Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Song Trùng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Song Trùng
Chương 305: 305: Nghĩ Nhiều Rồi



"Không ngờ đấy, cô cũng xem là một tài năng hiếm có của giới âm nhạc, nhưng vẫn phải đi nịnh nọt, tạo quan hệ với một kẻ nổi lên nhờ thị phi sao?" Một giọng nữ cao, thanh âm ngọt ngào, thế nhưng ngữ điệu vô cùng chanh chua bỗng vang lên từ sau lưng của Vũ Tinh.
Cả nhóm người Kỷ Thần Hi đều cùng nhau nhìn ra phía sau Vũ Tinh hóng chuyện, chỉ duy nhất một mình Vũ Tinh vẫn đứng yên không ngoảnh đầu lại, cứ như việc châm chọc này đối với cô đã quá quen thuộc.
Kỷ Thần Hi vẫn không biết gì mà hỏi Vũ Tinh:"Bạn cô à?"
Diệp Mộc Âm bên cạnh cũng nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai thì giải thích:"À, cô ấy là Phong Tinh Nguyệt, cũng là một trong số khách mời chính."
Kỷ Thần Hi ồ một tiếng chớp chớp mắt tỏ vẻ khỏ hiểu, sau đó quay sang hỏi Tịch Cảnh Dương:"Bảo Bảo, từ lúc em đến đây, em vẫn chưa gây chuyện với ai đúng không?"
Tịch Cảnh Dương v**t v* đuôi tóc của cô cười khẽ, đáp:"Không có."
Kỷ Thần Hi nhận được câu trả lời của anh thì quay sang Vũ Tinh, nói:"Cô cũng nghe rồi đó, tôi chưa gây chuyện với ai, cũng không muốn gây chuyện.

Hôm nay nhân vật chính cũng chẳng phải tôi, mà tôi đến đây cũng chỉ vì lời hứa, tôi không mong bản thân dính vào chuyện không đâu.

Cô hiểu ý tôi chứ?"

Vũ Tinh mím chặt đôi mong mỏng, tuy khoé môi cô vẫn cong nhưng lại khó coi hơn cả cười:"Gây phiền phức cho cô rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện của mình...chúng ta...vẫn có thể làm bạn chứ?"
Kỷ Thần Hi sảng khoái trả lời:"Tất nhiên."
Lần này Vũ Tinh thật sự nở một nụ cười đầy vui vẻ không một chút gượng gạo nào nữa:"Cảm ơn."
Nói xong cô quay sang đối diện với Phong Tinh Nguyệt, gương mặt ngay lập tức trở về bộ dáng lạnh lùng như bao ngày:"Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện, đừng làm phiền đến người nhà của Tiểu Vân."
Phong Tinh Nguyệt trong bộ váy màu hồng nhạt đang khoanh tay dựa lưng vào cột, nhếch mép:"Cô cũng từng là hình tượng mà tôi theo đuổi, từ khi nào trở thành con chó của người khác rồi? Người ta đuổi thì cô đi à?"
Phải nói ngoại hình của Phong Tinh Nguyệt vô cùng xinh đẹp.

Vẻ đẹp của cô không phải kiểu dễ thương đáng yêu như Diệp Mộc Âm, cũng chẳng phải sắc sảo động lòng người như Kỷ Thần Hi, nhưng cũng là một vẻ đẹp khiến người ta thổn thức vấn vương.
Lúc này cô mặc trên người một chiếc váy màu hồng với phần chân váy màu trắng sữa, tạo nên sự hài hòa về thị giác.

Gương mặt nhỏ nhắn cũng được trang điểm nhè nhẹ, nhưng vẫn tôn lên những ưu điểm sẵn có.

Tuy nhiên, thái độ của cô lại trái ngược hoàn toàn với vẻ thanh thuần đó, lời nói thì chua ngoa, tính cách thì có phần đáng ghét.
Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy khá ưa thích chất giọng của Phong Tinh Nguyệt.

Nhưng tiếc thay, giọng nói của cô ta mười điểm, còn tính cách không có điểm nào để mà trừ nữa, một con không tròn trĩnh.
"Đây là đời tư trong sạch mà cậu nói đây ư? Với cái nết này, cô ta thật sự chưa từng dính scandal à?" Kỷ Thần Hi thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cô chau mày hỏi nhỏ Diệp Mộc Âm.
Diệp Mộc Âm cũng vô cùng bất ngờ, trước đây cô từng gặp gỡ Phong Tinh Nguyệt một vài lần, rõ ràng tích cách cô ta không giống vậy mà, đây...đây là người khác có đúng không?
Tịch Cảnh Dương từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.

Tuy nhiên, từ thái độ của Phong Tinh Nguyệt, anh có thể suy đoán được một vài chuyện.

Dù vậy, chuyện của người ta, chẳng liên quan gì đến anh cả, quan tâm nhiều làm gì.
"Tiểu Hi, chúng ta đi làm quen với bạn của Vân Tiêu đi."
Tịch Cảnh Dương lại chủ động muốn làm quen với người khác? Kỷ Thần Hi trao đổi qua ánh mắt với anh, trong mắt cô tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Tịch Cảnh Dương không giải thích nhiều, kéo tay cô về phía Tịch Cảnh Đăng và Hàn Thiên đang cười nói vui vẻ.

Diệp Mộc Âm cũng ngơ ngác đi theo sau hai người.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn hai thiên tài giới âm nhạc một lần nữa.

Sao cô cứ cảm thấy giữa hai người có cái gì ấy nhỉ? Là một cảm giác rất quen thuộc nhưng không tài nào nói ra được nó là gì.

Cảm giác thật sự rất khó chịu.
"Có thể nói rồi chứ?" Đi được vài bước, nhưng là khoảng cách mà hai người kia không thể nghe thấy nữa thì Kỷ Thần Hi mới lên tiếng hỏi.
Tịch Cảnh Dương cũng không hoàn toàn chắc chắn với suy nghĩ của mình, đành tìm một ví dụ để cô hiểu:"Em có cảm thấy...ánh mắt Phong Tinh Nguyệt đó nhìn Vũ Tinh, rất giống ánh mắt Mặc Bắc Hàn nhìn về phía Evan không?"
Kỷ Thần Hi:"..."
What?
"Bảo Bảo...anh từ từ...anh có phải, hiểu lầm gì rồi không?"
Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng:"Anh hiểu lầm gì chứ?"
"Chuyện của Evan và tên họ Mặc kia, liên quan gì chứ?"
Ai đó thản nhiên như không trả lời:"Anh cũng chỉ nói ánh mắt giống với Mặc Bắc Hàn, anh chẳng nói giữa họ có quan hệ gì mà? Là do em nghĩ nhiều thôi."
Kỷ Thần Hi:"..."
 
Song Trùng
Chương 306: 306: Gặp Lại Người Quen



Nhìn thấy nhóm người Kỷ Thần Hi đang đi về phía mình, Tịch Cảnh Đăng mới nhớ ra một chuyện rồi hỏi Hàn Thiên:"Phải rồi tiền bối, bạn đồng hành của anh hôm nay là ai thế? Vừa hay người nhà tôi cũng ở đây, để họ giao lưu một chút, khi quay cũng không bị khớp."
Nương theo hướng mà Tịch Cảnh Đăng đang nhìn, Hàn Thiên cũng nhìn thấy hai cô gái và một chàng trai đang đi đến.

Anh thoáng có chút ngạc nhiên với ngoại hình của cả ba người.

Đặc biệt, tuy anh cũng đã gặp gỡ tiểu trợ lý của Vân Tiêu không ít lần, nhưng lần này khi đi cùng hai người còn lại, khí chất của cô dường như có chút khác biệt.
Hàn Thiên cũng nhanh chóng nhìn quanh để tìm người nhà của mình.
Ban đầu, tổ chương trình chỉ yêu cầu hai bạn đồng hành, nên anh đã chọn em gái ruột Hàn Duyệt, 18 tuổi, vừa thi Đại học xong.

Người còn lại cũng là em trai họ của anh tên là Từ Mặc Vũ, năm nay vừa tròn hai mươi, hiện tại là một thần tượng vừa debut, tiện thể anh đem theo cậu để giúp cậu ta giao lưu học hỏi với các tiền bối trong nghề, một phần thì cũng có thể thơm lây hào quang của các minh tinh trong chương trình.

Thế nhưng đến lúc gần quay, tổ chương trình lại thông báo là phải dẫn theo ba bạn đồng hành.

Vì tình thế gấp gáp nên Hàn Thiên không kịp tìm người, cũng may em gái anh đã giới thiệu một cô bé khoá dưới học cùng trường với em ấy, cô bé đó là một người nhiệt huyết năng động, nên anh cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Qua mấy giây Hàn Thiên mới nhìn thấy mấy nhóc con nhà mình đang nói chuyện cùng một nhóm ba người đàn ông trẻ, vừa nhìn anh có thể đoán được họ là bạn đồng hành của một trong hai khách mời còn lại.

Anh lên tiếng gọi:"Mấy đứa! Quay đây chút."
Nhóm người nhà của Hàn Thiên nghe tiếng gọi, gật đầu chào hỏi lễ phép với ba người đàn ông kia rồi nhanh chóng đi đến chỗ của Hàn Thiên.

Hàn Duyệt hỏi:"Anh, bắt đầu quay rồi sao?"
Lời cô bé vừa dứt, nhóm của Kỷ Thần Hi cũng đã đi đến.

Vừa trong thấy Kỷ Thần Hi, cô bé khoá dưới của Hàn Duyệt liền mừng rỡ lớn tiếng gọi:"Chị!"
Thanh âm có chút quen thuộc này...Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn cô bé tóc ngắn đang đứng cạnh bạn của Tịch Cảnh Đăng mà có chút ngạc nhiên.
Đến cả Diệp Mộc Âm cũng nhận ra cô bé tóc ngắn ấy, cô bất ngờ lên tiếng trước:"Chậc chậc cô bé, chị chỉ bảo em nhớ theo dõi Farmer Life thôi, sao ấy lại chạy đến chỗ quay hình luôn rồi?"
Cô bé tóc ngắn cười tươi rối, gặp được Kỷ Thần Hi cô vô cùng phấn khích, trong mắt cô lúc này chỉ có mỗi chị gái xinh đẹp đã từng cứu cô bé từ cửa tử:"Chị, cuối cùng em có thể gặp lại chị rồi."
Hàn Thiên nhướng mày:"Mọi người biết nhau à?"
Em gái anh ta Hàn Duyệt cũng có chút ngoài ý muốn mà lắc đầu:"Em chỉ biết cô ấy là nhân vật đang hot trên Zbo mấy ngày nay thôi, còn về gặp mặt thì là lần đầu đấy." Cô quay sang hỏi cô bé khoá dưới bên cạnh:"Tiểu Vi, em quen cô ấy sao?"
Cô bé tóc ngắn tên là Lăng Vi, vừa nghe Hàn Duyệt hỏi cô liền gật đầu trả lời:"Có quen, chị ấy là ân nhân cứu mạng và là nữ thần của em."

Khoé môi Kỷ Thần Hi giật giật.

Biết thế ngay từ đầu tôi tỏ ra hóng hách thêm chút nữa rồi, giờ đây lại thêm một fan não tàn giống với Diệp Mộc Âm lần đầu gặp cô.

"Chuyện cũ thì đừng nên nhắc lại nữa, em cũng đừng gọi chị bằng mấy tên kì quái trên mạng nữa, gọi chị..."
"Hi Thần, em gọi chị là Hi Thần nhé? Em nghe chị gái dễ thương này gọi chị như thế, em có thể gọi giống chị ấy không?" Đến hiện tại Lăng Vi vẫn còn đang cười rất tươi, cô bé chỉ tay về phía Diệp Mộc Âm cắt lời Kỷ Thần Hi nói.
Diệp Mộc Âm nằm không cũng dính đạn vội giải thích:"Rõ ràng em muốn gọi như thế thì có!"
Lăng Vi không phản bác:"Vâng ạ, quả thật là do chính em muốn gọi như thế, bởi vì em giống chị, đều là fan của chị ấy."
Diệp Mộc Âm bỗng nhiên cảm thấy tìm được một tri âm tri kỷ, hai mắt sáng rực đưa tay ra nắm lấy tay Lăng Vi:"Nhóc con, xem như em có mắt nhìn, chuyện trước đây bỏ qua hết đi, chào mừng em gia nhập gia đình fan girl của Hi Thần."
Lăng Vi hai mắt cũng đầy phấn khởi đáp:"Vâng, Hi Thần là nhất, chị ấy mãi chất!"
Những người còn lại:"..."
"Vân Tiêu, giờ tôi không tham gia nữa tôi đi về được không?" Khoé môi Kỷ Thần Hi giật liên hồi nói.

Tịch Cảnh Đăng:"Không được!"
Tịch Cảnh Dương:"Có thể."
Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng.

Lần này đến lượt khoé môi Tịch Cảnh Đăng giật mạnh.

Anh biết chỉ cần chị dâu nói một tiếng, anh trai anh nhất định sẽ không để chị ấy quay hình nữa, mà chị ấy không quay thì anh trai anh chắc chắn cũng không, có khi bạn gái anh cũng không quay nữa.

Vậy thì anh đi đâu kiếm gấp ba bạn đồng hành nữa đây? Chẳng khác nào kêu anh hủy hợp đồng với chương trình luôn đi!
 
Song Trùng
Chương 307: 307: Quá Khứ Của Vũ Tinh



"Thôi, em nói đùa đấy, đừng làm em trai anh khó xử nữa." Kỷ Thần Hi nhìn rõ mồn một ánh mắt cầu xin của Tịch Cảnh Đăng, cô thầm thở dài mà đồng ý quay hình tiếp.
Lúc mọi người đang nói chuyện, thì nhóm ba người đàn ông nói chuyện ban nãy với Hàn Duyệt cũng đi qua nhập hội cùng.
Trong đó, người trẻ tuổi nhất trong ba người đang dáo dác nhìn quanh rồi lên tiếng hỏi:"Mọi người có thấy chị gái tôi đâu không?"
Hàn Duyệt quen biết bọn họ nên đương nhiên cũng biết chị gái cậu ta là ai, liền nhìn quanh tìm kiếm giúp:"Đúng là không thấy chị Nguyệt Nguyệt ở đâu cả, mọi người chia ra tìm thử xem."
"Phong Tinh Nguyệt?" Tịch Cảnh Đăng nghe hai chữ Nguyệt Nguyệt thì chỉ nghĩ đến một người này thôi.

Hàn Duyệt gật đầu:"Đúng vậy anh Vân, ba người bọn họ là anh em trai của chị Nguyệt Nguyệt, cũng là bạn đồng hành ghi hình cùng chị ấy."
Kỷ Thần Hi không mấy để tâm đến cô gái ngang ngược kia, nhưng cũng đưa mắt nhìn quanh, khẽ nói:"Hình như cũng không thấy Vũ Tinh đâu."
Ba người anh em trai của Phong Tinh Nguyệt nghe thấy câu này của cô bỗng đơ người, nhưng rất nhanh sau đó, người lớn tuổi nhất trong số họ, có thể là anh cả lên tiếng:"Không cần tìm nữa."
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi không hẹn mà nhìn nhau.

Ánh mắt của hai người cứ như đang trao đổi với nhau.

"Em tin anh chưa, hai người họ thật sự có gì đó."
"Em chỉ cảm thấy cái cô họ Phong đó tính cách không tốt nhưng không phải người xấu, nên không muốn đôi co với cô ấy thôi.

Giờ em mới biết, cô ấy khó chịu em là vì chuyện khác."
"Hai người xì xầm to nhỏ gì thế?" Tịch Cảnh Đăng đứng cạnh nghe anh trai chị dâu mình đang thì thầm gì đó, nhưng anh lại nghe không rõ nên đã lên tiếng hỏi.
Đáp trả lại là màn đồng thanh của anh trai chị dâu anh:"Nhiều chuyện."
Tịch Cảnh Đăng:"..." Trong cái nhà này, anh thật sự không có tiếng nói mà.
Diệp Mộc Âm bỗng dưng tốt bụng vỗ vỗ nhẹ lên vai anh an ủi:"Không sao đâu, anh cũng nên làm quen dần đi."
Tịch Cảnh Đăng lần nữa:"..." Có chắc là em đang an ủi anh không?
Nhóm người Hàn Duyệt thì hoàn toàn không biết gì, cô còn hỏi lại:"Sao lại không tìm? Cũng sắp phải quay rồi.

Chúng ta đông người, cứ chia ra tìm sẽ tìm thấy họ nhanh thôi."
"Không cần đâu, lát nữa họ quay lại thôi.

Chúng ta tìm bạn đồng hành của Vũ Tinh họp mặt trước đi." Anh cả Phong lần nữa ngăn cản mọi người đi tìm Phong Tinh Nguyệt và Vũ Tinh.

Hàn Duyệt ngơ ngác không hiểu chuyện gì cũng đành đồng ý.
Thế là bọn họ nhanh chóng tìm được một nhóm ba người khác, gồm một cặp song sinh nữ khoảng tầm hai mươi tuổi và một thiếu niên tuy trông nhỏ tuổi nhưng lại cao hơn mét tám vô cùng bắt mắt.

Không nghi ngờ gì nữa, họ chính là bạn đồng hành của Vũ Tinh.

Và với sự nhiệt tình của mọi người, họ cũng nhanh chóng nhập hội.
Hoá ra cậu thiếu niên kia chỉ mới mười lăm tuổi, là em trai ruột của Vũ Tinh.

Tuy chỉ mới mười lăm, nhưng em trai Vũ Tinh là một thiên tài, hiện tại đang là sinh viên sắp tốt nghiệp của Đại Học A, dự là cuối năm có thể thi nghiên cứu sinh.

Ba mẹ của hai chị em mất sớm, nên chỉ có hai chị em nương tựa lẫn nhau.

Vì thế khi yêu cầu của chương trình thay đổi, Vũ Tinh đang khó khăn trong việc chọn bạn đồng hành, thì em trai cô đã đề xuất một cặp song sinh nữ, là bạn học đại học của cậu.

Trước đó cặp song sinh này từng giúp cậu không ít, mà họ còn là fan của Vũ Tinh, nên họ nhanh chóng lập thành một nhóm.
Lăng Vi nghe em trai Vũ Tinh giới thiệu thì trợn mắt kinh ngạc:"Mười lăm tuổi, sắp thi nghiên cứu sinh? Trời ạ, em trai, em còn nhỏ tuổi hơn chị đó, em là quái vật phương nào vậy?"
Cậu thiếu niên thoáng trầm mặc, một lúc sau cậu mỉm cười một cách tự nhiên mà kể lại câu chuyện của mình.
Hai chị em Vũ Tinh vốn từ một tỉnh nhỏ ở ngoại ô cùng với ba mẹ.

Nhưng không may vì một tai nạn, cả ba và mẹ của họ cùng lúc qua đời.

Khi ấy Vũ Tinh cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.

Cô phải dẫn theo đứa em trai hai tuổi của mình lên thành phố tìm người thân giúp đỡ.
Hai người từng có khoảng thời gian sống nhờ ở nhà một bà cô họ.
Tiếc thay...không có quan hệ ruột thịt thật sự, khoảng cách cũng rất lớn.
Tuy gia đình cô họ không quá ngược đãi hai người, nhưng cũng chẳng khác ngược đại là bao.
Cuối cùng qua hai năm, Vũ Tinh âm thầm dẫn theo em trai mình rời khỏi nhà cô họ, lang thang trên đường phố.

Dù sao họ cũng không muốn biến bản thân thành gánh nặng của người khác.
Thế là trong những ngày ngủ bờ ngủ bụi, ăn uống tạm bợ từ những thức ăn thừa người khác vứt đi, Vũ Tinh tuyệt vọng ôm em trai của mình ngồi bên lề đường, cất tiếng hát.
Giai điệu và lời bài hát hoàn toàn do cô ngẫu hứng mà ra.

Đặc biệt, giọng hát non nớt, hoà cùng cảm xúc nghẹn ngào, xen lẫn sự chân thành nhanh chóng thu hút mọi người.
 
Song Trùng
Chương 308: 308: Khoảng Cách Giữa Thiên Tài Và Người Thường Quả Thật Rất Lớn



Dù cuộc sống gian truân, không nơi để trở về, dù là tận cùng của sự tuyệt vọng, nhưng âm nhạc từ đứa trẻ bất hạnh chỉ mới mười mấy tuổi ấy, như một liều thuốc chữa lành tâm hồn người nghe, khiến họ cảm thấy dễ chịu.
Và có thể nói điều may mắn nhất cuộc đời của hai chị em đã xảy ra, khi tiếng hát của Vũ Tinh đã chạm đến được trái tim của một nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu cả nước vào thời điểm đó.
Với tài năng thiên bẩm cùng trái tim ấm áp dù sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Vũ Tinh đã lọt vào mắt xanh của nhà sản xuất âm nhạc ấy.
Ông đã tài trợ hoàn toàn cho Vũ Tinh có thể theo học một trường chuyên về thanh nhạc.

Giúp cô tự mình tôi luyện thiên phú âm nhạc bản thân.

Còn về em trai của Vũ Tinh, ông cũng trợ giúp cậu một suất học bổng để đến trường.
Kể từ đó, hai chị em đã có chỗ dừng chân.
Một thời gian sau, cả hai người đều không làm ông phải thất vọng.

Khi album đầu tiên của Vũ Tinh ra mắt, đã oanh tạc mọi nền tảng âm nhạc trực tuyến trong nước, đến nỗi đi đến đâu cũng có thể nghe ai đó đang ngân nga một đoạn nhạc trong bài hát của cô.
Thậm chí những âm thanh tuyệt vời ấy, còn có khoảng thời gian chiếm đóng các bảng xếp hạng âm nhạc quốc tế.

Mà Vũ Tinh lúc này chính là một thiên tài âm nhạc thực thụ mà biết bao ngôi trường về âm nhạc trên khắp thế giới muốn chiêu mộ về.
Còn em trai cô, từ khi có thể đến được trường học, cậu không quản ngày đêm mà chuyên tâm vào việc học hành.

Bởi vì cậu biết, chị của mình đã phải nỗ lực vất vả ra sao để hai chị em có một chốn dung thân.
Bất ngờ thay, khi cậu càng học càng hăng, một năm nhảy lớp hai lần, đến mười một tuổi thì được tuyển thẳng vào đại học với hàng loạt các giải thưởng quốc tế về khoa học và kỹ thuật.
Khi Vũ Tinh từ chối lời mời từ các nhạc viện quốc tế, thì giống với chị mình, các trường đại học top đầu trên bảng xếp hạng thế giới đều muốn mời gọi một thiên tài như cậu về trường họ, đều bị cậu từ chối.
Mục tiêu của cậu là phải hoàn thành chương trình học của Đại Học A trong ba năm và có thể thi nghiên cứu sinh ngây sau đó.

Cậu cảm thấy bản thân là một người đàn ông, cậu cần phải bảo vệ chị gái của mình, để cô không cần vì cậu mà lo lắng bất cứ điều gì.
Về phía Vũ Tinh, khi cô từ chối lời mời của các nhạc viện lớn, nhà sản xuất âm nhạc kia cảm thấy có chút bối rối.

Ông biết đó là cơ hội cho Vũ Tinh phát triển hơn, nhưng có thể cô đã vì mang ơn ông mà không muốn rời khỏi Nước Z.
Tuy nhiên, chỉ một năm sau, Vũ Tinh đã chứng minh, ông nghĩ nhiều rồi.
Hoá ra khoảng cách giữa thiên tài và người thường lại lớn đến như thế.
Không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, chỉ với nỗ lực của bản thân, Vũ Tinh đã khiến mọi người nhớ đến tên cô, chủ nhân của hàng loạt bài hit trăm triệu lượt xem.

Đồng thời, một khi nhắc đến nền âm nhạc hiện đại, cái tên đầu tiên sẽ luôn là cô.

Cuối cùng khoản tiền mà Vũ Tinh kiếm được, cùng với tiền các giải thưởng của em trai cô, không chỉ hoàn trả lại số tiền mà nhà sản xuất âm nhạc kia đã từng bỏ ra để giúp hai người.

Mà còn đủ để cho hai người có cuộc sống khá giả hơn rất nhiều.

Vũ Tinh cũng đã hoàn trả một phần cho nhà cô họ mà hai chị em đã ở nhờ trước đó.

Về sau hai chị em đã có thể hoàn toàn sống độc lập mà không cần bất kỳ trợ giúp từ ai.

Ngoài ra, không chỉ trả lại tiền, Vũ Tinh cũng ký hợp đồng độc quyền với nhà sản xuất âm nhạc kia, giúp ông đứng vững trong giới âm nhạc nước nhà.
Tuy chuyện hai chị em vượt vũ môn hoá rồng một cách thần kỳ như thế, nhưng em trai của Vũ Tinh lại kể rất chi là qua loa, xem như chuyện kỳ tài dị bẩm của hai người đều là chuyện không đáng nhắc đến.
Nhưng người nghe thì không nghĩ như thế, nhất là Tịch Cảnh Đăng, anh dùng ánh mắt không phải để nhìn con người mà nhìn em trai Vũ Tinh:"Mười một tuổi cậu đã học đại học rồi sao?"

Em trai Vũ Tinh lễ phép gật đầu:"Vâng."
"Ôi mẹ ơi, em trai à, cậu là quái vật phương nào vậy?"
"Mười một tuổi tôi còn nghịch đất ở chỗ nào ấy nhỉ?"
"Em cũng chẳng khác mọi người là mấy đâu, mười một tuổi em còn bị mời phụ huynh vì đứng nhất từ dưới lên đây này."
"Nào giờ cứ nghĩ đàn anh Phong đã là học thần siêu cấp lắm rồi, không ngờ em trai chị Tinh Vương còn siêu đẳng hơn nữa."
Mọi người không khỏi cảm thán trước tài năng của cả hai chị em, duy chỉ có một người vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

Cô cứ nhìn chằm chằm em trai Vũ Tinh như đang suy tư gì đó, Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở:"Tiểu Hi."
Kỷ Thần Hi khẽ ho nhẹ, cô cũng tham gia cuộc trò chuyện của mọi người:"Em trai này, em tên gì thế?"
 
Song Trùng
Chương 309: Đừng có đăng ký vào công ty game



Vì từ đầu Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi chỉ đứng phía sau lẳng lặng nghe câu chuyện, nên không ai chú ý đến hai người. Đến khi Kỷ Thần Hi lên tiếng, em trai Vũ Tinh mới dời tầm mắt nhìn sang. Giây phút nhìn thấy gương mặt cô, hai bên má cậu bỗng có chút ửng đỏ, ngẩn người một lúc, quên luôn phải trả lời câu hỏi.

"Em trai, sao mặt em đỏ vậy? Còn nữa, mọi người quả thật chưa biết tên em, cũng không thể gọi em là em trai Tinh Vương mãi được." Lăng Vi nhìn thấy cậu mãi không trả lời nên giúp Kỷ Thần Hi hỏi lại lần nữa.

Nhìn thiếu niêu chưa trưởng thành trước mặt, lại đỏ mặt ngượng ngùng nhìn bạn gái mình, nụ cười xã giao trên mặt Tịch Cảnh Dương tắt hẳn.

Quả thật là nên đem cô gái của anh giấu đi, chứ bây giờ cả trai lẫn gái chưa thành niên mà cô cũng không buông tha, nói gì đến mấy người trên mạng thích dùng bàn phím để bình phẩm người khác kia chứ.

"Em trai?" Kỷ Thần Hi có chuyện suy nghĩ nên nào quan tâm vẻ mặt đen hơn đáy nồi của người bên cạnh.

Em trai Vũ Tinh cũng nhận ra bản thân thất thố, cậu hơi cúi đầu vì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy, bởi vì cậu sợ bản thân sẽ đắm chìm trong đó.

"Em...em tên...Vũ...Vũ Quang."

Kỷ Thần Hi khẽ thở dài. Lại thêm một người nữa ư? Cứ quen thêm một người bạn thì người bạn đó lại mắc chứng nói lắp. Chẳng lẻ đó là bệnh của phần lớn người Nước Z à?

Kỷ Thần Hi đương nhiên không nói suy nghĩ đó ra, cô hơi nhoẻn miệng cười:"Chị gọi em là Tiểu Quang được không?"

Lúc nói chuyện với Vũ Quang, giọng điện của Kỷ Thần Hi vô cùng nhẹ nhàng, đặc biệt cô còn đang nở một nụ cười vô cùng hiền hoà. Tuy số lần cô cười không ít, nhưng nhóm Tịch Cảnh Đăng, Diệp Mộc Âm và Lăng Vi đều biết, mỗi khi cô cười thì chắc chắn sắp có chuyện xảy ra.

Tuy nhiên lần này lại khác.

Ngay khoảng khắc cô gái nở nụ cười, dường như tất cả mọi người ở đó đều bị cô làm cho ngây người. Đôi mắt trong veo của cô lấp lánh ánh sáng, tạo ra một khung cảnh thần tiên xung quanh. Ánh mắt đen thẳm của cô như hai viên ngọc quý màu đen. Nhìn về phía Kỷ Thần Hi, cả trai lẫn gái, già trẻ gì đều chìm đắm trong nụ cười của cô.

Một số người trong bọn họ vì làm việc trong lĩnh vực giải trí nên phải thường xuyên lên mạng, nên làm sao không biết đến cô gái chễm trệ trên hotsearch cả hai tuần qua này là ai. Giờ họ đã thật sự công nhận, cái danh xưng "thần tiên tỷ tỷ" không phải là để mỉa mai gì cô cả, mà cô gái này hoàn toàn xứng đáng với cái danh xưng đó.

Lần này Tịch Cảnh Dương thật sự sắp bùng nổ tới nơi rồi. Anh cũng không lường trước được chuyện, cô mới cười có một cái thì cả đám đàm ông, à không kể cả mấy cô bé kia đều nhìn bạn gái anh đến ngây người.

Nhưng Kỷ Thần Hi thật sự rất biết cách phá hoại bầu không khí ngột ngạt này. Cô kéo tay áo Tịch Cảnh Dương, chỉ tay về phía dây chun buộc tóc trên cổ tay anh:"Trời nóng quá, không xả tóc nữa đâu. Giúp em. Em có việc muốn trao đổi với Tiểu Quang."

Đám người cũng nhìn về phía cổ tay của Tịch Cảnh Dương, phút chốc câm nín.

Đánh dấu chủ quyền luôn rồi, họ còn có thể có ý định gì nữa.

Ba người anh em trai của Phong Tinh Nguyệt cùng với Hàn Thiên, Vũ Quang thoáng chút trầm xuống vì hụt hẫng.

Vũ Quang lúc này cũng đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nhìn Tịch Cảnh Dương vô cùng thuần thục buộc tóc cho chị gái xinh đẹp.

"Chị, có chuyện gì muốn nói với em sao?"

Kỷ Thần Hi nhướng mắt rồi cười:"Hoá ra em không có nói lắp sao? May quá."

Cả nhóm người:"???"

Vũ Quang cũng không biết ý cô là gì, cậu ho nhẹ:"Không có, em có thể nói chuyện bình thường."

"À, ra là thế. Chị cũng không có chuyện gì quan trọng hết, chị chỉ muốn hỏi, nếu em từng đạt nhiều giải thưởng về khoa học như thế...liệu em có hứng thú với máy tính không?"

"Máy tính?"

"Đúng vậy, chẳng hạn như...nghiên cứu phát triển thiết bị công nghệ?"

Câu hỏi Kỷ Thần Hi vừa nói ra, cả nhóm người nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.

Cô nói mấy lời này với một cậu bé là thế nào?

Giọng điệu của cô cứ như mấy nhân viên đa cấp đang mời gọi khách hàng vậy. Nhưng quan trọng là vấn đề cô nói đến là nghiên cứu khoa học, có nhân viên đa cấp nào lại đi mời gọi về vấn đề này không?

Vũ Quang thì ngược lại, cậu thật sự có húng thú với nghiên cứu, đặc biệt là công nghệ điện tử, nên đáp lời ngay:"Có ạ, tuy chuyên ngành của em không phải về công nghệ thông tin, nhưng em cũng biết một chút về lập trình."

Kỷ Thần Hi mỉm cười đầy hài lòng:"Một chút là đủ rồi."

Vũ Quang cảm thấy lời nói của chị gái xinh đẹp còn dụng ý khác, nhưng cậu thật không thể nhìn thấu.

Kỷ Thần Hi vui vẻ nhắn nhủ:"Không có gì, chẳng qua với thiên phú của em, chị nghĩ sau khi tốt nghiệp em có thể đăng ký phỏng vấn ở các công ty công nghệ lớn. À mà, đừng có đăng ký vô mấy công ty game đấy."

Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Sea - công ty về game đứng đầu thế giới đang cột tóc giúp cô:"..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back