Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 522: Có ân tất báo



Kỷ Thần Hi vừa đi vừa xem đồng hồ trên tay. Cùng lúc này điện thoại của cô đã bị kh*ng b* đến mức bị treo máy. Cô cũng không ngờ bản thân chỉ vừa gửi một vài tin nhắn, mà đám học trò của cô đã náo loạn hết cả lên, hết gọi điện rồi lại đến nhắn tin chẳng ngừng một giây nào suốt hơn ba mươi phút.

Và điều khiến cô bất ngờ hơn chính là vừa bước khỏi hội trường mấy bước thì liền nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn đang đi qua đi lại gần đó, vẻ mặt lại còn vô cùng căng thẳng.

Ngụy Thư Hãn cũng dường như ngay lập tức nhận ra ánh mắt nhìn đến ông, quay người nhìn lại trông thấy cô thì biểu cảm trên gương mặt cứ như hoá đá.

Kỷ Thần Hi cười hì hì, khẽ giơ tay lên chào ông:“Giáo sư Nguỵ, chào…”

Nguỵ Thư Hãn bước một bước dài đi đến trước mặt cô, hai tay giữ lấy bả vai vô mà lắc:“Kỷ Thần Hi! Đề thi đã phát chưa mà em đã ra đây rồi! Em đã hứa với thầy sẽ làm bài nghiêm túc mà!”

Kỷ Thần Hi hơi lảnh tránh ánh mắt đang hỏi tội của người đối diện, khéo léo đẩy tay Nguỵ Thư Hãn ra rồi lùi về sau một bước, rồi thản nhiên như không đáp:“Em hứa sẽ làm bài nghiêm túc, nhưng với điều kiện họ phát bài cho em thi đã.”

Nguỵ Thư Hãn không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra Kỷ Thần Hi có ý tứ khác, sắc mặt liền thay đổi, nghiêm túc hỏi:“Có người gây khó dễ em à?”

Kỷ Thần Hi lần nữa nhìn đồng hồ rồi đến chiếc điện thoại vẫn luôn trong trạng thái rung liên tục, không kiên nhẫn nói:“Chuyện này cũng không quan trọng mấy đâu ạ. Hiện tại em có việc gấp phải ra sân bay, nếu chậm nữa thì không kịp mất. Nên là…đợi em về rồi tính nhé.”

Nguỵ Thư Hãn không cần suy nghĩ mà đáp ngay:“Không được! Hôm nay là đợt sát hạch vòng trường duy nhất của AGI, nếu em không tham gia hôm nay thì phải đợi đến cuối năm ba hoặc năm tư thì mới có cơ hội. Vậy nên, mau quay trở lại phòng thi cho thầy! Thầy cũng sẽ đi cùng em, em cứ việc nói cho thầy biết là ai gây khó dễ cho em, thầy sẽ thay em đòi lại công bằng!”

Kỷ Thần Hi đột nhiên cảm thấy khó hiểu. Vì lí do gì mà giữa người với người lại có sự khác biệt lớn đến thế? Cô không phủ nhận những lời của Nguỵ Thư Hãn khiến cô có chút ấm lòng, nhưng so ra thì cô vẫn thích thái độ bài xích như cái cô giám thị ban nãy hơn.

Vì sao ư?

Đương nhiên là vì lúc đó cô muốn thế nào cũng được, chẳng cần phải nhân nhượng dù chỉ một chút. Còn đối với vị giáo sư một mực muốn bảo vệ cô thế này, Kỷ Thần Hi phải cố gắng lựa lời để ông yên tâm.

Bản thân cô cũng chẳng phải loại tốt tính gì, chẳng qua tính cách của cô là như thế, gói gọn trong bốn từ “có ân tất báo”. Đơn giản bởi vì cô không muốn nợ ai bất cứ thứ gì.

“Giáo sư, về chuyện này thầy cứ yên tâm, hôm nay sẽ chẳng có cuộc sát hạch nào diễn ra đâu, em đảm bảo với thầy đấy. Với lại do một vài lí do nên chuyến bay của em phải bay sớm hơn một giờ rưỡi, em phải đến sân bay ngay bay giờ.”

Nói đến đây thì cô thầm cảm ơn Vạn Kỳ Nguyệt, nếu không nhờ cô ta gây chuyện vô cớ, thì cô cũng không có lí do vô cùng chính đáng để thúc đẩy dời sát hạch lại ngày khác.

Nguỵ Thư Hãn hơi nhíu mày, ông nhìn ra được sự tự tin và vô cùng chắc chắn từ Kỷ Thần Hi, chỉ có điều cuộc thi AGI không phải là cuộc thi nhỏ, dù chỉ là phạm vi vòng trường đi nữa thì với số lượng sinh viên tham gia đông đảo như thế, nói dời là có thể dời được chắc? Việc ông hoài nghi cũng là điều rất bình thường.

Mặc kệ sự nghi hoặc của ông, Kỷ Thần Hi không tiếp tục nán lại nữa, vì một vài lí do ngoài ý muốn mà giờ bay thật sự đã bị đẩy lên sớm hơn. Cô nhân lúc Nguỵ Thư Hãn mất cảnh giác, lách người chạy đi và còn không quên nói vọng lại.

“Em đi một tuần lận, có gì thầy sang khoa máy tính xin nghỉ giúp em luôn nhé! Việc sát hạch thì đừng bận tâm, không có em thì sẽ chẳng có cuộc sát hạch nào được diễn ra đâu!”

Dứt lời thì bóng dáng xinh đẹp của cô gái cũng mất tích, Nguỵ Thư Hãn đứng ngây ra đó chẳng hiểu chuyện gì. Lúc này ông mới tự hỏi, ông ưu ái cho Kỷ Thần Hi như thế liệu có đúng hay không? Cô bé này tuổi không lớn nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, tương lai không biết có làm nên chuyện hay không nhưng trước sẽ khiến nhiều người có thành kiến với cô.

Nguỵ Thư Hãn đứng tại chỗ thở dài, định âm thầm vào hội trường để xem xét tình hình trước. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, có thể ông sẽ phải đi tìm hiệu trưởng ăn vạ, để xin tổ chức đợt hai cho cuộc sát hạch.

Có điều còn chưa bước được bước nào thì sinh viên trong hội trường đều lần lượt đi ra ngoài, vẻ mặt của ai cũng vô cùng kỳ lạ. Nguỵ Thư Hãn nhanh chóng túm lấy một cậu nhóc năm tư của khoa mình lại hỏi chuyện gì xảy ra.

Cậu trai sinh viên năm tư với biểu cảm kỳ lạ khó xử nói:“Sát hạch bị dời rồi thưa thầy. Vừa rồi thầy hiệu phó vừa đến thông báo, một đoàn thanh tra của AGI bên phía Nước A sẽ đến trường chúng ta trong thời gian tới và cũng chính bọn họ sẽ là giám thị gác thi cho tụi em.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 523: Tài xế bất thường



Nguỵ Thư Hãn lần nữa bị sốc, kinh ngạc hỏi lại:“Em nói thanh tra gì cơ?”

Nam sinh viên vô cùng kiên nhẫn giải thích:“Là thanh tra của AGI ấy ạ. Nghe nói một trong số họ chính là học trò của giáo sư A.G, vì vậy nhà trường muốn chúng em có thêm thời gian chuẩn bị thật kỹ, không thể có chút sai xót gì.”

Anh chàng cười cười nửa đùa nửa thật nói tiếp:“Biết đâu được tụi em có biểu hiện tốt một chút, sau này sẽ có cơ hội gặp gỡ giáo sư A.G và theo cô ấy học tập thì sao.”

Nguỵ Thư Hãn vẫn không tin những gì mình nghe thấy, ông hoài nghi hỏi thêm lần nữa:“Nếu có chuyện lớn như thế, sao đến giờ thầy vẫn chưa nhận được thông báo gì thế?”

Nam sinh viên liền đáp:“Thầy hiệu trưởng sẽ thông báo sớm thôi ạ. Do phía bên đó thông báo khá gấp nên thầy ấy cũng chỉ kịp nhờ thầy hiệu phó đến thông báo cho tụi em trước, đồng thời ngưng sát hạch lại. Mà thôi không nói với thầy nữa, em phải em ôn tập thêm đây.”

Nhìn thấy nam sinh viên muốn đi, Nguỵ Thư Hãn lập tức ngăn lại, ông vẫn còn chuyện muốn hỏi. Ít nhất ông cũng phải hiểu nguyên nhân vì sao Kỷ Thần Hi lại không tham gia dự thi.

Nói về chuyện xảy ra bên trong hội trường ban nãy, nam sinh viên nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện. Từ việc Vạn Kỳ Nguyệt gây khó dễ cho Kỷ Thần Hi, đến việc Kỷ Thần Hi ngông cuồng đáp trả ra sao, rồi đến việc Kỷ Thần Hi vừa rời đi thì thông báo của thầy hiệu phó vừa đến thế nào.

Nguỵ Thư Hãn không ngờ đến cháu gái của Vạn Kỳ Ngọc lại có thể quá đáng như thế. Rõ ràng độ tuổi tham gia dự thi từ 18 đến 25, không hề phân biệt năm nhất hay năm tư gì cả. Chẳng qua do tính khắc nghiệt của kỳ thi, nên chỉ những sinh viên năm cuối mới đủ lượng kiến thức tham gia.

Dù không thiếu những thiếu niên thiên tài, nhưng số lượng cũng chỉ đếm trong đầu ngón tay. Bởi vì luật của AGI chỉ chấp nhận đăng ký tham gia một lần đối với mỗi cá thể, nên ai nấy đều sẽ đợi đến cột mốc từ 23 đến 24 thì mới tham gia, như thế tính an toàn và đi được vào vòng trong cũng sẽ cao hơn.

Chưa kể đến, tuổi thật của Kỷ Thần Hi là 23, nên việc cô tham gia là vô cùng bình thường. Cách Vạn Kỳ Nguyệt một mực đuổi Kỷ Thần Hi khỏi phòng thi, rõ ràng chính là đăng nhằm vào cô bé. Mà Kỷ Thần Hi lại là một người có tính cách phải gọi là khá ngông, nên chẳng trách cô đã bỏ đi.

Tuy nhiên, thông báo của hiệu phó, cùng với hai câu nói của Kỷ Thần Hi trước khi rời khỏi hội trường và nói với ông ban nãy…có phải vì chúng có liên quan đến nhau hay không?

Nguỵ Thư Hãn không tin trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp đến như thế. Nhưng trước mắt, việc ông sẽ làm tiếp theo chính là thay sinh viên của mình đi đòi lại món nợ bị chèn ép, với cô cháu gái bảo bối của Vạn Kỳ Ngọc.

***

Kỷ Thần Hi vừa rời khỏi trường liền bắt taxi đến sân bay quốc tế ZAirfly. Vừa lên xe thì nhận được điện thoại từ Tịch Cảnh Dương, giọng nói trầm ấm của anh vang lên ngay sau đó.

“Sao lại đổi giờ bay?”

Kỷ Thần Hi vô tình nhìn qua gương chiếu hậu của xe, phát hiện ánh mắt tài xế có chút kỳ lạ, đã thế còn không tập trung vào lái xe mà liếc nhìn cô nhiều lần. Trực giác của cô nói rằng, tài xế taxi này nhất định có vấn đề.

“Em cũng sắp đến rồi, gặp mặt sẽ giải thích sau.” Kỷ Thần Hi không tỏ ra đề phòng, vẫn xem như không nhận ra điểm kỳ lạ của tài xế mà bình tĩnh nói chuyện điện thoại.

Tịch Cảnh Dương phía bên kia vừa sắp xếp công việc xong và cũng đang trên đường đến sân bay, hỏi thêm:“Anh đang lái xe, cần anh đến đón không?”

Kỷ Thần Hi vẫn như cũ không có cử chỉ gì khác thường, điềm nhiên trả lời:“Không cần đâu, anh không thuận đường mà, cứ chạy ra sân bay trước đi, gặp nhau ở đó. Em còn có việc, cúp máy trước nhé.”

Tịch Cảnh Dương không quên nhắc nhở:“Ừm, nhớ cẩn thận đấy.”

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng:“Vâng em biết rồi, anh cũng vậy.”

Nói xong cô cúp máy, sau đó mỉm cười thân thiện hỏi thẳng tài xế taxi:“Bác tài à, hình như đây không phải đường đến sân bay đúng không?”

Cô đã bật ứng dụng bản đồ lên từ lâu và cũng biết được đường mà tài xế đang chạy hoàn toàn ngược hướng với đường đến sân bay, và đương nhiên cũng chẳng phải đường tắt gì cả.

Tài xế vẫn lái xe tiếng về trước, vừa bình tĩnh giải thích:“Cô gái, có phải trễ chuyến bay không? Cứ tin tưởng ở tôi, đường ở đây tôi rành hơn bất cứ ai, thậm chí có những con đường có thể đi nhanh hơn nhưng không có trên bản đồ, và chỉ có những người lái xe nhiều năm như chúng tôi mới biết được thôi.”

Kỷ Thần Hi khẽ ồ lên như đã hiểu, lại hỏi:“Vậy sao? Vậy bác tài có thể nói cho tôi biết, sân bay nào nằm ở ngoại ô thế này không?”
 
Song Trùng
Chương 524: Không dính máu



Tài xế taxi thông qua kính chiếu hậu mắt đối mắt cùng với Kỷ Thần Hi. Sau khi nghe thấy câu hỏi của cô, ông ta liền cười phá lên:“Cô gái, thông minh quá cũng sẽ không tốt, chưa ai nói với cô điều đó à?”

Kỷ Thần Hi gật gù rồi hỏi lại:“Vậy người bảo ông đến bắt tôi, không nói cho ông biết tôi là ai hả?”

Tài xế vẫn ung dung giữ tay lái, thản nhiên đáp lời:“Cô nói xem, cô xinh đẹp thế này…sao lại đi l*m t*nh nhân của mấy lão già tài phiệt thế?”

Kỷ Thần Hi khẽ nhướn mày khó hiểu:“Tình nhân?”

“Còn không phải sao? Chỉ có điều, ban đầu tôi còn không tin một cô gái lại có thể là điểm yếu mấy tên tài phiệt lắm tiền, nhưng với nhan sắc này của cô…chắc là kim chủ của cô không nỡ để cô bị sứt mẻ gì đâu.”

Tuy lời nói của tài xế taxi rất kỳ lạ, nhưng Kỷ Thần Hi cũng đã đoán được ông chủ của đối phương muốn lợi dụng cô để uy h**p Tịch Cảnh Dương. Mà có hỏi tiếp đi nữa thì chắc chắn ông ta cũng sẽ chẳng nói gì thêm, nên cô cũng chẳng buồn hỏi nữa.

Đoạn đường đến sân bay đã lố khoảng một đoạn rồi, Kỷ Thần Hi không thể khiến cho ông xã bảo bối của cô lo lắng được, phải nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện.

Trong một phút chớp nhoáng, Kỷ Thần Hi nắm chặt tay phải và nhanh chóng ra đòn. Cô đấm mạnh vào mặt tài xế taxi, tạo ra một tiếng động lớn. Tài xế bất ngờ mở to mắt, cố gắng giữ thăng bằng trên ghế ngồi.

Trong khi tài xế taxi còn đang lúng túng, Kỷ Thần Hi nhảy lên ghế ngồi phía trước và nhanh chóng cắt ngang tay lái. Taxi trượt dài trên đường và dừng lại sau một cú phanh gấp. Kỷ Thần Hi đã khống chế được tình hình.

Cô nhanh chóng mở cửa taxi và kéo tài xế ra khỏi xe. Tài xế cố gắng chống cự, nhưng không đáng kể, cuối cùng không thể chống cự nổi và bị cô hạ gục.

Kỷ Thần Hi nhấc một chân và đặt lên ngực tài xế, nhẹ nhàng áp sát vào cổ họng của hắn. “Nói cho tôi biết, ai đã sai khiến ông đến đây? Ai đã thuê ông đến bắt tôi?”

Tài xế taxi cố gắng nói, nhưng không thể phát ra một tiếng. Ánh mắt của hắn tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng, cầu xin sự tha thứ từ Kỷ Thần Hi.

Cô nhìn vào ánh mắt hắn, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng hạ chân xuống mặt đất, nở một nụ cười vô cùng hiền từ:“Tôi còn phải đi gặp kim chủ đại nhân, tôi sẽ không để bản thân phải dính máu đâu.”

Một tia hy vọng chợt loé lên trong mắt của tài xế taxi, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị dập tắt bởi lời nói sau đó của cô gái.

“Nên thay vì giết ông, tôi sẽ bẻ hết xương tay và chân của ông nhé? Ông xem, ông chở tôi đến nơi hoang vu thế này, liệu ông có may mắn gặp được người qua đường giúp ông không nhỉ? Mà nếu có may mắn sống sót về gặp ông chủ của ông, nhắn với hắn ta, muốn bắt điểm yếu của Tịch Cảnh Dương, thì nên tìm top 10 sát thủ đầu bảng thế giới, đừng tìm mấy tên gà mờ để đến tìm ngược nữa.”

Tài xế taxi như chết lặng trước gương mặt tựa thiên thần của cô gái, nhưng hành động ma quỷ của cô sau đó có thể nói là cả đời ông ta cũng không thể quên được. Lúc này, giữa vùng ngoại ô vắng lặng chỉ còn vang vọng tiếng thét chói tai như gà bị chọc tiết của người đàn ông.

Kỷ Thần Hi từng theo học Asclepius, nên kỹ năng về y học của cô cũng không tệ, rất nhanh đã chọn ra những vị trí khi bị tác động sẽ đem đến cơn đau không thể nào thấu được và dùng lực đánh vào đến khi nghe thấy âm thanh xương bị nứt vỡ mới thôi.

Xong việc, cô quay lại taxi, nhìn vào chiếc điện thoại trên bảng điều khiển. Cô tìm kiếm thông tin đường đi ngắn nhất đến được sân bay. Trong khi đó, tài xế taxi đã hoàn toàn bất động trên nền đất cỏ ven đường, cùng hai tay và hai chân bắt chéo ra sau như người không xương, vô cùng kinh dị.

Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn hộp đen của xe, khá hài lòng khi tên tài xế kia đã giải quyết nó từ lâu, đỡ mất công cô phải tốn thêm thời gian. Vì thế cô nhanh chóng khởi động xe, đánh lái quay xe rồi chạy vụt đi với tốc độ tối đa của xe.

Tuy không thể so sánh với xe đua hay những chiếc siêu xe mà cô đừng lái, Kỷ Thần Hi vẫn có thể dùng chiếc xe taxi có chút cũ nát chạy đoạn đường mười sáu ki lô mét chỉ với vỏn vẹn mười phút. Đương nhiên, khi xe vừa dừng lại trước cổng sân bay, thì phía sau cô là năm chiếc xe cảnh sát giao thông đã chạy theo cô trong suốt cả đoạn đường.

Nhưng sau cùng cảnh sát giao thông vẫn chậm hơn vài giây, khi Kỷ Thần Hi đã dùng một bộ tóc giả màu đen và cùng kinh nghiệm cải trang, hoá trang đơn giản cho bản thân, sau đó đường hoàng bước xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong sân bay.

Cảnh sát đến nơi cũng đuổi theo sau ngay lập tức, nhưng chẳng thấy bóng dáng người tài xế đã phóng xe như điên trên đường ban nãy đâu nữa. Và qua điều tra thì chiếc xe taxi là xe bị trộm. Thế là dù đã cố gắng truy bắt và theo dấu camera sân bay, nhưng cũng chẳng có manh mối hay đối tượng khả nghi nào, cảnh sát giao thông đành biến vụ án vi phạm này thành một vụ án treo.
 
Song Trùng
Chương 525: Quy trong tứ linh, họ Nghiên tên một chữ Trạch



“Em…lại chơi *cosplay à?” Nhìn tạo hình kỳ lạ của cô vợ nhỏ, khoé miệng Tịch Cảnh Dương khẽ giựt nhẹ.

(*Cosplay: là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, là sự kết hợp của “costume” (trang phục) và “role play” (hóa thân), được phát âm là kosupure ở Nhật. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng, ca sĩ, quân nhân, nhân vật chính trị,… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.)

Kỷ Thần Hi lại bất ngờ vì anh chỉ mới nhìn một lần thì đã nhận ra cô là ai, thậm chí cô còn chưa lên tiếng nói bất kỳ câu nào. Thử hỏi một người đàn ông luôn nhận diện được cô dù ở bộ dạng nào đi nữa thì có thể không yêu anh được sao?

Ấy mà lúc này đâu phải lúc nói chuyện đó!

Kỷ Thần Hi ho nhẹ vài tiếng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có rồi chỉ tay vào đồng hồ trên tay ra hiệu:“Anh chắc chắn muốn bàn chuyện này với em vào lúc này?”

Tịch Cảnh Dương đỡ trán, bất lực đáp:“Được, lên máy bay thôi.” Dứt lời anh đưa tay nắm lấy tay cô đi về lối đi riêng dành cho khách VIP của sân bay.

“Hành lí em nhờ anh sắp xếp, đã chuẩn bị hết chưa?” Kỷ Thần Hi đã nhắn tin từ trước cho Tịch Cảnh Dương, nhờ anh sắp xếp vài món đồ cho cô. Tuy không phải quá quan trọng, nhưng cô cần phải dùng đến nó khi đến nơi diễn ra buổi đấu giá.

Ngay lúc này một người đàn ông với cặp kính cận dày luôn đi sau Tịch Cảnh Dương, hai tay hai vali hành lý nhanh chân tiến lên trước, hào hứng trả lời:“Thiếu chủ phu nhân yên tâm, tôi đã thay thiếu chủ sắp xếp hết rồi, đảm bảo không sót món nào!”

Gương mặt lạ lẫm cùng vẻ ngoài có chút khờ khạo của người đàn ông khiến Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:“Mục Hành đâu?”

Cô không hỏi người đàn ông lạ mặt là ai, nhưng cô cũng dư sức đoán được anh chàng là thư ký mới của Tịch Cảnh Dương. Điều cô thắc mắc là Mục Hành làm việc vô cùng tốt, cô chưa từng nhìn thấy anh ta mắc phải sai sót gì, sao lại bị người khác thay thế rồi?

“Cậu ta…nghỉ phép rồi.” Tịch Cảnh Dương nhớ lại lời hứa của bản thân lúc vui mừng quá độ vào ngày trước, thì không khỏi cảm thấy mất mặt. Và đương nhiên anh cũng sẽ không kể chuyện xấu hổ đó cho Kỷ Thần Hi nghe.

“Nghỉ phép?” Kỷ Thần Hi không khỏi ngờ vực. Một ông chủ tư bản như Tịch Cảnh Dương lại để thân tín nhất nghỉ phép vào những thời điểm quan trọng như hiện tại sao?

Nhìn ra sự hoài nghi của cô, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho thanh niên đang xách vali phía sau nói chuyện. Nếu nói tốt thì cuối năm tiền thưởng gấp ba gấp bốn, còn lỡ lời để vợ nhỏ anh biết được chuyện đáng xấu hổ của anh, thì tháng sau anh chàng không cần đi làm nữa, trực tiếp xách đồ đến vùng Cực Bắc chơi cùng Tù Ngưu là vừa.

Ánh mắt cảnh cáo trắng trợn của ai kia khiến cho anh chàng thư ký mới không khỏi rùng mình, thầm cảm thông sâu sắc cho Mục Hành khi có thể chịu đựng thiếu chủ đại nhân lâu như thế.

Mặc dù khá rén trước sự cảnh cáo nhưng anh ta lại vô cùng bình tình và vui vẻ giới thiệu bản thân:“Thiếu chủ phu nhân không cần quá lo đâu ạ. Tôi họ Nghiên tên chỉ một chữ Trạch, thiếu chủ phu nhân cũng có thể gọi tôi là A Quy hay Tiểu Quy đều được. Tôi là một trong bốn tứ linh của Hắc Diệm, cho nên những nghiệp vụ cơ bản như làm một thư ký tôi đều biết hết ạ. Nếu so với anh Hành đảm bảo sẽ không thua kém, nếu thua thì chính là thời gian phục vụ cho thiếu chủ mà thôi.”

Qua lời giới thiệu cùng sự tự tin của Nghiên Trạch, Kỷ Thần Hi không tỏ thái độ gì thêm, thúc giục Tịch Cảnh Dương đi nhanh.

Ông chủ tư bản nào đó âm thầm giơ ngón tay cái lên, Nghiên Trạch nhìn thấy thì miệng không thể ngừng cười. Xem ra hết năm nay thì anh cũng sẽ có một chuyến nghỉ phép dài hạn để đi chữa lành rồi.

Vì vấn đề thời gian bị Kỷ Thần Hi đẩy xuống sớm hơn, nên Tịch Cảnh Dương không dùng đến máy bay tư nhân mà chọn đi trên chuyến bay của hãng.

Sau khi thông qua các thủ tục an ninh và kiểm tra hành lý, Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi cùng thư ký mới Nghiên Trạch được hướng dẫn đi theo lối đi riêng và tiện lợi dẫn đến khoang hạng thương gia của máy bay.

Lối đi VIP được trang trí sang trọng và tinh tế. Những bức tranh nghệ thuật độc đáo treo trên tường, tạo điểm nhấn cho không gian. Đèn trần lung linh chiếu sáng một cách nhẹ nhàng, tạo ra một không gian đầy rực rỡ và sang trọng.

Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đón tiếp những vị khách quý quan trọng tại cửa lên máy bay. Họ cung cấp một dịch vụ chuyên nghiệp và thân thiện, đảm bảo rằng mọi yêu cầu của hành khách được đáp ứng.

Không phải lần đầu đi trên máy bay của hãng, nên cả ba người không có gì bỡ ngỡ mà thuần thục cất gọn hành lý và về chỗ ngồi nghỉ ngơi.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 526: Điện tâm đồ Ngừng hoạt động



“Chẳng phải giờ này em vẫn đang trong phòng thi mới đúng, sao lại trốn ra được đây vậy?” Tịch Cảnh Dương chống cằm nghiên đầu nhìn cô gái nhỏ đang thao tác gì đó trên máy tính, tò mò hỏi.

Kỷ Thần Hi đang vô cùng tập chung, mắt không rời khỏi màn hình máy tính, thẳng thắn trả lời:“Thi gì chứ, em thấy giống trò đùa ngày cá tháng tư hơn.”

Tịch Cảnh Dương hơi nhướn mày khó hiểu:“Hửm?”

Cô gái kiên nhẫn giải thích:“Anh có thấy chủ thể được dùng để đặt tên cho cuộc thi, lại bị bắt đi thi chính cuộc thi đó bao giờ chưa?”

Tịch Cảnh Dương nghe đến đây dường như đã hiểu, cố nén cười hỏi tiếp:“Là AGI?”

Kỷ Thần Hi cười gượng:“Ha! Vào đến phòng thi thì giám thị bảo em là sinh viên năm nhất nên không có tư cách tham gia sát hạch, muốn đuổi em ra khỏi phòng thi, em có thể mặt dày ở lại sao?”

Tịch Cảnh Dương làm mặt suy tư rồi như cười như không nói:“Vậy anh đoán…cuộc sát hạch sau đó cũng không được diễn ra đúng không?”

Cô vợ nhỏ của anh chẳng phải người tốt tính gì, cô sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi. Nếu Kỷ Thần Hi đã dứt khoát rời khỏi phòng thi theo yêu cầu của giám thị nọ, vậy thì nhất định cô cũng sẽ để lại một món quà siêu to cho người đã làm khó cô.

Quả nhiên người hiểu cô nhất vẫn là luôn anh. Kỷ Thân Hi lúc này mới rời mắt khỏi màn hình rồi quay sang nhìn anh, khoé môi cong lên thành nụ cười xinh đẹp, thầm tán thưởng suy đoán như thần của anh chồng đẹp trai.

“Ban đầu em lỡ hứa với giáo sư khoa lý sẽ tham gia thi, em không thể không giữ lời.”

“Nhưng em cũng được xem là người của ban tổ chức cuộc thi mà?”

“Hừm…nói đúng hơn thì, mười câu hỏi cuối của đề thi…là do em ra. Nhưng không sao đâu, em đã báo lại với phía tổ chức cuộc thi rằng em sẽ là thí sinh dự thi năm nay, họ sẽ tự biết thay đổi câu hỏi thôi.”

“Đúng là làm vậy từ sớm, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức về sau. Có điều…bọn họ đã biết được chỗ em đang ở rồi, chắc chắn kha khá người sẽ chạy đến Đại học A làm thành một đoàn thanh tra của cuộc thi, hửm?”

Nói đến đây Kỷ Thần Hi cố nhịn cười. Thật ra cô cũng rất sợ bị đám người đó đeo bám rồi lại làm phiền. Nên tạm thời đi trốn trước đã, để bọn họ bớt náo một chút thì cô sẽ trở lại trường. Chưa kể…phải để cho trợ giảng Vạn có một bài học nhớ đời, vĩnh viễn không bao giờ quên nữa chứ.

Nói là thế, nhưng dù không bị Vạn Kỳ Nguyệt cản trở, Kỷ Thần Hi cũng buộc phải khiến thời gian sát hạch dời lại và đẩy nhanh chuyến bay đến buổi đấu giá nhanh hơn.

Cô xoay màn hình máy tính nghiêng sang cho Tịch Cảnh Dương có thể nhìn thấy được, rồi bắt đầu hỏi:“Anh hiểu biểu đồ này không?”

Xét về bố cục thì trên màn hình lúc này có rất nhiều thứ và vô cùng phức tạp, Tịch Cảnh Dương tập chung quan sát một chút rồi đáp:"Là biểu đồ nhịp tim…của rất nhiều người? Và có hai biểu đồ đang ngừng hoạt động, chẳng lẽ…

Lúc này Kỷ Thần Hi rời vào trầm mặc, vẻ mặt phức tạp:“Một trong hai biểu đồ đó là của em.”

Tịch Cảnh Dương ngay lập tức cau mày, hoài nghi phán đoán trước đó của chính anh:“Không phải điện tâm đồ à?”

Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu, từ từ giải thích về chuyện con chip được gắn vào bất kỳ món trang sức nào có thể luôn luôn ở trên người của các thành viên Zero. Công dụng của con chip và chức năng quan trọng nhất là xác định thành viên đó vẫn còn sống hay không. Cũng như việc con chip sẽ ngừng hoạt động với hai lí do, một là người đó đã bỏ món đồ chứ chip ra khỏi người và hai là người đó đã gặp chuyện chẳng lành.

Việc điện tâm đồ của Kỷ Thần Hi dừng lại là vì cô đã đưa giọt lệ đại dương, cũng là món đồ có gắn chip của cô cho Kỷ Hàn Phi nên nó đã ngừng hoạt động. Nhưng cũng chỉ duy nhất có cô mới có trường hợp bỏ chip khỏi người, vì những người còn lại trong Zero vô cùng cẩn trọng với vấn đề này.

Cho nên, việc một thành viên nào đó trong căn cứ mất tín hiệu điện tâm đồ thì chỉ có thể nằm ở trường hợp thứ hai, người đó đã xảy ra chuyện.

Qua lời giải thích của cô, Tịch Cảnh Dương hiểu phần nào lí do cô muốn đến buổi đấu giá sớm hơn. Vì với thái độ và hành động gần đây của Kỷ Hàn Phi, rất có thể người mất tín hiệu điện tâm đồ có liên quan mật thiết đến buổi đấu giá.

“Tiểu Hi, trước đó vé phụ của anh đều đã đưa cho anh trai rồi, chỉ còn lại hai vé cho anh và em thôi, em muốn đi cùng anh hay họp mặt hàng động cùng anh ấy?”

Nghe hai tiếng “anh trai” vô cùng thuận miệng từ người nào đó, bỗng nhiên Kỷ Thần Hi có chút đồng cảm với Kỷ Hàn Phi rồi.

“Tạm thời không gặp họ là một phương án tối ưu nhất rồi. Vẫn nên để em đi cùng với anh sẽ tốt hơn, tránh được nhiều sự chú ý.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 527: Thế gọng kiềng



Thành phố Kinh Châu, Nước Z

Từ độ cao hơn 10 km, những ngọn tháp đương đại của thành phố Kinh Châu lộ rõ dưới ánh mặt trời rọi xuống. Những toà nhà chọc trời lấp lánh như những hạt pha lê khổng lồ mọc lên từ lòng đất, thấp thoáng giữa các luống đường cao tốc và đại lộ tấp nập.

Những bãi đậu xe như hàng quân trật tự đón chờ những chiếc xe hơi nhỏ bé len lỏi qua các làn giao thông. Những dòng sông và kênh rạch uốn khúc như những dải lụa xanh lục giữa những mái nhà chập chờn phía xa. Những rừng cây xanh mướt trải dài ôm lấy những khu dân cư yên bình.

Toàn bộ cảnh quan như được vẽ lên trên một bức tranh khổng lồ, mỗi chi tiết đều rõ nét, mỗi màu sắc đều tỏa sáng dưới ánh mặt trời chan hòa. Mọi thứ tạo nên một bức tranh sống động, hài hòa và tuyệt đẹp.

Ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố từ trên cao như thế, Kỷ Thần Hi có cảm giác như đang đứng trước một thiên nhiên đầy sức sống và cũng vô cùng êm đềm.

Kinh Châu, một thành phố không quá lớn và cũng chẳng phải một trong những thành phố trung tâm của Nước Z, nhưng lại là địa điểm có phong cảnh thơ mộng và bầu không khí trong lành nhất cả được.

Tuy cơ sở hạ tầng nơi đây phát triển cũng vô cùng mạnh, nhưng so với những thành phố lớn như Long Thanh hay Thủ Đô thì vẫn chưa thể so sánh được. Dù vậy, khi nói về nơi đây, thứ đầu tiên người dân Nước Z hay khách từ ngoại quốc nghĩ đến đầu tiên chính là khung cảnh xinh đẹp và chữa lành cho những tâm hồn đầy muộn phiền.

Thế nhưng trước quang cảnh nên thơ này, chỉ một số ít người biết được, tại Kinh Châu tồn tại một khu công trình đồ sộ dưới lòng đất và cũng là nơi được chọn cho buổi đấu giá có quy mô lớn nhất thế giới. Và đây cũng là nơi mà những ông trùm có tiếng, cùng tụ tập về vào ngày hôm nay.

Chính vì vậy, dù cảm thán khung cảnh của thành phố du lịch lí tưởng bậc nhất, Kỷ Thần Hi vẫn không thể ngừng suy tư và lo lắng về những chuyện sắp xảy ra. Trong lòng cô luôn có một cảm giác thấp thỏm không yên và lo lắng cho Chris, cũng là người bị mất tín hiệu điện tâm đồ.

Đang mãi suy nghĩ thì bỗng nhiên trên vai cô được phủ lên một lớp áo khoác dày, Kỷ Thân Hi liền ngơ ngác quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Tịch Cảnh Dương dịu dàng vén tóc mây của cô lên, khẽ mỉm cười nói:“Nhiệt độ ở Kinh Châu thắp hơn Thủ Đô rất nhiều, cẩn thận cảm lạnh.”

Kỷ Thần Hi liền ngoan ngoãn khoác áo vào.

“Cảnh Dương…”

Rất ít khi Kỷ Thần Hi gọi thẳng tên của anh, mà những lúc như vậy thì nhất định là chuyện nhờ vả. Tịch Cảnh Dương không lấy làm kỳ lạ hỏi thẳng:“Cần anh giúp gì sao?”

Kỷ Thần Hi khẽ gõ ngón tay trên thành ghế suy ngẫm, sau đó hỏi:“Trong vòng hai tiếng, anh có thể điều được bao nhiêu người từ Hắc Diệm?”

Tịch Cảnh Dương không chần chừ lấy một giây, gần như trả lời ngay lập tức:“Toàn bộ.”

Kỷ Thần Hi có chút bất ngờ với câu trà lời này, nhưng cũng có thể xem là vẫn nằm trong dự tính của cô.

“Em muốn mượn anh mười người có khả năng cận chiến tốt, cùng với năm người có khả năng bắn tỉa chuẩn xác trăm phần trăm trong khoảng cách tầm hai nghìn yard trở xuống.”

(Trong bắn súng, đơn vị đo khoảng cách thường là:

- Yard (yd) - Là đơn vị đo khoảng cách thông dụng nhất trong bắn súng, đặc biệt ở Bắc Mỹ. 1 yd = 0,9144 mét.

- Meter (m) - Là đơn vị đo khoảng cách theo hệ đo lường quốc tế (SI), được sử dụng rộng rãi trên thế giới.

- Feet (ft) - Đơn vị đo khoảng cách được sử dụng nhiều ở một số quốc gia, như Anh, Canada. 1 ft = 0,3048 mét.)

Tịch Cảnh Dương vẫn như cũ mà đồng ý với cô ngay lập tức, nhưng anh cũng không quên nhắc nhở:“Vé phụ anh đã đưa hết cho anh trai, hiện tại anh chỉ có hai vé cho anh và em. Hệ thống soát vé của Black vốn nổi tiếng về độ chính xác hoàn hảo đến từng mili, anh e là…”

Tịch Cảnh Dương không nói thẳng ra việc người của anh có thể không đột nhập thành công vào buổi đấu giá, vì tuyến phòng ngự của Black thật sự vô cùng khó nhằng, nếu như không có kế hoạch cẩn trọng từ trước, khó mà công phá được chỉ trong một lần.

Dù anh không nói, Kỷ Thần Hi cũng đã tính đến chuyện này, cô đưa những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ lên chiếc máy tính, lần nữa rơi vào trầm ngâm.

Tịch Cảnh Dương nhận ra tâm trạng của cô không tốt, không hề thúc giục cô phải đưa ra quyết định ngay, mà anh lại âm thầm điều động người đúng như cô yêu cầu.

“Có lẽ nên kết thúc ở đây thôi…” Qua một lúc sau Kỷ Thần Hi mới lên tiếng nói, và đó cũng là lúc máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay Kinh Châu.

“Kết thúc?” Tịch Cảnh Dương khó hiểu hỏi.

Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, cười đáp:“Thế gọng kiềng trong suốt từng ấy năm của Big5, món nợ ân tình áp đặt kia…hôm nay nên dừng ở đây được rồi.”
 
Song Trùng
Chương 528: Chỉ có kẻ thứ ba mới tráo trở như thế



Thời tiết cuối thu tại Kinh Châu vô cùng thấp, tuy nhiên bầu không khí se se lạnh ấy lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy thoải mái.

Tại sảnh sân bay, nơi có đông đúc người qua lại nhất, nhưng ai cũng tất bật với việc cá nhân của bản thân nên cũng chẳng ai quá để ý đến ai, trừ khi là người thân đến đón.

Ấy thế mà một cặp nam nữ với ngoại hình đặc biệt xuất chúng, lại dễ dàng thu hút sự chú ý của không ít người. Thậm chí còn có hai cô gái trẻ ngượng ngùng chạy đến muốn xin cách thức liên hệ của người đàn ông, dù anh vẫn đang tay trong tay bước đi cùng với bạn gái.

Cô gái theo cùng anh không hề để lộ chút tức giận nào, chỉ ngoảnh đầu ra sau hỏi một người đàn ông khác đang kéo theo hai vali một câu:“Nghiên Trạch, cậu chưa có bạn gái đúng không?”

Người đàn ông kéo vali ngơ ngác, thành thật đáp:“Vâng, chuyện này có vấn đề gì sao thiếu phu nhân?”

Ở nơi công cộng, người của Hắc Diệm sẽ tự biết sửa đổi cách xưng hô cho phù hợp, nên vì thế Nghiên Trạch mới không gọi Kỷ Thần Hi là thiếu chủ phu nhân hay chủ mẫu và tương tự.

Kỷ Thần Hi gật gật đầu, vẻ mặt hiện rõ sự khó xử:“Chẳng trách…Haiz, tôi nghĩ cậu nên kiếm một cô bạn gái đi, đến khi đó thì nhân duyên biết đâu sẽ tốt hơn nhiều đấy. Dù sao thì…mấy cô gái thời nay đều đi thích người đàn ông đã có gia đình rồi mà thôi.”

Ý tứ thẳng thừng như thế, hai cô gái muốn xin cách thức liên hệ của Tịch Cảnh Dương liền xấu hổ mà ngay lập tức bỏ đi. Bọn họ thừa nhận họ biết người đàn ông có khí chất như thế thì nhất định không thể nào còn độc thân được, chưa kể ánh mắt anh nhìn người phụ nữ bên cạnh lại cưng chiều như thế, nên dù có khờ đến đâu cũng có thể dễ dàng đón được quan hệ của cả hai.

Chỉ có điều người phụ nữ đi cùng anh ngoại trừ dáng người chuẩn chỉnh xinh đẹp ra thì gương mặt lại quá bình thường, chẳng xứng đôi chút nào với người đàn ông vừa điển trai vừa có khí chất cao quý như anh. Mà bọn họ lại vô cùng tự tin bản thân có gương mặt xinh đẹp hơn đối phương gấp mấy lần, nên mới không ngần ngại mà muốn đào gốc cây trước mặt gia chủ.

Ai mà biết được người phụ nữ bên cạnh anh đẹp trai không chỉ xấu mà còn đanh đá và chua ngoa như thế? Lại có thể ám chỉ hai người họ thích làm tiểu tam, thích phá hoại gia đình người khác!

Nhìn hai cô gái trẻ bỏ chạy, Nghiên Trạch hào hứng vỗ tay:“Thiếu phu nhân thật lợi hại! Diệt tình địch không cần dùng dao, thật sự quá lợi hại!” Chỉ có điều là…sao cô lại dùng tôi để làm ví dụ diệt tiểu tam tiểu tứ thế hả? Bộ mấy người có đôi có cặp liền không xem cẩu độc thân chúng tôi là người nữa à?

Kỷ Thần Hi không quan tâm lời khen có phần lố lăng của Nghiên Trạch, mà khẽ lườm người nào đó, nghiến răng hỏi:“Còn cười, vui lắm hả? Có phải em vừa phá hỏng chuyện tốt của anh không?”

Tịch Cảnh Dương nhướn mày, mỉm cười hỏi lại:“Mới thế đã giận? Vậy mấy người trên mạng kia, không kể cả nam lẫn nữ, ngày nào cũng gọi em một tiếng vợ yêu, hai tiếng bà xã…em nghĩ anh nên thể hiện thái độ gì đây? Hửm?”

Kỷ Thần Hi:"…"

Được rồi, là cô sai, đều là lỗi của cô, cô không nên trêu anh trong vấn đề này!

“Khụ khụ! Không còn sớm nữa, mau đi thôi!” Kỷ Thần Hi nhanh chóng đánh lảng sang chuyện khác, thúc giục Tịch Cảnh Dương đi nhanh một chút.

Nghiên Trạch nhanh chân chạy theo hai người, trong lòng thầm cảm thán thiếu chủ phu nhân của họ quá cừ! Địa vị của cô trong lòng anh càng được tôn lên thêm một bật, đặt trên cả thiếu chủ ma quỷ như Tịch Cảnh Dương.

“Anh có cần phải hoá trang gì không?” Nhìn tạo hình khác một trời một vực với cô của thường ngày, Tịch Cảnh Dương có thể hiểu cô không muốn để lộ thân phận khi tham gia Black, vậy nên anh có cần phải hoá trang giống cô không?

Từ trước đến nay hệ thống bảo mật của Black luôn có uy tín trong giới, có thể nói chẳng hề thua kém gì so với hệ thống của Harmodius. Vì vậy mỗi lần tự mình tham gia đấu giá, Tịch Cảnh Dương chưa từng nghĩ đến việc phải che giấu bản thân.

Một là vì thông tin của anh không có khả năng bị lộ ra, hai là dù có bị lộ thì cũng chẳng có tên thần kinh nào tìm anh để gây chuyện vô cớ, trừ khi là kẻ thù muốn một mất một còn với anh. Nhưng xác suất xảy ra trường hợp thứ hai kia thì gần như là bằng 0.

Kỷ Thần Hi từ khi rời khỏi sân bay đến khi lên chuyên cơ được chuẩn bị riêng từ trước vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lắc đầu trả lời ngay:“Không cần đâu, chỉ cần em là được rồi. Mọi năm anh tham gia thế nào thì năm nay cũng cứ như vậy đi, đến nơi chúng ta sẽ chia ra hành động.”

Tịch Cảnh Dương ngay lập tức cau mày phản đối:“Không được, quá nguy hiểm, anh không đồng ý.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 529: Thành viên Hắc Diệm đã đến



Thái độ phản đối một cách kiên quyết của anh khiến Kỷ Thần Hi có chút ngỡ ngàng.

Ngay từ đầu khi đặt chân lên máy bay thì cô đã sớm có kế hoạch hành động, đương nhiên là không bao gồm cùng kéo Tịch Cảnh Dương vào nguy hiểm cùng với cô. Ấy thế mà Kỷ Thần Hi lại quên mất một chuyện quan trọng, khi mà cô nghĩ cho anh bao nhiêu thì Tịch Cảnh Dương cũng lo lắng cho cô bấy nhiêu.

Kỷ Thần Hi khẽ nhoẻn miệng, những thứ phức tạp đến nhức mắt trên màn hình máy tính và điện thoại thoáng nhìn qua lại thuận mắt hơn rất nhiều.

“Được, thay đổi kế hoạch một chút…”

Một lần nữa mười ngón tay thon dài trắng nõn thao tác cực nhanh trên bàn phím, những dòng mã dài liên tục thay đổi cùng với đó là một chương trình ứng dụng kỳ lạ xuất hiện.

Ngồi bên cạnh cô, Tịch Cảnh Dương không hề gây ra tiếng động nào, anh còn ra hiệu mọi người trên chuyên cơ phải giữ im lặng tuyệt đối và không được làm phiền đến cô.

Tịch Cảnh Dương biết những việc thế này không phải là việc mà Kỷ Thần Hi làm ngày một ngày hai, nhưng trong việc lập trình không phải lúc nào cũng có thể chính xác tuyệt đối, vậy nên để có thể hoàn thành chương trình cô muốn tạo ra trong thời gian ngắn thế này, Kỷ Thần Hi sẽ phải tập trung tinh thần ở mức cao nhất.

Dựa vào những gì anh nhìn thấy trên màn hình, Tịch Cảnh Dương có thể đoán được phần nào về công dụng mà chương trình Kỷ Thần Hi đang muốn thực hiện.

Đó là một chương trình ứng dụng con có thể tạm thời thay thế phần mềm bảo mật hệ thống siêu cấp của Black. Nếu như có thể thành công xâm nhập, thì toàn bộ quyền kiểm soát ra vào buổi đấu giá sẽ về tay của họ. Tất nhiên với khả năng của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương hoàn toàn tin tưởng sẽ che giấu được sự chiếm quyền tạm thời này đối với đội quản trị hệ thống của Black.

Qua gần hai mươi phút di chuyển bằng chuyên cơ và gần một giờ đi bằng du thuyền, một hòn đảo lớn đã hiện ra trước mắt của tất cả mọi người. Xung quanh hòn đảo cũng có không ít du thuyền được neo đậu, có thể nhìn ra số người tham gia buổi đấu giá lần này đã đến từ rất sớm.

Hai mươi người của Hắc Diệm, bao gồm mười lăm người mà Kỷ Thần Hi đã nhờ Tịch Cảnh Dương chuẩn bị và năm người của Long Sinh Cửu Tử được anh đặc biệt sắp xếp để hỗ trợ cho các xạ thủ bắn tỉa, đều đã vào tư thế sẵn sàng. Duy chỉ có Kỷ Thần Hi vẫn chưa ngừng thao tác trên máy tính cùng vẻ mặt có chút phức tạp.

Tiêu Đồ - người xếp thứ chín trong Long Sinh Cửu Tử, một người có tính cách khá năng nổ và cởi mở hơn những người còn lại, đã tập trung quan sát thiếu chủ phu nhân của họ từ lúc vừa di chuyển lên du thuyền, anh ta cảm thấy khó hiểu mà lẩm bẩm:“Chẳng phải nói thiếu chủ phu nhân là đệ nhất mỹ nữ Nước R sao? Nhìn cô ấy…còn tầm thường hơn cả Phượng nữa thế?”

Bốp!

Tiêu Đồ vừa dứt lời thì ăn ngay một vú vả đầu phát ra cả âm thanh rõ to. Cậu ta ôm đầu gào lên:“Nhai Tệ! Cậu điên rồi à? Chưa ra trận đã muốn nội chiến rồi đúng không?”

Nhai Tệ đứng vị trí thứ hai nhưng lại là người có tính hung hăng nhất, nên nếu nói cận chiến một đấu một thì Tiêu Đồ không dám đảm bảo nổi ba mươi phần trăm bản thân sẽ thắng. Nhưng người ra tay trước là Nhai Tệ, thử hỏi sao Tiêu Đồ có thể nhẫn nhịn cho được, cứ phải to mồm trước rồi tính sau.

“Không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu, đồ ngốc!” So với Tiêu Đồ, Nhai Tuệ là một cô gái có tính cách mạnh mẽ, đến mức những người còn lại trong Long Sinh Cửu Tử chẳng một ai dám coi thường cô. Thậm chí họ tự biết lượng sức bản thân, không dám trêu chọc vào cô gái này.

Bị mắng là kẻ ngốc, Tiêu Đồ càng thêm tức giận:“Cậu dám bảo tôi ngốc? Đừng nghĩ cậu đứng thứ hai thì tôi sẽ sợ cậu…”

Tiêu Đồ còn chưa nói hết đã bị hai người khác là Bá Hạ và Bệ Ngạn cùng lúc giữ tay chân và bịt miệng cậu lại, chỉ có thể bất lực phát ra âm thanh ú ớ.

Người cuối cùng còn lại của Long Sinh Cửu Tử tham gia hành động là Phụ Hí, một thiếu niên trẻ có vẻ ngoài nhỏ nhắn khá giống con gái nhưng phong thái lại vô cùng quyết đoán và khí thế mạnh mẽ, bình tĩnh đi đến nhíu mày nói:“Nhai Tệ nói gì sai à? Cậu biết câu nói của cậu vừa rồi không chỉ đắc tội với cấp trên, mà còn là lăng mạ thiếu chủ phu nhân không? Hay là cậu chán sống rồi, muốn thử khiêu khích giới hạn của thiếu chủ?”

Tiêu Đồ cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự áp chế của Bá Hạ và Bệ Ngạn, mím môi cãi cùn:“Tôi nói gì sai chứ? Ai cũng tung hô thiếu chủ phu nhân là đệ nhất mỹ nữ, nhưng các cậu không nhìn thử xem? So với người bán nam bán nữ như Phượng, cô ấy còn không đẹp bằng…”

Bốp! Chưa đợi Tiêu Đồ nói hết, Nhai Tệ lần nữa ra tay, thậm chí lần này lực đạo còn mạnh hơn. Vì cô cũng là một cô gái có tính khí đàn ông, nên cô vô cùng sùng bái Phượng, người có năng lực mạnh mẽ được thiếu chủ trọng dụng. Phàm là người nào dám xúc phạm đến Phượng, dù cô ấy có để ý hay không, Nhai Tệ cũng tuyệt đối không bỏ qua.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 530: Làm bình hoa còn bị chê cười



Tiêu Đồ trực tiếp nổi cáu, lách người tung một cú đấm phản công, nào ngờ còn chưa chạm được vào vạt áo của Nhai Tuệ, thì đã bị cô gạt chân ngã sấp xuống sàn thuyền một cách vô cùng mất mặt. Anh ôm cái mũi đã có chất lỏng màu đỏ đậm đặc chảy ra của mình, chỉ tay về phía Nhai Tuệ phẫn uất muốn gào lên, nhưng lần nữa bị hai người đồng đội của mình khống chế lại.

Phụ Hí bất lực đỡ trán, sau cùng vẫn phải khuyên nhủ:“Cậu quấy đủ chưa? Hay phải đợi đến khi thiếu chủ nhìn thấy thì mới chịu dừng?”

Tiêu Đồ nghiến răng vùng vẫy, Bá Hạ và Bệ Ngạn cũng không giữ người nữa đồng loạt buông tay, khiến cho Tiêu Đồ mất thăng bằng suýt ngã.

Bá Hạ:“Chị Phượng nhiều năm làm nhiệm vụ ở phương Bắc, đã bao lâu rồi cậu chưa gặp chị ấy, sao cậu biết chị ấy không xinh?”

Bệ Ngạn:“Dù không xinh đẹp thì đã sao? Cả chị Phượng và Tuệ đều là nữ cường nhân, bọn họ chẳng cần cái vẻ ngoài hoa mỹ đó đâu.”

Tiêu Đồ rất không phục phản bác lại ngay:“Phải, tôi không nên nói Phượng như thế, xem như tôi sai đi! Vậy còn cái cô kia? Mỏng manh yếu đuối, vừa nhìn là biết chính là loại con gái lớn lên có sự chiều chuộng chở che, đến mức trở nên vô dụng chẳng biết gì. Bây giờ đến cái vẻ ngoài cũng không có thì cho dù làm bình hoa cũng bị người ta chê cười đó! Cô ta xứng với thiếu chủ của chúng ta sao?”

Cả năm người đều đang đứng trên mũi thuyền và cũng chỉ có năm người ở đó, làn gió se lạnh của biển thổi qua khiến cả năm người cùng rơi vào im lặng, chỉ đến khi một giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên, phá tan sự tĩnh lặng ấy.

“Nếu đã có nhiều thành kiến như thế, có thể trực tiếp tìm tôi để nói mà. Các cậu là đồng đội của nhau, lại vì chuyển cỏn con này mà động tay chân được ư?”

Du thuyền rất lớn, nên cả năm người mới rủ nhau cùng trốn lên mũi thuyền để hóng gió biển, dù sao được mấy dịp làm nhiệm vụ có tính thư giãn kiểu này, tranh thủ tận hưởng một chút. Tuy nhiên sự xuất hiện của người thứ tư không khỏi khiến họ có chút bất ngờ và đề phòng. Đặc biệt những lời ban nãy của Tiêu Đồ chẳng may để thiếu chủ nghe được, bọn họ chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt.

Đến khi cả nhóm cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng, thì cảm đám cứ như bị xịt keo đứng yên bắt động tại chỗ, đôi mắt mở to, khoé miệng đơ cứng không nói nên lời.

Tà váy trắng tung bay trong làn gió thanh mát, ẩn hiện sau đó là một cô gái với vẻ ngoài là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp kiều diễm và sự ngây thơ như thiếu nữ chưa trưởng thành.

Nói không ngoa khi cô gái cứ như một thiên thần vừa hạ cánh nơi biển xanh bao la. Ánh nắng dịu dàng chiếu gọi lên mái tóc trắng khiến nó cứ như đang lấp la lấp lánh, càng làm sáng bừng lên vẻ đẹp của cô. Đôi mắt phượng long lanh như hai viên ngọc quý, cùng một nụ cười tựa thần tiên có thể dễ dàng khiến cho bất kỳ ai phải xiêu lòng.

Trước sự xuất hiện của một cô gái lạ mặt nhưng lại có vẻ ngoài điêu đứng chúng sinh, cùng một khí chất bất phàm, khiến cho năm người của Long Sinh Cửu Tử ngây ra tại chỗ. Đặc biệt là Tiêu Đồ, khi mà cơn nóng giận ban nãy của anh ta đã biến mất từ lúc nào chẳng hay.

Bên phía của Kỷ Thần Hi, cùng lúc bị năm người nhìn chằm chằm như thế cô có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng rồi chủ động giới thiệu bản thân trước:“Xin chào…Tôi chính là cô gái không xứng với thiếu chủ của mọi người đây, nếu có khúc mắc gì có thể nói ra không? Tôi cũng muốn biết tôi không xứng với anh ấy điểm nào thế?”

Hai tròng mắt của Tiêu Đồ như rơi ra, cả cằm cũng sắp chạm đất tới nơi vì quá sốc, kinh hoàng nói:“Nói dối, cô không thể nào là người đó, rõ ràng…rõ ràng cô ta…cô ta…”

Kỷ Thần Hi che miệng phụt cười:“Sao lại nói lắp rồi? Ban nãy chẳng phải anh mắng tôi như bắn rap luôn mà?”

Lúc nói chuyện Kỷ Thần Hi vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng sức ép từ cô phát ra khiến cho người ta phải run sợ, thậm chí ngoại trừ Tiêu Đồ còn đang ngơ ngẩn thì bốn người còn lại đều nhận ra sức ép này giống với sát khí của Tịch Cảnh Dương tới tận tám phần. Vì thế không một ai trong bốn người bọn họ hoài nghi thân phận của cô gái lạ mặt, mà cả bốn cùng nhau quỳ một gối, cúi đầu nhận lỗi.

Tiêu Đồ bị hành động bất ngờ của đồng đội làm cho giật mình:“Các cậu làm gì vậy? Cô ta rõ ràng chẳng giống người chúng ta nhìn thấy ban nãy chút nào, vậy mà các cậu lại tin lời cô ta nói, các cậu bị đần hả?”

Nhai Tệ siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế cơn nóng giận, lần nữa đá mạnh vào xương mác của Tiêu Đồ, buộc cậu ta quỳ xuống.

“Thiếu chủ phu nhân xin đừng tức giận, cậu ta là một tên ngốc không não nên nói chuyện chẳng biết suy nghĩ là gì. Chuyện hôm nay đều là lỗi do chúng tôi không ngăn cậu ta nói năng lung tung, nguyện ý cùng chịu phạt!”
 
Song Trùng
Chương 531: Chỉ có kẻ làm sai mới phải xin lỗi



Kỷ Thần Hi không hề tức giận, cô chỉ thản nhiên hỏi lại:“Khi nào cần phải nhận lỗi, mọi người biết không?”

Bốn người của Long Sinh Cửu Tử căng thẳng nhìn nhau, tất nhiên không bao gồm Tiêu Đồ đang cắn chặt môi kiềm chế cơn nóng nảy, khi đã bị Nhai Tệ áp chế tận bốn lần.

Nhìn thấy mọi người im phăng phắc cùng vẻ mặt khó xử, Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng hỏi tiếp:“Chỉ có kẻ làm sai mới phải xin lỗi. Các cậu đã sai ở đâu? Hửm?”

Sai khi đã nói xấu sau lưng người phụ nữ của thiếu chủ của họ hay sao? Sai khi xem thường người mà thiếu chủ của họ chọn không chỉ vô dụng mà còn xấu xí, cho dù làm bình hoa cũng chẳng xứng? Nếu nói ra những điều đó, chẳng khác nào tự tìm chết, bởi vì họ chắc chắn rằng Kỷ Thần Hi sẽ nói lại tất cả với thiếu chủ, đến khi đó bọn họ không đơn giản chỉ là chịu phạt nữa.

Kỷ Thần Hi chỉ trong chớp mắt hoàn toàn thay đổi thái độ trở nên lạnh nhạt vô cùng, hoàn toàn không xem sự khinh thường của Tiêu Đồ ra gì, cũng chẳng xem những tinh anh của Hắc Diệm là kẻ hơn người mà đối đãi đặc biệt.

“Ấp úng như vậy…hay nói thẳng ra mọi người không cảm thấy bản thân làm sai đúng chứ? Không phục nên không sai, mà không sai thì chẳng cần phải xin lỗi. Nếu đã thế, không cần nói mấy lời dối lòng đó với tôi.”

Vốn dĩ muốn nói thêm gì đó nhưng nhận ra có người đang đi đến, cô gái xinh đẹp tựa thần tiên nhanh chóng trở về dáng vẻ hoạt bát vui vẻ, cứ như cuộc trò chuyện đầy căng thẳng vài phút trước là chưa từng diễn ra.

“Tiểu Hi?” Còn chưa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Tịch Cảnh Dương đã cất tiếng gọi. Ngay sau khi nhìn thấy tà váy trắng đang tung bay một cách xinh đẹp trong làn gió thanh mát, anh ngay lập tức đi nhanh về phía cô gái, một tay ôm lấy eo cô mỉm cười dịu dàng hỏi:“Đã viết xong chương trình rồi sao?”

Kỷ Thần Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười đáp lời:“Vâng, xong rồi. Còn anh, đã giải quyết sự cố ở công ty xong chưa? Xem bộ dạng lúc nãy của thư ký Nghiên, hình như là rất nghiêm trọng.”

Nghiên Trạch đang đi sau Tịch Cảnh Dương, vội lên tiếng giải thích:“Thiếu chủ phu nhân hiểu lầm rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ cần một lúc là giải quyết được ngay ấy mà.”

Chuyện nhỏ cỡ…lại có hacker xâm nhập hệ thống an ninh của Tịch Thị muốn đánh cắp đoạn mã AI mới nhất có giá triệu đô, nhưng đội ngũ bảo mật thông tin chỉ có thể duy trì trạng thái cân bằng với phía tấn công. Vì vậy họ mới phải nhờ thiếu chủ tự ra tay thì mới phản công lại được.

Kỷ Thần Hi nghe thế cũng không hỏi sâu vào, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Vậy thông báo với mọi người chuẩn bị đi, thuyền sắp cặp bến rồi.”

Nghiên Trạch lập tức đáp ứng:“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay, thiếu chủ phu nhân cứ yên tâm.”

Nói xong anh lại nhìn sang năm người của Long Sinh Cửu Tử vẫn còn đang quỳ một gối trên mũi thuyền, động tác đó rõ ràng là đang nhận lỗi thì liền nhíu mày khó hiểu:“Các cậu đang làm trò gì vậy?”

Lúc này Tịch Cảnh Dương cũng mới để ý đến, vừa nhìn anh dường như đã đoán được vài phần, sắc mặt liền đen lại.

Người có cảm xúc phức tạp nhất hiện tại phải là Tiêu Đồ, bởi vì dựa theo thái độ ôn nhu của thiếu chủ đối với cô gái lạ mặt mà nói, đủ để chứng minh cô chính là thiếu chủ phu nhân thật sự của họ. Vậy thì cô gái xấu xí ban nãy thì sao? Chẳng lẻ cô ta dùng thứ gọi là trang điểm kia để dịch dung thành diện mạo thần tiên thế này?

Còn bốn người còn lại đều có chút run sợ, bởi vì ai cũng nghĩ Kỷ Thần Hi sẽ cáo trạng với thiếu chủ. Nhai Tệ mím chặt môi, chuẩn bị lên tiếng nhận hết lỗi về mình trước để bảo vệ bốn người còn lại. Thân là người đứng thứ hai, cô có trách nhiệm cao hơn hết, cũng như phải chịu hoàn toàn trách nhiệm khi không quản lý được cấp dưới.

Có điều còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị người mà bọn họ có thành kiến, cướp lời trước:“Đi thôi, trước khi thuyền cập bến, em cần phải bàn với anh một vài chuyện.”

Tịch Cảnh Dương dời tầm mắt của mình nhìn về phía cô gái nhỏ, anh thừa biết cô đang cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của anh, rõ ràng là muốn bảo vệ cho năm người kia. Dẫu biết như thế anh vẫn đồng ý đi cùng cô vào trong, nhưng cũng không quên dùng mắt ra hiệu cho Nghiên Trạch làm việc cần phải làm.

Kỷ Thần Hi như cười như không, bâng quơ nói:“Lần này đột nhiên em muốn thử xem, thành viên tinh anh nhất của Hắc Diệm khi đối đầu với sát thủ top đầu của Zero…sẽ thế nào đây nhỉ?”

Tịch Cảnh Dương nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, cười đáp:“Vậy thì phải thử thì mới biết được.”

Zero gì chứ? Năm người của Long Sinh Cửu Tử thoáng sửng sốt, chẳng lẻ lần này bọn họ có cơ hội đối đầu với đối thủ được gọi là thiên địch của giới quý tộc Nước R đấy sao?
 
Back
Top Bottom