Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 610



Cho dù là Dương Bách Xuyên cũng hơi kinh ngạc, tuy là từ trước đã nghe Vương Huyền Cơ nói Ngô Nam có thiên phú khống chế lôi điện, nhưng thật sự nhìn thấy khiến lòng anh cũng không khỏi kinh ngạc.

Sức lực lôi điện vẫn là sức mạnh siêu nhiên trong nhận thức của loài người, đâu ai ngờ tới sức mạnh siêu nhiên cấp độ này lại bị con người khống chế trong tay chứ?

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Dương Bách Xuyên là thuật pháp thần thông.

Thật ra lôi điện trong tay Ngô Nam là thiên phú bẩm sinh, cũng không phải là thuật pháp thần thông, đây chính là sức mạnh của thiên tỉnh giả hoặc là dị năng.

Nhìn thấy lôi điện trong tay Ngô Nam, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng thu lại khuôn mặt tươi cười, đề cao cảnh giác, cẩn thận đối phó với ông.

Tay trái của anh tập trung chân khí khổng lồ, tay phải cũng đồng thời chuẩn bị Chân Nguyên Ly Hỏa.

Trong lòng vừa căng thẳng lại vừa có vài phần chờ mong, anh muốn thử xem chân khí của mình cộng thêm Chân Hỏa có thể chống đỡ lôi điện của Ngô Nam hay không.

Suy cho cùng, bất kể là chân khí và Chân Nguyên Ly Hỏa của anh, hay là sức lực lôi điện của Ngô Nam, thật ra đều là năng lượng thể trong trời đất.

Chỗ khác biệt chính là anh khống chế được nó thông qua tu luyện, còn Ngô Nam là do bẩm sinh đánh thức.

Cả hai đều là năng lượng của trời đất.

Sau khi Ngô Nam nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, trong lòng cuối cùng nở nụ cười, ông tin tưởng 100% vào sức mạnh dị năng lực của bản thân.

Trong lòng nghĩ, đối phó với Dương Bách Xuyên chỉ cần dùng ba phần sức mạnh lôi điện cũng đủ rồi.

Lập tức giơ tay lên, trong tay Ngô Nam xuất hiện một luồng lôi điện, tốc độ nhanh đến mức vừa loé lên đã biết mất lập tức rơi vào trên người Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên đã có đề phòng từ trước, trong nháy mắt Ngô Nam ra tay, chân khí và chân hỏa ở cả hai bên trái phải cùng lúc đối phó với tia chớp của Ngô Nam.

Nhưng lúc ra tay, tia chớp của Ngô Nam đã cách người anh ba tấc đất.

Lôi điện và chân khí chân hoả lập tức chạm vào nhau.

Ngay sau đó một tiếng rung động nặng nề vang lên, một luồng sóng khí vô hình khuếch tán ra ngoài sân, làm cho Vương Tông Nhân là người không có căn cơ nội lực suýt chút nữa ngã xuống, cũng may có Độc Cô Vô Tình bên cạnh vội vàng đỡ lấy cậu ta.

Mà trong mắt mấy người Vương Huyền Cơ, cảnh tượng vừa rồi khiến bọn họ vô cùng chấn động.

Kể cả Ngô Nam cũng không ngờ, trong tay Dương Bách Xuyên có một nắm hỏa cầu tràn ngập năng lượng như thế.

Mấy người bọn họ trước tiên nghĩ đến một khả năng, đó chính là... Dương Bách Xuyên cũng là một thiên tỉnh giả.

Hơn nữa còn là một quái vật tài năng tu luyện song hệ võ cổ và thiên tỉnh!

Hoả diễm vừa rồi trong tay Dương Bách Xuyên tràn ngập năng lượng cường đại, không có thiên tỉnh giả thứ hai nắm trong tay hỏa diễm, cho nên mấy người nhận định Dương Bách Xuyên là thiên tỉnh giả.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 611



Toàn bộ giới võ cổ, người vừa có thể tu luyện võ cổ đồng thời lại là thiên tỉnh giả chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Người như vậy ở Thần Long Đàm chỉ có một, đó chính là vị Đàm chủ đại nhân thần bí nào đó ở Thần Long Đàm.

Dương Bách Xuyên xem như là quái vật đầu tiên xuất hiện trong thời hiện đại.

Mấy người Vương Huyền Cơ đều biết, nhân vật như thế này trưởng thành sẽ có thực lực không thể nào tưởng tượng được.

Dương Bách Xuyên không biết mấy người Vương Huyền Cơ lại nghĩ mình thành quái vật tu luyện song hệ.

Giờ khắc này, anh lại đang chìm trong sự chấn động mạnh, trong nháy mắt va chạm vừa rồi, một luồng lôi điện của Ngô Nam lập tức đánh tan chân khí và chân hỏa của anh.

Hơn nữa, sức mạnh cũng không giảm mà rơi trên người anh.

Trong khoảnh khắc đó, lần thứ hai anh cảm thấy bóng tối của cái chết bao phủ trên người, tựa như lần đối mặt với đòn tấn công của thần hồn Lục Tuyết Hi, vô cùng đáng sợ.

Toàn thân khi bị lôi điện đánh trúng đều chấn động, lục phủ ngũ tạng cũng bị đảo loạn.

Từng sợi tóc dựng ngược lên, hoàn toàn có một ảo giác mất đi khống chế.

Cũng may đạo lôi điện này của Ngô Nam lóe lên rất nhanh rồi biến mất, chỉ làm cho cho toàn thân anh trở nên tê dại, các giác quan đều mất đi cảm giác.

Anh biết là Ngô Nam có chút thu liễm hoặc là nói không dùng hết sức lực, nếu không một đòn của ông ta chắc chắn có thể khiến anh mất mạng.

Giờ phút này, mặc dù các giác quan của Dương Bách Xuyên mất đi cảm giác, nhưng anh không nghĩ gì khác, trong lòng chỉ có một câu, thực lực!

Dương Bách Xuyên bị thực lực của Ngô Nam đả kích, anh đã cảm nhận được sức mạnh cường đại của thiên tỉnh giả.

Đồng thời cũng nhận thức được tu vi yếu kém của chính mình.

Ngô Nam là một thiên tỉnh giả, Vương Huyền Cơ từng nói cùng lắm cũng chỉ mạnh Ám Kình tầng chín đỉnh phong như ông một chút.

Nói cách khác, nếu anh đối đầu với võ cổ giả Ám Kình tầng chín thì không có bất kỳ phần thắng nào.

Sau đó, anh nhìn thấy Ngô Nam đi tới mở miệng nói gì đó, nhưng các giác quan đều không hoạt động, không nghe được ông đang nói cái gì, anh vội vàng vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, các giác quan mới dần dần khôi phục lại.

Anh nghe Ngô Nam nói: “Dương tiên sinh, cậu là người tu luyện song hệ à?”

“Người tu luyện song hệ?” Dương Bách Xuyên sửng sốt, lập tức hiểu ra, có thể Ngô Nam đang nói đến Chân Nguyên Ly Hỏa vừa rồi trong tay anh.

Nhìn mấy người Vương Huyền Cơ đồng dạng là một bộ biểu tình, Dương Bách Xuyên cười một chút nói: “Xem như là đi ~”

20230415164210-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 612



Nhưng trước mắt anh cần phải cân nhắc việc tăng tu vi lên~

Hôm nay dưới một đòn lôi điện của Ngô Nam, quả thực làm anh sợ hãi.

Nếu tu vi đủ cao thì sợ gì đòn lôi điện của Ngô Nam tấn công chứ?

Nghe được Dương Bách Xuyên thừa nhận, bốn người Ngô Nam và Vương Huyền Cơ đều đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều nghiêm túc lại, nếu như nói lúc trước là nể mặt nhà họ Vương mới để cho Dương Bách Xuyên gia nhập Thần Long thì có hơi gượng gạo.

Nhưng giờ khắc này, Ngô Nam chỉ nghĩ làm thế nào để giữ gìn mối quan hệ tốt với Dương Bách Xuyên, trói chặt hắn mãi mãi ở trên xe ngựa Thần Long Đàm.

“Anh hùng trẻ tuổi mà~ Dương tiên sinh, đây là Thần Long lệnh của Thần Long Đàm, phía trên có bản đồ tiến vào Thần Long Đàm, dựa vào lệnh này, tiên sinh có thể điều phối một tiểu đội đặc chiến, bất kể ở nơi nào, bọn họ đều sẽ chạy tới tạo điều kiện cho tiên sinh, Dương tiên sinh hãy nhận lấy.”

Trong lúc nói chuyện, Ngô Nam lấy một lệch bài cổ xưa bằng ngọc thạch ra và giao cho Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên không từ chối, nhưng ở trong lòng nói thầm một câu: “Xem ra thân phận người tu luyện song hệ này của mình cũng rất đáng giá.”

Sau đó Ngô Nam và Dương Bách Xuyên tán gẫu vài câu, rồi lập tức dẫn theo hai người Chu Giáp rời khỏi nhà họ Vương, ông là người chủ trì mọi chuyện ở Thần Long Đàm nên rất bận rộn, sẽ không ra ngoài làm phí thời gian quá lâu, trước khi đi còn nói với Dương Bách Xuyên: “Ngô mỗ ở Thần Long Đàm chờ tiên sinh đến.”

“Chắc chắn~”

Dương Bách Xuyên vẫn rất tò mò về Thần Long Đàm, chắc chắn anh sẽ đi xem thử.

Vương Huyền Cơ không đi, ông cụ nói, nhân dịp đi ra ngoài ông muốn đi dạo một vòng vùng đất Trung Quốc.

Chờ ba người Ngô Nam rời đi, trong sân chỉ còn lại anh em Độc Cô và Vương Tông Nhân, Vương Huyền Cơ.

Mấy người trở về phòng khách.

Lúc này Độc Cô Vô Tình mới tiếp tục lời còn chưa nói hết, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Tiên sinh, về chuyện của em trai tôi thì sao?”

Trong lúc nói chuyện, Độc Cô Vô Tình còn nháy mắt với Độc Cô Hối.

Độc Cô Hối phản ứng lại, lúc này anh ấy mới quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói: “Xin tiên sinh nhận tôi làm đệ tử~”

“Ha ha ha ~ thằng nhóc nhà cậu cũng rất thông minh đấy~” Dương Bách Xuyên nở nụ cười.

Đối với thiên phú linh căn thuộc tính Kim của Độc Cô Hối, chỉ hy vọng ngày sau trở thành phôi của kiếm tiên, anh vẫn rất vui vẻ thu nhận vào Vân Môn, mặc dù anh chỉ mới là Luyện Khí kỳ tầng năm.

Ở trong giới tu chân, nếu tu vi ở cấp bậc này mà đi thu nhận đệ tử sẽ bị người ta cười rụng răng, nhưng ngẫm lại, nơi này là Trái Đất không có tu chân giả, là Trái Đất cực kỳ thiếu hụt linh khí, là một nơi mà võ cổ giả đều có thể làm chủ cả thế giới.

Một người ở cấp bậc Luyện Khí kỳ tầng năm như anh dường như thu nhận một đệ tử cũng không phải không thể.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 613



Vừa muốn cười thành tiếng, khóe mắt anh nhìn thấy trong tay ông cụ Vương Huyền Cơ b ắn ra một phát, không biết là vật gì bắn lên đùi Vương Tông Nhân, lập tức Vương Tông Nhân cũng không tự chủ được quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên.

Chỉ nghe ông cụ cười ha ha nói: “Anh bạn nhỏ Bách Xuyên, đứa nhỏ Tông Nhân này nói cũng muốn bái nhập môn hạ của cậu.”

Dương Bách Xuyên muốn bật cười, sao có thể không hiểu ý của ông cụ, rất rõ ràng là ông cũng muốn Vương Tông Nhân bái sư.

Nhưng Vương Tông Nhân không có phản ứng gì, ông cụ sốt ruột trực tiếp ra tay để cho cậu ta quỳ xuống.

Đối với việc này Dương Bách Xuyên cười nói: “Theo lý thì tu vi của tôi vẫn còn kém cỏi, không đủ thu nhận đệ tử, nhưng các cậu đều là người quan trọng của tôi, tôi không thể không đồng ý. Tuy nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, hôm nay tôi tự mình ngông cuồng thu nhận hai người làm đệ tử, nhưng mà trước mắt chỉ có thể ghi danh, tôi phải đến Nam Quốc một chuyến, trở về mới nói đến chuyện nhận đệ tử, trong khoảng thời gian đó, hai người có thể đến Cố Đô tìm chị em nhà họ Lục.”

Hai người vừa nghe vậy, Dương Bách Xuyên xem như đã đồng ý, chỉ thiếu nghi thức thu nhận đệ tử, lúc này bọn họ mừng rỡ, vội vàng nói cảm ơn: “Cám ơn sư phụ ~”

“Đứng lên đi~” Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng rất vui vẻ, Độc Cô Hối là kiếm tiên, mà ở trong mắt anh, Vương Tông Nhân chỉ có thiên phú linh căn là tứ hệ linh căn bình thường, là thiên phú linh căn vô cùng kém, ngược lại hoàn toàn với Độc Cô Hối có đơn hệ linh căn.

Nhưng nghe Vương Huyền Cơ nói, Vương Tông Nhân lại là kỳ lân nhi của nhà họ Vương, nói cách khác số mệnh của Vương Tông Nhân rất cường đại.

Mặc dù thiên phú tu chân quan trọng, nhưng số mệnh quan trọng hơn, cái gọi là số mệnh chính là cơ duyên của tu chân giả, ví dụ như trong điều kiện tương tự, những người có vận may lớn thường có tỷ lệ có được thiên tài địa bảo lớn hơn người khác.

Cho nên số mệnh cũng là một phần thực lực.

Trong người Vương Tông Nhân có vận may, cũng đủ bù đắp cho thiên phú yếu kém của cậu ta.

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất hài lòng về hai đệ tử trong tương lai này.

Chờ sau khi hai người đứng dậy, Độc Cô Hối nhìn thoáng qua Vương Tông Nhân rồi đột nhiên hỏi: “Sư phụ, chúng con đã tính toán, con bái ngài làm sư phụ sớm hơn Tông Nhân một phút, có phải nói con chính là đại sư huynh đúng không?”

Dương Bách Xuyên vừa nghe vậy thì lập tức vui vẻ, thằng nhóc Độc Cô Hối này cũng rất thú vị đấy.

Vương Tông Nhân vừa nghe đã nóng nảy: “Hôm nay chúng ta chỉ ghi danh vào môn hạ của sư phụ, vẫn chưa chính thức bái sư, lần này không tính.”

“Ha ha ~ hai người cũng đừng cãi nhau nữa, theo lý thì Độc Cô Hối chính là đại sư huynh, được rồi, hai người đi xuống đi, bọn ta còn phải bàn chuyện chính sự.”

Dương Bách Xuyên nhìn hai người có dấu hiệu tranh đấu nên bảo bọn họ đi xuống.

Chờ sau khi Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân rời đi, trong sân chỉ còn lại ba người Dương Bách Xuyên, Độc Cô Vô Tình và Vương Huyền Cơ.

......

Ngày hôm sau Dương Bách Xuyên rời khỏi Yên Kinh đi thẳng đến Nam Quốc, anh nghe theo đề nghị của Vương Mộ Sinh, anh không ngồi máy bay mà là ngồi xe buýt đi đường bộ, từ Quảng Tây tiến vào Nam Quốc.

Đương nhiên, Vương Mộ Sinh nói, ở bên đó ông đã sắp xếp một đội giao dịch đánh bạc thuộc công ty quân đội Trung Quốc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 614



Trước khi đi, anh còn đuổi hai đệ tử đã ghi danh tạm thời là Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân, bảo bọn họ đi theo Triệu Nam và đạo trưởng Phương cùng đến Cố Đô tìm Lục Tuyết Hi, trước tiên để cho bọn họ quen thuộc với cái gì gọi là tu chân mới là việc cần thiết.

Về phần Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên vốn muốn cho cô thử dùng Châm m Dương Ngũ Hành cộng thêm dung hợp với chân hỏa để loại trừ hoàn toàn độc khí trong cơ thể, nhưng lại không thành công, độc khí trong cơ thể Độc Cô Vô Tình không phải độc đơn thuần mà là một loại năng lượng, cho nên Dương Bách Xuyên chỉ có thể dẫn Độc Cô Vô Tình theo bên cạnh, đề phòng độc khí của cô tái phát, dù sao Độc Cô Vô Tình cũng là cao thủ Ám Kình tầng tám, đi theo bên cạnh anh cũng coi như là trợ thủ.

Vương Mộ Sinh còn sắp xếp cho Dương Bách Xuyên một người phiên dịch, là một bộ đội đặc chủng bình thường tên là Hướng Hoa, dọc theo đường đi đều rất cung kính gọi Dương Bách Xuyên là thủ trưởng, làm cho Dương Bách Xuyên rất không quen.

Lúc thông quan, Hướng Hoa nói với Dương Bách Xuyên: “Thủ trưởng, chúng ta cần đổi một ít tiền lẻ để sử dụng ở Nam Quốc, nếu không sẽ bất tiện lắm, hai người chờ tôi đi đổi nhé.”

“Tiểu Hướng, anh chờ đã, làm sao để đổi tiền của Nam Quốc thành tiền tệ của Trung Quốc chúng ta?” Nói xong, Dương Bách Xuyên lấy ví tiền ra đưa cho Tiểu Hướng hai vạn tệ tiền Trung Quốc.

“Thủ trưởng, nhiều quá, hải quan quy định mỗi người thông quan chỉ có thể mang theo tối đa sáu ngàn tệ tiền Trung Quốc, một nguyên tệ Trung Quốc có thể đổi hơn hai ngàn bốn trăm tiền Nam Quốc, đổi ba đến năm ngàn là đủ tiền tiêu vặt rồi, giao dịch lớn thì có thể chuyển khoản.”

Hướng Hoa thường xuyên đến Nam Quốc làm nhiệm vụ nên hiểu rất rõ tình hình bên này, anh ta nhận được mệnh lệnh của cấp trên là phụ trách làm hướng dẫn viên và phiên dịch cho vị thủ trưởng trẻ tuổi này, bọn họ sẽ cùng thương đội của quân đội đi Nam Quốc đánh bạc.

Dương Bách Xuyên nghe theo đề nghị của Hướng Hoa, giao những chuyện nhỏ này cho anh ta đi xử lý, không thèm để ý tới.

Thật ra anh cũng biết, giao dịch quy mô lớn ở Nam Quốc vẫn là dùng đồng tiền mạnh, trước khi anh xuất phát cũng đã rút năm mươi triệu tiền mặt từ thẻ ngân hàng Yên Kinh cho vào không gian bình Càn Khôn, nếu không phải sợ không gian bình Càn Khôn không chứa nổi, anh đã định bỏ một trăm triệu tiền mặt vào đó rồi.

Bởi vì căn cứ theo tin tức Vương Mộ Sinh cung cấp, gia tộc Đoan Mộc ở Nam Quốc nắm giữ thị trường giao dịch cờ bạc lớn nhất Nam Quốc, lần này đến Nam Quốc mục đích chủ yếu là điều tra tung tích của mẹ mình, chắc chắn phải tiếp xúc với người của gia tộc Đoan Mộc.

Nhưng anh vẫn chưa thể mạnh lên, biện pháp tốt nhất chính là đi đánh bạc, làm ăn lớn để tạo sự chú ý của gia tộc Đoan Mộc, mới có thể tiếp xúc với tầng lớp cao cấp của gia tộc Đoan Mộc.

Vương Mộ Sinh đã dặn dò anh, nếu không đến bước đường cùng thì không thể lấy cứng đối cứng với gia tộc Đoan Mộc.

Lần này đi ra ngoài, anh trên danh nghĩa là quý ông của một gia tộc nào đó ở Yên Kinh, chính là đi tiêu tiền, ăn chơi xa hoa.

Mà thương đội mà Vương Mộ Sinh đã sắp xếp chính là để yểm hộ cho Dương Bách Xuyên, trên thực tế tất cả đều là người của quân đội, đương nhiên cũng là một đoàn đội kiếm tiền cho quân đội.

Sau khi hai bên hẹn nhau thông quan, họ gặp nhau tại một thị trấn nhỏ.

Trấn nhỏ Sơn Lương, bởi vì ở đây cách Trung Quốc gần nhất, là một thị trấn rất phồn hoa, sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình đi thẳng đến quán bar Giản Trại ở trên trấn theo sự chỉ dẫn của Hướng Hoa.

Nơi này chính là nơi anh gặp mặt thương đội đánh bạc, Vương Mộ Sinh cũng không nói đến đối phương có bao nhiêu người, trông như thế nào, chỉ nói cho anh biết, đến quán bar tự nhiên sẽ có người liên lạc với anh.

Cho nên quán bar Giản Trại là điểm dừng chân đầu tiên của Dương Bách Xuyên.

Đi vào quán bar Giản Trại, nơi này hội tụ đủ loại người, tất cả cả mọi người ở đây cơ bản đều là khách du lịch, liếc mắt một cái có thể thấy rõ ràng người Trung Quốc chiếm đa số.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 615



Đối với việc này Dương Bách Xuyên cũng không thấy làm lạ, mấy năm nay người dân Trung Quốc trải qua hoạn nạn, một lần nữa lại đứng ở tầm mắt quốc tế, người dân đối với việc du lịch nước ngoài cũng không còn là chuyện gì to tát khi nói về việc du lịch ở nước ngoài như thập niên tám mươi nữa.

Bây giờ, trong thời gian nghỉ phép của người dân bình thường đều có thể xuất ngoại bất cứ lúc nào, quốc gia nhỏ như Nam Quốc cách Trung Quốc rất gần, lại vô cùng thuận tiện, có thể xuất hiện một lượng lớn người Trung Quốc cũng không có lạ chút nào.

Cũng không có mục tiêu, ba người tìm vị trí ngồi xuống, Hướng Hoa gọi một ly cocktail trắng, dù sao cũng phải ngồi chờ.

Dựa theo lời nói của Vương Mộ Sinh, đối phương sẽ chủ động liên lạc.

Uống xong một ly rượu cũng không thấy động tĩnh gì, ở trong phòng bar Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện người nào giống như người đến tiếp xúc, càng không tồn tại võ cổ giả.

Điều này khiến anh nghi ngờ, có phải Vương Mộ Sinh nói sai địa điểm không.

Anh lại hỏi Hướng Hoa: “Tiểu Hướng có phải chúng ta tìm nhầm chỗ không? Tại sao không thấy động tĩnh gì!”

“Thủ trưởng, sẽ không sai đâu, cả trấn nhỏ chỉ có mỗi một quán bar này, chắc chắn là không sai, chúng ta cứ chờ xem.”

“Cũng chỉ có thể như thế, nếu không được thì chúng ta tự mình đi.”

“Được, dù sao tôi cũng biết thị trường đánh bạc của Nam Quốc.”

… …

Độc Cô Vô Tình không nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi ở một bên, Dương Bách Xuyên và Hướng Hoa ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, hỏi một ít phong tục tập quán của địa phương.

Sau khi ba người uống hết ba ly rượu, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bưng bê ở quán bar đi về phía bọn họ, trên người mặc bộ quần áo dân tộc, mỗi một bước đi đều uốn éo cơ thể, tràn ngập phong tình.

“Soái ca có cần phục vụ không, ngồi một mình nhàm chán biết bao?” Đôi môi của cô ta rất đỏ, khẽ mở ra khêu gợi hỏi.

“Không cần ~” Hướng Hoa cứng rắn trả lời một câu.

Mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy người phụ nữ này tới, ngược lại nhếch miệng cười, bởi vì người phụ nữ này nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, quan trọng hơn là anh phát hiện người phụ nữ này là một võ cổ giả, tuy rằng mới là Ám Kình tầng một.

Nhưng lại là võ cổ giả duy nhất trong quán bar.

Anh ra hiệu với Hướng Hoa rồi nhìn người phụ nữ kia, cười nói: “Không biết có những dịch vụ gì nhỉ?”

Những lời này vừa nói ra, Dương Bách Xuyên cảm giác được một luồng khí lạnh truyền ra từ người của Độc Cô Vô Tình khiến cho anh không khỏi run rẩy.

20230415164320-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 616



“Không cần lo lắng cho tôi, mau đi xem thử đi.” Dương Bách Xuyên vẫn lo lắng cho Độc Cô Vô Tình, dù sao thì ở đây cũng là nơi đất khách quê người.

“Vâng~”

… …

Sau khi Hướng Hoa và Độc Cô vô tình rời đi, người phụ nữ cười khanh khách nói: “Bạn gái anh ghen rồi~”

Dương Bách Xuyên cười ha ha: “Ghen là chuyện nhỏ, ngược lại tôi cảm thấy rất hứng thú với dịch vụ trong miệng cô, nói xem phục vụ như thế nào?”

“Ha ha, vậy thì phải xem tiên sinh ra giá khởi điểm như thế nào, có tiền mua tiên cũng được, cho dù là tiên sinh bảo đến Nam Quốc giết người hay phóng hỏa cũng được.”

“Tôi là người làm ăn, cần có đội ngũ kinh doanh chuyên nghiệp, loại dịch vụ của cô có đáp ứng được không? Còn tiền thì không phải là vấn đề.”

“Trùng hợp, trên tay chị đây đúng lúc có, chỉ là không biết tiên sinh ra giá có thật hay không?”

“Cô xem thử toàn bộ có phải thật không? Ha ha ~” Trong lúc Dương Bách Xuyên cười ha ha thì anh trở tay lấy ra một quyển sổ đỏ nhỏ to bằng bàn tay, thuận tay bỏ vào trước ngực của người phụ nữ, hơn nữa… Còn nhéo một cái.

“A~” Người phụ nữ hừ nhẹ, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên cảm nhận được một luồng sát khí truyền từ trên người cô ta ra.

Là loại sát khí như muốn làm bàn tay nhuốm máu vậy.

Dương Bách Xuyên cũng không có để ý đến chuyện này chút nào, cười híp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ, xem cô ta có thể trở mặt hay không.

Lúc này anh đã đoán được người phụ nữ này chính là người Vương Mộ Sinh sắp xếp.

Chẳng qua không ngờ rằng cô ta lại gặp mặt theo cách này mà thôi.

Sau khi Thanh Tước bị Dương Bách Xuyên sờ ngực, trong nháy mắt vô thức toả ra sát ý, vậy mà lại phát hiện trong ánh mắt của anh không có chút bối rối nào.

Điều này làm cho ngọn lửa của cô ta dập tắt trong nháy mắt, đưa tay vào trong lồ ng ngực anh, cầm lấy quyển sổ đỏ nhỏ vào trong tay quan sát.

Ngay sau đó, cả người cô ta chấn động.

Bởi vì trên sổ đỏ nhỏ viết chính là hàm thiếu tướng.

Ban đầu cô ta nhận được mệnh lệnh của cấp trên là hợp tác với một vị đại thiếu gia trong nước đi đến thị trường đánh bạc tiếp xúc với người của gia tộc Đoan Mộc, mà người đó trong suy nghĩ của cô ta chính là một tên ăn chơi trác táng của một gia tộc nào đó trong nước, nên cô ta chỉ đến theo nhiệm vụ của quân đội mà thôi.

Cô ta cũng không biết nhiều thông tin về Dương Bách Xuyên, chỉ nhận được một tấm ảnh, nhưng đối với đầu óc tràn đầy xem thường của Thanh Tước thì không thèm nhìn đến, chuẩn bị cố ý chơi đùa với anh, sau đó sẽ dạy dỗ anh.

Nhưng không nghĩ tới lá gan của tên này lại lớn như vậy, còn dám đùa giỡn cô ta?

Cũng chính là lúc này, tất cả năm đồng nghiệp rải rác ở khắp quán bar đều đứng lên.

Dương Bách Xuyên cũng lập tức phát hiện ra, nhưng trong cảm giác đều là người thường nên không thèm để ý.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 617



Về phần Thanh Tước, mục đích ban đầu là muốn dạy dỗ Dương Bách Xuyên một phen, nhưng sau khi nhìn thấy giấy tờ của Dương Bách Xuyên, vội vàng giơ tay lên, ngăn lại năm đồng nghiệp đang đi tới.

Cấp bậc thiếu tướng là bộ phận đặc thù, đây không phải là thứ tầm thường ngu dốt có thể đạt được, điểm này cô ta vô cùng rõ ràng, biết rằng lần này đùa có hơi quá rồi.

Sự kiêu ngạo trên người cũng thu liễm lại trong nháy mắt, vẻ mặt cô ta cung kính nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, thủ trưởng tên tôi là Thanh Tước, là đội trưởng tiểu đội đặc chiến bên Nam Quốc, cũng là người chịu trách nhiệm của thương đội quân đội, vừa rồi... Hiểu lầm, xin thủ trưởng tha thứ.”

Dương Bách Xuyên cười ha ha, biết Thanh Tước chỉ là biệt danh của cô ta, thật ra anh cũng không có để ý chút nào.

Đối mặt với lời xin lỗi của Thanh Tước, khóe miệng Dương Bách Xuyên hé ra nói: “Lời xin lỗi này của cô không có ý thành khẩn, vừa rồi không phải nói có phục vụ sao, có phải nên tìm cho tôi mấy cô gái Nam Quốc đến xin lỗi không, ha ha ~”

“Ah ~” Ngay lập tức, sự kính trọng mà Thanh Tước vừa mới tỏ ra đối với Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn không còn, trong lòng hung hăng khinh bỉ anh, nhưng mà vẫn nói: “Không phải chỉ là gái Nam Quốc thôi sao? Nếu thủ trưởng có yêu cầu Thanh Tước có thể sắp xếp cho ngài, mười người phụ nữ của Nam Quốc có đủ không?”

Nói xong, cô ta vẫy tay về phía một nhân viên phục vụ ở xa.

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi, người phụ nữ này đúng là không biết nói đùa, vậy mà cô ta thật sự tìm sao.

Anh vội vàng nói: “Đùa thôi, việc chính sự quan trọng hơn, tìm một chỗ nói chuyện đi.”

“Ha ha, thủ trưởng, Thanh Tước là người từng trải, có muốn giải quyết vấn đề trong cuộc sống cho ngài trước rồi mới nói chuyện chính sau được không?” Sự kính nể của Thanh Tước đối với Dương Bách Xuyên đã biến mất hoàn toàn, cô ta là người quanh năm đi trên tuyến đường sinh tử, luôn là người phụ trách công việc ở thương đội Nam Quốc, gặp qua đủ loại người nên đã hoàn toàn quen chuyện này, cô ta cũng muốn thử giao lưu xem tính tình của Dương Bách Xuyên thế nào.

Nếu anh thích nói giỡn, tôi sẽ chơi thật cho anh xem, không phải là tìm gái sao, Nam Quốc cái gì cũng thiếu, thứ duy nhất không thiếu chính là phụ nữ.

Cả thế giới đều biết Nam Quốc là một quốc gia mất cân bằng tỷ lệ nam nữ, đương nhiên là phụ nữ nhiều hơn đàn ông, hơn nữa cái lượng nhiều hơn này không phải là một số nhỏ.

Cũng may Nam Quốc là chế độ xã hội chủ nghĩa, nếu là chế độ quân chủ, làm không tốt thì một đàn ông có thể lấy mấy vợ cũng là chuyện bình thường.

“Khụ khụ~ cái gì chứ, tôi chỉ nói đùa thôi, chuyện chính quan trọng hơn, chuyện chính quan trọng hơn.” Dương Bách Xuyên đối mặt với người phụ nữ này mà bị doạ đến nỗi trán đổ mồ hôi.

Cô ta không chỉ phong tình lẳng lơ, còn là một người nói chuyện không có chút cố kỵ nào.

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn đùa giỡn cô ta một chút, hiện tại thoạt nhìn thật đúng là không đùa giỡn được.

Nếu thật sự tìm mười phụ nữ Nam Quốc cho anh, anh thật sự là không chịu nổi.

“Không cần ư?” Thanh Tước cười đùa.

“Không... Không cần, khụ khụ.” Dương Bách Xuyên bắt đầu đỏ mặt, anh phát hiện người phụ nữ này thật sự đã rèn luyện trăm năm đến thành tinh rồi.

Mỗi nụ cười mỗi tiết tấu đều lộ ra sự mê hoặc, mấu chốt là đôi mắt to ngập nước của cô ta lúc nói chuyện sẽ phóng điện, làm cho Dương Bách Xuyên cũng không dám nhìn cô ta.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 618



“Vậy mời thủ trưởng đi theo tôi, quán bar này là của tôi, cũng không cần quá căng thẳng, ha ha!”

Thanh Tước nói xong thì làm một động tác mời, ra hiệu cho Dương Bách Xuyên đi cùng cô ta.

Dương Bách Xuyên lau mồ hôi trên trán, đi theo phía sau cô ta vào một phòng làm việc ở quán bar.

Ở phía sau, đã thấy có năm người đang chờ trong văn phòng.

Thanh Tước giới thiệu sơ qua về mấy người này cho Dương Bách Xuyên biết, chỉ nói cho bọn họ biết là Dương Bách Xuyên lần này đến chấp hành nhiệm vụ được giao, cũng là đối tượng lần này mọi người phải nghe theo.

Sau đó cô ta chỉ vào một cô gái mười tám hoặc mười chín tuổi và nói với Dương Bách Xuyên: “Cô ấy có biệt danh là Ngư Nhi, giỏi hacker, phụ trách thông tin liên lạc.”

“Anh ta là Bạch Lang - tay súng bắn tỉa của đội, phụ trách hậu cần.” Cô ta chỉ vào một người đàn ông ba mươi tuổi nói, thoạt nhìn người này rất trầm tính, chỉ gật đầu mà không nói gì.

“Thứ ba là Cương Tử, rất đanh thép, người lái xe trong đội, chịu trách nhiệm về tuyến đường. Người thứ tư đang hút thuốc, chúng tôi đều gọi anh ta là Lão Yên, phụ trách việc xã giao lần này, cuối cùng người có danh hiệu thủ lĩnh kia là đội phó, phụ trách giám định cho cuộc đánh bạc lần này.”

Chờ Thanh Tước giới thiệu xong, Dương Bách Xuyên cũng chào hỏi từng người bọn họ, trong lòng cảm giác kỳ lạ, tất cả sáu người bao gồm cả Thanh Tước chính là chiến đội tinh anh mà Vương Mộ Sinh sắp xếp cho anh lần này, nhưng những người này không chỉ là quân nhân, mà còn là tinh anh trong giới kinh doanh, chuyên môn phụ trách kiếm tiền cho quân đội.

Sau khi hội hợp lại với đoàn đội của Thanh Tước, ba người Dương Bách Xuyên ngồi lên xe Thanh Tước sắp xếp khởi hành, trực tiếp đi tới thị trường giao dịch đánh bạc.

Điểm đến là một thành phố ở Nam Quốc tên là An Châu, nơi đó giáp với nước cũ, cũng là đại bản doanh của gia tộc Đoan Mộc.

Lúc xuất phát một đoàn có chín người, Thanh Tước sắp xếp hai chiếc Việt Dã cũng không chật chội.

Nhưng mà, không biết là Thanh Tước cố ý hay là vô ý, ngồi cùng một chỗ với Dương Bách Xuyên.

Lái xe là một thanh niên có biệt danh là thủ lĩnh, người phiên dịch Hướng Hoa ngồi ở ghế phụ, phía sau xe là Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình cộng thêm Thanh Tước.

Điều khiến Dương Bách Xuyên vừa hạnh phúc vừa xấu hổ chính là, anh ngồi ở giữa hai người phụ nữ.

Tuy rằng Độc Cô Vô Tình biết Thanh Tước là người hỗ trợ Dương Bách Xuyên, nhưng vẫn thấy khó chịu khi nhìn anh và cô ta thân thiết, dọc theo đường đi cô liên tục hừ lạnh.

Mà người phụ nữ tên Thanh Tước này ở trong mắt Dương Bách Xuyên chính là một yêu tinh, đối với sự ghen tuông của Độc Cô dường như là không cảm giác được.

Mà Dương Bách Xuyên và người phụ nữ này vẫn nói đùa một cách công khai, khi nói lại cho ra từng đợt chấn động, khiến cho Dương Bách Xuyên đều không chịu nổi.

Còn có một điểm làm cho Dương Bách Xuyên kỳ lạ chính là, hình như Độc Cô Vô Tình rất phản cảm khi anh khiêu khích với Thanh Tước, điều này làm cho Dương Bách Xuyên âm thầm nghĩ ở trong lòng: "Cô nàng Độc Cô Vô Tình không phải là không thích người cùng giới đấy chứ~"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 619



Dọc theo đường đi Dương Bách Xuyên nói chuyện phiếm với Thanh Tước hỏi một ít tình huống về đoan mộc gia tộc và chuyện cá cược đánh bạc, nhưng người phụ nữ này luôn làm lệch sóng, cuối cùng anh vẫn không dám nói chuyện cùng cô ta.

Nhưng mà Thanh Tước lại vẫn cứ luyên thuyên, người phụ nữ này luôn khiêu khích Dương Bách Xuyên.

Khi đi qua một đường hầm, Thanh Tước đột nhiên lại gần nhỏ giọng nói: "Tiểu thủ trưởng cậu có bao nhiêu người phụ nữ đây?"

"A ~ Tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô." Trong lòng Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi dữ dội.

"Ha ha~"

Hơi thở của Thanh Tước thở ra như lan, dường như muốn dựa lên trên người Dương Bách Xuyên.

Cuối cùng Dương Bách Xuyên đã nhìn ra, người phụ nữ này cố ý.

Mấy lần khiêu khích, làm cho người Dương Bách Xuyên bốc hỏa, đúng lúc này có một đoạn đường hầm không có đèn chiếu sáng, dứt khoát lá gan lớn lên, một tay nhéo lên người cô ta ~

"A~"

Thanh Tước đột nhiên hô thành tiếng.

Lúc này Dương Bách Xuyên đồng thời tiến lại gần bên tai cô ta nhỏ giọng nói: "Thanh Tước có tin tôi ăn cô luôn hay không?"

"Cậu ăn thử một cái xem, chỉ sợ tiểu thủ trưởng cậu không tiêu hóa được thôi." Thanh Tước phục hồi tinh thần sau đó nói với Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên vui vẻ, người phụ nữ này thật sự là trời không sợ đất không sợ.

Giờ phút này một tay của Dương Bách Xuyên, đặt ở chỗ mềm mại của cô ta, cảm nhận được thân thể của cô ta đang nóng lên.

Mà sau khi Thanh Tước nói xong, lấy tay heo muối của Dương Bách Xuyên dời ra nhỏ giọng nói: "Thưa thủ trưởng mỹ nhân băng sơn của cậu sắp nổ tung rồi, ha ha~"

Đúng lúc này, phía trước có ánh sáng, Dương Bách Xuyên vội vàng ngồi thẳng người.

Khóe mắt lại nhìn thấy một tay Độc Cô Vô Tình đặt ở bên hông, điều này khiến cho anh không nhịn được rùng mình một cái.

Bên hông Độc Cô Vô Tình là cái gì, Dương Bách Xuyên rõ ràng, là nhuyễn kiếm cô mang theo bên người.

Dường như cuộc nói chuyện vừa rồi với Thanh Tước bị Độc Cô Vô Tình nghe được, âm thầm nói: "Vẫn là an phận ngồi đó đi, có đôi khi bà cô Độc Cô này chính là loại người một lời không hợp liền dùng kiếm."
 
Back
Top