Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 380: Bên nghĩa bên tình, chọn bên nào cũng chẳng xong



Kết quả của cuộc đối đầu gay gắt này không quá bất ngờ khi TCPC thảm bại và phải chịu thiệt hại nặng nề về cả người lẫn của, ngược lại với họ thì Zero hoàn toàn không chút thiệt hại nào, đây cũng là chênh lệch về sức mạnh giữa hai phe.

Đặc biệt, biết bọn người hèn hạ của TCPC thích lợi dụng mã độc của Humans như thế, Kỷ Hàn Phi liền tặng cho họ một món quà nhỏ cũng liên quan đến mã độc, đó chính là dùng món quàn này xoá bỏ hoàn toàn dữ liệu từ bình thường nhất đến dữ liệu quan trọng nhất của TCPC, khiến bọn chúng điêu đứng không có đường lui.

Cũng chính vì lí do đó, dữ liệu lưu trữ về địa điểm chính xác của nhà tù giam cầm các tù nhân nguy hiểm loại một của TCPC cũng bị Kỷ Hàn Phi vô tình xoá đi.

Ban đầu người của Zero chỉ biết Humans được đưa đến nhà tù giữa biển Đại Tây Dương, chứ hoàn toàn không biết vị trí chính xác. Vì đây là một nhà tù dùng để giam cầm loại tù nhân nguy hiểm cho nhân loại, nên vị trí của nó hoàn toàn không có trên hải đồ, mà chỉ có một số người có chức vụ quan trọng biết được.

Sau khi phát hiện ra sai sót, Kỷ Thần Hi đã ngay lập tức tiến hành khôi phục lại dữ liệu. Nào ngờ, bọn người của TCPC chó cùng rứt dậu, đi trước một bước.

Bọn người đó đã tử hình toàn bộ tù nhân nơi đây, một người cũng không bỏ sót.

Đến lúc người của Zero đến được nhà tù, thì nơi đó chỉ còn lại một vùng biển máu đỏ thẳm giữa đại dương bao la.

Khung cảnh cô bé gái vừa tròn 13 tuổi nổi điên, hai bàn tay nhuốm máu lật từng thi thể một, tìm kiếm “người thân” của mình, những thành viên của Zero có mặt lúc đó không bao giờ quên được. Lúc đấy họ đã hiểu sâu sắc câu nói cô từng nói:“Zero là một gia đình lớn, thành viên của Zero đều là anh chị em sống chết có nhau.”

Họ chưa từng hoài nghi hai anh em sẽ thiên vị nhau vì họ mới là ruột thịt, nhưng giờ phút này được cô xem trọng như thế, họ cảm thấy rất ấm áp, dù vậy bầu không khí tan thương cũng nhanh chóng bao trùm.

Và đó cũng là lần đầu tiên, người của Zero nhìn thấy, linh vật của bọn họ, cô bé luôn hoạt bát vui vẻ chưa một lần lớn tiếng với ai, thật sự nổi giận. Hoá ra Kỷ Thần Hi cũng có cảm xúc buồn bã và tức giận như bao người. Đó cũng là lần đầu tiên, hai anh em nhà họ Kỷ cãi nhau vô cùng kịch liệt.

Nói là cãi nhau cũng không đúng, vì chỉ có một mình Kỷ Thần Hi quát nạt, la hét, cô hét lên với anh trai mình đến khàn cả giọng. Còn Kỷ Hàn Phi, anh chỉ lặng người nhìn tấm ảnh của Humans, không phát ra nổi bất kỳ âm thanh nào.

Từ đó về sau, Kỷ Hàn Phi hứa với Kỷ Thần Hi, cũng như đứng trước bia mộ của Humans mà lập lời thề, cả đời không dùng đến mã độc nữa, bởi vì nó mà gia đình họ…đã mất đi một thành viên.

Tuy mọi người đều biết, đó không hoàn toàn là lỗi của Kỷ Hàn Phi, bởi vì bọn người của TCPC đã muốn bắn phát súng cuối cùng này ra, thì cũng sẽ có cách câu giờ khác để cản chân họ đến nơi kịp thời. Nhưng Kỷ Hàn Phi vẫn nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, anh làm vậy một phần là vì áy náy với Humans, còn lại chính là muốn ngăn cơn thịnh nộ của Kỷ Thần Hi.

Về sau Kỷ Hàn Phi thật sự đã luôn giữ vững lời hứa, thậm chí đến mức chỉ cần không cần dùng đến máy tính thì tuyệt đối không động đến nó. Dù Kỷ Thần Hi đã nhiều lần nói với anh không cần phải làm đến mức đó, dù sao không cần mã độc thì anh vẫn có thể làm nhiều điều. Nhưng câu trả lời của anh chính là, không muốn có thêm một Humans nữa.

Đây không còn là lời hứa của anh, mà còn là điều mọi người trong Zero không muốn nhắc đến, vì nó là vết thương lòng của toàn bộ người trong Zero.

Hôm nay, Rain nhắc lại nó một lần nữa, chính là không muốn nhìn thấy diễn cảnh tồi tệ của năm đó lại xảy ra, cô chỉ mong người nhà của cô sẽ không ai phải chết một cách oan uổng như thế nữa.

Ngay cả Kỷ Hàn Phi cũng đã phải lặng người một lúc khi nghe Rain nhắc đến lời hứa kia. Hơn ai hết, anh cũng rất mong Chris bình an, nhưng cách làm mà họ đề xuất, thật sự anh không có cách nào để thực hiện được.

Anh không thể tìm Kỷ Thần Hi vào lúc này, vì rất có thể sẽ khiến bệnh cũ của em ấy tái phát và nghiêm trọng hơn là lại nhớ ra gì đó.

Dù hiện tại một trong số nguyên nhân là Tịch Cảnh Dương vẫn còn sống, nhưng không có nghĩa là em ấy lại có thể vượt qua được nỗi đau về mặt tinh thần đó một lần nữa.

Còn về lời hứa kia, anh đúng là có thể dùng cách khác để xâm nhập vào hệ thống nhận diện…

Tuy nhiên, năm đó khi hoàn thành hệ thống này, anh và Kỷ Thần Hi đã hứa với người đó, đảm bảo độ chính xác và mức an toàn dữ liệu tuyệt đối mà hệ thống mang lại.

Người đó là ân nhân từng cứu em gái anh một mạng, cũng là người đã giữ lấy chút liên kết mỏng manh cuối cùng với cái gia đình thật sự kia của hai anh em. Vì thế, dù là lí do gì, anh cũng không thể làm người đó tổn hại.

Hiện giờ, một bên là người có ân, một bên là người anh luôn xem là gia đình của mình trong suốt ngần ấy năm, anh chỉ có thể chọn một.
 
Song Trùng
Chương 381: Anh vợ, có chuyện gì à?



Bỗng nhiên một giọng nói có chút non nót lại có chút hồn nhiên văng vẳng bên tai Kỷ Hàn Phi.

“Hàn Ca, anh biết gì không? Hoá ra anh ấy là ông chủ của Sea đấy!”

“Sao nào? Ngạc nhiên dữ lắm luôn đúng không? Em cũng rất ngạc nhiên đó, làm sao có thể ngờ được đối thủ truyền kiếp của em suốt mấy năm qua, lại chính là người đàn ông của em chứ!”

Phải rồi, suýt thì anh đã quên mất. Đêm trước ngày Sigrid tổ chức dạ tiệc tuyên bố chính thức lên ngôi vương, cũng là trước cái đêm mà mọi cơn ác mộng của em gái anh bắt đầu, em ấy từng tung tăng nhảy nhót trước mặt anh mà khoe khoang rằng, người đàn ông của cô chính là boss thần bí phía sau của Sea!

Lúc ấy dù Sea là đối thủ một mất một còn với A&D, nhưng Kỷ Hàn Phi không lấy làm quan tâm lắm, vì khi ấy anh khá bận rộn với nhiều công việc sau khi Sigrid lên ngôi. Cứ thế anh đã bỏ chuyện đó qua một bên, mà không hề nhớ gì đến nó. đam mỹ hài

“Tôi có cách lấy thêm 2 vé trắng. Rain, Leo, Delmar, Backy, Ardal, Caspar, Caesar, 7 cậu đi sẽ đi cùng tôi. Những người còn lại sẽ ở bên ngoài trợ chiến.” Nói xong, Kỷ Hàn Phi bắt đầu lên kế hoạch hành động cho cả nhóm.

Không một ai nghi ngờ hay hỏi về việc hai tấm vé trắng kia Kỷ Hàn Phi sẽ lấy ở đâu ra, vì đối với họ anh đã nói được nhất định sẽ làm được, còn nhiệm vụ của họ chính là tin tưởng tuyệt đối vào lão đại của mình.

***

Trở lại bệnh viện, vì tay bị đè hơi tê nen Kỷ Thần Hi chầm chậm trở mình, vô ý đánh thức Tịch Cảnh Dương.

Anh nhìn thấy cô đã tỉnh, vẻ mặt không bớt lo lắng quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi nhanh chóng nhấn chuông đỏ để gọi bác sĩ, anh cũng không quên hỏi han tình hình sức khỏe của cô.

“Em còn đau đầu không? Còn khó chịu chỗ nào không? Chúng ta làm kiểm tra tổng quát lần nữa nhé?”

Kỷ Thần Hi cười trừ rồi lắc đầu:“Em không sao.”

Cùng lúc đó bác sĩ cũng đã vào phòng bệnh, Tịch Cảnh Dương tránh sang một bên để họ kiểm tra cho cô.

Vô tình anh nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn của mình có người gọi đến, nhìn dãy số kia Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày, anh quay sang nói với cô gái đang được bác sĩ kiểm tra:“Anh ra ngoài nghe điện thoại, có gì thì phải gọi anh ngay, có biết chưa.”

Kỷ Thần Hi đang vô cùng phối hợp kiểm tra, ngoan ngoãn gật đầu:“Vâng, em biết rồi, anh cứ đi đi, không cần lo cho em.”

Tịch Cảnh Dương vẫn nén lại mấy giây nhìn cô, đảm bảo cô thật sự không có vấn đề gì mới cầm theo điện thoại ra ngoài.

Tịch Cảnh Dương vừa đi, Kỷ Thần Hi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cô lạnh lùng nhìn mấy người bác sĩ hết kiểm tra huyết áp rồi tới nhịp tim.

Cô rất không thích mấy kiểm tra kiểu này, bởi vì nó chẳng liên quan gì đến bệnh tình của cô cả, nhưng cô không muốn làm Tịch Cảnh Dương thêm lo lắng nữa, nên dù khó chịu cũng phải phối hợp làm kiểm tra cho xong.

Ở bên ngoài phòng bệnh, Tịch Cảnh Dương dựa lưng vào tường nhấn nút nghe.

“Anh vợ, có chuyện gì à?”

Chưa kịp mở lời, Kỷ Hàn Phi đã phải cứng họng:"…"

Tịch Cảnh Dương cứ như không sợ chết, lại nói:“Alo, anh vợ? Anh còn đó không?”

Kỷ Hàn Phi lấy tay che loa điện thoại, quay sang hỏi nhóm người:“Nếu kế hoạch thay đổi, chỉ 4 người đi cùng tôi thôi, các cậu thấy ổn không?”

Cả nhóm người trong phòng đồng thanh đáp:“Tất nhiên là không rồi, lão đại!”

Kỷ Hàn Phi:"…"

Âm thanh lúc mọi người trả lời Kỷ Hàn Phi khá vang nên Tịch Cảnh Dương cũng nghe thấy, anh cũng chẳng đùa nữa, cười khẽ hỏi lại:“Có chuyện gì mau nói đi, tôi còn phải chăm bạn gái mình nữa.”

“Mới bạn gái thôi đã gọi tôi là anh vợ? Cậu cũng tự tin lắm!”

Mọi người trong phòng họp khi nghe Kỷ Hàn Phi nhắc đến hai từ “anh vợ” anh náy đều tập chung hướng mắt về anh, cố nghe lỏm cuộc trò chuyện.

Tin tức động trời gì đây? Anh vợ? Ai gan lớn dám gọi lão đại như thế chứ? Không đúng không đúng, phải nói là…tên nào ăn gan hùng mật gấu dám đi tán Thần Tỷ của bọn họ?

Bản thân nhắm có cái nhan sắc qua được người đàn ông mà tỷ tỷ nhà họ đang treo ảnh trong phòng ở Zero hay không, mà lại dám đi đào góc tường nhà người ta? Chưa kể người đàn ông trong ảnh được chính tỷ tỷ của họ thừa nhận là người đàn ông của mình, ngoại trừ anh ta ra ai cũng không được.

Tịch Cảnh Dương liếc mắt nhìn qua phòng bệnh, môi mỏng nhếch lên:“Sớm muộn gì cũng phải gọi, tôi giúp anh tập làm quen với cách gọi này thôi.”

Kỷ Hàn Phi nghiến răng, anh biết đối phương rất đáng ghét, bây giờ thì anh lại cảm thấy không chỉ đáng ghét mà còn cực kỳ gợi đòn.

“Stop! Chuyện của hai người tôi sẽ tính sổ với cậu sau, tôi có việc…muốn nhờ cậu giúp.”

Tịch Cảnh Dương hơi nhướn mày nghi ngờ, với năng lực của Kỷ Hàn Phi lại mở lời nhờ anh giúp đỡ, vậy xem ra không phải là chuyện đơn giản rồi.
 
Song Trùng
Chương 382: Ship đến cho



“Chia tay em gái anh thì không được.” Tịch Cảnh Dương vui vẻ đáp lời.

Kỷ Hàn Phi lần nữa nghiến răng nhưng vẫn phải cố cơn tức xuống:“Ngoại trừ chuyện đó chuyện gì cũng được?”

Tịch Cảnh Dương không cần nghĩ mà nói thẳng: “Không gọi anh vợ cũng không được, cô ấy sẽ không vui.”

Kỷ Hàn Phi:"…"

Cả đám người trong phòng họp nhìn thấy lão đại nhà mình tức giận đập luôn điện thoại:"???"

Bỗng đầu dây bên kia im lặng, Tịch Cảnh Dương lấy điện thoại ra khỏi tai thì thấy đã ngắt kết nối, anh vừa định quay lại phòng bệnh thì một số máy lạ khác gọi đến.

Môi mỏng hơi cong lên, cố nén cười nhấn nghe máy.

“Alo?”

“Là! Tôi!”

“Ồ, anh vợ? Sao lại đổi số rồi?”

“Điện thoại của tôi…” Kỷ Hàn Phi liếc nhìn chiếc điện thoại vỡ nát bên cạnh vách tường, cực kỳ hiền hoà nói tiếp:“Vô tình rơi hỏng rồi.”

Đám người của Zero:"…"

Nói dối, rõ ràng bị đối phương chọc tức đến nỗi đập máy. Trên đời này không gì là tự nhiên, cũng không gì là vô tình hết!

Tịch Cảnh Dương làm như không biết đối phương đang dối lòng, cũng tích cực hưởng ứng theo:“Thế à, anh bất cẩn quá rồi. Nhưng điện thoại hỏng lại tìm cái khác gọi cho tôi, ắt hẳn có việc quan trọng lắm đúng không?”

Kỷ Hàn Phi chỉ có thể bật chế độ nghiêm túc, nếu không nhất định sẽ bị đối phương chọc cho tức chết, anh hít một hơi thật sâu, nói:“Tôi muốn 2 vé trắng của buổi đấu giá Black. Anh có thể ra giá.”

“Black?”

Tịch Cảnh Dương bắt đầu ngẫm lại, đúng thật là mấy ngày trước anh có nghe Liên Thành nhắc đến chuyện nhận 6 tấm vé, nhưng dạo gần đây quá bận rộn nên không để ý đến nó.

Mỗi đợt Black diễn ra, anh đều sẽ tham gia, bởi vì đồ bên trong buổi đấu giá đều là đồ tốt nhất. Anh lại có vé đen nên luôn được ưu tiên chọn trước. Vì vậy, lần này anh còn định sẽ cùng Kỷ Thần Hi đến đây chọn một vài món đồ tốt về.

Có điều, vì sao Kỷ Hàn Phi lại muốn vé trắng? Theo lý mà nói, Thần Hi cũng sẽ có 1 vé đen và 2 vé trắng, nhưng cô ấy sẽ không thể nhận được nó trong tình cảnh này, vậy thì 3 tấm vé đó mặc nhiên sẽ rơi vào tay của anh ta rồi sao? Nếu cả 3 tấm vé đó còn không đủ dùng, chắc hẳn là có liên quan đến nhiệm vụ của Zero…

“Anh chỉ cần 2 vé thôi à?” Tịch Cảnh Dương không có ý định thăm dò, vì chỉ cần không kéo Kỷ Thần Hi vào là được.

Kỷ Hàn Phi cười lạnh:“Chẳng lẻ anh định bán cho tôi vé đen luôn à? Hay anh là thiếu chủ của Hắc Diệm, có cả 6 vé?”

Bị đối phương vô tình nói trúng, Tịch Cảnh Dương vẫn làm ngơ như không biết gì:“Nếu anh thật sự cần, biết đâu tôi có thể giúp được đấy. Lần đầu anh vợ nhờ giúp đỡ, tôi phải làm cho tốt mới được.”

Cách màn hình điện thoại, Tịch Cảnh Dương vẫn nghe được tiếng nghiến răng của người kia, anh chỉ cười khẽ rồi xem như không nghe thấy.

“Vậy thì tốt quá, nhờ EM! RỂ! giúp ANH! VỢ! đây lấy 4 vé trắng nhé!”

Lần này Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười thành tiếng:“Tôi cần đưa vé tới đâu?”

Kỷ Hàn Phi gửi qua cho anh một dãy địa chỉ ở vùng ngoại ô phía Đông, cũng là địa điểm gần với nơi mà Black sẽ diễn ra.

Nhận được tin nhắn, Tịch Cảnh Dương nhắn lại.

[Tôi sẽ gửi ship cho anh, nhớ nhận đó, anh vợ.]

Nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình, Rain nhanh chóng giật điện thoại lại, cô không muốn chiếc điện thoại phiên bản dùng thử mới nhất của mình, lại giống với chiếc Era 2 trên nền đất kia.

Vài người đứng sau cũng nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy rất cạn lời với người đàn ông mới này của tỷ tỷ nhà mình.

Sao anh ta có thể cà chớn như thế chứ? Còn nữa vé của Black là thứ dễ có được lắm sao? Còn là vé trắng không điền tên nữa đấy? Anh ta dám tự tin nói kiếm được 4 vé là quá lắm rồi, đằng này còn đòi gửi ship cho lão đại, đây chẳng phải là muốn chọc anh ấy tức chết sao.

Phía bên kia Tịch Cảnh Dương chuyển tiếp địa chỉ cho Mục Liên Thành, nhờ anh gửi 4 vé trắng đến địa điểm đó, giao cho Kỷ Hàn Phi. Còn về phần anh, hai vé đen đủ để anh và Thần Hi dùng rồi.

Lúc Tịch Cảnh Dương trở lại phòng bệnh, Kỷ Thần Hi cũng vừa kiểm tra xong, các bác sĩ lần lượt báo cáo kết quả với anh, đều đảm bảo mọi chỉ số của cô đều ổn, còn lại anh còn thể trao đổi thêm với Phó Tuần.

Bác sĩ báo cáo xong thì rời đi hết, Kỷ Thần Hi chống tay ngồi dậy, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đi đến lấy một cái gối kê lưng cho cô.

Kỷ Thần Hi nhìn ra tâm trạng của anh rất tốt, liền hỏi:“Ai gọi anh thế?”

Dù trước đó Kỷ Hàn Phi không hề nhắc đến việc không được nói cho cô biết, nhưng nếu anh ta đã lựa chọn gọi cho anh chứ không phải là gọi cho cô, thì chín mươi phần trăm việc lần này có liên quan đến Zero mà còn là việc nguy hiểm, nên anh ta không muốn kéo cô vào.

Tịch Cảnh Dương mỉm cười như có như không đáp:“Anh vợ gọi, muốn biết khi nào chúng ta sẽ kết hôn. Anh ấy cũng đã gọi anh là em rể rồi, đời này em đừng hòng thoát khỏi anh.”

Kỷ Thần Hi:"???"
 
Song Trùng
Chương 383: Mất tích



Nhận được sự đồng ý của Phó Tuần, qua hai ngày sau Kỷ Thần Hi đã có thể xuất viện trở về Đế Cung Sơn Trang.

Trước khi đi Phó Tuần cũng đã dặn dò rất nhiều, phải chú ý tránh cho vết thương nhiễm trùng hay kiêng những món ăn có hại cho vết thương.

Còn về việc điều trị tâm lý cho Kỷ Thần Hi, bọn họ tạm thời không nhắc đến. Vì sau khi nói chuyện với Evan, Phó Tuần nhận ra tình hình của cô nghiêm trọng hơn dự đoán.

Hoá ra Evan không tiến hành điều trị khôi phục trí nhớ cho cô trước đó, một phần là vì cậu không có khả năng chắc chắn sẽ thành công, một phần là vì kí ức mà cô đã mất đó, bọn họ không muốn cô có thể nhớ lại.

Năm đó, vào cái ngày mà Kỷ Thần Hi hẹn với Tịch Cảnh Dương, hứa sẽ cho anh một câu trả lời, cũng là ngày bắt đầu mọi thứ.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị đầy đủ hành lí, còn vui vẻ nói với Kỷ Hàn Phi sẽ theo Tịch Cảnh Dương đến Nước Z. Truyện Hệ Thống

Dù rất không khuất phục, nhưng Kỷ Hàn Phi không có cơ hội để ngăn cô lại, anh chỉ đành đi cùng cô đến chỗ hẹn, tiễn hai người một đoạn ra sân bay, cũng như cảnh cáo Tịch Cảnh Dương phải đối xử tốt với em gái của mình.

Ngày hôm đó người ngồi trên ghế lái là Kỷ Thần Hi, Kỷ Hàn Phi ngồi ở ghế lái phụ. Trên đường đi hai anh em có lời qua tiếng lại nhưng không quá căng thẳng, chủ yếu là Kỷ Hàn Phi tìm đủ đường chê bai Tịch Cảnh Dương, còn Kỷ Thần Hi thì lại bênh vực người đàn ông của mình.

Mọi thứ diễn ra đều rất suôn sẻ, cho đến khi chiếc xe Bugatti Centodieci màu xanh đen dừng lại trước một cây đèn giao thông, gần một con dốc nghiêng 30 độ.

Là người ngồi trên ghế lái, Kỷ Thần Hi đưa mắt quan sát xung quanh và cô đã nhìn thấy một điều bất thường.

“Anh, giữa hai người quan trọng của anh và một đoàn người không quen biết, cùng lúc gặp nguy hiểm, anh sẽ chọn cứu ai.”

Câu hỏi vừa kì lạ vừa bất chợt khiến Kỷ Hàn Phi nhíu mày, sau đó còn chưa kịp đợi anh trả lời thì anh đã nhìn thấy cô đạp ga vượt đèn đỏ mà lao nhanh về phía trước.

“Anh, tha lỗi cho em.”

Đó là câu nói cuối cùng của cô mà Kỷ Hàn Phi còn nhớ được khi còn ý thức. Bởi vì từ khi cô bắt đầu đạp ga, cộng với con dốc đã đẩy nhanh tốc độ chiếc xe. Chỉ vài giây ngay sau đó, cô thực hiện một cú drift xoay phòng giữa ngã tư đường, chắn trước mặt một chiếc container đang lao nhanh đến.

Đến lúc nhận ra vấn đề, Kỷ Hàn Phi đã không kịp làm gì nữa, vì đầu của container đã đâm mạnh vào phần thân xe phía ghế lái, người ngồi ghế phụ như anh cũng gặp chấn động mà bất tỉnh.

Chiếc container mất lái và một chiếc xe bus của học sinh trung học.

Chiếc container kia nhất định sẽ đâm trúng chiếc xe bus nếu không có sự xuất hiện của một chiếc xe khác cản nó lại.

Và trong vài giây ngắn ngủi dự đoán được tình huống đó, Kỷ Thần Hi đã chọn dùng mạng mình đổi cho những đứa trẻ trên chiếc xe bus kia.

Để giảm thiểu chấn động sau va chạm với container cho anh trai mình, Kỷ Thần Hi đã drift bánh quay đầu xe, hứng trọn cứ đâm chết người từ chiếc xe khổng lồ kia.

Trong khi ý thức không còn tỉnh táo, Kỷ Hàn Phi mơ hồ nhìn thấy có người mở cửa ghế lái đã bị hư hỏng nặng ra, bế cô gái toàn thân là máu lên và rời đi.

Đến khi anh tỉnh lại, thì đã là câu chuyện của mấy ngày sau ở bên trong bệnh viện và Kỷ Thần Hi đã mất tích.

Kỷ Hàn Phi đã điên cuồng tìm kiếm cô trong suốt ba tháng liền, anh đã tận dụng mọi mối quan hệ mở rộng phạm vi tìm kiếm ra cả thế giới, nhưng kết quả vẫn không tìm được bất kì một tung tích gì, cứ như cô đã hoàn toàn bốc hơi khỏi trái đất này.

Vào nửa năm sau đó, vào lúc mọi người đều đã gần như tuyệt vọng, thì cô lại xuất hiện một cách bất ngờ. Bọn họ đã tìm thấy cô ở ven biển phía nam R Quốc.

Lúc tìm thấy trên người cô không hề có bất kì vết thương nào, cứ như vụ tai nạn kinh hoàng kia chưa từng xảy ra.

Tuy nhiên, kể từ lúc tìm thấy Kỷ Thần Hi, cô cứ ngủ sâu không tỉnh, dù Evan đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng cũng không tìm được nguyên nhân.

Dường như biết mọi người đang lo lắng cho mình, cuối cùng cô cũng tỉnh lại vào vài ngày sau đó. Nhưng cô của lúc này cứ như biến thành một người hoàn toàn khác so với trước đây.

Từ cô gái năng động luôn duy trì một nụ cười rạng rỡ trên môi, trở thành một người điềm tình đến đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô nhìn anh trai rồi đến những người bạn thân thiết của mình cứ như nhìn những người xa lạ, dù cô vẫn biết họ là ai.

Evan rất sốc khi phải đưa ra chuẩn đoán, Kỷ Thần Hi có thể gặp phải chấn thương tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Những nguyên nhân của chấn thương tâm lý đó Evan không nói cụ thể cho Phó Tuần biết, anh chỉ biết được vào thời điểm đó cô đã chịu đựng ba cú sốc tinh thần cực mạnh và có thể đã bị thay đổi kí ức một phần.

Bệnh dị ứng cồn của cô cũng xuất hiện sau lần mất tích ấy. Đến nỗi chỉ cần một giọt rượu cũng đủ khiến cô phát bệnh nguy hiểm đến tính mạng.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 384: Bùng nổ tin tức



Ngồi nghe lại câu chuyện về năm năm trước từ Phó Tuần, Tịch Cảnh Dương lặng người, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Những chuyện này và những chuyện anh nghe được từ Kỷ Hàn Phi đã và Beliar, cũng đã phần nào giúp anh hình dung ra cục diện năm đó.

“Này, cậu nói gì đi chứ? Cậu cứ im lặng thế này, tôi cũng không biết phải nói tiếp thế nào đâu.” Phó Tuần không chịu được áp bức mạnh mẽ từ người nào đó, bất lực lên tiếng cằn nhằn.

Anh nói tiếp:“À đúng rồi, hôm qua trước lúc cậu đến đón cô bé nhà cậu xuất viện, một bệnh nhân phòng VIP khác có đến tìm cô ấy nói chuyện một lúc lâu đấy, cô ấy có nói gì với cậu không?”

Tịch Cảnh Dương gõ gõ tay trên mặt bàn, phát ra những âm thanh trầm bổng êm tai, anh nhíu mày hỏi:“Là ai?”

Phó Tuần lục lại ký ức rồi nói:“Hình như họ Phong, cũng là giới nhà giàu ở Long Thành, trước đó bị đâm mấy nhát suýt chết, được chuyển từ bệnh viện ngoại ô đến.”

Tịch Cảnh Dương như có như không khẽ nhếch mép:“Họ cảm thấy tôi bận quá nên chưa giải quyết họ, nên chạy đến trước mặt Tiểu Hi nhảy nhót tạo cảm giác tồn tại. Tôi cũng không thể khiến người ta thất vọng được.”

Phó Tuần thầm cảm thán, sắp có người gặp xui xẻo rồi, chọc vào ai không chọc cứ thích chọc vào tâm can bảo bối của tên đại ác ma.

Bên phía bên kia, Tịch Cảnh Dương cầm lên một tấm ảnh rồi hỏi Phó Tuần:“Cậu có nghĩ, trong giới giải trí, vẫn còn có người hoàn toàn trong sạch không?”

Phó Tuần nhìn Tịch Cảnh Dương bằng ánh mắt khó hiểu, sao đột nhiên lại chuyển chủ đề rồi? Nhưng anh vẫn nhún vai trả lời:“Còn sao không, em trai cậu đấy, có tên nào có thể dùng quy tắc ngầm với em trai cậu sao?”

Tịch Cảnh Dương nở một nụ cười đầy ẩn ý:“Phải, Cảnh Đăng không cần, nhưng không có nghĩa…một ngôi sao nào đó…không cần.”

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhận được sự đồng ý từ người bên trong nên cánh cửa được đẩy ra.

Một thân ảnh thân quen sau một thời gian “công tác xa” không gặp, nay đã trở lại.

Mục Hành chỉnh lại cà vạt rồi đi đến trước mặt Tịch Cảnh Dương, cố kiềm nén cơn kích động vì được trở về, nghiêm túc báo cáo:“Sếp, việc ở R Quốc đã giải quyết xong, tôi đã trở lại đây để phục chức.”

Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương có việc cần giải quyết, Phó Tuần cũng không nán lại nữa, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi trước nhưng không quên châm chọc. ngôn tình tổng tài

“Ở R Quốc làm tổng giám đốc điều hành một công ty trị giá liên thành không chịu, cứ chạy về đây làm trợ lý kiêm thư ký nhỏ, ngày ngày ăn hành, ngày ngày ăn cẩu lương mới chịu.”

Mục Hành:"…"

Cay không?

Cay chứ! Rất cay!

Nhưng cay rồi làm được gì?

Làm thinh!

***

Ngày ngày cứ thế tiếp tục trôi qua trong êm đềm.

Tịch Cảnh Dương vẫn sáng chiều đến công ty giải quyết công việc dang dở, buổi trưa và tối thì về Đế Cung ăn cơm cùng Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi thì ngoan ngoãn ở Đế Cung không rời nữa bước để điều trị vết thương trên tay. Phải nói vết thương trên tay của cô hồi phục vô cùng nhanh, chỉ chưa đầy một tuần đã lành lại đáng kể, thậm chí có thể lành hẳn trước ngày diễn ra tiệc cuối năm của Tịch Thị. Điều này phải cảm ơn Evan, vì thuốc bôi tay của cậu quá thần kỳ, còn hơn cả thuốc tiên. Evan cũng đảm bảo, chỉ cần nữa tháng, đảm bảo đến sẹo cũng không còn.

Kỷ Hàn Phi và người của Zero thì mất hoàn toàn tin tức sau khi Tịch Cảnh Dương chuyển phát vé đến. Nhưng việc này cũng nằm trong dự liệu của Tịch Cảnh Dương. Nếu muốn gặp họ vậy thì buổi đấu giá anh cũng tham gia là được. Cũng may đấu giá diễn ra sau tiệc cuối năm hai ngày, anh vẫn kịp để tham gia.

Cuộc sống của bọn họ êm đềm là thế, nhưng một bên khác lại phải chịu một trận phong ba bão táp không hề nhỏ.

Ở mặt tin tức kinh tế, tập đoàn Phong Thị không chỉ có tiếng trong nước mà còn ở quốc tế bất ngờ bị hàng loạt đối tác quan trọng hủy hợp tác, khiến cho tập đoàn được một phen lao đao. Ngay sau đó còn bị cục thuế trong nước nhắm đến, khiến Phong Thị và tổng giám đốc điều hành hiện tại của nó là Phong Dục, chính là cái tên được nhắc đến trên các diễn đàn kinh tế suốt thời gian dài.

Trong giới giải trí, Vân Tiêu tuyên bố giải nghệ sau khi vạch trần bộ mặt khác của chương trình truyền hình quốc dân là Farmer Life. Rất nhiều fan hâm mộ của anh phát điên vì tin tức này, thậm chí có người còn đe doạ sẽ tự sát để uy h**p anh, nhưng thần tượng của họ chỉ đáp đúng một câu trên Zbo.

[Giữa fan và vợ, xin lỗi tôi chọn vợ mình. Cảm ơn đã ủng hộ suốt thời gian qua.]

Tin tức về Vân Tiêu còn chưa kịp đẩy lên cao trào thì một tin tức động trời khác nổi lên.

Vũ Tinh, nữ ca nhạc sĩ thuộc tứ thiên vương, lại liên quan đến trốn thuế với con số cả chục tỷ.

Ngoài ra, còn có tin tức từ các blogger, một ca nhạc sĩ đình đám tên J nào đó, từng đạo nhạc của một nhạc sĩ không có tên tuổi và dùng tiền để bịt miệng. Có cả blog chứng minh thời gian tác phẩm của vị nhạc sĩ kia đăng tải trước và J là người đã đạo phẩm.
 
Song Trùng
Chương 385: Không cho anh vào phòng em? Được, anh bế em về phòng anh



Chưa dừng lại đó, một tin tức mỗi năm một lần mà người dân cả nước đều chờ đợi, điểm thi đại học chính thức được công bố ra toàn quốc.

Cái tên Kỷ Thần Hi tiếp tục treo trên no1 hotsearch thêm một thời gian dài.

Những người trước đó từng chế nhạo cô chỉ là bình hoa không có gì hay, nay đều nhận một cú vả mặt đau điếng.

Có thể nói vào khoảng thời gian này, độ thảo luận trên mạng xã hội cao chưa từng thấy, đến nỗi một phần lớn người nước ngoài cũng đăng ký tài khoản Zbo để hóng hớt.

Tuy nhiên, dù trên mạng loạn chưa từng thấy với đầy những tin hot, thì người trong cuộc là Kỷ Thần Hi vẫn điềm nhiên như không, chẳng quan tâm sự đời.

Trước đó Đại Học A nhiều lần gọi điện đến, thậm chí còn dùng mọi cách để vào được Đế Cung Sơn Trang để gặp Kỷ Thần Hi. Cuối cùng cô cũng phải chịu thua sự chai mặt của mấy vị giáo sư, đồng ý đến khoa sinh hoá của trường.

Vì sao cô không chọn khoa máy tính ư? Coi như cô động lòng trắc ẩn không muốn ngược chết bạn học và giáo sư của khoa đó đi. Hơn hết, cô có bằng kép vật lý và khoa học máy tính của MIT, cô không cần thêm một bằng tương tự làm gì. Đôi khi tìm hiểu một thứ không phải sở trường, cũng sẽ thú vị lắm xem.

***

Buổi chiều của hai ngày trước ngày diễn ra tiệc tối, Tịch Cảnh Dương đưa Kỷ Thần Hi đến trung tâm thương mại JAJ, một trung tâm thương mại lớn dưới trướng Tịch Thị để thử lễ phục.

Tay của cô lúc này đã không cần dùng đến băng gạc nữa, tuy nhiên Tịch Cảnh Dương vẫn chọn cho cô những bộ cánh có phần tay áo dài, tránh lộ ra vết thương trên tay. Và đương nhiên, phần lễ phục của cả hai đều mang tông xanh, màu mà cô thích nhất.

Trong lúc chờ Kỷ Thần Hi thay đồ, Tịch Cảnh Dương ngồi bên ngoài ngồi chờ và nhận được một cuộc gọi đến.

“Alo, ông nội…” Anh nhấn nút nghe và cất tiếng gọi.

Trước đó anh đã có nói chuyện riêng với ông nội mình về những chuyện đã xảy ra. Cũng may ông nội của anh là một người hiểu chuyện, lại rất quý Thần Hi, nên ông không truy cứu cả hai.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hưng phấn:“Thằng nhóc kia, cháu dâu tương lai của ông đỗ thủ khoa toàn quốc sao lại không nói với ông già này một tiếng? Nếu không phải mấy lão già kia nói, ông cũng không biết cháu dâu ông lợi hại như thế đấy!”

Tịch Cảnh Dương vô thức nhìn về phòng thay đồ cười khẽ:“Ông ơi, cháu dâu của ông còn nhiều thứ lợi hại hơn nữa, sau này ông sẽ từ từ biết thôi.”

Tịch Lão bĩu môi trách móc:“Haha, thằng nhóc thối, cũng may mắt nhìn người của cháu tốt, nếu không cháu với Cảnh Đăng cùng cút ra khỏi nhà đi!”

Ông cụ nói tiếp:“À đúng rồi, khi nào cháu về Thủ Đô? Cháu dâu của ông có đi cùng không?”

Sau nhiều lần họp, tiệc cuối năm thống nhất tổ chức ở Thủ Đô, nơi dễ tụ họp nhất của các gia tộc lớn nhất cả nước.

“Tối mai chúng cháu sẽ lên máy bay.”

“Ồ thế à…mai ông ra sân bay đón hai đứa nhé?”

“Không cần đâu ạ, cháu đã sắp xếp xong hết rồi, đến lúc đó sẽ về thẳng nhà tổ.”

Tịch Lão gật gù không ý kiến, sau đó ông đổi giọng nghiêm túc nói:“Cảnh Dương, lần này cháu về lại Thủ Đô, chính thức công bố thân phận, cháu biết chuyện gì sẽ xảy ra mà đúng không?”

Tịch Cảnh Dương bình thản đáp:“Ông nội, hiện tại người có thể uy h**p được cháu, vẫn chưa được sinh ra.”

“Cháu biết ta không chỉ nói đến chuyện đó mà.” Giọng Tịch Lão có chút nghiêm trọng.

Tịch Cảnh Dương nhìn tấm màn che đang được vén ra từ từ, để lộ một thân ảnh khuynh đảo chúng sinh trong bộ váy được thiết kế đầy tinh xảo, cả người anh dần dần nóng lên.

“Ông nội, cháu sẽ đích thân đến Kỷ Gia tạ tội, cháu còn có việc bận, cháu sẽ gọi lại sau.”

Tịch Lão nghe thêm ba tiếng “tút” đều tai:"???"

Ủa? Thằng cháu trời đánh, ông còn chưa nói hết mà!

Bên phía bên đây, Tịch Cảnh Dương vừa cúp máy đã trực tiếp ném điện thoại sang một bên, đi đến bên cô gái, khẽ dùng ánh mắt đuổi những nhân viên nữ đi. Rồi trong sự ngỡ ngàng của cô gái nhỏ, anh nắm tay cô kéo vào góc tường rồi cúi đầu hôn một cách cuồng nhiệt.

Kỷ Thần Hi hoàn toàn không kịp phản ứng, điều duy nhất cô có thể làm lúc đó là kéo tấm rèm lại, che đi khung cảnh xấu hổ này.

Không biết hai người đã làm gì, nhưng đến khi tấm rèm được mở ra lần nữa, các nhân viên nữ gần đó nhìn vào đôi môi sưng đỏ của cô gái mà cười khúc khích, khiến Kỷ Thần Hi ngượng chín cả mặt.

“Tôi nay cấm anh vào phòng em!” Kỷ Thần Hi nghiến răng cảnh cáo, rồi vùng vằn đi thay đồ khác.

Nhìn bóng dáng giận dỗi của bé con nhà mình, Tịch Cảm Dương đưa tay lên sờ nhẹ vào đôi môi cũng có phần sưng đỏ của mình, khoé môi hơi cong nói khẽ:“Là em nói đó, không cho phép anh vào phòng em, chứ không phải là anh không được bế em về phòng anh…”
 
Song Trùng
Chương 386: Giấu càng lâu mức độ thù hận càng cao



“Oáp~~” Kỷ Thần Hi ngáp dài một hơi, dựa vào người kế bên mơ màng hỏi:“Chẳng phải anh nói chiều mới ra sân bay sao? Mới có mấy giờ mà phải đi rồi?”

Tịch Cảnh Dương cười khổ cúi người bế cô gái đang đi đứng loạng choạng như người say lên rồi mới trả lời:“Hôm nay có người muốn đi ké máy bay của chúng ta, tranh thủ đi sớm một chút để anh ta đến bệnh viện quân y Thủ Đô.”

“Bệnh viện quân y? Là Mặc Bắc Hàn à?”

Cô gái vừa dứt lời thì đằng xa vang lên tiếng gọi:“Chị!”

Kỷ Thần Hi khẽ dụi mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Tuy sân bay lúc này không phải quá vắng người nhưng thính lực của cô rất tốt, nhìn ngay hướng chàng thiếu niên trẻ tuổi trong bộ quần áo năng động đang vẫy tay chào cô.

Kỷ Thần Hi liền vui vẻ nhảy bổ khỏi tay của Tịch Cảnh Dương vẫy tay gọi lại:“Evan!”

Tịch Cảnh Dương nhìn cánh tay trống rỗng của mình thì không khỏi có chút mất mát, biết thế anh đã từ chối cho Mặc Bắc Hàn đi ké từ đầu.

Không khác biệt gì mấy, rõ ràng người nào đó nói sẽ làm đôi mắt tạm thời cho anh đến khi anh có thể nhìn thấy lại mới thôi, vậy mà vừa nhìn thấy chị gái liền bỏ anh đứng bơ vơ một mình chạy đến chỗ người ta. Mặc Bắc Hàn bỗng có chút hối hận, sớm biết thế anh thà phiền phức một chút chứ không đi nhờ máy bay.

Trong lúc hai người đàn ông còn đang than thân trách phận, hối hận các thứ thì Evan và Kỷ Thần Hi đã ôm chầm lấy nhau.

“A, lâu lắm rồi không gặp em đấy, dạo này vẫn ổn chứ? Mặc Bắc Hàn có bắt nạt em không?”

Evan gượng gạo lắc đầu:“Không…không có.”

Đằng sau của Evan vang lên một tiếng nói cằn nhằn:“Em dâu trông tôi giống người thích bắt nạt người khác lắm sao?”

Evan xoay người lườm nguýt ai đó một cái, nhưng nhìn cặp kính đen trên mắt của anh lại sợ anh đi đứng bất tiện, đàng ngậm ngùi miễn cưỡng đi lại đỡ anh.

“Đã mù rồi thì đứng yên một chỗ đi, đừng có đi đứng lung tung rồi vấp ngã, đến đó lại báo tôi.”

Hiếm thấy bộ dạng cằn nhằn này của Evan, hệt như cô bạn gái nhỏ đang lo cho bạn trai của mình, Kỷ Thần Hi liền cau mày:“Evan, em làm hộ lý cho anh ta thôi, nhưng sao chị có cảm giác…hai người có gì đó vậy?”

Evan lập tức phủ nhận:“Chị, chị nói gì thế, em là đàn ông, em thích phụ nữ, em với anh ta? Tuyệt đối không có chuyện đó!”

Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định đi lên thì đã bị Tịch Cảnh Dương kéo tay lại:“Tiểu Hi, lên máy bay thôi.”

Mặc Bắc Hàn dù đang đeo một cặp kính đen nhưng vẫn gửi tặng bạn mình một ánh mắt kiểu “hay lắm người anh em!”

Tịch Cảnh Dương thoáng liếc nhìn đối phương một cái cười nhạt, vẫn còn giả mù gạt người, đúng là không sợ chết.

“Mặc kệ hai người bọn họ đi, chúng ta lên máy bay, chẳng phải em còn buồn ngủ sao? Lên máy bay ngủ tiếp.”

Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy Evan và Mặc Bắc Hàn có gì đó không đúng nhưng đã bị Tịch Cảnh Dương kéo tay rời đi.

Evan cũng đỡ Mặc Bắc Hàn đi theo sau, cùng nhau lên máy bay.

Vì tiện đi lại nên Tịch Cảnh Dương đã dùng máy bay tư nhân để di chuyển, nên mọi người trên máy bay không nhiều, rất thoải mái.

Kỷ Thần Hi bị Tịch Cảnh Dương ngăn cản, dỗ một lúc rồi cũng ngoan ngoãn ngủ tiếp. Evan cũng có chút mệt mỏi nên cũng thiếp đi một lúc.

Tịch Cảnh Dương và Mặc Bắc Hàn ngồi bên quầy bar uống rượu, nói đúng hơn là chỉ một mình Mặc Bắc Hàn uống còn Tịch Cảnh Dương chỉ uống trà chanh.

Nhìn ly trà chanh của đối phương Mặc Bắc Hàn ngay lập tức dè bỉu:“Nếu cậu không có bạn gái, tôi còn tưởng cậu là phụ nữ đó.”

Tịch Cảnh Dương cười khẽ đáp:“Ít ra người yêu của tôi vẫn là con gái.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

“Nói chuyện chính đi, bao giờ cậu mới hết giả mù đây?”

Mặc Bắc Hàn một hơi uống cạn ly Gin Tonic đáp:“Đợi đến Thủ Đô trước đã, không gấp.”

“Không gấp? Giấu càng lâu, mức độ thù hận càng cao đấy.”

“Không cần cậu để tâm đâu, lo cho cô bạn gái của cậu đi. Có chuyện này không biết cậu có biết không?”

“Chuyện gì?”

“Hoá ra cô nhóc nhà cậu có quen biết nhà họ Kỷ đấy. Mấy ngày trước ông Kỷ gọi cho tôi, nói là nhìn thấy cháu gái một người quen trên TV, bảo tôi để ý chăm sóc cô ấy một chút.”

Tịch Cảnh Dương nhíu mày ngờ vực:“Cháu gái một người quen?”

Mặc Bắc Hàn ồ lên một tiếng đắc ý hỏi:“Cậu không biết gì sao? Cô ấy không nói với cậu à? Hoá ra hai người không thắm thiết như tôi nghĩ.”

Tịch Cảnh Dương gật gật đầu:“Ừm cậu nói đúng, vậy tôi không cần nói một chuyện thú vị về Evan cho cậu biết rồi. Để cậu ta nói với cậu sau đi, dù sau hai người cũng rất thắm! thiết! mà.”

Nói xong Tịch Cảnh Dương đứng dậy đi về khoang của Kỷ Thần Hi đang ngủ, bỏ mặc người bạn của mình sắp tức đến xì khói mà tiếp tục nốc rượu giải sầu.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 387: Thiếu tướng mù



“Cẩn thẩn!” Kỷ Thần Hi hét lên rồi ngồi bật dậy, trong mắt vẫn tràn đầy hoảng hốt, trên trán cũng túa ra mồ hôi lạnh.

Tịch Cảnh Dương vừa vào khoang phòng thì liền chạy đến chỗ cô lo lắng hỏi:“Không sao chứ? Nằm mơ thấy ác mộng sao?”

Nhịp thở của cô gái nhanh hơn bình thường nhiều lần cứ như vừa trong thấy thứ gì đó đáng sợ, cô cố bình tĩnh kể lại:“Đấu súng…có người chĩa súng về em bắn tới…”

Tịch Cảnh Dương đưa tay ra kéo lấy cô gái vào lòng ôm chặt, ra sức trấn an:“Không sao cả, chỉ là mơ thôi, đừng sợ.”

Kỷ Thần Hi ra sức lắc đầu:“Không phải mơ, nó chính là đã xảy ra, thật sự rất thật, tới mức vai em vẫn còn nhói do bị bắn trúng…cảm giác rất thật…”

“Nhưng chúng ta đang trên máy bay mà? Ở đây đều là người của anh, hoàn toàn không có xảy ra đấu súng.”

Kỷ Thần Hi vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ, vì cảm giác đó quá đỗi chân thật, nhưng cô phải cố khiến bản thân bình tĩnh lại, có thể đó chỉ là một phần trong trí nhớ đã mất của cô.

Tuy nhiên, cảm giác lần này so với những lần trí nhớ dần hồi phục kia hoàn toàn không giống. Lần này đầu cô không hề đau và cảnh bị bắn trúng giống như là diễn ra ở thời điểm hiện tại chứ không phải là từng diễn ra trong quá khứ.

“Tiểu Hi?” Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái thất thần thì nhỏ giọng gọi.

Hơi thở của cô gái đã ổn định trở lại, mỉm cười lắc đầu:“Em ổn rồi, xin lỗi vì lại khiến anh lo lắng. Có lẻ là đoạn ký ức nào đó của em lại trỗi dậy thôi.”

Tịch Cảnh Dương vẫn không buông cô ra, anh vô cùng lo lắng mà nhìn chằm chằm vào cô. Thời gian gần đây tình hình sức khoẻ của cô ngày càng bất ổn. Sớm biết nói hết sự thật cho cô biết sẽ k*ch th*ch trí nhớ bạo phát thế này, thì anh thà ngày trước vẫn cứ gạt cô, vẫn biến cô thành Mộ Nhược Vi cho rồi.

“Để anh tìm Evan đến kiểm tra cho em.”

Kỷ Thần Hi mỉm cười xua tay:“Không cần đâu, sức khoẻ của em tự bản thân em hiểu rõ. Không cần phiền em ấy đâu. Phải rồi, còn bao lâu nữa đến?”

Tịch Cảnh Dương nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tay trả lời:“Sắp rồi, chuẩn bị đi, chúng ta cùng Mặc Bắc Hàn đến bệnh viện quân y.”

Kỷ Thần Hi nhướn mày:“Không phải chứ, anh vẫn muốn em kiểm tra à? Em nói rồi, em thật sự không sao mà.”

Tịch Cảnh Dương cắn môi không đáp lời, bộ dạng tủi thân cực kỳ đáng thương. Kỷ Thần Hi liền giơ cờ trắng đầu hàng:“Được được được, kiểm tra thì kiểm tra, bệnh viện Phong Vân so với bệnh viện quân y không thua không kém, bọn họ cũng sẽ chẳng khám ra được gì đâu. Nhưng anh muốn thì ok, em không phản đối nữa.”

Trước kia không biết thế nào, nhưng hiện tại thứ khiến Kỷ Thần Hi sợ hãi nhất là nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bán manh làm nũng, cô thật sự không chịu nổi, dù anh có yêu cầu gì đi nữa cũng sẽ đáp ứng hết.

Phía bên quầy bar, Mặc Bắc Hàn uống đủ rồi cũng quay về khoang phòng của Evan gõ cửa gọi:“Tiểu thần y! Máy bay sắp hạ cánh rồi, dậy đi!”

Gõ cửa thêm vài lần, Evan bực dọc mở cửa:“Anh gọi hồn đấy à? Đồ lưu manh!”

Mặc Bắc Hàn dở khóc dở cười:“Một câu lưu manh hai câu lưu manh, tôi lưu manh với cậu khi nào? Đàn ông với nhau, cậu làm như tôi chiếm tiện nghi của cậu không trừng!”

Evan nghiến răng:“Cút! Tôi không muốn nói chuyện với anh!” Nói xong Evan đẩy Mặc Bắc Hàn ra, đóng sầm cửa lại.

Mặc Bắc Hàn đứng bên ngoài mà cứng họng, thở dài đi về khoang bên cạnh để lấy hành lý.

Theo đuổi bạn gái thế nào anh không biết nhưng theo đuổi bạn trai nhỏ thật sự quá khó rồi.

Một thằng đàn ông như anh, vào sinh ra tử về tổ quốc bao nhiêu lần cũng chẳng thua, vậy mà vì một tên nhóc ẻo lả vừa gặp không quá mấy lần, lại thua ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.

Thật quá thảm hại!

Năm phút sau, máy bay dần dần hạ cánh ở sân bay quốc tế Thủ Đô. Vì có đường bay riêng, nên việc hạ cánh vô cùng nhanh, không gặp chút khó khăn nào.

Thời tiết bên ngoài có chút nắng gắt, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng choàng lên người cô gái nhà mình một chiếc khăn mỏng và đưa cho cô một cặp kính đen.

Kỷ Thần Hi đẩy chiếc kính ra, dè bỉu:“Không cần đeo đâu, nếu không người khác lại nghĩ em mù giống ai kia.”

Ai kia đứng gần đó bức xúc muốn lên tiếng thì đã bị Evan huých vai đẩy ra:“Anh muốn làm gì hả? Mù thì biết điều chút đi, mắt anh tới giờ vẫn chưa nhìn thấy được cũng do nghiệp anh nặng quá đấy!”

Mặc Bắc Hàn có thể không ngại đấu khẩu với Kỷ Thần Hi, nhưng hoàn toàn không thể mở lời nói nặng nói nhẹ chàng thiếu niên trước mặt, đành ngậm ngùi nuốt cục tức này vào trong.

Evan nhíu mày muốn đạp anh một cái nhưng rồi vẫn thôi, quay qua kéo tay chị gái:“Chị, chúng ta đi, đợi đến bệnh viện em làm kiểm tra lại cho chị. Thiết bị của bệnh viện quân y Thủ Đô so với bệnh viện Phong Vân vẫn nhỉnh hơn.”

Kỷ Thần Hi cố ý hỏi:“Em không đỡ thiếu tướng mù à? Anh ta sẽ không vấp cỏ mà ngã đó chứ?”

Evan chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương:“Huynh đệ tốt của anh ta ở đây, chị lo gì chứ, anh ta lớn già đầu vậy rồi, cần em quản chắc.”

Tịch Cảnh Dương lườm Mặc Bắc Hàn một cái, nhưng thấy đối phương bị bỏ rơi cũng đáng thương, nên rũ lòng qua đỡ tay.

“Đi nào, thiếu tướng mù, huynh đệ tốt của anh sẽ không để anh vấp cỏ té chết đâu.”

Mặc Bắc Hàn từ đầu đến cuối không nói được câu nào:"…"
 
Song Trùng
Chương 388: Con bé không đến...cháu về đây làm gì?



Cầm kết quả kiểm tra sức khoẻ trên tay, Kỷ Thần Hi và Mặc Bắc Hàn chỉ biết câm nín mà nhìn hai người trước mặt.

“Ngài thiếu tướng mù, sức khoẻ anh vẫn ổn định hả?”

“Nhóc siêu quậy, cô không bị bệnh nan y đâu đúng không?”

“Anh bị điên à? Nhìn tôi giống có bệnh lắm sao? Anh mới bệnh đấy, cả nhà anh đều bệnh!”

“Vậy sao nhóc không nhìn mặt người đàn ông của nhóc đi! Biểu cảm đó có khác gì đang cầm giấy báo bệnh hiểm nghèo trên tay không?”

“Ha! Anh nói hay quá! Anh cũng không nhìn thử biểu cảm lúc này của Evan đi, tôi còn tưởng rằng em ấy hại anh đoạn tử tuyệt tôn rồi đấy!”

Hai người từ thì thầm to nhỏ đến cãi nhau gay gắt khiến cả phòng đều nghe thấy, vị bác sĩ già lúc này không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.

“Hai cô cậu có thôi đi không? Muốn cãi nhau ra ngoài mà cãi. Còn hai vị này, cảm thấy không tin tưởng vào bệnh viện chúng tôi như thế thì mời đến bệnh viện khác khám đi, đừng có trưng ra bộ mặt giống như sắp có người chết đến nơi như thế!”

Khác với Phó Tuần, vị bác sĩ già này là viện trưởng của bệnh viện quân y Thủ Đô, cũng là bác sĩ được tin tưởng nhất của nguyên thủ quốc gia, cho nên dù là đối với vị thiếu tướng tuổi trẻ tài cao hay người thừa kế đế quốc thương nghiệp khổng lồ trước mặt, ông chẳng mảy may sợ hãi một chút nào.

Mặc Bắc Hàn kéo tay Evan về chỗ mình, gượng cười hoà hoãn tình hình:“Xin lỗi viện trưởng Hạc, bạn của cháu cũng là một bác sĩ, cậu ấy kiểm tra nhiều lần thấy mắt cháu đã bình phục nhưng vẫn chưa nhìn thấy lại được, nên mới lo lắng đăm chiêu thế, cậu ấy không có ý nghi ngờ ngài đâu.”

Kỷ Thần Hi cũng kéo áo Tịch Cảnh Dương, cúi đầu xin lỗi:“Cháu cũng xin lỗi, do sức khoẻ cháu gần đây không tốt nên anh ấy…hơi khó ở một chút, mong viện trưởng thông cảm.”

Viện trưởng Hạc hừ lạnh bỏ ống tai nghe lên bàn, hướng về Mặc Bắc Hàn căn dặn:“Tiểu Hàn, cháu đến Thủ Đô lần này có về Kỷ Gia không? Nếu có, gửi lời hỏi thăm với lão Kỷ dùm ta.”

Mặc Bắc Hàn thoáng đưa mắt nhìn sang cô gái bên cạnh:“Phải về chứ ạ, cháu còn phải đưa cô gái họ hàng xa này về cho ông nội Kỷ gặp mặt nữa.”

Kỷ Thần Hi bất giác rùng mình, dù không quay đầu nhìn lại nhưng cô vẫn biết Tịch Cảnh Dương đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Ha ha, thiếu tướng Mặc, anh đừng đùa nữa, chắc là trông tôi giống với một người quen nào đó của Kỷ lão gia tử mà thôi, tôi sinh ra và lớn lên ở R Quốc, làm sao là họ hàng xa với nhà họ Kỷ được.”

Lúc này viện trưởng Hạc được dịp quan sát Kỷ Thần Hi, không khỏi cảm thán:“Cô bé này…quả thật trông có nét khá giống với Uyển Ngọc, vợ quá cố của lão Kỷ đấy.”

Kỷ Thần Hi vội xua tay giải thích:“Người giống người thôi ạ. Có lẻ dạo trước cháu có tham gia một chương trình truyền hình trực tiếp, cho nên Kỷ lão gia tử vô tình nhìn thấy cũng cảm thấy giống viện trưởng, nên nghĩ cháu là họ hàng.”

Mặc Bắc Hàn cười khẽ:“Thế à? Vậy cô cũng nên cùng tôi đến Kỷ Gia một chuyến để ông Kỷ xác nhận lại đi, biết đâu cô thật sự là liên quan đến nhà họ Kỷ thì sao? Còn nữa Cảnh Dương, cậu cũng đi cùng đi, chuyện hôn ước của cậu cũng đến lúc phải giải quyết rồi chứ nhỉ?”

Một câu nói Mặc Bắc Hàn khiến cho hai người phải lườm anh trong tức tưởi. Evan đứng sau chỉ biết bất lực đỡ trán, ăn nói kiểu này bảo sao đến giờ vẫn không nhìn thấy được, nghiệp nặng quá rồi.

Sau khi chào tạm biệt viện trưởng, nhóm người cũng chia làm hai để đi về hai hướng khác nhau.

Evan theo Mặc Bắc Hàn trở về nhà họ Kỷ. Còn Kỷ Thần Hi không theo cùng, cô hứa sẽ đến nhà họ Kỷ một chuyến để gặp Kỷ Lão, nhưng hiện tại cô phải cùng Tịch Cảnh Dương đến nhà tổ của Tịch Gia gặp Tịch Lão trước.

***

Nhà họ Kỷ,

Khi hay tin Mặc Bắc Hàn đi cùng với Kỷ Thần Hi đến Thủ Đô, Kỷ Lão đã đứng ngồi không yên suốt cả ngày hôm qua. Ông nghĩ đến cảnh cháu gái bảo bối của ông chính thức về nhà nhận tổ quy tông, thì trong lòng nôn nóng không thôi.

Nhưng đợi hơn cả một ngày trời, cuối cùng chỉ nhìn thấy Mặc Bắc Hàn cùng với một cậu thiếu niên lạ mặt, Kỷ Lão không khỏi có chút thất vọng, suy cho cùng cháu gái ông vẫn cảm thấy xa lạ với bọn họ.

Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Kỷ Gia, Mặc Bắc Hàn đã xem Kỷ Lão như ông nội mình từ lâu, liền an ủi:“Gia gia, ông đừng buồn, cô ấy nói sắp xếp xong sẽ đến gặp ông.”

Kỷ Lão chống gậy ngậm ngùi thở dài:“Con bé không đến…cháu về đây làm gì?”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Ông nội ơi, cháu đang bị thương đấy ông không thấy sao? Ông cũng nên quan tâm hỏi thăm thằng cháu không ruột này một câu chứ, ông làm thế cháu sẽ tổn thương lắm đó.

Dù thế, anh vẫn phải nuốt nỗi đau thương này xuống, sau đó kéo Evan đến trước mặt Kỷ Lão giới thiệu:“Gia gia, cô nhóc ấy tạm thời không đến gặp ông được, nhưng ông có thể nói chuyện với cậu nhóc này. Cậu ấy tên là Kỷ Hạo Nhiên, em trai của Kỷ Thần Hi, ông có thể gọi cậu ấy là Evan.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 389: Uỷ thác



Nghe Mặc Bắc Hàn giới thiệu xong, Kỷ Lão đơ người một lúc lâu, sững sờ nhìn Evan lẩm bẩm:“Kỷ…em trai…cháu…cháu…”

Evan đẩy Mặc Bắc Hàn ra đầy nghiêm trang cúi chào người trước mặt:“Chào lão tướng quân, không biết, cháu có thể nói riêng với ông vài câu không?”

Mặc Bắc Hàn liền nhíu mày:“Cậu cũng đâu có quen ông ấy, có gì để nói chứ? Còn là chuyện tôi không được biết?”

Evan quay sang lườm anh một cái lạnh giọng nói:“Thiếu tướng Mặc, anh giả mù giả đến nghiện rồi đúng không? Anh đến Thủ Đô lần này, không cần đến phủ tổng thống báo cáo về đợt kh*ng b* vừa rồi à? Sao có thời gian đi lo chuyện bao đồng thế?”

Bị vạch trần một cách bất ngờ, Mặc Bắc Hàn không kịp phản ứng lại, từ từ tháo cặp kính đen ra, ngập ngừng hỏi:“Cậu…biết từ khi nào?”

Evan hừ lạnh:“Đi hỏi anh em tốt của anh đi, giờ anh cũng có thể đi được rồi.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

Lại là tên chó má họ Tịch kia!

***

Ở phía bên kia nhìn Tịch Cảnh Dương tâm tình có chút vui vẻ, Kỷ Thần Hi liền tò mò hỏi:"Bảo bảo, anh có chuyện gì vui à?

Tịch Cảnh Dương lắc đầu đáp:“Không có, chỉ là cảm thấy có người đang chửi anh thôi.”

Kỷ Thần Hi:"???"

Ôi đàn ông, thật khó hiểu!

***

“Nghe tôi giải thích, tôi…” Mặc Bắc Hàn vội lên tiếng muốn nói gì đó nhưng đã bị Kỷ Lão cắt ngang:“Cháu rảnh lắm à? Còn học đâu thói giả vờ giả vịt này thế? Còn không mau đi báo cáo! Muốn ông viết thư phê bình cháu gửi lên trên hay gì?”

Tuy Kỷ Lão đã từ bỏ mọi chức danh, nhưng với ngần ấy công lao cống hiến cho tổ quốc, lời nói của ông vẫn mang sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Dù vậy, Mặc Bắc Hàn vẫn muốn nói rõ với Evan trước, khó khăn lắm mới lừa được người ta đi theo mình, anh không muốn người chưa đến tay đã vụt chạy mất…hơn hết là anh không muốn bị Evan hiểu lầm.

Kỷ Lão cau mày khi thấy Mặc Bắc Hàn cứ chần chừ không đi, chống cây gậy batoong của mình xuống đất phát ra âm thanh “cộc cộc”.

“Thằng nhóc thối, lời của ông cháu không nghe nữa đúng không?”

Lần này Mặc Bắc Hàn không thể nén lại thêm được nữa, nếu không Kỷ Lão sẽ thật sự tức giận mất. Nhưng anh cũng không quên để lại lời nhắn trước khi rời đi.

“Evan, tôi biết cậu đang tức giận, nhưng tôi thật sự không có ý gạt cậu đâu. Đợi tôi, đến lúc trở về tôi sẽ nó rõ cho cậu biết, nhất định phải đợi tôi đấy.”

Evan cảm thấy rất khó hiểu, quan hệ giữa hai người bọn họ có tốt đến thế không? Sao cậu lại phải nghe anh ta giải thích? Cậu cũng đâu có tức giận gì, bởi vì nếu mắt anh ta hồi phục thì đồng nghĩa cậu tự do rồi.

Nhưng nếu không trả lời thì Mặc Bắc Hàn cứ chần chừ không đi, Evan bất lực gật đầu:“Biết rồi, anh mau đi đi! Đồ phiền toái.”

Biết rằng chàng thiếu niên này sẽ không gạt mình, Mặc Bắc Hàn cũng yên lòng đi làm công việc của mình. Bên phía Kỷ Lão, ông cũng dẫn Evan lên thư phòng riêng của ông.

Một già một trẻ đi vào phòng, cùng ngồi xuống chiếc bàn trà được làm hoàn toàn bằng gỗ trong vô cùng đắc đỏ.

Kỷ Lão rót một tách trà ô long đậm đẩy đến trước mặt Evan ân cần hỏi:“Cháu trai, cháu uống trà được chứ?”

Evan từ tốn nhận lấy tách trà, thận trọng đáp:“Vâng, cảm ơn ngài.”

Phong thái tao nhã của cậu cũng gây ấn tượng với Kỷ Lão, dù sao tuổi Evan không lớn nhưng cả người đều toát ra một khí chất điềm đạm hiếm có ở cái độ tuổi này. Nếu cậu thật sự là cháu trai nhỏ của ông, ông thật sự rất vui.

Có vẻ Evan cũng nhận ra Kỷ Lão đã có chút hiểu lầm sau màn giới thiệu của Mặc Bắc Hàn, cậu liền lên tiếng giải thích:“Lão tướng quân, cháu cùng với chị Thần Hi và anh Hàn Phi, không phải là anh em ruột.”

Kỷ Lão nhướn mày kinh ngạc:“Không phải cháu cũng họ Kỷ sao? Ông còn tưởng…”

“Kỷ Hạo Nhiên là tên họ đặt cho cháu khi nhận cháu làm em trai.” Evan tiếp tục giải thích.

Kỷ Lão khẽ gật gật đầu:“Hoá ra là thế…”

Evan nói tiếp:“Từ lúc hai người họ gặp nạn trên biển rồi vô tình được sư phụ của cháu cứu được, thì chúng cháu đã ở cùng nhau cho đến bây giờ.”

Kỷ Lão khẽ mỉm cười đầy hạnh phúc:“Thật may năm đó có sư phụ cháu, nếu không cái mạng già này không giữ nổi đến bây giờ rồi.”

Trong một đêm mà kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà còn tận hai người, e là ông không qua khỏi trong phòng cấp cứu ngày đó rồi.

Tuy thái độ của Kỷ Lão vô cùng hiền hoà, nhưng từ đầu đến cuối Evan không hề thay đổi sắc mặt, vẫn có gì đó rất nghiêm trọng, ông cụ không khỏi lấy làm lạ liền hỏi:“Cháu có việc gì muốn nói với ông sao?”

Evan hơi cụp mắt nói:“Ông đã gặp chị Thần Hi rồi, đúng không ạ?”

Kỷ Lão gật đầu:“Ông đã nói chuyện với con bé vào vài ngày trước, có chuyện gì sao?”. truyện xuyên nhanh

Evan cầm tách trà lên uống một ngụm nhỏ, rồi vẫn dùng gương mặt không chút biểu cảm trả lời:“Hôm nay cháu hoàn toàn không có ý định làm phiền ông, vốn dĩ khi biết mắt của Mặc Bắc Hàn đã khỏi cháu sẽ đi cùng với chị Thần Hi, nhưng giữa đường lại nhận được ủy thác nên mới cùng anh ta đến đây.”

“Uỷ thác?”

“Dạ phải. Uỷ thác từ…Kỷ Hàn Phi.”
 
Back
Top