Park Haejin không tin vào lòng người, chính xác hơn là hắn không tin vào thứ được gọi là nhân tâm của họ.
Gì mà lòng trắc ẩn, sự vị tha...thật đáng kinh tởm.
Bọn họ sẽ không ngại dùng mọi thủ đoạn để có thể đoạt được thứ mình muốn.
Như cách mà bố mẹ hắn đã ép một Park Haejin trở thành một "hắn" như hiện tại...Chắc hẳn ai cũng nghĩ được sinh ra từ vạch đích là thứ sung sướng nhất mà một người có thể trải nghiệm.
Có bố mẹ là hai nhà nghiên cứu hàng đầu lẫn CEO của viện nghiên cứu lớn nhất thế giới, được định sẵn sẽ kế thừa tổ chức từ khi sinh ra, không cần phải suy nghĩ tới chuyện tiền nông.
Thế nhưng, đối với Park Haejin hắn, tất cả tiền tài danh vọng đó chẳng là gì cả.
Từ nhỏ đến lớn, thứ duy nhất hắn muốn chỉ là một lần, MỘT LẦN thôi.
Được cùng chơi với bố mẹ và bạn bè như bao đứa trẻ khác, được đi vòng quanh khám phá và...được yêu thương.
Hay ước nguyện ấy của hắn quá xa sỉ và ích kỷ tới mức hắn không xứng đáng nhận được nó?
Nực cười làm sao khi trong mắt bọn họ hắn chẳng là gì ngoài một vật thí nghiệm, không hơn không kém.
Họ tự cho mình cái quyền quyết định thử nghiệm lên chính cơ thể hắn chỉ vì họ sinh ra hắn.
Park Haejin lúc ấy có sợ không?
Sợ chứ.
Vừa lên 4, nhà nước thông báo luật mới rằng thí nghiệm lên động vật là một hành vi sai trái.
Thế nên họ đã lôi hắn vào phòng thí nghiệm để thay thế cho những chú chuột bạch được thả tự do.
Nhưng còn hắn thì sao, có ai quan tâm tới cảm nghĩ của một đứa nhóc không.Những nhà nghiên cứu và nhà khoa học đã thay cho hắn một bộ đồ màu trắng mà những bệnh nhân tâm thần thường hay mặc.
Còn ép hắn đeo một cái vòng cổ màu đen để theo dõi tác dụng của thuốc tốt hơn.
Chẳng cần biết hắn đau tới mức nào, khóc ra sao.
Thứ mà bố mẹ hắn quan tâm chỉ là kết quả từ những ống tiêm đầy màu sắc kia.
Sau vài lần như thế, Park Haejin đã tự hiểu được rằng cho dù hắn có khóc tới mức kiệt sức thì cũng chẳng có ai quan tâm cả, chỉ có một mình hắn chịu đựng nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn.
Hắn tự dạy bản thân cách kiềm chế thứ được gọi là cảm xúc kia.Cái gì đến cũng phải đến.
Vào năm hắn 10 tuổi, viện nghiên cứu đã chế tạo ra một loại thuốc có khả cho con người sử dụng siêu năng lực.
Nhưng vì không ai dám thử một thứ có nguy cơ tử vong cao đến thế, nên chỉ đành nhờ hắn.
Nói thật, lúc đó Park Haejin chỉ mong thử nghiệm thất bại và hắn sẽ chết đi vì tác dụng phụ của thuốc.
Nhưng...HAI NHÀ KHOA HỌC THIÊN TÀI, PARK NAMJO VÀ JUN MINHYEON, ĐÃ THÀNH CÔNG CHẾ TẠO RA THUỐC GIÚP MỞ RA MỘT THỜI ĐẠI MỚI CHO CON NGƯỜIChàng trai tóc đen nằm trên giường khẽ vò nát một góc của tờ báo.
Những vết nhăn trên báo trước đó chứng minh rằng đây không phải lần đấu mà hắn làm như vậy.
Thời gian được viết trên đầu trang giấy chính là vào 8 năm trước, đánh dấu cột mốc đầu tiên cho sự nghiệp thăng hoa của vợ chồng họ Park.
Hắn vứt tờ báo xuống đất với sức lực gấp 4 lần của một con người bình thường, trang giấy bay tứ tung, vài trang còn rách ở nhiều chỗ.
Ngay giữa tờ báo là một bức hình cực lớn của một con chó sói với bộ lông đen tuyền và đôi mắt màu vàng sáng rực.
Nó bị nhốt trong một cái lồng lớn và đeo một cái vòng cổ màu đen, y chang chiếc vòng mà Park Haejin đang đeo hiện tại.
Đôi mắt lạnh lùng, vô hồn của hắn chuyển sang màu vàng trong phút chốc.
Park Haejin thở hốc ra, hắn nhắm chặt mắt lại.
Vài giây sau, khi hắn mở mắt ra, đôi mắt của hắn đã trở lại một màu đen u tối.
Không gian trong phòng như lắng đọng lại.
Không một âm thanh hay ánh sáng có thể lọt vào.