Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 360: Bị tạt axit



Người tạt axit là một người đàn ông trẻ ăn mặc xuề xoà, trên cằm râu ria lổm chổm, có thể nói là vô cùng chết nhát. Anh ta là fan của Phong Tinh Nguyệt, thuộc thể loại fan mà idol sợ nhất, chính là fan cuồng không thể kiểm soát hành vi.

Buổi sáng trên sóng truyền hình, Kỷ Thần Hi và Phong Tinh Nguyệt nhiều lần thể hiện bản thân không thích đối phương, cho nên fan cuồng như hắn ta đều nãy sinh căm ghét với Kỷ Thần Hi.

Cộng thêm việc phát sóng trực tiếp bị tạm ngưng giữa chừng rồi thêm tin tức Phong Tinh Nguyệt bị thương nặng phải nhập viện bị rò rỉ ra, khiến cho những kẻ như hắn đều đổ dồn mọi trách nhiệm lên đầu Kỷ Thần Hi.

Hôm nay lúc ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài, hắn lại tình cờ bắt gặp Kỷ Thần Hi đang đi dạo trong phố ăn vặt. Vì cô không hề dùng biện pháp che chắn nào nên rất dễ để nhận ra. Thế là hắn ta cứ đi theo cô đến khi cô ngồi vào bàn cùng với một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt.

Một người đê hèn chơi xấu nữ thần của hắn ta, một người phụ nữ đã có bạn trai lại đi tằng tiện với trai lạ, hắn ta nhất định phải nhân danh chính nghĩa trừng phạt ả ta.

Trùng hợp thay ở đầu đường là một cửa hàng chuyên bán axit, hắn ta ngay lập tức rời đi để mua một lượng axit đậm đặc. Tuy việc mua được thứ đó không dễ, phải ghi đủ mọi loại thông tin gì đó nhưng hắn ta vẫn kiên nhẫn mà làm từng bước. Vù nghĩ đến việc cái gương mặt hồ ly đó bị hủy hoại, hắn ta càng thêm hưng phấn.

Lúc hắn trở lại phố ăn vặt, quả nhiên Kỷ Thần Hi vẫn còn đang ngồi trò chuyện cùng tên trai lạ mặt kia, nhưng có vẻ như cũng đã có nhiều người nhận ra cô ta rồi.

Nhưng có liên quan gì đến hắn không? Tất nhiên là không rồi! Lũ fan của ả đê tiện thì cũng là một bọn đê tiện mà thôi.

Hắn ta chầm chậm bước lên, canh ngay vào góc có thể một ném trúng cả hai người, nhất là cái cô gái đang đứng lệch về phía bên phải sau lưng Kỷ Thần Hi. Cho dù Kỷ Thần Hi có tránh được thì cô gái đó cũng ít nhiều bị dính axit, đến khi đó Kỷ Thần Hi sẽ mang thêm tội bỏ mặt fan, đẩy fan ra nhận lấy nguy hiểm của bản thân.

Càng nghĩ cơ thể hắn càng run lên vì sung sướng, chỉ nghĩ đến viễn cảnh ả đê tiện bị người người phỉ nhổ thì hắn vui không tả xiết.

Hắn ta chỉ không ngờ đến, Kỷ Thần Hi lại vì bảo vệ cô gái kia mà đã đưa tay lên đỡ lấy chai axit mà hất ra. Lúc đây cô không hề có thế để đẩy cô gái kia ra, vì nếu đẩy ra sau thì hoàn toàn ăn trọn cả một chai axit, chỉ có thể dùng cách ngu xuẩn nhất chính là tay đỡ axit và cô ta đã làm điều đó.

Ngay lúc hắn còn không tin vào mắt mình, thì hắn ta đã bị tên trai trẻ ngồi cùng bàn với Kỷ Thần Hi ban nãy nhảy lên đạp mạnh xuống đấy, hai tay bị khống chế ra sau lưng.

Chuyện sau đó hắn ta không còn biết gì nữa, vì hắn đã bị tên trai trẻ kia đánh đến ngất. Cảm giác sung sướng kia biến mất, bây giờ cơ thể chỉ còn lại nhưng vết thương đau đến điếng người.

Cô bé được Kỷ Thần Hi cứu hai mắt lưng tròng, cô run rẩy nhìn vết thương trên cánh tay của đối phương mà không biết phải làm gì.

“Tránh ra!”

Một giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sát ý bỗng vang lên từ sau lưng cô, giọng nói như quỷ dữ đang đòi mạng khiến cô bé không dám quay đầu lại.

Hiện tại dù gương mặt trắng bệch nhưng Kỷ Thần Hi vẫn mỉm cười hỏi han cô bé:“Em không bị thương chứ?”

Cô bé khó khăn trả lời:“K…k…không…”

Kỷ Thần Hi chống tay không bị thương ngồi dậy rồi nói:“Về nhà đi.”

Hai hàng nước mắt của cô bé chảy dài xuống:“Em…”

Lúc này Kỷ Thần Hi không nhìn cô bé nữa mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông sát khí quấn thân đang đứng trước mặt, môi mỏng nhếch lên cười khẽ:“Xin lỗi, em lại bị thương rồi.”

Người đàn ông không nói lời nào, anh cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô lên.

Kỷ Thần Hi biết bản thân đuối lý chỉ có thể im lặng, nhưng cô vẫn nghiêng đầu qua nhắc nhở người nào đó vẫn đang đánh người không ngưng tay:“Em trai đừng đánh nữa, chết người đấy! Hôm nay…cảm ơn nhé!”

Nấm đấm của Kỷ Dược Phàm chưa kịp hạ xuống thì đã bị lời nói của cô gái làm dừng lại giữa không trung.

Anh thật sự rất hối hận, nếu như phản ứng nhanh một chút thì có thể bảo vệ được cô, nhưng trên đời này làm gì có hai từ “nếu như”.

Anh chỉ có thể lẳng lặng nhìn người đàn ông bế cô gái đi, anh biết cô chưa muốn công khai thân phận của bản thân và đương nhiên ông nội và cha anh cũng thế, nên anh không thể đi theo cùng, như vậy chỉ càng chọc điên tên chúa hay ghen đó mà thôi.

Tuy nhiên nhìn vết đỏ lớn trên cánh tay cô, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, lại càng thêm hận mà muốn giết tên điên đang nằm thoi thóp trên đất ngay lập tức.
 
Song Trùng
Chương 361: Chỉ ước bản thân tàn nhẫn một chút



Sau khi giúp Kỷ Thần Hi rửa sạch lượng axit còn xót lại trên tay, Tịch Cảnh Dương ngay lập tức bế cô lên xe chạy đến bệnh viện.

Trong suốt cả quá trình anh không hề mở miệng nói một lời nào và Kỷ Thần Hi cũng thế. Chỉ có khi ở trên xe, anh dường như có chút mất kiên nhẫn mà liếc nhìn tài xế qua gương chiếu hậu:“Trong vòng năm phút nữa không đến được bệnh viện, ngày mai tự cút đến Châu Phi đào than đi.”

Lời đe doạ vừa dứt, viên tài xế hoảng loạn đạp mạnh chân ga, chiếc xe ngay lập lức vụt như bay trên đường quốc lộ.

Là một người được đào tạo chuyên nghiệp, nên việc lái xe tốc độ cao và tránh chướng ngại vật không phải quá khó đối với tài xế. Vậy nên anh ta mặc kệ mấy cái đèn giao thông trên đường mà cứ vụt bay như gió. Dù sao hiện tại không có gì quan trọng hơn chủ mẫu cả.

Vết thương do bỏng axit trên cánh tay Kỷ Thần Hi không lan ra nữa, nhưng càng lúc càng xưng rộp lên. Dù thế vết thương ngoài da cũng chẳng bằng vết thương lòng.

“Anh thật sự quyết không nói chuyện với em sao?” Đáy mắt Kỷ Thần Hi thoáng lên tia thất vọng trong vô cùng đáng thương.

Cuối cùng người đàn ông cũng không nhịn được mà khàn giọng nói:“Tiểu Hi…anh thật hy vọng, anh có thể tàn nhẫn một chút, trói chặt em bên cạnh anh.”

Kỷ Thần Hi lặng người, cô biết anh hoàn toàn có thể làm thế thật, dù có khả năng phải đối đầu trực diện với căn cứ sát thủ số một thế giới như Zero anh cũng chẳng quan tâm.

Anh chưa bao giờ hạn chế tự do của cô. Ở cạnh anh, cô cũng chưa từng phải thu đôi cánh của mình lại, mà có thể tự do bay nhảy với điều kiện không khiến bản thân thương tổn.

Nhưng mà cuộc sống mà, ai biết trước chữ ngờ chứ, ai bảo cô có duyên với bệnh viện làm gì.

“Nếu lúc đó em không đỡ, thì không phải chỉ một vết thương nhỏ trên cánh tay em đâu, mà là cả một quãng đời còn lại của một cô bé còn chưa thành niên.”

Tịch Cảnh Dương cười khổ:“Phải.”

Anh có thể trách cô sao? Khi nếu rơi vào hoàn cảnh đó anh cũng sẽ làm thế. Điều làm anh cảm thấy tức giận nhất lúc này chính là giận bản thân, vì sao lại chiến tranh lạnh với cô, vì sao lại đến trễ, cũng vì anh mà cô mới bị thương, đều là lỗi tại anh.

“Thiếu chủ, đến bệnh viện rồi.”

Tài xế dùng tốc độ hơn 250km/h để phóng như bay trên đường. Anh xuống xe mở cửa để Tịch Cảnh Dương bế Kỷ Thần Hi vào bệnh viện, còn anh thì xoay đầu xem đồng hồ trên tay, đợi 12 chiếc xe cảnh sát giao đã dí theo anh trên quốc lộ ban nãy.

***

Trong phòng bệnh VVIP, Phó Tuần vừa trở về sau chuyến công tác dài ngày, khoanh tay đứng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương với ánh mắt khó hiểu.

“Nước Z là quốc gia hoà bình mà đúng không? Vậy sao hai người cứ thay phiên nhau vào đây tìm tôi vậy? Tôi ở vùng trung tâm chiến sự cả tháng mà còn lành lặn hơn cả hai người nhiều đấy.”

Cánh tay Kỷ Thần Hi đã được anh quấn một lớp băng gạc mỏng và vì cô đã được điều trị kịp thời, không có gì đáng lo ngại. Bọn họ có thuốc mỡ đặc hiệu nên thường xuyên dùng sẽ không để lại sẹo.

Kỷ Thần Hi cười hơ hơ đáp:“Tôi cũng chán cái mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện lắm lắm luôn rồi.”

Phó Tuần còn định nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt không thể nào đen hơn được nữa của ai kia đang ngồi trên ghế thì không nói nữa, chạy trước tính sao.

“Tôi còn có việc, đi trước đây, nếu có việc gì thì cứ gọi.”

Phó Tuần đi rồi, Kỷ Thần Hi mệt mỏi nằm ườn xuống giường. Trong một ngày ngắn ngủi mà gặp đủ chuyện, cô đúng là mệt không tả nổi.

“Mệt thì ngủ đi, anh ra ngoài có tý việc.” Tịch Cảnh Dương đứng dậy ân cần đắp chăn cho cô. Dù gương mặt lạnh tanh không một biểu cảm, nhưng cử chỉ của anh đối với cô vẫn vô cùng dịu dàng.

Quả thật cô quá mệt, chỉ mất vài phút đã nằm ngủ vô cùng ngoan ngoãn. Nhìn hơi thở cô gái đều đều, người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Trùng hợp thay trên hành lang của bệnh viện, Tịch Cảnh Dương lại bắt gặp một người quen.

Đối phương nhìn thấy anh đi ra từ phòng bệnh cũng rất ngạc nhiên, cất tiếng chào:“Tịch tổng, sao anh cũng ở đây thế? À phải rồi, chuyện chiều nay tôi vẫn chưa cảm ơn anh và cô Kỷ, thật sự cảm ơn, nếu không có hai người, tôi cũng không biết em gái tôi sẽ ra sao nữa.”

Dưới hoàn cảnh chỉ có hai người, Phong Dục cũng không giả vờ không quen biết nữa và đương nhiên lời cảm ơn là lời thật lòng của anh ta.

Tịch Cảnh Dương chỉnh lại cổ tay áo, cả người toát ra sát khí mạnh mẽ khiến cho Phong Dục có chút hoài nghi.

Anh làm gì chọc giận vị đại boss này à?

Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp khiến người ta rùng mình:“Phong tổng khách sáo quá rồi, người cảm ơn phải là tôi chứ. Không nhờ phước của em gái Phong tổng, bạn gái tôi cũng đã không vào đây rồi.”
 
Song Trùng
Chương 362: Cùng lắm thì giải ngũ



Trong lúc đợi Phó Tuần sát trùng cho vết bỏng trên tay Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương đã có kết quả điều tra mười tám đời tổ tông của tên điên dám tạt axit ở nơi đông người kia. Hoá ra là lại liên quan đến những kẻ phiền phức vào ban sáng, đã thế còn chạm mặt ở đây nữa.

Hôm nay đã quá nhiều lần giới hạn của anh bị người ta động vào, mà anh lại không phải thánh nhân, vậy thì thanh toán tất cả trong hôm nay luôn đi.

Lời nói của Tịch Cảnh Dương khiến cho Phong Dục có chút bối rối, anh cũng nghe nói chuyện Kỷ Thần Hi bị đạo diễn và nhóm người trong tổ chương trình gây khó dễ, nhưng không nghe nói cô bị thương đến mức phải nằm viện?

Phong Dục còn định đợi tình hình của Phong Tinh Nguyệt ổn định hơn, sẽ đích thân tìm Tịch Cảnh Dương cùng với Kỷ Thần Hi để cảm ơn và xin lỗi, nhưng trông vẻ mặt của đối phương hiện tại, chỉ hận không thể cách xa anh mười tám ngàn dặm mà thôi.

“Tịch Tổng, lời của anh…tôi không hiểu lắm?”

Tịch Cảnh Dương không kiên nhẫn mà nhiều lời ở đây nữa, anh muốn tự mình đi tìm tên điên tạt axit kia.

“Tôi chẳng cần Phong Tổng phải hiểu, dù sao chúng ta cũng chẳng có quen biết gì cả.”

Nói rồi anh lạnh lùng bước ngang Phong Dục còn đang sửng sờ mà đi thẳng về phía thang máy.

Phong Dục lúc này hoang mang lại càng thêm hoang mang, bởi vì lời của Tịch Cảnh Dương không đơn giản chỉ là không quen biết gì mà chính là đang phủ nhận toàn bộ quan hệ giữa Tịch Thị và Phong Thị, cũng có nghĩa là tuyên bố chấm dứt hợp tác hơn nghìn tỷ trước đó từ phía hai tập đoàn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Tịch Cảnh Dương có thể bất chấp bồi thường hợp đồng ở con số khổng lồ kia nhưng vẫn muốn chấm dứt hoàn toàn?

Phía bên kia Tịch Cảnh Dương dừng chân lại trước cửa thang máy vì điện thoại của anh bất chợt reo lên.

“Chuyện gì?”

“Thiếu chủ, tên tạt axit chủ mẫu…đã tự tử trên đường được đưa đến bệnh viện rồi.”

Tịch Cảnh Dương xiết chặt điện thoại trong tay, giọng nói trầm đến mức đáng sợ:“Tự tử?”

“Chuyện mới xảy ra cách đây mười phút, nghe nói hắn ta cướp dao phẫu thuật trên xe tấn công một ý tá bị thương, sau đó không ngừng gạch dao lên người. Khám nghiệm tử thi bước đầu phỏng đoán trên người hắm có 707 vết dao chém, vết thương chí mạng chính là nằm ở nhát cuối cùng, ngay tim.”

707 nhát dao.

Tự tử trên đường đến bệnh viện.

Đoạ diễn gặp tai nạn xe trên đường đến sở cảnh sát.

Đồng tử Tịch Cảnh Dương bất chợt co lại, dường như mọi thứ diễn ra không còn là trùng hợp nữa.

Cúp máy xong, trong đầu anh lúc này có quá nhiều suy đoán, anh cần bình tĩnh để sắp xếp lại những chứng cứ còn xót lại. Nhưng mà xem ra, đêm nay anh không cần phải đi đâu nữa rồi.

Lần nữa điện thoại của anh vang lên, nhìn số máy trên màn hình, Tịch Cảnh Dương liền nhất nút nghe:“Alo.”

Bên kia truyền đến giọng nói đầy biến nhác:“Này, sao có một đứa nhóc thôi mà cậu quản cũng không xong thế? Nếu không phải là tôi nhìn thấy đoạn clip trước mà tìm đủ cách ngăn cản cậu nhóc nhà tôi lên mạng, thì giờ này cậu ta đã đến chỗ cậu quậy đục nước rồi.”

Tịch Cảnh Dương nhíu mày:“Đoạn clip gì?”

Mặc Bắc Hàn kinh ngạc hỏi ngược lại:“Cậu chưa biết gì à? Cảnh nhóc con nhà cậu anh hùng cứu người mà khiến bản thân bị thương, đang rầm rầm rộ rộ trên Zbo kia kìa.”

Tịch Cảnh Dương nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, quả thật có rất nhiều người vây xem mà quay chụp, chuyện lúc đó bị đăng lên cũng không có gì bất ngờ.

“Cậu xem được clip, vậy xem ra mắt cậu không sao rồi?”

Đầu dây bên kia bỗng im bặt.

“Nếu mắt không sao, vậy xem ra tôi nên gọi Evan đến bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Hi nhỉ?”

Bên kia truyền đến giọng nói thù địch mang đầy ý tứ cảnh cáo:“Cậu có thể thử xem! Tình cảnh huynh đệ vào sinh ra tử mấy năm qua, coi như chấm dứt!”

Tịch Cảnh Dương dựa lưng vào vách tường bên cạnh cười khẽ, cơ mặt căng cứng của anh suốt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng giãn ra được một chút.

“Mặc Bắc Hàn, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Chưa tính đến chuyện giới tính, thì cậu ta cũng không phải là người cậu có thể chọn đâu, cậu là quân nhân.”

Có vẻ như người kia đang không ở bên cạnh nên Mặc Bắc Hàn vô cùng sảng khoái mà đáp lời:“Thế thì sao chứ? Ngay cả lãnh địa của mình cũng không bảo vệ được vậy thì nói gì đến tổ quốc. Cùng lắm thì giải ngũ thôi.”

Tịch Cảnh Dương bật cười.

Dối trá!

Tên ngốc vì hai chữ tổ quốc mà chẳng bao giờ tiếc cái mạng nhỏ của mình, nay lại chỉ đặt thứ mà cậu ta coi là tất cả đó ở vị trí thứ hai, rõ ràng trong lòng cậu ta đã xem đối phương quan trọng hơn mọi thứ rồi.

“Không nhìn ra, cậu lại là người như thế.”

“Như thế là như nào? Tôi có thể so với tên yêu con gái người ta lúc chưa thành niên à? Trước khi nói người khác nên xem lại bản thân câu đi. Nếu tôi là FBI, tôi hốt cậu vào tù từ lâu rồi đấy!”
 
Song Trùng
Chương 363: Tự mình đốt lửa, tự mình chịu khổ



Trò chuyện vài câu và đồng thời xác nhận mắt của Mặc Bắc Hàn đã không còn vấn đề gì quá nghiêm trọng, Tịch Cảnh Dương cũng đôi phần yên tâm mà cúp máy.

Ánh mắt của anh lần nữa lạnh đi, cả người đều là khí tức cấm người ta đến gần.

“Phong tổng còn muốn đứng nghe tôi nói chuyện điện thoại bao lâu nữa?”

Giọng nói Tịch Cảnh Dương trầm thấp không chút cảm xúc nào nhưng lại mang đầy ý tứ cảnh cáo, Phong Dục đứng sau bức tường góc hành lang không thể không đi ra, mặt đầy ngại ngùng lên tiếng xin lỗi.

“Tôi thật không có ý nghe lén anh nói chuyện điện thoại, tôi đi theo chỉ là có việc muốn hỏi anh…”

Tịch Cảnh Dương nhìn đồng hồ trên tay đã không còn sớm nữa, anh không muốn lãng phí thời gian với người không đâu, một mạch bước về hướng phòng bệnh của Kỷ Thần Hi mà không đáp lại bất kỳ câu nào.

Bị người ta ngó lơ tận hai lần, Phong Dục cũng không mặt dày đi theo làm phiền nữa. Đối phương đang tức giận, anh vẫn nên tìm cơ hội khác để xin lỗi thì hơn. Có điều anh vẫn chưa hiểu, cuối cùng là chuyện gì khiến cho Tịch Cảnh Dương tức giận đến mức hủy bỏ hợp tác như thế?

Tuy có chút linh cảm mọi chuyện xuất phát từ phía của anh trước, nhưng anh vẫn cần phải tra rõ là chuyện gì thì mới tìm người ta tạ lỗi được.

Bên phía Tịch Cảnh Dương, anh đi thẳng về phòng bệnh của Kỷ Thần Hi. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, rồi đi đến cạnh giường của cô gái.

Gương mặt mệt mỏi, hàng mi dài cong cong khẽ rũ xuống mí mắt khép hờ, đôi môi mỏng không cần son vẫn đỏ tự nhiên giờ đây có chút nhợt nhạt.

Cánh tay giơ ra giữa không chung rồi âm thầm thu lại.

Thở dài một hơi anh tiến về phòng tắm bên cạnh bắt đầu xả nước lạnh.

Tiếng nước róc rách từ phòng tắm vọng ra khiến ai đó không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa.

Kỷ Thần Hi lặng lẽ nuốt nước bọt. Sao cô cứ cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc thế nhỉ?

Tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra, Kỷ Thần Hi cắn chặt môi, xoay người tiếp tục giả vờ ngủ tiếp. Đến khi phần nệm bên cạnh lún xuống, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô và một thứ gì đó lành lạnh áp vào lưng, cô gái khẽ kêu lên một tiếng.

“Đau…”

Vì quá lúng túng nên cô đã lỡ chạm vào vết thương.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ:“Sao lại giả vờ ngủ?”

Vừa nói anh vừa điều chỉnh tư thế giữa hai người để tránh cô lại chạm vào vết thương lần nữa.

Kỷ Thần Hi bĩu môi đáp:“Không giả vờ ngủ thì làm gì? Anh cũng đâu để ý đến em.”

Cứ nghĩ anh sẽ như mọi khi im lặng mà không đáp lời, vậy mà lần này anh lại nghiêng đầu nỉ non bên tai cô.

“Xin lỗi, bé con…anh xin lỗi.”

Dứt lời, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã gặm lấy vành tai có chút ứng đỏ của cô gái khiến cô ngứa ngáy rên lên một tiếng.

“Ưm…”

Loại trêu chọc kiểu này của Tịch Cảnh Dương không phải lần đầu nên cô cũng không cảm thấy quá bỡ ngỡ. Tuy nhiên, thái độ lần này của anh rất khác, đừng nói anh muốn làm thật đấy nhé?

“Ưm…anh…tay em…” còn đang bị thương đó!

Vế sau còn chưa nói ra thì anh đã đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, ánh mắt anh tràn đầy sự ái muội không nói không rằng mà ngăn chặn mọi lời nói trong miệng cô.

Cả người Kỷ Thần Hi bắt đầu nóng lên, hai má cũng dần đỏ ửng. Lời thì thầm của Kỷ Thần Hi bị chặn đứng trong miệng, nhưng ánh mắt của cô tràn đầy sự nóng bỏng và khao khát. Cảm giác này không phải lần đầu cô trải nghiệm, tuy nhiên đây là lần cô cảm thấy bức rứt khó chịu, muốn tiến xa hơn nữa.

Tay của Tịch Cảnh Dương di chuyển từ cằm của Kỷ Thần Hi, lướt qua cổ và chạm vào mái tóc dài của cô. Anh xoa nhẹ và v**t v*, tận hưởng từng sợi tóc mềm mại trôi qua ngón tay. Cảm giác êm ái lan tỏa khắp cơ thể cả hai, như những mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh tình yêu của họ.

Kỷ Thần Hi không thể kìm nén nữa. Cô đặt tay lên ngực Tịch Cảnh Dương, nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm trên người anh ra, để lộ làn da trắng mịn bên trong. Nhưng anh không để cô tiếp tục. Anh vươn tay và giữ chặt cánh tay cô, trên môi là nụ cười tà mị đầy dụ hoặc.

Cả hai nhìn nhau trong im lặng, anh lại lần nữa cúi xuống và đặt lên môi Kỷ Thần Hi một nụ hôn đầy sự khao khát và ngọt ngào.

Đôi tay của anh lang thang khắp cơ thể cô, từ từ khám phá những vị trí nhạy cảm nhất của cô, Kỷ Thần Hi không nhịn được khẽ rên lên, âm thanh như là một lời thổ lộ tình cảm say đắm của cô.

Tiếng rên ngắt quảng của cô gái truyền đến tai Tịch Cảnh Dương như là một điệu nhạc êm dịu, làm anh càng thêm k*ch th*ch. Trái tim của anh đập mạnh trong ngực, cảm giác muốn chiếm hữu cô trực trào không thể kiềm chế.

Vào giây phút cảm xúc thăng hoa nhất, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi lần nữa đi vào phòng tắm.

Kỷ Thần Hi ngơ ngác:"???"
 
Song Trùng
Chương 364: Giận không được mà



Hơn ba mươi phút trôi qua, Tịch Cảnh Dương mang theo cơ thể lạnh buốt bước ra khỏi phòng tắm và chờ đợi anh từ bên ngoài là hàng loạt vật thể lạ bay đến.

Nào là dép, nào là gối, rồi nào là hoa quả trên bàn bay vụt đến chỗ anh cùng với lời mắng chửi đầy tức giận.

“Tịch Cảnh Dương! Mẹ nhà anh!”

“Con mẹ nó! Cụ tổ nhà anh!”

“Cả nhà anh đều là cún!”

“Cút khỏi phòng tôi ngay!”

“Cút!!!”

Nhìn vật thể cô gái đã cầm trên tay và sắp ném đi, Tịch Cảnh Dương vội giơ tay lên đầu hàng, vẻ mặt bất lực:“Cẩn thận chút, tay em còn đang bị thương.”

Quả nhiên ba giây sau chiếc ghế trên tay Kỷ Thần Hi rơi xuống, cô cũng “A!” lên một tiếng vì đau, khiến cho Tịch Cảnh Dương vội vàng chạy lại giường nâng tay cô lên xem, gương mặt anh cũng chẳng giấu nổi sự lo lắng.

Kỷ Thần Hi mặc kệ sự lo lắng của anh mà vùng vẫy giật tay mình ra, sau đó với bao nỗi uất ức cô phải chịu đựng cả ngày hôm nay, mất kiểm soát mà xả ra hết.

“Cút! Cút! Cút!”

“Anh mau cút khỏi tầm mắt tôi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây một phút nào nữa!”

“Anh nói xem sáng giờ tôi đã là gì anh hả? Vô duyên vô cớ đi giận dỗi tôi? Chưa kể vẻ mặt đó của anh là sao? Tôi mắc nợ gì anh à?”

“Đêm khuya anh trèo lên giường tôi, khiêu khích tôi, đến khi đạn đã lên nòng thì bỏ lại tôi chạy vào nhà tắm tự giải quyết, anh là đang sỉ nhục tôi đấy hả?”

“Rốt cuộc anh còn có thể chó má khốn nạn hơn nữa không?”

Sau một hơi mắng chửi không dứt, cuối cùng tâm trạng của Kỷ Thần Hi cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng cô lại không hề cảm thấy bản thân quá đáng, bởi vì chính anh khiến cô không nhịn được mà bùng nổ.

Đôi mi dài của người đàn ông rũ xuống, đôi mắt đượm buồn đầy sự cô đơn cùng mái tóc còn vương nước nhỏ giọt xuống mu bàn tay cô. Phút chốc, trong lòng cô bỗng có cảm giác hơi chua xót, lời mắng chửi cũng chẳng thể thốt thành lời.

Anh không nói bất kỳ câu gì nhưng vẻ mặt của anh lại làm Kỷ Thần Hi đau lòng không thôi, muốn giận cũng chẳng thể giận tiếp được nữa. Giọng điệu của cô cũng đôi phần hoà hoãn hơn.

“Sao anh không trả lời em…anh có thể giải thích mà?”

Lúc này Tịch Cảnh Dương mới ngẩng đầu lên, mỉm cười xoa đầu cô:“Nhìn anh.”

Kỷ Thần Hi mím chặt môi, cô nhìn anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.

Nào ngờ, anh lại áp dụng tuyệt chiêu của cô chứ!

Không gì mà một nụ hôn không giải quyết được, nếu một nụ hôn không được vậy thì hai nụ hôn nhất định được.

Tịch Cảnh Dương nâng cằm cô cúi người hôn lên đôi môi mỏng.

Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự ấm áp và nuông chiều từ nụ hôn đó. Những lo lắng, tức giận và khó chịu trong lòng dần tan biến.

Một lúc sau Kỷ Thần Hi đẩy nhẹ anh ra, hai má ửng đỏ, lúng túng nói:“Thôi đừng, em không muốn anh lại phải tắm nước lạnh ba lần trong một đêm đâu.”

Tịch Cảnh Dương không nhịn được, cười khẽ:“Không giận nữa, hửm?”

Kỷ Thần Hi quay mặt đi hừ một tiếng.

Tịch Cảnh Dương v**t v* mái tóc của cô, giọng điệu trêu chọc:“Không ngờ, bạn gái anh lúc tức giận…lại đáng yêu như thế.”

Kỷ Thần Hi:"???"

Đáng yêu ở đâu? Anh thật sự ổn không thế? Cô đem cả nhà anh ra mắng anh lại nói cô đáng yêu? Thứ yêu nghiệt như anh thật sự không thể giận dỗi được mà!

Kiểu gì người thua luôn là cô!

***

Qua trưa hôm sau, Phó Tuần đến kiểm tra tình trạng vết thương của Kỷ Thần Hi thì trông thấy một cảnh vô cùng thú vị.

Tịch Cảnh Dương tràn đầy sức sống ngồi trên sofa đọc báo, còn Kỷ Thần Hi hai mắt thâm quầng như gấu trúc đờ đẫn nhìn anh đầy khó chịu.

Phó Tuần không nhịn được mà nhíu mày nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, giọng điệu vừa trách móc vừa mỉa mai nói:“Cậu chú ý một chút không được à? Cô ấy còn đang bị thương đấy. Bỏng axit không đùa được đâu, sau này để lại sẹo cậu đừng có mà hối hận.”

Kỷ Thần Hi nhăn mặt:“Bác sĩ Phó, anh nói gì vậy?”

Phó Tuần quay sang nhìn cô bằng ánh mắt tôi biết hết rồi đấy, đáp:“Còn có thể là gì? Hai người đem qua cũng hight quá rồi, nhìn dáng vẻ của hai người còn có thể là chuyện gì nữa?”

Kỷ Thần Hi thật sự cạn lời, cô cũng muốn có gì lắm nhưng tiếc là người nào đó lâm trận bỏ chạy rồi, cô còn chưa sơ múi được gì mà.

Tịch Cảnh Dương cũng không giải thích, anh nâng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, bình thản nói:“Em không cần phải giải thích với cậu ta, cún độc thân gần ba chục năm thì biết gì cơ chứ.”

Kỷ Thần Hi cười hơ hơ:“Đừng nói thế, kiểu người như bác sĩ Phó ở trong tiểu thuyết, đều là cưới vợ hợp đồng về trước sau đó yêu sau. Cẩn thận người ta có vợ trước cả anh đấy.”

Tịch Cảnh Dương đặt tờ báo trên tay xuống, đi đến bên giường bệnh ngồi xuống cạnh cô, gương mặt có chút uất ức:“Vậy khi nào em chịu cưới anh đây? Không thể để anh thua kém cậu ta được.”

Phó Tuần đứng bên cạnh bị cặp đôi nào đó nói móc còn bị phát cẩu lương cho:"…"

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 365: Đặt vé máy bay đi trốn



Kỷ Thần Hi chợt nhớ đến chuyện gì đó liền quay sang hỏi người bị dồn cẩu lương đến thương tâm đang muốn rời đi:“Bác sĩ Phó, hai tuần nữa tay em có kịp hồi phục không?”

Phó Tuần ghi ghi chép chép gì đó, rồi cười như không cười đáp:“Em dâu à, thuốc của bệnh viện không phải là thuốc tiên, tay của em là bị bỏng axit đấy, hai ba tháng tới vẫn phải điều trị để tránh sẹo, nói gì đến hai tuần nữa sẽ khỏi.”

Kỷ Thần Hi nhìn cánh tay quấn lớp băng gạc trắng tỏ vẻ thất vọng.

“Sao thế?” Tịch Cảnh Dương cũng trông thấy vẻ mặt thất vọng đó của cô lên tiếng hỏi.

“Hai tuần nữa là tiệc công ty anh mà, anh muốn công khai thân phận ở đó, em đương nhiên cũng phải tham gia rồi.”

Phó Tuần nghe đến ba chữ ‘tiệc công ty’ thì sống lưng bỗng lành lạnh:“Đúng rồi, sắp tới là tiệc hằng năm của Tịch Thị, tôi phải chuẩn bị vé bay đi du lịch mới được.”

Kỷ Thần Hi khó hiểu:“Tại sao?”

Tịch Cảnh Dương liền giải thích cho bạn gái hiểu:“Gia đình cậu ta phức tạp. Trong nhà vốn dĩ muốn cậu ta học kinh doanh để thừa kế gia nghiệp, nhưng cậu ta lại chọn học y. Dù thế ở những buổi tiệc có quy mô lớn cậu ta sẽ vẫn bị gia đình ép tham dự để mở rộng quan hệ.”

Kỷ Thần Hi như đã hiểu ồ lên một tiếng.

Chẳng trách, nghe đến tiệc của Tịch Thị thì Phó Tuần đã vội trốn ra nước ngoài, xem ra anh ta rất ghét việc kinh doanh.

Nhưng nghĩ đến việc bản thân có thể không tham gia được, Kỷ Thần Hi lại cảm thấy thất vọng hơn, chuyện của Phó Tuần cô cũng chẳng quan tâm đến nữa.

“Muốn tham gia sao?” Tịch Cảnh Dương vòng tay qua ôm lấy eo cô gái, cằm của anh tựa vào hõm vai của cô ân cần hỏi.

Kỷ Thần Hi nhướn mày:“Anh không dẫn theo bạn nữ à? Hay anh không muốn dẫn theo em mà dẫn theo cô nào?”

Tịch Cảnh Dương càng xiết chặt cánh tay hơn giọng điệu nũng nịu:“Bọn họ gọi anh là gì? Là đại boss, anh có dẫn theo bạn gái không, bọn bọ có thể quản được à.”

Kỷ Thần Hi rùng hết cả mình đẩy đầu anh:“Anh nói bằng giọng bình thường đi!”

Phó Tuần đứng bên cạnh châm chọc:“Cậu ta chính là không muốn đưa em theo thôi. Bộ dạng bình thường của em đủ để lên top 1 hotsearch mấy tuần liền rồi, vậy em thử nghĩ lúc bản thân lên đồ rồi trang điểm sẽ như thế nào? Ha! Lúc đó sợ rằng cậu ta sẽ nhốt em ở trong nhà luôn ấy chứ mà để em đến buổi tiệc.”

Tịch Cảnh Dương bị nói trúng tim đen liền im bặt, lẳng lặng liếc nhìn người bạn của mình.

Phó Tuần làm như không thấy, anh thản nhiên chào hai người để rời đi trước:“Vết thương cũng không còn gì đáng lo nữa, cứ uống thuốc và thoa thuốc đúng giờ. Tôi còn phải đi đặt vé máy bay, tạm biệt.”

Phó Tuần đã ra khỏi phòng nhưng nụ cười trên mặt của Tịch Cảnh Dương khiến cho Kỷ Thần Hi cảm thấy ớn lạnh.

Ơn giời, lại có người gặp xui xẻo rồi.

***

Ở cùng Kỷ Thần Hi cả buổi sáng, đến trưa Tịch Cảnh Dương vẫn phải rời đi để đến công ty, vì sắp tới có rất nhiều việc cần anh phải giải quyết.

Tịch Cảnh Dương vừa rời đi thì Kỷ Hàn Phi gọi điện đến, Kỷ Thần Hi vừa ăn trái cây vừa xem TV, nhìn người gọi đến có chút bất ngờ mà bắt máy.

“Alo, cứ tưởng dạo này anh bận lắm, bảo em đừng tìm anh mà?”

“Tay không sao rồi chứ?” Kỷ Hàn Phi không dài dòng mà hỏi thẳng.

Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên:“Sao anh biết tay em bị thương?”

“Một tuần em lên hotsearch 8 lần, anh có thể không biết sao?”

Kỷ Thần Hi chột dạ gãi gãi đầu:“Lại lên hotsearch à? Cũng đúng, đêm qua có nhiều người quay video thật…”

“Anh gọi cho Evan mấy lần rồi không được, em ấy có ở chỗ em không?”

Nói đến Evan, Kỷ Thần Hi đương nhiên không dám để Kỷ Hàn Phi biết cô để cho em ấy ở chung với con chó sói Mặc Bắc Hàn, liền tìm chuyện khác để đánh lạc hướng:“Sao giọng anh mệt mỏi vậy? Anh bị thương à?”

Bên kia im lặng vài giây liền truyền đến tiếng cười khẽ:“Anh không phải đứa ngốc như em, bị thương thế nào được. Chẳng qua không gọi được cho Evan nên anh hơi lo lắng, nếu em ấy vẫn ở chỗ em thì được rồi. Anh còn có việc cúp máy trước đây.”

Không đợi Kỷ Thần Hi trả lời, điện thoại đã truyền đến mấy tiếng “tút” đều đều.

Kỳ lạ? Biểu hiện của Kỷ Hàn Phi thật sự rất kỳ lạ, giống như đang có chuyện gì đó giấu giếm cô vậy.

Chưa kịp suy nghĩ thì lại có người gọi điện đến, lần này là Kỷ Dược Phàm.

“Alo.”

Đầu dây bên kia không trả lời, Kỷ Thần Hi lần nữa lên tiếng:“Alo?”

“C…chị không sao rồi chứ?”

Kỷ Thần Hi bỗng ngẩng người, Kỷ Dược Phàm gọi cô là…chị?

“Kh…không sao, điều trị kịp thời sẽ không để lại sẹo.”

“Tên bạn trai của chị, còn ở cạnh chị không?”

“Không có, anh ấy đến công ty rồi, chắc chiều nay mới trở lại.”

Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, Kỷ Thần Hi nhíu mày:“Có chuyện gì thì nói đi, sao hôm nay cậu cứ ấp a ấp úng thế?”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 366: Top 5 trong bảng đen những kẻ ai cũng muốn giết



Kỷ Dược Phàm lại im lặng một lúc lâu. Mà nói im lặng cũng không đúng, vì Kỷ Thần Hi vẫn nghe loáng thoáng âm thanh cậu ta đang nói chuyện với ai đó, dường như bên cạnh cậu ta còn có người khác.

Kỷ Thần Hi mặc kệ mà đặt điện thoại ở bên cạnh tủ đầu giường rồi tiếp tục ăn táo xem TV của mình, cô không có kiên nhẫn đợi cậu ta nói chuyện với người khác rồi mới quay qua trả lời cô.

Hình như bên kia đã trao đổi xong, nên từ điện thoại lại truyền đến giọng nói của Kỷ Dược Phàm:“Chị ở phòng bệnh nào thế?”

“VVIP2, có chuyện gì à? Hay cậu định đến thăm tôi? Nếu thế có thể ghé siêu thị mua hộ tôi quả dưa rang không?”

Khoé môi Kỷ Dược Phàm giựt giựt:“Tên họ Tịch đó để chị đói khát đến vậy à?”

“Tay tôi bị thương nhưng không phải là không đánh người được đâu.”

“…”

“Haiz, tôi không muốn phiền người của anh ấy thôi, dù sao cậu cũng đến thăm bệnh mà, vậy nha, tạm biệt.”

Lúc sau đó Kỷ Thần Hi cũng chán việc xem TV, cô lấy laptop mà Tịch Cảnh Dương đã chuẩn bị trước đó bắt đầu lên mạng xem tin tức.

Lần này cô không có hứng xem mấy drama hay những câu chuyện đom đặt với tên của cô trên hotsearch của Zbo nữa, mà chuyển vùng IP sang Nước W, một quốc gia nhỏ để truy cập vào hệ thống WHO.

Gần đây cô cứ có cảm giác Kỷ Hàn Phi đang che giấu gì đó, cô có linh cảm chuyện đó rất nguy hiểm nên anh không muốn cô nhúng tay vào, bởi vì hơn hết cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ nên không tránh khỏi những bất tiện, mà anh ấy cũng không muốn cô gặp nguy hiểm.

Kỷ Thần Hi dò một lượt trong danh sách vàng bị truy sát, bất đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.

Top 10 người được nhận thẻ đen truy sát toàn cầu với số tiền vượt ngưỡng hai mươi chữ số không trong đơn vị tiền tệ có giá nhất thế giới.

Top 1, truy sát cấp SSS: Thủ lĩnh Hắc Diệm

Top 2, truy sát cấp SSS: Thủ lĩnh Zero

Top 3, truy sát cấp SSS: Cái đầu của hai đại boss cấp cao nhất A&D hoặc Sea

Top 4, truy sát cấp SSS: Thiếu đế R Quốc - Drake Gwyneth

Top 5, truy sát cấp SSS: Siêu hacker A.G

Top 6, truy sát cấp SS+: Bác học điên Paratolmos

Đó chỉ là mấy cái tên top đầu mà thôi, phía sau hai cái tên Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi cũng có phần, chẳng qua cấp độ truy sát không cao nhưng số tiền thưởng cũng không hề ít.

Vì lí do vì sao tên thật của cô và Kỷ Hàn Phi có tên trên bảng treo thưởng ư?

Chắc có lẻ vì mấy phát minh điên khùng của cả hai lúc còn học ở MIT, khiến cho bọn kh*ng b* chướng mắt muốn có độc quyền sở hữu nhưng cả hai đều từ chối, nên bọn chúng không ngại đôn tiền để đẩy lên của cô và Kỷ Hàn Phi lên bảng xếp hạng.

Cũng chính là kiểu không có được thì phải hủy hoại triệt để vậy.

Nhưng top 5 trong bảng đen những kẻ ai cũng muốn giết kia mới đáng bận tâm kìa.

Mấy cái áo giáp kia họ dùng để hoạt động trong thế giới ngầm nên không tránh khỏi truy sát thì đúng rồi, nhưng thế quái nào đến Thiếu đế của R Quốc cũng có kẻ bỏ tiền muốn truy sát thế kia?

Kỷ Thần Hi còn đang rối não với đống sự kiện xung quanh thì tiếng gõ cửa vang lên. Cô nhìn đồng hồ bên góc phải của máy tính, hai mươi phút kể từ khi cô cúp máy, tên em họ này cũng tốc độ lắm ấy chứ.

“Vào đi cửa không khoá.”

Kỷ Thần Hi từ tốn gập máy tính lại đặt về vị trí cũ sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, mấy giây sau đó cô ngẩng người không nói nên lời.

Một gương mặt già nua đầy những nếp nhăn do năm tháng, nhưng cũng không che mờ đi được vẻ uy nghiêm của một bật lão tướng.

Kỷ Dược Phàm cùng với một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khá giống cậu ta cũng nhau đỡ lấy ông cụ đang không ngừng run lên mà chầm chậm bước lại phía giường bệnh của cô.

Quan hệ giữa Kỷ Dược Phàm và người đàn ông kia không cần nói thì cô cũng có thể biết, vậy thì ông cụ kia có lẽ nào…

Hai mắt ông cụ đỏ ngầu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Kỷ Thần Hi cũng ngơ ngơ ngác ngác không biết phải chào hỏi thế nào, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc rối bời.

“Ra ngoài đi, để ta nói chuyện với con bé.” Giọng điệu của ông cụ có chút nghẹn ngào, Kỷ Dược Phàm và người đàn ông trung niên nhìn nhau một cái rồi cùng đi ra ngoài.

Đợi đến khi phòng bệnh chỉ còn lại cô và ông, ông cụ chống mạnh cây baton của mình xuống đất để giữ bình tĩnh cũng như ngăn cho hai tay mình không run lên nữa.

Giọng nói của ông vừa nghẹn ngào vừa trầm ấm hỏi cô:“Cháu biết ta là ai không?”

Có lẻ là cô đã biết cũng như chắc chắn suy nghĩ của mình, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến, ngày cô nhận lại người thân lại là trong hoàn cảnh này.

Nhìn thấy cô không trả lời, rồi lại nhìn đến lớp băng gạc trên tay cô, ông cụ xiết chặt cây gậy trong tay, giọng điệu có chút tự trách:“Đều là lỗi của ta, nếu ta không chần chừ mà trực tiếp đi tìm cháu luôn là được rồi, ít ra cháu sẽ không bị thương thế này.”
 
Song Trùng
Chương 367: Người đối xử hết lòng vì mình thì hãy chân thành đáp trả



Kỷ Thần Hi biết bản thân đã cược đúng, những dự định của cô đều có thể thuận lợi được tiến hành. Thế nhưng, đối diện với người gọi là ông ngoại lần đầu tiên gặp mặt này, cô cũng không tránh khỏi bối rối.

Ví dụ như…cô nên gọi ông là gì đây? Ông ngoại sao? Thế thì ông ấy có nghĩ cô đến Kỷ Gia là có mục đích từ trước không? Liệu ông có nghĩ cô là cô gái tâm cơ? Dù đúng thật là cô có chút chút giống vậy, nhưng ấn tượng đầu tiên trong mắt người nhà lần đầu gặp không thể xấu như thế được.

“Lão tướng quân…bị thương đều là do cháu gây chuyện thị phi, không liên quan gì đến ngài hết, ngài không cần phải tự trách.”

Trái ngược với suy nghĩ của Kỷ Thần Hi, ba chữ ‘lão tướng quân’ kia cùng với giọng điệu khách khí có đôi phần xa cách, khiến cho Kỷ Lão có chút thất vọng và buồn bã.

“Tay cháu bị bỏng có nặng không? Có để lại sẹo không? Hay là chúng ta đến bệnh viện quân y nhé, ở đó điều kiện tốt hơn ở đây rất nhiều.”

Đối diện với sự nhiệt tình và quan tâm từ Kỷ Lão, Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút khó xử, khéo léo từ chối:“Cháu không sao đâu ạ, ở đây cũng rất tốt, bác sĩ cũng bảo chỉ cần bôi thuốc đúng giờ thì sẽ không để lại sẹo.”

Kỷ Lão gật gật đầu:“Vậy thì tốt…”

“Lão tướng quân, hôm nay ngài đến đây…chắc không phải chỉ vì vết thương trên tay cháu thôi đúng không?” Ánh mắt có chút đau thương của Kỷ Lão cứ chăm chú quan sát cô, khiến cô hơi ngượng ngùng mà lên tiếng hỏi thẳng.

Kỷ Lão không trả lời, ông hỏi lại cô:“Mắt của cháu…không phải màu đen đúng chứ?”

Mọi thứ trên người cô đều giống như người vợ quá cố của ông, chỉ trừ mái tóc màu trắng bạch kim kia. Đương nhiên ông biết, biểu tượng đại diện cho dòng máu cao quý nhất R Quốc, không chỉ là màu tóc không thể nào nhuộm được bằng cách bình thường kia.

Kỷ Lão là một trong số ít người biết được thân phận thật sự của cô, vì thế Kỷ Thần Hi cũng chẳng có lí do gì để giấu giếm với ông cả.

Cô gái khẽ mỉm cười, nhắm chặt mắt, mấy giây sau cô từ từ mở mắt ra rồi ngẩng đầu như ông cụ:“Thứ ngài nói đến…là đôi mắt này, đúng chứ?”

Kỷ Lão ngẩn người, hốc mắt ngấn nước giờ đây tuôn ra không ngừng, ông kích động đến nổi bật dậy ôm chầm lấy Kỷ Thần Hi.

“Là cháu…đúng thật là cháu…cháu gái nhỏ đáng thương của ta…đều là ông ngoại không tốt…đều là lỗi do ông…”

Kỷ Thần Hi có thể cảm nhận được, một mảng áo bên vai trái của cô đã ướt đẫm, nhưng cô không đẩy ông cụ ra, mà vỗ vỗ lưng ông an ủi.

Có thể nói những người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm như cô, có thể là may mắn cũng có thể là vận rủi.

Bởi vì nếu không bị tác động mạnh dẫn đến mất trí nhớ như hiện tại, thì những gì cô từng nhìn thấy qua đều sẽ như một cuộn phim mãi mãi lưu trữ trong bộ não, kể cả những ký ức hỉ nộ ái ố, những ký ức muốn nhớ muốn quên thì cả đời cũng không thể quên được.

Năm đó, khi hay tin cô và Kỷ Hàn Phi gặp tai nạn trên biển, bệnh tim của ông cụ đã tái phát, lần đấy mạng sống của ông còn ngàn cân treo sợi tóc hơn cả cô và Kỷ Hàn Phi.

Trước lúc cô và Kỷ Hàn Phi khởi hành đến Nước Z, ông cụ đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho hai đứa cháu chưa một lần gặp mặt. Ông còn lo lắng hai anh em cô không quen thuộc với điều kiện sống mới, mà còn tận tâm chuẩn bị một khu vườn đầy hoa thủy tiên xanh - quốc hoa của R Quốc.

Ngày hôm đó, từ khi còn rất sớm, ông đã nôn nóng đến sân bay để chờ, chỉ thiếu việc tự mình mua vé máy bay đến R Quốc để đón hai anh em cô.

Nhưng mọi việc nào thuận lợi như thế.

Vừa nhận tin dữ thì ông cụ cũng lên cơn đau tim mà nằm viện suốt hai tháng trời.

Trong suốt thời gian đầu cô và Kỷ Hàn Phi không tài nào thông báo bình an đến người nhà. Cha cô cùng ông cụ đã huy động lượng lớn cảnh vệ biển cùng với không quân để tìm kiếm trên biển, nhưng kết quả vẫn là con số 0.

Lần đấy vì tự trách khi không đảm bảo tuyến đường an toàn cho cô và Kỷ Hàn Phi đến Nước Z, ông cụ thất vọng từ bỏ mọi quyền lực của bản thân trong quân đội. Vì đối với ông, ngay cả người nhà còn không bảo vệ được, nói gì đến bảo vệ quốc gia.

Về sau khi biết được điều đó, cả cô và Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Hai người biết được mối quan hệ căng thẳng giữa ông cụ và mẹ mình, nhưng ông cụ vẫn bằng lòng thu nhận hai người trong lúc nguy hiểm nhất. Đã thế còn vì hai người mà từ bỏ mọi quyền lợi của một vị lão tướng có không ít công lao với tổ quốc.

Biết được chuyện đó Kỷ Thần Hi đã rất sốc, cô không thể hiểu được vì sao ông cụ phải làm đến mức đó chỉ vì hai đứa trẻ là con của người mà ông không muốn nhìn mặt. Cô không hiểu cũng chẳng cần phải hiểu, vì ông cụ là người thân của cô, cô nhất định sẽ báo hiếu với ông.

Người đối xử hết lòng vì mình thì hãy dùng tấm lòng chân thành để đáp trả.

Nếu những ký ức không mấy vui vẻ đó chẳng thể quên đi, vậy hãy ghi đè lên đó những kỷ niệm tốt đẹp.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 368: Ông ngoại



“Mọi thứ trên đời đều có số phận của riêng nó. Cháu và anh trai gặp phải tử nạn nhưng không chết, về sau đều là điềm lành. Ông ngoại, chúng cháu chưa từng trách ông.”

Kỷ Lão nghe hai tiếng “ông ngoại” lại càng thêm xúc động, ông cố nén nước mắt xoa đầu cô cháu gái duy nhất của mình. Đôi mắt ông cụ đỏ hoe vẫn còn ngấn nước, những nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ hơn vì nụ cười đầy phúc hậu của ông.

“Cháu gái ngoan, cháu gái của ông, chào mừng cháu về nhà.”

Nhà sao?

Hai chữ này khiến cho Kỷ Thần Hi trầm tư.

Cung điện R Quốc, Kỷ Gia, Đế Cung Sơn Trang…đâu mới gọi là nhà của cô?

Kỷ Lão lau đi những giọt nước mắt còn động lại trên mắt, lần đầu tiên tiếp xúc với cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu ông vẫn còn hơi lúng túng.

Có trách thì trách Kỷ Gia dương thịnh âm suy, toàn là một lũ đàn ông thô kệch, đứa con gái duy nhất thì đã từ bỏ họ tên từ lâu, giờ đây chỉ còn cô cháu gái độc nhất này thôi.

Đương nhiên cô sẽ là viên trân châu quý giá mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, dù sao cái danh cháu gái độc nhất của Kỷ Gia cũng chẳng phải làm cảnh.

“Anh trai cháu…thằng bé Hàn Phi, không ở cùng cháu sao?”

Dù thiên vị cháu gái nhưng ông cụ cũng rất thương đứa cháu trai còn nhỏ nhưng hiểu chuyện đến đau lòng kia.

Ông cụ từng hứa, chỉ cần hai anh em cô đến Kỷ Gia, nhất định để hai người trải qua cuộc sống vốn dĩ nên có ở một đứa trẻ. Hai người có thể đi học cùng những người bạn, có thể vô ưu vô lo, chứ không phải ngày ngày sống trong sự trực chờ bị người ta ám sát.

Kỷ Thần Hi mỉm cười lắc đầu trả lời:“Xin lỗi cháu không biết anh ấy ở đâu, mà dường như anh ấy cũng không muốn nói cho cháu biết.”

Ông cụ ngạc nhiên:“Thằng bé không nói cho cháu biết sao? Hai đứa chẳng phải rất thân với nhau à?”

Kỷ Thần Hi bắt đầu kể cho ông cụ nghe về chuyện bản thân gặp tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, đến việc trí nhớ tôi đang dần khôi phục nhưng cũng không tránh khỏi những khiếm khuyết. Do đó để đảm bảo quá trình hồi phục cho cô, Kỷ Hàn Phi tạm thời giao cô cho Tịch Cảnh Dương, còn anh thì phải bận rộn giải quyết công việc chung của hai người.

Câu chuyện khúc đầu vẫn là sự thật, còn về phần sau thì do Kỷ Thần Hi bịa ra. Cô cũng không thể nói với ông cụ là do Kỷ Hàn Phi đâm đầu làm mấy việc nguy hiểm nên muốn giấu cô. Nói thế thì ông cụ lại tái phát bệnh tim mất.

Thế nhưng chỉ nghe đến việc cô bị tai nạn mất trí nhớ cũng khiến ông cụ lo lắng không thôi. Ông dùng hai bàn tay nhăn nheo ôm lấy đầu cô lắc qua lắc lại, mặt đầy đau lòng hỏi han:“Bị đụng đầu sao? Có để lại di chứng gì không hay chỉ là mất trí nhớ? Ông ngoại đã nói rồi, cặp vợ chồng đó chẳng đáng tin chút nào, hay là cháu cứ về Kỷ Gia nhận tổ quy tông đi, đừng trở về R Quốc nữa.”

Nói đến đây ông cụ chợt nhận ra bản thân vừa nói một điều vô cùng ngu ngốc, liền cười khổ:“À mà thôi. Hai đứa, một đứa là người kế thừa tiếp theo của ngai vàng danh giá kia, một người là tiểu điện hạ cao quý nắm trong tay chìa khoá của Cung Điện Xanh, cớ sao phải về đây làm một người bình thường chứ. Mấy thứ đó đều là những thứ hai đứa nên nhận lấy, sau từng ấy năm bị người ta đuổi giết không ngừng.”

Kỷ Thần Hi ngay lập tức xua tay phản đối:“Không không không! Ông ngoại, ông đừng nghĩ như thế. Cháu muốn nhận tổ quy tông mà, Kỷ Gia cũng là nhà cháu không phải sao? Cháu rất mong được nhập khẩu đấy!”

Đùa gì vậy? Cô không tiếc gì mà để lộ bản thân đâu chỉ đơn giản là thăm dò thái độ người của Kỷ Gia, mục tiêu của cô vẫn là cái sổ hộ khẩu kia kìa!

Không có sổ hộ khẩu, cô làm sao rước Tịch Cảnh Dương về làm chồng được chứ?

Nhưng âm mưu của cô có vẻ không qua mắt được Kỷ lão tướng quân với kinh nghiệm dày dặn. Mánh khoé nhỏ này của cô hoàn toàn đã bị ông bắt bài ngay lập tức.

“Cháu vì thằng nhóc nhà họ Tịch kia đúng không?”

Bị ông cụ hỏi thẳng, Kỷ Thần Hi bất chợt đỏ mặt giải thích:“Không…không có mà…chẳng qua cháu muốn…muốn nhận tổ quy tông càng sớm càng tốt thôi.”

“Hay cứ nói là cháu không muốn cái hôn ước chết tiệt kia truyền đến tay người khác, nên vội vàng cướp người?”

Cảm giác bị người khác đi guốc trong bụng không dễ chịu chút nào. Kỷ Thần Hi đành thở dài thành thật khai báo.

“Cháu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cháu…Ông ngoại ông biết mà, với thân phận cùng quốc tịch R Quốc, cháu không dễ dàng gì để đăng ký kết hôn được. Ông ngoại…ông phải giúp cháu.”

Vừa nhận cháu gái thì cô bé đã muốn đi theo người khác, ông cụ vô cùng không vui nói:“Thằng nhóc đó thì có gì tốt đẹp chứ? Ngoại trừ cái đẹp mã thì tính cách cũng chẳng ra sao. So với tên cha của cháu cũng chẳng thua kém gì, đều là loại người bị người ta truy sát gắt gao.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 369: Hồng bao nghìn vạn



Loại người bị truy sát gắt gao…chắc là câu này không dành cho top 5 người trong bảng đen của WHO đâu nhỉ?

Chắc chắn là thế rồi.

“Ông ngoại, anh ấy rất tốt, rất rất tốt. Tuy anh ấy có khoảng thời gian hoạt động trong thế giới ngầm, nhưng đó cũng là tình thế ép buộc. Năm đó tình hình Tịch Gia vô cùng loạn, anh ấy lại có thể dẹp yên, chứng tỏ năng lực anh ấy không hề thấp. Còn nữa, tuy anh ấy không phải màu trắng nhưng cũng không phải là màu đen, anh ấy giống cháu đều là màu xám, đều ở giữa hai giới hắc bạch. Hơn ai hết, cháu hiểu anh ấy.”

Kỷ Lão hờn dỗi chống gậy hừ một tiếng, dáng vẻ đau thương ban nãy biến mất hoàn toàn, mà chỉ còn lại bộ dạng uất hận mà thôi.

Kỷ Thần Hi thầm cầu nguyện cho người bạn trai số khổ của cô, có vẻ như người nhà cô không một ai thích anh cả, không phải là không thích thông thường, mà hình như là ghét bỏ luôn rồi.

Cô kéo kéo ống tay áo của ông cụ, vẻ mặt đáng thương ra sức làm nũng:“Ông ơi~~”

Có vẻ như cách này vô cùng công hiệu, ông cụ đã có chút mềm lòng nhưng miệng vẫn rất cứng:“Hứ, cháu không gọi ta là lão tướng quân nữa sao?”

Kỷ Thần Hi cười hì hì đầy ngây ngô đáp:“Tuy ông đã từ bỏ chức danh, nhưng lí do là vì hai anh em chúng cháu, vì thế đối với cháu mà nói, dù không còn danh hiệu thì trong lòng cháu ông mãi mãi là lão tướng quân uy phong nhất.”

Ông cụ ho khụ mấy tiếng vì ngượng, chẳng có ông lão nào mà không thích nghe con cháu ca ngợi mình cả, đặc biệt là đứa cháu mà ông yêu thương nhất. Ông thở dài nhìn cô cháu gái cáu kỉnh của mình.

“Mắt cháu có thể đổi màu sao?”

“Dạ vâng, thủ thuật đổi màu mắt là do cháu học được từ khi còn nhỏ, cháu dùng nó để che giấu thân phận khi còn ở Nước R.”

“À, bây giờ cháu vẫn dùng thủ thuật đó, xem ra tên nhóc kia chưa biết thân phận thật của cháu rồi nhỉ?”

Kỷ Thần Hi gãi đầu cười gượng:“Cháu chưa tìm được cơ hội để nói anh ấy biết, dù sao trí nhớ cháu khiếm khuyết, nên cứ từ từ đã.”

Ông cụ bật cười:“Vừa hay, cháu khoan hãy nói với nó. Tạm thời cũng không cần trở về nhà họ Kỷ, còn chuyện hộ khẩu cứ để ông lo.”

Muốn rước cháu gái bảo bối của ông về nhà? Phải xem Tịch Gia có cái phước đó không. Ông thật sự muốn xem xem thái độ của nhà họ Tịch đối với cháu gái ông khi không hề biết thân phận thật của nó. Nếu chút thử thách này mà không vượt qua được, nhà họ Kỷ vẫn thừa khả năng nuôi cô bé đến hết đời, không cần đến một Tịch Gia cỏn con.

Kỷ Thần Hi không nhận ra được ý định của ông cụ chỉ khẽ gật đầu dạ vâng.

“Nhưng ông ơi, cháu…cháu lấy thân phận gì trong hộ khẩu?”

Ông cụ đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẹ của cô, nên chuyện ông từng có một cô con gái không quá nhiều người biết đến, giờ tự nhiên lòi ra một cô cháu ngoại, quả thật rất bất thường.

“Cháu và Hàn Phi đều họ Kỷ?”

“Vâng, chính mẹ cháu đã đặt hai cái tên này trước khi chúng cháu rời R Quốc khi còn nhỏ.”

“Ừm, hai đứa đều họ Kỷ, đương nhiên là thuộc dòng chính, đều là cháu nội của ông.”

Kỷ Thần Hi không khỏi kinh ngạc:“Ông ngoại, ý ông là…”

Ông cụ mò mẫm trong túi áo rồi lấy điện thoại ra gọi đi:“Kỷ Nhất, con vào đây một lát.”

Cúp máy ông cười hiền từ quay sang nói với cô:“Vốn dĩ việc này ông đã muốn làm từ lâu rồi, nhưng ông vẫn phải cần sự đồng ý của mấy đứa.”

Kỷ Thần Hi cũng lờ mờ đoán được dự định của ông cụ, nhưng nếu làm thế…liệu có ổn không?

Vài phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng nói ông cụ đầy uy nghiêm vang lên:“Vào đi.”

Người đàn ông trung niên đi cùng với ông cụ ban nãy đẩy cửa đi vào, rồi tiến đến chỗ giường bệnh của Kỷ Thần Hi.

Ông cụ nghiêng đầu nhìn ra cửa, hỏi:“Thằng bé Tiểu Phàm đâu?”

Người đàn ông trung niên cười đáp:“Cháu bảo nó đi cắt dưa cho chị gái rồi.”

Kỷ Thần Hi ngồi trên giường bệnh bỗng có chút chột dạ:"…"

Nhưng cái nhà này quả thật trọng nữ khinh nam vô cùng nghiêm trọng. Kỷ Lão cũng chỉ hỏi đúng một câu rồi quẳng thằng cháu đích tôn sang một bên, chỉ tay về phía người đàn ông trung niên, giới thiệu ông ấy với cô.

“Đây là Kỷ Nhất, con trai lớn của ông, cũng là bác cả của con.”

Kỷ Thần Hi lễ phép gật đầu gọi một tiếng:“Bác cả.”

Kỷ Nhất vô cùng vui vẻ xoa xoa đầu cô:“Cháu gái ngoan, lần đầu gặp mặt bác cả không mang theo quà cáp gì thật quá thiếu xót mà. Hay là chúng ta kết bạn Zchat nhé, để bác gửi lì xì cho cháu.”

Kỷ Thần Hi muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt phát sáng của đối phương khi nhìn cô, lời từ chối chưa kịp nói ra đã phải nuốt xuống. Cô miễn cưỡng đưa mã QR của mình ra để Kỷ Nhất quét kết bạn.

Ba giây sau điện thoại cô vang lên ba tiếng “ting” “ting” “ting”.

[Thông báo: Tài khoản quý khách vừa nhận được lì xì 999 ngàn vạn từ tài khoản Kỷ Lão Đại, vui lòng nhấn xác nhận!]

Kỷ Hàng tiếc nuối nói:“Tiếc thật đấy, trên Zchat có giới hạn hạn mức lì xì, bác cả chuyển tạm trước nhiêu đó nhé, sau này sẽ bù sau.”

Kỷ Thần Hi:"…"

Lương của quân nhân Nước Z kinh khủng thế à, gần một ngàn vạn lại chẳng thấy là bao? Rốt cuộc thì Kỷ Gia có thật sự chỉ là gia tộc quân nhân lâu đời hay không thế?

…----------------…
 
Back
Top