Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 562: Giáo sư danh dự chuyên ngành tâm lý học



Nhìn canteen trước mặt, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày:“Các cậu không cần giúp tớ tiết kiệm tiền đâu.”

Đường Tử kéo tay cô cười nói:“Ai bảo chúng tớ tiếc tiền cho cậu chứ, chẳng qua cậu chưa ăn thử mấy món best seller của canteen trường chúng ta, nên mới nói vậy thôi.”

Triều Nguyệt gật đầu phụ hoạ:“Sườn xào chua ngọt, đậu phụ sốt cà, canh cay của canteen Đại học A, nếu chưa từng thử qua một lần thì đừng nói là sinh viên của trường.”

Mục Duyệt Hề xoa xoa thái dương nhắc nhở:“Nhưng nếu các cậu còn đứng đây nữa, tớ e là tới cơm không cũng chẳng còn đâu.”

Bọn họ không hề nói dối Kỷ Thần Hi, đồ ăn của canteen trường thật sự rất ngon, cho nên lượng sinh viên đến canteen để ăn trưa vô cùng đông, đồ ăn thường sẽ không làm kịp theo nhu cầu nên sẽ phải đợi rất lâu nếu đến trễ.

Đường Tử và Triều Nguyệt nghe thấy thế liền sốt ruột, mỗi người đứng một bên Kỷ Thần Hi cưỡng chế lôi kéo cô đi vào, Mục Duyệt Hề bật cười đi theo sau.

Vì vẫn chưa làm thẻ ăn nên Kỷ Thần Hi không khỏi rơi vào tình huống khó xử, khi đã nói sẽ mời họ một bữa nào ngờ lại được Đường Tử thanh toán cho cô một suất cơm.

“Haizz, vẫn là để tớ đền cho các cậu một buổi ăn ngoài nhé.”

“Bù hay không bù gì chứ, tính sau đi, chúng ta qua kia xếp hàng nào.” Sau khi quẹt thẻ với máy, cả bốn cô gái cùng nhau đi đến xếp hàng để lấy phần ăn.

Đến lúc này ba cô bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi mới nhận ra, họ quên hoá trang cho cô bạn có vẻ ngoài đặc biệt nổi trội của họ mất rồi.

Mái tóc dài thuần trắng của Kỷ Thần Hi có thể nói chính là độc nhất vô nhị, chưa từng có ai đụng hàng được với cô. Tuy nói màu tóc đó không phải bị cấm nhuộm ở Nước Z như R Quốc, mà không ai có thể nhuộm ra được một mái tóc đẹp như cô. Còn chưa nói đến ngoài hình xinh đẹp, thì đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của toàn bộ người bên trong canteen.

“Thất sách mà!” Mục Duyệt Hề nhỏ giọng than thở.

Triều Nguyệt mím môi cố tỏ ra bản thân là người vô hình, quay sang trách móc Đường Tử:“Tại cậu không đấy đồ ham ăn, nếu không phải cậu cứ giục, làm sao tớ và Hề Hề lại quên mất chuyện quan trọng này chứ!”

Đường Tử trợn mắt:“Các cậu đây là đổ lỗi cho tớ à? Các cậu không nhìn lại cậu ấy đi!” Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi, rất muốn gào lên rằng với cái ngoại hình chết người này, dù có mặc bao tải hay đội tóc giả đi nữa, sẽ không bị người khác chú ý sao? Rõ ràng là không rồi!

Cả ba đồng thời nhìn về một phía thành công khiến cho Kỷ Thần Hi lúng túng:“Đừng cãi nhau nữa, họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, chúng ta cứ ăn cơm của chúng ta là được.”

Bỗng lúc này Mục Duyệt Hề dường như phát hiện ra gì đó ở phía trước hàng bên cạnh, vẻ mặt mừng rỡ kéo tay Triều Nguyệt:“Tiểu Nguyệt, cậu nhìn xem, đó có phải giáo sư Bách không?”

Đường Tử nghe đến ba chữ “giáo sư Bách” cũng háo hức nhìn theo hướng chỉ tay của Mục Duyệt Hề, đến khi người đàn ông mặc sơ mi trắng đứng ở phía trước hơi nghiêng đầu qua, cô ôm miệng cố kìm nén để bản thân không hét lên, ngay lập tức gia nhập hội với Mục Duyệt Hề.

“Là thầy ấy đấy! Không hổ là giáo sư tâm lý học nổi tiếng, thầy ấy chẳng hề bị bầu không khí xung quanh ảnh hưởng, còn chẳng nhìn về phía chúng ta lần nào.”

Triều Nguyệt:“Trời ạ, không ngờ lại gặp được thầy ấy ở đây…Tớ quyết định rồi!”

Mục Duyệt Hề:“Tiểu Nguyệt, cậu quyết định cái gì?”

Triều Nguyệt:“Hôm nay phải tìm cách ngồi cùng thầy ấy, tớ nhất định phải moi cho được thông tin mà nữ sinh toàn trường đều đang muốn biết!”

Kỷ Thần Hi hoàn toàn không hiểu ba người bạn của mình nói gì, nhíu mày hỏi:“Các cậu…có thể giải thích chút không?”

Đường Tử lúc này chẳng để ý đến mấy lời xì xầm của mọi người xung quanh, hay ánh mắt săm soi của người khác nữa, cố nén cảm giác phấn khích nhỏ giọng nói với Kỷ Thần Hi:“Nhìn về hướng một giờ, mục tiêu sơ mi trắng.”

Kỷ Thần Hi thật sự ngẩng đầu lên nhìn, đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc thì sốc đến nỗi im bặt. Ánh mắt của cô cũng không giấu được sự ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương.

“Sao? Có phải đẹp trai lắm không? Nếu so ra thì không thua kém gì với anh trai của Tiêu Tiêu luôn mà. Không những thế, thầy ấy còn có giọng nói rất hay, chỉ nói vài câu đơn giản mà khiến lỗ tai muốn mang thai luôn đấy! Tính tình cũng rất tốt, phải nói là đặc biệt tốt, còn nữa…”

“Anh ta làm gì ở trường chúng ta thế?” Đường Tử còn đang hăng say giải thích, Kỷ Thần Hi liền cắt lời. Cô không cần biết hắn ta tốt ra sao, cô chỉ muốn biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Lần này là Mục Duyệt Hề lên tiếng:“Bách Du, giáo sư danh dự của Đại học Stanford, chuyên ngành tâm lý học, cũng là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của trường. Hiện tại đang đứng giảng về môn tâm lý học nhận thức ở trường chúng ta.”
 
Song Trùng
Chương 563-564: Chứng đau đầu tái phát



Trùng hợp thay, lời giới thiệu của Mục Duyệt Hề vừa dứt, Bách Du vô tình quay người lại thì bắt gặp được ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm của Kỷ Thần Hi. Cô cũng không biết anh có phải giả vờ hay không, chỉ biết cô thật sự nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trên gương mặt có thể nói là yêu nghiệt đó.

Bách Du nhìn thấy Kỷ Thần Hi đang xếp hàng ở phía sau, vừa định bước đến chỗ cô thì người xếp phía sau anh hình như lên tiếng thúc giục, vì thế anh chỉ gật đầu với cô một cái rồi chỉ tay về phía bàn trống cách đó không xa, ám chỉ có thể nói chuyện không, còn anh quay người lấy phần ăn của mình.

Từng cử chỉ hay biểu cảm đều vô cùng tự nhiên, nhưng lại tự nhiên đến mức rất đáng ngờ.

Đường Tử nhìn thấy cô ngẩn người liền cười cười huých vào tay cô:“Sao nào, có phải thầy ấy rất đẹp trai không? Ngày đầu thầy ấy lên giảng đường trường ta, toàn bộ biểu cảm của nữ sinh trong lớp đều giống như cậu lúc này vậy đó.”

Triều Nguyệt cũng không giấu giếm mà nhỏ giọng nói:“Tớ biết người kia của cậu cũng đẹp đến điên đảo chúng sinh, nhưng so với giao sư Bách thì hoàn toàn khác nha. Thầy ấy chính là kiểu đàn ông mà mọi cô gái đều thích đấy.” Không có một thân toàn hàn khí khiến người ta run sợ như ai kia nhà cậu đâu.

Mục Duyệt Hề là người điềm đạm nhất trong cả ba người vậy mà cũng nhập hội fan girl:“Là ảo giác sao? Ban nãy hình như tớ nhìn thấy thầy ấy ra hiệu cho chúng ta ăn cơm cùng đấy.”

Kỷ Thần Hi lạnh mặt, khoé môi hơi nhếch lên, bình tĩnh đáp:“Vậy sao? Tớ nghĩ là cậu nhìn nhầm rồi. Xin lỗi nhưng tớ cảm thấy không khoẻ, tớ về kí túc trước đây.”

Dứt lời, cả ba người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn Kỷ Thần Hi xoay người bỏ đi, hơn nữa tâm trạng của cô có vẻ không được tốt lắm.

Phía bên kia Bách Du vừa nhận xong khay cơm, quay đầu lại thì đã không thấy người đâu, ánh mắt liền thay đổi nhưng rất nhanh đã trở về bộ dạng như thường ngày, niềm nở chào hỏi với các sinh viên gần đó rồi đến bàn ngồi, bắt đầu ăn cơm.

Nhóm bạn cùng phòng kí túc của Kỷ Thần Hi ban đầu mạnh miệng, nhưng suy cho cùng đều là những cô gái mới lớn, vẫn biết e thẹn và ngại ngùng nên không một ai đến bắt chuyện với vị giáo sư đẹp trai kia, mà chỉ an phận ăn cơm của mình.

Về đến kí túc xá, Kỷ Thần Hi nhăn mặt xoa xoa đầu, cô nói bản thân không khoẻ cũng không hẳn là nói dối. Ngay từ lúc nhìn thấy Bách Du, đầu cô liền nhói lên, cảm giác mắt đối mắt với đối phương cũng khiến cô cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Lúc này cô bỗng nhớ lại lời Evan từng nói với cô về việc trí nhớ đột nhiên khôi phục.

Tình trạng mất trí nhớ của cô không phải do chấn thương phầm mềm tạo thành, mà là do chấn thương tâm lý nghiêm trọng và xảy ra nhiều hơn một lần. Vì vậy, đến ngay cả thần y như em ấy cũng không đủ tự tin để hoàn toàn trị khỏi giúp cô trong thời gian ngắn, mà phải kéo dài trong một khoảng thời gian dài.

Thế nhưng việc cô đột ngột khôi phục toàn bộ ký ức thật sự rất kỳ lạ. Kỷ Thần Hi nhớ lại ngày đó, trước lúc bị Nam Cung Lục Trà bắt đi, cô đã chạm mặt với Bách Du ở buổi tiệc. Đó thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cộng thêm việc Bách Du lại học chuyên ngành về tâm lý học, anh ta thật sự không phải là đang cố ý tiếp cận cô vì mục đích khác đấy chứ?

Lần đầu tiên sau khi khôi phục trí nhớ Kỷ Thần Hi cảm thấy đầu của mình lại đau đến thế, lại còn là do chạm mặt với Bách Du, nếu nói không liên quan gì đến anh ta thì chính là tự mình gạt mình. Cũng là lần đầu tiên cô tự hỏi bản thân, liệu cô đã thật sự khôi phục toàn bộ trí nhớ rồi sao? Cô sẽ không quên mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng chứ?

***

Trong phòng bệnh của bệnh viện quân y.

Tịch Cảnh Dương với biểu cảm lạnh tanh yên lặng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hai người trên giường bệnh cùng ba người với vẻ mặt chột dạ đang đứng cạnh đó.

Qua một lúc yên lặng cùng sự áp bức nặng nề đến khó thở, “bệnh nhân” Tiêu Đồ tự biết lỗi xuất phát từ bản thân nên đã lên tiếng trước. Anh rất muốn quỳ xuống nhận mọi hình phạt, tiếc là mấy chỗ xương gãy trên người lại không cho phép, chỉ đành ngồi trên giường nghiêm túc nói.

“Thiếu chủ, tất cả đều là lỗi của tôi, bốn người bọn họ không làm gì sai cả, nếu phải phạt chỉ cần phạt một mình tôi là được!”

Với tình cảnh tương tự vào lúc bình thường, nhất định bốn người còn lại sẽ mỗi người một câu nói giúp cho cậu cũng như là giúp đỡ lẫn nhau, dù sao bọn họ cũng là một nhóm vào sinh ra tử với nhau không ít lần.

Tuy nhiên, một phút hai phút rồi lại ba phút trôi qua, bầu không khí trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh đến lạ thường. Tiêu Đồ lén ngẩng đầu nhìn lên những người đồng đội tốt của mình, thì thấy cả đám chẳng một ai để ý đến anh.

Tiêu Đồ:"…"
 
Song Trùng
Chương 565: Tự mình gây hoạ, tự mình chịu



Sở dĩ thái độ của năm người trong Long Sinh Cửu Tử thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, cũng vì sau khi đi chung chuyến bay và giao lưu "thân mật" với người của Zero, đã biết được một vài thân phận của thiếu chủ phu nhân mà họ gọi là bình hoa vô dụng.

Phải nói người chịu đả kích lớn nhất chính là Tiêu Đồ khi biết được Kỷ Thần Hi không chỉ là một trong hai đại lão đồng sáng lập nên căn cứ Zero, mà còn lại A.G danh tiếng lừng lẫy luôn nằm ở vị trí đầu tiên trên những bảng truy sát từ các hạng mục xạ kích đến hacker.

Ban đầu Tiêu Đồ đương nhiên không tin, dù sao ấn tượng của cậu đối với người của Zero sau khi ăn hành no nê, đã tệ đến mức không thể nào cứu vãn được nữa. Cũng vì vậy khi nghe được mấy đoạn đối thoại của họ, khiến cậu vô tình phát hiện ra thân phận của Kỷ Thần Hi, cậu còn nghĩ đó chỉ là lời nói đùa mang tính giễu cợt cậu mà thôi.

Chỉ đến khi được ông anh trai cuồng em gái, kiêm anh vợ của thiếu chủ dạy dỗ cho một trận, khiến mấy vết thương trên người càng thêm trầm trọng, Tiêu Đồ mới biết những lời mà anh đã nói trước đó ngu xuẩn đến nhường nào.

Vì vậy biết bản thân đã nói những điều không nên nói thì nên chịu trách nhiệm cho nó. Chỉ có điều Tiêu Đồ không ngờ đến, những chiến hữu thân thiết nhất của cậu hiện tại đều đang làm ngơ, chẳng một ai nói giúp cậu lời nào, không những thế trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nghiên Trạch nhìn biểu cảm đặc sắc của người nằm trên giường bệnh, thì cố kiềm chế để không bật cười thành tiếng. Anh cũng không quên hù doạ bốn người còn lại:"Các cậu thì sao? Có lời gì muốn nói không?"

Tuy không trực tiếp nghe được những lời bất kính với thiếu chủ phu nhân từ miệng bọn họ, nhưng Nghiên Trạch thừa sức hiểu được bọn họ cũng bất mãn với cô chẳng khác gì Tiêu Đồ, chẳng qua cả bốn người đều không phải đồ ngốc mà biểu hiện rõ ra mặt như tên nào đó mà thôi.Vốn cả bốn người đều chọn giữ im lặng, chọn làm người vô hình, tiếc là đã bị điểm danh đến nên phải lên tiếng.

Phụ Hí là người mở lời trước:"Chuyện lần này, cả năm người đều có lỗi và xứng đáng bị phạt, đây là điều không có gì để trốn tránh."

Tiêu Đồ gật gù cảm thán. Ít ra thì cũng phải như thế, đều là đồng đội lâu năm, sao có thể bỏ mặc cậu ta chịu phạt một mình được. Nhưng nụ cười của Tiêu Đồ không giữ được lâu, vì những lời nói tiếp theo của Phụ Hí và ba người còn lại.

Phụ Hí nói tiếp:"Nhưng Tiêu Đồ nói không sai, người phải chịu phạt nặng nhất phải là cậu ấy. Trong lúc làm nhiệm vụ có thể xảy ra sai phạm, thế nhưng nghiêm cấm xúc phạm cấp trên dưới mọi hình thức, cậu ta đã không làm được điều đó."

Tiêu Đồ chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Nhai Tệ tiếp lời:"Xin lỗi thiếu chủ, chúng tôi để ra sức ngăn cản nhưng lại không cản nổi cái miệng của Tiêu Đồ, để cậu ta nói ra những lời khó nghe với thiếu chủ phu nhân...chúng tôi bằng lòng cùng chịu phạt!"

Bá Hạ ra vẻ đau lòng phụ hoạ thêm:"Do lần đầu được gặp thiếu chủ phu nhân, không tránh khỏi việc Tiêu Đồ có thành kiến với cô ấy, đây cũng chỉ được xem là tâm lí bình thường. Nhưng đúng như Nhai Tệ đã nói, là chúng tôi không ngăn được cậu ta, là chúng tôi vô dụng, xin thiếu chủ hãy xử phạt theo đúng quy tắc của Hắc Diệm."

Đã đến nước này Tiêu Đồ còn không nhận ra được mình đang bị đám bạn đào hố thì cậu ta chính là một tên siêu đần độn rồi. Tuy nhiên còn chưa kịp thanh minh thì người bạn giường bên đã cướp lời.

Bệ Ngạn:"Thiếu chủ, dù sao mới lên đảo nên chúng tôi vẫn chưa quen thuộc địa hình. Tôi nghĩ Tiêu Đồ cũng không phải cố ý gây hấn với người của Zero. Trong chuyện này chúng tôi đã tạ lỗi với bọn họ, nhưng hy vọng thiếu chủ cho chúng tôi một có hội để xin lỗi thiếu chủ phu nhân trước khi chịu phạt"

Đậu xanh! Cái đám bạn mất nhân tính, thấy cậu chết chưa đủ nhanh đúng không? Tiêu Đồ trợn mắt, thầm văng tục trong lòng.

Cả bốn người của Long Sinh Cửu Tử không hẹn mà cùng hừ lạnh nhìn về phía Tiêu Đồ. Lần này cậu ta đã đạt chuẩn của một đồng đội heo chuyên phá team, đã thế còn đắc tội với bảo bối treo đầu tim của thiếu chủ, còn liên luỵ đến cả đám, đương nhiên phải dạy cho cậu một bài học nhớ đời.

Sau chuyến lên đảo lần này, bọn họ đều nhận ra tình cảm mà Tịch Cảnh Dương dành cho Kỷ Thần Hi sâu đến nhường nào. Không nói hai lời đã sẵn sàng dâng cổ phần để giúp đối phương cứu người và còn nhiều điều khác nữa. Tất cả đều chứng minh rằng, thiếu chủ của họ thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này. Phàm là kẻ có đầu óc bình thường đều dễ dàng nhận ra, có thể đắc tội với anh nhưng tuyệt đối đừng động đến phu nhân của anh. Chính vì vậy tự Tiêu Đồ gây hoạ, phải tự cậu ta gánh chịu.
 
Song Trùng
Chương 566: Thực lực của một trong Tứ Linh



Cho dù Tiêu Đồ có muốn trách họ vô tình hay cố ý ném đá xuống giếng cũng được, bởi vì những lời nói trước đó của cậu ta thật sự rất quá đáng. Trong tình huống Kỷ Thần Hi không quen biết với thiếu chủ nhà họ đi nữa, thì việc thân là một người đàn ông đã trưởng thành lại đi đánh giá về cô gái nhà người ta như thế, cũng chẳng phải việc hay ho gì.

Tất nhiên việc trước đó họ bất mãn với Kỷ Thần Hi đều tự động xoá bỏ đi rồi. Dù sao họ chưa từng nói ra miệng, thì cứ xem như nó chưa từng tồn tại đi. Phải để tên ngốc Tiêu Đồ trả giá một chút, sau này không tiếp tục làm đồng đội heo ngán nữa. Với công việc mà chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ đều có thể mất mạng, thì cái tính xốc nổi và bồng bột của cậu ta sẽ là điểm yếu chí mạng.

Khoé miệng Tiêu Đồ cứng đờ nhìn những chiến hữu tốt của mình, khi ngoài miệng đều đang ra vẻ muốn nói tốt cho cậu, nhưng thật ra chỉ thiếu điều đưa cậu một khẩu súng rồi bảo cậu tự xử đi cho lẹ vậy.

Nghiên Trạch đứng ở bên cạnh Tịch Cảnh Dương thì lại nhịn cười đến mức khổ sở. Anh ta không ngờ đám người của Long Sinh Cửu Tử lại có nhận thức sống sót cao như vậy, đem tên ngốc Tiêu Đồ ra chịu trận, chắn hết lửa giận từ thiếu chủ. Đáng tiếc, bọn họ tính sai một bước rồi.

"Sao thế? Nói tiếp đi, tôi đang nghe đây." Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, người từ đầu đến cuối chỉ im lặng chống cắm quan sát cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhìn biểu cảm lạnh tanh của người ngồi trên ghế, bốn người Phụ Hí, Nhai Tệ, Bệ Ngạn, Bá Hạ không hẹn mà cùng cúi đầu nhận sai cứ như những đứa trẻ. Về phần Tiêu Đồ, tuy biết cả đám bạn cùng nhau chơi mình, thậm chí là muốn chơi chết mình, cậu cũng không tài nào nổi giận được, bởi vì cậu biết mọi chuyện thật sự do bản thân mà ra, không thể làm liên luỵ đến người khác.

"Được rồi...chết thì chết!" Tiêu Đồ lẩm bẩm trong miệng rồi khí phách đối mặt với Tịch Cảnh Dương nói thẳng:"Thiếu chủ, người khinh thường thiếu chủ phu nhân là tôi, nói những lời không hay về cô ấy là tôi, khiêu khích người Zero đánh nhau cũng là một mình tôi. Tôi biết từ trước đến nay thiếu chủ chỉ dùng hình phạt cao nhất dành cho những kẻ phản bội lại Hắc Diệm, nhưng tôi tự cảm thấy bản thân cũng đáng nhận lấy hình phạt tương tự."

Nói xong cũng không biết Tiêu Đồ lấy đâu ra sức lực, lại dùng cái thân thể đầy thương tích của mình túm lấy được con dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường bên cạnh, không nói hai lời hướng về phía động mạch chủ trên cổ.

Đám người còn lại của Long Sinh Cửu Tử không hề phản ứng kịp với động tác của Tiêu Đồ, bởi vì họ hoàn toàn không nghĩ đến cậu lại hành động cực đoan như thế. Sở dĩ ban đầu họ không sợ mà lỗi cậu ra làm tấm chắn đạn vì biết Tịch Cảnh Dương sẽ không thi hành hình phạt cao nhất kia.

Hình phạt đó chỉ dành cho kẻ phản bội, không dành cho kẻ không biết điều. Họ cũng tính đến chuyện cả đám sẽ bị điều đến Châu Phi hay vùng cực Đông chịu sự huấn luyện gay gắt khắc nghiệt, chưa từng nghĩ đến việc thiếu chủ của họ sẽ hạ sát cả đám. Vậy mà Tiêu Đồ lại chọn cách làm hoàn toàn khác với suy nghĩ của tất cả mọi người, chẳng ai ngờ đến tên ngốc như cậu lại dám hy sinh bản thân để bảo vệ bọn họ. Trong giây phút nhận thức được bản thân đã sai khi đổ hết trách nhiệm lên người cậu, thì cũng là lúc đã quá trễ rồi.

Thế nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đó, khi con dao chỉ cách cổ của Tiêu Đồ vài centimet, thì đã bị đá lên không trung, sau vài giây rơi tự do thì lần nữa bị lực chân tương tự đá mạnh một phát, mũi dao nhọn ngay lập tức ghim chặt vào vách tường đối diện.

Nghiên Trạch trong bộ vest chỉnh chu bình tĩnh sửa lại cà vạt của mình, lại xem như chưa từng ra tay mà trở về đứng sau trái ghế của Tịch Cảnh Dương.

Năm người của Long Sinh Cửu Tử:".."

Sau khi gặp được người của Zero, họ đã biết khoảng cách chênh lệch thực lực giữa người với người lớn đến mức nào. Giờ đây chứng kiến tốc độ và thân thủ của một trong Tứ Linh của Hắc Diệm, họ mới nhận ra được một điều, không phải người của Zero quá mạnh mà là họ quá kém cỏi.

Chỉ có điều Nghiên Trạch sẽ không tự ý ra tay nếu như không có lệnh của Tịch Cảnh Dương, vậy ban nãy anh ta cứu Tiêu Đồ có được xem là thiếu chủ không muốn giết bọn họ hay không?

Nhìn thấy vẻ hoang mang trên gương mặt của họ, Tịch Cảnh Dương nhếch môi cười lạnh:"Muốn chết tôi không cản, nhưng chết thế nào không phải do cậu chọn"

"

Sống lưng Tiêu Đồ chợt lạnh, cậu cảm nhận rất rõ sát ý của đối phương. Bốn người còn lại đều không ngờ, thiếu chủ của họ thật sự áp dụng hình phạt cao nhất dành cho bọn họ, chỉ vì một cô gái.

Nghiên Trạch lắc đầu giải thích thay ai đó:"Ý của thiếu chủ chính là, sống chết của các cậu sẽ do thiếu chủ phu nhân định đoạt. Cho nên các cậu muốn chết hay sống gì cũng phải thông qua sự đồng ý của cô ấy.

Người có quyền quyết định ở Hắc Diệm hiện tại không phải là thiếu chủ của họ, mà chính là vị thiếu chủ phu nhân kia. Tịch Cảnh Dương sẽ không bao giờ bật lại nóc nhà của mình, nên thay vì xin lỗi anh còn không bằng tìm Kỷ Thần Hi để lấy lòng cô.
 
Song Trùng
Chương 567: Tiết đầu tiên



"Hi Thần, bọn tớ có đem một phần cơm về cho cậu đây!" Đường Tử là người vào phòng trước tiên, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn được đặt trong hộp giấy, lên tiếng gọi.

Kỷ Thần Hi đang tập trung thao tác trên laptop, nghe tiếng cửa mở liền ngẩng đầu lên:"Các cậu ra ngoài mua cho tớ sao?"

Triều Nguyệt và Mục Duyệt Hề đi theo sau đáp lời.

"Tiện đường thôi"

"Phải, chúng tớ ra ngoài mua ít đồ, vừa hay thấy quán cơm mới mở nên mua cho cậu một phần. Cậu thấy khoẻ hơn chưa?"

Những người bạn cùng phòng này của cô thật sự đều là những người bạn tốt, Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng lắc đầu:"Tớ không sao, chỉ hơi chóng mặt do thiếu ngủ thôi. Cảm ơn"

Đường Tử đặt thức ăn lên bàn cười hì hì nói:"Khách sáo làm gì, chúng ta ở chung với nhau tận bốn năm, sau này không thiếu cơ hội cho cậu mua lại cho chúng tớ đâu."

Triều Nguyệt lấy phần đồ của mình rồi cũng về giường, ngẩng đầu lên hỏi:"Tiết của giáo sư Bách còn gần một giờ nữa đến rồi, hôm nay ai đi giữ chỗ đây"

Vừa nghe đến ba chữ "giáo sư Bách", Kỷ Thần Hi bất giác nhíu mày:" Tớ hơi mệt nên muốn ở lại kí túc ngủ bù, các cậu cứ đi đi, không cần giữ chỗ cho tớ."

Không ai cảm thấy có gì lạ, cũng chẳng nghĩ cô đang trốn tránh Bách Du. Tuy nhiên Triều Nguyệt lại nhướng mày nói:"Bạn học Kỷ, bạn đã hai ngày không lên lớp rồi, nếu còn nghỉ nữa thì mấy lời bịa đặt trên diễn đàn kia sẽ bị coi là thật đấy.Mục Duyệt Hề vừa thay đồ xong bước ra từ nhà vệ sinh cũng góp lời:"Tính tình thầy ấy rất tốt, cậu có thể lên giảng đường ngủ bù đấy"

Đường Tử gật đầu nói:"Thầy ấy không quát mắng hay phạt ai đâu, đúng chuẩn boy dịu dàng. Với lại mỗi tiết thầy ấy lên lớp, cả giảng đường gần như không còn chỗ ngồi. Số lượng sinh viên đông như thế, thầy ấy cũng không để ý đến cậu ngủ hay thức đâu"

Bọn họ đều là học sinh xuất sắc, nói không với trốn tiết nhé!

Kỷ Thần Hi không hề buồn ngủ mà chỉ không muốn đụng mặt Bách Du:".."

Thế rồi dù muốn hay không, Kỷ Thần Hi vẫn bị ba người bạn cô xem là người tốt cưỡng chế đến giảng đường.

Lúc này vẫn còn khoảng nửa giờ nữa mới bắt đầu tiết học, mà giảng đường năm trăm chỗ ngồi đã gần như bị lắp đầy. Cũng may Triều Nguyệt tinh mắt phát hiện ra một dãy bàn còn trống, nên cả nhóm nhanh chóng chạy đến chiếm chỗ.

"May thật đấy, cứ nghĩ không còn chỗ nữa chứ." Đường Tử do chạy nhanh nên vừa thở gấp vừa nói.

Kỷ Thần Hi không nói gì, chỉ cười cười lấy khăn giấy đưa cho cô bạn năng động của mình lau mồ hôi.

Tuy cô thật sự không muốn gặp Bách Du, nhưng đúng là cô đã bỏ khác nhiều tiết cũng như các buổi học đầu, chắc hẳn đã đắc tội với không ít giảng viên. Cô đã hứa sẽ học hành nghiêm túc, trải nghiệm cảm giác vườn trường chân chính, nên là phải chịu khó chút vậy.

Đột nhiên Kỷ Thần Hi nhớ đến đoàn đội ban giám khảo khu vực Á - Âu của cuộc thi AGI, sắp đến trường để làm giám khảo cho cuộc thi cấp trường, thì lại cảm thấy đau đầu. E là sắp tới mấy lớp comple của cô...không giấu được nữa rôi.

Cả bàn Kỷ Thần Hi bắt đầu lật sách ra để xem trước bài học hôm nay, đột nhiên lại có tiếng xì xào vang lên xung quanh, mà nhân vật chính của mấy lời đó lại là Kỷ Thần Hi.

"Nè, đó không phải là mỹ nữ điểm tuyệt đối sao? Cô ta thật sự lên lớp kìa!"

"Ngày hôm trước vào tiết đại cương đầu tiên, chỉ mỗi cô ta không lên lớp, khiến cho diệt tuyệt sư thái nổi trận lôi đình luôn đấy. Bà ấy còn nói, dù có giỏi đến đâu nhưng tính cách quá mức ngạo mạn, cũng sẽ có ngày phải ê chề vì thất bại mà thôi. Bà ấy còn nói, sắp tới sẽ cho kẻ gian lận biết cảm giác hạng nhất từ dưới đếm lên là thế nào, xem còn đắc ý được nữa không."

"Hình như hôm nay là buổi đầu cô ta lên lớp đấy, lại còn chọn đúng tiết của giáo sư Bách, nói không cố ý tôi không tin đâu."

"Nhuộm cái đầu đó đúng là thích gây sự chú ý mà. Tiết là giáo sư Bách sẽ không phải người nông cạn chỉ nhìn vẻ ngoài đâu, cứ đợi lát nữa xem thầy ấy vả mặt cô ta nè."

Thính lực của cả nhóm đều tốt, cộng thêm khoảng cách gần nên bọn họ đều nghe rất rõ những lời bàn tán xung quanh. Đường Tử xiết chặt cây bút trong tay, tức giận đập bàn đứng dậy rồi nhìn lại đám con gái đang tụ lại nói xấu Kỷ Thần Hi.

"Hi Thần lên lớp hay không cần mấy người quản à? Có thắc mắc gì sao không đứng trước mặt cô ấy mà hỏi, cần gì đoán gì đoán non sau lưng người ta?"

Mục Duyệt Hề bình tĩnh hơn nhiều, một tay xoay xoay bút, một tay lướt điện thoại rồi trò chuyện với Kỷ Thần Hi, nhưng giọng nói đủ để những người phía sau có thể nghe thấy."Hình như mấy topic trên diễn đàn đều bị thầy hiệu trưởng quét sạch rồi. Những bạn học cố ý bôi nhọ, tung tin sai sự thật, cũng được một vé đình chỉ vĩnh viễn tại Đại học A. Hi Thần, thầy ấy vì giữ một mình cậu mà thẳng tay đuổi học gần trăm người đấy"
 
Song Trùng
Chương 568: Không nên làm giáo sư, nên đi thi rap



Những nữ sinh phía sau nghe thấy lời của Mục Duyệt Hề sắc mặt liền thay đổi, tuy nhiên vẫn có một số người thẹn quá hoá giận.

"Ngay tới cả hiệu trưởng cũng có một chân, xem ra vào đời bằng gương mặt xinh đẹp đúng là một lợi thế lớn."

Nhóm bạn của Kỷ Thần Hi giờ phút này gần như bốc hoả trước những kẻ chỉ biết ghen ghét đố kỵ, ngay cả Mục Duyệt Hề cũng siết chặt điện thoại trong tay muốn đứng lên phản bác lại, thì đột nhiên bả vai bị giữ lại.

Kỷ Thần Hi như cười như không nghiêng mặt ra sau, nhếch môi nói:"Vì ghen tỵ mà hạ bệ người khác, không làm bản thân bạn thanh cao hơn được đâu"Mấy nữ sinh vừa rồi còn cố ý công kích cô, lúc này gương mặt bỗng ửng đỏ, ngẩn người đến mức không để ý tới lời mỉa mai của Kỷ Thần Hi. Cái này cũng quá phạm quy rồi, sao lại có người xinh đẹp đến thế? Đặc biệt cái cười khẽ đó đúng là làm điên đảo chúng sinh mà!

Cả hội trường bỗng nhiên im bặt, Kỷ Thần Hi cũng không nói thêm lời nào mà kéo Đường Tử ngồi xuống. Đường Tử trông thấy nhóm nữ sinh đều ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi thì cũng đắc ý về chỗ ngồi.

Lúc này trong không gian tĩnh lặng ấy, tiếng bước chân đều đều từ ngoài hành lang càng lúc càng rõ. Cánh cửa được đẩy nhẹ ra bằng một bàn tay thon dài, người đàn ông với vẻ ngoài xuất chúng cũng bước vào ngay sau đó.

Anh đưa mắt nhìn quanh giảng đường, thoáng sững sờ trước bóng người quen thuộc, khoé môi bất chợt cong lên.

Những nữ sinh nhìn thấy không nhịn được ôm tim cảm thán.

"Thầy...thầy ấy vừa cười với tớ kìa đúng không? Tớ đau tin quá!"

"Má ơi! Giết người bằng nhan sắc!"

"Chụp lại! Phải chụp lại liền! Tớ phải cho bạn cùng phòng đang cúp tiết của tớ hối hận đến chết thì thôi!"

"Khi người có đẹp biết nhận được giấy hướng dẫn sử dụng nhan sắc!"

Ba cô bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi cũng kích động không thôi, không ngừng kéo tay cô vì phấn khích.

Đường Tử:"Thầy...thấy ấy nhìn về phía chúng ta đó, tớ chắc chắn!"Triều Nguyệt:"Thuốc trợ tim...tớ cần thuốc trợ tim!"

Mục Duyệt Hề:"Không lẽ chỉ mỗi mình tớ cảm thấy....thầy ấy quen chúng ta sao?"

Khả năng nhận thức và quan sát của Mục Duyệt Hề vô cùng tốt. Lúc ở nhà ăn cô cũng nhìn thấy Bách Du khi nhìn thấy bọn họ thì trong mắt loé lên tia ngạc nhiên, ánh mắt đó y hệt như lúc này và vẫn là khi nhìn thấy bọn họ. Nếu nói anh không quen biết gì thì cô không tin.

Nghĩ nghĩ gì đó, Mục Duyệt Hề lại đưa mắt nhìn vào cô gái bên cạnh đang chăm chú đọc sách, dường như cô bạn này của cô là người duy nhất hoàn toàn không để ý gì đến người trên bục giảng kia.

Ngẫm lại lúc Kỷ Thần Hi lấy lí do không khoẻ khi vừa nhìn thấy Bách Du để về kí túc xá, trong đầu Mục Duyệt Hề đã có một vài suy đoán nhưng lại không nói ra. Nếu như muốn thì Kỷ Thần Hi sẽ tự nói với họ, nếu không thì cô cũng chẳng cần phải tò mò làm gì.

"Đây là lần đầu tớ gặp thầy ấy mà, thầy ấy chẳng phải mới đến Nước Z chưa bao lâu, làm sao quen biết được?" Đường Tử ngơ ngác hỏi lại.

Triều Nguyệt cũng gật đầu nói:"Tớ cũng thế, tớ không quen thầy ấy"

Mục Duyệt Hề là người đưa ra nghi vấn trước tiên, nên chắc chắn cũng không thể nào là cô ấy được. Ánh mắt cả ba người không hẹn cùng nhìn về phía của Kỷ Thần Hi.

Cảm nhận được ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào phía mình, Kỷ Thần Hi cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, giải thích qua loa:"Từng gặp hai lần, không gọi là quen biết."

Đường Tử như nghe được tin tức gì đó động trời, càng lúc càng nhích lại gần Kỳ Thần Hi thì thầm hỏi:"Hi Thần, có phải thầy ấy thích cậu không? Ánh mắt đó rõ ràng là có ý gì đó đấy!"

Về vấn đề này Kỷ Thần Hi không chần chừ mà thẳng thắn đáp:"Xin đừng! Bảo Bảo nhà tớ là chủ xưởng sản xuất giấm, để anh ấy nghe được anh ấy sẽ không vui đâu."

Ba người cùng bàn đột nhiên bị thần thức ăn cho chó:".."

Cũng đúng, vị kia nhà Kỷ Thần Hi cũng gọi là cực phẩm của cực phẩm, so ra chẳng hề kém cạnh gì với vị giáo sư trên bục giảng kia. Nếu so sánh thì chỉ có thể nói một người mang vẻ đẹp thánh thiện và ấm áp như thiên sứ, một người tuy lạnh lùng trầm mặc nhưng luôn quan tâm và hướng về một người. Với tính cách của Kỷ Thần Hi, người thứ hai đúng là phù hợp với cô hơn.

"Bạn học mặc áo sơ mi đen có cà vạt sọc caro bàn thứ tư từ dưới lên ở dãy thứ hai góc trái, em có thể giúp thầy trả lời câu hỏi tôi đã đặt ra ở tiết học trước không?" Giọng nói không nhanh không chậm nhưng lại vô cùng rõ ràng từ trên bục giảng phát ra, khiến mọi ánh mắt của sinh viên trong giảng đường đều đổ dồn về một người.

Người vừa bị điểm danh trúng:"... Đậu xanh, tôi cảm thấy anh không nên làm giáo sư tâm lý học gì đó đâu, anh nên đi thi mấy cuộc thi về rap ấy!

Những nữ sinh ban nãy nói xấu Kỷ Thần Hi liền được dịp hả hê vì cảm thấy cô sắp phải mất mặt trước cả lớp.
 
Song Trùng
Chương 569: Trả lời câu hỏi



"Haha, một đứa chuyên gian lận lại còn lười biếng cúp tiết, để xem cô ta trả lời được gì."

"Trả lời? Cậu nghĩ cô ta biết câu hỏi là gì à?"

"Xem đi, bộ mặt thật của ai đó sách lộ ra rồi, để tớ xem thầy hiệu trưởng còn bao che cho cô ta được bao lâu nữa!"

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày, không phải vì những lời nói của bạn học sân si phía sau, mà là vì cô không muốn giao tiếp hay trao đổi gì với cái người trên bục giảng kia, đương nhiên cô cũng chẳng biết câu hỏi là gì.

Mục Duyệt Hề phản ứng rất xanh, cô chỉ kịp viết ra một dòng chữ "rối loại cảm xúc lưỡng cực" rồi đẩy sang chỗ của Kỷ Thần Hi. Vì câu hỏi khá dài nên cô không thể ghi ra hết được, chỉ có thể gợi ý tạm như thế, nhưng cô tin người bạn của cô đủ học minh để hiểu ý cô.

Kỷ Thần Hi liếc mắt nhìn dòng chữ mà Mục Duyệt Hề ghi ra, lần nữa nhíu mày.

"Bạn học, em có thể trả lời không?" Giọng nói trầm ấm của người trên bục giảng vang lên lần nữa.

Không đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, một nữ sinh cười khẩy nói lớn:"Thầy ơi, bạn ấy là học thần điểm tuyệt đối kỳ thi tốt nghiệp đấy ạ! Học giỏi đến thế thì có gì lại không biết, trừ khi đó không phải điểm dựa vào năng lực mà thôi, nhưng sao có chuyện như thế được đúng không?"

Lời nói của nữ sinh đó hoàn toàn nhằm vào việc Kỷ Thần Hi dựa vào gian lận mới được điểm tuyệt đối. Những lời này Kỷ Thần Hi thật sự đã phải nghe rất nhiều lần, đến mức cô cảm thấy có chút khó chịu rồi. Vì sao mấy người cô chẳng biết là ai, cứ cắn vào vấn đề đó và nói mãi như thế?

Tâm lý ghen tỵ khi người khác thành công và giỏi hơn mình có thể được phân tích theo góc độ của một giáo sư đại học trình độ tiến sĩ từ các quan điểm và

nghiên cứu trong lĩnh vực tâm lý học.

"Theo mô hình xã hội, con người có xu hướng so sánh bản thân với người khác để đánh giá và định vị chính mình trong xã hội. Khi người khác đạt được thành công và giỏi hơn, đây có thể tạo ra một đối lập và gợi lên những cảm xúc không thoải mái trong người, cảm thấy mình bị thua kém.Thứ cảm xúc ấy được gọi là ghen tỵ. Ghen tỵ có thể là một phản ứng tự vệ để bảo vệ bản thân và khôi phục lại cảm giác tự tin. Tuy nhiên việc hạ bệ một ai đó chỉ vì ghen tỵ, sẽ không giúp bản thân các em thanh cao hơn được đâu"

Bách Du khẽ mỉm cười nhìn vào bạn học vừa lên tiếng châm chọc Kỷ Thần Hi, nói tiếp:"Bạn học, em hiểu chứ?"

Cả giảng đường đột nhiên rơi vào im lặng, đặc biệt là nữ sinh vừa cố ý đá đểu Kỷ Thần Hi ngay lập tức im bặt, gương mặt cũng nóng lên vì xấu hổ mà gục xuống bàn.

Đường Tử nhỏ giọng:"Không phải chứ...tớ có cảm giác thầy ấy đang cố ý bảo vệ Hi Thần.."

Triều Nguyệt:"Không phải mỗi cậu đâu.."

Mục Duyệt Hề lần nữa nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt suy tư.

Ngay lúc này Kỷ Thần Hi lại đứng dậy, mặt đối mặt với Bách Du bình tĩnh hỏi:"Câu hỏi tiết trước là gì?"

Lần này cả giảng đường lại nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt không thể nào tin được, bao gồm cả ba cô bạn cùng bàn.

"Đùa à? Ngầu vậy sao? Đến kính ngữ cũng không dùng?"

"Nếu tôi là giáo sư Bách, dù tốt tính đến đâu tôi cũng cho cô ta cút rồi!"Ai cũng nghĩ Kỷ Thần Hi sẽ bị đuổi khỏi phòng học vì thái độ kiêu ngạo đó của cô, nào ngờ Bách Du lại rất không có chút bất mãn nào mà đáp lời:"Bạn học, tiết trước em không lên lớp sao? Hay là tôi giảng bài quá nhàm chán nên em không chú ý?"

Kỷ Thần Hi thản nhiên trả lời:"Có thể là cả hai luôn đấy."

"Vậy là do lỗi của tôi rồi. Hừm...ở cuối bài học trước tôi có nhắc đến chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống cá nhân, quan hệ xã hội và cả sức khoẻ của cá thể. Vậy em biết gì về chứng bệnh này?"

Cả lớp đều đơ người trước màn đối đáp của cả hai, đặc biệt là việc Bách Du đang dung túng quá mức cho Kỷ Thần Hi, dù thái độ của cô đối với anh vô cùng tệ. Tuy nhiên từ bầu không khí do hai người tạo ra, ai nấy đều im lặng chờ câu trả lời cô.

Rối loạn cảm xúc lưỡng cực sao? Đây rõ ràng đang nhắm đến cô, Kỷ Thần Hi cười lạnh trả lời:"Rối loạn cảm xúc lưỡng cực, tên khoa học bipolar disorder, là một bệnh tâm lý mà người bệnh trải qua các tình trạng cảm xúc cực độ, thay đổi giữa cảm giác sôi động hay còn gọi là hưng cảm và trạng thái u sầu gọi là trầm cảm. Trong giai đoạn hưng cảm, người bệnh có thể trở nên hưng phấn, tự tin quá mức, có năng lượng dồi dào, thiếu kiểm soát hành vi và suy nghĩ, giao tiếp nhanh và có thể tham gia vào các hành vi nguy hiểm hoặc thiếu suy nghĩ, nhu cầu sinh lý ở giai đoạn này cũng vô cùng cao, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt cá nhân. Trong giai đoạn trầm cảm, người bệnh có thể trở nên buồn rầu, mất hứng, mệt mỏi, thiếu tự tin, khó tập trung và có suy nghĩ tiêu cực, nếu nghiêm trọng có thể sẽ nghĩ đến các hành động dại dột"

Kỷ Thần Hi cong môi:"Giáo sư, em trả lời như thế...đúng chứ?"
 
Song Trùng
Chương 570: Hồng hạnh xuất tường



Cả giảng đường lần nữa rơi vào im lặng, đến mức âm thanh một chiếc bút rơi cũng có thể vang vọng khắp căn phòng.

Những sinh viên trước đó còn chế giễu Kỷ Thần Hi chỉ có mỗi khuôn mặt hay chuyên gia gian lận, giờ phút này đều im bặt không phát ra được lời nào nữa. Tuy nhiên vẫn còn một số người cố chấp bôi nhọ cô.

"Cô ta là sinh viên khoa nào thế?"

"Nghe nói là khoa máy tính...mấy sư huynh khoa máy tính đều chia sẻ ảnh chụp chung với cô ta trên diễn đàn.."

"Là một đứa con gái lại chọn vào khoa toàn là nam, không biết muốn câu dẫn ai nữa, thật mất mặt.

"Sinh viên khoa máy tính lại có thể am hiểu lý thuyết tâm lý học thế à?"

"Am hiểu? Tôi lại cảm thấy cô ta cố ý chuẩn bị từ trước thì đúng hơn, rõ ràng là muốn dùng thủ đoạn thấp kém đó quyến rũ giáo sư Bách, tôi đợi thầy ấy vả sưng mặt cô ta!"

"Trả lời được thì sao chứ? Tôi lại cảm thấy cô ta giống như đang chém gió thì đúng hơn"

Ngay lúc những người còn lại bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đám đông, tiếp tục nói những lời không hay về Kỷ Thần Hi, thì cô vẫn đang vô cùng bình tĩnh mắt đối mắt với vị giáo sư trên bục giảng.

Từ đầu đến cuối Bách Du luôn giữ vững biểu cảm hiền hoà trên gương mặt, cong môi lên tiếng cắt đứt toàn bộ âm thanh ồn ào trong giảng đường:"Có thể cho thầy biết tên của em không?"Ồ, giả vờ không quen biết à? Được, thích thì chiều! Kỷ Thần Hi cũng tỏ ra thân thiện mà đối đáp:"Trước khi hỏi tên ai đó, chẳng phải nên giới thiệu bản thân trước sao?"

Bách Du nhướng mày hỏi lại cô:"Em có chắc là muốn tôi giới thiệu trước không?"

Kỷ Thần Hi âm thầm nghiến răng, sao cô quên được đối phương còn một cái tên, mà nếu đi cùng tên của cô thì sẽ rất dễ gây ra hiểu lầm! Mấy lần trước gặp mặt sao không cảm thấy hắn ta gợi đòn thế nhỉ?

"Kỷ Thần Hi."

Không phải là cô nhún nhường gì đâu, chẳng qua cô không muốn có bất kỳ tin đồn nào liên quan đến người đàn ông khác thôi, bởi vì vị kia nhà cô sẽ ghen!"

Khoé môi Bách Du càng lúc càng cong:"Tôi họ Bách. Câu trả lời vừa rồi của bạn học Kỷ vô cùng tốt, tiếp theo đây chúng ta sẽ bắt đầu buổi học ngày hôm chủ đề chính nói về bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, bipolar disorder, hay gọi tắt là bệnh rối loạn lưỡng cực"

Giọng nói trầm ấm vang lên đều đều, mọi người trong giảng đường cũng không tiếp tục nói linh tinh nữa mà tập chung vào bài giảng. Dù sao đậu được vào Đại học A, thì chính mỗi người bọn họ đều là học bá của mỗi tỉnh.

Cách giảng dạy của Bách Du rất thú vị, mới mẻ, cộng thêm những ví dụ vừa thực tế và sinh động nên mọi người đều bị anh cuốn hút, đắm mình vào những kiến thức mang tính chuyên môn mà chẳng cảm thấy nhàm chán.

Nếu ban đầu họ tìm đến tiết học của anh vì nhan sắc và khí chất nổi trội, thì chính cách giảng dạy của anh khiến mọi người không thể rời đi.

Qua một lúc điện thoại của Kỷ Thần Hi rung lên, cô hơi ngước mắt lên nhìn thì thấy tin nhắn được gửi đến từ một group có tên là "Tứ tiên tử" từ ứng dụng Zchat. Cô lại đưa mắt nhìn sang những người bạn cùng bàn, quả thật họ đều đang dùng sách để che điện thoại lại, cô cũng hơi tò mò mà mở tin nhắn lên

xem.

[Đường Tửu Tửu: Cái giọng điệu cưng chiều một cách ngang ngược đó... @Điềm Thần Lam Hi mau khai báo mau! Cậu *hồng hạnh xuất tường có đúng không?]

(*hồng hạnh xuất tường: Cụm này được trích từ bài thơ Du viên bất trị (Thăm vườn không gặp) của Diệp Thiệu Ông. Thường chỉ những người có xu hướng ngoại tình.)

[Moonlight: Không sao đâu @Điềm Thần Lam Hi, cậu phải biết, chỉ có trẻ con mới phải lựa chọn, là người lớn thì phải lấy tất. Ủng hộ Hi Thần lập hậu cung ba ngàn mỹ nhân!

[Tâm Duyệt Quân Hồ: +1]

(ID của Mục Duyệt Hề trên Zchat được trích từ hai câu thơ từ bài thơ Việt nhân ca: "Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri." (Núi có cây, cây có cành, Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.))

Khoé môi Kỷ Thần Hi giật mạnh. Rốt cuộc ba cô bạn này của cô nhìn kiểu gì lại nhìn ra tên đáng ghét kia thích cô thế? Rõ ràng hắn ta đang giả vờ, mùi trà xanh đậm đặc đến thế mà họ không nhận ra sao?

"Bạn học Kỷ, em có vấn đề gì với việc giảng dạy của tôi sao?"

Lần nữa bị điểm danh, Kỷ Thần Hi ngước mắt nhìn lên thì thấy người nào đó đang mỉm cười nhìn cô, tiếp tục nhấn mạnh việc cô không tập chung:"Bạn học Kỷ, có phải cảm thấy cách giảng dạy của tôi chưa tốt nên mới nghịch điện thoại không? Nếu vậy thì tôi phải xin lỗi các bạn học đến lớp hôm nay, vì đây là khoảng thời gian đầu tôi đứng lớp nên vẫn còn nhiều thiếu sót, mong các bạn thông cảm. Vậy tiếp theo đây chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nhỏ để buổi học bớt nhàm chán hơn. Bạn học Kỷ Thần Hi, em có thể giúp tôi không?
 
Song Trùng
Chương 571: Đáp trả



Trước tình cảnh hiện tại, Kỷ Thần Hi đã chắn chắn gần như trăm phần trăm việc Bách Du biết gì đó liên quan đến cô, cũng như căn bệnh rối loạn lưỡng cực mà cô mắc phải. Cũng chính vì vậy, anh ta năm lần bảy lượt chuyển đề tài này lên người cô.

"Giáo sư Bách, tự biết bản thân giảng dạy chưa tốt thì nên tìm thầy hiệu trưởng xin từ chức đi. Chẳng có lí do gì để em phải giúp thầy cả."

Bách Du không hề tức giận, vẫn duy trì nụ cười ôn hoà đáp:"Bạn học Kỷ chẳng phải rất am hiểu về căn bệnh này sao? Em có phiền nếu chia sẻ cho những bạn học ở đây hiểu thêm về nó?"

Cả giảng đường lần nữa vang lên tiếng xôn xao.

"Ý gì vậy? Ý của giáo sư Bách có phải đang nói cô ta có bệnh không?"

"Rất đáng nghi nha! Tôi cảm giác hai người này giống như có quen biết gì đó từ trước rồi."

"Tôi cũng thấy thế, nếu không quen biết thì thầy ấy đâu rảnh để nói giúp cô ta đâu."

"Nếu vậy...chẳng phải Kỷ Thần Hi thật sự có bệnh tâm thần sao?"

"Căn bệnh này có nguy hiểm không thế? Có đột nhiên cắn người hay làm hại người khác không?"

Ba người bạn cùng bàn của Kỷ Thần Hi đều đen mặt, Đường Tử giận đến mức muốn đập bàn đứng dậy chửi lại mấy người bạn kia, chính mấy người mới có bệnh, cả nhà các người đều có bệnh. Cũng may là Triều Nguyệt đã ngăn cản kịp thời, trước khi Đường Tử làm náo loạn cả lớp học lên.

Sắc mặt của Kỷ Thần Hi cũng không tốt hơn là mấy, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, mỉm cười trả lời:"Nếu chỉ vì biết được những kiến thức cơ bản được viết đầy ra trong sách lại trở thành người am hiểu, vậy thì giáo sư à, em hơi nghi ngờ chiếc bằng tiến sĩ của thầy...có phải là đồ thật không đấy?"

Muốn chứng minh tôi có bệnh, phải xem anh có đủ năng lực đó không đã.

Thái độ của Kỷ Thần Hi đối với Bách Du chưa từng tốt, luôn luôn thể hiện chống đối, thế nhưng dù là ở trường hợp nào thì anh cũng chưa từng nổi giận với cô.

"Tôi rất thưởng thức kiến thức và sự hiểu biết của em, nhưng xem ra việc đó đã khiến em khó chịu rồi, thật xin lỗi."

Kỷ Thần Hi khẽ cau mày, anh ta xin lỗi cô?

Những bạn học khác cũng nháo lên vì bất bình khi thấy Bách Du nhún nhường và xin lỗi.

"Giáo sư, là cô ta sai sao thầy lại phải xin lỗi? Làm gì có sinh viên nào lại có thái độ xấc xược như thế với giáo sư của mình chứ? Thầy phải đuổi cô ta ra khỏi lớp mới đúng!"

"Phải đó ạ, em cảm thấy cô ta có bệnh thật đấy! Lỡ như gây nguy hiểm đến tụi em thì sao? Thầy đuổi cô ta khỏi lớp đi!"

Kỷ Thần Hi thoáng ngạc nhiên, không phải vì những lời nói của người xung quanh, mà dường như trong một khoảnh khắc nào đó, cô nhìn thấy sát ý trong mắt của Bách Du. Một người luôn dùng nụ cười để nói chuyện như anh ta, còn có một mặt khác nữa sao?

Ngay lúc cô nghĩ rằng bản thân đã nhìn nhằm, thì lần đầu tiên Bách Du thay đổi biểu cảm, đập bàn quát lên:"Im hết đi!"

Lần này không chỉ Kỷ Thần Hi mà cả lớp học đều sững sờ, không ai ngờ đến anh lại tức giận như thế. Phàm là một người có tính cách càng ôn hoà thì khi

tức giận lại càng đáng sợ.

Bách Du quét mắt nhìn quanh lớp, lần đầu dùng giọng điệu cùng thái độ lạnh như băng để nói chuyện:"Những bạn học nào vừa rồi lớn tiếng muốn đuổi bạn học Kỷ, vui lòng ra khỏi lớp học ngay lập tức! Hoặc là tiết học này dừng lại ở đây!"

Những nữ sinh ban nãy còn hùng hổ giờ đây co rụt người run rẩy, còn những học sinh chỉ im lặng hóng chuyện thì lại vô cùng hả hê khi nhìn thấy người khác gặp chuyện.

Nữ sinh mở đầu việc bạo lực ngôn từ với Kỷ Thần Hi nhìn ra được ánh mắt lạnh lùng của Bách Du rơi vào người cô ta đầu tiên, rõ ràng là anh muốn đuổi cô khỏi lớp thay vì Kỷ Thần Hi. Chẳng lẻ chỉ vì cái gương mặt hồ ly tinh đó mà tên đàn ông nào cũng muốn bênh vực con kia nhân đó.

Đã đến bước đường cùng, nữ sinh đó giận dữ đứng dậy chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi rồi chấp vấn Bách Du:"Giáo sư, rõ ràng người sai là cô ta, cô ta lại là kẻ có bệnh, thầy không thể vì tụi em dám nói ra sự thật lại đuổi tụi em ra khỏi lớp, thầy không thể thiên vị như thế được!"

Kỷ Thần Hi nhíu mày, cô không muốn để Bách Du đứng ra bảo vệ cô, vì cô không muốn nợ bất kỳ ân tình nào của anh ta nên tự mình lên tiếng đáp trả.

"Mấy người mở miệng ra là gọi tôi là kẻ gian lận, là kẻ dùng quy tắc ngầm với giảng viên để vào được Đại học A. Vậy các người có bằng chứng gì chứng mình tôi đã làm những chuyện đó không?"

Nữ sinh gào lên:"Còn cần bằng chứng à? Đó là việc ai ai cũng biết!"

Kỷ Thần Hi cười lạnh:"Việc ai cũng biết sao? Vậy tôi nói tôi biết cô là kẻ sát nhân, cô liền biến thành kẻ sát nhân sao? Tôi nói tôi biết cô là kẻ phản quốc, cô chính là kẻ phản quốc?"
 
Song Trùng
Chương 572: Đợi thư luật sư



Sắc mặt nữ sinh kia chợt tái nhợt, ngay lập tức phủ nhận:"Cô đừng có nói linh tinh!"

Kỷ Thần Hi như cười như không thản nhiên đáp:"Phải là tôi nói linh tinh, xin lỗi nhé. Vậy còn cô, còn tất cả những kẻ dùng những lời bịa đặt vô căn cứ để nói về tôi, cũng nên xin lỗi tôi rồi nhỉ?"

Nữ sinh cứ nghĩ Kỷ Thần Hi đã xuống nước xin lỗi, chắc chắn là do đuối lý liền trở mặt đắc ý:"Xin lỗi? Cô nằm mơ à! Sao không xem lại bản thân mình là hạng người gì đi!"

Kỷ Thần Hi nhếch môi:"Tôi đã cho cô cơ hội rồi, nhưng do cô cố chấp thôi. Nếu quy tắc của ngôi trường này không đủ để dạy dỗ mấy cô, vậy thì cứ đợi xã hội bên ngoài kia giúp các người trưởng thành.

Trong lúc nữ sinh kia còn ngơ ngác chưa hiểu ý của cô là gì, Kỷ Thần Hi đã đưa mắt nhìn quanh lớp, chủ yếu là nhìn những gương mặt đã mỉa mai cô từ khi bước vào lớp đến giờ.

Ánh mắt của Kỷ Thần Hi lướt qua, những kẻ ban đầu còn châm chọc cô giờ thì ai cũng cảm thấy chột dạ, cố nép mình tránh đi. Tiếc là trí nhớ của Kỷ Thần Hi lại không tồi, cô nhớ rõ từng gương mặt cùng những gì họ đã nói.

"Không cần tránh làm gì, có gan làm thì phải có gan nhận. Tất cả chờ thư luật sư của tôi."

Nói rồi Kỷ Thần Hi quay người lại nhìn thẳng vào người trên bục giảng. Tuy không lên tiếng như vẫn khiến đối phương nhìn ra được ý tứ cảnh cáo.

Bách Du, không biết là vô tình hay cố ý, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa, nếu không tôi đều xem là anh cố ý đấy. Nếu còn một lần nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu.

Cô có thể khẳng định, tuy cô không ghét đối phương, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ta thì cô liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu biết rõ nguyên nhân xuất phát từ đâu, vậy thì cô sẽ cố tránh càng xa càng tốt.

Dứt lời Kỷ Thần Hi cần lấy balo của mình cùng điện thoại trên bàn đứng lên rời khỏi giảng đường. Ba người bạn của cô rất nhanh đã phản ứng lại liền cúi đầu xin lỗi Bách Du, rồi cũng chạy theo cô.

Đường Tử:"Xin lỗi giáo sư, bạn ấy không khoẻ nên mới như thế, em...em đi xem bạn ấy thế nào"

Triều Nguyệt:"Chỉ có hai người bọn họ em không yên tâm, em đi để xem có giúp được gì không ạ."

Chỉ riêng Mục Duyệt Hề là không nói lời nào đã chạy theo hai người bạn của mình, tuy nhiên khi đi đến cửa bước chân cô bỗng khựng lại. Có những điều, cô thật sự muốn nói thay cho người bạn của mình.

"Giáo sư, với chuyên ngành của thầy em nghĩ em không cần phải nói quá nhiều. Em là bạn cùng phòng của Thần Hi, dù chưa được mấy ngày nhưng em biết con người bạn ấy thế nào. Bạn ấy có thể là người lạnh nhạt và thờ ơ với mọi thứ, nhưng cũng là người vô cùng ấm áp, ngoài lạnh trong nóng"

Có một số người tự cho mình có góc nhìn thượng đế để áp đặt tiêu chuẩn đạo đức lên người khác, bọn họ mới chính là những kẻ gián tiếp gây ra cái chết xã hội cho một người. Nếu đã bị ép buộc rồi dồn đến đường cùng, dù là người hiền lành đến đâu cũng sẽ làm ra những hành động nguy hiểm.

Mục Duyệt Hề hít một hơi thật sâu rồi nói với toàn bộ người có mặt trong giảng đường:"Nhân phẩm của một người không phải chỉ một câu ai cũng biết liền có thể đánh giá. Thành tích của cậu ấy dù thật hay giả cũng chẳng đến lượt các cậu phán xét, vì các cậu không có cái quyền đó, mà nó là chuyện của các giáo sư và thầy hiệu trưởng. Tôi biết dù tôi có nói gì, cũng chẳng khiến mấy cậu tỉnh ngộ ra việc các cậu làm đáng ghét đến mức nào, nhưng đừng quên, người đang làm trời đang nhìn, các cậu sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu."

Đến khi Mục Duyệt Hề rời đi, căn phòng vẫn chìm trong sự im lặng đến khó thở.

Bách Du nhìn theo hướng cửa khẽ nở một nụ cười, nhưng nụ cười lần này hoàn toàn khác với hình tượng ôn nhu như ngọc của anh, nó chính là một nụ cười khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa sợ hãi. Sau cùng anh cũng không nói thêm lời nào mà rời khỏi giảng đường, bầu không khó càng thêm nặng nề hơn.

Phía bên ngoài lớp học, Kỷ Thần Hi đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, dù Đường Tử và Triều Nguyệt có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn được.

Đường Tử sốt ruột không thôi:"Hi Thần, cậu bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó, cậu đừng vì những lời nói nhảm đó mà thấy khó chịu.

Triều Nguyệt đi ở bên cạnh ra sức gật đầu:"Cậu đừng vì thế mà nghỉ học mà! Ở Nước Z không có trường đại học nào tốt hơn Đại học A đâu.."

Bước chân của Kỷ Thần Hi thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn Triều Nguyệt bằng ánh mắt khó hiểu:"Tớ đâu có nghỉ học hay chuyển trường?"

Đường Tử ngơ người:"Vậy cậu đến phòng hiệu trưởng làm gì?"

Kỷ Thần Hi:"Lấy danh sách sinh viên bị thầy ấy đuổi học trước đó. Tớ muốn kiện bọn họ."
 
Back
Top Bottom