Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Song Trùng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Song Trùng
Chương 335: Nhân quả tuần hoàn, thiện ác hữu báo



Khi Kỷ Thần Hi đã bật chế độ làm nũng thì Tịch Cảnh Dương chẳng hơi đâu đi để ý đám người xung quanh nữa.

Ngay khoảng khắc cô xà vào lòng anh, cái đầu nhỏ cùng mái tóc trắng dài dụi dụi vào ngực anh, tim của Tịch Cảnh Dương như mềm ra.

Giờ anh mới thật sự cảm thấy, mái tóc cô ấy rất dài và đẹp. Màu trắng tinh khiết nhưng cứ như đang lấp lánh ánh kim, màu của tự nhiên mà không bất cứ thuốc nhuộm nào có thể nhuộm ra được.

“Sao lại muốn đến trường?”

Kỷ Thần Hi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen tròn như hai hạt ngọc trai đen quý hiếm nhìn anh.

“Anh nghĩ em sẽ dễ dàng tha cho cô ta sao? Năm đó Nhược Vi phải chịu bạo lực học đường ra sao, em cũng phải cho cô ta nếm thử.”

Cô muốn biến cái niềm kiêu ngạo mà Mộ Nguyệt Vũ dùng để chà đạp, chèn ép Mộ Nhược Vi thành một trò cười thế kỷ.

Tuy cô không muốn triệt đường sống của bất cứ ai, nhưng chẳng phải Nước Z có câu “nhân quả tuần hoàn, thiện ác hữu báo” sao? Nếu cô đã dính nhân quả với Mộ Nhược Vi, cô cũng nên làm gì đó cho cô ấy, để chấm dứt hoàn toàn mối duyên nợ này. Còn về những chuyện ác mà Mộ Nguyệt Vũ đã làm, tất cũng sẽ phải nhận lấy báo ứng mà thôi.

Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc mái trên trán cô, khẽ nói:“Thật ra em không cần tự mình ra tay.”

Ý của anh rất rõ, anh đã sắp xếp hết rồi, em đừng làm bẩn tay mình thì hơn.

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng:“Không đâu, em còn phải để cô ta biết, thế nào gọi là…thực lực tuyệt đối.”

“Chị dâu, chị thật sự có bằng kép tiến sĩ của MIT sao?” Tịch Cảnh Đăng không giấu được sự tò mò lên tiếng. Dù gọi là Kỷ Thần Hi là chị dâu, nhưng rõ ràng cô còn nhỏ tuổi hơn anh, vậy mà đa có 2 bằng tiến sĩ của đại học số 1 thế giới, à đương nhiên về trường đại học thì MIT đứng đầu, còn giáo viện Hoàng Gia của Nước R đâu thể đem so sánh với đại học thông thường được.

Kỷ Thần Hi như đang suy ngẫm gì đó, qua một lúc mới trả lời:“Tôi từng bị mất trí nhớ, quả thật mấy cái bằng cấp gì đó tôi không ấn tượng lắm. Anh cứ xem như tôi không có đi.”

Cô chính là không nhớ thật, nhưng với lượng kiến thức không thể nào bị mất đi trong đầu cô, có vẻ như…không bất khả thi lắm.

Nghĩ đến đây, Kỷ Thần Hi bỗng suy tư. Kỷ Hàn Phi từng nói với cô, cả cô và anh đều mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm, chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ nhớ mãi không quên. Cùng với số lượng sách mà lúc nhỏ cô cùng với anh đọc được, có thể nói kiến thức của hai người còn nhiều hơn cả bách khoa toàn thư. Nhưng cô vẫn bị mất trí nhớ? Cô luôn có cảm giác, một đoạn ký ức rất quan trọng của mình đang bị thứ gì đó kiềm hãm lại.

Tuy gần đây cô không còn nằm mơ thấy những giấc mơ kì lạ nữa, thế nhưng vẫn còn một số chi tiết trong những giấc mơ trước đây mà cô chưa nhớ ra được nó là gì.

“Tiểu Hi?” Nhìn Kỷ Thần Hi ngẩn người, Tịch Cảnh Dương gọi cô một tiếng.

“Hửm?” Kỷ Thần Hi định thần lại, ngước mắt nhìn anh.

Tịch Cảnh Dương còn chưa kịp lên tiếng, thì sau lưng hai người đã vang lên một loạt tiếng gọi.

“Hi Thần!”

“Hi Thần!”

“Chị gái xinh đẹp!”

“Học thần tỷ tỷ!”

Kỷ Thần Hi điếng người. Từ từ, ban nãy chỉ có ba người thôi, sao bây giờ cô nghe được bốn giọng nói thế.

Nhìn biểu cảm cô gái trong lòng, Tịch Cảnh Dương khẽ phụt cười:“Fan của em đến tìm em kìa.”

“Em quyết định rồi, chúng ta về nhà thôi, không quay nữa!” Kỷ Thần Hi nghiến răng nói.

Lời này của cô chủ yếu là để Tịch Cảnh Đăng nghe. Và đúng như thế, Tịch Cảnh Đăng bị doạ xanh mặt, anh liền đứng bật dậy kéo một Diệp Mộc Âm trở về xe trước.

“Chị dâu, em giúp chị giải quyết một người rồi, còn ba người nữa thì chị…” tự lo nhé!

Ba chữ cuối đương nhiên anh không dám nói ra, mà cưỡng chế Diệp Mộc Âm đang vùng vẫy chạy mất dạng.

Kỷ Thần Hi:"???"

“Hi Thần, chúng ta còn chưa tâm sự xong mà cô đã trốn đi tìm bạn trai rồi, thế là không được đâu nha.” Tăng Thiên Châu đi đến gần nhỏ giọng trách móc.

Lăng Vi cũng đi theo sau, nhưng cô bé vẫn e dè người đàn ông bên cạnh chị gái xinh đẹp, dù sao ngày đó gặp anh ở trung tâm thương mại, cái khí thế sát phạt của anh khi đó, thật sự rất đáng sợ.

Còn về người còn lại, chính là thành viên mới gia nhập hội fan girl - Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt vừa nghe ông anh ngố tàu của mình kể về chuyện trạng nguyên điểm tuyệt đối, thì trở nên sùng bài Kỷ Thần Hi vô điều kiện.

Kỳ thi lần này hai người cao điểm nhất cả nước lần lượt là 748 và 750 điểm. Dù chỉ chênh nhau 2 điểm, nhưng vẫn là một khoảng cách vô cùng xa.

Kiểu như, anh thi được 99 điểm vì đó là giới hạn của anh, còn tôi thi được 100 điểm là do giới hạn của bài thi chỉ có nhiêu đó.

Vì vậy đối với một chị gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như Kỷ Thần Hi, có ai mà không thích, có ai mà không muốn đem cô thành mục tiêu hướng đến.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 336: Trẻ con không được nhìn



“Học thần tỷ tỷ, chị có định chọn Đại Học A không? Nếu như là Đại Học A chị sẽ chọn chuyên ngành nào thế? Còn nếu không chọn Đại Học A, chị sẽ chọn trường nào? Sẽ chọn ngành nào?”

Một vạn câu hỏi được đặt ra khiến hai tai của Kỷ Thần Hi cứ ong ong. Cô đưa tay lên để ngăn cản Hàn Duyệt tiếp tục hỏi, cười gượng:“Hàn Duyệt đúng không? Trước đây em rất tốt, sao lại học theo bọn họ thành bất ổn thế này rồi?”

Hàn Duyệt không hiểu hỏi lại:“Hả? Thói xấu gì cơ?”

Không cần Kỷ Thần Hi lên tiếng, hội chị em fan girl đã khoác vai Hàn Duyệt vô cùng thân thiết giải thích:“Ý Hi Thần chính là, em gia nhập gia đình fan girl của chúng ta quá trễ đấy.”

Hàn Duyệt hoàn toàn chỉ là ngưỡng mộ học thức của Kỷ Thần Hi, không hề biết đến chuyện bản thân vô tình gia nhập gia đình fan girl:"???"

Kỷ Thần Hi nhìn mấy cô gái mà đỡ trán, nhân lúc bọn họ còn đang nói chuyện, cô khẽ nói nhỏ bên tai Tịch Cảnh Dương:“Mau đi thôi.”

Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái trong lòng vẻ mặt đầy bất lực thì có chút thích thú nhướn mày:“Sao thế? Anh tưởng em thích ở cùng họ?”

Khoé môi Kỷ Thần Hi giựt giựt. Tên đàn ông này rõ ràng là đang giận dỗi chuyện cô bỏ rơi hắn trên xe, qua chỗ Diệp Mộc Âm ngồi đây mà.

Nhìn thấy nhóm người ồn ào kia lại chuẩn bị hướng về cô mà đặt vạn vạn câu hỏi, trên trán Kỷ Thần Hi túa ra lớp lớp mồ hôi, cô cố nén giọng nói xuống mức nhỏ nhất, như đang nỉ non bên tai anh:“Hoặc là bây giờ anh bế em đi, hoặc là một tháng tới không ôm không hôn, anh! tự! chọn! đi!”

Tịch Cảnh Dương:“Anh chọn phương án C.”

Dứt lời, không đợi cô gái kịp phản ứng và trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Tịch Cảnh Dương đưa tay nâng nhẹ cằm cô lên rồi cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.

Mùi bạc hà tươi mát quen thuộc bất ngờ ập đến, đôi môi mềm mại bị người ta gặm lấy, Kỷ Thần Hi thoáng sững sốt nhưng trong vô thức vẫn đón nhận.

Tăng Thiên Châu hai mắt mở to nhìn chằm chằm lấy hai người mà không chớp mắt lấy một cái, tuy nhiên vẫn không quên đưa tay lên che mắt Lăng Vi.

Lăng Vi cũng đang đỏ mặt trước hành động của hai người trước mặt nhưng lại bị che mắt tầm nhìn thì vô cùng tức giận:“Chị làm gì thế!”

Tăng Thiên Châu đáp:“Trẻ con, không nên xem mấy cảnh này.”

Lăng Vi:"…"

Qua gần một phút sau, Tịch Cảnh Dương mới buông tha cho đôi môi đã có chút ửng đỏ của cô gái, sau đó đứng dậy làm như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh mà kéo bế cô đi về phía xe.

Kỷ Thần Hi không còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa, cô dùi mặt vào trong lòng Tịch Cảnh Dương, mặc cho anh bế đi đâu thì đi.

Qua một hồi sóng gió, cuối cùng chuyến xe của chương trình cũng đến được nơi quay hình. Thế nhưng bầu không khí giữa mọi người trên xe vô cùng kì lạ, khiến cho người xem đặt ra nhiều nghi vấn.

[Chuyện gì thế? Sao mặt thần tiên tiểu muội lại đỏ như thế? Tiểu muội bị bệnh rồi ư?]

[Cấp cứu! Sao ban đầu tôi không nhận ra bạn trai của tiểu muội lại đẹp đến thế? Càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn lại càng u mê!]

[Mọi người dạt hết qua một bên đi! Tôi có chứng nhận hộ nghèo, có giấy nhà có công với cách mạng, có phiếu bé ngoan nữa, nên tôi xin giành quyền ưu tiên vợ cả nhé!]

[Lầu trên giữ liêm sĩ chút đi, chánh thất người ta đang kế bên kìa! Dù muốn làm bé ba thì cũng phải để tôi, cô dạt ra làm bé tư đi!]

[Bình thường tôi cứ nghĩ cái danh đệ nhất mỹ nam không tranh nỗi với Vân Tiêu, nhưng giờ xem ra, khi đứng cạnh anh trai, tôi thấy Vân Tiêu như đang làm nền vậy…]

Thật ra những bình luận cản thán nhan sắc của đội Tịch Cảnh Đăng không hề ít, dù sao cứ đem một người trong số họ ra so sánh với nhan sắc trung bình của người dân Nước Z thì luôn đạt ngưỡng cao nhất. Dù vậy, khi nhìn vào mọi người đều sẽ vô thức để ý đến cặp đôi thần tiên đầu tiên.

“Phải rồi Hi Thần, để chị spoil trước cho em nhé. Lát nữa sẽ có mục chọn nhà, người chiến thắng minigame hôm nay được ưu tiên chọn trước, em nhớ phải chọn…”

Tăng Thiên Châu đang hăng say nói thì bị Kỷ Thần Hi cắt lời:“Cảm ơn chị Tăng, nhưng mà em nghĩ không cần đâu, chọn thế nào…Vân Tiêu tự có suy tính riêng.”

Tăng Thiên Châu cũng nhận ra bản thân có chút không đúng vội quay sang nói xin lỗi với đội của Phong Tinh Nguyệt.

Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng tâm trạng của Phong Tinh Nguyệt bỗng nhiên rất tốt, không hề để ý đến chuyện đó.

***

Khi đến nơi, mọi người trên xe lần lượt đi xuống xe, ai nấy cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên trước số lượng người đang có mặt để sắp xếp hậu kỳ.

“Hoá ra chương trình thực tế tổ ekip có thể đông đến thế này sao?” Kỷ Thần Hi cảm thán.

Diệp Mộc Âm chen chân lên trấn an:“Hi Thần, chỉ có hơn 200 người thôi, không cần sợ.”
 
Song Trùng
Chương 337: Tiếng hét trong rừng



Kỷ Thần Hi lắc đầu:“Không phải, tớ chỉ là đang nghĩ, rốt cuộc là tên ngốc thừa tiền nào lại chơi đầu tư lớn thế này. Haiz, cũng may Bảo Bảo nhà tớ không phải tên phá của như thế, nếu không tớ nhất định bắt anh ấy quỳ bàn phím.”

Tịch Cảnh Dương ngay bên cạnh:"…"

Diệp Mộc Âm nhìn biểu cảm hiếm hoi trên gương mặt người nào đó thì cố nén cười hỏi thêm:“Sao lại là bàn phím? Chẳng phải người ta hay nói quỳ vỏ sầu riêng sao?”

Kỷ Thần Hi ngay tức khắc đáp lời:“Bàn phím là được rồi, quỳ vỏ sầu riêng…tớ sẽ đau lòng.”

Diệp Mộc Âm bất ngờ bị thồn cơm chó:"…"

***

Sau khi tổ chương trình sắp xếp xong, mọi người tiếp tục thử thách đầu tiên sau khi đến nơi.

Vốn dĩ sẽ cho mọi người chọn chỗ ở đầu tiên theo lời mà Tăng Thiên Châu đã nói trước đó, tuy nhiên để tăng thêm k*ch th*ch nên đạo diễn quyết định chuyện chọn nhà sẽ để đến đêm, còn hiện tại sẽ có thử thách vào cánh rừng lân cận tìm lương thực chuẩn bị cho bữa ăn chiều hôm nay.

“Mọi người nhớ cẩn thận nhé, đừng đi xâu vào bên trong quá!” Nhìn đoàn người chia nhau lần lượt đi vào rừng, đạo diễn ở bên ngoài hét lớn dặn dò.

Thật ra ông cũng không lo lắng lắm, dù sao cánh rừng này vô cùng an toàn, hoàn toàn không hề có thú dữ hay động vật nguy hiểm, chưa kể sẽ luôn có một đội hỗ trợ âm thầm theo sau từng đội, nhưng dù sao cũng phải nhắc nhở một tiếng.

Đám tổ tông đó, bất kể ai bị thương đi nữa thì ông ta cũng khó mà yên bình.

***

Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm khó khăn đi theo phía sau mà thở hổn hển, Tịch Cảnh Đăng phải lên tiếng gọi:“Anh cả, chị dâu, hai người chậm thôi, tụi em theo không kịp!”

Nói đến đây Tịch Cảnh Đăng tức giận liếc chiếc flycam đang bay theo bên cạnh một cái.

Lão đạo diễn già chết tiệt! Đã không cho cameraman theo cùng mà thay bằng cái flycam này thì không nói đi, đã thế còn bắt bọn họ mỗi người phải đeo trên đầu một cái camera mini, khiến họ muốn nói năng bình thường cũng không được.

Bước chân của hai người đang phía trước bỗng khựng lại, Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm đang mệt mỏi đi phía sau nên không để ý đến hai người, vô tình đâm sầm vào.

Kỷ Thần Hi nhanh chóng đưa tay kéo Diệp Mộc Âm lại để cô không bị ngã xuống đất, nhưng Tịch Cảnh Đăng không may mắn đến thế, bởi vì Tịch Cảnh Dương lách nhẹ người qua khiến cậu ngã sấp mặt đến đám lá cây khô.

“Cẩn thận chút.” Kỷ Thần Hi mỉm cười nhắc nhở.

Diệp Mộc Âm chẳng để ý đến tên ngốc ngã trên đất, khó hiểu hỏi:“Sao hai người lại dừng lại đột ngột thế?”

Kỷ Thần Hi ra hiệu cho Diệp Mộc Âm đỡ Tịch Cảnh Đăng dậy, rồi tháo camera trên đầu xuống đưa cho cô.

“Cậu và tên ngốc này men theo đường vừa đi trở lại điểm xuất phát đi. Sẵn mang theo cái flycam phiền phức kia luôn.”

Tịch Cảnh Đăng vừa xoa xoa gương mặt của mình vừa hỏi:“Chị dâu, chúng ta còn chưa tìm được vật phẩm, không thể đi được, còn nữa, hai người không thể tháo camera xuống vậy được, sẽ bị lão…sẽ bị đạo diễn mắng đấy.”

“Đừng để chị dâu chú nhắc lại lần 2.” Tịch Cảnh Dương lạnh mặt nói.

“Vâng!” Tịch Cảnh Đăng thẳng lưng đáp rồi kéo Diệp Mộc Âm chạy mất dạng về lối đi cũ.

Diệp Mộc Âm:"???"

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai người nữa, Kỷ Thần Hi thu lại nụ cười trên môi, nhìn về phía sâu trong rừng:“Anh cũng ngửi thấy đúng không?”

Tịch Cảnh Dương không hẹn mà nhìn cùng hướng với cô:“Ừm, mùi máu tươi khá nồng.”

Kỷ Thần Hi gật đầu:“Là máu người.”

Phải là máu người, hai người họ tuyệt đối không nhầm. Dù sao bọn họ tiếp xúc tới việc này cũng không ít, đương nhiên có những thứ quen thuộc đến mức không cần tận mắt chứng kiến vẫn sẽ cảm nhận được.

Nhìn thấy Kỷ Thần Hi muốn tiến về phía trước, Tịch Cảnh Dương liền nhíu mày giữ tay cô lại, nghiêm mặt nói:“Em tính làm gì?”

Kỷ Thần Hi huých cằm về phía có mùi máu, tỏ vẻ thản nhiên:“Đương nhiên là qua đó xem sao rồi.”

Tịch Cảnh Dương không đáp lời, anh chỉ nhíu mày nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng mím chặt.

Kỷ Thần Hi ngẩn người, hình như cô biết lý do rồi. Bạn trai cô…lại dỗi rồi!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

2. Mơ Xanh Ngâm Đường

3. [Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti. Vi Quân Bạch Phát

4. Phố Dài

=====================================

“Được được, anh đi trước, em chỉ theo sau. Anh đừng nói với em là anh không muốn qua đó xem, nếu anh không muốn đã không để em đuổi hai người kia đi rồi.”

Cơ mặt Tịch Cảnh Dương giãn ra, khẽ thở dài:“Ngoan, không được manh động, có biết chưa.”

Không đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, từ phía sâu trong rừng đã phát ra tiếng hét chói tai của một cô gái.

“Không ổn, là tiếng của Vũ Tinh!” Dứt lời Kỷ Thần Hi giật mạnh tay của Tịch Cảnh Dương ra, tốc độ cực nhanh chạy vào trong rừng.

Tịch Cảnh Dương không kịp phản ứng lại, nén giận chạy theo sau cô.

Tại nơi phát ra tiếng hét, Vũ Tinh ngồi trên đất, không ngừng lùi về sau, trên bả vai trái máu đang không ngừng chảy, cô nhìn Phong Tinh Nguyệt đang nằm trong vũng máu phía xa, trong lòng không kiềm được cơn sợ hãi.
 
Song Trùng
Chương 338: Ai yêu nhiều là người thua



Chuyện kể về ba mươi phút trước, lúc đội của Vũ Tinh chia nhau ra để tìm trái cây rừng, thì Vũ Tinh bất ngờ bị Phong Tinh Nguyệt túm lấy, kéo cô vào sâu trong rừng.

Trên đường đi Vũ Tinh nhiều lần vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cũng chẳng biết Phong Tinh Nguyệt lấy sức ở đâu ra mà chẳng hề hấn gì. Quá thay, một người luôn ôn hoà như Vũ Tinh, cuối cùng cũng đã phải nổi giận.

“Phong Tinh Nguyệt! Mau buông tôi ra!”

Phong Tinh Nguyệt nhếch môi, chẳng quay đầu lại một cái mà cứ thế đi sâu vào trong rừng.

“Phong Tinh Nguyệt!” Vũ Tinh tức đến nổi thở không ra hơi quát lên lần nữa.

Lần này cuối cùng Phong Tinh Nguyệt cũng dừng bước, cô quay đầu lại, trên khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt.

“Sao nào? Thích gọi tên tôi đến thế à? Lát nữa tôi sẽ để chị gọi cho đã.”

Đôi mắt Vũ Tinh đỏ ngầu, hai hàng nước mắt đang đợi để trực trào, giọng nói của cô cũng nghẹn đi:“Cô không thể buông tha cho tôi sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là không thể…”

Phong Tinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng:“Không thể là không thể thế nào? Ngủ cũng ngủ rồi còn có gì không thể? Hay tại vì tôi không có thứ đó, không thể thoả mãn được chị?”

Những lời nói đó của Phong Tinh Nguyệt càng làm cho Vũ Tinh thêm bùng nổ, cô gào lên:“Cô có thể giữ chút liêm sĩ không! Đêm đó chỉ là sự cố, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, sao cô cứ dùng nó để ép buộc tôi!”

Lần này ngay cả Phong Tinh Nguyệt cũng không thể cười nổi nữa, cô nhìn Vũ Tinh bằng ánh mắt thê lương, có những lúc chính cô cũng không biết bản thân đang làm cái gì.

“Nếu tôi là đàn ông…chị sẽ suy nghĩ lại chứ?”

Giọng Vũ Tinh run rẩy:“Dù cô là nam hay nữ…chúng ta cũng là không thể. Chưa nói đến gia cảnh chênh lệch như giọt nước với đại dương, thì dù có thể đi chăng nữa, tôi cũng không muốn vì chuyện điên rồ này…mà phải đánh mất cả giấc mơ của mình, cô có hiểu không?”

Tuy xã hội hiện tại không quá kì thị chuyện giới tính, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Một khi cái quan hệ điên rồ này giữa cô và Phong Tinh Nguyệt lộ ra ngoài, lượng người ủng hộ vẫn sẽ có, nhưng những lời mắng chửi nhất định sẽ chiếm phần hơn.

Chưa kể với danh tiếng hiện tại của cả hai trong giới giải trí, chuyện này chẳng khác nào là điểm yếu trí mạng, để kẻ thù của cả hai công kích.

Đến khi đó, đừng nói là đi hát, mà ngay cả việc viết nhạc, e rằng cô cũng sẽ dính phải làn sóng tẩy chay.

Âm nhạc không chỉ là sự nghiệp, là ước mơ, còn là thứ đã thay đổi cuộc đời cô, cô tuyệt đối không vì lí do gì mà hủy hoại niềm tin lý tưởng của bản thân.

“Vũ Tinh.” Nhìn đôi mắt ngày một đỏ ửng của Vũ Tinh, Phong Tinh Nguyệt đau lòng gọi một tiếng.

Vũ Tinh cắn chặt đôi môi mỏng hơi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp vẻ mặt đau thương của người đối diện, lúc này từ sâu trong lòng cô bỗng nhói lên một cơn đau.

Phong Tinh Nguyệt dần dần buông đôi tay đang giữ chặt Vũ Tinh ra, nhỏ giọng:“Chị không muốn dùng ước mơ của mình để đánh cược, nhưng tôi thì có thể.”

Vũ Tinh bất ngờ trước lời nói của Phong Tinh Nguyệt, không tin được mà hỏi lại:“Cô…ý cô là gì?”

Phong Tinh Nguyệt mỉm cười nhưng vẻ mặt vẫn đầy chua xót, nói:“Chỉ cần cái gật đầu của chị, ngày mai tôi có thể giải nghệ ngay lập tức, cả đời không bước chân vào giới giải trí nữa bước. Chỉ cần chị muốn, cả Phong Gia đều là chỗ dựa cho chị, không một ai có thể ý thế ức h**p chị nữa.”

Trong tình yêu, người yêu nhiều hơn là người thua cuộc, nhưng Phong Tinh Nguyệt chấp nhận thua dưới tay của Vũ Tinh.

Vũ Tinh kinh ngạc đến đơ người, cô không thể phát ra bất kì âm thanh nào được nữa.

Vì thứ tình cảm không rõ ràng này, Phong Tinh Nguyệt có thể làm được đến bước này sao?

“Tôi…”

Trong lúc Vũ Tinh còn đang ấp úng không biết phải trả lời thể nào, thì sắc mặt của người đối diện thoáng thay đổi, Phong Tinh Nguyệt hét lớn một tiếng “Cẩn thận!” rồi mạnh tay đẩy cô sang một bên.

Do lực đẩy của Phong Tinh Nguyệt rất mạnh, nên Vũ Tinh bị ngã vô cùng đau, hai lòng bàn tay chống đất trước cũng bị xước đến chảy máu. Lúc này cô nhíu mày nhìn về phía sau, tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh trước mặt, cả người Vũ Tinh mềm nhũn, gương mặt cũng trở nên trắng bệch.

Trước ngực phải của Phong Tinh Nguyệt đang cắm một con dao ngắn, một người đàn ông có chút gầy đang là người cằm chặt lấy cán dao rồi dùng lực đẩy mũi dao vào ngực cô gái.

Máu từ miệng vết thương của Phong Tinh Nguyệt từ từ lan ra, làm ướt một mảng lớn của chiếc áo thể thao màu hồng nhạt. Nhưng người đàn ông lạ mặt không hề có ý định buông tha cho cô, hắn ta dùng lực đẩy lưỡi dao vào sâu hơn.

Dù không thể đứng dậy nổi nữa, Vũ Tinh chỉ đành cách hét lên thật lớn để thu hút sự chú ý của tên đàn ông, ngoài ra cô cũng đang cầu may, sẽ có người đến cứu giúp bọn họ.
 
Song Trùng
Chương 339: Nếu có kiếp sau, hãy để tôi là người theo đuổi



Tiếng hét của Vũ Tinh thật sự đã thành công thu hút sự chú ý của tên sát nhân, hắn ta từ từ quay đầu lại, sau đó rút mạnh dao từ ngực Phong Tinh Nguyệt ra, khiến máu bắn hết lên người hắn, còn cô gái cũng triệt để ngã khuỵu xuống, không rõ sống chết.

Tên sát nhân đứng ngay trước mắt Vũ Tinh, vẻ mặt của hắn đầy tàn nhẫn và ác độc. Hắn ta có thân hình gầy gò, mảnh khảnh như cái bóng đen bay nhẹ trong không gian. Hắn từ từ tiến đến gần cô cùng nụ cười đầy bỡn cợt như đang nhìn lấy con mồi của mình.

Vũ Tinh không thể động đậy, sự kinh hoàng tràn ngập hơi thở khi tên sát nhân đang chầm chậm tiến gần. Mỗi bước đi của hắn như một ánh đèn báo hiệu sự chết chóc và nguy hiểm. Đôi tay của tên sát nhân cầm chặt thanh dao nhuốm đậm máu tươi, màu đỏ tươi như lửa đang cháy trong bóng đêm.

Giây phút hắn ta vung dao lên chuẩn bị đâm xuống, thì một thân hình mảnh khảnh từ phía sau đẩy mạnh hắn ra, khiến mũi dao sượt qua vai của Vũ Tinh tạo thành một vết cắt không quá sâu.

Sự đau đớn nhất thời đã làm Vũ Tinh tỉnh táo hơn, cô nhìn cô gái một thân đầy máu đang giữ chặt lấy chân của tên sát nhân, miệng vẫn đang không ngừng thều thào đầy yếu ớt hai chữ “Chạy đi”.

Vũ Tinh đưa tay lên che miệng, cố kiềm tiếng khóc nấc xuống. Cũng ngay lúc đó, tên sát nhân lần nữa đâm thêm một dao vào lưng Phong Tinh Nguyệt khiến cô gái hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Sau khi đẩy Phong Tinh Nguyệt ra, hắn tiếp tục đi về phía của Vũ Tinh lần nữa. Lúc này, những ký ức mà Vũ Tinh cố giấu đi, nhưng một cuốn phim bắt đầu tua nhanh trong đầu cô.

Tinh Nguyệt, có lẽ là cô nói đúng…là do tôi quá nhát gan, tôi không dám vì tình cảm còn chưa rõ ràng giữa hai chúng ta để đánh cược cho tương lai, tôi cứ mãi trốn tránh còn cô cứ mãi đuổi theo.

Và…giây phút cô vì tôi đỡ lấy hai nhát dao, tôi nhận ra rằng, hoá ra còn có thứ quan trọng hơn cả giấc mơ…không, chính cô là một phần trong giấc mơ của tôi, tôi chỉ đang muốn khiến bản thân có thể vai kề vai cùng cô bước l*n đ*nh cao, ở nơi mà không ai có thể dùng những từ như “ghê tởm” để hình dung chúng ta nữa.

Tuy nhiên…mọi thứ đều đã muộn rồi…

Tinh Nguyệt à…nếu có kiếp sau, hãy để tôi là người theo đuổi trước nhé. Đời này của cô…đều bị tôi hủy hoại cả rồi, hãy để tôi bồi thường cho cô, một đời hạnh phúc, có được không?

Vũ Tinh khẽ nhắm mắt, chờ đợi cái chết đang ở ngay trước mặt.

Vì sao cô không chạy ư? Vì cô…không muốn chốn chạy nữa thôi, nếu cái gì đến đều phải đến, vậy thì cứ chấp nhận nó thôi.

Vũ Tinh đã chấp nhận đón nhận nhát dao từ tên sát nhân, nhưng khi cô nhắm mắt lại, âm thanh một thứ gì đó rơi xuống đất vang lên, cô từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy tên sát nhân đã nằm trên đất kêu gào và xung quanh cô lại xuất hiện thêm hai người.

“Không ổn, cô ấy mất máu quá nhiều.” Kỷ Thần Hi nhíu mày đánh giá vết thương trên người Phong Tinh Nguyệt, cũng may chỉ là mất máu không trúng những vị trí nguy hiểm, chỉ cần cầm máu được sẽ không sao.

Tịch Cảnh Dương dùng chân đạp mạnh tên sát nhân xuống đất, quay sang trả lời:“Từ đây đến bệnh viện ngoại thành cũng mất 30 phút, cô ấy chịu được không?”

Kỷ Thần Hi nhanh chóng xe lớp áo khoác ngoài ra sơ cứu trước cho Phong Tinh Nguyệt.

“Điều kiện ở đây có hạn, dù là tổ y tế của chương trình cũng không thể có máu dự trữ, phải đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất, trong thời gian sớm nhất.”

Tịch Cảnh Dương dùng chân đá mạnh con dao ra xa, rồi dùng đồng hồ trên tay gọi điện, gọi ngay một chiếc trực thăng đến ngoài bìa cánh rừng, đây là cách nhanh nhất rồi.

Vũ Tinh bị choáng trước những điều đang xảy ra, hai người trước mặt cứ ăn ý phối hợp với nhau giải quyết mọi thứ…dường như cô có chút ghen tỵ, vì sao cô và Phong Tinh Nguyệt không thể như thế?

“Vũ Tinh!” Kỷ Thần Hi lớn tiếng gọi.

Vũ Tinh giật mình ngồi dậy chạy đến chỗ của Phong Tinh Nguyệt, đôi mắt ửng đỏ cố kiềm nước mắt:“Tinh Nguyệt…sẽ không chết chứ?”

Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhìn thấy vết thương trên vai của Vũ Tinh, xem ra không nghiêm trọng như Phong Tinh Nguyệt, tạm thời lo cho cô gái ngốc này trước đã.

“Cô giúp tôi đỡ Tinh Nguyệt ra ngoài trước, Cảnh Dương phải vác tên b**n th** cuồng giết người kia rồi.”

Tên sát nhân kia chính là đối tượng mà cảnh sát đang truy nã, hắn ta là một tên giết người liên hoàn đã bỏ trốn trong lúc áp giải đến nhà giam. Lúc ăn cơm trưa, Kỷ Thần Hi đã vô tình thấy tin này trên Zbo.

“Cảnh…Cảnh Dương?” Vũ Tinh vẫn chưa thể bình tĩnh nỗi vì quá sợ hãi. Chẳng phải bạn trai của Kỷ Thần Hi tên là Vân Dương sao? Cảnh Dương là ai?

Kỷ Thần Hi đã đỡ được Phong Tinh Nguyệt với hơi thở ngày một yếu đi đứng dậy, cô nhìn cô gái vẫn còn đang ngồi dưới đất thì thở dài.

“Cô cảm thấy chuyện đó hiện tại quan trọng sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back