Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 260



Hơn nữa Dương Bách Xuyên theo con chồn leo xuống một vách núi cao gần trăm mét mới phát hiện ra nơi này.

Nếu anh không phải là Tu Chân giả, trên người có tu vi mà là người bình thường thì đúng không thể đi xuống hẻm núi này.

Hẻm núi rất yên tĩnh, thảo mộc phát triển tươi tốt, hoa dại mọc lên um tùm, quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên phát hiện linh khí ở nơi này nhiều gấp đôi bên ngoài, vô cùng nồng đậm.

Một lát sau, con chồn bỗng nhiên kêu lớn.

Dương Bách Xuyên đi qua, cách đó không xa xuất hiện một hang núi, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí tản ra hương rượu mê người.

Mùi rượu thơm bay ra từ trong hang núi.

Dương Bách Xuyên không quá si mê rượu, thế nhưng hiện tại ngửi được mùi rượu trong không khí, anh vẫn không nhịn được chép miệng một cái, quá thơm.

Con chồn kêu chi chi với hang núi, quơ móng vuốt nhỏ, ánh mắt có vẻ kiêng kị, dường như trong hang núi có sự tồn tại khiến nó phải dè chừng.

Dương Bách Xuyên hỏi: “Hương Hương, ý của mày là kẻ đánh mày đang ở trong này?”

“Chi chi~” Con chồn gật đầu, tỏ vẻ chính xác.

Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng cũng hơi đề phòng.

Lúc trước anh đã từng nhìn thấy bản lĩnh của nó, đừng nhìn vẻ ngoài nó giống mèo con, thế nhưng nó dám khiêu chiến mãng xà dài hơn mười mét trong núi ở thôn Dược Vương đấy, hơn nữa còn không rơi xuống thế yếu.

Nhưng bây giờ, lông con chồn gần như bị nhổ sạch, cơ thể trụi lủi nhiều chỗ, nhìn rất khó coi.

Điều này nói rõ, con chồn đụng độ với đối thủ không phải hạng xoàng, hơn nữa đối phương còn đang ở trong hang động này.

Chẳng lẽ là con người? Nếu không tại sao lại có mùi rượu bay ra từ bên trong, chỉ có con người mới ủ rượu thôi nhỉ?

Động vật cũng không có bản lĩnh ủ rượu đâu!

Chẳng qua nhìn dấu vết nhổ lông trên cơ thể con chồn, không giống người làm. Nếu đối phương là người thì không đơn giản chỉ nhổ lông như vậy thôi.

Hay là có người sống trong hang động này, nuôi động vật nào đó bứt lông con chồn?

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi trong lòng, nhấc chân đi tới ba mươi mét bên ngoài hang núi.

Toàn bộ khe núi đều mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác như thế ngoại đào nguyên, hơn nữa sương mù vờn quanh càng làm khung cảnh thêm tuyệt đẹp.

Bên cạnh đó, trong khe núi còn nồng đậm linh khí, đúng là vùng đất phong thủy tốt.

Nếu không có con chồn dẫn đường, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra hẻm núi này.

Có ai nghĩ tới, muốn đi vào nơi này cần leo xuống vách đá dựng thẳng cao tám mươi, chín mươi mét chứ?

Núi ở thôn này là nơi giao nhau giữa dãy Tần Lĩnh và dãy Côn Luân, có thể xuất hiện khe núi nồng đậm linh khí như này, Dương Bách Xuyên không quá ngạc nhiên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 261



Điều duy nhất làm anh nghĩ hoài không ra chính là tại sao hương rượu thơm lại bay ra từ bên trong hang động này.

Theo như quan sát của anh, nơi này không giống như có người cư trú.

Đây cũng là một cái bí ẩn.

Cộng thêm dáng vẻ kiêng dè của con chồn, trong lòng Dương Bách Xuyên đầy tò mò và đề phòng với người và động vật bên trong hang núi.

Lúc anh chậm rãi tiến lại gần, anh phát hiện ra dược liệu quý giá dưới chân mình, trong lòng càng thêm tò mò với hẻm núi nhỏ và hang động trước mặt.

Nhìn thoáng qua, nhân sâm, linh chi, hà thủ ô vân... Anh thấy mấy gốc dược liệu quý báu, hơn nữa năm tuổi còn không thấp.

Trong lòng càng ngày càng cồn cào, đây giống như vườn thuốc có người quản lý.

Ngay khi Dương Bách Xuyên đang phỏng đoán nơi này, trong hang núi đột nhiên truyền ra tiếng kêu.

“Chi chi ~ "

Cùng là tiếng kêu, nhưng khác với tiếng kêu của con chồn, tiếng của con chồn nghe trong trẻo, trong khi đó âm thanh truyền ra từ trong hang động rất điên cuồng.

Rõ ràng là tiếng của một loại động vật nào đó, hơn nữa còn không chỉ có một con.

Lúc này, con chồn cũng nghe thấy tiếng kêu phát ra từ hang động, nó cũng gào về phía hang, lông cả người dựng đứng, sau đó quay đầu nhìn Dương Bách Xuyên, dường như đang nói chính là bọn chúng.

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm hang động đen kịt, không biết cái hang này sâu bao nhiêu.

Cửa hang cao chừng năm, sáu mét, rộng hơn ba mét, rõ ràng là một hang động không nhỏ.

Một giây sau, trong cửa động tối om xuất hiện một cặp mắt màu đỏ rực.

“Chi~”

Kế tiếp, một tiếng hét dài truyền ra.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy hơn mười cặp mắt đỏ rực xuất hiện chỉ trong nháy mắt.

“Chi chi chi~”

Một tràng tiếng gầm rú hỗn loạn vang lên.

Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi hoảng sợ, rốt cuộc là quái vật gì?

Anh vừa nghĩ xong, đã nhìn thấy quái vật đi ra khỏi hang động, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra chỉ là một bầy khỉ.

Phần lớn đám khỉ này có lông màu vàng xám, đứng thẳng dậy cao tầm một mét.

Có thể nhìn thấy động vật như khỉ ử hang động sâu bên trong núi đúng là hiếm thấy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 262



Trước đây anh từng nghe bà nội kể trước đây ở quê bọn họ có làng khỉ hoang, về sau không biết xảy ra chuyện gì mà khỉ hoang từ từ biến mất. Có lẽ do nguyên nhân khí hậu mà bọn chúng đã trốn vào sâu trong núi Tần Lĩnh hết rồi.

Đến thế hệ của Dương Bách Xuyên hoàn toàn không còn nhìn thấy tung tích của khỉ hoang trong núi.

Không nghĩ tới hôm nay, anh lại gặp được một bầy khỉ hoang tại hẻm núi nhỏ này, đúng là hiếm có.

Khỉ bẩm sinh đã vô cùng nghịch ngợm và dễ thương khiến người ta không thể sợ hãi nổi.

Vì vậy sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy là một bầy khỉ thì yên tâm trong lòng, còn tưởng là hổ báo gì, là khỉ thì không cần phải lo lắng.

Tuy nhiên chỉ một giây sau, suy nghĩ này của anh đã biến mất, sự thật chứng minh khỉ hoang là một sự tồn tại rất đáng sợ.

“Chi chi~” Sau khi chừng mười tám mười chín con khỉ chạy ra ngoài, chồn Hương Hương kêu lên một tiếng núp ra sau lưng Dương Bách Xuyên.

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên cười mắng: “Tao nói này, Hương Hương, mày nhát gan quá thế? Lúc trước còn dám khiêu chiến với mãng xà, thế mà hiện tại lại bị một đám khỉ dọa thành như vậy, mất mặt quá.”

“Chi chi~” Con chồn kêu hai tiếng với Dương Bách Xuyên, dường như muốn nói bầy khỉ này rất lợi hại.

Nói xong, Dương Bách Xuyên lại nhìn về phía đám khi xuất hiện ở cửa hang, ngay sau đó sắc mặt anh lập tức thay đổi, trong miệng không nhịn được văng một câu tục: “Mẹ kiếp!”

Dứt lời, anh quay người ôm đầu bỏ chạy, cuối cùng vẫn chậm một nhịp.

Anh phát hiện, từng con khỉ đều cầm một hòn đá, cùng nhau ném về phía anh. Chỉ Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đã bị bao phủ trong mưa đá ngập trời.

Anh vội vàng ôm đầu xoay người, lúc này anh mới hiểu ra tại sao lúc con chồn Hương Hương nhìn thấy bầy khỉ này lại trốn ra sau lưng anh trước tiên.

Hóa ra trước đó nó đã ăn thiệt.

“Á, ôi mẹ ơi!”

Dương Bách Xuyên chưa kịp chạy trốn, cả người đã bị đá đập trúng, tuy không nghiêm trọng nhưng đập vào người vẫn vô cùng đau đớn.

Mấu chốt là bầy khỉ này ném tới rất nhiều đá, chỉ trong mấy hơi thở, người anh đã trúng hơn mười viên.

Dương Bách Xuyên nhe răng nhếch miệng, cuối cùng là chạy ra sau một gốc cây lớn, tránh né công kích của bầy khỉ.

“Shhh…”

Anh hít một hơi khí lạnh, trong lòng vừa giận vừa hoảng, bực bội hỏi Hương Hương đã chạy tới đây từ lâu: “Mày biết có công kích mà sao không báo tao trước?”

“Chi chi…” Con chồn Hương Hương kêu hai tiếng, tỏ vẻ mình rất vô tội.

Dương Bách Xuyên xoa người, ló đầu ra nhìn, không phát hiện bầy khỉ đuổi theo. Bọn chúng vẫn canh giữ trước hang động như cũ, giống như môn thần giữ cửa.

20230302102950-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 263



Cơn giận này không thể nuốt trôi.

“Không được, hôm nay tao phải thu thập đám súc sinh này, chắc chắn trong hang núi có thứ tốt, nếu không bầy khỉ này sẽ không canh giữ ở cửa động, đuổi theo tao mới đúng. Về phần đồ tham ăn Hương Hương này, nhất định nó phát hiện trong hang có đồ tốt nên mới đi trêu chọc đám khỉ, kết quả bị chúng nhổ sạch lông.”

Dương Bách Xuyên lầm bầm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh đào được nhân sâm ở hang mãng xà trong núi ở thôn Dược Vương.

Đêm hôm đó khi anh nói chuyện phiếm với sư phụ, Vân Thiên Tà đã từng nhắc tới hễ là thiên tài địa bảo, hầu như đều có linh thú canh giữ.

Bầy khỉ này biết cách dùng đá đập người, rõ ràng đã mở linh trí, có thể xưng là linh thú.

Hơn nữa, sư phụ từng đánh giá con chồn Hương Hương, nói sau khi trưởng thành có thể nó sẽ có năng lực tìm bảo. Bây giờ nghĩ lại, con chồn này đúng là có thiên phú tìm bảo.

Bởi vì là lần thứ nhất gặp con chồn, nó đang chiến đấu với mãng xà, cuối cùng mãng xà bị anh chém giết, con chồn dẫn anh đến hang mãng xà tìm được một gốc nhân sâm năm trăm năm, cỏ Thần Hồn và quả hồng thơm có tác dụng với sư phụ.

Hiện tại con chồn gặp nguy bị nhổ sạch lông, dẫn anh tới hang động trong hẻm núi, chắc chắn bên trong có thứ hấp dẫn nó.

Linh dược trân quý, bầy khỉ có trí tuệ, hương rượu trong không khí tỏa ra từ hang động... Chứng tỏ không phải đồ vật tầm thường.

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên quyết định xông vào hang động được bầy khỉ bảo vệ này.

Khỉ là động vật quần cư, nhìn chung động vật quần cư đều có thủ lĩnh, nói cách khác trong bầy khỉ này sẽ có Hầu Vương.

Muốn xông vào hang núi, nhất định phải vượt qua đám khỉ, chẳng qua cảm giác bị đá không dễ chịu, vì vậy Dương Bách Xuyên chuẩn bị đấu trí, bắt lấy Hầu Vương trước, có lẽ sẽ thoải mái hơn.

Anh ló đầu nhìn về phía bầy khí đứng ở cửa hang, phần lớn đều giống nhau, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nhìn ra một con khác biệt trong bầy, trên mặt ngay lập tức hiện lên ý cười.

Dương Bách Xuyên nói trong bầy khỉ có một con khỉ đặc biệt là vì anh phát hiện thấy hình thể của con khỉ kia chỉ to hơn con chồn Hương Hương một vòng, và lông không giống những con khỉ khác.

Những con khỉ khác có lông màu vàng xám, hình thể lớn hơn. Còn con khỉ kia thì có lông màu màu vàng óng giống lông của con chồn Hương Hương. Ngoài ra còn có hai đặc điểm nữa là trên trán của con khỉ kia có một nhúm lông màu trắng và mắt màu vàng kim, không giống những con khỉ khác mắt rất đỏ.

Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, đó là con khỉ kia được các con khỉ khác vây quanh đứng ở vị trí trung tâm, hơn nữa còn giữ một khoảng cách với nó.

Vì vậy Dương Bách Xuyên cho rằng con khỉ kia là vua khỉ, thầm nghĩ chỉ cần bắt được vua khỉ thì những con khỉ khác đều dễ giải quyết.

Cho dù nó lợi hại đến mấy, cho dù có một số động vật thông minh thì cũng không phải là linh thú ở Tu Chân Giới mà sư phụ nhắc đến. Nếu là linh thú ắt sẽ rất mạnh, Dương Bách Xuyên sẽ sợ hãi, nhưng một bầy khỉ bình thường thì anh chẳng sợ.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, vận chuyển chân khí khắp toàn thân, chuẩn bị liều mạng đối mặt với nguy cơ bị lũ khỉ này ném đá, xông lên bắt con khỉ kia.

Anh dặn dò con chồn Hương Hương nấp kỹ, đừng đi ra ngoài.

Sau đó, anh nhanh chóng lao về phía bầy khỉ ở cửa hang.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 264



Khoảng cách hơn bốn mươi mét ngắn ngủi, anh chỉ mất thời gian chưa đầy mười nhịp thở đã xông đến vị trí cách cách bầy khỉ mười mét.

"Kéc!"

Lúc này, bầy khỉ phát ra một tiếng rú dài.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy quả nhiên là con khỉ lông vàng kia ra lệnh, anh khẳng định trăm phần trăm nó chính là vua khỉ.

Khi vua khỉ ngừng rú, một đám khỉ lập tức cầm đá ném tới tấp về phía Dương Bách Xuyên.

"Kéc kéc..."

Kèm theo tiếng kêu của lũ khỉ. Hình như chúng rất sợ Dương Bách Xuyên xông tới.

Thoáng cái Dương Bách Xuyên đã bị đá ném trúng mười mấy phát làm anh mím chặt môi.

May mà anh có lồ ng chân khí bảo vệ toàn thân nên lũ khỉ ném đá không làm anh bị thương đáng kể.

Hơn nữa tốc độ của anh rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lao vào giữa bầy khỉ.

Anh vung hai tay hất bay con khỉ chắn phía trước, vọt thẳng đến chỗ vua khỉ ở giữa bầy khỉ.

Có lẽ vua khỉ cảm nhận được nguy hiểm, cho nên khi Dương Bách Xuyên ra tay, nó rú dài một tiếng rồi định chạy vào trong hang ngay lập tức.

Thế nhưng Dương Bách Xuyên bất chấp bị ném đá là để bắt nó, sao có thể để cho nó chạy trốn.

Anh lạnh lùng hừ mũi rồi nhảy vọt lên, một tay túm cổ vua khỉ.

"Kéc kéc..."

"Kéc kéc kéc kéc..."

Bầy khỉ lập tức hỗn loạn như ong vỡ tổ, con nào con nấy đều sợ hãi chạy tứ tán, lại còn phát ra tiếng gào rú khiến người ta bực bội.

Vua khỉ lông vàng trong tay Dương Bách Xuyên cũng rú lên từng hồi dồn dập, bốn chân quơ loạn xạ nhưng bị Dương Bách Xuyên túm trong tay.

Kết cục của nó đã định.

Lũ khỉ xung quanh không dám tấn công Dương Bách Xuyên nữa, chỉ tản ra bốn phía nhìn anh chằm chằm và cất tiếng, gào rú.

Dù sao chúng cũng là một bầy khỉ hoang, vẫn biết sợ con người.

Dương Bách Xuyên xách vua khỉ lông vàng, cười hì hì nói: "Con khỉ chết tiệt, cho mày ra lệnh lấy đá ném tao nè. Mày còn động đậy nữa là tao vặn gãy cổ đó!"

Anh vừa nói vừa bóp mạnh tay, con khỉ này lập tức im miệng, không quơ chân túm Dương Bách Xuyên nữa.

Bầy khỉ ở cửa hang cũng yên tĩnh lại, giữ khoảng cách với Dương Bách Xuyên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 265



Đúng lúc này, con chồn nấp phía sau cây cổ thụ đằng xa bỗng nhiên biến thành một cái bóng màu vàng nhảy vọt đến, đáp lên vai Dương Bách Xuyên kêu chít chít, rõ ràng là dáng vẻ cáo mượn oai hùm làm Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười.

Tiếp theo, con chồn nhảy lên cánh tay đang xách vua khỉ của Dương Bách Xuyên, sau đó giơ móng vuốt nhỏ đập tới tấp lên người vua khỉ lông vàng.

"Kéc kéc..."

Vua khỉ lông vàng phát ra tiếng gầm giận dữ, dễ nhận thấy nó rất bực mình vì bị con chồn Hương Hương đánh.

Nhưng con chồn giống như đang báo thù, dáng vẻ vênh váo hống hách.

Dương Bách Xuyên cười gượng, ngăn cản con chồn đang đánh vào đầu vua khỉ lông vàng. Anh sợ hành động của con chồn sẽ chọc giận bầy khỉ xung quanh, đến lúc đó mình sẽ bị đánh hội đồng mất.

Con chồn Hương Hương đắc ý ra mặt, gầm gào mấy tiếng với vua khỉ lông vàng rồi mới nhảy xuống khỏi ngươi Dương Bách Xuyên, ra hiệu cho anh đi vào hang động. Vẻ mặt nó rất nhân tính hóa, không ngờ nó lại ch ảy nước miếng, thể hiện rõ bản chất tham ăn.

Dương Bách Xuyên thật sự hết cách với nó, cho dù nó không nói thì anh cũng vào trong xem rốt cuộc trong hang động được bầy khỉ này bảo vệ có thứ gì.

Trong hang động rất tối, song không ảnh hưởng đến thị lực của Dương Bách Xuyên.

Con chồn sốt sắng đi trước dẫn đường, Dương Bách Xuyên xách vua khỉ lông vàng thong thả bước đi, hơn mười mét phía sau là một bầy khỉ bám theo. Tổ hợp kỳ lạ này tiến vào sâu trong hang động.

Bọn họ đi được khoảng hơn trăm mét thì có ánh sáng le lói xuất hiện.

Là ánh sáng màu đỏ.

Hơn nữa phía trước còn có hơi nóng phả vào mặt.

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra hang động này thông gió, có hơi nóng và ánh sáng đỏ liệu có phải là núi lửa không?"

Anh vừa đi vừa nghĩ, quả nhiên không lâu sau phía trước xuất hiện một hồ nham thạch không lớn lắm, đường kính khoảng mười mét.

Hồ nham thạch sôi sùng sục, nổi bong bóng lửa.

Sau khi đến chỗ này, không gian trong hang động cũng lớn hơn, giống như một hang dung nham nóng rực rộng hơn trăm mét, cao mấy chục mét.

Phía trên hồ dung nham có một cái lỗ to với đường kính hơn một mét. Dương Bách Xuyên đi thẳng tới đó, ngẩng đầu nhìn lên thì có thể trông thấy bầu trời bên ngoài.

Đây chính là lỗ thông hơi thiên nhiên, thảo nào hang động không hề ẩm ướt mà rất khô ráo, hơn nữa còn có gió nhẹ, giúp tinh lọc không gian trong hang không còn ngột ngạt.

Trong hang dung nham nóng rực rộng gần một trăm sáu mươi đến một trăm bảy mươi mét vuông, hồ dung nham có đường kính gần mười mét nằm ở phía đông, chiếm cứ mọi ngóc ngách. Cũng chính hồ hồ dung nham này phát sáng, soi rọi cả hang động rộng lớn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 266



Lúc này một cơn gió nhẹ thổi từ nóc hang động xuống, tức thì Dương Bách Xuyên ngửi thấy hương rượu làm say lòng người.

Anh ngoảnh đầu nhìn thì phát hiện phía Bắc cũng có một hồ nhỏ đường kính khoảng ba mét, bên trong chứa nước và đầy ắp các loại trái cây.

Hương rượu nồng ngất ngây bắt nguồn từ nơi này.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dương Bách Xuyên, đột nhiên anh nghĩ tới một loại rượu mà mình từng đọc trong một cuốn dã sử ở thư viện.

Dương Bách Xuyên nhìn con khỉ trong tay rồi lại nhìn lũ khỉ giữ một khoảng cách phía sau mình, anh đã đoán ra nước trong hồ là thứ gì.

Rượu Khỉ!

Nghe nói đám khỉ trong núi hái quả bỏ vào hang động (thường là hốc cây), mục đích ban đầu là tích trữ lương thực cho mùa đông, nhưng nếu mùa đông ấy không thiếu lương thực thì bầy khỉ sẽ quên béng một hang hoa quả mình cất giữ. Sau đó hoa quả trong hang dần lên men, ủ thành rượu trái cây hỗn hợp.

Loại rượu thiên nhiên này được tạo thành một cách tình cờ, cho nên rượu Khỉ chính cống đáng giá ngàn vàng, có tiền cũng không mua được.

Theo những dòng ghi chép trên thì rượu Khỉ là thứ hiếm có khó tìm, rượu Khỉ bây giờ chỉ là loại rượu vang nhân tạo ủ từ trái cây giã nát lên men, kém xa rượu Khỉ chính cống.

Rượu Khỉ chính cống chỉ tích trữ được một mùa, theo thời gian trôi qua rượu sẽ cạn dần, muốn lấy rượu Khỉ càng khó khăn hơn.

Khi các loại trái cây bắt đầu lên men, từng giọt chất lỏng chảy xuống chính là tinh hoa của trăm loại quả. Điều tuyệt vời nhất là chất lỏng này không bị hỏng, chỉ lên men.

Nước đầu gọi là nước trái cây, tích lại thành men trái cây. Đến khi không còn nước trái cây nhỏ xuống nữa sẽ thu được nước trái cây lên men có mùi rượu. Cái này mới gọi là rượu Khỉ.

Từ xưa rượu Khỉ đã được ghi trong sách sử. Cao Dụ, một học giả Đông Hán từng chú thích dưới câu "Những điều biết và chưa biết về tinh tinh" trong cuốn Phiếm Luận của Hoài Nam Tử như sau: "Tinh tinh... thích rượu, con người ủ rượu uống thỏa thích, không biết rằng thú cũng tự ủ rượu."

Bây giờ ngẫm lại thì thấy không chỉ con người biết ủ rượu, mà hình như trong thế giới động vật cũng có khỉ biết ủ rượu. Cách ủ rượu của chúng là chất đống các loại quả dại ở một chỗ, cộng thêm môi trường đặc biệt trong hang động làm cho quả dại lên men, từ đó rượu Khỉ trong truyền thuyết ra đời.

Dương Bách Xuyên nghĩ tới những điều này, hai mắt bắt đầu sáng lập loè, không ngờ hôm nay mình lại may mắn như vậy.

Theo ghi chép, rượu Khỉ không chỉ là rượu mà còn rất tốt cho cơ thể con người.

Anh liếc mắt nhìn thì thấy trong hang dung nham thiên nhiên có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, hơn nữa ở phía nam còn có bàn đá.

Khi nhìn sang phía Tây, Dương Bách Xuyên bỗng giật nảy mình, bởi vì anh nhìn thấy một bộ xương khô ngồi ngay ngắn, trên người mặc một bộ quần áo kiểu cổ không hề mục nát.

20230302103045-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 267



Sau khi sư phụ Vân Thiên Tà nhìn thấy xương giao long dưới đáy hồ Tiên Nữ, ông từng nói có lẽ trên trái đất có di tích tu chân.

Bây giờ nhìn thấy bộ xương trong tư thế tĩnh tọa này, Dương Bách Xuyên lập tức cho rằng hang động này chính là di tích nền văn minh tu chân cổ.

So với sức hấp dẫn của rượu Khỉ thì Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy hứng thú với bộ xương này hơn.

Bởi vì người tu chân xuất hiện trên trái đất là chuyện hiếm, đương nhiên việc coi bộ xương khô thành người tu chân chỉ là suy nghĩ trong lòng anh mà thôi, có thể đó là võ giả cũng không chừng.

Con chồn Hương Hương tham ăn dẫn đầu chạy băng băng đến hồ rượu Khỉ rồi nhoài ra bờ hồ, cái đầu nhỏ ngụp vào trong rượu Khỉ.

Lần này nó chọc cho vua khỉ lông vàng trong tay Dương Bách Xuyên phát ra tiếng kêu "kéc kéc" quái dị, bầy khỉ phía sau cũng kêu theo, như thể đang tố cáo con chồn uống trộm rượu Khỉ của chúng nó.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi, véo cổ vua khỉ lông vàng làm nó bị đau phải ngậm miệng.

Một đám khỉ phía sau cũng yên tĩnh, vẫn giữ khoảng cách với Dương Bách Xuyên, trơ mắt nhìn con chồn uống rượu bên bờ hồ.

Dương Bách Xuyên biết con chồn tham ăn nên cũng mặc kệ nó. Dù sao cũng có cả một hồ rượu Khỉ, nó không uống hết được. Anh dứt khoát đi đến trước bộ xương quan sát.

Bộ xương ngồi trên giường đá, trên người chỉ có một bộ quần áo màu vàng ánh tím kiểu cổ không bị mục nát, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Dương Bách Xuyên lễ phép khom người vái ba lạy.

Nào ngờ sau khi anh vái xong, bộ xương này bỗng vỡ vụn.

Biến cố bất ngờ xảy ra làm Dương Bách Xuyên giật mình, vội vàng chắp hai tay trước ngực khấn: "Xin tiền bối đừng trách tội, con cũng chỉ vô tình đi nhầm vào bảo địa. Xin đừng trách con, đừng trách con..."

Anh khấn một tràng rồi mới đứng dậy, nhưng ngay sau đó anh trông thấy trên giường có một dòng chữ.

Anh đi đến thổi sạch bụi, trên đó viết một dòng chữ phồn thể: "Người có duyên có thể xem ngọc giản, ta tặng cơ duyên bên trong!"

"Ngọc giản? Đó là cái quỷ gì?" Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, lẩm bẩm một mình.

Anh vừa dứt lời, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà lập tức vang lên trong đầu: "Con đúng là đồ lười biếng! Ngọc giản là công cụ người tu chân dùng để ghi chép các loại thông tin, giống như sách của người bình thường. Vi sư bảo con học thuộc những điển tịch và ghi chép liên quan đến tu chân nhưng con không đọc, nếu con đọc thì làm gì có chuyện đến ngọc giản cũng không biết. Thật mất mặt!"

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy, hiếm thấy mặt đỏ bừng lên, nhưng anh vẫn cãi cố: "Lão già chết tiệt, đống điển tịch hỗn tạp đó có phải công pháp tu luyện đâu, nó cũng chẳng quan trọng. Con chỉ chọn đọc những thứ có ích thôi biết không?" Đúng là anh không đọc hết các cuốn điển tịch sư phụ truyền lại.

"Thằng nhóc thúi còn cãi bướng hả? Vi sư nói cho con biết, lăn lộn ở tại tu chân giới thì kiến thức là quan trọng nhất. Ví dụ như hôm nay đến ngọc giản con cũng chẳng biết, nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị người ta cười rụng răng sao?

Hơn nữa, tất cả chi chép trong Bách khoa toàn thư tu chân mà vi sư đưa cho con đều viết về những thứ liên quan đến tu chân, giúp con mở mang kiến thức. Chẳng hạn như bây giờ, con biết được bao nhiêu loài thực vật mọc trong hang dung nham này?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 268



Ta nói cho con biết tất cả thực vật ở đây đều là linh dược. Nếu con đã học thuộc điển tịch Bách khoa toàn thư tu chân thì liếc mắt một cái là có thể nhận ra những linh dược này, đồng thời biết được thuộc tính và công dụng của chúng.

Hãy nhớ là ở Tu Chân Giới, đôi khi kiến thức có thể cứu mạng. Thế giới rộng lớn có rất nhiều điều mới lạ, nhất là những thứ kỳ lạ ở Tu Chân Giới nhiều không kể xiết. Có lúc con vô tình phát hiện thấy một con côn trùng nhỏ, nếu không biết nó thì con chẳng những không tránh né mà ngược lại còn đến gần. Nhưng khi con đến gần, con côn trùng đó sẽ lấy mạng con...

Thậm chí thực vật cũng giết người trong vô hình, nhưng con không nhận ra, thế là bất tri bất giác chết cả trăm lần. Nếu như con có vốn tri thức khổng lồ thì hoàn toàn có thể tránh né những tai nạn này. Con nói xem điển tịch Bách khoa toàn thư tu chân có vô dụng không?"

Dương Bách Xuyên bị sư phụ cao giọng quở trách từng câu mà không phản bác được, trong lòng rất hổ thẹn. Anh biết những lời sư phụ nói đều đúng, kiến thức thật sự rất quan trọng.

Nghĩ tới đây, anh cười ha ha nói: "Lão già đừng giận, con biết lỗi rồi, dạo nữa con nhất định sẽ học thuộc nội dung Bách khoa toàn thư tu chân, khắc ghi trong đầu. Sau này con tuyệt đối sẽ không làm người mất mặt."

"Có lỗi thì nhận lỗi và sửa ngay, về điểm này thì con rất giống vi sư. Ừm, tốt lắm!" Vân Thiên Tà hài lòng.

Dương Bách Xuyên nói tiếp: "Sư phụ, hai dòng chữ này bảo con xem ngọc giản, nhưng ngoài bộ xương khô này ra làm gì có ngọc giản!"

"Ngọc giản làm bằng ngọc, là một khối ngọc vuông vức rất nhỏ. Con tìm trên bộ xương này đi. Con bái lạy người ta, người ta mới vỡ vụn, đây là một dấu hiệu." Vân Thiên Tà thong thả cất lời.

Dương Bách Xuyên nhìn xương cốt vỡ vụn, quả nhiên phát hiện thấy dưới bộ xương có một khối ngọc màu trắng ngà hình chữ nhật dài mười centimet, dày mười centimet.

Lúc này, anh nghe thấy sư phụ nói: "Tập trung tinh thần lên ngọc giản, sau đó vận chuyển chân khí là con có thể xem nội dung bên trong."

Nghe vậy Dương Bách Xuyên tập trung tinh lực nhìn ngọc giản, thật ra chính là sức mạnh tinh thần. Trong truyền thừa tu chân có nói tu vi càng mạnh thì sức mạnh tinh thần càng mạnh, cuối cùng sẽ biến thành linh thức. Theo lý thuyết thì anh cần tu luyện tới tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên mới có thể có linh thức. Một số người tu chân có linh thức mạnh mẽ có thể dùng để tấn công và thao túng tư tưởng của người khác, rất ghê gớm!

Nói chung là ở Tu Chân Giới, những người như luyện đan sư, luyện khí sư thường có sức mạnh tinh thần, hay nói đúng hơn là linh thức mạnh hơn người tu chân bình thường rất nhiều. Bởi vì con đường mà bọn họ tu luyện phải khống chế rất nhiều thứ, không có linh thức mạnh thì sẽ hao tổn tinh thần.

Dương Bách Xuyên tập trung sức mạnh tinh thần, sau đó truyền chân khí lên ngọc giản. Đột nhiên anh cảm thấy mình bị một sức mạnh kéo vào.

Tiếp đó anh xuất hiện trong một thế giới mông lung, trước mặt có một người trung niên tứ tuần mặc đồ đạo sĩ, trông khá đẹp trai.

Dương Bách Xuyên chưa kịp nói gì, người trung niên đã lên tiếng: "Hỡi người có duyên, cậu đã mở ngọc giản và đến thế giới ý thức, chứng tỏ ta đã qua đời.

Ta biết lúc này cậu có điều nghi vấn, nhưng hãy nghe ta nói hết. Ta không phải nguyên thần, cũng không phải người thật, ta chỉ lưu lại một đoạn ký ức trong ngọc giản mà thôi.

Ta tên Tư Không Nguyên, là một luyện đan sư từ Sơn Hải Giới đến thế giới bên ngoài, tức là thế giới mà các cậu đang sống. Mục đích là tìm một số nguyên liệu luyện đan để cứu người ta yêu, bởi vì nàng ấy bị trúng kịch độc. Nhưng tiếc là đến cuối cùng ta vẫn không tìm được, ngược lại còn bị kẻ thù bên ngoài đuổi giết... Cuối cùng ta chạy trốn đến hang động này, thu phục được hai con khỉ chăm nom cuộc sống sinh hoạt, nhưng vẫn khó thoát khỏi vận mệnh viên tịch.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 269



Hỡi người có duyên, tuy ta không biết cậu là ai, nhưng chúng ta gặp nhau tức là có duyên, ta tặng cậu một bộ công pháp tu luyện sức mạnh tinh thần, cùng với ba công thức luyện đan và một ít linh thạch... Ta chỉ mong nếu như sau này cậu đi Sơn Hải Giới thì hãy tới thần cung Băng Tuyết thay ta chuyển lời đến cô nương Hạ Thiền.

Nói rằng Tư Không Nguyên ta vô dụng, hi vọng kiếp sau có thể bù đắp cho nàng ấy. Dặn nàng ấy hãy sống thật tốt, đừng nghĩ đến chuyện báo thù. Nói cho nàng ấy biết ta có lỗi với mẫu thân của nàng ấy..."

Sau khi Tư Không Nguyên nói xong, hình chiếu ký ức của hắn lập tức hóa thành từng đốm sáng.

Dương Bách Xuyên cũng ra khỏi thế giới biển ý thức. Thật ra thế giới mà anh vừa tiến vào chính là biển ý thức của mình.

Ngay sau đó, đầu anh bỗng căng đau, chữ viết chằng chịt hiện ra trong đầu.

Đó chính là Kinh Nguyên Thần - công pháp tu luyện sức mạnh tinh thần mà Tư Không Nguyên tặng anh. Chốc lát sau Dương Bách Xuyên đã học xong Kinh Nguyên Thần, vui như mở cờ trong bụng. Thật không ngờ Kinh Nguyên Thần mà Tư Không Nguyên tặng anh có thể tu luyện từ Luyện Khí kỳ, là công pháp chuyên tu luyện sức mạnh tinh thần, hay nói đúng hơn là linh thức.

Không chỉ thế, Kinh Nguyên Thần có tổng cộng chín tầng, mỗi khi tu luyện đến một tầng là có thể sử dụng một loại thuật pháp sức mạnh tinh thần. Có tất cả chín thuật pháp bao gồm các phương pháp tấn công, phòng thủ, khống chế. Thật sự là cực kỳ lợi hại!

Đương nhiên anh cũng biết công pháp chuyên tu luyện sức mạnh tinh thần rất khó tu luyện.

Ngay cả sư phụ Vân Thiên Tà siêu đỉnh của anh cũng không có công pháp chuyên tu luyện sức mạnh tinh thần, ông nói là ở Tu Chân Giới chưa từng xuất hiện công pháp tu luyện dành cho sức mạnh tinh thần.

Điều này chứng tỏ Kinh Nguyên Thần rất quý giá.

Sau đó, Dương Bách Xuyên di chuyển bộ xương, tức là hài cốt của Tư Không Nguyên sang chỗ khác rồi đập một phát xuống giường đá.

Rầm!

Giường đá lập tức vỡ đôi, bên trong lộ ra một hộp gỗ dài hơn một thước.

Đây là tài sản mà Tư Không Nguyên để lại cho anh.

Theo lời Tư Không Nguyên nói thì trong hộp gỗ có ba công thức luyện đan, còn có linh thạch gì đó lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nghe thấy, và một món tín vật để sau này đi thần cung Băng Tuyết.

Anh mở hộp gỗ ra, quả nhiên bên trong có ba công thức luyện đan.

Công thức luyện đan thứ nhất viết ba chữ đan Bồi Nguyên khiến Dương Bách Xuyên rất bất ngờ!

Trong giới võ cổ có người cố ý tung tin anh có công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên, vậy mà bây giờ anh thật sự lấy được công thức luyện đan Bồi Nguyên.

Mặc dù công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên và công thức luyện đan Bồi Nguyên nghe na ná nhau, nhưng Dương Bách Xuyên có thể đoán được có lẽ công thức luyện đan Bồi Nguyên mà Tư Không Nguyên để lại mới là công thức luyện đan chính tông nhất.

20230303113109-tamlinh247.jpg

 
Back
Top Bottom