Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 502: Tiền thưởng và tiền bồi thường



Có trời mới biết lúc này trong lòng của lão quản lý đang gào thét cỡ nào. Nhìn từng mảnh vụn của chiếc đĩa trên nền đất, mà lòng ông đau như có triệu triệu vết dao cứa vào tim. Dù vậy, so với việc khiến bạn của đại boss khó xử, rồi kéo theo đại boss không vui, thì thân là người chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc chiêu đãi, ông chỉ có thể cắn răng lãnh hết mà thôi.

Về phía nhóm bạn của Kỷ Thần H, sau khi biết được những vật dụng sang trọng và tinh xảo trên bàn là vật dùng thử không tính phí phụ thu, ba cô gái đã trở nên thoải mái hơn, không còn quá căng thẳng như lúc đầu.

Mục Duyệt Hề nhìn thấy một quyển sổ màu đen được thiết kế một cách vô cùng tinh tế ở trước mặt, không cần nghĩ liền biết nó chính là menu. Cô liền giơ tay ra muốn lấy xem, nào ngờ tay còn đang ở không trung thì vật trước mặt đã biến mất.

Lão quản lý cầm quyển sổ đen trên tay, mỉm cười nói:“Xin lỗi tiểu thư, mọi vật ở phòng này đều đang trong quá trình thử nghiệm, hiện tại vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng. Vậy nên các món ăn trong menu vẫn chưa hoàn thiện lắm.”

Mục Duyệt Hề ngơ ngác:“Vậy…vậy sao? Vậy chúng tôi…gọi món thế nào?”

Lão quản lý lịch thiệp hỏi lại:“Vậy các vị tiểu thư có đặc biệt thích món gì và không thể ăn gì hay không? Phía nhà bếp sẽ có sắp xếp và đem đón những món ăn phù hợp với mọi người.”

Cả ba cô gái liền cười cười xua tay nói:“Chúng tôi không kén ăn, các ông cứ chuẩn bị vài món bình thường là được rồi.”

Kỷ Thần Hi thoáng nhìn qua menu trong tay lão quản lý, cong môi nói:“Không cay, không cồn, còn lại sao cũng được.”

Triều Nguyệt ngồi cạnh Kỷ Thần Hi tò mò lên tiếng hỏi:“Hi Thần, cậu không ăn cay được sao?”

Kỷ Thần Hi lắc đầu:“Bảo Bảo nhà tớ không thích ăn cay.”

Triều Nguyệt không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền bị nhét cẩu lương:"…"

Đường Tử vẫn không biết sợ là gì, dù sao cô cũng đu couple nhan sắc của cả hai từ lâu, lại hỏi:“Vị kia nhà cậu cũng không thể uống rượu à?”

Lần này đến lượt Tịch Cảnh Dương trả lời thay:“Xin lỗi, anh lái xe, tránh đồ có cồn sẽ tốt hơn.”

Tịch Cảnh Dương không muốn có quá nhiều người biết Kỷ Thần Hi bị dị ứng với cồn. Dù sao thì đây cũng là điểm yếu của cô, tránh để kẻ xấu lợi dụng nó mà gây hại cho cô.

Đồ ăn hiện nay có rất nhiều món dùng rượu trắng hoặc rượu tây để nấu, vậy nên phòng được cứ phòng và đó cũng điều mà mấy cô gái nghĩ đến, vì đó là điều bình thường, nên không ai lấy làm nghi ngờ.

Lão quản lý hỏi xong, lịch sự cúi chào ra khỏi phòng để chuẩn bị món ăn. Kỷ Thần Hi liền quay sang nói với Tịch Cảnh Dương:“Em đi WC rửa tay chút nhé.”

Tịch Cảnh Dương mỉm cười cưng chiều gật đầu:“Đi đi.”

Kỷ Thần Hi quay sang nhìn ba cô bạn:“Các cậu đi cùng chứ?”

Những người bạn này của cô từ nãy đến giờ có chút lạ, hành xử có chút mất tự nhiên, cô nghĩ là bọn họ có chuyện riêng muốn nói.

Quả thật đúng như Kỷ Thần Hi nghĩ, cô vừa dứt lời thì cả ba đã đứng phất dậy, chuẩn bị đi theo cô. Kỷ Thần Hi cũng chỉ cười cười rồi đi cùng bọn họ.

Ra ngoài, cô chỉ đường cho cả ba đến chỗ nhà vị sinh trước, còn cô thì vừa nhìn thấy người quen ở góc tường trước mặt nên muốn qua đó chào hỏi một chút, lát nữa sẽ đi tìm họ sao. Cả ba cô gái không hề hoài nghi mà cùng nhau thảo luận gì đó rồi đi về hướng WC.

Nhìn thấy những người bạn của mình đã đi khuất tầm nhìn, Kỷ Thần Hi đi theo hướng ngược lại, đi về phía nhà bếp. Vừa hay đi được một đoạn liền trông thấy người cần tìm.

Lão quản lý trông thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên, liền đi đến hỏi:“Tiểu thư, cô lạc đường sao? Để tôi đưa cô về phòng nhé.”

Kỷ Thần Hi lắc đầu cười nói:“Tôi tìm ông đấy.”

Lão quản lý thoáng chút sửng sốt:"Tiểu thư cần tôi giúp gì sao?’

Kỷ Thần Hi không trả lời ngay, cô lấy ra một chiếc thẻ VISA màu vàng rồi nhét vào tay quản lý, cười nói:“Trong thẻ có gần ba trăm triệu, đợi đến khi ông rút ra hết thẻ sẽ tự động khoá, giữ lấy đi.”

Lão quản lý kinh ngạc, tay chân cũng lúng túng:“Tiểu thư…cô…cô có ý gì?”

“Chiếc đĩa kia giá gốc cũng gần trăm triệu, nhưng nó là vật phẩm đấu giá nên giá chắc chắc không dưới hai trăm. Số còn lại ông cứ xem như tiền thưởng đi.” Kỷ Thần Hi thản nhiên giải thích rồi quay người rời đi.

Lão quản lý nhanh chóng cản cô lại, hoảng sợ trả lại thẻ cho cô:“Tiểu thư cô hiểu lầm rồi, đó chỉ là hàng thử nghiệm…”

Kỷ Thần Hi giơ một tay lên ngắt lời:“Trước mặt tôi thì không cần phải diễn nữa, tôi tự có mắt nhìn tự biết nó là hàng thật hay giả. Việc của ông là dùng tấm thẻ để bồi thường cho Kim Đỉnh Lâu, số còn lại ông có thể giữ lấy, xem như tiền cát-sê cho diễn xuất xuất sắc của ông ngày hôm nay. Vậy nhé, bạn tôi còn đang đợi tôi, đi trước đây.”

Lần này lão quản lý không giữ Kỷ Thần Hi lại nữa, ngơ ngác nhìn cô bước đi rồi lại nhìn tấm thẻ trong tay. Lúc này ông ta mới nhớ ra thái độ của đại boss ban nãy đối với cô gái này có đôi phần khác biệt, vậy nên cô chính là bà chủ sao? Nếu vậy thì có thể giải thích lý do cô nhét tấm thẻ này cho ông, chủ ý nhất định là xuất phát từ đại boss. Lão quản lý giữ chặt tấm thẻ trong tay, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 503: Tương lai của chính mình chẳng ai có thể bôi đen được



Kỷ Thần Hi đi ngược lại để đến WC tìm mấy người bạn của mình, nào ngờ mới đi được mấy bước thì lại nhìn thấy ba người đang đứng cãi nhau với một cô gái khác, cô hơi nhíu mày rồi đi đến chỗ của họ, vừa đến gần liền nghe tiếng cãi nhau của hai bên.

“Thường dân như mấy người mà cũng dám bước vào chỗ cao cấp thế này sao? Đừng nói là trà trộn vào để câu dẫn đàn ông nhằm đổi đời đấy nhé?”

“Lục Linh Nhi! Cô nói năng cho cẩn thận, nếu không đừng trách tôi kiện cô tội phỉ báng!”

“Cô đừng ý vào gia đình có chút tiền thì coi thường người khác, cô không tự hỏi bản thân vào được Đại học A bằng cách nào à?”

“Cô giàu nhất, cô là đại tiểu thư, chúng tôi không so được với cô và cũng chẳng muốn so. Vì vậy xin mời đại tiểu thư cao quý cút sang một bên để chúng tôi đi, đừng làm phiền nhã hứng dùng bữa của thường dân như chúng tôi!”

Lục Linh Nhi bị ba người nói đến đỏ mặt tía tai vì tức giận, giơ tay lên chuẩn bị đánh người. Nhưng ba người bạn của Kỷ Thần Hi cũng không phải đèn cạn dầu mặc cho người khác bắt nạt, Mục Duyệt Hề - bạn cùng khoa kinh tế với Lục Linh Nhi giơ tay lên chặn lại tay của đối phương, rồi mạnh tay đẩy ngã cô ta.

Hai tên vệ sĩ sau lưng Lục Linh Nhi thấy vậy liền hùng hổ đi đến chuẩn bị cho ba cô gái một trận, nào ngờ vừa đi được hai bước thì đã bị một bóng người mảnh khảnh chặn trước mặt.

Lục Linh Nhi lúc này còn đang chật vật vì đôi giày cao gót nên không thể đứng dậy, tức giận hét lên:“Các người còn không mau dạy dỗ ba con tiện nhân kia một bài học cho tôi, có tin tôi nói với cha tôi đuổi hết các người đi không!”

Hai tên vệ sĩ lập tức đen mặt, hung ác đe doạ cô gái trước mặt:“Mau tránh ra!”

Kỷ Thần Hi bình tĩnh nhìn đồng hồ trên tay khẽ đếm:“Năm…bốn…ba…hai…một, zero.”

Lời vừa dứt nhóm bảo an áo đen đã chạy đến, bao vây lấy họ.

Kỷ Thần Hi khẽ mỉm cười, nói với hai tên vệ sĩ sắc mặt đã tái xanh từ lúc nào không hay bằng giọng điệu vô cùng hoà nhã:“Các anh không biết…hậu quả gây chuyện bên trong Kim Đỉnh Lâu lớn như thế nào à?”

Phía bên ngoài có thể bảo an sẽ không để tâm đến trừ khi sự việc quá nghiêm trọng, còn nếu xảy ra ở khu vực bên trong thì đừng nói là đánh nhau, chỉ cần lớn tiếng cãi nhau thôi, thì cũng đủ để ghi vào sổ đen của toàn bộ chuỗi nhà hàng của Kim Đỉnh Lâu rồi.

Nhóm bảo an vừa chạy đến liền nhận ra Kỷ Thần Hi và ba người bạn của cô là người đi cùng ông chủ của họ ban nãy, biểu cảm trên mặt liền thay đổi.

Kỷ Thần Hi đi về chỗ ba người bạn của mình hỏi thăm họ có sao không, biết được chỉ có họ ra tay chứ cô gái còn ngồi trên đất chưa kịp làm gì, thì mới yên tâm gật đầu bảo cả ba đi theo cô.

Kỷ Thần Hi cũng không quên nở nụ cười thân thiện nói với đội trưởng đội bảo an:“Vị tiểu thư kia uống nhiều nên sinh bệnh rồi, các anh giúp vệ sĩ của cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện nhé.”

Lục Linh Nhi sửng sờ mất mấy giây khi nhìn vừa nhìn thấy Kỷ Thần Hi, nhưng những lời sau đó của cô gái khiến cô định thần lại tức giận quát:“Cô mới bệnh đấy! Cả bốn người các cô đều là đồ bệnh…ưm…ưm…”

Lời còn chưa kịp mắng thì đã bị hai vệ sĩ riêng của cô giữ lại, đã thế hai tên vô dụng đó còn cười hề hề với đám bảo an, liên tục xin lỗi họ, nói cô uống nhiều nên mới gây chuyện, rồi còn cưỡng chế đưa cô rời đi. Cả đời của Lục Linh Nhi chưa bao giờ gặp phải chuyện nhục nhã như thế, cô thề phải khiến cho những kẻ biến cô thành trò cười phải trả giá. Đương nhiên, việc đầu tiên cô làm chính là tống cổ hai tên vệ sĩ vô tích sự, được việc thì ích, báo hại thì nhiều rồi!

Tuy ban nãy rất mạnh miệng nhưng Mục Duyệt Hề không khỏi lo lắng ngoái đầu nhìn lại, mím môi nói:“Xin lỗi, kéo các cậu vào phiền phức rồi. Nghe nói nhà cô ta có quyền có thế, lỡ như cô ta tìm cách trả thù…”

Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ vừa quen biết không lâu, không gọi là quá thân thiết, nếu kéo nhau cùng xuống nước, Mục Duyệt Hề sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi.

Đường Tử và Triều Nguyệt nhìn nhau rồi bật cười, vỗ vai Mục Duyệt Hề an ủi.

“Sợ gì chứ, cô ta chẳng phải có tiền thôi sao? Nếu lợi hại như thế thì cứ khiến nhà trường đuổi học mình đi. Còn nếu cô ta làm được thật, thì cùng lắm tớ về lại Nam Thành học đại học ở đó thôi.” Đường Tử là trạng nguyên của Nam Thành, với bảng điểm của mình cô hoàn toàn không lo việc không có trường nào nhận cô.

Triều Nguyệt cũng không kém cạnh. Tuy không phải trạng nguyên tại quê nhà như ba người còn lại, nhưng thành tích các môn ngoại ngữ của cô vô cùng đáng nể, khi có thể thông thạo bốn loại ngôn ngữ khác nhau không bao gồm tiếng mẹ đẻ. Vì vậy, cô cũng tán thành lời của Đường Tử. Dù có bị cường quyền buộc thôi học đi nữa, thì tương lai của họ chẳng một ai có thể bôi đen được, trừ khi bản thân họ không đủ năng lực và không biết cố gắng mà thôi.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 504: Một mét vuông, bốn học bá



Ban đầu Kỷ Thần Hi và những người bạn mới này không trò chuyện với nhau về vấn đề học lực và bảng điểm, dù sao thì nó cũng chẳng quan trọng, mỗi người đều có sở trường riêng, không thể đánh giá nhau qua mấy con số đó được. Chưa kể, có thể vào được Đại học A thì chứng tỏ năng lực không hề kém. Đương nhiên những trường hợp như Lục Linh Nhi cực kỳ hiếm.

Có điều hiện tại nghe ba cô bạn của mình trò chuyện, khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật. Cô cũng không ngờ, một mét vuông có thể có tận ba học bá…à mà hình như là bốn mới đúng.

“Các cậu không đói sao?”

Câu nói vô tri của Kỷ Thần Hi ngay lập tức xoá đi bầu không khí căng thẳng, cả ba người còn lại cùng lúc quay sang nhìn cô rồi bật cười đầy vui vẻ. Sau đó cả bốn người vẫn đi vào WC cùng nhau, trong lúc đó Kỷ Thần Hi không tránh khỏi cảnh bị tra hỏi về quan hệ với Tịch Cảnh Dương.

Chỉ là không biết ba cô gái có hẹn trước với nhau hay không, mà không một ai hỏi về lai lịch của Tịch Cảnh Dương, dù họ mặc định anh có thân phận không hề nhỏ, thì cũng chẳng vì tò mò mà nhắc đến. Họ tôn trọng Kỷ Thần Hi, chỉ cần cô không chủ động nhắc đến, họ cũng sẽ không hỏi đến nửa lời. Dù vậy thì việc nữ thần của họ đã kết hôn, tin tức động trời như thế, thử hỏi làm sao họ bỏ qua được.

Cũng may Kỷ Thần Hi cũng rất vui vẻ chia sẻ, điều đó khiến cho cả người cảm thấy thoải mái và thân thiết với nhau hơn.

Còn về phía Kỷ Thần Hi, cô đúng là có chia sẻ nhưng đương nhiên sẽ lượt bỏ toàn bộ những chi tiết không nên kể ra. Nói thật thì cô cũng không ngại, nhưng sợ là doạ đến ba người bạn của cô một phen kinh hồn bạt vía mà thôi.

Đến khi cả ba trở lại phòng riêng, một bàn thức ăn nóng hổi và đẹp mắt đã được chuẩn bị sẵn. Còn Tịch Cảnh Dương thì đang nói chuyện điện thoại ở bên cửa sổ, trong thấy mấy cô gái quay lại anh liền cúp máy, rồi hỏi mọi người:“Sao đi lâu vậy?”

Kỷ Thần Hi nhún vai vừa đi vào bàn ngồi vừa đáp:“Gặp phải một cô tiểu thư hóng hách mắc bệnh công chúa.”

Tịch Cảnh Dương bỗng nhiên cong môi, chậm rãi nhắc lại:“Bệnh công chúa?”

Kỷ Thần Hi vừa cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, lại vì ba chữ này của anh mà ho sặc sụa. Ba người còn lại không hiểu chuyện gì, còn trách cô bất cẩn, uống nước thôi cũng để bị sặc.

Kỷ Thần Hi lườm Tịch Cảnh Dương một cái, rõ ràng là anh cố ý! Biết thế cô sẽ không nói cho anh biết rồi, để anh cả đời này cũng không biết được luôn!

Tịch Cảnh Dương nào không biết cô vợ nhỏ đang giận dỗi, chủ động ngồi xuống nhận sai. Anh gắp tôm đến trước mặt rồi bắt đầu lột vỏ, sau đó lại để vào đĩa của cô vợ nhỏ một cách thuần thục.

“Vợ à, anh sai rồi, đừng giận nữa.”

Lần này đến lượt ba người bạn của Kỷ Thần Hi bị ho sặc sụa.

Bữa cơm đầy sóng gió sau cùng cũng kết thúc. Ban đầu ba người phòng ký túc nói muốn mời, nhưng Kỷ Thần Hi nào để chuyện đó xảy ra. Cô còn nói ban đầu họ muốn hỏi Tịch Cảnh Dương về chuyện của Vân Tiêu, nhưng họ chẳng hỏi câu nào nên không cần phải bận tâm vấn đè thanh toán.

Lúc sau Kỷ Thần Hi chào tạm biệt ba người, rồi cùng Tịch Cảnh Dương đến Kỷ Gia một chuyến. Cũng đến lúc anh chồng mới cưới của cô, đến đưa lưng cho ông ngoại cô đánh rồi.

“Tiểu Hi, em nói xem, nếu anh bước vào cánh cửa này liệu còn sống đi ra không?” Đứng trước cánh cửa thép kiên cố, một người chưa từng biết sợ là gì như Tịch Cảnh Dương vẫn không khỏi sinh ra lo lắng.

Nhà họ Kỷ chính là thế gia quân đội nhiều đời, ai nấy đều có thân thủ vô cùng tốt. Tịch Cảnh Dương có thể tự tin bản thân không thua kém gì nhà vợ, nhưng nếu anh bị hội đồng thì chưa chắc.

Kỷ Thần Hi được dịp mà trêu chọc:“Sao? Anh sợ à?”

Tịch Cảnh Dương liền trưng ra bộ dạng cún con bơ vơ đáng thương, bán thảm:“Vợ à, chúng ta mới đăng ký còn chưa được hai mươi tư giờ, nên chắc em không muốn làm goá phụ đâu đúng không?”

Kỷ Thần Hi không khỏi cạn lời đá anh một phát:“Quà đâu? Em không tin là anh không có chuẩn bị!”

Bản thân cô có thể trong một đêm đều tra được sở thích của mọi người ở Tịch Gia và chuẩn bị những món quà mà họ thích nhất, thì đương nhiên Tịch Cảnh Dương cũng có thể làm được giống thế.

“Bên trong.” Anh đưa tay chỉ về phía cổng thép.

Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày:“Anh đưa đến rồi?”

“Ừm, đồ nhiều quá, anh đã cho người đem đến từ trước rồi.”

Kỷ Thần Hi thầm nhẩm trong đầu, người nhà cô tuy nhiều nhưng cũng không nhiều đến nỗi, quà mà anh chuẩn bị không thể chất vào một chiếc SUV năm chỗ được.

“Nhiều lắm sao? Anh điều tra cũng kỹ thật đó.”

Chỉ có điều tra kỹ mới có thể chuẩn bị nhiều món như vậy trong thời gian ngắn.

Tịch Cảnh Dương chớp chớp mắt, điều tra gì cơ? Sở thích của người nhà họ Kỷ sao? Thứ đó cần phải điều tra nữa à?
 
Song Trùng
Chương 505: Món quà ra mắt của cháu rể



“Đại tiểu thư, là cô sao?” Một giọng nói lạ bất chợt vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương. Sau đó là thân ảnh của một chàng thiếu niên trẻ tuổi trong bộ quân phục, đang hưng phấn chạy đến trước mặt cả hai.

Khi đến gần, chàng thiếu niên ấy dường như đã xác định được bản thân nhận đúng người, mặt tươi như hoa hỏi han:“Đúng là cô rồi! Đại tiểu thư, cô cần vào trong đúng không? Để tôi thông báo người bên trong mở cửa nhé?”

Kỷ Thần Hi chắc chắn rằng cô không quen biết gì chàng lính trẻ tuổi nhiệt tình này, nhưng vẫn lịch sự gật đầu nói một tiếng “Cảm ơn.”

Cánh cửa thép vững chãi trước mặt nhanh chóng được mở ra và hành động sau đó của người bên trong, khiến Kỷ Thần Hi phải lúng túng.

Hơn hai mươi quân binh bên trong chạy bước điều đến trước cửa, rồi xếp thành hai hàng dài ngay ngắn, đồng thành hô lớn:“Chào mừng đại tiểu thư về nhà!”

Đến người đã thấy không ít cảnh tương tự như Tịch Cảnh Dương còn bất ngờ trước sự chuẩn bị này của ông cụ Kỷ, vì mức độ cưng chiều của ông dành cho cô cháu gái bảo bối. Còn nói thật hơn là anh cảm nhận được áp lực không hề nhỏ, xem ra dù đã cùng Kỷ Thần Hi lĩnh chứng, thì cũng chẳng tạo ra được lợi thế gì trước mặt nhà mẹ đẻ của bà xã đại nhân.

Còn Kỷ Thần Hi lúc này hoàn toàn xịt keo, không thể hiện được bất kỳ biểu cảm nào nữa. Cô có thể đoán ra được trong vòng khoảng thời gian ngắn vừa qua, thân phận của cô tại nhà họ Kỷ đã được truyền khắp đại viện rồi.

Quả thật ngay sau đó, trận thế bên trong đại viện lần nữa khiến cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Khi chiếc xe SUV đen di chuyển đến đâu, chỉ cần có quân binh nhìn thấy họ liền đứng nghiêm làm động tác chào, cứ như nhìn thấy một vị lãnh đạo cấp cao ghé thăm.

“Tiểu Hi, hôm nay chỉ có ông ngoại ở nhà thôi đúng không?” Tịch Cảnh Dương nhìn cô vợ nhỏ xấu hổ đang che mặt, cố nén cười hỏi.

Kỷ Thần Hi cùng biểu cảm không còn gì luyến tiếc nữa đáp:“Mấy bác của em đều là lính, họ không rảnh để ở nhà suốt đâu, giờ này chắc đều đang ở quân khu rồi.”

Tịch Cảnh Dương khẽ thở phào thầm nói:“Cũng may…”

Sức chiến đấu của nhà vợi quá lợi hại, nếu chỉ có một người thì anh vẫn có thể đối phó được.

Lúc xe chạy lướt ngang khu vực luyện binh, Kỷ Thần Hi vô tình nhìn thấy các quân binh đang vận chuyển các thùng gỗ lớn từ hai chiếc xe tải xuống, vô thức nói:“Tất cả đều là súng ống, lại có thể nhập một lượng lớn như vậy, ngân khố nhà nước đúng là không thể xem thường được.”

Vì mãi nhìn các thùng súng nên Kỷ Thần Hi hoàn toàn nhìn thấy biểu cảm khác lạ trên mặt của Tịch Cảnh Dương lúc này, anh cũng im lặng mà không nói xen vào nửa câu.

Chỉ có điều khi vào đến nhà, biểu cảm lạnh tanh trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ngoại cô và ánh mắt có chút lảng tránh của Tịch Cảnh Dương, cô mới ngờ ngợ ra vấn đề. Mà lời nói sau đó của ông cụ càng khiến cô không biết nói gì thêm nữa.

“Ha, cậu cả Tịch đến thăm tệ xá một hôm nhưng lại quá có lòng rồi.” Lời nói ba phần châm chọc, bảy phần như ba của ông cụ Kỷ, làm cho Kỷ Thần Hi chẳng biết mở lời thế nào về chuyện đã lĩnh chứng. Cô chỉ đẩy nhẹ khuỷu tay vào tay anh, nhỏ giọng hỏi:“Đừng nói với em hai xe vũ khí hạng nặng kia…là quà gặp mặt của anh đấy nhé?”

Tịch Cảnh Dương:"…"

Dáng vẻ anh làm sai sao của người nào đó, khiến Kỷ Thần Hi thầm hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi nở một nụ cười đầy hiền hoà chạy đến bên cạnh ông cụ Kỷ, ôm lấy cánh tay ông làm nũng:“Ông ơi~~quà ra mắt của cháu rể, ông không được khách sáo với anh ấy, cứ nhận lấy đi.” Dù sao cả cục vũ khí ở Nước I đều là của anh ấy, có hai xe tải lớn mà thôi, không đáng kể.

Ông cụ Kỷ sắc mặt vốn chẳng có chút biểu cảm hài hoà nào, giờ lại càng thêm đen mặt:“Thần Thần, ông có bốn người con trai cùng bốn đứa con dâu và năm thằng cháu trai. Thêm cháu nữa là cháu gái duy nhất của cái nhà này. Chỉ duy nhất là không có đứa cháu rể nào cả.”

Kỷ Thần Hi thở dài oán than:“Nếu không lấy chồng Nước Z để có quốc tịch ở đây, cháu gái đáng thương này của ông sẽ sớm bị bắt về R Quốc mà thôi.”

“Có ông ngoại ở đây cháu còn phải lo về chuyện đó?” Ông cụ Kỷ nhướn mày hỏi.

Kỷ Thần Hi tỏ vẻ bản thân cũng rất bất lực đáp:“Ông ngoại ông quên rồi sao? Cháu là Điện Hạ duy nhất của R Quốc, cũng là người giữ chìa khoá của Cung Điện Xanh, người của hoàng thất sẽ không để cho cháu sống yên ổn ở Nước Z đâu. Nhưng lấy chồng rồi thì khác, cháu sẽ có một danh phận mới, bọn họ sẽ không dễ tìm ra và ép buộc cháu trở về. Mà ông nói xem, ở Nước Z này, người có thân phận và năng lực ngang hàng với cháu, ngoài Cảnh Dương ra còn có thể là ai nữa?
 
Song Trùng
Chương 506: Nhà họ Kỷ tề tụ khảo thí cháu rể



Sức chiến đấu của một mình Kỷ Thần Hi thật sự vô cùng mạnh, vì chỉ với mấy lời của cô mà thái độ của ông cụ đối với đứa cháu rể chưa được thừa nhận đã hoà hoãn hơn rất nhiều. Trông thấy tình hình đã có phần ổn định, cô liền nháy mắt ra hiệu cho anh tiến công thu phục ông cụ. Chỉ cần Tịch Cảnh Dương thành công, những người còn lại của nhà họ Kỷ không đáng lo.

Nhưng Kỷ Thần Hi ra sức hỗ trợ cho anh như thế, lại không ngờ đến được số lượng người anh chồng của cô phải công lược không đơn giản chỉ mỗi mình ông cụ Kỷ, mà là toàn bộ người của Kỷ Gia!

Rõ ràng hôm nay là một ngày thường cũng chẳng phải ngày lễ hay ngày nghỉ gì, sao các vị Thủ trưởng đại nhân đều có mặt ở nhà vậy? Bộ bên Quân đội không có việc gì làm sao?

Kỷ Thần Hi nhìn các bác trai bác gái của cô bình thường công việc bận tối mày tối mặt, giờ đây đều đang ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã uống trà, thì chỉ biết nắm lấy bàn tay to lớn của người nào đó, dùng ánh mắt an ủi.

Bảo Bảo, em đây cũng đã cố gắng hết sức rồi, phần còn lại anh cố lên nhé. Cố lên! Cố lên!

Tịch Cảnh Dương quả thực có chút căng thẳng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì một nụ cười hoà nhã trên môi. Dù sao trước khi đến đây anh cũng mang theo tâm trạng đến ăn đánh, hiện tại có tỏ ra sợ hãi thì cũng chẳng ăn thua gì nữa.

Vợ chồng bác cả, cũng là cha mẹ trên danh nghĩa hiện tại của Kỷ Thần Hi là người lên tiếng trước, nhưng lại không phải nói với Tịch Cảnh Dương mà là nói chuyện qua lại với nhau.

“Mẹ Tiểu Phàm, bà biết sáng nay tôi đưa con trai đến trường nhìn thấy gì không?”

“Hửm? Ông thấy gì cơ? À tôi nhớ ra rồi, Thần Thần cũng học ở Đại học A, có phải ông gặp được con bé không?”

Bác cả mỉm cười hiền hoà nói:“Đúng thế, nhưng tôi còn nhìn thấy thứ khác nữa.”

“Thứ gì cơ?”

“Tôi nhìn thấy…một cẩu nam nhân cầm trên tay hai quyển sổ đỏ khoe khoang trước mặt tôi. Bà không biết đâu, luật pháp Nước Z cấm mang súng bên người khi không tham gia công vụ, nếu không thì tôi nả cho hắn ta vài viên rồi.”

Kỷ Thần Hi:"…"

Cô biết ngay mà, bác cả đã ghim vụ hồi sáng rồi!

Dù không nói thẳng ra nhưng ý ám chỉ quá lớn, Tịch Cảnh Dương cuối cùng vẫn phải lên tiếng:“Bác cả, nghe nói Quân Khu I hiện tại đang gặp vấn đề về trong việc trao đổi lô vũ khí với Nước I, vừa hay cháu cũng có chút quen biết với bên đó, có cần cháu giúp bác liên hệ không ạ?”

Bả cả trai của Kỷ Thần Hi:"…"

Kỷ Thần Hi âm thầm bật ngón tay cái cho người bên cạnh, nước đi này của anh thật sự quá âm hiểm, trực tiếp hạ gục một đối thủ.

Ngay sau đó đến lượt bác hai của cô cùng với phu nhân của bác ấy, lần này hai người đó không dùng cách gián tiếp ám chỉ mà trực tiếp đi vào vấn đề.

“Cậu cả Tịch bí ẩn nhất Thủ Đô đúng thật là không tầm thường. Nhưng cậu không cảm thấy, cậu ở gần Thần Thần sẽ gây nguy hiểm đến con bé sao?”

“Đêm qua chính là một ví dụ, cậu chỉ vừa xuất hiện công khai lần đầu liền có người muốn ám sát cậu, suýt chút nữa là liên luỵ đến Thần Thần. Vậy còn sau này? Con bé sẽ thật sự an toàn khi ở cùng cậu sao?”

Với những lời chấp vấn thẳng thừng, Tịch Cảnh Dương cũng vô cùng thẳng thắn đáp lời:“Bác hai, theo cháu được biết, thân là Thủ trưởng của đội đặc nhiệm thì kẻ thù của bác ắt là cũng không ít. Bọn chúng nhất định không chỉ tìm bác để trả thù mà còn động thủ với cả người nhà. Vậy nhưng bác vẫn bảo vệ được bác gái và em họ vô cùng tốt, tại sao cháu lại không thể? Là người cùng hoàn cảnh, cháu nghĩ bác trai và và bác gái sẽ là người hiểu cho cháu hơn ai hết.”

Lần này đến lượt vợ chồng bác hai câm nín khi bị nói trúng đến tử huyệt. Tịch Cảnh Dương nói đúng, vì cùng chung một hoàn cảnh với nhau, họ lấy tư cách gì phán xét cậu ta đây?

Trông thấy hai anh trai và hai chị dâu của mình dễ dàng bị triệt hạ, bác ba của Kỷ Thần Hi giữ tay ngăn vợ lại, tự ông một mình ra trận, cau mày nói:“Tôi công nhận cậu rất có bản lĩnh, nhưng như vậy thì sao? Cậu không nhìn xem cách cha cậu đối xử với Thần Thần thế nào ư? Cậu đừng tưởng chuyện xảy ra ở nhà họ Tịch các người thì chúng tôi không biết được. Cha cậu lại không chỉ nhiều lần miệt thị con bé, lại còn đập vỡ món quà con bé tốn nhiều công sức để chuẩn bị. Cậu nghĩ chúng tôi nên dùng sắc mặt thế nào đối với một kẻ khinh thường cháu gái bảo bối duy nhất của nhà họ Kỷ đây?”

Đến lúc này, Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút choáng ngợp. Cô hoàn toàn không ngờ đến, cô chỉ vừa nhận tổ quy tông chưa được mấy ngày, vậy mà lại trở thành vật cát tường của nhà họ Kỷ tự bao giờ thế? Cô cứ cảm thấy cả nhà họ Kỷ đều không muốn gả cô đi.

Kỷ Thần Hi thầm tự nhủ là do bọn họ có hiểu lầm nên sinh ra có thành kiến với Tịch Cảnh Dương, còn hơn là tin toàn bộ người của Kỷ Gia thích con gái và cháu gái đến phát cuồng luôn rồi."
 
Song Trùng
Chương 507: Hồi kết của phần thi ứng xử



Tịch Cảnh Dương vẫn như cũ, thái độ hoà nhã lễ phép, bình tĩnh đáp:“Cháu sinh ra ở Tịch Gia, nhưng trưởng thành ở R Quốc. Mười bảy năm tự sinh tự diệt, cháu chưa từng nhờ đến sự trợ giúp của nhà họ Tịch.”

Bởi vì nó không cần thiết, anh có thể sống độc lập, có thể tự gầy dựng cho mình đế chế riêng, chẳng cần một ai hỗ trợ. Dù anh biết mẹ anh luôn âm thầm dõi theo, nhưng bà chưa từng nhúng tay vào cuộc sống của anh, đó là sự tin tưởng mà bà dành cho đứa con trai của mình.

Tịch Cảnh Dương ngừng một lúc rồi nói tiếp:“Như cháu đã nói, mười bảy năm bọn họ không động được vào cuộc sống cá nhân của cháu, đương nhiên hiện tại cũng thế. Nếu cha cháu vẫn cư xử quá đáng với Tiểu Hi, cháu hoàn toàn có thể tách hộ khẩu khỏi Tịch Gia, cùng Tiểu Hi xây dựng gia đình mới. Bản thân cháu cũng có chút tài mọn, nhất định có thể đảm bảo được cho em ấy một cuộc sống tốt nhất. Vậy nên mong bác cứ yên tâm, cháu lấy danh dự một người đàn ông ra để đảm bảo với bác, tuyệt đối sẽ không vì người nhà của cháu mà khiến cô ấy tổn thương bất kỳ lần nào nữa.”

Bác ba còn chưa kịp phản ứng lại, thì nhìn sang đã thấy hai mắt vợ mình đỏ hoe từ lúc nào chẳng hay, cười gượng hỏi nhỏ:“Bà khóc gì chứ?”

Bác ba gái lấy tay nhẹ lau đi nước mắt trên mi, nhỏ giọng trả lời:“Đứa nhỏ này sống cũng chẳng dễ dàng gì, hào môn thế gia suy cho cùng cũng chỉ đến thế, ông đừng làm khó bọn trẻ nữa.”

Bác ba trai vốn dĩ chẳng thể phản bác được lời nào nữa, người ta đã lấy cả danh dự đàn ông ra nói, ông còn có thể gây khó dễ được sao? Cộng thêm sự khuyên nhủ của vợ, ông cũng giơ cờ trắng đầu hàng. Chuyện của bọn trẻ, tự chúng tính toán, bọn họ đều già đầu hết rồi, xen vào thì cũng chẳng hay ho gì.

Vợ chồng bác tư nhìn màn đối đáp trôi chảy của Tịch Cảnh Dương, thầm nuốt nước bọt. Nhất là bác tư trai, ông cảm thấy mấy tên sát thủ b**n th** ông từng gặp còn không nguy hiểm bằng thanh niên vẻ ngoài điển trai lịch sự nhưng bụng dạ lại vô cùng thâm sâu trước mặt.

Trong giới của bọn họ, ai không biết ba người anh trai của ông đều là lão cáo già chỉ chuyên đi bẫy người, vậy mà hôm nay cả ba lại sụp hố của một tên nhóc chưa được ba mươi như Tịch Cảnh Dương. Điều đó đủ để chứng minh ông không cần phí sức làm gì, kiểu nào chẳng bị tên nhóc đó đào hố rồi thất bại ê chề. Vậy nên ông cứ thuận theo tự nhiên, tác hợp hai đứa trẻ với nhau cho rồi.

Suy nghĩ vừa mới loé lên trong đầu, vẫn còn chưa nói ra miệng thì bác tư trai bỗng cảm nhận được sống lưng lành lạnh. Không cần nghĩ cũng biết ba ông anh trai đang lườm ông, vì ông vẫn chưa hành động gì. Sau cùng bác tư trai đành thở dài đặt câu hỏi cho Tịch Cảnh Dương. Dù biết kiểu gì cũng giống như ba người đi trước, nhưng là người một nhà với nhau, có mất mặt thì cùng mất mặt vậy.

“Thật ra những gì quan trọng, ba anh trai của ta cũng nói hết rồi. Ta chỉ có duy nhất một câu muốn hỏi cậu, nếu như Thần Thần vốn không phải con cháu Kỷ Gia mà thay vào đó là Nam Cung Lục Trà, cậu sẽ giải quyết mối hôn ước giữa hai nhà thế nào? Khi chính nhà họ Tịch của cậu không có quyền yêu cầu hủy hôn?”

Câu hỏi của bác tư trai là câu hỏi nhẹ nhàng nhất, từ tốn nhất, ấy thế mà cũng là câu hỏi khó nhất. Vì nói về chuyện hôn ước, nó liên quan đến cả hai gia tộc, chứ không đơn giản là chuyện riêng của ba người là Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi và Nam Cung Lục Trà nữa.

Vậy mà Tịch Cảnh Dương lại vô cùng điềm nhiên, dứt khoát trả lời:“Không có nếu như, dù thế nào đi nữa, cháu chỉ chọn duy nhất một mình Tiểu Hi mà thôi.”

Về chuyện hôn ước là do nhà họ Tịch nợ nhà họ Kỷ, nên đúng thật là không thể chủ động hủy hôn. Nếu Tịch Cảnh Dương thật sự kiên quyết hủy bỏ, thì cậu vừa bất nghĩa với Kỷ Gia, vừa bất hiếu Tịch Gia. Có thể nói số phận của cậu từ khi sinh ra đã dính liền với hai chữ này.

Bác tư trai có thể nói chính là người có thái độ với Tịch Cảnh Dương tốt nhất, tuy nhiên không có nghĩa là ông để anh vượt qua cửa ải của ông một cách dễ dàng.

“Cậu dám chắc cậu sẽ làm thế? Cậu không sợ nhà họ Kỷ tức giận mà gây khó dễ cho ông nội cậu khi ông cụ đang ở tuổi xế chiều sao?”

Tịch Cảnh Dương đáp lại bằng thái độ đầy tự tin và quyết đoán:“Nợ ân tình không nhất thiết phải dùng cả một đời để trả, cháu nhất định sẽ tìm cách khác để trả món nợ đó, nhưng không phải là việc tự đem bản thân ra làm vật trao đổi.”

Thế kỷ hai mươi mốt rồi, sẽ không còn chuyện lấy thân báo đáp nữa, Tịch Cảnh Dương cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Với năng lực của mình, anh hoàn toàn có thể giúp cho nhà họ Kỷ về nhiều mặt, nhiều lĩnh vực khác nhau mà không nhất thiết là phải trở thành thành viên của nhà họ thì mới có thể làm được. Tuy nhiên, việc may mắn như kiểu hôn thê của anh là Tiểu Hi, đương nhiên mọi chuyện sau đó đều trở nên rất dễ dàng.
 
Song Trùng
Chương 508: Sân tập bắn



“Thần Thần, các bác làm khó cậu ta nãy giờ, cháu không định nói giúp cho cậu ta sao?” Bác tư trai đột nhiên chuyển hướng sang Kỷ Thần Hi. Tuy nhiên cô không lấy làm bất ngờ mà chỉ nhoẻn miệng đáp:“Người đàn ông của cháu, sao có thể kém cỏi đến mức cần cháu phải bảo vệ chứ.”

Tịch Cảnh Dương vốn không cần và đương nhiên cô cũng không phải làm việc dư thừa ấy. Nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản thế này cũng chẳng thể dành cho nhau, cô và anh vốn đã không đi được đến ngày hôm nay.

Bác tư trai quay sang nhìn vợ vẫn im lặng nãy giờ, chỉ thấy bà vỗ vỗ vài mu bàn tay ông cùng một nụ cười hoà nhã. Lúc này ông biết ông đã làm hết trách nhiệm của một người bác nên làm rồi, vì vậy ông không tiếp tục gây khó dễ cho hai đứa trẻ nữa, mà thành tâm chúc phúc cho cả hai.

Ông cụ Kỷ nhìn bốn đứa con trai của mình mà bất lực đỡ trán, vậy mà sáng nay còn hùng hổ nói với ông khi nào Tịch Cảnh Dương đến phải gọi cho chúng nó về, để chúng nó dạy dỗ tên nhóc này một bài học, nhưng hiện tại là tình hình gì đây?

Đúng là cuộc sống khó lường, luôn biến đổi theo cách chẳng ai có thể nghĩ tới được.

Ông cụ nghiêm mặt khẽ ho nhẹ vài tiếng sau đó nói:“Người cũng đến rồi, ở lại ăn tốt rồi về.”

Kỷ Thần Hi mừng rỡ ra mặt, nháy mắt với Tịch Cảnh Dương. Anh cũng hiểu ý lễ phép đáp:“Vâng ạ, cảm ơn ông ngoại.”

Ông cụ khẽ chậc một tiếng, tên nhóc này gọi ông ngoại cũng thuận miệng thật đấy!

Đến lúc này Kỷ Thần Hi mới nói ra nỗi thắc mắc của mình:“Mà phải rồi, các bác trai và bác gái, chẳng phải công việc của mọi người đều rất bận sao? Hôm nay lại có thể về sớm vậy?”

Đang là ngày thường, dựa vào tính chất công việc của mọi người, e là không thể tự ý rời khỏi vị trí được, ấy thế mà hôm nay lại tề tụ đông đủ ở biệt viện, thật sự vô cùng hiếm thấy.

Một câu nói của Kỷ Thần Hi bỗng khiến cho căn phòng rơi vào im lặng, nét mặt các bác của cô cũng thoáng thay đổi.

Ông cụ Kỷ thở dài rồi nói:“Đi đi, mấy tên vô dụng các con cũng chẳng giúp được gì cả, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian.”

Thật ra ông cụ đã sớm để ý thấy đứa con trai cả của ông nhiều lần tắt máy khi có người gọi đến, còn ba đứa con trai còn lại thì tắt luôn nguồn điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết bên đơn vị của chúng nó đang kh*ng b* điện thoại đến mức nào để gọi tụi nó về, mà hiện tại mấy thằng con này của ông thật sự chẳng giúp được gì nữa, nên ông cụ lên tiếng đuổi thẳng.

Dù có chút khó xử nhưng vì công việc có phần đặc thù, cả bốn người cùng với phu nhân của mình chào tạm biệt ông cụ rồi lập tức rời đi. Bọn họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, ai bảo tên nhóc nhà họ Tịch kia mồm mép khôn ngoan, lại có thực lực thâm sâu khó lường, cho nên dù họ là kẻ lão làng đến đâu đi nữa cũng không thể dễ dàng đối phó được.

Nhìn các bác của mình đi hết, Kỷ Thần Hi liền nghĩ cách giúp ông cụ nhà mình và Tịch Cảnh Dương kéo gần quan hệ hơn. Tuy trước đó cô có nói anh không cần đến sự trợ giúp của cô, nhưng việc làm của cô cũng không tính là hoàn toàn vì anh, mà còn là vì chính bản thân cô.

“Ông ngoại, mấy lần trước cháu đều đến trễ về sớm, vẫn chưa có dịp tham quan toàn bộ đại viện. Hôm nay vừa hay có thời gian, ông có thể dẫn cháu đi được không?”

Ông cụ ngay lập tức vui vẻ đồng ý, đối với ông có thể ở gần cháu gái là việc hạnh phúc nhất lúc bấy giờ.

Ngay sau đó cả ba cùng nhau rời khỏi biệt viện riêng của nhà họ Kỷ và bước ra ngoài. Trước mắt họ là khung cảnh rộng lớn của Quân khu đại viện, nơi được xây dựng không chỉ là chỗ ở cho các vị lãnh đạo quân khu, mà còn có các sân luyện binh và sân tập bắn vô cùng lớn.

Hàng cây xanh tươi mát xếp thành hàng ngang, tạo nên những lối đi rộng rãi và mát mẻ. Hoa và cỏ xanh tươi nở rực rỡ trên đường đi, tạo nên một khung cảnh thật sự rực rỡ và thú vị.

Ông cụ Kỷ dẫn dắt Kỷ Thần Hi đi dọc theo các con đường trong khu đại viện, Tịch Cảnh Dương thì lặng lẽ theo sau. Họ thấy những binh sĩ đang luyện tập võ thuật, với sự tập trung cao độ và sự khéo léo trong mỗi động tác. Tiếng tiếp xúc của vũ khí và tiếng hô lệnh của chỉ huy truyền đi khắp nơi, tạo nên một bầu không khí quân sự nghiêm túc và kỷ luật.

Tiếp theo, ông cụ Kỷ dẫn Kỷ Thần Hi đến một sân tập bắn. Trên sân đó, các binh sĩ đang luyện tập bắn súng với cường độ mạnh. Tiếng súng nổ vang lên từ xa khi đạn đi vào mục tiêu, tạo nên âm thanh mạnh mẽ và đầy quyết đoán.

Kỷ Thần Hi hai mắt sáng rực và vô cùng thích thú trước khung cảnh trước mắt. Trước đêm bị ám sát tại bệnh viện thì đã lâu cô không động vào súng, mà đêm đó cũng chẳng bắn được mấy phát, nhìn khung cảnh trước mắt hiện tại, thật không khỏi khiến cô ngứa tay.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 509: Khiêu chiến đội xạ kích



Nhìn thấy thái độ hào hứng của cháu gái khi cứ nhìn chằm chằm vào những người lính đang tập bắn, ông cụ Kỷ liền nói đùa:“Sao nào, có phải thấy dáng người của quân nhân hơn hẳn thằng nhóc bên cạnh cháu rồi đúng không?”

Kỷ Thần Hi chưa kịp định hình lại câu hỏi của ông cụ, thì đã cảm nhận được một luồng gió lạnh vừa thổi qua, cơ thể bất giác run nhẹ.

Người nào đó bên cạnh cô dù đã cố tỏ ra bản thân là người vô hình, nhưng vẫn bị ông cụ chỉ mặt gọi tên, từ tốn cởi áo khoác ngoài ra khoác lên cho Kỷ Thần Hi. Lúc này trên người anh chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng, anh lấy tay cởi hai cúc áo phía trên ra rồi xoắn hai tay áo lên, để lộ cơ ngực và cơ tay rắn chắc hiếm thấy.

Ông cụ Kỷ ở trong quân ngũ đã lâu, từng thấy không ít thanh niên có cơ bắp vô cùng đẹp, nhưng so với một người có vẻ ngoài thư sinh mà lại có cơ nào ra cơ đó như Tịch Cảnh Dương, ông không thể không công nhận anh có vẻ ngoài nhỉnh hơn đôi phần.

Tịch Cảnh Dương chậm rãi đi vào sân tập bắn, tiến đến trao đổi gì đó với viên chỉ huy đang đứng sân huấn luyện. Không lâu sau viên chỉ huy nhìn về phía ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi, liền ngay lập tức đứng nghiêm làm động tác chào.

Sau đó Tịch Cảnh Dương trở lại chỗ của hai người, mỉm cười nói:“Vào thôi, chỉ huy trưởng đồng ý cho chúng ta thử súng rồi.”

Hai mắt Kỷ Thần Hi lần nữa phát sáng vì phấn khích, quay sang kéo tay ông cụ Kỷ thúc giục:“Ông ngoại, mau đi thôi!”

Ông cụ đang chống gậy nên Kỷ Thần Hi cũng không kéo mạnh tay, chỉ là thấy thái độ của cô khiến ông cũng đi nhanh hơn mấy bước.

Ngay khi nhìn thấy ông cụ Kỷ đến, từ viên chỉ hủy đến các tiểu binh đang tập luyện lập tức dừng động tác, đứng thành hàng nghiêm trang chào.

Tuy từ lâu ông cụ Kỷ đã giải ngũ, nhưng chiến tích của ông trong quá khứ là thứ không thể nào xoá bỏ được, vì vậy phàm là người Nước Z đều dành cho vị lão tướng một sự tôn trọng nhất định.

Ông cụ cười hiền từ chào lại mọi người:“Không cần quá lễ nghi như thế, mọi người vất vả rồi.”

Tất cả đều đồng thanh đáp:“Không vất vả, tất cả vì tổ quốc thân yêu!”

Ông cụ hài lòng gật đầu tán thưởng:“Ha ha, rất tốt, rất có ý chí.”

Được lão tướng quân khen ngợi, các chàng trai đều cảm thấy bừng bừng khí thế. Vào lúc này họ mới di dời sự chú ý sang hai người đi cùng ông cụ, thoáng sửng sốt mất mấy giây.

Phải nói việc nhìn thấy phụ nữ bên trong quân khu đại viện là điều vô cùng hiếm hoi, có thể nói giới tính là nữ duy nhất mà họ từng gặp chính là các vị phu nhân của các thủ trưởng bên trong biệt viện và các dì đầu bếp.

Đến khi tin tức gia đình của Kỷ lão tướng quân đã tìm được cháu gái thất lạc, thì hình ảnh và thông tin của cô đã lan truyền rất nhanh trong quân khu.

Việc một cô gái trẻ với làn da trắng hồng, môi đỏ, mi cong, xinh đẹp đến mức mấy nữ minh tinh trên mạng có dùng photoshop hay filter cũng chẳng thể sánh bằng, họ còn hoài nghi cháu gái của lão tướng quân có thật sự tồn tại hay không? Mà cho dù tồn tại thật, thì liệu có xinh đẹp đến mức không thực như thế hay không?

Trước đó bọn họ cũng đã nghe thoáng qua thông tin đại tiểu thư lưu lạc đã trở về Kỷ Gia, ai nấy cũng rất muốn đi xem, nhưng không thể rời khỏi vị trí khi không có lệnh được. Hiện tại, lại có thể nhìn thấy người thật trước mặt, ai nấy đều bị nhan sắc và vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả tấm ảnh được lan truyền kia, làm cho ngơ người.

Đều là đàn ông với nhau, Tịch Cảnh Dương sao có thể không hiểu ánh mắt của cả đám đàn ông kia là có ý gì. Chưa kể ở một nơi chỉ toàn đàn ông con trai thế này, d*c v*ng đối với một cô gái lại còn là một cô gái đặc biệt xinh đẹp là vô cùng mãnh liệt.

Lúc này mà còn đứng yên giả làm người vô hình nữa, Tịch Cảnh Dương chẳng phải là đàn ông nữa rồi.

“Chỉ huy trưởng, tôi nghĩ lại rồi, vừa hay mọi người cũng đang tập luyện, vậy hay để chúng ta giao lưu với nhau một chút đi.”

Kỷ Thần Hi bị câu nói của anh làm cho đơ người. Ý của anh là gì vậy? Chẳng phải anh xin phép chỉ huy trưởng để cô vào chơi thử súng sao? Thế nào mà lại thành anh giao lưu bắn súng cùng người của tiểu đội xạ kích rồi?

“Thần Thần, ông cháu ta qua đó xem đi, để xem tiểu tử này có bản lĩnh gì.” Ông cụ Kỷ sống gần một đời người, có những chuyện ông chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ hiểu, ông liền kéo Kỷ Thần Hi về một bên sân để quan sát.

Bị kéo đi một cách miễn cưỡng, Kỷ Thần Hi tỏ vẻ đáng thương để bán manh với Tịch Cảnh Dương, nào ngờ anh chẳng để tâm đến, mà lại chăm chú cùng với các tiểu binh của đội xạ kích lựa súng.

Hu hu cô cũng muốn! Nhưng sao cô lại trở thành khán giả rồi thế này!

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 510: Cá cược kiểu quân đội



Không chỉ đội xạ kích mà các đội huấn luyện lân cận, khi nghe tin có người ngoài ngành lại ngang nhiên khiêu chiến bắn súng cùng đội xạ kích của quân đội, không ai không lấy làm tò mò mà nhân lúc được giải lao chạy đến xem.

Với vẻ ngoài vượt trội cùng làn da trắng chẳng mấy phù hợp với môi trường quân ngũ, mọi người nhanh chóng nhận định được Tịch Cảnh Dương chính là người đến khiêu chiến, liền quay ra bàn luận.

“Tên đàn ông ốm yếu đó là người khiêu chiến sao? Với vẻ ngoài đó của anh ta…tôi cảm thấy nên tham gia giới giải trí thì hơn, đến đây hóng hách để làm gì chứ?”

“Rốt cuộc hắn là ai thế? Người bình thường thì làm sao có thể bước vào đây mà thách thức lính của quân đội quốc gia được chứ?”

“Mặt trắng môi đỏ, dáng người thì gầy gò, cộng thêm cách ăn mặc đó, còn chẳng phải là tên thiếu gia nhà giàu nào đó, dựa vào quan hệ để vào đến đại viện sao?”

“Dựa vào tính cách của mấy tên nhà giàu kiểu này, thích nhất chính là thể hiện trước mặt các cô gái trẻ xinh đẹp. Tôi nghe nói hôm nay đại tiểu thư của Kỷ Gia đã trở về, cô ấy còn là mỹ nữ triệu năm có một, hắn ta nhất định là muốn câu dẫn cô ấy rồi.”

"Ha ha! Dựa vào hắn mà cũng dám nảy sinh ý đồ với đại tiểu thư sao? Ngay cả cái vị được đính ước từ bé với đại tiểu thư, còn phải đưa đến hai xe vũ khí loại A mới nhất trên thị trường, cũng chỉ vì muốn lấy lòng các đại lão của nhà họ Kỷ. Còn hắn ta? Đến để chọc chúng ta cười chết đấy à?

“Nào nào các huynh đệ! Có phải rất mong chờ cảnh tiểu tử da trắng đó, bị thành viên của đội xạ kích ngược tơi tả không? Chúng ta cùng cá cược đi, xem hắn chịu được bao lâu thì xin hàng?”

“Cậu điên đấy à? Dám cá cược ở chỗ này, cậu cảm thấy các chỉ huy trưởng chưa đủ nghiêm khắc, nên muốn thách thức sự bình tĩnh của họ đúng chứ?”

“Cá cược kiểu quân đội là được mà, ví dụ như người thua phải chạy thêm mười vòng sân hay người thắng sẽ được ưu tiên lấy thức ăn trước ở nhà ăn, các cậu thấy thế nào?”

“Hắc Tử, hôm nay sao cậu thông minh sáng dạ đột xuất thế? Uống lộn thuốc gì rồi à?”

“Cậu mới uống lộn thuốc đó! Sao nào, rốt cuộc có chơi không?”

“Sao lại không chứ? Tôi cược hắn ta chịu không nổi quá năm phút!”

“Cậu đề cao anh ta vậy? Tôi thấy cùng lắm ba phút thôi.”

“Mười phút, chốt kèo!”

“Bảy phút!”

“Được được từ từ thôi, mọi người trật tự chút nào, để tôi ghi lại nữa, người chiến thắng là người có đáp án đúng hoặc gần đúng nhất, những người còn lại đều tính là thua cùng phần thưởng mười vòng sân nhé!”

“Tôi cược anh chàng mặt trắng đó sẽ thắng.” Trong khi mọi người đang nhốn nháo đặt cược để xem Tịch Cảnh Dương trong bao lâu thì sẽ bị đội xạ kích hạ đo ván, người đặt cao nhất cũng không quá ba mươi phút, vậy mà một giống nói đầy tự tin vang lên trong đám đông, đã thế còn đi ngược lại với quan điểm của tất cả mọi người, nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.

Đến khi nhìn rõ người đi ngược chiều là ai, cả đám người đang hăng say cá cược bỗng chốc đứng hình rồi câm như hến, chỉ còn Hắc Tử cũng là chủ sòng cá cược lắp bắp gọi:“Thiếu…thiếu tướng Mặc…”

Mặc Bắc Hàn nở một nụ cười đầy thân thiện chỉ vào tờ giấy Hắc Tử đang ghi, nhắc nhở:“Thêm tên tôi vào đi chứ, tôi cược thêm mười vòng sân nếu cậu ta thua. Còn ngược lại thì…các cậu mỗi sáng nhớ chống đẩy thêm một trăm cái, duy trì trong một tháng nhé.”

Nói xong Mặc Bắc Hàn chào mọi người một tiếng rồi đi vào sân tập bắn, nơi mà ông cụ Kỷ cùng một cô gái đang tủi thân dựa cột đang ngồi.

Các tiểu binh nhìn bóng dáng người đàn ông bước đi mà chết lặng. Ai cũng nghĩ Tịch Cảnh Dương sẽ nhanh chóng chịu thua, đồng nghĩa Mặc Bắc Hàn sẽ thua cược. Nhưng thế thì đã sao? Bọn họ có gan to cùng trời cũng chẳng dám tìm anh để đòi trả kèo!

Phía bên kia ông cụ Kỷ cũng nhìn thấy Mặc Bắc Hàn đang đi đến, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi:“Sao cháu lại ở đây? Chuyện bọn kh*ng b* bằng bom kia giải quyết xong rồi sao?”

Mặc Bắc Hàn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ông, mắt hướng về sân bắn, cười nói:“Mọi chuyện cũng xem như đã giải quyết xong, cháu đã bàn giao lại cho đội phòng chống kh*ng b* rồi. Vài ngày tới cháu có một đợt huấn luyện đặc biệt, cần phải nán lại Thủ Đô vài tháng.”

“Vậy cháu tính ở lại đây hay gì? Ông sẽ cho người dọn phòng của cháu lại.”

“Không cần đâu ạ, cháu sẽ ở kí túc xá dành cho huấn luyện viên.”

Hai người nói với nhau vài câu, Mặc Bắc Hàn liền đưa mắt nhìn sang cô gái nào đó đang ngồi phía bên kia của ông cụ.

“Nhóc…”

Mới gọi được một tiếng thì đã nhận được cái nhìn đầy “yêu thương” của ông cụ, Mặc Bắc Hàn ho khẽ, nhanh chóng sửa lời:“Em…em gái, nghe nói đêm qua em bị bắt cóc, sức khoẻ hiện tại vẫn ổn chứ? Nhìn sắc mặt em hơi kém đấy.”

Kỷ Thần Hi chẳng buồn nhìn đến anh, hiện tại cô đã nhớ lại tất cả, nên đương nhiên biết quá khứ như nước với lửa của cô với mấy người anh em của Tịch Cảnh Dương. Vì vậy cô không ngại mà vạch mặt đối phương:“Hửm? Ý anh là em nên gọi Evan đến để xem bệnh đúng không? Sau đó sẵn tiện để anh trai bắt cóc em ấy đi?”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 511: Thành tích của đội xạ kích



Mặc Bắc Hàn bị nói trúng tim đen, gương mặt thoáng cứng đờ vì ngượng, thầm than thở:“Sao lại giống như trước rồi, chẳng đáng yêu tí nào.”

Kỷ Thần Hi một tay chống cằm, mắt hướng về sân bắn, thản nhiên đáp lại:“Không cần phải khen đâu anh trai, năm đó anh em chúng ta…tình thương mến thương thế nào, em đều nhớ lại hết rồi.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Câu chuyện của cả hai đi vào ngõ cụt.

Cả ba người không nói gì thêm nữa, im lặng quan sát từng động thái trên sân bắn. Truyện Võng Du

Ở giữa sân là một hàng dọc các bia bắn, mỗi bia đều được đặt ở khoảng cách chính xác.

Một thành viên của đội xạ kích di chuyển đến vị trí bắn súng, cách bia bắn ba trăm mét, tập trung cao độ vào mục tiêu của mình. Anh ta nắm chắc súng trong tay, mắt sắc như diều hâu nhìn chăm chú nhìn vào bia. Không khí căng thẳng lan tỏa khắp sân bắn.

Kỷ Thần Hi ngồi xem bất giác nhíu mày:“Chỉ ba trăm mét? Gần đến thế à?”

Mặc Bắc Hàn từng có cơ hội chứng kiến khả năng xạ kích phi vật lý của cô gái, hiểu ý tiếp lời:“Sân bắn đúng là rộng, nhưng chỉ giới hạn trong năm trăm mét hơn. Nhưng mà chắc cũng đủ để người đàn ông của em…ngược đám tiểu binh đang cá cược bên kia rồi.”

Ông cụ Kỷ ngồi giữa chẳng hiểu cả hai đang nói gì, ngơ ngác nhìn qua Kỷ Thần Hi rồi nhìn lại Mặc Bắc Hàn, thở dài tiếp tục xem thi đấu. Không biểu sao mà ông bỗng cảm thấy, hai đứa cháu của ông đang xem thường sân bắn của đại viện quá nhỏ vậy.

Phía giữa sân, tiếng còi bắt đầu trận đấu của chỉ huy trưởng vang lên, thành viên đội xạ kích đã sẵn sàng. Anh ta nhanh chóng nằm xuống, tạo dáng chuẩn xác, mắt nhắm chặt vào tầm ngắm. Súng trường bắn tỉa nằm yên lặng trên tay anh, chỉ chờ đợi thời khắc tốt nhất để nổ súng.

Mỗi người xung quanh im lặng. Không khí căng thẳng như có thể cắt đứt bằng dao. Tất cả đều đang chờ đợi, mắt không chớp nhìn chăm chú vào sân bắn.

Pằng! Pằng! Pằng!

Mười phát súng được b*n r*, âm thanh tiếng súng vang lên liên hồi, đạn bắn thẳng về phía bia, với tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy. Một khoảnh khắc sau, tiếng thông báo vang vọng cả sân tập bắn.

“Tám vòng 10, hai vòng 9, tổng 98 điểm!”

Mọi người vỡ oà trong tràng pháo tay. Thành viên đội xạ kích ngồi dậy, gương mặt anh ta tỏa ra niềm tự hào. Dù đã qua nhiều lần huấn luyện khắt khe, nhưng mỗi lần thành công đều mang lại cho anh ta cảm giác thỏa mãn, đặc biệt lần này anh ta đã làm tốt hơn mong đợi của bản thân.

Tiếp tục là các đợt bắn của các thành viên còn lại, ai cũng đều có kết quả vô cùng tốt. Người có số điểm thấp nhất cũng là 90 điểm, cao nhất suýt soát 100 do lệch đúng một mili mét, nhưng vẫn đạt được thành tích đáng nể là 99 điểm.

Cả sân bắn vang lên tiếng vỗ tay vang trời để cổ vũ cho sự xuất sắc của đội xạ kích, ngay cả chỉ huy trưởng cũng vô cùng vui vẻ tán thưởng cho màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi của bọn họ.

Bên cạnh, Tịch Cảnh Dương nhìn chăm chú vào bia bắn, sau đó cuộc trao đổi ngắn giữa anh và chỉ huy trưởng, nhưng lại khiến toàn bộ thành viên đội xạ kích nổi giận.

“Chỉ huy trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, sân bắn có bia động đúng không?”

“À, ý cậu là bia bắn có thể di chuyển đúng không?”

“Phải, tôi có thể dùng nó chứ?”

“Hửm, cậu chắc chứ? Bia động là mục tiêu đặc biệt thường được dùng cho các đợt huấn luyện chuyên biệt. Chưa tính đến độ khó khi mục tiêu di chuyển không có quỹ đạo, thì khoảng cách bắn khoảng hơn bốn trăm mét đấy?”

“Ừm, chọn nó đi.”

Các thành viên của đội xạ kích không kiềm nổi nữa mà nhào lên.

“Anh tỏ vẻ gì chứ hả? Nếu anh có thể bắn bia bình thường hơn 80 điểm thì tôi sẽ trồng chuối ăn cơm hết ngày hôm nay rồi, giờ anh còn muốn đòi bia động? Anh mà bắn hơn 50 thôi, anh em chúng tôi gọi anh một tiếng cha!”

“Phải đó, còn nếu anh không làm được thì cút xa ra khỏi đại tiểu thư chúng tôi, đừng có dùng cái mặt đó để dụ dỗ cô ấy nữa!”

Chỉ huy trưởng tức giận quát lên:“Các cậu làm loạn đủ chưa hả? Tất cả về vị trí hít đất cho tôi! Chưa thu đấu xong không được dừng lại!”

Nếu Tịch Cảnh Dương không hoàn thành phần bắn của mình, thì bọn họ sẽ phải hít đất liên tục không ngừng nghỉ. Oán hận của các thành viên đội xạ kích dành cho anh ngày một tăng thêm.

Kỷ Thần Hi trong vai khách mời quan sát mà dở khóc dở cười. Bộ trong cô giống người sẽ bị nhan sắc mê hoặc sao? Ừm thì…cũng đúng, nhưng không đến nỗi nào mà.

Sau khi lắng nghe những lời chế giễu từ mọi phía, Tịch Cảnh Dương không buồn để tâm đến. Anh bình tĩnh chọn lấy khẩu súng trường M14, cùng tư thế đứng bắn vô cùng tự nhiên.

Phía xa, bia bắn động bắt đầu hoạt động, nó di chuyển không theo bất kỳ một quỹ đạo nhất định nào. Nó cứ lượn lờ trên sân bắn, chuyển động nhanh chóng và khó có thể dự đoán được đường đạn bắn tới tâm.

…----------------…
 
Back
Top Bottom