Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 573: Thầy hiệu trưởng đi dạy vì đam mê



Đường Tử và Triều Nguyệt đều bị câu nói này của Kỷ Thần Hi làm cho kinh ngạc.

"Hi Thần, cậu nói thật sao?"

"Phải đó, cậu nói gửi thư luật sư...thật sự là muốn kiện bọn họ?"

Do đã giải thích nên hai cô gái không gấp rút chạy theo để ngăn cản cô nữa, Kỷ Thần Hi cũng đi chậm lại từ từ giải thích.

"Tớ không phải kẻ tốt tính, người khác gây sự với tớ trước vậy thì phải phản đòn thôi. Với lại, chuyện Đại học A vừa vào năm học đã khai trừ nhiều sinh viên đến thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Thầy hiệu trưởng vì tớ mà làm đến mức này rồi, tớ không để thầy ấy cùng trường học phải chịu ảnh hưởng đâu."

Tuy quen biết không lâu nhưng cả Đường Tử và Triều Nguyệt đều biết người bạn của mình là người thế nào. Cô đúng không phải người tốt hay ngoan hiền như vẻ bề ngoài thiên thần kia, nhưng lại là người rất có cốt cách. Chỉ cần là từng giúp đỡ cô dù chỉ là việc cỏn con, cô cũng sẽ hết mình báo đáp. Ngược lại, nếu cứ khiêu khích cô một cách quá đáng, cô cũng sẽ không nương tay mà trừng trị đối phương.

"Số lượng đông như thế...làm sao cậu kiện hết được?" Đường Tử là sinh viên thuộc khoa báo chí, với tư tưởng đem sự thật đến với mọi người, tẩy chay thông tin rác trên mọi phương tiện, cũng vì vậy mà cô từng tìm hiểu và đọc qua không biết bao nhiêu sách về luật pháp. Với những hiểu biết của bản thân, cô biết cách làm này của Kỷ Thần Hi không quá thông minh, vì với số lượng sinh viên lớn cùng việc họ có thể nói dùng quyền tự do ngôn luận để thoái thác, mà Kỷ Thần Hi lại không có bằng chứng cụ thể, nếu kiên quyết kiện đến cùng chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ cuối cùng chẳng có kết quả gì.

Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, giọng điệu vô cùng tự tin:"Tớ sẽ không làm điều bản thân không chắc chắn.""Nhưng trước khi làm cậu có thể báo trước một tiếng không? Ban nãy lúc cậu trừng mắt với giáo sư Bách thật sự rất doạ người đấy, cũng đâu phải tự nhiên tụi tớ lại nghĩ cậu muốn nghỉ học." Mục Duyệt Hề đã đuổi kịp nhóm bạn, day dạy thái dương than phiền.

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:"Vẫn còn đang trong tiết các cậu theo tớ làm gì? Nè, đừng để tớ gánh thêm tội dụ dỗ sinh viên xuất sắc trốn học nhé."

Ba người nào đó vì lo lắng mà chạy theo:"..."

Sau cùng ba người bạn của cô cũng bất đắc dĩ mà quay lại lớp học, đáng tiếc khi về đến lớp lại chẳng còn bóng người nào.

Còn Kỷ Thần Hi vừa đi đến phòng hiệu trưởng vừa gửi một danh sách cùng hình ảnh đến một số máy ở nước ngoài. Vốn dĩ việc này cô có thể nhờ Tịch Cảnh Dương để giải quyết nhanh hơn, dù sao thế lực trong nước của anh vẫn mạnh hơn một kẻ ngoại lai như cô. Nhưng những việc nhỏ như thế mà cứ làm phiền đến anh thì anh ấy sẽ mệt chết mất.

Đến trước phòng hiệu trưởng Kỷ Thần Hi gõ nhẹ lên cửa gỗ, từ bên trong ngay lập tức có giọng nói phản hồi, có điều lại là giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn.

"Hôm nay không tiếp, về đi!"

Kỷ Thần Hi:"...

Chắc là việc cô suy đoán đã thành sự thật rồi, bởi vậy mới khiến người thầy hiền lành trong ấn tượng của cô trở nên cọc tính như thế.

Kỷ Thần Hi khẽ ho nhẹ rồi cất giọng:"Thầy hiệu trưởng, là em."

"Em nào cũng vậy, hôm nay có là em của ngọc hoàng đại đế có đến cũng không tiếp, mau về đi!""Em là Kỷ Thần Hi."

Dứt lời, cánh cửa trước mặt cô ngay lập tức được mở ra, ánh mắt của người đối diện cứ như đang phát sáng nhìn chằm chằm vào cô, khiến Kỷ Thần Hi có chút gượng gạo.

"Ôi chao! Là em sao? Mau, mau vào trong, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận kẻo bệnh đó!"

Kỷ Thần Hi:"..."

Nếu không phải biết đối phương có mấy văn bằng thạc sĩ và tiến sĩ, cô thật sự có chút hoài nghi vị hiệu trưởng đáng kính này đi dạy vì đam mê thôi, nghề chính của ông nhất định là bán bánh tráng. Dù trong lòng nghĩ thế nhưng Kỷ Thần Hi cũng không nói ra, vẫn phải chừa mặt mũi cho vị hiệu trưởng tóc chẳng còn mấy sợi này nữa.

Hai người vừa vào phòng, thầy hiệu trưởng đã kéo cô đến bên ghế sofa ngồi xuống, rồi lại nhét vào tay cô một túi giữ nhiệt màu hường phấn chẳng biết lấy từ đâu ra.

Kỷ Thần Hi lần nữa:".."

Trong phòng của hiệu trưởng một trường đại học lớn, còn có thứ đồ này nữa à?

Nhìn ra được ánh mắt phán xét của cô, thầy hiệu trưởng cười lớn giải thích:"Em đừng hiểu lầm, đó là của con gái thầy, con bé thể hàn rất sợ lạnh, cho nên thầy thường hay chuẩn bị sẵn những thứ này. Em uống trà không?"

Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu:"Không cần phiền thế đâu ạ, em tìm thầy nói mấy câu rồi đi."Thầy hiệu trưởng không miễn cưỡng cô, vui vẻ ngồi xuống ghế đối diện:"Em

tìm thầy có chuyện gì?"

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày nhìn về phía bàn làm việc, nơi máy tính vẫn còn lập loè ánh sáng giống như đang nhảy ra liên tục một loạt thông báo, khoé môi cô hơi nhếch lên, thản nhiên nói:"Cũng không có gì quan trọng lắm, em đến để giải quyết rắc rối do mình gây ra."
 
Song Trùng
Chương 574: Kinh nghiệm và trải nghiệm



Thầy hiệu trưởng vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cười lớn an ủi ngược lại cô:"Em thì có thể gây rắc rối gì chứ? Nhưng nếu em tham gia thêm một vài cuộc thi ngoài AGI, thì biết đâu rắc rối chưa đến liền bị dọn sạch sẽ đó."

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật, lại thêm một người muốn bẫy cô nữa rồi, chẳng lẻ đến độ tuổi nhất định không chỉ già đi mà còn trở thành cáo à? Vừa mưu mô vừa xảo quyệt, lại còn là chuyên gia đào hố.

Thầy hiệu trưởng vờ như không nhìn thầy biểu cảm cùng ánh mắt phán xét của cô, lại cười tươi hỏi:"Tiểu Hi à, dù đã hỏi em rất nhiều lần cũng như đã được em xác nhận...nhưng có một số chuyện thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của thầy. Em có thể trực tiếp xác nhận lần nữa với thầy, những chuyện em nói...là thật chứ?"

Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày:"Thầy muốn em xác nhận chuyện gì?"

Nụ cười của thầy hiệu trưởng càng lúc càng ôn hoà hơn:"Học vị thật của em, còn có một chuyện...quan hệ của em với ban tổ chức cuộc thi AGI khá tốt nhỉ?"

Kỷ Thần Hi khế ồ một tiếng, hoá ra là chuyện này, đúng là cô không có gì phải che giấu cả nên thẳng thắn đáp:"Song bằng tiến sĩ vật lý và khoa học máy tính của MIT, nếu thầy không tin có thể tự mình xác nhận lại với bên đó mà. Còn về ban tổ chức AGI, mối quan hệ đúng là có chút rắc rối, nhưng đợi đến khi bọn họ đến thì thầy cũng sẽ biết thôi."

Việc gì phiền phức quá thì để họ giải thích, em không có nhu cầu phải nói nhiều như thế.

Thầy hiệu trưởng nhìn cô gái trước mặt càng lúc càng thuận mắt, nhưng nghĩ đến vấn đề gì đó lại hỏi:"So về trình độ thì em chỉ có hơn chứ không kém gì so với Nguỵ Thư Hãn và Trịnh Hằng, sao lại ủy khuất bản thân theo hai lão già đó học lại vật lý và khoa học máy tính thế? Có cần thầy giúp em đổi qua ngành học khác không?"

Đường đường cắm song bằng tiến sĩ của MIT, cô hoàn toàn có thể đảm nhận chức phó giáo sư hay thậm chí là giáo sư tại Đại học A, không cần thiết phải học lại những kiến thức từ năm nhất cùng những sinh viên mới nhập học, thế thì quá lãng phí nhân tài của quốc gia rồi. Nếu như nói theo kiểu ngôn ngữ mạng của giới trẻ, chính là cao thủ cầm đại đao đi đồ sát thôn tân thủ, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà cả.

Nói tới đây Kỷ Thần Hi vẻ mặt u sầu rồi thở dài:"Biết sao được ạ, em cũng Muốn lựa chọn ngành học khác để học hỏi thêm, nhưng trưởng khoa ngành em muốn chọn lại có thành kiến với em. Thay vì cố chấp theo học rồi khiến bản thân chịu uất ức...em cũng đành từ bỏ thôi"

Lần này đến lượt khoé môi của thầy hiệu trưởng giật mạnh. Ông chắc chắn lời nói của cô bé trông hiền lành thánh thiện mà còn xinh đẹp như thiên thần ở trước mặt, thật sự không đồng nhất. Cái vẻ mặt đó rõ ràng muốn nói thay vì để bản thân chịu uất ức, em lại thích khiến người ta cảm thấy uất ức hơn!

Năm nay cô bé con này còn chưa tròn hai mươi tư tuổi, lại có thể cầm trong tay hai văn bằng tiến sĩ, rõ ràng chẳng phải người đơn giản gì, xem ra ông cũng không nên quá buông thả trước mặt cô rồi.

"Ha ha, việc học quan trọng nhưng tâm trạng thoải mái vẫn quan trọng hơn. Không sao cả, cho dù em có học lại đi nữa cũng chỉ là muốn giúp cho các đàn em khoá mới tiến bộ nhanh hơn, thầy hiểu cả."

Kỷ Thần Hi:"???"

Thầy hiểu cái vẹo gì cơ? Rõ ràng thầy biết em không có ý đó còn cố ý xuyên tạc lời em nói nữa hả? Thầy có phải cảm thấy mấy rắc rối kia do em gây ra chưa đủ nhiều, muốn em quậy thêm vài đợt, để thầy đi giải quyết hậu quả lắm đúng không?

"Thầy đề cao em quá rồi. Lấy bằng sớm không có nghĩa là em sẽ giỏi việc giảng dạy lại người khác. Em không nghĩ em giúp được ai đâu."

"À, hoá ra là em muốn giành thời gian tham gia các cuộc thi hơn việc chia sẻ kinh nghiệm." Thầy hiệu trưởng cùng vẻ mặt đồng cảm nói tiếp:"Vất vả rồi"

Kỷ Thần Hi:"..."

Mẹ nó! Đồ cáo già!Dù biết bản thân đang bị chửi nhưng thầy hiệu trưởng không hề tỏ ra thái độ khó chịu nào, đó là kết quả đúc kết được từ kinh nghiệm và trải nghiệm cả. Có điều, nếu còn không đưa thang để học trò nhỏ leo xuống, sợ là cô bé sẽ nổi giận xin chuyển trường mất.

"Đúng rồi, chuyện tham gia khoá quân sự đặc biệt, em nghĩ đến đâu rồi?"

"Đó cũng là một trong những nguyên nhân em đến tìm thầy đây."

Chỉ cần lấy danh sách kia thì cô có thể trực tiếp xin file từ thầy hiệu trưởng, nhưng với giấy đăng ký đồng ý tham gia huấn luyện của khoá quân sự cân phải trực tiếp điền thông tin và ký tên.

Thầy hiệu trưởng hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên gì trước quyết định của cô, ngược lại mọi thứ dường như đều nằm trong dự đoán của ông.

"Được, đợi thầy lấy phiếu đăng ký cho em. Thầy cũng nói trước, tuy đây là cơ hội tốt để em rèn luyện, nhưng độ vất vả và nguy hiểm cũng vô cùng cao đấy. Đồng thời, em dùng danh nghĩa sinh viên năm nhất tham gia, khó có thể được duyệt một cách suông sẻ, nên đừng trông chờ quá nhé."
 
Song Trùng
Chương 575: Đến làm chỗ dựa cho em, sẵn làm chống lưng cho thầy



Kỷ Thần Hi nhìn thầy hiệu trưởng trở lại bàn làm việc để tìm đơn đăng kí thì nhún vai:"Em cũng chỉ đăng kí chơi thôi, tham gia cũng được, không tham gia được cũng chẳng sao. Dù không được duyệt em vẫn tham gia khoá quân sự dành cho sinh viên năm nhất được mà."

Thầy hiệu trưởng lần nữa chẳng muốn vạch trần ý nghĩ thật của cô, bởi vì ông biết rõ ràng cô muốn tham gia khoá đặc huấn đặc biệt vì thời gian huấn luyện của nó ngắn ngày hơn so với khoá quân sự thường niên, tuy nhiên độ vất vả và nguy hiểm lại gấp nhiều lần.

"Phải rồi, sẵn tiện thầy gửi danh sách những sinh viên đã bị khai trừ cho em

luôn đi."

Động tác của thầy hiệu trưởng thoáng dừng lại, ngay lập tức từ chối: "Xin lỗi, việc này thì thầy không thể làm được. Em không cần lo họ tìm em để gây phiền phức đâu, thầy sẽ cố gắng sắp xếp ổn thoả. Bản thân em không làm gì sai, không cần phải bận tâm đến họ."

Kỷ Thần Hi không ngẩng đầu lên mà chỉ tập trung nghịch điện thoại, nghe thầy hiệu trưởng nói thế cô nhếch môi nói thẳng:"Có phải trong số họ có người là COCC đúng không? Cho nên phía bên trên bắt đầu gây sức ép với thầy rồi?"

"Làm sao em biết được?" Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn cô.

Kỷ Thần Hi giơ điện thoại lên lắc lắc hai cái:"Tin tức em đi cửa sau với thầy, khiến thầy vô cớ đuổi học một loạt sinh viên mới nhập học đang đứng top trên hotsearch, em có thể không biết sao?"

Lúc này thầy hiệu trưởng không duy trì được nụ cười ôn hoà của mình nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói:"Những tin đồn nhảm mà thôi, đợi thanh tra của bộ giáo dục đến làm việc với thầy xong, bọn họ sẽ chứng minh trong sạch cho chúng ta."Kỷ Thần Hi nhướng mắt lên nhìn ông, như cười như không hỏi:"Bao giờ thanh

tra đến?"

"Khoản trưa mai"

Kỷ Thần Hi thoáng ngẫm lại thời gian một chút, mọi thứ trùng hợp vừa khớp với nhau, vui vẻ gật đầu:"Xem ra ngày mai thầy sẽ rất bận đấy."

Thầy hiệu trưởng khẽ thở dài:"Không sao cả, thầy có cách giải quyết. Ít ra không để những kẻ có tài nhưng không có đức đắc ý được.

"Không, em không nói về bọn họ."

"Chứ còn ai nữa? Tiểu Thần Hi à, thầy của em dù sao cũng là lãnh đạo của nhà trường, không phải ai đến thầy đều phải tự mình ra mặt tiếp đón đâu"

Kỷ Thần Hi bĩu môi tiếc nuối:"Đáng tiếc thật, ngày mai người của ban tổ chức AGI cũng sẽ đến, nhưng xem ra thầy không chào đón họ lắm. Em đành hẹn gặp riêng họ ở ngoài trường vậy.

Thầy hiệu trưởng:".." Con nhóc này, tuổi còn nhỏ nhưng học cách bẫy người này từ ai thế?

"Khoan đã, thầy đùa thôi! Là một hiệu trưởng thân thiện và nhiệt tình tiêu chuẩn, làm sao thầy có thể từ chối tiếp đãi những vị khách từ phương xa đến thăm cho được. Ha ha!"

Khoé miệng Kỷ Thần Hi giật giật. Phải, thầy chính là thầy hiệu trưởng có nghề chính là bán bánh tráng! Với tốc độ lật mặt này, thầy không tham gia giới giải trí thì đúng là nợ đất nước một giải ảnh để rồi đấy.

Thầy hiệu trưởng lấy ra một tờ giấy A4 từ sấp tài liệu trên bàn làm việc, đem đến đưa cho Kỷ Thần Hi."Em có bận gì không, hay cứ ngồi điền luôn đi rồi nộp lại cho thầy"

Kỷ Thần Hi đưa hai tay nhận lấy tờ đơn đăng ký, nhìn lướt qua một lượt rồi đồng ý:"Cũng được ạ."

Trong thời gian đó thầy hiệu trưởng đã đi pha một bình trà nóng, dù sao nói chuyện nãy giờ có lẽ ai cũng khát rồi.

"Thầy thật sự có chút tò mò đấy, quan hệ của em với người của AGI thật sự rất tốt nhỉ?"

Ban đầu chính là người của phía bên đó gọi điện cho ông để xác nhận việc Kỷ Thần Hi có đang theo học ở trường hay không, cùng với bảy bảy bốn mươi chín câu hỏi khác, nhưng tất cả đều xoay quanh cô bé.

Tuy ông không trả lời được hết nhưng đối phương không hề mất kiên nhẫn, còn chủ động muốn đến trường để làm giám khảo cho cuộc thi vòng trường, đây là việc chưa từng có trong tiền lệ của AGI từ trước đến nay. Về nguyên nhân ông không cần hỏi thì cũng biết có liên quan đến nhân vật mà họ hỏi không ngừng về cô rồi.

Kỷ Thần Hi vừa điền thông tin lên tờ đơn đăng ký, vừa thản nhiên trả lời:"Bọn họ ấy à.....có thể coi như người nhà của em. Việc em tham gia AGI giống như một hình thức gian lận thô sơ nhất vậy, nên em phải báo với họ một tiếng. Họ muốn đến trường làm giám khảo, chắc là muốn cho em chỗ dựa mà thôi." Tiện thể chống lưng cho thầy luôn đấy.

Thầy hiệu trưởng cảm thấy có chút khó hiểu trước câu trả lời của cô. Thế nào gọi là chỉ tham gia thi chính là gian lận? Dù rất nhiều lời đồn đều nói Kỷ Thần Hi gian lận này kia, nhưng với thực lực của cô chẳng cần phải như thế. Vậy sao cô bé lại tự nhận bản thân gian lận?

"Em điền xong rồi." Kỷ Thần Hi đưa tờ đơn đã điền xong cho thầy hiệu trưởng, sau đó cầm balo của mình lên chào tạm biệt ông:"Lần sau sẽ uống thử trà của thầy pha, em có việc em đi trước đây."

Lúc đi ánh mắt cô hướng về phía máy tính trên bàn làm việc, thoáng nở một nụ cười kỳ lạ và cũng không giải thích gì thêm đã rời đi.

Thầy hiệu trưởng cũng đang bận túi bụi trước những tin tức tiêu cực về trường học ở trên mạng, nên cũng không giữ cô lại. Chỉ có điều, khi mở máy lên xem lần nữa, những tin tức đó đều đã biến mất hoàn toàn, khiến ông không khỏi kinh ngạc.
 
Song Trùng
Chương 576: Nghi ngờ



Gió thu lạnh buốt thoảng qua, Kỷ Thần Hi kéo chiếc áo khoác lên che chắn lấy mình, bước chậm rãi giữa những cây phong đang rũ từng lá vàng xuống. Khung cảnh xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá khô sột soạt dưới chân cô.

Thời tiết vào cuối thu, không khí trở nên càng lúc càng lạnh giá, se thắt lấy từng hơi thở của cô. Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút hối hận, đáng lẻ ban nãy cô nên mượn tạm túi giữ nhiệt từ chỗ thầy hiệu trưởng. Những ngón tay trần nhanh chóng cóng lại, cô vội vàng lồng chúng vào trong túi áo, tìm kiếm một chút hơi ấm.

Bất chợt trên vai được khoác thêm một chiếc áo khoác len dài tay, Kỷ Thần Hi ngay lập tức bước nhanh về trước hai bước rồi xoay người lại. Chẳng biết là do quá lâu không rèn luyện hay di chứng của việc mất trí nhớ để lại, khiến tính cảnh giác và phản xạ của cô giảm đi đáng kể.

Đôi mày của Kỷ Thần Hi cau lại khi nhìn thấy người đối diện, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa xa cách lên tiếng chất vấn:"Giáo sư Bách có sở thích đặc biệt với nữ sinh à? Anh năm lần bảy lượt đi theo tôi rốt cuộc là có mục đích gì?"

Nhìn thấy thái độ bài xích của cô, Bách Du cũng không tiến lại gần nữa, hơi cúi đầu nhỏ giọng:"Em bị lạnh, anh.."

"Tôi lạnh hay nóng thế nào đi nữa, hình như cũng chẳng liên quan đến anh cả?" Kỷ Thần Hi lạnh giọng ngắt lời. Cô cởi áo len do anh khoác lên người ban nãy xuống, lịch sự đưa trả lại cho đối phương.

Bách Du chỉ nhìn chiếc áo cô giơ ra giữa không trung chứ không hề nhận lấy.

"Có vẻ em rất ghét anh?"

Kỷ Thần Hi không hề phủ nhận, ngược lại còn cảm thấy khá buồn cười. Xét về quan hệ bọn họ chính là hai người xa lạ tình cờ chạm mặt vài lần, còn chưa đến mức trở thành bạn.

Lần đầu gặp mặt anh ta gọi cô là quý cô, chẳng có gì kỳ lạ vì đây là cách xưng hộ của đàn ông R Quốc với phái nữ vào lần đầu gặp gỡ. Lần thứ hai tại buổi tiệc của Tịch Thị, anh ta gọi cô là Kỷ tiểu thư, coi như cũng xuất phát từ lịch sự, cô không có ý kiến. Kế tiếp chính là trên giảng đường, còn gọi nhau một tiếng giáo sư Bách và bạn học Kỷ. Nhưng từ bao giờ mà cô với anh ta thân thiết đến độ xưng anh gọi em thế kia?

Trong vài giây Kỷ Thần Hi lơ đãng, Bách Du cầm lấy áo len lần nữa khoác lên người cô, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn hơn:"Bạn thân em sợ lạnh đừng có mà cậy mạnh. Ngoan, mặc vào đi"

Kỷ Thần Hi:"..."

Mẹ nó! Nếu không phải vài phút trước chánh thất nhà cô vừa nhắn tin bảo cô mặc thêm áo, cô còn nghĩ tên họ Bách này mới là chồng cô đấy! Anh ta có phải quản chuyện hơi rộng rồi đấy!

"Anh giữ tự trọng chút đi được không? Tôi là người đã có gia đình rồi, anh cứ hành động như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy! Anh cảm thấy bọn họ bịa chuyện bôi nhọ tôi chưa đủ, muốn tìm thêm đề tài để họ bàn luận hả?"

Bách Du khẽ nhíu mày:"Là anh nghĩ chưa tốt. Vốn dĩ anh muốn tạo cơ hội cho em trả lời câu hỏi để chứng minh thực lực, không ngờ lại bị bọn họ nghĩ theo hướng khác. Chuyện đó anh sẽ giải quyết, nhưng anh vẫn nợ em một câu xin lỗi."

Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên, nói thế anh ta không biết cô mắc chứng bipolar disorder sao?

Thấy biểu hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Kỷ Thần Hi, Bách Du không khỏi cảm thấy hoang mang. Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và tiếp tục giải thích:"Thật ra anh không phải cố ý tiếp cận em, anh...anh có một lí do cũng không biết nên giải thích thế nào.."

Nói rồi Bách Du cười khổ:"Vì anh không thể giải thích, nên xem ra anh bị coi là kẻ b**n th** mất rồi."

Kỷ Thần Hi lắng nghe những lời của anh, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều nghi ngờ. Cô tự hỏi liệu có phải Bách Du đang dùng lý do này để biện minh cho những hành động của mình hay không. Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta không hề tỏ ra sự lúng túng hay lãng tránh như đang nói dối.

"Nếu không thể nói thì không cần nói, chỉ mong sau này anh có thể giữ khoảng cách với tôi càng xa càng tốt, tránh những hiểu lầm không đáng có."

Bách Du ngước nhìn Kỷ Thần Hi, ánh mắt anh tràn đầy sự lắng đọng, anh thở dài:"Ngoại trừ câu xin lỗi anh cũng chẳng biết phải nói với em điều gì nữa"

Kỷ Thần Hi nhìn thấy sự chân thành trong lời nói của Bách Du, nhưng lòng cô vẫn còn nghi ngờ không thể dứt. Cô nhớ lại những lần gặp mặt ngẫu nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, cùng những cử chỉ quá quen thuộc mà cô chẳng hiểu tại sao. Nhưng giờ đây, cô không muốn trầm mình trong những suy nghĩ mơ hồ nữa.

Bách Du nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tiếc nuối. "Nhưng em thật không muốn cho anh một cơ hội để giải thích hết sao?"

Kỷ Thần Hi cất tiếng cười nhẹ nhàng:"Cần thiết không? Trừ khi chúng ta từng quen biết trước đó?"
 
Song Trùng
Chương 577: Hãy chú ý cách dùng từ



Làn gió mùa thua nhẹ nhàng thổi qua trước khoảng lặng của hai người. Bầu không khí vừa trầm mặc, vừa ngượng ngùng đến kỳ lạ.

Đến khi cả hai cùng nhíu mày nhìn về phía cái cây lớn gần đó, Kỷ Thần Hi liền cười lạnh:"Giáo sư Bách, anh lại tìm thêm phiền phức cho tôi rồi. Về sau thật mong chúng ta đừng tiếp xúc thêm thì hơn."

Bách Du cũng ngay lập tức đen mặt, nhưng trước khi đi giải quyết người vừa chụp lén kia anh lần nữa nói câu xin lỗi với Kỷ Thần Hi.

Nhìn bóng lưng của đối phương, trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng sinh ra một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ, rồi lại tự cười nhạo bản thần. Có vẻ như cô đã xem thường một chuyên gia về tầm lý như Bách Du rồi. So về đấu tâm lý cô hoàn toàn mất lợi thế trước anh, chưa kể đến việc đôi mắt của anh ta thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần mất cảnh giác dù chỉ một giây thôi, cô cũng có thể rơi vào trạng thái bị thôi miên ngay lập tức.

Còn về người chụp lén cô và Bách Du ban nãy, khẳng định chẳng có ý đồ gì tốt. Chắc hẳn những bài viết kiểu như cô quyến rũ giáo sư đại học lại sắp tràn lan trên mạng. Mỗi ngày đi dọn đống rác đó thật sự rất phiền. Nếu Bách Du không giải quyết được kẻ đó, để cô phải tự mình ra tay, thì anh ta thật sự quá vô dụng.

Kỷ Thần Hi cũng không quan tâm đến nữa, cô vừa trở về kí túc vừa tra lịch học trên hệ thống. Mặc dù năm nhất không có quá nhiều môn, cũng không cần phải lên lớp thường xuyên, nhưng dù sao cô đăng ký học hai chuyên ngành cùng lúc, nên việc mỗi buổi đều có tiết học không quá kỳ lạ. Chưa nói đến việc cô không đi học mấy ngày liền, cũng nên lên lớp trình diện một chút.

Sẵn tiện Kỷ Thần Hi cũng kéo hai số máy của hai vị giáo sư đáng kính ra khỏi sổ đen. Sở dĩ cô thêm cả hai vào sổ đen cũng vì thời gian trước họ liên tục kh*ng b* tin nhắn và gọi điện, vì thế không thể trách cô được.

Nào ngờ chỉ ba giây sao đó, Kỷ Thần Hi liền nhận được điện thoại từ Nguy Thư Hãn. Tuy không lưu tên, nhưng nhìn số thì cô vẫn nhớ là của ai.

"Này con nhóc kia! Em cũng gan thật đấy, ngay cả thầy cũng dám chặn! Có phải tên họ Trịnh kia nói gì với em không, nên em muốn bỏ khoa vật lý mà theo học khoa máy tính hoàn toàn? Em chỉ cần xác nhận một câu thôi, tôi liền qua khoa máy tính tìm hẳn ta tính số!"'

Vừa mới mở nút nghe thì đã nhận ngay một tràn luyên thuyên không dứt, Kỷ Thần Hi nhướng mày để điện thoại ra xa tai một chút, thầm tính toán thời gian một chút rồi mới kéo điện thoại lại gần, trả lời.

"Giáo sư Nguy, thầy nghĩ nhiều rồi. Thời gian trước em có chút việc cá nhân không tiện trả lời điện thoại và tin nhắn. Mà thầy cứ liên tục gọi điện, em chỉ đành kéo thầy vào sổ đen thôi, không liên quan gì đến giáo sư Trịnh cả."

"Thật sao? Vậy em không phải bỏ khoa vật lý đúng chứ?"

"Vâng, em chưa từng nói muốn nghỉ mà."

Kỷ Thần Hi có thể nghe rõ tiếng thở phào từ người ở đầu dây bên kia, cô không nhịn được mà cười khẽ, ông thầy này cũng thú dị thật đấy.

Nguy Thư Hãn ho nhẹ một tiếng, lại nghiêm túc nói:"Thầy vừa xem trên diễn đàn trường, những tin đồn ác ý đó em đừng để ý đến, phía nhà trường sẽ giải quyết nhanh thôi. Nếu đã trở lại trường rồi, thì tranh thủ đến gặp thầy.

Cuộc thi AGI có chút thay đổi, thầy sẽ phổ biến lại với em."

"Giáo sư Nguy."

"Có chuyện gì?"

"Có thật là thầy vừa xem diễn đàn trường không thế?" Kỷ Thần Hi hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ.

Đúng là Nguy Thư Hãn đã xem qua sau khi nghe mấy sinh viên trong khoa bàn tán, ông còn vô cùng tức giận mà chửi đám nam sinh nói xấu sau lưng Kỷ Thần Hi một trận, ngay lập tức đáp lời đầy chắc nịch:"Đương nhiên là thầy xem qua rồi! Thật sự thầy cũng không ngờ đến đám trẻ bây giờ có thể ăn không nói có một cách quá đáng như vậy, em cũng đừng có buồn lòng vì những chuyện nhảm nhí này đấy có biết chưa."

Được người khác quan tâm, khoé môi của Kỷ Thần Hi bất chợt cong lên, cô cười nói:"Biết đâu bây giờ thầy lên xem sẽ ra câu chuyện khác rồi đấy. Nhưng mà thầy cứ yên tâm đi, em vô cùng ổn, cũng chẳng để ý họ nói nhảm gì đâu."

Nguy Thư Hãn ngờ vực, đặt điện thoại lên bàn rồi mở loa ngoài, sau đó lại dùng máy tính truy cập vào trang diễn đàn của trường.

"Chẳng lẻ lão hiệu trưởng giải quyết nhanh thế à?"

Đến khi lướt tới lướt lui, tải lại trang nhiều lần nhưng không hề thấy bất kỳ tin tức nào về Kỷ Thần Hi, cứ như một dãy tiêu đề màu đỏ về cô trước đó cứ như chưa từng tồn tại, Nguy Thư Hãn cũng không khỏi không ngạc nhiên mà vô thức nói tục.

"Vãi nồi! Thật sự giải quyết xong rồi này!"

Kỷ Thần Hi nghiêm túc nhắc nhỏ:'Giáo sư Nguy, mong thầy chú ý cách dùng từ."

Đường đường giáo sư đại học lại bị sinh viên của mình nhắc nhở, Nguy Thư Hãn:"..".
 
Song Trùng
Chương 578: Kỷ Thần Hi cũng là chuyên gia đào hố



Mặc dù không cần phải nghe lại quy chế thi của AGl, thậm chí nếu người trong ban tổ chức cuộc thi đến đây, Kỷ Thần Hi rất có thể không tham gia thi được nữa. Nhưng liên tục nghe tiếng cằn nhằn từ phía bên kia điện thoại, cuối cùng cô cũng phải đồng ý hẹn gặp Nguy Thư Hãn vào buổi chiều, sau khi cô xong tiết học trên lớp.

Giải quyết xong một người thì lại có người khác gọi đến, Kỷ Thần Hi nhìn cửa kí túc xá trước mặt mà bất lực đỡ trán.

Cô có nên suy nghĩ lại việc chỉ học một chuyên ngành hay không đây?

Tay đã cầm đến khóá cửa sau cùng vẫn phải buồng ra, Kỷ Thần Hi quay người dựa vào tường rồi nhấn phím nhận cuộc gọi.

Lần này khác với lần nghe cuộc gọi của Nguy Thư Hãn trước đó, mấy phút sau khi cô nhấn nghe thì đầu dây bên kia không phát ta bất kỳ âm thanh gì. Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày khó hiểu, vừa định mở lời trước thì âm thanh ba tiềng "tút" vang lên.

Kỷ Thần Hi:".."

Bình thường đều là cô để người khác nghe âm thanh này, đến hôm nay đột nhiên được trải nghiệm một cách bất ngờ, thật sự là lần đầu.

Còn chưa hết ngỡ ngàng thì số máy đó lần nữa gọi đến, nếu không phải biết đó là số của Trịnh Hằng, e là Kỷ Thần Hi đã dứt khoát cúp máy từ lâu.

"Alo, em nghe đây." Lần này vừa nhấn nghe thì cô đã lên tiếng chào hỏi trước, vì nếu bên kia còn đột ngột tắt máy lần nữa, sợ là cô sẽ lại đưa số thầy ấy vào sổ đen mất.

Phía bên kia điện thoại còn hỏi lại bằng giọng điệu nghi ngờ: "Kỷ Thần Hi?"

Kỷ Thần Hi càng nhíu mày chặt hơn, cô bất đầu cảm thấy có chút phiền, nhưng vẫn đáp lời:"Vâng là em, giáo sư

Trịnh có gì cứ nói đi ạ, em còn có tiết buổi chiều."

"Ha, thật là em không đấy? Không phải là người lạ nhặt được điện thoại à?"

Kỷ Thần Hi khó hiểu hỏi lại:"Giáo sư, em là người Nước R, ngôn ngữ của Nước Z em không giỏi lắm đâu, thầy có thể nói rõ hơn chút không?"

Cách màn hình điện thoại thì Kỷ Thần Hi vẫn cảm nhận được đối phương đang cười khinh đáp trả:"Vậy là Kỷ học thần thật đấy à? Chính là cô gái một chân đạp hai thuyền, lén đăng ký hai chuyên ngành cùng một lúc, ngoài ra còn đưa số của thầy vào sổ đen để đại diện tham gia cuộc thi AGI cho khoa vật lý đấy đúng không?"

Kỷ Thần Hi:"..."

Chưa bao giờ cô lại cảm thấy, số lần cứng họng của bản thân ngày một nhiều như thế. Ngày xưa đi bàn hợp tác với mấy tên lão đại của giới hắc bang, hay kì kèo giá thành linh kiện với phía chính phủ cũng không đến nỗi như thế thì phải.

"Sao im lặng rồi? Hay thật sự là chủ nhân điện thoại đánh rơi máy và bạn nhặt được? Nếu vậy thì phiền bạn tìm chủ nhân của chiếc điện thoại bạn đang cẩm, cái cô gái vô lương tâm đó, chuyển lời hộ tôi, nếu hết ngày hôm nay tôi còn không nhìn thấy nó, thì về sau không cần đến khoa máy tính làm gì nữa, cứ đến khoa vật lý làm trò cưng của tên họ Nguy kia đi."

Vốn dĩ chút được cơn giận tích tụ suốt mấy ngày, Trịnh Hằng liền muốn cúp máy luôn, dạy cho Kỷ Thần Hi một bài học. Mấy ngày trước khi nghe tên Nguy Thư Hãn khoe khoang về việc cô đăng ký chuyên ngành hai, ông đã vô cùng sốc rồi. Đến lúc nghe nói cô đại diện khoa vật lý tham gia cuộc thi AGl, thì ông hoàn toàn bùng nổ. Người của mình bị người ta đào đi từ lúc nào chẳng hay, có thể không tức giận sao? Đó còn chưa nói đến mấy ngày liên tục cô còn chặn số điện thoại của ông.

Tuy nhiên, còn chưa kịp cúp máy thì giọng nói nhàn nhạt của cô gái vang lên, cô đầy bình tĩnh cười khẽ hỏi:"Giáo sư Trịnh, thầy chắc chứ?"

Trịnh Hằng đương nhiên không thật sự muốn đẩy người sang khoa vật lý, ông chỉ vì giận dỗi cô nên mới nói như thế mà thôi. Lúc này bị Kỷ Thần Hi hỏi ngược lại, quả thật bản thân ông cũng có chút chột dạ, nhưng thân là bậc trưởng bối làm sao có thể để mất tôn nghiêm trước mặt tiểu bối được.

"Sao nào? Muốn uy h**p thầy à? Có giỏi em đến gặp thầy liền đi, thầy giúp em chuyển ngành liền luôn!"

Kỷ Thần Hi liền bật cười:"Vâng, vậy hẹn thầy tại văn phòng khoa nhé. Chuyện là...có thể bản thân em quá kiêu ngạo đi, không tự lượng sức mình. Vốn dĩ em nghĩ có thể cân bằng thời gian cho cả hai chuyên ngành, mà thời gian gần đây của em thật sự quá bận, có thể thường xuyên không lên lớp được, nhưng giáo sư đã nói vậy rồi thì may quá."

Trịnh Hằng lập tức phát hiện ra có dấu hiệu nguy hiểm, không để cô nói tiếp nữa, ngay lập tức từ chối gặp mặt:"Hả alo? Gì cơ? Thầy nghe không rõ! Có phải sóng điện thoại bị yếu không thế? Thôi tính vậy đi, hiện tại thầy đang đi công tác, e là tháng tới cũng chưa về được, tạm thời em cứ đi học bình thường đi nhé, đợi thầy về rồi tính sau, thầy cúp máy đây, tạm biệt."

Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn màn hình điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi thì cong môi. Đào hố bẫy người, cô cũng là một chuyên gia đấy.
 
Song Trùng
Chương 579: Tích lũy kinh nghiệm sợ thất nghiệp



Buổi chiều nhóm bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi rủ cô cùng đi trung tâm thương mại để mua đồ chuẩn bị cho đợt quân sự chung sắp tới, nhưng cô lại bận rộn giao lưu học thuật với các vị giáo sư nên chỉ có thể từ chối. Thật ra một phần cô sợ nếu đi cùng bọn họ lại gây phiền phức cho họ, dù sao mỗi lần cô đi trung tâm thương mại thì y như rằng sẽ gặp chuyện không lớn thì nhỏ.

Lần này trước khi lên giảng đường, Kỷ Thần Hi đã hóa trang một chút để tránh gây chú ý, cô chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên bình thường nên việc bị người khác nhìn chằm chằm rồi nói ra nói vào, thật sự khó chịu vô cùng. Muốn chấm dứt hoàn toàn chuyện cô bị nghi ngờ gian lận không phải không thể, nhưng dứt khoát nhất vẫn là đợi người của AGI đến.

Cuối cùng mấy tiết học cũng yên bình trôi qua. Tuy những gì giảng viên giảng dạy cô đều biết rất rõ, thậm chí còn biết nhiều hơn cả thể, nhưng Kỷ Thần Hi không vì vậy mà lười biếng hay làm việc riêng, ngược lại còn vô cùng tập trung nghe giảng.

Gần như cả cuộc đời cô từ khi sinh ra đến giờ đều là tự học, bao gồm cả khoảng thời gian nhận Asclepius làm sư phụ. Cô và Kỷ Hàn Phi chỉ được cung cấp môi trường và phương tiện, còn lý thuyết hay thực hành đều phải tự học, tự nghiên cứu. Đương nhiên cũng có một số thứ Asclepius sẽ làm mẫu trước, sau đó cô sẽ làm theo, cứ làm đi làm lại nhiều lần, rồi cũng trở nên thành thạo, việc lái xe là một ví dụ trong đó.

Học xong, đúng như đã hẹn, cô đến văn phòng khoa vật lý để tìm Nguy Thư Hãn, sau đó chịu khó ngoan ngoãn ngồi nghe ông phổ biến thể chế thi mới khi ban tổ chức cuộc thi AGI đến. Cả quá trình cô chỉ phối hợp gật đầu hoặc trả lời "Đã hiểu".

Không phải cô muốn che giấu gì, nhưng nói ra liệu Nguy Thư Hãn sẽ tin cô chứ? Phải, trong lòng cô có hoài nghi nên việc có nói ra hay không cũng chẳng cần thiết nữa. Đợi đến lúc thì mọi việc tự nhiên sẽ được làm sáng tỏ mà thôi.

Nói chuyện với Nguy Thư Hãn một lúc, cộng với việc cô vô cùng phối hợp, nên ông cũng không bẫy cô thêm, hài lòng thả người.

Nói chuyện xong với Nguy Thư Hãn cũng là sáu rưỡi tối, Kỷ Thần Hi vốn muốn tìm Trịnh Hằng để trấn an ông chuyện cô học hai chuyên ngành, nhưng thời gian cũng khá trễ rồi nên cô để qua ngày hôm sau mới giải quyết.

Cả một ngày mệt mỏi trên trường, hiện tại cô đang rất nhớ một người, thật sự muốn nhào đến ôm lấy anh.

Nhìn tin nhắn cuối cùng được anh gửi đi vào buổi trưa, đến giờ chưa có thêm tin nhắn nào mới, chắc hẳn sau khi trở về từ Kinh Châu anh ấy cũng vô cùng bận rộn. Trước đó vì những rắc rối của cô mà anh đã bỏ bê công ty quá nhiều, hiện tại bận như thế cũng là điều dễ hiều.

Kỷ Thần Hi trở về kí túc để tắm rửa và thay quần áo. Lúc này mọi người trong phòng đều ra ngoài, chắc có lẻ là mua sắm xong rồi sẵn ăn tối luôn. Cô để lại một tin nhắn trong nhóm chat.

(Điểm Thần Lam Hi: Tối không cần đợi cửa tớ nhé.)

Rất nhanh ba cô bạn kia cũng trả lời.

(Đường Tửu Tửu: Tối cậu không về kí túc ngủ hả?)

(Điểm Thần Lam Hi: Thực tập sinh, phải tăng ca.]

(Đường Tửu Tửu: Mới năm nhất cậu đi thực tập rồi?)

(Điềm Thần Lam Hi: Phải tích lũy kinh nghiệm nhiều, tớ sợ thất nghiệp.)

(Đường Tửu Tửu: ???)

(Moonlight: ???)

(Tâm Duyệt Quân Hề: ???)

Kỷ Thần Hi vờ như không nhìn thấy mấy dấu chấm hỏi trên nhóm, cô cũng chẳng chột dạ chút nào, bởi vì cô trước khi vào Đại học A thì cô đã là thực tập sinh ở Tịch Thị rồi, không tính là nói dối.

Do lần trước gặp phải tài xế có mưu đồ bất chính, nên lần này Kỷ Thần Hi không chọn bắt xe để đi. Đến lúc này cô mới nhận ra bản thân cần một chiếc xe để di chuyển dễ dàng hơn. Nhớ đến chiếc Bugatti mà Tịch Cảnh Dương tặng cho cô vẫn đang nằm trong hầm xe ở Đế Cung Sơn Trang, thì trong lòng không khỏi tiếc nuối, cô nên cho người vận chuyển nó đến Thủ Đô từ sớm mới phải.

Không có xe, không thể bắt xe, đi bộ cũng không quá khả thi, Kỷ Thần Hi đã chọn cách truyền thống nhất, đi xe bus. Trên xe bus có đông người, nếu có kẻ muốn tính kế cô cũng không dễ dàng đề ra tay, đây cũng xem là phương tiện ổn định nhất rồi.

Sau hai ba lần đổi trạm, cuối cùng Kỷ Thần Hi cũng đứng trước tổng công ty chi nhánh chính của tập đoàn Tịch Thị.

Cô mặc bộ váy trắng tinh khôi kết hợp với chiếc áo sơ mi đen, phong cách trẻ trung nhưng vẫn rất chỉn chu. Chiếc mũ lưỡi trai màu đen vành trắng làm nổi bật đuôi tóc bạch kim của cô. Cặp kính gọng bạc trên mũi cô nhấn mạnh thêm vẻ ngoài thông minh và sắc sảo của cô gái trẻ.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Tịch Cảnh Dương nên cô chưa nói gì với anh, nên cũng chẳng một ai xuống đón cô.

Cũng may cơ cấu nơi đây tương tự với nơi cô từng thực tập, cho nên việc tìm đến phòng của anh cũng không phải qu kh khăn.
 
Song Trùng
Chương 580: Không có hẹn trước



Kỷ Thần Hi bước vào đại sảnh rộng lớn của tổng công ty, nơi có sự hiện đại và sang trọng hòa quyện vào nhau.

Không gian cao ráo với trần nhà kính trong suốt, ánh đèn chiếu sáng tự nhiên lan tỏa khắp không gian.

Dọc hai bên là các bức tường kính màu xanh dương, tạo cảm giác rộng mở và thoáng đãng. Bên trái là bàn tiếp tân với những nhân viên mặc đồng phục chuyên nghiệp, bên phải là một khu vực chờ với các sofa da cao cấp và cây xanh được bố trí hài hòa.

Kỷ Thần Hi đi từng bước nhẹ nhàng trên sàn đá nhẵn mịn, mắt cô chăm chú nhìn quanh rồi dừng trước bàn lễ tân.

"Xin chào."

Giọng nói ngọt ngào êm tai vừa vang lên, hai cô gái đang trực ở bàn lễ tân liền ngẩng đầu lên, sau đó sửng sờ một lúc khi nhìn thấy diện mạo của người trước mặt. Một trong hai nhân viên còn không nhịn được mà vô thức thốt lên:"Xinh...quá."

Kỷ Thần Hi khẽ mỉm cười lịch sự gật đầu một cái xem như cảm ơn. Hai nhân viên lễ tân dù là nữ nhưng lại bị hành động nhỏ này của cô làm cho đỏ mặt, Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Mặc dù bị nhan sắc của Kỷ Thần Hi thu hút, nhưng hai nhân viên lễ tân vẫn giữ được sự chuyên nghiệp của mình.

Họ nhanh chóng lấy lại tư thế chào đón khách và tiếp tục công việc mà không bộc lộ quá nhiều sự ngưỡng mộ hay sự chú ý đặc biệt về ngoại hình của cô.

"Cô cần giúp gì sao?" Một trong hai nhân viên lên tiếng hỏi.

"Tịch tổng vẫn đang ở công ty chứ?"

Hai nhân viên nhìn nhau một cái, người còn lại trả lời:"Xin lỗi, tên cô là gì?"

Bình thường khi nhân viên lễ tân hỏi câu này xong, thì họ sẽ tra cứu thông tin trên hệ thống để xem người đến có hẹn trước hay không. Đây là nghiệp vụ cơ bản của lễ tân nên Kỷ Thần Hi không hể làm khó họ.

"Tôi không có hẹn trước."

Tay của hai nhân viên lễ tân đã đặt trên bàn phím từ lâu, chỉ chờ Kỷ Thần Hi nói tên thì sẽ tra cứu ngay lập tức.

Tuy nhiên khi nghe câu trả lời của cô, cả hai đều có chút ngoài ý muốn. Họ chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, khi một người không có hẹn trước lại muốn gặp trực tiếp chủ tịch.

"Xin lỗi, nhưng Tịch tổng hiện tại đang rất bận, chúng tôi không thể sắp xếp cho cô gặp ông ấy ngay bây giờ."

Người nhân viên nói với giọng điệu cần trọng.

"Vậy có thể giúp tôi liên hệ với thư ký của Tịch tổng không?" Kỷ Thần Hi vẫn giữ thái độ bình tĩnh và lịch sự.

Hai nhân viên lại nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào. Họ không muốn từ chối trực tiếp một người xinh đẹp như Kỷ Thần Hi, dù sao con người họ đều rất yêu thích cái đẹp, tuy nhiên cũng không thể dễ dàng sắp xếp một cuộc hẹn như thế, bọn họ đúng là yêu thích vẻ đẹp của cô, nhưng sẽ không đánh cược tiền đồ của mình.

"Thật ngại quá, thư ký của Tịch tổng cũng phải có hẹn trước mới có thể gặp mặt, cô có hẹn trước với ngài ấy không?" Cuối cùng, một trong hai nhân viên cẩn thận hỏi.

Kỷ Thần Hi vẫn mỉm cười lịch sự đáp:"Hai người có thể giúp tôi gọi cho anh ta không? Tôi sẽ tự mình nói chuyện."

Tuy cô biết phòng làm việc của Tịch Cảnh Dương ở đâu, nhưng một người lạ mặt như cô nếu tự ý đi lên phòng chủ tịch, sẽ gây náo loạn bao nhiêu chứ. Chưa kể cô đến để tạo bất ngờ cho anh, làm sao lại nói cho anh biết để xuống đón cô được. Người thích hợp nhất để cô liên hệ lúc bấy giờ chính là Nghiên Trạch.

Hai nhân viên lễ tân lần nữa nhìn nhau, vẻ mặt cả hai hiện rõ sự khó xử.

"Thư ký của Tịch tổng thuộc văn phòng chủ tịch, nếu không có hẹn trước chúng tôi không thể tùy tiện liên hệ, mong cô thông cảm. Nếu có việc gấp chúng tôi sẽ báo lại với người của phòng chủ tịch xếp lịch gặp mặt cho cô sau."

Kỷ Thần Hi khẽ thở dài, đáng lẽ vào những trường hợp này cô nên đem theo thứ gì đó để chứng minh thân phận.

Đột nhiên cô nhớ đến hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, thứ minh chứng tốt nhất và hữu hiệu nhất, tiếc là cả hai đều đang nằm ở chỗ của Tịch Cảnh Dương mất rồi.

Ngẩm một lúc, vì không có số của Nghiên Trạch nên cô không thể gọi trực tiếp cho anh ta được, nhưng có lẽ người đó sẽ biết.

Kỷ Thần Hi không làm phiền đến nhân viên lễ tân nữa, cô đến khu vực chờ ngồi rồi bắt đầu gọi điện.

Ở bàn lễ tân, nhìn thấy loạt hành động lạ của Kỷ Thần Hi, hai người đều vô cùng tò mò trước thân phận của cô.

"Chúng ta có nên báo lại không?"

"Với ai chứ? Báo với thư ký Nghiên hay báo với chủ tịch? Hai ngài ấy chắc rảnh để giải quyết mấy chuyện cỏn con này à?"

"Nhưng nhìn khí chất của cô gái ẩy...tôi không nghĩ cô ấy đến đây chỉ để gây rối đâu."

"Đúng là có chút xinh đẹp, chắc lại là kiểu muốn quyến rũ tổng tài nữa chứ gì, mấy cô gái kiểu này một ngày chúng ta giải quyết cũng đâu phải một hai vụ, chẳng qua cô ta là người xinh đẹp nhất mà thôi."

"Người đến cũng là khách, vẫn giữ lịch sự một chút thì hơn."

"Được được biết rồi nói mãi, tôi cũng đâu có đuổi cô ta đi đâu."

"Cứ mặc kệ cô ấy đi, cho dù có đợi ở đó đến sáng cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng phải hôm nay chủ tịch có cuộc họp quan trọng sao? Với phong cách của ngài ấy, e là đến sáng vẫn chưa xong đâu."
 
Song Trùng
Chương 581: Dac quyen cia than t



Thời gian Kỷ Thần Hi quen biết Nghiên Trạch không lâu, mà thư ký bên cạnh Tịch Cảnh Dương quen thuộc với cô nhất chỉ có một người, đó chính là Mục Hành. Theo cô nhớ thì hiện tại anh chàng này đang đi du lịch chữa lành, sau những ngày dài bị Tịch Cảnh Dương ép tăng ca ngày đêm. Hiện tại gọi điện làm phiền đối phương cô cũng có chút ngại, nhưng biết sao giờ, mặt mỏng quá sống sẽ không tốt.

Rất nhanh chỉ với vài giây phía bên Mục Hành đã nghe máy, anh ta còn lên tiếng trước bằng giọng điệu vô cùng vui vẻ:"Alo, nghe đây, ai đó?"

Khoé môi Kỷ Thần Hi khế giật, chuyến đi này của Mục Hành chắc là rất vui và khá dài rồi, vậy nên sao đến giờ vẫn chưa bị tư bản..à nhầm Tịch Cảnh Dương lôi về tăng ca vậy nhỉ?

"Thư ký Mục, anh đi du lịch ở nước nào thế? Xem ra rất vui, tôi cũng phải hẹn Cảnh Dương đi mới được."

Khi nghe thấy giọng nói của cô, đầu dây bên kia im lặng mất một lúc. Trước khi nghe thấy tiếng trả lời, âm thanh mà Kỷ Thần Hi nghe được là tiếng ly thủy tinh vỡ.

"Thiếu...thiếu chủ phu nhân...ngày đẹp trời mây xanh nắng vàng thế này...cô gọi tôi có chuyện gì không?"

"Ở Nước Z đang là buổi tối."

"..."

Mục Hành hơi sượng lại rồi thở dài nói:"Thiếu chủ phu nhân, cô đừng trêu tôi nữa, tôi biết tôi chặn số người của công ty và thiếu chủ là tôi sai. Đợi đến khi trở về tôi sẽ tự giác tăng ca bù lại mà ...chẳng lẻ thiếu chủ lại đang nổi giận nên mới bảo cô gọi cho tôi? Vậy thì thật sự không ổn rồi, tôi sẽ đặt vé máy bay về nước ngay!"

"Khoan đã!" Khoé miệng Kỷ Thần Hi giật mạnh, cô không ngờ vì bảo toàn chuyến du lịch của mình mà Mục Hành dám chặn cả số Tịch Cảnh Dương, anh ta không sợ lúc trở về bị đem đi hành hình tại chỗ à?

Nếu xét công tâm, hành động của Mục Hành không có gì sai cả, dù sao chuyến du lịch này của anh là phần thưởng, việc muốn tận hưởng trọn vẹn mà không bị làm phiền bởi công việc, thì đúng là không thể không cắt liên lạc với người của công ty. Nhưng hình như Mục Hành quên mất, tâm tình của một người dù tốt đến đâu, sẽ vẫn có lúc không vui. Anh ta dám chặn cả số của Tịch Cảnh Dương trong thời điểm này, thật sự là tự tìm đường tăng ca tới chết.

Nhưng mà cô cần nhắc nhở anh ta không? Đương nhiên là không rồi, nếu làm như thế, chẳng khác nào cô là người tốt cả. Cô thích nhất là làm người xấu đấy!

"Không phải Cảnh Dương tìm anh, là tôi."

Mục Hành nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trở lại trạng thái vui vẻ:"Thiếu chủ phu nhân, tôi đang nghỉ phép đấy, có việc gì gấp không?"

Ý tứ rất rõ, tôi đang trong thời gian nghỉ phép, nếu không có việc gấp xin đừng liên hệ, cũng đừng có mà giao việc cho tôi.

"Ha, không phải tìm anh làm việc, chỉ muốn hỏi anh số của Nghiên Trạch thôi."

"Hửm, Nghiên Trạch? Anh ta về nước rồi sao? À, chắc là thiếu chủ gọi anh ta về để tạm thời thay vào vị trí của tôi.

Nhưng sao cô không xin số anh ta từ chỗ thiếu chủ?"

"Nói nhiều thế...cuối cùng anh có cho không?"

"Tôi đã gửi qua tin nhắn cho cô rồi, cô còn cần gì không?"

"Được rồi cảm ơn, cúp máy đây."

"Được, gặp lại sau."

"Mà này, chúc bảo trọng nhé."

"Hả? Sao cơ?"

Mục Hành ngơ ngác hỏi, nhưng đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút khá quen thuộc.

Mục Hành:"???"

Sau khi kiểm tra tin nhắn mới, Kỷ Thần Hi nhìn thầy dãy số mà Mục Hành gửi qua, liền nhấn giữ màn hình để sao chép, rồi mở giao diện gọi điện lên dán dãy số vừa chép được vào chỗ quay số.

***

Lúc này bên trong phòng họp, bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ. Các giám đốc bộ phận, từng người từng người thay nhau lên báo cáo trong trạng thái run rấy. Thậm chí trước đó còn có người không chịu được mà ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện.

Lí do xảy ra tình huống này, bởi vì cuộc họp này đã được kéo dài hơn năm giờ liên tục, ai nấy đều kiệt sức vì họp liên tục thời gian dài, còn phải chịu áp lực nặng nề từ người ngồi ở vị trí cao nhất phía trung tâm bàn họp.

Ngoại trừ âm thanh báo cáo càng lúc càng nhỏ đi của các giám đốc bộ phận, thì bầu không khí im lặng trong phòng càng tăng thêm sự căng thẳng và mệt mỏi.

Ngay lúc này, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh lặng, mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về nơi phát ra âm thanh, để cùng xem là kẻ xấu số nào quên tắt chuông điện thoại.

Vì mới trở về nước không lâu, cộng thêm việc chỉ tạm thời đảm nhận công việc của Mục Hành, nên Nghiên Trạch không quá bận tâm sẽ có người gọi đến cho mình. Dù sao việc bình thường anh hay xử lý đều ở R Quốc, mà hiện tại anh đã đến Nước Z, công việc bên đó cũng đã được bàn giao lại, sẽ không có việc bên kia gọi điện tìm đến anh.

Phản ứng đầu tiên của Nghiên Trạch là xin lỗi mọi người trong phòng, rồi cầm máy ra ngoài để nghe, mà không bị

Tịch Cảnh Dương nhắc nhở lấy một tiếng hay một ánh mắt như thông thường. Mọi người trong phòng đều há hốc mồm nhìn theo anh bằng ánh mắt ghen ty. Biết sao đây, đó là đặc quyền khi là thân tín của Boss, bọn họ cũng chẳng so bì được.
 
Song Trùng
Chương 582: Giọng nói có chút quen



Có một chuyện mà tất cả mọi người trong phòng họp đều không biết. Bọn họ đều nghĩ Tịch Cảnh Dương để

Nghiên Trạch ra ngoài nghe điện thoại mà không nói lời nào, thậm chí còn chẳng có chút nổi giận, là do Nghiên Trạch có đặc quyền riêng. Tuy nhiên, bọn họ lại không để ý đến lúc điện thoại vừa reo, Tịch Cảnh Dương đã liếc mắt nhìn sang và nhận ra số máy gọi đến kia là của ai. Vậy nên, người có đặc quyền ở đây chính là người gọi điện đến.

Bên ngoài phòng họp, Nghiên Trạch nhìn cuộc gọi ban nãy đã biến thành cuộc gọi nhỡ thì hơi nhíu mày. Số máy có mã vũng Nước Z, nên chắc hẳn không phải cuộc gọi công việc từ phía bên kia, mà cả dãy số cũng không giống là số điện thoại spam để lừa đảo, hay quảng cáo bán bảo hiểm.

Đang định gọi điện lại số máy đó, thì phía bên kia đã gọi lại trước. Lần này Nghiên Trạch không suy nghĩ gì thêm mà nhấn phím nghe ngay.

"Xin chào?"

Giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên, Nghiền Trạch hơi sững người vì giọng nói êm tai trong điện thoại.

Nhưng ngẫm lại một lúc, anh bỗng cảm thấy giọng nói này rất quen.

"Xin chào, là ai thế?"

Cô gái bên kia lên tiếng bằng giọng điệu nghi hoặc:"Thư ký Nghiên?"

Nghiên Trạch lần nữa nhíu mày:"Phải, là tôi."

"À, anh có đang ở công ty chứ?"

Sở dĩ Nghiên Trạch vẫn kiên nhẫn duy trì cuộc gọi, vì anh đang cố gắng để nhớ lại xem giọng nói khá quen tai này là của ai, nhưng khi nghe đối phương hỏi câu này, từ đáy mắt của anh loé lên tia nghi ngờ.

"Cô là ai?"

"Vợ của sếp anh."

Giọng nói của cô gái vẫn rất dịu dàng êm tai, cô trả lời một cách thản nhiên như không có gì quan trọng. Thế nhưng, một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua, phía bên Nghiên Trạch hoàn toàn im lặng, khiến cho Kỷ Thần Hi không khỏi cau mày vì mất kiên nhẫn.

"Nè, anh còn nghe máy không thế?"

"Cô...cô nói cô là ai?"

"Trước đó tôi họ Kỷ, bây giờ tôi họ Tịch." Lấy chồng theo chồng, cô hiện tại là Tịch thiếu phu nhân.

"..."

Lại là sự im lặng khiến người ta khó chịu này, Kỷ Thần Hi lại nói tiếp:"Hôm nay anh ấy vẫn luôn ở công ty đúng chứ?"

Sau khi giải đáp được câu hỏi giọng nói quen thuộc kia là của ai, Nghiên Trạch đã sửng sốt mất một lúc, nhưng anh cũng không quên phòng bị đối phương dùng thiết bị chỉnh giọng.

"Xin lỗi, nhưng..thiếu chủ phu nhân, cô cần tôi giúp gì sao?" Một câu hỏi tiêu chuẩn, vừa tránh trả lời câu hỏi của đối phương, vừa có thể thăm dò.

"Không cần dò xét làm gì, nếu anh đang ở công ty, có thể xuống đón tôi không? Tôi đang ở đại sảnh đây."

Nghiên Trạch lại đứng hình mất ba giây, không một gián điệp nào lại tự tin bảo anh gặp mặt ngay cả. Chẳng lẻ người gọi điện đến thật sự là...thiếu chủ phu nhân?

"Đang ở đại sảnh nào?"

Chậc, vẫn còn đang nghi ngờ cô à, đến kính ngữ cũng nghỉ dùng rồi? Kỷ Thần Hi nhìn lên chiếc bảng gần đó rồi trả lời:"Khu chờ đại sảnh F."

"Được, đợi tôi báo lại với thiếu chủ sẽ xuống đón cô ngay."

Khoé môi Kỷ Thần Hi giật mạnh, nếu tôi muốn nói cho anh ấy biết tôi đến, chắc tôi cần gọi cho tên thiếu tinh tế như anh chắc!

"Thư ký Nghiên, hoặc là lúc này xuống đây gặp tôi, hoặc là tôi giúp anh có một chuyến du lịch Châu Phi khi Mục Hành trở lại. Anh chọn đi."

Nghiên Trạch:".."

Cái giọng điệu này còn nhầm đi đâu được nữa.

"Thiếu chủ phu nhân, cô bình tĩnh chút, tôi lập tức xuống đó ngay!"

Nghiên Trạch ngay lập tức hướng đến thang máy chuyên dụng, vội vàng bẩm nút mũi tên xuống. Trong khi di chuyển, tâm trí anh vẫn đang loay hoay suy nghĩ về cuộc gọi bất ngờ này. Làm sao lại có thể là thiếu chủ phu nhân gọi điện cho mình? Và tại sao cô ấy lại muốn gặp anh ngay bây giờ? Quan trọng nhất tại sao cô lại không gọi cho Boss? Hàng vạn câu hỏi vì sao nảy ra trong đầu anh, nhưng anh nào có ngờ đến cái lí do lại là vì vợ Boss muốn gây bất ngờ cho Boss.

Lúc này nhiệt độ bên trong phòng họp càng lúc càng đi xuống. Tịch Cảnh Dương nhiều lần mở điện thoại lên xem và vẫn y như cũ không một cuộc gọi hay tin nhắn nào xuất hiện, còn Nghiên Trạch đã ra ngoài bảy phút hai mươi ba giây để nghe điện thoại và vẫn chưa trở lại. Sắc mặt của anh càng lúc càng đen, trong người càng lúc càng khó

chiu.

"Đây là bản kế hoạch cả tổ thiết kế chuẩn bị trong một tháng?"

Giọng nói lạnh như băng vang lên, vị giám đốc bộ phận thiết kế đang báo cáo chợt rùng mình, không thể nói lên lời. Ông ta nhanh chóng lục lại ký ức về những gì mình đã nói, cố gắng tìm kiếm câu nói nào của mình đã đắc tội đến tảng băng lạnh đang ngồi ở kia, nhưng hoàn toàn không có câu trả lời.

Tịch Cảnh Dương lại ngồi im lặng, ánh mắt lướt qua đồng hồ trên tường, cảm giác thời gian trôi chậm rãi trong khi cơn tức giận của anh ngày càng dâng cao. Những nhân viên trong phòng họp, cảm nhận được sự căng thẳng, không dám cử động hay lên tiếng.
 
Back
Top Bottom