Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 623: Lời mời đua xe từ các đội đua nổi tiếng



Phụ Hí nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô, sau đó nhanh chóng lùi lại. Kỷ Thần Hi bước vào, điều chỉnh ghế ngồi và tay lái, làm quen với các điều khiển. Khi đã cảm thấy thoải mái, cô nổ máy, âm thanh của động cơ mạnh mẽ vang lên, khiến không khí xung quanh như bị khuấy động.

Những tay đua và khán giả xung quanh bắt đầu chú ý đến sự xuất hiện của Kỷ Thần Hi. Họ nhìn chằm chằm vào chiếc SSC Tuatara đang chuẩn bị rời khỏi khu vực đỗ xe. Tiếng động cơ gầm rú hòa quyện với tiếng vỗ tay và cổ vũ, tạo nên một bầu không khí hào hứng và hồi hộp.

Kỷ Thần Hi điều chỉnh vị trí trong ghế, nhấn ga nhẹ, cảm nhận sự phản hồi của xe. Chiếc SSC Tuatara vọt đi một cách mượt mà, nhanh chóng gia tốc trên mặt đường đua. Cô đưa mắt quan sát các góc cua, đường thẳng và các điểm mốc trên đường đua, lên kế hoạch cho mỗi cú vào cua và mỗi pha tăng tốc.

Khi chiếc xe lao qua đường đua với tốc độ ấn tượng, Kỷ Thần Hi cảm nhận rõ ràng cảm giác của lực kéo và sự cân bằng của xe. Cô tinh chỉnh từng động tác, từ việc vào cua cho đến việc gia tốc trên đoạn đường thẳng. Mỗi lần vượt qua vạch đích, tiếng động cơ gầm rú càng trở nên dữ dội, phản ánh sức mạnh và khả năng điều khiển của SSC Tuatara.

Một vòng đua sau đó, Kỷ Thần Hi trở về khu vực đỗ xe, mặt mỉm cười phấn khích. Cô cảm nhận được sức mạnh của chiếc xe và sự hưng phấn khi chinh phục đường đua.

Phụ Hí đứng chờ sẵn, đôi mắt anh ta hiện rõ sự bất an. Quả nhiên anh ta đoán không sai, nếu lúc nãy nhận lời thách đấu, e là anh ta đã thua một cách không ngóc đầu lên nổi.

"Thế nào?" Kỷ Thần Hi hỏi, quay sang Phụ Hí với nụ cười tươi tắn:"Cảm giác không tệ. Cậu tìm chiếc xe này ở đâu ra thế?"

Trong thời gian ngắn có thể tìm được chiếc xe có công năng tốt thế này, năng lực làm việc không chê vào đâu được.

Phụ Hí mím môi mấy giây rồi mỉm cười đáp:"Tôi vừa thuê nó từ một tay đua"

Kỷ Thần Hi nhướng mày ngạc nhiên:"Một tay đua lại đem xe của mình đi cho thuê, anh ta còn dám dùng lại nó sao?"

Khoé môi Phụ Hí khẽ giựt giựt mấy cái. Tất nhiên là không có tên điên nào làm vậy rồi, nhưng nếu giá người thuê bỏ ra gấp ba lần giá của chiếc xe đó, thì tên nào cũng là tên điên.

Vì để làm thiếu chủ phu nhân vui lòng, đừng đem anh lên trường đua để thách đấu nữa, lương và thưởng nửa năm tới coi như mất không phí.

Phụ Hí mỉm cười cứng ngắc nói không nên lời. Đúng lúc ấy, một nhóm người từ khán đài ùa tới khu vực đỗ xe, nhanh chóng bao quanh chiếc SSC Tuatara. Một người đàn ông cao lớn, với vẻ ngoài phong trần, đôi mắt sáng ngời đầy nhiệt huyết, bước tới gần Phụ Hí. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe, rồi quay sang Phụ Hí với nụ cười rạng rỡ:

"Chúa ơi! Đó là cậu à? Cậu lái chiếc xe này thật sao? Kỹ thuật quá đỉnh, tôi chưa bao giờ thấy ai điều khiển nó mượt mà đến vậy!"

Phụ Hí chưa kịp phản ứng thì người đàn ông tiếp tục:"Tôi là Dương Khải, đội phó đội đua xe Lôi Điện. Nếu cậu có hứng thú, tôi mời cậu gia nhập đội chúng tôi ngay lập tức. Với kỹ năng như thế, chắc chắn cậu sẽ trở thành ngôi sao sáng của đội!"

Trước lời mời nhiệt tình và ánh mắt đầy hy vọng của Dương Khải, Phụ Hí đang lúng túng muốn giải thích, thì một vài người khác, có vẻ là đội trưởng của những đội đua hàng đầu, cũng tiến tới. Một trong số họ, một người đàn ông với mái tóc xanh xám nổi bật, mỉm cười bước lên:"Cậu thực sự rất ấn tượng đấy. Tôi là Mạnh Hào, đội trưởng đội đua Ngân Dực. Nếu cậu muốn trải nghiệm cảm giác đua cùng những tay đua giỏi nhất, đội của tôi luôn sẵn lòng chào đón."

Cùng lúc, một giọng nói khác vang lên từ phía sau:"Phải đấy! Cậu có muốn thử sức với chúng tôi không? Chỉ vài vòng đua thôi, đảm bảo cậu sẽ không bao giờ quên được cảm giác đó đâu" Người này là đội trưởng đội đua Sát Phong, một trong những đội đua có thứ hạng cao nhất tại Thủ Đô.

Phụ Hí cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Anh ta chỉ là người đã mua lại chiếc xe này, và bây giờ lại bị xem là người điều khiển nó. Nhưng điều khiến anh ta khổ sở nhất chính là Kỷ Thần Hi, người đã âm thầm đeo khẩu trang từ lúc nào và lùi về phía xa, đang nhìn anh với ánh mắt đầy thú vị và giảo hoạt.

Không thể để sự hiểu lầm kéo dài, Phụ Hí định mở miệng giải thích thì bất ngờ, Kỷ Thần Hi lên tiếng với chất giọng ngọt ngào:"Anh ơi, bọn họ muốn đua thì đua thôi!"

Câu nói của cô khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô gái với giọng nói trong trẻo như mật ngọt. Mọi người đều ngạc nhiên, ánh nhìn chăm chú và tò mò. Phụ Hí gần như không tin vào tai mình, cằm anh ta như sắp rơi xuống đất. Trong lòng anh ta chỉ muốn thầm gào thét: Thiếu chủ phu nhân, cô đừng đùa ác như thế! Tôi không đủ mạng để gánh hậu quả đâu!
 
Song Trùng
Chương 624: Thiên đường có lối không đi



Nhưng chưa kịp làm gì, Kỷ Thần Hi đã bước tới gần hơn, ánh mắt cô dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén, nói thêm:"Anh không đua cùng họ, đừng nói là muốn đua với em đấy nhé?"

Câu nói nửa đùa nửa thật của Kỷ Thần Hi như một mũi dao sắc bén đâm vào lòng Phụ Hí. Anh ta hiểu rõ, đây không chỉ là lời nói vui vẻ, mà là một lời cảnh cáo ngầm và cũng như cho anh ta thêm một sự lựa chọn.

Bị dồn vào chân tường, Phụ Hí nuốt nước bọt, cười gượng gạo rồi quay lại nói với những đội trưởng đua xe trước mặt:"Được thôi, tôi nhận lời"

Thà đua với mấy người còn hơn là đua với hung thần.

Mạnh Hào và Dương Khải nhìn nhau cười khẽ, cả hai đi lên vai bá cổ Phụ Hí thì thầm.

"Anh bạn này, đua không thì nhạt nhẽo lắm, làm chút cá cược đi."

Phụ Hí khéo léo đẩy tay họ ra khỏi người mình, anh không thích thân thiết với người lạ, nếu không phải trước mặt thiếu chủ phu nhân, anh cho mỗi tên một cú nằm ra đất rồi.

"Được, muốn cá bao nhiêu?"

Dương Khải nháy mắt với Mạnh Hào, sau đó nói:"Tiền bạc gì chứ, đừng nói mấy lời mất lòng anh em như thế. Như vậy đi, nếu cậu thắng, trong số xe của chúng tôi, tùy ý cho cậu chọn một chiếc.

Phụ Hí hơi cau mày thầm nghĩ mấy tên này có thật là tay đua chuyên nghiệp không? Sao lại có thể tùy tiện như thế? Bản thân anh cũng chẳng hứng thú gì với đua xe. Tuy từng được học qua một khoá huấn luyện đặc biệt, để có thể lái trong những trường hợp bất khả kháng như bị truy bắt, nhưng thực chiến trên đường đua thì anh chưa từng thử qua.

Lúc Phụ Hí định lên tiếng từ chối, dù sao anh cũng chỉ tham gia vì để tiểu tổ tông bên kia vui vẻ mà thôi. Nhưng còn chưa kịp mở lời, giọng nói ngọt như rót mật vào tai kia lại lên tiếng lần nữa.

"Vậy nếu anh ấy thua thì sao?" Kỷ Thần Hi hơi nghiêng đầu mỉm cười hỏi.

Đám người có mặc ngoại trừ Phụ Hí ra, không ai không ngơ người. Mạnh Hào muốn tiến lại gần Kỷ Thần Hi, nhưng Phụ Hí nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng, lập tức đứng chắn trước mặt của cô, giọng điệu cũng thay đổi.

"Muốn gì?"

Mạnh Hào cười hì hì tỏ vẻ bản thân thất lễ, vội vàng giải thích:"Người anh em đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi muốn nói vài câu với em gái cậu thôi."

"Cô ấy không phải em gái tôi." Phụ Hí lạnh lùng giải thích, thái độ xa cách, khác biệt hoàn toàn với trước đó.

Dương Khải vô ý hỏi:"Vậy là bạn gái cậu sao?"

Phụ Hí liền trừng anh ta, giọng điệu càng lúc càng lạnh:"Nếu không biết dùng lưỡi nói chuyện thì nên cắt bỏ nó đi."

Mọi người xung quanh đều đang nghĩ Phụ Hí nói đùa và họ lại tò mò về mối quan hệ giữa anh và cô gái tóc bạch kim phía sau. Không phải em gái cũng chẳng phải người yêu, vì sao Phụ Hí lại làm quá lên như thế?

Kỷ Thần Hi âm thầm nhếch môi cười lạnh, nhưng vì có lớp khẩu trang bên ngoài nên không ai nhìn thấy. Cô đẩy bả vai Phụ Hí ra, thái độ vô cùng ôn hoà hỏi lại: "Các anh chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Nếu phía chúng tôi thua thì sao?"

Mạnh Hào lại tiếp tục cười hì hì nói:"Nếu cậu ta thua, em chỉ cần quét mã Zchat mọi người ở đây là được, cô gái nhỏ"

Lần này không chỉ Phụ Hí, ngay cả Kỷ Thần Hi cũng không duy trì được nụ cười giả tạo của bản thân nữa.

Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xong vào.

Phụ Hí siết chặt nắm đấm nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy người bên cạnh sảng khoái đồng ý.

"Được, không thành vấn đề. Chỉ có điều..nếu kết quả cá cược liên quan đến em, vậy nên để em là người tham gia thi đấu nhỉ?" Kỷ Thần Hi giữ lấy cổ tay Phụ Hí, để anh ta đừng manh động.

Mà Phụ Hí cũng nhìn thấy ánh mắt xấu xa của cô, thầm nuốt nước bọt lui về sau. Thiếu chủ phu nhân đã muốn tính kế ai đó rồi, bọn họ sẽ bị chơi rất thảm cho xem.

Những người xung quanh nghe được cô gái nhỏ muốn thay người anh em kia đua cùng họ, cả đám cố nhịn để không cười phá lên, chỉ riêng Mạnh Hào thì không nhịn được mà cười lớn.

"Em gái này, đây là đường đua, dùng mạng để đua, không phải nơi để trẻ con chơi đâu."

"Nhưng em lại thích chơi, cũng thích dùng mạng để chơi, biết làm sao giờ?"

"Bọn anh không bắt nạt con gái, lại còn là một cô gái nhỏ, tuyệt đối không được."

"Vậy ư...Vậy thì cứ tăng phần thưởng lên đi, xem như công bằng rồi."

"Haha, được, nói nghe xem, em muốn tăng thế nào?" Mạnh Hào vẫn không ngừng cười cất tiếng hỏi.

Kỷ Thần Hi chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi nói:"Nếu em thắng, em muốn được chọn hai chiếc xe đua, ngoài ra tiền mà anh Phụ Hí dùng để thuê chiếc SSC ban nãy cũng phải được trả lại. Còn nếu em thua, em sẽ mời mọi người có mặt ở trường đua một bữa cơm, ngoài ra em cũng sẽ quét mã kết bạn của mấy anh. Thế nào?"
 
Song Trùng
Chương 625: Địa ngục không cửa cứ xong vào



Mạnh Hào nghe xong, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười lớn, đầy vẻ thách thức:"Em gái à, em có vẻ rất tự tin đấy! Nhưng mà, em có chắc mình muốn chơi lớn như vậy không?"

Dương Khải cũng xen vào:"Cô bé, em có biết lái xe đua không mà đòi cược lớn như vậy? Bọn anh không muốn thấy em phải khóc đâu."

Phụ Hí đứng bên cạnh, cảm nhận được bầu không khí ngày càng căng thẳng. Anh không biết rõ ý định của Kỷ Thần Hi, nhưng hiểu rằng cô không phải kiểu người dễ bị bắt nạt. Tuy nhiên, anh vẫn lo lắng, vì dù sao những tay đua này cũng không phải hạng xoàng.

Kỷ Thần Hi nhướng mày, ánh mắt ánh lên sự tự tin và châm chọc:"Nếu các anh sợ...thì thôi vậy. Coi như tôi chưa nói gì."

Mạnh Hào nhíu mày, cảm thấy lòng tự tôn bị thách thức:"Ai nói bọn anh sợ? Được, cứ theo ý em đi. Hai chiếc xe và tiền mua xe, nếu em thắng. Còn nếu em thua, đừng quên bữa cơm và mã kết bạn đấy nhé!"

Kỷ Thần Hi gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:"Được, vậy thì thỏa thuận đã xong. Nhưng mà nói miệng thì cũng không hay lắm, hay là chúng ta viết ra giấy đi? Giấy trắng mực đen, cộng thêm nhiều người làm chứng, đó mới là công bằng nhất."

Những tay đua tham gia thi đấu không hề từ chối, tất cả đều tự nguyện làm theo những gì Kỷ Thần Hi nói như là bị thôi miên. Cuối cùng hai tờ khế ước được viết xong, một bản do Phụ Hí cầm, bản còn lại thì đại diện các tay đua giữ lấy.

Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, không khí trở nên sôi động hơn. Cả đám người nhanh chóng lùi lại, để nhường đường cho cuộc đua sắp diễn ra. Một vài người thậm chí còn lấy điện thoại ra quay lại, háo hức chờ xem kết quả.

Phụ Hí nghiêng người, thấp giọng hỏi Kỷ Thần Hi:"Thiếu chủ phu nhân, cô thực sự muốn đua sao? Những tay đua này không đơn giản đâu." Còn nữa, cô tùy ý cá cược như thế, không sợ thiếu chủ biết được hay sao? Ngài ấy không ngỡ trách mắng cô đâu, người chịu khổ là tôi và Nhai Tệ đây này.

Kỷ Thần Hi nhìn anh, ánh mắt lộ ra vài phần xấu xa:"Yên tâm đi. Anh cứ đứng nhìn là được."

Phụ Hí không biết nói gì thêm, chỉ có thể đứng ngoài và dõi theo cô. Trong lòng anh lo lắng, nhưng đồng thời cũng có chút tò mò về kỹ năng thực sự của cô gái này.

Kỷ Thần Hi bước đến chiếc SSC Tuatara, kiểm tra lại mọi thứ trước khi vào trong. Cô nổ máy, âm thanh động cơ mạnh mẽ vang lên như lời khẳng định sẵn sàng cho cuộc đua. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, đầy tập trung.

Những chiếc xe khác cũng đã sẵn sàng. Mạnh Hào và Dương Khải đều đã vào vị trí, họ không ngờ rằng mình lại bị một cô gái thách thức, nhưng cũng không vì thế mà coi nhẹ. Dù sao, đây là cuộc đua mà danh dự của họ đang bị đặt lên bàn cân.

Khi đèn hiệu chuẩn bị chuyển sang màu xanh, Kỷ Thần Hi nở một nụ cười lạnh sau lớp khẩu trang.

"Đêm nay đến đây quả thật không sai."

Đèn xanh vừa bật sáng, tiếng động cơ đồng loạt gầm rú, và những chiếc xe lao vút đi, mở màn cho một cuộc đua một chiều, nơi mà Kỷ Thần Hi gần như một mình đối chọi với thành viên của ba đội đua hàng đầu.

Khi cuộc đua bắt đầu, Mạnh Hào và Dương Khải giữ nguyên chiến thuật của mình, giữ tốc độ ổn định nhưng vẫn đủ để chặn mọi cơ hội vượt lên của Kỷ Thần Hi.

Trên chiếc SSC Tuatara, cô gái nhỏ phải đối mặt với việc bị kìm hãm ở phía sau, không thể tìm thấy cơ hội để vượt lên. Cả đội đua của Mạnh Hào và Dương Khải đều lén lút trao đổi qua thiết bị liên lạc gắn trong xe.

Mạnh Hào bật hệ thống liên lạc, giọng nói vang lên trong tai nghe của đồng đội:"Anh em, nhớ nhé, dù thắng nhưng đừng làm quá. Chừa lại chút mặt mũi cho cô gái nhỏ. Đừng để cô ấy phải khóc!"

Dương Khải cười lớn, tiếng cười của anh ta vang lên trong tai nghe:"Chưa bao giờ tôi gặp ai như cô ấy, vừa ngọt ngào đáng yêu như thỏ con nhưng lại rất có cá tính. Nhớ đấy, đừng để chị dâu tương lai của mấy cậu không vui, một vài người có thể giả vờ thua cũng được."

Cuộc đua diễn ra căng thẳng, Kỷ Thần Hi liên tục bị chặn lại bởi những chiếc xe phía trước. Cô không thể tìm thấy lối thoát, và tốc độ của cô bị giảm đi đáng kể. Mỗi lần cô cố gắng vượt lên, lại có một chiếc xe khác xuất hiện, chặn ngang đường đi của cô. Các tay đua tỏ ra vô cùng phối hợp, làm cho tình thế của cô trở nên vô cùng bất lợi.

Phụ Hí đứng trên khán đài, mắt không rời khỏi đường đua. Anh cảm thấy sự lo lắng và sốt ruột dâng trào trong lòng. Rõ ràng ban nãy, anh đã nhìn thấy kỹ thuật của Kỷ Thần Hi rất tốt, có thể dễ dàng áp đảo đối thủ. Nhưng bây giờ, cô lại bị kìm hãm như thế này, khiến anh không thể không lo lắng. Liệu có phải do gặp được tuyển thủ chuyên nghiệp, nên cô không thể phát huy như bình thường?
 
Song Trùng
Chương 626: Khúc cua tử thần



Anh tập trung đến mức không nhận ra có người tiếp cận từ phía sau, cho đến khi cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình. Bản năng phản xạ khiến Phụ Hí lập tức chuẩn bị ra đòn, nhưng giọng nói quen thuộc vang lên, khiến anh chững lại.

"Là tôi!" Giọng nói bình tĩnh của Nhai Tệ làm anh nhận ra rằng mình đã quá lơ là cảnh giác.

Phụ Hí thả lỏng tay, quay lại nhìn cô gái trẻ vừa đến, ánh mắt vẫn còn giữ chút ngac nhiên:"Sao cô đến muộn vậy?"

Nhai Tệ lướt mắt qua đám đông như đang tìm kiếm, vẻ mặt cũng tỏ ra nghiêm túc:"Tôi phải đưa bạn học của thiếu chủ phu nhân về trường mà, đi với mấy cô nhóc sinh viên đó có thể đi nhanh được sao? Thiếu chủ phu nhân đâu rồi? Sao chỉ mình anh ở đây?"

Phụ Hí thở dài, không nói thêm gì, bất lực chỉ tay về phía đường đua bên dưới.

Nhai Tệ nhìn theo hướng tay anh chỉ, ánh mắt bỗng dưng mở lớn khi nhìn thấy chiếc SSC Tuatara đang bị kìm hãm bởi đám xe phía trước.

"Cô ấy đang đua?"

Phụ Hí chỉ gật đầu và vẫn không nói gì.

Nhai Tệ hít một hơi sâu, rồi nhìn lại đường đua, giọng nói khẽ run:"Đừng nói cô ấy ở trong chiếc SSC kia nhé?"

Phụ Hí nở nụ cười đầy miễn cưỡng nói:"Chúc mừng, cô đoán đúng rồi đấy"

Nhai Tệ:"..."

Đùa cái gì thế? Người trong chiếc SSC kia còn gọi là đua xe nữa hả? Rõ ràng là con mòi bị tất cả những xe còn lại vờn qua vờn lại như một món đồ chơi, muốn tiến không được muốn lùi cũng chẳng xong. Ban đầu chính thiếu chủ phu nhân muốn thách đấu với họ cơ mà? Kỹ thuật lái xe của cô ấy có thể ba chấm đến thế sao? Rõ ràng là không thể, nhất định là Phụ Hí đang gạt cô!

"Tôi không đùa đâu nhé!"

Phụ Hí đỡ trán:"Tôi cũng muốn đây chỉ là lời nói đùa..."

Sau cùng Phụ Hí bắt đầu kể sơ lược về chuyện cá cược của Kỷ Thần Hi với đám người là tuyển thủ chuyên nghiệp kia. Sợ Nhai Tệ không tin, anh còn đưa cho cô xem bản hợp đồng mini được lập ra ban nãy, khiến Nhai Tệ nhũn hết cả chân, suýt nữa không đứng vững.

"Anh bị điên à! Cô ấy hiếu thắng thì thôi đi, sao anh biết mà không ngăn cô ấy lại!" Nhai Tệ tức giận quát lên.

Phụ Hí cũng giật mạnh khoé môi đáp lại:"Có thể à? Cô không phải không biết tính cách của người đó! Cô ấy sẽ chịu nghe tôi nói sao?"

Nhai Tệ ôm đầu ngồi gục xuống đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:"Xong rồi xong rồi, kiếp này coi như xong! Ít ra Tiêu Đồ còn được đến vùng Cực Bắc chịu phạt, còn chúng ta thì sắp được làm thức ăn cho cá mập rồi...

Cuộc đua diễn ra căng thẳng với tổng cộng mười vòng, nhưng đã qua sáu vòng, chiếc SSC Tuatara của Kỷ Thần Hi vẫn bị chèn ép chặt chẽ bởi những chiếc xe phía trước. Xe của cô lúc này chạy chậm hơn hẳn một vòng so với những đối thủ khác. Không ít người trong đội đua cảm thấy thích thú khi chứng kiến cô gái này đang vật lộn với thế trận do họ bày ra.

Trong hệ thống liên lạc, Dương Khải cười cợt nói với đồng đội:"Này, các cậu đừng ác quá, con gái nhà người ta khóc thì sao?"

Những tay đua khác cũng cười hùa theo, nhưng bọn họ không ngờ rằng, chỉ trong tích tắc sau đó, nụ cười trên môi Dương Khải đã biến mất.

Khi vòng đua thứ bảy bắt đầu, một điều kinh hoàng bất ngờ hiện ra trước mắt tất cả. Chiếc SSC vốn luôn bị ép sát, không thể tăng tốc, lại đột ngột gia tăng tốc độ ngay tại khúc cua tử thần phía trước mặt.

Khúc cua tử thần này nổi tiếng với độ nguy hiểm chết người. Các tay đua chuyên nghiệp đều biết rằng, đây là một đoạn đường mà chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến họ mãi mãi nằm lại trên đường đua. Chẳng ai dám liều lĩnh vượt qua khúc cua này với tốc độ quá cao, trừ khi họ muốn đặt cược cả tính mạng của mình. Chính vì lý do này, khi thấy Kỷ Thần Hi tăng tốc đột ngột ở đoạn cua nguy hiểm nhất, cả đám người đều nín thở, trong lòng hoang mang lo sợ.

Hai chiếc xe phía trước lập tức nhận lệnh từ đồng đội, nhanh chóng ép sát lại chiếc SSC để giúp cô giảm tốc, tránh một tai nạn thảm khốc. Tuy nhiên, ngay khi bọn họ định thực hiện, điều mà không ai ngờ tới đã xảy ra.

Bên trong chiếc xe đỏ viền đen ấy, Kỷ Thần Hi nở một nụ cười nhàn nhạt, với kỹ thuật lái xe điêu luyện mà ít người biết đến, cô đã sử dụng kỹ năng đặc biệt hiếm thấy trong giới đua xe chuyên nghiệp trong nước.

Ngay tại khúc cua, chiếc SSC đột ngột bẻ lái, đồng thời dùng lực đẩy mạnh khiến hai bánh xe bên phải nhấc khỏi mặt đất. Cả chiếc xe nghiêng một góc 45 độ, chỉ còn hai bánh bên trái chạm đường, chạy dọc theo mép ngoài của khúc cua. Trong khi hai chiếc xe bên cạnh còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, Kỷ Thần Hi đã lợi dụng góc nghiêng của xe, vượt qua không gian chật hẹp giữa hai xe đối thủ, lướt qua họ như một cơn gió.

Những gì diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đủ để khiến tất cả mọi người chứng kiến đều chết lặng. Chiếc SSC lướt qua khúc cua tử thần một cách ngoạn mục, trước khi nhanh chóng thẳng tiến, bỏ lại hai chiếc xe phía sau hoàn toàn bất lực.
 
Song Trùng
Chương 627: Cán đích



Trên khán đài, Phụ Hí và Nhai Tệ như không tin vào mắt mình. Họ đứng chết lặng, không thể thốt nên lời. Phụ Hí là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng nói không giấu được sự khâm phục:"Nhai Tệ...hình như tôi có chút niềm tin chúng ta không cần phải làm mồi cho cá mập nữa rồi..."

Nhai Tệ mặt vẫn còn tái nhợt, nuốt khan, đáp lại bằng một giọng run run:"Tôi không biết... Nhưng tôi nghĩ, nếu ai đó có thể làm được điều này, thì chỉ có thể là thiếu chủ phu nhân.

Phía dưới đường đua, những tay đua khác bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Cuộc đua vốn dĩ đã chỉ là trò đùa đối với họ, nhưng giờ đây, ai cũng phải nhìn cô gái bên trong chiếc SSC bằng ánh mắt khác. Bởi vì pha trình diễn vừa rồi của cô, không phải là may mắn là có thể thực hiện được, mà rõ ràng là người có kinh nghiệm thuộc cấp bậc thầy.

Cuộc đua một chiều tưởng chừng vô vị và nhàm chán, nhưng trước những gì mà chiếc xe SSC làm được, khiến cho cả khán đài như vỡ oà âm thanh hò hét, bầu không khí cũng chính vì vậy trở nên sôi động gấp trăm lần.

Tiếng động cơ gầm rú hòa cùng âm thanh cuồng nhiệt của đám đông tạo nên một khung cảnh đầy kịch tính trên đường đua. Kỷ Thần Hi đã tạo ra một khoảnh khắc ngoạn mục khi vượt qua khúc cua tử thần, nhưng đó chỉ là khởi đầu cho màn trình diễn xuất sắc của cô.

Vừa thoát khỏi vòng vây của hai chiếc xe đối thủ, Kỷ Thần Hi lập tức đạp ga, tăng tốc không chút do dự. Chiếc SSC Tuatara lao về phía trước như một mũi tên được b*n r* từ cung, không hề có dấu hiệu chững lại. Những tay đua khác, vốn dĩ đang nắm giữ lợi thế, giờ đây cảm nhận được áp lực từ phía sau. Tiếng động cơ của chiếc SSC như gầm lên đầy thách thức, khiến họ không thể không cảnh giác.

Chiếc xe phía trước đang chạy với tốc độ ổn định, nhưng chỉ trong tích tắc, Kỷ Thần Hi đã áp sát. Cô xử lý vô lăng khéo léo, cho xe trượt ngang một đoạn dài ngay trước khi vào một khúc cua hẹp. Tiếng lốp xe ma sát mạnh mẽ với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, tạo ra một làn khói mỏng bay lên. Mọi thứ

diễn ra quá nhanh, đến mức tay đua phía trước chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng trắng lướt qua kính chiếu hậu, trước khi nhận ra chiếc SSC đã vượt qua mình một cách đầy ngoạn mục.

Không để cho đối thủ kịp phản ứng, Kỷ Thần Hi lại tiếp tục tăng tốc, hướng đến chiếc xe tiếp theo. Mỗi lần vượt qua, cô đều chọn những khoảnh khắc mà không ai ngờ tới, biến những cú trượt bánh thành nghệ thuật thực sự. Tiếng drift lốp xe vang lên liên tục, nhưng không hề có sự mất kiểm soát. Từng củ xoay người, từng pha xử lý, tất cả đều thể hiện rõ sự tinh tế và bản lĩnh của một tay đua dày dặn kinh nghiệm.

Lúc này, khán đài đã trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Tiếng reo hò, cổ vũ như muốn nổ tung trong bầu không khí đầy k*ch th*ch. Người ta chứng kiến cảnh Kỷ Thần Hi từng bước, từng bước một, rút ngắn khoảng cách với những tay đua hàng đầu, rồi vượt qua họ một cách mạnh mẽ để cân bằng số vòng đua.

Khi chỉ còn hai vòng cuối cùng, Kỷ Thần Hi đã thu hẹp khoảng cách với hai chiếc xe dẫn đầu. Mạnh Hào và Dương Khải, người từng xem nhẹ cô, giờ đây phải dốc toàn lực để giữ vững vị trí của mình. Nhưng mỗi khi họ nghĩ rằng mình đã thoát khỏi sự truy đuổi của cô, Kỷ Thần Hi lại xuất hiện ngay sau lưng, như một bóng ma không ngừng đeo bám.

Ở vòng đua cuối cùng, không ai có thể tin vào mắt mình khi thấy chiếc SSC của Kỷ Thần Hi áp sát ngay sau xe của Mạnh Hào. Đây là giây phút quyết định, nơi mà bất cứ sai lầm nhỏ nào cũng có thể dẫn đến thất bại.

Mạnh Hào nhìn qua kính chiếu hậu, cố gắng tìm cách cản trở cô. Nhưng Kỷ Thần Hi không để cho anh có cơ hội đó. Ở khúc cua cuối cùng, cô bất ngờ bẻ lái, thực hiện một cú trượt ngang hoàn hảo, lướt qua bên cạnh xe của Mạnh Hào với khoảng cách chỉ vài centimet. Chiếc SSC Tuatara vọt lên trước, chính thức vượt qua anh ta, và lao về đích với tốc độ không thể tin nổi.

Khi chiếc SSC cán đích, toàn bộ khán đài bùng nổ trong tiếng vỗ tay và reo hò cuồng nhiệt. Lúc này, cô gái đeo khẩu trang bí ẩn không chỉ vượt qua những tay đua chuyên nghiệp, mà còn chiến thắng họ một cách vô cùng đẹp mắt.

Kỷ Thần Hi đạp phanh, chiếc SSC Tuatara lướt nhẹ nhàng trước khi dừng lại hoàn toàn. Đám đông vẫn đang hò hét cuồng nhiệt, như thể vừa chứng kiến một kỳ tích. Cánh cửa xe mở ra, và cô bước xuống, dáng vẻ ung dung cùng mái tóc bạch kim tung bay trong gió.

Cô ngước mắt nhìn lên khán đài, nơi Phụ Hí và Nhai Tệ đứng chết lặng, đôi mắt mở to không tin nổi vào những gì vừa diễn ra. Kỷ Thần Hi khẽ cười, rồi giơ tay lên, làm một động tác OK đầy tự tin.

Sở dĩ ban đầu cô để cho mấy tay đua kia chèn ép lâu như thế, cũng vì muốn hù doạ hai người bọn họ một chút. Ai bảo Kỷ Thần Hi cô là người thù dai chứ, cô có thể cảm ơn việc họ giúp cô ngày hôm nay cũng như giúp cho Tiêu Đồ giảm nhẹ hình phạt, không có nghĩa chuyện họ từng khiến cô không vui liền có thể bỏ qua. Có điều, hôm nay xem như không ai nợ ai nữa, vì dù sao cô cũng đã chơi rất vui.
 
Song Trùng
Chương 628: Kẻ theo dõi bí ẩn



Ngay khi chiếc SSC Tuatara vừa dừng lại, những chiếc xe đua khác lần lượt cán đích. Tiếng động cơ gầm rú cuối cùng cũng tắt lịm, để lại không gian im ắng nhưng đầy căng thẳng. Từng tay đua bước ra khỏi xe, ánh mắt họ hướng thẳng về chiếc SSC vừa thắng cuộc, nơi mà họ hy vọng sẽ gặp gỡ người đã tạo ra màn trình diễn không tưởng ấy.

Nhưng khi bước đến gần chiếc SSC, tất cả đều ngỡ ngàng khi không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ đâu. Họ vội vàng nhìn quanh, như thể cô có thể bất ngờ xuất hiện từ bất kỳ góc khuất nào, nhưng vô vọng. Những ánh mắt đầy tò mò và thán phục xen lẫn chút thất vọng, khi không thể tìm thấy người đã khiến họ phải thay đổi cách nhìn, về kỹ thuật lái xe đỉnh cấp thật sự.

Trong khi đó, Kỷ Thần Hi đã rời khỏi đường đua và đang đứng trên khán đài từ lúc nào chẳng hay. Cô bình thản nhìn xuống, ánh mắt chứa đầy sự bình yên và thỏa mãn sau một màn đua xe căng thẳng. Đứng bên cạnh cô là Phụ Hí và Nhai Tệ, cả hai dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác căng thẳng khi nãy.

Kỷ Thần Hi giao lại tất cả những việc còn lại cho Phụ Hí và Nhai Tệ, nói với họ bằng giọng điềm nhiên:"Hai người giải quyết giúp tôi phần còn lại nhé. Đem bản hợp đồng mini này đổi lấy hai chiếc xe đua và lấy lại số tiền thuê chiếc SSC. Tôi phải về trường, dù sao cũng muộn rồi."

Phụ Hí và Nhai Tệ quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn Kỷ Thần Hi, đôi mắt họ không giấu được sự ngạc nhiên.

"Thiếu chủ phu nhân muốn về sớm vậy sao?" Nhai Tệ ngập ngừng hỏi, không ngờ cô lại quyết định rời đi nhanh như thế.

Kỷ Thần Hi nhún vai, nở một nụ cười tinh nghịch:"Không về cũng được. Vậy hai người có muốn đua tiếp với tôi không?"

Phụ Hí và Nhai Tệ toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu từ chối. Phụ Hí cười gượng gạo, giọng nói vẫn còn run:"Thôi, thiếu chủ phu nhân nên về nghỉ ngơi đi ạ, việc ở đây cứ để chúng tôi lo."

Xin lỗi nhá, có cho tiền vàng đá quý kim cương các loại đi nữa, bọn họ cũng chẳng dám đua xe cùng cô đâu, vì như thế chẳng khác gì tự tìm ngược.

Kỷ Thần Hi cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút trêu chọc. Cô hiểu rõ rằng hai người họ đã thực sự kinh hãi với màn trình diễn vừa rồi và cô cũng chẳng muốn làm khó họ thêm nữa. Sau đó, cô rời khỏi khán đài, bước đi nhẹ nhàng như thể chưa từng trải qua một cuộc đua đầy kịch tính.

Phụ Hí và Nhai Tệ nhìn theo bóng dáng Kỷ Thần Hi dần khuất xa, rồi lại liếc nhau, trong lòng cả hai không hẹn mà cùng thở phào. Nhưng ngay lập tức Nhai Tệ bất ngờ thốt lên:"Còn chuyện của Tiêu Đồ, chúng ta quên nói rồi!"

Khoé môi Phụ Hí cứng ngắc nói:"Vậy cô muốn đua với cô ấy hay gì?"

Nhai Tệ:".." Thật ra để Tiêu Đồ chịu khổ một chút cũng tốt, chúng ta không nên xen vào quyết định của thiếu chủ thì hơn.

Tiêu Đồ lúc này đang thoi thóp nằm dài ra trên sân huấn luyện, đột nhiên hắc hơi không rõ lý do.

***

Hôm nay Kỷ Thần Hi không đến tăng ca cùng với Tịch Cảnh Dương nữa, thậm chí bỏ lại xe tại trường đua, chọn đi bộ ra ngoài. Bởi vì ngay từ lúc kết thúc vòng đua bước xuống xe, cô đã cảm nhận được có người đang theo dõi và quan sát mình. Hiện tại Phụ Hí và Nhai Tệ đều đang đi theo cô, không có khả năng đối phương là người của Tịch Cảnh Dương. Vì vậy cô cố ý tách mình ra, tự biến bản thân thành mồi nhử để xem mục đích thật sự của kẻ theo dõi là gì.

Kỷ Thần Hi lặng lẽ đi xuyên qua những con hẻm tối của thành phố, tránh xa ánh đèn đường và những khu vực đông người. Cô cẩn thận lắng nghe, đôi chân nhanh nhẹn nhưng không hề tạo ra tiếng động nào. Từng bước đi, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở nặng nề và ánh mắt lạnh lẽo đang theo sát mình từ phía sau. Sự nhạy bén của Kỷ Thần Hi đã mách bảo cô rằng kẻ theo dõi không phải hạng tầm thường, mà là một người có kinh nghiệm và thân thủ vượt trội.

Dù bầu không khí có phần căng thẳng, nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng. Ngược lại, một nụ cười nhếch môi đầy thách thức hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cô. Cô quyết định dẫn dắt kẻ theo dõi vào một con hẻm hẹp hơn, tối hơn, nơi mà ánh sáng từ đèn đường chỉ lờ mờ chiếu rọi, tạo ra những bóng đen kéo dài trên mặt đất.

Khi đến đoạn giữa con hẻm, cô bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn thẳng về phía sau. Cặp mắt sắc bén của cô quét qua màn đêm, lặng lẽ chờ đợi kẻ theo dõi lộ diện. Và đúng như dự đoán, từ trong bóng tối, một bóng người cao lớn bước ra, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt ẩn chứa sát ý.

Kỷ Thần Hi nhìn người đàn ông trước mặt, không hề nao núng, cô bình tĩnh hỏi:"Cũng đi một vòng lớn rồi, có chuyện gì nói nghe xem?"

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ mỉm cười một cách khó hiểu, ánh mắt sắc như dao quét qua gương mặt cô. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp cất lên, mang theo chút lạnh lùng:"Giác quan không tệ, quả nhiên là lão đại của Zero."
 
Song Trùng
Chương 629: Giao đấu, bất phân thắng bại



Kỷ Thần Hi không tỏ ra sợ hãi, chỉ nhướng mày đầy vẻ thách thức:"Thế ngươi định làm gì? Giết ta?"

Người đàn ông khẽ cười, bước thêm một bước về phía cô:"Giết cô thì dễ quá. Nhưng trước khi làm điều đó, ta muốn một thứ trên người của cô."

Ngay khi hắn dứt lời, Kỷ Thần Hi nhanh chóng di chuyển, cô xoay người tung một cú đá đầy uy lực nhằm thẳng vào hắn. Nhưng hắn đã phản ứng nhanh hơn cô tưởng, nhanh chóng né tránh và đáp trả bằng một đòn tấn công mạnh mẽ. Cả hai bắt đầu một trận đấu ác liệt giữa những bức tường chật hẹp của con hem.

Tiếng va chạm vang lên liên tục, nhưng cả hai đều không để lộ bất kỳ điểm yếu nào. Kỷ Thần Hi sử dụng tốc độ và sự linh hoạt để đối đầu, trong khi người đàn ông kia dựa vào sức mạnh và kỹ thuật cao siêu. Trận đấu kéo dài trong sự căng thẳng tột độ, với từng cú đấm, cú đá đều mang tính sống còn.

Cuối cùng, sau một loạt đòn đánh nhanh và chính xác, Kỷ Thần Hi tung ra một cú đấm chốt hạ, khiến người đàn ông lùi lại, khóe miệng hắn rỉ máu nhưng hắn vẫn cười đầy thách thức.

"Cô thật sự không phải người thường." Hắn th* d*c, giọng nói vẫn mang theo sự tự tin khó chịu:"Nhưng trò chơi này mới chỉ bắt đầu. Ta sẽ còn trở lại và lấy nó."

Nói xong, người đàn ông nhanh chóng lùi lại và biến mất vào màn đêm trước khi Kỷ Thần Hi kịp phản ứng thêm. Cô đứng đó, thở dài một cách khó chịu. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác bất an, người này rõ ràng không phải là đối thủ bình thường. Hắn ta có thể chính là người biến dị gen, vậy khả năng có liên quan đến Secret.

Nhưng họ muốn thứ gì trên người cô?

Kỷ Thần Hi đứng im một lúc, rồi quyết định rời khỏi con hẻm, trở về trường đua để lấy xe. Cô biết rằng lúc sơ sẩy để Secret chạy trốn, thì đây chỉ là khởi đầu cho những rắc rối sắp tới và cô phải chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra trong tương lai.

Kỷ Thần Hi bước nhanh trở lại trường đua, ánh đèn mờ mờ rọi xuống từ các cột đèn đường, tạo ra những bóng đen kéo dài trên nền đất. Cô vẫn còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình sau trận đấu vừa rồi, dù sao đã thời gian dài cô không rèn luyện thể lực, nhưng nét mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và điềm nhiên. Khi tiến gần đến chiếc xe của mình, cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt dò xét của Nhai Tệ và Phụ Hí từ xa.

"Cô vẫn chưa về sao, thiếu chủ phu nhân?" Phụ Hí lên tiếng trước, giọng nói có chút lo lắng pha lẫn ngạc nhiên. Cả hai dường như không thể hiểu tại sao cô lại quay lại, sau khi đã dứt khoát rời đi trước đó.

Kỷ Thần Hi thoáng dừng lại, đôi mắt cô ánh lên một tia lấp lánh khó hiểu, rồi ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ, như thể mọi chuyện đều không có gì đáng bận tâm.

"Tôi quên mất vài thứ nên quay lại lấy thôi." Cô nói, giọng điệu hờ hững, như thể vừa tìm ra một lý do hợp lý nhất trong đầu.

"Thứ gì cơ, cần chúng tôi tìm giúp không ạ?"

"À, đi bộ một đoạn, tôi bỗng nhớ ra mình có lái xe đến"

Nhai Tệ không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Dù trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng cả hai đều biết Kỷ Thần Hi không muốn giải thích nhiều.

"Hai người làm xong việc chưa?" Kỷ Thần Hi hỏi thêm, đôi mắt cô nhanh chóng lướt qua Nhai Tệ và Phụ Hí, nhưng không thực sự chờ đợi câu trả lời. Sau khi nghe họ lắp bắp trả lời rằng mọi việc đã ổn thỏa, cô chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lưng đi về phía chiếc xe của mình.

"Thôi được rồi, lần này tôi về thật đây." Cô nói với giọng điệu mang chút ý

cười, nhưng cũng đầy ý nhắc nhở:"Hai người không cần phải theo tôi nữa đâu"

ІЎ

Phụ Hí và Nhai Tệ khẽ đưa mắt nhìn nhau, có chút khó xử. Dù rõ ràng rằng họ đã được lệnh phải theo dõi và bảo vệ cô, nhưng việc Kỷ Thần Hi liên tục từ chối khiến họ không biết phải làm sao.

Nhưng trước khi cả hai kịp nói thêm gì, Kỷ Thần Hi đã bước lên xe và nổ máy. Âm thanh động cơ vang lên, phá tan bầu không khí im lặng giữa họ. Cô phóng xe đi, để lại hai người đứng lại phía sau.

Dù vậy, khi cô nhìn vào gương chiếu hậu, Kỷ Thần Hi vẫn thấy bóng dáng của Phụ Hí và Nhai Tệ cố gắng theo sát phía sau. Cô khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại thả lỏng. Biết rằng sự cương quyết của mình cũng không thể khiến họ thay đổi ý định, Kỷ Thần Hi đành chấp nhận. Thay vì nổi giận, cô tập trung lái xe về trường, lòng chỉ mong sớm kết thúc một ngày đầy biến cố.

Chiếc xe lướt nhanh trên đường, ánh đèn từ hai bên chiếu qua cửa kính, tạo thành những vệt sáng liên tục. Bầu không khí trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ nhịp nhàng và những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô. Bên ngoài, hai người Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn âm thầm theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ, như một sự bảo vệ ngấm ngầm nhưng không thể tránh khỏi.

Dù khó chịu với việc bị theo dõi, nhưng Kỷ Thần Hi hiểu rằng họ chỉ đang thực hiện nhiệm vụ. Họ cũng đang phải chịu hình phạt từ Tịch Cảnh Dương và cô không muốn làm khó họ thêm. Cô thở dài, để mặc họ tiếp tục theo sau.
 
Song Trùng
Chương 630: Chạy bộ buổi sáng



Về đến trường, Kỷ Thần Hi cảm thấy một sự khó hiểu không thể giải thích nổi khi nhìn thấy Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn bám sát phía sau cô. Họ không có thẻ sinh viên của Đại Học A, vậy làm sao có thể vào trường được?

Nhưng khi vừa quay xe và dừng lại tại cổng ký túc xá, cô bất ngờ phát hiện hai người đó đang cầm thẻ sinh viên của trường trên tay, thậm chí là thẻ thật với thông tin hoàn hảo.

Hoá ra họ đã khéo léo điều chỉnh hồ sơ cá nhân của mình để trở thành sinh viên của trường, để thuận tiện cho việc bảo vệ cô. Kỷ Thần Hi thực sự không còn gì để nói, chỉ cảm thấy cạn lời vì họ có thể làm đến bước này.

Cô không buồn nói gì thêm nữa, cũng chẳng thể đuổi họ đi, chỉ lặng lẽ đi bộ về phòng ký túc xá, trong lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Khi cô lên đến phòng, đã gần mười một giờ tối. Cô mở cửa nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động để không làm phiền hai người bạn đang nghỉ ngơi.

Trong phòng, Kỷ Thần Hi lấy quần áo từ chiếc tủ cạnh giường rồi vào nhà vệ sinh, đánh răng, tắm rửa và thay đồ ngủ. Mọi động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Đầu óc cô đã mệt mỏi đến mức chỉ mong được nghỉ ngơi, dù cả đêm cô chưa bỏ gì vào bụng.

Khi leo lên giường, cảm giác mềm mại của ga trải giường làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô lấy điện thoại ra để kiểm tra, chỉ để thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ nhiều người. Ánh sáng từ màn hình làm đầu cô thêm phần nhức nhối. Cô chỉ nhắn một tin nhắn cho Tịch Cảnh Dương, thông báo rằng cô đã về đến trường và dặn anh không nên thức quá khuya vì công việc. Sau đó, cô tắt máy đi.

Cô cũng nghĩ đến việc ngày mai sẽ phải thay sim mới và tạo tài khoản Z chat mới thì tốt hơn. Cô không muốn bị làm phiền thêm bởi bất kỳ ai trong tình trạng mệt mỏi này.

Khi đã nằm yên trên giường, Kỷ Thần Hi cảm thấy cơ thể mình rã rời. Ngày hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, từ việc giải quyết đủ thứ vấn đề đến việc chạy tới chạy lui chỗ này chỗ kia, rồi còn phải đấu tay đôi với tên biến dị kia, mọi việc đều bào sức cô đến cực hạn.

Cô định mở điện thoại lên để cài đặt báo thức cho sáng mai, nhưng nhìn vào đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, cô chỉ mím môi cười khổ rồi ném điện thoại xuống gối. Quyết định dễ dàng đưa ra: không cần báo thức, cô sẽ tự dậy sớm thôi.

Nhắm mắt lại, Kỷ Thần Hi thở dài, cơ thể bắt đầu thả lỏng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau vừa đúng năm giờ, Kỷ Thần Hi đã tỉnh giấc. Do hôm qua quá mệt mỏi, cô đã có một giấc ngủ sâu. Kể từ khi khôi phục trí nhớ, cô cũng không còn thường xuyên bị ác mộng như trước. Ánh sáng mờ mờ của bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ, tạo ra những vệt sáng mờ trên tường.

Cô đưa mắt nhìn quanh phòng. Mặc dù mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng đêm, cô có thể nhận ra Đường Tử và Mục Duyệt Hề vẫn chưa thức dậy. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, không muốn làm phiền hai người bạn vẫn còn say giấc. Cô mở tủ quần áo, chọn một bộ quần áo thể thao đơn giản rồi đi vào nhà vệ sinh.

Khi cô trở ra, Đường Tử đã dụi dụi mắt, ngồi dậy trong trạng thái ngái ngủ. Cô hỏi với giọng khẽ, vẻ mặt vẫn còn mơ màng:"Hi Thần...đêm qua cậu về lúc nào thế?"

Kỷ Thần Hi mỉm cười, cẩn thận không tạo ra tiếng động lớn, hỏi lại:"Có muốn chạy bộ cùng mình không?"

Đường Tử mơ màng nhìn cô, mắt vẫn còn nhắm nghiền một chút, nhưng rồi ánh mắt cô sáng lên:"Được chứ được chứ, đợi mình một chút, mình thay đồ ngay đây!"

Kỷ Thần Hi gật đầu, không làm phiền nữa, quay về phía cửa sổ để hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Sau vài phút, Đường Tử cũng đã thay quần áo thể thao và sẵn sàng ra ngoài. Mục Duyệt Hề vẫn còn ngủ say, có lẽ hôm qua mệt mỏi hơn, nên Kỷ Thần Hi không đánh thức cô.

Cả hai ra ngoài, ánh sáng mờ của bình minh dần trở nên rõ nét hơn. Không khí buổi sáng trong lành, và tiếng chim hót nhẹ nhàng làm cho bầu không khí thêm phần thư giãn.

Lúc này trên sân thể thao của trường cũng có một vài người dậy từ rất sớm để tập thể dục và chạy bộ. Đường Tử vừa chạy theo Kỷ Thần Hi vừa ngáp ngắn ngáp dài nói:"Nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tớ thức sớm để chạy bộ đó."

Kỷ Thần Hi điều chỉnh tốc độ của bản thân để Đường Tử không bị tuột lại phía sau, cười đáp:"Chạy bộ buổi sáng thường xuyên, tốt cho sức khoẻ."

Cả ba người bạn cùng phòng này của cô vừa nhìn liền biết là mọt sách, họ thích việc học hơn rèn luyện thể thao cũng không phải điều gì khó hiểu.

Thứ mà Kỷ Thần Hi khó hiểu nhất lúc này, chính là con mịa nó sao cô lại gặp tên họ Bách kia nữa rồi thế? Cái duyên phận nghiệt ngã gì nữa đây?
 
Song Trùng
Chương 631: Trực giác



Nhưng Bách Du đang chạy ở một khoảng cách khá xa, nên sẽ không nhận ra bọn họ đang chạy phía sau, điều đó cũng khiến Kỷ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, người bạn đang kiệt sức th* d*c bên cạnh cô, từ bao giờ lại có sức hô một tiếng "Giáo sư Bách" thế kia?

Cả người Kỷ Thần Hi phút chốc cứng đờ, sao cô cảm thấy cô bạn bên cạnh như đang cố ý thế kia? Cô quay sang Đường Tử, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như không biết gì rồi hỏi:"Cậu vừa gọi ai vậy?"

Đường Tử thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng vì chạy lâu, mắt mở to:"Tớ...không biết sao lại nói thế. Nhưng đó chính là Giáo sư Bách!"

Ngay khi Đường Tử gọi tên, Bách Du đã dừng lại, quay đầu về phía họ. Kỷ Thần Hi cảm thấy một cơn rùng mình. Bách Du là một người có thể nói là rất đẹp trai, với nụ cười như nắng ban mai, luôn ôn hòa và dịu dàng khi giao tiếp với người khác. Nhưng sự xuất hiện của anh ta luôn khiến Kỷ Thần Hi cảm thấy bất an và khó chịu. Cô không hề có cảm xúc thân thiết gì với Bách Du, mà chỉ đơn giản cảm thấy cần phải tránh xa anh ta càng xa càng tốt.

Bách Du đứng yên một lúc, ánh mắt sáng lên với nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Thần Hi chỉ cảm thấy thêm phần bứt rứt. Anh gật đầu nhẹ và tiếp tục chạy, như thể không hề để tâm đến sự xuất hiện của họ.

Kỷ Thần Hi thở phào khi Bách Du đã chạy đi tiếp, và cô ngay lập tức ra dấu cho Đường Tử tiếp tục chạy, không nói thêm lời nào. Khi Kỷ Thần Hi và Đường Tử trở về ký túc xá, cảm giác khó chịu vẫn đeo bám cô. Dù Bách Du đã nhanh chóng quay đi, nụ cười và sự hiện diện của anh ta vẫn khiến cô không thể dễ chịu được. Cô không biết tại sao sự xuất hiện của Bách Du lại có tác động lớn đến mình như vậy, nhưng cảm giác bất an và căng thẳng là không thể tránh khỏi.

Khi Kỷ Thần Hi và Đường Tử trở về phòng ký túc xá, Mục Duyệt Hồ đã tỉnh dậy. Cô nhìn thấy hai người bạn bước vào với vẻ mặt mệt mỏi và ngạc nhiên hỏi:"Sao hai cậu dậy sớm thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"

Kỷ Thần Hi gỡ bỏ vẻ khó chịu trên mặt, cố gắng tỏ ra bình thường.

"Chỉ là muốn ra ngoài chạy bộ một chút thôi. Cậu có muốn ăn sáng không?" Cô đưa mấy túi đồ ăn sáng đã mua trên đường về lên, miệng nở một nụ cười tươi để che giấu sự mệt mỏi và bực bội.

Mục Duyệt Hề nhìn vào túi đồ ăn, cảm giác thèm thuồng dâng lên:"Có có, đợi tớ đánh răng đã!"

Ba người cùng ngồi xuống bàn, vừa ăn, vừa trò chuyện. Đường Tử và Mục Duyệt Hề trao đổi ánh mắt, dường như có điều gì đó khiến họ phải tò mò. Cuối cùng, Mục Duyệt Hề không kiềm chế nổi, lên tiếng hỏi:"Hi Thần, chuyện hôm qua...rốt cuộc là thế nào vậy? Vì sao cậu biết Triều Nguyệt xảy ra chuyện, còn nữa...mấy người bạn kia của cậu...không đơn giản thì phải?"

Bọn họ không phải kẻ muốn xen vào chuyện riêng tư của người khác, nhưng họ lo lắng Kỷ Thần Hi sẽ gặp chuyện không nay, dù sao bên cạnh của cô có quá nhiều người kỳ lạ.

Kỷ Thần Hi khựng lại một chút, mỉm cười nói:"Dựa vào trực giác."

Đường Tử mở to mắt hỏi lại:"Trực... trực giác?"

Kỷ Thần Hi gật đầu và không nói gì thêm.

Mục Duyệt Hề lúng túng lại hỏi:"Phải rồi, điện thoại của cậu hết pin đúng không? Chị tớ nói gọi cho cậu cả đêm qua mà không được, còn nhờ tớ chuyển lời cho cậu khi nào cậu về phòng. Nhưng hôm qua mệt quá nên tớ ngủ quên mất..."

Kỷ Thần Hi nhớ đến mấy tin nhắn chờ đêm qua, khoé môi khẽ giựt mạnh. Nhiều người nhắn như thế, cô biết ai với ai cơ chứ.

"À, đúng là hết pin...Cậu nhắn lại với chị ấy giúp tớ, hôm nay tớ sẽ đi tìm chị ấy, không cần phải lo lắng gì đâu, cứ làm tốt những việc có thể làm là được."

Hôm qua vì gấp xử lý chuyện của Triều Nguyệt, nên cô đúng là có chút giống *"bỏ con giữa chợ" đối với Clara. Lần này là cô nợ đối phương, vậy cô cũng nên xuất hiện chống lưng cho cô ấy một chút vậy.

(*bỏ con giữa chợ: thành ngữ phê phán những người vô trách nhiệm, nhận lời hứa giúp ai đó nhưng cuối cùng lại bỏ mặc họ giữa chừng, khiến người được giúp đỡ trở nên bơ vơ, lạc lõng, không có chỗ bám víu.*)

Mục Duyệt Hề gật đầu, nhìn Kỷ Thần Hi với vẻ lo lắng không che giấu được:"Được rồi, tớ sẽ nhắn lại với chị ấy. Nhưng mà...nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, đừng ngại chia sẻ với chúng tớ nhé."

Kỷ Thần Hi cảm ơn và mỉm cười, nhưng bên trong cô vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn. Chuyện mà cô cần người khác giúp, đương nhiên đều là chuyện liên quan đến mạng người. Vì thế, cô không thể kéo những người bạn này của mình vào vũng bùn không lối thoát được.

Đường Tử cũng cố gắng thay đổi chủ đề, nói về một lớp học sắp tới mà cô vừa đăng ký. Cả nhóm cố gắng duy trì một bầu không khí nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy như có một lớp màn u ám bao phủ tâm trí mình.
 
Song Trùng
Chương 632: Pink girl



Ăn sáng xong, chỉ mỗi Kỷ Thần Hi có tiết buổi sáng nên cô phải đến giảng đường C ở phía Nam trường học. Còn Đường Tử và Mục Duyệt Hề thì bàn nhau mua gì để đến bệnh viện thăm mẹ con Triều Nguyệt. Vì thế Kỷ Thần Hi chào tạm biệt hai người bạn của mình rồi rời khỏi ký túc xá.

Giống như cũ, để tránh gây chú ý với người khác, Kỷ Thần Hi vẫn hoá trang đơn giản và đội thêm mái tóc giả màu đen.

Lúc này Đường Tử vẫn chưa rời phòng liền tò mò hỏi:"Hi Thần, tớ biết là màu tóc trắng bạch kim này rất hợp với cậu, nhưng người ghét phiền phức như cậu sao lại không nhuộm lại màu tóc khác, thay vì cứ ngày ngày phải đội tóc giả như thế?"

Kỷ Thần Hi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, cười khổ. Không phải cô không muốn nhuộm, mà là không thể.

"Tóc của tớ yếu, mười năm chỉ có thể tẩy tóc một lần thôi, nếu không sẽ bị hói." Kỷ Thần Hi mỉm cười nói, mặc kệ lí do cô nói có vô lý đến đâu thì biểu cảm trên gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, khiến người nghe bất giác tin theo.

Đường Tử ồ một tiếng thầm nghĩ, nhuộm tóc phiền phức đến thế à? Quan trọng hơn là Hi Thần tìm được loại thuốc nhuộm mười năm không phải màu này ở đâu thế? Thật thần kỳ!

Mục Duyệt Hề cũng bất giác sờ mái tóc của mình, trong đầu cũng có suy nghĩ riêng. Cô nhớ rõ ràng tóc của Kỷ Thần Hi vừa dày vừa dài, rõ ràng là tóc rất khoẻ mới đúng. Nếu tóc của cô ấy là tóc yếu, vậy thì người thật sự sắp hói đầu như cô, lại là cái dạng gì đây?

Trong lúc cả hai người còn đang mơ hồ suy nghĩ, Kỷ Thần Hi đã rời khỏi phòng từ lúc nào chẳng hay. Cô vừa xuống đến sân trước thì đằng sau đã vang lên tiếng gọi vừa lạ vừa quen.

"Bạn học Kỷ!"

Ngay lúc này, tiếng bước chân đã đến rất gần và có thể nói người vừa gọi cô đã đứng ngay phía sau lưng, Kỷ Thần Hi liền nhíu mày quay đầu nhìn lại, sau đó suýt bị doạ sợ mà lùi về sau mấy bước.

"Yêu quái!" Kỷ Thần Hi không thể kiềm chế được phản ứng của mình, ánh mắt chăm chú vào cô gái đứng trước mặt, người đang mặc toàn đồ hồng. Từ chiếc váy hồng bồng bềnh, đến nơ hồng thắt ngang lưng, kẹo tóc hồng, ba lô hồng và đặc biệt là màu son môi hồng cánh sen, tất cả đều nổi bật đến mức khó nhìn.

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Kỷ Thần Hi, Nhai Tệ nở nụ cười có chút ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cô mặc loại trang phục thế này, không ngờ nó lại gây ra phản ứng như vậy. Mặc dù có chút không quen, nhưng Phụ Hí nói chỉ khi ăn mặc thế này thì trông cô mới giống nữ sinh bình thường.

"Chào bạn học Kỷ!" Nhai Tệ vui vẻ nói, bước tới gần hơn, hoàn toàn nhập vai một người bạn học đạt chuẩn:"Mình có thể đi cùng cậu đến giảng đường C không? Mình cũng có tiết học ở khu vực đó."

Kỷ Thần Hi vẫn còn chút bối rối, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô chỉ biết đến Nhai Tệ, một cô gái nổi bật với phong cách tomboy mạnh mẽ, thế nhưng giờ đây, cô gái đó lại xuất hiện trong một bộ trang phục hồng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà Kỷ Thần Hi từng hình dung.

Nhìn đến anh chàng bên cạnh, anh ta đúng là cũng ăn mặc khác với thường ngày, khi không còn khoác trên mình mấy bộ đồ màu đen tẻ nhạt mà phong cách đã có phần trẻ trung và năng động hơn. Chỉ có điều, gương mặt hơi đỏ cùng đôi môi mím chặt vì nhịn cười kia, Kỷ Thần Hi liền hiểu nhà thiết kế của thời trang pink girl mà Nhai Tệ đang mặc từ đâu mà ra.

"Phụ! Hí!" Kỷ Thần Hi gằn giọng nói từng chữ.

Sống lưng Phụ Hí chợt lạnh, anh ta ho nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt như người bị hại giải thích:"Bạn học Kỷ, thật sự không phải do mình. Hôm qua bạn học Nhai Tệ đến hỏi mình làm thế nào để trông giống nữ sinh bình thường, mình chỉ bảo bạn ấy đeo vào món màu hồng lên người là được. Không ngờ là...

Phụ Hí liếc mắt nhìn sang Nhai Tệ một cái, lập tức che miệng quay mặt đi hướng khác, nhịn cười một cách đầy khổ sở.

Kỷ Thần Hi bất lực đỡ trán, vậy xem ta là cô nàng này tự mình ăn mặc thành ra cái dạng này rồi.

Nhai Tệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng lúc sáng khi cô đến căn tin, mọi người đều phải ngước nhìn cô không chỉ một lần, đặc biệt là mấy nam sinh kia, chẳng phải là do cô ăn mặc xinh đẹp sao? Nhưng nhìn biểu cảm như thấy quỷ của thiếu chủ phu nhân, cộng thêm việc Phụ Hí cứ luôn tránh né nhìn cô thế kia là có ý gì đây?

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cô kéo tay Nhai Tệ đi trở vào ký túc xá, giận dữ lườm Phụ Hí một cái rồi hạ giọng cảnh cáo:"Hôm nay tôi mà lên lớp trễ, tính hết lên đầu của anh đấy!"

Phụ Hí mới giây trước còn nhịn cười đến mức suýt rơi nước mắt, giờ đây khoé miệng cứng đờ không thốt nên lời.
 
Back
Top Bottom