn tu luyện xảy ra vấn đề thì chắc hẳn nguyên thần của cô ta chỉ đang ngủ mà thôi, cô ta có thể thông qua trận pháp này để khôi phục tu vi và tỉnh lại.

Vì thế cô ta mới tạo ra truyền thuyết về kho báu, thu hút người đời sau đến tìm báu vật, nhưng thật ra khi đến đây mọi người sẽ trở thành tế phẩm của cô ta.

Hộp ngọc cô ta ôm trong tay rất thần bí, nhất định là rất nhiều người sẽ cho rằng đó là báu vật, và hiển nhiên sẽ đi tới gần hòng lấy hộp ngọc.

Nhưng một khi đến gần tế đàn trong phạm vi chín mét, bọn họ sẽ bị trận pháp tấn công rồi hấp thụ máu và hồn phách, trở thành tế phẩm.

Bốn bộ xương trắng xung quanh tế đàn đã chứng minh điều này.

Thủ đoạn của người tu chân không thể giải thích theo lẽ thường, mà đa phần những người đời sau đều là võ cổ giả, nào biết tế đàn chính là trận pháp, là một cái bẫy to.

Vốn dĩ chẳng có kho báu gì hết, chỉ có một huyết trận muốn lấy mạng bọn họ mà thôi.

Hết người này đến người khác tới tìm kho báu, cuối cùng kẻ xông vào đây đều biến thành xương trắng.

Chết mà không biết vì sao mình chết, Dương Bách Xuyên thấy oan uổng thay bọn họ, nhưng không hề đồng cảm với bọn họ, bởi vì nếu như bọn họ không tham lam tìm kiếm kho báu thì sẽ không bỏ mạng ở nơi này.

Dương Bách Xuyên đi lên mấy bước quan sát. Anh không nhìn rõ cô gái trên tế đàn cho lắm, nhìn xa thấy khá xinh đẹp, nhưng không ngờ cô ta lại là người độc ác như vậy.

Thế nên anh cảm thấy nhìn phụ nữ không thể nhìn bề ngoài, nội tâm mới là điều quan trọng.

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi, cụ thể thế nào thì anh không chắc chắn, nhưng từ trận Huyết Hồn Niết Bàn trước mặt thì chắc là không sai đâu.

Có trận pháp cấm này ở đây, hèn gì có thể ngăn chặn sức mạnh của linh thức.

Trận pháp này tai hại như vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình cần phải phá giải nó, nếu không thì chẳng biết nó sẽ hại chết bao nhiêu người nữa.

Người tu chân vốn có trách nhiệm thay trời hành đạo, anh đã gặp phải thì không thể làm lơ.

Hôm nay nếu là người khác thì chưa chắc đã có cách, nhưng Dương Bách Xuyên thì khác, anh là người tu chân, là truyền nhân của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên.

20230402035204-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 479



Thật ra trong truyền thừa trận pháp mà sư phụ Vân Thiên Tà truyền lại, trận Huyết Hồn Niết Bàn chỉ là trận pháp cơ bản, không phải là trận pháp cao cấp.

Tuy nhiên, trên trái đất nó lại là sát trận đáng gờm.

Trận pháp có cửa sinh và cửa tử.

Sát trận cũng có cửa sinh, chẳng qua vấn đề là có tìm được hay không mà thôi.

Chỉ cần tìm được cửa sinh thì có thể tiến vào trong trận pháp mà không bị thương, sau đó tìm vị trí mắt trận. Mắt trận là vị trí mấu chốt.

Hủy mắt trận thì trận pháp lập tức bị phá.

Dương Bách Xuyên dựa theo phương pháp trong truyền thừa, bắt đầu đi vòng quanh tế đàn tìm cửa sinh. Đương nhiên là anh đứng ngoài phạm vi chín mét. Một khi bước vào phạm vi chín mét thì sát trận sẽ lập tức khởi động tấn công con người, đến lúc đó anh không đối phó nổi.

Hiện giờ tu vi của anh vẫn còn quá thấp, nếu tu vi mạnh thì hoàn toàn có thể cưỡng chế phá trận.

Dương Bách Xuyên thầm suy đoán cô gái trên tế đàn có thể bày trận Huyết Hồn Niết Bàn thì ắt hẳn tu vi ít nhất cũng phải trên Trúc Cơ kỳ, thậm chí có thể là Kim Đan cũng không chừng.

Vì vậy anh rất cẩn thận.

Thật ra phương pháp tìm kiếm cửa sinh rất đơn giản. Trận pháp nào cũng có nền móng cơ bản, bắt nguồn từ âm dương ngũ hành và bát quái cửu cung. Dựa trên những cơ sở này mô phỏng ra các sao, mưa gió sấm chớp, thậm chí là thiên can địa chi... không ngừng biến đổi, tạo thành từng trận pháp mạnh mẽ kỳ diệu.

Đương nhiên trong truyền thừa mà sư phụ truyền lại, những thứ này chỉ là trận pháp cơ bản, sư phụ từng nói cao cấp hơn thì có trận pháp không gian, đó mới là trận pháp lợi hại, nhưng phải có tu vi đáng ngưỡng mộ thì mới bố trí được.

Tiểu thiên thế giới không thể tạo thành từ trận pháp không gian, đó là sự thần kỳ của tạo hóa.

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, hiện tại những điều này chỉ tồn tại trong ý nghĩ mà thôi.

Nếu không có lượng lớn kinh nghiệm và kiến thức về trận pháp mà vị sư phụ siêu đỉnh truyền dạy cho, e là bây giờ anh còn chẳng biết cửa sinh cửa tử là cái khỉ gì.

Dựa theo cách phá trận thì trận pháp Huyết Hồn Niết Bàn được bố trí trên cơ sở bát quái, vì vậy phải tìm được cửa sinh. Anh cần đi khắp trận pháp bát quái, sau đó dùng máu tìm ra cửa sinh.

Miệng niệm pháp quyết, chân bước theo bộ pháp bát quái, Thiên - Địa - Lôi - Phong - Thủy - Hỏa - Sơn - Trạch ứng với tám quẻ trong bát quái.

Phương pháp tìm cửa sinh mà Dương Bách Xuyên tìm được là bộ pháp bát quái bắt đầu từ vị trí Khôn, đi hết âm dương, lùi ở ngũ hành, dừng lại ở đâu thì chỗ đó là vị trí cửa sinh.

Hơn mười phút sau, Dương Bách Xuyên hoàn thành một bước cuối cùng, đứng ở vị trí Ly ứng với Thủy.

Thủy khắc Hỏa, tìm ra mắt trận rồi dùng lửa đốt thì mới có thể phá trận.

Nhưng trước hết anh phải xác định mình có tìm đúng cửa sinh hay không. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh phá trận, hoàn toàn dựa theo truyền thừa của sư phụ chứ chưa thử bao giờ.

Anh ép ra một giọt máu trên đầu ngón tay rồi búng vào vị trí Ly.

Nếu đúng là cửa sinh thì sau khi giọt máu này tiến vào phạm vi chín mét sẽ kích hoạt trận pháp mà không tấn công, đồng thời cửa sinh hiện ra.

Nếu tìm sai thì giọt máu sẽ tự bốc cháy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back