Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 340: Ký hiệu lửa đen



Ban đầu Kỷ Thần Hi quả thật có chút không thích thái độ quá ngạo kiều của Phong Tinh Nguyệt, nhưng hiện tại cô cảm thấy…khá đáng yêu.

Cô ấy dám yêu dám hận không hề giấu giếm, dũng cảm thừa nhận tình cảm bản thân dù biết sẽ bị người khác đàm tiếu sau lưng.

Ngược lại với Vũ Tinh, cô có quá nhiểu vướng bận trong lòng, cuối cùng lại làm tổn thương đến người quan tâm cô.

Dù sao đây vẫn là chuyện riêng giữa hai người, Kỷ Thần Hi hoàn toàn không có quyền xen vào hay nói điều gì về họ cả, chẳng qua cô cảm thấy có chút thương cảm cho Phong Tinh Nguyệt, đó có lẻ là sự tôn trọng cho một người luôn chân thành trong tình cảm.

Cùng lúc đó, khi Tịch Cảnh Dương đến gần tên sát nhân để khống chế hắn thì hắn ta bất ngờ ngồi bật dậy, với tốc độ cực nhanh muốn đánh trả lại anh.

Nhưng Tịch Cảnh Dương đã sẵn sàng cho mọi khả năng có thể xảy ra. Anh nhảy lên và né tránh những đòn đánh của tên sát nhân một cách nhẹ nhàng. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt ác quỷ của kẻ đối địch, Tịch Cảnh Dương không biểu hiện sự sợ hãi hay lo lắng. Từng đường nét trên khuôn mặt anh hiện lên một sự bình tĩnh không thể phá vỡ.

Với những kỹ năng sẵn có, anh có thể dễ dàng tránh được mọi đòn tấn công của đối phương, thậm chí còn phản kích lại vào những chỗ hiểm của kẻ địch, khiến tên sát nhân nhiều lần la hét thảm thiết.

“Em đi trước đây, anh giải quyết hắn ta nhanh một chút.” Kỷ Thần Hi không nhìn nỗi trận chiến một chiều trước mặt nữa, bởi vì tên sát nhân b**n th** người người khiếp sợ kia cứ như bị bạn trai cô treo lên đánh tới tấp, vì thế cô cùng Vũ Tinh dìu Phong Tinh Nguyệt rời đi trước.

Vũ Tinh thoáng hoảng hốt:“Thần Hi…hắn ta là tên điên đó…để bạn trai cậu một mình…” thật sự ổn sao?

“Vũ Tinh.” Kỷ Thần Hi gọi một tiếng.

Vũ Tinh lập tức đáp lại ngay:“Có chuyện gì sao?”

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cố để bản thân không mắng người, nhẹ nhàng nói:“Phong Tinh Nguyệt không có thời gian cho mấy câu hỏi của cô đâu. Nếu đối với cô, Phong Tinh Nguyệt không quan trọng như thế, vậy thì không cần cứu nữa.”

Dáng người của Phong Tinh Nguyệt rất gầy, nên vừa dứt lời Kỷ Thần Hi trực tiếp bế ngang cô lên rồi men theo lối đi cũ đã làm dấu trước đó để ra khỏi khu rừng.

Sở dĩ ban đầu cô không làm thế, chỉ là sợ không cẩn thận động vào vết thương của cô gái, khiến máu lại chảy, vì thế cô mới muốn dùng biện pháp an toàn nhất.

Tiếc thay, cô bắt đầu có chút chán ghét cái tính cách do dự, sợ hãi đủ điều của Vũ Tinh rồi, cô cũng có chút hoài nghi, thật sự là hai người họ thích nhau hay chỉ có mỗi mình Phong Tinh Nguyệt ngốc nghếch đơn phương?

Đổi lại là cô và Tịch Cảnh Dương, nếu hai người cũng rơi vào trường hợp này, nhất định sẽ phát điên lên vì đối phương, tìm đủ mọi cách để người kia được sống, chứ không có thời gian để đi lo lắng những chuyện khác.

Phong Tinh Nguyệt đã làm được điều đó, nhưng Vũ Tinh thì không.

Vũ Tinh bị Kỷ Thần Hi nói đến nghẹn lời, cô cứ đứng đơ ra như trời tròng, không hề có bất cứ hành động nào, phải qua một lúc sau cô mới chạy theo hướng mà Kỷ Thần Hi rời đi.

Vì Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương tùy ý vứt camera, nên đạo diễn vỗ cùng tức giận, cho người đi vào rừng để tìm ra hai người ra giáo huấn một trận. Nào ngờ đi được nữa đường, nhân viên tổ chương trình bắt gặp Vũ Tinh và Kỷ Thần Hi đang bế Phong Tinh Nguyệt cả người đầy máu đi ngược ra.

Cả đám người sợ đến mức tái mét mặt mày, tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào, thì Kỷ Thần Hi tức giận quát lớn:“Tránh đường!”

Bị Kỷ Thần Hi quát một cái, cả đám giật bắn mình vô thức tránh sang một bên nhìn cô.

Khi ra đến bìa rừng, Phong Dục là người đầu tiên nhận ra có chuyện không ổn, anh ném mạnh hết đống đồ trong tay xuống đất rồi chạy về phía Kỷ Thần Hi.

Nhìn thấy người trên tay cô gái, sống lưng Phong Dục căng cứng, thậm chí ngay lúc này, anh cảm thấy nhịp tim của mình cũng đã ngừng đập.

Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng đặt người vào trong lòng người đàn ông đang run lên theo từng nhịp đập yếu ớt của cô gái, rồi ngẩng đầu quan sát trên bầu trời.

Thật khéo, vừa kịp lúc.

Chiếc trực thăng với ký hiệu một ngọn lửa đen từ từ đáp xuống chỗ khoảng đất trống cách chỗ họ không xa.

Kỷ Thần Hi quay người lại gọi Phong Dục một tiếng:“Cô ấy mất máu quá nhiều cần phải đến bệnh viện truyền máu gấp. Anh đi cùng cô ấy đi, chuyện còn lại để sau tính.”

Phong Dục cũng nhìn thấy chiếc trực thăng, anh không suy nghĩ gì nhiều mà cẩn thận từng chút bế em gái mình lên rồi đi theo Kỷ Thần Hi về hướng trực thăng.

“Cảm ơn.”

Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Phong Dục vẫn đủ tỉnh táo để biết được ai là người có ân cứu mạng em gái anh, vì thế giọng nói có chút khàn nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 341: Cảnh cáo



Vũ Tinh vẫn luôn im lặng đi sau, cô cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, nhưng nhìn thấy Phong Dục hoàn toàn không để ý đến mình, cô cũng có chút chạnh lòng.

Một phần cô luôn tránh né Phong Tinh Nguyệt cũng vì mấy người anh em trai này, họ luôn bài xích không muốn Tinh Nguyệt đến gần cô.

Về phía Kỷ Thần Hi, khi nhận lời cảm ơn đó, cô liền từ chối:“Không cần cảm ơn, người anh nên cảm ơn không phải tôi.”

Phong Dục có thể hiểu được ý cô, đáp lại một tiếng:“Ừm.”

Khi nhóm người đến gần trực thăng, từ phía trên hai người mặc đồ đen nhanh chóng nhảy xuống. Hai người nhìn nhau một cái rồi như đã hẹn trước cùng cúi đầu chào trước cô gái.

“Chủ mẫu!”

Kỷ Thần Hi nhíu mày nhìn ký hiệu trên trực thăng, rồi lại nhìn đến hai tên vẫn còn đang cúi đầu, thì bất giác đau đầu.

Tên bạn trai của cô, hình như…thân phận cũng nhiều quá rồi!

“Ngẩng đầu lên.”

Hai người mặc đồ đen nhận lệnh liền ngẩng đầu, Kỷ Thần Hi chỉ tay về phía hai người bên cạnh:“Đưa họ đến bệnh viện gần nhất, chuyện còn lại…anh ấy sẽ căn dặn sao.”

Cô cũng chẳng biết đám người này xưng hô với Tịch Cảnh Dương thế nào, nên dứt khoác dùng đại từ danh xưng để gọi.

Hai người mặc áo đen không nói gì thêm, hỗ trợ đưa hai anh em nhà họ Phong lên trực thăng. Một người trong số đó lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ rồi đưa cho Kỷ Thần Hi.

“Chủ mẫu, đây là con chip AI lấy từ tổng bộ Sea về, phiền cô đưa lại nó cho thiếu chủ.” Nói xong hắn ra nhanh trong trở về trực thăng.

Vài giây sau, chiếc trực thăng từ từ rời khỏi mặt đất rồi bay đi.

Kỷ Thần Hi giơ con chip siêu nhỏ trong tay lên cao, nhắm một mắt quan sát.

Ở Sea đã có loại chip AI siêu tiên tiến này, thật sự ở đó chỉ phát triển trong lĩnh vực game thôi sao? Cô lại cảm thấy bạn trai không thành thật nữa rồi.

Cô cẩn thận cất con chip đi, không nhìn đến người bên cạnh nhưng vẫn lên tiếng hỏi:“Cô không đi cùng họ à?”

Vũ Tinh cúi gầm mặt không trả lời, Kỷ Thần Hi cũng không nói thêm gì nữa, bước thẳng qua mặt đối phương, rồi đi về phía hơn hai trăm con người đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ.

Đạo diễn đã bước lên trước một bước định nói gì đó nhưng hai anh em còn lại của nhà họ Phong đã chạy lên trước đồng thanh chấp vấn cô:“Rốt cuộc cô đã làm gì em/chị gái của tôi!”

Kỷ Thần Hi nhếch môi:“Thái độ của hai người… đang xem tôi chính là người gây ra chuyện này sao?”

Phong Duật suy cho cùng vẫn là thiếu niên vừa trưởng thành, không tránh khỏi nóng nảy và thiếu suy nghĩ. Lúc Kỷ Thần Hi ôm theo chị cậu một thân đầy máu đi ra khỏi khu rừng, anh ta đã muốn chạy lên tra hỏi cô rồi, nhưng anh trai đã chạy đến trước và đưa chị gái đi, nên hiện tại anh mới làm điều đó.

“Không phải tại cô vì sao chị tôi lại bị thương? Cô…”

Phong Duật chưa kịp nói hết câu thì từ phía sau họ, bên trong cánh rừng truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo:“Cậu chưa có quyền chấp vấn bạn gái tôi đâu.”

Người đàn ông trong bộ quần áo thể thao đen chầm chậm đi ra khỏi khi rừng, bên tay trái của anh còn đang kéo thêm một người khác, toàn thân bầm dập đang hoàn toàn bất tỉnh.

Vẻ mặt Tịch Cảnh Dương lạnh đến nỗi mọi người đứng gần anh đều vô thức lùi về sau mấy bước, ai cũng muốn tránh anh càng xa càng tốt.

Lúc này mọi người di dời sự chú ý đến cái người mà Tịch Cảnh Dương vừa ném xuống đất, có người gan dạ từ từ tiến lại xem xét tình hình thì khẽ chậc một tiếng.

Ra tay cũng ác thật, không chỗ nào là không bị thương.

Còn Tịch Cảnh Dương tiến đến bên cạnh Kỷ Thần Hi, như mọi lần kéo cô về sau, còn anh chắn trước mặt cô.

Kỷ Thần Hi ngầu chưa được mấy giây thì phút chốc bị Tịch Cảnh Dương biến thành bé con dễ bị người khác bắt nạt, cô bĩu mỗi núp sau lưng anh tỏ vẻ đáng thương.

Haiz, bạn trai bảo diễn, đành phải phối hợp thôi.

Hai anh em nhà họ Phong vẫn chưa nhận ra vấn đề, chỉ tay về phía tên sát nhân đang nằm trên đất cười lạnh nói:“Hai người đều là những kẻ bạo lực như nhau, thật sự chẳng xem ai ra gì nữa rồi đúng không?”

Kỷ Thần Hi nghe thế thì bật cười, tên ngốc này đang bất bình thay tên mém g**t ch*t Phong Tinh Nguyệt sao?

Cùng lúc đó Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm cũng thành công chen chúc qua đám người để chạy đến chỗ của hai người.

“Anh, chị dâu, hai người không sao chứ?” Tịch Cảnh Đăng lo lắng nhìn hai người mà hỏi.

Anh hai Phong kéo em trai lại, nhìn về phía nhóm người Tịch Cảnh Đăng đầy thù hận mà nhắc nhở:“Vân Tiêu, cậu đừng nghĩ với chút danh tiếng đó của bản thân thì có thể che chở cho những kẻ giết người này. Hôm nay các người động vào người nhà chúng tôi, tôi thề trước sự chứng kiến của những người ở đây, đời này tuyệt đối không để hai tên giết người sau lưng cậu, bước! khỏi! ngục! giam!”
 
Song Trùng
Chương 342: Người không động mình mình không động người



Tịch Cảnh Đăng mặt đầy khó hiểu:“Cậu đang nói về chuyện gì thế?”

Kỷ Thần Hi khẽ đưa mắt nhìn sang Vũ Tinh.

Ha, hay đấy!

Mặt làm ngơ bơ đi mà sống, không hề có ý định giải thích hiểu lầm.

Trên vai Vũ Tinh cũng có một vết thương khá bắt mắt, nên không một ai nghĩ chuyện của Phong Tinh Nguyệt có liên quan đến cô, cùng lắm mọi người đều nghĩ là cô ngăn cản Kỷ Thần Hi tấn công Phong Tinh Nguyệt nên mới bị thương.

Kỷ Thần Hi cũng chỉ cười mỉm, không muốn để ý đến nữa, cô cũng chán phải giả vờ cùng những người không quan trọng này nữa.

“Đi thôi.”

Tịch Cảnh Dương chờ hai từ này của cô từ lâu, mây đen trên đầu cũng vơi đi mấy phần, nắm lấy tay cô xoay người rời đi.

Anh em nhà họ Phong hung hăng ngăn cản hai người, cả hai chia nhau chặn trước chặn sau để Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương không thể rời đi, thậm chí anh hai Phong mặt đầy thù hận nhìn cả hai, nghiến răng nói:“Muốn chạy? Còn phải hỏi xem chúng tôi có cho hay không!”

Đạo diễn nhìn tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, thì vô cùng lúng túng. Từ lúc Kỷ Thần Hi bế Phong Tinh Nguyệt toàn thân đầy máu bước ra khỏi khu rừng, thì phát sóng trực tiếp đã tạm dừng ở đó, thay vào là chương trình quảng cáo. Nhưng chương trình quảng cáo đã kéo dài hơn mười phút, khiến cho khán giả vô cùng tức tối mà la ó.

Dù vậy, ở tình hình này ông cũng không thể nào cho quay tiếp được. Còn chưa kể Phong Tinh Nguyệt không rõ sống chết, ông phải thu xếp gấp để đến bệnh viện xem tình hình của cô.

Chẳng lẻ lần này… chương trình phải kết thúc tại đây hay sao?

“Đạo diễn, phiền ông gọi cảnh sát giúp tôi!”

“Phải, trước khi cảnh sát đến, chúng ta phải ngăn cản hai tên sát nhân này bỏ chạy!”

Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào hai tên ngu cứ khư khư chặn lối đi thì cũng chẳng duy trì được nụ cười xã giao lúc đầu nữa.

“Ừm, tôi thấy cũng được đấy, nhưng các anh không cần gọi nữa, vì cảnh sát chắc cũng sắp đến rồi.”

Tên sát nhân kia trốn ra trong lúc áp tải đến nhà giam, chắc chắn sẽ có xe cảnh sát đi theo hắn, chưa kể đoàn xe cảnh sát truy bắt tội phạm lúc trưa có thể mục tiêu là cái tên đang nằm trên đất. Vì vậy ban nãy cô đã âm thầm thông báo cho cảnh sát để áp giải tên sát nhân đi, dù sao cảnh sát vẫn đang tiến hành tìm kiếm quanh đây, nên cũng sẽ đến nhanh mà thôi.

Cô gái hơi nhoẻn miệng cười một cái rồi cầm tay Tịch Cảnh Dương lên để xem giờ trên đồng hồ đeo tay của anh.

“Chúng ta đợi thêm một lúc nữa rồi đi.”

Tịch Cảnh Dương từ đầu đã không thích ở lại, anh hơi nhíu mày:“Không cần đợi, muốn đi, không ai có thể ngăn chúng ta cả.”

Kỷ Thần Hi lắc đầu:“Không được. Em có thể sao cũng được, nhưng em không thể để anh dính vết nhơ oan uổng này được. Đợi một lúc cũng chẳng sao, đợi xem bọn họ tự vả mặt mình…không tệ lắm.”

Nói về giết người, đương nhiên bọn họ đã giết không ít, nếu không thì cũng chẳng thể tồn tại đến bây giờ được, nhưng hai từ “sát nhân” phát ra từ miệng những kẻ không biết suy nghĩ, chỉ biết mặc định mọi thứ theo lối tư duy khờ khạo của mình, Kỷ Thần Hi cực kỳ không thích.

Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người quay sang nhìn nhau.

Cả hai đều biết, Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đã triệt để tức giận rồi, việc họ tiếp tục quay hình là điều không bao giờ có thể xảy ra.

Như thế thì sao? Đương nhiên cả hai người cũng không cần phải quay nữa.

Không cần biết đúng sai thế nào, nhưng Tịch Cảnh Dương và Diệp Mộc Âm đều tin tưởng Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vô điều kiện.

Chưa nói đến việc họ là người nhà của nhau, thì cái tính cách người không động mình mình không động người của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, là thứ mà hai người vô cùng hiểu rõ.

Chính vì thế, lần đầu tiên trong lúc hoạt động ở giới giải trí, Tịch Cảnh Đăng thu hồi nụ cười xã giao luôn thường trực trên môi mà đi đến bên cạnh đạo diễn.

“Chúng tôi không quay nữa, hợp đồng đã ký trước đó xem như tôi đơn phương hủy, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ chịu hết.”

Danh tiếng chương trình suốt nhiều năm qua, độ hot của những tứ thiên vương lưu lượng bùng nổ, số tiền khổng lồ từ nhà đầu tư thừa tiền, tất cả đều không thuộc phạm vi kiểm soát của đạo diễn.

Đạo diễn đã cuống đến độ không giữ nổi bình tĩnh, nay lại thêm cơn đả kích từ việc muốn hủy hợp đồng của Tịch Cảnh Đăng, suýt làm cơn đau tim tái phát. Ông cố gắng khuyên ngăn Tịch Cảnh Đăng, mong anh sẽ suy nghĩ lại.

“Vân Tiêu à, cậu…cậu làm thế thật sự không được đâu. Cậu biết chương trình này có ý nghĩa với tôi thế nào mà? Chưa kể hơn hai trăm con người ở đây có kiếm được bữa cơm no hay không, cũng phụ thuộc vào các cậu cả. Tôi biết chuyện hôm nay chắc chắn là hiểu lầm, chúng ta cứ bình tĩnh mà nói chuyện được không? Khoan hãy nói đến việc hủy hợp đồng, cậu phải biết, số tiền vi phạm không nhỏ đâu.”
 
Song Trùng
Chương 343: Vô tình lại gặp người quen trong đoàn cảnh sát



“Ai nói chúng tôi phải trả phí vi phạm?” Kỷ Thần Hi cười một cái rồi nói tiếp:“Muốn lấy tiền của chúng tôi? Một đồng cũng đừng có mơ!”

Đạo diễn tức đến mức muốn lên tăng xông. Sao cô bé xinh đẹp này cứ thích gây chuyện thế! Rõ ràng ông sắp thuyết phục được Vân Tiêu thay đổi suy nghĩ, nhưng cái con nhóc có sắc mà không có não này cứ thích gây rối là sao!

“Thần Hi à, tôi biết cô và Phong Tinh Nguyệt không thích nhau, hai người cũng mặt nặng mày nhẹ trước đó rồi, nhưng việc cô tấn công Tinh Nguyệt là cô không đúng trước, vậy nên đừng có làm loạn nữa được không, để chúng tôi nói chuyện.”

Cả Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đều không muốn nói quá nhiều với những người không liên quan. Do tính cách kiêu ngạo của cả hai, họ không cần phải giải thích bất kỳ điều gì, và chỉ muốn làm điều mình thích.

Và đương nhiên, Kỷ Thần Hi không để yên cho em trai của bạn trai bị bắt nạt rồi, chưa kể người vi phạm hợp đồng trước vốn dĩ chẳng phải họ. Nếu đã h**p người quá đáng như thế, cô cũng chẳng cần phải nể mặt mũi của ai nữa cả.

“Ừm, tôi chính là muốn làm loạn đấy. Tôi chẳng phải người trong giới giải trí các người, tôi cần gì phải sợ?”

Chút tiền vi phạm đó, chưa bằng số lẻ tiền bạn trai cô kiếm được trong một giờ nữa, vậy mà dám dùng nó để uy h**p họ, đạo diễn thật sự cho rằng họ sẽ cảm thấy sợ vì mấy đồng lẻ này sao?

Tịch Cảnh Đăng có niềm tin tuyệt đối với Kỷ Thần Hi, bởi vì anh còn tôn thờ cô hơn cả anh trai, nên chỉ cần cô nói anh sẽ nghe theo ngay.

Anh quay sang nói với đạo diễn:“Chị ấy đã nói rồi, tôi không cần phải trả tiền, một đồng cũng không, vậy nên, ông cứ đợi làm việc với luật sư của tôi đi.”

Đạo diễn thiếu điều gào lên:“Vân Tiêu! Bây giờ cậu cũng muốn làm loạn theo cái cô ta à? Cậu nên suy nghĩ cho kỹ đi! Cậu muốn cả sự nghiệp của cậu bị hủy trong tay cô ta à?”

Sở dĩ đạo diễn có thể mạnh miệng như thế, thứ nhất là vì danh tiếng của ông trong giới đủ để sức đóng băng một đỉnh lưu, thứ hai chính là vị kia sau lưng ông chính là người mà không có bất kì ai có thể đắc tội được.

Diệp Mộc Âm kéo kéo tay áo Tịch Cảnh Đăng gọi một tiếng:“Tiêu Tiêu.”

Tịch Cảnh Đăng mặc kệ đạo diễn đầu đang bốc khói, nhìn cô gái đang muốn làm nũng:“Sao vậy?”

Diệp Mộc Âm giơ tay lên vỗ vỗ vai anh:“Nếu anh thất nghiệp…em nuôi anh.”

Dịch câu nói của Diệp Mộc Âm chính là: Anh cứ chơi chết ông đạo diễn khó ưa đó đi, tiền chính là thứ chúng ta không thiếu nhất!

Tịch Cảnh Đăng suýt chút nữa là bật cười thành tiếng, đúng là bạn gái của anh, đáng yêu chết đi được!

Anh cố kiềm lòng không đưa tay lên xoa đầu cô mà quay người lại mặt đối mặt với đạo diễn:“Sự nghiệp sao? Hừm…vừa hay, tôi đúng là đang muốn giải nghệ, vốn dĩ là dự định tương lai, nhưng giờ thì phiền ông nhé, tôi đỡ phải tự mình làm, cảm ơn.”

Đạo diễn ôm ngực, hơi thở dồn dập, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tịch Cảnh Đăng, môi mấp máy không nên lời:“Cậu…cậu…”

“Cảnh sát, cảnh sát đến rồi!” Một giọng nói từ trong đám người vang lên.

Hai anh em nhà họ Phong không để ý đến chuyện Tịch Cảnh Đăng và đạo diễn, từ đầu đến cuối họ vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, cứ như sợ rằng chớp mắt một cái thì hai người sẽ bỏ chạy. đam mỹ hài

Phong Duật lên tiếng trước sau khi biết cảnh sát đã đến:“Hai người, để xem hai người có thể đắc ý đến khi nào. Người đang làm, trời đang nhìn, sớm muộn gì các người cũng phải trả giá cho những gì bản thân đã làm.”

Anh hai Phong hừ lạnh:“Em nói mấy lời này với những kẻ máu lạnh này thì có tác dụng gì? Cứ để luật pháp dạy cho họ biết, thế nào là làm người.”

Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi chẳng mảy may quan tâm mấy lời nói đâm chọc đó, dù sao thì, hy vọng hai anh em này sẽ không thấy rát mặt khi nói chuyện với cảnh sát.

Khi đoàn cảnh sát tiến vào, những người đang đứng vây quanh tự giác tránh ra, nhường đường để các chú cảnh sát làm việc.

Người dẫn đầu là một người đàn ông với mái tóc được cắt ngắn chỉn chu và số lượng tóc bạc của ông cũng không ít. Trên người ông toả ra một loại khí thế áp bức khiến mọi người phải vô thức mà nể phục.

“Ai là người báo cảnh sát?” Giọng nói đầy uy quyền, cho thấy chức vị không hề thấp của viên cảnh sát.

Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt, giọng nói này…nghe có hơi quen quen. Cô nghiêng đầu nhìn về đoàn cảnh sát đã gần như bao vây cả đám đông, thì phát hiện ra bóng dáng của một người khá quen trong số đó.

“Cục trưởng Trương?”

Nghe tiếng gọi, Trương Thành có chút ngạc nhiên vì có người biết được thân phận của ông, liền quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tuy nhiên, ngay giây phút nhìn thấy gương mặt của hai người nào đó, vẻ uy quyền mà ông thể hiện ra đã không thể duy trì được nữa, chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống gọi một tiếng:“Tiểu tổ tông!”
 
Song Trùng
Chương 344: Hai vị tổ tông đều ở đây



Không nói đến vị “tiểu tổ tông” đi, nhưng sao cả “đại tổ tông” cũng ở đây thế? Hiện tại ông quay người bỏ chạy liệu còn kịp không? Trương Thành thầm khóc trong lòng mà suy nghĩ.

Nhìn thấy Kỷ Thần Hi tỏ vẻ quen biết với viên cảnh sát có chức vị không thấp nhưng hoàn toàn bị người ta ngó lơ, đạo diễn liền lên tiếng châm chọc:“Cô bé, ở đời cần phải biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, nếu không, đến cuối cùng chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.”

Trương Thành trợn mắt, cái lão già này ở đâu ra thế? Ông ta có biết người mà mình đang mỉa mai là ai hay không?

Cùng lúc đó, một viên cảnh sát trẻ tiến đến bên cạnh anh, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn báo cáo:“Cục trưởng, tìm thấy phạm nhân vượt ngục rồi.”

Cái tên sát nhân b**n th** chết tiệt đó, mượn cớ đi vệ sinh để đập cửa sổ bỏ chạy vào rừng, khiến cho bọn họ phải huy động một lực lượng lớn cảnh sát vũ trang để truy bắt. Cộng thêm việc tâm lý hắn ta có vấn đề, nên đã trở thành một tội phạm nguy hiểm, bị truy nã đỏ trong phạm vi lớn.

Bởi vì hắn ta là lính đặc công đã về hưu, nên thân thủ vô cùng linh hoạt và lợi hại, bọn họ đã tìm kiếm gần như lật tung từng tất đất lên nhưng vẫn không có chút manh mối gì.

Ở bên trên đã nhiều lần thúc giục bọn họ phải mau chóng tìm ra, nếu để hắn nhởn nhơ bên ngoài thì tính mạng người dân khu vực ngoại thành này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Dù thế, không tìm được một chút dấu vết nào của hắn ta, khiến Trương Thành vô cùng đau đầu. Vào lúc ấy, bọn họ nhận được một cuộc gọi ẩn danh, nói rằng tên sát nhân bị truy nã đang ở trong một tổ chương trình đang quay phim ở vùng ngoại ô.

Ban đầu bọn họ còn nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của người báo án, nhưng dù sao cũng chẳng có chút dấu vết nào của tên sát nhân, nên họ mới đến đây để cầu may, xem có tìm được chút vết tích nào của hắn ta hay không.

Nay nghe cấp dưới báo cáo, tên khốn kiếp đó thật sự đang ở đây, Trương Thành mừng rỡ ra mặt rồi hỏi hắn ta ở đâu, quăng luôn chuyện của Kỷ Thần Hi và đạo diễn sang một bên.

Viên cảnh sát trẻ mặt đầy khó xử trả lời:“Ở bên kia, tình hình có chút…hay là ngài qua đó xem đi.”

Vì quá vui mừng nên Trương Thành không để ý đến thái độ kì lạ của cấp dưới mà đi theo sau cậu ta. Đến khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của tên sát nhân, khoé miệng Trương Thành giật giật liên hồi.

“Đây…đây…”

Đạo diễn nhìn thấy thái độ của Trương Thành thì cười khẩy, ông ta nhanh chóng thêm dầu vào lửa để đưa cặp đôi thần tiên chỉ được mỗi cái mặt kia ra, lên đầu ngọn lửa.

“Đồng chí cảnh sát, chính là hai người bọn họ đã hành hung anh ta. Ngoài ra, cô gái tóc trắng bạch kim kia, còn làm bị thương một khách mời nữ quan trọng trong chương trình của chúng tôi. Vừa nãy họ còn muốn bỏ chạy đấy.” Đạo diễn chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi nói.

Thái độ của đạo diễn ngày càng quá đáng, Tịch Cảnh Đăng ngay lập tức bùng nổ:“Đạo diễn, ông biết nói tiếng người không? Con mắt nào của ông nhìn thấy anh trai chị dâu tôi hành hung người khác?”

Đạo diễn bị Tịch Cảnh Đăng mắng, giận đến nghiến răng ken két:“Vân Tiêu, ở đây ai cũng nhìn thấy, chính chị dâu cậu bế theo Tinh Nguyệt một thân đầy máu đi ra khỏi khu rừng. Đến Vũ Tinh cũng bị thương, nhưng chỉ cô chị dâu của cậu là không sao, cậu nói xem chúng tôi nên nghĩ thế nào? Còn nữa, anh trai của cậu chính là người đã kéo theo người đàn ông còn chút hơi tàn kia đến đây, không phải anh trai cậu hành hung, vậy là chúng tôi chắc?”

Tịch Cảnh Đăng hừ lạnh:“Chỉ dựa vào mấy điều đó đã ngộ nhận người nhà tôi ra tay hành hung người khác? Não các người chỉ để làm cảnh à? Nếu không biết dùng não để suy nghĩ như thế, thì sau này đừng đi bằng hai chân nữa.”

Dứt lời, Tịch Cảnh Đăng bất ngờ gạt mạnh chân, khiến đạo diễn mất thân bằng mà khuỵu hai gối xuống đất, hai tay kia chống ra trước mặt, vô cùng giống động vật đi bằng bốn chân.

Xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng cười khẽ, khiến mặt của đạo diễn đỏ bừng. Một là vì xấu hổ, hai và vì quá tức giận. Ông ta gào lên:“Phản! Phản rồi! Một nhà côn đồ các người, chờ ăn cơm từ đến hết đời đi!”

Tuy đạo diễn đã mất bình tĩnh nên không nghe lọt tai lời nào của Tịch Cảnh Đăng, nhưng hai anh em nhà họ Phong đã bắt đầu do dự. Họ nhớ lúc anh cả họ nói chuyện với Kỷ Thần Hi, hình như không hề có chút tức giận nào.

Hai anh em quay sang nhìn nhau, không nói tiếng nào nhưng đều hiểu suy nghĩ của đối phương.

Có phải…họ thật sự đã hiểu lầm gì đó rồi không?

Lúc đạo diễn gào lên, Trương Thành mới chú ý đến ông ta mà quay người lại hỏi:“Ông nói, ai là người đã đánh hắn ra ra nông nỗi này?”
 
Song Trùng
Chương 345: Thiếu chủ à



Đạo diễn bám vào một nhân viên trong tổ chương trình đứng dậy, cười đầy mỉa mai chỉ tay về phía hai người đang bị bao vây không có đường chạy thoát.

“Là họ, chính là hai người bọn họ! Đồng chính cảnh sát, anh mau bắt hết lũ côn đồ này đi đi.”

Bây giờ Vân Tiêu có hủy hợp đồng hay không thì ông cũng chẳng hơi đâu để ý nữa, cùng lắm ông báo lại với bên nhà đầu tư kia, mọi kinh phí tổn thất sẽ được hoàn trả ngay.

Trương Thành đưa mắt nhìn sang rồi thở dài, quả nhiên là hai người họ.

Ông đi tiến từng bước về phía của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, nhưng do bộ dạng khí thế và gương mặt có chút cương nghị của ông, nên ai cũng nghĩ ông chuẩn bị áp giải phạm nhân.

Nào ngờ, vừa đi đến trước mặt hai người kia, Trương Thành liền nở nụ cười hiền hoà chào hỏi:“Tổ tông, lâu rồi không gặp.”

Toàn trường có mặt:"…"

“Vụ gì thế này? Vị cảnh sát đó đang chào hỏi họ sao?”

“Cái gì mà chào hỏi, không nghe ông ta gọi là tổ tông à, rõ ràng lai lịch hai người không nhỏ mà.”

Đạo diễn là người kinh hãi nhất, ông không tin được những gì mình vừa nghe thấy, miệng méo mó hỏi lại:“Đồng chí cảnh sát…ông…ông nhận nhầm người rồi đúng không? Họ chính là hai kẻ côn đồ…”

“Căm miệng!” Trường Thành quát lớn một tiếng.

Là một người có thâm niên trong ngành cảnh sát, đương nhiên lời nói của ông rất có giá trị về mặt tâm lý, chưa kể lần này ông còn quát thẳng vào mặt đạo diễn, khiến lão đạo diễn đờ người không dám động đậy.

“Tôi…tôi…”

Trương Thành nghiêm mặt, giọng điệu y như đang chấp vấn phạm nhân nói:“Ông có biết hai người này là ai không? À phải rồi, ông làm gì có tư cách để biết. Nhưng tôi có thể thông báo cho ông biết một chuyện, ông xúc phạm Kỷ tiểu thư đây, chính là đang động đến ban giao giữa nước ta và R Quốc. Vậy nên, người mà chúng tôi phải bắt, không chỉ là tên sát nhân giết người hàng loạt ở đằng kia, mà còn cả ông nữa đấy!”

Kẻ không có mắt nhìn này, lại đi trêu vào cháu gái của ngài Đại Sứ, phu nhân ngài cố vấn đặc biệt của Thiếu Tướng đại nhân. Chưa kể ngài cố vấn còn đang ở ngay bên cạnh kia kìa, ông ta đưa kẻ mù này đi chính là đang bảo vệ cái mạng chó của lão rồi.

Nhưng đạo diễn không hề biết những chuyện đó, ông nhìn hai người ngoại trừ cái đẹp mã ra thì chẳng có gì hết kia.

Chẳng phải nam thất nghiệp, nữ ăn bám sao? Thế nào là động đến cô ả là động đến ban giao hai nước? Có phải ông nghe nhầm rồi không? Hay là viên cảnh sát này có vấn đề?

Hai anh em nhà họ Phong thì chỉ chú ý đến câu “tên sát nhân giết người hàng loạt” của Trương Thành.

Cứ như đã hiểu rõ mọi việc, Phong Duật đứng nép sang một bên, cúi đầu nhỏ giọng nói:“Xin lỗi.”

Nhìn hai tên ngốc đã biết tránh đường, Kỷ Thần Hi cười khẽ.

Tiếc thật, lời xin lỗi này…đến muộn rồi.

“Cục trưởng Trương.” Kỷ Thần Hi gọi một tiếng.

Trương Thành quay qua vừa định mở miệng đáp một chữ “Tổ…” thì bị ai kia lườm cho lạnh cả sống lưng, vội sửa lời:“Kỷ tiểu thư, cô cần gì sao?”

“Ở đây không còn việc gì của chúng tôi nữa, chúng tôi có thể đi rồi chứ?”

Trương Thành vô cùng nhiệt tình đáp:“Được, tất nhiên là được, mọi người có xe không? Có cần tôi cử một xe cảnh sát đưa mọi người về không?”

Kỷ Thần Hi cười mỉm chi:“Có ổn không? Chẳng phải cục trưởng Trương đang làm nhiệm vụ sao?”

Trương Thành liền xua xua tay cho người đi chuẩn bị xe, rồi trả lời:“Có gì là không ổn chứ? So với tên giết người kia, an toàn của cô và ngài cố vấn vẫn quan trọng hơn. Mọi người cứ về trước đi, mọi chuyện còn lại để tôi giải quyết.”

Đạo diễn vội chạy lại ngăn cản, hét lớn:“Không một ai được về! Không trả tiền phi hạm hợp đồng thì đừng hòng bước chân khỏi chỗ này!”

Ông ta dùng con bài cuối cùng của mình ra đe doạ:“Tôi nói cho các người biết, nhà tại trợ chính của trương trình chính là vị Tịch Tổng trong truyền thuyết kia, cũng chính là người nắm toàn bộ mạch kinh tế của Châu Á trong tay. Chỉ cần tôi nói lại cho ngài ấy biết, tôi đảm bảo Vân Tiêu không chỉ không thể hoạt động tiếp được ở trong giới giải trí nữa, mà thậm chí sẽ bị phong sát toàn ngành!”

Tịch Cảnh Đăng:"???"

Diệp Mộc Âm:"???"

Hoá ra tự tin của lão đạo diễn là từ chuyện này cơ à?

Diệp Mộc Âm đơ mất mấy giây rồi ôm bụng bật cười, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Tịch Cảnh Đăng đỡ trán không nhìn nổi nữa.

Anh trai anh phong sát anh sao? Chuyện cười gì thế này?

Phía bên Kỷ Thần Hi, cô khẽ khoanh tay lại, khuôn mặt đăm chiêu.

“Thiếu chủ à~~”

Tịch Cảnh Dương bị ba chữ này của cô làm cho bất động, đến thở cũng không thể thở một cách bình thường được nữa.

Không đợi anh phải trả lời, cô lại bổ sung thêm:“Không ngờ tên tư bản ngốc nhiều tiền phá của kia…lại thật sự là anh kìa.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 346: Không đi nữa, ở lại đòi tiền



Giọng điệu cô gái vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi rơi vào tai Tịch Cảnh Dương lại y rằng đang nhắc nhở: Anh tới công chuyện với em rồi!

Để cứu vớt việc không ngủ ngoài đường tối nay, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng liên hệ với đại diện đã thay anh chi số tiền khủng đầu tư cho Farmer Life, yêu cầu rút vốn toàn bộ, triệt để phá hủy mọi đường lui của chương trình có sức nóng hàng đầu này.

Thế mà đạo diễn lại không biết chuyện gì, lại nhìn thấy vẻ mặt của nhóm người Kỷ Thần Hi thay đổi thì lại tưởng họ đã sợ hãi trước lời đe doạ của ông.

Ông ta ngạo nghễ ngẩng cao đầu nói:“Sao nào? Hối hận lắm đúng không? Vân Tiêu, nể mặt cậu cũng là ảnh đế hàng đầu cả nước, tôi có thể cho cậu cơ hội. Chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, rồi để trợ lý cậu chụp ảnh lại công khai lên mạng, tôi có thể châm chước mà tiếp tục để cậu tham gia quay hình tiếp.”

Tịch Cảnh Đăng cũng nhịn cười rất đau khổ, anh bật chế độ diễn xuất của mình lên rồi quay sang anh trai chị dâu mình, biến thân thành cún con đáng thương:“Anh…cầu ôm đùi~~”

Kỷ Thần Hi chướng mắt mắng một tiếng:“Cút!”

Tịch Cảnh Đăng bán manh thất bại:"…"

Kỷ Thần Hi hừ lạnh, đùi bạn trai cô chỉ duy nhất cô mới được ôm, ai khác cũng không được kể cả em trai ruột.

Còn về phía lão đạo diễn kia, không nói thì thôi, nếu đã nói đến chuyện nhận đầu tư từ Tịch Cảnh Dương, vậy thì cô chẳng cần nương tay với cái ông ta và chương trình này làm gì nữa.

“Cục trưởng Trương.”

Trương Thành quay sang:“Tổ…khụ khụ khụ…Kỷ tiểu thư, cô muốn giúp gì sao?”

“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, người cố ý xúc phạm danh dự nhân phẩm người khác…sẽ bị phạt thế nào ấy nhỉ? Còn nữa, trong điều khoản hợp đồng tại mục thứ hai khoản ba có nói, sẽ luôn bảo vệ mọi quyền lợi và danh dự của nghệ sĩ, nhưng hiện tại, những người ở đây đã tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của em trai tôi, khiến thằng bé không thể hoạt động tiết tục trong giới giải trí được nữa, vậy có xem là vi phạm nghiêm trọng điều khoản hợp đồng và cần phải bồi thường hay không?”

Từ lúc bị mọi người bủa vây miệt thị đến giờ, Kỷ Thần Hi chưa hề lên tiếng giải thích, nhưng đã động đến tiền của người yêu cô, thì đừng nói là lấy lại giá gốc, cô còn phải đòi lại gấp mười lần cái giá đó nữa kìa.

Trương Thành nghe cô nói thế và cùng với kinh nghiệm lâu năm trong ngành cảnh sát, ông có thể hiểu được sơ bộ tình hình ở đây.

Có thể mọi người đang hiểu lầm việc hai vị tổ tông hành hung tên sát nhân là việc làm côn đồ trái với pháp luật, nên một mực miệt thị chửi bới họ. Nhưng họ lại hoàn toàn không biết tên sát nhân kia nguy hiểm thế nào và nếu không có hai vị tổ tông ra tay, sợ là họ gặp nguy hiểm từ lâu rồi.

“Kỷ tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi chính đáng của mọi công dân. Hiện tại mọi người có thể về trước, những chuyện còn lại tôi sẽ liên hệ sau.”

Về? Ha, nghĩ cũng đẹp quá.

Kỷ Thần Hi kéo lấy cái ghế xếp cạnh lại gần rồi ngồi xuống, trên môi vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm, nhưng khiến người ta cảm thấy sởn hết cả da gà.

Cô bắt chéo hai chân, nghiêng đầu chống cằm nói:“Làm sao mà về được, nếu chúng tôi về sợ rằng lại đắc tội với vị tổng tài quyền thế nào đó nữa. Vì thế đương nhiên là phải ở lại…đòi tiền xong rồi mới về.”

Vị tổng tài quyền thế đứng ngay bên cạnh không dám lên tiếng nữa chữ:"…"

Đến giờ Kỷ Thần Hi mới biết, chuyện Tịch Cảnh Dương đầu tư cũng không phải chuyện bí mật gì. Chẳng hạn như thái độ kì lạ của Diệp Mộc Âm khi nói về nhà đầu tư hay câu hỏi về tên của anh trong trò chơi mà cô tham gia. Ban đầu còn nghĩ là trò của Phong Dục, nhưng xem ra đó là một cách mà đạo diễn muốn khoe khoang thì đúng hơn.

Có thể tất cả mọi người đều biết, chỉ duy nhất mình cô là không, cơn tức này cô không nở xả lên người bạn trai thân yêu, vậy nên đành kiếm người khác để trút giận vậy.

Diệp Mộc Âm cũng bắt đầu cảm thấy phấn khích, cô nhanh chóng đi đến cạnh Kỷ Thần Hi đưa cho cô một bản sao của hợp đồng.

“Hi Thần, trước đó khi ký hợp đồng, mỗi người chúng ta đều nhận được thù lao là mười vạn cho mỗi tập phát sóng, riêng Tiêu Tiêu là một trăm vạn. Ở điều bảy khoản tám có viết, nếu một bên vi phạm hợp đồng hoặc hủy hợp đồng trước, phải đền bù số tiền này gấp năm lần.”

Cô khẽ lẩm nhẩm tính toán rồi điềm nhiên đưa ra con số:“Tính tổng tất cả chúng ta, đạo diễn và tổ chương trình phải bồi thường tổng cộng, bốn ngàn năm trăm năm mươi vạn.”

Đạo diễn cười phá lên chế giễu:“Các người thèm tiền đến điên rồi à? Ta bồi thường? Rõ ràng là các người phải bồi thường cho chương trình! Ha ha, ta là người tốt tính, ta có thể làm tròn cho các ngươi là bốn ngàn năm trăm vạn, lập tức trả tiền rồi cút khỏi đây!”
 
Song Trùng
Chương 347: Cách hiệu quả nhất để dỗ người yêu



“Cục trưởng Trương, tội đe doạ và phỉ báng ở Nước Z, phạt thế nào vậy?” Kỷ Thần Hi đưa tay che miệng ngáp một cái, bình thản hỏi.

Hai chân Trương Thành muốn nhũn ra, ông thật sự muốn rút súng, một phát tiễn cái tên già ngu ngốc kia đi cho rồi, sao hắn ta cứ k*ch th*ch tiểu tổ tông nổi cáu vậy?

Trước mặt nhiều người như thế, Trương Thành cố kìm chế bản thân, ra lệnh cho cấp dưới khống chế đạo diễn lại.

Đạo diễn cũng chẳng vừa, bị hai viên cảnh sát khoá tay liền gào thét như lợn bị chọc tiết:“Các người làm gì vậy! Mau bỏ tôi ra! À, tôi biết rồi, cô ta đã lăn giường với cả đám cảnh sát bất nhân các người, nên các người mới bao che cho cô ta như thế…”

“Pằng!”

Một tiếng súng vang lên, phá tan mọi âm thanh khác, toàn trường rơi vào sự im lặng đến đáng sợ.

Đến ngay cả Kỷ Thần Hi cũng giật mình về phát súng vừa được b*n r*, ghim thẳng vào mặt đất dưới chân của lão đạo diễn, khiến mặt ông ta tái xanh, không dám thốt ra bất kỳ một âm thanh nào nữa.

Trương Thành nhìn khẩu HK USP trên tay người vừa nổ súng, trên trán ông mồ hôi túa ra như tắm.

Ông đưa tay sờ vào thắt lưng trống không của mình, ánh mắt khẽ động.

Từ khi nào? Từ khi nào mà khẩu súng của ông lại nằm trên tay của người đàn ông đáng sợ kia?

Khi tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người vừa nổ súng, thì không lâu sau đã có tiếng hét vang lên:“Giết…giết người!”

Một người hét lên, kéo theo hiệu ứng đám đông làm cho mọi người xô đẩy nhau bỏ chạy, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Ba tiếng súng liên hồi vang lên, khiến cho bước chân của tất cả mọi người dừng hẳn lại, không ai dám tiến thêm một bước nữa.

Trương Thành run rẫy nhìn người đàn ông, dù ba phát súng đó chỉ là bắn chỉ thiên, nhưng nó được b*n r* từ súng của ông, còn thêm phát ghim trên đất kia nữa. Nếu bị truy cứu, ông coi như toi đòi rồi!

Kỷ Thần Hi nhíu chặt hàng chân mày.

“Cảnh Dương.”

Tịch Cảnh Dương mặt lạnh như tiền, không hề có ý định thu tay, mà lần nữa chỉa súng vào đầu của lão đạo diễn đã quỳ bệch xuống đất từ lúc nào.

Dù thế anh cũng không quên trấn an cô gái của mình:“Anh có chứng nhận dùng súng từ quân đội.”

Kỷ Thần Hi biết, cô cũng biết anh không hề có ý định đe doạ mà thật sự muốn giết lão đạo diễn. Ban đầu ông ta có hơi quá đáng, nên cô muốn ở lại chơi ông ta một vố, nào ngờ lão già ngu ngốc kia lại dám mắng cô chứ.

Lúc này ngoại trừ cô ra, thì có là chúa cũng không cứu nỗi ông ta nữa rồi.

Kỷ Thần Hi đứng dậy, nắm lấy thân súng đưa lên cao, lạnh giọng:“Buông ra.”

Tịch Cảnh Dương không nhìn cô, tầm mắt của anh hoàn toàn nằm ở trên người đạo diễn, kẻ vừa mới dùng lời nói lăng nhục cô.

“Anh sẽ không sao.”

Kỷ Thần Hi nhận ra anh đã mất kiểm soát cảm xúc, đây cũng là một căn bệnh của anh, tuy chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài vì dù sao anh cũng kiềm chế rất giỏi. Thế nhưng, một khi đã phát bệnh, rất khó để anh bình tĩnh lại.

Cô không rời mắt khỏi cặp mắt đã tràn đầy ý hận của anh, nhẹ giọng:“Cảnh Dương, em sẽ giận đó.”

“Nào, bỏ xuống.”

Tịch Cảnh Dương mím chặt môi nhìn cô, đôi mắt anh lúc này không còn vẻ hiền hoà ấm áp như mọi khi, mà chỉ còn lại sự lạnh lùng xa cách.

Cùng lúc ấy, một cơn gió bụi thổi qua, cát dưới đất bay tứ tung, mọi người đều đưa tay lên che mắt của mình theo bản năng.

Ở góc nào đó, cô gái khẽ nhoẻn miệng nở một nụ cười ấm áp, kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi anh người đàn ông.

Quả nhiên, khẩu súng trong tay anh, ngay lập tức rơi xuống đất.

Chỉ là chuồn chuồn lướt qua mặt nước, nhưng xúc cảm chân thật vẫn còn vương trên môi, khiến cho sát khí chết chóc trên người anh vơi đi gần hết.

Bỗng dưng anh nhớ đến một câu nói: Dỗ người yêu không khó, hôn một cái là được. Nếu một nụ hôn không thể giải quyết được, vậy cứ hôn thêm lần nữa.

Gió cát dần biến mất, mọi người lần nữa nhìn về phía cặp đôi hung thần ác sát, sau đó khẽ thở phào khi trên tay người đàn ông không còn giữ lấy khẩu súng nữa.

Kỷ Thần Hi cũng nhanh chân đá khẩu súng dưới đất về chỗ Trương Thành, sau đó không nói không rằng kéo tay Tịch Cảnh Dương rời đi.

Tiền ấy mà, lúc nào đòi chẳng được.

Vẫn đỡ hơn để bạn trai thân yêu ở lại cho tên già ngu ngốc kia chọc giận, lại phải khiến tay anh dính máu.

Trương Thành nhìn thấy khẩu súng thân yêu thì cũng vội chụp lấy. Cũng may chưa xảy ra thương vong, nếu không lần này ông chết chắc rồi.

Diệp Mộc Âm và Tịch Cảnh Đăng lặng người nhìn hai người rời đi.

Diệp Mộc Âm:“Giờ sao đây? Cần đòi tiền nữa không?”

Tịch Cảnh Đăng:“Phải đòi, cứ để chị dâu đưa anh ấy đi đi, nếu để anh ấy ở lại, có khi chúng ta chưa đòi được tiền thì lão đạo diễn đã ngủm rồi.”

Diệp Mộc Âm:"…"

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 348: Đồng loạt rời đi



Lần này hai anh em nhà họ Phong không ngăn Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương nữa, cả hai cúi đầu im lặng tránh sang một bên để hai người rời đi.

Phong Duật nhìn bóng lưng cả hai, trong lòng có chút áy náy.

Tên đang nằm đất bên kia là sát nhân liên hoàn, vậy không còn nghi ngờ gì khi chính hắn ta đã tấn công Phong Tinh Nguyệt. Ấy thế mà…bọn họ không hề kiên nhẫn nghe người có thể là ân nhân cứu mạng của em gái giải thích, lại một mực buộc tội người ta.

Có vẻ như, lời xin lỗi của họ…đã muộn rồi.

“Anh hai, giờ chúng ta làm gì?”

Trạng thái của anh hai Phong không khác Phong Duật là bao, sắc mặt anh cũng vô cùng kém. Anh không chỉ cảm thấy có lỗi với Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương, còn thêm tức giận chính mình khi bản thân đã nói những lời quá đáng với hai người họ.

“Lời xin lỗi của chúng ta, chắc hẳn họ không muốn nhận rồi.”

“Vậy giờ chúng ta làm gì?”

Anh hai Phong liếc nhìn đạo diễn còn đang run bần bật quỳ trên nền đất, ánh mắt đanh lại rồi đi đến chỗ ông ta.

“Em gái tôi bị thương nghiêm trọng trong lúc quay hình, các người cũng không thoát khỏi liên quan. Đây cũng xem là các người đã vi phạm hợp đồng khi làm tổn thương đến thân thể của nghệ sĩ. Chúng tôi không yêu cầu quá cao, tiền bồi thường làm tròn cho ông ba ngàn vạn. Chuyện còn lại phiền ông làm việc với luật sư của tập đoàn Phong Thị.”

Vì giá trị thị trường của Phong Tinh Nguyệt vẫn kém hơn một bậc so với Tịch Cảnh Đăng, nên cát xê của cô cũng thấp hơn anh hai mươi vạn cho mỗi tập ghi hình. Ngoài ra, đòi tiền cũng chỉ là cách mà người nhà họ Phong xả giận giúp Kỷ Thần Hi, nên anh hai Phong cũng tùy tiện đưa ra một con số, chứ nếu là bình thường, số tiền lẻ này anh cũng chẳng quan tâm là mấy.

Nói xong, hai anh em nhà họ Phong cũng không nán lại nữa, cả hai ra xe mà Phong Duật đã gọi đến trước đó để đến bệnh viện xem tình hình của Phong Tinh Nguyệt.

Còn về tên hung thủ thật sự khiến em gái họ bị thương, có lẻ họ cũng chẳng cần bận tâm nữa. Chưa kể đến việc hắn ta bị Tịch Cảnh Dương dần cho một trận nhừ tử, thì với số lượng cảnh sát có mặt ở đó, hắn ta có mọc cánh cũng khó thoát.

Vũ Quang từ đầu đến cuối luôn im lặng quan sát chị gái, cậu cũng nhìn thấy vết thương bắt mắt trên vai của cô từ lâu nhưng lại không làm bất cứ hành động gì.

Không phải cậu không quan tâm chị gái mình, mà là cậu đang chờ đợi, đợi chị gái mình đứng ra giải thích cho Kỷ Thần Hi.

Hơn hai hết trong số những người có mặt ở đó, cậu là người biết rõ chuyện chị gái cậu và Phong Tinh Nguyệt đánh lẻ mọi người để đi cùng nhau, nên việc cô cả nhà họ Phong bị thương nhất định chị cậu cũng có liên quan.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối, chị gái cậu không hề có ý định lên tiếng giải thích, cứ để mọi người mặc định việc tấn công là do Kỷ Thần Hi làm.

Cách ứng xử này của chị gái, thật sự khiến cậu rất thất vọng.

“Chị cũng bị thương rồi, không cần quay tiếp nữa, chúng ta đi thôi.”

Vũ Quang lạnh nhạt lên tiếng, xong cũng không đợi Vũ Tinh trả lời thì cậu đã quay lưng bỏ đi. Cặp chị em sinh đôi nhìn nhau, rồi cũng theo sau Vũ Quang rời khỏi tổ chương trình.

Vết thương trên vai Vũ Tinh đã ngừng chảy máu được một lúc, nhưng sắc mặt của cô vẫn rất nhợt nhạt.

Một viên cảnh sát trông thấy liền tỏ ý muốn hỗ trợ cô đến bệnh viện. Vũ Tinh nhớ đến Phong Tinh Nguyệt cũng đang ở bệnh viện gần đây, thoáng do dự một chút rồi cũng đồng ý theo viên cảnh sát đến bệnh viện.

Bốn đội chơi này chỉ còn duy nhất đội của Hàn Thiên còn ở lại, bởi vì trong số họ không một ai bị thương, cũng chẳng có ai bị chửi rủa, nên đương nhiên cũng không có chuyện vi phạm hợp đồng rồi.

Dù vậy, nhìn Kỷ Thần Hi đã bỏ đi, Lăng Vi và Hàn Duyệt cũng sốt sắn vô cùng, hai người cũng rất muốn đi theo, nhưng làm thế sẽ ảnh hưởng đến Hàn Thiên.

Ông anh số khổ làm sao không nhìn ra mấy đứa nhóc nhà mình nghĩ gì, anh lắc đầu thở dài nói:“Chúng ta cũng đi thôi.”

Hai mắt Hàn Duyệt sáng lên nhưng vẫn cố kiềm chế tỏ ra lo lắng:“Anh già, chúng ta đi được thật sao? Anh phải bồi thường số tiền gần năm ngàn vạn đó?”

Hàn Thiên nhíu mày đưa tay búng mạnh lên trán em gái:“Em bị ngốc đúng không? Bây giờ chỉ còn có chúng ta thì quay gì nữa, chưa kể, em không nhìn thấy viên cảnh sát kia đang nhìn lão đạo diễn với ánh mắt hình viên đạn à?”

Đúng như lời Hàn Thiên, kể từ lúc lấy lại được khẩu súng thân yêu, Trương Thành đã rất cố kiềm nén để không một phát tiễn người nào đó về với đất mẹ.

Chuyện nổ súng hôm nay, ông sẽ phải viết báo cáo khá dài để giải thích về nó rồi đây.

Phải chi ngài cố vấn nể mặt một chút, ông cũng chẳng khổ thế này!

Thật là quãi cả chưởng!
 
Song Trùng
Chương 349: Tự vả mặt



Dù đã dỗ được anh bạn trai nhà mình bớt giận, không cần súng đi nả người khác như tổ ong, nhưng mà vẻ mặt của anh cũng chẳng tốt hơn là bao.

Kỷ Thần Hi thật sự có chút hơi hối hận, nếu biết mọi chuyện sẽ rắc rối thế này, ngay từ đầu cô nhất định sẽ từ chối tham gia cái chương trình nhảm nhí này.

Không biết có k*ch th*ch để cô nhớ lại gì không, cô chỉ thấy là k*ch th*ch cho bạn trai cô suýt động thủ rồi.

Kỷ Thần Hi giữ chặt tay anh kéo về hướng chiếc Maybach đang đậu gần đó, đây là chiếc xe mà cô đã nhờ người trên trực thăng ban nãy chuẩn bị giúp, ít ra cô không muốn đi cùng xe với những kẻ rỗi hơi kia nữa.

Đang đi cô bỗng nhớ ra một việc, liền lấy từ trong túi áo ra một con chip nhỏ rồi đưa cho Tịch Cảnh Dương.

“Thiếu chủ à, đồ mà người của anh nhờ em ship cho anh nè.”

Tịch Cảnh Dương mím môi nhìn cô với vẻ mặt đầy uất ức, không nói không rằng hất nhẹ tay cô ra, một mình lên xe trước.

Kỷ Thần Hi:"???"

Ủa alo? Chuyện gì thế? Người nên giận dỗi không phải là cô sao?

***

Trong suốt quãng đường về nhà sau đó, hai người không nói với nhau bất kì câu nào, đến nỗi tài xế không chịu nỗi sự im lặng mà phải bật nhạc lên, nhưng bị Tịch Cảnh Dương lườm một cái rồi cũng phải câm nín mà tắt nhạc đi.

Kỷ Thần Hi cũng không biết anh giận dỗi vì cái gì, cũng chính vì thế mà đâm ra cô càng không muốn phải đi dỗ anh.

“Đường Tô Giang, số 22, chung cư Minh Dụ.” Kỷ Thần Hi lạnh mặt lên tiếng.

Tài xế len lén liếc nhìn kính chiếu hậu, quan sát sắc mặt của người đàn ông, khó xử hỏi lại:“Kỷ tiểu thư, cô có bạn ở chung cư Minh Dụ à? Cần tôi đợi cô ở dưới lâu không?”

Kỷ Thần Hi hừ lạnh:“Không cần, nhà tôi ở đó.”

Bàn tay Tịch Cảnh Dương khẽ xiết chặt, nhưng anh vẫn nhất quyết không lên tiếng.

Nhìn vẻ mặt không thể nào đen hơn được nữa của boss đại nhân, tài xế rất muốn khóc lóc ăn vạ bà chủ về nhà với đại boss, nhưng mà anh cũng rất sợ bà chủ nha, dù sao là nóc nhà của đại boss anh không dám đắc tội đâu.

Online gấp! Vợ chồng ông bà chủ giận dỗi nhau, tài xế nên đứng về phe nào?

Cuối cùng trong suốt quãng đường đến chung cư Minh Dụ, Tịch Cảnh Dương không hề có ý muốn giữ Kỷ Thần Hi lại, tài xế chỉ đành đưa cô đến cổng chung cư, nhìn cô mặt không cảm xúc mà xuống xe.

Rầm!

Âm thanh đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên, tài xế ngoảnh đầu ra sau cười hì hì hỏi:“Boss…ngài không ngăn phu nhân lại sao?”

Tịch Cảnh Dương ngã đầu ra sau, hai tay xoa xoa nguyệt thái dương.

“Tạm thời để cô ấy ở đây, phái người bảo vệ cô ấy. Có một số chuyện…tôi không muốn cô gái của mình nhìn thấy.”

Ở câu cuối lùng, ánh mắt Tịch Cảnh Dương lạnh đến thấu xương.

Ngày biết được những chuyện cô đã phải trải qua vào năm năm trước, anh đã từng thề, những kẻ nào khiến cô phải chịu tổn thương, dù chỉ là một lời nói, anh cũng khiến cho kẻ đó phải trải giá gấp trăm ngàn lần.

Ở phía bên kia, Kỷ Thần Hi cố ý đi chậm thật chậm nhưng kết quả là không có một ai đuổi theo. Cô giậm mạnh chân xuống đất đầy uất ức.

Được lắm Tịch Cảnh Dương, anh nghĩ em thật sự sẽ không giận anh chứ gì!

Nghĩ rồi cô đi nhanh về thang máy, bấm tầng 7 rồi đi lên.

Nhà ở căn chung cư này là do Kỷ Hàn Phi tùy tiện mua, cũng là chỗ mà trước đây lúc còn là Mộ Nhược Vi cô đã tá túc.

Lúc Kỷ Hàn Phi rời đi từng nói, nếu cãi nhau với Tịch Cảnh Dương cứ dọn đến đây ở, vì hằng ngày anh đều sẽ cho người đến dọn dẹp, có thể dọn vô ở bất kỳ lúc nào.

Ban đầu cô còn chửi anh rảnh việc, làm sao vô và bạn trai yêu dấu có thể cãi nhau được, nào ngờ lại tự vả mặt mình nhanh đến thế.

Thang máy mở ra, cô đi một mạch đến cửa phòng chuẩn bị nhấn mật khẩu để mở cửa, thì từ sau lưng đã truyền đến âm thanh cửa được mở ra.

Kỷ Thần Hi theo bản năng quay người lại xem.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hàng xóm phía đối diện là một cặp vợ chồng vô cùng đáng ghét và thằng con thích trộm vặt. Bây giờ vô tình đụng mặt, chắc sẽ không tìm cô gây sự nữa đấy chứ?

Nhưng lần này, người bước ra từ căn phòng đối diện không phải là những người đáng ghét kia.

Ánh chiều tà phản chiếu trên nền đất, càng làm tôn lên nước da trắng gần như trong suốt của đối phương.

Tuy so sánh có chút khập khiễng, khi với dáng vẻ tiêu chuẩn của người phương Đông, nhưng đẹp hơn bất kỳ người đàn ông phương Tây nào. Mái tóc đen nhánh, đọng nước làm cho lối tóc sáng bóng và lấp lánh. Màu mắt nâu ấm áp của anh rất ăn ý với nụ cười nhẹ đang hiện trên môi.

Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào anh đến ngẩn người.

Anh rất đẹp, không phải kiểu đẹp ẻo lả, mà dáng vẻ khiến người ta nhìn một lần thì không thể nào quên được, cũng chẳng có mỹ từ nào phù hợp để diễn tả. Bởi vì anh đẹp như một thiên thần tồn tại giữa đời thường.

Và nếu có ai hỏi cô thiên thần có dáng vẻ thế nào, cô nhất định sẽ trả lời là vẻ ngoài như người đàn ông đối diện.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back