Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 280: 280: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 23



Trả lời tin nhắn của Kỷ Hàn Phi xong, Kỷ Thần Hi quay đầu lại thì thấy Tịch Cảnh Dương đang bàn bạc chuyện gì đó với Mặc Bắc Hàn, ánh mắt cô khẽ loé lên tia giảo hoạt.

Sau đó, cô từ từ bước từng bước thật nhẹ nhàng, chuẩn bị rời khỏi phòng, thì phía sau bỗng vang lên tiếng gọi quen thuộc:"Tiểu Hi."
Kỷ Thần Hi giật bắn mình đáp lại ngay:"Em đây!"
Tịch Cảnh Dương không nhận ra ý định muốn bỏ chốn của cô gái, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mà Mặc Bắc Hàn vừa mở lên.

Bên trên màn hình là toàn bộ vị trí có gắn bom sinh học bên trong trung tâm thương mại.
"Qua đây, có chuyện để em làm rồi này." Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, khoé môi hơi cong nói.

Kỷ Thần Hi thầm thở phào trong lòng, cũng may anh ấy chưa phát hiện ra chuyện cô muốn bỏ chốn, cô nhanh chóng tiến đến chỗ của hai người đàn ông vui vẻ hỏi:"Sao nào, có chuyện gì em có thể giúp được sao?"
Tịch Cảnh Dương chỉ tay vào những chấm đỏ trên màn hình, cho dù số lượng chấm đỏ vô cùng nhiều, nhưng những chấm đỏ mà anh chỉ đến đa số là nằm ở vị trí rìa bên ngoài, bao quanh những chấm đỏ đang không ngừng nhấp nháy ở phía trung tâm.
Ngay sau đó Tịch Cảnh Dương quay sang nói với Kỷ Thần Hi:"Những chỗ này đều là bom sinh học điện tử, không thể gỡ bằng cách thông thường được.

Em hiểu ý anh chứ?"
Mắt Kỷ Thần Hi phát sáng, ý của anh chính là những quả bom này phải dùng máy tính hack vào hệ thống cảm biến chất nổ, rồi thay đổi dữ liệu của quả bom, thì mới có thể vô hiệu hoá được bọn chúng.
Mà việc này đối với cô lại không hề khó, có thể nói chính là sở trường của cô.

Bởi vì chỉ cần liên quan đến xâm nhập, can thiệp hoặc kiểm soát từ hệ thống máy tính, một phần mềm hay một thiết bị điện tử bất kỳ, cô đều có thể làm một cách dễ như trở bàn tay.
Chính vì thế Kỷ Thần Hi vui vẻ gật đầu đồng ý:"Để em!"
Nói xong cô bắt đầu ngồi vào bàn rồi thao tác trên bàn phím máy tính khác mà người của Tịch Cảnh Dương vừa chuẩn bị.
Mặc Bắc Hàn yên lặng quan sát mà không lên tiếng, nhưng người của anh ta thì có vẻ không an phận như thế, một số người chỉ sợ tình cảnh không loạn mà lên tiếng.
"Cố vấn Tịch, chúng tôi đều biết kỹ thuật máy tính của anh vô cùng siêu phàm, nhưng cho dù anh không muốn động tay thì cũng nên để chuyên gia bên phía chúng tôi làm việc chứ.

Tôi biết cô Kỷ cũng rất giỏi, nhưng suy cho cùng vẫn là một cô gái, những việc quan trọng đến mạng sống của toàn người dân Nước Z..." anh đừng có hành động tùy tiện như thế có được không!

Thế nhưng những lời cuối cùng còn chưa kịp nói ra, thì Kỷ Thần Hi đã đan chéo hai bàn tay lại làm động tác giãn cơ rồi đứng dậy, chỉ về phía màn hình nói với Tịch Cảnh Dương:"Xong rồi, tổng cộng hai mươi tư quả bom điện tử đều đã bị vô hiệu, anh có thể bảo mọi người cứ việc tháo nó ra đi, không cần ngại gì nữa."
Tịch Cảnh Dương hài lòng đưa tay xoa đầu cô khen ngợi:"Ừm, anh thấy rồi, em rất giỏi."
Khen bạn gái thân yêu xong, anh quay sang nhìn người vừa lên tiếng ý kiến hỏi lại:"Những việc quan trọng liên quan đến mạng sống của toàn người dân Nước Z thì sao? Nói tôi nghe xem nào."
Những người lính ban đầu có thành kiến với Kỷ Thần Hi, hiện tại cả đám đều há hốc miệng, tới nỗi cằm cũng sắp chạm đất tới nơi.

Đặc biệt là thanh niên vừa nãy còn muốn phản bác lại, hiện tại cổ họng đau rát không phát ra lời nào.
Hiện tại họ cảm thấy vô cùng hối hận rồi, đáng lẻ lúc nãy họ nên theo cái tên bị thủ trưởng đuổi khỏi đội đi ra ngoài luôn, cớ sao lại ở đây tìm ngược cơ chứ!
Lần này họ tuyệt đối không dám nghi ngờ gì cô gái xinh đẹp trước mặt này nữa rồi, chỉ thiếu điều tôn thờ cô như nữ thần nữa thôi.
Thời gian mà người lính kia nói với Tịch Cảnh Dương còn chưa đến ba mươi giây, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đó, cô gái này đã có thể vô hiệu hoàn toàn hơn hai mươi quả bom.

Đây còn là việc mà con người có thể làm được sao?

Phải hoàn toàn có thể, chẳng qua những kẻ nông cạn như họ mới có cơ hội chiêm ngưỡng lần đầu mà thôi.
"Các cậu còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau đi hỗ trợ gỡ bom, hay cả đám muốn giải ngủ tập thể?" Mặc Bắc Hàn nhíu mày nhìn bọn họ lên tiếng.
Cả đám người như tên đã lên cung mà vọt đi trong vòng ba giây, không một ai dám nén lại một khắc nào, để bị nữ thần ngược chết nữa.
Kỷ Thần Hi nhìn những anh chàng lính năng nổ mà phụt cười, xem ra nhóm người này đã nhìn nhận được vấn đề rồi, hy vọng tương lại sau này họ sẽ không nhìn nhận người khác qua vẻ bề ngoài nữa.
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà trầm tư.

Tình hình hiện tại của nơi đây đã được ổn định, hy vọng ở Thủ Đô cũng sẽ thế.
 
Song Trùng
Chương 281: 281: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 24



Một người trong số những đội viên vừa rời đi bỗng nhiên quay trở lại, anh ta vừa vào phòng liền chạm phải Kỷ Thần Hi.

Anh ta chỉ biết cười gượng rồi cúi đầu chào cô một cái, sau đó nhanh chóng tiến đến chỗ của Mặc Bắc Hàn.
"Báo cáo Thủ Trưởng! Tên còn sống trong bọn kh*ng b* đã được cứu sống, hiện tại có thể lấy lời khai."
Mặc Bắc Hàn không lấy làm ngạc nhiên, bởi vì anh biết người bên cạnh của Kỷ Thần Hi đều là những kẻ phi thường, nếu vị bác sĩ kia đã ra tay giúp đỡ, chắc chắn có thể cứu sống được tên kia.
"Được, tôi biết rồi, chuyện ở đây giao cho các cậu, tôi sẽ đến bên đó một chuyến để xem tình hình."
Tịch Cảnh Dương cũng nhận được tin báo từ người của mình, bọn họ đã vô hiệu toàn bộ bom có trong trung tâm thương mại, hiện tại chỉ cần thu gom những quả bom này về tiến hành kiểm tra là được.
Tịch Cảnh Dương nói lại chuyện này cho Mặc Bắc Hàn, để người của anh ta thu dọn tàn cuộc.

Còn những người áo đen bí ẩn kia, sau khi báo cáo với Tịch Cảnh Dương, tất cả đều biến mất nhanh chóng như chưa từng xuất hiện ở đây.
Về phía trung tâm thương mại BHX và một số trung tâm lớn khác đều tạm thời bị niêm phong để tiến hành kiểm tra toàn diện, phòng trường hợp xấu nhất là vẫn còn sót lại tàn dư của bọn kh*ng b*.
Giải quyết xong chuyện của trung tâm thương mại, Tịch Cảnh Dương kéo Kỷ Thần Hi đến công ty của mình, để dạy dỗ cô một chút về chuyện để bản thân làm mồi nhử.

Trước khi đi anh quay sang nói với Mặc Bắc Hàn:"Tuần sau Phó Tuần về rồi, tranh thủ tụ tập."
Mặc Bắc Hàn nhìn cô gái mấy giây trước còn ngông nghênh không sợ trời không sợ đất, giờ đây bất lực để Tịch Cảnh Dương tóm gọn trong tay mà không nhịn nổi cười:"Được, hẹn gặp tuần sau."
Sau đó, Mặc Bắc Hàn để chuyện dọn dẹp tàn cuộc lại cho người của mình, bản thân anh thì lái xe đến bệnh viện, gặp tên kh*ng b* duy nhất may mắn còn sống sót.
Vừa bước đến cửa phòng bệnh, nơi có hai đội viên của Xích Diệm đứng canh, họ vừa trông thấy Mặc Bắc Hàn liền giơ tay chào gọi lớn:"Thủ Trưởng!"
Mặc Bắc Hàn làm lại động tác chào theo kiểu quân đội tương tự, rồi chuẩn bị mở cửa ra, thì cửa đã bị kéo ra từ bên trong, ánh mắt của anh ngay lập tức chạm phải người thiếu niên có chiều cao khiêm tốn, mái tóc ngắn đen mềm mượt, cùng gương mặt điển trai thanh tú, nhanh chóng thu hút sự chú ý.

Ngón tay còn đang giơ ra giữa không trung của Mặc Bắc Hàn bỗng cứng đờ, anh nhìn vào chàng thiếu niên trước mặt đến ngây người, một cảm giác quen thuộc trào dâng trong lòng.

Tuy không phải lần đầu gặp gỡ, nhưng khung cảnh này vì sao lại khiến anh cảm thấy...thân quen đến lạ.
Trái ngược với Mặc Bắc Hàn, khi bị người khác nhìn chằm chằm, gương mặt thanh tú của Evan hiện lên vẻ khó chịu, đôi lông mày mỏng hơi nhíu lại, nói:"Thủ Trưởng Mặc, trên mặt tôi có dính gì à?"
Bị nhắc nhở, Mặc Bắc Hàn sực bừng tỉnh, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười nhẹ:"Xin lỗi, thất thố rồi.

Tôi có thể vào trong không?"
Evan không thèm để ý đến mấy tâm tư sâu xa anh, chỉ tay về phía bên trong, rồi đưa một tệp hồ sơ cho anh, hai tay cậu nhét vào túi áo blouse trắng, nghiêm túc nói:"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, anh có gì muốn hỏi có thể hỏi, nhưng tạm thời khoan hả dùng hình, anh ta không chịu nổi đâu."
Mặc Bắc Hàn:"..."
Nhìn anh giống một kẻ ưa bạo lực và thích dùng hình bức cung lắm sao? Mà không đúng, vì sao anh lại để ý đến suy nghĩ của tên bác sĩ này về mình như thế? Đúng là điên thật mà!
"Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn cậu, nếu có cơ hội, có thể mời cậu một bữa cơm không?"
Evan không đắn đo lấy một giây mà dứt khoát từ chối:"Không."
Mặc Bắc Hàn:"..."
Anh ta thật sự bị điên rồi! Tự nhiên đi mời tên kiêu ngạo đáng ghét này ăn riêng, còn cảm thấy khó chịu khi hắn ta từ chối, quả thật không hiểu bản thân anh đang làm gì mà!
"Thôi được, nếu cậu không rảnh thì thôi vậy, dù sao lời cảm ơn vẫn phải nói."
Evan nhướng mày:"Anh mắc chứng tự luyến à? Tôi cũng đâu có giúp anh, nếu chị gái tôi không mở lời, anh nghĩ tôi sẽ động tay vào việc này sao?"

Mặc Bắc Hàn lần nữa:"..."
Hai đội viên đứng canh bên ngoài hoàn toàn nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, cả hai nhịn cười vô cùng khổ sở khi thấy Thủ Trưởng lạnh lùng nghiêm khắc của họ, đang bị tiểu thần y xinh trai phũ không thương tiếc, đến mức câm nín không biết nói gì.
Mặc Bắc Hàn ngay lập tức đen mặt:"Tiểu Lệ vừa bị khai trừ khỏi đội vì hành vi không phù hợp, hai cậu cũng muốn học theo cậu ta sao?"
Cả hai người đội viên đồng thanh đáp:"Báo cáo, chúng tôi không dám..." Sau đó cả hai ôm miệng cười thành tiếng.
Mặc Bắc Hàn liền cười lạnh:"Đúng, các cậu không dám nên tôi sẽ không khai trừ hai cậu đâu.

Đợi khi vào về quân khu, cả hai tự giác vác súng và quân trang của mình chạy bộ mười cây số để tập luyện đấy!"
Cả hai người đội viên bỗng nhiên không cười nổi nữa:"..."
 
Song Trùng
Chương 282: 282: Anh Là Người Thật Không Phải Nhân Vật Trong Tiểu Thuyết



"Aaaaa! Bảo Bảo, anh chậm thôi, chân em ngắn hơn anh, em đi không nhanh bằng anh đâu!" Kỷ Thần Hi bị Tịch Cảnh Dương kéo tay đi, do tốc độ của anh khá nhanh nên cô đã suýt vấp ngã mấy lần vì theo không kịp.
Quả nhiên khi Kỷ Thần Hi vừa lên tiếng, tốc độ của Tịch Cảnh Dương đã giảm xuống rất nhiều.

Dù đang rất không vui nhưng anh vẫn đi chậm lại để chờ cô.
Anh không nói nhiều lời mà trực tiếp đưa cô đến Tịch Thị, bởi vì hiện tại anh cảm thấy, chỉ cần rời mắt khỏi cô thì cô nhất định lại sẽ bị thương.
Lúc Tịch Cảnh Dương kéo tay Kỷ Thần Hi đi trên đại sảnh, mọi người có mặt lúc bấy giờ ai nấy đều trợn tròn mắt, sững sờ, ngạc nhiên, ngơ ngác đến bật ngửa.
Lần này vì quá hấp tấp, nên cả Tịch Cảnh Dương lẫn Kỷ Thần Hi đều quên một việc rất quan trọng, đó chính là Kỷ Thần Hi không hề đeo khẩu trang.

Có thể nói nhan sắc khuynh thành của cô không hề bị thứ gì che đậy, mà công khai trước mặt tất cả mọi người.
Và đương nhiên, họ đều đã nhận ra bạn gái của đại boss mặt lạnh, thiếu phu nhân tương lai của gia chủ Tịch Thị, không ai khác chính là thần tiên tỷ tỷ R Quốc!
Nhóm chat của công ty chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hiện lên con số 99+ tin nhắn, cứ liên tục như thế trong vài phút, cả hệ thống bị tê liệt, không ai có thể vào được nhóm chat nữa.
Giờ phút này họ còn phát hiện ra một tin tức động trời hơn nữa.

Trước đây Vân Tiêu từng nói thần tiên tỷ tỷ là bạn gái của anh trai anh ta, mà thần tiên tỷ tỷ lại là bạn gái của đại boss...vậy...vậy Vân Tiêu chẳng phải chính là Tịch nhị thiếu trong truyền thuyết đó sao? Là vị thiếu gia từ chối chức vụ cấp cao ở Tịch Thị?
Tiếp tân ở đại sảnh nhìn Tịch Cảnh Dương cưỡng chế Kỷ Thần Hi vào thang máy, thì khoé môi giật giật nói đồng nghiệp bên cạnh:"Trước đây là tên nào nói Tịch nhị thiếu không có ai chống lưng thế? Nếu họ biết được Vân Tiêu chính là thiếu gia của Tịch Gia, là em trai ruột của ông trùm công nghệ Châu Á, không biết bọn họ có cảm nghĩ gì nữa?"
Vẻ mặt của người đồng nghiệp kia cũng không khác gì mấy, cũng vô cùng ngạc nhiên đến mức không thể diễn tả cảm xúc trên gương mặt được nữa, đáp lời:"Cũng may trước đó tôi chưa từng hùa theo mấy kẻ mất não kia xúc phạm nhị thiếu, nếu không tôi là người đầu tiên cắn lưỡi giải quyết bản thân trước, khi biết được sự thật kh*ng b* này rồi."
"Hơ hơ, trước đây tôi còn nói người thế nào mới có thể xứng đôi, không bị nhan sắc như hoa như ngọc của boss mặt lạnh chèn ép.

Hoá ra là do tôi nông cạn, vẫn chưa từng nhìn thấy nữ thần thật sự mà thôi."
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi khi đi chung với nhau tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp vừa hài hoà.
Trong khi Tịch Cảnh Dương với vẻ ngoài anh tuấn, nam tính, luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách và không thích gắn bó với ai.

Thì trái ngược hoàn toàn với anh, Kỷ Thần Hi là một cô gái năng động, xinh đẹp, với đôi mắt đầy mê hoặc và mái tóc bạch kim trẻ trung, cứ như một bông hoa tươi sáng, tràn đầy sức sống.

Hai bàn tay với những ngón tay thon dài đan vào nhau, nó tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo, như một tác phẩm nghệ thuật tự nhiên.
Người đồng nghiệp kia nghe cô bạn mình nói thế thì khoé miệng méo xệch:"Như hoa như ngọc? Cô dùng thành ngữ này nói về đại boss, cô không sợ anh ấy nghe thấy, thì cô sẽ trở thành tiếp tân đầu tiên có cơ hội đi đào than ở Châu Phi à?"
"Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết là, bây giờ tôi đã thành fan của thần tiên tỷ tỷ rồi...cô ấy là nữ thần, là tín ngưỡng của tôi."
"Chuyện này thì tôi đồng tình với cô, tôi cũng thành fan cô ấy mất rồi.

Rốt cuộc thì, người con gái phải xuất sắc đến mức nào mới có thể thu phục được ngài ấy chứ."
Và thế là, với vài phút lộ mặt ngắn ngủi ở Tịch Thị, nhóm fan thần tiên tỷ tỷ R Quốc của Kỷ Thần Hi tăng vọt từ gần chín triệu lên hẳn mười triệu.

Tuy nhiên, người trong cuộc thì lại không hề hay biết chuyện này.
Kỷ Thần Hi lủi thủi đi theo Tịch Cảnh Dương vào phòng làm việc của anh, cô cứ nghĩ đến cảnh cửa phòng vừa đóng lại, anh sẽ đè cô lên tường rồi làm này làm kia, khiến cô có chút căng thẳng.
Thế nhưng, cô nghĩ nhiều rồi!

Cánh cửa phòng đóng lại, Tịch Cảnh Dương chỉ tay về phía ghế sofa:"Em qua đó ngồi đi, anh còn chút việc phải xử lý."
Kỷ Thần Hi:"???"
Sai kịch bản rồi đúng không? Đáng lẻ anh phải đè cô lên tường hôn ngấu nghiến rồi nói mấy câu bá đạo gì đó mới đúng chứ? Chẳng phải tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đều sẽ làm vậy sao?
"Anh là người thật, không phải nhân vật trong tiểu thuyết." Tịch Cảnh Dương đã ngồi vào bàn từ lúc nào, ngẩng đầu lên vẫn thấy cô ngẩn người đứng yên tại chỗ, thì mỉm cười nói.
Kỷ Thần Hi:"..."
Anh còn là người sao? Anh là quỷ là yêu mới đúng! Có người bình thường nào biết đọc suy nghĩ giống anh không chứ!
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 283: 283: Có Thể Quy Thành Tội Bạo Lực Gia Đình



"Bảo Bảo~~Bao giờ anh tan làm thế?"
"Không biết, xong việc thì về."
"Vậy khi nào anh xong việc?"
"Nếu em ngoan ngoãn ở yên một chỗ, có thể anh sẽ xong nhanh hơn đấy."
Tịch Cảnh Dương bất lực nhìn cô gái không chút yên phận, đu lên người anh như gấu Koala.

Kỷ Thần Hi bĩu môi, cô làm trò hề cả tiếng đồng hồ rồi nhưng bạn trai thân yêu vẫn không để ý đến cô, thật sự khổ quá đi mà! Nghĩ rồi, cô trực tiếp ngồi lên đùi anh, khoanh tay lại không nói gì nữa.
Tịch Cảnh Dương có chút dở khóc dở cười:"Ngoan, đừng quậy nữa, qua ghế bên kia rồi đi, đợi anh xong việc rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn tối."
Kỷ Thần Hi bắt chéo hai chân, ngồi yên bất động nói:"Anh còn biết bây giờ là buổi tối sao? Anh có biết em quần quật ở cái trung tâm thương mại đó bao lâu không? Đến nỗi váy còn chưa kịp thay anh đã kéo em đến đây, giờ còn bắt em nhịn đói đến khi anh xong việc.

Anh như vậy là đang ngược đãi em đó, có thể quy thành tội bạo lực gia đình luôn rồi đấy!"
Tịch Cảnh Dương thả chiếc bút trên tay xuống, cánh tay choàng lấy vòng theo thon của cô, khoé môi nhếch lên thành nụ cười nhẹ:"Anh chưa tính sổ với em chuyện ở trung tâm thương mại, em lại chủ động nhắc đến sao?"
Kỷ Thần Hi ban đầu còn có chút chột dạ, nhưng hiện tại cô không hề cảm thấy bản thân làm sai điều gì, nhíu mày đáp:"Em đã xác định bản thân có thể làm được, nên mới đưa ra quyết định đó, với lại em thật sự không hề bị thương mà! Chưa nói đến, người đàn ông cao to có đôi mắt màu đồng hổ phách còn là người của Zero, anh ta sẽ không để em gặp nguy hiểm.

Cũng chính anh ấy đã đưa tua vít hai đầu cho em để phá bom cơ mà."
Tịch Cảnh Dương nghe cô nói xong thì cũng gật gù đồng ý với lời cô nói, nhưng chợt anh hỏi lại:"Vậy nếu anh ta không phải người của Zero thì sao?"
Kỷ Thần Hi không chịu thua trả lời lại ngay:"Dù không phải người của Zero đi nữa thì em cũng có cách để phá bom.

Dù trí nhớ của em lúc có lúc không, nhưng kỹ năng là thứ không thể nào quên đi.

Em tin vào khả năng của mình!"
"Ừm, anh cũng tin vào khả năng của em.

Nhưng mà...em cũng nên nghĩ đến cảm nhận của anh."
"Em sao lại không nghĩ cho anh chứ? Em còn cố gắng giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể trước khi anh đến rồi."
"Lúc em nhìn thấy anh bị Beliar đánh, suy nghĩ lúc đấy của em là gì?
Kỷ Thần Hi bỗng im bặt.

Cô hơi ngoảnh đầu sang hướng khác để tránh né ánh mắt nóng rực của ai đó.
Tịch Cảnh Dương lại không hề cho cô cơ hội lảng tránh, anh áp đôi tay mang theo hơi lạnh lên má cô, nhẹ giọng nói:"Sao nào, nói anh nghe xem."
Đôi mắt Kỷ Thần Hi đỏ lên, cô nhào vào lòng anh, hai cánh tay choàng lấy cổ anh, bên môi nỉ non:"Xin lỗi...nhưng nếu có lần sau...em vẫn sẽ làm như thế."
Tịch Cảnh Dương không nổi giận với câu trả lời này của cô, anh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô:"Cả hai chúng ta đều là những kẻ cố chấp, đều không muốn nhìn thấy đối phương có chút thương tổn nào.

Vì vậy, nếu anh đã đồng ý không để bản thân bị thương, thì em cũng phải suy nghĩ đến anh trước khi đưa ra một quyết định mạo hiểm nào đó, có được không?"
Kỷ Thần Hi không ngẩng đầu lên mà vùi mặt vào hỏm cổ của anh đáp:"Ừm..."
Tịch Cảnh Dương mỉm cười xoa đầu cô gái trong lòng:"Ngoan, đi ăn cơm thôi."
Kỷ Thần Hi chống lấy vai anh ngẩng đầu lên:"Nhưng anh đã xong việc đâu?"
Tịch Cảnh Dương vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi, anh đưa tay đóng hết mấy tập hồ sơ trên bàn rồi nói:"Nếu thật sự đợi đến lúc anh làm xong, vậy thì bạn gái của anh sẽ đói chết mất."
Khoé môi Kỷ Thần Hi hơi giật, cô nhìn đống tài liệu trên bàn rồi nheo mắt:"Chắc là...không khoa trương thế chứ?"
Tịch Cảnh Dương thở dài:"Đi thôi."
Khi hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, tầm mắt của Tịch Cảnh Dương rơi vào chiếc váy đen ngắn đến trướng mắt của Kỷ Thần Hi liền cảm thấy có chút khó chịu, anh chỉ tay về phòng nghỉ phía bên tay trái:"Qua đó thay đồ đi, trong ngăn thứ hai phía bên dưới của tủ kính, có đồ của nữ."

Kỷ Thần Hi ngay lập tức nhíu mày:"Chỗ anh có đồ nữ?"
Tịch Cảnh Dương mím môi đẩy bờ vai mảnh khảnh của cô gái để cô đi về phía phòng nghỉ, vừa bất lực nói:"Tiểu thư nhà giấm vương, phiền cô vào trong xem thử size đồ là của ai, rồi hả ra đây ghen bóng ghen gió!"
Kỷ Thần Hi bĩu môi và cố gắng không để Tịch Cảnh Dương thấy rằng cô đang đỏ mặt với lời nói của anh.

Cô nhanh chóng đi vào phòng nghỉ và mở cánh cửa tủ ra.
Ở phía trên đều là áo sơ mi có đen có trắng, vừa nhìn là biết ngay đều là áo của Tịch Cảnh Dương.

Cô mở đến ngăn tủ thứ hai, thì không khỏi ngạc nhiên, khi trước mắt cô là những bộ đồ nữ với những thiết kế tinh xảo có thể nhìn ra được đều là đồ đặt may riêng.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 284: 284: Giết Ông Chủ Bất Lương Có Phạm Pháp Không



Kỷ Thần Hi khẽ đưa tay chạm vào những bộ quần áo được may bằng chất liệu cao cấp, đường may tinh xảo, trong lòng cô bỗng dâng nên sự ấm áp.
Hoá ra từ trước đến nay, anh luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ và bên cạnh anh sẽ luôn tồn tại chút gì đó có liên quan đến cô.

Chính cô cũng không ngờ anh lại là người đàn ông tinh tế đến thế.
Kỷ Thần Hi mỉm cười đầy hạnh phúc, sau đó cô tùy ý lấy một chiếc váy màu trắng ngà từ móc treo, trải lòng bàn tay nhẹ nhàng trên bề mặt váy.

Vải mỏng như tơ, mềm mại và nhẹ nhàng như hơi thở mùa xuân tràn đầy sức sống.
Chiếc váy này được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Đường cắt may chính xác và tinh tế, tạo nên những đường cong mềm mại, khéo léo ôm trọn vóc dáng của Kỷ Thần Hi.

Điểm nhấn của váy chính là phần cổ tim tinh tế, tạo cảm giác nữ tính nhưng lại không kém phần trẻ trung.
Màu trắng ngà của váy khẽ phô diễn làn da trắng mịn của cô, tạo nên vẻ đẹp thuần khiết.

Với đôi tay nhỏ nhắn, cô cẩn thận nắm lấy chiếc váy, cảm nhận từng sợi chỉ mềm mại ngay trong lòng bàn tay mình.
Cô không khỏi mỉm cười, tự hào vì đã lựa chọn được một chiếc váy hoàn hảo như thế này.

Chiếc váy thể hiện được sự tinh tế, sự tôn trọng cô dành cho bản thân và cũng là món quà ý nghĩa mà anh đã dành tặng cho cô.
Sau khi thay đồ xong, Kỷ Thần Hi đẩy cửa bước ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Tịch Cảnh Dương cũng nghiêng đầu nhìn sang rồi bất chợt ngẩn người.
Kỷ Thần Hi không nhịn được mà trêu anh:"Đâu phải lần đầu anh nhìn thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này của em, ngẩn người gì chứ."
Tịch Cảnh Dương nhìn chiếc váy mới được khoác lên người cô thì cảm thấy vô cùng hài lòng:"Rất hợp với em." Và cũng rất kín đáo, gu thẩm mỹ của em đúng thật là chưa từng khiến anh thất vọng.
Kỷ Thần Hi nhìn ra được ý nghĩ sâu xa của anh, cô cười nói:"Anh thấy vui vì em chọn chiếc váy kín cổng cao tường như này đúng không? Sao anh không thử vào xem đống đồ kia có cái nào hở không? Có cái váy nào cao hơn gối chân không?"
"Đi ăn cơm thôi, em muốn ăn ở đâu?" Tịch Cảnh Dương cười cười đưa tay về phía cô nói.
"Hơ hơ, anh đừng có đánh lạc hướng em."
Mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cáu kỉnh với Tịch Cảnh Dương.

Anh cũng không nói gì mà mỉm cười bước đi.
Lúc anh người vừa mở cửa phòng ra, bầu không khí kỳ lạ ngay lập tức vây lấy, khi trước mặt họ là hàng chục cặp mắt đang nhìn họ chằm chằm.

Kỷ Thần Hi ngơ ngác:"Ơ kìa, sao muộn thế này rồi mà nhân viên công ty anh chưa tan ca sao?"
"Khụ...Kỷ tiểu thư đừng để ý, chúng tôi còn có việc nên chưa thể về được." Một giọng nữ trầm khẽ vang lên.
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn sang, ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu cô chỉ có bốn chữ "siêu cấp soái tỷ"!
Từ khi nào mà trong công ty của Tịch Cảnh Dương xuất hiện một soái tỷ thế này? Lần trước cô đến đây hình như chưa từng gặp qua họ thì phải?
Tịch Cảnh Dương nhìn hàng người của phòng an ninh và Cung Nhu vẫn đang đứng trước phòng của mình thì nhíu mày:"Các người vẫn ở đây à?"
Toàn thể nhân viên của phòng an ninh mạng:"..."
Online gấp! Giết ông chủ bất lương có phạm pháp không?
Tự nhiên ông chủ nổi giận, gấp gáp ra ngoài, bọn họ cũng muốn rời đi lắm chứ, nhưng nếu lúc đại boss trở về rồi trút giận lên người họ thì sao?
Thế là cả đám người, ngay cả Cung Tổng của họ nhìn nhau trong bất lực rồi cùng đứng bên ngoài phòng làm việc của Tịch Cảnh Dương, chờ đợi anh về, xem như tự phạt bản thân, đến lúc anh nhìn thấy có thể thương xót nhẹ tay với họ.
Nào ngờ, họ nghĩ nhiều rồi, đại boss vừa trở về và kéo theo mỹ nhân vào phòng, chẳng thèm liếc nhìn họ lấy một cái.

Quan trọng hơn là, cả anh ta và mỹ nhân của anh ta cứ xem họ như không khí vậy đó!
Tuy vậy nhưng cũng chẳng có thanh niên nào dám rời đi mà vẫn tiếp tục đứng ở đấy, dù cho hai chân sắp mất cảm giác tới nơi luôn rồi.

Nhưng đợi được đến lúc nhìn thấy đại boss, anh ta lại quăng cho họ một câu phũ phàng như thế.
Con bà nó chứ!
Cung Nhu vì đứng quá lâu nên hai chân tê cứng không thể cử động, chỉ có thể cố gắng thẳng người để đáp lời Tịch Cảnh Dương:"Tịch Tổng, chuyện lúc trưa vẫn chưa giải quyết xong, bọn họ sợ anh nổi giận nên không dám rời đi."
Tịch Cảnh Dương nhìn đám người chuẩn bị nói gì đó thì đã bị Kỷ Thần Hi cướp lời:"Khuya vậy rồi chắc mọi người chưa ăn cơm tối đúng chứ? Chúng tôi cũng định đi ăn, mọi người có muốn đi cùng không?"
Cả đám người nhìn Kỷ Thần Hi bằng đôi mắt phát sáng.

Muốn chứ muốn chứ! Chúng tôi rất muốn là đằng khác! Nhưng bà chủ tương lai à, cô có nhìn
thử biểu cảm người đàn ông phía sau cô chưa?
...----------------...
 
Song Trùng
Chương 285: 285: Hoá Đơn Tính Cho Ông Chủ Mấy Người



Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi có thuật đọc tâm, cô quay sang mỉm cười đầy ôn nhu nhìn Tịch Cảnh Dương nói:"Nhân viên của anh cực khổ tăng ca đến giờ này, người làm sếp như anh cũng nên cho họ chút phúc lợi gì đó đúng không? Mời họ một bữa cơm chẳng hạn?"
Cung Nhu nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt nghiền ngẫm, tuy đã nghe danh của vị bạn gái này của đại boss từ lâu, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô gặp mặt Kỷ Thần Hi.

Việc làm cô ấn tượng nhất lúc này chính là việc Kỷ Thần Hi dùng thái độ ngang hàng để yêu cầu đại boss.

Phải nói từ khi đi theo anh đến bây giờ, thì đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người dám làm như thế.
Các nhân viên của phòng an ninh hiện tại chỉ thiếu điều quỳ xuống để tôn thờ nữ thần của họ mà thôi.

Trong mắt họ hiện tại, Kỷ Thần Hi như đang toả ra một vầng hào quang rực rỡ lấn át tất cả mọi thứ phàm tục xung quanh.

Cả đám cùng nhau quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Hiện tại tâm trạng của ai cũng đều rất phấn khích, chỉ trừ duy nhất một người.
Tịch Cảnh Dương với gương mặt âm u nhẹ nhàng đáp một chữ:"Được."
Trông thấy biểu cảm đáng yêu và sự thoả hiệp từ Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi rất muốn vươn tay lên nhéo má của anh một cái, nhưng dù sao cô vẫn phải giúp anh giữ hình tượng trước mặt nhân viên của mình, vì thế đành thôi vậy.
Cung Nhu bên cạnh đang vô cùng ngạc nhiên, vậy à đại boss lại đồng ý? Sự cưng chiều quá mức mà anh dành cho cô gái này khiến cô nhận ra một điều.

Về sau dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, bà chủ luôn đúng, nếu gặp chuyện thì nhất định phải tìm bà chủ để ôm đùi ngay!
Và chuyện ôm đùi Kỷ Thần Hi không chỉ có mỗi mình Cung Nhu nghĩ đến, mà đó chính là lý tưởng chung của toàn bộ nhân viên phòng an ninh đang có mặt hiện tại.

Đối với họ mà nói, chỉ cần bà chủ lên tiếng bảo vệ, thì đó chính là kim bài miễn tử của họ khi đối mặt với đại boss mặt lạnh.
"Còn đứng đó làm gì?" Tịch Cảnh Dương nhíu mày nhìn đám thanh niên đang nhìn vợ mình bằng cặp mắt rực lửa thì vô cùng khó chịu.

Anh thực sự sợ là bản thân không kiềm chế nỗi đến lúc ăn cơm xong, vì hiện tại anh đang rất muốn kí giấy sa thải hết cả đám ngay và luôn.
Thế là dưới sự thúc giục từ Tịch Cảnh Dương, cả đám người lần lượt chia nhau vào thang máy rồi xuống tầng hầm để lấy xe.
Cuối cùng, Tịch Cảnh Dương đã dẫn cả nhóm người đến Kim Đỉnh Lâu để dùng bữa.

Dù anh không muốn bóc lột thằng em trai của mình lắm, nhưng biết sao giờ, Kim Đỉnh Lâu là nhà hàng gần với Tịch Thị nhất rồi.

Anh không thể chọn nơi quá xa được, vì Tiểu Hi nhà anh đói rồi.

Lúc này nhóm nhân viên nhìn ba chữ Kim Đỉnh Lâu trước mặt thì mắt ai cũng phát sáng.

Họ đều biết được một bữa ăn ở nơi đây đắt đỏ cỡ nào, chưa kể phải có thẻ hội viên mới có thể vào được.

Vậy mà chỉ với một câu nói của bà chủ, họ có thể vào đây mà ăn uống miễn phí.

Nếu đã vậy hôm nay họ phải thử hết cho bằng được các món ăn đắt tiền nhất ở đây! Tuyệt đối không thể công sức của bà chủ uổng phí được!
Tịch Cảnh Dương xuống xe trước rồi vòng qua ghế lái phụ để mở cửa xe cho Kỷ Thần Hi, sau đó anh đưa chìa khoá cho *nhân viên valet đang đứng cạnh đó, rồi quay người nắm tay Kỷ Thần Hi đi vào bên trong.
*Nhân viên valet là dịch vụ mà một nhân viên của khách sạn hoặc nhà hàng cung cấp để giúp khách hàng đỗ xe và gửi xe một cách tiện lợi.

Nhân viên valet nhận xe từ khách hàng, đỗ xe tại một vị trí quản lý và sau đó trả lại xe cho khách hàng khi khách hàng cần sử dụng hoặc rời khỏi khách sạn.

Dịch vụ valet thường được cung cấp ở các khách sạn, nhà hàng, sân bay và các cơ sở khác có nhu cầu đỗ xe của khách hàng.
Cả nhóm người phòng an ninh nhốn nhao đi sau lưng hai người, lúc bảo vệ nhìn thấy Tịch Cảnh Dương dẫn đầu cả nhóm thì không ngăn cản gì mà cùng cúi chào họ như những vị khách tôn quý.

Cảm giác được làm phú ông thật sự quá tuyệt vời!
Lúc vào đến bên trong, một người đàn ông trung niên, cao ráo, mái tóc bóng bẩy, trang phục được cắt may tinh tế, có thể nhìn ra ngay thân phận của ông ta trong nhà hàng này là không hề tầm thường, vậy mà ông ta lại đi đến trước mặt họ cúi đầu chào một cách kính cẩn.
"Đại thiếu gia, cậu muốn dùng phòng riêng cũ hay không?" Người đàn ông đầy trịnh trọng hỏi Tịch Cảnh Dương.
Cả đám nhân viên ngơ người.

Đại thiếu gia? Kim Đỉnh Lâu là sản nghiệp của Tịch Thị luôn ư? Nhưng mà dựa vào tài lực của đại boss...không phải là không thể.
Tịch Cảnh Dương chẳng muốn để ý đến đám nhân viên của mình nghĩ gì, anh chỉ tay về phía họ:"Chuẩn bị phòng lớn, họ muốn gì cứ mang lên, hoá đơn tính cho ông chủ mấy người."
...----------------...
 
Song Trùng
Chương 286: 286: Bữa Tối Dưới Ánh Nến



Dặn dò xong người quản lý để ông ta sắp xếp cho đám người phòng an ninh, Tịch Cảnh Dương không nói thêm lời nào mà trực tiếp kéo tay Kỷ Thần Hi đi về phía phòng riêng.
Kỷ Thần Hi biết anh nhịn cô đến mức này đã là quá giới hạn rồi nên cũng không dám trêu anh thêm nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà nói đùa mấy câu:"Anh không muốn ăn cùng mọi người, chắc không phải là do đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho em đấy chứ?"
Bước chân của Tịch Cảnh Dương bỗng khựng lại, anh quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt có chút cứng ngắc hỏi:"Sao em biết?"
Kỷ Thần Hi ôm bụng cười lớn:"Không phải chứ? Em đùa thôi nhưng anh làm thật á? Hôm nay bận rộn cả ngày trời mà anh vẫn có thể sắp xếp được luôn?"
Tịch Cảnh Dương phúc chốc đen mặt, rõ ràng là anh đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, vốn định đợi cô ra ngoài chơi cho khuây khoả, đợi đến tối thì tạo bất ngờ cho cô, nào ngờ nhiều chuyện xảy ra như thế.
Kỷ Thần Hi có thể nhận ra tâm tình của Tịch Cảnh Dương đang rất không tốt, dù khá buồn cười nhưng trong lòng cô cũng có chút xót xa.

Cô cố nén cơn buồn cười xuống, chạy đến khoác lấy tay anh thúc giục:"Bảo Bảo, đi thôi."
Dù Kỷ Thần Hi đã chủ động bán manh thế nhưng tâm trạng của Tịch Cảnh Dương không khá hơn là mấy, sắc mặt anh vẫn rất khó coi.

Kỷ Thần Hi liền cảm thấy hơi hối hận, biết thế cô đã không giỡn dai như vậy, giờ Bảo Bảo dỗi rồi nên dỗ thế nào đây?

"Bảo Bảo, ngày mai anh rảnh không?"
"Không."
"..." Dỗi thật rồi à?
Thật ra Tịch Cảnh Dương không hề nói dối, lượng công việc hiện tại của anh vô cùng nhiều.

Khoảng thời gian trước đó, vì chuyện của cô nên anh đã dời lại một đống dự án lại, mà hiện tại những dự án đó chất chồng lên nhau, khiến anh bận bù đầu tối mặt để giải quyết.

Cộng thêm Mục Hành còn đang ở Nước R, nên việc anh phải làm lại nhiều càng thêm nhiều.
"Là em sai, em xin lỗi, anh đừng giận nữa mà..."Hai người dừng bước lại trên hành lang.

Kỷ Thần Hi vòng tay ôm lấy eo anh, mặt thì vùi vào lưng anh nói.

Tịch Cảnh Dương quả thật không chịu được dáng vẻ làm nũng này của cô, cuối cùng cũng phải chịu thua mà thở dài:"Anh không giận, ngày mai anh bận thật, anh phải làm xong một số việc để chừa thời gian ghi hình cho tuần tới."
Kỷ Thần Hi nhận ra thái độ của anh đã hoà hoãn hơn nên biết được anh không nói dối, cô mới mỉm cười nói tiếp:"Vậy em có thể đến công ty giúp anh không?"
Tịch Cảnh Dương xoa nhẹ đầu cô cười cười:"Em đang muốn đi cửa sau?"
Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày:"Sao lại nói là đi cửa sau được? Em đến thay cho vị trí của Kỷ Hàn Phi không được sao? Dù gì anh ấy cũng đâu có đến công ty anh nữa, nên vị trí đó chắc chắn đang trống rồi, cho nên, em sẽ bù cho anh một siêu cấp đại thần trong lĩnh vực mạng và an toàn hệ thống!"
"Được được, anh biết em có thể, vậy trưa mai cùng đến công ty với anh.

Còn giờ thì...ăn cơm trước đã."

Thế là anh dẫn cô đến một phòng riêng đã được chuẩn bị từ trước.

Lúc cửa phòng đẩy ra, bên trong là một màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động.
Ngay sau, công tắc điện được bật lên, bàn ăn đặt giữa phòng được bố trí cẩn thận và đẹp mắt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.

Mặt bàn màu gỗ ấm áp được trải một lớp tấm nền trắng mềm mại, tạo nền cho bức tranh ấm cúng của buổi tối.

Trên mặt bàn, có một tấm thảm trải dài màu trắng ngọc, làm cho không gian trở nên sang trọng và mềm mại.
Ánh nến là điểm nhấn quan trọng của bữa tối này.

Các ngọn nến được đặt thành một vòng tròn quanh bàn, tạo ra ánh sáng mờ ấm áp.

Lửa của nến nhẹ nhàng lan tỏa ánh sáng và bóng mờ, tạo ra bầu không khí lãng mạn và thư thái.

Âm thanh của đàn violin dần du dương trong không gian, tạo nên cảm giác dễ chịu.
Kỷ Thần Hi tiến đến chiếc bàn giữa phòng, nhìn những món ăn đã được chuẩn bị từ trước, vẫn còn mang theo hơi nóng bóc lên thì mỉm cười đầy ấm áp.
Tuy nhiên, thứ đập vào mắt cô lúc này là hai chai Château Lafite Rothschild 1787 với giá hơn một trăm năm mươi ngàn đô mà dở khóc dở cười.
Kỷ Thần Hi chỉ tay về phía hai chai rượu quay sang hỏi Tịch Cảnh Dương:"Anh muốn đây là bữa ăn cuối cùng của hai ta sao?"
Tịch Cảnh Dương cũng có chút ngoài ý muốn, anh đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ, nhưng không ngờ vẫn có sơ sót:"Xin lỗi, anh không định dùng rượu, có lẻ bọn bọ hiểu sai ý của anh."
Sau cùng, dù có chút sai sót nhỏ, nhưng hai người vẫn vui vẻ trải qua bữa tối dưới ánh nến cùng nhau.

Còn về hai chai Château Lafite Rothschild 1787, dù Tịch Cảnh Dương có thể uống, nhưng anh vẫn lựa chọn uống nước trái cây với Kỷ Thần Hi.
Lí do ư? Rất đơn giản, nếu như uống ruợu thì xem như cả đêm nay anh không thể chạm vào cô, vì vậy, nước trái cây cũng không tệ.
...----------------...
 
Song Trùng
Chương 287: 287: Chị Dâu! Bạn Gái Em Đâu



Sáng hôm sau, có gọi thế nào thì Kỷ Thần Hi cũng dậy không nổi, vì thế Tịch Cảnh Dương chỉ biết cười cười xoa đầu cô, để cô ngủ tiếp, rồi anh đành đến công ty một mình.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã bắt gặp ngay gương mặt đen như đáy nồi của cậu em trai thân yêu, Tịch Cảnh Dương liền nhíu mày:"Cả đem qua chú quấy cô ấy chưa đủ sao? Giờ còn muốn quậy gì nữa?"
Tịch Cảnh Đăng với đôi mắt gấu trúc kháng nghị:"Em chỉ muốn biết chị dâu giấu bạn gái em đi đâu thôi mà! Cả ngày hôm qua em không gọi được cho cô ấy rồi, em cũng rất lo lắng đấy!"
Đêm hôm qua khi Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vừa về đến Đế Cung Sơn Trang, vẫn còn chưa kịp làm gì thì một bóng đen đã nhảy ra trước mặt cản hai người lại.
Tịch Cảnh Dương vội kéo Kỷ Thần Hi ra sau lưng mình, cho đến khi nhìn thấy bóng đen trước mặt là ai thì anh cau mày mắng:"Khuya rồi chú còn đi doạ ma người khác nữa? Diễn đến phát nghiện rồi hả!"
Tịch Cảnh Đăng không trả lời câu hỏi của anh trai mình, anh mặt mày không vui đi đến trước mặt Kỷ Thần Hi chấp vấn:"Chị dâu! Bạn gái em đâu?"
Kỷ Thần Hi thật sự bị cậu doạ mà giật mình đáp:"Bạn gái cậu lại đi hỏi tôi? Cậu bị điên à!"
Tịch Cảnh Đăng:"Cô ấy là bạn gái em, nhưng cô ấy là fan não tàn của chị mà! Hôm nay nhân lúc em đang quay, cô ấy chốn ra ngoài để tìm chị, kể từ lúc đó em không thể liên lạc gì được với cô ấy rồi, giờ chị nói với em chị không biết, vậy em đi đâu tìm cô ấy đây!"
Tịch Cảnh Dương lên tiếng nhắc nhở:"Chú ý thái độ!"

Tịch Cảnh Đăng cố giữ bình tĩnh:"Được được! Là em mất bình tĩnh, em xin lỗi, em chỉ muốn biết Âm Âm đang ở đâu, chỉ cần cho em câu trả lời, em sẽ đi ngay."
Kỷ Thần Hi khó xử nhìn sang Tịch Cảnh Dương.

Tên em trai này của anh đúng là một người bạn trai đáng tin cậy đấy, xem ra cậu ta rất thật lòng với Diệp Mộc Âm, nếu không thì mới mất liên lạc có nửa ngày, đã không kiềm được mà mất kiểm soát đến vậy.
Bình thường cậu ta gặp anh trai mình thì cứ như gặp phải thứ gì đó đáng sợ lắm, đều vô cùng e dè, vậy mà hôm nay lại không ngần ngại mà chấp vấn cả hai người.

Xem ra người bạn kia của cô đã chọn đúng người để gửi gắm cả đời rồi.
Thế nhưng, nếu để cậu ta biết chuyện hôm nay Mộc Âm gặp phải, không biết chừng sẽ nổi điên mà chạy đến nhà người ta vào cái giờ này mất, làm thế thì phụ huynh nhà Mộc Âm làm sao có ấn tượng tốt với cậu ta được.

Kỷ Thần Hi bước lên một bước vỗ vai trấn an Tịch Cảnh Đăng:"Cậu đi ngủ trước đi, giờ khuya rồi, để mai nói nhé."
Nói xong Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương nắm tay nhau đi vào nhà, để lại một mình thanh niên ảnh đế đang ngơ ngác giữa sân vườn.

Nhưng Kỷ Thần Hi đã đánh giá thấp độ chai mặt của người em chồng tương lai này, khi cậu ta đã bám cô từ khi cô về nhà đến hơn ba giờ sáng hôm sau, kiên trì lải nhải bên tai cô để hỏi rõ chuyện của Diệp Mộc Âm là thế nào.
Dù Tịch Cảnh Dương đã cho cậu ta một trận, nhưng có vẻ so với chứng sợ anh trai thì cậu ta thương bạn gái mình hơn, nên hết gõ cửa phòng rồi đến điên cuồng nhắn tin gọi điện.

Đến khi cô và Tịch Cảnh Dương đều tắt điện thoại đi, thì cậu ta điên đến mức trèo cửa sổ vào phòng hai người.

Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, chỉ cần là trò nào có thể làm được để gọi cô dậy, cậu ta đều làm hết!
Thế là cậu ta đã thành công chọc giận Tịch Cảnh Dương, dù cô có nói giúp cho đôi lời nhưng Tịch Cảnh Đăng vẫn bị tống ra khỏi nhà bằng biện pháp vật lý.

"Em có thể nói Diệp Mộc Âm đang ở Diệp Gia mà?" Tịch Cảnh Dương dựa đầu vào thành giường dây dây hai bên thái dương rồi hỏi cô.
Hai mí mắt của Kỷ Thần Hi không thể nào mở nổi nữa, cô trực tiếp nằm gục xuống gối, trong mơ màng, nói:"Cậu ta không đến Diệp Gia tìm, chứng tỏ chưa công khai quan hệ hai người với bên đó.

Hiện tại có thể cậu ta nghi ngờ Mộc Âm ở Diệp Gia đi nữa, cũng không dám xông vào đó tùy tiện, dù sao cũng không nắm chắc.

Nhưng nếu em nói cậu ta biết, chắc chắn cậu ta sẽ làm điên làm khùng bên nhà người ta.

Vậy nên dù sao cũng nên đợi đến sáng, chứ giờ này qua đó, có thể em trai anh sẽ phải độc thân tới già đó."
Tịch Cảnh Dương thở dài:"Là bản thân nó không có bản lĩnh, cô chú Diệp không khó tính, họ cũng biết nhân phẩm nó không tệ, chẳng biết nó sợ gì nữa."
Kỷ Thần Hi khẽ ngáp một hơi rồi đáp:"Nếu cậu ta còn làm phiền, anh cứ nói đợi đến khi em ngủ dậy sẽ nói..."

Sau đó là tiếng thở đều của cô gái, Tịch Cảnh Dương nghiêng đầu qua thì thấy cô đã ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, rồi gửi tin nhắn cho Tịch Cảnh Đăng.

Bởi vì thông qua camera giám sát, anh có thể thấy được thằng ngốc đó đang leo rào vào nhà.

Ít ra không thể để nó làm phiền giấc ngủ của hai người được nữa.

Chuyện gì thì để mai tính!
...----------------...
 
Song Trùng
Chương 288: 288: Mau Chở Em Đến Nhà Của Mặc Bắc Hàn!



Thế nhưng Tịch Cảnh Dương cũng không ngờ đến chuyện, thằng em trai mình lại thức trắng một đêm để canh cửa như thế này.
Tịch Cảnh Đăng lúc này cũng đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn nói:"Anh cả, em đợi suốt một đêm rồi, giờ thì chị dâu có thể nói cho em biết Âm Âm đang ở đâu rồi chứ?"
Tịch Cảnh Dương bình thản hỏi lại:"Cô ấy không gọi cho chú?"
Tịch Cảnh Đăng cau mày:"Nếu cô ấy nghe máy em cũng đâu có làm phiền hai người?"
"Vậy sao chú không đến Diệp Gia xem thử?"
"Bình thường cả em và cô ấy đều không thường xuyên về nhà, nếu không có chuyện về đó làm gì.

Chưa kể, ba mẹ cô ấy không thích nghề nghiệp của em...em chưa sẵn sàng công khai quan hệ."

"Chỉ vì lí do này mà chú không dám đến nhà cô ấy?"
"Không phải...ây! Anh quên chuyện đó đi, anh đừng nói với em...Âm Âm đang ở Diệp Gia đấy nhé?"
Tịch Cảnh Dương vỗ vai em trai mình, không ngại mà khen ngợi:"Xem ra chú không đến nỗi quá ngốc."
Tịch Cảnh Đăng trợn mắt:"Không có khả năng, tuy em có nghĩ đến, nhưng nếu chỉ về nhà thì vì sao cô ấy không nghe điện thoại của em!"
Tịch Cảnh Dương ngó mắt vào trong phòng thì nhìn thấy Kỷ Thần Hi vẫn đang ngủ, anh cũng chỉ đành tự mình tóm gọn chuyện hôm qua cho Tịch Cảnh Đăng biết.
"Chuyện là như vậy, hiện tại những nạn nhân hôm qua đã được đưa về nhà và sẽ được các chuyên gia tâm lý của quân đội theo dõi tình hình sức khoẻ.

Đến khi đảm bảo bọn họ không ai có chướng ngại gì, thì có thể liên lạc với mọi người một cách bình thường."
Ngay giây phút nghe đến chuyện Diệp Mộc Âm bị bọn kh ủng bố bắt làm con tin, Tịch Cảnh Đăng suýt chút nữa là mất khống chế chạy đi tìm cô ngay.

Tuy nhiên anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nghe hết câu chuyện từ anh trai mình.
Dù biết hiện tại cô gái của anh đã an toàn, nhưng thế nào đi nữa anh phải tận mắt trông thấy cô mới có thể yên tâm được.
"Anh cả, cảm ơn anh, em sẽ đi tìm cô ấy ngay!"
Chưa đợi Tịch Cảnh Đăng kịp quay người thì Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà trêu chọc:"Chẳng phải em chưa sẵn sàng gặp mặt ba mẹ cô ấy sao?"
Tịch Cảnh Đăng khẽ mím chặt môi, sau đó đáp:"Không một người cha mẹ nào, yên tâm giao con gái họ cho một kẻ hèn nhát cả."
Nói xong Tịch Cảnh Đăng gấp gáp rời đi, nhưng câu nói của anh đã khiến Tịch Cảnh Dương phải suy nghĩ.

Hình như từ khi quen biết nhau đến giờ, ngoại trừ anh em trai và người cậu không cùng huyết thống kia ra, cô ấy chưa từng nhắc gì về bố mẹ mình cả.
Còn đang ngẩn người suy nghĩ thì phía sau lưng Tịch Cảnh Dương bị một lực lớn tác động, khiến anh không giữ được thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.
Quay đầu nhìn lại thì đập ngay vào mắt là hình dáng cô gái với mái tóc trắng rối bù, quần áo xộc xệch, gương mặt trắng bệch đang nằm đè lên anh.
"Tiểu Hi, mới sáng sớm mà em gấp gáp gì thế?" Tịch Cảnh Dương nhíu mày đỡ cô gái của mình dạy, đồng thời chỉnh lại chiếc áo tùy ý đang nửa kín nửa hở cảnh xuân tươi đẹp trước mặt.
Kỷ Thần Hi không để ý đến bộ dạng hiện tại của bản thân, cô dùng lực lắc mạnh vai của Tịch Cảnh Dương hét lên:"Mau! Mau chở em đến nhà của Mặc Bắc Hàn!"
Tịch Cảnh Dương không hiểu chuyện gì, nhưng sáng sớm cô hấp ta hấp tấp như thế là vì một người đàn ông khác?
Kỷ Thần Hi nhìn điện thoại rơi trên đất, gấp đến nỗi không có thời gian giải thích, vội nói:"Bây giờ anh không nhanh lên, sợ là sẽ có án mạng xảy ra đó!"
Tịch Cảnh Dương vẫn không nhúc nhích, gương mặt đầy khó chịu:"Hắn ta không dễ chết vậy đâu."
Kỷ Thần Hi lần nữa lắc mạnh vai anh:"Ai nói với anh là anh ta gặp nguy hiểm! Aaaaa! Nói chung là anh mau đi lấy xe đi, em đi thay đồ, vừa đi vừa giải thích!"
Sau khi Kỷ Thần Hi thay đồ xong, hai người nhanh chóng lên xe và di chuyển về hướng nhà Mặc Bắc Hàn.

Trên đường đi, Tịch Cảnh Dương không kìm được sự tò mò, anh hỏi:"Em gấp gáp muốn đi nhà tên kia làm gì thế?"
Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào đường đi phía trước, giọng nói vẫn còn trầm ổn nhưng phản ánh sự căng thẳng:"Ngày hôm qua Hàn Ca có nói, Evan sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, anh ấy nhờ em sắp xếp chỗ ở cho em ấy.

Nhưng em lại quên mất, đêm qua vì tránh tên em trai phiền phức của anh, nên em đã tắt nguồn điện thoại, bỏ lỡ cuộc gọi của Evan."
Tịch Cảnh Dương vừa lái xe vừa nói:"Dù vậy, nhưng cậu ta lớn rồi, sẽ không đến mức không có em thì không được, em làm gì lo lắng đến thế...Mà khoan, em tìm Evan, sao lại đến chỗ của Mặc Bắc Hàn?"
Kỷ Thần Hi như sắp oà khóc tới nơi quay sang nói với anh:"Anh hiểu ra vấn đề rồi đấy! Tên anh em chó má đó của anh, lợi dụng chứng mất nhận diện phương hướng của em trai em, lừa nó đến nhà hắn ta, qua! đêm!"
...----------------...
 
Song Trùng
Chương 289: 289: Quân Khu Đại Viện



Tịch Cảnh Dương trông thấy Kỷ Thần Hi kích động như thế, một bên anh đạp chân ga tăng tốc, một bên cố trấn an cô:"Hai người đàn ông ở chung một đêm thì có chuyện gì chứ? Em không cần lo lắng đến thế đâu."
Kỷ Thần Hi mím môi:"Em cũng muốn không lo, nhưng thật sự không thể không lo.

Evan có vẻ không thích gì Mặc Bắc Hàn rồi, làm sao có chuyện em ấy đồng ý ở nhà hắn ta qua đêm chứ.

Chưa kể sau khi em ấy nhắn tin cho em vào đêm qua, thì tới bây giờ em không gọi hay gửi tin nhắn gì được cho em ấy cả.

Ây! Nói chung là anh mau tăng ga đi, em sợ tên họ Mặc kia sẽ bắt nạt Evan!"
Tịch Cảnh Dương không biết vì sao Kỷ Thần Hi lại lo lắng một cách thái quá như thế, nhưng anh vẫn tăng tốc lái xe đến khu biệt thự độc lập ở ngoại thành, thiên về phía nam Long Thành, khu biệt thự cao cấp được cấp riêng cho quan viên cấp cao của quân đội.
Gần nữa tiếng sau, chiếc che dừng lại trước cổng khu biệt thự thuộc quân khu đại viện.

Ở trước cổng có hai người mặc đồng phục quân nhân đứng canh cửa, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Vừa đến nơi còn không đợi Tịch Cảnh Dương xuống mở cửa xe, Kỷ Thần Hi đã tự mình mở cửa xe rồi chạy về phía cổng, Tịch Cảnh Dương ở phía giật mình:"Tiểu Hi, từ từ thôi, cẩn thận bị ngã!"
Nhưng Kỷ Thần Hi không còn tâm trạng để ý nữa.

Không biết thì thôi, nhưng cô biết Evan vốn dĩ là con gái, lại qua đêm trong nhà một tên đàn ông mà con bé ghét, nhất định sẽ chịu thiệt thòi rồi, càng nghĩ thì càng thấy lo.
Tuy nhiên chưa bước được mấy bước, cô đã bị hai quân nhân ở cửa cản lại.

Một trong số hai người dù mặt không biểu cảm nhưng khí thế xung quanh vô cùng đáng sợ nhắc nhở cô:"Cô bé, nơi này không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào đâu!"
Kỷ Thần Hi lạnh mặt gắt gỏng đáp đúng một chữ:"Cút!"
Hai quân nhân lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng ngay sao đó Tịch Cảnh Dương chạy đến kéo Kỷ Thần Hi lại, rồi nói:"Họ chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi, em đừng nóng."
Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông trước mặt, cả hai người quân nhân lập tức làm động tác chào:"Cố vấn Tịch!"
Tịch Cảnh Dương quay sang nhìn hai quân nhân, lạnh lùng nói:"Mở cổng."
Hai quân nhân không nói thêm lời nào ngay lập tức vòng ra sao mở cổng lớn của quân khu đại viện ra.
Tịch Cảnh Dương cũng kéo tay Kỷ Thần Hi về lại xe, cô liền nhíu mày hỏi anh:"Sao không vào luôn?"
Anh vừa khởi động xe vừa giải thích cho cô biết về cấu trúc của quân khu đại viện.

Nơi đây là nơi mà các lãnh đạo quan trọng của quốc gia sinh sống và làm việc, được bảo vệ bởi một hệ thống an ninh chặt chẽ và các lực lượng quân sự mạnh mẽ.
Các khu biệt thự độc lập và cao cấp được cấp riêng cho quan viên cấp cao của quân đội nằm trong một khuôn viên rộng lớn.

Các khu biệt thự được thiết kế sang trọng, kết hợp giữa kiến trúc cổ điển và hiện đại, tạo nên một không gian xa hoa và đẳng cấp.

Quân khu đại viện được bảo vệ và canh gác nghiêm ngặt bởi những quân nhân được huấn luyện tốt.

Từ lực lượng bảo vệ hàng ngày cho đến những bộ đội đặc công có nhiệm vụ đảm bảo an ninh và an toàn của quân khu.

Cảnh sát quân sự hầu như có mặt ở khắp nơi, sẵn sàng canh gác và giám sát mọi hoạt động xảy ra trong quân khu.

Được trang bị vũ khí và trang thiết bị hiện đại, họ tỏ ra rất chuyên nghiệp và sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống khẩn cấp nào.
Hiện tại toàn Nước Z có tổng cộng ba quân khu đại viện, được xây dựng ở các thành phố trung tâm của đất nước.

Có thể nói, dù có tiền hay rất nhiều tiền thì có thể sở hữu những căn biệt phủ hàng trăm hàng nghìn tỷ, nhưng muốn đặt chân vào nơi đây, sẽ không một ai có thân phận tầm thường.
Tịch Cảnh Dương vừa giải thích vừa tiếp tục di chuyển bằng xe qua các dãy biệt thự sang trọng, hàng loạt các toà nhà kiểu dáng độc đáo và sân vườn rộng lớn hiện ra trước mặt.

Một không gian yên tĩnh và tươi mát tỏa ra từ mỗi căn biệt thự, tạo nên sự sang trọng và xa hoa.
Chỉ vài phút sau chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự màu đen.

Phải chính là màu đen.

Một màu đen bao phủ toàn bộ căn biệt thự, đến nỗi dù vẫn đang là buổi sáng, nhưng bầu không khí xung quanh biệt thự vô cùng quỷ dị.
Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương nhanh chóng xuống xe, cô nhanh chóng chạy đến bên cửa nhấn chuông liên hồi không dứt.

Đến khi một giọng nói từ chiếc loa bên dưới chuông bấm vang lên, thì động tác điên cuồng bấm chuông của cô mới dừng lại.
"Ai đó?"
Khi giọng nói quen thuộc vang lên, Kỷ Thần Hi ngay lập tức hỏi lại:"Evan! Là em đúng không?"
Người bên phía kia bỗng nhiên im lặng, càng khiến cho Kỷ Thần Hi muốn bùng nổ tại chỗ:"Ngay lập tức mở cửa cho chị!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back