Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Song Trùng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Song Trùng
Chương 330: Trò chơi thứ hai



“Câu cuối, em có câu trả lời khác đúng không?” Đợi Kỷ Thần Hi vừa về đến chỗ ngồi, Tịch Cảnh Dương mặt đầy cưng chiều hỏi cô.

Kỷ Thần Hi nghiêng người tựa vào vai anh biếng nhác đáp:“Về nhà em nói anh nghe.”

“Ừm, nghe theo em hết.”

Giọng nói của anh trầm xuống, như đang trêu ghẹo bên tai khiến cho hai bên má Kỷ Thần Hi bất chợt nóng lên, cô quay sang lườm anh một cái:“Yên phận chút!”

Nói xong cô bỏ mặc anh ngồi một mình qua chỗ của Diệp Mộc Âm ngồi.

Tịch Cảnh Dương:"…"

Anh chưa làm gì hết mà.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!

2. Cách Một Khoảng Sân

3. Gọi Anh Là Chồng

4. Đứa Con Ngoài Giá Thú

=====================================

Tịch Cảnh Đăng vô duyên vô cớ bị đuổi đi lần hai:"…"

Anh mới là người oan uổng nhất ở đây này!

Lúc này Tăng Thiên Châu vịn ghế đứng dậy nói:“À phải rồi, quên nói với mọi người. Chúng ta tính điểm tổng từ tất cả các phần chơi để xếp hạng đội nhận vật phẩm ưu tiên nhé! Vậy nên Hi Thần à, vị trí hạng 2 vẫn có cơ hội đấy, cố lên!”

Kỷ Thần Hi lạnh nhạt đáp:“May mắn thôi. Mọi người đều rất giỏi, hạng nào cũng được. Tiếp tục trò chơi tiếp theo đi.”

Tăng Thiên Châu liền quay sang nhìn màn hình:“Thầy Nam, bên anh đã bóc thăm xong chưa thế!”

Nam Kha cằm hai mảnh giấy gấp gáp trở lại trở màn hình:“Đừng giục, đến ngay đây! Vừa mới bóc xong thôi. Mọi người muốn mở thăm nào trước?”

Tăng Thiên Châu:“Đương nhiên là người tham gia rồi!”

Nam Kha đáp một chữ:“Ok!” rồi bắt đầu mở mảnh giấy ra. Nhìn thấy nội dung trên giấy, anh quay sang nói với Hàn Thiên:“Thị đế Hàn, anh và Tinh Vương cố ý đúng không? Nếu không sao lại là phiếu 1vs1vs1vs1 nữa rồi?”

Hàn Thiên nhún vai tỏ vẻ vô tội:“Cậu nói thế không được rồi. Lỡ như trong hộp kia toàn là phiếu thi đấu cá nhân thì sao? Cậu đang bẫy tôi thì đúng hơn.”

Khoé miệng Nam Kha giật một cái:“Anh nghĩ nhiều rồi.”

Thi đấu cá nhân.

Đội Vũ Tinh: sinh viên ngành kinh tế Đại Học A - Triệu Linh Nhi.

Đội Hàn Thiên: bạch phú mỹ - Lăng Vi.

Lăng Vi nhìn dòng giới thiệu ba chữ về mình thì liền muốn phản bác:“Chú Nam!”

Nam Kha cười hề hề:“Cháu vừa đẹp vừa giàu, ba chữ này hợp mà.”

Tăng Thiên Châu bên kia góp lời:“Này thầy Nam, nếu anh bóc trúng thử thách liên quan đến tiền, tôi nhất định sẽ nghĩ anh cố ý sắp xếp đấy.”

Không thể nào trùng hợp như thế. Ở trận đầu người thi đấu là hai học thần thì lĩnh vực thi lại liên quan đến kiến thức. Lần này cả hai người tham gia bên kia đều liên quan đến tiền, cô bỗng có chút nghi ngờ cái đề thi tiếp theo.

Nam Kha nghe thế nhướn mày:“Sau lại thế được? Thiên Châu, tôi là người thế nào chẳng lẻ cô không biết? Tuyệt đối không có chuyện giàn xếp nhé!”

Tăng Thiên Châu bên kia không trả lời, trong lòng đang nghĩ, vì là anh nên tôi mới nghi ngờ đó, tên chuyên gia đào hố để bẫy người khác.

Nam Kha mặt đầy tự tin bản thân trong sạch mở phiếu thử thách ra, nhìn mấy chữ trên giấy bỗng chóc anh câm nín.

Tiêu đề: Lập chiến lược kinh doanh và thu lợi nhuận từ *KingMoney (thời gian 30 phút).
 
Song Trùng
Chương 331: Diệt ái bất tương phùng



Tịch Cảnh Đăng mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh trai mình đi lên hàng ghế trước cùng Phong Dục.

Vậy mà anh ấy tự mình đề nghị tham gia?

Anh trai anh bị ai đánh tráo mất rồi!

Lên đến hàng ghế trên cùng, Tăng Thiên Châu liền đưa cho hai người hai chiếc điện thoại cũng là sản phẩm của nhà tài trợ.

“Họ của hai người ghép lại chính là Phong Vân, nhất định phải đàn áp đội bên kia đấy, đừng để bọn họ thấy chúng ta dễ bắt nạt.”

Nam Kha không luyến tiếc gì về việc giải thích nữa:“Này này Thiên Châu, bên phía của cô lại để Phong Dục ra thi đấu sao? Đây chẳng phải là hack game công khai à?”

“Vậy dàn dựng trong việc chọn đề thì sao?” Tăng Thiên Châu hỏi ngược lại.

Nam Kha:"…"

Chuyện trùng hợp kiểu này thì càng giải thích càng khiến người ta không tin tưởng. Nam Kha liền tìm đề tài khác để đánh trống lảng.

“Trong thời gian chờ đợi kết quả, không biết Nguyệt Bảo và Tinh Vương của chúng ta, có thể tặng cho mọi người ở đây cùng các khán giả đang xem trực tiếp một vài ca khúc không?”

[Ôi Kha Kha, từ đầu đến giờ, có câu này của anh là đúng nhất đấy! Hát đi hát hát!]

[Bình thường muốn mời một trong hai người hát cũng tốn kém không ít rồi, nay người trong nhà hết rồi, phải bóc lột thôi!]

[Yêu cầu bài hát kết hợp đã vẫn đang đứng top 1 trending trên ztube của hai người! Mọi người cùng spam #Diệt ái bất tương phùng đi nào!]

[#Diệt ái bất tương phùng! Bài hát no1 trong việc phá vỡ sự vui vẻ. Câu từ buồn đến nao lòng, nhưng nghe mà phát nghiện.]

[#Diệt ái bất tương phùng! Đang yêu đời nghe xong muốn thất tình ngang luôn! Nhưng đúng là phải công nhận, bài hát nghe rất hay, cứ như thuốc phiện, lỡ dính vào thì không tài nào dứt ra được.]

Với việc spam không ngừng, chẳng mấy chóc #Diệt ái bất tương phùng từ top 50 tìm kiếm vươn lên top 5 chỉ trong vài phút. Điều này cũng góp một phần chứng minh độ nổi tiếng của chương trình.

Chuyện fan đang không ngừng kêu la yêu cầu Vũ Tinh và Phong Tinh Nguyệt song ca bài hát chấn động một thời của hai người, bài hát còn đang không ngừng oanh tạc đấu trường âm nhạc quốc tế cũng đến tai của Nam Kha qua tai nghe. Anh lập tức truyền đạt lại mong muốn của fan đến hai người.

“Tinh Vương, Nguyệt Bảo, bài hát của hai người lại lên hot search rồi kìa.”

Phong Tinh Nguyệt liếc nhìn người vẫn luôn có ý lảng tránh ánh mắt của cô từ đầu tên cuối thì cười lạnh, sảng khoái đồng ý:“Tất nhiên là được rồi, có phải không, tiền bối Vũ Tinh?”

Bốn chữ cuối, Phong Tinh Nguyệt cố ý hạ thấp giọng gọi, khiến cho Vũ Tinh bất giác rùng mình một cái. Cô quay sang nhìn mọi người cười gượng:“Được.”

Phong Tinh Nguyệt khẽ hít một hơi rồi từ từ cất giọng.

Phong Nguyệt:

"Yêu một người vô tâm là một đời luyến lưu

Khi bóng tối và ánh sáng tương phùng

Cũng là ngày ta xa nhau…"

Vũ Tinh:

"Hạt mưa rơi lặng lẽ, như nước mắt của ai

Để ta nhớ về người, nhớ về người vô tâm…"

Hoà giọng:

"Chúng ta chưa là gì, chưa là gì của nhau

Liệu mai đây vô tình, tương phùng trên đường đời

Chúng ta vẫn mãi đi tìm nhau

Dẫu cho biết rằng không phải ngẫu nhiên

Bởi trong trái tim ta đã lưu lại dấu ấn

Một tình yêu vô tận không thể nào phai mờ

Từng khoảnh khắc bên nhau là kỷ niệm đẹp

Dù cho đời trôi đi bên em năm tháng dài

Nếu ngày mai ta không gặp lại nhau

Hãy nhớ rằng trái tim ta vẫn thuộc về nhau

Tình yêu chân thành sẽ không hề xa lạ

Dẫu cho cách xa, em vẫn là nơi trở về

Vẫn còn đó nơi trái tim chúng ta thề

Dòng suối tình yêu sẽ mãi trôi mãi trở lại

Và trong giây phút gặp nhau, ta có thể quay về

Trên con đường đời, ta tìm kiếm hạnh phúc

Dẫu nơi đây chưa thể gặp nhau trọn vẹn

Nhưng em hãy nhớ rằng tình yêu của ta

Luôn cháy bỏng và khắc sâu trong từng hơi thở."

Vốn dĩ hai người hát cùng nhau rất tốt, nhưng không biết vì sao khi hát xong bài đầu, Vũ Tinh đã lấy lí do sức khoẻ nên không hát tiếp nữa. Vì thế suốt gần 30 phút, một mình Phong Tinh Nguyệt hát solo. Điều đặc biệt là bài nào của cô không dính đến mưa thì sẽ dính đến sao.

Mọi người trên xe:"…"

Người xem trực tuyến:"…"

[Ảo giác sao? Tôi có cảm giác…hôm nay Nguyệt Bảo có gì đó sai sai?]

[Nếu không phải hai người ít tiếp xúc, tôi còn nghĩ Nguyệt Bảo và Tinh Vương đang yêu đương vụng trộm đó.]

[Không chỉ vậy, còn là kiểu Nguyệt Bảo bị Tinh Vương bỏ mặc nữa??]

[Tôi rất thích nghe giọng hát của Nguyệt Bảo, nhưng hôm nay…à thì…chắc cho tâm trạng Nguyệt Bảo không vui thôi, có phải không?]

Nam Kha và Tăng Thiên Châu không thể nhìn Phong Tinh Nguyệt hát tiếp được nữa, đợi cô vừa kết thúc bài hát trước đó liền lên tiếng cắt lời.

Nam Kha:“Thiên Châu! Đã hết giờ thi đấu rồi phải không?”

Tăng Thiên Châu:“Đúng thế, khéo thật đấy!”

Phong Tinh Nguyệt không để ý đến ánh mắt mọi người, cô nhận lấy chai nước khoáng từ tay anh trai thứ hai uông một ngụm, rồi im bặt.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 332: Vô tình bất cẩn lại đứng nhất



Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt, nhưng cũng không để ý đến nữa. Dù sao, có một số chuyện, phải tự bản thân tháo nút thắt, gỡ gối trong lòng, ngoài ra không ai có thể giúp được.

Cùng lúc đó, Nam Kha lần lượt công bố thành tích của Lăng Vi và Triệu Linh Nhi.

Lăng Vi kiếm được gần 1 triệu.

Triệu Linh Nhi kiếm được 8 trăm nghìn.

Phía bên Tăng Thiên Châu, cô nhìn số tiền mà hai người đàn ông kiếm được trong ba mươi phút thì không khỏi cạn lời.

Phong Dục kiếm được 5 triệu, phải là 5 triệu, cụ thể là 5.000.000, không thừa không thiếu một đồng nào.

Tịch Cảnh Dương thì hơn 5 triệu một chút, cụ thể số tiền đó là 5.201.314.

Kỷ Thần Hi cũng nhìn thấy dãy số, gương mặt lần nữa nóng lên. Anh đây là đang muốn ngược cẩu độc thân cả nước à?

Ngược lại, Tịch Cảnh Dương nào để ý đến biểu cảm vô cùng đặc sắc của mọi người. Anh cứ bình bình thản thản đi về chỗ ngồi của mình, trên gương mặt cũng chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Phong Dục nhìn số tiền mà người kia kiếm được thì bật cười. Hoá ra người được mệnh danh thần công nghệ phiên bản Nước Z, lại vì dỗ bạn gái vui mà tham gia trò chơi trẻ con này.

“Anh cười gì vậy?” Phong Tinh Nguyệt nhìn ông anh vô duyên vô cớ bật cười mà nhíu mày hỏi.

Phong Dục lắc đầu:“Hiện tại không nói được, đợi có dịp anh sẽ kể em nghe.”

Phong Tinh Nguyệt bĩu môi ghét bỏ:“Đường đường tổng tài công ty top 100 thế giới, lại đi thua một người thất nghiệp, anh nên xem lại bản thân anh đi.”

Thật ra Phong Tinh Nguyệt cũng thừa biết ông anh cả của mình đã cố tình khống chế số tiền kiếm được. Bởi vì trò chơi này đối với một người bình, trong 30 phút họ có thể kiếm được năm trăm nghìn đã là một con số không nhỏ. Để có thể khống chế kết quả ở con số vừa in 5 triệu, lại càng không phải chuyện là ai cũng có thể làm được.

Nói rồi Phong Tinh Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Xem phản ứng của ông anh cả của cô, thì người đàn ông này chắc chắn không phải là kẻ đơn giản.

Phong Dục không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, chuyện để thua quả thật ngoài dự định của anh. Ban đầu anh dự định chỉ cần kiếm được 2 triệu thì chắc chắn sẽ dành hạng nhất, nhưng cũng vì người kia tham gia nên anh mới phải nâng dự định đó lên 5 triệu. Mặc dù vẫn có thể kiếm thêm, nhưng làm như thế dễ khiến người ta nói anh bắt nạt người ngoài nghề.

Dù sao thì người có cái mác tổng tài trẻ tuổi ở đây cũng chỉ có anh, người kia thì có vẻ không muốn để lộ ra điều đó, nên có bị mắng thì cũng chỉ có anh. Nào ngờ hắn ta may mắn như thế. Vô tình may mắn giành được hạng nhất.

Người xem trực tiếp cũng bị màn thồn cẩu lương của ai đó mà câm nín, không nói lên lời.

[Giải thích cho những bạn chưa hiểu ý nghĩa dãy số mà anh trai thất nghiệp kiếm được, nên tôi xin phép giải thích cho nhé! 520: anh yêu em! 1314: một đời một kiếp! Mọi người tự ghép lại đi nhá, chứ tui hết biết nói gì rồi! (Cười mỉm chi)]

[Game này tôi cũng có chơi, trong 30 phút kiếm được hơn một triệu đã là điều không tưởng…này anh trai kiếm được hơn năm triệu? Tôi hơi nghi ngờ rồi đấy.]

[Đến tổng tài công ty top 100 như anh trai Phong còn chỉ kiếm được năm triệu, vậy mà một tên thất nghiệp kiếm được hơn năm triệu? Rõ ràng là gian lận!]

[Lầu trên à, gì gọi là chỉ kiếm được 5 triệu? Rõ ràng là chính anh trai Phong cũng khống chế kết quả của bản thân, xui thay người kia cũng làm vậy như vì phát “cơm tró” cho chúng ta, nên vô tình nhiều hơn anh trai Phong một chút thôi.]

[Tôi không cần biết có gian lận hay không, tôi chỉ muốn nói là, tôi vừa nói với mẹ tôi, con sẽ gả cho anh trai thất nghiệp!]

[Em yêu anh một đời một kiếp!]

[Giờ tôi mới biết, hoá ra nữ xinh đẹp chỉ xứng với nam tài giỏi là thế nào. Họ quả thực quá đẹp đôi rồi!]

Cứ thế, hagtag #anh yêu em một đời một kiếp, được Tịch Cảnh Dương đẩy lên hotsearch no1, chiếm trệ đứng trên cả hagtag về bài hát của Phong Tinh Nguyệt và Vũ Tinh.

Ngoài ra, cũng vì màn cố ý này, đội của Tịch Cảnh Đăng vững vàng ở vị trí số một hơn nữa.

Cùng lúc đó chương trình cũng tạm ngưng phát sóng một lúc để các khách mời có thể nghỉ ngơi và ăn uống. Còn về việc phát sóng, sẽ có một chương trình hoạt hình kéo dài hai mươi phút chiếu thay, đủ thời gian trong lúc chương trình tạm ngừng.

Đoàn xe nhanh chóng ghé vào một quán ăn ven đường, mọi người trên xe cũng lần lượt đi xuống.

Lần này khác với mọi khi, Kỷ Thần Hi không còn cơ hội đi cùng bạn trai nhà mình nữa, bởi vì cô đã bị ba cô gái bám dính không buông.

Hai anh em nhà họ Tịch ngậm ngùi nhìn bạn gái bỏ mặc mình mà mặt đầy uất hận qua ngồi cùng bàn với đám đàn ông độc thân còn lại trong đoàn.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 333: Đại Học A gọi đến



“Hi Thần, năm nay cô thật sự chỉ mới 23 sao? Ban đầu gặp cô tôi còn tưởng cô nhỏ hơn tôi cả chục tuổi ấy.”

“Chị Hi, sau khi quay hình xong, chị có muốn đến nhà em chơi không? Cha mẹ em biết chị từng cứu mạng em, họ đều rất muốn gặp trực tiếp chị để cảm ơn.”

“Hi Thần, đợi lát nữa ăn cơm xong cô chụp với tôi vài tấm nhé, tôi muốn post lên Zbo, để đám người chỉ có thể nhìn cô qua màn hình ghen tỵ đến chết mới thôi.”

“Chị Hi, chị Hi, chị cũng phải chụp cùng em đấy! Em và bạn mình kể với những bạn còn lại về chuyện gặp một chị gái xinh đẹp như tiên nữ lại còn có phép thuật, bọn họ đều nói là tụi em bị điên nữa cơ! Chị nhất định phải chụp với em đấy, để cho bọn họ sáng mắt ra, để họ biết tiên nữ là có tồn tại!”

“Hi Thần…”

“Chị Hi…”

Kỷ Thần Hi bị hai cô gái bên cạnh kh*ng b* đến choáng váng đầu óc, liền quay sang cầu cứu với Diệp Mộc Âm. Nào ngờ, cô lại nhờ vả sai đối tượng rồi.

Diệp Mộc Âm nhìn thấy nữ thần của mình bị người ta cướp đi, sắt mặt ngay lập tức đen lại, nhanh chóng tham gia cuộc xâu xé của hội chị em fan girl.

Kỷ Thần Hi:"…"

Xin đưa ra tín hiệu cầu cứu SOS!

Mau trả cô về với bạn trai cô được không?

Lúc này nhân viên tổ hậu cần tiến đến trả điện thoại lại cho mọi người, vì trong lúc quay không thể dùng để thoại.

“Tiền bối Hàn, anh Vân, hai người mau xem nhật ký cuộc gọi đi, ban nãy máy của hai người cứ reo suốt, nhưng đang lúc quay lại còn sắp đến chạm dừng nên tôi không gọi hai người nghe máy. Mau gọi lại thử xem có chuyện gì gấp không.”

Tịch Cảnh Dương và Hàn Thiên nhìn nhận lấy điện thoại rồi nói một tiếng cảm ơn. Nhân viên tổ hậu cầu mỉm cười gật đầu một cái rồi qua bàn nhóm nữ để trả điện thoại.

Tịch Cảnh Đăng ghé đầu sang nhìn rồi ngạc nhiên thốt lên:“Anh cả, 99+ cuộc gọi nhớ? Anh mau gọi lại xem.”

Hàn Thiên ngồi ngay bên cạnh cũng ngạc nhiên:“Trùng hợp thế? Tôi cũng 99+ cuộc gọi nhỡ, không biết là có chuyện gì nữa.”

Vừa dứt lời, hai chiếc điện thoại cùng lúc đổ chuông lần nữa, vẫn là số máy đã gọi hơn 100 cuộc gọi nhỡ trước đó.

Tịch Cảnh Dương nhấn nghe máy, chưa kịp lên tiếng thì giọng nói vô cùng gấp gáp từ phía bên kia truyền đến.

“Alo, cho hỏi đây có phải số anh Tịch, phụ huynh em Kỷ Thần Hi không?”

(Ban đầu Kỷ Thần Hi đi thi với tên là Mộ Nhược Vi, nhưng sau khi họp báo của Tịch Cảnh Đăng diễn ra, Tịch Cảnh Dương đã âm thầm giải quyết, chuyển toàn bộ thông tin đã làm giả về đúng thông tin thực của Kỷ Thần Hi.)

Tịch Cảnh Dương lạnh nhạt đáp:“Không phải, là bạn trai.”

Đầu dây bên kia thoáng khựng mất một lúc rồi hỏi lại:“Vậy…ý kiến của anh Tịch…chắc em Kỷ Thần Hi sẽ nghe theo đúng không?”

Tịch Cảnh Dương nhíu mày:“Có ý gì?”

“Anh Tịch, tôi nói anh nghe nè, ở trong nước không có bất kỳ một trường đại học nào qua được Đại Học A nữa đâu. Chưa kể hiện nay Đại Học A còn đứng vào top 20 trường đại học hàng đầu thế giới rồi, còn về Châu Á là số 1 luôn đấy, anh nhất định phải khuyên em Tiểu Hi đến Đại Học A đấy!”

Nghe đến đây Tịch Cảnh Dương đã biết người gọi đến cho mình là ai rồi. Xem ra điểm thi đại học của tốp thí sinh đứng đầu đã được gửi về các trường đại học.

“Tùy cô ấy quyết định.”

Giọng nói bên kia càng trở nên gấp gáp hơn:“Anh Tịch anh không thể nói thế được, là một người bạn trai, cũng chính là người thân thiết nhất với em Tiểu Hi rồi, chẳng phải ý kiến của anh rất quan trọng hay sao? Anh yên tâm, Đại Học A nhất định sẽ giành mọi đặc quyền tốt nhất cho em ấy, ngoài ra em ấy có thể tự do lựa chọn mọi ngành mọi khoa của trường để học!”

Bỗng nhiên một giọng nói khác vang lên:“Cái gì? Ông gọi được cho phụ huynh em Kỷ rồi à? Mau, mau đưa máy cho tôi!”

Sau vài giây, giọng nói đó càng rõ ràng hơn:“Xin chào xin chào, xin tự giới thiệu, tôi tên là Trịnh Hằng, là giáo sư khoa máy tính của Đại Học A. Tôi nhìn thấy hồ sơ của em Kỷ rồi, em ấy đã chọn khoa máy tính, anh nhất định phải khuyên em ấy không được đổi nguyện vọng đấy, nhất là nên chặn luôn số của mấy lão già khoa sinh hoá với mấy lão hói đầu khoa lý luôn đi!”

Lần nữa một giọng nói khác lại xen ngang:“Con mịa nó lão Trịnh! Ông nói tiếng người đi!”

Trước khi màn khẩu chiến của các giáo sư diễn ra, Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng nhất nút kết thúc cuộc gọi, rồi kéo số của Đại Học A vào sổ đen.

Hàn Thiên bên cạnh cũng gặp trường hợp tương tự, nhưng anh lại kiên nhẫn lắng nghe. Thứ nhất thì quả thật em gái anh muốn thi vào Đại Học A, thứ hai dù hay trêu em ấy nhưng anh biết em gái anh có khả năng sẽ là trạng nguyên năm nay.

“Các vị giáo sư…, mọi người không cần cãi nhau đâu, tôi cần phải lại ý kiến em ấy đã.”
 
Song Trùng
Chương 334: Trạng nguyên điểm tuyệt đối



Phía bên Đại Học A bỗng im lặng một lúc, rồi một giọng nói không kiềm chế được cảm xúc nữa, cứ như vừa giật được điện thoại, nói:“Anh Hàn, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi!”

Hàn Thiên ngơ ngác:“Chuyện gì?”

“Có phải anh đang đi cùng với trạng nguyên hay không?”

“Trạng nguyên gì cơ? Ý ông là em gái tôi sao?”

“Không phải không phải. Thật ra với đề thi lần này, miễn ai có thể thi được trên 700 điểm, đều là những học sinh vô cùng xuất sắc, có thể nhận nhiều ưu tiên khi xét tuyển vào trường. Em Hàn Duyệt là một trong số đó, em ấy có thể thi được 742 điểm, chính là một trong số những thí sinh có điểm cao nhất của đợt thi lần này!”

“742 điểm vẫn chưa là điểm cao nhất sao?”

Nghe đến câu hỏi này của Hàn Thiên, người bên trường Đại Học A càng thêm phấn khích mà kể:“Anh Hàn không biết đâu, dù năm nay đề thi khó kỷ lục, nhưng vẫn có một em học sinh đạt 748 điểm, đặc biệt còn có một em đạt điểm tuyệt đối! Là điểm tuyệt đối đấy! Hai em ấy cũng chính là hai người có điểm số cao nhất nhì cả nước trong kì thi lần này!”

Hàn Thiên suýt đánh rơi điện thoại trên tay xuống đất:“Điểm…điểm tuyệt đối? Là loại quái vật nào vậy? Trên đời này còn tồn tại thứ gọi là điểm tuyệt đối thi đại học sao?”

Vì kinh ngạc nên giọng nói của Hàn Thiên khá lớn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Một giọng nói bình thản không xa cũng không gần nhẹ nhàng lên tiếng:“À, loại quái vật mà anh vừa nói, hình như là bạn gái tôi đấy.”

Hàn Thiên trợn mắt, môi mấp mấy không ra tiếng:“Bạn…bạn…bạn…bạn…”

Tịch Cảnh Đăng cũng đặt bát cơm trên tay xuống, từ tốn lau miệng, rồi bồi thêm:“Đúng rồi, quái vật đó là chị dâu tôi đấy. Số máy kh*ng b* anh trai tôi ban nãy chính là Đại Học A.”

Cả bàn cơm cùng những người xung quanh nhìn hai anh em họ Tịch như một kẻ ngốc, rồi túm lại xì xào bàn tán với nhau.

“Điểm tuyệt đối thi đại học là gì chứ? Hai người có biết không? Đừng có tùy tiện nhận vơ vậy chứ, dễ mất mặt lắm đấy.”

“Dù quả thật thần tiên muội muội có nhan sắc rất nghịch thiên, nhưng nếu cô ấy thật sự có thể thi điểm tuyệt đối, thì đến năm 23 tuổi mới thi đại học sao?”

“Có khi nào người thi điểm tuyệt đối là em gái thị đế Hàn không? Em trai tôi học cùng với em ấy, nghe nói em ấy chưa bao giờ vụt mất vị trí thứ nhất của trường đâu.”

“Mọi người đừng nói nữa, tránh đắc tội với ảnh đế Vân đấy.”

Nhưng những lời bàn tán đó không hề ảnh hưởng tới Tịch Cảnh Dương và Tịch Cảnh Đăng, ngược lại người sốc nhất vẫn là Hàn Thiên.

Bởi vì anh đã nghe rõ mồn một cái tên của con quái vật điểm tuyệt đối đó từ phía Đại Học A.

Ba chữ Kỷ Thần Hi cứ thế vang vọng bên tai.

Bên kia vẫn đang luyên thuyên không ngừng, vừa mời gọi Hàn Duyệt vào Đại Học A, vừa nhờ vả anh chuyển lời cho Kỷ Thần Hi.

Hàn Thiên còn đâu tâm trạng để nghe mấy lời đó nữa, anh cũng cúp điện thoại ngang, rồi nhìn sang cô gái với mái tóc khác máu nổi bật, đang bị mấy cô gái khác kéo qua kéo lại với ánh mắt giống như gặp quỷ.

Tịch Cảnh Đăng tốt bụng vỗ vỗ vai Hàn Thiên:“Chuyện kiểu này về sau còn nhiều lắm. Vì thế, anh không cần dùng ánh mắt giống như nhìn thấy yêu quái đó để nhìn chị dâu tôi đâu.”

Hàn Thiên:"…"

Chuyện kiểu này chưa đủ kh*ng b* sao? Cái gì gọi là về sau còn nhiều???

“À phải rồi anh, chị dâu sẽ xét vào Đại Học A à?” Tịch Cảnh Đăng quay sang hỏi anh trai mình.

Tịch Cảnh Dương đang nhắn tin cho ai đó, chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp:“Em ấy vốn không cần phải học đại học.” Dù sao cô thi đại học cũng vì lỡ cá cược với tên nhóc Kỷ Dược Phàm kia.

“Hả? Chị ấy không học sao? Đại Học A cũng đâu phải quá tệ?”

“Ừm, không cần, em ấy có bằng kép tiến sĩ ở MIT rồi, không cần thêm một bằng cử nhân nữa.”

Tịch Cảnh Đăng câm nín quay sang nhìn Hàn Thiên.

Tuy anh không nói gì, nhưng Hàn Thiên vẫn hiểu rằng Tịch Cảnh Đăng đang nói: Đấy anh nghe chưa? Tôi nói chuyện này về sau còn nhiều lắm.

Nếu như Hàn Thiên không nghe cuộc gọi của Đại Học A, thì có thể anh sẽ nghĩ Tịch Cảnh Dương đang bốc phét mà thôi. Nhưng không có nếu như, bởi vì anh đã nghe mất rồi! Chuyện không phải con người có thể làm được như điểm tuyệt đối kia còn làm được, thì tiểu mỹ nữ ngoại quốc kia có gì là không thể nữa.

Cùng lúc đó một giọng nữ vang lên từ phía sau lưng họ:“Ai nói là em không học?”

Kỷ Thần Hi như bị người ta ép hết sinh khí trong người ra, mặt mày phờ phạt, nói dứt một câu thì liền xà vào lòng bạn trai của mình.

“Hu hu! Bảo Bảo, bọn họ đáng sợ quá! Em khó khăn lắm mới chạy được đấy, anh mau dỗ em đi!”

Mọi người:"…"

Cô gái à, chúng tôi vẫn còn ở đây đấy, tôn trọng người độc thân một chút đi.

…----------------…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back