Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 380



Lúc này toàn hội trường bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều cho rằng bỏng nặng thế này thì không thể khôi phục được.

Triệu Nam ngồi bên cạnh Dương Bách Xuyên cũng hơi lo lắng, bởi vì gương mặt của cô gái trên sân khấu bị bỏng quá nghiêm trọng, e là đan Trú Nhan không thể khôi phục được.

Nhưng Dương Bách Xuyên không lo lắng chút nào, bởi vì anh biết rõ công hiệu của đan Trú Nhan. Đây là đan dược dùng cho người tu chân đó, sao lại không giải quyết được vấn đề của người bình thường kia chứ?

Trong mục công hiệu của đan Trú Nhan có một ghi chú: Có thể phục hồi mọi làn da bị sẹo do mọi nguyên nhân gây nên ở người tu chân.

Nó chuyên chữa trị cho người tu chân, huống chi là người bình thường.

Thấy Triệu Nam lo lắng, Dương Bách Xuyên cười nhẹ an ủi: "Đừng lo, em phải tin anh chứ, bảo Ngải Diệp bắt đầu đi!"

Nghe giọng nói tràn đầy tự tin của Dương Bách Xuyên, Triệu Nam cũng yên tâm hơn nhiều. Cô ấy gật đầu với Ngải Diệp trên sân khấu ra hiệu cho đối phương bắt đầu.

Ngải Diệp lấy ra một viên đan Trú Nhan đưa cho cô gái kia uống, sau đó tìm một chiếc khăn voan màu đỏ trùm lên đầu cô ta rồi để cho cô ta ngồi trên sân khấu, tiến hành thí nghiệm thuốc trước sự chứng kiến của mọi người.

Tiếp đó, Ngải Diệp cầm micro lên, mỉm cười cất lời: "Mời quý vị uống trà. Công hiệu của đan Trú Nhan giống như tuyên truyền, sau nửa tiếng sẽ thấy hiệu quả. Xin quý vị hãy kiên nhẫn chờ đợi nửa tiếng."

Ngải Diệp nói như vậy, mọi người đều thông cảm, nửa tiếng có là gì so với công hiệu thần kỳ của đan Trú Nhan. Đối với những người có khuyết điểm trên mặt hoặc là làn da trên người, họ đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, sao lại không đợi nổi nửa tiếng?

Rất nhiều người dưới sân khấu xì xào bàn tán. Nếu đan Trú Nhan thật sự có thể chữa khỏi bảy tám phần cho cô gái trên sân khấu, vậy thì lần này đến đây rất đáng giá.

Bất kể là võ cổ giả hay là người bình thường có tiền có quyền, những ai có mặt ngày hôm nay đều có chung một mục đích: đến vì công hiệu của đan Trú Nhan được tuyên truyền.

Lúc này trên sân khấu, Mộ Dung Khinh Phong siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay túa mồ hôi. Anh ta cực kỳ hi vọng đan Trú Nhan có công hiệu thần kỳ.

Bởi vì anh ta muốn chữa khỏi vết bỏng trên chân em gái, để cho em gái có thể mặc váy, nụ cười nở trên môi như những cô bé khác.

Sau khi lên cấp ba, em gái rất ít cười. Thật ra Mộ Dung Khinh Phong biết em gái mình buồn khổ vì đã biết làm đẹp nhưng lại không thể mặc các loại váy ngắn váy dài, dẫn đến tự ti.

Mặc dù em gái chưa bao giờ oán trách trước mặt Mộ Dung Khinh Phong, trái lại còn an ủi anh ta rằng "không sao đâu anh, hồi bé mình không hiểu chuyện, em không trách anh, mà em cũng không thích mặc váy...".

Mỗi khi nghe những lời này, Mộ Dung Khinh Phong càng áy náy hơn.

Khi Ngải Diệp mở một lọ sứ nhỏ lấy một viên đan Trú Nhan đưa cho cô Lý uống, Mộ Dung Khinh Phong ngửi thấy một mùi hương thấm ruột thấm gan, điều này khiến anh ta càng thêm tin tưởng.

Có lẽ đan Trú Nhan thật sự có công hiệu thần kỳ như tuyên truyền nhỉ?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 381



Nếu thật sự có hiệu quả thì cho dù hôm nay phải tốn bao nhiêu tiền, anh ta cũng phải đấu giá bằng được viên đan dược tiếp theo.

Dưới sân khấu có rất nhiều người có suy nghĩ và mục đích giống Mộ Dung Khinh Phong, ai ai cũng ôm lòng mong đợi, cùng chờ đợi công bố kết quả.

Cô gái mặc áo đen ngồi phía sau cách Dương Bách Xuyên không xa cũng như vậy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Xuyên qua tấm mạng che mặt, cô chăm chú nhìn cô gái thử thuốc trên sân khấu.

Nếu như đan Trú Nhan có thể chữa khỏi vết bỏng của cô gái kia, thì đó chính là một tia hi vọng đối với cô, ít nhất thì chắc là cũng có hiệu quả.

Cô là võ cổ giả, bởi vì độc tố xuất hiện trên mặt mà phiền não hơn ba năm trời. Ba năm qua cô đã tìm đến biết bao gia tộc y dược, các sĩ nổi tiếng ở thế giới bình thường, những thần y giới võ cổ... nhưng không ai có thể giải quyết vấn đề trên mặt cô.

Sau khi vô tình nghe thấy sự thần kỳ của đan Trú Nhan ở Cố Đô, Độc Cô Vô Tình ôm tâm lý thử vận may đến đây...

...

Những người ôm lòng mong chờ mãnh liệt đối với đan Trú Nhan đều cảm thấy thời gian nửa tiếng dài đằng đẵng.

Cuối cùng cũng đến lúc chín muồi.

Sau khi thấy Triệu Nam bên dưới gật đầu ra hiệu, Ngải Diệp trên sân khấu cất lời: "Kính thưa các quý vị, đã qua nửa tiếng, chúng ta hãy cùng chứng kiến kỳ tích!"

Dứt lời Ngải Diệp đi đến chỗ cô gái đội khăn voan đỏ.

Lúc này, Ngải Diệp và cô Lý thử thuốc trên sân khấu bắt đầu cử động trước ánh mắt chờ đợi của hàng trăm người dưới sân khấu.

Mộ Dung Khinh Phong đứng ở một bên trên sân khấu, trán đã đẫm mồ hôi tự bao giờ. Anh ta quá căng thẳng vì chờ đợi.

Dưới sân khấu, Độc Cô Vô Tình ở phía sau Dương Bách Xuyên cũng siết chặt tách trà, điều này bộc lộ sự căng thẳng của cô.

Cả phòng đấu giá chỉ có một người thoải mái nhất là Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên là người luyện chế ra đan Trú Nhan, anh thừa biết công hiệu của nó nên vẫn bình tĩnh ngồi dưới sân khấu.

Cô Lý trên sân khấu túm chặt quần áo với tâm trạng thấp thỏm. Hôm nay cô ta gặp được Mộ Dung Khinh Phong, đối phương mang đến cho cô ta niềm hi vọng có thể khôi phục gương mặt, vì vậy cô ta đến đây.

Tuy cô Lý biết là thuốc thử, có thể thành công và cũng có thể thất bại, nhưng đây vẫn là niềm hi vọng của cô ta. Đối với cô Lý mà nói, vết bỏng trên mặt là ác mộng đã hủy hoại cả cuộc đời, vì nó mà cô ta không kết hôn.

Điều kiện hợp tác với Mộ Dung Khinh Phong là cho dù có thành công hay không, cô ta đều nhận được thù lao một triệu. Nếu như thành công thì đúng là cô ta lời to.

Nếu không thành công, có một triệu trong tay cô ta có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, ít nhất cũng có thể chỉnh sửa cho khuôn mặt không đáng sợ nữa, không cần ngày nào cũng phải đeo khẩu trang mỗi khi ra ngoài nữa.

Trong nửa tiếng sau khi uống đan Trú Nhan, cô Lý cảm thấy giày vò hơn bất cứ ai. Trong khoảng thời gian đó, cô ta cảm thấy mặt ngứa râm ran, suýt thì không kìm được hét lên. May mà sau nửa tiếng, cảm giác này đã biến mất.

20230323085817-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 382



Sau đó, mấy trăm người dưới sân khấu bắt đầu xôn xao.

"Quả nhiên là lừa đảo, vết bỏng trên mặt không thay đổi chút nào."

"Công ty đấu giá Triệu Thị các người đóng cửa đi thôi!"

"Dám lừa gạt mọi người, to gan thật đấy..."

Cả hội trường ồn ào phẫn nộ khiến sắc mặt mấy người Triệu Nam, Triệu Viễn Hiền hết sức khó coi.

Triệu Nam tái mét mặt mày nhìn Dương Bách Xuyên. Cô ấy biết hôm nay một khi những người này nổi giận thì sẽ gây nên hậu quả gì. Tuy Triệu Thị ở Yên Kinh lớn mạnh, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi. Hôm nay có rất nhiều người có mặt, trong đó có vô số người giàu có, huống chi còn có võ cổ giả.

Thấy khuôn mặt của cô gái trên sân khấu không có gì thay đổi, đầu tiên Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh mỉm cười nói với Triệu Nam: "Bình tĩnh đừng vội, để anh giải quyết."

Dứt lời anh đứng dậy đi lên sân khấu.

Triệu Nam có thể bình tĩnh không vội được sao?

Lần này cả hội trường đều phẫn nộ, có thể nói là đã chọc giận mọi người.

Mà vết bỏng ở mặt của cô Lý trên sân khấu lại không hề thay đổi tí nào. Giả sử dù chỉ có chút xíu thay đổi thôi, phía công ty cũng có thể ứng phó.

Nhưng khi thấy Dương Bách Xuyên tràn đầy tự tin lên sân khấu, Triệu Nam chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.

Sau khi nhìn thấy gương mặt của người thử thuốc trên sân khấu không có gì thay đổi, Độc Cô Vô Tình ở cách đó không xa đột nhiên bóp nát tách trà trong tay, mảnh vỡ đâm vào ngón tay mà cô không cảm nhận được.

So với nỗi đau đớn nơi ngón tay, nỗi thất vọng trong lòng càng sâu sắc hơn.

"Thất bại rồi ư?"

Độc Cô Vô Tình thầm hỏi.

Cô nghĩ cũng đúng thôi, trên đời này làm gì có loại thuốc nào có công hiệu thần kỳ như đan Trú Nhan được tuyên truyền chứ? Nếu có thì chẳng phải là thành tiên đan rồi sao. Xem ra cô nghĩ nhiều rồi.

Trên sân khấu, Ngải Diệp rất sợ hãi và bất lực trước tiếng hét giận dữ của Mộ Dung Khinh Phong. Ánh mắt Mộ Dung Khinh Phong bừng bừng lửa giận, trong mắt vằn lên tơ máu, trông như muốn xông đến xé xác Ngải Diệp, làm cho cô ta bất giác run lên.

Lại thêm tiếng chửi mắng "lừa đảo lừa đảo" khắp hội trường, Ngải Diệp thật sự sợ hãi.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đi lên sân khấu, sau đó vỗ vai cô ta: "Không sao, cô xuống dưới lấy cho tôi một chậu nước trong đến đây. Giao cho tôi giải quyết."

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa lấy micro trong tay Ngải Diệp.

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ngải Diệp yên tâm hơn nhiều. Cô ta không hỏi thêm mà lập tức đi lấy nước theo lời dặn của Dương Bách Xuyên.

"Kính mong các quý vị hãy im lặng một lát. Thí nghiệm vẫn chưa kết thúc, xin mọi người hãy cho tôi năm phút, sau đó cho dù mọi người có phá hủy công ty đấu giá thì chúng tôi cũng chấp nhận."

Dương Bách Xuyên cầm micro phát biểu, mọi người dưới sân khấu bỗng nhiên nghe thấy anh nói thí nghiệm vẫn chưa kết thúc?

Lươn lẹo à?

Hay là kiếm cớ kéo dài thời gian?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 383



Lúc này rất nhiều người vẫn không tin.

Mộ Dung Khinh Phong ở bên cạnh bước đến, giận dữ nhìn Dương Bách Xuyên: "Anh là người phụ trách công ty đấu giá sao? Tốt nhất là hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích."

Mộ Dung Khinh Phong quá kỳ vọng trên đời thật sự có đan Trú Nhan, ôm ấp hi vọng rất lớn.

Nhưng kết quả lại là hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Vì vậy anh ta cực kỳ tức giận.

Dương Bách Xuyên phớt lờ tiếng quát giận dữ của Mộ Dung Khinh Phong, vẫn mỉm cười bình thản: "Anh Mộ Dung, tôi là Dương Bách Xuyên - Giám đốc của công ty đấu giá. Xin hãy bớt giận, chỉ năm phút mà thôi, sau năm phút tôi sẽ cho anh một lời giải thích. Hơn nữa, trước đó anh đã nói là nếu như đan Trú Nhan không có hiệu quả, công ty chúng tôi sẽ trả anh mười triệu."

Nói đến đây, Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Nhưng nếu như lát nữa tôi chứng thực đan Trú Nhan có hiệu quả, thì không đơn giản là anh phải trả cho tôi mười triệu thôi đâu, anh phải đền bù tổn thất thử thuốc bằng số tiền đấu giá đan Trú Nhan cao nhất ngày hôm nay đó."

Thấy Dương Bách Xuyên tự tin như thế, Mộ Dung Khinh Phong thoáng sững sờ. Đương nhiên không phải anh ta quan tâm đ ến tiền bạc, bởi vì anh ta thuộc dòng chính nhà Mộ Dung, chưa bao giờ thiếu tiền. Điều anh ta quan tâm là hiệu quả của đan Trú Nhan. Nhìn vẻ mặt của Dương Bách Xuyên, hình như đối phương rất chắc chắn và tự tin.

Điều này khiến Mộ Dung Khinh Phong lại dấy lên hi vọng.

Nhưng nhìn gương mặt không chút thay đổi của cô Lý ở bên cạnh, anh ta khó lòng tin tưởng Dương Bách Xuyên.

Mộ Dung Khinh Phong gằn giọng nói: "Được, đừng nói mười triệu, cho dù một trăm triệu tôi cũng trả đủ cho anh. Nhưng điều kiện tiên quyết là đan Trú Nhan của anh có hiệu quả. Nếu như anh không thể cho tôi một lời giải thích, thì tôi sẽ khiến công ty các anh không gánh nổi hậu quả."

Dương Bách Xuyên mỉm cười, dù sao anh cũng không lỗ. Viên đan Trú Nhan thử nghiệm do Mộ Dung Khinh Phong chi tiền, mà nhà Mộ Dung không thiếu tiền.

Không lâu sau, Ngải Diệp bưng một chậu nước đến đưa cho Dương Bách Xuyên.

Mấy trăm người dưới sân khấu cũng chú ý tới hành động của anh.

Lẽ nào anh để cho người thử thuốc rửa mặt?

Quả nhiên Dương Bách Xuyên đặt chậu nước trước mặt cô Lý thử thuốc.

"Cô Lý, bây giờ cô rửa mặt đi, dùng hai tay chà mạnh một lượt. Tôi có thể nói cho cô biết kỳ tích sẽ xảy ra." Dương Bách Xuyên thì thầm nói với cô Lý.

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, cô gái thử thuốc lập tức làm theo, dù sao cũng chỉ là rửa mặt mà thôi.

Lúc này, ánh mắt mọi người lại tập trung lên sân khấu một lần nữa.

Mộ Dung Khinh Phong đứng cạnh Dương Bách Xuyên, chăm chú nhìn cô Lý rửa mặt.

Bỗng dưng anh ta rùng mình.

Bởi vì anh ta trông thấy sau khi cô Lý rửa mặt, da mặt bắt đầu tróc ra một mảng lớn, da cũ bong ra để lộ làn da trắng nõn bên dưới.

"Đây..."

Mộ Dung Khinh Phong không kìm được thốt ra một chữ. Giờ phút này, rốt cuộc anh ta đã tin lời Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 384



Rõ ràng là đan Trú Nhan thật sự có hiệu quả. Giống như Dương Bách Xuyên đã nói, thí nghiệm vẫn chưa kết thúc, bởi vì lớp da cũ trên mặt cô Lý đã tróc ra.

Nói cách khác, công hiệu của đan Trú Nhan là thật.

"A!" Cô Lý đang rửa mặt thì thấy mình chà ra một lớp da cũ, lập tức giật mình hét toáng lên.

Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: "Cô Lý đừng sợ, đây là đan Trú Nhan bóc lớp da bỏng trên mặt cô, hiện giờ trên mặt cô là da mới. Cô mau rửa đi cho chúng tôi xem hiệu quả, chắc là vết bỏng trên mặt cô đã lành rồi."

Dương Bách Xuyên nói vậy thôi, chứ linh thức của anh đã phát hiện ra bí mật trên mặt cô Lý rồi, cho nên anh mới ung dung bình tĩnh như vậy.

Ba phút sau, cô Lý ngẩng đầu lên.

Ánh đèn rọi lên gương mặt cô ta.

"Đây là... thần tích!"

"Trời ơi, đây là ma thuật sao?"

"Không thấy vết bỏng nào luôn?"

"Thật khó tin..."

"..."

Cả hội trường lập tức xôn xao, không ai ngờ rằng sau khi cô Lý thử thuốc rửa mặt, da mặt bong ra hết, để lộ khuôn mặt rạng ngời xinh đẹp.

Cả hội đấu giá đều sôi trào.

Toàn thân Mộ Dung Khinh Phong run lên vì kích động.

Trong lòng Độc Cô Vô Tình lại nhen nhóm hi vọng một lần nữa.

Hai mắt Triệu Nam sáng lấp lánh, ánh mắt dán chặt vào Dương Bách Xuyên.

Ngải Diệp cũng kích động đến run rẩy cả người. Cuối cùng thì cô ta không cần lo lắng hãi hùng nữa. Tiếp theo cô ta sẽ triển khai kế hoạch lớn.

Dương Bách Xuyên cười ha hả đưa micro cho Ngải Diệp, để cho cô ta tiến hành bán đấu giá đan Trú Nhan.

Mộ Dung Khinh Phong dẫn theo cô Lý thử thuốc đi xuống sân khấu. Trên quãng đường họ đi, có rất nhiều người muốn xem cô Lý, thậm chí có người không dám tin còn vươn tay chạm vào mặt cô ta xem có phải bôi phấn không.

Kết quả rất rõ ràng và chân thực, hiệu quả vượt xa tưởng tượng.

Có màn quảng cáo sống động này, bầu không khí trong hội trường được đẩy lên cao trào lần nữa. Mọi người xốc lại tinh thần, hò hét thúc giục Ngải Diệp tiến hành bán đấu giá. Trước đó bọn họ nghe nói chỉ có mười viên đan Trú Nhan, bây giờ đã dùng một viên để thí nghiệm, như vậy là chỉ còn lại tổng cộng chín viên.

Chín viên đan Trú Nhan mà có tới ba trăm người cạnh tranh, rất nhiều người đã đỏ cả mắt.

Ngải Diệp thấy bầu không khí đã đủ độ liền mỉm cười cất lời: "Kính thưa quý vị, chín viên đan Trú Nhan chia thành chín lần đấu giá. Tôi xin nói trước là không có giá quy định, mọi người tự do đấu giá, ai ra giá cao thì đồ thuộc về người đó.

20230324102720-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 385



"Bốn mươi triệu."

"Năm mươi triệu."

Chưa đầy một phút ngắn ngủi mà giá đã đẩy lên chín mươi triệu.

Lúc này Mộ Dung Khinh Phong sốt ruột lắm rồi. Mặc dù biết là có chín viên, nhưng ở đây có quá nhiều người, anh ta không dám mạo hiểm, lỡ như không lấy được thì anh ta sẽ hối hận cả đời. Mộ Dung Khinh Phong hạ quyết tâm, lập tức hô: "Ba trăm triệu."

Lần này vô số người chửi thầm. Mẹ kiếp, anh chơi lớn như vậy sao?

Vừa mở miệng đã tăng hai trăm triệu!

Là hai trăm triệu chứ không phải hai triệu, thế mà anh ta nói nhẹ bẫng như hô hai trăm tệ vậy.

Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Ngải Diệp lên tiếng: "Anh Mộ Dung ra giá ba trăm triệu, còn ai ra giá nữa không?"

Ngải Diệp hỏi hai lần, đến lần thứ ba cô ta đang định gõ búa thì đột nhiên một giọng nữ vang lên: "Năm trăm triệu!"

Rất bình thản, nhưng âm thanh qua micro vang khắp hội trường.

Dương Bách Xuyên mừng rơn, thầm nghĩ: "Toàn là đại gia. Một viên, mới chỉ một viên đan Trú Nhan thôi mà đã lên tới năm trăm triệu rồi. Thế này là muốn anh đây giàu lên nhanh chóng đây mà."

Anh ngoảnh đầu nhìn người hô năm trăm triệu, là một cô gái mặc đồ đen ngồi phía sau cách chỗ anh không xa. Cô vẫn đeo mạng che mặt, không nhìn rõ diện mạo.

"Tám trăm triệu!" Giọng nói của Mộ Dung Khinh Phong rất vững vàng, rất kiên định. Khi lên tiếng một lần nữa, anh ta dứt khoát tăng thêm ba trăm triệu.

Khiến rất nhiều người hít hơi lạnh.

Cái giá tám trăm triệu của Mộ Dung Khinh Phong khiến nhiều người khiếp sợ. Không phải những người ở đây không hét giá nữa, mà là ai cũng nhìn ra Mộ Dung Khinh Phong quyết tâm phải có được, cho nên không tranh với anh ta nữa.

Vả lại vẫn còn viên tiếp theo cơ mà!

Ngay cả Độc Cô Vô Tình cũng im lặng. Mặc dù cô không thiếu tiền, nhưng lại cảm thấy tiếp tục tranh giành với Mộ Dung Khinh Phong cũng chẳng có ý nghĩa gì, thôi thì nhường viên đan Trú Nhan thứ nhất cho Mộ Dung Khinh Phong vậy.

Cuối cùng, Mộ Dung Khinh Phong đã đấu giá được viên đan Trú Nhan thứ nhất như mong muốn. Anh ta biết rằng có lẽ trong mắt người ngoài, mình bị ấm đầu mới tốn tám trăm triệu để mua một viên đan Trú Nhan.

Nhưng Mộ Dung Khinh Phong biết rất đáng giá!

Bởi vì viên đan Trú Nhan này có thể chữa khỏi sẹo bỏng trên chân em giá, từ nay về sau em gái có thể mặc váy giống như những cô bé khác... Ngàn vàng khó mua được niềm vui, huống chi anh ta mua nổi. Anh ta thuộc thế gia võ cổ có truyền thừa lâu đời, của cải dồi dào, quả thật tám trăm triệu không nhằm nhò gì.

Viên đan Trú Nhan thứ hai bắt đầu đấu giá, người ra giá đầu tiên hô một trăm triệu.

Nhưng Dương Bách Xuyên không ngờ một cô gái ngồi phía sau, chính là võ cổ giả Ám Kình tầng tám kia, thẳng thừng ra giá tám trăm triệu khiến mọi người chấn động.

Cuối cùng cô lấy được viên đan Trú Nhan thứ hai.

Bảy viên đan Trú Nhan tiếp theo tuy không lên tới giá tám trăm triệu, nhưng đều trên trăm triệu. Nhất là viên đan cuối cùng chốt giá bảy trăm tám mươi triệu, rơi vào tay một thương nhân giàu có phương nam.

Tổng giá giao dịch sau cùng của chín viên đan Trú Nhan lên tới năm tỷ hai trăm tám mươi triệu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 386



Sau khi nhẩm tính ra tổng giá trị, chính bản thân Dương Bách Xuyên cũng phải giật mình. Đối với anh mà nói, năm tỷ hai trăm tám mươi triệu là con số khổng lồ.

Anh thầm cảm thán tài lực hùng hậu của thế gia võ cổ, chẳng có nhà nào yếu cả.

Trong chín viên đan Trú Nhan có tám viên rơi vào tay võ cổ giả, chỉ có một viên cuối cùng là vị thương nhân giàu có phương Nam kia lấy được.

Điều này đủ để chứng minh tài lực của thế gia võ cổ, đúng là ai cũng lắm tiền.

Dương Bách Xuyên không ngờ chỉ chín viên đan Trú Nhan đã mang đến cho mình khoản tiền năm tỷ hai trăm tám mươi triệu. Nếu như luyện chế một trăm viên...

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên nuốt nước miếng. Tóm lại là sau này anh sẽ không thiếu tiền.

Buổi đấu giá kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi hội trường. Những người không đấu giá được thì ngậm ngùi nuối tiếc, gặng hỏi Ngải Diệp khi nào tổ chức tiếp.

Câu trả lời của Ngải Diệp là không biết, cô ta nói rằng công ty đấu giá chỉ đấu giá thay chứ không biết lai lịch của đan Trú Nhan, cho dù biết cũng không thể tiết lộ tin tức khách hàng.

Ngoài Dương Bách Xuyên ra, người vui vẻ nhất chính là Triệu Nam. Cô ấy tin rằng sau buổi đấu giá đan Trú Nhan này, công ty đấu giá sẽ nổi tiếng, khách hàng sẽ nghe danh mà đến.

Sau khi mọi người đi hết, Dương Bách Xuyên ngoảnh đầu thì thấy Mộ Dung Khinh Phong đi tới chỗ Ngải Diệp. Tuy khoảng cách xa nhưng anh vẫn nghe thấy Mộ Dung Khinh Phong nói với Ngải Diệp: "Theo giao ước lúc trước, tôi sẽ trả tám trăm triệu theo giá đấu giá cao nhất cho viên đan Trú Nhan dùng để thử thuốc..."

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên bèn đi thẳng tới đó. Anh rất tán thưởng hành động giữ lời hứa của Mộ Dung Khinh Phong. Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi ngắt lời Mộ Dung Khinh Phong: "Anh Mộ Dung, không tính viên thuốc thí nghiệm kia nữa. Hành động của anh cũng xem như đã quảng cáo cho công ty chúng tôi, vì vậy chúng tôi miễn phí cho viên đan Trú Nhan đó. Cảm ơn anh Mộ Dung đã ủng hộ."

Mộ Dung quay lại thì thấy giám đốc của công ty đấu giá Dương Bách Xuyên. Anh ta trịnh trọng nói: "Không không không, tôi rất cảm kích vì quý công ty đã đấu giá đan dược thần kỳ như thế, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Đối với tôi, tám trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, tôi đề nghị thử thuốc đã quấy rầy quý công ty, theo lý thì tôi nên chi trả số tiền này."

Dương Bách Xuyên không ngờ Mộ Dung Khinh Phong lại là người cố chấp như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu thì có vẻ như anh ta thật sự không để ý đến tiền bạc. Anh bèn bảo Ngải Diệp nhận tám trăm triệu theo giao ước.

Lần này Dương Bách Xuyên thu vào những sáu tỉ không trăm tám mươi triệu, đúng là giàu sau một đêm.

...

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ba của Triệu Nam phải về Yên Kinh ngay. Ông ấy là người quản lý việc kinh doanh của nhà họ Triệu nên không tiện ở lâu. Triệu Viễn Thành cũng đi cùng. Dương Bách Xuyên và Triệu Nam tiễn họ ra cổng, lên xe.

Trước khi đi, Triệu Viễn Thành để con trai Triệu Vũ Linh ở lại với cái danh hoa mỹ là ở lại giúp công ty của Triệu Nam, nhưng thật ra là nịnh nọt Dương Bách Xuyên. Triệu Nam không từ chối, dù sao cũng là người một nhà.

Triệu Viễn Thành và Triệu Viễn Hiền cũng mời Dương Bách Xuyên đến Yên Kinh làm khách, thái độ rất nhiệt tình.

Sau đó, Triệu Nam và Dương Bách Xuyên về công ty. Triệu Vũ Linh nói là muốn ra ngoài tìm phòng, anh ta dự định ở lại Cố Đô thì không thể ở khách sạn suốt được.

Dương Bách Xuyên ước gì anh ta đi khỏi, đâu thể để một cái bóng đèn bám theo đúng không!
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 387



Triệu Vũ Linh vội vàng rời đi. Anh ta cứ nhớ nhung viên đan Tinh Long mà Dương Bách Xuyên cho, nào muốn đi tìm phòng ở, về khách sạn dùng đan dược mới là chuyện quan trọng.

Anh ta nghĩ rằng nói không chừng uống đan Tinh Long là có thể tăng nội lực lên một tầng, khi nào lên đến Ám Kình tầng năm anh ta sẽ về Yên Kinh, để xem vị kia nhà họ Diệp còn đắc ý được không.

Tóm lại là Triệu Vũ Linh có được một viên đan dược, tâm trạng rất vui vẻ. Không thấy hôm nay một viên đan Trú Nhan đấu giá được những tám trăm triệu sao?

Người khác không biết đan Trú Nhan ở đâu ra, chứ anh ta lại không biết ở chỗ Dương Bách Xuyên à?

Vì thế, Triệu Vũ Linh cho rằng đan Tinh Long chắc chắn là đan dược cao cấp. Về phần công hiệu, đã có đan Tôi Thể mà Dương Bách Xuyên tặng chú ba lúc trước, anh ta nghĩ đan Tinh Long cũng là đan dược có tác dụng với võ cổ giả.

Trên đường về khách sạn, Triệu Vũ Linh nhìn thấy một quán bar, bèn bảo tài xế dừng xe rồi mình đi vào quán bar.

Đang vui thì nên uống vài ly, vả lại có thể dùng đan dược ở quán bar mà, dù sao cũng có phòng riêng.

Sau khi vào quán bar, Triệu Vũ Linh dứt khoát thuê một phòng riêng lớn, gọi mấy chai rượu ngon, sau đó cho nhân viên phục vụ một nghìn tiền boa và yêu cầu cậu ta canh cửa, không cho ai quấy rầy.

Nhân viên phục vụ được boa, tất nhiên là luôn miệng đồng ý. Cậu ta biết rằng mình đã gặp được đại gia, nói không chừng phục vụ tốt còn được boa thêm, bèn đứng canh ngoài cửa.

Trong phòng riêng, Triệu Vũ Linh uống một ly rượu, sau đó lấy ra một viên đan Tinh Long mà Dương Bách Xuyên cho. Mặt anh ta đỏ hừng hực, dường như anh ta thấy được hình ảnh chỉ cần mình uống viên đan dược này vào là có thể đè bẹp lớp trẻ của ba gia tộc khác ở Yên Kinh, trở thành cậu cả Yên Kinh danh xứng với thực.

Thế rồi anh ta nuốt luôn viên đan Tinh Long, bắt đầu vận hành tâm pháp võ công của gia tộc.

Chưa đầy ba phút sau, Triệu Vũ Linh vui mừng ra mặt, bởi vì anh ta phát hiện chỗ kia đã im lìm suốt hơn một năm, bây giờ lại có phản ứng.

Triệu Vũ Linh coi Dương Bách Xuyên là thần luôn!

"Quả nhiên là em rể tốt! Sao Dương Bách Xuyên lại biết chỗ kia của mình bất lực nhỉ? Sau này cậu chính là ba mẹ của tôi!"

Là đàn ông mà không cứng được thì khác gì thái giám chứ?

Chuyện này đã hành hạ Triệu Vũ Linh hơn một năm, anh ta đã âm thầm tìm đến rất nhiều bác sĩ để khám bệnh, đã uống không biết bao nhiêu là thuốc, vậy mà chẳng khá hơn tí nào.

Không ngờ uống một viên thuốc mà Dương Bách Xuyên cho, mới qua vài phút đã có hiệu quả, sao anh ta có thể không mừng rỡ cho được?

Tuy nhiên, Triệu Vũ Linh vui vẻ chưa được vài phút, mặt lại biến sắc lần nữa. Anh ta cảm thấy cả người như sắp nổ tung, hai mắt bốc lửa.

Chỗ kia như đang bốc cháy, máu toàn thân sôi sùng sục, cực kỳ kinh khủng!

Điều kinh khủng hơn là Triệu Vũ Linh cảm thấy choáng váng, mắt không nhìn rõ.

Giờ phút này anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là suy nghĩ nguyên thủy nhất của nhân loại.

"Á!"

Anh ta đau đớn dùng hai tay ôm lấy chỗ kia, gập người hét to gọi nhân viên phục vụ ở bên ngoài.

"Phục vụ! Phục vụ!"

Nhân viên phục vụ vẫn luôn trông chừng ngoài cửa nghe thấy khách gọi thì vội vàng đi vào.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 388



"Tiên sinh, ngài có gì sai bảo?"

"Cậu... gọi quản lý của các cậu đến đây, nhanh lên!"

Triệu Vũ Linh vừa nói vừa ném một xấp tiền cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhận tiền, cười ha ha chạy ra ngoài tìm quản lý.

Mà Triệu Vũ Linh tìm quản lý là để gọi mấy nhân viên giải quyết vấn đề.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, Triệu Vũ Linh cảm thấy nếu còn chậm trễ thì mình nhất định sẽ nổ tung. Anh ta hét lên từng hồi đầy đau khổ.

May mà lúc này cửa phòng riêng mở ra, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người này rất mập, ít nhất cũng phải tám chín chục cân, mặt trang điểm đậm.

Người phụ nữ này chính là quản lý quán bar. Nhìn dáng vẻ Triệu Vũ Linh ôm bụng trên sofa, bà ta lập tức hiểu ra vấn đề. Bà ta đã lăn lộn ở hộp đêm nửa đời người, có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ. Rõ ràng là vị khách này đã "chơi đồ", và cần giải quyết.

Bà ta cười khanh khách nói: "Xin hỏi tiên sinh cần phục vụ phải không? Ngài cần gái dạng gì, tôi lập tức sắp xếp cho ngài."

Lúc này Triệu Vũ Linh nghe thấy giọng nói của phụ nữ, bỗng quay phắt đầu nhìn sang, trong mắt vằn đầy tơ máu. Anh ta không nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy một người phụ nữ đang đi tới, trông có vẻ như thân hình rất mập.

Anh ta sắp nổ tung rồi, nào còn quan tâm tới vấn đề người phụ nữ trước mặt béo hay không béo, lập tức nhào đến như sói đói.

Sau đó, trong phòng bao quỷ khóc sói gào. Nữ quản lý của quán bar vui như mở cờ trong bụng, không ngờ mình đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn được một em giai non tơ độ hai mươi ưng ý.

Mà lúc này, đồn cảnh sát Cố Đô tuân theo chỉ thị của cấp trên, bắt đầu kiểm tra đột xuất các địa điểm giải trí ở Cố Đô. Một đội cảnh sát bước vào quán bar nơi Triệu Vũ Linh đang ở.

Bảy giờ tối, Dương Bách Xuyên chờ Triệu Nam xử lý xong công việc rồi tan làm cùng đi ăn cơm. Anh ngồi trong khu nghỉ ngơi, buồn chán chơi game.

Không lâu sau, Triệu Nam đi tới nói: "Được rồi, đi thôi anh, chúng ta đi ăn cơm."

"Ừ. Sau này em phải sửa thói cuồng công việc đi nhé, anh sắp chết đói rồi." Dương Bách Xuyên nói đùa.

Triệu Nam mỉm cười đáp: "Được, khi nào em xử lý xong đống việc này, dùng năng lực của bản thân để hoàn thành giao hẹn giữa em và ông nội thì em sẽ về hưu. Sau đó, em sẽ đi khắp nơi thăm thú đó đây. Thật ra em không thích công việc kinh doanh khô khan, em thích làm giáo viên hơn, đến vùng núi xa xôi non nước hữu tình, tìm một ngôi trường tiểu học dạy học cho những đứa trẻ thiếu thốn tài nguyên học tập."

Dương Bách Xuyên tỏ vẻ kính nể, cười ha ha nói: "Không ngờ đồng chí Nam Nam lại có giác ngộ cao như vậy. Em muốn làm gì, anh đều ủng hộ em. Vả lại bây giờ em đã làm được rồi mà. Chẳng phải em giao hẹn với gia đình là kiếm được một tỉ ư? Hiện tại nam thần của em có sáu tỷ, xem như là hoàn thành rồi đúng không?"

"Đừng đừng đừng, anh hiểu em mà, em muốn kiếm được một tỷ dựa vào chính năng lực của mình. Bởi vì em không muốn làm bình hoa nên mới có lần đánh cược này, vì thế về sau anh đừng nhắc lại chuyện này nữa. À đúng rồi, anh nhận tấm thẻ này đi. Đây là thẻ của Ngân hàng Thụy Sĩ, trong đó có sáu tỷ không trăm tám mươi triệu bán đan Trú Nhan ngày hôm nay."

Triệu Nam vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng cho Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam, không nhận thẻ mà nói: "Cho dù em không cần sự hỗ trợ của anh, nhưng vẫn phải nhận tiền hoa hồng của công ty chứ. Mười phần trăm là sáu trăm triệu, đây là khoản tiền em nên nhận, không cần đưa hết cho anh đúng không?"

"Được rồi, em đã nói là phải tự mình kiếm tiền mà, anh không tin em à? Lần này nếu như không có đan Trú Nhan của anh thì công ty không thể nổi tiếng được. Trừ đi đan Trú Nhan của anh thì tiền hoa hồng của công ty đấu giá lần này chỉ có hơn hai trăm triệu.

20230324102838-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 389



Hai người ra khỏi văn phòng, lúc vào thang máy Triệu Nam chợt nói: "Còn mười ngày nữa là mừng thọ ông nội em. Đến lúc đó em hi vọng anh có thể về cùng em được chứ?"

"Có gì mà không được? Vừa hay anh cũng muốn đi Yên Kinh một chuyến." Dương Bách Xuyên mừng thầm, anh biết đối phương đã hoàn toàn tiếp nhận mình. Chuyến đi này chẳng phải là gặp phụ huynh sao?

Triệu Nam nhoẻn miệng cười. Thật ra cô ấy phát hiện mình đã thích Dương Bách Xuyên, trong lòng trào dâng nỗi kích động. Thật sự không phải vì Dương Bách Xuyên đã giúp cô, mà là cô không nhìn thấu người đàn ông này, từ tò mò chuyển thành thích.

Sau khi ra khỏi công ty, Dương Bách Xuyên lái xe của mình. Hai người đang định đi ăn cơm thì điện thoại của Triệu Nam đột ngột đổ chuông.

Dương Bách Xuyên không cố ý nghe, anh chỉ thấy sau khi Triệu Nam nhận cuộc gọi, sắc mặt cô ấy trở nên kỳ lạ, tiếp đó là vừa tức vừa giận, dở khóc dở cười.

Triệu Nam cúp máy, sau đó gượng cười nói với Dương Bách Xuyên: "Đến đồn cảnh sát trước đã, anh họ em bị bắt."

"Triệu Vũ Linh? Bị bắt về đồn?" Dương Bách Xuyên cũng vô cùng kinh ngạc. Đường đường là cậu chủ nhà họ Triệu thế gia võ cổ ở Yên Kinh, sao lại bị bắt về đồn cảnh sát?

Anh hỏi ngay: "Phạm tội gì?"

Triệu Nam đỏ mặt ngượng ngùng, lúng túng nói: "Cảnh sát nói... là vì mua dâm."

"Mua dâm?" Dương Bách Xuyên ngạc nhiên quá đỗi. Chẳng phải là chơi gái sao, Triệu Nam nói hơi hàm súc một chút. Sau đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, anh nhớ tới đan Tinh Long mà mình tặng cho ba con Triệu Vũ Linh.

Đột nhiên Dương Bách Xuyên rất muốn cười to, nhưng Triệu Nam ngồi bên cạnh nên anh đành nhịn lại.

Anh đoán nhất định là Triệu Vũ Linh đã uống đan Tinh Long nên mới ấy ấy, ha ha ha!

Không thể để cho Triệu Nam biết công hiệu của đan Tinh Long mà anh đưa cho ba con Triệu Vũ Linh được, chuyện này phải cẩn thận.

Dương Bách Xuyên vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, càng nghĩ đến cảnh Triệu Vũ Linh uống đan Tinh Long thì anh càng buồn cười, ngồi trong xe nhịn cười đến là khó chịu.

Thấy dáng vẻ của Dương Bách Xuyên hơi lạ, mặt mày đỏ bừng lên, Triệu Nam không kìm được hỏi: "Anh bị làm sao thế?"

"À, không sao, không sao. Anh đang nghĩ tại sao anh họ của em lại bị bắt."

Dương Bách Xuyên vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

Nghe anh nói vậy, Triệu Nam nhớ lại những lời cảnh sát nói trong điện thoại hồi nãy, cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Hơn hai mươi phút sau, xe đến đồn cảnh sát, hai người xuống xe đi nộp tiền bảo lãnh.

Sau khi trình bày mục đích đến đây, một cảnh sát trung niên nói: "Hai người là gì của Triệu Vũ Linh?"

Mặt Triệu Nam đỏ bừng, cô ấy đâu thể nói mình là em gái đúng không? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt quá chừng. Hơn nữa trong điện thoại cảnh sát đã nói là liên lạc với bạn.

Tất nhiên là Dương Bách Xuyên nhìn ra Triệu Nam xấu hổ, bèn bước lên trả lời: "Chúng tôi là bạn của Triệu Vũ Linh."

Chú cảnh sát kiểm tra thân phận của Dương Bách Xuyên, sau đó bảo anh ký tên nộp tiền phạt, cuối cùng lộ vẻ mặt kỳ lạ nói: "Người bạn kia của cô cậu thật sự... quá sung mãn."
 
Back
Top Bottom