Siêu Nhiên Sono mono. Nochi ni

Sono Mono. Nochi Ni
Chap 17: Bởi vì tôi là mạo hiểm giả, hãy đi nhận nhiệm vụ đầu tiên nào


Lời đầu tiên mình xin gửi lời chúc năm mới tới tất cả độc giả.

Mặc dù hơi muộn nhưng Chúc mọi người năm mới mạnh khỏe, hạnh phúc bên gia đình nhé😁😁

==================

[Cậu là một mạo hiểm giả rank F và mới chỉ đăng ký vào ngày hôm qua á~ ~ ~ ~ ~] (Ragen)

Những lời giận dữ vang lên trong phòng của chủ guild trên tầng ba của tòa nhà Guild.

Vì những gì đã xảy ra hôm qua, tôi được ông hói--- ý tôi là chủ guild triệu tập.

Hiện tại, tôi đang ngồi mặt đối mặt với ông ấy qua một cái bàn.

Bởi vì chủ guild muốn biết thêm về tôi, tôi đã nói với ông ấy rằng tôi vừa đăng ký làm một mạo hiểm giả ngày hôm qua.

Đó là nguyên nhân của tiếng nói giận dữ vừa nãy.

Nó to thật, cổ họng của ông ta còn ổn chứ?

[Nữ thần nhân từ, tôi đã nghe tình hình từ Lula trong những ngày vừa qua và hiểu rằng những kẻ đó là lũ gây sự.

Nhưng một trận giả chiến giữa rank F và rank A có một chút...... chúng ta hãy hủy bỏ nó] (Ragen)

[Eh?

Không, xin hãy để tôi làm điều đó!

Ông hói--- ý tôi là chủ guild!!

Những kẻ đã sỉ nhục món ăn của ông!!

Điều đó là quá đủ để tôi làm thế!!

Đừng lo lắng vì tôi sẽ không thua đâu!!] (Wazu)

Nó sẽ rất rắc rối cho tôi nếu như hủy trận đấu đó vào lúc này.

[Tôi mừng vì cậu đã khen ngợi tài nấu ăn của tôi...... phù......

Vậy thì, tôi nghĩ rằng rank tương đương với khả năng của bản thân dù thế nào đi nữa...... bên canh đó, cậu mang một hình tượng khác so với câu chuyện tôi được nghe kể từ Lula và Emma.

Cậu hơi hung hãn!!] (Ragen)

[Hung hãn?

Không phải như thế.

Chỉ là tôi có mục đích của riêng mình......

ừ thì, nó chỉ là vấn đề cá nhân tôi thôi.

Nhân tiện thì Emma là ai?] (Wazu)

[Cái gì?

Cô ấy đã không giới thiệu bản thân mình sao?

Cô ấy chính nhân viên tiếp tân xử lý đơn đăng ký guild của cậu] (Ragen)

[Ah, cô gái tóc hồng đó] (Wazu)

[Nhân tiện cô ấy đã kết hôn vì vậy nó là vô ích nếu cậu muốn tán tỉnh cô ấy] (Ragen)

[Tôi không có ý định như vậy] (Wazu)

Ông nghĩ gì về tôi vậy chứ?

Tôi thở dài và đang định phàn nàn thì khuôn mặt của ông hói ---ý tôi là chủ guild tỏ ra nghiêm trọng......

[Cậu thực sự sẽ làm điều đó?] (Ragen)

[Vâng] (Wazu)

[......

Được rồi.

Đằng nào thì, guild cũng không có thẩm quyền để ngăn chặn một cuộc tranh cãi giữa các mạo hiểm giả.

Tuy có những thái độ quá khích nhưng nó vẫn chấp nhận được vì vậy tôi sẽ bỏ qua, nhưng sẽ không có lần sau đâu đấy] (Ragen)

[Tôi hiểu] (Wazu)

Tôi nghĩ rằng cuộc nói chuyện đã chấm dứt với điều đó, tôi đứng dậy từ ghế sofa và chuẩn bị rời khỏi phòng thì ông hói--- ý tôi là chủ guild nói với tôi.

[Vậy chúc may mắn] (Ragen)

[Không sao đâu.

Vậy thì tôi xin phép chủ guild--- hói] (Wazu)

*Bang!*

[Đồ khốn!!

Cuối cùng cậu cậu cũng nói nó ra!!

Để tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ cạo trọc thôi chứ không phải tôi bị hói-----!!!] (Ragen)

Tôi không quan tâm dù gì đi chăng nữa.

Tôi nhanh chân phi xuống tầng 1.

[Tôi muốn nhận yêu cầu này] (Wazu)

[Xin thứ lỗi, nhưng làm ơn đừng trao nó cho tôi] (Emma)

Tôi đi xuống tầng trệt lấy 2 tờ giấy yêu cầu từ bảng thông báo và trao cho Emma-san nhân viên tiếp tân, và cô ấy trả lời lại như thế với một nụ cười và gân xanh nổi lên trên trán.

Cô trông đáng sợ quá đấy, Emma-san......

[Cậu đã nói rằng cậu sẽ cẩn thận...... và rồi, nó đã xảy ra?

Cậu còn nhớ những gì tôi đã nói với cậu hôm trước không?] (Emma)

[Tôi nhớ chứ.

Tuy nhiên lần này...... thì...... có nhiều nguyên nhân] (Wazu)

[Haa...... sao cũng được.

Có vẻ như cậu đã bị mắng bởi chủ guild vì vậy tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì lần này...... vậy thì cậu muốn nhận hai cái này?] (Emma)

Emma-san xác nhận nội dung những yêu cầu mà tôi trao cho cô ấy.

Ngay lập tức cô ấy thở dài.

[Cậu có một trận chiến vào ngày mai vậy tại sao cậu lại lấy yêu cầu tiêu diệt Goblin và thu thập thảo dược?] (Emma)

[Thật lòng tôi không có tiền.

Bởi vì tất cả yêu cầu rank F đều cần một ngày để hoàn thành, chỉ yêu cầu rank E là kịp cho tôi làm thôi] (Wazu)

Vâng, mặc dù tôi còn có mục đích khác.

Emma-san cũng thở dài.

[.....

Tôi hiểu rồi.

Nó được chấp nhận, xin vui lòng đưa cho tôi thẻ guild của cậu] (Emma)

Tôi đưa thẻ guild cho Emma-san.

Yêu cầu tôi nhận sẽ được xác nhận và đăng ký vào trong thẻ guild.

Trong khi đó Emma-san cho tôi biết về chi tiết của yêu cầu.

[Từ đây tiến về phía đông thì cậu có thể tìm thấy lũ Goblin trong rừng xung quanh khu vực đó.

Thường thì hay có tổ Goblin sâu trong rừng nên hãy cẩn thận.

Để chứng minh đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải có năm chiếc tai của Goblin.

Còn về thảo dược, chúng tôi sẽ mua tất cả số thảo dược cậu thu nhập được.

Cậu có còn câu hỏi nào không?] (Emma)

[Tôi không có túi để đựng các loại thảo mộc và tai Goblin.

Tôi có thể mượn chúng không?] (Wazu)

[Không thành vấn đề...... vậy thì, đây là thẻ guild và túi, cậu có thể đeo bên eo lưng.

Sau khi xong thì xin vui lòng trả lại túi, nếu bị rách hoặc hư hỏng, cậu phải trả một khoản tiền phạt vì vậy hãy cẩn thận] (Emma)

[Cảm ơn cô rất nhiều] (Wazu)

[Vâng, hãy cẩn thận!!] (Emma)

Tôi rời khỏi guild và đi về chỗ trọ để trả lệ phí lưu trú cho ngày hôm nay, sau đó tôi rời khỏi thành phố.

Trên đường đi, tôi gặp Orlando và trả lại thẻ ID tạm thời của tôi sau khi trò chuyện một lúc.

Anh ấy biết về cuộc đấu giữa tôi và những người mạo hiểm rank A, thông tin lan truyền nhanh thật...... có vẻ như anh ta được nghỉ ngày mai nên anh ta sẽ đến xem...... trông anh ta có vẻ nhàn rỗi thật.

Tôi đi bộ một lúc thì đến được khu rừng phía đông.

Tôi thong thả vừa đi vừa thu thập các loại thảo mộc và rồi 3 con quái vật xanh lục xuất hiện trước mặt tôi.

Đôi tai và mũi nhọn với cơ thể xám xanh.

Một con quái vật được gọi là Goblin đã tiếp cận tôi khi cười với những âm thanh *geya-geya*.

Về vũ khí, một con cầm một cái dao găm gỉ sét, một con cầm thanh gỗ, còn lại là hai tay không.

Cho dù đó có là sự phối hợp hay không, chúng dần dần bao vây lấy tôi.

Fumu, cuối cùng tôi cũng có thể kiểm tra sức mạnh của mình.

Tôi sẽ kiểm tra sức mạnh của tôi với lũ Goblin.

Chủ yếu là tôi tập để kiểm soát sức mạnh.

Trong trạng thái này, tôi nghĩ rằng đối thủ của tôi sẽ chết chắc.

Ít nhiều nó sẽ tốt hơn nếu tôi có thể hãm sức mạnh của mình lại một chút.

Hoặc đó là những gì tôi nghĩ, nhưng......

Trước mặt tôi là ba xác chết Goblin với phần đầu bị nổ tung...... chỉ trong một khắc...... haaa......

đúng như tôi nghĩ.

Có lẽ đó là vì những con Golbin có thứ hạng thấp nhưng vấn đề chính là sức mạnh của tôi.

Tôi tưởng lần này tôi đã có thể kiềm hãm sức mạnh của mình vì tôi đã ý thức được về nó, nhưng nó vẫn không được.

Nếu mọi thứ vẫn như vậy thì lũ đó sẽ chết mất.

Dù nó cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng xét về tương lai thì tôi không nói trước được.

Vì vậy trước hết tôi phải tập kìm hãm sức mạnh của mình lên bọn goblin đã.

Vì vậy, tôi sẽ đi tới tổ của lũ goblin ngay bây giờ.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 18: Cảm giác tuyệt vời khi đạt được thành tựu


Càng đi sâu vào rừng, số lượng quái vật mà tôi gặp càng tăng lên.

Mặc dù vậy, vẫn thật khó để gặp được 1 con goblin.

Thỉnh thoảng tôi gặp một vài con hổ cực lớn, nhưng sau đó chỉ còn những con quái vật bay lượn trên đầu tôi, ngoài ra không có gì khác, tuy nhiên vẫn chưa được tốt cho lắm.

Thành thực mà nói thì tôi đang kiềm hãm sức mạnh của mình lại nhưng nó vẫn quá mạnh......

Trước khi tôi nhận ra thì tổ của lũ Goblin đã hiện ra trước mặt tôi.

[Uwaah...... sao có lắm vậy?] (Wazu)

Nhìn đi đây cũng đều toàn là Goblin, Goblin, và Goblin...... tầm nhìn của tôi được nhuộm một màu xanh lá cây.

Và tôi chợt nhận ra một điều khi tôi nhìn vào chúng.

Hừm?

Nếu mọi thứ vẫn như thế, vậy thì tôi sẽ không thể hoàn thành yêu cầu mất?

Các loại thảo mộc có thể đủ trước khi tôi đến đây.

Tuy nhiên, tai phải của Goblin là một bằng chứng để hoàn thành yêu cầu, thì tôi chỉ có một......

T-Tất nhiên là tôi nên nhắm vào cơ thể lũ Goblin, bởi vì tôi đã nghiền nát ba cái đầu của lũ Goblin trước đó nên tôi chẳng được gì.

Tại sao tôi lại nhận ra nó muộn đến vậy...... cảm giác như thể thất bại vậy...... tuy nhiên tôi sẽ không khóc như một đứa trẻ nữa.

Nó sẽ là một vấn đề nếu tôi không thể hoàn thành yêu cầu bởi vì tôi cần số tiền thưởng đó.

C-Chắc nó ổn thôi!

Đúng, vẫn còn có rất nhiều Goblins để tôi luyện tập!!

Tôi chắc chắn nó sẽ có tác dụng bằng cách nào đó!!

Làm thôi!!

Dăm ba cái tai của goblin sao làm khó được tôi!!

*****

Tôi hiện tại đang muốn tự đấm cho mình một phát.

Tôi bước vào tổ và hiện đã đánh bại hơn một trăm Goblins, nhưng không có xác chết nào có đôi tai còn nguyên vẹn.

Mặc dù tôi đấm lũ Goblin với một chút sức mạnh nhưng đầu của nó vẫn nổ tung.

Chết tiệt......

Và sau đó tôi đánh bại thêm một trăm Goblins nữa...... cuối cùng thì......

Tôi đã có thể giết chúng trong khi đầu nó vẫn lành lặn.

Hoan hô!!

Tôi đã làm được!!

Tôi quá hạnh phúc nên đã vung tay lên khiến chiếc đầu bay khỏi tay tôi và nát bét.

Argh, lại lần nữa......

Sau khi được lặp lại nhiều lần, cuối cùng tôi đã có thể nắm bắt được cách để kiểm soát sức mạnh của bản thân.

Ngay sau đó tôi nhận thấy chỉ có một con Goblin lớn còn sót lại.

Wow, tên này thực sự lớn ..... cơ thể của nó phải to đến 3m, nó mặc áo giáp nhìn như làm từ da tê tê, tay cầm một thanh cự kiếm to bổ chảng.

Xét từ khuôn mặt khó coi của nó, nó trông có vẻ tức giận.

Tôi bắt đầu đếm những chiếc tai mà tôi có thể thu thập và chẳng bận tâm về nó.

Một…… hai……

Một tiếng rít vang lên từ thanh cự kiếm mà con Goblin đó vung về phía tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục đếm trong khi tránh nó với một chút nỗ lực.

Ba…… bốn……

Con Goblin phi tới gần tôi trong một khoảnh khắc và gầm lên với khuôn mặt đỏ chót, nhưng tôi không quan tâm.

Chỉ cần thêm một cái tai nữa, và cũng chỉ còn một đối thủ.

Trái tim tôi đạp thình thịch nhưng không sao, mọi thứ sẽ ổn thôi……

…… năm…… sáu!!

Vâng, tôi đã làm được!!

Tôi tìm thấy hai cái tai còn lại từ đống xác chết.

Hoan hô!!

Như tôi đã nói trước đó rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm khiến tôi mất cảnh giác.

Con Goblin đã ở sát tôi và cố gắng tấn công tôi với toàn bộ sức mạnh của nó.

Nhưng đòn tấn công của nó lại trúng lên đầu con Goblin tôi giết lúc trước.

[Đồ khốn!!

Mầy đang làm gì vậy!!!

Con tró!!!] (Wazu)

Tôi di chuyển đến trước mặt Goblin với tốc độ cực nhanh.

Sử dụng một chút sức mạnh tôi phản đòn tấn công bởi thanh cự kiếm của con Goblin hướng đến tôi.

*Boooooooooooooooom!!!!!*

Đầu của con Goblin và thanh kiếm nổ tung và xác nó bay về phía sau của tổ trong khi để lại một cái lỗ trên tường.

Phần còn lại của cơ thể nó sụp xuống tạo ra âm thanh *thud*.

Ngay lập tức tôi kiểm tra đầu của những con Goblin tôi giết từ trước.

.....

An toàn, nó an toàn!

Một trong hai cái tai của Goblin lúc trước đã bị nghiền nát nhưng cái kia thì an toàn.

Tôi cắt tai Goblin bằng một con dao được làm từ xương của quái vật và rời khỏi chỗ đó.

Tổ Goblin ở rừng phía đông của thành Rinikku đã bị tiêu diệt ngày hôm đó.

Nếu như mọi thứ vẫn giữ nguyên như thế, một cuộc tấn công quy mô lớn của Goblin sẽ xảy ra vài tháng sau đó mà có thể sẽ gây những thiệt hại nặng cho thành phố.

Tuy nhiên nó đã kết thúc mà không một ai biết.

Số lượng Goblin đã bị tiêu diệt là 638.

Con Goblin lớn nhất là một con quái vật hạng A được gọi là Vua Goblin.

Wazu chỉ mang về vỏn vẹn có 5 cái tai Goblin.

*****

Orlando chào mừng tôi trở lại thành phố.

Tôi đưa tai và thảo dược cho Emma-san.

Sau khi hoàn thành thủ tục xác nhận yêu cầu, tôi đi về Quang Phong Quán.

Phần thưởng mà tôi nhận được là một vài đồng xu và 3 đồng tiền bạc, không quá tệ.

Tôi phải trả 2 đồng xu bạc cho Lula để thanh toán chi phí nhà trọ.

Sau khi tôi ăn tối, tôi lên phòng của mình lúc trước và đi ngủ.

Vào ngày hôm sau, tôi đến guild trước buổi trưa.

Được hướng dẫn bởi Emma-san, tôi đã đi đến khu đào tạo phía sau của tòa nhà Guild.

Ngay khi tiến vào khu đào tạo đã có một lượng lớn khán giả .

Tôi nhìn quanh và nhận ra Kayla-san, Lula, và Orlando trong số đó.

Sau khi dẫn tôi đến trung tâm, Emma-san trở lại và ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông đang khoanh tay mình.

Đó có phải là chồng của cô ấy không?

Hầu hết khán giả dường như là những mạo hiểm giả, tôi nhớ một số người mà tôi đã từng nhìn thấy ở quán trọ trước đây.

Mấy người không có gì để làm à?

Hoặc đúng hơn, họ dường như đến để xem cuộc đấu này……

Tôi chờ đợi trong khi khởi động.

Ba người từ Black Flame và Ông hói xuất hiện từ lối vào khu đào tạo mà tôi đi vào trước đó.

Giờ thì, cho ta thấy mấy người có gì nào Black Flame.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 19: Thì ra đây là rank A...


Haizz, hôm qua với hôm nay mình bị đau đầu, nhưng may chiều nay uống một viên Panadol extra chứa 500mg paracetamol (nghe như đang quảng cáo thuốc ấy😂😂) nên mình đã hết đau và ra chap mới đây :33

P/s: off có 1 ngày mà truyện tăng view nhanh vler, hơn 1,1k view rùi.

Bởi vì rất vui nên mình quyết định là sẽ có bomb nha, mặc dù quá hạn từ lâu rồi😁.

Còn bomb thì tầm tuần sau sẽ có.

Thế thôi, viết dài quá rùi, ae đọc truyện vui vẻ nhé.

=======================

Trong khi có một lượng lớn khán giả quan sát, chúng tôi đối mặt nhau ở trung tâm khu tập luyện với Ông hói đang đứng giữa chúng tôi.

Mấy tên đó nở một nụ cười khó chịu với tôi và sau đó tên tóc đỏ bước một bước về phía trước.

[Này, đừng nói với tao là mày thực sự muốn đấu trận này?

Tao nghe nói rằng mày chỉ là một mạo hiểm giả rank F?

Tốt hơn là nên dừng lại ngay bây giờ, thay vì để mình bị thương thì, trở thành một kẻ hèn nhát thích hợp hơn chứ?]

Tên tóc đỏ nói những lời này trong khi nhìn vào tôi.

Mày vừa nói gì đó?

Tao ở đây vì tao muốn làm điều đó.

Nếu mày không hiểu được điều đó, thì mày đích thực là một thằng ngu.

[Tất cả mọi thứ đã được xác nhận với mày trước đây.

Bởi vì khán giả đang chờ đợi, mày nên lo mà chuẩn bị đi] (Wazu)

Chúng tôi tiếp tục di chuyển theo các hướng dẫn.

Baldie luân phiên nhìn chúng tôi và giơ cánh tay lớn của ông ta lên---

[Hai bên nên nhớ rằng giết người là bị cấm!!

Giờ thì bắt đầu trận đấu!!!] (Regan)

Sau khi hạ thấp bàn tay to của mình, Ông hói di chuyển về phía sau.

Sau đó tôi hướng tầm nhìn của tôi trở lại về phía trước.

Tên tóc xanh tiếp cận tôi trong sẵn sàng cây thương.

[Cẩn thận đó, tao sẽ khắc sâu nỗi sợ hãi của một rank A lên cơ thể của mày để giáo dục cái thái độ kiêu căng của mày]

Đủ rồi đó, nếu mày có thời gian để nói chuyện sao mày không nhanh chóng lao vào tấn công tao này.

Khi tôi tránh được cây thương, lần này tên tóc đỏ đã đến tấn công tôi với cây kiếm của hắn.

[Tch......]

Tên tóc đỏ tặc lưỡi.

Có lẽ hắn không bao giờ tưởng tượng được rằng các cuộc tấn công như vậy có thể bị tránh bởi một mạo hiểm giả rank F.

Lần này cuộc tấn công của chúng đã được pha trộn với một đòn nhử nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng né tránh nó.

Tôi có thể thấy chúng đang thiếu kiên nhẫn.

Mặc dù chúng đã kết hợp với nhau, không có cuộc tấn công nào trúng đích.

Thực tế thì những đòn tấn công chậm như vậy không thể tới gần tôi.

Tuy nhiên thế tấn công gọng kìm vẫn tiếp tục trong một thời gian và rồi đột nhiên hai người này nhảy ngược lại đằng sau cùng một lúc.

Chuyện gì đã xảy ra?

[Hãy bùng lên hỡi ngọn lửa vô tận, xóa sổ kẻ thù trước mặt ta đi!!]

Sau khi kết thúc lời nói đó, rất nhiều quả cầu lửa nhỏ hướng thẳng đến tôi.

Nghĩ lại thì, tôi đã hoàn toàn lãng quên anh ta.

Tôi đấm vào không trung theo hướng những quả cầu lửa lao tới.

Mỗi quả cầu lửa đều biến mất vì áp lực của gió.

Thấy cảnh này, tên tóc vàng choáng váng và tên tóc đỏ đang lẩm bẩm một cái gì đó trong khi lườm tôi.

[Mày đã làm gì?

Ma thuật...... không......

đó là kỹ năng?]

Không, đó chỉ là một cú đấm bình thường.

Tôi gần như đã hiểu phong cách chiến đấu của chúng.

Hai tên tóc đỏ và tóc xanh với vũ khí tương ứng của chúng làm tiên phong.

Tên ma thuật sư tóc vàng thì làm việc hỗ trợ tấn công.

Đó là chiến lược điển hình, tôi đã hoàn thành việc phân tích nó-----

[Không xong rồi, phải nghiêm túc thôi!!

Mặc dù, chúng ta chẳng biết gì về kỹ năng trước đó, nhưng chúng ta không thể thua một tên rank F!!

Các cậu đã sẵn sàng chưa?

Zecca!

Homura] (Glenn)

[Tớ hiểu rồi!

Glenn!] (Zecca)

[Được rồi...... cùng lên nào] (Homura)

Ồ nói về việc đó, tôi không biết tên của chúng.

Để xem nào, tên tóc đỏ là Glenn, tên tóc xanh là Zecca, tên tóc vàng là Homura......

được rồi, tôi nhớ tên của chúng rồi, ít nhất là hiện tại.

Giờ thì, nghiêm túc được chưa?

Dường như cuối cùng tôi sẽ có thể đạt được mục đích của tôi.

Tôi đã kích động và thách thức chúng chiến đấu bởi vì có một mục đích nhất định.

Đó là tôi muốn biết về khả năng của mình.

Nó rất là cần thiết nếu những đối thủ là rank A, rank của những mạo hiểm giả có trình độ cao.

Tôi không có bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào và chỉ số của tôi thì toàn là bằng chữ......

Tôi muốn biết sức mạnh của mình tới đâu.

Tôi mạnh hơn hầu hết các quái vật nhưng tôi không thể nói giống thế với con người.

Họ có thể sử dụng phép thuật và kỹ năng, thứ mà quái vật không thể sử dụng được.

Bằng cách này tôi có thể so sánh sức mạnh của tôi với người khác và có thể nắm bắt được sự khác biệt về giá trị chỉ số giữa chúng tôi.

Tuy nhiên, làm thế nào tôi so sánh được?

Từ đầu trận chiến đến nay mọi thứ dường như không có ý nghĩa.

Tôi cảm thấy khoảng cách sức mạnh giữa chúng tôi quá lớn.

Dù là phép thuật hay kỹ năng cũng chẳng có tác dụng.

Nhưng có lẽ sẽ có một cái gì đó khác biệt khi họ nghiêm túc lần này.

Chúng bao vây tôi trong khi hét lên "Haaaa" để nâng cao tinh thần của bọn chúng.

Hmm?

Tôi cố tình để lộ nhiều sơ hở hiện tại, khi nào chúng sẽ tấn công tôi nhỉ?

[Mày sẽ phải hối tiếc khi chọn một cuộc chiến với chúng tao!!] (Glenn)

Tên tóc đỏ lao đến chỗ tôi với thanh kiếm của hắn.

Mặc dù tốc độ của hắn ta nhanh hơn trước, tôi vẫn cảm thấy nó đến gần tôi rất chậm.

Tôi né đòn đó trong khi nhìn theo sự di chuyển của mũi kiếm.

Một cây thương đang tiến đến gần từ phía sau nhưng tôi thay đổi hướng đâm của nó bằng ngón tay của tôi.

Các đòn tấn công kết hợp giữa kiếm và thương đã được sử dụng, nhưng thậm chí chúng còn chẳng thể làm xước da tôi.

[Chết tiệt!!

Tại sao hắn vẫn né được!!

Mặc dù skill Kiếm thuật của tao đã ở cấp 7] (Glenn)

Hee… nếu tôi không nhầm thì cấp độ kỹ năng tối đa là 10, vậy ra của hắn cũng khá cao.

Tôi tiếp tục né tránh đòn tấn công nhưng bọn chúng đột ngột ngừng tấn công và giãn khoảng cách để hội nhóm với tên tóc vàng.

Chúng dàn thành một hàng.

[Homura đã sẵn sàng chưa?] (Glenn)

[Bất cứ lúc nào!!] (Homura)

Oh?

Dường như chúng đang định làm một cái gì đó.

Nếu đã như vậy, tôi cũng có một điều cuối cùng tôi muốn xác nhận.

Đơn giản là, tôi sẽ cố tình nhận đòn tấn công của chúng để kiểm tra sức mạnh của tôi.

[Thanh kiếm của ta, hãy đắm chìm trong sức mạnh của ngọn lửa đi] (Glenn)

Thanh kiếm của tên tóc đỏ được bọc trong lửa.

Ồ hắn là một ma kiếm sư?

Khá tuyệt đó, nó rất ngầu……

[Lên nào!!] (Glenn)

[Hỡi Ánh sáng vĩnh hằng, hãy nghe lệnh và xóa nhòa bóng tối đi!!] (Homura)

Một phép thuật được niệm bởi theo lời của tên tóc đỏ và một luồng ánh sáng dữ dội lan truyền khắp vùng lân cận.

Nó rất rực rỡ, tôi ngay lập tức che mắt lại với đôi tay của tôi.

Tôi có thể cảm thấy dấu hiệu của tên tóc đỏ đang đến gần.

Tôi đỡ lấy nhát chém ngang của hắn. *choang* hmm?

Ngay lúc này tôi nghe thấy một âm thanh như có thứ gì đó vỡ.

Đặt sang một bên, lần này cây thương của tên tóc xanh đang tiến đến.

[Bùng cháy lên!

Hỏa thương!!] (Zecca)

Cả hắn nữa sao?

Tôi nghĩ vậy, nhưng dường như nó chỉ là một phân thân của cây thương.

Lửa tràn ra từ mũi giáo và bao trùm tôi.

[Nghe ta, âm thanh của sự hủy diệt] (Homura)

Sau khi tên tóc vàng niệm một phép thuật, một vụ nổ của ngọn lửa xảy ra liên tục xung quanh tôi.

[Thế nào?

Đây là đòn kết liễu của Black Flame bọn ta,

Tam!!] (Glenn)

[Hỏa!!] (Zekka)

[Kích!!] (Homura)

[LOL!!] (Sabishii) (nà ní???

Lol?🤔 ông bố này là ai vậy??)

Mặt đất bị lõm thành một hố lớn và khói đen bốc lên tới bầu trời……

*****

Tôi đã kiểm tra cơ thể của tôi trong đám khói.Mặc dù đã nhận một tổ hợp tấn công như vậy, tôi chẳng hề có một vết xước hay một chấn thương nào.

Cho dù không cảm nhận được chấn động từ đòn tấn công, nhưng tôi vẫn thấy nóng……

[Cái đéo!?

Thanh kiếm của tao vỡ cmnr] (Glenn)

Mặc dù nghe được những từ đó phát ra bên ngoài đám khói, tôi vẫn tiếp tục kiểm tra quần áo tôi xem có vết rách hay cháy xém nào không.

Nghĩ kĩ lại thì, quần áo tôi làm bằng da quái vật từ ngọn "Núi" đó.

Nói cách khác thì những vật liệu tôi dùng đều thuộc rank S.

Tôi chẳng cảm nhận được gì từ đòn tấn công của bọn chúng.

Mà kệ, tôi đã xác nhận được sức mạnh bất thường của tôi, vậy nên hãy kết thúc trận đấu nào.

Trong khi khói vẫn còn vây quanh tôi, với một chuyển động cực nhanh tôi đã hạ gục cả ba người bọn chúng.

Tất nhiên, bởi vì tôi đã biết cách kìm hãm sức mạnh lại vậy nên chúng vẫn còn sống và chỉ bị ngất đi.

Sau khi Ông hói xác nhận rằng những kẻ đó an toàn từ xa, ông hét lớn để tuyên bố chiến thắng thuộc về tôi.

==================Mấy câu niệm phép mình tự chế đó, chứ dịch nguyên si nghe chuối lắm :33
 
Sono Mono. Nochi Ni
thông báo


Mình hiện tại đang bị ốm😷😷 (đm bao nhiêu mệt mỏi dồn hết vào cuối kì nghỉ tết hay sao ấy), vậy nên cho đến khi nào khỏi thì mới dịch truyện đc.

Ae thông cảm cho mình nha.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 20: Gọn gàng sạch sẽ


Mình đã khỏi ốm nên tiếp tục đăng nè🤗🤗

====================

Sau cuộc chiến, tôi quay trở lại Quang Phong Quán.

Trên đường đi, Orlando đã nói chuyện với tôi và Emma-san cũng đã giới thiệu chồng cô ấy với tôi.

Những mạo hiểm giả khác thì ồn ào.

Bởi vì chúng tôi có thể trò chuyện bất cứ lúc nào, tôi dừng nói chuyện và bỏ về hơi sớm.

Tuy nhiên tình hình cũng chẳng khác nhiều ở quán trọ.

Các mạo hiểm giả đang làm ồn trong phòng ăn, bởi thế tôi đã ăn tối trong phòng của tôi.

Khi tôi đi xuống, mọi người lại càng hăng máu hơn. [Cậu mạnh thật đấy!] Keyla-san nói thế trong khi mỉm cười với tôi.

Khi tôi gặp Lula, với đôi mắt lấp lánh cô ấy nói rằng [Thật tuyệt vời!!

Trận đấu kết thúc quá nhanh……].

Theo Keyla-san, Lula đã khá lo lắng cho tôi vì cô ấy không thể nhìn rõ tôi dưới các đòn tấn công bằng hỏa thuật.

Ừ thì, tôi làm vậy là đều có mục đích cả.

Cũng không cần phải lo lắng về các đòn tấn công như vậy. [Xin lỗi vì làm cho em lo lắng] Tôi nói như vậy trong khi vỗ đầu Lula.

Tôi đi ngủ trong khi bao quanh bởi tiếng ồn ào và ầm ĩ đến từ phòng ăn.

Vào ngày hôm sau tôi đến thẳng tới guild vì Ông hói đã gọi tôi.

Tôi được hướng dẫn bởi Emma-san đến phòng của chủ guild, trên đường đi cô ấy liên tục nói với tôi [Cậu mạnh thật đấy], [Chồng tôi cũng rất phấn khích khi xem cậu thi đấu], [Chồng tôi đã rất lo lắng cho cậu vào ngày hôm qua đó] giống như ngày hôm qua.

Tôi lúng túng tìm câu trả lời.

Tôi không có người yêu nên trái tim tôi khá đau khi nghe những lời đó.

Cho tới khi đến được phòng chủ guild, tôi chỉ có thể đưa ra câu trả lời nửa vời như là "Vâng" hoặc "Ừ thì" .

*Konkon*

[Ông chủ, tôi đã dẫn Wazu-san đến rồi đây] (Emma)

Emma-san chuyển sang chế độ làm việc và nở một nụ cười thông thường trên mặt.

Mới lúc trước cô ấy vẫn còn đang tiếp tục nói về chồng mình như điên.

Cô ấy mở cửa và mời tôi vào.

Ông hói dường như cũng vừa hoàn tất công việc giấy tờ.

Chúng tôi ngồi xuống mặt đối mặt trên ghế sofa giống như trước đây.

Sau khi mời chúng tôi trà, Emma san cúi đầu trước khi cô rời khỏi phòng.

[Xin lỗi vì đã cho gọi cậu đến đây hôm nay và cả hôm qua] (Regan)

[Không, tôi không bận tâm đâu.

Vậy thì, hôm nay tôi được gọi tới là vì vấn đề gì?

Ông hói] (Wazu)

[Đồ khốn……

Ta không có bị hói……

Ta chỉ cạo trọc tóc của ta thôi] (Regan)

[Tôi hiểu rồi.

Ông đang sử dụng lý do à?

Ông cạo nó mỗi ngày đúng không…… mặc dù tóc của ông đã biến mất từ đời nào rồi] (wazu)

[Được rồi, cậu đang ngứa đòn hôm nay chứ gì] (Regan)

[Đó chỉ là trò đùa thôi…… vậy nên hãy hạ nắm đấm của ông xuống đi] (Wazu)

Hình như tôi trêu ông ấy hơi quá.

Khi tôi đang hối lỗi trong đầu, Ông hói--- ý tôi là Regan-san cúi mặt xuống trong khi tạo ra bầu không khí nghiêm túc.

[Một trò đùa à…… những đứa trẻ ở hàng xóm cũng gọi ta là "Hói".

Lúc đầu ta không quan tâm, nhưng gần đây Lula đã bắt đầu để ý……

Ta nên làm gì bây giờ?] (Regan)

Vậy thì hãy nuôi tóc của ông đi.

Mặc dù tôi không chắc chắn nếu đó thực sự là lý do.

Mà kệ, tôi không quan tâm.

Nhưng tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi khi gọi ông ta là hói, tôi có nên giúp đỡ để thuyết phục Lula?

[Tôi hiểu.

Tôi sẽ cẩn thận để không gọi ông là Ông hói từ bây giờ…… vậy đó có phải là lý do ông gọi cho tôi?] (Wazu)

[Cậu có biết về khu rừng ở phía đông không?

Nếu cậu đi một chút về phía bắc từ chỗ đó, cậu sẽ tìm thấy cái hồ lớn bên cạnh một ngọn đồi.

Tôi muốn cậu điều tra một thứ ở nơi đó] (Regan)

[Tại sao lại là tôi?

Đó là những gì tôi muốn nói.

Nhưng chủ Guild đã đích thân yêu cầu tôi nên phải có lý do nào đó đúng không?] (Wazu)

[À lý do thì rất là đơn giản.

Ban đầu nhiệm vụ rank A này được Black Flame nhận vậy nên bọn chúng mới tới thành phố.

Nhưng bởi vì chúng đã chiến đấu với một mạo hiểm giả rank F và bị thua trong một đòn, ngay bây giờ chúng đang ở trong phòng khám để điều trị.

Chắc chắn đối thủ của chúng người mà chẳng có lấy một vết thương nào dư sức nhận yêu cầu này] (Regan)

[Hee…… nghe có vẻ tệ à nha] (Wazu)

Tôi trả lời trong khi mỉm cười.

[ĐÓ LÀ BỞI VÌ CẬU ĐÓ!!] (Regan)

[Tôi cá là vậy~] (Wazu)

Bởi vì vấn đề về Black Flame là trách nhiệm của tôi, tôi không thể từ chối……

[Nhân tiện, nếu cậu tiếp nhận yêu cầu này và hoàn thành nó, 30 đồng xu vàng sẽ là phần thưởng của cậu] (Regan)

[Tôi sẽ làm nó!!!!!] (Wazu)

Cảm ơn mấy chú Black Flame.

Các chú đã hi sinh để tôi có tiền, tổ quốc sẽ ghi công các chú…… có lẽ vậy.

[Vậy thì, tôi sẽ nói cho cậu biết về nội dung của yêu cầu điều tra.

Hai tuần trước, một thương gia đang đi trên đường núi đã báo cáo lại rằng ông ta đã nhìn thấy hình dáng của một con Rồng ở trên đỉnh núi.

Bên cạnh đó, số lượng báo cáo về việc nghe được tiếng gầm của Rồng đang gia tăng.

Nếu đó là sự thật, tôi muốn cậu tìm ra số lượng, chủng loại, và kích thước của chúng.

Nếu có thể tôi muốn cậu khuất phục nó.

Ừ thì, mặc dù sức mạnh của cậu đã được phô diễn, nhưng đừng ép mình quá] (Regan)

[Rồng à…… tốt thôi, không có vấn đề gì] (Wazu)

Thực tế thì cũng không có vấn đề gì.

Khi tôi còn sống ở trên "Núi", có một số loài rồng hiểu ngôn ngữ của con người.

Ừ thì, có thể nói rằng chúng là bạn của tôi, có lẽ vậy.

Tôi muốn có một người bạn là con người……

[Nhờ cậu vậy.

Bởi vì đó là một yêu cầu đột ngột, ta sẽ cho cậu thời gian để chuẩn bị, cậu thấy thế nào?] (Regan)

[Hmm…

Tôi không có lịch trình cụ thể nên tôi sẽ đi ngay.

Bởi vì nó thuộc rank A, nên phải khẩn cấp hơn.

Tôi sẽ *papan* và hoàn thành nó với *swosh*] (Wazu) (chắc là vài hit xong luôn😁)

[Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì và chỉ cầu nguyện rằng tôi đã không chọn sai người] (Regan)

[Ông không chọn sai đâu Regan-san] (Wazu)

Tôi đứng dậy và rời khỏi phòng trong khi nói như thế.

Khi tôi đóng cửa, những từ này đã lọt vào tai tôi ---

[Tên đó cuối cùng đã gọi tên mình] (Regan)

Đó là một giọng nói vui vẻ trộn lẫn với một chút trách móc.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 21: Hả? Trông quen quen...


Đang chuẩn bị bomb rồi nhé, hì hì😁😁😁 dự là vài hôm nữa sẽ BÙM 💥💥

=======================

Tôi bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức sau khi rời khỏi guild.

Nói là vậy nhưng, tôi chỉ phải chuẩn bị chút thức ăn và đổ nước vào túi mà tôi mượn từ guild thôi.

Tại quán trọ, tôi hỏi Keyla-san xem tôi có thể lấy một ít thức ăn và nước không.

Cô ấy chỉ nói [Để đó cho tôi] và đi vào phía sau quầy.

Không lâu sau đó, cô mang theo một ít sandwich kẹp thịt quái vật và bình nước.

Nó thực sự là một sự trợ giúp to lớn, cảm ơn cô.

Tôi để bánh kẹp và bình nước vào túi và rời khỏi thành phố.

Đầu tiên tôi đến khu rừng ở phía đông.

Khi tôi tới được nơi đó, tôi bắt đầu đi về hướng bắc.

Tuy nhiên tôi không đi với một tốc độ bình thường.

Nếu không, ngay cả với một con ngựa bạn sẽ cần 4-5 ngày để đến được hồ lớn.

Với tốc độ của tôi, nó có cảm giác như thể tôi chỉ đi bộ đến vườn nhà tôi.

Quá nhanh, nó quá nhanh.

Kể từ lúc tôi biết về chỉ số của mình, tôi nhận ra rằng tôi có thể đi bộ bình thường như trước nhưng khi tôi muốn thì tôi có thể bộc phát sức mạnh của mình.

Tôi chưa gặp bất kỳ vấn đề gì với sức mạnh này cho đến nay.

Tuy nhiên tôi không biết giới hạn sức mạnh của tôi.

Tôi không thể tự đánh giá bản thân mình nên tôi không biết mình nhanh đến mức nào.

Mà, nó cũng không phải là một vấn đề quá nghiêm trọng.

Trong khi suy nghĩ về những thứ như vậy, tôi đã đến gần cái hồ.

Nhân tiện thì tôi đã không gặp bất kỳ con quái vật nào.

Nếu là goblin, có thể chúng đã vởn vơ quanh đây.

Bởi vì tôi không đến đây vì điều đó nên tôi sẽ mặc kệ chúng.

Tôi ngồi xuống bờ hồ và lấy ra một cái sandwich và bình nước từ túi.

Giờ thì, đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Khi tôi nhét cái sandwich vào miệng, một số tiếng động phát ra từ khu rừng gần hồ.

Đôi khi còn nghe thấy tiếng đổ gãy.

Âm thanh của một thứ gì đó đang bị đuổi hoặc bị tấn công.

Nó dần dần trở nên gần hơn và tôi có thể nhìn thấy một khối màu trắng to bằng đầu tôi vọt ra khỏi rừng.

Theo sau nó, một con quái vật với hai đầu và một cái đuôi rắn xuất hiện.

Với thân hình dài khoảng 3m, đó là một con quái vật dạng chó tên là Orthos.

Rõ ràng con Orthos này dường như đang cố gắng ăn cái khối màu trắng kia.

Cái khối màu trắng dang ra một đôi cánh như lũ dơi và cố trốn thoát bằng cách bay.

Nó dường như không thể bay cao và đang trong tình cảnh nguy hiểm.

Tôi đang nhìn cảnh tượng đó trong khi ăn bánh sandwich (bezt làm ngơ là đây :v).

Nhưng đột nhiên khối màu trắng đó thay đổi hướng bay và lao về phía tôi.

Hmm… trông nó có vẻ quen quen!?

Trong tôi khi nghĩ thế, cái khối màu trắng ấy va vào ngực tôi.

Tôi không cảm thấy bất kỳ sự thù địch nào vì vậy tôi để nó lao tới mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, mặc dù tôi đã rất ngạc nhiên.

Tôi đã cố gắng kiểm tra khối màu trắng này là con gì, nhưng trước khi tôi có thể thì Orthros đã xuất hiện trước mặt tôi.

[ [Grrrrrr……] ]

Nó gầm gừ và giương hai cái mồm chảy đầy nước dãi ra trước tôi.

Tôi thấy có vẻ như nó nghĩ nó đã bắt được một con mồi lớn.

Sau khi liếm nước dãi bằng cái lưỡi của nó (dm ghê vãi😨), một trong những cái đầu há to miệng của nó ra.

[Câm mồm đi!!] (Wazu) (ngầu vailon😂)

*Dogooooon!!!!*

Tôi dừng chuyển động của Orthros với một cánh tay và ném phịch nó xuống đất.

Thôi đi, đừng làm phiền lúc người khác đang ăn.

Tôi tống nốt phần bánh sandwich còn lại vào miệng tôi.

Tôi đã xác nhận Orthros dường như đã chết bởi vì tôi quên không kiềm chế lại…… thật là một sức mạnh kinh khủng như mọi khi.

*Nhồm…… nhoàm…… nuốt*

Tôi nuốt miếng sandwich bên trong miệng tôi đồng thời gỡ cái khối màu trắng vẫn còn bám chặt vào tôi và giơ nó lên trước mắt tôi.

[Kyauu!!]

Khối màu trắng đó đang nhìn vào tôi và khóc.

Nó có một cơ thể như loài bò sát.

Mặc dù ngoại hình trông cứng cáp nhưng nó lại có tính cách trẻ con.

Đồng tử đen và lớn như thể hút trọn ánh sáng vậy.

Ngoài thân hình nhỏ nhắn, nó còn có những chiếc móng sắc trên tay và những cái răng nhọn.

Một cái đuôi dài và toàn bộ bề mặt cơ thể được bao phủ bởi một lớp vảy trắng rất đẹp.

Thứ mà tôi đang giữ và nâng lên bây giờ chắc chắn là một con rồng trắng.

Ý tôi là, trông nó có vẻ quen quen……

[Có lẽ là…… em là Meru?] (Wazu)

[Kyui!!

Kyui!!] (Meru)

Em ấy gật đầu vui vẻ.

Oh, nó hiểu ngôn ngữ của con người?

Nó chắc chắn là Meru rồi.

Em ấy đang làm gì ở một nơi như thế này vậy nhỉ?

Meru là con gái của một cặp đôi Rồng khi tôi còn sống trên "Núi".

Đó là một cuộc gặp gỡ đơn giản, chúng tôi đã làm quen với nhau sau khi chiến đấu.

Cả đôi vợ chồng nhà Rồng đều hiểu tiếng người, kể cả việc nói cũng có thể.

Lúc đó ông chồng nói---

[Guhaha!!

Tại sao lại có một con người nhỏ bé ở đây?

Hãy đập hắn để giết thời gian nào]

---Vì thế tôi phi đến và khiến ông ta im lặng.

Giờ tôi nghĩ lại, trạng thái của tôi đã bất thường vào thời điểm đó…… sau đó, tôi đã đến xin lỗi nhưng đáp lại nó chỉ là ngón tay giữa giơ lên.

Và sau đó tôi đã được giới thiệu với Meru.

Tôi nhớ hai vợ chồng họ luôn phàn nàn về nhau.

Gì nữa nhỉ?

Nếu tôi nhớ không nhầm thì…… tên của ông chồng là Hắc Long Ragnil và người vợ là Bạch Long Meral.

Ragnil đã từng tự tuyên bố mình Vua Rồng.

Tôi chỉ nhớ có thế, nhưng---

[Huh?

Không phải là nhà của em ở ngọn "Núi" đó sao?

Em đang làm gì ở đây vậy?] (Wazu)

[Kyuii…

Kyuii ~…] (Meru)

Vô ích rồi.

Tôi chẳng hiểu gì cả.

[Hmm… em có ở cùng với Ragnil và Meral không?] (Wazu)

[Kyuii!!!] (Meru)

Bàn tay nhỏ của Meru chỉ vào ngọn núi và cố gắng để ra hiệu cho tôi đi cùng với em ấy.

[……

Thì ra tin đồn rằng có Rồng là do bọn họ à] (Wazu)

Tôi thở dài và đi đến đó với Meru ngồi trên đỉnh đầu tôi.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 22: Bạch Long (vợ) bị tổn thương


Tôi đang hướng tới đỉnh núi bằng cách đi bộ.

Trên đầu tôi Meru đang tận hưởng một mình, nằm lười trong khi thả lỏng chân tay.

Mà nó cũng không quan trọng lắm bởi vì tôi đặc biệt chẳng cảm thấy nặng nề gì cả, nhưng ít nhất cũng phải chỉ dẫn cho tui chứ?

Nói về việc đó, hiện giờ tôi đang đứng trước một hang động gần đỉnh núi.

Tôi cảm thấy có một sự hiện diện to lớn ở bên trong, tuy nhiên chỉ có một.

Hả?

Chỉ một thôi ư……

Thôi kệ, bước vào trong hang là tôi sẽ biết ngay thôi.

Không có một cái bẫy nào, tiến vào sâu bên trong tận cùng của hang là nơi Bạch Long đang nằm.

Đó là Meral, một thân hình khổng lồ dài khoảng 8m, trông khỏe khoắn và dẻo dai.

Lớp vẩy trên bề mặt cơ thể cô ấy tỏa ra ánh sáng trắng huyền ảo.

Kết hợp với đôi mắt vàng kim, không phóng đại khi gọi cô là con Rồng đẹp nhất thế giới.

Meral mỉm cười nhẹ nhõm nhưng khi nhận thấy có ai đó đang ở cùng Meru, cô đứng dậy và nâng cao cảnh giác.

Sau khi nhận ra tôi là ai, cô ấy đã hạ thấp sự cảnh giác xuống.

[Cậu là cậu bé lúc trước……] (Meral)

[Đã lâu không gặp, Meral] (Wazu)

[Oh, cậu có thể nói chuyện.

Ta đã từng lo lắng rằng cậu không thể bởi vì cậu không bao giờ nói ra một từ nào trước đó] (Meral)

[Xin lỗi, vì nhiều nguyên nhân nên khi đó……] (Wazu)

[Vậy à.

Ta sẽ không đi sâu thêm nữa, một lần nữa ta có thể biết tên cậu không?] (Meral)

[Ah, tên tôi là Wazu, xin lỗi vì mọi thứ trước đây] (Wazu)

Tôi nói như vậy và cúi đầu xuống một chút để không đánh rơi Meru xuống.

Sau khi nâng đầu tôi bắt đầu giải thích tình hình.

[Tôi đã gặp Meru một lúc trước bên cạnh hồ khi em ấy bị tấn công bởi Orthros.

Tôi không biết chi tiết sự việc vì tôi không hiểu em ấy nói gì] (Wazu)

[Cảm ơn cậu rất nhiều và xin lỗi vì sự bất tiện này.

Meru con gái của mẹ, con có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?] (Meral)

[Kyuii!

KyuiKyuiKyui!!

Kyuiiiii!!!] (Meru) (đù dragonese😂😂)

[……

Ta hiểu rồi.

Có lẽ trong khi nhởn nhơ đuổi theo một con chim, dường như con bé đã đi lạc trong rừng và giẫm phải cái đuôi rắn của Orthros.

Ta rất biết ơn Wazu vì đã cứu con gái ta] (Meral)

[……

Cô có một cô con gái năng nổ đó.

Tôi chỉ tình cờ xuất hiện ở đó nên đừng khách sáo nhưng xin hãy cẩn thận lần sau] (Wazu)

Tôi nhẹ nhàng vuốt đầu Meru.

[Ta sẽ để ý Meru nhiều hơn từ bây giờ.

Nhân tiện, tại sao Wazu lại ở nơi này?] (Meral)

[Ah cô thấy đấy, hình như một số người đã nhìn thấy cô.

Tôi đến đây để điều tra xem liệu có nguy hiểm gì hay không.

Vì vậy tôi muốn hỏi cô đang làm gì ở đây vậy?

Nhà của cô ở Núi Trung Tâm mà, phải không?

Bên cạnh đó tôi cũng không thấy Ragnil ở đâu cả?] (Wazu)

(TL: Wazu đã gọi nó là "Núi Trung Tâm" Bởi vì ngọn núi nơi cậu sống trước đây nằm ở trung tâm của lục địa.

Và nó cũng chưa có một cái tên chính thức)

[……

Anh ta---] (Meral)

Hmm?

Cái nhìn của cô ấy trở nên cáu gắt vì lý do nào đó……

Có phải Ragnil đã làm điều gì đó đắc tội với cô ấy chăng?

[Khi ta đang có một chuyến đi dạo với Meru trên lưng thì---] (Meral)

*ực…* (tiếng nuốt nước bọt)

[Tên đó có quan hệ với cô con gái trẻ của Xích Long] (Meral) (tự nhiên nhớ tới dxd nên lòi đc cái tên hay😁😁)

[……

Hả?] (Wazu)

Haaaaaaaaaaaaaa!!!???

Anh ta đang làm cái gì thế?

Tên đó!

Mặc dù đã có một người vợ xinh đẹp thế này!!

Hắn ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?

[Do vậy ta trở lại nhà của gia đình ta cùng với Meru] (Meral)

[……Nhà?……

Ý của cô là nơi này?] (Wazu)

[À, không ai sống ở đây đâu.

Chính xác thì đây là nơi ta đã trải qua thời thơ ấu.

Ta đã liên lạc với mẹ ta và đang đợi bà ấy ở đây] (Meral)

Haa…… thật sự, cô đang làm gì vậy?

Đôi vợ chồng này……

Tôi không nghĩ chia cách là lựa chọn tốt nhất.

Tôi nghĩ tốt hơn là nên hòa giải và trở lại sống cùng nhau ở Núi trung tâm……

[……

Ermm tôi biết đây không phải là việc của tôi, nhưng tại sao cô không hòa giải?] (Wazu)

[Không bao giờ.

Trừ khi anh ta tới đây xin lỗi ta] (Meral)

Tôi hiểu rồi~Vậy ra, Ragnil là người sai ở đây.

Huh?

Chỉ vậy thôi sao… chuyện này có thể được giải quyết nếu Ragnil đến xin lỗi?

Sau khi nghe vậy thì tôi không thể làm ngơ được.

Mặc dù hiện tại không có gì nguy hiểm, nhưng có thể sẽ có một số Kị sĩ được gửi đến để chinh phục cô ấy.

Tôi phải giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể……

Haa…… không được rồi…… thật là phiền phức……

[Tôi sẽ nói chuyện với Ragnil thế nên xin hãy không làm bất kỳ sự xáo trộn vì nó sẽ tạo ra những rắc rối không cần thiết.

Nếu có thể, tôi sẽ đưa ông ta đến đây xin lỗi] (Wazu)

[V~Vậy……

Ta không có quyền ngăn cản cậu, vì vậy cậu có thể làm theo ý cậu muốn.

Hoàn toàn không phải vì ta muốn gặp Ragnil đâu nhé] (Meral)

Nếu như vậy, đừng trưng ra một khuôn mặt vui vẻ như vậy với tôi.

Mặt cô đỏ lên trong khi cơ thể cô ấy đang lắc lư…… cô ấy thật dễ bị nhìn thấu. (Tsundere everywhere, đến rồng cũng thế😅)

Tôi nhẹ nhàng đặt Meru xuống khỏi đầu tôi.

Ý tôi là, em ấy đang ngủ ngay lúc này.

Đầu của tôi thực sự thoải mái đến thế ư?

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve Meru và hướng sự chú ý của tôi về phía Meral, cô ấy bận rộn đánh bóng vảy một cách háo hức.

Cô ấy thực sự không thể che giấu được cảm xúc của cổ, người vợ này.

Tôi không có hứa là chắn chắn sẽ mang Ragnil đến đây, vì vậy xin đừng mong đợi quá nhiều.

[Vâng, vậy thì tôi đi đây] (wazu)

[……] (Meral)

Này, chăm sóc ngoại hình của cô cũng tốt nhưng ít nhất hãy trả lời cho tôi đi chứ.

Tôi rời hang động và hướng tới Núi Trung Tâm trong khi thở dài.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Lịch đăng chap mới


Thông báo luôn cho ae lịch đăng chap nhé.

Mình sẽ đăng vào tất các cả các ngày trừ thứ 6 và CN (đm CN là ngày người ta nghỉ ngơi mà lại bận hơn ngày thường😭 hận đời vcl😑).Nếu có tg rảnh thì mới đăng những hôm đó đc, và mỗi ngày sẽ đăng 1 chap nhé.

Sau đợt bomb lần này mình cố rush nốt mấy chap cuối cho ae đã đọc đoạn đầu rồi đọc nốt😁.

Sau đó thì có thể sẽ tăng lên là 2 chập/ngày.

Thế thôi, bye nhé😁
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 23: Vua Rồng, hãy đi xin lỗi nào


Tôi rời khỏi hang động và đi đến nơi trú ngụ của Vua Rồng ở Núi Trung Tâm.

Tôi chạy khá chậm lúc ra khỏi hang động, sau một lúc tôi bắt đầu chạy nhanh hơn.

Phong cảnh nhanh chóng thay đổi.

Xuống núi, băng qua đường chính, chui vào rừng, rồi lại lên núi.

Sự thay đổi khí hậu đặc thù của "Núi" đã bắt đầu.

Từ lạnh buốt tới nóng nực, nhưng tôi đang rất vội nên không có thời gian để chú ý đến nó.

Ừ thì nó đã quá bình thường đối với tôi người mà đã quen với khí hậu kiểu này.

Tôi nhảy cao mà không bị mất tốc độ.

Sau khi vượt qua đám mây trên đỉnh núi, khí hậu trở nên ổn định và đã đến lúc mặt trời mọc lên.

Phải tốn một vài giờ để lên đến đây...... có lẽ tôi nên nghỉ nhờ ở nơi của Ragnil lúc đêm đến.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà của ông ta ở hướng này......

Trước mắt tôi là một công trình khổng lồ.

Một tòa lâu đài hùng vĩ màu trắng với một cánh cổng lớn, đây là nơi trú ngụ của Vua Rồng.

Tôi đã từng vô tình bước vào lâu đài này, đã lâu rồi tôi mới đến đây.

Vào thời điểm đó, do tôi không cưỡng lại tính hiếu kỳ của tôi.

Tôi tiến vào sâu hơn, không lâu sau đó tôi đến sảnh chứa ngai vàng của tòa lâu đài trắng nơi Ragnil ngồi.

[Yo!!

Lâu rồi không gặp...] (Wazu)

[......

Hmm?

Ngươi là...

Oh, ra đó là cậu!!

Vậy cậu có thể nói chuyện sao!! ] (Ragnil)

Cả chồng và vợ đều có một phản ứng giống nhau.

Ragnil là một Hắc Long với thân hình cơ bắp dài 12m.

Đôi mắt màu đen bóng và lớp vảy bao phủ toàn thân như thể hút hết ánh sáng.

Từ đầu ông ta mọc r hai cái sừng lớn rất lớn và nhọn.

Nhưng hiện giờ trông ông ta có chút hốc hác.

[Wazu, đó là tên của tôi.

Bởi vì khá là phiền phức nên tôi sẽ đi luôn vào vấn đề, có phải ông đang lừa dối vợ mình phải không?] (Wazu)

[~Ugh!!

Sao cậu biết!?

Cậu có thể đọc tâm trí của ta?

Không...... cậu đã nghe nó từ Meral phải không!?

Bây giờ cô ấy ở đâu?] (Ragnil)

Ragnil lù lù tiến tới tôi.

Quá gần, ông tới gần quá rồi đó, dịch ra một chút đê!!

[Ông định sẽ làm gì sau khi gặp cô ấy?] (Wazu)

[Tất nhiên, ta sẽ mang cô ấy về đây!!] (Ragnil)

[Như thế nào?] (Wazu)

[Tôi là Vua Rồng, cô ấy sẽ lắng nghe những lời của tôi và trở lại] (Ragnil)

Haaa...... không tốt rồi ông anh ạ......

ông ta không hiểu tình huống của mình...... cái biệt hiệu của ông không giúp ích được gì đâu.

Đây là vấn đề về phụ nữ nơi lý do lý trấu không hề có tác dụng.

Tôi không có người yêu, tôi đã bị Aria và Sarona bỏ rơi (nồ Sarona bezt girl đó, chú cứ bị quan vl), có thể không hợp lý lắm nếu tôi đưa ra lời khuyên cho ông ta nhưng tôi không thể không nói.

Vua Rồng cũng là bạn của tôi, trước hết hãy nghe câu chuyện từ phía ông ta đã.

Rõ ràng mọi thứ không diễn ra như những gì họ nói.

Bởi vì có vẻ như một nữ Xích Long đã kiên trì mời ông ta một bữa ăn, thành ra ông ta miễn cưỡng đi cùng.

Nhưng khi ông ta nhận ra, rằng chỉ có hai người họ và cùng lúc Meral đã chứng kiến đố.

Ông ta đã bị gài bẫy.

Có lẽ có những con rồng khác đứng đằng sau chuyện này.

Đó là một hệ thống-thịt-nhau của loài Rồng.

Không, loài rồng bắt đầu ăn thịt từ lúc mới sinh rồi.

Vấn đề thực sự là Xich Long Karel.

Cô ấy là một người đẹp với một thân hình nóng bỏng (từ góc độ của rồng) nên Ragnil đã bị thôi thúc nhìn vào cô ấy.

[Là một người đàn ông tôi hiểu cảm giác của ông nhưng tình hình đang trở nên tồi tệ hơn.

Dù sao thì...... trong thời gian này hãy xin lỗi Meral] (Wazu)

[Tại sao một vị Vua Rồng như ta phải xin lỗi?

Ta đâu có làm gì sai!!] (Ragnil)

[......] (Wazu)

Ông ta thật là vô dụng.

[Haaa...... trước hết, vấn đề ông là Vua Rồng hay không chẳng liên quan đến chuyện này] (Wazu)

[?] (Ragnil)

Ông này...... nhìn mặt là biết ông ta không hiểu gì rồi.

Tôi có nên đập ông ta...... ah, đúng rồi!

[Vậy thì hãy nhìn từ góc độ ngược lại.

Ví dụ, Meral đã có một bữa ăn cùng với một thanh niên Rồng khác, chỉ có hai người họ] (Wazu)

[Cậu nói gì!!!!!

Ta sẽ giết hắn!!!!!

Cho ta biết hắn ở đâu!!!!!] (Ragnil)

[Bình tĩnh, nó chỉ là giả dụ thôi...... và sau đó ông đã nhìn thấy cảnh đó và quyết định bỏ trốn khỏi nhà] (Wazu)

[.......

Ta hiểu rồi] (Ragnil)

[Sau đó Meral đến và nói "Hãy quay trở về thôi" mà hề không xin lỗi.

Liệu ông sẽ tha thứ cho cô ấy và trở về nhà?] (Wazu)

[......

Ughh......] (Ragnil)

Ragnil đang tưởng tượng nó trong khi đặt tay lên cằm.

[Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy...... hay đúng hơn là ta sẽ nổi giận] (Ragnil)

[Thấy không?

Nói cách khác ông sẽ khiến tình hình trở nên trầm trọng hơn nếu làm vậy] (Wazu)

[......

Cậu nói đúng] (Ragnil)

Dường như ông ta đã hiểu rõ tình hình.

Cảm ơn thần linh, có vẻ như tôi đã giải thích được bằng cách nào đó.

[Và, đó là lý do tôi đến đây.

Ngày mai tôi sẽ đưa ông đến gặp Meral, ông sẽ xin lỗi hẳn hoi chứ?

Hay đúng hơn là ông phải xin lỗi đó!!] (Wazu)

[.......

Ta hiểu.

Ta không thể chịu đựng được nếu tưởng tượng ra cảnh đó.

Meral hẳn đã bị tổn thương.

Tôi sẽ thành thực xin lỗi, liệu cô ấy có tha thứ cho tôi không......] (Ragnil)

Sẽ ổn thôi.

Cô ấy đã bận rộn lo lắng về ngoại hình cô ấy khi tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ mang ông tới.

[Có vẻ ổn rồi đó.

Vậy, ông định sẽ làm gì với Xích Long?

Sẽ rất rắc rối nếu chuyện như thế này xảy ra một lần nữa một ngày nào đó......

Chẳng hạn, ông có thể giới thiệu cô ấy với một ai đó?] (Wazu)

[Ta hiểu rồi......

để ta giới thiệu cô ấy với một người trẻ tuổi và đầy hứa hẹn phù hợp với cô ấy] (Ragnil)

[Vậy, tôi sẽ để lại vấn đề này cho ông...... quan trọng hơn, đừng quên xin lỗi Meral trước, được chứ?] (Wazu)

[Ta biết rồi] (Ragnil)

Sau đó chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện ngớ ngẩn về cuộc sống hiện tại của mỗi người và đi ngủ.

*****

Sau việc đó, con Rồng mà Ragnil giới thiệu sau đó đã trở thành vị Vua Rồng mới và Xích Long xinh đẹp sẽ ở bên cạnh.

Ragnil cùng với Wazu đã thành công trong việc giới thiệu con Rồng mới với Xích Long và sau khi được gia đình cô ấy ủng hộ, hai người họ tiến đến kết hôn và sống hạnh phúc như một gia đình.

Mặc dù đây là bước đi đầu tiên trong việc tạo ra mối quan hệ tốt đẹp giữa con người và loài rồng, nhưng đối với Wazu thì đó chỉ là một cách để Ragnil thoát khỏi mọi sự rắc rối và đẩy hết cho chàng Rồng kia.

*****

Ngày hôm sau, Ragnil đang nằm trên tay tôi.

Tôi nâng lên và giữ ông ta thật chắc.

[Cái tình huống quái gì thế này......

Ta có cảm giác xấu về nó] (Ragnil)

[Đừng lo lắng.

Bởi vì tôi đã có xen vào vấn đề của hai vợ chồng ông, ít nhất hãy để tôi làm điều này...... okay, chúng tôi đi thôi!!] (Wazu)

Tôi nói như vậy và bắt đầu chạy đà.

[Chờ đã, nó éo ổn chút nào-----] (Ragnil)

[Bay cao nhá Ragnill!!!!] (Wazu)

Tôi ném Ragnil thẳng về phía núi nơi mà Meral ở.(cười ỉa😂😂😂)
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 24: Oh? Có vẻ số lượng đã tăng


Sau khi ném Ragnil, tôi đi xuống "Núi" trong vội vàng và hướng thẳng tới nơi của Meral.

Thật sự thì, tôi không muốn xen vào vấn đề của họ nữa và chỉ muốn về nhà thôi.

Nhưng đây là yêu cầu mà tôi nhận, với cả tôi cũng hơi lo lắng về cặp vợ chồng này.

Tôi chạy khá nhanh vậy nên tôi đã đến hồ trước buổi trưa.

Các cây cối trong vùng lân cận đã bị san phẳng, mặt đất thì bị xới tung lên, và ở giữa có một cái hố lớn.

Như thể một cái gì đó lớn đã đâm xuống đây(còn ai nữa😁)...... hmm thôi kệ.

Tôi gật đầu và đi đến cái hang nơi cặp vợ chồng có lẽ đang ở đó.

Tôi đứng trước cửa hang và nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ.

Tôi cảm thấy có bốn sự hiện diện bên trong hang động.

Ragnil, Meral, Meru...... người còn lại là ai?

Không biết có phải người quen của họ không nhỉ?

Ai quan tâm chứ.

Tôi bước vào hang động mà thôi không nghĩ quá nhiều.

Tôi gần như hét lên khi nhìn vào cảnh trước mắt tôi.

Có một con Bạch Long bên cạnh Meral cũng giống như cô ấy.

So với Meral, lớp vảy của người kia hơi xám, nhưng nó lại toát ra một vẻ oai nghiêm mà không ai ở nơi này sánh bằng.

Nói về việc đó, Meral đã nói rằng cô đang đợi mẹ ở nơi này.

Có lẽ đây là mẹ cô ấy.

Meru được ẵm bởi Bạch Long kia và dường như đang ngủ.

Mặt khác, Ragnil phía trước mặt Meral và mẹ vợ thì---

Ông ta đang quỳ bằng bốn chân.

Ông ta đặt đầu xuống đất một cách điêu luyện.

Tôi tự hỏi sao lại như vậy...... như một người đàn ông, tôi thấy suýt khóc khi nhìn ông ta.

Tôi che mắt đi để khỏi phải nhìn thấy cảnh này.

Quan trọng hơn ông vẫn còn sống mà Ragnil?

Đúng thế có lẽ đó là nước mắt của sự vui mừng khi ông còn sống......

Vâng chắc chắn là vậy rồi...... có lẽ thế......

Được rồi, tôi đã xác nhận sự an toàn của ông ta và vấn đề đã được giải quyết.

Hãy về nhà trong im lặng nào trước khi họ nhận ra tôi.

[Kyuii!

Kyuii!] (Meru)

*Woosh!!

Patatata---*

Meru đột nhiên tỉnh dậy và đang bay về hướng tôi nên tôi dừng bước.

Sao em ấy lại nhận ra tôi chứ!?

Và rồi tôi chậm rãi quay đầu lại---

[Oh, cậu là Wazu phải không?

Ta đã nghe nói về cậu từ con gái của ta Meral...... cậu đã đưa thằng chồng ngu ngốc của con gái ta tới đây]

[X-Xin chào......] (Wazu)

Tôi nói như vậy trong khi cúi đầu xuống và Meru lại ngồi lên đỉnh đầu của tôi với tiếng *moshomosho*.

Này, anh không có cúi đầu vì việc đó!

Lờ đi cảm giác của tôi Meru bắt đầu thư giãn trên đầu tôi.

Từ khi nào mà nó trở thành nơi nghỉ ngơi độc nhất của em vậy?

[HaHaHa...... có vẻ như Meru thật sự thích cậu.

Ta đã nghe từ con gái ta và tên ngớ ngẩn đằng kia]

[Ah, vâng.......] (Wazu)

Sao lại vậy?

Tôi đang bị đánh giá kìa.

[Fumu...... ngay cả ta cũng không thể đánh giá được giới hạn sức mạnh của cậu.

Như con gái ta nói, ta có thể giao Meru cho cậu chăm sóc mà không cần phải lo lắng]

[Chờ đã!!

Mẹ đang nói gì vậy!!

Con không nhớ là đã chấp nhận tên này!!] (Ragnil)

[Câm miệng!!

Ta cũng không nhớ là đã cho phép ngươi nói chuyện.

Bên cạnh đó ai nói rằng ngươi có thể được đưa ra ý kiến?]

Sự phản đối của ông ta đã bị bác bỏ.

Với khuôn mặt phức tạp, ông ta lại cúi dập đầu xuống đất.

Đợi đã Ragnil!!

Tôi chắc chắn ông sẽ được tỏa sáng vào ngày mai!!

[À mà, ta chưa giới thiệu bản thân mình nhỉ.

Tên ta là Megil, là mẹ của Meral đồng thời là cựu Nữ Vương Rồng, và còn là bà ngoại đáng tin cậy của Meru nữa] (Megil)

[T-Tên tôi là Wazu] (Wazu)

Cựu Nữ Vương Rồng à.

Bảo sao bà ấy trông oai nghiêm đến thế.

[Wazu, thực sự thì ta có một yêu cầu cho cậu, cậu sẽ giúp ta chứ?] (Megil)

[À thì, còn tùy thuộc vào nội dung nhưng......] (Wazu)

[Đó là một yêu cầu đơn giản thôi.

Cậu có thể đưa Meru đi chu du ở thế giới ngoài kia không?

Ta muốn Meru học hỏi về thế giới bên ngoài ngọn "Núi".

Tuy nhiên, đối với một con rồng nhỏ, ta không biết liệu có nguy hiểm gì hay không.

Nhưng nếu đó là cậu---] (Megil)

[Nói cách khác, tôi phải hộ tống Meru?] (Wazu)

[Không phải thế.

Ta chỉ muốn Meru ở với cậu một thời gian và nếu có nguy hiểm gì ta muốn cậu bảo vệ nó thôi] (Megil)

[......] (Wazu)

Umm......

Tôi cũng không quan tâm lắm.

Nhưng liệu có ổn không nếu tách Meru khỏi bố mẹ của em ấy.

[Đừng lo lắng về bố mẹ nó.

Con gái ta đã chấp thuận chuyện này nên không thành vấn đề] (Megil)

Bà không cần sự đồng ý của Ragnil luôn sao? (Nghịch ngu mất quyền lợi 😂😂)

[Ngoài ra, khi cần thì, Meru đã làm chủ được Ma thuật Không gian.

Tôi nghĩ nó sẽ giúp cậu rất nhiều] (Megil)

Wow, có nghĩa là em ấy có thể sử dụng Túi lưu trữ mà mọi người hay nói đến.

Với nó tôi có thể đựng bất kỳ thứ gì......

Mặc dù cũng có một loại túi với chức năng tương tự như phép thuật này, trái lại với cái giá cắt cổ của nó, số lượng đồ mà bạn có thể đựng được bị giới hạn.

Nhưng đây là một túi lưu trữ vô hạn bởi vì nó khai triển bằng ma thuật, thời gian bên trong cái Túi lưu trữ đó cũng bị ngưng đọng.

Dường như không có con người nào có thể sử dụng loại ma thuật này.

Chắc chắn nó sẽ là một sự trợ giúp to lớn......

[Có thật sự là ổn không vậy?] (Wazu)

[Theo như cặp vợ chồng này, từ đánh giá hành vi của cậu, cậu không phải là một người xấu.

Và hơn hết, đó là vì Meru thực sự thích cậu] (Megil)

[Tôi hiểu......

Vậy tôi sẽ bảo vệ Meru] (Wazu)

[Thật tuyệt vời.

Về vấn đề của cặp vợ chồng này hãy để nó cho ta bởi vì ta sẽ tiếp tục giám sát tên đần này.

Cậu có thể trở về nhà ngay bây giờ] (Megil)

Ragnil mang một biểu hiện vô vọng trên mặt.

Tôi xin lỗi Ragnil, nhưng ngày mai ông không tỏa sáng được rồi......

[Vâng, vậy thì tôi xin phép.

Meru, em sẽ không được gặp gia đình trong một thời gian nên hãy chào tạm biệt họ trước nhé?] (Wazu)

[Kyuii!!

Kyuii!!] (Meru)

[Bà sẽ đợi con.

Chúc may mắn nhé Meru] (Megil)

[Chúc may mắn!!] (Meral)

[Kyuii!!!] (Meru)

Nhìn Megil và Meral nắm tay đặt lên ngực, Meru cũng bắt chước nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại.

Trong lúc tôi không để ý, Ragnil tiếp tục khóc và phát ra tiếng *eguegu* mà không nói ra lời nào.

Tôi đi ra ngoài hang ngay lập tức và đặt Meru lên trên đầu tôi.

Sống tốt nhé Ragnil......

Không gặp bất cứ vấn đề gì, tôi đã đến nơi tôi mà có thể nhìn thấy lối vào của thành phố.

Tôi tiếp tục đi bộ trong khi cho Meru ăn trái cây mà tôi tìm thấy trên đường tới đây, nhưng có chuyện gì đó khiến nơi này trở nên ồn ào.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 25: Majin (Quỷ)


[Orlando!!

Có chuyện gì xảy ra à?] (Wazu)

Tôi đã trở lại thành Rinikku.

Bởi vì tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, tôi đã hỏi về tình hình với anh ta.

Mới lúc trước đã có rất nhiều người rời khỏi thành phố một cách vội vã, như thể đang cố gắng chạy trốn khỏi nơi này.

[À là Wazu.

Ở phía bên kia của nơi này------ R-Rồng kìa-----!!!!!] (Orlando)

[Không sao đâu.

Ừ thì...... giải thích thế nào đây ta......] (Wazu)

Chết cha!!

Tôi đã hoàn toàn quên mất.

Orlando đã vào thế chiến đấu rồi...... làm sao bây giờ......

[Đ-Đừng nói con rồng này là...... thú giao ước của cậu nhá?] (Orlando)

Thú giao ước?

Nếu tôi nhớ nhầm, con người thường lập giao ước với một con quái vật để giúp họ trong các trận chiến...... tốt rồi, hãy sử dụng nó như một cái cớ.

[Ừ-Ừ thì...... nó gần giống như thế...... chắc vậy......] (Wazu)

[Kyuii!! *Peshipeshi*] (Meru)

Meru đang đánh đầu tôi với tiếng *peshipeshi*.

Em đang phản đối à?

Dừng lại, em biết là nó không có ích mà.

[Haa...... có một con rồng làm thú giao ước, cậu thật tuyệt vời như mong đợi.

Đúng rồi...... cậu nên đặt cái gì đó để chứng minh đó là thú giao ước của cậu, cậu không muốn thu hút sự phiền phức không cần thiết bên trong thành phố phải không?

Nói là vậy, nhưng nó vẫn khá phiền phức đấy vì đó là một con rồng] (Orlando)

[Cảm ơn anh.

Tôi sẽ suy nghĩ về nó khi tôi nhận được phần thưởng của tôi] (Wazu)

Orlando đưa tôi một chiếc ruy băng màu đỏ từ chiếc túi đặt trên bàn sau lưng anh, tôi đã nhận nó.

Tôi cố đeo nó lên cổ Meru, nhưng em ấy lắc đầu một cách không muốn.

Eh, vậy em muốn anh làm gì?

Mặc dù tôi không biết liệu Meru có hiểu ý nghĩ của tôi hay không.

Em ấy rời khỏi đầu tôi và bất ngờ vẽ một bức tranh, trông như con bướm trên mặt đất......

Oh em muốn thứ có hình thù à...... anh hiểu rồi......

Ừ ừ anh biết rồi.

Meru là một cô gái, vậy nên em ấy cũng muốn được ăn mặc đẹp.

Tôi cố gắng thắt cái ruy băng màu đỏ thành dạng một con bướm trên cổ Meru.

Em ấy bay trở lại đầu tôi sau khi hài lòng với kết quả.

[Vậy thì Orlando, vừa rồi tôi thấy mọi người rất hỗn loạn, chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?] (Wazu)

[Ah đúng rồi!!

Phía bên kia của nơi này có một cánh đồng, và ở đó Majin đã xuất hiện!!

Và có tận ba con!!

Hiện tại, một nhóm mạo hiểm giả rank B và một vài người khác đã tới để ngăn chặn chúng.

Tôi không biết họ sẽ trụ được bao lâu nên tôi đang cố gắng sơ tán dân chúng ngay bây giờ......] (Orlando)

[......Majin?] (Wazu)

Orlando đã rất ngạc nhiên khi tôi hỏi anh ta Majin là gì.

Theo như lời Orlando nói, Majin từng là một con người nhưng bị biến thành thuộc hạ của Ác Thần.

Đây là kết quả khi một cơ thể con người có liên kết với cái không gian gọi là Hồ Ma thuật nơi lũ quái vật được sinh ra.

Tuy được gia tăng mạnh về chỉ số, nhưng họ sẽ bị khát vọng tàn phá lấn át nhân tính và mất kiểm soát, hiện tại không có phương thức nào để biến họ trở lại thành con người.

Họ giờ đã trở thành một mục tiêu cần bị tiêu diệt.

Có vẻ như Orlando biết rằng con người khi đã biến thành Majin kinh khủng như thế nào.

Đối tôi thì, tôi không thể tưởng tượng được chúng trông như thế nào bởi vì tôi chẳng biết tí gì về chúng.

Tôi đi ngang qua trung tâm thành phố và vội vã đi đến cánh đồng nơi mà các mạo hiểm giả chiến đấu với Majin trong khi suy nghĩ trong đầu.

Di tản thành phố không hẳn là một lựa chọn đúng đắn.

Dù đây không phải là quê hương tôi, nhưng một số người quen của tôi đang sống ở thành phố này.

*****

Tôi đã nghĩ rằng các mạo hiểm giả chịu trách nhiệm bảo vệ cổng thành phố kia sẽ ngăn tôi, nhưng họ lại cho phép tôi đi qua.

Có vẻ như là họ biết tôi thông qua trận chiến ngày hôm trước.

Tôi đã đến được cánh đồng.

Trước mắt tôi có khoảng 20 mạo hiểm giả chiến đấu với chúng.

Cùng với nhau họ bao vậy ba con Majin, bởi vậy tôi vẫn chưa thấy diện mạo của lũ Majin như thế nào.

Từ những gì tôi thấy, thay vì cố gắng dành thế tấn công, họ dừng như đang hi sinh bản thân mình để câu thời gian cho người dân sơ tán.

Tôi thấy Regan đang chỉ huy ở ngay phía sau những mạo hiểm giả.

Tôi tiến tới chỗ ông ta để hỏi về tình hình.

[Regan!!

Tình hình thế nào rồi] (Wazu)

[Oh Wazu.

Thật tuyệt vì cậu đã đến---- R-Rồng kìa!!!

Ngay trên đầu của cậu!!!] (Regan)

Lại nữa à......

Tôi đến chỉ để hỏi về tình hình hiện tại thôi, nói luôn đi chứ.

[Hiện tại chúng tôi chỉ có thể cố thủ thôi...... nhưng đối thủ không phải là dạng vừa đâu, tôi không biết khi nào thế cân bằng này sẽ bị sụp đổ] (Regan)

[Hừm?

Ý của ông là gì?] (Wazu)

[Cậu có biết về Majin không?] (Regan)

[Ah mới lúc trước tôi có nghe một số điều cơ bản về chúng từ Orlando rồi] (Wazu)

[Vậy là tốt rồi.

Nói đơn giản, bản thân người đó đã khá mạnh trước khi biến thành Majin.

Bây giờ nó còn trở nên khốn đốn hơn nữa do chỉ số của họ được tăng mạnh] (Regan)

Nói cách khác, vì họ đã mạnh ngay từ đầu, hiện tại thậm chí họ còn trở nên mạnh hơn.

[Họ thức dậy ngày hôm qua và rời khỏi thành phố.

Ta đã nghĩ họ quay trở lại vùng nông thôn.

Nhưng sáng nay, ta đã nghe tin từ một người bán rong rằng Majin đang hướng đến thành phố.

Ta đã chạy đến guild ngay lập tức và tập hợp các mạo hiểm giả rank B hoặc cao hơn để chống lại lũ Majin càng sớm càng tốt, nhưng......] (Ragen)

[Hmm?

Sao lại "họ"?] (Wazu)

Ông ta quay mắt về nơi mà Majin và các mạo hiểm giả chiến đấu với khuôn mặt cay đắng.

[Ba con Majin đó chính là đám người Black Flame biến đổi thành] (Regan)

[Hảả??] (Wazu)
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 26: Cái kết của lũ Black Flame


Theo lời của Regan, tôi nhớ lại ba thằng trẩu của nhóm Black Flame...... khuôn mặt của chúng trông thế nào nhỉ?

Lúc trước tôi chỉ để ý đến màu tóc của chúng nên tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt.

Mà kệ, nếu Regan nói như vậy thì nó phải là sự thật.

[Chúng từ đầu đã là những mạo hiểm giả rank A.

Tệ hơn nữa, không ai trong thành phố này có thể sánh được với sức mạnh hiện tại của chúng.

Với nguồn nhân lực hiện tại thì nó chỉ đủ để giữ vững trận chiến thôi, nhưng....] (Regan)

Regan nhìn vào khuôn mặt tôi.

[Thành thật mà nói, ta không nghĩ cậu quay lại sớm tới vậy.

Có phải cậu đã nghe tin tức và quyết định hủy bỏ nhiệm vụ điều tra ngọn núi không?] (Reagn)

[Đừng ngớ ngẩn thế, tôi đã hoàn thành xong nó rồi.

Nhưng khi tôi trở lại, thành phố đã ở trong tình trạng này] (Wazu)

[Hảả?....

Phải mất vài ngày mới đi được từ đây đến ngọn núi đó đấy...... cậu nghiêm túc chứ?] (Regan)

[Ông có nghe tôi nói không vậy.

Bằng chứng chính là bé Rồng trên đỉnh đầu của tôi đây này.

Nhân tiện, sẽ không còn nguy hiểm gì ở trên núi nữa] (Wazu)

[....

Vô lý, ta có lẽ nên ngừng áp đặt lối suy nghĩ tầm thường lên những hành động của cậu...... sức mạnh của cậu thật......] (Regan)

Oii, ông nói như thể tôi không có gì là bình thường ấy.

Thật thô lỗ!

[Nói cho ta biết chi tiết vụ đó sau...... nghe chưa?] (Regan)

[Không vấn đề gì.

Không biết Keyla-san và Lula có còn ở trong thành phố không nhỉ bởi vì tôi sẽ lại làm phiền họ chăm sóc tôi lần nữa.

Tôi muốn được nghỉ ngơi càng nhanh càng tốt] (Wazu)

Regan gật đầu trước nụ cười gan dạ của tôi.

Ông ta đã xem tôi như là một mạo hiểm giả mạnh mẽ.

[Được thôi!

Tránh đường nào!!

Bọn ta sẽ nhanh chóng kết thúc điều này!!] (Regan)

Các mạo hiểm giả nhìn lại theo giọng nói giận dữ của Regan, sau khi nhận ra sự có mặt của tôi họ đều mở đường.

Đây đáng ra là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Majin, nhưng---

Tôi cảm thấy déja vu với vẻ ngoài của chúng, tôi nghĩ tôi đã từng thấy nó ở đâu đó trước đây.

Chúng không còn giống với con người nữa.

Đôi mắt đỏ, khuôn mặt nứt nẻ như thể bị vỡ, tay chân phồng to lên với móng vuốt sắc và dài.

......Đúng rồi.

Hình dáng của họ giống với tên mà tôi đã chiến đấu ở làng Elf, mặc dù hắn trông có vẻ không ghê gớm như ba tên này.

[Chỉ để chắc chắn.

Thực sự không có cách để biến họ trở lại như trước à?] (Wazu)

[Ừ thì......

ít nhất hãy giúp họ không phải chịu đựng nó nữa......] (Regan) (death flag is on😀)

Tôi không nói được câu nào trước biểu cảm có phần đau buồn của Regan.

[ [ [....

Aaa ....Gaa ....] ] ]

Họ dường như không còn nhận thức được nữa.

Khi sáu đôi mắt đỏ ngầu nhìn thấy tôi chặn đường của chúng, chúng vung những móng vuốt lớn của mình vào tôi cùng một lúc.

[ [ [Gaaaaaaaa!!!!!!!!!] ] ]

Làm theo lời Regan nói.

Cuối cùng thì, tôi chấm dứt sự đau khổ của mấy tên đó bằng sức mạnh của tôi.

Tôi tiêu diệt ba người bọn chúng trong một cú đấm duy nhất......

"Hãy an nghỉ Black Flame!" tôi nói vậy với một giọng rất nhỏ.

*****

Một vài ngày đã trôi qua kể từ vụ Maijin tấn công và thành phố đã lấy lại sức sống bình thường của nó.

Mặc dù tôi chỉ muốn yên ắng nghỉ ngơi trong quán trọ.

Nhưng mỗi ngày, các mạo hiểm giả ở nơi này liên tục nói về trận chiến giữa tôi với Majin từ sáng đến đêm.

Về việc làm thế nào tôi đã tiễn biệt chúng chỉ với một đòn duy nhất, kiểu như vậy.

Thực ra thì việc đó khá là xấu hổ, tôi không thể ăn một cách thoải mái.

Meru đã được công nhận là Thú giao ước của tôi.

Ban đầu họ rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó Meru đã được mọi người chấp nhận.

Các mạo hiểm giả đã truyền bá tin đồn về việc tôi đánh bại Majin và cứu thành phố, bởi vậy nên mọi người coi tôi như một anh hùng.

Tôi nghĩ rằng điều này đã đóng một phần lớn trong việc mọi người dễ dàng chấp nhận Meru.

Khi tôi đi dạo phố, những đứa trẻ dừng lại và thử đưa đồ ngọt cho Meru.

Ngay cả những người chủ quầy hàng cũng cho tôi ít thức ăn.

Tôi đã nhờ Keyla-san chuẩn bị một bữa ăn cho Meru trong quán trọ.

Mặc dù Lula đã cố gắng bón cho Meru ăn, mỗi lần như thế em ấy lại từ chối và chỉ muốn đồ ăn từ tay tôi.

Có lẽ em nên bỏ cuộc đi bởi vì điều đó là không thể đâu.

Tôi nói với Regan rằng tôi đã đuổi con Rồng khỏi ngọn núi, bởi vì thực tế là có lẽ họ đã không còn ở đó nữa.

Vì Orthros cũng có ở đó nên tôi cũng đã nói về nó.

Và nhờ báo cáo điều tra đã hoàn thành nên tôi nhận được 30 đồng tiền vàng Uhahaha.

Tôi giữ một vài đồng tiền vàng cho bản thân mình và bỏ phần còn lại vào bên trong Túi Lưu trữ Phép thuật của Meru.

Tôi không có gì đặc biệt để làm nên tôi đã dành thời gian rảnh rỗi của mình để trò chuyện với Orlando, hoặc bất đắc dĩ phải nghe "ráo" sư Lula giảng giải về Quán Đạo, hoặc chơi với Meru, vân vân và mây mây.

Ah Regan cũng đã cho người gọi tôi nữa?

Lần này là việc gì đây?

Như thường lệ Emma-san dẫn tôi đến phòng của chủ guild.

Khi bước vào phòng, Regan đã chờ đợi tôi với một nụ cười trên mặt.

Tôi không hề vui chút nào khi thấy một ông hói-trung-niên đang mỉm cười với tôi.

Nhân tiện thì Meru đang ngủ trên đầu của tôi.

[Ou, cậu đã đến!

Hãy ngồi xuống đi] (Regan)

[......Cảm ơn] (Wazu)

Chúng tôi ngồi thẳng mặt nhau như thường lệ và sau đó Regan đặt lên bàn một chiếc túi tạo nên một tiếng *thụp* vì trọng lượng của nó.

[Cái gì thế này?

Đây có phải là lý do tôi được gọi đến không?] (Wazu)

[Đúng thế!

Ừ thì, vẫn còn một lý do khác nữa.

Nhưng trước tiên cậu hãy mở cái túi đó trước đã] (Regan)

Khi tôi mở túi để kiểm tra bên trong, một lượng lớn vàng đập vào mắt tôi.

Uwaaa....

[Đó là 300 đồng tiền vàng.

Tất cả đều là của cậu] (Regan)

[....Hả?] (Wazu)

[Đó là phần thưởng cho việc đánh bại Majin.

100 đồng vàng cho mỗi con.

Mức thưởng cao là vì họ là cựu mạo hiểm giả rank A] (Regan)

[Tôi hiểu rồi] (Wazu)

Regan là người duy nhất biết về thân thế của những kẻ đó.

Hiện tại trong tim tôi có nhiều cảm giác lẫn lộn, nên tôi không thể chấp nhận nó một cách vui vẻ.

Nhưng Regan dúi đống tiền vàng trong khi bảo tôi không phải lo lắng gì nhiều.

Tôi nhận nó và đặt cái túi sang bên cạnh tôi.

[Kể ra cũng lạ.... không hề có Hồ Ma thuật ở quanh đây ...

Có lẽ nó mới xuất hiện gần đây?] (Regan)

[Nếu ông hỏi tôi.... thì tôi còn chưa bao giờ thấy một thứ như vậy trước đó] (Wazu)

[Ta nghĩ là....

Mà kệ, ta sẽ đưa ra một yêu cầu điều tra việc đó sau này vậy.

Giờ thì---] (Regan)

Regan tiến đến gần tôi hơn với một nụ cười vui vẻ mà tôi chưa bao giờ thấy.

Dừng lại đi, ông đang làm tôi sợ đấy.

Lỡ tay tôi lại đấm cho ông một phát bây giờ.

[Bây giờ cậu có rảnh không?] (Regan)

[....

Tôi cũng không có kế hoạch gì cụ thể] (Wazu)

[Tốt rồi, ta sẽ đưa cậu đến một nơi rất tuyệt ngay bây giờ] (Regan) (sắp được gặp bezt girl số hai rùi :33)
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 27: Nơi mà ổng đưa tôi đến là...


Một chiếc xe ngựa kéo đã được chuẩn bị trước cửa của guild, tôi lên trên nó với Regan và rời khỏi nơi này.

300 đồng tiền vàng cũng đã được để vào trong Túi lưu trữ của Meru.

Trong khi bơ đi câu chuyện của Regan về việc Lula dễ thương nhường nào, tôi nhẹ nhàng đặt Meru đang ngủ lên trên ghế xe.

Tôi tự hỏi Regan sắp đưa tôi đến đâu nên tôi kiểm tra cảnh vật bên ngoài từ một cửa sổ nhỏ.

Sòng bạc, rạp hát và quán rượu rải rác xung quanh, đ-đây chắn chắn là khu đèn đỏ.

Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này.

Tim tôi đập ngày càng nhanh hơn, ông ta định sẽ đưa tôi đến đâu thế này?

Sau một lát, chiếc xe ngựa dừng lại trước một căn biệt thự.

Được bao quanh bởi rất nhiều cây cối, đằng sau cánh cổng lớn và sang trọng ta có thể thấy được căn biệt thự đó.

Đó là một ngôi nhà hai tầng thậm chí còn lớn hơn và sang trọng hơn cái cổng bên ngoài.

Con đường dẫn từ cánh cổng đến ngôi nhà cũng được chăm sóc tốt, tôi đã ngớ người trong một lúc.

Huh?

Có lẽ nào tôi sẽ gặp một quý tộc.

Nhưng tôi không biết tí gì về nghi thức.

Còn cả về quần áo của tôi nữa?

Tôi chỉ mặc quần áo bình thường của tôi....

Liệu có ổn không ta....

[Đây không phải là nơi như cậu nghĩ đâu] (Regan)

Regan nói ra lời phủ nhận suy nghĩ của tôi, người đang đổ mồ hôi lạnh.

[Thế thì nơi này là gì?] (Wazu)

[Đây là nơi mà đàn ông đến để chọn phụ nữ để giải khuây.

Ngoài ra đây còn là một trong những nơi có chất lượng tốt nhất trong thành phố này] (Regan)

[............Haa?

Ông đang tính lừa dối vợ mình à?

Đừng có lôi tôi vào] (Wazu)

[Cái g~!!

Tôi không có!!

Chủ của nơi này là đồng đội của tôi khi tôi vẫn còn làm mạo hiểm giả!!

Ông ấy muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình vì cậu đã cứu thành phố này!!] (Regan)

Trong khi tôi vẫn còn bối rối vì những lời của Regan, chiếc xe ngựa dừng lại trước cánh cửa lớn của biệt thự.

Tôi đặt Meru trên đầu tôi và sau đó chúng tôi bước ra từ xe ngựa.

Regan đã liên tục gõ vào cánh cửa.

[Oi!

Là tớ, Regan.

Tớ đã mang cậu ấy đến rồi đây~!!] (Regan)

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên khá ưa nhìn và mảnh mai với mái tóc hoa râm màu nâu ngắn ra đón chúng tôi từ bên trong.

Ông ta mặc một bộ vét đen tuyệt đẹp.

Sau khi nhìn thấy Regan và sự hiện diện của tôi bằng đôi mắt híp ấy, ông ta đã nở một nụ cười nhu mì.

[Yo~Regan!

Cậu đã đến!]

[Vì cậu đã nhờ tớ, tất nhiên là tớ không thể đến muộn rồi] (Regan)

[Vậy ra, người thanh niên với con rồng trên đầu là người anh hùng được đồn đại, trông anh ta có vẻ bình thường nhỉ?

....Gì cơ?

Ông ta cố gắng hăm dọa tôi với một nụ cười.

Đối lập với sự hiện diện đó, tôi có thể cảm nhận được một khí chất chiến binh phát ra từ ông ta.

[Này, dừng lại đi!

Garret!

Không nghi ngờ gì cậu ấy trông khá bình thường, nhưng sức mạnh của cậu ta là thật đấy.

Thậm chí nếu chúng ta hợp sức lại cũng chẳng làm xước nổi cậu ta đâu] (Regan)

[....

Tớ hiểu rồi.

Cậu ta có thể chống lại được sự hăm dọa của tớ.

Tớ không thể cảm nhận được giới hạn sức mạnh của cậu ta, vậy nên tớ tin rằng cậu ta đã đánh bại Majin chỉ với duy nhất một cú đấm.

Tôi là Garret, chủ của nơi này, rất vui được gặp cậu] (Garret)

[Ha~a, rất vui được gặp ông] (Wazu)

Rồi Garret mở rộng cửa và mời chúng tôi vào.

Lúc đi vào trong, chúng tôi đi qua một chỗ trông như là một cái quầy.

Ông ấy dẫn chúng tôi đến phòng tiếp tân ở sâu phía trong.

[Hiện giờ không có khách hàng nào vì chưa đến giờ mở cửa.

Ở nơi đây là được rồi, tôi sẽ mang thứ gì đó để uống, xin hãy chờ một chút] (Garret)

Garret-san vào căn phòng ngay bên cạnh phòng tiếp tân.

Có một cái cầu thang dẫn lên tầng hai và một lượng lớn cửa ra vào có thể nhìn thấy từ nơi này.

Những cái bàn được bố trí ở trung tâm của phòng tiếp tân tạo ra một bầu không khí yên tĩnh.

Tôi đã mất bình tĩnh và cảm thấy bồn chồn ở chỗ của người lớn này.

Trước khi tôi nhận ra thì Regan nãy giờ ngồi trên chiếc ghế sofa lớn và cười thầm trong khi nhìn vào tình trạng của tôi.

[Sao vậy?

Có lẽ nào đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi như thế này không?] (Regan)

[À thì.........] (Wazu)

Tôi ngồi cạnh Regan với khuôn mặt sưng sỉa.

Meru trên đầu tôi đã thức dậy bởi vì tôi liên tục nhìn xung quanh.

Dường như cảm thấy thú vị với phòng tiếp tân, em ấy đã bay lòng vòng khắp căn phòng.

[Đừng nói với tôi rằng cậu không có bất kỳ kinh nghiệm nào nhá?] (Regan)

[..................] (Wazu)

Tôi ngoảnh mặt đi khi Regan hỏi.

Ý tôi là.... tôi không hề nổi tiếng (thế sao ai cũng nói ông như anh hùng hả😑), Aria đã phản bội tôi, khi tôi thổ lộ với Sarona-san, cô đã vùi dập tôi......

Haaaa......

[Tôi hiểu rồi... thì... thế nào nhỉ...... một ngày nào đó cậu sẽ làm được mà!!

Đừng lo lắng!!

Được chứ?] (Regan)

Hãy dừng lại sự an ủi nửa vời của ông đi.

Tôi muốn khóc lắm rồi đấy.

[Hmm?

Cái gì thế này?

Bầu không khí ở đây sao lạ lạ kiểu gì vậy?] (Garret)

Garret-san vào trong phòng với một chai Sake.

Sau khi đặt một cái ly trước mặt chúng tôi, ông ấy đổ đầy rượu Sake vào trong.

[Vậy, hai người đang nói về chuyện gì vậy?] (Garret)

Ông ấy hỏi vậy trong khi rót Sake vào ly của mình.

Xin đừng nói về nó nữa!

Tôi che khuôn mặt của tôi bằng cả hai tay.

[Ừ thì, chuyện là.... anh chàng này nói với tớ đây là lần đầu tiên cậu ta đến một nơi như thế này.... và .... cậu ta cũng.... không có chút kinh nghiệm nào] (Regan)

[Hmm.... cậu bao nhiêu tuổi?] (Garret)

[....

17 tuổi] (Wazu)

[Theo luật thì 15 tuổi đã được coi là người lớn rồi.

Không có vấn đề gì cả, dịch vụ của tôi sẽ lo hết] (Garret) (á đù😅)

[Eh?] (Wazu)

[Oh!

Không tệ, phải không?] (Regan)

[Haa?] (Wazu)

Ch-Ch-Chờ một chút....

Hả?

Ở đây?

Ngay bây giờ luôn á?

T-Tôi nên làm gì giờ.... trái tim tôi chưa sẵn sàng....

[Thật là một câu chuyện thú vị, liệu tôi có thể trở thành bạn "đồng hành" cùng cậu không?] (???) ("đồng hành" gì ấy nhỉ😂😂)

Tôi ngạc nhiên khi đột ngột nghe thấy tiếng phụ nữ.

Cô ấy đang chậm rãi đi xuống cầu thang từ tầng hai.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 28: Đó là lần đầu tiên...


Tối nghe nhạc thấy phiêu phiêu😂😂😂========================Tôi bị mê hoặc bởi người phụ nữ đang xuống từ tầng hai.

Mái tóc trong xanh như mặt biển ngả xuống eo cô, đôi mắt hơi ủ rũ màu xanh đậm cho thấy sự dịu dàng.

Ngoài ra, các điểm duyên dáng khác không hề kém cạnh so với mái tóc và màu mắt của cô, không quá gầy và cũng không quá mập.

Đó là một cơ thể cực kỳ cân đối.

Mặc dù được che bởi một chiếc váy màu xanh nhạt nhìn như trong suốt (để ý đúng chỗ rồi đấy😏), nhưng bộ ngực đẫy đà của cô ấy như tràn ra khỏi bộ váy(đù😙😙).

Quả thực, cô ấy toát ra vẻ của một người chị gái trưởng thành....[Ông chủ, có phải người này chính là Anh hùng đã cứu thành phố của chúng ta?]

[Đúng vậy, trông vẻ ngoài cậu ấy là vậy nhưng cậu ta bên trong là một con quái vật đấy](Garret)

[Ngài có hơi thô lỗ khi nói về người khác theo cách đó đấy, phải không?]

Onee-san nhìn tôi với nụ cười nhẹ nhàng.

Đột nhiên mặt tôi trở nên nóng bừng.

Tôi nhìn xuống để tránh mắt khỏi cô ấy.

[Ôi trời]

[Gahhahha!!

Ngungu......

Puha!!

Rõ ràng cậu không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của Tata] (Regan)

[......

Tata?] (Wazu)

[Đó là tên tôi.

Tôi là Tata, rất vui khi được gặp cậu] (Tata)

Cô tự giới thiệu mình như vậy

Onee-san......

Tata-san dịu dàng cúi chào---

[Vậy thì, Hero-sama đây có thể cho tôi biết tên được không?] (Tata)

Một lần nữa, nụ cười dịu dàng của cô ấy đang hướng về phía tôi.

Chỉ cần nhìn vào cô ấy là t(r)ym tôi loạn nhịp, tôi giới thiệu bản thân mình trong khi tránh tiếp xúc ánh mắt ấy.

[....

Wazu~....

Tên tôi là Wazu] (Wazu)

[Wazu-sama đúng không, thật là một cái tên đáng yêu] (Tata)

[C-Cảm ơn rất nhiều] (Wazu)

Bằng cách nào đó tôi đã có thể giới thiệu được bản thân mình.

Khi tôi nhìn sang hướng khác, Regan và Garret-san cười toe toét trong thưởng thức Sake.

Tôi sẽ đập họ sau.

Cảm nhận được sát khí của tôi, hai người bọn họ run lên bần bật.

[Nói mới nhớ Tata, về những gì cô vừa nói ở trên...... có sao không?

Tôi sẽ giao lại vấn đề này cho các cô gái khác....] (Garret)

[Tôi không quan tâm, tôi muốn vì chính bản thân tôi muốn vậy.

Với lại, tại sao lại ngần ngại vào lúc này chứ, đây có phải là lần đầu tiên của tôi đâu] (Tata) (girl mất zin😕.

Hơi...... nhưng kệ mẹ nó đi😂)

[......

Được rồi, nếu cô đã nói như vậy] (Garret)

Lắng nghe tiếng trao đổi giữa Tata-san và Garret-san, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Thỉnh thoảng Regan cũng nói chuyện với một gương mặt nghiêm túc.

Tôi không nào theo kịp được cuộc nói chuyện này, cảm giác như tôi đang bị cho ra rìa......

Trong lúc này tôi sẽ đợi cho đến khi cuộc nói chuyện kết thúc.

Hmm... vậy thì để tôi thử uống Sake được phục vụ xem nào, đằng nào tôi cũng đang cảm thấy hơi khát.

Tiện thể thì sự có mặt của tôi ở đây có ý nghĩa gì không vậy?

Ực!

Ực!---

Ugh, thì ra đây là Sake---

Ừ thì, đây là lần đầu tiên tôi uống nó--- (1 hôm của những "lần đầu tiên"😂😂)

Nhưng không có vấn đề vì tôi đã là một người lớn rồi---

Ực!

Ực!---

Whoa~cổ họng tôi nóng quá

[....Wazu......cậu ......đang ......??] (Regan)

Hửm?

Ông đang nói về cái gì vậy?

Tôi nghe không rõ?

Ahaha có chuyện gì với mặt ông vậy Ông hói, thật buồn cười--- (tửu lượng kém vl😂)

Có chuyện gì xảy ra?

Có phải quái vật xuất hiện không?

Yosh, tôi sẽ đá bay mông của chúng---

Hãy đợi tôi một lúc đã Ông hói---

Ực!

Ực!---

[Ah......đó là ...... vô vọn....] (Regan)

Cái gì vậy......

ông nói cái gì vậy, Ông hói?

Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng đó!

Chỉ cần ở yên đó và nó sẽ kết thúc ngay thôi......

[Gu~u............

Zzz............] (Wazu)

Huh!!!

T

ôi đang ở đâu vậy?

Hay đúng hơn, tại sao tôi lại nằm đây?

Umm......

đau!!!

Đầu của tôi đau quá!!!

Gì thế này?

Có ai đó tấn công tôi bằng ma thuật hay gì đó sao?

Uu....

Chợt nhìn thấy một ly nước, tôi nốc sạch cốc nước trong một hơi vì cổ họng tôi đang khô rát.

Đã thật!!

Nước thật tuyệt!!!

Sau khi uống nước, tôi nhìn xung quanh để xác nhận nơi này....

Yup, đây là phòng trọ của tôi.

Meru đang ngủ cạnh tôi.

Lạ nhỉ, tôi tự hỏi tại sao tôi lại ngủ ở đây.

Tôi không thể nhớ gì cả.

Khi tôi cố nhớ lại những gì đã xảy ra với tôi, Keyla mở cửa và bước vào.

[Oh cậu đã tỉnh dậy à, cậu cảm thấy thế nào?] (Keyla)

[Đầu của tôi hơi đau nhưng không sao, có lẽ vậy.

Nhân tiện thì tại sao tôi lại ngủ ở đây?] (Wazu)

[Cậu không gì nhớ à?] (Keyla)

[......

Tệ quá, tôi hoàn toàn không nhớ chút nào] (Wazu)

[Cậu có nhớ là đã đi đến chỗ của Garret không?] (Keyla)

Garret......?

Garret......

Aah!!

[Ah, chắc chắn tôi đã đến đó.

Nhưng tôi không nhớ là đã quay trở lại đây] (Wazu)

[Tôi vừa nghe nó từ chồng tôi, dường như cậu đã bất tỉnh sau khi uống rượu ở chỗ của Garret vì vậy ông ta đã đưa cậu quay lại đây] (Keyla)

Say?

Nghĩ lại thì tôi đã uống cái gì đó ở chỗ đấy......

đúng rồi, Garret-san mang ra một chai rượu và rồi....

Yup, tôi đã uống Sake ở đó.

Theo tôi nhớ thì, trong mô tả về kỹ năng Miễn Nhiễm Mọi Loại Hiệu Ứng của tôi có một ngoại lệ.

Khi đó chỉ có rượu là tôi nghĩ tới...... và nó là sự thực.

Tôi tự nhủ là sẽ không uống rượu nữa....

[Vậy, hãy hỏi chồng tôi nếu cậu muốn biết chi tiết nhé] (keyla)

Sau khi xác nhận tình trạng của tôi, Keyla-san rót lại ly nước và đi ra khỏi phòng.

Tôi uống nước và xuống khỏi giường.

Bởi vì quần áo tôi có mùi rượu, tôi thay nó và lau cơ thể tôi.

Sau khi quần áo sạch sẽ, tôi đặt Meru đang ngủ lên trên đầu và hướng về phía hội mạo hiểm giả.

Tôi gặp Regan tại guild và đã nghe về việc xảy ra ngày hôm qua.

Không có gì quan trọng lắm bởi tôi chỉ mới uống và ngay lập tức lăn ra bất tỉnh, sau đó ông ta đã đưa tôi trở lại quán trọ.

Tôi đã làm ông ấy gặp rắc rối vì vậy tôi xin lỗi và bày tỏ lòng biết ơn của tôi.

Tôi đã hoàn thành công việc của mình.

Ngay khi tôi sắp rời khỏi phòng, Regan nói cái gì đó khiến tôi tò mò quan sát tôi với khuôn mặt nhăn nhở.

[Nhắc mới nhớ, Tata đã để lại một lời nhắn cho cậu] (Regan)

Tata?......

À là Onee-san xinh đẹp đó à.

["Tôi sẽ đợi lần tiếp theo cậu tới", cô ấy nói thế.

Sau này cậu nên đi gặp cô ấy đi] (Regan)

Với gương mặt đỏ bừng, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.

======================BÙM!

BÙM!

BÙM!!!!!!

À mà thả muộn quá trượt mục tiêu luôn rồi kakakaka😂😂Đáng ra chiều nay thả nhưng bận quá nên tối muộn mới thả đc hì hì😁

Bomb này đáng ra mừng 1k view nhưng.......................................... giờ lượng view gấp đôi cmnr😁Mới hôm qua truyện đạt mốc 2k view và 100 votes🤗🤗cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, mình rất vui.Vậy thì chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhé 😁😁😁
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 29: Một lần nữa


Tôi biết mà, không có lý do để một người đẹp như Tata-san quan tâm đến tôi.

Một gã bình thường như tôi không phù hợp với cô ấy.

Chắc cô ấy cảm thấy thương hại cho tôi lúc đó.

Chắc những lời cô ấy đã nói lúc đó chỉ là bông đùa.

Mà nếu không phải vậy, khi cô ấy nói quay lại lần nữa, thì chắc là không có ẩn ý gì trong đó.

Vì vậy, không nên đặt kỳ vọng vào bất cứ điều gì.

Bạn đừng nên mơ mộng gì.

Bởi vì sau cùng thì bạn sẽ bị tổn thương thôi, chắc chắn đó......

Đu-Đúng......

Tôi sẽ ổn thôi, trong tình huống này tôi chỉ cần tới đó xin lỗi và rời đi.

Đừng nên có những suy nghĩ không cần thiết.

Mặc dù vậy, trái tim tôi vẫn còn bồn chồn.

Thậm chí bây giờ, đôi má tôi nóng bừng mỗi khi nhớ về Tata-san.

Trái tim tôi trở nên rực cháy...... (douma cắn bả r)

Tata-san, cô ấy thật đẹp,~......

...

Haa!!

Không thể, tôi không thể nghĩ như vậy, thật là nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Tôi không thể ngừng nghĩ tới cô ấy.

Fwuuh......

Tôi lau mồ hôi trôi trên trán.

Như tôi nghĩ, gặp cô ấy sẽ rất nguy hiểm...

Tuy nhiên, tôi đã gây rắc rối cho Garret-san.

Nếu tôi không đến xin lỗi ngay cả một lần, nó sẽ khiến tôi quằn quại trong tâm trí mình.... *thở dài*....

Tôi phải cẩn thận với Sake.

Yosh, đi nào!!

Buổi tối, tôi đi đến khu đèn đỏ với một cảm giác không thoải mái.

Ý tôi là, đây là lần thứ hai tôi tới đây, lần trước tôi đi xe ngựa đến đó nên không cảm thấy lúng túng gì.

Meru thì....

Tôi không muốn mang em ấy đi theo nhưng em ấy kiên quyết không muốn rời khỏi đầu tôi nên tôi cứ để như vậy.

Thỉnh thoảng, giọng nói quyến rũ của các onee-san gọi tôi.

Tôi tăng gấp đôi tốc độ và chạy trốn khỏi họ trong khi giấu đi sự xấu hổ của tôi.

Ughh....

Có lẽ, tốt hơn là nên đi vào buổi trưa mai.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng điều đó sẽ làm phiền giờ nghỉ của họ, ý tôi là họ làm việc vào ban đêm, nhưng....

Yups nó bất khả thi rồi, hãy quay trở lại nào.

*Thở dài* Đã quá muộn để quay trở lại sau khi đi cả một đoạn đường.

Phía trước cổng, có vài người đàn ông lực lượng mặc quần áo màu đen.

Cơ bắp của họ hằn rõ trên quần áo của họ.

Nghĩ tôi là một người đáng ngờ xuất hiện và đi bộ hững hờ, họ nói với tôi bằng giọng hăm dọa.

[Này nhóc, mày cần gì ở đây?

Đây không phải là nơi cho những người như mày bén mảng tới đâu] (cẩn thận ko họa mi ngừng hót đó anh zai😂)

Ra là vậy, cũng dễ hiểu thôi.

Họ là những người kiểu như bảo vệ huh.

Tôi cần phải trả lời cẩn thận để không thu hút sự chú ý không cần thiết.

Khi tôi đứng suy nghĩ về điều đó, họ nhìn tôi bằng một ánh mắt đáng ngờ.

Chết cha!!

Nếu cứ như vậy thì sau cùng họ sẽ bị thương mất.

[Ah xin lỗi, tôi là người quen của Garret-san!?

Nếu có thể, tôi có thể gặp ông ấy không?

Anh chỉ cần nói với ông ấy rằng Wazu đang ở đây, nhưng....] (Wazu)

[ [ [Wazu!!!!! ] ] ]

Những người đó đã rất ngạc nhiên khi nghe tên của tôi.

Hả?

Cái gì thế này?

Chuyện gì đã xảy ra?

[Không, không có gì sai cả.

Xin lỗi vì đã coi cậu là một người đáng ngờ...

Oi, đi nói với Garret-san mau!] ( BÙM!!

Chủ tịch giả yếu và cái kết đừng bao giờ coi thường người khác😂😂😂)

Khi người đàn ông đáng sợ nhất nói như vậy, người đứng phía sau liền chạy về phía biệt thự.

[Hmm... oh, anh biết về tôi từ Garret-san sao?] (Wazu)

[Một phần là vậy, chủ yếu là do cậu là Người anh hùng đã cứu thành phố khỏi Majin.

Tôi biết tên của cậu mặc dù tôi không biết khuôn mặt cậu ra sao]

[Hmm.... hả?

Ý anh là tôi đã trở nên nổi tiếng?] (Wazu)

[Cũng có thể nghĩ như vậy.

Bây giờ, mọi người trong thành phố này đều biết đến tên của cậu]

Uwaaa.... thật là xấu hổ dù chỉ là cái tên của tôi nổi tiếng.

Nhưng xin lỗi nhé vì khuôn mặt của tôi giống như bao gã bình thường nào khác mà anh có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Trong khi chờ đợi, tôi trò chuyện với ông vệ sĩ là ông- mặt-đáng-sợ.

Như tôi nghĩ tôi đã phải từ chối với một nụ cười nhăn nhó khi ông ta muốn thử nhận một đòn của tôi (ăn xong chắc R.I.P luôn).

Sau đó, người chạy đi thông báo cho Garret-san đã trở lại.

Bởi vì tôi nhờ ai đó dẫn đường cho tôi, họ đột nhiên chơi oẳn tù tì để chọn ra người đó.

Ủa, tôi thực sự nổi tiếng tới mức mà họ phải làm điều đó à?

Cuối cùng, người chiến thắng là ông-mặt-đáng-sợ, ông ta vui sướng giơ cao hai tay lên.

Chúc mừng nhé!

Và hiện giờ, với sự hướng dẫn của ông-mặt-đáng-sợ tôi đến một căn phòng trong biệt thự.

Tôi ngồi xuống ghế sofa trong khi đợi Garret-san đến.

Nó có thể không phải phép lắm nhưng nó giúp tôi bớt nhìn xung quanh một cách bồn chồn.

Meru đang yên vị ngủ bên cạnh tôi, đứa trẻ này thường hay ngủ say huh.

Căn phòng được trang trí bằng đồ nội thất vừa phải với màu đen làm chủ đạo tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng, hou~…. nó làm cho tôi thư giãn phần nào.

Cuối cùng Garret-san cũng xuất hiện.

[Yo, xin lỗi đã làm cậu phải đợi] (Garret)

[Không sao đâu, tôi cũng mới tới thôi.

Quan trọng hơn, tôi đã gây rắc rối cho ông hôm qua nên tôi đến đây để xin lỗi] (Wazu)

[Eh?

Chỉ thế thôi à?

Cậu đến chỉ để xin lỗi thôi ư?] (Garret)

[Bughh!!!] (Wazu)

N-Người đàn ông này, ông ta vừa đột ngột nói gì vậy?

[Eh?

Thực sự cậu đến đây chỉ để xin lỗi à?

Tôi đã nghĩ cậu đến vì một vấn đề khác chứ?

Cậu có phải đàn ông không vậy?] (Garret)

[Uuu………] (Wazu)

[Đó đó, cậu chỉ cần thành thật với chính mình!

Vậy để tôi gọi Tata ngay bây giờ nhé?

Bên kia đang nhộn nhịp] (Garret)

Nhộn nhịp?…. *ực* Tata-san xinh đẹp làm……

Không, tôi không thể, như tôi nghĩ điều đó bất khả thi….

[Ừ thì….

Nó…. sau tất cả thì đây là lần đầu tiên….

ông biết đó…. như một người bạn gái…. hay….] (Wazu) (DOUMAAAAAAAAA😱😱😱)

[Caaju có bạn gái không?] (Garret)

*Im

lặng----------------------------*

Tôi ngã xuống ngay tại chỗ.

Không có, nhưng đâu có gì sai khi có một chút hy vọng đúng không?

Aah mắt tôi….

Có vẻ như tôi sắp khóc….

[Fufu…. vậy thì, tôi trở thành bạn gái của cậu thì sao?

Hay cậu không thích một người phụ nữ đã bán thân] (Tata)

Từ lúc nào tôi không biết, Tata-san đã bước vào phòng trong khi nhìn tôi.

C-Có phải cô ấy đã nghe thấy rồi không~~~!!!!

[Này, nghe lén là xấu đấy.

Đây là cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông] (Garret)

[Tôi xin lỗi.

Tôi chợt nghe thấy tên tôi khi tôi đi ngang qua nên….] (Tata)

Tata-san nở một nụ cười tinh nghịch trong khi nói như vậy.

Cô ấy thật đẹp, nụ cười của cô ấy rực rỡ, tôi đã hơi choáng váng.

Ngay lập tức tôi tránh ánh mắt cô ấy, sự tự tin của tôi đã tụt xuống mức đỏ bởi vì thực tế là cô ấy đã lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi….

[Sao nào, tôi không đủ tốt à?] (Tata)

Eeee!!

Cô ấy nghiêm túc chứ?

Có phải cô ấy đang trêu chọc tôi không?

Tôi chịu.

Hmm…. vậy thì hãy trả lời nó một cách trung thực với cảm xúc của tôi.

[Ừ thì…. không phải là cô không tốt, nhưng…..] (Wazu)

Uuu, bình tĩnh lại nào tôi ơi……

[Chỉ là…..đại loại là…. sẽ tốt hơn nếu chúng ta tìm hiểu về nhau trước] (Wazu)

[Tôi hiểu rồi…. tìm hiểu về nhau trước, huh?] (Tata)

Huh?

Chuyển hướng nhìn của tôi sang phía Tata-san, tôi nhìn thấy một nụ cười thân thiện trên mặt cô ấy.

[Bởi vì tôi xuất hiện hơi đột ngột, tôi sẽ rời đi lần này.

Xin hãy đến gặp tôi lần nữa để chúng ta có thể hiểu nhau hơn] (Tata)

[Ah, vâng] (Wazu)

Bằng cách nào đó tôi có thể trả lời cô ấy một cách tự nhiên ngay lúc này.

Mọi thứ đều ổn phải không?

Tata-san đi ra khỏi phòng sau khi cúi đầu chào.

[Mà, hãy nói với người bảo vệ nếu cậu muốn đến gặp Tata] (Garret)

Garret-san cười toe toét trong khi lắng nghe cuộc trao đổi giữa Tata-san và tôi.

Dù tôi lườm ông ta nhưng nụ cười của ông ấy vẫn giữ nguyên.

Tôi thở dài và đặt Meru lên trên đầu tôi.

Tôi đã đi ra khỏi phòng trong khi nói - [xin phép] -

=======================

Sr ae vì hôm qua ko đăng nhé chẳng là mình có việc đột xuất cũng liên quan đến việc dịch truyện kiểu thế này……………Chả là chị mình là dịch giả tập 12 của S.A.O cho Ipm.

Nhưng hôm qua chị ấy bận việc khác mà lại chưa dịch đc bao nhiêu thành ra chị ấy……… ném cho thằng em là mình đây😅😅 dịch hộ.

Mặc dù đã cố gắng từ chối với lý do [em cũng có việc của em chứ bộ😒] và bảo chị ấy nhờ bạn đồng nghiệp mà dịch hộ nhưng chị ấy éo muốn.

Thật là vl mà😶 lọ mọ từ chiều tới tối mới dịch đc có chục trang😑😑 thành ra đếch có tg để dịch luôn.

Ae thông cảm nhé😁😁P/s: cứ như vừa kể khổ ấy😂😂😂
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 30: Như thường lệ, sự phiền phức lại xuất hiện


Vài ngày sau đó, tôi tới thăm Garret-san lần nữa như đã hứa.

Khi tôi nói với Meru rằng tôi sắp đi, lần này em ấy chỉ đưa ra một động tác như thể nói rằng "Đừng quan tâm tới em!"

Và bắt đầu chơi với Lula, *thở dài*….

Bởi vậy tôi rời đi và để em ấy ở lại quán trọ.

Tôi đã đến được căn biệt thự.

Mặc dù các lính gác vui vẻ để tôi vào, tôi lại cảm thấy có một ánh nhìn hướng trực tiếp về tôi.

Khi tôi quay về hướng đó, tôi nhìn thấy một nữ nhân miêu tộc nhìn chằm chằm một cách khá gay gắt vào tôi.

Nhận ra mình đã bị phát hiện, cô ta biến mất vào trong biệt thự.

Sao vậy nhỉ?

Dường như cô ta không thích tôi đến đây hay gì đos….

Tôi đã nói tên cho nhân viên tiếp tân và ngay sau đó, tôi được dẫn tới một căn phòng phía sau.

Bên trong căn phòng nhỏ sáng lờ mờ tôi cố gắng nhìn xung quanh.

Tường màu xanh và đồ nội thất được sắp xếp gọn gàng.

Tôi có thể ngửi thấy một mùi ngọt ngào đập vào mũi tôi và ở đó là Tata-san từ tốn đi tới từ hướng tôi đang nhìn.

[Xin lỗi đã để cậu đợi.

Tôi vui vì cậu đã đến như đã hứa] (Tata)

[K-Không có gì….] (Wazu)

Chúng tôi ngồi đối mặt nhau trong phòng.

Ugh…. trái tim tôi vẫn chưa sẵn sàng…. những lời tôi nói chưa được trôi chảy cho lắm….

Tôi nhìn xuống với khuôn mặt đỏ bừng và Tata-san bắt đầu cởi quần áo của cô một cách chậm rãi. (Gắt😂😂😂)

[Đ-Đợi đã, cô đang làm gì vậy?] (Wazu)

[Huh?

Bằng cách này chúng ta có thể hiểu nhau tốt hơn chứ, phải không?] (Tata) (đúng rồi đó tiếp tục đi babe😁)

[S-Sai rồi!!

H-Hãy bắt đầu bằng cách trò chuyện với nhau trước đã] (Wazu) (đù tụt hứng😒😒)

[Được thôi!

Tôi cũng nghĩ như vậy] (Tata)

Huh?

Nhìn thấy phản ứng của tôi, Tata-san cười khúc khích.

[Cuối cùng cậu cũng nhìn thẳng vào tôi rồi.

Đã bình tĩnh được chút nào chưa?] (Tata)

Rõ ràng là cô ấy chọc tôi để làm giảm sự căng thẳng của tôi.

Một lần nữa, tôi lại tránh mặt Tata-san trong khi gãi đầu.

[Vậy thì, chúng ta nên nói gì đây?

Để xem nào, trước hết thì tôi được sinh ra và lớn lên ở thành phố này.

Vì vậy, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu thành phố] (Tata)

[Không, việc đó….

Tôi vui khi nghe điều đó.

Tôi nghĩ rằng đó là một điều tốt khi cứu thành phố] (Wazu)

Từ đó nó trở nên dễ dàng với tôi hơn để trò chuyện.

Tôi đã kể cho cô ấy câu chuyện về tôi trước khi tôi đến thành phố này.

Nhưng như dự đoán tôi không thể kể với cô ấy về Aria và Sarona-san, hoặc câu chuyện về cách tôi có thể sống sót ở ngọn "Núi" đó.

Không khí trở nên hơi u tối khi Tata-san nói với tôi về tình cảnh riêng của cô ấy.

Thực tế lý do cô ấy làm việc ở đây bởi vì món nợ của cha cô.

Nhưng cô ấy không hối hận khi đến đây bởi vì --[Mọi người ở đây rất thân thiện]-- cô ấy nói vậy trong khi mỉm cười, tôi không biết phải nói gì.

Nhưng từ những gì tôi thấy, cô ấy không nói dối để có được sự thông cảm của tôi.

Trong khi bầu không khí đang căng thẳng….

--[Ok!

Câu chuyện kết thúc ở đây]-- cô ấy nói vậy trong khi vỗ tay và mỉm cười.

Sau đó cô ấy chỉ tôi về những đặc sản của thành phố này, những nơi nổi tiếng,v.v.

Hãy đưa Meru đến đó khi có dịp.

Sự bối rối của tôi chưa hoàn toàn biến mất, nhưng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ theo cách riêng của nó.

Nhưng rồi, bên ngoài căn phòng trở nên ồn ào, tôi còn nghe thấy một giọng nói huênh hoang.

Dường như Tata-san nhận thấy nó, cô ấy hướng thẳng đến cánh cửa để kiểm tra tình hình bên ngoài.

[Mang cô ta ra đây!!

Tao nghe nói có một phụ nữ cực kì xinh đẹp gọi là Tata làm việc ở đây, đúng không?

Tao muốn bao trọn cô ta!!

Lết cái mông của mày đi nhanh lên!]

[Tôi đã nói, chúng tôi không chấp nhận những khách hàng sử dụng vũ lực như mấy người---]

[Câm miệng!!

Mày muốn chúng tao phá cái hủy nơi này không?

Chúng tao là mạo hiểm giả rank A đó!!] (mé rank A sao toàn trẩu vậy trời😑😑😑)

*Dogann!!!*

Âm thanh nghe như tiếng đập phá vang lên sau khi giọng nói đó dừng lại.

Phản ứng với tiếng động đó, Tata-san vội vã bước ra với một khuôn mặt cắt không còn giọt máu.

[Opss lỗi của tao.

Tao không nghĩ mày yếu tới vậy.

Nhưng nơi này…. ah đúng rồi, vậy thì để chúng tao làm bảo vệ của nơi này thì sao?

Để trả công, chúng tao chỉ cần con đàn bà hầu hạ chúng tao mỗi đêm thôi!!] (đm sôi máu rồi đấy😡😡main đâu hành cnó!!)

[Ồ ý hay đó!!

Hãy làm vậy đê!!

Ê gọi chủ bọn mày ra đây nhanh lên!!

Trong lúc đó, chúng tao sẽ quản lý nơi này!!

Gyahahahaha!!]

Tôi nhìn vào cánh cửa mà Tata-san đi ra ngoài (cạn lời ông luôn😐).Tôi đứng dậy trong khi thở dài và đi tới chỗ phát ra tiếng nói theo sau Tata-san (à quên quan trọng là THẦN CMN THÁI😂).

Chết tiệt mà, chẳng lẽ mạo hiểm giả rank A toàn một lũ ngu đần chắc….

[Ta là Garret chủ sở hữu của nơi này.

Bọn ta không tiếp một lũ ngu dốt như các người ở đây!!

Mau biến khỏi đây (ko bố mày gọi main giờ)!!] (Garret)

[Haa?

Chắc sẽ nhanh hơn nếu bọn tao sử dụng vũ lực với mày nhỉ]

[Garret-san!!!] (Tata)

[Ouu….

Người đẹp-chan xuất hiện rồi kìa!!

Được, quyết định vậy đi!!

Được rồi đến đây nào, hôm nay em sẽ làm với bọn anh ]

[Kyaa!!

Thả tôi ra!!] (Tata)

[Ngừng ngay lại!!

Bọn ngươi!!] (Garret)

[Câm đi ông chú!! ngươi đứng im đó]

*Dogann!!!*

Âm thanh nghe như tiếng đạp phá lại vang lên lần nữa.

Tôi đã đến phòng tiếp tân nơi xảy ra hỗn loạn.

Bàn ghế lộn xộn khắp nơi hoặc bị phá tan tành.

Garret-san và ông-mặt-đáng-sợ đã đánh bày vào bức tường bên trái và phải.

Ở trung tâm có 2 tên mạo hiểm giả lạ mặt, thủ phạm gây ra sự hỗn loạn này là bọn chúng.

Đây và đó, tôi có thể thấy những vị khách và bảo vệ vây xung quanh họ.

Nữ bán nhân khi nãy cũng ở đây.

Theo hướng mọi người đang nhìn chằm chằm vào, ở đó Tata-san đang bị bắt bởi những tên tró đó.

[Gyahahaha!!

Cô ấy đúng là xinh đẹp thật!!

Được rồi, cô sẽ là người phụ nữ của ta từ bây giờ]

[Này, thật không công bằng!!

Cho tao tham gia với!!]

[Tao biết rồi!!

Mà kệ, ta sẽ là người làm với cô đầu tiên!!]

[Tôi không muốn!!

Hãy thả tôi ra!!] (Tata)

Tata-san cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi chúng , nhưng dường như cô ấy không thể trốn thoát.

*haizzz….*

Ngay lập tức, bóng dáng của Tata-san đã biến mất khỏi mắt chúng.

Tôi bế Tata-san trong tay tôi theo kiểu bế công chúa.

[Thật là lũ ruồi muỗi phiền phức….

đừng liều lĩnh như vậy chứ, Tata-san] (Wazu)

(Sắp có hành rùi😁😁)
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 31: Chẳng lẽ MHG rank A toàn một lũ ngu đần?


Tôi nhẹ nhàng đặt Tata-san xuống.

[Cô ổn chứ?

Có bị thương ở đâu không?] (Wazu)

[............] (Tata)

Nhìn thoáng qua thì không bị thương gì, nhưng tôi hỏi cho chắc bởi vì có những phần mà không thể nhìn thấy dưới lớp quần áo.

Nhưng Tata-san lại không đáp lại.

Huh?

Cô bị đau ở chỗ nào à?

Eh?

Tôi nên làm gì giờ?

Trong lúc tôi lo lắng về điều đó, một giọng nói giận dữ gầm lên từ phía sau.

[Đồ khốn!!

Sao mày dám đưa người phụ nữ của tao đi!!

Trả cô ta lại ngay!!

Nếu không, tao sẽ đập mày ra bã!!]

Ai là người phụ nữ của mày?

Bất đắc dĩ tôi nhìn lại một lúc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng.

Mặc áo giáp đắt tiền điển hình của những mạo hiểm giả rank A, đầu hói và bộ râu rậm rạp cùng với cơ bắp cuồn cuộn.

Một nụ cười thô bỉ hiện lên trên gương mặt bọn chúng.

[Garret-san!

Và cả….

ông bảo vệ!?

Hai người ổn chứ?] (Wazu)

Tôi gọi để xác nhận tình trạng của họ mà bơ đi hai tên ngu kia.

Cả hai lần lượt giơ tay lên để cho tôi biết rằng không vấn đề gì.

Cảm ơn trời.

Các nhân viên khác lao đến chỗ họ và bắt đầu sơ cứu vết thương.

[Ê thằng kia dám ngó lơ bọn tao à!!]

Thằng đầu hói và tên râu ria tuốt kiếm ra từ eo của chúng. *Haizzz*…. bọn chúng bị sao vậy trời….

Chẳng lẽ mấy tên rank A đều giống thế này.

Tôi muốn gặp một người mạo hiểm giả rank cao lịch sự và có trách nhiệm dù chỉ một lần.

Tôi chỉ có thể thở dài khi nhìn chúng.

[Thằng khốn!!

Mày chết chắc rồi]

Thằng đầu hói và tên râu ria vung kiếm vào tôi.

Tôi đỡ lấy và kẹp thanh kiếm giữa ngón trỏ và ngón giữa của tôi, và rồi tôi vận chút lực *eii!* nó đã gãy.

[ [Hả?] ]

Trong sự ngỡ ngàng đó, tôi đánh chúng bằng nắm đấm của tôi với sức mạnh vừa phải.

Kết quả là, chỉ có bộ giáp của bọn chúng vỡ tan tành.

Gã hói và tên râu ria trưng ra một bộ mặt kinh ngạc, tôi hơi mỉm cười khi thấy nó.

[Mấy tên các ngươi không được chào đón ở đây] (Wazu)

Tôi xoay nhanh người và vung chân đá bay hai tên đó vào tường.

Cảm giác vài cái xương bị gãy truyền qua chân tôi.

Chúng bất tỉnh và miệng sùi bọt mép.

Tuyệt, may thật.

Bọn chúng vẫn còn sống.

Tôi nhìn về phía Tata-san người mà vẫn còn hoang mang.

[Tôi sẽ đưa những tên này cho binh lính, vậy nên hãy thứ lỗi cho tôi ngày hôm nay nhé.

Cuộc trò chuyện khi nãy rất vui, hẹn gặp lại cô sau Tata-san] (Wazu)

Tôi hướng ra bên ngoài với tay kéo hai tên này sau khi chào tạm biệt.

Tiếng reo vui mừng và những lời cảm ơn vang ầm lên từ căn biệt thự.

Tôi rời khỏi chỗ đó.

*****

[Ngày hôm qua thật khiến mình mệt lử] (Wazu)

Sau khi giao những thằng ngốc đó cho những người lính và giải thích sự việc, tôi đi thẳng về quán trọ.

Meru đang chơi với Lula, thì em ấy nằm xuống đầu tôi ngay khi thấy tôi trở lại và lập tức ngủ thiếp đi như thường lệ.

Đầu tôi là cái giường à?

Lula cũng có vẻ hài lòng khi chơi với Meru, sau đó em ấy quay lại giúp mẹ mình.

Tôi muốn nói lời cảm ơn nhưng…. tôi lo lắng liệu Meru có bị thuyết giảng về Quán Đạo của Lula hay không.

Tôi đi ngủ ngay khi trở lại phòng tôi.

Vào ngày hôm sau tôi phải tới phòng của chủ guild bởi vì tôi lại được gọi đến.

Điều đầu tiên tôi nói với ông ta là---

[Ông không thấy mệt sao mà lại gọi lắm thế?] (Wazu)

[Ầy, đừng như thế chứ.

Tôi đã nghe câu chuyện từ Garret và ông ta liên tục nhắc tôi là chuyển giúp lời cảm ơn của ông ấy tới cậu] (Regan)

Tôi ngồi mặt-đối-mặt với Regan như thường lệ.

[Garret-san và những người khác ổn chứ?] (Wazu)

[Không sao cả.

Dù sao đi nữa, ông ấy từng là một mạo hiểm giả có nghĩa là cơ thể ông ta khá cứng cáp đó.

Ông ấy sẽ bình thường trở lại vào nay mai thôi] (Regan)

[Thật vậy à] (Wazu)

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Dù hôm qua tôi thấy ông ấy vẫn ổn nhưng cứ hỏi lại cho chắc ăn. (Kỹ lưỡng quá mức😂😂 khéo thành BL thì chết)

[Đúng rồi, Tata đã nhờ tôi gửi một thông điệp tới cậu rằng

--[Chắc chắn cậu phải tới lần nữa đấy vì tôi muốn nói lời cảm ơn cho sự giúp đỡ của cậu]--

cô ấy nói vậy.

Cơ mà tôi không phải là người liên lạc của cậu, cậu hiểu chứ?] (Regan)

[Xin lỗi vì điều đó] (Wazu)

Garret-san hiện không rảnh, tôi nghĩ rằng họ đang bận rộn với việc dọn đống bừa bộn trong phòng tiếp tân ngay bây giờ.

Có lẽ nên để sau….

[Nhưng, mấy gã hôm qua từ đâu tới vậy?

Tôi tưởng không có nhóm mạo hiểm giả rank A nào khác ngoại trừ Black Flame ở thành phố này chứ.

Họ không phải người ở đây phải không?] (Wazu)

[Ah đó là…. họ đến đây với tư cách là đội viện trợ, cậu thấy đó….] (Regan)

[Viện trợ?

Vì điều gì?] (Wazu)

[….

Vì sự cố Majin] (Regan)

[….

Nhưng tôi đã xử lý nó rồi cơ mà] (Wazu)

[Biết sao được!!

Tôi không nghĩ rằng nó sẽ kết thúc nhanh đến thế!!

Tôi đã yêu cầu hỗ trợ khẩn cấp từ thủ đô!!

Họ đã đến đây trước khi tôi có thể hủy bỏ nó!!

Hay đúng hơn, tôi không nghĩ rằng những kẻ đó sẽ gây rắc rối ở đây] (Regan)

Ra là vậy, cũng có lý.

Quả thực nó khá khó chịu.

Bọn họ đã đi cả một quãng đường tới đây nhưng mọi chuyện đã kết thúc, bởi vậy họ bắt đầu gây chuyện.

May mà Meru đã ở lại quán trọ….

Tôi vẫn muốn tiếp tục phàn nàn nhưng tôi nghĩ nên ngưng lại, bởi vì tôi nghe thấy âm thanh của tiếng chạy đột nhiên dừng lại ở phía trước căn phòng, sao họ phải vội vàng như vậy nhỉ.

[Chủ guild!!

Có tin xấu!!

Một đầm lầy độc đã được phát hiện trong khu rừng!!] (Emma)

Ầy, căn thời gian chuẩn vậy Emma-san!!!
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 32: Tôi Đang Ở Trung tâm


Đăng bù hôm qua 🙂)

=======================

Regan trưng ra một khuôn mặt nghiêm trọng trong khi đọc báo cáo của Emma-san.

[Đầm lầy độc?

Cái quái gì thế này?

Mấy thứ này trước đây chưa từng xuất hiện ở nơi này] (Regan)

[Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe đến nó.

Đây là một báo cáo từ một mạo hiểm giả tân binh đã đi đến khu rừng để làm nhiệm vụ thu nhập thảo dược.

Ban đầu, tôi đã nghĩ đó là nhầm lầm nhưng có những người khác cũng đã nói rằng họ phát hiện ra đầm lầy độc này.

Tổng kết báo cáo cho thấy, khoảng 10 mét diện tích quanh đầm lầy đã bị nhiễm chất độc.

Chưa thể tiến hành điều tra chi tiết.

Khá khó để tiếp cận được khu vực trung tâm vì chất độc mạnh.

Chúng tôi hiện đang tìm kiếm một người có skill kháng độc cấp cao để điều tra khu vực trung tâm (Emma)

[Đó là những gì chúng ta có thể làm tại thời điểm à....] (Regan)

[Nhưng đó không phải là vấn đề chính, hiện tại khu vực nhiễm độc đang mở rộng và dường như không có dấu hiệu chậm lại.

Với tốc độ này nó sẽ sớm lan đến thành phố nếu chúng ta cứ để nó như vậy] (Emma)

[Tch, thật là rắc rối....] (Regan)

Regan trông khá bất lực và xung quanh Emma-san phủ lên một bầu không khí nặng nề.

Bầu không khí đó khiến tôi khó có thể nói ra điều này, nhưng....

[Umm....] (Wazu)

[Hmm?

Ah xin lỗi vì để cậu thấy cảnh này] (Regan)

[Không, không vấn đề gì nhưng....] (Wazu)

[Có chuyện gì vậy?] (Regan)

[Cái đầm lầy....

ông có muốn tôi đi kiểm tra nó không?

Độc không có tác dụng với tôi] (Wazu)

[ [Hảảả....??] ] (Regan & Emma)

Ah!

Hai người họ trưng ra vẻ khó tin trên khuôn mặt.

[Tuy vậy, có khả năng đây là chất độc có thể gây chết người....] (Emma)

[Nó không ảnh hưởng tới tôi....] (Wazu)

[Có thể đó là chất độc tê liệt] (Regan)

[Nó cũng không ảnh hưởng tới tôi....] (Wazu)

[Vậy thì,cái quái nào ảnh hưởng tới cậu vậy?] (Emma)

[Hầu như chẳng có thứ gì có thể ảnh hưởng đến tôi hết....] (Wazu)

[Nhưng cậu đã say rượu Sake....] (Regan)

[Xin hãy quên nó dùm....] (Wazu)

Chúng tôi rơi vào im lặng....

[Được rồi!

Wazu!!

Hãy tới nơi đó thôi] (Regan)

[Đã hiểu] (Wazu)

[Emma, nếu cô tìm thấy một người khác có skill kháng độc thì hãy mang họ tới ngay lập tức!!

Với cả, chuẩn bị để đốt cháy khu rừng nếu cần thiết!!] (Regan)

[Đã hiểu] (Emma)

[Chúng ta đi thôi!!] (Regan)

Trong tình huống khẩn cấp như thế này thời gian rất quý giá....

Tôi không nên nghĩ quá sâu.

*****

Ngay lập tức, tôi rời khỏi thành phố với Regan và hướng thẳng đến khu rừng đáng ngờ đó.

Có thể thấy rằng chất độc đang dần lan ra.

Khí độc bao phủ xung quanh khu vực này.

Cảm nhận được nó, Regan đã uống một lọ nước có vẻ như là thuốc giải độc trong khi than vãn --[mùi vị thật khủng khiếp]--.

Nhân tiện thì tôi hoàn toàn ổn hum-hum!

[Cậu.... cậu thực sự không bị ảnh hưởng sao?] (Regan)

[Tôi đã nói với ông rồi.

Mà thôi, tôi đến gần một chút để kiểm tra đầm lầy] (Wazu)

[Vậy à, thực ra tôi cũng muốn đi với cậu nhưng có vẻ như tôi không thể tiến xa thêm được nữa.

Tôi sẽ đợi những người khác.

Phần còn lại tôi để cho cậu] (Regan)

[Tôi sẽ làm gì đó với nó nếu khả thi] (Wazu)

Tôi tiến thẳng tới đầm lầy như đã nói.

Dường như chất độc ngày càng trở nên dữ dội hơn, nhưng tôi vẫn tiến về phía trước không vấn đề gì.

Tôi hướng đến trung tâm đầm lầy nơi mà chất độc mạnh nhất.

Không lâu sau đó, tôi đã đến nơi.

[Uwaa!

Cái quái gì thế này?] (Wazu)

Có thứ gì đó ở trung tâm của đầm lầy độc.

Một sinh vật bốn chân với hình dạng giống như quái thú.

Bề mặt cơ thể được phủ một lớp chất lỏng nhầy nhụa màu tím có vẻ độc hại.

Tôi không biết hề biết tí gì về nguồn gốc của sinh vật này.

Chất lỏng từ tay và chân của nó rơi xuống mặt đất, nó mở rộng ra và hình thành một đầm lầy độc.

Nhân tiện thì tôi vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

[Gyauuuu-----!!!]

Nó kêu lên một tiếng khá nhỏ khi nó nhận thấy tôi.

Đầm lầy sôi sùng sục dữ dội và một số xúc tu nhô lên từ đó.

[Gyauu!!!]

Khi nó gừ lên một tiếng, các xúc tu bắt đầu tấn công tôi cùng một lúc.

Tôi quan sát nó trong khi tránh những xúc tu.

Tôi không muốn chạm vào nó mặc dù điều đó không thể làm hại tôi, chỉ là tôi cảm thấy vậy thôi.

Quan sát là điều duy nhất tôi làm lúc này.

Tôi không thể dùng phép thuật, tôi không có vũ khí, không còn cách nào khác để tấn công ngoại trừ đấm hoặc đá.

Nhưng tôi vẫn tự hỏi rằng tôi có nên giết nó hay không

Mà kệ, đừng nghĩ về những thứ không cần thiết làm chi.

Tôi tìm kiếm cơ hội để tấn công trong khi tránh những xúc tu, hay nói đúng hơn là cố gắng không chạm vào những thứ giống như cái xúc tu càng nhiều càng tốt.

Ngay khi nó sơ hở, tôi giả vờ lùi lại nhưng ngay tức thì tôi đấm thẳng vào nó.

Các xúc tu biến mất như thể chúng tan chảy và tôi ngay lập tức rời khỏi chỗ đó.

[Uwaa!

Nó dính vào tay mình!!] (Wazu)

Tôi phẩy tay để hất thứ chất lỏng màu tím đó ra.

Thân thể nó đang tan rã và chìm xuống đầm lầy, tôi quan sát cảnh này.

Sau đó, ở chỗ của nó chỉ còn lại một quả xích cầu nhỏ.

Trước khi tôi có thể xác nhận nó, quả xích cầu vỡ ra và biến thành các hạt nhỏ bay vào không khí.

Hmm…. quả xích cầu mới nãy….

Hình như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó trước đây….

Đặt nó sang một bên, vấn đề là đầm lầy độc vẫn không biến mất.

Tôi không biết quả xích cầu là gì, tôi trở lại chỗ của Regan để báo cáo.

Có một số nhân viên guild, Emma-san, và khoảng 10 người có vẻ như là mạo hiểm giả ở chỗ Regan.

[Yo!

Cảm ơn vì đã chịu khó!

Tình hình thế nào?] (Regan)

[Tôi đã loại trừ nguyên nhân gây ra nó nhưng….

đầm lầy vẫn còn trong khi khí độc vẫn chưa hoàn toàn biến mất] (Wazu)

[Tôi hiểu rồi….] (Regan)

Regan nhắm mắt lại trong khi đan ngón tay của mình, dường như đang suy nghĩ một cái gì đó.

Tất cả mọi người ở đây chờ đợi sự chỉ đạo của Regan.

[Không còn cách nào khác…. chúng ta sẽ đốt sạch khu rừng!!!] (Regan)

[Chỉ còn cách đó thôi à….] (Emma)

Eh?

Đốt sạch ư?

Tôi ngạc nhiên khi nghe những lời đó.

Khi tôi nghe lời giải thích, họ ít nhiều có thể đối phó với khí độc, nhưng dường như không có cách nào để làm thanh lọc đầm lầy.

Do vậy, cách duy nhất là bao phủ khu vực đó của khu rừng bằng rào chắn và sau đó họ sẽ dùng Phép thuật Lửa hoặc những thứ giống vậy để đốt sạch (thanh trừng) đầm lầy trong rào chắn.

Tuy nhiên bởi vì phương pháp này ảnh hưởng tới một khu vực rộng lớn, nó sẽ gây rất nhiều thiệt hại cho khu rừng và biến nó thành một khu đất trống trong một thời gian dài…. hmm….

đùn là phiền phức mà….

Không biết tôi có thể làm gì trong tình huống này không….

Miễn là có thể loại bỏ được cái đầm lầy này…. chờ đã, tôi nghĩ tôi có thể làm gì đó.
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 33: Độc rất ngon


Tôi nói với Regan và những người khác là tôi có thể bằng cách nào đó xử lý chuyện này và quay lại chỗ đầm lầy độc.

Mặc dù ông ấy đã hỏi tôi xử lý kiểu gì, tôi chỉ giải thích nửa vời do tôi không thể nói với ông cách mà tôi sẽ làm.

Ông ấy cũng không nghĩ quá về nó nếu như họ có thể tránh được việc đốt rừng.

Tôi bảo ông ta nên lập rào chắn trong trường hợp tôi thất bại.

Có thể thôi, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ ổn thôi.

Tôi có thể nhìn thấy rào chắn lan rộng ra khi tôi đến đầm lầy độc.

Một hàng rào lớn dạng bán cầu đã bao phủ khu rừng, tôi chuyển sự chú ý vào đầm lầy độc.

Tôi không thích việc này chút nào!

N

ghĩ lại thì, tôi nghĩ rằng tôi nên việc này dừng lại.

Nhưng như vậy thì khu rừng sẽ....

Yosh, tôi quyết định rồi.

Tôi dìm mặt tôi xuống đầm lầy độc. (Đù😨😨vl thật😂)

......*ực-ực*......puhaa!!

Ngon quá!!

Cái quái gì thế này!! (Cạn lời😐)

Cảm.giác thật tuyệt vời, mùi vị giống nước ép cam 100%.

Không hề để lại dư vị nào, nhẹ nhàng đi vào cổ họng tôi.

Ngon, tôi có thể làm được.

Không có gì bất thường xảy ra với cơ thể tôi....

Không biết tôi có thể uống sạch cái đầm lầy này không nhỉ....

Tôi sẽ cố gắng vậy....

Đây chính là phương pháp tôi mà đã nghĩ tới.

Tôi là người duy nhất có thể dùng cách này.

Sử dụng kỹ năng Extreme Cannibalism (kiểu như hấp thụ tuyệt đối ấy, nhưng mình để eng cho nó ngầu☺) để uống cả một đầm lầy độc.

Mặc dù trước đó tôi chỉ muốn thử nghiệm kỹ năng của tôi, nhưng hương vị của đầm lầy độc này quả thực rất ngon.

Tôi cảm thấy có thể uống hết toàn bộ chỗ này cũng được.

Ực....

Tôi sắp đạt đến giới hạn rồi (vừa kêu có thể uống tất giờ lại kêu sắp tới gh, chịu ông luôn😑).... nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục....

Tuy vậy dù cho hương vị của nó có ngon đến đâu chăng nữa thì, chất độc vẫn là chất độc.

Nhưng nó không tác dụng tới tôi vì kỹ năng 'Miễn nhiễm mọi loại hiệu ứng bất lợi' vậy nên tôi mới dùng cách này.

Nhờ đó mà khu vực xung quanh sẽ không chịu bất kỳ thiệt hại nào.

Ực....

Ực....

Ực....

Ực....

Ực....

Cố lên nào tôi ơi!!

Ực....

Ực....

Hụ hụ.... nó khá là....

Ực....

Ực….

Ha Ha Ha Ha….

Chưa vẫn chưa xong….

Ực.…

Tôi sắp ngán cái hương vị này rồi….

Ực….

..........

..........

Ực!!

Hà Hà Hà, tôi làm được rồi…. cuối cùng tôi đã uống hết đến giọt cuối cùng.

Cái đầm lầy đã biến mất và khí độc đang dần tan biến đi.

Trong khi xoa bụng, tôi cảm thấy mãn nguyện và hài lòng với những gì đã làm.

Tôi chỉ cần nói lại với Regan và những người khác *ugh*….

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, không cần thiết phải đốt khu rừng.

Khi tôi đã cảm thấy an lòng, bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên từ mặt đất.

Nó bao quanh tôi trước khi tan rã thành những hạt nhỏ.

Mặc dù tôi đã ngay lập tức thủ thế, nhưng tôi không cảm thấy chút sự xấu xa nào.

Ánh sáng ấm áp ấy biến mất như thể tan vào trong cơ thể tôi.

Tôi ở lại nơi đó một lúc, dạ dày tôi đã bị sưng tấy lên sau khi uống hết cái đầm lầy độc đó, cái mà đã trở lại trạng thái bình thường một cách kỳ lạ.

[Oh!

Cảm giác thật tuyệt vời] (Wazu)

Những hạt ánh sáng di chuyển nhanh chóng trong khi trôi nổi trong không khí và rồi biến mất vào trong tôi, không biết đó là gì nhỉ….

Sau đó tôi đã trở lại chỗ của Regan mà không gặp vấn đề gì.

Bởi vì chất độc đã bị suy yếu, ông ta định sẽ đi kiểm tra nơi đó cùng với một vài mạo hiểm giả.

Tôi đã để những việc còn lại cho họ.

Tôi vui vì nó đã kết thúc mà không cần phải đốt khu rừng.

Bao gồm cả Regan, mọi người hỏi tôi làm thế nào mà tôi xử lý được nó với một bầu không khí sôi nổi.

Tôi đã nói với họ rằng chuyện cũng không quan trọng lắm và họ sẽ không hiểu nó dù cho tôi giải thích cho họ bởi vì tôi là người duy nhất có thể làm điều đó.

Ý tôi là, tôi đã uống nguyên cái đầm lầy độc đấy.

Có mơ tôi mới nói ra!!

*****

Vài tháng sau, một tân mạo hiểm giả đi vào rừng để thu thập thảo dược đã phát hiện ra một suối nước nóng xuất hiện ở chỗ cái đầm lầy độc hồi trước.

Ban đầu không ai dám tiếp cận nơi này cho tới khi Ông hói can đảm xung phong trước.

Kể từ đó, nơi này thường được người dân Rinikku sử dụng.

Mượn tên của người đã cứu nơi này, nó được gọi là "Suối nước nóng Wazu".

Khi Wazu trở lại thành phố, anh ta đã yêu cầu đổi tên vì quá xấu hổ nhưng người dân chẳng bao giờ thay đổi nó.

*****

Để lại việc dọn dẹp cho các mạo hiểm giả, tôi, Regan, và Emma-san quay trở lại guild.

Emma-san đã trở lại bàn tiếp tân trong khi tôi và Regan thư giãn cơ thể mình trong phòng của chủ guild.

[Có vẻ như…. gần đây, các sự cố cứ thay nhau diễn ra.

Hết Rồng xuất hiện trên núi, lại đến Majin tiến tới thành phố, và cuối cùng là một đầm lầy độc xuất hiện trong rừng….

Không biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy nhỉ….] (Regan)

Sự cố về Rồng chỉ là một cuộc cãi cọ giữa một cặp vợ chồng, tôi giữ miệng để không nói ra chuyện đó.

Tôi nhớ lại quả Xích Cầu lúc trước.

Nghĩ kĩ lại thì, quả cầu đó trông giống hệt cái mà tôi đã thấy ở làng Elf….

Cái gã đã nuốt nó bị biến thành một con quái vật….

Nó khiến tôi nhớ lại, tôi nghĩ tên quái vật đó và Majin đều giống nhau….

….

Hmm?

Chờ chút.

Có lẽ nào những tên Black Flame đã biến thành Majin bởi vì điều này…..

Regan đã nói rằng trước đó không hề có một cái hồ Ma thuật nào quanh thành phố.

Cũng giống như cái thứ giống quái thú tôi tìm thấy ở đầm lầy….. một quả xích cầu đã rơi ra sau khi tôi đánh bại nó….

Liệu quả Xích Cầu là nguyên nhân tất cả những chuyện này?

Nếu đó là sự thật, đó là cái quái gì thế.

Cứ nghĩ về nó khiến tôi càng trở nên rối bời.

Không biết tôi có nên nói với Regan những sự suy đoán của tôi không…. nếu vậy tôi sẽ rất xấu hổ nếu nó khác với sự thật.

Nếu như quả Xích Cầu không biến mất trước khi tôi có thể kiểm tra nó thì…… *haizz*……

Tôi ngồi dậy từ ghế sofa sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ.

Đó là một nơi khá tuyệt và thoải mái để nghỉ ngơi.

[Vậy giờ, tôi quay lại quán trọ đây] (Wazu)

[Ừ!

Một lần nữa, cảm ơn cậu vì tất cả!!

Tôi chưa thể chuẩn bị phần thưởng bởi vì vấn đề này là một nhiệm vụ khẩn cấp vậy nên hãy tới nhận thưởng sau nhé] (Regan)

[Tôi hiểu rồi.

Vậy thì tôi xin phép] (Wazu)

Tôi đã rời guild và trở lại quán trọ, nhưng cùng với Meru, tôi lại phải ngồi nghe bài giảng tiếp theo về Quán Đạo của Lula.

Tha cho tôi đi mà.

Tôi quá mệt mỏi rồi, để tôi nghỉ ngơi đi chứ.

======================Hiện giờ mình đang rất bức xúc😤 thực ra cái drama này có từ lâu rùi nhưng mình vẫn thấy tức bọn chó này.Chuyện là hôm nay rảnh rang mình search thử tên truyện này trên web để kiếm phần after story nhưng…… trong lúc tìm kiếm mình thấy có một trang web truyện tên là doctruyenhot.com cũng đăng truyện này.

Nhưng cái chính là đấy chính là truyện mình dịch, từ câu từ đến những phần thêm vào đều giống hệt😡kể cả lượt đọc + tên mình lun.

Mình thử tìm kiếm thêm thì có vẻ như cái trang này chuyên lấy truyện từ wattpad (phương thức giống nettruyen dùng ấy), toàn bộ những truyện trên này cnó đều up lại hết.

Cái trang này hđ khá lâu rồi nhưng vẫn chưa biến mất, đã thế mỗi tháng còn có gần 1m lượt truy cập nữa.

Vì vậy mình khuyên mọi người tốt nhất đừng lên trang đấy để đọc nhé :3
 
Sono Mono. Nochi Ni
Chap 34: Tôi chẳng nhớ được gì do cơ thể tôi rất mệt mỏi


Vài ngày đã trôi qua kể từ sự cố đầm lầy độc.

Nhưng trong vài ngày đó…. không, ngay cả bây giờ cơ thể tôi vẫn cảm thấy cực kỳ nặng nề.

Tôi không mệt quá mức nhưng khá là khó để tôi có thể đi lại.

Tôi cảm thấy có cái gì đó đang quay cuồng trong cơ thể tôi, như một chất lạ đang cố gắng trộn lẫn vào cơ thể tôi và hiện tại nó vẫn đang tiếp tục.Nó đi theo hướng tàn phá cơ thể của tôi.

Đặc biệt ngày đầu tiên là lúc tình trạng của tôi tồi tệ nhất.

Tôi không thể di chuyển một chút nào, tôi đã dành cả ngày hôm ấy để nằm ngủ.

Dù gì thì hiện tại tôi đã khá hơn và có thể cử động một chút.Vào lúc mà cơ thể tôi bị tê liệt hoàn toàn, tôi đã nghĩ xem có chuyện gì đã xảy ra với tôi.… không biết có phải do tôi uống cái đầm lầy độc không.…Khoảng giữa trưa, ông-mặt-đáng-sợ tới quán trọ.

Có vẻ như sẽ có một bữa tiệc ăn mừng ở biệt thự và họ đã mời tôi như khách mời danh dự để tỏ lòng biết ơn với tôi.

Nhớ lại lời nhắn của Tata-san lúc trước, tôi đi tới đó với ông-mặt-đáng-sợ trong tình trạng như hiện giờ.Ở cổng lớn, tôi được chào đón bởi những tiếng vỗ tay khen ngợi từ những nhân viên bảo vệ.

Họ vỗ vai tôi với tiếng *pashi-pashi* trong sự hân hoan.Đậu má~!!

Tôi đang mệt mà~!!Bằng cách nào đó tôi có thể chịu đựng được với một nụ cười gượng.

Tôi đi vào biệt thự cùng với toàn bộ dàn nhân viên bảo vệ.Bên trong biệt thự, mọi người cũng chào mừng tôi với những tiếng vỗ tay.

Cô gái tai mèo người mà có vẻ không ưa tôi lắm cũng miễn cưỡng vỗ tay theo mọi người, tôi có thể thấy điều đó qua biểu cảm của cô ấy.

Tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi nhận được cái vỗ tay từ một người mang khuôn mặt như vậy.Bên trong phòng tiếp tân, thay cho những thứ bị đổ vỡ từ sự cố lần trước, ở đó là một cái bàn lớn đầy những món ăn sang trọng.

Garret-san tiến tới tôi trong khi dang rộng cánh tay ngay khi ông ấy nhìn thấy tôi.

[Yo!

Cuối cùng cậu cũng tới rồi!!

Lần trước cậu thực sự đã cứu tôi đó, cảm ơn cậu nhiều!!] (Garret)

Ouch, đau đấy!!

Đừng đánb vào người tôi nữa!!Tôi nếm thử các món ăn và nói chuyện trong khi được dẫn đi bởi Garret-san.

Holm nay họ không làm việc do bữa tiệc này và tí nữa Regan cũng tới.

Tôi nhận được khá nhiều câu [Cảm ơn rất nhiều] và những lời khen ngợi từ mọi người, rồi tôi đột nhiên lẩm bẩm.…

[Nhắc mới nhớ, Tata-san đâu rồi.…?] (Wazu)

Tôi ngay lập tức lấy tay che miệng sau khi nói ra câu đó.

Mọi người quay qua hướng tôi và nhìn tôi với ánh mắt ấm áp trong khi cười toe toét.

Ugh, xấu hổ quá.…

Garret-san đứng gần tiến tới chỗ tôi---

[À, đúng rồi.

Tất nhiên là cậu tới gặp cô ấy mà.

Lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi quên béng mất] (Garret)

Ông ấy nói với nụ cười mỉm.

Giờ tôi mà ổn chắc tôi đấm ông ta một cú quá.…

Ông vừa may mắn thoát được đấy, Garret-san.… (đồ đệ của one punch man 1 đấm chắc tiêu luôn😂)

[Cô ấy vẫn đang chuẩn bị nên hơi tốn thời gian.

Nhưng đã đến lúc rồi nhỉ.… tôi nghĩ vậy?] (Garret) (đến lúc làm gì ấy nhỉ😳)

Ông ấy nói vậy và dẫn tôi đến một căn phòng rồi bảo tôi đợi ở đó.

Ể?

Cái gì vậy nè?

Tôi nói vậy đâu có nghĩa là muốn ở với cô ấy một mình đâu.… mà thôi (cứ xuôi theo chiều gió thôi😂).

Tôi thả lỏng cơ thể trong khi ngồi trên ghế sofa.

Vậy cũng tốt, từ nãy tới giờ tôi cứ cảm thấy có thứ gì đó chạy điên cuồng trong cơ thể tôi, đến đứng còn khó nữa là.

[Guuh…. uu….] (Wazu)

Tôi đổ mồ hôi không ngừng.Khó thở quá.Tôi mất ý thức trong khi nằm trên ghế sofa.

Ugh….

Tôi hé mắt và thấy Tata-san.…

ở đó.… ah vô vọng rồi.… tôi buồn ngủ quá.…Hmm.… cái gì đây.… thứ gì đó ngọt ngào.… nó có mùi thơm thật.… cái gì đó mềm mại đang bao lấy mặt tôi.… cảm giác thật tuyệt.… ahhh.… cơ thể tôi phần nào trở nên nhẹ nhõm.…

Haah!!!!

Tôi nghĩ tình huống này đã từng xảy ra trước đây.

Tôi nhìn xung quanh tôi, đây là căn phòng của toi ở quán trọ.

Meru đang ngủ yên bên cạnh tôi.…Hahaha!

Tôi lại thế nữa rồi.

Không biết lần này tôi về lại đây bằng cách nào nhỉ.

Đừng bảo là ông-mặt-đáng-sợ đưa tôi về đây bằng kiểu bế công chúa đấy nhá.…

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Regan và Garret-san sẽ trêu chọc tôi sau đó, xin đừng là vậy!!

Hi vọng là họ đã đưa tôi về bằng xe ngựa hay thứ gì đó!!Nghĩ lại thì.…

Tata-san đã ở đó trước lúc tôi mất đi ý thức.

Tôi không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Tôi nghĩ là tôi đã quên cái gì đó quan trọng nhưng.…Tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì hết!!Có một cái gì đó quan trọng mà tôi không thể nhớ nổi.… tôi cảm giác có một sự mất mát trong tim mình, tôi nghĩ tôi đã quên mất một ký ức quan trọng thời thơ ấu của tôi.

Ugh.… cái cảm giác hối tiếc này.… có lẽ là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.…

đúng.… chắc chắn là vậy.…Nhân tiện thì, tôi đã bình thường trở lại.

Không còn cái cảm giác mệt mỏi hay quay cuồng trong cơ thể tôi như vài hôm trước.

Tôi cảm thấy tràn đầy sứ mạnh.… hay đúng hơn, hình như có hơi nhiều?Không không không.…

đây chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.

Ý tôi là, tôi không hề làm gì quá đặc biệt (đm uống hết cả cái đầm lầy độc mà bảo ko đặc biệt, lạy luôn😑😑), sức mạnh hiện tại của tôi không phải do tôi tập luyện mà thành, không có lý gì mà tôi lại muốn mạnh hơn được.Tuy nhiên.… trong trí óc tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.

Cái thứ ánh sáng xuất hiện sau khi tôi uống hết đầm lầy độc và rồi tan biến vào trong cơ thể tôi.

Tình trạng yếu đuối của cơ thể.… cảm giác quay cuồng bên trong nó.… có thể là thứ ánh sáng đó cố gắng xác nhập vào cơ thể tôi.… và vì nó đã xác nhập xong nên cơ thể tôi trở lại bình thường.Đ-Được rồi.…!!

Hãy xác nhận nó xem sao.…

Bởi vì tình trạng cơ thể tôi đã rất tồi tệ cho tới tận bây giờ, cái cảm giác thấy mình mạng hơn có lẽ là ảo tưởng.

Nó chỉ là cảm giác lấy lại được sức mạnh của mình thôi.

Đúng thế!Tôi lấy thẻ guild của mình ra và nhỏ một giọt máu vào đó.
 
Back
Top Bottom