Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 280



Đối với Tu La, đến bây giờ hắn ta vẫn không cho rằng Dương Bách Xuyên có thể là đối thủ của mình. Nhìn thấy Dương Bách Xuyên tung ra một quyền, Tu La nở nụ cười lạnh lùng, dao găm đâm thẳng đến chỗ anh.

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, dao găm Tu La đang sử dụng không khác đao ngắn của nữ La Sát là bao, chiều dài cũng chỉ hơn một thước.

Nhưng Dương Bách Xuyên không hề để ý, lúc trước ở Luyện Khí kỳ tầng hai, anh còn dám dùng chân khí chống chọi lại song đao của nữ La Sát, hơn nữa bây giờ tu vi của anh đã lên đến Luyện Khí kỳ tầng ba.

Mặc dù cảm giác được khí huyết của người trung niên Tu La này mạnh hơn nữ La Sát, nhưng căng chết cũng chỉ đến võ cổ Ám Kình tầng ba, hoàn toàn không có khả năng so được với Luyện Khí kỳ tầng ba của người tu chân như anh.

Dương Bách Xuyên chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau đó trở về cứu Trần Bảy Roi. Vì vậy trên nắm tay này, anh đã dùng toàn bộ chân khí, uy lực vô cùng mạnh.

“Keng keng ~”

Dao găm của Tu La va chạm với nắm tay của Dương Bách Xuyên, phát ra tia lửa. Điều này làm cho sắc mặt của Tu La biến đổi, biết Dương Bách Xuyên là một đối thủ rất mạnh, muốn chạy trốn đã quá muộn. Dao găm trong tay truyền đến một loại lực lượng giống như núi cao, đánh bay dao găm của hắn ta.

Sau đó, nắm tay của Dương Bách Xuyên không dừng lại, trực tiếp đánh thẳng vào lồ ng ngực của Tu La.

“Rắc rắc!”

m thanh xương cốt vỡ vụn vang vọng trong rừng cây nhỏ.

Trong miệng của Tu La chỉ kịp phát ra một tiếng r3n rỉ, bay ngược ra ngoài 5 mét, hộc máu, đầu mềm oặt, chết tại chỗ.

Một đấm của Dương Bách Xuyên hạ gục Tu La trong chớp mắt.

Thưc lực của Luyện Khí kỳ tầng ba khác hoàn toàn với tầng một tầng hai. Tầng ba là đường ranh giới của tu luyện, có thể nói thực lực của anh tăng mạnh.

Nâng tay phải lên, Chân Nguyên Ly Hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay của anh, đánh vào trên người của Tu La.

Trong nháy mắt, thi thể của Tu La bị Chân Nguyên Ly Hỏa đốt thành tro.

Nhặt hai con dao găm của Tu La lên, Dương Bách Xuyên chạy như điên ra khỏi rừng cây nhỏ, thân thể nhanh như một cơn gió chạy về trong nhà.

Từ lúc đi ra ngoài chém giết Tu La đến lúc trở về chưa đến 6 phút.

Nhìn thấy cửa phòng của bà nội và em gái vẫn đóng chặt, lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Trần Bảy Roi vào phòng anh, kiểm tra vết thương của Trần Bảy Roi. Cũng may không phải vết thương trí mạng, chỉ bị mất quá nhiều máu, trên vai thủng vài lỗ máu.

Sau đó ra tay điểm huyệt cầm máu, tiếp theo lấy ra một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ cho Trần Bảy Roi nuốt xuống. Xong xuôi lại đi ra ngoài quét dọn sân nhà, trở về phòng, bắt đầu dùng chân khí chữa thương cho Trần Bảy Roi.

Mất hơn một giờ, cuối cùng cũng dùng chân khí chữa khỏi miệng vết thương cho Trần Bảy Roi. Kiểm tra lại một lượt, thấy hắn không có vấn đề gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì có thể phục hồi.

Anh còn tặng cho Trần Bảy Roi một viên Tạo Hóa Sinh Cơ, Dương Bách Xuyên tin rằng với viên thuốc này, vết thương của hắn sẽ nhanh chóng hồi phục, tu vi cũng nâng cao thêm một bậc.

20230306101627-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 281



Trong lòng Dương Bách Xuyên, nếu ai đó đối xử tốt với anh một tấc thì anh sẽ trả lại một thước, thậm chí còn nhiều hơn.

Lần này nghĩ lại, trong lòng anh thực sự sợ hãi, nếu không phải có Trần Bảy Roi ở nhà, Dương Bách Xuyên không dám nghĩ đến hậu quả.

Cho nên anh rất biết ơn Trần Bảy Roi, hơn nữa sau chuyện này, việc tăng tu vi của Trần Bảy Roi rất cần thiết. Hôm nay lợi dụng việc hắn bị thương, anh đã cho hắn một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ, có thể cải thiện một số kỹ năng của hắn.

Trước khi đi, Dương Bách Xuyên cũng sẽ chuẩn bị để lại cho hắn một ít rượu con khỉ, thứ này tuy rằng linh lực chứa trong viên thuốc không lớn như vậy, nhưng nó rất có ích cho việc cải thiện hình thể…

Mặt khác Dương Bách Xuyên sẽ tinh luyện một lò đan Tôi Thể cho Trần Bảy Roi, điều này chắc chắn sẽ cải thiện sức mạnh của hắn rất nhiều, để hắn có thể cảm thấy thoải mái sau khi rời đi.

Ngay khi Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ về điều này, tiếng ho của bà nội vang lên trong sân, anh vội vàng mở cửa bước ra ngoài.

“Bà nội!”

“Ôi, Bách Xuyên, con ở trên núi hai ngày làm cho bà già này lo lắng muốn chết. Nếu hôm nay con không về, bà còn định nhờ chú Chấn Quốc đi tìm người đấy.”

“Bà nội, không phải cháu đã nói với bà trước rồi à, bà đừng lo lắng quá.”

“Cái thằng này…”

Trò chuyện với nhau vài câu, bà nội đi nấu cơm.

Thật nhanh đã đến giữa trưa, Trần Bảy Roi từ từ tỉnh lại, sở dĩ hắn dậy muộn như vậy là bởi vì hắn đang tiêu hóa dược lực của viên đan dược trong cơ thể.

Khi tỉnh lại, hắn phát hiện thế mà mình đã bước chân vào Ám Kình tầng hai, vết thương trên người cũng đã khôi phục, chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt. Cơ thể trông không có vẻ gì là bị hư hại nặng cả, đang trong tình trạng tốt, toàn bộ cơ bắp tràn đầy sức mạnh.

Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, hắn biết rằng chắc hẳn Dương Bách Xuyên đã ra tay cứu hắn và giúp hắn nâng cao nội lực.

Hắn từng coi Dương Bách Xuyên như một vị thần, bây giờ nội lực của hắn đã được cải thiện, vết thương cũng lành, hắn càng tôn sùng Dương Bách Xuyên hơn.

“Cảm ơn tiên sinh đã ra tay giúp đỡ~” Trong phòng, Trần Bảy Roi cúi đầu chào Dương Bách Xuyên, nếu không phải Dương Bách Xuyên ghét người khác quỳ thì Trần Bảy Roi đã dập đầu lạy luôn rồi.

“Anh Bảy, tôi là người phải cảm ơn anh mới đúng. Nếu hôm nay không có anh ở đây, tôi sẽ không dám nghĩ về những gì sẽ xảy ra, cơ thể anh thế nào rồi?”

“Tôi đã có tôi ở đây, không ai có thể làm bà cụ bị thương, đáng tiếc sức lực không đủ, khiến tiên sinh xấu hổ, bây giờ sức khỏe của tôi rất tốt, cảm ơn ngài đã quan tâm.”

“Tôi rất an tâm khi có anh ở đây. Ngày mai tôi sẽ rời đi, nhưng trước khi đi, tôi sẽ điều chế một ít đan Tôi Thể để lại cho anh. Tin rằng sau khi dùng đan Tôi Thể, thực lực của anh có thể cải thiện. Anh cũng có thể ứng phó với cổ võ giả cùng cấp bậc với Tu La."

“Cảm ơn ngài, cám ơn ngài.” Trần Bảy Roi vui mừng khôn xiết khi nghe tin Dương Bách Xuyên muốn luyện đan cho mình, hắn liên tục cảm ơn, thầm nói đi theo tiên sinh quả là một quyết định đúng đắn. Vết thương lần này không chịu vô ích, nhờ có tiên sinh nên hắn mới không chết.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 282



Sau khi trò chuyện một lúc hai ngày, bữa ăn của bà nội đã chuẩn bị xong, em gái Dương San San gọi họ đến ăn.

Sau khi ăn xong, Trần Bảy Roi đến giám sát công trường, việc xây dựng ngôi làng mới đang diễn ra sôi nổi, hắn đều đi kiểm tra hàng ngày.

Còn Dương Bách Xuyên sau khi ăn xong nhốt mình trong phòng chuẩn bị luyện đan, anh dặn dò bà nội đừng để ai quấy rầy mình ngủ nhưng thật ra là đang chuẩn bị luyện đan.

Trong phòng, Dương Bách Xuyên lấy lò luyện đan ra khỏi túi Càn Khôn, chia dược liệu thành hai phần, trong thành phần chính thêm vào cỏ Long Huyết ba ngàn năm, thay thế cho một số loại chưa đủ độ tuổi, nhằm nâng cao dược hiện của đan Tôi Thể.

Đối với việc thêm cỏ Long Huyết, Dương Bách Xuyên cũng rất mong chờ, không biết hiệu quả của đan Tôi Thể sẽ được cải thiện đến mức nào.

Lò luyện đan nổi lửa, dược liệu trút vào, tất cả đều được khống chế bằng suy nghĩ, hành động như nước chảy mây trôi, không hề rối loạn.

Đặc biệt là sau khi tu vi của Dương Bách Xuyên đạt đến Luyện Khí kỳ tầng ba, anh càng dễ dàng điều khiển Chân Nguyên Ly Hỏa hơn.

Đã có kinh nghiệm luyện đan Tạo Hóa Sinh Cơ, lần này ann luyện đan Tôi Thể vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Chỉ khác là vì muốn cải thiện phẩm chất của đan dược mà Dương Bách Xuyên không dám tăng tốc, chỉ có thể luyện từ từ.

Sau khi mẻ đan Tôi Thể đầu tiên thành hình, lò đan rung chuyển là Dương Bách Xuyên biết rằng việc luyện đan đã thành công.

Khi anh mở lò luyện đan ra, thấy lần này xuất hiện tận mười hai viên thì khá bất ngờ, trước đó anh còn bảo nhiều nhất là chín viên thôi, không ngờ lại tới mười hai viên.

Dương Bách Xuyên chia làm hai phần bỏ vào hai cái lọ, cảm thấy choáng váng, anh biết đây là do tiêu hao tinh thần quá mức nên mới vậy.

Dương Bách Xuyên ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, anh vốn định tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết nhưng trong đầu lại nhớ đến Nguyên Thần Kinh của Tư Không Nguyên, đây mới chính là công pháp chuyên nhắm vào tinh thần lực.

Lúc nãy tinh thần tiêu hao quá mức, tu luyện Nguyên Thần Kinh chính là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ là làm, anh bắt đầu luyện Nguyên Thần Kinh, tổng cộng chỉ có chín tầng nhưng rất khó tu luyện.

Đây không phải là hấp thụ linh khí mà là lực lượng tinh thần, hơn nữa cần phải hiểu sâu.

Cho nên trong mấy tiếng đầu tiên, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy tầng thứ nhất của Nguyên Thần Kinh mờ mịt khó hiểu. Tuy nhiên, anh là một người cứng đầu, hễ gặp phải khó khăn là anh lại muốn tìm hiểu đến cùng, nhất định phải tìm ra nguyên nhân cho bằng được.

Thời gian vô thức trôi qua đến nửa đêm, bỗng nhiên, trong đầu Dương Bách Xuyên chấn động ầm ầm, trên mặt hiện lên một nụ cười, cuối cùng thì anh cũng đã nhập môn.

Anh cảm nhận được lực lượng tinh thần, hay là nói linh thức càng phù hợp hơn.

Nguyên Thần Kinh tầng thứ nhất thuật pháp là chuyển hóa lực lượng tinh thần thành linh thức, đây là một kiểu thăng cấp lực lượng.

Đầu tiên, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy bên trong cơ thể anh.

Điều quan trọng hơn là linh thức của anh rộng ba mét, có nghĩa là lấy bản thân anh là trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi ba mét, chỉ cần được bao phủ linh thức đều hiện rõ trong đầu anh, so với nhìn bằng mắt còn rõ hơn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 283



Cho dù mắt bị mù, có linh thức cũng như nhau.

Đây là một năng lực tấn công tinh thần rất mạnh mẽ.

Sau này khám bệnh, anh có thể dùng linh thức quan sát, sẽ có tính khách quan hơn rất nhiều,

Gặp cổ võ giả cũng không cần dùng cảm giác đi cảm nhận hơi thở của đối phương, chỉ cần ở trong phạm vi ba mét là anh có thể nhận ra tu vi.

Tầng thứ nhất của Nguyên Thần Kinh, chuyển hóa lực lượng tinh thần thành linh thức đã hoàn thành, tâm trạng Dương Bách Xuyên đang rất tốt.

Thấy đã chín giờ tối, Dương Bách Xuyên chuẩn bị luyện một lò đan Linh Thú cho con chồn Hương Hương và khỉ lông vàng, trợ giúp bọn chúng tu luyện. Dù sao đan Linh Thú chỉ là đan dược bình thường, cách luyện chế cũng được sư phụ truyền lại rồi.

Sau khi sửa sang hết linh dược, Dương Bách Xuyên tiếp tục luyện đan.

Khi trời gần sáng, cuối cùng tất cả dược liệu cũng được chất lọc ra tinh hoa, sau đó theo chỉ dẫn của sư phụ, anh cho một giọt tinh huyết vào trong lò luyện đan. Như vậy thì sau khi con chồn Hương Hương và khỉ lông vàng sử dụng, giữa hai bên sẽ thêm khế ước, giúp giao tiếp và cũng ép bọn chúng ngoan ngoãn hơn.

Ngay sau đó, anh tạo thủ quyết thu đan.

Lần này, có sự hỗ trợ của Nguyên Thần Kinh tầng một, Dương Bách Xuyên luyện xong một lò đan Linh Thú vẫn không quá mệt mỏi.

Mở nắp lò luyện đan ra, chín viên đan Linh Thú no đủ màu xanh lá cây, giống hệt như những gì được ghi trong đan phương.

Sau khi luyện chế thành công Linh Thú đan, Dương Bách Xuyên nghĩ đến việc đưa cho con chồn Hương Hương và khỉ lông vàng sử dụng trước tiên.

Anh nhìn vào túi Càn Khôn, phát hiện chồn Hương Hương vẫn đang say mèm như cũ thì không biết nên cười hay khóc.

Khỉ lông vàng đã thức dậy từ lâu, lúc này đang cuộn tròn trong không gian túi Càn Khôn, dường như nó đang sợ hãi trước môi Tr**ng X* lạ. Dương Bách Xuyên dùng suy nghĩ triệu hồi nó ra khỏi túi Càn Khôn, anh thô bạo nhét một viên đan Linh Thú vào miệng con khỉ, đồng thời niệm bí pháp ngự thú.

“Kéc kéc~”

Con khỉ gầm lên với Dương Bách Xuyên, có vẻ như nó đang rất tức giận và sợ hãi.

Chẳng qua ngay sau khi anh nhét đan Linh Thú vào miệng nó, toàn thân con khỉ bắt đầu nóng lên, miệng không ngừng kêu ầm.

“Kéc kéc…”

m thanh chói tai khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút bực bội, cũng may một lát sau, con khỉ ngừng gào thét. Sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một vết máu giống như lưỡi liềm chảy ra từ lông mày của con khỉ, bắn thẳng đến mi tâm của anh.

Dương Bách Xuyên không hề hoảng sợ, bởi vì anh biết đây là dấu hiệu của khế ước linh thú, có nghĩa là từ nay về sau, con khỉ này trở thành linh thú của anh, đương nhiên bây giờ nó còn chưa phải là linh thú thực sự. Muốn trở thành linh thú hùng mạnh, nó cần phải tiến hóa huyết mạch.

Sau khi lập thành khế ước với con khỉ, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy mơ hồ có thể cảm nhận được cảm xúc của con khỉ, giờ phút này con khỉ rất căng thẳng, có vẻ e ngại đối với Dương Bách Xuyên.

Đối với việc này, Dương Bách Xuyên cười ha ha, anh hiểu được con khỉ lông vàng này, lúc bị anh ở bắt được ở sơn động sau đó bị bóp cổ đến ngất đi, cuối cùng ném vào không gian bình Càn Khôn, đích thật đã làm nó sợ hãi.

20230306101906-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 284



Chậm rãi vươn tay sờ sờ trên đầu con khỉ, Dương Bách Xuyên cười nói: “Đừng sợ, sau này đi theo tao lăn lộn, tao sẽ đối xử với mày thật tốt.”

Nói xong lại cảm thấy kỳ quái, mẹ nó, sao lại giống như nói lời ngọt ngào với một cô gái thế?

Con khỉ này là công mà.

Có lẽ là cảm nhận được ý tốt mà Dương Bách Xuyên truyền đến, cảm xúc của con khỉ bình tĩnh lại, lúc này mới tỏ vẻ tò mò quan sát Dương Bách Xuyên, sau đó nhìn căn phòng, mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Dương Bách Xuyên vì làm sâu sắc thêm tình cảm với con khỉ, anh lấy từ trong bình Càn Khôn ra mấy trái quả hồng hương cho nó.

Nhìn thấy trái cây màu đỏ mê người, con khỉ từ từ vươn tay nhận lấy quả từ trong tay Dương Bách Xuyên để ăn.

Chẳng mấy chốc đã ăn xong mất quả, nó đối với Dương Bách Xuyên cũng thân mật hơn.

Thế nhưng, ngay sau đó con khỉ lại làm ra một hành động khiến Dương Bách Xuyên hộc máu.

Anh xoay người thu hồi lò luyện đan, lại lấy ra một bình đựng sáu viên “đan Tôi Thể”, chuẩn bị cho Trần Bảy Roi, còn tìm một chai nước giải khát cho Trần Bảy Roi phân ra năm cân rượu khỉ.

Sau khi làm xong tất cả, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi nước tiểu.

Đột nhiên anh quay đầu lại thấy được, con khỉ vậy mà lại thải một bãi nước tiểu ở trên giường anh, hơn nữa còn văng lên đùi anh.

Giờ khắc này, vẻ mặt Dương Bách Xuyên đen lại.

Đối với vẻ mặt vô tội của con khỉ, anh giận dữ nói: “Mẹ nó, mày trêu chọc tao đấy à~ còn dám đi tiểu ở trên giường của ông đây ư?”

Nhưng mà đối mặt với lời mắng chửi của Dương Bách Xuyên, vẻ mặt con khỉ vẫn vô tội, còn phun từ trong miệng ra một viên hạt quả hồng hương kèm theo nước miếng phun đến trên người anh.

“Mày... mày... mày trêu tao đấy à khỉ, con khỉ ngốc nghếch này...” Dương Bách Xuyên tức giận mắng to.

Muốn đánh nó sao?

Con khỉ cũng lớn hơn con chồn một chút, sợ mới đánh một cái nó sẽ chết mất.

Không đánh được thì lại tức giận!

Nhưng anh cũng hiểu đây là con khỉ hoang dã, đừng thấy hiện tại cho nó dùng “đan Linh Thú” thì xem như đã mở ra trí thông minh, cái trí thông minh này cũng cần thời gian để phát triển.

Tạm thời con khỉ này chỉ là một con khỉ hoang dã, sau này chỉ có thể từ từ dạy dỗ.

Có khế ước trí thông minh, con khỉ cũng có thể nghe hiểu Dương Bách Xuyên nói chuyện.

Sau khi hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên đen mặt nhìn con khỉ nói: “Sau này sẽ gọi mày là Hầu Đậu Đậu!”

“Két két ~” Cn khỉ vậy mà lại kêu lên, sau đó gật đầu giống như đang nói biết rồi.

Lần này, Dương Bách Xuyên lại bị nó chọc cười.

“Hầu Đậu Đậu, sau này không được đi tiểu trên giường của tao, muốn thì vào WC biết chưa?” Dương Bách Xuyên dạy dỗ nó.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 285



Khuôn mặt con khỉ hay giờ còn gọi là Hầu Đậu Đậu mơ màng.

Dương Bách Xuyên đau đầu, ngẫm lại cũng đúng, nó làm sao biết cái gì là WC chứ.

Trong lòng anh nghĩ, vẫn nên để sau này dạy dỗ từ từ đi.

Lúc này sắc trời cũng đã sáng, thấm thoát một đêm trôi qua, hôm nay anh cũng chuẩn bị khởi hành trở về Cố Đô.

Rời khỏi nhà bà nội và em gái sớm hơn một ngày thì bớt đi một phần nguy hiểm cho bọn họ, mục tiêu của tất cả các võ giả cổ đều nhắm vào anh, chỉ cần thu hút tầm mắt của bọn họ đến Cố Đô là được rồi.

Quê nhà có Trần Bảy Roi ở đây, vấn đề không lớn lắm, dù sao theo lời Trần Bảy Roi nói, võ giả cổ trong giới võ cổ vẫn có đạo nghĩa giang hồ, như La Phù Nữ và Tu La,... những võ giả cổ không có nguyên tắc chỉ chiếm số ít. Hơn nữa, toàn bộ giới võ cổ cũng không có bao nhiêu cường giả Ám Kình tồn tại.

Mặt khác, Dương Bách Xuyên cũng muốn biết Lưu Tích Kỳ đã phát triển công ty như thế nào rồi, chính anh cũng chỉ xin nghỉ ba ngày ở chỗ Triệu Nam, bây giờ tính toán cũng đã qua chín ngày rồi... chắc sẽ có rất nhiều người lo lắng.

Cho nên hôm nay anh nhất định phải đi.

Để tránh phiền phức phải giải thích nhiều, anh đã thả Hầu Đậu Đậu trở về không gian bình Càn Khôn, dù sao ở trong bình Càn Khôn cũng khoảng ba mươi mét vuông, Dương Bách Xuyên hơi động suy nghĩ là có thể cho Hầu Đậu Đậu một căn phòng tối nhỏ, nó cũng không thể phá hoại được những đồ đạc cất giữ ở bên trong.

Sau khi đi ra ngoài chào tạm biệt bà nội và em gái, tiếp đó anh tìm Trần Bảy Roi dặn dò vài câu, còn giao đan Tôi Thể và rượu khỉ cho hắn, điều này làm cho Trần Bảy Roi cảm động đến nước mắt lưng tròng...

Lái xe đến đầu thôn, Dương Bách Xuyên xuống xe định đi chào tạm biệt Viên Kim Phượng, dù sao cũng phải đi rồi, ba ngày không gặp cô, anh cũng rất nhớ cô.

Ai ngờ đi vào nhà Viên Kim Phượng lại phát hiện cửa lớn đã khóa chặt, trong nhà không có ai, anh nghĩ chắc là đi ra ngoài rồi.

Anh lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện điện thoại hết pin.

Anh cười khổ, chỉ đành bỏ qua thôi, đi lên núi mấy ngày, sau khi trở về lại vội vàng luyện đan nên không có xem qua điện thoại di động có còn pin hay không.

Sau khi lên xe, anh sạc điện thoại di động và trực tiếp khởi động xe rời đi.

Còn về em gái Dương San San của anh, chờ sau khi cô bé khai giảng đại học, anh lại quay về đón cô bé cũng được, dù sao cũng còn hơn hai mươi ngày nữa mới khai giảng.

Sau khi đến huyện thành, điện thoại di động cũng sạc đầy, vừa bật máy lại phát hiện mấy chục tin nhắn, khiến Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi liên tục.

Đầu tiên nhìn thấy là tin nhắn của bạn học cũ Cung Lăng Phong, vốn còn định sau khi đến huyện thành sẽ đến chào hỏi anh ta, hỏi xem thử Lưu Tích Kỳ có liên hệ để xử lý đống dược liệu tồn đọng của anh ta không?

Vừa mở tin nhắn mới biết được, từ năm ngày trước, Cung Lăng Phong không liên lạc được với anh nên đã trực tiếp liên lạc với Lưu Tích Kỳ, sau đó nói đã trực tiếp đến Cố Đô tìm Lưu Tích Kỳ nói chuyện dược liệu.

Tin nhắn thứ hai chính là Lưu Tích Kỳ gửi tới, nội dung đang nguyền rủa anh.

Nhóc Xuyên, mẹ nhà cậu chứ, ngày cắt băng để đưa sản phẩm ra thị trường thì lại không thấy chủ tịch như cậu lộ diện. Mẹ nó, tôi thật sự xấu hổ đấy, điện thoại gọi không được, gọi về nhà thì ba tôi nói cậu lên núi, cậu nói xem, cậu không có việc gì thì lên núi làm chi? Móc trứng chim ra sao...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 286



Lưu Tích Kỳ nhắn tin chửi bới một đoạn dài, cuối cùng lời nói kết thúc câu chuyện lại là một tiếng cảm ơn, bảo anh mau chóng gọi điện thoại lại, Dương Bách Xuyên biết tiếng cảm ơn này của Lưu Tích Kỳ là muốn nói việc mình đã dùng danh nghĩa của anh ta cầm hai mươi vạn đưa cho nhà bọn họ.

Tin nhắn thứ ba là của Triệu Nam, ý cũng muốn hỏi là khi nào Dương Bách Xuyên trở về, chuyện nghỉ làm thì không sao, quan trọng là điện thoại của anh mấy ngày không liên lạc được, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?

Tin nhắn của Triệu Nam tràn ngập sự quan tâm, khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui mừng.

Tin nhắn thứ tư là của Âu Dương Ngọc Thanh, nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, tinh thần của Dương Bách Xuyên có một sự chấn động khó hiểu, xem nội dung nói, điện thoại của anh không gọi được, Nhạc Nhạc nhớ anh rồi,... thật ra trong từng dòng chữ đều là quan tâm.

Tin nhắn thứ năm là của Lâm Hoan, trong lời nói tràn đầy nhớ nhung, làm cho Dương Bách Xuyên đỏ mặt cũng có chút áy náy.

Tin nhắn thứ sáu là của Liễu Sơn Hải, rất sốt ruột, nói “đan Trú Nhan” hết hàng, hỏi khi nào Dương Bách Xuyên mới trở về.

Tin nhắn thứ bảy lại là từ một người suýt nữa đã bị anh lãng quên, cô gái tên Bộ Thanh Mai lúc trước ở công ty phỏng vấn nhắn tin tới, nói vẫn muốn cảm ơn Dương Bách Xuyên đã cho cô một công việc và muốn hẹn anh ăn cơm...

Đối với việc này, Dương Bách Xuyên cười ha ha lẩm bẩm: “Chuyện gái đẹp mời ăn cơm thì không thể từ chối rồi ~”

Tin nhắn thứ tám là của bạn học trung học Dư Giai, cô nói là gọi không được điện thoại cho anh, vốn định hẹn Dương Bách Xuyên ăn cơm để cảm ơn vì hôm đó đã nổi giận với cô, nhưng điện thoại liên lạc được, cuối cùng đành nhắn tin nói cô đi về Yên Kinh, lúc sau còn nói một câu: Nếu có thể, hy vọng Dương Bách Xuyên đến Yên Kinh thăm cô.

Những lời này rất thú vị, cô gái chủ động hẹn chàng trai, có phải là thích không?

Dương Bách Xuyên mơ tưởng không thôi.

Tin nhắn thứ chín là của Viên Kim Phượng, trong lời nói tràn ngập trách móc, cô nói phải dẫn ba mẹ đi du lịch giải sầu, còn nói chờ sau khi đi du lịch về sẽ lập tức đến Cố Đô tìm hắn, còn kèm theo một trái tim!

Tin nhắn thứ mười được mở ra, tin này đã làm cho Dương Bách Xuyên ngây người hồi lâu, không ngờ lại là tin nhắn của cảnh sát mạnh mẽ xinh đẹp Ninh Kha kia, cô ta nói là đã xuất viện, cũng nhờ chuyện của hai tên tội phạm lần đó mà cô ta được thăng chức nên muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn.

Nhớ tới nữ cảnh sát xinh đẹp, Dương Bách Xuyên không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó trị thương cho cô ta, đầu óc có chút nhộn nhạo.

Hơn chục tin nhắn cuối cùng là của một số bạn cùng lớp quen thuộc.

Anh vừa lái xe vừa nghĩ, dù sao cũng không có tin nhắn gì quá quan trọng, dứt khoát đợi buổi chiều trở về rồi trực tiếp tìm bọn họ là được.

Buổi trưa, lúc Dương Bách Xuyên đi từ ngã ba giao của ba tỉnh xuống đường cao tốc, vừa mới xuống cao tốc, ngay phía trước đã gặp một chiếc xe dừng ở giữa đường, xem ra hình như là xe hỏng, đợi vài phút không thấy người đâu, anh còn tưởng là tài xế ngồi trong xe ngủ quên rồi.

Anh dứt khoát xuống xe đi qua xem thử.

Đến bên cạnh xe, anh gõ lên cửa kính ba cái.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

20230306102201-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 287



Trúng đạn rồi ~

Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Dương Bách Xuyên.

Mặc dù là người tu chân của trâu bò, nhưng chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ cấp nhập môn tầng ba thôi, vẫn không thể chống lại vũ khí nóng hiện đại.

Trái tim anh đập thình thịch.

Anh không bao giờ ngờ tới trong xe sẽ có người bắn anh.

Đây là đã có dự tính từ trước.

Sau một khắc, Dương Bách Xuyên mới phản ứng lại, hình như... hình như anh không bị thương!

Sờ xem thử, chỗ trúng đạn không có vết máu.

Lập tức hắn nghĩ tới bộ quần áo lụa tơ tằm màu vàng tím trên người, theo lời sư phụ nói thì đây là quần áo phòng ngừa cấp bậc hạ phẩm linh khí, có thể chịu đựng được tấn công Luyện Khí kỳ ở mức đại viên mãn, thậm chí miễn cưỡng cũng có thể đối phó với đòn công kích của người tu chân ở cấp Trúc Cơ kỳ.

Linh khí chính là linh khí, không phải quần áo phàm tục bình thường, so với áo chống đạn còn trâu bò hơn nhiều.

Chỗ trúng đạn cũng chỉ đau một chút mà thôi, không có gì đáng ngại.

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên trúng đạn, anh đã thuận thế lăn xuống mương nước ven đường.

Đúng lúc này, trong tai anh truyền đến cuộc đối thoại giữa một nam một nữ.

Một người đàn ông nói: “Nhìn xem, cậu ta vẫn bị trúng đạn thôi, võ giả cổ mạnh đến mấy cũng không đỡ được súng đạn.”

Cô gái hừ lạnh và nói: “Trần Bách Thiên, thân là võ giả cổ căn bản vẫn có nội lực, dùng súng cũng không thể tiến được bao xa, học theo anh trai Trần Bách Vạn của anh đi, cũng là sát thủ nhưng anh ấy chưa bao giờ dùng súng giết người, đi xem đã chết chưa?”

“Vương Nghệ Lâm, bớt nói những lời châm chọc đi, tôi không cần súng, chỉ dựa vào năng lực võ công Ám Kình tầng hai của cô mà đối phó được Dương Bách Xuyên ư? Đừng quên anh em nhà Tây Vực La Sát Nữ và Tu La, đến thôn Thượng Dương nhưng vẫn chưa từng đi ra, điều này chứng tỏ cái gì? Cô cũng biết đúng không? Vậy anh em chúng ta cũng đều là Ám Kình tầng hai thây, đều đến để làm nhiệm vụ, mục đích là giế t chết Dương Bách Xuyên. Nếu mà có thể tìm được đan Tiểu Bồi Nguyên trên người anh thì càng tốt.” Trần Bách Thiên với với Vương Nghệ Lâm.

“Dù sao anh cũng muốn có thành tựu ở võ đạo, tôi khuyên anh bớt dùng súng đi.” Vương Nghệ Lâm lạnh lùng nói.

“Được rồi, ở lại đi, cô và anh trai ở bên cạnh nhau lâu quá nên cũng bị anh ấy lây nhiễm rồi, lải nhải nhiều thế, chúng ta là võ giả cổ không sai, nhưng điều kiện tiên quyết chúng ta là sát thủ, kiếm tiền mới là chuyện hàng đầu.

“Tôi cũng nghĩ không ra, chỉ là một người Dương Bách Xuyên mà thôi, cũng không phải thần tiên, phái hai thành viên bình thường đến rồi dùng một nhát súng là có thể xử lý được rồi, anh trai tôi làm gì nhất định phải để cho hai người chúng ta tự mình đến, thật là.”

Trong miệng Trần Bách Thiên lải nhải, đi xuống mương nước.

Dương Bách Xuyên nghe rõ từng lời nói của hai người không sót một chữ nào, trong lòng anh hơi lo lắng, nghe ý của hai người này vậy mà lại là người của tổ chức sát thủ?

Có tổ chức sát thủ ở Trung Quốc sao?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 288



Hơn nữa còn là tổ chức sát thủ do võ giả cổ tạo thành, đây thật đúng là làm cho Dương Bách Xuyên có chút nhức đầu.

Không nghĩ ra, làm sao anh có thể bị người của tổ chức sát thủ theo dõi?

Chẳng lẽ bọn họ cũng là vì tin tức trong giới cổ võ tung ra kia, đến cướp đoạt công thức của đan Tiểu Bồi Nguyên?

Ngẫm lại cũng không đúng lắm, nếu bọn họ muốn công thức sẽ không trực tiếp nổ súng giết người, ngộ nhỡ công thức không ở trên người, người chết rồi thì lấy công thức đâu ra chứ?

Chỉ có thể nói, đối phương là một lòng muốn giết anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy sát ý, xem ra là có người muốn mạng của anh.

Thật sự anh đã đắc tội với rất nhiều người nên có rất nhiều kẻ thù, nhưng có thể mời tổ chức sát thủ võ giả Khởi Cổ, thật đúng là không có mấy người.

Cứ như vậy, rõ ràng hơn nhiều, người duy nhất có thể mời sát thủ võ giả cổ chỉ có hai nhà.

Nhà họ Mã ở Tây bắc và nhà họ Diệp ở Yên Kinh.

Anh đã từng đánh Mã Tiểu Lục và Diệp Khai, hai người này đều là người của Cổ Võ thế gia, là một gia tộc lớn có thể tiếp xúc với tổ chức sát thủ võ giả cổ chắc chắn cũng không khó, nếu đổi lại là người bình thường có thể còn không biết sự tồn tại của võ giả cổ, chứ đừng nói là tổ chức sát thủ cổ võ.

“Nhà họ Mã, nhà họ Diệp, ông đây chờ đấy!” Trong lòng Dương Bách Xuyên âm thầm nghiến răng. Vào giờ khắc này, anh đã đặt hai gia tộc lớn võ giả cổ vào danh sách đen ở tận đáy lòng, nếu đối phương đã không từ thủ đoạn mời võ giả cổ sát thủ đến lấy mạng anh, đây chính là ân oán không chết không thôi.

Lần này nếu có thể trở về, anh nhất định sẽ tiến hành điều tra hai nhà, nếu tra được dấu vết, anh sẽ mạnh mẽ phản kích. Đường đường là truyền nhân tu chân lại bị một gia tộc võ cổ chèn ép, quá uất ức, không cho những gia tộc võ giả cổ này biết tay, thật đúng là không biết Mã vương gia có mấy con mắt.

“Người thuê chúng ta lần này có lai lịch không nhỏ, còn trả tiền công không ít, cho nên anh trai cậu mới phải hết sức cẩn thận, anh ấy tin tưởng chúng ta nên mới để chúng ta tới, đi xuống xem thử đi, không được thì bổ sung thêm hai phát, muốn đánh thì đánh chết.”

Lúc này cô gái tên là Vương Nghệ Lâm nói với Trần Bách Thiên.

Dương Bách Xuyên nghe tiếng bước chân, hai người đều đi xuống xem thử, anh dựa sát vào mương nước, từ trên cao sẽ nhìn không thấy.

Đối phương có súng nên anh không dám khinh thường, toàn thân căng thẳng, chờ đợi cho đối phương một đòn chí mạng.

Một sườn dốc cũng chỉ có bốn năm mét, chẳng mấy chốc, trong tai anh đã nghe được tiếng bước chân đến gần chỉ cách một mét. Lúc này Dương Bách Xuyên biết phải đánh trả rồi, nếu không đánh trả, lúc đối phương nhìn thấy anh sẽ nổ súng, nếu bắn vào chiếc áo tơ tằm màu tìm vàng trên người còn có thể chấp nhận được, nhưng một khi bắn vào đầu thì chắc chắn xong đời rồi.

Dương Bách Xuyên cô cùng may mắn tu luyện “Kinh Nguyên Thần” có linh thức.

Lúc này linh thức trong vòng ba mét, anh nhìn thấy người đàn ông tên là Trần Bách Thiên, trong tay đang cầm súng, từng bước từng bước cẩn thận tới gần, ở phía sau anh ta là cô gái tên là Vương Nghệ Lâm.

Hai người nhìn qua tuổi tác cũng ngang nhau, hình như là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 289



Trần Bách Thiên cầm súng trong tay, trong tay Vương Nghệ Lâm là một thanh kiếm cổ, là trang phục của võ giả cổ.

Chỉ cần hai người ở trong linh thức của anh, Dương Bách Xuyên ắt có thể chắc chắn đối phó được.

Sau khi Trần Bách Thiên cách anh chỉ còn một mét, Dương Bách Xuyên điều động chân khí toàn thân, điều chỉnh đến trạng thái đỉnh phong, suy nghĩ trong đầu khẽ động, anh lấy từ trong không gian bình Càn Khôn ra một thanh đoản kiếm mà mình lấy được sau khi gi ết chết Tu La, đột nhiên từ mương nước nhảy lên, chém một nhát vào cổ tay đang cầm súng của Trần Bách Thiên.

“Phập ~”

Nhưng mà anh đã xem thường tốc độ nổ súng của Trần Bách Thiên và phản ứng của anh ta rồi.

Ngay lúc anh nhảy lên, vẻ mặt Trần Bách Thiên cũng khiếp sợ, nhưng trước tiên vẫn nổ súng.

Nhưng cũng may một viên đạn này vẫn bắn vào lồ ng ngực anh mà không phải đầu, hơn nữa toàn thân đầy chân khí che chở, Dương Bách Xuyên gắng gượng chống lại uy lực của phát súng này, chỉ làm cho cơ thể của anh giữa không trung nghiêng về một bên.

Nhưng điều này khiến anh có thể chém chính xác vào cổ tay đang cầm súng của Trần Bách Thiên.

Nhưng Dương Bách Xuyên sao có thể buông tha một đòn này?

Ngay lúc trúng đạn, anh trực tiếp truyền chân khí vào thanh đoản kiếm trong tay và chém thẳng về phía cổ tay cầm súng của Trần Bách Thiên.

“A~”

Một đòn tất trúng!

Nửa cánh tay cầm súng của Trần Bách Thiên bị một nhát đoản kiếm tràn ngập chân khí của Dương Bách Xuyên chém đứt.

Cánh tay đẫm máu còn nắm chặt súng rơi trên mặt đất.

Ngay một khắc trước, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhảy lên, Trần Bách Thiên thật sự bị hoảng sợ nên phản ứng theo bản năng lập tức nổ súng.

Nhưng nhìn thấy một phát súng bắn vào người Dương Bách Xuyên mà đối phương lại không sao, còn xuất đoản kiếm ra chém đứt cánh tay anh ta, làm cho trái tim đang sợ hãi trong lòng Trần Bách Thiên sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu chỉ có một câu: Anh ta là quái vật ư!

Cùng lúc đó, Vương Nghệ Lâm đi theo phía sau Trần Bách Thiên, cô ta còn khiếp sợ hơn người đi trước, một người đã trúng hai phát súng mà vẫn không sao, còn có thể đánh trả chém đứt nửa cánh tay của Trần Bách Thiên.

Cường giả như thế đã vượt qua nhận thức của cô ta, phản ứng đầu tiên của Vương Nghệ Lâm chính là chạy trốn.

Cô ta mới là Ám Kình tầng hai, mặc dù là sát thủ, thủ đoạn cũng vô cùng tàn ác hơn so với những võ giả Ám Kình bình thường thủ, lúc trước cô ta cũng từng điều tra về Dương Bách Xuyên, càng biết được hai anh em La Sát Nữ và Tu La đi tìm Dương Bách Xuyên lại chưa hề ra khỏi thôn Thượng Dương.

Cho nên kết quả bàn bạc của cô ta và Trần Bách Thiên là ở quê nhà của Dương Bách Xuyên ở thôn Thượng Dương còn có cường giả võ cổ khác tồn tại. Dương Bách Xuyên có trợ thủ, nếu không thì sao anh em Tu La lại có thể một đi không trở lại, hai người bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, một mình Dương Bách Xuyên có thể giết được hai anh em Tu La, chỉ cho rằng thôn Thượng Dương chắc chắn có võ giả cổ khác giúp đỡ.

Sau khi thảo luận và nhận được tin tức Dương Bách Xuyên trở về Cố Đô, hai người lập tức chờ anh ở ngay trên đường trở về Cố Đô.
 
Back
Top Bottom