Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 400: Nên nhớ thì đều đã nhớ



“Tiểu Hi?”

Nghe tiếng gọi Kỷ Thần Hi mới hoàn hồn ngẩng đầu lên:“Hửm?”

Tịch Cảnh Dương nhíu mày, từ cửa hàng trang sức đến quán coffee này cũng được hơn ba mươi phút, nhưng cô vẫn luôn trong trạng thái ngẩn người ra, đến nỗi ly cappuccino đã bị cô khuấy đến nỗi chẳng thấy bọt sữa đâu nữa.

“Nếu cảm thấy khó chịu có thể nói với anh.”

Kỷ Thần Hi khẽ cắn môi, đầu hơi cúi xuống để lãng tránh ánh mắt của đối phương, nhỏ giọng hỏi:“Bảo bảo, anh có cảm thấy, tam quan của em…có vấn đề không?”

Tịch Cảnh Dương thoáng ngạc nhiên về câu hỏi bất chợt này của cô. Mà cũng phải, vì mấy lời nói khinh miệt mà muốn giết người, chẳng trách cô lại hoài nghi bản thân.

Tam quan không chuẩn chỉnh là thế nào? Mà chuẩn chỉnh là thế nào? Người như bọn họ có thể nói ra được sao? Giết người phóng hoả, có gì mà họ chưa làm. Nếu nói bản thân tam quan không lệch lạc, Tịch Cảnh Dương cũng chẳng dám nói, nên cũng không muốn an ủi Kỷ Thần Hi như thế, vì quá giả dối rồi.

Tịch Cảnh Dương lấy ly cà phê trước mặt cô đi, rồi lại đẩy ly của mình đến cho cô, khẽ cười nhắc nhở:“Còn khuấy nữa là không uống được nữa đâu.”

Kỷ Thần Hi nhìn ly cà phê đã bị mình khuấy tới khuấy lui thành dạng gì, cười gượng:“Để em gọi ly khác cho anh.”

Tịch Cảnh Dương lắc đầu:“Không cần lãng phí, vẫn uống được.”

Kỷ Thần Hi vẫn kiên quyết gọi thêm một ly, sau đó nói:“Không lãng phí, để Kỷ Hàn Phi uống là được.”

Kỷ Hàn Phi vừa mới bước đến bàn của hai người, còn chưa kịp ngồi xuống:"???"

“Đến rồi? Giải quyết bọn họ thế nào?” Nhìn Kỷ Hàn Phi ngồi vào bàn, Kỷ Thần Hi liền đẩy ly cà phê đến trước mặt anh.

Kỷ Hàn Phi:"…"

Đúng lúc này điện thoại của Tịch Cảnh Dương có tin nhắn đến, anh đưa mắt nhìn qua một cái rồi cong môi cười khẽ.

“Anh vợ đúng thật là hào phóng.”

Kỷ Thần Hi khó hiểu hỏi:“Hào phóng gì cơ?”

Kỷ Hàn Phi đưa tay búng trán cô một cái, nhíu mày nói:“Bớt lo chuyện không đâu đi!”

Anh lại quay sang Tịch Cảnh Dương nói tiếp:“Cậu không cần đi à? Việc còn lại là của cậu đấy, biến lẹ!”

Người R Quốc ai ai cũng có phong thái nhã nhặn, nếu muốn tiễn khách đều sẽ khéo léo đuổi người ta đi, chứ không phải đuổi thẳng mặt thế này, anh bổng hoài nghi Kỷ Hàn Phi có thật là người R Quốc hay không?

Dù biết Kỷ Hàn Phi muốn nói chuyện riêng với Kỷ Thần Hi, nhưng bị đuổi kiểu này, Tịch Cảnh Dương có chút không vui.

Kỷ Thần Hi cũng nhìn ra, liền thẳng chân đạp mạnh vào chân của anh trai mình, khiến mặt Kỷ Hàn Phi biến sắc, cô quay sang nói với Tịch Cảnh Dương:"Anh bận thì cứ đi đi, em sẽ ngồi ở đây đợi anh.

Động tác nhỏ của hai người, Tịch Cảnh Dương đều có thể nhìn thấy, anh không nói gì chỉ cười cười một cái rồi rời đi.

Đến khi chỉ còn lại hai anh em, Kỷ Hàn Phi mới dùng ngón tay trỏ trỏ vào trán em gái mình cằn nhằng:“Đồ có hiếu với trai! Em nói xem là mới là người thân ruột thịt của em hửm?”

Kỷ Thần Hi nhíu mày xoa xoa trán mình:“Có gì mau nói đi, còn nữa anh ấy là bạn trai em, anh bớt kiếm chuyện với anh ấy đi!”

Kỷ Hàn Phi cười như đểu:“Bạn trai em? Tên đó muốn làm em rể anh à…còn lâu đó, anh chưa có đồng ý đâu!”

Kỷ Thần Hi nhìn anh khinh bỉ nói:“Anh chắc chứ? Vậy đêm hôm trước, người gọi anh ấy là em rể là ai thế? Không phải anh ruột em à?”

Kỷ Hàn Phi bỗng cứng họng:"…".

“Khụ…khụ…Không nói chuyện đó nữa, anh có chuyện muốn hỏi em.”

“Nói đi, em vẫn đang nghe đây.”

Ban đầu vẫn còn cười nói vui vẻ, nhưng lúc này thái độ của Kỷ Hàn Phi thay đổi hoàn toàn, anh trở nên nghiêm túc mà dò hỏi Kỷ Thần Hi.

“Bây giờ chỉ có anh và em thôi, nói thật cho anh biết, em…đã nhớ lại hết thảy những gì rồi.”

Bàn của hai người ngồi nằm trong góc, nên xung quanh không có vị khách nào, nhân viên quán cà phê thì bận rộn nên cũng không quá để ý đến họ, nên dù có nói gì cũng không sợ bị người khác nghe thấy.

Kỷ Thần Hi thoáng trầm xuống, muốn cười nhưng không tài nào cười nỗi, nhỏ giọng:“Không phải tất cả, chỉ là cái nào cần nhớ…thì nhớ lại rồi.”

“Cụ thể?” Kỷ Hàn Phi không giấu được sự căng thẳng trong lời nói, thứ anh sợ nhất chính là cô có lại ký ức khoảng thời gian mất tích kia, vì đối với cô nó không khác gì thời gian sống trong địa ngục, biết một thiên thần phải sa ngã thành ác quỷ.

Cô gái khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra.

“Mộ Nhược Vi không phải mất tích, cô ấy chính là bị…em hại chết.”

Kỷ Hàn Phi hơi bất ngờ khi cô nói đến chuyện của cô gái kia, người mà anh đã điều tra suốt mấy tháng, cư nhiên lại không hề tìm thấy bất kỳ tung tích nào. Anh cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nhưng khi nghe từ chính miệng em gái mình nói ra, anh cũng không thể không ngạc nhiên.

“Không sao cả, nói anh biết, ngày hôm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao có thể k*ch th*ch em đến mức mất trí nhớ tạm thời thế này?”
 
Song Trùng
Chương 401: Tự nhiên nhưng không tự nhiên



6 tháng trước,

Sau khi nghe xong câu chuyện đầy hư cấu của bà lão bán hàng rong, Kỷ Thần Hi cũng không nghĩ gì nhiều, xem đó như lời đùa mà thôi.

Một người chuyên về khoa học công nghệ như cô, tuyệt đối không tin vào mấy chuyện như song trùng quang gì đó. Tuy hiện tượng song trùng không phải là không thể xảy ra, nhưng trên thế giới có mấy tỷ người, việc có ai đó giống bản thân không phải là lạ, điều đó sẽ không chứng minh tấm gương kia có điểm gì kỳ dị.

Ngày hôm đó, ngày cô mất đi hai người cô yêu thương nhất sau năm năm, cô ngơ ngẩn đi trên đường phố trong vô định và cũng chẳng biết bản thân muốn đi đến đâu.

Bỗng gần đó vang lên tiếng hét cứu mạng từ một cô gái, ngữ điệu thuần âm Nước Z khiến Kỷ Thần Hi tò mò nhìn đến hướng phát ra âm thanh.

Ở đất nước này, người ngoại quốc không phải ít nhưng cũng không quá nhiều, dù sao quốc gia này có quy luật riêng của nó, muốn nhập cảnh vào R Quốc không phải là chuyện dễ dàng. Vậy nên, người đến từ Nước Z, quốc gia mà suốt hơn hai mươi năm cô không thể đến, nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

Tuy nhiên, giây phút mặt chạm mặt với đối phương, Kỷ Thần Hi đã thật sự bị sốc.

Vào lúc này, khung cảnh hai cô gái với hai gương mặt giống nhau đến tận chín mươi phần trăm đứng đối diện nhau, cũng chính là bức ảnh mà Tịch Cảnh Dương đã điều tra được sau chuyến trở lại R Quốc cách đây không lâu.

Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhìn thấy một đám người trong có vẻ là lưu manh đường phố đang truy đuổi theo cô gái có gương mặt giống hệt cô, liền đi đến chắn trước mặt cô gái đó.

Kỷ Thần Hi được gọi là bộ não của A&D và Zero, bởi vì IQ cực cao, khả năng quan sát tốt cùng khả năng lãnh đạo tài ba, nhưng không có nghĩa cô là một người giỏi võ.

Những lần tham gia nhiệm vụ, cùng lắm cô chỉ hỗ trợ từ bên ngoài, vì ngoại trừ tốc độ nhanh và sức mạnh đặc biệt hơn người, thì thân thủ của cô vô cùng kém. Đó là lí do cô trở thành sát thủ butterfly effect nổi tiếng lừng lẫy, cũng chỉ bởi vì chỉ cần dùng não không cần động thủ.

Nếu nói nhiệm vụ đầu tiên cô tự mình ra tay, một thân một mình thâm nhập vào tận chỗ ở của mục tiêu, thì chỉ có thể là lần nhận nhiệm vụ liên quan Tịch Cảnh Dương. Bởi vì cô biết, anh tuyệt đối không làm cô bị thương, nên chẳng cần có người đi theo để bảo vệ.

Trở lại tình hình trước mắt, bên đối phương có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng, Kỷ Thần Hi biết nếu đánh trực diện thì kiểu gì cũng sẽ thua.

May thay, những tên đó cũng đang bất ngờ khi có một cô gái khác giống hệt mục tiêu bọn họ đang truy đuổi. Nhân cơ hội đó Kỷ Thần Hi nhanh chóng ghi nhớ khung cảnh xung quanh rồi thầm đưa ra tính toán.

Một mình cô trốn khỏi đây không phải khó, nhưng cô muốn đem theo cô gái giống hệt cô đi theo, bởi vì người luôn tin vào chủ nghĩa duy vật như cô, đang bắt đầu dao động trước câu chuyện hư cấu kia.

Mọi thứ diễn ra quá sức trùng hợp, cứ như tất cả đều đã được sắp đặt từ trước.

Trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi khi đối phương mất cảnh giác, Kỷ Thần Hi âm thầm ném một viên đá nhỏ ra mặt đường.

Những chuyện sau đó xảy ra vô cùng khó tin.

Viên đá nhỏ bị ném ra đường vô tình lăn vào bánh xe trước mũi một chiếc xe đạp lưu thông trên đường, gây ra một sự cố nhỏ, buộc xe phải dừng lại.

Khi chiếc xe dừng bất chợt, một chiếc tải nhỏ vì né người đi xe đạp, nó đã đâm mạnh vào một sạp hàng bên lề đường, làm cho cổng sạp hàng phía trước ngã xuống. Sự cố này gây ra một sợi dây dài nằm trên cổng bị kéo theo và rơi xuống đường.

Trùng hợp hơn nữa, trên sợi dây đó đúng lúc đó có mấy chậu hoa được treo từ tầng hai của sạp hàng. Khi sợi dây bị kéo, chậu hoa rơi xuống đất một cách bất ngờ, không ngoài mong đợi khi nó rơi đúng vị trí của 4 tên lưu manh và hạ gục bọn chúng khi đang tiến lại gần Kỷ Thần Hi và cô gái kia.

Sự việc xảy ra quá nhanh và kỳ lạ, mọi người xung quanh nhanh chóng tụ tập lại để hóng chuyện và bàn tán. Rõ ràng mọi việc diễn ra một cách hết sức tự nhiên, nhưng họ lại cảm thấy mọi thứ như đã được sắp đặt từ trước.

Các tên lưu manh ngã xuống đất rồi mê man bất tỉnh, trật tự thường lệ trong thành phố bỗng dưng bị ảnh hưởng, tạo ra một sự hỗn loạn nhất thời, cảnh sát đi tuần trên đường nhanh chóng tiến đến để giải quyết rắc rối. Kỷ Thần Hi cũng nhân lúc hỗn loạn kéo tay cô gái rời đi.

Cô gái kia có vẻ như vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đột ngột của Kỷ Thần Hi, ngơ ngác bị cô kéo đến một quán cà phê bên vệ đường từ lúc nào chẳng hay, chỉ đến khi thanh âm trầm bổng đầy ngọt ngào cùng ngữ âm quen thuộc mà hơn hai tháng qua cô không nghe thấy vang lên, mới kéo cô gái về lại với thực tại.

“Xin chào, cô…vẫn ổn chứ?” Kỷ Thần Hi phát âm bằng giọng Nước Z tiêu chuẩn, nghiêng đầu quan sát rồi lên tiếng hỏi han trước.
 
Song Trùng
Chương 402: Ra tay giúp đỡ



Cô gái đối diện thoáng giật mình rồi liên tục lắc đầu:“E…em không sao…”

Dù gương mặt hai người không khác nhau là mấy, nhưng có thể nhìn ra được về tuổi tác thì Kỷ Thần Hi vẫn lớn hơn, nên cô gái vẫn dùng kính ngữ với cô.

Thật sự rất giống, cứ như đang soi gương, đó là điều mà Kỷ Thần Hi đang nghĩ trong đầu.

Tuy nhiên, ngoại trừ gương mặt kia, thì hầu như mọi thứ của họ đều rất khác biệt.

Tóc mái của cô gái kia khá dài và hơi rối, khiến cho ngũ quan trên gương mặt cũng có chút mất cân đối. Đặc biệt, cô rất gầy, cực kỳ gầy. Cơ bắp trên người lỏng lẻo, má và mắt hơi hóp, da khô, đây rõ ràng là triệu chứng của suy dinh dưỡng.

Kỷ Thần Hi cũng khá gầy, vì cô cao gần một mét bảy nhưng chỉ nặng khoảng hơn chín mươi cân một chút. Thế nhưng cô gái ở đối diện cùng lắm chỉ nặng khoảng bảy mươi cân là cùng.

*(1 cân = 596,8g)

Kỷ Thần Hi bỗng chợt nghĩ, nếu cô gái này ăn uống và điều dưỡng đàng hoàng, đến khi trở về thể trạng bình thường, có khi đến chính anh trai cô cũng không phân biệt được ai với ai.

“Cô đến từ Nước Z sao?” Kỷ Thần Hi khẽ nâng tách cà phê trên bàn uống một ngụm rồi hỏi.

Đối phương có vẻ rất dè dặt, không dám động đậy hay nói bất kỳ điều gì, khiến cô hơi nhíu mày.

Suy dinh dưỡng, có chướng ngại tiếp xúc xã hội, xem ra cô gái này trước đây sống cũng không quá dễ dàng. Vì để có những triệu chứng trên, đa phần đều hình thành trong quá trình sống thân thuộc nhất và không khó để đoán ra được, một cô bé còn chưa thành niên lại trải qua những chuyện này, thì hơn chín mươi phần trăm là xuất phát từ gia đình.

Cô gái vẫn không trả lời và Kỷ Thần Hi cũng không muốn vòng vo thêm nữa, nói thẳng:“Tôi cũng không có hứng thú gì lắm đến cuộc sống cá nhân của cô, chẳng qua tôi cũng giống cô, đều bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.”

Nói xong Kỷ Thần Hi nở một nụ cười đầy giễu cợt.

Sao cô lại lo chuyện bao đồng đến thế chứ? Chẳng lẻ lại thật sự tin vào câu chuyện hư cấu kia của bà lão bán hàng rong? Đừng nói tiếp theo chính là cô xảy ra chuyện không may, rồi cô bé này sẽ thay thế vị trí của cô?

Thật nực cười!

Nhưng đã lỡ cứu người ta một lần, vậy thì giúp người giúp cho trót.

Kỷ Thần Hi lấy ra một tấm chi phiếu, sau đó viết lên đó một dãy số rồi đẩy đến trước mặt cô gái kia.

“Nhiêu đây đủ để cô về nước, phần còn lại đủ để cô kinh doanh gì đó, xem như là khởi nghiệp để tự lo cho bản thân. Vậy nên, về đi, quốc gia này…không thích hợp cho cô sinh sống đâu.”

Người R Quốc vô cùng ghét người ngoại quốc, cũng có một số không như vậy, nhưng sự thật chứng minh cô gái này không thích hợp sống ở đất nước này.

Hôm nay cô ấy may mắn được Kỷ Thần Hi cứu một mạng, vậy rồi sẽ có lần hai sao?

Chắc chắn là không thể.

Cô không thể cứu thêm một lần, nhưng bọn lưu manh kia vẫn sẽ có thể truy đuổi cô gái này thêm nhiều lần nữa.

Vậy nên, rời khỏi đây mới chính là lựa chọn thông mình nhất hiện giờ.

Tuy nhiên hành động tiếp theo của cô gái khiến Kỷ Thần Hi không khỏi bất ngờ.

Cô gái đẩy trả tấm chi phiếu, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc, vẫn cố nén nước mắt nghẹn ngào nói:“Em…em không có…không có nhà để về…”

Nhà sao?

Zero là nhà, A&D là nhà…và cũng chỉ có thế mà thôi.

Nếu nói Kỷ Thần Hi vì đồng cảm mà dao động là giả.

“Vậy ở đây cô có nhà sao?”

Cô gái lắc đầu, khẽ nấc một tiếng mới đáp:“Bọn họ…là bọn họ ép em đến đây…họ không cho em về…”

Kỷ Thần Hi lần nữa nhíu mày. Có vẻ cô có thể đoán được đại khái tình hình của cô gái này.

“Quá yếu đuối chỉ khiến những kẻ đó hả hê, nếu cô không tự mình vùng dậy, thì cả đời này cũng không thể nào thoát khỏi bọn họ.”

Lần này cô gái không nhịn được nữa mà khóc lớn thành tiếng.

Trong quán cà phê lúc này cũng có khá nhiều khách, mọi người đều bị tiếng khóc của cô gái thu hút sự chú ý.

Trông thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bàn của mình, lại cộng thêm cô bé trước mặt khóc lóc đầy ủy khuất còn cô thì một thân lạnh lùng tựa lưng vào ghế, thì không cần nói cũng biết mọi người đang nghĩ là cô bắt nạt cô ấy.

Nếu cứ để đối phương khóc tiếp, thì sợ rằng sông Hoàng Hà cũng chẳng đủ để rửa nỗi oan này.

Kỷ Thần Hi cau mày rút khăn giấy ra đưa cho đối phương, lạnh giọng nhắc nhở:“Được rồi đừng khóc nữa, tôi sẽ giúp cô an toàn về nước, xem như tôi giúp chính mình ở một phiên bản khác đi.”

Cô gái thật sự dừng khóc, mặt đầy hoài nghi hỏi:“Chị…chị thật sự…giúp được em sao?”

Kỷ Thần Hi cảm thấy rất phiền, khi không lại tự mình chuốc lấy rắc rối làm gì không biết.

Nhưng ai đó miệng cứng lòng mềm, cuối cùng cũng hứa sẽ giúp đối phương thuận lợi trở về Nước Z, đồng thời đảm bảo những người khiến cô ấy sợ hãi, vĩnh viễn không tìm được cô.
 
Song Trùng
Chương 403: Chỉ là ảo giác?



“Hư cấu, quá hư cấu! Nhóc con lười nhác ghét lo chuyện bao đồng như em mà lại chủ động xen vào chuyện người khác, em đang nói đùa với anh thôi đúng không?”

Là một người anh trai, cũng là người thân ruột thịt duy nhất bên cạnh cô hơn hai mươi năm qua, Kỷ Hàn Phi biết tính cách của em gái mình không phải quá tốt nhưng cũng không xấu.

Con bé sẽ không chủ động gây hấn với người khác và đồng thời cũng không tự nhiên đi giúp đỡ ai đó.

Mặc dù thành viên của Zero hầu như đều do hai anh em ra tay hỗ trợ rồi đưa về gia nhập căn cứ, nhưng trong số họ đều là những nạn nhân trước ách thống trị tàn bạo của cựu vương Asmodeus Gwyneth.

Giúp đỡ bọn họ cũng là cách hai em chuộc tội cho dòng máu ác quỷ bị nguyền rủa đang chảy trong người.

Đổi lại bình thường, Kỷ Thần Hi ra tay cứu một người xa lạ một mạng đã là chuyện hiếm khi xảy ra, đằng này cô còn muốn giúp đỡ cho đối phương về nước và ổn định luôn cuộc sống về sau.

Thánh mẫu như thế thật sự là em gái anh sao? Đặc biệt là đứa nhóc đã thay đổi hoàn toàn tính cách sau khi mất tích đến nay?

Bởi vì suốt mấy năm qua, số lần anh nhìn thấy cô cười còn ít hơn cả số lần hai anh em trở về cung điện hoàng gia.

Từ cô nhóc tăng động cởi mở, trở thành một người ít nói và máu lạnh, thì có thể đột nhiên nổi dậy lòng trắc ẩn sao?

Không có khả năng!

Khoé miệng Kỷ Thần Hi giật giật, cô nói:“Nếu anh không muốn nghe tiếp, mời anh cút!”. Truyện Quan Trường

Kỷ Hàn Phi xua xua tay phủ định:“Không có, anh không có ý đó, em kể tiếp đi, anh vẫn đang nghe đây.”

Kỷ Thần Hi khẽ hừ lạnh, nhưng vẫn tiếp tục kể lại.

Dòng thời gian lần nữa trở về khoảng thời gian Kỷ Thần Hi gặp gỡ Mộ Nhược Vi.

Sau khi sắp xếp chỗ ở tạm thời cho cô gái, Kỷ Thần Hi tự mình đi làm các thủ tục giúp cho đối phương có thể thuận lợi về nước.

Vì tình hình của cô gái kia khá phức tạp, hộ chiếu và visa đều bị người khác giữ, nên Kỷ Thần Hi phải làm mới tất cả cho cô ấy.

Điều này đối với người bình thường có vẻ khá khó, đặc biệt là một quốc gia bậc nhất về công nghệ như R Quốc lại càng khó hơn.

Nhưng Kỷ Thần Hi nào phải người thường.

Tuy nhiên, trước khi làm những việc đó, cô đã trở lại con đường mà cô vô tình gặp được bà cụ bán hàng rong.

Rõ ràng không tin vào câu chuyện kia, nhưng đôi chân lại không tự chủ được mà lại đi đến chỗ đó một lần nữa.

Kỳ lạ thay, nơi từng bày bán một sạp hàng không phải nhỏ, nay chỉ còn lại một mảnh đất trống không một bóng người. Bà lão kia cũng biến mất như chưa từng xuất hiện ở nơi đó.

Kỷ Thần Hi cũng đã đi loanh quanh để hỏi thăm thử, thế nhưng câu trả lời của mọi người lại khiến cô phải hoài nghi bản thân.

Bởi vì tất cả mọi người đều nói rằng, ở mảnh đất trống kia chưa từng có sạp hàng nào cả, cũng chẳng có bà lão nào giống như cô mô tả từng xuất hiện.

Kỷ Thần Hi thoáng chút kinh ngạc. Vậy chiếc gương mà cô nhìn thấy, còn có câu chuyện từ bà lão kia là sao? Chẳng lẻ đều xuất phát từ ảo giác của cô?

Từ sau lần nhìn thấy chiếc gương kia, mọi thứ xung quanh cô đều trở nên vô cùng kỳ lạ. Một cảm giác áp bức bao trùm, nhưng lại không biết thứ đó là gì, khiến cô càng cảm thấy khó chịu hơn.

Dù đã điều tra, kết quả vẫn là không có dấu vết gì, Kỷ Thần Hi cũng chỉ đành gác chuyện đó sang một bên và đi giải quyết chuyện của cô gái có gương mặt y hết mình trước.

Cô đã sắp xếp cho đối phương một nơi ở bên trong khu biệt thự độc lập, chỉ cần cô gái không bước ra khỏi nhà, thì sẽ không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.

Cả ngày phải giải quyết nhiều chuyện, Kỷ Thần Hi mệt mỏi muốn về nhà riêng nghỉ ngơi một đêm, qua hôm sau mới đi tìm cô gái kia để nói chuyện.

Trên đường trở về, cô bỗng nhận ra bản thân đang bị theo dõi.

Dù có là trực giác đi nữa, thì với bản năng của một người từng lăn lộn trong giới, cô có thể khẳng định trực giác của bản thân là đúng.

Không hiểu sao lúc này trong lòng cô có một dự cảm không lành, liền lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Nhược Vi.

Và kết quả y như cô dự đoán, không một ai nghe máy, dù cô đã gọi đi rất nhiều cuộc.

Kỷ Thần Hi nhíu mày, cô biết đã có chuyện xảy ra.

Cô đi về hướng một con hẻm nhỏ trên đường, nơi không có lấy một bóng người qua lại thì mới dừng bước, giọng nói bình thường vô cùng dễ nghe nay mang theo một tầng sát khí vang lên.

“Ở đây không còn ai nữa, các người có thể đi ra rồi chứ?”

Lời vừa dứt, từ sau lưng cô truyền đến hàng loạt tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm.

Đang đứng quay lưng với đám người, Kỷ Thần Hi bình tĩnh nhắm mắt lại để cảm nhận âm thanh xung quanh và xác định được số lượng người đang đi đến chỗ cô.

Tổng cộng 12 người, lại còn là những kẻ có thân thủ không tồi.
 
Song Trùng
Chương 404: Thắng thì làm vua, thua thì báo cảnh sát



Khoảnh khắc Kỷ Thần Hi quay người lại, đám người đang đi về phía cô cũng dừng bước. Trong đám người đó, một tên với vẻ ngoài có phần nổi bật nhất, tiếp tục đi lên và đứng ở đầu đoàn người.

Hắn ta trông thật đáng sợ, với thân hình cao và cường tráng, như một con quái vật đến từ cõi tăm tối.

Khuôn mặt của tên thủ lĩnh này không có gì để mô tả ngoại trừ sự c**ng b** và b**n th**. Đôi mắt của hắn loé lên tia tàn nhẫn, khóe miệng luôn mang một nụ cười tà ác, khiến nhiều người đối diện cảm thấy ám ảnh.

Đôi mày cong và dày, thể hiện sự thông minh của một kẻ đứng đầu, nhưng cũng là dấu hiệu cho thấy hắn ta là người đầy tàn bạo.

Mũi của tên thủ lĩnh được cấu thành từ những đường nét sắc sảo và nhọn như mũi dao. Đôi môi chân chất của hắn, luôn mang một sắc thái siêu nhiên và u ám.

“Thật không ngờ, tùy tiện nhận bừa một đơn hàng rẻ rúng, lại còn có cơ hội đụng mặt với đệ nhất thiên tài của MIT, mức treo thưởng…cấp S!” Tiếng nói của hắn truyền đến như các âm thanh từ thế giới của những linh hồn bị đày đọa.

Giọng nói của đối phương khó nghe đến mức Kỷ Thần Hi phải cau mày vì khó chịu. Đổi lại là người khác e là đã bị giọng nói đó hù doạ mất mật rồi.

Kỷ Thần Hi cũng chậm rãi tiến hai bước, đến khi ánh đèn bên đường có thể soi rọi từng đường nét ma mị và sắc sảo trên gương mặt trắng nõn của cô.

Tuy vào thời điểm tại R Quốc, tóc và mắt của cô luôn là màu giống với người thường, nhưng vẻ đẹp của cô không chỉ xuất phát từ hai thứ đó, chưa kể đến khí chất bất phàm không phải người thường của Kỷ Thần Hi, không một tên đàn ông nào mà không động tâm.

Cũng vào lúc đó tên đứng đầu đám người cười phá lên bằng một nụ cười đầy gian tà, nói:“Rõ ràng là gương mặt y hệt nhau, nhưng cô em thú dị hơn nhiều đó!”

Trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng có thứ gì đó rơi lộp bộp.

Mộ Nhược Vi…xảy ra chuyện rồi!

“Cô ấy ở đâu?” Giọng nói lạnh lẽo cùng sát khí như tử thần cầm lưỡi hái đến đòi mạng từ khuôn miệng xinh đẹp của cô gái vang lên, lại thật sự có thể khiến đám người kia vô thức lùi lại một bước.

Tên đứng đầu cũng không ngoại lệ, hắn ta tự hào khi làm đại ca bấy lâu, luôn có quyền uy hơn người, nay lại bị khí thế của một cô gái trẻ chân yếu tay mềm áp chế, có thể không tức giận sao?

Hắn ta cố nén cơn tức, nở nụ cười vừa nham nhở vừa khinh bỉ rồi ném một chiếc điện thoại cho Kỷ Thần Hi:“Muốn biết? Sao không tự mình xem.”

Lực tay đàn ông vốn mạnh hơn phụ nữ, chưa kể với một tên có cơ bắp như hắn, lại còn cố ý ném thật mạnh, phỏng chừng Kỷ Thần Hi nhất định sẽ bị thương.

Nhưng những gì diễn ra trước mắt khiến hắn ta lại thêm một đợt kinh ngạc.

Kỷ Thần Hi đưa một tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng chụp lấy chiếc điện thoại. Cô liếc mắt một cái thì nhanh chóng nhận ra đây không phải loại điện thoại hiện đại như Zephone Era, mà thuộc một dòng điện thoại có tính bảo mật rất cao, chuyên được các chính trị gia và những kẻ làm việc trong bóng tối ưa dùng.

Loại điện thoại này có tới bốn lớp bảo mật, nếu như đối phương không chủ động mở khoá, thì ngay cả Kỷ Thần Hi cũng phải mất gần mười phút để bẻ khoá.

Mà muốn đối phương chủ động mở khoá, chắc chắn là không có khả năng.

Chỉ với vài giây phân tích tình huống, Kỷ Thần Hi không vội mở điện thoại xem, cô từ tốn cất chiếc điện thoại vào túi trong của áo khoác ngoài, sau đó kéo tay áo xuống xem giờ trên đồng hồ.

Sau một loạt động tác, cô ngẩng đầu nhìn về phía tên cầm đầu, cất tiếng nói:“Ta không có hứng thú với kẻ vô danh, xưng tên họ đi.”

Tên đứng đầu sảng khoái đáp:“Hunter, một trong những thủ lĩnh của Atlantis.”

Một tên đàn em của hắn phía sau giễu cợt nói:“Tam gia, anh nhiều lời với cô ta làm gì, một con ả mọt sách có chút năng khiếu chế tạo mà thôi, có thể biết Atlantis là tổ chức thế nào sao?”

Một tên khác cũng phụ hoạ:“Tam gia, cậu ta nói đúng đấy! Anh nhìn xem, thân hình kia quả đúng là cực phẩm đấy, khuôn mặt càng khỏi phải bàn, chơi ả ta nhất định rất sướng!”

Mấy tên khác cũng hùa nhau nói ra những câu nói tục tĩu vô cùng khó nghe.

Kỷ Thần Hi lần nữa cau mày, không muốn tiếp tục nán lại thêm giây phút nào nữa:“Muốn chơi ta? Chờ các ngươi có thể rời khỏi đây trước đã.”

Lời vừa dứt, cô nhanh chân lùi về sau rồi biến mất trong màn đêm như một màn ảo thuật điên rồ, khiến cho đám người không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì sau lưng cô gái là một vách tường chắn ngang, trừ khi mọc cánh thì rõ ràng không thể nào biến mất được.

Mà cũng chỉ sau đó vài giây, hàng loạt đèn pha loại lớn cùng lúc được bật lên và chiếu về phía bọn họ, đi theo đó là một lời cảnh cáo đầy uy nghiêm vang lên.

“Không được động đậy! Các người đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống rồi đặt tay lên đầu!”

Tên đứng đâu thoáng kinh hoàng.

Cảnh sát? Lũ cốm đó sao lại xuất hiện ở đây?
 
Song Trùng
Chương 405: Nỗi sỉ nhục của hai từ sát thủ



Đám người tuy đông nhưng số lượng cảnh sát lại càng đông hơn, chưa kể trong tay cảnh sát còn có súng, cho nên dù có quyết liệt chống trả lại thì cũng chỉ vài giờ sau, đám người tự sưng là sát thủ kia nhanh chóng bị cảnh sát khống chế rồi áp giải đi.

Không biết từ lúc nào, Kỷ Thần Hi đã ngồi trên thành ban công của một toà nhà năm tầng gần đó để quan sát tình hình.

Trong màn đêm tĩnh lặng, đôi mắt màu xanh thoát ẩn, rồi dần dần biến mất trong màn đêm.

Nếu bọn chúng đã lợi hại như thế, Kỷ Thần Hi thật không muốn động tay, cứ việc giao cho cảnh sát khu vực giải quyết.

Một đám ô hợp vô dụng như những tên lưu manh ngoài phố, lại dám vỗ ngực xưng tên là sát thủ, thật sự quá sỉ nhục hai chữ này.

Cầm theo điện thoại của tên đứng đầu ban nãy, cô không trở về nhà ngay, mà bắt xe đến căn biệt thự mà Mộ Nhược Vi đang ở.

Trên xe, cô tranh thủ kết nối điện thoại với máy tính và bắt đầu bẻ khoá.

Tuy rằng tên sát thủ mõm kia chỉ được vẻ ngoài, nhưng phải công nhận điện thoại của hắn không hề tệ, bảo mật vô cùng tốt.

Ngoài dự đoán, chỉ mất bảy phút Kỷ Thần Hi đã thành công bẻ khoá được, sau đó nhanh chóng truy cập vào các mục dữ liệu trên máy.

Trong đó, một tệp video dài ba mươi phút nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

“Cô gái, đến nơi rồi, nhưng đây là khu nhà giàu cao cấp, xe không thể vào trong được.” Giọng của tài xế vang lên khiến động tác click vào xem video của Kỷ Thần Hi cũng dừng lại.

Cô hoàn toàn có khả năng để bác tài có thể chạy thẳng vào trong, nhưng cô vẫn chọn xuống xe ở công khu biệt thự.

Đợi chiếc xe dần đi xa, chỉ còn một mình cô gái đứng giữa đường trong màn đêm tĩnh mịch.

Kỷ Thần Hi lại không đi ngay vào khu biệt thự, cô chọn hướng ngược lại đi tới và đến khi bảo vệ của khu biệt thự không thể nhìn thấy được nữa thì cô mới dừng bước.

Lí do Kỷ Thần Hi không vào tìm Mộ Nhược Vi ngay, cũng bởi vì có vài vị khách không mời đã đứng đợi cô từ lâu, nếu cô trực tiếp đi vào có khi lại gây thêm phiền phức cho Mộ Nhược Vi.

Lần này là ở khu biệt thự độc lập, rất xa trung tâm thành phố, cho nên cảnh sát chắc chắn không đến kịp và cô cũng chẳng muốn làm việc câu giờ kia một lần nữa, vì thế cần phải đánh nhanh rút gọn.

Khi Kỷ Thần Hi dừng bước, cứ nghĩ lại phải gọi thì đám người kia mới bước ra, nào ngờ một con dao bay với tốc độ xé gió được phi thẳng về phía đầu của cô.

Tuy Kỷ Thần Hi không quá giỏi về cận chiến, nhưng so về tốc độ và phản ứng thì chưa một ai ở Zero có thể qua mặt được cô.

Trước khi con dao kia kịp chạm vào tóc mái của cô, Kỷ Thần Hi vô cùng nhẹ nhàng lách người một góc ba mươi độ, khiến con dao ghim thẳng vào thân cây bên đường.

Xem ra đối phương cũng có chút bản lĩnh và ít ra đây mới là cách mà một sát thủ sẽ làm, chứ không phải như đám ô hợp kia.

Đêm tối, khiến tầm nhìn của cô bị hạn chế, đối phương lại không chịu lộ diện, chỉ là cách vài giây lại ném dao về phía cô, đương nhiên cô đều có thể dễ dàng tránh được.

Trong hoàn cảnh này, không chỉ riêng gì chọn chúng mà cả Kỷ Thần Hi cũng không thể tùy tiện nổ súng, làm vậy sẽ lập tức kinh động đến bảo an của khu biệt thự, đến khi đó sẽ rất khó để hành động.

Từng con dao được ném ra đều có thể ghim sâu vào thân cây, cho thấy lực tay và tốc độ ra đòn của những kẻ ẩn mình này vô cùng lợi hại.

Thế nhưng, cứ tiếp tục tránh né cũng không phải cách, Kỷ Thần Hi tập chung tinh thần cao độ và đã xác định được vị trí chính xác của đối phương, nhanh chóng giữ lại con dao vừa phi tới rồi phi trả lại đúng vị trí mà con dao bay ra.

Ba giây sau trong không khí truyền đến mùi máu tanh nồng, cùng với đó là thân ảnh của bốn người mặc trang phục đen, đồng thời nhảy ra từ những bụi cỏ ven đường.

Trong đó có một tên đang ôm chặt cánh tay phải, phần tay áo cũng hắn ta ướt sũng, không cần nghĩ cũng biết đó là gì.

Ngay sau đó, đối phương không cho Kỷ Thần Hi cơ hội kịp trở tay, trực tiếp xong vào tấn công cô.

Cô nhẹ nhàng né tránh những đòn tấn công, nhưng cũng không để cho chúng có cơ hội tấn công thẳng vào mình. Ngoài ra, cô dùng những đòn đá mạnh mẽ và nhẹ nhàng, kết hợp cùng tốc độ nhanh như gió để tấn công.

Những tên áo đen cũng không ngờ rằng cô lại sở hữu một sức mạnh và tốc độ tấn công đáng kinh ngạc. Họ bị đánh lạc hướng và không thể tấn công được cô.

Cận chiến không tốt, không có nghĩa những kẻ này là đối thủ của Kỷ Thần Hi.

Cô chỉ là không thích động thủ, nhưng một khi đã động thì ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Trận đấu đã nhanh chóng diễn ra theo hướng một chiều và cũng nhanh chóng kết thúc. Chỉ trong vài phút, những tên sát thủ đã nằm bất tỉnh trên mặt đất. Ngược lại, Kỷ Thần Hi không có sự thương tích nào, chỉ có một ít bụi bẩn trên áo và tóc.
 
Song Trùng
Chương 406: Mộ Nhược Vi mất tích



Dưới bóng đèn đường, cô gái từ tốn phủi bụi vươn trên áo.

Trước đó cô đã đánh bại những tên sát thủ một cách nhanh chóng và hiệu quả. Tiếng dao xé gió, tiếng đôi giày chạy nhanh và tiếng thở hổn hển tạo nên bản hòa nhạc độc đáo trong đêm.

Kỷ Thần Hi đứng giữa cảnh đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường nhấp nháy giữa bóng tối. Tiếng lá cây nhẹ nhàng chạm vào nhau, tạo nên giai điệu dịu dàng giữa màn đêm.

Cô lấy điện thoại của mình ra gọi đi, giọng nói lạnh lùng hòa quyện với không khí yên tĩnh.

“Là tỷ, giúp tỷ một chuyện. Đường số 7 phố Warmest, cách căn biệt thự độc lập tỷ bỏ trống về hướng tây khoảng hai trăm mét, tổng cộng bốn tên, tuyệt đối đừng để chúng chết.”

Phía bên kia điện thoại, Kỷ Thần Hi cũng tắt máy mà không nói gì thêm.

Cùng với bước chân nhẹ nhàng, cô đi tới và đứng trước cổng biệt thự nơi Mộ Nhược Vi đang ở.

Kỷ Thần Hi không vội vàng bước vào trong, vì sợ lại kinh động đến bọn người đang núp trong bóng tối.

Vì vậy thay vào đó, cô chọn con đường ngược lại và trèo tường đi vào. Bảo vệ biệt thự hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của cô, dù sao đến nơi ở lớp lớp bảo vệ như biệt thự của Tịch Cảnh Dương, cô còn có thể ra vào như chốn không người, thì mấy chỗ này đã là gì.

Kỷ Thần Hi leo lên tường một cách nhẹ nhàng và linh hoạt, như một con bướm bay qua các chướng ngại vật. Cô điều khiển cơ thể mình trong bóng tối, tránh xa ánh sáng đèn đường để không bị phát hiện.

Trên mái nhà biệt thự, Kỷ Thần Hi dừng lại và quan sát xung quanh. Cảnh quan trong khuôn viên biệt thự trông yên tĩnh và không một bóng người. Đèn chiếu sáng nhẹ nhàng lan tỏa từ các cột đèn, tạo ra những vệt sáng mờ mờ trên đất.

Cô di chuyển một cách nhẹ nhàng từ mái nhà đến cửa sổ phòng Mộ Nhược Vi. Nhìn qua kính cửa sổ, rồi quan sát xung quanh, xác định không có người rồi mới leo vào.

Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng mở cửa sổ để tránh tiếng động. Cô lướt vào phòng như một cơn gió nhẹ mà không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Xung quanh rất tối không một chút ánh sáng, cứ như chưa từng có người từng ở qua nơi này. Nhưng rõ ràng cô đã bảo Mộ Nhược Vi phải ở yên đây rồi mà? Dù biệt thự có lớn đi nữa thì giờ này cô chẳng phải đang ngủ sao?

Chẳng lẽ…thật sự xảy ra chuyện?

Công tắc đèn ở ngay bên cạnh, nhưng cô không thể bật lên, vì làm thế thì mọi việc cô làm từ nãy đến giờ đều sẽ trở thành công cốc.

Cô chậm rãi đi về phía cửa phòng, dưới chân bỗng vấp phải thứ gì đó.

Cũng vào thời gian này, đám mây che khuất mặt trăng tròn dần trôi đi, làm cho ánh sáng trăng có thể soi sáng khắp mọi cảnh vật và cả quang cảnh lúc này bên trong căn phòng.

Kỷ Thần Hi thoáng sững sờ trước khung cảnh hiện tại.

Trước mắt cô, căn phòng trở nên sáng hơn, và những chi tiết bị che giấu giờ đều rõ ràng hơn. Cảm giác bất an ngày trước bây giờ thật sự đã trở thành sự thật.

Trên sàn, những vết máu đỏ tươi tạo thành những dấu chấm chấm khắp nơi. Bàn làm việc bị phá vỡ, những tài liệu và vật trang trí đổ xuống đất. Ghế da mềm mại bên cửa sổ đã bị xé rách, để lộ lớp nệm bên trong.

Kỷ Thần Hi nhìn quanh căn phòng, cố gắng để kiềm chế cảm xúc. Cô không thể tin vào những gì đang thấy trước mắt. Cái gì đã xảy ra với Mộ Nhược Vi?

Cánh tay cô khẽ run lên, ngay lập tức lấy laptop từ trong túi đeo sau lưng ra, mở vào file video mà cô đã lấy được từ điện thoại của tên côn đồ ban nãy ra xem, vì nó là manh mối duy nhất mà cô có.

Màn đen trên màn hình biến mất, thay vào đó là ánh đèn chói lóa chiếu sáng xuống khung giường phẫu thuật giữa căn phòng rộng lớn. Bàn phẫu thuật bằng thép không gỉ nằm ở giữa, trên đó có những dụng cụ y tế sắc bén và các chai thuốc đặt gọn gàng.

Nếu nói đó là phòng phẫu thuật cũng không hoàn toàn là đúng, vì xung quanh còn có những máy móc thiết bị kỳ lạ vốn không dùng không y tế.

Mà lúc này, cô gái mang gương mặt giống hệt cô kia, người mà cô muốn giúp đỡ về lại Nước Z, người cô muốn cho cô ấy một cuộc sống an yên về sau, hiện tại đang nằm yên bất động trên chiếc giường phẫu thuật.

Gương mặt cô gái tái nhợt không còn giọt máu, đặc biệt là vết bầm tím bên má càng thêm rõ ràng. Chưa kể đến những vết thương chi chít trên người cô, đó chính là kết quả của việc cô chống cự khi bị người ta bắt đi.

Đã từ rất lâu, không có thứ gì có thể khiến cảm xúc của cô dao động, nhưng lần này Kỷ Thần Hi thật sự đã không kìm được mà tức giận.

Bởi vì từ trong video truyền đến một đoạn hội thoại.

“Tam gia, bọn người đó xem ra không phải người dễ chọc đến, chúng ta thật sự có thể qua mặt họ sao?”

"Quan tâm những thứ đó làm gì? Cùng lắm chúng ta đi bắt người thật đến đây, dù sao tao cũng đã cho người đợi nó rồi, tao cũng tra ra vị trí của nó, dù nó có cánh cũng khó thoát. Trước mắt cứ để hàng giả này ở đây kéo dài thời gian, dù sao tiền lấy mạng của nó chúng ta cũng đã lấy được, đương nhiên phải lợi dụng gương mặt này của ả thêm một chút.
 
Song Trùng
Chương 407: Kỷ Thần Hi tức giận bạo ngược



Móng tay Kỷ Thần Hi không quá dài, nhưng lòng bàn tay của cô đã bắt đầu rướm máu vì ngón tay đang xiết chặt thành nắm đấm.

Thông qua cuộc đối thoại ngắn, cô đã có thể hiểu đại khái tình hình trình mắt.

Bởi vì cô cùng Kỷ Hàn Phi đã có khoảng thời gian đại náo các trường đại học, nhất là MIT với những phát minh vượt thời đại, khi đang ở độ tuổi chưa thành niên. Ngày đó đã khiến cho giới khoa học được phen kinh hoàng.

Nhiều nhà khoa học khác đã tìm đủ cách để liên hệ với hai người với mong muốn hợp tác, nhưng tất cả đều bị từ chối.

Nhân gian có câu, không có được thì hủy diệt còn hơn.

Cũng vì lí do đó, một số thành phần mang tâm tư khác người, muốn có được hai anh em để tiến hành thí nghiệm trên cơ thế người sống, nói thẳng ra thì họ muốn nghiên cứu bộ não của cả hai.

Và rồi tên cô và Kỷ Hàn Phi cũng xuất hiện trên bảng treo thưởng của WHO với cấp bậc không hề thấp, trở thành mục tiêu săn đuổi của những thợ săn tiền thưởng.

Dù hành động cẩn trọng, luôn hoá trang khi xuất hiện với thế giới bên ngoài, thì cũng không tránh khỏi những sai sót, khi cô và Kỷ Hàn Phi đều vô tình lộ mặt thật.

Chuyện có sát thủ thường xuyên tập kích bất ngờ, hai anh em cũng đã quá quen thuộc và chưa lần nào bị tổn hại dù là một sợi tóc.

Nhưng lần này chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Bọn người tự xưng là Atlantis kia đã phát hiện ra Mộ Nhược Vi có gương mặt giống hệt cô, nên đã ra tay từ phía cô ấy.

Giữa một người bị treo thưởng nhiều năm nhưng lại không có một chút tổn hại nào và một người chân yếu tay mềm, chói gà không chặt, bọn chúng có ngu đi nữa cũng sẽ ra tay từ phía Mộ Nhược Vi.

Lỡ không may Mộ Nhược Vi bị phát giác ra không phải là Kỷ Thần Hi thật, nên bọn chúng mới phái người vừa vây bắt vừa mai phục, mục đích là bắt cả hai người.

Thế nhưng bọn họ trăm tính ngàn tính, cũng không tính ra được mục tiêu lần này của họ, khó đối phó như thế nào.

Những ngón tay thon dài, mềm mịn và trắng hồng của cô gái, bình tĩnh gập màn hình laptop xuống.

Kỷ Thần Hi chống tay xuống đất ngồi dậy, cô bỏ chiếc túi đen trên vai xuống, ngoại trừ một chiếc chìa khoá xe trên sàn thì không đem theo bất cứ thứ gì mà rời khỏi phòng.

Lần này cô không để tâm xung quanh còn có mai phục hay không, trực tiếp đi vào garage, ngồi lên chiếc Mercedes BenZ được đậu sẵn trong đó rồi trực tiếp đạp ga chạy đi.

Kể từ lần xảy ra tai nạn giao thông vào 5 năm trước, Kỷ Thần Hi đã không tự mình lái xe lần nào nữa, vì cứ mỗi khi cầm đến tay lái thì tay của cô lại run nhẹ.

Nhưng lần này, cảm xúc dao động khiến Kỷ Thần Hi mất bình tĩnh, cô một đường chạy thẳng đến phía Tây Nam thành phố, vùng có căn cứ địa của Zero.

Trên đường đi, Kỷ Thần Hi nhiều lần vượt đèn đỏ và chạy quá tốc độ, nên đã bị hơn năm chiếc xe cảnh sát giao thông đuổi theo. Tuy nhiên đến cuối cùng cũng không một chiếc xe cảnh sát nào đuổi kịp, thậm chí những CCTV trên đường cũng bị cô dùng những góc chết mà tránh đi.

Dù đi với tốc độ cao, nhưng để tránh cảnh sát và CCTV nên Kỷ Thần Hi phải đi đường vòng, phải hơn ba mươi phút sau cô mới dừng trước cổng một căn cứ trên vùng núi độc lập vùng tây nam.

Hai người đứng gác cổng nhìn thấy thân ảnh cô gái đi đến liền cúi chào đồng thanh gọi:“Thần Tỷ!”

Phải nói Kỷ Thần Hi kiềm chế cảm xúc vô cùng tốt, dù đang rất tức giận nhưng trạng thái bên ngoài của cô không có gì khác thường, nên mày cũng chẳng nhíu lấy một cái.

“Delmar có đem người về đây chưa?”

“Thần Tỷ, ý tỷ là bốn tên mặt mũi bầm tím đúng không? Cách đây mười phút, tổng quản Delmar đúng là đã đem theo bốn tên như thế về đây, hiện tại bọn họ chắc đang ở nhà giam dưới lòng đất.”

“Được, tỷ biết rồi, cảm ơn.”

Nói xong Kỷ Thần Hi đi thẳng về hướng nhà giam, đụng mặt Delmar đang đi ra. Delmar nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên:“Sao lại ở đây? Chẳng phải em…”

Chưa kịp nói hết câu Delmar sững người khi Kỷ Thần Hi không nói không rằng lách người đi vào nhà giam. Anh giật mình sờ vào bên hông thì lập tức đi theo vào trong.

“Thần Hi, có gì từ từ nói, em làm sao thế? Mau trả súng cho anh!”

Kỷ Thần Hi vẫn không trả lời mà đi thẳng vào trong, đến trước căn phòng đang giam giữ bốn tên đã tập kích cô.

Bọn người đó vừa trong thấy Kỷ Thần Hi đã lập tức hoảng sợ mà co rút người, dù sao cô gái vừa xinh đẹp vừa mảnh khảnh trước mặt họ ra tay vô cùng tàn nhẫn, khiến họ không thể không dè chừng.

Nhưng không một ai ngờ đến, Kỷ Thần Hi vừa đến đã đưa súng lên bắn chết một trong bốn người, làm cho ba tên còn lại, những người đang canh giữ nhà giam và cả Delmar được phen kinh hoàng.

Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay sau đó, nhưng tiếng tử thần đang đếm ngược thời gian mà tước đi mạng sống con người.

“Ở đâu?”
 
Song Trùng
Chương 408: Địa điểm đầu tiên căn cứ thí nghiệm DIE



Đồng tử màu hổ phách thoáng co lại, Delmar nhanh chóng định thần, chạy đến chỗ Kỷ Thần Hi giữ lấy tay cô đoạt súng lại nhưng không thành công. Anh tức giận quát lên:“Kỷ Thần Hi!”

Mọi người trong căn cứ hầu như đều xêm xêm tuổi nhau và không ai quá ba mươi, nên dù có lớn tuổi hơn hai anh em Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi, họ vẫn tôn trọng và dùng kính ngữ khi gọi hai người, dù hai người không cần.

Riêng trường hợp của Delmar, anh không phải là người nhận ơn từ hai anh em, cũng không phải người Nước R mà là bạn tâm giao của Kỷ Hàn Phi. Là người bạn đáng tin cậy và tài giỏi, là học viên xuất sắc của Giáo Viện hoàng gia.

Lí do vì sao xuất thân từ Giáo Viện nhưng Delmar cũng căm ghét gia tộc Gwyneth là vì, anh hiểu được nỗi mất mát của những thành viên còn lại trong căn cứ. Là một thành viên trong đại gia đình, khi Gwyneth là kẻ thù chung của mọi người thì cũng sẽ là kẻ thù của anh.

Tất nhiên, hoàn cảnh Delmar quen biết Kỷ Hàn Phi có chút đặc biệt, không phải gặp gỡ bên trong Giáo Viện, vì thế anh cũng không biết thân phận thật của hai anh em.

Người trong căn cứ không dùng kính ngữ, lại còn dám quát lớn hay chỉ trích hai anh em nhà họ Kỷ, e rằng của chỉ có một mình Delmar anh mà thôi.

Kỷ Thần Hi không mảy may quan tâm xung quanh, cô thừa biết chỉ cần cô không muốn, thì dù là ai đi nữa cũng đừng hòng đoạt được thứ gì từ tay cô.

Một lần nữa, Kỷ Thần Hi giương súng lên chỉa thẳng về đầu của một trong ba tên còn lại, ánh mắt sắc như dao, hạ giọng:“Đừng để tao nhắc lại lần hai.”

Ba tên bên trong nhà giao còn chưa kịp hoàn hồn trước cái chết của đồng bọn, lại bị ánh mắt đó của cô gái trẻ doạ đến mềm nhũn chân, quỳ rạp xuống đất.

Một trong số ba tên còn sợ hãi đến độ đi ra ngoài tại chỗ, khiến cho mùi khai và mùi tanh của máu trộn lẫn vào nhau, vô cùng khó ngửi.

Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày, một lần nữa bóp cò và viên đạn không lệch một mi li mét nào, xuyên thẳng qua đầu của tên vừa đi ra ngoài kia.

“Đừng đề cao tính kiên nhẫn của tao.”

Gương mặt xinh đẹp mang theo một tầng băng lạnh nhẹ nhàng nói ra từng chữ một, ngay sau khi không đắn đo gì mà bắn chết hai người đang sống sờ sờ chỉ trong vài phút.

Delmar cảm thấy không thể ngăn được Kỷ Thần Hi, anh ra hiệu cho mọi người xung quanh tránh xa cô ra tầm ba mét, vì sợ cô không kiềm chế được cảm xúc mà vô tình làm người mình bị thương. Dù anh biết cô sẽ không để chuyện đó xảy ra nhưng có phòng ngừa vẫn hơn.

Hai tên còn lại trong nhà giam, sắc mặt đã trắng bệch không còn giọt máu. Cơ thể bọn chúng không ngừng run rẩy, một tên trong số đó vì bảo toàn mạng sống, liền bò lên trước, đối mặt với sát thần không cảm xúc trước mặt, giọng lắp bắp.

“Nữ…nữ hiệp…”

Lời chưa dứt thì trong không khí lại truyền đến mùi máu tanh và tiếng la hét thảm thiết, mà trước đó lại là thanh âm vang dội của viên đạn được b*n r* từ đầu súng.

Lần này Kỷ Thần Hi không bắn thẳng vào thái dương của đối phương, cô chỉ bắn một phát vào chân trái của hắn ta, nhưng đường đạn chuẩn xác đến mức, khiến cho hắn dù có thể sống sót rời khỏi nhà giam thì cũng sẽ bị mất một chân suốt quãng đời còn lại.

Tên bị bắn trúng hiện tại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng la hét thất thanh vì đau đớn.

Hiện tại chỉ còn một người.

Ngay khoảng khắc Kỷ Thần Hi vừa đảo mắt qua, hắn ta ngay lập tức báo cáo một cách trôi chảy:“Biên giới phía Bắc của R Quốc, ven vùng biển chết, căn cứ thí nghiệm DIE, đứng đầu là một nhà khoa học đến từ Nước Y!”

Bọn người nhận tiền rồi làm việc như bọn họ không điều tra quá sâu với người thuê, nên đó thật sự là toàn bộ những gì hắn biết.

Bây giờ bắn ta thật sự hối hận vô cùng, phàm là một nhân vật cấp S trên bảng xếp hạng, sẽ dễ dàng để họ bắt được sao?

Tất cả đều bị vẻ ngoài thiên thần ngọt ngào kia lừa gạt cả rồi!

Kỷ Thần Hi cũng biết không thể moi thêm được tin nào nữa, ném trả súng rồi xoay người rời đi.

Cứ ngỡ con giận của cô đã giảm bớt mấy phần sau khi biết được điều mình muốn, thì trước khi rời đi, cô nói:“Hai tên đã chết thì ném xác làm mồi cho bọn thú dữ trong rừng. Hai tên còn lại…chôn sống.”

Giọng điệu không phải nhờ vả, không phải nhắc nhở, mà là ra lệnh.

Cô không nói thêm điều nào nữa mà rời đi.

Hai tên còn sống sau cơn phẫn nộ của Kỷ Thần Hi còn chưa kịp vui mừng thì chết lặng với lời nói lạnh nhạt không chút cảm xúc của cô gái.

Delmar đảo mắt nhìn sang, anh cũng rất bất lực vì không biết bốn tên này đã làm ra điều gì lại khiến cho cô gái có điềm tĩnh như Kỷ Thần Hi, có thể nổi cơn điên mất cảm xúc như thế. Còn định tra hỏi nhưng xem ra…không cần thiết nữa rồi.
 
Song Trùng
Chương 409: Đột nhập DIE



Giữa màn đêm tĩnh lặng cùng tiếng động cơ xe mạnh mẽ, như hai khung cảnh không liên quan gì đến nhau, nhưng hiện giờ lại xuất hiện trên con đường vắng.

Chiếc xe màu đen xé gió lao vút trong đêm hướng về phía Bắc, tốc độ của xe ngày một càng nhanh cứ như không có điểm giới hạn.

Đôi mắt xanh như ngọc hoà cùng ánh sáng trăng.

Hơn ai hết, Kỷ Thần Hi biết thí nghiệm trên cơ thể người sống có ý nghĩa gì, đặc biệt là cách thức thí nghiệm được chuẩn bị riêng cho cô.

Cảm giác bị người khác xem là thế thân vô cùng khó chịu, nhưng còn phải chịu đựng những thứ kinh khủng đó, Mộ Nhược Vi còn có thể sống tiếp sao?

Đôi tay thon dài khẽ xiết chặt vô lăng, vết thương rách da ở lòng bàn tay lại ứa máu, thế nhưng người ngồi ở vị trí lái xe lại không hề thấy đau.

Giờ phút này cảm xúc trong lòng Kỷ Thần Hi vô cùng hỗn tạp, khi cô vừa nôn nóng, vừa lo lắng, lại vừa phẫn nộ.

Cô thừa nhận, cô chính là bị câu chuyện của bà lão bán hàng rong không biết có thật hay không kia, làm cho dao động.

Nếu như đúng theo tình tiết câu chuyện, cô có thể giải cứu thành công cho Mộ Nhược Vi, với điều kiện cô phải là người gặp phải tai ương.

Nhưng cô không tin, cho dù mọi thứ đều diễn ra như có ai đó đã sắp đặt tất cả, hay việc nhìn thấy song trùng của bản thân thì sẽ chết.

Cô sẽ tự mình… thay đổi câu chuyện điên rồ đó!

Vốn dĩ những căn cứ thí nghiệm ngầm không dễ tìm ra. Tiếc là trên thế giới vẫn còn tồn tại một tổ chức mang tên Harmodius.

Chỉ cần có tiền, dù là chuyện gì đi nữa Harmodius cũng có thể tra ra được, dù là thân phận được bảo vệ cấp quốc gia như Kỷ Thần Hi. Nếu như không thể, vậy chính là do tiền vẫn chưa đủ.

Trước lúc rời khỏi nhà giam dưới lòng đất, Kỷ Thần Hi đã chuyển đi năm trăm triệu đồng R tương đương một tỷ USD, với yêu cầu điều tra vị trí của căn cứ thí nghiệm DIE trong mười phút.

Quả nhiên, đúng mười phút sau, vị trí chính xác của DIE đã được gửi vào điện thoại cá nhân của cô và cô chỉ cần đi đến đúng địa điểm được đánh dấu trên bản đồ.

Dù cảm xúc không ổn định, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn biết nặng nhẹ mà trực tiếp xong vào đối kháng với người của căn cứ. Cô lựa chọn dừng xe ở cách căn cứ ba trăm mét, rồi men theo vách đá ven biển âm thầm đột nhập về căn cứ.

Vì sao cô lại không nhờ sự trợ giúp từ Kỷ Hàn Phi và người của Zero? Bởi vì cô không thể.

Đối với người của Zero, nếu để họ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, nhất là màu mắt ngọc không lẫn vào đâu được này, thì thân phận giấu kín hơn mười năm qua đều trở thành vô nghĩa.

Cả Kỷ Hàn Phi và Kỷ Thần Hi đều là những người kiểm soát cảm xúc vô cùng tốt, nên cả hai chưa từng phải đem theo lens mắt đen để phòng cho những trường hợp này, nếu phải chuẩn bị những thứ đó, đến lúc đến được đây, thì Mộ Nhược Vi e rằng chỉ còn lại một thi thể không toàn vẹn.

Còn về phía Kỷ Hàn Phi, cô cũng không thể nhờ anh giúp đỡ, vì sẽ để lộ ý định đến Nước Z của cô.

Năm đó vì chuyện của Tịch Cảnh Dương mà cô suýt nữa làm chuyện ngu ngốc, cô đã hứa với anh trai mình, sẽ không nhớ về một người đã chết nữa, cũng sẽ không đến Nước Z, nơi có thể khơi mào lại tất cả.

Dù thế, không đồng nghĩa Kỷ Thần Hi đang đặt cược mạng sống của Mộ Nhược Vi. Tuy cô không thể chắc chắn rằng mọi thứ sẽ thành công. Nhưng Kỷ Thần Hi sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm và đối mặt với bất kỳ ai để giải thoát cho Mộ Nhược Vi. Cô quyết tâm thay đổi kịch bản định sẵn và viết nên một cái kết khác cho cả hai.

Kỷ Thần Hi cẩn thận tiến vào bên trong căn cứ DIE. Cô di chuyển chậm rãi trong bóng tối lối đi hẹp. Các cảm biến và hệ thống an ninh đã được vượt qua bằng sự khéo léo và kỹ thuật của cô.

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước. Kỷ Thần Hi nhanh chóng tránh vào một góc tối, tàng hình trong bóng đêm. Đôi mắt của cô tinh ý quét qua căn phòng, phát hiện ra hai viên lính DIE đang tuần tra.

Cả hai viên lính trò chuyện với nhau, không hề hay biết rằng một kẻ lạ đã xâm nhập vào căn cứ của họ. Kỷ Thần Hi tập trung và đánh giá tình hình. Cô cần phải tiêu diệt hai viên lính mà không gây sự chú ý hay kích hoạt hệ thống báo động.

Bằng cách sử dụng những kỹ năng và tốc độ kinh người, Kỷ Thần Hi di chuyển từng bước một để tiếp cận những viên lính. Cô tận dụng các điểm mù, chầm chậm bước tiếp.

Dần dần, Kỷ Thần Hi tiếp cận từ phía sau viên lính thứ nhất. Với một đòn chí mạng, cô nhanh chóng khống chế viên lính, đặt tay lên miệng của anh ta và kéo lùi vào bóng tối. Viên lính kháng cự một cách tuyệt vọng, nhưng cuối cùng anh ta mất đi ý thức.

Kỷ Thần Hi nhanh chóng di chuyển đến phía viên lính thứ hai. Cô thấy cơ hội và tấn công một cách nhanh nhạy. Một cú đá chắc chắn trúng vào hông, khiến viên lính bị mất cân bằng và ngã xuống sàn. Trước khi anh ta kịp hồi phục, Kỷ Thần Hi đặt một tay lên miệng anh ta và khống chế anh ta.

Hai viên lính DIE đã bị loại bỏ. Kỷ Thần Hi tiếp tục tiến vào căn cứ, tìm cách tìm ra vị trí Mộ Nhược Vi. Cô lặng lẽ mở cánh cửa và tiến vào hành lang chính.
 
Back
Top