Siêu Nhiên Stargazing

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399101867-256-k921110.jpg

Stargazing
Tác giả: wannaknowthetruth
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Stargazing - Hành động ngước nhìn và quan sát các vì sao trên bầu trời đêm Tags: nanglucngontinh​
 
Stargazing
⭐ Giới thiệu ⭐


"Hai đứa nó đi đâu mất rồi."

Lee Gureum thở dài, anh gắp cuốn sách mình đang đọc lại và bước tới trước cửa phòng.

Ngóng nhìn xung quanh một hồi, anh lại quay về chiếc ghế của mình và ngồi xuống.

"Chắc lại trốn lên sân thượng ngắm sao chứ gì."

Park Yonghwa ngồi đối diện chẳng thèm nhấc mắt lên nhìn, chậm chậm trả lời.

Cậu ta nâng niu từng chậu cây nho nhỏ được đặt trên bệ cửa sổ.

Trên mỗi chậu cây còn được dán nhãn tên: Nari, Toto, Arang và Mongie.

Một chàng trai ngồi ở góc phòng cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

"Nào, cứ mặc kệ hai em ấy đi."

Anh mở mắt ra, để lộ đôi mắt màu trắng đục.

Nam Raon nâng tay lên, tách trà từ từ nhấc khỏi mặt bàn và di chuyển về phía anh.

Anh thổi trên bề mặt nước rồi đưa lên miệng.

Để cẩn thận không bị phỏng, anh khẽ nhấp một ngụm nhỏ trước rồi mới tiếp tục thưởng thức._______⭐"Woa hôm nay nhiều sao thế!"

Jeon Sungha vừa mở cửa ra đã phải choáng ngợp bởi những đốm trắng tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài rìa sân thượng, không hề đoài hoài tới từng cơn gió lạnh buốt ập vào người.

Mái tóc đen của cô tung bay giữa trời, khiến đồ buộc tóc tuột ra, bay đi.Park Haejin đứng sau lưng cô nhanh chóng chụp lấy.

Hắn không trả cho cô ngay lập tức mà lại đeo nó lên cổ tay của bản thân.

Sau đó, hai người cùng đứng song song với nhau, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao kia.

Họ chỉ đứng im như thế, không ai nói với nhau câu nào nhưng lại mang đến một cảm giác êm dịu đến lạ thường.

Ngắm sao đối với Jeon Sungha là một thói quen, một niềm đam mê, cũng như một cách để thoát khỏi hiện thực tàn nhẫn.

Chỉ cần nhìn lên những vì sao và vầng trăng sáng trên bầu trời, cô như trút bỏ được tất cả phiền muộn của bản thân.

Chiếc vòng kim loại trên cổ cũng nhẹ bớt phần nào.Còn đối với Park Haejin, ngắm sao là một khoảng thời gian mà hắn có thể thả lỏng bản thân mà không cần phải suy nghĩ tới nỗi căm hận và thù oán.

Dù ánh sáng của những ngôi sao trên đó sẽ không thể nào xoa dịu trái tim dính đầy bùn lầy của hắn.

Nhưng hắn chỉ mong rằng, khi hắn chết, ở đâu đó trên bầu trời này sẽ có một chỗ cho hắn.

Như vậy đã là đủ rồi.

🌟Nhân vật chính: Park Haejin (năng lực biến thành sói) x Jeon Sungha (điều khiển gió)🌟Nhân vật phụ: Nam Raon (điều khiển đồ vật từ xa), Lee Gureum (điều khiển nước), Park Yonghwa (thần giao cách cảm)

⚠️Đây là lần đầu mình viết truyện nên nếu có sai sót thì mong mọi người thông cảm ạ⚠️
 
Stargazing
⭐ Chương 1 ⭐


Park Haejin không tin vào lòng người, chính xác hơn là hắn không tin vào thứ được gọi là nhân tâm của họ.

Gì mà lòng trắc ẩn, sự vị tha...thật đáng kinh tởm.

Bọn họ sẽ không ngại dùng mọi thủ đoạn để có thể đoạt được thứ mình muốn.

Như cách mà bố mẹ hắn đã ép một Park Haejin trở thành một "hắn" như hiện tại...Chắc hẳn ai cũng nghĩ được sinh ra từ vạch đích là thứ sung sướng nhất mà một người có thể trải nghiệm.

Có bố mẹ là hai nhà nghiên cứu hàng đầu lẫn CEO của viện nghiên cứu lớn nhất thế giới, được định sẵn sẽ kế thừa tổ chức từ khi sinh ra, không cần phải suy nghĩ tới chuyện tiền nông.

Thế nhưng, đối với Park Haejin hắn, tất cả tiền tài danh vọng đó chẳng là gì cả.

Từ nhỏ đến lớn, thứ duy nhất hắn muốn chỉ là một lần, MỘT LẦN thôi.

Được cùng chơi với bố mẹ và bạn bè như bao đứa trẻ khác, được đi vòng quanh khám phá và...được yêu thương.

Hay ước nguyện ấy của hắn quá xa sỉ và ích kỷ tới mức hắn không xứng đáng nhận được nó?

Nực cười làm sao khi trong mắt bọn họ hắn chẳng là gì ngoài một vật thí nghiệm, không hơn không kém.

Họ tự cho mình cái quyền quyết định thử nghiệm lên chính cơ thể hắn chỉ vì họ sinh ra hắn.

Park Haejin lúc ấy có sợ không?

Sợ chứ.

Vừa lên 4, nhà nước thông báo luật mới rằng thí nghiệm lên động vật là một hành vi sai trái.

Thế nên họ đã lôi hắn vào phòng thí nghiệm để thay thế cho những chú chuột bạch được thả tự do.

Nhưng còn hắn thì sao, có ai quan tâm tới cảm nghĩ của một đứa nhóc không.Những nhà nghiên cứu và nhà khoa học đã thay cho hắn một bộ đồ màu trắng mà những bệnh nhân tâm thần thường hay mặc.

Còn ép hắn đeo một cái vòng cổ màu đen để theo dõi tác dụng của thuốc tốt hơn.

Chẳng cần biết hắn đau tới mức nào, khóc ra sao.

Thứ mà bố mẹ hắn quan tâm chỉ là kết quả từ những ống tiêm đầy màu sắc kia.

Sau vài lần như thế, Park Haejin đã tự hiểu được rằng cho dù hắn có khóc tới mức kiệt sức thì cũng chẳng có ai quan tâm cả, chỉ có một mình hắn chịu đựng nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn.

Hắn tự dạy bản thân cách kiềm chế thứ được gọi là cảm xúc kia.Cái gì đến cũng phải đến.

Vào năm hắn 10 tuổi, viện nghiên cứu đã chế tạo ra một loại thuốc có khả cho con người sử dụng siêu năng lực.

Nhưng vì không ai dám thử một thứ có nguy cơ tử vong cao đến thế, nên chỉ đành nhờ hắn.

Nói thật, lúc đó Park Haejin chỉ mong thử nghiệm thất bại và hắn sẽ chết đi vì tác dụng phụ của thuốc.

Nhưng...HAI NHÀ KHOA HỌC THIÊN TÀI, PARK NAMJO VÀ JUN MINHYEON, ĐÃ THÀNH CÔNG CHẾ TẠO RA THUỐC GIÚP MỞ RA MỘT THỜI ĐẠI MỚI CHO CON NGƯỜIChàng trai tóc đen nằm trên giường khẽ vò nát một góc của tờ báo.

Những vết nhăn trên báo trước đó chứng minh rằng đây không phải lần đấu mà hắn làm như vậy.

Thời gian được viết trên đầu trang giấy chính là vào 8 năm trước, đánh dấu cột mốc đầu tiên cho sự nghiệp thăng hoa của vợ chồng họ Park.

Hắn vứt tờ báo xuống đất với sức lực gấp 4 lần của một con người bình thường, trang giấy bay tứ tung, vài trang còn rách ở nhiều chỗ.

Ngay giữa tờ báo là một bức hình cực lớn của một con chó sói với bộ lông đen tuyền và đôi mắt màu vàng sáng rực.

Nó bị nhốt trong một cái lồng lớn và đeo một cái vòng cổ màu đen, y chang chiếc vòng mà Park Haejin đang đeo hiện tại.

Đôi mắt lạnh lùng, vô hồn của hắn chuyển sang màu vàng trong phút chốc.

Park Haejin thở hốc ra, hắn nhắm chặt mắt lại.

Vài giây sau, khi hắn mở mắt ra, đôi mắt của hắn đã trở lại một màu đen u tối.

Không gian trong phòng như lắng đọng lại.

Không một âm thanh hay ánh sáng có thể lọt vào.
 
Stargazing
⭐ Chương 2 ⭐


Có một điều mà trong bài báo không hề nhắc tới chính là thí nghiệm ấy chỉ thành công 50%.

Do là mẫu thuốc đầu tiên, hiển nhiên nó không hề hoàn chỉnh.

Để tránh sự lo lắng của người dân, bố mẹ hắn quyết định giấu phần thất bại của thử nghiệm.

Việc năng lực này đôi lúc sẽ khiến hắn mất kiểm soát là một tin mà các nhà đầu tư không nên nghe tới nhất.

Có một lần Park Haejin làm trọng thương một vài nhà khoa học trong viện đã khiến nhiều người hoảng sợ.

Vì đó, bố mẹ hắn còn thêm chức năng chích điện và gây tê vào chiếc vòng cổ để đề phòng những lần hắn không thể kiểm soát năng lực của bản thân.Park Haejin ở hình dạng nào cũng đều có một cảm giác áp bức một cách lạ thường.

Ở hình dạng sói, riêng mỗi đôi mắt của hắn đã khiến vài người ngất xỉu vì sợ hãi khi nhìn vào.

Thêm hàm răng sắc bén cùng bộ móng vuốt nhọn, đủ để giết chết bất kỳ ai.

Ở hình dạng người, Park Haejin có một chiều cao áp đảo, gần 1m90.

Đôi mắt của hắn cũng ánh lên nét lạnh lùng xa cách cực kỳ đáng sợ.

2 chiếc răng nanh mọc dài ra cũng được hắn thừa hưởng từ năng lực của bản thân.Dù vậy, hắn lại có khuôn mặt đẹp trai mà ai ai cũng thích.

Các tiểu thư của những gia đình giàu có chỉ chực chờ tin tuyển dâu của hai nhà khoa học.

Vừa được cưới một người đẹp trai lại còn mạnh, vừa được kế thừa số tiền khổng lồ, ai mà chẳng không thèm.Cốc, cốc, cốc.

Có tiếng gõ ở cửa phòng khiến hắn tịnh tâm lại khỏi những cảm xúc tiêu cực kia.

Đương nhiên hắn có thể biết người đứng ở ngoài cửa phòng là ai nhờ năng lực của bản thân.

Từ tiếng bước chân, hắn có thể phân tích ra được chiều cao, cân nặng, điểm mạnh điểm yếu của bất kỳ người nào.

Hắn gọi ra, "Vào đi".Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa màu đen, khuôn mặt cùng thân hình mũm mĩm, không ốm nhưng cũng không quá mập, bước vào.

Cô ấy cũng bận bộ đồ trắng cùng chiếc vòng cổ màu đen mà hắn đang mang.

Nhưng thay vì số 1 được in bằng mực trắng như hắn, của cô lại có số 5.

Park Haejin bước chân xuống giường, hắn sải đôi chân dài của mình và tiến về phía cô.

"Jeon Sungha..."

Hắn nhẹ nhàng nói, giọng của hắn có đôi chút dịu dàng hơn so với lúc hắn bị ép phải nói chuyện với đám nhà khoa học điên kia.

Nghe giọng hắn cô cười nhẹ, gật đầu lại "Haejin, chào buổi sáng".
 
Stargazing
⭐ Chương 3 ⭐


Jeon Sungha nhìn xung quanh căn phòng tối đen như mực của hắn thì khẽ thở dài.

"Này, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, biết là cậu thích bóng tối nhưng như vầy có quá tối không..?

Nhìn sợ ma chết đi được".

Giọng cô run lên khi nhắc tới ma làm hắn mỉm cười trong vô thức.

Nỗi sợ bóng đêm của Jeon Sungha chắc ai ai trong viện cũng biết.

Bình thường đi ngang hành lang vào ban đêm cô phải bật đèn sáng nhất.

Lúc ngủ cũng phải bật chiếc đèn bàn cho đỡ sợ.Park Haejin cũng liếc mắt nhìn quanh phòng mình.

Vì có năng lực của sói nên hắn chả thấy trong phòng tối là bao.

Nhưng hắn biết nỗi sợ trong lòng cô nên nhanh chóng đi sang bật chiếc đèn bàn nho nhỏ trong phòng.

Phạm vi chiếu sáng của nó chỉ từ cái bàn lên đến 1 phần 6 chiếc giường.

Cô gật đầu tán thưởng rồi đi theo hắn và thản nhiên nhảy lên giường Park Haejin.

Người dám làm chuyện này ngoài cô và 3 người khác ra thì chẳng còn ai, nếu không muốn chết ngay lập tức.

Jeon Sungha lăn trên giường hắn vài vòng rồi úp mặt vào chiếc gối sát tường nhất của hắn.

Một mùi biển êm dịu và có chút mát lạnh như băng nhẹ nhàng bao trọn người cô.

Jeon Sungha rất thích mùi này.

Có thể là do đã tiếp xúc với hắn lâu nên đã quen, nhưng mỗi lần ngửi thấy mùi biển cả đều khiến tinh thần cô thả lỏng.

Park Haejin đã quá quen với hành động này của cô nên chẳng thèm phản ứng.

Hắn bế chú chó Samoyed lông trắng lên và nằm bên giường còn lại.

Cô nằm im bất động một hồi cũng quay người lại, đối diện về phía hắn.

"Dal, lại đây nào".

Cô khẽ vỗ vào bên nệm cô đang nằm.

Chú chó tên Dal ấy nhanh chóng chồm khỏi tay hắn và nhảy về phía cô.

Jeon Sungha để nó ngửi vào ngón tay mình trước rồi mới bắt đầu vuốt ve bộ lông mềm mại ấy.

Nhìn cũng đủ biết Dal được chăm sóc kỹ càng tới mức nào.

Nhiều người bảo Park Haejin chỉ là một con thú vô hồn điên rồ, nhưng ít người thật sự biết hắn có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu chu đáo.

Cả 3 có một khoảng im lặng yên bình.

Một người vuốt ve chú chó, còn một người thì ngắm nhìn người kia cưng nựng chú chó của mình.

Sau vài phút, mí mắt cô cũng dần dần sụp xuống, một tay cô vòng qua ôm Dal, tay còn lại thì gác dưới đầu.

Gần đây Jeon Sungha có bài kiểm tra năng lực.

Có lẽ vì là 1 trong 10 người bị thí nghiệm lên đầu tiên nên họ có mong đời nhiều hơn vào năng lực của cô.

Dù sao cô cũng có khả năng điều khiển gió, nếu biết cách điều khiển đúng, cô có thể tạo ra những vũ khí "vô hình" mà viện mong ước bấy lâu.

Có một nhược điểm nho nhỏ.

Giống như loại thuốc của hắn bị lỗi, cô dù không hóa rồ lên nhưng nếu dùng năng lực trong thời gian dài sẽ khiến cô buồn ngủ và trở nên cộc cằn.Park Haejin thận trọng đắp chiếc mền dày và nồng mùi biển cô yêu thích lên cả 2 người họ lẫn Dal.

Xong, hắn quay sang tắt đèn, cả căn phòng một lần nữa chìm vào trong bóng đêm.

Park Haejin cũng vòng tay sang ôm phần thân dưới của Dal và bắt đầu ngủ.

Chiếc camera gắn ngay góc tường bỗng chớp đỏ... có người đang quan sát bọn họ.
 
Stargazing
⭐ Chương 4 ⭐


"Aish 2 đứa này lại là sao nữa" "Rốt cuộc tại sao chỉ có đúng thí nghiệm số 5 là đứa con gái duy nhất mà thằng nhóc đó chịu tiếp xúc vậy?

Chúng ta đã thử nghiệm lên vài đứa nhóc khác nhưng nó có thèm để tâm tới đâu" "Đúng vậy.

Con nhỏ này còn chả đẹp bằng mấy đứa sau này mình tìm được..."

"Ê ê, viện trưởng tới kìa!!"

Tất cả nhân viên trong phòng giám sát nhanh chóng bỏ ly cà phê mình đang uống dở xuống bàn và đứng thẳng dậy.

Họ hướng mắt về phía người đàn ông với khuôn mặt nghiêm nghị cùng mái tóc trắng xóa ở độ tuổi 50.

Ông ta tiến vào phòng, lập tức nhìn lên màn hình camera.

Hiển nhiên có người đã báo cáo về hành vi của con trai ông.

Park Namjo nheo mắt lại và đẩy nhẹ gọng kính của mình "Vẫn chưa tìm được nguyên nhân?"

Vài nhân viên liếc nhìn nhau rồi đồng điệu lắc đầu.

Không ai nghĩ tới khả năng Park Haejin và Jeon Sungha có thể có tình cảm với nhau được.

Ý là ai nhìn vào cũng có thể thấy chẳng xứng đôi vừa lứa một chút nào.

Park Haejin thì quá đẹp trai rồi, thân hình cao ráo và body săn chắc, không lực lưỡng như dân tập gym nhưng vẫn có đường nét cơ bắp.

Còn Jeon Sungha... khuôn mặt không có nét gì đặc biệt, thân hình quá cỡ so với các bạn nữ cùng lứa, tay chân thì không mảnh khãnh, nói chung là không có gì để khen hết.

Park Namjo cũng ậm ừ.

Ông chắc chắn rằng thằng con của mình sẽ không dính líu tới cái thứ được gọi là tình yêu.

Ánh mắt mà Park Haejin nhìn con người cũng giống với ánh mắt ông nhìn đời vậy, thế nên dù có ghét nhau ra sao, con giống cha cũng là một điều hiển nhiên._______⭐Rầm rầm rầm.

"Này Park Haejin!

Ra đây mau, có chuyện quan trọng cần bàn!!!"

Giọng nói gấp gáp của Park Yonghwa vang vọng khắp hành lang làm hắn tỉnh giấc dù ngủ chưa được bao lâu.

Park Haejin chậm rãi nhấc mình khỏi giường, tránh làm cho Jeon Sungha và Dal thức dậy.

Park Haejin nhanh chóng mở cửa ra trước khi người bạn thiếu kiên nhẫn của hắn phát điên lên.

"Chuyện gì?"

"Chúng ta cần họp gấp, bố cậu muốn thử nghiệm lên một em bé sơ sinh!"

Park Yonghwa đã không thể nào gấp hơn được nữa, vừa thấy hắn mở cửa, cậu ta liền truyền lời mình còn nói qua năng lực thần giao cách cảm.

Miệng cậu không hề di chuyển nhưng Park Haejin vẫn có thể nghe rõ giọng nói trong đầu.

Đồng tử của hắn co rút lại vì ngạc nhiên.

Hắn nhanh chóng chạy vào phòng và bế Jeon Sungha lên rồi cùng Park Yonghwa chạy xuống lầu.

Họ tập hợp 2 người còn lại trong nhà, Lee Gureum đang ngồi đọc sách trong thư viện và Nam Raon đang nấu ăn trong phòng bếp.

Cả 2 khi nghe tin cũng tức tốc chạy theo.

5 người họ cùng nhau đi về phía một hành lang nhỏ nơi bị che bởi chiếc cầu thang lớn nên camera không nhìn thấy được.

Trước khi bước vào, Park Haejin còn mang theo một máy chiếu, giả như bọn họ chỉ chuẩn bị coi phim.
 
Back
Top Bottom