Siêu Nhiên Sono mono. Nochi ni

Sono Mono. Nochi Ni
Chap 35: Tôi đã được tiến cấp


Hôm qua đang dịch được nửa thì đau đầu quá nên không cố được, ae thông cảm cho mình nhé(*ノωノ)

=======================

Tôi nhỏ một giọt máu vào thẻ guild và xác nhận trạng thái của tôi.

---------------------------------------------------

Tên: Wazu

Chủng tộc: Con người (78%)

HP: Không biết làm sao để chết đây? (Bất tử cmnr😂)

MP: Đó là con số không!

STR: Đòn đánh phá vỡ được các hành tinh

VIT: Thần kiếm cũng chẳng làm gì được chú

INT: Không thể sử dụng được phép thuật

MND: Phép thuật à?

Muỗi đốt inox thôi....

AGL: Có lẽ là nhanh hơn ánh sáng.... chắc chắn không phải chậm hơn rồi, đúng không?

DEX: Bằng hoặc hơn các vĩ nhân trong lịch sử....

Tôi đoán vậy!

Kỹ năng:

Extreme Cannibalism (duy nhất)

Miễn nhiễm hầu hết mọi loại hiệu ứng (duy nhất)Sự ganh tị của Nữ thần (duy nhất)

Tình Yêu Của Nữ thần Đất (duy nhất)

Được bảo hộ bởi Nữ thần Đất.

-----------------------------------------------------

Có vẻ như nó tăng lên............!!!!!

Và cái cần tăng, thì lại giảm............!!!!!

G-giờ thì, hãy xác nhận những thay đổi trước đã.

Trước hết, tên và tuổi tất nhiên là nó không thay đổi rồi.

Chủng tộc của tôi.... tỷ lệ phần trăm đã giảm nhẹ.... tôi đang ngày càng không còn là con người nữa ư....

Không, dừng lại!!

Đừng suy nghĩ tiêu cực!!

Không sao cả!!

Ý tôi là, chủng tộc của tôi vẫn là con người!!

Hãy chắc rằng nó sẽ không giảm thêm nữa.... nhưng làm thế nào để tôi có thể thực hiện điều đó.... giờ đã quá muộn để nghĩ ra cách rồi....

Yo-Yosh!!

Hãy cứ đặt nó sang một bên đã vậy.... tiếp theo!!

Tiếp theo nào!!

MP vẫn là số không nhưng có sự thay đổi ở chỉ số HP.

Tôi chắc chắn rằng trước đây nó là chống chịu được mọi thứ, và bây giờ.... không có cách nào để tôi chết á!?....

C-Cái số Hp lớn cỡ nào mà khiến nó phải hỏi tôi như vậy!! (Chắc là vô cực☺)

Chỉ số STR vẫn như cũ huh, vì một vài lý do tôi cảm thấy an lòng....

Chỉ số VIT.... hmm, Thần kiếm!.... một thanh kiếm của thần linh à.... ngay cả thần khí cũng không chém được tôi.... tôi là bất khả chiến bại.... mà ý tôi không phải thế!!

Nói cách khác không có gì trên thế giới này có thể làm tổn thương cơ thể tôi nữa, phải không?

Đùa tôi à!!

Haizz......

Không có gì thay đổi ở chỉ số INT, may quá....

Có một sự thay đổi nhỏ trong chỉ số MND nhưng ý nghĩa thì vẫn như vậy....

đó là phép thuật không thể làm tổn thương tôi.....

Thì tất nhiên là vậy rồi!!

Ngay cả Thần kiếm cũng không thể làm trầy xước tôi, vậy thì còn mong đợi gì ở phép thuật!?

Chỉ số AGL.... hmm....

Chỉ số DEX.... hmm....

Tuyệt vời, không có gì thay đổi!!

Tôi nghĩ nó đã đủ cao!!

Đúng, không có vấn đề gì hết!!

Vậy thì cuối cùng là phần kỹ năng.... hai kỹ năng đầu không thay đổi nhưng vấn đề là ở hai cái kỹ năng còn lại---

[Tình yêu của Nữ thần Đất (duy nhất)]

[Sự ganh tị của Nữ thần (đặc trưng)]

Phần đáng sợ là "đồng cảm" đã chuyển sang "ganh tị"....

Tôi muốn biết nhưng đồng thời cũng không muốn biết lý do.... ugh....

Ok được rồi!!

Xác nhận trạng thái là điều quan trọng!!

Biết rõ sức mạnh của mình cũng quan trọng lắm chứ!!

Tình yêu của Nữ thần Đất: Cảm ơn anh đã bảo vệ rừng và đất.

Những nỗ lực của anh đã làm tôi cảm động.

Tôi tăng thêm một phần trạng thái của anh như một biểu hiện của lòng biết ơn.

Tôi sẽ hỗ trợ anh nhiều hơn cô Nữ thần kia.

Sau này, nếu chúng ta có thể gặp nhau vào một ngày nào đó, xin hãy ôm lấy tôi!

Sự ganh tị của Nữ thần: Tch!

Nữ thần Đất!

Ai cho phép cô làm vậy hả?

Wazu-san vẫn ổn, anh ấy đã nhận được rất nhiều sự ban phước từ tôi!!

Làm ơn gỡ ra đi!!

Wazu-san!!

Dù cho anh có gặp nữ thần Đất, hãy tránh xa cô ta ra, được chứ!!

Và nếu một ngày nào đó chúng ta gặp nhau.... thì.... xin hãy ôm thật chặt lấy tôi!

Đừng có cãi nhau ở đây chứ-------!!!!!!

Lại nữa, một tin nhắn khác huh?

Hơn nữa, nội dung lần này có vẻ đả kích nhỉ.

Và cuối cùng nó như kiểu nói chuyện với tôi.... hoặc đúng hơn, đừng tranh cãi ở đây!

Hai người có thể ra chỗ khác được không?

Hai cô đang cãi nhau trên thẻ guild của tôi sao?

Họ ghét nhau à?

Xin hãy hòa thuận đi vì hai người đều là Thần đấy.... với cả đừng để những thông tin không cần thiết nữa....

Viết nó cẩn thận giùm cái!

Sau cùng, tôi lại nhận được phước lành từ một Nữ thần huh....

Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, đó là điều duy nhất tôi có thể hiểu.

Khả năng phòng thủ của tôi đã tăng lên đáng kể....

Đậu, cái câu xin hãy ôm lấy tôi khi chúng ta gặp nhau là có ý gì vậy!?

Không thể nào, tại sao đột nhiên lại như vậy…. mấy Nữ thần này thật vô lý!

Dường như họ đang lên kế hoạch để gặp tôi.… không thể nào rồi nhỉ, sau tất cả thì họ là Nữ thần, đúng vậy.… chính là nó.… nhưng có khả năng là họ thực sự muốn gặp tôi bằng mọi giá.…

Không hiểu sao, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Cảm giác như tôi muốn chắc chắn rằng điều đó sẽ không xảy ra….

Bằng cách nào đó tôi thấy đó như mùi vị của sự khủng hoảng….

Khônggg!!

Xin đừng để nó xảy ra!!

Chỉ cần nhìn vào nội dung của bảng trạng thái của tôi, có vẻ như họ chắc chắn sẽ gây nên rắc rối sau này!!

Chắc vậy đó!!

Tôi vô thức thở dài và bắt đầu lăn lộn trên giường trong lúc suy nghĩ về điều đó.

Mặc dù Meru đang yên lặng quan sát tôi như thể hỏi tôi đã làm gì vậy, tôi chẳng nói được gì và đi ngủ với nụ cười nhăn nhó.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 36: Tôi chợt nhận ra


Đăng bù part 2😁😁========================Tôi đi xuống phòng ăn ở tầng trệt cùng với Meru trên đầu sau khi sửa soạn lại quần áo và đút thẻ guild vào trong túi.

Tôi bắt gặp Keyla-san đang dọn dẹp bàn ăn vì vậy nên tôi đã hỏi cô ấy về việc hôm qua tôi trở về bằng cách nào.Cô ấy nói với tôi là Regan đã đưa tôi về bằng cái xe ngựa và ông ta thường hay dùng.

Theo như lời Regan đã kể, tôi đã ngủ li bì và dường như chẳng biết trời chăng mây đất là gì.Regan để lại một lời nhắn là hãy đi tới chỗ Garret-san và nhắn cho ổng một tiếng khi tỉnh dậy vậy nên cô ấy hỏi xem tôi sẽ làm gì sau việc này.Tôi chén xong bữa trưa cùng với Meru ở quán trọ và báo với Keyla-san rằng là sẽ tới chỗ của Garret-san.--[Trời đất, tại vậy mà anh...]--

Lula nhìn tôi với ánh mắt quở trách khi nói vậy.

Không phải như em nghĩ đâu, hay đúng hơn là em học cái điều đó ở đâu vậy?

Tôi muốn kiện cái người đã dạy điều đó cho em ấy bằng mọi giá (mình đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra lun😐).

Tôi thoát khỏi Lula và tiến thẳng đến chỗ của Garret-san.Tôi đã đến căn biệt thự nhưng dường như Garret-san không có ở đây.

Như thường lệ, như thể họ đã biết trước được là tôi sẽ đến, tôi được dẫn tới căn phòng như mọi khi và ngồi đợi Tata-san đến.

Cô ấy dường như đang làm dở việc gì đó nên tôi lại phải ngồi đợi một lúc như hôm trước.

Không như hôm nọ, tôi hiện tại đang trong trạng thái hoàn hảo và sẽ không bất chợt ngủ khò.

Tôi chờ đợi trong khi uống tách trà đã được chuẩn bị trước đó.

Tôi có thể nghe tiếng chạy vội vàng từ hành lang rồi dừng lại ở trước căn phòng.

Và rồi cánh cửa phòng được mở ra một cái đánh rầm.[Wazu-san!!

Cậu có ở đây không?] (Tata)[............] (Wazu)Tôi cạn lời ngay lúc Tata-san xuất hiện.

Ý tôi là.... hiện giờ cô ấy chỉ quấn mỗi cái khăn tắm....(đù sướng 😁😝)Ehhh?

Chờ một chút!!!

Ehhh?

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!?Sức quyến rũ quá mạnh khiến người tôi rung lên.

Nước trà tràn ra tay tôi nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn giữ được đủ sự tỉnh táo để không làm rơi tách trà.

Tôi che mắt lại với bàn tay còn lại và hét lên.[Chờ đã!!

Tata-san!!

Quần áo!!

Cô làm ơn hãy mặc quần áo lại đã!!] (Wazu)[Eh?............

X-Xin thứ lỗi!!] (Tata)Sau đó cánh cửa lại đóng mạnh lại với tiếng *sầm*.

Tôi từ từ mở mắt ra và nhìn xung quanh.

Sau khi xác nhận là Tata-san không ở đây, tôi đặt tách trà lên bàn và thở phào nhẹ nhõm.Thật là nguy hiểm.... tim tôi vẫn đang đập thình thịch.

Bạn mong đợi điều gì khi nhìn thấy cô gái mà bạn yêu xuất hiện với bộ dạng đó.... huh, cô gái mà tôi yêu?Ra vậy.... tôi yêu Tata-san à.

Tôi không biết từ lúc nào mà tôi có cái cảm xúc này, nhưng nó không bất ngờ mấy bởi vì cô ấy là một người quyến rũ.

Tuy vậy, con tim tôi nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi tôi nhận thức được cảm xúc này.Aaa~tôi yêu cô ấy, chỉ cần nghĩ về nó khiến con tim tôi dâng trào hạnh phúc.

Tôi hi vọng là Tata-san cũng yêu tôi....(đoán xem😁)Tôi quyết định thành thật với cảm xúc của mình.

Trái tim tôi tràn ngập màu hồng khi nhìn thấy Tata-san liếc vào từ cửa và từ tốn bước vào phòng.

Lần này cô ấy đã mặc quần áo cẩn thận(mé ông main ngu vl😑), nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch mỗi khi tôi nhìn vào cô ấy.

Tôi chậm rãi cúi nhẹ đầu lúc Tata-san tiến tới chỗ tôi. [Cảm ơn vì đã đợi.

Và cả, hãy thứ lỗi cho tôi lúc trước] (Tata)[K-Không vấn đề gì....] (Wazu)[Cậu cũng đã cứu tôi lần trước, vậy nên cảm ơn rất nhiều] (Tata)[Không có gì, điều đó cũng bình thường thôi mà] (Wazu)Ugh, mặt tôi nóng bừng.

Tata-san từ tốn ngẩng mặt lên và cười.

Chết tiệt, thật là dễ thương quá đi.

Mọi thứ dường như trở nên khác so với mọi lần, tôi nghĩ là bởi vì tôi đã nhận thức được cảm xúc của mình.

Cảm giác như thể tim tôi bị chiếm lấy.

Tôi hi vọng là tim tôi sẽ chịu đựng được hết ngày hôm nay....[Ngày hôm qua tôi đã rất bất ngờ đó.

Khi tôi đi vào, tôi đã nghĩ rằng cậu đang ngủ nhưng nét mặt cậu trông có vẻ đau đớn.

Giờ cậu đã ổn hơn chưa?] (Tata)[Tôi ổn rồi.

Tôi đã trở lại bình thường như mọi khi] (Wazu)[Tôi hiểu rồi.... vậy....] (Tata)Oh?

Gì vậy nhỉ?

Bằng cách nào đó luồng khí ấm áp của cô ấy đã thay đổi....[Vui lòng hãy ngồi vào thế Seiza!!] (Tata)[Hả?

Sei za?....

Seiza là gì thế?] (Wazu)[Đó là một tư thế quỳ bằng đầu gối rồi ngồi trên hai chân trong khi đầu ngón chân duỗi ra đằng sau] (Tata)[Umm.... tại sao tôi lại phải làm vậy?] (Wazu)[Tôi nghe từ một khách hàng nói, đây là một tư thế dùng để thuyết giảng của những người ở vương quốc phía nam.

Tôi nghĩ chúng ta nên làm như vậy] (Tata)[Ể.... thuyết giảng?] (Wazu)[Đây chính là hình phạt vì cậu đã làm tôi phải lo lắng] (Tata)Tôi không thể nói được gì nếu cô ấy nghĩ vậy.

Sự thật là tôi đã khiến cô ấy phải lo lắng suốt những ngày qua.

Tôi ngồi vào thế Seiza trong lúc bị cằn nhằn bởi Tata với một nụ cười hắc ám trên gương mặt.

"Bài thuyết giáo" của cô ấy đã được một lúc rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Chân tôi đã trở nên tê liệt từ nãy tới giờ rồi.…Hmm?

Động đất à….?

Có lẽ là do tôi tưởng tượng ra thôi, chắc vậy.…Một lần nữa tôi lại nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài.

Tuy nhiên Tata dường như quá nhập tâm vào bài thuyết giáo của cô ấy mà không để ý tới nó.Tôi nghe thấy những câu như --[Cẩn thận!]--, --[Đừng để nó vượt qua]-- hay giống vậy.

Tôi tự hỏi đó là gì?

Và rồi, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang tiếp cận căn phòng này.Cánh cửa mở mạnh ra.

Mặc một bộ đồ trông có vẻ đắt tiền, một con quái vật với cái bụng phình ra tiến vào phòng và nở một nụ cười xấu xí khi thấy Tata-san.

Thứ mà thu hút ánh mắt tôi là đôi cánh mọc ra từ lưng hắn và đôi mắt đen với con ngươi đỏ.

Tata-san hoảng hốt khi nhìn thấy mặt hắn.

Oioi có lẽ nào.…

[TÌM RA CÔ RỒI!!

TATAAA!!] [Tại sao!?

Sao ông lại tới đây!!] (Tata)[TA TỚI ĐỂ ĐEM CÔ ĐI ĐÂYY!!]Ngay lập tức tôi đứng dậy và phi ra chắn trước Tata-san.

[MÀY LÀ THẰNG QUÁI NÀO?

BIẾN KHỎI MẮT TAO NGAY!!HỠI CUỒNG PHONG MANG THEO CÁI CHẾT, NGHE LỆNH TA VÀ TỚI ĐÂY]

Ngay sau khi tên quái vật trước mặt tôi niệm chú xong, hàng loạt những lưỡi dao gió sắc bén bay về phía tôi.

Tôi cố gắng tránh chúng nhưng bị mất cân bằng do chân tôi vẫn còn tê (mé cần quái gì tránh, đến thần kiếm còn đếch là gì đc chú cơ mà, sợ cái cl gì nữa😑).

Tôi nhận đòn trực diện và bị thổi bay qua cửa sổ.Tôi lấy lại thăng bằng trên không và đáp xuống đất.

Có tiếng đập phá phát ra từ căn biệt thự.

Khi tôi nhìn lên, tên xấu xí đó phá vỡ trần nhà và bay đi với Tata-san.Tôi tức tốc chạy về biệt thự.

Tôi có thể thấy dấu vết của trận chiến dữ dội ở phòng tiếp tân.

Cũng có rất nhiều người bị treo lên giữa phòng.

[Wazu!!

Chuyện gì đã xảy ra với Tata-san?] (Garret)

Garret-san mang theo một cây thương tiến tới chỗ tôi.

Giờ ông mới trở lại à?

[Cô ấy bị bắt bởi một con quái vật lạ] (Wazu)

[Tch, tên lãnh chúa khốn kiếp đó.… hắn ta thực sự đã làm vậy!!

Có lẽ hắn đã biến thành quái vật, hắn đi đâu rồi?] (Garret)

Tôi chỉ cho Garret-san hướng mà con quái vật đã đi.

Khi mà tôi hỏi xem ông ấy có biết gì không, ông ấy nhanh chóng đáp lại.

[Có một dinh thự của tên lãnh chúa chó chết này ở hướng đó.

Có vẻ như hắn sẽ tới đó] (Garret)

Sau khi nghe kể chi tiết về cái dinh thự, tôi bắt đầu chạy ngay tức thì.

Tôi có thể nghe thấy tiếng của Garret-san vọng phía sau.

[Bọn tôi cũng sẽ tới đó ngay bây giờ đây!!

Cẩn thận với lũ lính canh ở đó đấy!!

Đừng có liều lĩnh rõ chưa!!] (Garret)

Giờ thì, hãy dần cho hắn một trận và cứu Tata-san thôi nào.=======================

Ae biết sắp có gì xảy ra rồi đó😁😁😁
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 37: [Sự thèm khát] của một tên thô lỗ


Chuẩn nhạc chiến đấu luôn👌👌👌=======================Ở khu vực tuyệt vời nhất nơi mà các tầng lớp thượng lưu của thành Rinikku sinh sống, có một tòa nhà ba tầng khiếm nhã là nơi ở của lãnh chúa Lordic.

Trong một căn phòng trên tầng thượng, có nhiều thứ còn vô vị hơn cả vẻ bề ngoài của biệt thự.

Một căn phòng nói lên tính cách của chủ sở hữu nó.Và giờ, chủ nhân của căn phòng này với mắt đỏ và đôi cánh sau lưng đã tiến vào.

Tên lãnh chúa ném Tata người mà hắn vừa đem về lên một cái giường tròn trong căn phòng, rồi hắn đưa cái bộ mặt xấu xí tới gần cô hơn.[GUFUFUFU!!

TA KHÔNG THỂ ĐỢI LÂU HƠN ĐƯỢC NỮA, CÔ LÀ CỦA TA TATA!!] (tên là tata thành ra đọc nó cứ thế nào ấy nhỉ😅)[Đừng có nói mấy lời ngu ngốc như thế!!

Ai là của ngươi chứ!!

Ngay bây giờ, ta chắc chắn là mọi người đang tiến thẳng tới đây để bắt ngươi!!

Kết thúc rồi!!

Hãy bỏ cuộc đi!!] (Tata) (rất cứng rắn, mn cho 1 like nèo😁)[GUFUFUFU VÔ ÍCH THÔI!!]Tên lãnh chúa vẫn giữ một nụ cười khả ố, hắn lè cái lưỡi dài ngoằng của hắn ra và cố gắng liếm mặt của Tata trong khi cái tay thì cố gắng sờ nắn ngực của cô ấy.... nhưng rồi chỉ chạm vào được không khí bởi vì cô ấy đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn.[Nhận lấy này!!] (Wazu)*bùùùùm*Tôi cứu Tata-san ra khỏi đó trước khi tên lãnh chúa chạm tới cô ấy và rồi tôi đá bay hắn.

Hắn sụp xuống sau khi cơ thể bị đánh văng vào tường.Tôi bế Tata-san trong tay theo bế kiểu công chúa.

Hmm mình bắt giỏi thật~!![Ummm....

Wazu-san?] (Tata)[Ah, Tata-san!

Tôi xin lỗi vì đã không giúp gì được cô lúc trước] (Wazu)[Không, tôi ổn mà.

Sao cậu lại tới đây được?] (Tata)[Bằng cách nào à?

Tôi chỉ đi qua cổng như bình thường thôi] (Wazu) (ừ thì bình thường với chú thôi😑)[KHÔNG THỂ NÀO!!

NƠI NÀY ĐƯỢC CANH GIỮ BỞI 30 NGƯỜI MẠNH NGANG MẠO HIỂM GIẢ RANK B VỚI RANK A CƠ MÀ!!]Tên lãnh chúa đứng dậy và gào lên.Thực sự là vậy mà, tôi chỉ đi qua cổng một cách bình thường thôi....

ờ thì, tuy nhiên toàn bộ lũ canh cửa đều bất tỉnh hết rồi.

Tôi chỉ đánh nhẹ vào họ trong lúc phi với vận tốc âm thanh thôi mà.

Có lẽ họ cũng chẳng tốt lành gì do họ đang làm việc dưới trướng của tên khốn này.

Nhưng họ vẫn chưa chết đâu à nha.... chắc vậy.

[RA NGƯƠI LÀ CÁI TÊN TRƯỚC ĐÓ!!

KHÔNG THỂ NÀO, NGƯƠI VẪN CÒN SỐNG SAO!!

SAO NGƯƠI DÁM XUẤT HIỆN Ở ĐÂY!!][Eh?

Làm sao cái đòn như kiến đốt ấy giết được tao chứ] (Wazu)[MÀY GIẢ NGU À!!

NHƯNG CÓ VẺ NHƯ MÀY ĐANG NÓI THẬT]

Ể?

Tôi là một con người thật thà mà.

Thực ra thì tôi đã ở trong căn phòng này từ đầu rồi.

Tôi chỉ đợi thời cơ tới thôi nhưng tôi thấy khó chịu quá, với lại bởi vì hắn đã cố gắng chạm vào Tata-san bằng bàn tay bẩn thỉu của hắn nên tôi không thể kiềm chế thêm được nữa và đá bay hắn như vậy.

[BỎ CÁI TAY CỦA NGƯƠI RA KHỎI TATA MAU!!

CÔ TA LÀ CỦA TAO!!]

Tên lãnh chúa cố gắng tấn công tôi hết lần này đến lần khác nhưng tôi gạt hết được nắm đấm của hắn một cách dễ dàng.

Khi nhận ra nó không có tác dụng, lần này hắn chuyển sang dùng phép thuật.

[HỠI THỦY XÀ, TA RA LỆNH NGƯƠI HÃY XUẤT HIỆN ĐI]

Một con rắn được làm từ nước xuất hiện và tấn công tôi.

Tên chó này, hắn định giết luôn cả Tata-san sao?

Nhưng con rắn lại tránh cô ấy và chỉ lao vào cắn tôi.

Mà nó cũng chẳng đau tẹo nào.

[GUFUFUFU!

CÒN NỮA ĐẤY~HỠI NGỌN LỬA HÃY THIÊU CHÁY MỌI THỨ CHO TA]

Lần này hàng đống cầu lửa bay tới từ đằng sau tôi và phi đúng vào một chỗ liên tiếp.

Ờ thì, nó chẳng có tác dụng gì cả.

Tôi đoán là do việc gia tăng chỉ số, để qua một bên việc tôi không cảm thấy chút đau đớn nào, lần này tôi còn chẳng còn cảm thấy nóng như lần trước.Mặc dù tôi ổn, nhưng tôi không biết xung quanh tôi thế nào.

Tata-san cũng đang có biểu hiện dường như sẽ sớm rơi nước mắt.

[Wazu-san!!

Làm ơn hãy chạy đi, ở đây tôi ổn mà!!

Nếu cứ như vậy thì Wazu-san sẽ.…] (Tata)[Hả?] (Wazu)

Tôi vẫn hoàn toàn ổn cả mà.

Tôi thậm chí còn không có lấy một vết xước nào, cô không thấy sao?

Hmm?

Có phải là cô ấy không nhìn rõ được tôi do đám khói từ những quả cầu lửa đánh trúng tôi không?

Tôi nhìn xung quanh trong đám khói và nhận ra hình bóng của Tata-san thế nên tôi dịu dàng đáp lại cô ấy.

[Tại sao mà.… cậu lại đi xa đến vậy chỉ để cứu một người như tôi?] (Tata)[Ể?

Bởi vì tôi yêu cô] (Wazu) (vờ lờ thật, tỏ tình giữa trận đánh luôn😂)

Chết cha, tôi nói ra mất rồi-----!!!

Bắt đầu ở một nơi như thế này, đó không phải là ý tôi muốn-----!!!Tôi cảm thấy lo sợ.

Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi đã đỏ mặt trong chốc lát.

Tata-san cũng đỏ bừng cả mặt.

Chúng tôi liếc nhìn nhau một lúc nhưng sau đó rồi Tata-san đột nhiên khuỵu gối xuống.

[Cậu không thể.… một người như tôi.… không đáng để nhận được tình cảm của cậu.… cơ thể tôi đã bị vấy bẩn] (Tata)[Không có chuyện đó đâu] (Wazu)

Cô không hề như vậy.

[Tôi đã từng qua lại với rất nhiều người.… trong đó có tên lãnh chúa này] (Tata)[Điều đó không quan trọng] (Wazu)

Xin đừng hạ thấp bản thân thêm nữa.

[Nhưng, nhưng.…] (Tata)

Vẫn thế, tôi thấy hơi bực bội khi cô ấy cứ tự nói xấu bản thân mình như vậy.

Tôi nắm lấy vai và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

[Tuy vậy, anh vẫn yêu em!!

Em nghe rõ chứ?] (Wazu) (đổi xưng hô nè😛)

Tata đỏ mặt và ngây người ra gật đầu với khuôn mặt tôi chưa từng thấy trước đây.

Tên lãnh chúa lao thẳng tới giữa hai chúng tôi ngay khi khói vừa tan.

À thì, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn ta mà không cần nhìn.

[THẰNG KHỐN!!

SAO MÀY DÁM ĐỘNG CHẠM VÀO CON ĐÀN BÀ CỦA TAO NÃY GIỜ HẢ] [Ai là người phụ nữ của ngươi?] (Wazu)

Tôi bỏ tay khỏi vai Tata-san và ghì chặt nắm đấm.

Chết chết tôi phải kiềm chế lại, tôi không muốn Tata-san phải chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp đâu.

[Đừng có sủa những điều vô nghĩa nữa!!] (Wazu)*bùùùùm*Tôi đấm thẳng vào bụng hắn ta một cú khá mạnh.

Chỉ với cú đó khiến hắn kêu lên một tiếng *kahaa* yếu ớt rồi nôn ra một quả cầu màu đỏ.

Quả xích cầu vỡ vụn và tan biến trước khi chạm tới mặt sàn.

Lại nữa à.…Cơ thể của tên lãnh chúa rạn nứt như tên mà tôi thấy ở làng Elf.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 38: Và rồi tôi lắng nghe câu chuyện của cô ta


Regan và Garret-san ùa vào phòng sau khi tôi hạ gục tên lãnh chúa.

Tôi không biết rõ tình huống của vụ việc này vì tôi chỉ đến để giải cứu Tata-san bị bắt cóc, nhưng có vẻ như có ẩn khuất gì đó sau vụ này.Tôi nghĩ việc tôi ở lại đây cũng không giải quyết được gì mấy không biết rõ hoàn cảnh của câu chuyện.

Nên tôi tóm tắt lại những việc vừa xảy ra cho họ và quyết định ra về một mình.À?

Về chuyện đó thì, cô ấy vẫn chưa trả lời.…Không sao, vẫn còn ngày mai mà.

Tôi trở lại quán trọ và đi ngủ với thành quả mĩ mãn.

Ngày hôm sau.Fwuaaah.… thật là một buổi sáng tuyệt vời và trong lành!!

Hãy tới và nhìn này!!

Chúng ta đang được chiếu sáng bởi ánh mặt trời rực rỡ----Hoặc là không!!Tôi thức dậy và nhảy ra khỏi giường để mở cửa sổ, chỉ để nhìn thấy thời tiết ám đạm và đầy mây.

Có vẻ như là sắp mưa.

Khí thế của tôi lập tức tụt xuống.Mà thôi, trước lúc đến gặp Tata-san, hãy đi tắm trước đã.

Tôi cũng đang định sẽ đi hỏi chủ guild xem chuyện hôm qua đã kết thúc như thế nào.Tôi đi vào phòng chủ guild nơi mà tôi đã từng tới khá nhiều lần trước đây.

Chúng tôi ngồi đối mặt nhau trên ghế sofa như thường lệ và tôi hỏi Regan chi tiết vụ việc ngày hôm qua.

Theo như lời Regan kể, Tata-san bán thân mình để trả món nợ của cha cô ấy (Thúy Kiều ver.2☺).

Garret-san cũng biết về hoàn cảnh của cô ấy.

Ở chỗ làm, như thường lệ cô ấy sẽ không biết được thân thế của người mà cô ấy tiếp.

Một ngày nọ một vị khách không ngờ tới đã đến và chỉ định cô ấy.

Rõ ràng đó là tên lãnh chúa.

Mặc dù họ cực khắt khe và chỉ chọn những khách hàng không gây phiền toái về sau, nhưng họ không thể từ chối tên lãnh chúa bởi vì quyền thế của hắn.Sau đó, cuộc điều tra dẫn đầu bởi Regan và Garret-san đã chỉ ra rằng món nợ thực ra chính là kế hoạch của tên lãnh chúa nhằm chiếm đoạt Tata-san.

Cũng có thông tin về việc tên lãnh chúa đang lén lút làm điều mờ ám, đã được phát hiện ra.

Khi tên lãnh chúa đang cố gắng tiêu hủy chứng cứ thì, chuyện này xảy ra.

Nhận tiện thì tên lãnh chúa hiện giờ.…

[Tôi chịu.

Tôi cũng không biết liệu hắn còn sống hay đã chết nữa.…] (Regan)

Vậy đó.

Có vẻ như hắn vẫn bất tỉnh từ lúc đó nên có thể coi như là hắn đã chết từ lúc cơ thể hắn nứt ra.

Tôi nghe nói hắn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Mà, thực sự thì tôi nghĩ là hắn đã chết.Tôi nghĩ tôi nên dừng cuộc trò chuyện này lại để tôi sớm có thể tới gặp Tata-san.

Nhưng trước khi việc đó xảy ra, Regan bảo tôi là ông ấy có chuyện muốn nói.

Ngay khi nghe được lời nói của ông ta, tôi nhanh chóng phi ra khỏi nơi này.

[Chuyện là, bởi vì có khả năng là gia đình tên lãnh chúa sẽ nhắm đến việc trả thù Tata và gia đình cô ấy, Garret đã dẫn họ tới một nơi an toàn vào sáng sớm hôm nay.

Đến tôi cũng không biết vị trí của nơi đó] (Regan)

Ông ấy nói vậy.Khi tôi tới được chỗ của Garret-san thì không có ai ở đó.

Tata-san, Garret-san, ông-mặt-đáng-sợ, đội bảo vệ, tất cả mọi người đều đã đi mất.………Huh?

Gì thế này!?Thế còn.… về lời thú nhận của tôi thì sao.………Tôi đứng yên như trời trồng một lúc và rồi có ai đó bước ra từ phía sau căn biệt thự và tiến thẳng tới chỗ tôi.Tata-san!!!Tôi nghĩ vậy và xác nhận người đó, nhưng đó lại là cô gái tai mèo mà tôi đôi khi nhìn thấy trước đây.

[Xin chào]

[X-Xin chào.… umm.…] (Wazu)

[À, anh không cần nhớ xem tôi là ai đâu.

Tôi chỉ thay mặt cho Tata ane-sama nói với cậu là chị ấy vẫn ổn thôi]

[Eh, cái~….] (Wazu)

Tôi không nghĩ là cô ta nói với tôi là có ý tốt, bởi vì tôi cảm thấy dường như cô ta đang chế giễu tôi.…

[Tệ quá.

Tata ane-sama không ở đây nữa rồi]

[À, tôi đã nghe chuyện này từ Regan rồi.… cô ấy đã rời thành phố rồi, phải không?] (Wazu)

[Đúng vậy, nhưng tôi không thể nói cho anh biết địa điểm được]

[.………

Vậy thì, Tata-san muốn nhắn gì tới tôi vậy?] (Wazu)

Tôi có một linh cảm xấu rằng tôi không muốn nghe chuyện này.

Nhưng cô gái trước mắt tôi dường như lại muốn nói điều đó bằng mọi giá, nên tôi không còn lựa chọn nào khác.Nhưng tôi tự hỏi liệu không nghe nó thì sẽ tốt hơn.…

[Hả?

Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra à?

Anh đã bị ĐÁ ĐÓ]

Thành thật mà nói.… tôi đã từng rơi vào tình huống như vậy rồi.

Nhưng chẳng qua tôi không muốn thừa nhận nó thôi.…

[Thực sự rất đáng tiếc nhưng anh nên từ bỏ Tata ane-sama đi, tôi nghĩ anh có thể hiểu được điều đó]

Tôi không muốn nghe nữa.… có lẽ đây là chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.…

[Anh chỉ có ích với chúng tôi bởi vì anh mạnh mà thôi.

Nhờ vậy mà Tata ane-sama được an toàn.

Nhưng mọi thứ đã kết thúc kể từ khi tên lãnh chúa chết tiệt kia biến mất.

Từ tận đáy lòng, tôi thực sự cảm ơn anh]

Tộ không cần lời cảm ơn đó.…

[Và tạm biệt, có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.… chị ấy nói vậy đó]

Trong lúc nói ra những lời đó, cô ấy đi ngang qua tôi với cái nhìn nhạo báng, bỏ lại tôi một mình ở nơi này.

Tôi khuỵu gối xuống như thể mất hết sức mạnh.…Ra vậy.… tôi đã bị lợi dụng.… tôi hiểu.… tôi hiểu rồi.………
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 39: Tâm sự của Tata


👆click to play music👆

À thì có chút xíu drama, nhưng rồi sẽ hết thôi☺☺========================

Tôi có một người mẹ hiền hậu và người cha là nghề thương buôn.

Tôi sống trong niềm hạnh phúc vô bờ bến bên hai người họ, nhưng có một bước ngoặt trong cuộc đời tôi khi tôi 18 tuổi.

Cha tôi đã gánh một khoản nợ rất lớn từ một lãnh chúa.

Cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn, nhưng tình yêu thương của cha mẹ dành cho tôi thì vẫn không đổi.Khi ấy, tên lãnh chúa đã đề nghị tôi làm vợ hắn để trả món nợ nhưng rồi cha mẹ tôi đã từ chối ngay cả khi tôi tìm mọi cách để thuyết phục họ....(1 like cho bố mẹ nào😙)Tôi muốn đền đáp tình yêu thương của họ dành cho tôi dù chỉ một chút nên tôi đã bán thân mình.

Tô đã thỏa thuận với người quen của cha tôi là Garret-san, để có thể làm việc ở chỗ ông ấy.

Bằng cách nào đó tôi đã tự mình vượt qua được lần đầu tiên.

Garret-san cũng đã giúp tôi rất nhiều, ông ấy không giới thiệu tôi với những khách hàng khó chịu hay người lạ.Dù vậy, tôi sẽ chẳng có đồng nào nếu như tôi không tiếp khách hàng.

Sau đó tôi đã ngủ cùng với một vài khách hàng, nhưng mọi thứ vẫn sẽ chẳng đi tới đâu nếu như tôi không làm gì.Mỗi lần tôi qua tay ai đó mà tôi không biết tên, con tim tôi lại chết dần.

Nhưng tôi không thể dừng việc này lại bởi vì còn món nợ phải trả.Tên lãnh chúa cũng tới chỗ tôi một vài lần.

Khi ấy con tim tôi thực sự trở nên khô héo và cảm xúc của tôi thì dần biến mất.Tôi không muốn nhớ lại nó nữa....Dù vậy, tôi đã có thể kết bạn trong thời gian làm ở đó.

Người mà thân với tôi nhất là cô bé tai mèo, Nena-san.

Đôi tai em ấy thực sự rất dễ thương và chúng tôi thường trò chuyện với nhau.

Tôi đã kể về cuộc đời của mình cho em ấy và khóc.Sáu tháng trôi qua kể từ khi tôi làm ở đây, Garret-san gọi tôi tới phòng của ông ấy.

Tôi được giới thiệu với Regan-san.

Tôi thực sự bất ngờ khi biết rằng ông ấy là chủ guild của thành phố này.

Ông ấy còn là đồng đội của Garret-san khi còn là mạo hiểm giả.

Và Regan-san đã cho tôi thêm chút hi vọng....Ông ấy nói rằng món nợ của cha tôi có thể là một phần kế hoạch của tên lãnh chúa nhằm chiếm đoạt tôi.

Và tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa khi biết là họ đang tiến hành điều tra để thu thập bằng chứng.

Tôi đã khóc khi biết rằng tôi chỉ cần chịu đựng một chút nữa thôi.Từ khi đó, con tim tôi đã không còn chết đi mỗi khi qua tay một khách hàng.

Với sự giận giữ hướng tới tên lãnh chúa, tôi tin rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ kết thúc nên tôi đã rất cố gắng.Nửa năm trôi qua kể từ khi ấy, giờ tôi đã 19 tuổi------Và rồi cuộc gặp gỡ định mệnh của tôi đã đến.

Theo như lời kể của Regan-san, người anh hùng mạnh mẽ đã đánh bại Majin sẽ tới đây.

Khi tôi nói với Nena về chuyện đó, em ấy đề nghị hãy sử dụng người này lúc cần thiết.

Tôi đi xuống phòng khách theo hướng mà giọng nói của Garret-san vang lên.

Có một người ngồi cạnh Regan-san.

Một anh chàng với khuôn mặt bình thường và đôi mắt đen trông có vẻ vô hại.

Anh ta có thực sự là người mà mọi người nói không vậy?

Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.

Tuy nhiên, nếu như thực sự anh ta mạnh tới vậy, nó sẽ hữu ích nếu như tôi tiếp cận anh ta để giữ cho tên lãnh chúa tránh xa khỏi tôi.

Tôi sẽ dùng cơ thể này để gần gũi với anh ta hơn.

Nhưng rồi ngày hôm đó tôi đã thất bại bởi vì anh ta đã bất tỉnh sau khi uống rượu.

Cuộc điều tra tên lãnh chúa vẫn đang diễn ra.

Tôi thấy an tâm bởi vì đã thành công trong việc sắp xếp để gặp lại Wazu-san.Lần gặp tiếp theo, tôi đã chuẩn bị để ngủ với Wazu-san bởi vì nơi này là vậy.

Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ có được đồng minh mạnh mẽ nhất bằng cơ thể dơ bẩn này của mình, nhưng nó đã không xảy ra.

Chúng tôi chỉ dành thời gian nói chuyện với nhau.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thế này, con tim tôi như thể được chữa làn khi tôi trò chuyện với anh ta.

Nhưng thời gian vui vẻ ấy đã kết thúc với một tiếng ồn ào vang lên.

Ngay khi tôi biết đã có chuyện xảy ra, tôi lao thẳng ra phòng khách.Garret-san đã bị hạ gục và tôi bị bắt bởi một tên hung tợn.

Nhưng tình thế thay đổi trong chớp mắt.

Tôi đã được cứu trước cả khi tôi nhận ra và lũ người thô lỗ đã bị đánh bại trong chốc lát.

Tôi chỉ nhìn vào lưng của Wazu-san.

Anh ấy đã nói gì đó nhưng nó không lọt vào tâm trí tôi.

Tôi chỉ nhìn theo bóng dáng anh ấy rời khỏi chỗ này, tim tôi đã đập nhanh đến mức báo động.Cuộc điều tra đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Khi tôi được một khách hàng chọn, có một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong tâm trí tôi.Ước gì người đó là Wazu-san.Thời gian tôi nghĩ về Wazu- san đã tăng lên.

Hầu như ngày nào những suy nghĩ về Wazu-san đều xâm chiếm trong đầu tôi.

Giờ tôi cảm thấy khuôn mặt bình thường của anh ấy thật đáng yêu.

Tấm lưng trông thật mạnh mẽ khiến tôi chỉ muốn nhảy lên nó.

Tôi chưa từng yêu ai trước đây, đây là mối tình đầu của tôi.Khi tôi nghe nói rằng Wazu-san sẽ tới dự bữa tiệc mừng của Garret-san, con tim tôi nhảy lên trong niềm vui sướng.

Tôi ăn mặc đẹp nhất có thể.

Tôi hít thở sâu vài cái trước cửa phòng.

Khi tôi tiến vào phòng, Wazu-san đang nằm trên ghế sofa.

Khi tôi tiếp cận anh ấy, tôi nhận ra là anh ấy đã ngủ thiếp đi.

Có vẻ như anh ấy đang gặp ác mộng.

Tôi nhìn quanh phòng để chắc chắn rằng không có ai ở đây.

Tôi nhẹ nhàng nâng đầu Wazu-san lên và đặt lên vạt váy tôi, rồi tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh ấy.

Tôi nghĩ nhờ vậy mà khuôn mặt của Wazu-san trở nên dễ chịu hơn.

Thật là đáng yêu quá.… muu!Ngày hôm sau.

Xét theo tính cách của Wazu-san, tôi nghĩ anh ấy sẽ lại tới đây hôm nay.

Tôi tắm rửa cơ thể sạch sẽ vì có thể lần này tôi sẽ phục vụ Wazu-san.

Tôi không muốn anh ấy phải chờ lâu.

Ngay khi nghe bảo rằng anh ấy đã đến, tôi lao tới thẳng căn phòng mà chỉ cuốn có mỗi cái khăn tắm trên người.

Thật xấu hổ quá.

Và rồi đây đã trở thành cái ngày định mệnh mà tôi sẽ không bao giờ quên.…Trong lúc thuyết giáo cho Wazu-san biết rằng tôi đã lo lắng cho anh ấy thế nào, tên lãnh chúa quái vật đã đột nhập vào phòng.

Wazu-san bị thổi bay khỏi phòng còn tôi thì bị tên lãnh chúa bắt đi.

Ở thời điểm đó, tôi đã chờ đợi cho cái chết.

Nhưng cái đáng tiếc là tôi sẽ không thể ăn nằm với Wazu-san dù chỉ một lần.Nhưng sự quyết tâm này đã trở nên vô nghĩa bởi vì Wazu-san đã tới cứu tôi không lâu sau đó.

Nó khá là xấu hổ khi anh ấy bế tôi kiểu công chúa.Wazu-san hứng chịu hết lần này đến lần khác những đòn phép thuật.

Mặc dù trông anh ấy có vẻ ổn, nhưng tôi đã rất lo lắng và bảo anh ấy chạy trốn một mình.

Wazu-san chỉ trưng ra một biểu cảm lúng túng.

Mouu!!

Bởi vậy nên tôi đã vô tình hỏi anh ấy rằng.

[Tại sao anh lại tới.… sao anh lại đi xa đến vậy chỉ để cứu một người như tôi?] (Tata)

[Ể?

Bởi vì tôi yêu cô] (Wazu)

Hả?

Anh ấy vừa nói gì cơ?

Yêu?

Wazu-san đối với tôi là vậy ư?

Anh không thể.

Một người như tôi.… tuy nhiên Wazu-san phủ nhận nó bằng lời của anh ấy khi tôi đang tự hạ thấp phẩm giá của mình.

Anh ấy bám lấy vai tôi và lôi tôi lại một cách đột ngột.

Cáii!?

[Dù vậy thì anh vẫn yêu em.

Em nghe rõ chứ?] (Wazu)

Eh?

Cái gì!?

Eeehh?

Được rồi!

Tôi hiểu rồi!!

Tôi chỉ có thể gật đầu mà không nói lên lời.

Ngay khi tôi nhận ra, thì chuyện đã kết thúc từ lúc nào.

Sau đó, chúng tôi rời khỏi thành phố.

Theo như lời kể của Garret-san, gia đình tên lãnh chúa có thể sẽ tìm cách trả thù.

Tôi quyết định sẽ rời thành phố cho tới khi mọi chuyện lắng xuống và ẩn thân ở chỗ người quen của Garret-san.

Mặc dù tôi không muốn phải rời xa Wazu-san, nhưng ở thời điểm hiện tại sẽ chỉ gây rắc rối thêm cho anh ấy nếu như tôi ở bên cạnh.

Tôi bảo với Nena là nói với anh ấy chuyện này.

Nena nói là sẽ ổn thôi nên cứ giao cho em ấy. (Thủ phạm gây drama đây r😂😂)Vài ngày sau đó tôi nhận ra rằng người quen của Garret-san là một Elf (các chú biết gì r đó☺).

Trên hết là ông ấy đang hướng tới ngôi làng Elf gần Núi trung tâm.

Chúng tôi được đón tiếp rất nhiệt tình.

Ngay khi Nena đến được làng Elf, tôi hỏi xem liệu lời nhắn của tôi có được truyền đạt lại cẩn thận hay không.

Nhưng tôi đã rất sốc khi nghe nội dung lời nhắn mà em ấy đã truyền đạt.

Nhân tiện thì tôi không nói với em ấy cảm xúc của tôi với Wazu-san.N-Nhưng.…!!

Tôi nên làm gì đây!?

Lẽ ra tôi nên nói cho em ấy biết về cảm xúc của tôi một cách cẩn thận mới phải.Cha mẹ khi thấy biểu cảm của tôi thì trông có vẻ lo lắng, khi tôi được hỏi là --[Con sao vậy?]-- tôi nói với họ tất tần tật mọi thứ.

Rồi sau đó cha tôi choáng váng còn mẹ tôi cười tươi như hoa.

[Ôi con yêu, con nên đuổi theo anh chàng đó ngay bây giờ đi]

Eh?

Vậy có ổn không?

Đáng ra tôi phải trốn đi, đúng chứ?

Trong khi tôi còn lo nghĩ về vấn đề đó, mẹ tôi đã kể chuyện đó cho Garret-san.

Con cảm ơn mẹ!!Rồi một thời gian sau đó, với những tia sáng rải rác xung quanh, ngày hôm nay sáu người chúng tôi rời làng để đi gặp Wazu-san.

Thành viên gồm có tình địch của tôi, hai Elves khác, Nena, tôi và Regan-san.

Trong khi được động viên bởi mọi người, chúng tôi rời làng tới thành phố Rinikku.Trường hợp xấu nhất là anh ấy không còn ở thành Rinikku nữa, nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm thấy anh ấy!!

Khi ấy, tôi sẽ không thua bất kỳ người phụ nữ nào khác!!Tôi không quan tâm việc tôi có là vợ hai hay vợ ba đi chăng nữa, vậy nên xin hãy lấy em Wazu-san.======================Chap này dài vcl, hơn 2k từ liền, đã thế đoạn sau toàn đánh máy lỗi chứ, tốn time😑😑
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 40: Ngoại truyện - Tình địch xuất hiện


Sarona's POV

___________________________Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Wazu rời khỏi làng.

Tuy nhiên, cuối cùng thì tôi cũng có thể đi tìm anh ấy.

Trưởng làng và những lão làng đã ngừng ngăn cản tôi vì Morito đã có người kế nhiệm.

Không còn thứ gì trói buộc tôi ở lại ngôi làng này nữa.

Ổn thôi mà!!

Mặc dù mọi người trông có vẻ thất vọng, tôi không thể ở lại đây mãi được.

Tôi sẽ đi tìm Wazu-san để thú nhận tình cảm của mình.

Bởi vì tương lai mang tên Hạnh phúc đang chờ đợi tôi ở đó!!Cặp Elves song sinh, Yuyuna và Ruruna cũng sẽ đồng hành cùng tôi trong chuyến hành trình này.

Họ nói họ cũng muốn gặp lại Wazu-san.

Không có vấn đề gì với Yuyuna, nhưng Ruruna thì (ghen nek😂😂).… mẹ nó, cô ta đang tính làm gì vậy nhỉ?

Tôi cảm thấy nguy hiểm mỗi lần cô ấy nói chuyện và ca ngợi Wazu-san.Khi tôi gặp Wazu-san, có lẽ anh ấy đã có một hay hai người yêu bên cạnh rồi.

Không có gì lạ cả bởi vì anh ấy là một người quyến rũ.

Tôi không nghĩ là anh ấy đã có vợ đâu.… nhưng có thể là đã có người yêu khác rồi.

Hãy cho em trở thành một trong số những người đó.Tuy nhiên, tôi không muốn số lượng người yêu của anh ấy tăng lên.

Bởi vì nếu quá nhiều.… thì thời gian cho tình yêu của chúng tôi sẽ ngắn đi.…

Đ-Đó là lý do tại sao mà Ruruna rất nguy hiểm!!

Tôi thấy nguy hiểm bởi vì cô ấy rất nguy hiểm!!

Tuy nhiên đối với tôi người mà chưa bao giờ rời khỏi khu rừng, sự thật thì nếu có thêm người tham gia cùng thì tôi rất hân hoan.

Đành chịu thôi.… nếu Ruruna muốn đi cùng thì đành vậy.

N-Nhưng tôi vẫn sẽ là người đầu tiên đấy nhé!!Khi chúng tôi chuẩn bị cho chuyến đi, ngôi làng bỗng trở nên ồn ào.

Nhưng không giống như quái vật tấn công bởi vì nó nghe có vẻ phấn khởi.

Tôi nghĩ là họ đang chào đón ai đó.

Ba người chúng tôi rời khỏi căn nhà để xác nhận tình hình.

Ra là họ đang chào đón những vị khách tới thăm làng.

Nghĩ về điều đó, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã nghe nói có vài yêu cầu của những người muốn trú ẩn ở ngôi làng một thời gian.

Chúng tôi tạm ngừng việc chuẩn bị và đi tới đó để chào mừng họ như là những thành viên của ngôi làng.

Trong khi một người đàn ông tên Garret bàn chuyện với trưởng làng về tương lai sau này, những dân làng còn lại thì đang làm quen với những người khác.

Trong lúc đó, tôi lén lút nhìn về một góc nơi mà có hai người đang đứng nói chuyện với nhau.

Một trong số đó là cô bé tai mèo người mà đến sau cùng.

Người còn lại là một phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xanh nước biển cá tính.Rõ ràng là, cô gái với mái tóc xanh đang lắng nghe câu chuyện từ cô bé tai mèo kia.

Sau đó, người phụ nữ thể hiện một bộ mặt phức tạp.

Cô ấy có vẻ như đang gặp rắc rối.

Tôi nghĩ là có chuyện gì đó đã xảy ra nên tôi tiếp cận và lắng nghe câu chuyện.

Trước khi tôi làm thế thì một người phụ nữ và một người đàn ông khác đã tiến đến nói chuyện với cô ấy.

Sau khi họ nói gì đó, người phụ nữ với mái tóc xanh biểu hiện một khuôn mặt quyết tâm.

Có vẻ như mọi chuyện đã đâu ra đấy nên tôi định quay lại và rời khỏi đó nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài dừng lại khi tôi nghe thấy cuộc đối thoại của họ.[Cảm ơn mẹ!!

Con chắc chắn sẽ đi gặp Wazu-san và nói cho anh ấy cảm xúc của mình] (Tata)Ể?

Mới lúc nãy…………… người mà cô ấy muốn gặp là ai cơ?

Cô ấy muốn nói cái gì…Ngay lập tức tôi phóng thẳng đến chỗ của người phụ nữ tóc xanh ấy.[Cho tôi xin một phút được không?] (Sarona)[Vâng, có chuyện gì vậy?] (Tata)[Người tên là Wazu-san mà cô nói lúc nãy.…… có phải là, một anh chàng rất mạnh với mái tóc và đôi mắt đen cùng với khuôn mặt trông rất bình thường, anh ấy còn có chút đáng yêu nữa, phải không?] (Sarona) (nhớ tới từng chi tiết😂😂 )[Eh?

Sao cô lại biết được………] (Tata)Chỉ với biểu cảm đó, chúng tôi đã biết được cảm xúc của nhau.

Chúng tôi đang ở trong hoàn cảnh tương tự nhau và có cùng chung một suy nghĩ nữa.

Ngay thời điểm đó, có vài tia lửa điện bay giữa chúng tôi. [Ra là vậy.… có vẻ như cô cũng đang tìm anh ấy] (Tata)[Ừ, vậy thì sao?] (Sarona)[Cô có biết hiện tại anh ấy đang ở đâu không?] (Tata)[Guhh.…] (Sarona)Tôi không còn lời nào để đáp trả nữa.

Thật sự, tôi không hề biết anh ấy đang ở đâu và chưa từng cân nhắc xem nên tìm anh ấy ở đâu.[Tôi biết nơi ở của anh ấy.

Mặc dù tôi không chắc rằng liệu anh ấy có còn ở đó không, nhưng tôi biết người mà có lẽ sẽ biết nơi mà anh ấy ở] (Tata)[Ughh.…] (Sarona)Cái cảm giác thua cuộc này là gì.… tôi không thể thua được!! [Tôi đã được tỏ tình đó!!] (Sarona)[Giống tôi thôi!!] (Tata)Uguu.……[Ồ chuyện này thú vị à nha] (Garret) Người đàn ông tên Garret-san nói câu đó trong khi nhìn chúng tôi đáp trả lẫn nhau.

Và khi tôi bắt đầu suy nghĩ, ông ta nói một điều khiến tôi khá thích thú.[Đúng rồi.… sao hai người không cùng nhau đi gặp cậu ta?] (Garret) [ [Hảảảả!?] ] (Tata & Sarona)[Có thể là, cậu ta sẽ rời khỏi thành phố nếu chúng ta không nhanh lên.

Cô, tôi thấy cô có vẻ tự tin với sức mạnh của mình, phải không?] (Garret) [Vâng, bởi vì trước đây tôi được giao trách nhiệm bảo vệ ngôi làng] (Sarona) [Ra thế, thật ấn tượng.

Tôi cho rằng Wazu đã tới ngôi làng này trước đây vậy nên.… chắc hẳn cô là tình địch của Tata.

Tata thì quen thuộc việc giao tiếp với người ngoài nhưng lại không có sức mạnh.

Ngược lại thì quý cô này lại rất khỏe nhưng không có kiến thức về thế giới bên ngoài] (Garret) [ [. . . .] ] (Tata & Sarona)Ông ấy có thể đoán ra được thiếu sót của tôi một cách tuyệt đối và tôi cũng hiểu là ông ta đang muốn nói cái gì.

Chắc chắn chúng tôi có thể đương đầu với hầu hết khó khăn nếu chúng tôi hợp lực lại với nhau.

Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.[. . . .

Chính xác như những gì ông ấy nói] (Sarona)[. . . .

Đúng vậy] (Tata)[Và mục tiêu của chúng ta đều giống nhau.

Gặp được Wazu-san nên được đặt là ưu tiên hàng đầu] (Sarona)[Yeah!] (Tata)Vậy thì chỉ còn duy nhất một câu trả lời mà thôi.…[Vậy chúng ta sẽ hợp tác từ lúc này.

Mặc dù vậy tôi sẽ không thua đâu!] (Tata)[Được, nghe hay đó, tôi cũng sẽ không thua cô đâu!] ( Sarona)*rẹt rẹt rẹt rẹt* (tiếng điện xẹt :v)Chúng tôi bắt tay nhau trong khi nhìn nhau tóe lửa.

Một vài ngày sau đó, chúng tôi sửa soạn cho chuyến đi.

Trước tiên chúng tôi sẽ rời làng và tới thành phố Rinikku nơi mà Wazu-san có thể đang ở.

Có vẻ như Nena cũng sẽ tham gia như là hộ tống cho Tata để xin lỗi vì những gì em ấy đã làm.Hãy đợi đấy Wazu-san!!

Bởi vì Sarona sẽ tới tìm anh ngay đây!!====================

Vậy là đã hết Vol 1 của bộ này rồi nhé.

Bắt đầu từ chap sau sẽ là vol 2 và sẽ gay cấn hơn vol 1 nhiều 🙂)
 
Sono Mono. Nochi Ni
VOL 2~Chap 41: Những thứ mà đàn ông cần có


Tôi gục xuống đất trên cả bốn chi ngay đằng trước chỗ của Garret-san nơi mà không còn ai ở đây nữa.

Tôi chậm rãi đứng dậy và bước đi loạng choạng về quán trọ trong khi cúi đầu nhìn chân tôi đi từng bước.

Keyla-san đang định gọi tôi khi cô ấy thấy tôi đi tới, nhưng khi nhìn vào biểu cảm tuyệt vọng của tôi, cô ấy ngay lập tức đi ra phía quầy và đưa tôi chìa khóa phòng.[Mặt cậu bị sao vậy?

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hãy nghỉ ngơi hôm nay đi nhé!] (Keyla) Cô ấy nói vậy rồi nhẹ đẩy lưng tôi.

Tôi hơi gật đầu mình để trả lời và đi vào căn phòng như mọi khi.

Bên trong phòng, tôi ném mình lên giường và rồi đi ngủ....Lula mang bữa ăn lên cho tôi.

Tôi ăn một chút.

Em ấy bảo tôi hãy tươi tỉnh lên.

Tôi đi ngủ.

Ông hói tới.

Ông ấy trưng ra một khuôn mặt có vẻ trông lúng túng.

Tôi lại đi ngủ.Keyla-san mang lên cho tôi một bữa ăn.

Cô ấy vỗ lưng tôi với tiếng *bộp-bộp*.

Tôi lại đi ngủ.Khi tôi nhận ra, Meru đang vỗ đầu tôi dỗ dành với tiếng *pon-pon*.

Em đang cố gắng an ủi anh à?

Cảm ơn em.

Tôi tiếp tục đi ngủ.

Rồi cánh cửa bật mở ra một cách mạnh mẽ sau hai ngày trôi qua.

Tôi chậm rãi nhìn ra chỗ cánh cửa, ở đó là Orlando mặc một bộ đồ đơn giản và đeo một cái túi to.

Orlando bước tới với tiếng *rầm-rập* và tóm lấy tay tôi.[Tôi đã nghe tình hình từ Regan-san rồi!!

Đi thôi!!](Orlando) Ể?

Đi đâu?Orlando kéo tôi ra ngoài.

Chờ chút!?

Anh ta đang làm cái quái gì vậy!?

Làm ơn hãy để tôi được ở một mình dùm cái!!

Hay đúng hơn, cái Lão hói ích kỉ kia đã nói với anh điều gì thế!!Orlando đưa tôi đến một nơi không xa lắm so với thành phố, nó là một cánh đồng trơ trụi không có bất cứ thứ gì. [Thế quái nào anh lại đưa tôi đến chỗ này làm gì?] (Wazu)Sau khi lùi cách xa tôi một khoảng vừa đủ, Orlando lấy ra một cây kiếm gỗ từ cái túi mà anh ta đeo và chĩa mũi kiếm về phía tôi.[Gì thế?

Cậu muốn đấu với tôi à?] (Wazu)[À thì, nó gần giống như thế.

Với sức mạnh của cậu, tôi muốn cậu giúp tôi việc luyện tập.

Chỉ tốn một chút---Tôi tới đây!!] (Orlando) Orlando lao tới chém tôi với thanh kiếm nhưng tôi tránh nó một cách hời hợt.

Mặc dù vậy tôi cũng chẳng bị thương nếu bị đòn tấn công đó đánh trúng.[Thực sự thì cậu muốn làm gì vậy?] (Wazu)Tôi hỏi trong khi né đòn chém, nhưng Orlando chỉ mỉm cười đáp lại[Khi cậu cảm thấy buồn, nếu như cậu ra ngoài như thế này và vận động cơ thể, thường thì nó sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn đấy] (Orlando) [Vậy à....] (Wazu)Trong trường hợp của mình thì tôi chẳng cảm thấy tốt hơn gì cả.

Với lại, tôi hầu như chẳng di chuyển mấy từ khi bắt đầu.

Thật là, tôi có thể về được không? [Bên cạnh đó, tôi có câu này muốn nói với cậu] (Orlando) [Cậu muốn nói gì?] (Wazu)[Ah. . . . dù vậy thì đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi] (Orlando) Và rồi, Orlando ngừng hành động của mình lại.

Trước khi tôi kịp phản ứng, một nhát đâm phi thẳng vào ngực tôi.

[Wazu!!

Cậu thật là khó coi!!] (Orlando) [Guhaa. . . . . . .] (Wazu)

Chí mạnggggg!!!!

Tôi ôm lấy ngực mình.

Tên này. . . .

đột nhiên lại. . . . ughh. . . .

Tôi biết là mặt tôi trông bình thường rồi. . . . tôi không có đẹp trai như cậu. . . .

N-Nhưng tôi sẽ không khóc đâu. . . .

[Sao trông cậu như sắp khóc vậy. . . . hình như cậu hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải?] (Orlando) [Cái gì!?

Tôi biết khuôn mặt tôi không được đẹp trai như cậu rồi. . . .] (Wazu)[Ý tôi không phải thế!!

Tôi không nói cậu khó coi theo nghĩa như vậy!!

Mà cảm ơn vì lời khen!!] (Orlando)

Được rồiiii, hãy giết cậu ta thôi.

Giờ, tôi sẽ đánh cậu một cách nghiêm túc (thôi xong, một phút mặc niệm bắt đầu😂).

Hãy đập nát hành tinh nào.

[Nghe này, điều mà tôi định nói là tình trạng hiện giờ của cậu rất khó coi!!

Quả thực, bị đá sau khi bị lợi dụng bởi người phụ nữ mình thích, như một thằng đàn ông tôi cũng thấy buồn cho cậu] (Orlando)

Guhaa. . . . .!!Chết tiệt. . . . lẽ nào cậu ta đang cố gắng giết tôi bằng những lời nói của mình. . . .

[Nhưng, hãy nhìn vào bản thân cậu đi!!

Suốt ngày chỉ biết tuyệt vọng và đi ngủ!!

Nó quá sai rồi!!] (Orlando)

[Nếu cậu còn là đàn ông thì hãy đối diện với sự thật đi!!] (Orlando)

[Hãy tự hào với những gì cậu đã bảo vệ được!] (Orlando)

[Đúng là cậu đã bị bỏ rơi.

Nhưng cậu đã mang lại nụ cười cho cô ấy.

Không phải vậy là đủ rồi sao?

Để tôi nói với cậu điều này----Đó là bởi vì cậu là một người ĐÀN ÔNG!!] (Orlando)

Orlando đánh vào mặt tôi với cú đấm thay vì thanh kiếm gỗ.

Tôi nhận lấy cú đấm và cảm giác đau đớn chạy dọc cằm tôi.

Tôi hiểu rằng cậu ấy đã đấm tôi một cách nghiêm túc truyền đạt rằng những điều cậu ta vừa nói cũng rất nghiêm túc.

Chà. . . .

Cậu ngầu thật đấy, Orlando. . . .

Nước mắt tôi tự nhiên tuôn rơi.

Nó chảy tới nắm đấm của Orlando trên cằm tôi.

Nhưng chưa hết, cậu ta nhìn thẳng vào tôi.

[Cái gì thế. . . .

Tại sao cậu lại nói những lời đó với tôi. . . .] (Wazu)

Orlando thu nắm đấm lại và nắm chặt nó.

[Tôi không biết cậu nghĩ gì nhưng---] (Orlando)

Cậu ấy hướng nắm đấm tới phía tôi.

[Đối với tôi, cậu là một người bạn!!

Đó là lý do tôi nói những lời đó với cậu!!] (Orlando)

Ra vậy. . . . một người bạn à. . . .

[Cậu thật là một người bạn tồi đó. . . . chẳng nhẽ cậu luôn đánh những người mà cậu gọi là bạn à?] (Wazu)

[Bởi vì chúng ta là bạn!] (Orlando)

Đừng có nở nụ cười như vậy, tôi không hợp để làm bạn với cậu.

[Được thôi. . . . nếu cậu là bạn tôi, liệu cậu có giữ im lặng về việc này không?] (Wazu)

[Tất nhiên rồi!!] (Orlando)

Cậu ấy nói vậy rồi quay người sang hướng khác.

Tôi liên tục hét lên và khóc to với mọi nỗi niềm trong tim. . . .

Sau khi khóc được một lúc, tôi cảm thấy sảng khoái lạ thường.

Như lời Orlando đã nói, bởi vì tôi đã có thể cứu được Tata-san, tôi quyết định vậy là đủ.

Nó vẫn khá đau mỗi khi nhớ lại những lời mà cô gái tai mèo đã nói. . . .

điều đó cũng khiến tôi nhớ tới Aria và Sarona-san. . . . nhưng tôi đã có bạn để hỗ trợ.

Tôi xoay sở đứng dậy và nhìn về phía trước.

Khi tôi gạt đi nước mắt----

[Cậu thấy ổn hơn chưa?] (Orlando)

----Cậu ta nói vậy trong khi mỉm cười.

[Ừ, tôi thấy tốt hơn rồi] (Wazu)

[Vậy tốt rồi] (Orlando)

[Được rồi!!

Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục tập luyện thôi nhỉ?] (Wazu)

[Không. . . . mục đích tôi đưa cậu tới đây không phải như vậy. . . .] (Orlando)

[Đừng có ngại!

Như một người bạn, tôi sẽ giúp cậu tâm luyện thật kỹ lưỡng!!] (Wazu)

Sau đó, chúng tôi đã luyện tập khá miễn cưỡng.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 42: Khởi hành


👆Ai xem anime này chưa nhỉ?

Thấy hay phết☺=======================

Tập luyện cùng với Orlando--- Nói là vậy, nhưng những gì tôi làm chỉ là né những đòn chém của cậu ta, khi có sơ hở thì tôi chỉ vỗ cái nhẹ vào cậu ấy mà thôi.

Ý tôi là, tôi không hiểu mấy thứ như kiếm thuật--- nhưng có vài thứ mà tôi đã hiểu sau khi lặp đi lặplại việc đó.

Orlando là một thiên tài bẩm sinh.

Tôi không dạy cậu ta bất cứ điều gì đặc biệt cả, nhưng sau khi vung vài đòn cậu ta đột nhiên nói --[Tôi hiểu rồi!!]-- và chắc chắn sau đó, tôi có thể nhận thấy rằng các đòn tấn công được cải thiện hơn.Chúng tôi lặp lại tiến trình đó hết lần này tới lần khác.

Tôi nghĩ năng lực của cậu ấy đã vượt trội hơn đa số các mạo hiểm giả rank B.

Tuy vẫn chưa bằng so với nhóm mạo hiểm giả rank A [Black Flame] nhưng không phải là không thể bởi vì kiếm thuật của cậu ta đã gần đạt đến mức như của bọn họ.

Mà, đó chỉ là cảm giác của tôi thôi.Orlando nằm ườn ra trên cánh đồng.

Bởi vì chúng tôi tập cũng đã khá lâu rồi, cậu ta đang chảy mồ hôi đầm đìa và thở dốc.

Mặt khác, tôi thì ngồi xuống một cách ung~dung bên cạnh cậu ta.

[Haa~. . . .

Haa~. . . . sao cậu có thể. . . . sau khi di chuyển. . . . nhiều tới vậy. . . . mà lại không có lấy một giọt mồ hôi nào. . . . ] (Orlando) [À thì, bởi vì sức mạnh của tôi khác xa so với cậu] (Wazu)[Haa~. . . . thành thật mà nói. . . . nó hơi quá xa rồi đó. . . .

Haa~. . . . ] (Orlando)

Mặt trời đã gần lặn rồi, đợi cho Orlando lấy lại nhịp thở rồi về vậy.

Tôi đã gây rắc rối cho Meru, Keyla-san, và những người khác nữa, phải xin lỗi họ sau vậy.

[Cậu nói xem. . . ] (Orlando) [Hmm?] (Wazu)[Liệu. . . . tôi đã đủ mạnh để trở thành hiệp sĩ chưa. . . . ] (Orlando) [Sao lại không?

Giờ cậu rất mạnh đó!] (Wazu)[Tôi hiểu rồi. . . . ] (Orlando)

Cậu đủ mạnh rồi.

Ít nhất là hơn hẳn so với đám hiệp sĩ bình thường khác.

[. . . .

Yoshh!!

Tôi quyết định rồi!!!] (Orlando)

Orlando đứng dậy và nhìn vào tôi.

[Tôi sẽ đi tới vương quốc Mabondo để trở thành hiệp sĩ!!] (Orlando) [Ồ~ Cố gắng hết sức nhé!!] (Wazu)[Đúng rồi, nếu cậu không phiền, cậu có muốn cùng tôi đi tới đó không?] (Orlando)

Vương quốc Mabondo à?

Được thôi, dù cho có ở lại thành phố Rinikku này thì. . . . tôi nhìn lên trời trong khi nghĩ về nó.

Khi tôi liếc qua Orlando, cậu ta đang mang một biểu cảm rất nghiêm túc.

Có vẻ như câu hỏi của cậu ấy cũng là nghiêm túc.

Mà, Orlando là một người tốt, cậu ta là một người bạn mà ai cũng có thể trông cậy được.

--[Vậy thì chào tạm biệt thôi!]-- tôi không thể chỉ nói như vậy.Tôi đối mặt với Orlando.

[Nó không phải là ý kiến tồi đâu, tôi đoán vậy.

Tôi cũng muốn thấy hình tượng của cậu như một người hiệp sĩ] (Wazu)

[Tất nhiên rồi!!

Hãy đợi đó và tôi sẽ cho cậu thấy!!

Vẻ uy nghi của tôi khi là một hiệp sĩ!!] (Orlando)

[Khi nào chúng ta khởi hành?] (Wazu)

[Thực ra thì bất cứ lúc nào rỗi cũng sẵn sàng, chỉ là thật khó để đưa ra quyết định. . . . vì vậy tôi muốn đi càng sớm càng tốt được không?] (Orlando)

[Vậy cũng được.

Tôi không có việc gì đặc biệt cần làm, trừ việc gửi lời tạm biệt tới những người đã quan tâm chăm sóc tới tôi ở thành phố này] (Wazu)

[Vậy thì, hãy đi một vòng để chào tạm biệt vào ngày mai, và rồi chúng ta sẽ rời đi vào buổi sáng ngày kia, được không?] (Orlando)

[Nghe được đấy] (Wazu)

Orlando đứng dậy, và kêu lên --[Yeah!!

Hãy làm thôi nào!!]--

[Hãy đi bộ tới đó.

Chúng ta sẽ luyện tập kỹ lưỡng cho tới khi đến được vương quốc] (Wazu)

[O-ouuuu~. . . . chơi luôn. . . . ] (Orlando)

Rõ ràng là cậu ta vẫn cảm thấy miễn cưỡng.

Nhưng rồi sẽ ổn thôi, tôi sẽ giúp cậu một tay.

Chúng tôi quay lại thành phố để chuẩn bị.

Khi về đến quán trọ, tôi nói với Keyla-san và Lula là --[Giờ tôi ổn rồi.

Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi]-- trong khi cúi đầu.Trong lúc vỗ đầu tôi với tiếng *bộp-bộp* Keyla-san nói --[Tôi cũng đã từng gặp vài chuyện tương tự khi tôi ở tuổi cậu mà]-- và cười rạng rỡ.

Rồi, tôi nói với Lula là tôi sẽ rời thành phố vào ngày kia, --[em sẽ không nhớ anh đâu]-- em ấy nói vậy với vẻ cô đơn.

Tôi được bảo rằng ngày mai họ sẽ làm một bữa ăn ra trò cho tôi.--[Cảm ơn rất nhiều!]-- tôi cúi đầu và trở về phòng của tôi nơi mà Meru đang ở.

Như vừa nãy tôi cũng cúi đầu và cảm ơn em ấy, nhưng rồi tôi lại cảm thấy buồn cười.

Chờ đã, tôi có làm gì đâu. . . . thôi kệ.Sau đó tô nối với em ấy là chúng ta sẽ rời thành phố.

Ngày mai tôi sẽ đi chào tạm biệt với những người xung quanh và chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến đi, vì lý do đó tôi bảo Meru đi cùng bởi vì tôi sẽ tống tất cả mọi thứ vào trong Túi Ma thuật Không-Thời của em ấy.

Ngày hôm sau, tôi chào tất cả những người mà tôi quen trong thành phố này.

Chúng tôi mua một lượng lớn thức ăn từ những quầy hàng và cho chúng vào trong Túi Ma thuật Không-Thời.

Em có thể ăn vụng thức ăn nhưng đừng ăn quá nhiều, tôi phải để mắt tới Meru mới được.

Sau đó, tôi dừng lại ở guild mạo hiểm giả để chào tạm biệt.

Emma-san và những nhân viên guild khác --[Người có sức mạnh kinh khủng nhất thì lại. . . . ]-- họ nói vậy đó.

Huh?

Họ chỉ quan tâm tới cái đó thôi sao?

Tôi vào phòng chủ guild để chào Regan.

[Ra vậy, cậu sẽ rời đi à. . . .] (Regan)

[Ừm, cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi] (Wazu)

[Đừng để tâm.

Thay vào đó, cậu mới là người đã giúp đỡ tôi nên hãy nhận lấy món quà chia tay này] (Regan)

Regan ném thứ gì đó khá nhỏ cho tôi.

Tôi đỡ lấy và nhận ra đó là một cái huy hiệu nhỏ.

Như một làn gió thổi vào vạn vật tỏa sáng, cái thiết kế đó khiến tôi có cảm giác như vậy.

[Nó là biểu tượng cho toàn bộ thành viên trong nhóm thời tôi còn du hành.

Đưa nó cho chủ của trụ sở chính của guild mạo hiểm giả ở thủ đô hoàng gia cùng với tên của tôi và cậu sẽ nhận được một số sự hỗ trợ cần thiết.

Có lẽ vậy. . . .] (Regan)

[Chủ trụ sở chính của guild?

Người quen của ông à?] (Wazu)

[Đó là chị gái tôi. . . . nhưng tính cách của bà ta tệ lắm] (Regan)

Regan trưng ra bộ mặt sưng sỉa khi nhớ tới người chị của ông ta.

Vậy sao ông lại cố giới thiệu tôi với một người như vậy. . . ?

[Mà, hãy nhớ quay lại thành phố này trong tương lai đấy] (Regan)

[Ừ, nhưng trước đó. . . .

ông đã kể tình trạng của tôi cho Orlando mà không hề xin phép, vậy nên hãy để tôi đấm ông một phát nhé?] (Wazu) (Rip you Regan😂😂)

[Guhh. . . .] (Regan)

Khi ông ta cố trốn thoát qua cửa sổ, tôi nhanh chóng tóm lấy ông ta và đấm nhẹ một cú.

Với nó tôi có thể rời thành phố mà không hối tiếc.

Tôi quay lại quán trọ và tận hưởng bữa ăn xa hoa như đã hứa ngày hôm qua.

Ngày hôm sau, chúng tôi tập trung tại cổng thành vào sáng sớm.

Meru đang ngủ trên đầu tôi.

Regan và Keyla-san, Lula, Emma-san và chồng cô ấy, cùng hầu hết những người tôi quen ở thành phố này đều có mặt ở đây.

Có cả những đồng nghiệp của Orlando và người thân của anh ấy.

--[Cảm ơn~]-- hay --[Chúc may mắn]-- được mọi người ở đây nói ra.

Họ đang động viên chúng tôi.

Trong cơn mưa động viên này, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình tới thủ đô của Mabondo.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 43: Chúng tôi đã đến ngôi làng nhưng....


👆Click to play music👆

Ây dà, hôm qua bận quá nên quên cmn thời gian.

Đến lúc nhớ ra thì đã muộn rồi nên đành để hôm nay dịch vậy.

Ae thông cảm nhé☺☺=====================Có 2 ngôi làng trên con đường chính nối giữa thành phố Rinikku và Thủ đô Hoàng gia.

Một trong số đó là làng Oishi (làng Ngon😂), mất 5 ngày để đi bộ tới đó từ thành phố Rinikku.

Chúng tôi đã dành khá nhiều thời gian để luyện tập trước lúc tới ngôi làng.

Thi thoảng đối thủ của chúng tôi lại là những con quái vật xuất hiện trên đường, chúng tôi cũng thường xuyên đấu đối kháng với nhau, nói chung là chúng tôi đã làm được nhiều thứ.Tuy nhiên, tôi thì chẳng tiếp thu thêm được gì, hầu như chẳng có thứ được gọi là cải thiện gì cả.

À thì, tôi nghĩ chỉ số VIT của tôi cao tới vậy là bởi tôi đã chịu khá nhiều thương tổn hồi trước, không phải nhờ việc luyện tập mà thành.

Với cảm giác như vậy, chúng tôi chậm rãi đi tới làng Oishi.

Chúng tôi đi mất 7 ngày trong khi thường thì chỉ mất 5 ngày là tới nơi.Hai người chúng tôi tiến vào làng Oishi.

Mặc dù không quá lớn, xung quanh ngôi làng được bao bọc trong một bức tường gạch và có rất nhiều nhà trọ và quán rượu.

Nó hoàn toàn được xây dựng nhằm phục vụ cho những người đi tới thủ đô hoàng gia.

Tuy nhiên chúng tôi lại chẳng thấy ai ở đây cả.

Không có chủ trọ, không có khách hàng, thực sự chẳng có lấy một người.

Orlando và tôi nhìn nhau và cẩn thận quan sát xung quanh trong khi nâng cao cảnh giác.

Orlando rút cây kiếm ra từ eo của anh ấy.

Tôi cũng cảnh báo cho Meru đang cảm thấy bồn chồn trên đầu tôi phòng khi cần thiết.

Chúng tôi đi chậm rãi và tiến tới một khu trống trải kiểu dạng như quảng trường làng nơi mà một đám đông đang tụ tập ở giữa.

Không biết sự rối loạn này do đâu mà có nhỉ. . . . chà, chúng ta sẽ biết ngay thôi.

Orlando tra lại kiếm vào bao và tiếp cận đám đông.

[Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?] (Orlando) [. . . . !!!]

Mọi người xôn xao hết cả lên khi nghe tiếng của Orlando.

Họ nhìn chằm chằm như thể đang đánh giá chúng tôi, và rồi một người đàn ông bước ra từ đám đông.

[. . . . và hai vị đây là?] [À xin thứ lỗi cho tôi.

Chúng tôi là những người du hành đang trên cuộc hành trình đi từ thành phố Rinikku tới thủ đô hoàng gia] (Orlando) [Vậy à. . . . tôi xin lỗi nhưng chúng tôi không tiện để tiếp đón người ngoài ngay bây giờ.

Xin hai vị hãy tiếp tục hành trình của mình!] [Nhưng mà, đó có vẻ là một vấn đề nghiêm trọng, nếu được thì chúng tôi có thể cho mọi người mượn sức mạnh của mình để giải quyết] (Orlando)

Orlando nói với ông ta với nụ cười tươi rói để lấy cảm tình.

Làm bộ mặt đó bất khả thi với tôi rồi.

Người đàn ông quay trở lại đám đông để bàn bạc với bạn bè của ông ta.

Cái liếc nhìn của họ hướng thẳng tới Meru thay vì Orlando (cẩn thận ko lại lên đĩa giờ😂😂).

Tôi cảm thấy hơi khó chịu nên đã gọi Orlando lại.

[Này, tôi cảm thấy có chút khó chịu, sao chúng ta không nhanh chóng rời khỏi nơi này?] (Wazu)

[Cậu nói gì vậy Wazu?

Giúp đỡ mọi người khi họ gặp khó khăn là việc một hiệp sĩ nên làm!!] (Orlando)

Cậu vẫn chưa phải là hiệp sĩ mà, đúng không?

Gì cơ. . . . ?

Cậu tưởng mình đã là hiệp sĩ rồi à?

Haizz. . . . sau khi thở dài tôi cố gắng thuyết phục lại Orlando nhưng trước khi nó diễn ra, người đàn ông đó đã quay lại và nói với Orlando.

[Xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi.

Tôi sẽ nói cho cậu về tình hình hiện tại, vậy nên nếu có thể thì hai người có thể giúp chúng tôi được chứ?]

[Vâng!!

Cứ để đó cho tôi!!] (Orlando)

Kệ mẹ anh ta đi!

Khi tôi hướng mắt về phía đám đông, có vài người nhảy ra và biến đi đâu đó.

[Thực ra thì lũ cướp vừa mới tấn công làng không lâu trước đó, và toàn bộ phụ nữ trong làng đều đã bị bắt cóc]

[Cái gì!?

Quả là một vấn đề nghiêm trọng mà!!] (Orlando)

[Vậy nên hiện tại, tôi nghĩ sẽ thu thập những người trẻ tuổi để đi cứu họ. . . .]

[Tôi hiểu rồi.

Bởi vì tôi khá tự tin vào sức mạnh của mình, hãy để tôi giúp đỡ bằng mọi giá, làm ơn!!] (Orlando) (như trẩu tre ấy😑)

[Đó sẽ là một sự giúp đỡ to lớn]

[Tất nhiên là Wazu cũng sẽ đi cùng nữa, phải không?] (Orlando)

Orlando hỏi để xem tôi có đồng ý không, nhưng tôi giả đò suy nghĩ để khỏi phải trả lời.

Chà. . . .Giờ tôi sẽ trả lời như thể bị làm phiền.

[Không, tôi sẽ ở lại đây] (Wazu)

Nghe thấy câu trả lời của tôi khiến Orlando trưng ra một khuôn mặt như thể [Ể?] còn người đàn ông thì có vẻ mặt bất mãn trong một thoáng.

Tôi nói với cậu ta lý do mà tôi vừa nghĩ ra.

[Có thể lũ cướp sẽ quay lại lần nữa.

Tôi sẽ ở lại đây nên cậu hãy đi tới nơi đó.

Sẽ ổn mà, chỉ là chuyện đơn giản với cậu hiện tại mà thôi] (Wazu)

[Tôi hiểu rồi. . . . chắc chắn vậy sẽ nguy hiểm, đúng là ý tưởng tốt khi chia nhỏ sức chiến đấu của chúng ta ra.

Được rồi, tôi để nơi này lại cho cậu!!

Hãy đi ngay thôi nào!!] (Orlando)

[Ể. . . . !?]

Khi Orlando nói với tôi là --[Tôi đi đây]-- anh ta chọn một vài người và rời khỏi ngôi làng.

Hãy làm hết sức nhé bởi vì đây cũng là một phần của việc tập luyện đấy.

Trong khi nhìn theo hướng mà Orlando đi, người đàn ông khi nãy nói với tôi.

[Ể?

Cậu không đi à?]

[Hửm?

Tôi không muốn đi, bởi vì lũ cướp cũng có ở đây nữa] (Wazu) (Xời, IQ cao để làm gì😂)

Tôi cười ngạo nghễ với ông ta.

[Không, lũ cướp ở---]

[Trước hết, dù sự thật đúng là phụ nữ và trẻ em đều bị bắt cóc, không thể nào có chuyện không sót người nào cả.

Hơn nữa, tôi không hề thấy thanh niên hay người già nào ở đây] (Wazu)

[Tiếp đó, ngôi làng này đáng lẽ ra phải có rất nhiều người nhưng số lượng người ở đây là quá ít dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa.

Mặc dù đây là làng Trọ nhưng nơi đây lại chẳng có khách hàng nào cả.

Có lẽ, ngươi đã giam họ ở nơi nơi nào đó trong làng, phải không?] (Wazu)

[Và suy đoán cuối cùng của ta là, có một số đồng bọn của các ngươi đang đi tới đó phải không?

Mấy tên vừa nãy mà rời khỏi đám đông là để sớm báo tin cho lũ khác nhằm sắp xếp để đánh lén.

Nói cách khác, thế tấn công gọng kìm, phải không?] (Wazu)

Không thốt ra lời nào, gã đó tặc lưỡi và rồi ra hiệu cho đồng bọn bằng tay.

Sau đó một nhóm người từ đâu xuất hiện, bao vây xung quanh tôi theo kiểu vòng tròn.

Có gấp đôi người so với lúc trước.

[Hểể!!

Ngươi khá là thông minh dù cho có vẻ ngoài như vậy đấy, nhưng có những thứ trên thế giới này tốt hơn là không nên nói ra.

Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được bọn ta nếu số lượng người ở đây giảm đi ư?

Thật nực cười!!]

Hắn ta nói vậy với cái nhìn đắc thắng và nhận lấy thanh kiếm từ tên đằng sau.

Trong lúc đó tôi khởi động nhẹ.

[. . . . ?

Mày đang làm cái cl gì vậy?]

[Ể!

Làm nóng người thôi!] (Wazu)

Để đánh bay mày đi đó.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 44:Nổi tiếng thì sao chứ, không biết là không biết


Tên đó tiếp tục gào lên trong khi lờ đi việc làm gây chú ý của tôi.

Ể?

Bao giờ mới bắt đầu vậy?

Nhanh lên mà tấn công tôi nè.[Có vẻ như ngươi không biết ta là ai nhỉ][Ô, hắn không biết đến Đại ca ư?

Chắc hẳn hắn ở nhà quê mới lên rồi!!][Gyhahahaha!!][?] (Wazu)Không, thực sự tôi không biết hắn là ai và cũng không quan tâm mấy cái thứ vớ vẩn đó làm gì. [Nghe ta nói đây này thằng mù thông tin!!

Ta là em út của Digondo-thủ lĩnh của bọn ta và là kẻ cướp vĩ đại nhất, Gondo] (Gondo) (dmm thằng loz, t cần mày nói tên ra ak??

Giờ lại phải tốn time thêm tên vào câu thoại của mày😠main đâu phang nó sớm sớm tí cho đỡ tốn time)[. . . . .] (Wazu)Tôi nghiêng đầu.

Tốn vài giây suy nghĩ nhưng tôi vẫn không biết là ai, tôi chưa bao giờ nghe tới cái tên này.

Mấy tên cướp khác bắt đầu thêm mắm dặm muối vào với tông giọng lớn.[Không, không thể nào hắn ta chưa từng nghe đến được!!] [Người mà bọn ta đang đến là em trai của Digondo đó!!][Làm đủ các thể loại như hiếp dâm, giết người, trộm cắp, và những tội ác khác đó!!][Thậm chí còn có tiền thưởng cho những người lấy được đầu anh ta đấy!!][100 đồng vàng không hơn không kém!!] [Ngay cả mạo hiểm giả rank B cũng không phải đối thủ của anh ấy!!][Và Gondo-sama ta đây là em trai của anh ấy!!] (Gondo)[Heee~] (Wazu)[ [ [ [Cái biểu cảm hời hợt gì thế kia!!!] ] ] ]Hở?

Điều đó đáng để bất ngờ tới vậy sao?

Chỉ là mạo hiểm giả rank B thôi mà, phải không?

Dăm ba cái thằng rank B anh cân cả bọn nhé.

Nhưng 100 đồng vàng tiền thưởng à. . . . không biết Orlando có biết hắn không nhỉ?

Chờ một xíu.

Nếu thằng em đang ở đây, vậy thì có lẽ nào Orlando đang đến chỗ của thằng anh ư. . . . liệu anh ta có ổn không nhỉ?

Tôi nghĩ nếu đấu solo thì không vấn đề gì, nhưng nếu có quá nhiều đối thủ, hoặc là bọn chúng lấy một dân làng ra làm con tin thì. . . .Được rồi, tôi sẽ giải quyết nhanh cái đám này và đi cứu dân làng vậy. (Chuẩn ý rồi đó😁)[Đủ rồi. . . .

Chúng mày bao vây hắn!!

Nhưng hãy cẩn thận khi đối phó với con rồng con trên đầu hắn bởi vì nó có thể bán được với giá cao sau này đó!!] (Gondo)[ [ [ Ouu!!!! ] ] ]Toàn bộ lũ cướp đang lao lên cùng một lúc.

Kiếm, dao, rìu, .v.v.

Chúng được trang bị với khá nhiều loại vũ khí khác nhau.

Tôi cố gắng không để rơi Meru trên đầu vừa tránh các đòn tấn công của bọn chúng.

Tôi điều chỉnh sức mạnh của tôi sao cho không đủ để giết người và đấm bay tất cả bọn chúng chỉ trong một đòn.[Hò!

Dô!

Ta!] (Wazu)Tôi ném tất cả những tên cướp bị đánh gục vào một chỗ và chồng lên thành ngọn núi.

Ngọn núi ngày càng trở nên lớn hơn trong khi số lượng cướp xung quanh giảm đi.

Nhận thấy tình hình trở nên tồi tệ, lũ cướp còn lại lưỡng lự không muốn lại gần nên tôi lao về phía chúng.Hiện giờ, chỉ còn lại hai người đứng ở nơi này, đó là tôi và em trai của tên gì gì đó.

Trong khi tôi phủi bụi ở vai, thằng em trai bé bỏng cất giọng trong khi run sợ. [M-M-M-Mày là cái quái gì vậy. . . . có thể đánh bại từng này người trong chốc lát. . . .] (Gondo)[Kể cả ngươi có hỏi như vậy thì. . . .

Ah!!

Hiện tại ta chỉ là một mạo hiểm giả rank F mà thôi, ta đoán vậy?] (Wazu)Nghĩ lại thì, tôi đã để thẻ guild ở đâu nhỉ.

Có khá nhiều thứ cần nhớ thành ra tôi lại quên mất.

Khi đến vương quốc, mình cần phải nộp đơn xin nâng rank mới được. [D-Dối trá!!

Với sức mạnh lớn tới vậy, không thể nào ngươi lại chỉ là một mạo hiểm giả rank F cả!!] (Gondo) Không, tao đang nói sự thật đấy.

Có lẽ tôi nên show thẻ guild cho hắn xem nhỉ?

Trong khi nhìn vào thẻ guild của tôi, thằng em trai kia quay lưng lại và chạy đi.[Chờ đã, tao cho mày xem thẻ guild này!!] (Wazu)Tôi phóng thẳng tới trước mặt hắn trong nháy mắt, nhưng hắn tấn công tôi bằng thanh kiếm của hắn trong khi hét toáng lên trước khi tôi có thể cho hắn xem thẻ guild của tôi.[Uwaaa~a~a~a!!!] (Gondo) *choangg*Bởi vì cây kiếm đang hướng đến đầu tôi, tôi cố gắng bắt nó bằng ngón tay để nó không đánh trúng Meru.

Nhưng thay vào đó cây kiếm lại vỡ tan tành.

Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy hơi có lỗi.

Thằng em trai choáng váng khi nhìn vào cây kiếm gãy của hắn.

Tôi cảm thấy không cần phải cho hắn xem thẻ guild của tôi nữa nên tôi đánh gục hắn và ném hắn vào chồng núi toàn cướp.Tôi gặp rắc rối trước cả chồng núi cướp này.

Tôi có thể bỏ mặc chúng nhưng lỡ chúng thức dậy và bỏ chạy thì sao.

Trong lúc suy nghĩ xem nên làm gì, một ý tưởng chợt nảy lên trong đầu tôi.

Nhưng trước tiên, tôi hỏi Meru để tìm xem những dân làng bị nhốt đang ở đâu.

Trong khi Meru bay lòng vòng bên trên ngôi làng, tôi nhẹ nhàng xới đất lên thành những cái hố vừa đủ cho 4-5 người ở bên trong.

Tôi chôn lũ cướp vào trong cái hố và chỉ để đầu bọn chúng ngóc lên (chôn sống cmnr😂).

Tôi làm những cái hố giống y hệt để chôn lũ cướp còn lại.Tôi lặp lại công việc này nhiều lần.

Cuối cùng, tôi chôn tên em trai vào một cái hố dành cho một người.

Ngay khi Meru quay lại, tôi dang rộng hai tay và đứng đợi em ấy.

Nhưng thay vào đó em ấy lại đáp lên mặt tôi, sau khi gặp chút khó khăn để leo lên đến đầu tôi em ấy chỉ ngón tay nhỏ bé về một hướng. [Anh phải đi theo hướng đó à?] (Wazu)[Kyui~] (Meru)Nơi mà Meru đang chỉ là hội trường của ngôi làng.

Có hai tên đứng gác ở đó, tôi chôn chúng theo cùng cách tôi đã làm với lũ cướp.

Có một cái khóa lớn do lũ cướp khóa ở trên cửa nhưng chỉ với chút lực *eii* tôi đập nát cái khóa làm hai.

Có rất nhiều người bên trong khi tôi mở cửa.

Tất cả mọi người đều hướng sự chú ý vào tôi.[Cậu là ai. . . . ?

Người của lũ cướp à. . . . ] Bởi vì khá kì lạ khi tôi bước vào trong hội trường một mình, một người đàn ông lớn tuổi hỏi xem tôi là ai.

Tôi giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại và thả tất cả mọi người.

Họ gửi những lời cảm ơn tới tôi và tôi nhận ra ông lão vừa rồi là trưởng làng này.

Tôi bảo với trưởng làng là bạn tôi vẫn còn đang chiến đấu với lũ cướp ở nơi khác nên tôi sẽ tới nhập bọn với anh ấy.

Tôi nhờ một vài mạo hiểm giả trông coi lũ cướp mà tôi đã chôn bên ngoài.

Tôi bảo với Meru để tìm vị trí của Orlando qua mùi của anh ta.

Tôi phóng đi ngay lập tức theo hướng mà Meru chỉ.

Orlando, mong là cậu vẫn an toàn. . . .
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 45: Chờ đấy!! Orlando!!


Chúng tôi hướng thẳng tới khu rừng gần đây theo mùi của Orlando.

Ngay khi vừa tới gần nơi mà Meru chỉ vào, tôi có thể thấy Orlando đã rút kiếm của mình ra trơ trọi một mình.

Cậu ấy đang bị bao vây xung quanh bởi 10 tên cướp.

Tên to con nhất trong cả đám đang giữ một cô bé trong khi ghì lưỡi cây rìu của hắn vào cổ em ấy.Có vẻ như bọn chúng sử dụng con tin để khóa cử động của Orlando.

Trên vai trái của Orlando có một vết cắt dài xuống lưng của cậu ấy và nó đang rỉ máu.

Có lẽ, cậu ấy đã bị bất ngờ tấn công từ đằng sau bởi một trong những tên cướp đi cùng.

Hiện tại, may mắn là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với cậu ấy.

Orlando nhận ra tôi và hỏi về tình hình hiện tại. [Wazu!!

Cậu đang làm gì ở đây vậy?] (Orlando) [Gì vậy. . . . tôi chỉ tới xem cậu sao rồi thôi mà] (Orlando) [Mày là thằng quái nào?] [A!

Đó là tên bạn của thằng đần kia người mà đã ở lại làng]Một trong số những tên cướp nói với tên Khổng lồ đang giữ con tin như thể là đại ca, và kể cho hắn nghe về tôi.

Tuy nhiên, đừng có gọi bạn tao là thằng đần không là. . . . tao cắt tiết mày đó.[Fuu~ . . . . vậy ra mày là thủ lĩnh của cái hội Anh Em gì đó này phải không?] (Wazu) [Là Anh Em Digondo!!][Thằng khốn, mày không biết Digondo-sama tao đây là đại ca của hội Anh Em Digondo hả?] (Digo)Mấy tên cướp xung quanh bắt đầu huênh hoang lên.[Ồ, tao mới nghe nói trước đó.

Lũ cướp ở làng đã rất cẩn thận kể lại cho tao nghe.

À thì, giờ bọn chúng đang bị chôn dưới đất hết cả rồi] (Wazu)[ [ [ [ . . ? . . ] ] ] ]Lũ cướp nhìn tôi như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặt khác, Orlando cười cay đắng khi tưởng tượng về hoàn cảnh của bọn chúng.

Thực sự rất khó để làm việc đó đấy cậu biết không?

Cái việc chôn bọn chúng ấy.[Tao chẳng hiểu mày đang nói gì cả. . . . mà quên đi, tao sẽ xác nhận chuyện đó sau.

Hai thằng bọn mày đừng hòng di chuyển và đứng yên đấy] (Digo)Tên To con tiếp tục ghì chặt cây rìu của hắn vào cổ cô bé hắn đang giữ.

Cô bé chảy nước mắt nhưng em ấy không hề hét lên hay di chuyển bởi vì sợ hãi.

Tôi gọi Orlando. [Orlando, cậu có thể lo gã to con được không?

Đừng lo, với sức mạnh của cậu thì vậy là đủ.

Hãy nghĩ đây là một buổi tập luyện được chứ] (Wazu)[. . . .

Được thôi!!] (Orlando) [Tên khốn, nếu mày dám di chuyển dù chỉ một chút thì----] (Digo)Tôi biến mất khỏi nơi tôi đứng ngay khi Orlando gật đầu.[Tao không chắc con bé này sẽ toàn mạng đâu. . . . nó sẽ. . . .] (Digo)Tên đó nhìn xuống tay mình đang ôm không khí.

Sau đó hắn nhìn tôi đang ôm cô bé với biểu cảm kinh ngạc. [Cái. . . . thế đéo nào. . . . cái thể loại kĩ năng gì đây. . . ?] (Digo)Tôi chỉ di chuyển nghiêm túc có một chút thôi mà.

Cô bé không hiểu tình hình ngây người ra.

Tôi đỡ cô bé dậy và xoa lưng để em ấy lấy lại bình tĩnh. [Giờ thì ổn rồi.

Hãy ở yên đây một lúc nhé] (Wazu)Orlando cũng trưng ra một cái nhìn nhẹ nhõm khi thấy cô bé trong tay tôi.

Anh ta nói với giọng nhẹ nhàng trong lúc đối mặt với cô bé để làm em ấy bình tĩnh lại.

Và rồi hai má em ấy trở nên đỏ ửng.

Tôi mới là người cứu em mà. . . . haizz. . . . tôi chưa bao giờ nổi tiếng với phụ nữ, tôi nghĩ vậy.[Bọn mày, bao vây và giết chúng nó cho tao!!] (Digo) (Well, this will the biggest mistake in your life 😕)Lũ cướp bao vây lấy chúng tôi theo lời của tên To con.

Tôi gọi Orlando trong khi nhìn bọn chúng.[Làm như tôi đã nói lúc trước, cậu lo tên to con và để lũ cướp còn lại tôi xử lý] (Wazu)[Ok!!] (Orlando) Orlando phi nhanh tới chỗ tên Thủ lĩnh sau khi trả lời ngắn gọn.

Lũ cướp còn lại cũng phi lên, cố gắng chặn đường của cậu ấy nhưng tên Thủ lĩnh vung cây rìu của hắn để dừng chuyển động của Orlando, cây rìu và thanh kiếm va chạm nhau.[Tên này để tao!!

Chúng mày giết thằng đằng kia mau!!] (Digo)Theo lệnh của hắn, toàn bộ lũ cướp còn lại cùng lao vào tấn công tôi.

Tôi đá bay chúng trong khi chặn các đòn tấn công để cô bé không bị thương.

Ý tôi là, tôi vẫn đang giữ cô bé nên nên cả hai tay tôi đều đang bận rộn.

Giống như bọn cướp trong làng tôi cũng tạo thêm một núi cướp khác ở đây.

Sau một lúc, toàn bộ lũ cướp chồng chất lên nhau như núi.

Tên To con ngạc nhiên khi thấy kết quả. [Không thể nào!!!] (Digo)[O~ii, mày có chắc là còn thừa thời gian để lo chuyện đó không?] (Orlando) Không bỏ lỡ cơ hội, cây kiếm của Orlando chém vào bụng của hắn và tạo ra một vết cắt nông.[Thằng chó, tao sẽ giết mày!!!] (Digo)Tên Thủ lĩnh vung cây rìu của hắn, tuy nhiên Orlando phản đòn bằng kiếm của mình một cách từ tốn.

Dù vậy, thi thoảng Orlando vẫn ở trong thế nguy hiểm.

Có vẻ như năng lực của bọn họ gần ngang ngửa nhau.

Vậy nhưng, tôi cảm thấy có vẻ như Orlando nhỉnh hơn một chút.

Tên To con không thể kiểm soát trận đấu theo ý mình bắt đầu có biểu hiện tức tối trong những đòn đánh.

Không bỏ lỡ cơ hội, Orlando đánh vào cơ thể hắn trong khi né cây rìu đang phóng tới, tên To con mất thế đứng và Orlando tung ra thêm một đòn chém nữa.

Hắn ta đứng dậy để lấy lại thăng bằng trong khi ném một nắm đất mà hắn vừa quơ được vào Orlando.

Dù cho tầm nhìn bị mất đi, Orlando vẫn thành công trong việc đâm xuyên qua ngực hắn ta bằng thanh kiếm của mình. [Aaaa~. . . .] (Digo)

Khi Orlando rút kiếm ra khỏi ngực tên kia, hắn đổ sụp như thể mất hết sức lực.

Lờ đi chỗ máu bám trên thanh kiếm, Orlando gạt mồ hôi trên mặt trong khi nở nụ cười chiến thắng. [Giờ cậu đã bản thân mạnh mẽ hơn chưa?] (Wazu)[Ừ. . . . fwuuh. . . . dù trước đó còn hơi lưỡng lự, bởi vì tôi còn không thể khiến cậu phải nghiêm túc đánh với tôi] (Orlando) (nghiêm túc là bay hành tinh luôn đấy, chú tính giết hàng đống người chắc😐)Với nụ cười gượng tôi giao cô gái cho Orlando.

Tôi để anh ta cứu những người bị bắt còn lại.

Vì có khả năng còn vài tên bảo vệ nơi ấy, tôi cảnh báo cậu ta phải cẩn thận và nhìn cậu ấy đi khỏi.

Tôi nâng tên Thủ lĩnh đã chết lên bằng 1 tay và ném vào cùng với lũ cướp khác.

Sau khi chất đống bọn chúng xong tôi chậm rãi đi về phía ngôi làng.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 46: Nhẫn và kiếm


Khi tôi về tới ngôi làng, trưởng làng cùng một số mạo hiểm giả đang đứng đợi ở cổng vào.

Tôi bảo họ rằng Orlando hiện đang giải cứu nốt những người còn lại và giao việc giải quyết xác của gã To con cho họ.

Có vẻ như trưởng làng đã cho ngựa đi gửi thư xin viện trợ tới thành phố Rinikku trước đó.

Tôi mang những tên cướp vẫn còn sống ra chỗ đồng bọn của chúng ở quảng trường làng.Tiếng mừng rỡ vang lên từ cổng làng.

Có vẻ như Orlando đã quay lại cùng với những người đã bị bắt đi.

Tôi chôn lũ cướp tôi đã mang theo cách tương tự lúc trước và đi thẳng tới cổng làng để gặp Orlando và Meru.Orlando được mọi người trong làng hoan nghênh và vây quanh, những lời tán dương vang lên khắp nơi.

Cậu ta nhận được sự chào đón nồng nhiệt trong khi một vài cô gái ôm lấy tay cậu.

Tôi nhìn khung cảnh ấy từ bên ngoài vòng vây của mọi người.

Umm. . . .

Tôi cũng đã rất cố gắng rồi mà!! (Buồn của chú😅)Meru vỗ đầu tôi với tiếng *peshi-peshi* ngay khi em ấy hiểu được điều tôi nghĩ.

Uu, chỉ có mỗi Meru là hiểu được tôi mà thôi!!

Đây chính là sự khác biệt do khuôn mặt của chúng tôi!!

Orlando nhận thấy tôi đang được an ủi bởi Meru vẫy tay gọi tôi lại.

Đám đông cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của tôi và tiến tới gửi cảm ơn trong khi vỗ lưng tôi *bộp-bộp*.Tôi bị vây quanh bởi đàn ông. . . .

Còn Orlando được cây quanh bởi phụ nữ. . . .

CHÓA CHẾT!!!!!!!

Mặc dù rõ ràng là tôi mạnh hơn cậu ta!!!!!!!!!! (Tình nghĩa ae có chắc bền lâu😂😂😂)

Sau đó, Orlando và tôi được mời tới dự bữa tiệc mừng tổ chức ở hội trường.

Một vài người khăng khăng mời tôi uống vài li rượu nhưng tôi lịch sự từ chối.

Tôi đã hứa là sẽ không bao giờ uống rượu nữa rồi.Có một cuộc thảo luận về chỗ kho báu mà bọn cướp đã tích lũy được nên tôi hỏi Orlando.

Dường như chúng tôi có quyền sở hữu bởi vì là những người đã đánh bại lũ cướp vậy nên cậu ta đã hỏi lại tôi rằng nên làm gì với chỗ kho báu.

Không chỉ có kho báu, cũng có những tên cướp được treo thưởng cho cái đầu của bọn chúng và dường như có giá rất đáng kể.

Orlando và tôi đi tới một căn phòng nhỏ nơi chứa kho báu để xác nhận.

Bên trong căn phòng, chúng tôi lấy ra và cho những món đồ vào trong túi để xác nhận.

Có khá nhiều loại đồ như kiếm, dao, thương, rìu,.v.v.

Vài món đã bị gỉ nhưng cũng có những viên đá quý tuyệt đẹp nằm bên trong túi.

Ngoài đá quý ra còn có rất nhiều đồng bạc, vàng, và một vài vật dụng ma thuật mà tôi không biết chức năng của chúng.

Chúng tôi từ tốn kiểm tra đống đồ ấy từng cái một.

Sau một lúc tôi nhặt lên một chiếc nhẫn thu hút sự chú ý của tôi.

[Cái nhẫn này là gì vậy?] (Wazu)

[Aah. . . .] (Orlando)

Tôi nhìn vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

Mặc dù có hình dáng chẳng khác gì nhẫn thường, nhưng có một nửa viên đá quý màu xanh lục được đính một cách đẹp đẽ lên phần trên chiếc nhẫn.

Tôi tò mò không biết lí do gì mà viên đá quý gắn trên đó chỉ có một nửa. . . .

[Cái đó. . . . có lẽ nào là "Song Tử Nhẫn"?] (Orlando)

[Song Tử Nhẫn?] (Wazu)

[Ừ, tôi đã từng thấy một cái rất lâu trước đây.

Mặc dù tôi nghe nói nó là một vật phẩm có khiếm khuyết.

Nó cũng có một nửa viên đá được đính lên giống vậy nên không nghi ngờ gì nữa. . . .] (Orlando)

[Chiếc nhẫn này có tác dụng gì?] (Wazu)

Theo như lời giải thích của Orlando thì chiếc nhẫn này được làm theo đôi.

Có vẻ như tác dụng là chúng ta có thể gửi và nhận tin nhắn thông qua cặp nhẫn được kết nối với nhau. (Ấy lại flag nè😀)Tuy nhiên lí do nó được coi là một vật phẩm có khiếm khuyết là bởi lượng ma lực cần thiết sẽ thay đổi tùy theo khoảng cách.

Nói tóm lại là lượng ma lực tiêu thụ quá lớn khiến cho những pháp sư bình thường không thể sử dụng chúng để gửi tin nhắn đi những nơi xa.

Yup, nó đúng là có khuyết điểm thật.

Nhưng trông nó khá thú vị đó.

[Được rồi, tôi quyết định rồi!!

Tôi chỉ cần cái nhẫn này.

Tôi chẳng cần thứ gì khác nên cậu có thể hốt hết phần còn lại, Orlando] (Wazu)

Dù cho có lấy vũ khí thì tôi cũng chẳng biết cách dùng.

[Ể?

Chỉ thế thôi sao?] (Orlando)

[Ừ, tôi chẳng có vấn đề gì về tiền bạc.

Tôi cũng chẳng cần vũ khí, chỉ cần đấm hay đá đối thủ là đủ rồi] (Wazu)

[Chờ chút.

Vừa rồi tôi đã nói đây là một vật phẩm có khiếm khuyết rồi mà, với lại nó cũng chỉ có một. . . .] (Orlando)

[Điều đó càng cho tôi thêm lí do.

Nói cách khác, có người nào đó ngoài kia đang giữ chiếc nhẫn còn lại, phải không?

Nếu tôi giữ nó, có lẽ sẽ có tin nhắn được gửi tới sau này.

Và nếu chuyện đó xảy ra, tôi có thể trả lại chiếc nhẫn này cho chủ nhân đích thực của nó.

Đây có thể là vật lưu niệm của ai đó. . . .] (Wazu) (trí óc cả đấy, sau này sẽ hiểu😂😂😂)

[Ra là vậy. . . .] (Orlando)

Orlando gật đầu đồng tình với câu chuyện của tôi.

Cậu ta trầm tư suy nghĩ gì đó trong khi nhìn vào chỗ kho báu trước mặt.

Sao thế?

Tất cả đều là của cậu mà.

[Được rồi, tôi sẽ lấy thanh kiếm này và một vài đồng vàng] (Orlando)

Nói rồi, Orlando lấy thanh kiếm được trang trí với hình độ cánh và vài đồng vàng.

[. . . .

Ể?

Vậy ổn không?] (Wazu)

[Ừ, tôi sẽ đưa chỗ còn lại cho dân làng.

Họ là những người chịu tổn hại trong chuyện này] (Orlando)

Ugh!!

Tôi chưa từng nghĩ về việc đó.

Liệu đây chính là sự khác biệt giữa chúng tôi?

Liệu đây có phải là quan niệm của một người đàn ông luôn hướng tới việc trở thành hiệp sĩ?

Chói quá đấy, Orlando. (Đảng soi sáng😂😂😂)

Sau khi nói với trưởng làng là chúng tôi sẽ phân phát chỗ kho báu còn lại cho mọi người, bữa tiệc trở nên sôi nổi hơn.

Chúng tôi ở lại qua đêm ở đây và vào ngày hôm sau, trong khi nhận được những lời cảm ơn bởi mọi người chúng tôi rời khỏi ngôi làng.

------------------------------------------------------------Trong tương lai, những người phạm tội ở ngôi làng này sẽ bị chôn sống ở giữa ngôi làng trong khi chỉ có đầu được ngóc lên trên.

Bên cạnh bọn họ, một tấm biển ghi rõ thể loại phạm tội sẽ được dựng.

Phương pháp trừng phạt này được đề ra nhằm làm bẽ mặt kẻ phạm tội.

Sau này trưởng làng có nói --[Khi tôi thấy lần đầu tiên, tôi đã nghĩ "chính là nó!!!"]-- Tuy nhiên, có vẻ như không ai có thể nhớ được người đầu tiên làm việc này là ai. (Sad😂)
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 47: Giọng nói từ chiếc nhẫn


Orlando và tôi thong thả bước đi theo con đường chính dẫn thẳng tới ngôi làng tiếp theo.

Có vẻ như sẽ mất 5 ngày nữa để chúng tôi đến được ngôi làng, chúng tôi vẫn tiến bộ đều đều trong khi tập luyện.

Thi thoảng Orlando luyện kiếm để làm quen với thanh kiếm mới của cậu ấy.Rõ ràng lưỡi của thanh kiếm cũ của cậu ấy đã bị sứt mẻ vài chỗ sau trận đánh với tên To con và tuổi thọ của nó đã gần đạt tới giới hạn.

Ai bảo cậu ta cứ lấy kiếm để đỡ cây rìu của tên kia cơ.Tôi nhìn Orlando chém một con goblin xuất hiện trên đường trong khi vuốt ve Meru.

Cậu ấy quay lại trong khi lắc đầu.

[Cậu sao vậy?] (Wazu)

[Không, có lẽ đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi nhưng cơ thể tôi cảm thấy nhẹ hơn khi dùng cây kiếm này] (Orlando)

Nếu chỉ nhìn thì không thể nói được gì, nhưng nếu Orlando cảm thấy vậy nếu dùng cây kiếm này, thì chắc là vậy.

Chúng tôi sẽ ngó lơ chuyện đó nên bọn tôi bắt đầu tiếp tục đi tới ngôi làng kế tiếp.

Chúng tôi chỉ còn cách ngôi làng một ngày đường nữa thôi.

Trong khi đi bộ và trò chuyện với Orlando, một giọng nói lạ lọt vào tai tôi.

[Gi. . . . .

úp. . . . . . tôi. . . . .]

Hmm?

Vừa rồi là gì vậy. . . ?

Tôi kiểm tra xung quanh nhưng không nhìn thấy ai ngoài bọn tôi ở đây.

Orlando nhìn tôi với cái nhìn kì lạ bởi vì hành động đột ngột của tôi.

Meru thì chỉ ngủ mà không có phản ứng gì.

Tôi nghĩ nó chỉ là do mình tưởng tượng ra nên tôi tiếp tục đi, nhưng lần này giọng nói trở nên rõ ràng hơn.

[Có. . . . ai. . . . . nghe thấy. . . . . không. . . .]

Ồ?

Đúng là nghe được mà.

Tôi nhìn xung quanh một lần nữa nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai. . . . .

Là ma chăng?

Nếu vậy tôi không thể đấm hay đá chúng được.

Trong khi nghĩ xem nên làm gì, Orlando chỉ vào tay tôi.

[Có lẽ nào là từ chiếc nhẫn chăng?] (Orlando)

[Oh?] (Wazu)

Ra vậy, tôi đang đeo Song Tử Nhẫn trên ngón trỏ trái hiện giờ.

Và rồi, giọng nói phụ nữ mà tôi nghe được khi nãy lại phát ra từ chiếc nhẫn. (Lại một pha IQ cao nữa của anh Wazu😁😁chọn nhẫn là đúng đắn😂)

[Giúp tôi với. . . . . . . . . . . . . ]

*kaboooooom!!!!!!!*

Khoảnh khắc cô ấy nói vậy, một ngọn lửa bùng nổ nhuốm hồng cả một vùng theo hướng khu rừng trước mặt bọn tôi.

Orlando và tôi nhìn nhau rồi gật đầu.

Chúng tôi phóng thẳng tới khu rừng nơi mà vụ nổ xảy ra trước đó.

Có ba gã đàn ông ở đó.

Hai người trong số đó đang cầm một thanh kiếm và mặc giáp và mũ màu đỏ.

Người còn lại cầm gậy và mặc áo choàng đỏ.

Tôi không thể nhìn rõ mặt mấy người đó bởi vì họ đang đội mũ giáp và mũ trùm đầu.

Có cả một người phụ nữ đối diện ba người họ.

Cô ấy được bao phủ bởi một cái chụp lồng ánh sáng hình bán nguyệt trong suốt trông có vẻ như là lá chắn trong khi nhìn vào ba người kia với biểu cảm trầm trọng.

Mặc dù cô ấy mặc một bộ đồ nữ tu, nhưng tôi có thể thấy được bộ ngực gợi cảm của cô ấy trồi ra từ lớp áo bởi vì thân hình thon thả của cô ấy. (Clgt😑😑chú mầy để ý cái cl gì vậy)Mặc dù đang thể hiện một biểu cảm nghiêm trọng hiện giờ, tôi có thể tưởng tượng được nụ cười dịu dàng của cô ấy có thể xoa dịu trái tim của bất cứ ai.

Tuy nhiên phần bắt mắt nhất chính là đôi mắt đỏ của cô ấy.

Nó cùng màu với mái tóc được thắt bằng dải băng nhỏ đằng sau lưng của cô ấy.

Không hiểu sao, tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Hiện giờ tôi đang đứng ở giữa cô gái và ba tên kia, một mình.

Orlando và Meru đang trốn trong bụi cây nào đó.

Biết làm sao được, bởi vì tôi chạy quá nhanh, tôi chẳng thể dừng kịp lúc.

Meru đã bay khỏi đầu tôi ngay khi em ấy nhận ra rằng tôi sẽ không ngừng chạy.

Con Rồng phản bội này. . . . .Tôi ra hiệu cho Orlando đừng tiến ra đây bằng cử chỉ (anh hùng cứu mỹ nhân nên chỉ có một người😂😂).

Tôi không thể biết tình hình rồi sẽ đi đến đâu vậy nên tôi không muốn có thêm rắc rối không cần thiết.

Bởi vì tôi đứng ngay trước mặt bọn họ mà không nói một lời nào, tên cầm kiếm tấn công tôi mà không do dự.

Tôi nhàn nhã tránh đường kiếm của hắn.

Các đường kiếm của họ kết hợp chặt chẽ với nhau.

Tôi nghĩ họ có cùng một phương thức tấn công, nói là vậy.

Giáp và khiên đều là đồ tốt, họ cũng mặc cùng bộ trang bị, tôi có thể nói rằng họ là thành viên của cùng một nhóm tới từ một nơi nào đó.

Tôi cố gắng không nghĩ về điều đó nhưng. . . . trông họ có vẻ giống Hiệp sĩ, hmm?

Có lẽ nào họ là người tốt còn cô gái bên trong lá chắn là người xấu không? (VL IQ tụt về 0 cmnr😑) Nhưng. . . . họ thật sự nghiêm túc muốn giết tôi. . . . tôi có thể cảm thấy sự khát máu từ những đường kiếm nhằm vào tôi. . . . tôi liếc nhìn qua người phụ nữ, cô ấy đang nhìn tôi với khuôn mặt tái đi như thể đang lo lắng cho tôi.

Vậy mà rõ ai là kẻ xấu ở đây rồi. . . . haizz. . . . chăng còn cách nào khác.

Tôi né những nhát kiếm của họ trong đường tơ kẽ tóc và tranh thủ lúc đó, tôi đập từng người một để họ bất tỉnh.

Tôi tiếp cận tên pháp sư đang ngạc nhiên bởi vì hai người kia bị đánh gục trong chớp mắt.

Tôi cũng khiến tên đó mất ý thức trong một đòn để hắn không có cơ hội sử dụng phép thuật.

Fuu~. . . . bởi vì tôi không có giết bọn họ, vậy nên tôi sẽ không gặp rắc rối gì hiện giờ, phải không?

Nhưng liệu nó có thể trở nên rắc rối sau này không ta?

[Cậu giết họ rồi à?] (Orlando)

[Không, tôi chỉ làm chúng bất tỉnh thôi] (Wazu)

Orlando chui ra từ bụi cây và hỏi tôi.

Meru lại nhảy lên đầu tôi.

Chẳng nhẽ, cậu nghĩ cứ mỗi khi tôi đánh ai là có người chết à? (Ko chết thì cũng hấp hối😂😂) Sao cậu lại nghĩ về tôi như thế. . . .

à thì, nếu tôi lỡ tay thôi. . . . haizz. . . .Người phụ nữ đáng ra đang ở trong lá chắn đã tiến đến chỗ chúng tôi với biểu cảm nhẹ nhõm.

Ngay khi còn cách chúng tôi một đoạn cô ấy hạ thấp đầu.

[Cảm ơn rất nhiều vì đã giúp.

Hiện giờ, tôi không có bất cứ thứ gì để hậu tạ ngoại trừ những lời cảm ơn này]

Khi cô ấy ngẩng đầu lên, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng như tôi đã nghĩ.

[Tôi là đệ nhị công chúa của vương quốc Mabondo, Naminissa Manbondo]

Ặccc, nghe có vẻ rắc rối rồi đây.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 48: Yêu cầu không chính thức là điềm báo rắc rối


Hiện giờ, trước mặt tôi là một người phụ nữ tự gọi mình là đệ nhị công chúa của vương quốc Mabondo.

Hả?

Không, không, không, không thể nào. . . . cô thật sự nghiêm túc chứ?Tôi ném một cái nhìn cười cợt vào chiếc nhẫn trên tay trái.

Người phụ nữ tên Naminissa nhận ra điều đó và thay đổi nụ cười dịu dàng thành một biểu hiện giật mình.

Rồi cô ấy đột nhiên tóm chặt tay trái tôi và nhìn chằm chằm vào nó.Ể?

Cái quái?

Sao vậy?

Tôi k-k-k-không có cảm thấy vui sướng chỉ bởi được một cô gái xinh đẹp nắm lấy tay đâu nhé? [Chiếc nhẫn này. . . .

Anh!!

Sao anh lại có nó?] (Naminissa) Ah, ra là cái nhẫn.

Ừm tất nhiên rồi.

Tôi biết mà.

Không thể nào mà một cô gái xinh đẹp lại đột ngột nắm lấy tay tôi mà không có lý do gì cả. . . . tôi không có khóc đâu đấy. . . . . . . tôi rất rõ rồi mà. . . . hức. . . . [Cái này là. . . . khi chúng tôi bắt giữ lũ cướp, chiếc nhẫn này nằm trong số chiến lợi phẩm mà bọn cướp tích được.

Tôi lấy nó như là một phần thưởng] (Wazu) [Vậy thì, chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn này. . . .] (Naminissa) [Có lẽ đã. . . .] (Wazu)[. . . . chắc vậy rồi] (Naminissa) Umm. . . . tôi đã nói cho cô tình hình rồi, vậy nên cô có thể thả tay tôi ra được không?

Tim tôi đang đập loạn xạ rồi đây này. . . .[Chiếc nhẫn này là của một người tôi đưa cho để thu thập thông tin.

Chiếc còn lại ở đây này, thấy không~] (Naminissa) Cuối cùng thì cô ấy cũng bỏ tay ra.

Cô ấy cho tôi xem chiếc nhẫn giống y hệt với chiếc mà tôi đang đeo trên ngón trỏ.Thật nguy hiểm. . . . tôi cứ ngỡ là tim tôi nó sắp *nổ tung* đến nơi rồi.[Nhưng thật may mắn là tôi đã không bỏ cuộc.

Nhờ có chiếc nhẫn mà tôi mới được cứu.

Thực sự tôi rất biết ơn] (Naminissa) [Không, xin đừng để tâm, Naminissa-sama] (Wazu)[Tôi không phiền nếu anh gọi tôi là Naminissa đâu, cứ nói chuyện với tôi như bình thường là được] (Naminissa) [T-Tôi hiểu rồi] (Wazu)Cô ấy lại nắm lấy tay tôi lần nữa~!!

Xin đừng làm vậy nữa~!!

Bởi vì tim tôi cứ như sắp nổ tung rồi đấy, làm ơn dừng lại đi~!! (Sướng còn chê😁)Lần này cô ấy ngay lập tức thả tay tôi ra.

Khi tôi bắt đầu lấy lại nhịp thở, Naminissa chuyển hướng về phía Orlando. [Tôi cũng đã trao thanh kiếm đó cùng với chiếc nhẫn] (Naminissa) [Vậy à. . . . vậy thần có nên trả nó lại không?] (Orlando) [Không, cậu cứ dùng cũng được.

Bởi vì thanh kiếm được yểm với tinh linh gió, nếu cậu dùng nó, chỉ số AGL của cậu sẽ tăng đấy] (Naminissa) [Thần hiểu rồi, bảo sao thần cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng mỗi khi dùng cây kiếm này] (Orlando) Tốt rồi nhỉ, Orlando.

Cuối cùng cậu cũng hiểu được hiệu ứng của cây kiếm rồi.

Nhưng tôi vừa nhận ra một điều, mặc dù cô ấy bảo tôi bỏ đi "sama" mỗi khi gọi tên, tại sao cô ấy lại không bảo Orlando bỏ "sama" đi.

Ughh, có một sự phân biệt không hề nhẹ ở đây. . . . (ae thấy ông này ngu ko😑)[A, xin lỗi vì sự giới thiệu muộn màng này Naminissa-sama, tên thần là Orlando còn anh chàng kia là Wazu] (Orlando) Orlando giới thiệu tôi mà chưa có sự cho phép.

Trên hết, Naminissa cứ nhắc đi nhắc lại tên tôi nhiều lần. . . . chẳng nhẽ tên tôi khó nhớ đến vậy sao?

Umm, tôi muốn khóc lắm rồi đấy. . . . [Vậy, hai người là mạo hiểm giả à?] (Naminissa) [Anh ấy là mạo hiểm giả còn thần thì không.

Chúng thần đang thẳng tiến tới thủ đô hoàng gia bởi vì thần muốn trở thành một Hiệp sĩ, anh ấy chỉ đồng hành với thần trong chuyến đi như một người bạn thôi] (Orlando) [Tôi hiểu rồi. . . .] (Naminissa) Và rồi cuộc trò chuyện của họ tiếp tục mà không có tôi. . . .

Huh?

Hai người quên tôi rồi sao?

Tôi không còn là người thừa phải không?

Tôi vuốt ve Meru do tôi chẳng có gì để làm.

Naminissa quay sang hướng tôi với một gương mặt nghiêm túc. [Vậy thì, Wazu-sama.

Mặc dù điều này là chưa chính thức, nhưng liệu anh có thể chấp nhận yêu cầu của tôi được không?] (Naminissa) [À thì. . . . là yêu cầu gì vậy?] (Wazu) [Tôi có một người anh trai và chị sinh đôi, tôi hi vọng anh sẽ hợp tác với tôi để giúp hai người họ.

Hiện tại tôi có một thỉnh cầu] (Naminissa) [Chính xác thì cái " thỉnh cầu" mà cô đang nói tới là gì vậy?] (Wazu)[Tôi sẽ nói chi tiết nếu anh chấp nhận yêu cầu của tôi.

Chỉ là tôi muốn bảo toàn để tránh sự can thiệp của người ngoài càng nhiều càng tốt] (Naminissa)

Chà. . . . nghe có mùi tranh chấp ở đây. . . . nên làm gì giờ nhỉ. . . . sẽ thật tốt nếu tôi có thể giải quyết chuyện đó bằng vũ lực, tôi không hiểu mấy thứ chính trị lắm. . . . thực ra điều mà cô ấy cần bây giờ là một lực lượng mạnh nhưng tại sao cô ấy lại nhờ một Mạo hiểm giả giúp đỡ. . . . với lại. . . .Tôi liếc nhìn qua Orlando và trả lời Naminissa.

[Tôi có một điều kiện.

Như Orlando đã nói lúc trước, cậu ta mơ ước được trở thành Hiệp sĩ.

Bởi vì cậu ấy không thể nào đùng một cái trở thành một Hiệp sĩ được, liệu cô có thể cho cậu ấy ít nhất một cơ hội được hành động như hiệp sĩ của cô được không?] (Wazu) [Này, Wazu!] (Orlando) [Tôi không phiền đâu.

Thực ra thì tôi đã nghĩ là sẽ trao cho cậu ta điều đó sau này như là một phần thưởng cho sự hợp tác] (Naminissa) [Naminissa-sama. . . . cảm ơn người rất nhiều.

Kẻ hèn này sẽ phụng sự người hết sức mình] (Orlando)

[Cảm ơn cậu Orlando-sama] (Naminissa)

Tôi hiểu rồi.

Sẽ có phần thưởng bởi vì đây là một yêu cầu cho một Mạo hiểm giả, và cô ấy đang tính sẽ cho Orlando trở thành hiệp sĩ vì sự hợp tác của anh ta.

Tôi mừng vì tôi có thể giúp được Orlando. . . .

[Tốt rồi, tôi cũng chẳng có điều kiện đặc biệt gì dành cho bản thân.

Được thôi, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu] (Wazu)

Nghe thấy câu trả lời của tôi, Naminissa làm một vẻ mặt mừng rỡ.

[Vậy thì, phần thưởng cho Orlando-sama là cơ hội trở thành hiệp sĩ, còn của Wazu-sama sẽ là "tôi" vậy là xong] (Naminissa) (thính kìa😂😂😂)

[Đã rõ thưa Naminissa-sama. . . .] (Orlando)

[ . . . . . . ] (Wazu)

Ể?

Có gì đó hơi lạ trong lời nói của cô ấy vừa rồi, phải không?

Không, tôi chắc chắn cô ấy đã nói phần thưởng của tôi là "cô ấy"!!

Hả?

Vậy mà bình thường á?

Sao Orlando không nói gì vậy?

Eh. . . . ?

Lẽ nào, tôi đã nghe nhầm chăng?Đúng vậy.

Nghĩ theo cách thông thường, không đời nào cô ấy đề nghị mình là phần thưởng cả.

Tôi hiểu rồi, tất nhiên là vậy (thanh niên trốn tránh hiện thực hay thật😂).

Tuy vậy, phần thưởng của tôi là gì nhỉ?

Chà, nếu Orlando có thể trở thành một hiệp sĩ, như một người bạn thì tôi không phiền nếu giúp không công đâu.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 49: Tình trạng hiện tại của gia đình hoàng gia Mabondo


Chúng tôi quyết định giúp Naminissa, nhưng trước khi chúng tôi nghe toàn bộ câu chuyện, chúng tôi sẽ đi tới một nơi khác.

Đi theo chỉ dẫn của Naminissa, chúng tôi tới một nơi khá gồ ghề gần với làng Maima.

Chúng tôi bỏ lại mấy người trông giống với hiệp sĩ đang bất tỉnh bên vệ đường.

Trên đường đi, tôi đi đằng trước để dẫn đường.

Do cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm tôi từ phía sau, tôi quay người lại và chỉ thấy Naminissa đang trò chuyện sôi nổi với Orlando nhưng không ai nhìn vào tôi.

Huh?

Tôi tiếp tục tiến lên nhưng lại một lần nữa tôi cảm thấy cái nhìn chằm chằm đó. . . .Booo!!Tôi vẫn chẳng thấy ai nhìn tôi ngay cả khi tôi đột ngột quay lại.

Nó khá là xấu hổ bởi vì hai người kia nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.Sau đó, tôi ngó lơ ánh nhìn chằm chằm mà tôi cảm thấy sau lưng bà tiếp tục tiến thẳng tới nơi gồ ghề trong khi dẫn đường.

Thật là. . . . có ý gì không khi mà cứ phải đi trước nhỉ? (Chú mạnh thì dẫn đầu, thế thôi, ez game😁)Chúng tôi tới khu vực gồ ghề đó và ngồi xuống ở một nơi thích hợp để nghe chi tiết câu chuyện từ Naminissa.

Meru đang bay lòng vòng xung quanh để đuổi theo một chú bướm nhỏ.

Thật là dễ thương quá đi. . . .

Chết, tôi phải tập trung nghe kĩ câu chuyện của cô ấy. . . .-

-

-

-

-

-

-Vương quốc Mabondo thời kì trước được gọi là vương quốc "Bondo", có hai gia đình hoàng gia trong đất nước này.

Người đầu tiên đứng lên làm vua tên là "Gnarbondo".

Người em trai út của ông tên là "Mabondo", đã trở thành nhà vua kế vị ông ấy.

Con cháu của hai gia đình hoàng gia này cứ luân phiên nhau trở thành vị vua tiếp theo.

Ngoài ra, gia đình hoàng gia còn luôn được hỗ trợ bởi dòng họ Công tước "Flebondo" người mà là họ hàng máu mủ của vị vua đầu tiên.

Nhờ hai gia đình hoàng gia này và dòng họ Công tước Flebondo, đất nước này đã trở nên cực kì thịnh vượng.

Tuy nhiên, giờ chỉ còn có một gia đình hoàng gia trong Vương quốc này mà thôi.

Vị vua đương nhiệm "Deo Gnarbondo" đã mất do bạo bệnh mà không có con cháu nối dõi. (Vua cũng FA kìa😂😂)Vị vua hiện tại là "Givirio Mabondo", được biết đến là một nhà vua được yêu quý bởi người dân.

Hoàng hậu là Mirellina, nghe đồn là bà vẫn còn rất hấp dẫn mặc dù đã có tuổi. (Ko có tag Milf đâu nhé😁)Thật ganh tị mà. . . . (1 thanh niên thả thính xong éo giật cần cho hay😂)Cặp đôi này có ba người con.

Con trai cả tên là "Navirio Mabondo", xuất sắc trong các công việc trong nước, ngoại giao, chiến lược, .v.v.

Anh ta được coi là "Thiên Tài Độc Nhất", người nổi tiếng với kỳ tài chiến thuật quân sự.Cô con gái cả tên là "Narellina Mabondo".

Bởi vì khả năng chiến đấu vượt trội của cô, họ nói rằng cô có thể tạo nên một cơn mưa máu trên chiến trường.

Cô được biết đến như là "Huyết Vũ Chiến Công Chúa".Và người con gái thứ hai, chính là Naminissa Mabondo.

Không chỉ về phép thuật rào chắn, cô còn xuất sắc trong mọi loại nghệ thuật phòng thủ.

Cô được biết đến như là "Thánh Thương Công Chúa". (Thương ở đây là trị thương chứ ko phải vũ khí đâu nhá)Đây là một phần thông tin liên quan đến yêu cầu của Naminissa.

Tuy nhiên, vấn đề bắt đầu từ đây, là đoạn mà cô ấy cần sự trợ giúp của chúng tôi.

Hiện tại nhà vua và hoàng hậu đang trong một giấc ngủ sâu bởi vì một căn bệnh lạ, và dường như là không có dấu hiệu gì họ sẽ sớm tỉnh lại cả.

Rồi thì, người anh Navirio và người chị Narellina trở nên thù địch với nhau mà không rõ lí do.

Hiện giờ, có vẻ như họ đang chuẩn bị cho một cuộc chiến để giết hại lẫn nhau.

Thực sự thì trước đó mối quan hệ của họ rất tốt.

Naminissa nghĩ do một điều kỳ lạ gì đó xảy ra dẫn đến họ đột nhiên trở nên ghét nhau nên cô đã mở một cuộc điều tra độc lập với ba người hầu và người cộng tác của cô.Một trong số những người theo cô là chủ sở hữu của thanh kiếm và chiếc nhẫn này.

Trong lúc tìm kiếm cái người mà đột nhiên bị mất liên lạc này, một vài nhóm người lạ đã tấn công hai người hầu còn lại của cô và bắt họ đi.

Cô ấy nhờ người cộng sự đi tìm vị trí hiện tại của hai người hầu bị bắt.

Cuối cùng cô ấy đã tìm ra nơi đó và tấn công vào nhưng đã bị thua.

Dường như cô ấy gặp được bọn tôi trong khi chạy thoát khỏi bọn chúng. [Nói cách khác, cô muốn bọn tôi dừng cuộc chiến của hai người họ lại và tìm ra nguyên nhân vụ việc, đông thời giải quyết luôn nó?] (Wazu) [Vâng. . . .] (Naminissa)

Naminissa nói với tôi tình hình hiện tại bằng một cái nhìn cay đắng.

[Hmm. . . . gì nhỉ. . . .đúng rồi, sao cô không nhờ sự trợ giúp từ gia tộc Flebondo, họ đã hỗ trợ gia đình hoàng gia từ rất lâu trước đó rồi, phải không?] (Wazu) [Đương nhiên là. . . . nhà Flebondo đã hỗ trợ gia đình hoàng gia từ rất lâu rồi.

Và gia trưởng Zizu Flebondo-sama của họ, chính là thủ tướng hiện tại.

Không phải tôi không tin tưởng ông ta. . . . thực ra thì con trai của Zizu-sama, Denoga Flebondo-sama là hôn phu của tôi, nhưng tôi thấy có gì đó đáng nghi. . . .] (Naminissa) (đập mọe thằng hôn phu ml luôn đi main ơi😂😂)

Opss, tự nhiên lại xuất hiện một hôn phu.

Vậy thì tôi đoán là tôi đã nghe nhầm lời cô ấy bảo là lấy bản thân làm phần thưởng rồi. . . . không hiểu sao. . . . tôi có chút thất vọng khi nghe thấy điều đó.

[N-Nhưng, nó vẫn là một cuộc hôn nhân không chính thức!!

Hôn ước này được đề xuất và ép buộc từ đơn phương thủ tướng!

Nếu tôi nói với cha tôi, nó có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào!

Đây là sự thực, thật đó!

Hơn nữa, tôi cũng không muốn kết hôn với một người như vậy!!] (Naminissa) (à chuyển mục tiêu sang thằng ml thủ tướng nhá😂😂)

[À, vâng. . . ] (Wazu)

Naminissa dí sát tôi với một biểu cảm nghiêm túc trong khi giải thích về cuộc hôn nhân của cô ấy.Tôi hiểu rồi~!!

Hiểu rồi mà~!!

Gần quá đấy~!!

Mặt cô gần quá rồi đấy~!!

Tim tôi không chịu nỗi nữa đâu~!!

Thực sự, tôi rất ngạc nhiên khi cô ấy đột ngột tiến gần tới, làm tôi suýt chút nữa nhảy ra sau.

[Vậy thì, Naminissa-sama.

Giờ chúng ta nên hành động thế nào] (Orlando)

Orlando vẫn tỏ ra bình thản.

Oi, sao cậu có thể bình thản tới vậy trong tình huống này.

Naminissa nhanh chóng tạo khoảng cách với tôi.

Cô ấy ho nhẹ "kohon" và tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra trong khi trả lời câu hỏi của Orlando.

[Trước hết chúng ta nên đi tới làng Maima] (Naminissa)

[Chúng ta không tới vương quốc luôn sao?] (Wazu)

[Vâng, ở làng Maima có một căn cứ của nhóm đã tấn công tôi.

Bởi vì hai người hầu của tôi đang bị giam giữ ở đó nên tôi muốn cứu họ trước.

Nhưng bởi tôi chỉ giỏi về phép thuật phòng ngự, sức tấn công của tôi không tốt chút nào, bởi vậy nên tôi đã thất bại lần trước.

Với sự giúp đỡ của hai người thì. . . .] (Naminissa)

[Thần hiểu rồi, chắc chắn với hai người chúng thần, chỉ với Wazu ở đây thôi thì mọi việc sẽ ổn thôi] (Orlando)

Orlando cười với tôi với khuôn mặt tự mãn.

Naminissa nhìn tôi với gương mặt tràn đầy sự kì vọng.

Oh?

Dựa vào tôi sao?

[Mặc dù anh ấy chỉ là một mạo hiểm giả rank F, nhưng anh ấy đã cứu thành phố Rinikku nhiều lần trước đây và được coi là Anh Hùng ở nơi đó] (Orlando)

[Ôi trời, điều đó thật tuyệt vời] (Naminissa)

[Mặc dù kỹ năng của thần còn nghèo nàn, nhưng thần cũng sẽ giúp sức.

Bọn thần chắc chắn sẽ giúp gia đình của người] (Orlando)

[Cảm ơn cậu rất nhiều.

Cả Wazu-sama nữa, tôi trông cậy vào anh] (Naminissa)

[À~vâng vâng. . . ] (Wazu)

Và rồi chúng tôi lẻn vào làng Maima giữa đêm khuya.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 50: "Nạp điện" nào


Đêm khuya, chúng tôi bí mật đột nhập vào làng Maima để không bị phát hiện.

Nơi mà Naminissa chỉ là một cửa hàng đã ngừng hoạt động ở ngoài rìa ngôi làng.

Có vẻ như không thể bí mật tiếp cận nó bởi vì nơi này được soi sáng bởi ánh trăng và xung quanh cũng quá trống trải.

Hiện tại, chúng tôi đang ẩn mình trong cái bóng của căn nhà gỗ gần nhất với cái cửa hàng kia trong khi đánh giá tình hình. [Có bảo vệ kìa] (Orlando) Như Orlando vừa nói, có một tên đứng canh trước cửa và hai tên nữa đi tuần tra xung quanh.

Toàn bộ đều được trang bị đầy đủ với một thanh kiếm và một cái khiên đỏ.Orlando người mà đang trốn trong cái bóng của căn nhà gỗ hỏi Naminissa sau khi hoàn thành việc kiểm tra tình hình. [Lúc mà Naminissa-sama đến cứu thì, có bao nhiêu tên ở đó?] (Orlando) [Để xem nào. . . . hình như là có mười người, và ba người trong số đó đã bị Wazu-sama tẩn cho một trận] (Naminissa) [Vậy thì còn bảy tên.

Có ba tên đứng canh, vậy nghĩa là bốn tên còn lại đang ở trong đó. . . . tuy nhiên, có khả năng là bọn chúng có tiếp viện, tốt hơn nên suy đoán rằng có nhiều người hơn số đó ở bên trong. . . .] (Orlando) Ê này, sao hai người lại nhìn vào tôi sau khi nói chuyện xong vậy hả?

Đừng cóy nhìn tôi bằng mấy đôi mắt lấp lánh ấy nữa!!

Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi. . . . hai người muốn tôi tiến vào phải không. . . . haizz. . . .[Tôi sẽ đi một mình, nhưng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Vậy nên Orlando, cậu có thể bảo vệ Naminissa được chứ?] (Wazu) (nhắn thằng bạn thân bảo vệ crush😂😂)[Vâng. . . . xin lỗi, tôi khá tự tin khi đấu 1v1, nhưng tôi không chắc lắm nếu có nhiều kẻ địch, vậy nên tôi sợ sẽ làm gánh nặng cho anh] (Orlando) [Đừng lo, cậu vẫn có thể trở nên mạnh hơn vậy nên cứ để tôi lo chuyện này, vậy thôi tôi đi đây!!] (Wazu) Bằng giọng lí nhí Naminissa nói --[Cẩn thận nhé. . . . ]-- trong khi làm một cử chỉ như cầu nguyện.

Cô đang cầu nguyện ai vậy?

Nữ thần-sama?

Nữ thần Đất-sama? . . . . .

Dừng lại giùm tôi cái.

Tôi e là họ sẽ xuất hiện thật đấy. . . .Tôi bước ra khỏi cái bóng của căn nhà và chậm rãi bước tới cửa hàng.

Sao em không ngồi đợi ở đâu đó, Meru?

Khi tôi hỏi vậy, em ấy bám chặt lấy đầu tôi.

Em lo lắng cho anh à?

Thật là một cô bé ngoan~~~~!!Tôi tiến tới cửa hàng cũ trong khi vuốt ve Meru.

Ba tên bảo vệ đứng chặn bước tiến của tôi.

Gã đàn ông đứng trước cửa lúc nãy, tiếp cận tôi trong khi chĩa mũi kiếm và nói với một tông giọng lớn.[Dừng lại!!!] (như mấy anh áo vàng ngoài đường, hôm trước suýt thì bị thế😂)Mấy người còn lại cũng rút kiếm của mình ra.[Ngươi không được phép tiến vào khu vực này.

Quay lại và biến khỏi đây ngay lập tức] Tôi lờ đi lời cảnh báo của hắn và tiếp tục đi tới.

Gã đó chĩa kiếm vào tôi mà chẳng thèm che giấu đi sát khí của mình.

Hắn lao vào tấn công tôi ngay tức khắc. [Ta cảnh cáo rồi đó]Cây kiếm bổ từ trên xuống.

Bởi vì tôi lo là nó sẽ trúng Meru, tôi ngừng vuốt ve em ấy và phản đòn.

Thanh kiếm vỡ vụn và tên đó bị thổi bay về phía bức tường rồi tông thủng luôn nó.

Tôi tiếp tục bước tới.

Ngay tức thì, tôi đạp hai tên còn lại đang nhìn vào bức tường thủng và cho chúng bay cùng nhau theo hướng của tên kia.

Tôi nghĩ tên vừa rồi sẽ rất cô đơn nên tôi tống bọn chúng vào cùng một chỗ.Cánh cửa mở ra, ba tên khác cố gắng chạy ra nhưng tôi đá bọn chúng lại vào trong.

Tôi tiến vào trong khi nhìn mấy gã đó bay xuyên qua bức tường đối diện.

Có một cô gái và một chàng trai trẻ trong bộ trang phục hầu gái và quản gia đang bị trói, đồng thời có hai gã đang chĩa kiến vào họ.

Ồ, có thêm một người nữa kìa. . . .[Mày là thằng quái nào. . . .]Tên đó ghì thanh kiếm vào cô hầu gái trong khi hỏi vậy.

Hmm. . . . tôi có nên trả lời không nhỉ?

Khi tôi nghĩ vậy, đột nhiên gã còn lại ngã vật ra.

Anh chàng quản gia đáng ra đang bị trói, thì giờ lại tự do và đang phủi bụi trên quần áo. [Có vẻ như sự trợ giúp đã tới. . . . mà, tôi đã nghe được những gì mình cần nghe rồi. . . .][Thằng chó!!]Tên còn lại nổi điên và chém vào anh quản gia nhưng lại bị né một cách tài tình.

Nhìn là đủ biết thanh kiếm đó không thể chạm vào nổi anh ta được rồi.

Ngay cả chuyển động quần áo của anh ta trong lúc né đòn cũng thật tự nhiên.

Tôi buột miệng cất tiếng --[Ohh~]-- và vỗ tay tán thưởng, thấy thế anh quản gia cúi đầu thanh lịch trong khi vẫn tránh các đòn tấn công.

Rõ ràng là trình độ của hai người quá cách biệt.

Nếu như mạnh tới vậy thì tại sao anh ta lại bị bắt?

Hmm. . . .

A, lúc trước anh ta có nói, --[tôi đã nghe được những điều mình cần nghe rồi. . . .]-- nói cách khác thì anh ta để mình bị bắt để thu thập thông tin.

Có lẽ là vậy. . . .Trong lúc tôi nghĩ vậy, anh ta liếc nhìn tôi.

Không biết anh ta muốn gì nhỉ? . . . . và rồi tôi nhớ ra tình trạng của cô hầu gái.

Cô ấy đang cố gắng tháo dây trói trong khi vặn vẹo người.

Dường như cô ấy cần giúp đỡ.

Ngay lập tức tôi tiếp cận cô ấy để cởi trói, cô ấy là đồng minh phải không?

[A-Anh là ai?]

[Umm. . . . . . tôi tới để giúp.

Tôi sẽ cởi trói cho cô. . . . tôi sẽ cởi trói ngay bây giờ. . . . tôi sẽ cởi trói, được chứ?] (Wazu) (mé cởi gì lắm thế😑)

Có vẻ như cô ấy không tin tưởng tôi lắm và lườm tôi một cách đáng ngờ.

Sau khi cởi trói, tôi giục cô ấy trốn ra đằng sau tôi.

Anh quản gia gật đầu với sự hài lòng.

Anh ta né cây kiếm với một chuyển động lưu loát và đập vào hàm để khiến tên kia bất tỉnh. (Tưởng đánh vào gáy mới bất tỉnh chứ nhỉ🤔🤔kiểu mới chăng??)

Anh quản gia tiếp cận tôi và gật đầu.

[Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của cậu.

Từ ngoại hình, tôi đoán cậu là một Mạo hiểm giả phải không?]

[Tôi là mạo hiểm giả rank F, Wazu.

Tôi tới đây theo yêu cầu của Naminissa. . . . liệu sự có mặt của tôi có cần thiết không vậy?] (Wazu)

[Tất nhiên là vậy rồi.

Điều đó thực sự hữu ích, cảm ơn cậu]

Theo sau anh quản gia, cô hầu gái cũng cúi đầu với tôi.

Sau đó, tôi trói mấy tên hồi nãy lại bằng dây thừng có sẵn.

Chúng tôi rời khỏi cửa hàng cũ để hội nhóm với Orlando và Naminissa.

Naminissa để mấy tên bị trói bên trong cửa hàng cho trưởng làng trông chừng cho đến khi Hiệp sĩ từ vương quốc tới.

Và rồi chúng tôi hướng tới một quán trọ trong làng.

=====================

Yosh, vậy là xong, mải dịch mà quên cả ăn.

Giờ đi ăn tối đã.

Hôm nay ở nhà một mình nên thành ra lười vl, chắc lại úp mì ăn vậy😂
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 51: Chàng quản gia có thể làm mọi thứ và cô hầu gái kì lạ


Chúng tôi đã tới nhà trọ nhưng chỉ thuê được có hai phòng bởi vì chẳng còn phòng nào trống.

Thông thường, trong trường hợp này thì sẽ chia thành một phòng cho đàn ông và một phòng cho phụ nữ.

Tuy nhiên khi quyết định việc chia phòng, vì lý do nào đó mà người quản gia lại đề nghị tôi ở chung một phòng với Naminissa. (Nai-xừ quản gia👍😂)Naminissa nổi giận trong khi cô hầu gái thì đỏ bừng mặt trong khi tưởng tượng mình sẽ ngủ chung phòng với Orlando.

Mặc dù người quản gia đang bị mắng, chẳng hiểu sao anh ta vẫn cười vui vẻ?Anh quản gia nói với tôi rằng tôi phải táo bạo hơn nhưng tôi vẫn chẳng hiểu tôi nên táo bạo với cái gì.

Bây giờ chúng tôi đang tập trung cùng một phòng để bàn về chuyện tương lai. (Nghe như kiểu bàn chuyện cưới xin ấy nhỉ😂😂)Bên trong căn phòng, với Orlando ở bên cạnh, hai người chúng tôi ngồi đối mặt với Naminissa với cái bàn ngăn cách ở giữa.

Anh chàng quản gia và cô hầu gái đứng đằng sau cô ấy.

Meru thì vẫn ở trên chỗ quen thuộc của em ấy, đầu tôi.

[Trước hết, tôi xin giới thiệu hai người hầu của tôi] (Naminissa) [Vâng.

Tên tôi là Floyd, 18 tuổi.

Tôi là quản gia riêng của đệ nhị công chúa Naminissa-sama.

Xin hãy cứ gọi tôi là Floyd thôi] (Floyd)

Tiến một bước lên phía trước, quản gia của Naminissa, Floyd, cúi đầu đầy lịch thiệp.

Anh ta đang mỉm cười, hay đúng hơn là nụ cười luôn hiện lên trên khuôn mặt của anh ta.

Trông anh ta không có vẻ như 18 tuổi, với mái tóc xanh đen anh ta trông cực kì lịch lãm trong bộ đồ quản gia.

Đúng như mong đợi từ quản gia của Naminissa, mọi chuyển động và cử chỉ của anh ta cũng cực kì hoàn hảo.

Và từ trận chiến khi nãy, tôi có thể nói rằng anh ta có sở hữu vài kỹ năng chiến đấu.

[Umm. . . .

à thì. . . . t-tên tôi là Kumia.

Tôi là hầu gái riêng của Naminissa-sama.

R-Rất vui được gặp suu~] (Kumia)

Cô ấy cắn phải lưỡi và rồi mặt cô ấy đỏ bừng, có vẻ như cô ấy đang thấy xấu hổ.

Kumia có đôi mắt to và tính cách khá trẻ con tạo cho người khác cảm giác muốn bảo vệ cô ấy.

Cơ thể cô ấy khá nhỏ nhắn, chiều cao chắc chỉ khoảng ngực tôi.

Tóc quăn màu vàng trông rất mềm mại, dài tới lưng.

Trang phục hầu gái với váy dài đến đầu gối trông rất phù hợp.

Ngực của cô ấy thì. . . . không cân xứng cho lắm, đến nỗi mà dường như nó sắp bung ra khỏi bộ đồ vậy.

Tôi ngạc nhiên khi thấy bộ ngực ấy còn lớn hơn của Naminissa.

Hình như cô ấy nhận ra ánh nhìn của tôi rồi thì phải?

Cô ấy cúi gằm mặt xuống và ửng đỏ.Rồi sau đó, tôi bị Naminissa lườm với một áp lực khủng khiếp.

Ngay lập tức, tôi hướng ánh mắt ra chỗ khác.

Thật là đáng sợ. . . . (may là ko phải yan đấy, ko có bị xẻo thịt rồi😂 )Sau đó, tôi và Orlando tự giới thiệu về bản thân với Floyd và Kumia-san.

Chúng tôi định bàn bạc là sẽ làm gì từ bây giờ trở đi, tôi đợi Floyd lên tiếng mở đầu cuộc thảo luận.

[Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện, nhưng vẫn còn một người nữa chưa giới thiệu bản thân mình] (Wazu)

[Một người nữa?] (Wazu)

Chỉ có tôi, Orlando, Naminissa, Floyd, Kumia-san ở trong căn phòng này. . . . tôi chẳng nhìn thấy ai khác cả.Kumia-san đột nhiên cúi đầu xuống, ngay sau đó cô ấy ngẩng lên trong khi vuốt mái tóc đang che mặt sang một bên.

[Tch, đừng có nói mà không xin phép!!] (?????)

[Tôi xin lỗi, nhưng vì chúng ta sẽ hợp tác với nhau một thời gian trong tương lai, tôi nghĩ tốt hơn là họ nên sớm biết về cô] (Floyd)

[Rồi, rồi, tôi biết rồi] (?????)

[ [Ehh. . . . ?] ] (Wazu / Orlando)

Người đó là ai vậy?

Mặc dù vẫn là Kumia-san đang nói, nhưng ánh mắt cô ấy trở nên dữ dằn.

Thái độ bẽn lẽn lúc trước cũng chuyển thành một thái độ cao ngạo.

Orlando và tôi cạn lời khi thấy Kumia-san thay đổi nhiều tới vậy.

Mặt khác, Naminissa đang mỉm cười khúc khích khi thấy biểu cảm của bọn tôi.

[Hầu hết mọi người đều có biểu cảm ngạc nhiên hệt như Wazu-sama và Orlando-sama vậy] (Naminissa)

[Đừng có ngạc nhiên với cái thay đổi nhỏ nhặt vậy chứ!!

Mấy người cơ phải đàn ông không vậy cho xem bi cái coi!!] (?????) (vl😱😱)

Oh. . . . giọng điệu của cô ấy đã trở nên hơi hách dịch.

[Cô ấy là Kumua.

Đây thường gọi là tính đa nhân cách.

Mặc dù nhân cách chính của cô ấy là Kumia, đôi khi Kumua cũng xuất hiện, vậy nên làm ơn hãy chăm sóc cho cả hai người họ.

Với cả, hình như trí nhớ của họ được chia sẻ với nhau] (Floyd)

[Hân hạnh được gặp mặt ya~] (Kumua)

Ê này, đến chủ nhân của cô ta là Naminissa còn cúi thấp đầu khi tự giới thiệu bản thân, sao cô hầu gái này lại chỉ vẫy tay thế hả?

Như vậy ổn chứ?

Tuy nhiên, chẳng ai thèm quan tâm và cuộc nói chuyện tiếp tục diễn ra như bình thường.

[Vậy thì, về việc chúng ta sẽ làm sau này, trước tiên chúng ta sẽ tới thủ đô để gặp cộng tác viên của tôi.

Wazu-sama, Orlando-sama, ba người chúng ta sẽ đi.

Floyd và Kumua sẽ tới lâu đài và tìm kiếm thông tin về tình hình hiện tại của anh và chị tôi.

Có thể là quá muộn khi mà chúng tôi được thủ đô, nhưng tôi tin cậy vào mọi người] (Naminissa)

[Được thôi] (Wazu)

[Đã rõ] (Orlando)

[Tất nhiên rồi] (Floyd)

[Okay, vậy đi ngủ thôi!

Nhanh lên!] (Kumua)

Đáng sợ. . . . cô hầu gái này thật đáng sợ. . . . cô ta trả lời một thành viên của gia đình hoàng gia với giọng điệu cợt nhả như vậy.

Hơn nữa cô ta còn kéo Naminissa ra khỏi phòng.

[Hẹn gặp lại ngày mai.

Chúc ngủ ngon Wazu-sama, Orlando-sama] (Naminissa)

Chúng tôi nhìn theo Naminissa người mà cúi đầu một cách duyên dáng trong khi bị kéo ra khỏi phòng.

[Vậy thì, chúng ta nên đi ngủ để chuẩn bị cho chuyến hành trình ngày mai thôi] (Floyd)

Nói vậy, Floyd nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng.

Anh ta ngủ say không lâu sau đó.

Orlando và tôi cũng lên giường và đi ngủ.Ngày hôm sau chúng tôi rời đi vào sáng sớm.

Chúng tôi chuẩn bị nhanh gọn cho chuyến đi và hướng tới thủ đô.

Kumia đã trở lại khi tôi ngủ dậy, thật nhẹ nhõm mà.

Chẳng có gì xảy ra trong chuyến đi.

Bảy ngày sau, chúng tôi an toàn đến được thủ đô.

=====================

Mải xem đá bóng quá tí thì quên đăng truyện 😁😁
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 52: Hãy đi gặp người cộng tác nào


Nhờ Naminissa mà chúng tôi mới nhanh chóng tiến vào thủ đô.

Bên trong thành phố, chúng tôi chia ra làm hai nhóm như đã định trước.

Tôi, Meru, Orlando, và Naminissa tới gặp cộng tác của cô ấy sau khi gửi Floyd và Kumia tới lâu đài.

Trên đường đi, tôi được Naminissa giải thích về thủ đô hoàng gia.

Thủ đô hoàng gia của vương quốc Mabondo là thành phố phồn thịnh nhất lục địa phía đông.

Đây là nơi mà gia đình hoàng gia ở.

Thành phố này chia ra làm ba khu vực, rộng nhất là khu vực ngoại biên nơi mà tôi đang đi bộ hiện giờ, là nơi mà người thuộc tầng lớp bình dân định cư.

Những cửa hàng lớn, trụ sở chính của Guild Mạo hiểm giả, .v.v.

Nhiều cơ sở thương mại khác nhau trải dài xung quanh để hỗ trợ người dân sống tại đây.Ngăn cách bởi bức tường, bên trong một phạm vi vòng tròn, là phân khu quý tộc.

Đúng như cái tên của nó đây là nơi ở của tầng lớp quý tộc.

Tương tự vậy, cũng có một bức tường ngăn cách nó với khu vực nội bộ.

Đây chính là khu vực của cung điện hoàng gia.

Thêm vào đó, Thủ đô Hoàng gia này là một trong những cứ điểm cho việc nhập khẩu và xuất khẩu ra toàn bộ lục địa.

Rất nhiều sản phẩm được thu về và buôn bán trong thành phố này.

Có vẻ như Thủ đô Hoàng gia đã từng trải qua thời kì tụt dốc về thương mại trước khi Vua Giviro lên ngôi.

Chỉ với điều đó thôi đã cho thấy năng lực tuyệt vời của ông ấy như một vị vua.

Ông ấy là một người vĩ đại. . . .Nhưng Naminissa lại nói --[Quả thực ông ấy là một vị vua vĩ đại]-- với một nụ cười chua chát.

Rồi cô ấy nói thêm --[Anh sẽ không hiểu được ông ấy nếu anh không chứng kiến tận mắt đâu, nhưng ông ấy không giống một vị vua như vậy cho lắm]--.

Chà, tôi không chắc sẽ có một cơ hội để gặp được ông ấy đâu. . . .Có vẻ như chúng tôi đã tới nơi.

Chỗ mà Naminissa chỉ chính là trụ sở chính của Guild Mạo hiểm giả.

Nó to gấp ba lần so với cái ở thành phố Rinikku.

Oh?

Nhớ lại thì, tôi cũng có chuyện cần làm ở nơi này. . . . chà, để xem tôi có cơ hội khi ở đây không. . . .Chúng tôi tiến vào guild và Naminissa đi tới bàn tiếp tân ngay lập tức.

Tôi ngạc nhiên khi thấy số lượng người bên trong.

Có vẻ như mọi nơi đều giống nhau, có một bảng tin để dán những yêu cầu có sẵn.

Cũng có một nơi để bạn có thể ăn một bữa nhẹ và mọi thứ đều lớn hơn cái ở thành phố Rinikku.

Mạo hiểm giả bên trong nơi này cũng rất nhiều, đủ kiểu từ tân binh tới kỳ cựu, số lượng người nhiều không đếm xuể.

Tôi cảm thấy lo lắng khi thấy khá nhiều người mong ước được trở thành một mạo hiểm giả.

Từ một ông già với vết sẹo trên mặt hay một Onne-san với trang bị khiêu gợi. . . . . khi tôi tập trung nhìn vào cô ấy, đột nhiên tai tôi bị giật mạnh.

Đau!! (Bắt quả tang😂😂)

[Okay vậy đủ rồi, đi thôi nào Wazu-sama] (Naminissa)

Ouch, đau đấy!!

Naminissa quay trở lại từ bàn tiếp tân kéo tai tôi.

Sao trông cô ấy có vẻ tức giận vậy? (Haizz bệnh lại tái phát😐) Orlando!!

Sao cậu lại chỉ đứng nhìn thôi vậy!!

Cứu tôi với!!

Tôi bị kéo thẳng tới phía sau phòng tiếp tân.

Trước mặt tôi, có mặt tấm biển đề chữ cho biết phòng này là gì.

Nó ghi là "Phòng Chủ Guild".

Nà ní, có phải cộng tác viên của cô ấy là người đứng đầu trụ sở chính của guild mạo hiểm giả không?

Tôi nhớ là Regan đã bảo đến gặp chị của ông ta-Chủ Guild ở đây.

Ông ấy cũng đưa cho tôi một cái huy hiệu để chứng thực.Tôi bảo Meru lấy ra tấm huy hiệu tôi đã để trong Túi Ma thuật Không-Thời.

Tôi giữ nó trong tay để có thể đưa ra bất cứ lúc nào.

Naminissa cuối cùng cũng thả tai tôi ra ở trước cửa phòng và nói --[Anh xứng đáng bị như vậy]--.

Cái gì vậy?

Đó là điều tôi muốn nói, nhưng vì Naminissa đã vào phòng sau khi gõ cửa, tôi và Orlando cũng vào theo sau.

Phòng chủ guild được trang trí bắt mắt nhìn như những căn phòng tốt nhất trong quán trọ hạng sang, có vả một cái ghế sofa và bàn trông đắt tiền đặt bên trong.

Phía cuối căn phòng là một cái bàn làm việc với khá nhiều giấy tờ được đặt bên trên.

Ở chỗ đó có một người phụ nữ đang đóng dấu lên một số tài liệu.Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là một "Onne-san".

Đôi mắt híp đeo kính, một nốt ruồi nhỏ gần miệng làm tăng sức cuốn hút của cô ấy, mái tóc vàng óng được buộc lại đẹp đẽ, làm nổi bật nét thanh mảnh của cô.

Nó khác xa hoàn toàn so với người mà tôi tưởng tượng.

Người phụ nữ ấy cười dịu dàng khi thấy Naminissa.

Rồi sau đó, cô ấy đứng dậy và tiếp cận Naminissa.

Quần da màu đen cùng với đôi giày cao gót trông rất phù hợp với cô ấy.

Tôi có thể thấy cô ấy có một cơ thể thon thả trong bộ đồ đó. (Lại ăn đủ bây giờ😑) Cô ấy dang tay ra khi tiếp cận Naminissa, và rồi ôm lấy cô.

[Chị mừng là em an toàn.

Chị đã rất lo vì không liên lạc được cho em]

[Như chị thấy đây thì em vẫn an toàn] (Naminissa)

Cô ấy ôm Naminissa trong khi xác nhận sự an toàn của cô.

Và rồi cô ấy thả Naminissa ra và hướng ánh nhìn về phía Orlando và tôi.

[Vậy, hai người này là ai?

Chị chưa từng thấy họ trước đây, họ là người hầu mới của em à?]

[Không, họ là cộng sự mới của em.

Họ đã giúp em khi em bị tấn công bởi một nhóm không rõ danh tính] (Naminissa)

[Hee~ vậy ra họ mạnh hơn so với vẻ bề ngoài à.

Nếu đó là người đã cứu Naminissa, thì chị cũng phải giới thiệu về mình chứ nhỉ.

Tôi nghĩ hai người cũng đã biết tôi là ai rồi bởi vì tôi ở trong này.

Tôi là chủ trụ sở chính của guild, Leria] (Leria)

Cô ấy nói vậy và đưa tay ra.

Orlando và tôi bắt tay cô ấy và tự giới thiệu bản thân.

Ngay giữa lúc đó tôi cho cô ấy xem thẻ guild của tôi và cái huy hiệu của Regan.

[Cậu nhận được huy hiệu mặc dù vẫn ở rank F?

Thằng em ngu ngốc này, nó vẫn chưa làm tốt công việc của một chủ guild chút nào.

Tôi sẽ trừng phạt nó lần tới khi bọn tôi gặp nhau.

Tôi đảm bảo là rank guild của cậu sẽ được đánh giá cẩn thận bởi tôi sau này] (Leria)

Tôi rất cảm kích.

Tôi không muốn mãi mãi ở rank F.

Ít nhất tôi muốn lên rank B.

[Cậu có hình phạt nào muốn gửi cho thằng em trai ngu ngốc của tôi không?] (Leria)

Tôi suy nghĩ một thoáng về câu hỏi của Leria-san và nói với cô ấy điều tôi mới nghĩ ra.

[Regan luôn cạo trọc đầu nhưng ông ta không thích lũ trẻ con hàng xóm gọi mình là hói vậy nên hãy khiến ông ta trở nên hói thật đi] (Wazu) (Thâm😂)

Leria-san cười nhẹ khi nghe thấy câu trả lời của tôi.

[Ồ, tôi thích cậu rồi đó.

OK!!

Để đó cho tôi!!] (Leria)

Bởi vì cô ấy ra dấu tán thành với tôi, tôi cũng đáp lại như vậy.

Leria-san nói --[Vậy thì~]-- trong khi vỗ nhẹ hai tay vào nhau, cô ấy hướng thẳng về phía Naminissa.

[Naminissa, chị đã tìm ra nguyên nhân vì sao chị và anh của em lại đối địch với nhau rồi] (Leria)

[Thật sao!?

Cái quái gì--] (Naminissa)

*cốc-cốc*

Câu nói của Naminissa bị ngắt bởi tiếng gõ cửa phòng.

Tôi hóa đá khi nghe thấy tiếng nói.

[Tôi là tiếp tân Sarah.

Có vài người muốn nói chuyện với chủ guild. . . . umm. . . .

đó là Anh hùng phía bắc và tổ đội.

Chúng ta nên làm gì?] (Sarah)
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 53: Xém nữa thì


👆Click to play music👆---------------------------------------Ý thức của tôi ngưng hoạt động khoảnh khắc tôi nghe thấy lời nói của cô ấy qua cánh cửa phòng.

Ééé. . . . ai đang tới cơ. . . .

Anh hùng-sama. . . . và cả. . . .tổ đội của anh ta. . . . nói cách khác. . . .

đừng. . . . bảo. . . . tôi. . . .

Ariaaaaaaaaaa!!!!

Awawawawawawawa!!!!

Tại sao họ lại ở đây?

Tay tôi bắt đầu run bần bật. . . .[Đành vậy.

Naminissa, chị sẽ nói chi tiết cho em sau.Được rồi.

Đưa họ vào đây!!] (Leria)[Vâng] (Sarah)Theo sự đồng ý của Leria-san, tôi có thể nghe thấy tiếng Sarah-san vội vã chạy trên hành lang.Hả?

Cô muốn gặp họ luôn sao?

Trong phòng này á?

N-Nguy rồi, tôi nên l-l-làm gì đây. . . . (à thì đứng trong phòng rồi nói -sụp praise motherfucker😂😂-)[Ý của Naminissa với cả hai cậu thế nào?

Liệu tôi có nên đưa mọi người sang một phòng khác không?

Việc của họ có lẽ sẽ không kéo dài lâu đâu] (Leria)Đ-Đúng thế!!

C-Cứ làm vậy đi!![Không, em không phiền đâu.

Có vẻ đó là một vấn đề quan trọng nên Anh hùng-sama mới phải đích thân tìm tới Leria-sama.

Em sẽ ở lại đây trừ khi họ không muốn] (Naminissa) [Chúng tôi cũng sẽ ở lại với vai trò như những người tùy tùng của Naminissa] (Orlando) [Được rồi.

Nếu không được thì chị sẽ chuẩn bị một căn phòng khác để mấy người các em đợi trong thời gian đó] (Leria)Cái gì vậy?

Đi luôn đi mà!!!

Aaaaa~!!!

Chết tôi rồi!!! (Có mà chết đc😑)Khi tôi ôm lấy đầu mình một cách tuyệt vọng, mọi người đều nhìn tôi với một vẻ mặt kì lạ.

Giờ tôi không thể nào mà bình tĩnh nổi nữa.

Tôi không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra được, liệu tôi có nên sang phòng khác một mình không nhỉ?Nhưng ngay trước khi tôi hỏi Leria-san, tiếng gõ cửa phòng bất chợt vang lên.[Tôi Sarah đây.

Tôi đã đưa Anh hùng-sama và tổ đội tới] (Sarah)N-N-N-N-N-N-Nguy rồiiiiiiii!!!!Tôi vội vã nhìn xung quanh phòng.

Tôi để Meru cho Naminissa giữ và trốn đằng sau cái bàn làm việc của Leria-san.

Mọi người đều bất ngờ khi thấy hành vi trốn tránh đột ngột của tôi.

Và rồi Sarah lại gọi một lần nữa qua cánh cửa phòng. [Umm?

Chủ guild?] (Sarah)[A. . . .!!

Xin lỗi!!

Mọi người vào đi!!] (Leria)[Xin thứ lỗi] (Sarah)Tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

Bởi vì cơ thể tôi không ngừng run rẩy, tôi ôm chặt lấy thân mình.

Nhưng, vẫn không thể ngừng lại.

Tôi nhắm chặt mắt trong khi hi vọng chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc.

Tôi không muốn nghe thấy gì hết nên đã bịt tai mình lại.

Nhưng tôi vẫn nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.[Mọi người tới rồi à.

Vậy thì, ngồi xuống đi nào] (Leria)[Xin thứ lỗi. . . .

Naminissa-sama, đã được một thời gian rồi nhỉ] (Luther) (đéo hiểu sao, tự nhiên lòi ra tên thằng anh (k)hùng này, lại phải ghi tên cho nó😑)[Vâng, anh hùng phương nam, Luther-sama trông vẫn khỏe mạnh nhỉ.

Aria-sama nữa, đã lâu không gặp, nhưng trông cô có vẻ xanh xao?] (Naminissa) [Người cũng nói vậy sao, Naminissa-sama?

À thì, đã có khá nhiều chuyện nhưng tới một lúc nào đó thì thần sẽ ổn thôi.

Hãy cứ kệ nó vậy đi] (Aria) (phò nè😅)Ặc!

Đương nhiên là cô ấy ở đây rồi. . . .[Đúng rồi.

Vậy lí do hai người đến gặp tôi là gì?] (Leria)[Trước khi nói, cho hỏi anh ta là ai vậy?

Tôi chỉ muốn nói điều này cho những người đáng tin cậy thôi] (Luther) (Lu con cặc😂)[Cậu ta là Orlando.

Hiện giờ cậu ấy là tùy tùng của tôi, một hiệp sĩ tập sự.

Không sao cả đâu] (Naminissa) [Tôi hiểu rồi.

Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh] (Luther)[Không, đó là điều hiển nhiên bởi vì chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà.

Đừng để tâm tới nó và ngẩng đầu lên đi] (Orlando)[Cảm ơn. . . . vậy thì trở lại chủ đề chính nào.

Thực ra, có một người mà tôi muốn nhờ guild điều tra một cách kín đáo] (Luther)[Ồ. . . . thực sự người này nguy hiểm đến cỡ nào mà khiến cậu phải đích thân tới đây nhờ vả tôi vậy?] (Leria)[. . . . có lẽ vậy.

Còn tùy thuộc vào tình huống nữa] (Luther)[Hmm?

Thật là một câu trả lời mơ hồ] (Leria)[Sau buổi tiệc mừng chúng tôi đánh bại Quỷ Vương, chúng tôi chu du khắp thế giới bởi vì còn rất nhiều nguyền khí nguy hiểm và một lượng lớn quái vật tồn tại ở nhiều nơi.

Tuy nhiên, luôn có câu chuyện về việc nhìn thấy một người nào đó ở nơi sự việc xảy ra] (Luther)[Ồ~] (Leria)[Tôi không biết mặt tên đó bởi hắn đội mũ trùm đầu.

Nhưng người ta nói rằng hắn trông như một thương gia mặc một bộ đồ đen toàn thân, đó là tất cả điều mà chúng tôi biết] (Luther)[Tôi hiểu rồi. . . . nói cách khác cậu muốn guild hợp tác cùng để tìm ra tên thương gia bí ẩn này?] (Leria)[Vâng, cô có thể giúp được không?] (Luther)[Không thành vấn đề. . . . tôi cũng không thể để một người có vẻ nguy hiểm đến vậy tự do được.

Guild sẽ tìm ra tên thương gia đó] (Leria)[Cảm ơn rất nhiều] (Luther)[Vậy tôi có thể gửi kết quả điều tra đến nơi nào?] (Leria) [Chúng tôi sẽ đi về phía nam và nghỉ ngơi một thời gian, chính xác là quê hương của Aria ở Thủ đô Hoàng gia của vương quốc Isuca.

Cô có thể gửi kết quả điều tra tới guild ở đó] (Luther)[Tôi hiểu rồi.

Vậy thì, hãy chờ tin tốt từ tôi nhé] (Leria)[Vậy ổn rồi.

Chúng tôi vẫn chưa xác định được xem liệu tên thương gia kia có nguy hiểm hay không.

Giờ thì, tới lúc chúng tôi phải đi rồi] (Luther)Tốt, biến hết luôn đi.

Cơ thể tôi dần trở nên kỳ lạ và run lên không ngừng. . . . chân tôi tê liệt luôn rồi đây này. . . . (chờ thời cơ thôi😂ra tay sớm quá end truyện thì sao😝lập harem đã😂😂)[Tôi hi vọng lần sau chúng ta gặp lại mọi người đều khỏe mạnh] (Naminissa) (sau này gặp lại thành kẻ thù cmnr😂)[Vâng, xin hãy bảo trọng] (Luther)[Gặp lại sau, Aria.

Tôi hi vọng lần gặp tới chúng ta có thể thong thả nói chuyện với nhau] (Naminissa) [Vâng đúng rồi. . . .

Umm Leria-san. . . .] (Aria)[Hmm?

Sao vậy Aria?] (Leria)[Thực ra. . . . . . . . . . không, không có gì cả.

Nghĩ kĩ thì, không thể nào anh ấy lại thành một Mạo hiểm giả cả (chỉ trở thành người mạnh nhất thôi mà😂). . . . hẹn gặp lại, Naminissa.

Chúng ta sẽ thong thả nói chuyện sau, hứa vậy nhé?] (Aria)[Ừ, tôi mong chờ điều đó] (Naminissa)*cạch* (tiếng cửa đóng)[Họ đi rồi đó~] (Leria)Nghe thấy câu nói của Leria, tôi hít thở một hơi thật sâu.

Tôi nhận ra là tôi đã quên không hít thở từ nãy tới giờ.

Tôi ngã ra sàn và bất tỉnh. (Cạn lời😂😂thanh niên quên thở xong vẫn sống và lăn ra bất tỉnh😂)
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 54: Nụ cười của Naminissa


Bối cảnh tồi tệ nhất trong cuộc đời đang hiện lên trước mắt tôi.

Dàn harem du hành cùng với Anh hùng-sama.

Họ gồm có Aria, Sarona-san, Tata-san, đến cả Naminissa cũng có mặt.

Họ đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau trong khi thỉnh thoảng lại có một nụ hôn với Anh hùng-sama.

Tôi chứng kiến khuôn mặt vui vẻ của họ trong nước mắt--(thề là dịch xong đoạn này nó cứ thế nào ấy, chỉ muốn dần "ai đó" một trận😑)-

-

-

-

-

-

-Tôi lấy lại ý thức và từ từ mở mắt.

Tôi xác nhận tình trạng hiện tại của mình, rõ ràng là họ đã đỡ tôi lên nằm trên ghế sofa.

Tôi nhìn xung quanh trong khi vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ.

Nhìn thấy nội thất và mọi thứ vẫn y như lúc trước, tôi có thể đoán là mình vẫn đang ở trong phòng của chủ guild.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, có vẻ như là cơ thể tôi đã hồi phục lại được sức mạnh và toàn thân không còn run rẩy nữa.

Tôi vừa mới nhận ra là Orlando đang ngồi phía bên kia của chiếc ghế sofa.

Cậu ta nói với tôi trong khi khẽ mỉm cười.

[Trông cậu có vẻ ổn. . . . vậy là tốt rồi] (Orlando) [Xin lỗi. . . . tôi đã bất tỉnh được bao lâu rồi?] (Wazu) [Để xem nào. . . . tôi đoán là chắc khoảng 3 tiếng đồng hồ] (Orlando) [Tôi hiểu rồi. . . . hả?] (Wazu)

Tôi nhìn xung quanh phòng nhưng chỉ thấy mỗi Orlando ở đây.

[Naminissa và Leria-san đâu rồi?

Cả Meru cũng không có ở đây] (Wazu) [À, họ đang đi tắm.

Leria-sama đã phải lôi Naminissa-sama đi bởi vì cô ấy cứ nằng nặc đòi ở lại đây vì lo lắng cho cậu.

Bởi vì cô ấy vừa mới trở lại sau một chuyến hành trình dài nên theo lý thì phải như vậy.

Meru cũng bị lôi đi theo] (Orlando) [. . . . .

Tôi hiểu rồi] (Wazu)

Leria-san thật đáng kinh ngạc, cô ấy có thể tách được cả Meru ra khỏi tôi.Cánh cửa mở ra cùng lúc khi Naminissa tiến vào.

Tôi vẫy tay để biểu hiện là tôi vẫn ổn.

Tôi đỡ Naminissa người mà đột nhiên phi thẳng vào tôi, c-chờ đã!? (Đù ngon☺)

[Cuối cùng thì anh đã tỉnh dậy rồi!!

Có chuyện gì xảy ra vậy, tôi đã rất lo cho anh đấy!!] (Naminissa) [À, tôi xin lỗi.

Có vẻ như tôi đã gây rắc rối rồi] (Wazu)

Cô ấy ôm chặt lấy tôi~!

Dừng lại đi~!

Làm ơn thả tôi ra~!

Tim tôi không chịu được đâu~!!

Tuy vậy nhưng mùi cô ấy thơm quá~!!! (Sướng vl ra còn bày đặt😂)Có một mùi hương đặc biệt của ai đó sau khi tắm.

Nhất là mùi thơm tỏa ra từ mái tóc rất nồng nàn.

Khi tôi cẩn thận nhìn vào mái tóc cô ấy, đó là một mái tóc màu đỏ bóng mượt và đẹp đẽ.

Mái tóc còn chút ẩm ướt càng khiến cho nó hào nhoáng hơn.

Hương thơm ngát từ cơ thể mịn màng và mái tóc bóng mượt đó khiến tôi bất giác ôm chặt lấy cô ấy.

Và rồi Meru xuất hiện từ cánh cửa và nhảy vào mặt tôi.

[Kyuii~!!

Kyuii~!!] (Meru) [Mmm. . . .

Mmm. . . .] (Wazu)

Tôi chẳng nói được gì bởi Meru đang bám chặt vào mặt tôi.

Tôi cũng không thể di chuyển được cơ thể bởi vì Naminissa đang ôm chặt lấy tôi.

Tôi cứ để như vậy một lúc cho tới khi họ bình tĩnh lại.

Meru cũng rất thơm tho.

Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Leria-san nhưng không nhìn thấy được cô ấy bởi vì Meru che mất tầm nhìn của tôi.

Ôi trời, có vẻ như không có gì nghiêm trọng xảy ra với cậu cả bởi vì cuối cùng thì cậu đã tỉnh dậy rồi.

Hãy chấp nhận sự quan tâm của họ đi bởi vì cậu đã khiến họ phải lo lắng đấy] (Leria)[Tôi đang chấp nhận nó đây.

Nhưng mà tôi sắp chết rồi đây này.

Có ai không cứu tôi với. . . .

[Coi nào, đến lúc thả cậu ta ra rồi đấy.

Chúng ta không thể tiếp tục cuộc trò chuyện nếu cứ để như vậy được] (Leria)

Meru trèo lên đầu tôi còn Leria-san thì kéo Naminissa đang bám chặt lấy tôi ra.

Trong khoảnh khắc tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy Naminissa trưng ra một vẻ mặt miễn cưỡng, chắc chỉ là tôi tưởng tượng ra mà thôi nhỉ.

Naminissa ngồi ngay cạnh tôi trong khi Orlando và Leria-san ngồi ở phía bên kia cái bàn.

Mái tóc của Leria-san nhìn trông cũng bóng bẩy hơn lúc trước.

[Fu~. . . . vậy, vụ đó là sao? . . . . . . có chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Anh hùng à?] (Leria)

*thình thịch!!!!!!!*

[Không. . . . . .

à thì. . . . . . chuyện là. . . . . ] (Wazu)

Tôi ngừng nói và nhắm mắt lại, tôi từ từ nắm chặt tay lại và giữ im lặng.

Kí ức quá khứ ùa về và khiến ngực tôi đau nhói.

Tôi không thể nào đánh bay nó ra khỏi tâm trí tôi. . . .

Ừ, tôi chưa bao giờ có thể vượt qua được chuyện đó. . . .Tôi cảm thấy có thứ gì đó chạm vào tay tôi.

Khi tôi mở mắt ra xem là gì, tay của Naminissa đang đặt lên hai nắm tay siết chặt của tôi.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Naminissa đang nở một nụ cười dịu dàng như thể bao trọn lấy cả thế giới.

[Anh đừng tự ép mình quá.

Có những điều mà con người ta không thể nói ra.

Em sẽ rất vui nếu một ngày nào đó anh có thể kể em nghe câu chuyện của mình, nên em sẽ không bắt anh phải nói luôn bây giờ.

Vậy nên xin anh đừng mang bộ mặt buồn bã như vậy nữa, được chứ?] (Naminissa) (bezt girl nói câu gì hay câu ấy😮)

Ra vậy. . . . tôi lại đang làm một gương mặt như vậy à. . . . lời nói của Naminissa xoa dịu trái tim tôi.

Tôi đã cảm thấy tốt hơn đến độ có thể nở một nụ cười e thẹn.

[Cảm ơn. . . .] (Wazu)

Tôi nói lời cảm ơn với cô ấy.

[Đó là lỗi của tôi.

Tôi đã không nghĩ nó là một vấn đề tế nhị đến vậy] (Leria)

[Lần đầu tiên tôi thấy Wazu làm một vẻ mặt như vậy luôn đấy~] (Orlando)

[Mấy người im đi!!] (Wazu)

Hai người họ nói với tông giọng nhẹ nhàng.

Đó là lí do tôi gắt với hai người bọn họ.

Tuy vậy, sâu tận đáy lòng tôi vẫn cảm ơn vì lòng tốt của họ.

[Nhận tiện thì Wazu-sama, anh có thấy mái tóc của bọn em đẹp hơn không?] (Naminissa)

[Đ-Đúng vậy] (Wazu)

[Thực ra, đó là do một số vật phẩm được nhập từ một cửa hàng nổi tiếng mở cửa tại Thủ đô Hoàng gia của Vương quốc Isuca ở phía nam hai năm trước, hình như nó được gọi là "dầu gội" và "dầu xả". (Giờ ae biết tại sao mình lại để truyện này tag isekai chưa☺bật mí là người này...) Thứ này được dùng để làm sạch tóc.

Nó thật tuyệt, phải không?

Nó làm cho mái tóc bọn em trở nên đẹp đẽ thế này đấy~] (Naminissa)

Hee~ tôi chưa từng nghe nói có một cửa hàng như vậy hồi tôi còn sống ở đó.

[Hơn nữa, cửa hàng này còn đang ra mắt rất nhiều sản phẩm tuyệt vời hết thứ này tới thứ khác.

Thứ khiến em bất ngờ hơn cả là một loại gia vị tên "Mayonaise"------] (Naminissa)

*e-hèm* (tiếng ho)

[Naminissa, chị hiểu là em muốn làm bầu không khí trở nên phấn khởi hơn, nhưng tốt hơn là để chị sớm đi vào chủ đề chính được chứ?] (Leria)

Leria ngăn Naminissa người đang ngày càng tiến gần tới tôi.

Bởi vì tim tôi đập nhanh đến mức báo động khi Naminissa ở gần tôi, điều đó thật sự nhẹ nhõm.

[Đúng vậy.

Tôi đã ổn rồi nên hãy lắng nghe câu chuyện của Leria-san nào] (Wazu)

[Đúng vậy nhỉ, thứ lỗi cho em] (Naminissa)

Naminissa cúi đầu trước Leria-san, sau ngẩng đầu lên, cô ấy đã mang một vẻ mặt nghiêm túc.

Trong khi nhìn vào biểu hiện đó của Naminissa, tôi nghĩ --[Cô ấy làm việc đó chỉ vì mình, cảm ơn cô rất nhiều]--
 
Back
Top Bottom