Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai

Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 10: Chương 10



15

Một phần nội dung trong các bức thư của Hứa Hân Hà gửi cho Cố Nghiêu:

“Anh Nghiêu, em thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh… Nhưng khi đó anh đã là vị hôn phu của Thục Vân rồi...”

“Mỗi lần anh đến dạy kèm, em đều mong chờ. Em nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh khi nói chuyện với em, tim em đập nhanh không ngừng.”

“Anh à, em thật sự rất muốn được vào đại học, được học cùng trường với anh, có thể mãi ở gần bên anh thì tốt biết bao. Nếu như em có thành tích học tập tốt như Thục Vân thì tốt biết mấy.”

“Em buồn lắm, vì từ nhỏ em đã không có cha bên cạnh, cũng không có điều kiện học tập tốt như Thục Vân...”

“Cảm ơn anh đã lấy cho em giấy báo trúng tuyển. Em yêu anh nhiều lắm. Chúng ta sắp được học cùng một trường rồi, em vui lắm.”

“Anh à, khi nhìn thấy anh cầu hôn Thục Vân, em thật sự rất đau lòng.”

“Nhưng em biết, anh làm vậy là vì em. Em sẽ mãi yêu anh, anh à.”

“Em sắp phải đi xa rồi, nhưng trái tim em sẽ mãi ở bên anh.”

“Anh à, em đã gặp một người trông rất giống anh ở bên này. Em đã ở bên anh ta… Em còn mang thai…”

“Nhưng anh ta đã lừa dối em, anh ta có gia đình. Vợ anh ta tìm đến em, rồi em sẩy thai...”

“Bác sĩ nói cơ thể em đã bị tổn thương, có thể sau này sẽ không thể sinh con nữa. Em rất buồn.”

“Điều em lo nhất là… anh có vì vậy mà chán ghét em không?”

“Khi đọc thư anh nói sẽ không chê bai em, còn an ủi em… em thật sự rất hạnh phúc.”

“Em chỉ mong sớm được trở về, được nằm trong vòng tay của anh.”

“Cuối cùng em cũng đã trở về.”

“Dù mỗi lần ở bên anh đều rất ngắn ngủi, nhưng em vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

“Anh Nghiêu, anh là người chồng duy nhất trong lòng em.”

“Em yêu anh, anh là nơi trái tim em hướng về, là chỗ dựa duy nhất của đời em.”

Một phần nội dung trong các bức thư của Cố Nghiêu gửi cho Hứa Hân Hà:

“Em gái Hân Hà của anh, khi nghe em nói em thích anh, lòng anh cũng vui đến lạ. Anh ngập tràn tiếc nuối, ước gì người ở lại nhà họ Hứa từ đầu là em.”

“Em muốn làm gì, anh đều sẽ làm cho em. Thục Vân đã có đủ rồi, tờ giấy báo trúng tuyển đó, lẽ ra phải là của em. Anh sẽ bù đắp cho cô ấy, sẽ cưới cô ấy, để em cô em gái anh có thể thuận lợi vào đại học, học cùng trường với anh.”

“Anh đã kết hôn rồi, nhưng khi nhìn cô dâu đứng trước mặt… anh chỉ ước người đó là em cô em gái đáng yêu của anh, Hân Hà.”

“Anh nhìn người phụ nữ chỉ biết nấu cơm giặt giũ trong nhà cho anh, người phụ nữ đang mang thai với thân hình cồng kềnh…”

“Bỗng nhiên anh thấy, có lẽ em không nên là người đó.”

“Tiểu Hân Hà của anh nên có một cuộc đời hạnh phúc và lãng mạn hơn, không nên bị trói buộc thành một người phụ nữ chỉ biết rửa tay nấu canh vì anh.”

“Em luôn rạng rỡ và đáng yêu như thế, hình ảnh em trong vòng tay anh mới là em thật sự trong sáng và tươi đẹp đến vậy.”

“Em đi xa rồi, anh nhớ em biết bao.”

“Biết bao đêm, anh nằm trong thư phòng, chỉ để hồi tưởng lại khoảng thời gian vui vẻ bên em.”

“Trái tim anh… vẫn luôn bên em.”

“Ngốc à, sao anh lại chê em được chứ.”

“Lỗi là ở anh, không thể công khai ở bên em, khiến em phải tìm hình bóng anh từ người đàn ông khác.”

“Khi nghe tin em sảy thai, không thể sinh con nữa… tim anh đau vô cùng.”

“Nhưng không sao cả."

“Trạch Hòa chính là con trai của em, giống như ba nó, nó cũng sẽ yêu quý em rất nhiều.”

“Em còn nhớ anh từng nói cái tên 'Trạch Hòa' là gì không? Chính là ‘chọn Hân Hà’.”

“Ngay từ đầu, nó đã là con của anh và em rồi.”

“Cuối cùng em cũng trở về.”

“Khi anh ôm em, anh cảm thấy xúc động và hạnh phúc đến nhường nào.”

“Em vẫn đẹp như xưa. Anh chỉ mong được ôm em đến tận bình minh, chứ không phải mỗi lần đều phải rời xa.”

“Là do anh quá yêu em, đến mức cả hai quên mất giới hạn… mới dẫn đến việc mất đi con gái chúng ta.”

“Nếu như phải dùng cái c.h.ế.t của con gái để chứng minh tình yêu anh dành cho em…”

“Anh nghĩ… anh đã chứng minh được rồi.”

“Anh yêu em đến thế.”

“Em gái Hân Hà của anh…

“Anh chỉ thừa nhận một mình em là vợ anh, là nơi trái tim anh hướng đến, là chốn về của linh hồn anh.

“Anh yêu em, người vợ của anh, nhiều đến như vậy.”

16

Nội dung những bức thư như vậy, nếu không phải là giữa một người đã có vợ và một người là chị vợ, nếu không có chuyện tráo đổi giấy báo trúng tuyển, nếu không có sự thờ ơ đến lạnh lùng với cái c.h.ế.t của con gái, lại còn dùng đó làm bằng chứng tình yêu, nếu không toàn là lén lút vụng trộm… thì có lẽ, đây thật sự có thể được gọi là một chuyện tình cảm động.

Thế nhưng, sự trơ trẽn như vậy, ngoại tình, phản bội, vi phạm luân thường đạo lý, còn gây ra bao tội lỗi đúng là khiến cả mạng xã hội bùng nổ, ai nấy đều kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng.

Sau đó, hàng loạt bình luận như “ghê tởm quá”, “buồn nôn”, “đang ăn cơm tối mà muốn ói” tràn ngập khắp nơi.
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 11: Chương 11



Tiếp theo là loạt ảnh thân mật giữa Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà, cùng những bức ảnh ba người trông chẳng khác nào một gia đình có cả Cố Trạch Hòa trong đó.

Mặt sau bức ảnh còn ghi rõ: “Ba, mẹ, con trai” như một lời xác nhận gia đình ba người.

Họ cùng nhau ăn Tết Thiếu Nhi, Ngày của Mẹ, sinh nhật của từng người hóa ra đều là họ bên nhau.

Rồi mạng xã hội lại tiếp tục xuất hiện những đoạn ghi âm và video.

Ghi âm là những lời Hứa Hân Hà sỉ nhục tôi, cười cợt, đắc ý, trào phúng tôi hoàn toàn trái ngược với hình tượng cô ta xây dựng bấy lâu.

Còn một đoạn video nữa, chính là cảnh tôi đứng dưới tòa nhà nơi Cố Trạch Hòa làm việc.

Tôi thảm hại, mong mỏi con trai mình có thể hiểu và tin người mẹ này.

Nhưng đổi lại, là sự lạnh nhạt và cay nghiệt của chính con trai ruột.

Nó biết rõ cha mình và Hứa Hân Hà ngoại tình, nhưng vẫn cho rằng mẹ nó phải nhẫn nhịn, không chịu đựng chính là lỗi của mẹ.

Ống kính quay lại rõ ràng một người mẹ không làm điều gì có lỗi với con.

Nhưng Cố Trạch Hòa vẫn khinh thường, độc ác đối xử với mẹ ruột của mình.

Tôi vừa tủi nhục, vừa đau khổ đến tột cùng.

Cuối cùng còn bị chính con trai ruột vô tình đẩy ngã xuống đất.

Và điều duy nhất tôi nhận được chỉ là một câu: “Đáng đời.”

Nó bỏ đi, không một cái ngoái đầu, không một lời hỏi han.

Đoạn video đó khiến cộng đồng mạng vô cùng phẫn nộ, lập tức dậy sóng, chửi rủa không ngớt.

【Trời ơi, lại có loại con trai đối xử với mẹ như vậy sao? Thà sinh ra một miếng thịt xá xíu còn hơn!】

【Thật sự đáng ghét, đứa con này còn chút lương tâm nào không? Dù có thế nào cũng không thể đối xử với mẹ ruột như vậy, huống chi người sai là ba nó!】

Sau đó lại xuất hiện thêm một đoạn video khác là cảnh Cố Tử Lâm (đã được làm mờ mặt) hét to trong công viên:

“Hứa Thục Vân không xứng làm bà nội của cháu!”

“Bà ấy chẳng có ích gì cả, chỉ biết ở nhà giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp, làm mấy việc thấp hèn rẻ mạt! Không bằng bà Hà xinh đẹp lộng lẫy chút nào!”

“Bà Hà mới là bà nội của cháu, bà nội cháu phải là người được yêu quý, có năng lực và xinh đẹp!”

“Hứa Thục Vân c.h.ế.t đi là tốt nhất! Bà c.h.ế.t rồi thì bà Hà có thể làm bà nội cháu!”

Đoạn video vừa đăng lên, cư dân mạng lại tiếp tục dậy sóng:

【Đứa nhỏ gì mà suy nghĩ lệch lạc vậy trời! Chắc là do người lớn dạy chứ gì nữa!】

【Ở nhà làm việc nhà là thấp hèn à? Vậy thì giỏi thì đừng hưởng thành quả lao động của người ta!】

【Hưởng đồ ăn nóng hổi, quần áo sạch sẽ, nhà cửa ngăn nắp, xong rồi quay sang chê bai người đã làm ra những thứ đó.】

【Không tôn trọng mẹ, không tôn trọng bà, thấy ai bóng bẩy là chạy theo, còn rủa bà nội mình chết… tởm thật.】

【Quá đáng, buồn nôn, đúng là một gia đình khiến người ta phát ớn.】

Sau đó, Trần Mộc Cầm tiếp tục thực hiện các cuộc phỏng vấn với một số hàng xóm những người nói ra suy nghĩ thật của họ, chứ không phải mấy bài đăng nặc danh trên mạng như trước.

Họ kể rằng Hứa Thục Vân thật sự là một người hiền lành, tốt bụng.

Chỉ cần nhờ bà trông con trông cháu giúp, bà đều không nề hà.

Cả căn nhà do một tay bà lo liệu ngăn nắp đâu ra đấy. Ai cũng thấy bà làm việc nhà, chăm cháu, cực khổ biết nhường nào.

Họ nói thật ra nhìn vào là biết gia đình đó không hề tôn trọng bà.

Thằng bé kia thì suốt ngày la hét với bà nội, còn từng ném đá, phun nước bọt vào bà.

Họ cũng từng nhìn thấy Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà có những cử chỉ thân mật trong công viên, nhưng những chuyện này không có bằng chứng rõ ràng thì ai dám nói bừa chứ.

Cuối cùng, họ đều cam đoan rằng những gì họ kể là do chính mắt thấy, chỉ có điều đó là chuyện gia đình người ta, không ai hỏi đến thì họ biết nói với ai bây giờ.

17

Tất cả mọi thứ như cơn cuồng phong bão tố ập đến dữ dội.

Hot search trên Weibo nổ liên tiếp từng cái một, thể hiện mức độ quan tâm cực lớn của dư luận đối với vụ việc đạo lý gia đình này.

Những bức thư ố vàng, những nét chữ đã được giám định trùng khớp với ghi chép của Cố Nghiêu khi còn dạy học trong trường đại học, những tấm ảnh cũ kỹ không thể làm giả, từng nội dung, từng chi tiết ấy — tất cả đều chứng minh sự thật của câu chuyện này.

Và nó… khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.

Những đoạn video về con trai và cháu nội tôi cũng được tung ra, tất cả phơi bày sự suy đồi đạo đức của những người làm cha mẹ, đi ngược với luân thường đạo lý, chà đạp tình thân.

Ngay lập tức, mạng xã hội ngập tràn lời mắng nhiếc, phẫn nộ bùng nổ đến đỉnh điểm.

Bọn họ đã chạm đến giới hạn đạo đức của tất cả mọi người, phá vỡ mọi quy tắc đạo lý cơ bản trong xã hội.

Tôi nghĩ, tất cả những điều này với Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà đều là những cú đòn bất ngờ không kịp phản kháng.

Họ vốn nghĩ tôi chỉ nghe được đoạn hội thoại hôm đó, nhưng không hề có bằng chứng.

Cho nên bọn họ mới ngang nhiên khinh thường tôi, cùng nhau cười nhạo, cùng nhau muốn đẩy tôi xuống địa ngục.

Nhưng họ không biết rằng, tôi chỉ đang đợi…

Đợi đến lúc tung ra đòn kết liễu không thể quay đầu.
 
Sự Phản Bội Của Chồng Và Con Trai
Chương 12: Chương 12 [Hết]



Tôi muốn khi độ nóng trên mạng đang cao trào nhất, muốn khi dư luận đang hiểu lầm, mắng chửi tôi dữ dội nhất, muốn đúng vào lúc mọi cảm xúc bị đẩy lên cao nhất…

Tôi sẽ đảo ngược tất cả.

Chỉ có lúc nhân cách của họ sụp đổ ngay khi được tung hô lên trời, người ta mới cảm thấy căm phẫn vì đã từng bị lừa, bị lợi dụng.

Chỉ như vậy, bọn họ mới có thể tự mình nuốt lấy quả báo, mới có thể chịu được cú sốc dữ dội nhất, và rơi vào địa ngục thực sự.

Cố Nghiêu đã bị đình chỉ công tác, phải chờ điều tra.

Cố Trạch Hòa làm việc trong đơn vị hành chính nhà nước, nên họ cũng không thể giữ lại một người đối xử với mẹ ruột như vậy.

Cố Nghiêu, Cố Trạch Hòa, Hứa Hân Hà — lúc này chỉ có thể trốn trong những góc khuất tối tăm, không dám lộ diện.

Họ gọi điện cho tôi không ngừng, điện thoại tôi bị họ gọi đến phát nổ, nhưng tôi không bắt máy.

Tin nhắn họ gửi đến đều là những lời cầu xin trong tuyệt vọng.

Cố Trạch Hòa hoảng loạn viết: 【Mẹ, con là con ruột của mẹ mà, mẹ không thể để người ta đối xử với con như vậy được!】

Cố Tử Lâm thì khóc lóc: 【Bà ơi, con sai rồi, hu hu…】

Ha...

Tôi cùng Trần Mộc Cầm đến Sở Giáo dục — tôi muốn đòi lại công bằng cho chính mình ba mươi năm về trước.

Sự việc gây ra sự chú ý trên toàn quốc khiến Đại học S cũng lập tức vào cuộc điều tra vụ việc đổi giấy báo trúng tuyển năm xưa.

Rất nhanh, kết quả đã có.

Tôi cầm bản chứng nhận đó, một lần nữa đối diện với ống kính máy quay.

Trên tài liệu cũ kỹ in dấu thời gian đó, điểm thi năm xưa của tôi được công bố.

Trên đó vẫn còn in dấu mộc "đã trúng tuyển", dấu mộc cũ kỹ theo năm tháng vẫn rõ ràng in đậm nơi ấy.

Tôi biết, lần này... báo ứng thật sự đã đến với Cố Nghiêu và Hứa Hân Hà.

Cuối cùng, họ sẽ phải nếm trọn quả báo do chính tay mình gieo.

Trần Mộc Cầm dịu dàng hỏi tôi:

“Cuối cùng, cô có điều gì muốn nói không?”

Trước ống kính, tôi một người phụ nữ đầu tóc đã bạc, khuôn mặt đầy dấu vết thời gian, thân thể mệt mỏi già nua lại mỉm cười vô cùng thanh thản.

“Cảm ơn các bạn.”

Tôi lặng lẽ lui khỏi sân khấu.

18

Trần Mộc Cầm tiếp tục nhìn vào ống kính và nói:

“Sự phát triển của xã hội đã giúp phụ nữ chúng ta hiểu rõ hơn về những quyền lợi mà mình xứng đáng được hưởng.”

“Phụ nữ thời đại mới không còn bị giới hạn trong vai trò nội trợ. Chúng ta tỏa sáng ở mọi lĩnh vực, và chúng ta đã chứng minh rằng mình có thể tạo nên một tương lai tốt đẹp hơn.”

“Tuy nhiên, làm phụ nữ không nhất thiết phải gắn liền với ba chữ ‘nữ cường nhân’. Chúng ta có thể mang muôn vàn hình thái: có thể dịu dàng, có thể thích nấu ăn, có thể khởi nghiệp, có thể vượt núi băng sông, cũng có thể bình dị — có thể mang nhiều thân phận khác nhau.”

“Chúng ta ủng hộ việc phụ nữ bước ra khỏi phạm vi gia đình, nhưng những gì họ cống hiến trong gia đình cũng xứng đáng được tôn trọng, cũng cần được ghi nhận là lao động.”

“Điều chúng ta nên làm không phải là châm biếm, mà là kêu gọi nam nữ cùng chia sẻ trách nhiệm việc nhà; là để họ tự lựa chọn cho chính mình — để họ có quyền tự do lựa chọn.”

“Mỗi người phụ nữ đều nên là nữ chính trong câu chuyện của chính mình. Chúng ta có thể làm mưa làm gió trong sự nghiệp, hoặc cũng có thể sống đời thường hạnh phúc.”

“Có lẽ trong tương lai, điều chúng ta hướng đến là không cần phải nhấn mạnh vào cụm từ ‘phụ nữ độc lập’, cũng như chưa bao giờ có ai phải nhấn mạnh rằng ‘đàn ông độc lập’.

“Một tương lai tốt đẹp, là do chính chúng ta cùng nhau tạo nên.”

……

Đơn ly hôn giữa tôi và Cố Nghiêu nhanh chóng được phê duyệt. Tôi giành được phần lớn tài sản.

Chiếc vòng ngọc mẹ tôi để lại, cuối cùng cũng được tôi chuộc về.

Bọn họ… cuối cùng cũng nhận được quả báo mà họ đáng phải gánh chịu.

Tôi ngồi một mình trên ghế dài trong công viên, lặng lẽ tựa lưng, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua.

Mọi thứ… thật yên bình.

Khi tôi một lần nữa mở mắt ra, tôi đang ở trong một căn phòng cũ kỹ mang phong cách xưa cũ.

Tôi ngơ ngác giơ tay lên, nhìn thấy mu bàn tay còn non trẻ — không còn làn da già nua, thô ráp năm mươi tuổi nữa.

Tôi run rẩy sờ lên gương mặt mình.

Rồi tôi vội vàng đứng dậy, đi đến xem tờ lịch treo tường với ngày, tháng, năm…

Mang theo sự run rẩy và hồi hộp, tôi lao ra khỏi cửa.

Ngoài kia, là Cố Nghiêu thời trẻ —

Anh ta chặn tôi lại: “Thục Vân, em đi đâu vậy? À đúng rồi, chiều nay anh sẽ đến bưu điện xem thử có giấy báo trúng tuyển gửi đến cho em không. Em cứ đợi tin anh là được.”

Tôi mạnh mẽ đẩy anh ta ra, chạy đi trên con đường quen thuộc ấy.

Tôi chạy đến bưu điện — nơi mà ở kiếp trước, tôi chưa từng nhận được bất cứ điều gì.

Tay tôi run rẩy mở bức thư đó ra, nhìn thấy những dòng chữ trên tờ giấy ấy:

【Bạn học Hứa Thục Vân, chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào trường chúng tôi...】

Giọt nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống tờ giấy ấy...

( Hết )
 
Back
Top Bottom