Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
438,112
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMaB2LMFQIrhtM_It13VwXFfzjQApVFQAq6v1jb4kEUPoQuwCP6PMi87PuLVgkFPeCtCdw_SqALMqyD5sDfC14VpDzTlNRCmvje820HhYUwKN66dsxDXcIQ2GRmgmk74PR77ZRBQUBmIRQbwtmOYLZd=w215-h322-s-no-gm

Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Tác giả: Thính Dung
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi đưa cháu trai đến trường, tôi trở về nhà thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện trong phòng làm việc giữa chồng và con trai.



“Ba, chuyện đi du lịch nước ngoài với dì Hà sắp xếp xong hết rồi chứ?”



“Xong cả rồi. Nhưng phải để ý mẹ con, đừng để bà ấy phát hiện.”



“Yên tâm đi ba, mấy chục năm nay mẹ đâu có nhận ra điều gì khác lạ đâu. Chỉ tội cho ba, hơn nửa đời người phải sống với một người phụ nữ mà ba không hề yêu.”



“Ba không sao. Dì Hà giống như cánh chim trời, không nên bị trói buộc vào cái cuộc sống phải nấu cơm giặt giũ cả đời vì ba.”



“Ba đặt tên cho con là ‘Trạch Hòa’ chính là vì muốn chọn lấy Hân Hà. Dù thân ba ở đâu, thì trái tim vẫn luôn bên dì ấy.”

(澤禾 (Zé hé): Trạch Hòa, 欣荷 (Xīn Hé): Hân Hà; hai cái tên có phát âm ‘hé’ giống nhau)



Tôi hoảng hốt rời khỏi đó, mơ hồ đi ra công viên và nằm ngủ thiếp đi trên ghế đá.



Nhưng khi tỉnh lại, tôi không trọng sinh, cũng không được quay lại làm lại cuộc đời.



Đôi tay tôi vẫn thô ráp, già nua. Mái tóc buông xuống vẫn lấm tấm bạc trắng.



Nhưng giờ đây, tôi mang trong mình một mối hận, hận đến mức muốn kéo tất cả bọn họ cùng rơi xuống địa ngục.​
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 1: Chương 1



Sau khi đưa cháu trai đến trường, tôi trở về nhà thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện trong phòng làm việc giữa chồng và con trai.

“Ba, chuyện đi du lịch nước ngoài với dì Hà sắp xếp xong hết rồi chứ?”

“Xong cả rồi. Nhưng phải để ý mẹ con, đừng để bà ấy phát hiện.”

“Yên tâm đi ba, mấy chục năm nay mẹ đâu có nhận ra điều gì khác lạ đâu. Chỉ tội cho ba, hơn nửa đời người phải sống với một người phụ nữ mà ba không hề yêu.”

“Ba không sao. Dì Hà giống như cánh chim trời, không nên bị trói buộc vào cái cuộc sống phải nấu cơm giặt giũ cả đời vì ba.”

“Ba đặt tên cho con là ‘Trạch Hòa’ chính là vì muốn chọn lấy Hân Hà. Dù thân ba ở đâu, thì trái tim vẫn luôn bên dì ấy.”

(澤禾 (Zé hé): Trạch Hòa, 欣荷 (Xīn Hé): Hân Hà; hai cái tên có phát âm ‘hé’ giống nhau)

Tôi hoảng hốt rời khỏi đó, mơ hồ đi ra công viên và nằm ngủ thiếp đi trên ghế đá.

Nhưng khi tỉnh lại, tôi không trọng sinh, cũng không được quay lại làm lại cuộc đời.

Đôi tay tôi vẫn thô ráp, già nua. Mái tóc buông xuống vẫn lấm tấm bạc trắng.

Nhưng giờ đây, tôi mang trong mình một mối hận, hận đến mức muốn kéo tất cả bọn họ cùng rơi xuống địa ngục.

1

Chồng tôi, Cố Nghiêu, mang theo vali hành lý, nói rằng muốn sang nước ngoài thăm một người bà con xa.

Anh ta dặn dò:

“Thục Vân à, mấy ngày anh không có nhà, em nhớ chăm sóc gia đình cho tốt nhé. Con dâu mình công việc áp lực lắm, đừng để nó phải lo chuyện cơm nước hay chuyện của Tử Lâm.”

Tôi gật đầu:

“Anh cứ yên tâm mà đi.”

“Mẹ, để con đưa ba ra sân bay. Mẹ nhớ giặt đồ cho Tử Lâm với mẹ nó, cả giày dép nữa nha. Vợ con nói là đồ của cô ấy phải giặt tay đó, mẹ đừng có bỏ vào máy giặt.”

Con trai tôi, Cố Trạch Hòa, cũng dặn dò như vậy rồi cùng Cố Nghiêu ra khỏi cửa.

Tôi đóng cửa lại, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Tôi xoay người bước vào thư phòng, bắt đầu lục tung mọi ngăn tủ để tìm kiếm điều mình cần.

Tôi lục được một cái két sắt, thứ mà Cố Nghiêu từng nói là dùng để cất giữ tài liệu nghiên cứu từ trường học. Từ trước đến nay, tôi chưa từng đụng vào nó.

Lúc này, tôi thử nhập mật mã.

Tôi nhập thẳng ngày sinh nhật của Hứa Hân Hà.

Két sắt mở ra ngay lập tức!

Bên trong là một xấp thư và giấy tờ.

Tôi lôi chúng ra, bắt đầu đọc từng thứ một.

Toàn bộ bí mật bao năm nay giữa Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà hiện ra trước mắt tôi.

Càng xem, tay tôi càng run lên không ngừng.

Hứa Hân Hà chính là con gái riêng của cha tôi với người phụ nữ khác còn lớn hơn tôi mấy tháng.

Sau khi mẹ tôi mất, cha đã đưa hai mẹ con họ về nhà sống chung.

Thành tích học tập của Hân Hà không tốt, nên cha đã nhờ Cố Nghiêu người từng đính ước bằng lời nói với tôi từ nhỏ giúp cô ấy học kèm.

Kỳ thi đại học kết thúc, tôi bất ngờ trượt, còn Hứa Hân Hà thì lại nhận được giấy báo trúng tuyển.

Khi tôi đang hoang mang, mất phương hướng, thì Cố Nghiêu lúc đó đã vào đại học lại cầu hôn tôi.

Thời đó, không có giấy báo trúng tuyển thì coi như hết đường vào đại học.

Tôi đành từ bỏ con đường học vấn, mang theo hy vọng mà gả cho người mình yêu.

Không lâu sau, tôi kết hôn, sinh con, trở thành một bà nội trợ chính hiệu.

Còn Hứa Hân Hà, được cha tôi chu cấp tiền, ra nước ngoài du học, trở thành một người phụ nữ trí thức.

Và giờ đây, những tài liệu trong két sắt của Cố Nghiêu đã vạch trần sự thật năm đó.

Chính Cố Nghiêu đã đánh cắp giấy báo trúng tuyển của tôi, đưa cho Hứa Hân Hà!

Bao năm qua, họ vẫn âm thầm viết thư qua lại, kể lể tình cảm sâu đậm nhưng không thể bên nhau.

Một số bức ảnh còn cho thấy Cố Nghiêu dẫn Cố Trạch Hòa đi chơi cùng Hứa Hân Hà những bức ảnh thân mật, giống như họ mới là một gia đình thực sự.

Tôi lấy điện thoại ra, chụp lại tất cả mọi thứ.

Từng thứ một.

Không sót bất kỳ chi tiết nào.

2

Một tuần sau, Cố Nghiêu trở về nước.

Tối hôm đó, anh ta dẫn cháu trai Cố Tử Lâm mới năm tuổi ra ngoài, nói là dắt thằng bé ra quảng trường đi dạo.

Tôi biết rõ, Cố Trạch Hòa và vợ của nó Trương Man đã chờ sẵn bên dưới để cùng đi ăn tối với Hứa Hân Hà.

Tận đến khuya, cả nhà mới trở về, còn tôi thì đã nằm trên giường giả vờ ngủ từ lâu.

“Mẹ, ra tắm cho Tử Lâm đi!” Cố Trạch Hòa gọi ngoài cửa.

Tôi không đáp.

Cố Nghiêu mở cửa phòng, nhíu mày nhìn tôi đang nằm trên giường:

“Sao tự dưng ngủ sớm vậy? Con trai con dâu về cũng mệt, tụi nó còn phải tắm rửa nữa. Em mau dậy lo cho thằng bé đi.”

“Tôi thấy không khỏe, tối nay tự lo đi.” Tôi đáp thản nhiên.

“Hôm tôi đi em còn bình thường, giờ tôi mới về đã nói không khỏe rồi?”
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 2: Chương 2



Cố Nghiêu càm ràm xong, quay ra nói với Trạch Hòa.

“Phiền c.h.ế.t đi được, suốt ngày chỉ ở nhà, nói không khỏe là trốn hết việc.” Trương Man cũng không vừa, giọng cố ý đủ lớn để tôi nghe thấy.

“Mẹ, mẹ dậy một chút đi mà, hôm nay Tiểu Man thật sự rất mệt.” Trạch Hòa cũng không kiên nhẫn mà lên tiếng.

Nhưng mặc họ gọi thế nào, tôi cũng không trả lời.

Không một ai hỏi tôi rốt cuộc bị gì, có nghiêm trọng hay không.

Trong mắt họ, tôi chỉ là người phải gánh vác việc nhà. Không làm thì liền sinh ra phàn nàn, bất mãn.

Đó chính là chồng tôi, là con trai tôi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tử Lâm lại gõ cửa phòng tôi.

“Bà ơi, mau dậy đưa cháu đi học!”

“Bà dậy nhanh lên, đừng có lười biếng nữa!”

“Nếu cháu đi học trễ, cháu đánh c.h.ế.t bà luôn đó!”

Ngày trước, tôi từng nghĩ trẻ con thì vô tư, lời nói cũng chỉ là bông đùa.

Nhưng giờ tôi mới hiểu đó chính là ác ý thật sự từ sâu trong lòng đứa trẻ.

3

Tối đó, tôi một mình trong bếp nấu cơm.

Cố Tử Lâm ngồi trong phòng khách la lớn:

“Bà ơi, cơm nấu xong chưa? Cháu đói muốn c.h.ế.t rồi! Bà đúng là vô dụng, nấu ăn gì mà chậm như rùa vậy!”

“Mẹ, mẹ nhanh lên chút đi, trẻ con không chịu đói được đâu! Sao mẹ không chuẩn bị sớm chứ?” Cố Trạch Hòa cũng hằn học nói.

“Tưởng đi làm về là có cơm ăn liền, ai ngờ ở nhà có tượng Phật sống, phải gọi mới chịu nhúc nhích. Thật đúng là ngứa mắt.” Trương Man cũng chẳng vừa, châm chọc một cách cay nghiệt.

Tôi chỉ lặng lẽ thái rau.

Chỉ rửa sạch phần rau mình sẽ ăn.

Còn lại, rau úa, dập, bẩn tôi cũng cắt hết, chẳng phải muốn nhanh sao?

“Tiểu Lâm, lại đây xem chương trình phỏng vấn của dì Hà con kìa!” Cố Nghiêu gọi.

Buổi trưa tôi đã xem đoạn phỏng vấn đó rồi.

Hứa Hân Hà nữ du học sinh thập niên trước, giờ là nhà thiết kế nội thất xinh đẹp, dịu dàng, trí thức.

Sau một vài lần được truyền thông “tung hô”, cô ta dần nổi tiếng trên mạng xã hội.

Gần đây lại bắt kịp xu hướng “nữ chính mạnh mẽ”, nên càng được tung hô hơn nữa.

Cô ta được ca tụng là người phụ nữ độc lập, tài giỏi, đến giờ vẫn chưa kết hôn, làm việc trong ngành nội thất một nghề nghiệp vừa chuyên nghiệp, vừa thời thượng.

Câu nói nổi tiếng gần đây của cô ta là:

“Phụ nữ không cần phải trói buộc mình trong một gia đình. Hãy tỏa sáng trong sự nghiệp của chính mình. Dù năm mươi tuổi, cũng vẫn là quãng đời đẹp nhất.”

Những điều cô ta nói thật sự chạm đến tư tưởng của rất nhiều phụ nữ hiện đại.

Trên mạng, Hứa Hân Hà nổi tiếng như cồn.

Chương trình truyền hình thực tế, talkshow liên tục mời cô ta tham gia.

Tối đó, cả nhà ngồi vào bàn ăn.

Tôi chỉ lặng lẽ ăn một món duy nhất. Không ai thắc mắc vì sao tôi không gắp món khác.

“Con tôm này dở quá, chẳng ngon bằng món hôm qua con ăn với bà Hà.” Cố Tử Lâm cau có.

“Khụ!”

Cố Trạch Hòa vội ra hiệu nháy mắt với con trai, nhắc nhở nó đừng buột miệng nói ra chuyện tối qua họ đi ăn với Hứa Hân Hà.

Tôi giả vờ như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

“Ba à, dì Hà đúng là nổi tiếng quá trời. Hôm nay con nói với mấy người trong cơ quan là dì ấy là dì ruột của chồng con, ai cũng tò mò, mấy anh đồng nghiệp còn nói là nữ thần trong mộng của họ nữa đó.” Trương Man cười nói.

“Dì Hà đúng là có sức hút thật. Đồng nghiệp của con còn nói muốn theo đuổi dì ấy, mà đáng tiếc dì đâu có để ai có cơ hội đâu.” Cố Trạch Hòa cười đầy ẩn ý, liếc nhìn Cố Nghiêu: “Ba đoán xem, ai mới là người duy nhất có được trái tim và sự dịu dàng của nữ thần đây?”

Ngụ ý đã quá rõ ràng “nữ thần” trong mắt mọi người chỉ dành tình cảm cho Cố Nghiêu.

Cố Nghiêu nghe vậy thì sướng ra mặt, cười tủm tỉm, còn giả vờ trách yêu:

“Đừng lấy dì Hà của con ra mà đùa giỡn, cẩn thận bà ấy biết thì cho con một trận đó.”

Cả nhà tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ ngoại trừ tôi.

Ăn xong, họ tiện tay đặt bát đũa xuống, ai nấy đều lo chuyện riêng hoặc tiếp tục bàn chuyện về Hứa Hân Hà trên ghế sofa.

Tôi vẫn bình thản dọn dẹp như mọi khi.



Và rồi, ngày hôm đó…

Tôi cuối cùng cũng đợi được cơ hội của mình.

4

Cố Nghiêu hiện đang công tác tại ngôi trường đại học cũ nơi anh ta từng học.

Hôm nay Hứa Hân Hà cũng đến đó để tham gia một sự kiện.

Tôi mang theo một thứ giống như người đi viếng mộ, từng bước từng bước trang nghiêm tiến vào khuôn viên trường.

Trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên.

Phía trước, Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà đang sóng vai, thân mật trò chuyện cười đùa.
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 3: Chương 3



Tôi bước thẳng tới.

Hắt thẳng m.á.u gà trong tay lên người họ.

“Cố Nghiêu! Hứa Hân Hà! Hai người đúng là một cặp đôi chó má không biết xấu hổ!”

“Một người là chồng tôi, một người là chị gái tôi, mà các người lại ở sau lưng tôi lén lút gian díu, còn lén ra nước ngoài hưởng thụ thế giới riêng của hai người!”

“Các người không thấy hổ thẹn với tôi à? Không thấy xấu hổ với gia đình này, với con trai, với cháu nội của các người sao?”

“Một người là giáo sư đại học, một người là nhà thiết kế nổi tiếng mà không biết liêm sỉ là gì sao?”

“Mọi người ơi, đến mà xem! Xem cặp đôi vô đạo đức này đi! Một vết nhơ giữa chốn học đường!”

Tôi đứng giữa sân trường của một trường đại học danh tiếng, lớn tiếng vạch trần sự đê tiện của hai con người từng được tung hô là tài đức.

Xung quanh, sinh viên bắt đầu kéo đến xem, ai cũng kinh ngạc, bàn tán xôn xao rồi nhanh chóng rút điện thoại ra quay lại.

Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà bị hắt m.á.u gà lên người thì sững sờ tại chỗ.

Khi nghe rõ những lời tôi nói, sắc mặt cả hai lập tức biến đổi.

Ngay sau đó, sắc mặt Cố Nghiêu tối sầm lại, đưa tay lau m.á.u gà trên mặt rồi tiến lên định kéo tôi đi:

“Thục Vân! Cô nổi điên cái gì vậy hả? Cô đang nói bậy bạ cái gì thế?”

Hứa Hân Hà cũng quay sang, gương mặt tái mét khi thấy xung quanh sinh viên đã rút điện thoại ra quay phim. Cô ta bắt đầu cố vớt vát:

“Thục Vân, chị nghĩ em đã hiểu lầm rồi! Chị và anh Nghiêu chỉ là người thân, sao em có thể vu oan cho bọn chị như vậy được? Em làm thế này, chẳng phải đang đẩy bọn chị vào chỗ c.h.ế.t sao?”

Cố Nghiêu nghe xong thì sắc mặt càng khó coi hơn, vội lên giọng đe dọa:

“Thục Vân, đừng có làm loạn trong trường học!”

Tôi lập tức giật tay khỏi anh ta, bật cười lạnh:

“Ha, vu oan sao? Vậy các người dám thề là chưa từng cùng nhau đi du lịch nước ngoài, sống cuộc sống chỉ hai người chứ?”

“Cố Nghiêu, Hứa Hân Hà, các người dám phủ nhận không?”

Sắc mặt Hứa Hân Hà lại biến đổi, vội vàng lùi lại, lắp bắp:

“Thục Vân… có thể là có hiểu lầm gì đó… hay là về nhà rồi từ từ nói chuyện nhé?”

“Thục Vân! Đi, về với tôi trước đã!” Cố Nghiêu lại tiến lên kéo tay tôi.

Tôi nhanh chóng lùi lại, giọng nói vang lớn giữa sân trường:

“Năm 19 tuổi, tôi gả cho anh, sinh con, chăm lo việc nhà, cả đời sống vì cái gọi là gia đình!"

“Thế mà cuối cùng lại nhận được kết cục thế này sao?”

“Hôm nay tôi không đi đâu hết! Tôi sẽ đứng ở đây giữa ngôi trường đại học nổi tiếng dạy đạo làm người này để đòi lại công bằng cho chính mình!”

“Cố Nghiêu, anh làm chuyện đồi bại như vậy mà còn xứng làm thầy giáo sao? Anh ăn luôn cả chị em vợ, anh có khác gì cầm thú không?”

“Hứa Hân Hà! Cô tự nhận mình là người phụ nữ độc lập nổi tiếng trên mạng, vậy mà lại lén lút qua lại với chồng của em gái suốt mấy chục năm trời!”

“Đủ rồi, Thục Vân!!” Cố Nghiêu gào lên, rồi mạnh tay kéo giật tôi lại.

“Buông ra! Hai người là một cặp khốn nạn!”

Tôi giằng co, không màng hình tượng, hét lên như một kẻ điên dại.

“Ra là cô ta chính là nhà thiết kế nổi tiếng trên mạng Hứa Hân Hà…”

“Không ngờ lại là đàn chị nổi tiếng của trường mình, lại còn là chị gái vợ thầy Cố… trời ơi, thật sự làm ra chuyện như vậy sao?”

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Sinh viên càng lúc càng đông, điện thoại liên tục giơ lên quay phim, chụp ảnh.

Hứa Hân Hà mặt đỏ bừng bừng, cố đưa tay che mặt lại trong vô vọng.

5

“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy đây?”

Ban giám hiệu nhà trường dẫn theo vài người vội vã chạy tới.

Thầy giám đốc chương trình liếc qua ba người chúng tôi rồi nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

“Dù sao đây cũng là trường học, là chốn thanh sạch của sinh viên. Có chuyện gì thì mời cô theo chúng tôi lên văn phòng giải quyết, đừng làm loạn ở đây.”

Tôi nhìn thấy cả bảo vệ trường học mà họ dẫn theo, biết mọi chuyện đã đến mức không thể cứu vãn.

Thầy giám đốc quay sang nhìn đám sinh viên đang giơ điện thoại quay phim:

“Khi chưa điều tra rõ sự việc, các em không được đăng tải linh tinh lên mạng. Việc đó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của chính ngôi trường các em đang theo học.”

“Mà danh tiếng ấy, sau này là gánh nặng trên vai từng người một, các em có hiểu không?”

Nghe vậy, đám sinh viên lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng.

Không ai dám chống lại nhà trường, tất cả đều lặng lẽ cất điện thoại.

Hứa Hân Hà liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng đầy mỉa mai.

Nhưng tôi thì bình thản, ánh mắt lướt qua đám đông, dừng lại ở một người.

Là người tôi đã thuê để ghi lại toàn bộ chuyện hôm nay.

Anh ta khẽ gật đầu với tôi rồi nhanh chóng rời khỏi đám đông.

Ngay sau đó, chúng tôi được mời lên phòng hiệu trưởng để giải quyết riêng.
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 4: Chương 4



Phó hiệu trưởng đi qua đi lại, liếc nhìn tôi rồi nói:

“Dù sao thì các người cũng là người trong một nhà, sao lại làm ầm ĩ như thế giữa chốn đông người?”

“Thầy Đặng, xin lỗi đã gây phiền phức cho nhà trường. Là lỗi của tôi, do sơ suất khiến vợ tôi hiểu lầm, mới xảy ra chuyện này làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.” Cố Nghiêu thở dài, nói đầy vẻ áy náy.

“Ha, thật sự chỉ là hiểu lầm sao?” Tôi bật cười lạnh.

“Thục Vân, cô làm đủ rồi đấy! Có gì về nhà tôi sẽ giải thích rõ ràng. Cô còn muốn mất mặt đến mức nào nữa?” Cố Nghiêu gằn giọng.

Tôi khinh thường đáp:

“Các người không biết xấu hổ, thì tôi sợ mất mặt làm gì?”

“Cô—” Cố Nghiêu sầm mặt, không nói nên lời.

“Thục Vân, thật sự là hiểu lầm thôi.” Hứa Hân Hà dịu giọng nói.

Tôi liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh như băng.

Phó hiệu trưởng nhìn qua nhìn lại giữa chúng tôi, bắt đầu khuyên nhủ tôi, cố gắng làm công tác tư tưởng.

Tất nhiên, họ sẽ đứng về phía Cố Nghiêu một giáo sư đại học, người có liên quan đến danh dự và hình ảnh của trường.

Còn tôi?

Mục đích của tôi hôm nay, vốn dĩ đã đạt được rồi.

Tôi lặng lẽ trở về nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà cũng vội vàng đuổi theo về sau.

Việc đầu tiên Cố Nghiêu làm là chạy vào thư phòng, mở két sắt kiểm tra.

Thấy mọi thứ vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị động vào, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, anh ta hùng hổ xông vào phòng tôi:

“Thục Vân, cô đúng là điên rồi! Cô có biết cô làm ầm lên như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của Hân Hà không hả?”

“Cô muốn làm mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ thì cũng đừng kéo Hân Hà một người đang được bao người kính trọng xuống vũng bùn cùng cô!”

Cố Nghiêu lập tức xông đến, kéo tôi ra khỏi phòng:

“Cô phải đến trường nói rõ mọi chuyện, yêu cầu nhà trường ra thông báo đính chính!”

06

Tôi hất mạnh tay anh ta ra:

“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, còn cần nói gì nữa chứ.”

“Cô—”

“Thục Vân.”

Hứa Hân Hà bước lên phía trước:

“Em thật sự hiểu lầm rồi. Chị… chị đúng là có gặp anh Nghiêu ở nước ngoài, nhưng tuyệt đối không phải sống cuộc sống hai người gì cả.”

“Chỉ là hai người cùng ở nơi đất khách, tình cờ gặp nhau, ăn một bữa cơm cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

“Sao em có thể không phân biệt phải trái mà vu khống cho bọn chị như vậy? Cố Nghiêu là chồng em, nếu danh tiếng của anh ấy bị hủy hoại, thì cả nhà em đều không ngẩng đầu lên được đâu.”

Hứa Hân Hà chắc đã đoán được tôi có bằng chứng chứng minh chuyện họ ở nước ngoài cùng nhau, nên giờ chỉ có thể bám lấy lý do “trong sáng”.

Sắc mặt Cố Nghiêu lạnh như tro:

“Chuyện này nhất định phải đến trường làm rõ. Thục Vân, vợ chồng với nhau bao nhiêu năm, cô tốt nhất đừng gây thêm chuyện xấu mặt như thế nữa!”

Tôi nhìn anh ta:

“Cố Nghiêu, anh yên tâm, tôi sẽ ly hôn với anh.”

Cố Nghiêu sững người.

Ánh mắt Hứa Hân Hà lóe lên:

“Thục Vân, sao em phải làm đến mức đấy?”

“Ha, ly hôn?”

Cố Nghiêu cười lạnh, nhìn tôi:

“Thục Vân, cô tưởng mình vẫn còn hai mươi mấy tuổi, còn nhiều cơ hội lắm chắc?”

“Cô năm mươi tuổi rồi đấy, cháu cũng có rồi, giờ cô còn nói đến ly hôn? Cô không thấy mình thật nực cười sao?”

“Xem ra cô đúng là sống sung sướng quá rồi, ăn no rảnh rỗi nên muốn tự biến mình thành trò cười hả!”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Cố Nghiêu, anh muốn nói gì cũng được. Nhưng cuộc hôn nhân này, tôi nhất định sẽ ly hôn!”

“Chưa ly hôn mà nhìn thấy anh tôi đã thấy buồn nôn, không thể chịu đựng nổi thêm một giây nào nữa, nên hôm nay tôi sẽ rời khỏi nơi này trước!”

Tôi quay người bước vào phòng, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Thục Vân!”

Cố Nghiêu tức giận đến mức không kiềm chế được.

“Chẳng lẽ là do em thấy mấy phát ngôn về phụ nữ độc lập tự cường của chị trên mạng được nhiều người yêu thích, nên cũng muốn làm người như vậy sao?” Hứa Hân Hà tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ha, đúng là Đông Thi bắt chước Tây Thi, không biết tự lượng sức!” Cố Nghiêu chế giễu.

Đúng lúc này, Cố Trạch Hòa và Trương Man vội vã chạy về.

“Ba, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Sao mẹ lại đến trường đại học làm loạn vậy ạ?” Cố Trạch Hòa lo lắng hỏi.

“Sao tụi con biết chuyện này?” Cố Nghiêu ngạc nhiên nhìn hai người.

Cố Trạch Hòa và Trương Man liếc nhìn nhau.

Cố Trạch Hòa nói:

“Ba, chuyện đã lan truyền khắp mạng rồi. Video mẹ làm ầm ĩ ở trường đã lên hot search, rất nhiều người đang bàn tán đấy.”
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 5: Chương 5



07

“Cái gì?”

Cố Nghiêu hoảng hốt lấy điện thoại ra lướt xem.

Sắc mặt Hứa Hân Hà cũng thay đổi, lập tức mở điện thoại.

Trên bảng xếp hạng hot search của Weibo, đúng thật có tên mấy người họ nằm ở vị trí rất cao.

Nhấp vào xem, đoạn video quay cảnh tôi làm loạn trong khuôn viên trường, giữa vòng vây sinh viên, nói ra từng lời từng chữ đầy phẫn nộ hiện rõ mồn một.

Ống kính còn đặc tả rõ khuôn mặt của Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà dính đầy m.á.u gà.

Mức độ bàn luận bùng nổ.

【Không ngờ Hứa Hân Hà lại là loại người như vậy sao?】

【Chuyện này thật gây sốc, em rể và chị vợ mà!】

【Nếu chuyện này là thật thì đúng là trái đạo lý quá mức. Hình tượng sụp đổ hoàn toàn rồi.】

【Còn là giáo sư đại học nữa, còn dạy ai được nữa đây?】

【Hình tượng độc lập, nữ chính mạnh mẽ gì chứ? Nữ chính mạnh mẽ là đi quyến rũ chồng của em gái mình à? Quá phản bội lại hình ảnh người phụ nữ thực sự biết yêu thương.】

Sắc mặt Hứa Hân Hà trở nên cực kỳ khó coi.

“Thục Vân!”

Cố Nghiêu gào lên giận dữ lao về phía phòng.

Lúc này, tôi cũng kéo vali bước ra.

Cố Nghiêu lập tức túm lấy tôi:

“Cô mau chóng đăng bài đính chính trên mạng đi! Cô muốn hại c.h.ế.t tôi và Hân Hà à?”

“Thục Vân, chị là chị ruột của em, sao em có thể hại bọn chị như vậy chứ!” Hứa Hân Hà đau khổ nói.

Tôi lạnh lùng nhìn họ:

“Đã dám làm chuyện đó, thì chịu hậu quả không phải là điều nên làm sao?”

“Cô!”

Sắc mặt Cố Nghiêu thay đổi, giơ tay lên định tát tôi.

Tôi lập tức né sang một bên:

“Chậc chậc, còn định thẹn quá hóa giận nữa cơ à.”

“Thục Vân, cô—!”

Cố Nghiêu run rẩy chỉ tay vào tôi:

“Tốt nhất cô nên lên mạng giải thích rõ ràng cho tôi! Cô muốn hủy hoại cái nhà này sao?”

Hủy hoại cái nhà này?

Ha.

Tôi cười khẩy nhìn Cố Nghiêu một cái, kéo vali bước đi.

“Mẹ!”

Cố Trạch Hòa vội chạy lên chắn trước mặt tôi:

“Sao mẹ có thể đối xử với ba và dì Hà như vậy? Mẹ mau lên mạng giải thích đi, nếu không nhà mình sẽ bị bao nhiêu lời đàm tiếu đây này!”

Trương Man mặt mày tái mét:

“Thật không hiểu mẹ làm vậy là vì cái gì. Từng tuổi này rồi còn gây chuyện, vốn dĩ là một người phụ nữ đoan trang, giờ lại nổi tiếng trên mạng vì mấy chuyện nhục nhã thế này, không thấy xấu hổ sao?”

“Không có văn hóa đúng là đáng sợ thật.”

08

Tôi hất mạnh tay Cố Trạch Hòa ra, lạnh lùng bước thẳng ra ngoài.

Cố Trạch Hòa lại kéo tôi lại lần nữa:

“Mẹ! Mẹ thật sự muốn hại ba và dì Hà sao? Mẹ làm ra chuyện như vậy được à? Có người mẹ như mẹ, con cảm thấy mất mặt lắm! Mẹ đừng đi! Mau lên mạng làm rõ cho ba và dì Hà đi!”

Tôi giật mạnh tay ra, lạnh lùng nhìn đứa con trai ruột mà tôi đã từng khổ cực sinh ra:

“Chắc con đã sớm cảm thấy mất mặt vì có người mẹ như mẹ, muốn đổi một người mẹ khác rồi phải không? Hôm nay mẹ cho con toại nguyện.”

Cố Trạch Hòa sững sờ:

“Đến tuổi này rồi, mẹ còn bất mãn điều gì nữa chứ? Ba bây giờ là giáo sư đại học đàng hoàng, con và vợ con cũng đều có công việc tử tế, mẹ chẳng thiếu gì cả mà lại gây chuyện thế này... Mẹ có xứng làm mẹ con không?”

“Đúng, mẹ không xứng. Nên bây giờ mẹ tự đi, không ai cần phải đuổi.” Tôi cười lạnh, hất tay bỏ đi.

Cố Trạch Hòa sững người đứng đó.

“Thục Vân!”

Cố Nghiêu nghiêm giọng gọi tôi:

“Nếu cô đã muốn làm ầm đến mức này, tôi cũng sẽ không giữ nữa. Nhưng chuyện đính chính trên mạng, cô nhất định phải làm!”

“Đúng rồi đó! Muốn đi thì đi, nhưng đừng để lại vết nhơ cho cái nhà này!” Trương Man cũng chặn trước mặt tôi.

Hứa Hân Hà lên tiếng:

“Thục Vân, bọn chị cũng đã giải thích với em rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Chị biết trong lòng em luôn có bất mãn với chị. Năm xưa khi chị trở về nhà họ Hứa, em đã cảm thấy chị cướp mất gia đình của em.”

“Em từng học giỏi hơn chị, nhưng cuối cùng lại là chị thi đỗ ngôi trường đại học mà em luôn mơ ước.”

“Vì vậy em luôn cảm thấy bất công, nghĩ rằng chị đã lấy đi tất cả của em.”

“Giờ em lại nghĩ rằng chị muốn cướp luôn chồng em, nên mới làm ra chuyện như thế này.”

“Nhưng em cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Chị chưa từng muốn tranh giành gì với em cả. Nếu chị thật sự muốn, thì mấy chục năm trước chị đã giành rồi, không phải sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ thấy những lời nói được bọc đường đầy giả dối.

“Mẹ à, mấy chục năm rồi, ai cũng có số phận riêng cả. Dì Hà hôm nay thành công, được yêu mến, là vì dì ấy có năng lực.”

Cố Trạch Hòa cất giọng khinh thường:

“Mẹ nghĩ mẹ cũng có thể làm được như dì ấy sao?”

“Cuộc sống hiện tại của mẹ không phải đang rất tốt sao? Sao mẹ lại cứ đi mơ tưởng đến những thứ mình không có khả năng với tới?”

“Nếu mẹ thật sự để ba và dì Hà bị chửi bới mà không chịu lên tiếng đính chính, thì đừng trách con không nhận mẹ nữa!”

Tôi bật cười một tiếng.
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 6: Chương 6



Cố Nghiêu lạnh giọng:

“Thục Vân, hãy ngoan ngoãn lên mạng làm rõ mọi chuyện đi. Tôi có thể bỏ qua việc cô phát điên hôm nay.”

“Nên biết rõ tuổi tác của mình đang ở đâu, hãy sống cho ra dáng một người bà, đừng làm mất mặt cháu trai của mình nữa!”

“Thật là, từng thấy người bị hội chứng công chúa, nhưng chưa từng thấy ai già rồi còn mắc công chúa bệnh thế này.” Trương Man bĩu môi đầy khinh bỉ.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ:

“Cứ chờ đó. Tối nay tôi sẽ đăng video đính chính như các người muốn.”

Nói xong, tôi kéo vali, quay người bỏ đi.

09

Tôi bước vào phòng khách sạn, gọi bữa tối và ngồi ăn.

Không còn phải suy nghĩ xem từng người trong nhà thích ăn gì, phải đau đầu mua bao nhiêu loại rau thịt, nấu bao nhiêu món.

Không còn phải chịu đựng những lời chê bai soi mói từng chút một.

Giờ đây, tôi chỉ cần gọi những món mình thích, một mình yên tĩnh mà thưởng thức.

Cảm giác này… thật sự rất dễ chịu.

Ăn uống no nê xong, tôi bắt đầu quay một đoạn video.

Tôi lập một tài khoản mới trên Weibo, thêm cả hashtag hot search, rồi đăng tải đoạn clip lên.

Nội dung video rất đơn giản:

“Chào mọi người, tôi là vợ của Cố Nghiêu, em gái của Hứa Hân Hà, tên tôi là Hứa Thục Vân.”

“Tôi muốn làm một lời xác nhận về những gì đang nằm trên hot search.”

“Tất cả những điều tôi nói và làm đều là sự bộc lộ cảm xúc thật của tôi.”

“Việc Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà lén sau lưng tôi cùng nhau ra nước ngoài du lịch là sự thật.”

“Là một người phụ nữ trung niên bị phản bội cả bởi chồng và chị gái, tôi không hối hận về những gì mình đã làm.”

Chỉ sau khi video được đăng lên không lâu, phần bình luận đã nhanh chóng ngập tràn.

【Trời ơi! Chính người trong cuộc lên tiếng xác nhận chồng mình và chị gái có quan hệ mờ ám!】

【Xem ra chuyện này là thật rồi.】

【Ghê tởm quá, em rể với chị vợ, lớn tuổi rồi mà còn làm mấy chuyện thế này.】

【Trước giờ tôi còn coi Hứa Hân Hà là nữ thần nữa cơ, đúng là thấy mà phát khiếp!!】

Rất nhanh sau đó, điện thoại tôi liên tục vang lên với loạt cuộc gọi từ Cố Nghiêu và Cố Trạch Hòa.

Tôi không bắt máy.

Họ lại tiếp tục gửi tin nhắn thoại qua WeChat.

Cố Nghiêu:

“Hứa Thục Vân, cô giỏi lắm! Cô dám đối xử với chúng tôi như vậy! Đồ đàn bà điên loạn! Tôi, Cố Nghiêu, thật sự hối hận vì đã cưới cô!”

Cố Trạch Hòa:

“Mẹ, con thật không ngờ mẹ lại độc ác đến thế! Chỉ vì ghen tị với dì Hà mà mẹ lại hại ba và dì ấy ra nông nỗi này. Con thật sự cảm thấy xấu hổ khi có một người mẹ như mẹ!”

Tôi bật cười lạnh lẽo, bình tĩnh chờ đợi cơn bão tiếp theo.

Câu chuyện luân lý gây chấn động này khiến độ nóng trên mạng không hề giảm.

Có phóng viên tìm đến trường đại học S để phỏng vấn, nhưng Cố Nghiêu vẫn chưa xuất hiện công khai.

Bên phía Hứa Hân Hà cũng bị cư dân mạng phản công dữ dội, hình tượng giả tạo bị bóc trần hoàn toàn, chỉ trích không ngừng.

Vài ngày sau khi sự việc bùng nổ, một luồng ý kiến mới xuất hiện.

Dư luận bắt đầu… đảo chiều.

10

Mấy ngày nay, tôi thuê một căn phòng, đồng thời ra ngoài tìm một công việc phù hợp với lứa tuổi của mình.

Năm xưa, sau khi cưới Cố Nghiêu, những năm đầu tôi chỉ lo sinh con, chăm sóc gia đình.

Về kinh tế, tôi chỉ có thể sống dựa vào chút tiền lẻ mà Cố Nghiêu "rơi rớt" cho.

Đến khi Cố Trạch Hòa vào học, tôi quyết định ra ngoài tìm việc thì lại phát hiện mình mang thai.

Nhưng đứa con gái mà tôi sinh ra, không may đã mất khi mới bốn tuổi.

Sau khi vượt qua nỗi đau, tôi cuối cùng cũng tìm được một công việc bên ngoài.

Tan làm về lại phải lo bữa tối, làm việc nhà tuy vất vả nhưng vẫn tạm xoay xở được.

Chỉ là vì phải lo cho gia đình, tôi không thể toàn tâm toàn ý cho công việc, nên mãi chỉ làm những công việc không có tương lai, lương cũng không cao.

Cho đến khi Cố Trạch Hòa tốt nghiệp đại học và chuẩn bị kết hôn với bạn gái.

Cố Trạch Hòa nói tôi đã làm việc nhiều năm, con trai muốn mua xe, còn nữ trang cho con dâu thì làm mẹ không thể thiếu phần.

Thế là tôi gom hết số tiền mình dành dụm được sau nhiều năm sau khi đã tiêu pha vào sinh hoạt gia đình để mua ba món trang sức vàng cho con dâu, phần còn lại thì góp vào tiền mua xe cho con trai.

Về sau, đến lúc con dâu mang thai, sinh con, tôi lại lo từ việc chăm bà đẻ, nuôi cháu, cho đến nấu nướng, quán xuyến tất cả việc trong nhà.

Vài năm nay, tôi lại quay trở về cái cảnh mỗi lần đi chợ hay mua gì cho cháu nội cũng đều phải ngửa tay xin tiền chồng.

Giờ đây, tôi đã dọn ra khỏi nơi đó.

Số tiền thuê thám tử tư, tôi có được nhờ mang chiếc vòng ngọc mẹ tôi để lại năm xưa đi cầm.

Tôi may mắn vì lúc đó không đưa nó cho con dâu, chỉ nghĩ sẽ giữ lại, đợi đến lúc tuổi già rồi trao cũng chưa muộn.

Vậy là, tôi dùng số tiền từ chiếc vòng ngọc ấy, bắt đầu một cuộc sống mới… sau năm mươi năm.

Tôi thật sự có lỗi với mẹ tôi.

Không biết kiếp này… liệu còn có thể chuộc lại được chiếc vòng ấy hay không.
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 7: Chương 7



Sau khi tôi tìm được một công việc làm vệ sinh trong khách sạn, thì dư luận trên mạng cũng bắt đầu đảo chiều.

Tôi biết mấy ngày qua họ không đến tìm tôi, chắc hẳn là đã có đối sách khác.

Tôi vẫn luôn chờ đợi.

Trên mạng, Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà đều đã lên tiếng.

Cả hai đều khẳng định mối quan hệ giữa họ hoàn toàn trong sáng.

Hứa Hân Hà thậm chí còn chủ động tham gia một buổi phỏng vấn trực diện, trả lời mọi câu hỏi một cách điềm tĩnh.

Cô ta nói việc gặp Cố Nghiêu ở nước ngoài chỉ là một sự trùng hợp, vì cô ta có công việc cần đến đó.

Còn tôi người em gái luôn nhạy cảm, thường xuyên lo sợ chồng mình phản bội nên mới hiểu lầm mọi chuyện.

Con trai và con dâu tôi cũng nhận lời phỏng vấn, lên tiếng chứng minh giữa họ không có gì mờ ám.

Thậm chí còn nói tôi là một người mẹ lúc nào cũng đa nghi, hay tưởng tượng linh tinh.

Đến cả mấy bà thím hàng xóm nhìn ba nó một cái, tôi cũng nghi ngờ lung tung.

Cố Trạch Hòa thậm chí còn tuyên bố trong buổi phỏng vấn rằng, nó cảm thấy xấu hổ khi có một người mẹ như tôi.

Nó nói tôi cố tình phá hoại gia đình, phá hoại sự hòa thuận, gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến cháu trai, vân vân…

Không có một ai trong gia đình đứng về phía tôi.

Từ đây, dư luận trên mạng bắt đầu đảo chiều.

Ngay cả con trai ruột còn không ủng hộ tôi, mọi người cũng bắt đầu nghĩ, có lẽ vấn đề thực sự là ở tôi.

Rồi đồng thời, một loạt bài viết từ đâu xuất hiện.

Tất cả đều viết dưới góc nhìn của người quen biết hoặc hàng xóm, kể rằng từ trước đến nay, tôi luôn ghen tị với Hứa Hân Hà, người chị của mình.

Nói rằng vì tôi thi trượt đại học, nên ghen tức với chị gái đã đỗ vào đại học, lại còn được đi du học.

Tôi chỉ là một bà nội trợ, còn chị gái thì là nhà thiết kế nổi tiếng được người người tung hô.

Vì vậy, tâm lý tôi trở nên méo mó, luôn cảm thấy mình không xứng với chồng, lo sợ chị gái sẽ cướp mất chồng mình.

Sự ghen tị ấy khiến tôi nảy sinh ý định muốn hủy hoại người chị mà tôi không thể sánh bằng.

Trong đó còn nhấn mạnh một điểm mấu chốt:

Tôi luôn gào thét, làm ầm lên như thể lớn tiếng là có lý, nhưng lại chẳng đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào.

Từ đó, dư luận hoàn toàn xoay chiều.

Trên mạng tràn ngập những lời công kích tôi.

Nào là "giáo phái bà cả", "người đàn bà độc ác ngu dốt", "tàn dư phong kiến", "đáng c.h.ế.t vạn lần"…

Hình ảnh tôi một người phụ nữ trung niên tàn tạ, bị cư dân mạng lấy ra photoshop thành đủ loại ảnh chế.

Một cuộc "lật đổ giáo phái bà cả" đầy cuồng loạn.

11

Tôi mặc bộ đồng phục nhân viên vệ sinh, từ khách sạn trở về, vừa đến dưới khu nhà trọ thì bất ngờ bị một nhóm phóng viên lao ra vây lấy.

“Cô Hứa, xin hỏi có đúng là vì ghen tị với Hứa Hân Hà nên cô mới cố ý đến trường của chồng gây náo loạn không?”

“Con trai và người thân của cô đều không đứng về phía cô, điều đó có thể cho thấy nhân cách thường ngày của cô khiến người ta khinh bỉ đến mức nào. Có phải cô cố tình gây chuyện để hại chị gái mình không?”

“Cô Hứa, là một người kết hôn từ sớm, cam tâm làm phụ thuộc vào đàn ông, một người chẳng có chút đóng góp nào cho xã hội, vậy mà cô lại đi bôi nhọ một người phụ nữ trí thức độc lập của thời đại mới cô không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Cô Hứa, cô định khi nào sẽ xin lỗi vì những việc mình đã làm, trả lại sự trong sạch cho cô Hứa Hân Hà?”

Một loạt micro dí sát vào mặt tôi, ánh đèn flash nháy liên tục.

Tôi đưa tay gạt ra:

“Tôi sẽ không xin lỗi.”

Nói xong, tôi định rời đi.

“Cô Hứa, cô không thấy mình quá độc ác sao?”

“Nếu cô thật sự vu khống thành công, thì cô Hứa Hân Hà sẽ bị tổn thương đến mức nào, vậy mà cô vẫn không hối hận sao?”

“Cô đem lòng ác ý trút lên một người phụ nữ rực rỡ chói sáng, hoang tưởng rằng người ta cướp chồng mình, làm ra loại chuyện như vậy cô không thấy mình là kẻ thù của tất cả phụ nữ sao? Cô không nên xin lỗi thay mặt toàn thể phụ nữ sao?”

Tôi giơ tay lên chắn tất cả:

“Tôi không hối hận về những gì mình đã làm. Tôi sẽ không xin lỗi.”

Chỉ nói một câu như thế, tôi lập tức quay người bỏ chạy, rời khỏi đó.

Những đoạn phỏng vấn đó nhanh chóng bị đăng lên mạng, làn sóng chỉ trích tôi lại càng dữ dội hơn.

Ngay cả nơi tôi làm việc cũng bắt đầu có những lời bàn tán, soi mói.

Quản lý trực tiếp sa thải tôi.

Tôi lảo đảo bước ra khỏi khách sạn, chật vật không chịu nổi.

Vì những thông tin cá nhân của tôi bị dân mạng đào ra, một số người nhân danh “chính nghĩa” đã tìm đến tận nơi để chặn đường.

Họ ném trứng thối về phía tôi.

“Con mụ giáo phái bà cả đáng chết! Nhìn ai cũng tưởng cướp chồng mình!”

“Loại đàn bà mất mặt như bà sao không c.h.ế.t đi cho rồi!”

“Phì!”

Những tiếng chửi bới, trứng thối, rau thối bay đầy trời.

Tôi chỉ biết giơ tay lau đi, im lặng bước đi.

Khi trở về đến dưới khu nhà trọ, tôi nhìn thấy… Hứa Hân Hà đang đứng ở đó.
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 8: Chương 8



12

Hứa Hân Hà tháo kính râm xuống, ánh mắt đầy đắc ý và mỉa mai nhìn tôi trong bộ dạng nhếch nhác, dơ bẩn, rồi đưa tay bịt mũi như thể không chịu nổi mùi.

Tôi không thèm để ý, định bước thẳng vào tòa nhà.

“Thục Vân, chậc chậc, tôi cố tình đến để xem trò cười của cô đấy, sao không cho tôi xem thêm chút nữa?” Hứa Hân Hà cười khinh miệt, gọi với theo.

Tôi quay đầu lại nhìn cô ta:

“Tôi đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Cố Nghiêu và Cố Trạch Hòa. Hai người thực sự ở sau lưng tôi lén lút với nhau.”

Hứa Hân Hà bật cười lạnh:

“Thì ra cô biết chuyện từ đó.”

“Chậc chậc, nhưng cô nghĩ sẽ có ai tin cô chứ?”

“Hứa Thục Vân, cô thật sự ngu ngốc. Trước kia đã ngu, giờ trở thành đàn bà trung niên rồi, lại càng ngu hơn.”

“Không một bằng chứng mà dám đứng ra buộc tội tôi, giờ rơi vào kết cục thế này, đúng là nực cười.”

Tôi nói:

“Hứa Hân Hà, làm nhiều chuyện ác sẽ có ngày bị báo ứng, cô cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

“Hahaha!”

Hứa Hân Hà bật cười đắc ý:

“Thục Vân à Thục Vân, giờ cô chỉ còn biết tức giận vô dụng như thế thôi sao?”

“Đáng tiếc là tôi đang sống vô cùng rực rỡ, còn cô thì… đúng thật là không có đường quay lại nữa rồi.

“Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của cô xem, cô nghĩ năm đó Cố Nghiêu thật lòng yêu cô sao?”

“Nếu không phải vì...”

Cô ta cười lạnh, không nói ra chuyện năm đó cô ta cần lấy suất học của tôi để học đại học, nên phải để Cố Nghiêu ra mặt cưới tôi cũng như ngăn tôi không điều tra thêm.

“Nếu không phải tôi cần ra nước ngoài du học, cô nghĩ Cố Nghiêu sẽ cưới cô à?”

“Đáng tiếc thật, cô lại tưởng mình nhặt được báu vật khi cưới được người ‘ôn nhu, học thức’ như Cố Nghiêu. Nhưng không biết giữ, lại còn làm loạn, giờ thì mất hết rồi.”

“Không nhà để về, chỉ làm công việc dọn dẹp, hôm nay chắc bị đuổi việc rồi đúng không?”

“Còn bị mọi người khinh bỉ, ném trứng thối.”

“Gần năm mươi tuổi đầu, tay trắng, bị cả thế giới quay lưng. Chậc chậc, mấy ngày sau này của cô, sống sao cho nổi đây?”

“Hahaha, Hứa Thục Vân, nhìn cô bây giờ, tôi thật không nhịn được cười to đấy.”

Tôi lạnh lùng nhìn vẻ đắc ý của cô ta:

“Cô là con riêng, khi về nhà họ Hứa đã ghen tị vì tôi có một gia đình trọn vẹn, được đi học đàng hoàng.”

“Nên những gì của tôi, cô đều muốn cướp lấy, rồi bây giờ có thể đắc ý cười vào mặt tôi, đúng không?”

Hứa Hân Hà hừ một tiếng:

“Đáng tiếc thay, tôi thực sự có bản lĩnh cướp hết mọi thứ của cô.”

“Giờ cô với tôi, đúng là một trời một vực, cả đời này cô đừng mơ ngóc đầu lên nổi nữa.”

“À, trò cười cũng xem xong rồi.”

“Hứa Thục Vân, sau này cô cứ chui rúc trong cái cống rãnh thối tha của mình đi, thối rữa dần trong đó.”

“Còn tôi, cô cứ mở mạng lên, bật TV lên, mà xem tôi Hứa Hân Hà toả sáng thế nào.

“Đó chính là phần đời còn lại của tôi và cô đấy, hahaha...”

Hứa Hân Hà đắc ý cười lớn một trận rồi rời đi với vẻ hài lòng.

Tôi đưa tay sờ vào chiếc máy ghi âm trong túi áo.

Sau đó, tôi không lên lầu nữa, mà xoay người đi về một nơi khác.

13

Tôi đến dưới tòa nhà nơi Cố Trạch Hòa làm việc, chờ đến lúc thằng con trời đánh đó tan ca bước ra.

Tôi tiến lên gọi:

“Trạch Hòa!”

Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt Cố Trạch Hòa lập tức thay đổi:

“Mẹ đến đây làm gì?”

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, lùi lại vài bước khi ngửi thấy mùi hôi từ trứng thối và sự lôi thôi, nhếch nhác trên người tôi.

“Mẹ là mẹ của con mà. Mẹ của con giờ đang bị cả mạng xã hội công kích, mất việc, còn bị người ta ném trứng thối nữa… Mẹ thật sự đã sống rất khổ sở những ngày qua.” Tôi đau lòng nói.

Nó cười lạnh một tiếng:

“Không phải mẹ đáng đời sao? Ai bảo mẹ làm ra chuyện đó chứ?”

Tôi buồn bã lắc đầu:

“Nhưng tất cả những gì mẹ nói đều là sự thật mà, Trạch Hòa. Mẹ đã nghe được cuộc trò chuyện giữa con và ba con.”

“Ba nói sẽ cùng Hứa Hân Hà đi du lịch nước ngoài.”

“Con thì nói ông ấy cả đời phải ở bên một người phụ nữ mà mình không yêu.”

“Còn ba con thì nói rằng trái tim ông ấy mãi mãi thuộc về Hứa Hân Hà.”

Cố Trạch Hòa sững người:

“Hóa ra mẹ nghe được những lời đó nên mới phát điên như vậy.”

Tôi gật đầu:

“Cho nên… mẹ thật sự rất buồn, Trạch Hòa.”

Tôi tiến lại gần nó.

Cố Trạch Hòa vội vàng lùi lại, nhìn tôi đầy chán ghét:

“Ba yêu dì Hà thì đã sao? Người cưới ba vẫn là mẹ.”

“Với điều kiện của mẹ mà cưới được một giáo sư đại học như ba rồi còn muốn gì nữa?”

“Vậy mà mẹ lại đi làm ra cái chuyện mất mặt đó, khiến cả nhà đều xấu hổ! Mẹ không phải tự làm tự chịu sao?”

“Con thật sự thấy xấu hổ khi có một người mẹ như mẹ! Con không thể hiểu nổi, loại người như mẹ sao lại xứng đáng làm mẹ con?”

“Nếu có thể lựa chọn, con thà mong dì Hà là mẹ ruột của mình, chứ không phải một người phụ nữ trung niên ngu ngốc, vô dụng như mẹ!”
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 9: Chương 9



Nước mắt tôi lưng tròng, đau đớn nói:

“Trạch Hòa, dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn là mẹ ruột của con. Mẹ đã mang thai mười tháng, cực khổ sinh ra con, nuôi nấng con khôn lớn mà…”

“Nếu không có tiền của ba, mẹ nuôi nổi con sao?”

Cố Trạch Hòa cười khẩy:

“Ban đầu mẹ ngoan ngoãn ở nhà, lo việc bếp núc, chăm cháu, đóng góp chút ít cho gia đình, thì ai mà bạc đãi mẹ?”

“Vậy mà mẹ còn không biết đủ, lại đi gây ra chuyện cười to đùng đấy, suýt nữa khiến ba và dì Hà bị bôi nhọ.”

“Giờ thì mọi chuyện là đáng đời cho mẹ! Ba đã nộp đơn ly hôn rồi, vì mẹ gây ảnh hưởng xấu, nên dù mẹ không đồng ý, tòa cũng sẽ xử cho ly hôn!”

“Từ giờ mẹ tự gánh lấy hậu quả đi! Đừng đến tìm con nữa. Con đã nói rồi, con không còn là con của mẹ nữa!”

Nói rồi, Cố Trạch Hòa cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

“Trạch Hòa! Trạch Hòa! Mẹ là mẹ ruột của con mà!”

Tôi vừa khóc vừa đau đớn chạy đến kéo tay nó.

“Tránh ra! Tránh ra!”

Cố Trạch Hòa gạt mạnh tay tôi ra đầy ghê tởm.

“A!”

Tôi bị lực đẩy từ cánh tay nó làm ngã lùi ra sau, ngồi phịch xuống đất.

“Ai da…”

Tôi đau đớn kêu lên.

Cố Trạch Hòa chỉ liếc tôi một cái rồi cười khinh bỉ:

“Đáng đời! Bớt làm mất mặt đi, hừ!”

Nó lập tức quay lưng bỏ đi, không buồn quay lại.

Tôi ngồi bệt dưới đất, vừa đau vừa tủi, trông vô cùng thảm hại.

Người qua đường cũng bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt ái ngại.

Lúc ấy, tôi ngước mắt nhìn về phía một chiếc xe đang đậu ven đường.

Bên trong xe, chính là người đã từng ghi lại cảnh tượng trong khuôn viên trường đại học hôm đó.

Anh ta vẫn đang cầm máy quay, và cả cảnh vừa rồi… cũng đã được ghi lại hết.

Anh ta khẽ gật đầu với tôi, ra hiệu rằng đã quay xong, rồi lái xe rời đi.

14

Tôi trở về phòng trọ, nhìn vào những tư liệu được gửi đến điện thoại.

Đó là thông tin về một nữ phóng viên.

Một phóng viên trẻ mang trong mình lòng trắc ẩn và sự đồng cảm với con người.

Các bài viết của cô ấy không mấy nổi bật, nhưng cô luôn đứng về phía những người yếu thế, bị áp bức trong xã hội, thay họ lên tiếng cho những bất công.

Tôi bấm gọi số của cô ấy:

“Phóng viên Trần Mộc Cầm phải không? Tôi là Hứa Thục Vân người phụ nữ đang bị mạng xã hội công kích nhiều nhất thời gian gần đây.”

Phóng viên Trần Mộc Cầm đã đến phòng trọ của tôi.

Tôi mời cô ấy ngồi, rót cho cô một ly nước.

Cô nhìn tôi, trong mắt đầy sự dò xét, nghi hoặc, tò mò và thận trọng.

Tôi mỉm cười với cô, rồi đem toàn bộ sự thật trước mặt cô mà trải ra.

...

Tôi ngồi trước ống kính, dưới sự phỏng vấn của Trần Mộc Cầm, bắt đầu kể lại toàn bộ cuộc đời mình.

“Tôi tên là Hứa Thục Vân, là một người phụ nữ gần 50 tuổi, đã làm bà nội.”

Sau đó, tôi kể lại toàn bộ cuộc đời mình từ khi có Hứa Hân Hà, từ lúc về nhà họ Hứa, cho đến khi tôi trở thành một người bà... tất cả mọi chuyện.

“Tôi từng nghĩ cuộc đời mình cứ thế trôi qua, bình lặng, không tình yêu, không bất ngờ cũng chẳng sóng gió.”

“Tôi nghĩ rằng, ít nhất… con trai tôi đứa trẻ tôi nuôi lớn đã kết hôn, đã có con, có gia đình riêng, có lẽ đó chính là sứ mệnh cả đời của tôi.”

“Nhưng hôm đó, tôi lại nghe được cuộc trò chuyện giữa chồng và con trai tôi.”

“Trong cuộc trò chuyện đó… là sự thật rằng chồng tôi yêu người chị cùng cha khác mẹ của tôi.”

“Sau đó, khi ông ấy ra nước ngoài, tôi nhân cơ hội mở chiếc két sắt của ông, và phát hiện ra toàn bộ bí mật.”

“Hóa ra, năm đó tôi trượt kỳ thi đại học là vì vị hôn phu của tôi đã tráo đổi thư báo trúng tuyển của tôi, đưa cho người chị không đỗ của tôi.”

“Mà để tôi không nghi ngờ, anh ta đã cầu hôn tôi, cố tình ngăn tôi đến trường kiểm tra.”

“Con gái tôi mất khi mới bốn tuổi thực chất là do một tai nạn hoàn toàn có thể tránh được.”

“Lúc đó, tôi đi mua đồ ăn, để con gái lại cho Cố Nghiêu trông giúp.”

“Anh ta dắt con đến công viên dưới nhà, rồi Hứa Hân Hà đến tìm.”

“Hai người họ lén lút âu yếm trong bóng tối, nên đã lơ là đứa bé.”

“Trong khi những người lớn khác đều đưa con mình tránh xa khỏi thiết bị chơi bị hư lỏng, thì con gái tôi lại bị để lại một mình, không ai trông coi.”

“Và con bé… bị thiết bị đó rơi trúng, bị đè c.h.ế.t tại chỗ.”

“Phải một lúc lâu sau, họ mới phát hiện ra… con bé đã không còn cử động.”

“Mọi chuyện ấy, họ đều viết vào thư, kể về tình yêu mà họ cho là không hối tiếc.”

“Nhưng còn tôi người bị đánh tráo cả cuộc đời thì sao? “

“Còn con gái tôi nó đã làm gì sai để phải c.h.ế.t như vậy?”

Cùng với đoạn phỏng vấn tràn đầy nước mắt và đau đớn của tôi, trên mạng, toàn bộ nội dung các bức thư giữa họ cũng bị công bố.
 
Back
Top Bottom