Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 270: 270: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 13



"Giải thích gì?"
Người đàn ông nhếch môi hỏi lại.

Hiện tại anh ta đã không còn dáng vẻ dữ tợn muốn giết người ban nãy nữa, mà ánh mắt anh ta dành cho Kỷ Thần Hi quá mức ôn nhu, khiến cho Tịch Cảnh Dương nhíu chặt mày, giơ tay lên ghì chặt mặt cô vào người mình.
Kỷ Thần Hi khó hiểu hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông mắt màu hổ phách cũng không vui vẻ gì mấy, nhưng vì vẫn còn việc cần phải làm nên anh đành từ biệt cô trước, hẹn ngày sau gặp lại.
Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên:"Đi luôn à? Tôi còn chuyện muốn hỏi..."
Người đàn ông mỉm cười muốn vươn tay lên xoa đầu cô, nhưng lại bị người nào đó bên cạnh cô dùng ánh mắt vô cảm nhìn anh, vì thế anh đành thở dài bỏ tay xuống giải thích.
"Hôm nay gặp em ở đây anh cũng rất bất ngờ.

Nhưng anh và lão đại vẫn còn chuyện cần phải xử lý, nên bọn anh phải đi trước.

Chuyện hôm nay có cơ hội anh sẽ giải thích sau.

Rảnh rỗi nên về nhà một chuyến đấy, đừng để bất kỳ ai hạn chế sự tự do của em, có biết chưa."
Kỷ Thần Hi trong lòng có rất nhiều câu hỏi, thế nhưng cô nhìn thấy người trước mặt thật sự có việc gấp phải rời đi nên cũng không giữ anh ở lại nữa.
Mặc dù hiện tại cô thật sự không nhớ ra anh là ai.

Tuy nhiên, người biết tên gọi của cô ở Zero thì chỉ có thể là thành viên của Zero.

Chưa kể, lúc trong nhà kho, anh cố tình gây khó dễ cho cô để có thể đưa cho cô dụng cụ phá bom mà không bị mấy tên kh ủng bố kia nghi ngờ.
Zero được xem là ngôi nhà chung của bọn họ, nếu anh ta là một thành viên trong số đó, nhất định sẽ không làm hại đến cô.

Chỉ có điều, nếu đã nhận ra cô từ đầu, vì sao ánh mắt mà anh nhìn cô khi đó, có chút thù địch như thế?
"Được, liên lạc sau."
"Ừm." Người đàn ông gật đầu quay người rời đi, nhưng trước khi rời đi anh lại nhắn cho cô một câu:"Nhuộm lại tóc đi, màu đó...không hợp với em đâu."
Kỷ Thần Hi phút chốc nhận ra điều gì đó...Cô bỗng nhiên hiểu ra ánh mắt khi đó của người đàn ông kia có ý nghĩa gì rồi.
"Ngẩn người đủ chưa?" Tịch Cảnh Dương cực kỳ không vui lên tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi nhanh chóng định hình lại sau đó cười cười:"Chuyện có chút phức tạp, có cơ hội em sẽ giải thích sau.

Mà phải rồi, bọn kh ủng bố kia sao rồi? Nếu an toàn thì nên để bọn họ về đi, hôm nay ai cũng được phen hoảng sợ rồi, ở đây lâu cũng không tốt."
Nhóm người đứng gần đó đang gật đầu lia lịa.

Phải đó phải đó, đại ca đại tỷ à, chúng tôi có thể đi được chưa? Chúng tôi đang rất sợ rồi, cho chúng tôi về nhà đi!

Không đợi Tịch Cảnh Dương kịp trả lời thì một người đàn ông với tướng mạo cũng vô cùng xuất chúng chầm chậm đi tới.
Phải nói nhan sắc của Tịch Cảnh Dương đã khiến người ta phải u mê từ cái nhìn đầu tiên, thậm mấy người phụ nữ trong nhóm con tin đã có người không nhịn được mà nhìn anh đắm đuối.

Nên lúc này, khi một người đàn ông khác với khí chất tương tự xuất hiện, thậm chí từ trên người anh còn cảm nhận được một luồng chính khí khiến người ta phải mê muội, bỗng làm cho nhóm con tin vừa thoát chết kia không muốn rời đi nữa.
Thật ra thì, ở lại đây một lúc cũng không sao.

Dù sao thì, đâu phải lúc nào cũng gặp được hai cực phẩm nhan sắc thế này.
Kỷ Thần Hi nhìn người đi đến, giơ tay chào:"Hay dô! Anh ở đây thì xem ra bọn người kia đã giải quyết xong hết rồi nhỉ, vậy chúng tôi đi trước nhé!"
Mặc Bắc Hàn muốn bốc hoả tại chỗ nghiến răng nói:"Mấy năm không gặp, cô vẫn không thay đổi gì nhỉ? Vẫn rất liều mạng!"
Nói xong anh quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương:"Quản cho tốt người của cậu đi! Tôi không muốn phải tuẫn táng cùng cô ta đâu!"
Kỷ Thần Hi ghét nhất có người lên giọng với Tịch Cảnh Dương, nhất là ở trước mặt cô, vì thế cô liền đáp:"Quân đội Nước Z quả nhiên rất không đáng tin.

Chúng tôi bị bắt lâu như thế nhưng không có lấy một người hỗ trợ.

Chưa kể bom cũng do tôi và người của tôi phá, anh nói xem, ai mới nên xem lại ai? Ai nên quản lại người của mình đây?"

Mặc Bắc Hàn nhăn mặt, anh quả thật không thể phản bác, vì hôm nay người mà nhóc con này gọi đến thật sự đã giúp họ rất nhiều.
Đồng loạt trong một thời gian, bọn kh ủng bố đã tiến hành kh ủng bố ở nhiều nơi, vì thế lực lượng chuyên môn về bom mìn thiếu hụt, cũng lí do đó mà thời gian phá bom đã bị làm chậm trễ đi rất nhiều.
Bất ngờ thay, khi anh còn đang đau đầu thì nhóm người bí ẩn xuất hiện, mà không phải nói là hai nhóm.

Trong đó một nhóm do đích thân Tịch Cảnh Dương mang đến.

Nhưng trạng thái của anh lúc đó thật sự có chút mất khống chế, nên Mặc Bắc Hàn chỉ đành giữ anh lại để bàn bạc kế hoạch trước.

Tuy nhiên anh cũng không giữ nổi tên nóng tính đó quá năm phút.

Lúc Tịch Cảnh Dương muốn đi cứu người, thì nhóm người còn lại xuất hiện, cùng với hai quả bom hạch kích trên tay.
 
Song Trùng
Chương 271: 271: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 14



"Xem ra quân đội Nước Z chẳng đáng tin chút nào.

Có mấy thứ đồ chơi này thôi mà cả buổi trời chẳng gỡ nỗi."
Trong nhóm người vừa xuất hiện, với người đi đầu là một người đàn ông có dáng người và khí chất không hề thua kém một người lính như Mặc Bắc Hàn, cũng chẳng yếu thế trước Tịch Cảnh Dương.
Anh ta có vóc dáng hơi gầy và khá cao, nhưng điều đặc biệt ở anh là gương mặt của anh không hề phù hợp với dáng người ấy.

Ngoại trừ đôi đen láy sâu thẳm, có phần ma mị thì gương mặt của anh ta hoàn toàn bình thường, phải nói là rất bình thường, đến mức khiến người khác chỉ cần nhìn một lần rồi quên ngay.
Điều đáng chú ý nhất trên gương mặt của người đàn ông là cặp kính có gọng bằng kim loại màu bạc.

Nhìn qua, càng khiến gương mặt anh ta trở nên hơi ngố ngố, nhưng rất phù hợp với cái giọng điệu ngả ngớn và du dương của anh.
Sự xuất hiện của nhóm người lạ mặt này thật sự khiến cho Mặc Bắc Hàn rất đỗi kinh ngạc.

Một Tịch Cảnh Dương tùy ý dẫn người xong thẳng vào phòng giám sát đã đủ khiến anh đau đầu rồi, giờ lại thêm một tên điên nào nữa đây?

"Anh là ai?" Mặc Bắc Hàn nghiêm mặt lên tiếng chấp vấn.
Khí thế lạnh lẽo của ba người đàn ông khiến cho căn phòng nhỏ ngày càng trở nên ngột ngạt.

Xung quanh cứ như có một tầng sương lạnh bao phủ, khiến cho những người còn lại trong phòng dù đã trải qua không ít trận mưa bom bão đạn, cũng cảm thấy rợn người.
Không đợi người đàn ông với cặp kính gọng bạc trả lời, Tịch Cảnh Dương với gương mặt không một chút biểu cảm nào lên tiếng:"Cô ấy gọi anh đến?"
Kỷ Hàn Phi phất tay cho nhóm người đi theo mình ra ngoài trước, anh cũng không quên dặn dò:"Giúp bọn họ giải quyết số bom còn lại.

Còn nữa, mấy cậu thông báo cho Delmar, bảo cậu ta thu lưới được rồi.

Quả bom trong phòng để tự con bé giải quyết, cứ quẳng cái gì đó cắt dây điện được vào cho nó là được."
Dặn dò người của mình xong, đợi đến khi họ rời đi, Kỷ Hàn Phi mới quay người mắt đối mắt với Tịch Cảnh Dương.
"Sao nào? Cậu vô dụng quá nên con bé mới phải nhờ đến tôi.

Thẹn quá hoá giận à?"
Nhìn thấy thái độ xem trời bằng vung của người đàn ông lạ mặt, Mặc Bắc Hàn cứ nghĩ Tịch Cảnh Dương nhất định sẽ nổi giận, nào ngờ anh ta lại không hề phản ứng lại lời châm chọc đó, thậm chí còn có vẻ nhún nhường.
Tịch Cảnh Dương quả thật không tức giận vì mấy lời nói của Kỷ Hàn Phi, anh cũng chẳng phải nhún nhường gì ai cả, chẳng qua sau này nếu anh muốn thuận lợi cưới vợ, thì vẫn tốt nhất là không nên gây hấn ông anh vợ tương lai này.
Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi biến bản thân thành mồi nhử, tự đặt bản thân vào nguy hiểm, đã khiến giới hạn sự kiềm chế của anh sụp đổ dần.

Tịch Cảnh Dương xoay người lại, quan sát mọi ngóc ngách của trung tâm thương mại thông qua camera giám sát.

Rất nhanh anh đã phát hiện ra một chuyện bất thường.
Số lượng kẻ khá nghi là kh ủng bố có khoảng sáu tên, tập trung chủ yếu ở tầng 7 của trung tâm.

Thế nhưng, số lượng này có gì đó không đúng lắm...
Những địa điểm trước đó bọn chúng tấn công đều chỉ có hai ba tên.

Một là bọn chúng sẽ xả súng điên cuồng vào người đi đường, hai là bọn chúng sẽ ôm bom rồi nhảy vào chỗ đông người.

Với những hành động ngu xuẩn đó, ngay từ đầu động cơ của bọn chúng không giống như đang muốn giải cứu tên trùm kia.
"Kiểm tra hệ thống ống thông gió của toàn bộ nơi này." Sắc mặt Tịch Cảnh Dương này càng kém, anh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, chỉ hy vọng là do anh nghĩ quá nhiều.

Những người áo đen đi theo anh sau khi nhận lệnh, không hề chần chừ gì mà ngay lập tức rời đi.
Mặc Bắc Hàn và Kỷ Hàn Phi không hẹn cùng nhau nhìn về phía camera.

Mặc Bắc Hàn lên tiếng hỏi trước:"Cậu phát hiện ra gì sao?"
Tịch Cảnh Dương vẫn nhíu mày quan sát, nói:"Những nơi kh ủng bố khác, có lẻ chỉ là mồi nhử.

Bọn chúng muốn phân tán lực lượng quân cảnh.

Có thể mục tiêu chính của bọn chúng là nơi này."
Mặc Bắc Hàn cũng đã lường trước chuyện này, có điều anh cũng không hiểu lí do bọn chúng làm vậy là gì.

Dù sao tên trùm vẫn đang trong tay bọn họ, trừ khi bọn kh ủng bố này muốn lão đại của mình chết, nếu không bọn chúng cũng không làm những chuyện ngu xuẩn này.
"Bọn chúng vốn không phải người đến từ vùng tam giác vàng." Kỷ Hàn Phi vẫn giữ thái độ không mấy nghiêm túc nói.
Mặc Bắc Hàn nhíu mày:"Làm sao anh biết?"
Tịch Cảnh Dương cũng đồng tình với ý kiến của Kỷ Hàn Phi:"Rất có khả năng đó.

Có thể bọn chúng chỉ mượn danh của tên trùm kia mà thôi."
Kỷ Hàn Phi đưa tay đẩy đẩy gọng kính lười nhác giải thích:"Bọn chúng không phải đến từ vùng tam giác vàng.

Bọn chúng là người của một viện nghiên cứu về virus đến từ phía Nam Thái Bình Dương, giáp ranh biên giới Nước R."
 
Song Trùng
Chương 272: 272: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 15



Sau câu nói của Kỷ Hàn Phi, cả căn phòng bỗng chóc rơi vào im lặng và ai ai cũng dùng ánh mắt tràn đầy sự khó tin để nhìn anh.
Đặc biệt, chính Mặc Bắc Hàn cũng khó thốt nên lời.

Giờ phút này anh có thể chắc chắn người đàn ông này có thân phận không hề đơn giản.

Bởi vì những điều anh nói ra, trừ phi anh ta cũng là người trong vòng này, nếu không tuyệt đối không thể hiểu rõ đến thế.
Chưa kịp tiêu hoá hết kinh ngạc này thì Tịch Cảnh Dương lại tung thêm một tin tức kinh ngạc khác:"Người đứng đầu viện nghiên cứu đó là một nhà bác học thiên tài.

Tuy nhiên, tư tưởng nghiên cứu của ông ta quá điên rồ, hiện tại toàn bộ viện nghiên cứu đó đã bị đóng băng."
Kỷ Hàn Phi tiếp lời:"Tên bác học điên đó hiện tại không rõ tung tích, nhưng nghe nói đang là mục tiêu truy nã hàng đầu của *INP."
*INP: International Police (Tổ chức hình cảnh quốc tế lớn nhất thế giới)
Mặc Bắc Hàn:"..."
Mấy người các cậu nói tiếng người được không? Sao từ bọn kh ủng bố lại biến thành người của viện nghiên cứu gì đó rồi?
Kỷ Hàn Phi nhướng mày nhìn chằm chằm Mặc Bắc Hàn với vẻ mặt đầy hoài nghi:"Tên này bị ngốc à?"

Tịch Cảnh Dương không nhìn lấy một cái đáp lại:"Địa bàn của cậu ấy chủ yếu ở vùng tam giác vàng, còn thứ virus đó của lão bác học điên kia vốn là chuyện của Nước R, cậu ta không biết cũng rất bình thường."
Mặc Bắc Hàn không nhịn được mà nghiến răng:"Phải, đúng thật là tôi không biết, phiền hai vị phổ cập kiến thức một chút, thứ virus đó là gì?"
"Virus tê liệt thần kinh, thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể người." Tịch Cảnh Dương và Kỷ Hàn Phi đồng thanh lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi nhìn Tịch Cảnh Dương một cái rồi nhếch mép cười.

Rời Nước R lâu như thế tin tức vẫn rất nhạy, không tệ.
Tịch Cảnh Dương lại không hề để ý ánh nhìn sâu xa đó, nói tiếp:"Thông tin về loại virus này tôi sẽ đưa cậu một bản sau.

Hiện tại phải kiểm tra toàn bộ hệ thống thông gió ở đây.

Nếu như mục tiêu của bọn chúng thật sự là phát tán loại virus đó thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nói rồi Tịch Cảnh Dương xoay người rời đi, Mặc Bắc Hàn thoáng ngạc nhiên hỏi:"Đi đâu thế?"
Tịch Cảnh Dương lạnh mặt đáp:"Dẫn bé con về nhà."
Kỷ Hàn Phi rất muốn cười nhưng phải kìm chế lại, anh nghe được đoạn báo cáo từ người của mình qua tai nghe, sau đó cũng chào tạm biệt Mặc Bắc Hàn rồi rời đi.
"Mấy quả bom đồ chơi đó đã bị vô hiệu hóa hết.

Bên phía con tin cũng đã an toàn, mấy người có thể tiến công được rồi.

Tôi có việc đi trước đây.

À, còn có một chuyện, giúp tôi gửi lời tới Tiểu Hi, nếu không có việc gì thì đừng trở lại Nước R, hiện tại tình hình có chút hỗn loạn, con bé vẫn không nên về thì tốt hơn."
...
"Anh ta nói vậy đó." Mặc Bắc Hàn không một chút tình nguyện chuyển lời lại cho Kỷ Thần Hi.

Cô khẽ bỉu môi.

Kỷ Hàn Phi bận lắm sao? Chưa nói được câu nào đã chạy mất rồi.

Anh trai tồi!
Tịch Cảnh Dương nhíu mày rồi cởi áo khoác trên người ra khoác lên mình cô.

Sau đó quay sang nhìn Mặc Bắc Hàn lên tiếng hỏi:"Có kết quả rồi?"
Mặc Bắc Hàn lắc đầu trả lời:"Chưa, tôi cần thời gian để kiểm tra hệ thống thông gió.

Nếu bọn chúng đã xâm nhập vào đây, chắc chắn họ đã thay đổi cấu trúc của hệ thống này."
Nhân lúc hai người đang bàn bạc, Kỷ Thần Hi đi đến chỗ của Diệp Mộc Âm và nhóm người bị bắt làm con tin.
"Cậu đi theo bọn họ rời khỏi đây trước đi.

Hôm nay là lỗi của mình, đáng lẻ không nên kéo cậu đến đây.

Đợi chuyện này được giải quyết xong, mình sẽ mời cậu một bữa."
Diệp Mộc Âm lập tức xua tay:"Không không, đây đâu phải lỗi của cậu.

Nhưng mà...cậu không đi cùng mình sao?"

Kỷ Thần Hi mỉm cười đưa mắt nhìn về phía người đàn ông chỉ đang mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng lại vô cùng bắt mắt.
Diệp Mộc Âm cũng nhìn ra ý tứ của Kỷ Thần Hi, cô mím môi gật đầu rồi theo sự hướng dẫn từ người của quân đội, cùng với nhóm người kia rời khỏi trung tâm thuơng mại.
Trên đường đi, cô bé học sinh tóc ngắn nhiều lần ngoảnh đầu lại nhìn Kỷ Thần Hi, vô thức nói với nhóm bạn đi cùng:"Chị gái xinh đẹp kia xem ra không phải người xấu...sao lúc trong quán trà sữa ban nãy lại cố ý kiếm chuyện với chúng ta chứ?"
Nhóm bạn kia cũng nhìn Kỷ Thần Hi mấy lần, rồi lắc đầu.

Cũng ngay lúc đó, người đi theo hộ tống họ nghe được câu nói của cô bé tóc ngắn liền phụt cười.
"Cô ấy không phải muốn bắt nạt mấy đứa đâu."
Cả nhóm người ngạc nhiên cùng quay sang nhìn anh đồng thành hỏi:"Sao anh biết?"
Thân là người ngồi trong phòng giám sát hơn ba tiếng để theo dõi nhất cử nhất động của bọn kh ủng bố kia nên anh biết rất rõ, vì thế cũng vui vẻ mà giải thích cho nhóm học sinh biết.
"Trong quầy trà sữa mà mấy đứa định vào ngồi, bị nghi ngờ có gắn bom, mà loại bom đó là loại chỉ cần bị tác động là phát nổ.

Vì thế, để mấy đứa không trở thành pháo hoa dạng người, cô ấy mới cố tình đuổi mấy đứa đi."
...----------------...
 
Song Trùng
Chương 273: 273: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 16



Bước chân của cả nhóm học sinh đều khựng lại sau câu nói của anh trai quân nhân.

Cô bé tóc ngắn chính là người ngạc nhiên hơn cả, đôi mắt trợn tròn hỏi lại:"Tiểu ca ca cảnh sát, ý anh là...chị ấy vì muốn cứu bọn em nên mới hành xử thiếu lịch sự vậy sao?"
Anh trai quân nhân nhướng mày:"Anh không phải cảnh sát...à mà tính chất cũng không khác gì mấy.

Nói chung là, chuyện hôm nay khiến mọi người hoảng sợ rồi.

Bên phía quân đội sẽ cử người tiễn mọi người về nhà an toàn.

Còn mấy đứa học sinh các em, sẽ có các chuyên gia tâm lý nói chuyện với các em sau, đảm bảo các em không có bất kỳ chướng ngại nào về sau."

Dù sao thì bị bọn người dữ tợn bắt nhốt trong phòng kín, lại còn trong một căn phòng có chứa bom, thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng về mặt tâm lí, nhất là đối với những đứa trẻ chưa trưởng thành này.

Cũng vì thế mà thủ trưởng đã đặc biệt dặn dò, phải sắp xếp chuyên gia nói chuyện và trấn an tâm lí cho lũ nhóc này.
Tuy nhiên, điều mà bọn nhóc quan tâm lúc này không phải là tâm lí bị tổn thương gì, tụi nhóc nhỉ muốn biết có phải Kỷ Thần Hi cố ý gây sự để cứu tụi nó hay không.
Cô bé tóc ngắn vô cùng khẩn trương, vì chị gái xinh đẹp kia sắp biến khỏi tầm mắt của cô rồi, cô lay mạnh tay của anh trai quân nhân hỏi lại:"Anh cảnh sát! Anh mau trả lời đi! Có phải chị ấy không chỉ gỡ bom, mà trước đó còn cứu tụi em đúng không?"
Mấy cô bạn kia tuy có chút nhát gan, nhưng giờ phút này ai cũng vô cùng khẩn trương.

Họ nhớ lại thái độ quá đáng mà họ đối với chị gái xinh đẹp ban nãy thì không khỏi dằn vặt bản thân.

Rõ ràng người ta là vì cứu họ, vậy mà họ lại nói những lời đó với chị ấy...Cả nhóm bắt đầu nháo lên, dồn dập hỏi cùng câu hỏi với cô bạn tóc ngắn.
Diệp Mộc Âm đi bên cạnh, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe nói đến ba chữ "chị xinh đẹp" cô liền biết nhóm học sinh kia đang nói đến Kỷ Thần Hi.

Thân là một fan não tàn chân chính, cô bĩu môi nói bâng quơ:"Hi Thần sẽ không vô duyên vô cớ kiếm chuyện với người khác đâu, nói chi là với mấy đứa nhóc con chứ."
Mắt cô bé tóc ngắn dần đỏ lên.

Cô ngoái đầu nhìn Kỷ Thần Hi với vẻ mặt đầy áy náy.

Nếu thật sự như lời những người này nói...vậy cô đã trách lầm chị gái kia rồi...những lời cô nói trong quán trà sữa lúc nãy...còn có thái độ của cô lúc trong nhà kho...
"Nè cô bé, không còn thời gian nữa, mau đi thôi." Anh trai quân nhân lên tiếng thúc giục, mấy cô bé học sinh đờ người đi theo anh ta cứ như robot bị hỏng, mặt mày ai cũng ủ rũ không nói thêm lời nào nữa.

Đến khi xuống tới chỗ xe mà quân đội sắp xếp để đưa họ về nhà, cô bé tóc ngắn đắn đo một lúc rồi chạy đến trước mặt Diệp Mộc Âm khóc mếu gọi một tiếng:"C...chị ơi..."
Diệp Mộc Âm đang chuẩn bị lên xe nghe tiếng gọi liền ngoái đầu lại:"Chuyện gì?"
"Chị...chị là bạn của...chị gái xinh đẹp đúng không?"
Nghe cô bé khen Kỷ Thần Hi, Diệp Mộc Âm rất vui vẻ đáp:"Phải, cô ấy là bạn thân của chị, có phải cô ấy rất ngầu không? Lại còn rất đẹp nữa!"
Cô bé tóc ngắn lấy tay quệt nước mắt trên mặt, cố gắng giữ bản thân không khóc nói:"Vậy...vậy chị có thể...có thể cho em thông tin...liên lạc của chị ấy không?"
Dù tính cách của cô bé khá mạnh mẽ, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, lại còn là đứa trẻ hiểu chuyện, nên cô bé biết những lời ban nãy của mình có lẽ sẽ khiến ân nhân cứu mạng bọn họ tổn thương.

Chưa kể...cô còn chưa kịp cảm ơn chị gái ấy...và còn...cả một lời xin lỗi chân thành nữa.
Diệp Mộc Âm híp mắt nhìn cô bé trước mặt, cô nhớ rất rõ lúc trong nhà kho cô bé này có thái độ rất thù địch với Kỷ Thần Hi, thế nên làm sao cô có thể tùy tiện cho người ta thông tin liên lạc của nữ thần được.
Diệp Mộc Âm dứt khoát đáp:"Không được!"
Cô bé tóc ngắn vẫn khẩn khiết cầu xin:"Chị...chị giúp em đi...em...em có lời muốn nói với chị ấy..."
Diệp Mộc Âm không hề bị lay động vẫn nhất quyết từ chối.

Nhưng nhìn cô bé trước mắt khóc ngày một nhiều, cô cũng cảm thấy có chút tội lỗi, giống như bản thân đang bắt nạt trẻ con vậy.
Sau cùng, để dỗ cô bé ngừng khóc, Diệp Mộc Âm ho nhẹ mấy tiếng rồi nói:"Thấy cưng cũng có thành ý, chị đây sẽ tiết lộ cho cưng biết một chuyện."
Cô bé tóc ngắn ngay lập tức ngừng khóc, ánh mắt long lanh nhìn Diệp Mộc Âm:"Chị...chị đồng ý?"
Diệp Mộc Âm ngó trái ngó phải quan sát xung quanh, rồi kéo cô bé xuống thì thầm:"Thông tin cá nhân của Hi Thần thì chị đây thật sự không thể nói.

Nhưng, chị có thể tiết lộ cho cưng một tin bí mật.

Nếu muốn gặp lại Hi Thần, phải theo dõi chương trình Farmer Life sắp tới đấy!"
Nói rồi Diệp Mộc Âm nháy mắt với cô bé vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì một cái, rồi leo lên thẳng xe Jeep của quân đội rời đi.
 
Song Trùng
Chương 274: 274: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 17



Hiện tại nhóm người của Kỷ Thần Hi đều đã tập trung về lại một căn phòng lớn ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, để cùng nhau bàn bạc đối sách và chờ đợi kết quả kiểm tra.
Đến hiện tại Kỷ Thần Hi mới biết, Tịch Cảnh Dương không chỉ là bạn bè thân thiết của Mặc Bắc Hàn, mà anh còn là cố vấn đặc biệt của quân khu do Mặc Bắc Hàn chỉ huy.
Và với tư cách là một nhân chứng quan trọng, cô cũng có thể tham gia vào cuộc thảo luận tác chiến của bọn họ.

Trước tiên, Tịch Cảnh Dương dành riêng vài phút ngắn để tóm tắt lại tình hình trước mắt, cũng như suy đoán của bọn họ cho cô biết.
Kỷ Thần Hi không giấu được ngạc nhiên khi nghe Tịch Cảnh Dương kể về chuyện Virus và nghiên cứu bị cấm mà thốt lên:"Really? Kh ủng bố sinh học?"
Vốn dĩ cô chỉ nghĩ đây là cuộc kh ủng bố tự phát, chủ yếu là khiêu chiến với quân đội Nước Z, nào ngờ mục đích thật sự lại kinh khủng như thế.
Phải biết rằng, thứ nghiên cứu đã bị các tổ chức y học quốc tế ngăn cấm thì tuyệt đối là những nghiên cứu có tính chất nguy hiểm đến nhân loại.

Vậy mà tên bác học điên kia lại muốn tung thứ nghiên cứu bán thành phẩm đó của hắn vào cộng đồng? Đây chẳng khác nào hành động muốn hủy diệt loài người!

"Đúng thật là ông ta không điên đến mức đó..." Tịch Cảnh Dương trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, dường như anh đã có câu trả lời cho mình, nhưng vẫn đang chờ đợi kết quả kiểm tra, để xác định suy nghĩ của anh là đúng.
Trong lúc đó Mặc Bắc Hàn đang xem xét những quả bom hạch kích đã được Kỷ Hàn Phi giúp vô hiệu.

Quả nhiên không phải loại bom của bọn người vùng tam giác vàng hay sử dụng, càng khiến anh chắc chắn về suy đoán của Tịch Cảnh Dương hơn.
"Bọn chúng đã khai ra chưa?" Mặc Bắc Hàn tuy không rời mắt khỏi mấy quả bom nhưng giọng điệu vô cùng nặng nề hỏi.
Những đồng đội của anh nhìn nhau một cái, lo sợ báo cáo:"Thủ trưởng...bọn chúng có giấu thuốc độc trong răng, trong lúc chúng ta thẩm vấn..."
"Chết hết rồi?" Không đợi anh chàng kia nói hết câu, Mặc Bắc Hàn với gương mặt lạnh tanh hỏi lại.
"Báo cáo! Quả thật là một số tên không qua khỏi, tuy nhiên vẫn còn hai tên đang hấp hối nên đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi."
Mặc Bắc Hàn đấm mạnh tay xuống bàn.

Tình hình hiện tại có chút mất kiểm soát, lại để cho bọn người kia có cơ hội tự sát, khiến cho mọi manh mối bị đứt đoạn! Lần này anh đã quá sơ suất rồi!
"Muốn dùng thuốc độc tự sát?"
Giọng nói vừa cất lên thì ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của Kỷ Thần Hi.

Một số người của quân đội bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Tuy cô gái này có nhan sắc quá đỗi bắt mắt, nhưng để cô gái này vào đây...thật sự có chút phiền toái.

Nhưng khoảng khắc mọi người tỏ ra khó chịu với Kỷ Thần Hi, thì ngay lập tức nhận được ánh mắt sắt như dao từ người đang ngồi bên cạnh cô, khiến cho cả đám người đồng loạt nhìn đi hướng khác, không dám tỏ thái độ gì nữa.

Kỷ Thần Hi đương nhiên nhìn thấy được động tác nhỏ này của mọi người, cô mỉm cười lay lay cánh tay của Tịch Cảnh Dương nói:"Đừng doạ họ nữa, em vào đây đã là không đúng nguyên tắc rồi.

Chẳng qua, em cảm thấy, em có thể giúp được mọi người đấy."
Mặc Bắc Hàn ở bên cạnh nghe thấy liền nhíu mày:"Nhóc có cách?"
"Gọi cẩn thận." Tịch Cảnh Dương thấp giọng nhắc nhở.
Mắc Bắc Hàn nghiến răng nói lại:"Em dâu, em có cách gì sao?"
Sở dĩ anh không nghi ngờ gì Kỷ Thần Hi, bởi vì anh biết thế lực sau lưng cô không đùa được, còn chưa nói đến cô còn là ân nhân cứu mạng của anh.

Thực lực của cô thế nào, tuy anh không nắm rõ hoàn toàn, nhưng cô tuyệt đối không phải là một bình hoa chỉ biết nói mà không làm được.
Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi:"Nói về độc, khắp thế giới này tuyệt đối không ai có thể vượt mặt được Evan." Dù có đi chăng nữa, nhưng ông ấy cũng đã không còn nữa rồi.

Vì thế, nói về hiểu biết độc dược, sẽ không một ai so được với em ấy.
Mặc Bắc Hàn:"Ý em là?"
Kỷ Thần Hi đã lấy lại được điện thoại từ Tịch Cảnh Dương, cô vừa gửi tin nhắn đi vừa giải thích:"Evan đã tiếp xúc với độc dược từ lúc còn rất nhỏ.

Gia tộc em ấy cũng có nghiên cứu sâu về các loại độc.

Cho nên, dù là bất cứ loại độc gì, em ấy đều có thể giải được.

Trừ khi bọn chúng chết, nhưng chỉ cần còn thoi thóp một hơi thở, tiểu y thánh của tôi nhất định sẽ lôi được bọn họ về từ quỷ môn quan."
Thái độ của Kỷ Thần Hi vô cùng tự tin, nhưng trong mắt những người ở đây trừ Mặc Bắc Hàn và Tịch Cảnh Dương ra, thì ai cũng đang nghĩ cô đang khoác lác.
"Em gọi Evan đến đây sao?" Tịch Cảnh Dương có thể nhìn thấy tin nhắn cô gửi đi nên đã lên tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi đặt điện thoại về bàn đáp:"Không cần đến đây, đến thẳng bệnh viện luôn." Hàn Ca ở đây, em ấy nhất định cũng đang ở gần đây, tiện đường ghé qua bệnh viện luôn, hợp lí thế còn gì.
 
Song Trùng
Chương 275: 275: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 18



"Được, cảm ơn." Mặc Bắc Hàn cũng không muốn khách khí với Kỷ Thần Hi, nhưng đôi khi anh cần phải lên tiếng để mấy thằng nhóc đang nghi ngờ cô sáng mắt ra một chút.
Trái ngược với thái độ khó chịu của Tịch Cảnh Dương và Mặc Bắc Hàn, khi cô bị người khác chỉ trỏ trách móc, Kỷ Thần Hi lại vô cùng bình thường vì cô đã quá quen với việc này.
"Không sao, Evan đã nhắn lại rồi, em ấy ở gần đó, sẽ đến hỗ trợ ngay."
Mặc Bắc Hàn khẽ gật đầu dặn dò cấp dưới của mình:"Liên hệ với đội bên bệnh viện, cứ nghe theo bác sĩ Evan, chỉ cần cậu ta yêu cầu, phải hỗ trợ bằng được."
Viên đội viên có chút không phục trực tiếp tỏ thái độ ra mặt:"Thủ trưởng, quân y của chúng ta đều là những bác sĩ hàng đầu cả nước, còn cần thêm một người nữa sao?"
"Hừm...có vẻ như mọi người rất có thành kiến với tôi thì phải? Tôi có thể biết lí do không?" Kỷ Thần Hi nhìn thấy Tịch Cảnh Dương sắp đại khai sát giới tới nơi, đành thở dài lên tiếng.
Mặc Bắc Hàn lạnh mặt nhìn đội viên vừa lên tiếng, quay sang nói với cô:"Em dâu không cần để ý, mấy cậu ta đều là mấy đứa nhóc chỉ mới được huấn luyện trong quân đội, vẫn chưa có cơ hội thực chiến thật sự, khó tránh khỏi suy nghĩ có chút non nớt, mong em đừng bận tâm."
"Thủ trưởng, anh không thể nói vậy, dù chúng tôi là người mới, nhưng chắc chắn chúng tôi vẫn giỏi hơn người chỉ biết dùng quan hệ!"
Vốn dĩ một số đội viên đã không phục Mặc Bắc Hàn ngay từ đầu, vì bọn họ chênh lệch nhau chẳng có mấy tuổi, nhưng chức vị lại cách xa nhau cả nghìn cây số.

Hôm nay, việc Kỷ Thần Hi tham dự vào cuộc họp nội bộ quan trọng của họ, như giọt nướt làm tràn ly, vấy lên cơn phẫn nộ trong lòng mọi người.
Kỷ Thần Hi hơi giật giật khoé môi.

Trời ạ! Bọn họ thật sự không biết nghĩ mà, cũng không biết quan sát chút nào.

Sao họ không thử nhìn biểu cảm của hai vị đại tổ tông đi? Lần này cho dù cô có nói gì đi nữa thì thật sự không còn cách nào nói đỡ cho họ nữa rồi.
Hết cứu!
Đúng như những gì Kỷ Thần Hi nghĩ, bằng tốc độ mắt thường không kịp nhìn thấy, Mặc Bắc Hàn đã đoạt được súng từ thắt lưng của đội viên vừa lên tiếng phản đối rồi đập mạnh lên bàn.
"Từ hôm nay, cậu không còn là người của quân khu Xích Diệm nữa.

Cậu có thể đi được rồi."
Tên vừa bị cướp súng lại còn bị đuổi đi vẫn chưa nắm bắt được hết tình hình, thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên như cắt đứt mọi đường lui của hắn.
"Muốn đi? Dễ thế sao?"
Mặc Bắc Hàn biết người bạn của mình thật sự đang rất tức giận, nhưng anh vẫn cố lên tiếng xoa dịu:"Cảnh Dương, cậu ta vẫn chưa làm gì, xem như nể mặt tôi mà bỏ qua đi."
Kỷ Thần Hi gật gật đầu:"Phải đó, là em làm sai quy tắc của họ trước, anh đừng giận nữa, dù sao anh ta cũng bị trục xuất khỏi đội, thế là đủ tàn nhẫn lắm rồi."
Tuy nhiên, dù hai người có ra sức khuyên ngăn thế nào đi nữa, Tịch Cảnh Dương vẫn rất điềm nhiên đứng dậy, lấy khẩu súng mà Mặc Bắc Hàn vừa đặt xuống lên.
Dù là người mới, nhưng danh tiếng của vị cố vấn đặc biệt này vẫn như sấm rền bên tai, không một ai của quân khu Xích Diệm không biết đến.

Đương nhiên, đội viện kia cũng không phải là ngoại lệ.

Anh ta nhìn Tịch Cảnh Dương cầm súng lên thì trên trán túa từng tầng mồ hôi lạnh, hai chân cứng ngắt không thể động đậy.
Đột nhiên anh ta nhớ đến lời Mặc Bắc Hàn vừa nói.

Bọn họ quả thật chưa từng tham chiến thực tế lần nào, nên không tránh khỏi chưa có kinh nghiệm đối diện với những tình huống thế này.

Đặc biệt đứng trước vị hung thần đem đến cho người ta cảm giác chết chóc, cảm giác mọi thứ đều sẽ bị hủy diệt dưới tay anh, càng làm cho họ không tài nào phản ứng lại được.
Thế nhưng, vị hung thần đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp đưa súng sang cho Kỷ Thần Hi, anh còn nở một nụ cười vô cùng tà mị nói:"Lâu rồi không dùng, muốn thử một chút không?"
Mặc Bắc Hàn không kiềm chế được nữa mà gằng giọng:"Tịch Cảnh Dương! Đủ rồi!"
Tịch Cảnh Dương vẫn làm như không nghe thấy gì, vẫn giơ súng lên trước mặt Kỷ Thần Hi và mỉm cười nói lại lần nữa:"Anh từng nói, em không cần phải sợ bất kì điều gì.

Bởi vì, dù cho trời có sập xuống đi chăng nữa, anh cũng có thể đỡ cho em.

Nào, cầm lấy."
Giọng nói của anh vẫn trầm ấm như thường, nhưng Kỷ Thần Hi hoàn toàn có thể nhìn ra anh đang mất khống chế.

Cô không do dự mà cầm lấy súng từ tay anh, sau đó hướng về phía đội viên kia bằng ánh mắt đầy sát ý.
Ngay sau đó, trước sự hoảng sợ tột độ, viên đội viên kia lập tức khuỵu gối xuống đất, ánh mắt thất thần như mắt đi toàn bộ tiêu cự.
Kỷ Thần Hi nhướng mày, sai kịch bản rồi anh bạn! Tôi vẫn chưa làm gì mà? Vốn dĩ muốn doạ anh bạn một chút để bạn trai tôi bớt nóng.

Nhưng tôi chưa làm gì mà? Anh bạn cần ngất luôn vậy không?
 
Song Trùng
Chương 276: 276: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 19



Kỷ Thần Hi thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ về phía của những người đang dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía cô và trên tay cô vẫn đang giữ chặt lấy khẩu súng mà Tịch Cảnh Dương đưa cho.
Cô biết, dù hôm nay cô có nổ súng hay thậm chí giết hết người ở đây, Tịch Cảnh Dương hoàn toàn có thể giúp cô dọn dẹp sạch sẽ.

Thế nhưng...cô làm vậy để làm gì? Hình như không cần thiết lắm, dù sao cô cũng chẳng phải gặp loại chuyện này lần đầu.
Điều khiến Kỷ Thần Hi bận tâm đ ến nhất, chính là thái độ khác lạ của Tịch Cảnh Dương.

Dường như lần này anh thế hiện cảm xúc hơi quá thì phải? Cô hiện tại chẳng thể làm gì khác ngoài dạy cho nhóm thiếu niên trẻ này một bài học, xem như giúp họ giữ lấy một mạng trước cơn phẫn nộ của Tịch Cảnh Dương.
"Huấn luyện khắc nghiệt? Các cậu thật sự không ngại khi nói ra những lời này sao? Hay các cậu cảm thấy bản thân xứng đáng với hai chữ quân nhân?"
Do thái độ của Tịch Cảnh Dương quá rõ ràng, nên không một ai trong nhóm dám đứng ra đối chất với Kỷ Thần Hi nữa, tuy nhiên thái độ thù địch của họ đối với cô ngày càng tăng.
Vốn dĩ ngay từ đầu, nhìn cách hành xử thông minh của cô trong quầy trà sữa, cộng thêm việc cô có thể một mình vô hiệu một quả bom hạch kích, còn có nhan sắc thần tiên động lòng người như thế, đương nhiên khiến đám đàn ông độc thân bọn họ sinh lòng ngưỡng mộ.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến cô chỉ là một cô gái khoác lát, lợi dụng quan hệ để tham gia một cuộc họp nội bộ quan trọng như thế.

Hiện tại bọn họ còn nghi ngờ cô chính là gián điệp của bọn kh ủng bố kia, vì chính lí do này cô mới có thể thuận lợi vô hiệu hóa quả bom như thế.
Mà hãy thử tưởng tượng xem, nếu ngài cố vấn và ngài thủ trưởng trẻ tuổi của họ bị sắc đẹp che mờ đôi mắt, để ả yêu nữ này dẫn dụ, thì tương lai của quân khu Xích Diệm sẽ đi về đâu?
Kỷ Thần Hi nhìn cả đám người im phăng phắc trước mặt mình, thậm chí còn chẳng có một ai dám nhìn thẳng vào mắt cô thì có chút không vui.

Đều là đàn ông trưởng thành, có cần hành xử trẻ con thế không? Cô chỉ giận ở chỗ này không thích hợp, nếu không cô thật sự muốn đấu xạ kích với họ!
"Tố chất tâm lý thế này, thật sự thích hợp tác chiến sao? Anh nói xem, thủ trưởng Mặc?" Kỷ Thần Hi chuyển mục tiêu sang Mặc Bắc Hàn, đùn đẩy mọi trách nhiệm cho anh, chỉ thiếu điều nói thẳng ra, anh xem người của anh kìa, chỉ là một đám vô dụng chỉ biết chọc giận Bảo Bảo nhà tôi.
Mặc Bắc Hàn đen mặt ngay lập tức.

Vì tình hình hiện tại khá khẩn cấp nên bên phía quân đội điều động người quá nhiều dẫn đến thiếu quân lực.

Cũng lí do này mà anh phải tự mình dẫn dắt đám nhóc mới nhập ngũ chưa được năm năm này ra tiền tuyến.

Nào ngờ cả đám đều là ngựa non háu đá, chỉ biết gây phiền phức cho anh thế này.

"Để em dâu chê cười rồi, đợi giải quyết xong đám kh ủng bố lần này, anh nhất định sẽ nghiêm khắc kiểm điểm bọn họ."
Kỷ Thần Hi mỉm cười tiến đến bên cạnh bàn đặt khẩu súng trên tay lên đó.

Cô đưa tay ra bẻ bẻ các khớp ngón tay để giãn cơ, rồi cầm khẩu súng lên tháo rời nó ra chỉ với bảy giây ngắn ngủi và lắp súng lại như ban đầu cùng với đọc to rõ từng bộ phận của súng một cách thần tốc.
Cả nhóm người kia trợn to mắt đến nỗi tròng mắt sắp rớt xuống đất đến nơi.

Phải biết dù là người thành tích tốt nhất trong nhóm bọn họ cũng không tài nào tháo lắp súng nhanh đến như thế.
Còn về phía Kỷ Thần Hi, cô đặt lại súng lên bàn rồi quay sang nhìn họ.

Khí thế cả người cô lúc này dường như hoàn toàn thay đổi, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, dường như họ đã trông thấy bộ dáng này ở hai vị lãnh đạo mặt lạnh của họ...nhưng làm sao có thể? Một cô gái trong còn trẻ hơn họ, làm sao lại mang khí thế trấn áp người khác thế này được?
Cứ như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của họ, Kỷ Thần Hi với gương mặt không một chút biểu cảm dư thừa nào lên tiếng.
"Các người không có khả năng, không đồng nghĩa tôi cũng thế.

Các cậu chẳng qua được huấn luyện gây gắt khắc nghiệt gì đó trong quân ngũ cũng được.

Nhưng đừng so sánh với người tắm máu mà lớn như tôi.

Ngày tôi cầm súng giết người, ngày tôi hạ sát cả một tổ chức sát thủ đánh thuê, thì chưa biết mấy người đang ở phương trời nào đâu.

Nếu hiện tại không nể mặt thủ trưởng của mấy người, tôi thật sự muốn đem con mắt bị mù đó của các người móc ra.

Dù sao thứ không dùng đến thì chẳng cần trang trí nó trên mặt làm gì.

Nó quả thật rất giống các người, đều là thứ vô dụng chẳng cần dùng đến."
Đây là lần đầu Kỷ Thần Hi nói nhiều đến thế, cũng là lần đầu cô đứng ra giải thích cho bản thân và cũng như gay gắt với người khác như vậy.

Những người như cô đều không thích dài dòng, vì có những thứ mà chỉ có hành động mới chứng minh được.

Tuy nhiên, nhóm người trước mặt suy cho cùng cũng chẳng phải người có lòng dạ độc ác gì, họ chẳng qua bị cảm giác ghen tỵ che mờ lý trí.

Vậy nên, ngoại lệ lần này, Kỷ Thần Hi bằng lòng dùng lời nói để giải quyết vấn đề.
 
Song Trùng
Chương 277: 277: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 20



Sau khi nói xong, Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào mỗi thành viên trong nhóm.

Cô muốn thấy phản ứng của họ, muốn biết liệu những lời cô vừa nói có thể gây hiệu ứng gì không.
Nhóm người trước mặt cô lúc này trở nên im lặng.

Mọi mặt đều biểu lộ sự ngần ngại và lo lắng.

Họ đúng thật là không phục khi bị đánh bại dưới tay một cô gái, đó chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với một người quân nhân như họ.
Vào giây phút căng thẳng này, nhóm người gồm những người mặc đồ đen bí ẩn của Tịch Cảnh Dương và những đội viên còn lại của nhóm Mặc Bắc Hàn, được cử đi kiểm tra hệ thống thông gió cùng nhau trở về.
Nhóm người mặc đồ đen không quan tâm gì đến xung quanh mà trực tiếp đi đến trước mặt Tịch Cảnh Dương để báo cáo kết quả.

Còn người của Mặc Bắc Hàn thì nhận ra bầu không khí khác lạ trong phòng, nhất là biểu cảm dè chừng trên mặt của những người đồng đội thì liền nảy sinh tò mò.

Thế nhưng họ vẫn nhanh chóng truyền tải kết quả cho thủ trưởng của mình.
Các người lính một cách chậm rãi báo cáo chi tiết tình trạng hệ thống thông gió cho Mặc Bắc Hàn.

Họ thông báo rằng bên trong hệ thống thông gió có những quả bom mini được gắn kết với chất dẫn nổ là một loại chất lỏng màu xanh kì lạ với số lượng nhiều không kể xiết.

Và hiện tại các thành viên còn lại đang gặp phải khó khăn trong việc gỡ bỏ chúng, họ cần được chi viện khẩn cấp.
Bên cạnh đó, kết quả Tịch Cảnh Dương nhận được cũng không khác gì mấy.

Có điều, những người còn lại của đội áo đen đã thành công gỡ bỏ được một số lượng đáng kể những quả bom đó, nhưng có vẻ bên trong khu vực gài bom có máy làm nhiễu sóng, khiến cho mọi liên lạc thông qua bộ đàm hay các thiết bị thông tin liên lạc đều bị đứt đoạn, nên họ buộc phải quay lại đây để báo cáo với anh một tiếng.
Kỷ Thần Hi sau khi nghe hai nhóm người báo cáo thì nhoẻn miệng cười quay sang nhìn những chàng quân nhân trẻ tuổi tài cao kia, châm biếm:"Cùng là đi xem xét tình hình, nhưng các cậu có cảm thấy bản thân vô dụng không? Nếu đây là niềm tự hào của hai chữ quân nhân, tôi nghĩ các cậu nên sớm giải ngũ đi, đừng làm vướng chân thủ trưởng của các người nữa."
Nhóm người kia thẹn quá hóa giận nhưng lại không làm gì được, bởi vì những lời cô nói, không có lời nào là sai cả.

Tuy hiện tại họ rất tức giận, thế nhưng cũng rất bất lực.

Vì chỉ mới một ngày ngắn ngủi, họ đã nhận ra được sự yếu kém của bản thân mình.
Với sự ngông cuồng ngạo mạng, họ từng nghĩ việc đạt thành tích cao trong huấn luyện thì khi thực chiến, dù cho là lần đầu đi nữa thì cũng có thể hoàn thành xuất sắc mọi thứ.
Tuy nhiên, mọi thứ lại khác xa tưởng tượng của họ.

Những phần tử bất hảo với cách hành động không mang bất kỳ một tính logic nào.

Những người lạ mặt với kỹ năng siêu phàm, có thể nhẹ nhàng làm những việc mà họ còn chưa phân tích vấn đề của việc đó xong.

Hay thậm chí là thảm bại dưới tay của một cô gái họ xem là bình hoa di động.

Tất cả mọi thứ như đánh mạnh vào lòng tự tôn và tín ngưỡng mà họ từng lấy làm tự hào.
Kỷ Thần Hi biết những lời nói của bản thân đã phát huy tác dụng rồi, cô thầm thở phào, cũng may không cần đến mức phải nổ súng để giải quyết vấn đề.

Cô mỉm cười quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương đang trầm tư suy nghĩ sau khi nghe báo cáo, nháy mắt với anh một cái.

Đúng lúc Tịch Cảnh Dương cũng đang ngẩng đầu lên và chạm phải cái nháy mắt đó của cô, chân mày đang cau lại lập tức giản ra và anh cũng cong môi cười để đáp lại cô.
Những người mặc đồ đen nhìn thấy thái độ của Tịch Cảnh Dương thì sợ đến ngây người.

Tuy nhiên, với sự chuyên nghiệp trong suốt thời gian dài được đào tạo và huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, họ không hề thể hiện biểu cảm sợ hãi đó ra ngoài, mà chỉ đơn giản là cúi chào Tịch Cảnh Dương rồi nhanh chóng rời đi.

Phía bên kia, dù gương mặt đã không thể nào đen hơn được nữa, nhưng Mặc Bắc Hàn đang cảm thấy rất hài lòng với kết quả mà Kỷ Thần Hi vừa làm được.

Cô đã thành công trong việc khiến cho các thành viên của nhóm lính trẻ tuổi non nớt này của anh nhận ra sự yếu kém của mình.

Anh biết rằng đây chỉ mới là bước đầu và còn rất nhiều việc phải làm để đưa nhóm này trở thành một đội quân mạnh mẽ.

Dù sao kinh nghiệm là thứ có được sau những thất bại và những trải nghiệm thực tế kiểu này.
Qua đó, nhóm người bị Kỷ Thần Hi chế giễu, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi phân công nhau đi chi viện cho nhóm bên hệ thống thông gió.
Mấy phút sau, quả bom mini có trong hệ thống thông gió vừa được gỡ đã được đưa đến phòng họp tạm thời của mọi người.
Nhìn vào quả bom trên bàn, cả ba người Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương và Mặc Bắc Hàn không hẹn mà cùng nhíu mày, cứ như bọn họ đều đang có cùng một suy nghĩ với nhau.
 
Song Trùng
Chương 278: 278: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 21



"Anh nên liên hệ phía quân đội của Nước R đi.

Nếu thứ này thật sự là loại virus mà Cảnh Dương nói đến, vậy thì chuyện này không còn là việc riêng của Nước Z nữa."
Kỷ Thần Hi nhìn về thứ chất lỏng màu xanh bên trong quả bom mini, cộng thêm chuyện mà Tịch Cảnh Dương đã nói đến trước đó, cô cũng có thể khẳng định được hơn tám mươi phần trăm thứ này chính là bom sinh học.
Mà đều quan trọng hơn cả, thứ này xuất phát từ Nước R.

Một khi thứ này lan ra trong cộng đồng của một quốc gia khác, ắt hẳn sẽ Nước R sẽ đứng ở đầu ngọn sóng chỉ trích và tẩy chay của các tổ chức liên hiệp quốc tế.
Chính vì thế, Kỷ Thần Hi mới phải nhắc nhở Mặc Bắc Hàn liên lạc ngay với quân đội phía bên kia.

Chỉ có mau chóng giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, thì mới có thể duy trì quan hệ hữu nghị giữa hai nước.
Thế nhưng Tịch Cảnh Dương lại nhíu mày, anh cũng đã nghĩ đến chuyện xung đột giữa hai quốc gia khi loại virus này xâm nhập vào cộng đồng.

Tuy nhiên, đây có thật sự là mục đích của lão bác học điên kia?
Ngay sau đó, một câu nói của Mặc Bắc Hàn như khai thông suy nghĩ của anh:"Cảnh Dương, nếu ông già khoa học gia đó có thể chế tạo ra loại virus chết người này, vậy thì ông ta có thể tạo ra được thứ thuốc ức chế nó hay không?"
Phải, đây chính là vấn đề!
Một khi loại virus này phát tán ra ngoài nhất định sẽ gây ra một trận đại dịch.

Chưa kể Long Thành còn là thành phố đông dân thứ hai của Nước Z...đông dân thứ hai?
Tịch Cảnh Dương nhíu chặt mày:"Không ổn!"
Lần đầu Kỷ Thần Hi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng này của anh, trong lòng cô bỗng khơi dậy một luồng sóng bất an.
Bên cạnh đó, sắc mặt của Mặc Bắc Hàn vô cùng nặng nề mà nói ra hai chữ:"Thủ Đô."
Thành phố đông dân nhất quốc gia, nơi tụ hội cũng những công trình sầm uất đông người qua lại nhất.
Tuy hiện tại đã ban bố thông tin về bọn kh*ng b* đã được lan truyền rộng rãi, mà lực lượng an ninh cũng như quân đội cũng có mặt ở khắp nơi để sẵn sàng ứng chiến.

Thế nhưng, trường hợp bọn chúng làm giống như ở đây, cũng lắp bom vào các khu vực dễ phát tán virus ra cộng đồng, vậy thì...Thủ Đô nhất định sẽ thất thủ!
Và một khi chuyện đó xảy ra, lão già bác học điên kia chỉ cần xuất hiện với vaccine người virus, vậy thì ông ta có thể kiếm được một khoảng lời khổng lồ từ tư bản.

Đó chính là mục đích thật sự của ông ta!
Không cần quan tâm sống chết của bất kỳ ai, thứ ông ta muốn cũng không phải là nghiên cứu gì, mà rõ ràng chính là muốn tạo ra một loại virus chết người với phản ứng nhanh.

Đồng thời ông ta cũng sẽ nghiên cứu ra vaccine để ức chế loại virus đó.

Chỉ cần phát tán virus ra được, số người nhiễm bệnh sẽ tăng đột biến.
Khi đó, những nhà tư bản sẽ không ngần ngại chi ra một số tiền khổng lồ chỉ để có được một liều vaccine từ tay lão già đó.

Bọn họ đương nhiên không đơn giản chỉ là muốn bảo toàn mạng sống bản thân, mà là muốn dùng vaccine mua được để trở thành vật phẩm buôn bán.
Virus chết người dễ lây lan nhưng lại có thứ thuốc có thể ức chế hoàn toàn thì có ai lại không muốn sở hữu.

Và từ đó, bọn người tư bản có thể thu được một món hời khổng lồ từ liều vaccine đó.

Mà kẻ sở hữu vaccine, cũng sẽ trở thành người được lợi nhiều nhất trong tình huống này.
Dù các tổ chức y tế lớn trên thế giới vẫn có khả năng tìm ra một loại vaccine khác, tuy nhiên có ai đảm bảo được thời gian là bao lâu?
Nghĩ đến đây cả Mặc Bắc Hàn và Tịch Cảnh Dương đều vô cùng đau đầu.

Mặc Bắc Hàn xiết chặt ngón tay đến nỗi có thể nghe được tiếng "rắc rắc" từ khớp tay, anh nghiến răng cố kiềm chế cơn giận dữ của mình xuống, nhíu chặt hàng chân mày:"Vì sao...vì sao lại là Nước Z..."
Tuy dân số Nước R không nhiều bằng Nước Z, nhưng vì sao lão già đó lại bỏ gần tìm xa như thế? Dù sao chỉ cần một người nhiễm bệnh thì nhất định sẽ tạo thành *hiệu ứng domino, rồi tất cả những chuyện trên vẫn sẽ xảy ra.

Vậy thì, vì sao hắn ta vẫn chọn đất nước này?
*Hiệu ứng domino là hiện tượng một sự kiện ban đầu nhỏ gây ra một loạt sự kiện tiếp theo lớn hơn theo một cấu trúc chuỗi.

Được đặt tên theo trò chơi domino, trong đó các viên domino đặt gần nhau và khi một viên được đẩy, nó sẽ lật các viên domino khác liên tiếp.

Trong đời sống thường ngày, hiệu ứng domino thể hiện trong nhiều lĩnh vực khác nhau.

Ví dụ, trong khoa học, một phản ứng hóa học có thể lan truyền từ một chất khởi đầu ra các chất phản ứng khác.

Trong kinh tế, một biến cố nhỏ như sự rối loạn tài chính ở một quốc gia có thể lan ra và ảnh hưởng tới cả thị trường toàn cầu.

Trong xã hội, một hành động cá nhân nhỏ nhất có thể lan truyền để xảy ra sự thay đổi lớn.

Hiệu ứng domino có thể biểu thị sự tương tác giữa các yếu tố khác nhau và cho thấy sự liên kết và phụ thuộc giữa các sự kiện.
 
Song Trùng
Chương 279: 279: Giải Cứu Trung Tâm Thương Mại 22



Trong lúc Mặc Bắc Hàn đang băn khoăn thì Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vô tình chạm mắt nhau.

Cả hai người đều có câu trả lời cho thắc mắc của Mặc Bắc Hàn, nhưng không người nào có thể nói ra.
Về phía Kỷ Thần Hi, cô biết chắc lão bác học kia không thể ra tay ở Nước R được.

Bởi vì, ngoại trừ quân đội và cận vệ hoàng gia, Nước R còn được bảo hộ bởi Zero.

Dù người của Zero vô cùng căm ghét hoàng thất, nhưng suy cho cùng mục đích của mọi người vẫn là bảo vệ đất nước của họ.
Thà đắc tội hoàng thất chứ đừng động đến người của Zero! Đó là câu nói là bất kỳ người nào của thế giới ngầm Châu Âu đều đã từng nghe qua.

Vì thế, lão già kia chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức tự tìm đường chết ở R Quốc, mà đã chuyển mục tiêu sang quốc gia có số người dân thuộc top đầu thế giới như Nước Z.
Còn về phía Tịch Cảnh Dương, dù đã rời Nước R hơn năm năm, nhưng thế lực của anh ở nơi đây không hề suy yếu, vì anh luôn đặt trọng tâm tìm kiếm Kỷ Thần Hi từ xa, nên việc có kẻ chán sống động đến quốc gia này sẽ kích động không ít thế lực trong và ngoài nước.

Chưa kể anh cũng biết đến việc Nước R được đặt dưới sự bảo hộ của Zero.
Lúc này hai người nhìn nhau không nói bất kỳ lời nào, nhưng nhìn vào mắt đối phương họ đều biết người kia đang nghĩ gì.
Trong lúc đó, Mặc Bắc Hàn nhanh chóng báo lại tình hình với phía quân đội ở Thủ Đô, để họ lập tức triển khai truy vết bom ở phạm vi khu dân cư đông đúc và sơ tán mọi người càng nhanh càng tốt.
Kỷ Thần Hi nhân lúc Mặc Bắc Hàn đang bận rộn, khẽ nhích nhẹ sang bên cạnh Tịch Cảnh Dương nhỏ giọng nói:"Em có thể đi giúp họ gỡ bom không?"
Dù sao không khí ở đây căng thẳng quá, thay vì cứ cảm thấy tội lỗi trước mặt Mặc Bắc Hàn, cô nghĩ là mình nên đi giúp người của Tịch Cảnh Dương gỡ bom còn có ý nghĩa hơn nhiều.
Tuy nhiên, lời của Kỷ Thần Hi vừa dứt, Tịch Cảnh Dương đen mặt nhìn cô không nói lời nào.

Dáng vẻ này của anh y hệt lúc gặp Beliar ở trước cổng cục cảnh sát, phải nói sao nhỉ, một thân sát khí, đã sẵn sàng động thủ bất kỳ lúc nào.
Kỷ Thần Hi khẽ nuốt nước bọt ngơ ngác hỏi:"Anh nhìn em chằm chằm thế làm gì? Anh làm em sợ đó!"
Tịch Cảnh Dương nhếch môi:"Em biết sợ?"
Kỷ Thần Hi liền cau mày:"Sao lại không? Em sợ nhất là dáng vẻ này của anh đó!"
Nói rồi cô giơ hai tay lên véo má anh, tạo thành một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, sau đó hài lòng nói tiếp:"Phải thế này mới được.

Anh xem, anh đẹp trai thế này, thế mà suốt ngày mày u ám, chẳng trách nhân viên của anh đều gọi anh là tảng băng hắc ám."
Tịch Cảnh Dương ngay lập tức nhướng mày:"Tảng băng hắc ám?"

Kỷ Thần Hi nhận ra bản thân đã lỡ lời, cô biết được chuyện này cũng do lần trước lỡ hack nhầm vào nhóm trò chuyện của nhân viên công ty.

Nếu cô nói ra chuyện này thì mấy nhân viên đáng thương đó sẽ bị anh hành chết mà thôi, vì thế nhân danh bà chủ có tâm, cô ho nhẹ một tiếng giải thích:"Không có gì, em đùa thôi."
Tịch Cảnh Dương nhìn vào mắt cô thì liền nhận cô đang nói dối, nhưng anh chỉ mỉm cười chứ không vạch trần.
Cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười của anh, Kỷ Thần Hi cứ tưởng anh sẽ đồng ý chuyện ban nãy nên hỏi lại:"Vậy em có thể đi chứ?"
Lần này Tịch Cảnh Dương chỉ nhẹ nhàng cuối đầu ghé sát vào tai cô khẽ nói:"Nếu em cảm thấy bản thân mình ngày mai có thể xuống nỗi giường, thì cứ tự nhiên đi."
Kỷ Thần Hi nghiến răng đáp lại hai chữ:"Lưu manh!"
Lúc này điện thoại của cô vang lên tiếng chuông, có một tin nhắn gửi đến, cô nhìn vào màn hình thì thấy là tin nhắn của Kỷ Hàn Phi, vì thế liền mở ra xem.
[D.G: Anh vừa nghe Delmar kể lại chuyện mấy quả bom sinh học rồi, chắc mấy đứa cũng đã phát hiện ra rồi.

Vậy nên, giúp anh chuyển lời cho tên họ Mặc kia, không cần quá lo lắng, bên phía Thủ Đô người của chúng ta sẽ tiếp viện.

Vì Delmar biết rõ những vị trí đặt bom, nên sẽ thuận lợi vô hiệu hoá chúng thôi.

Thời gian tới có thể anh không liên lạc được với em, nên không cần phải gọi cho anh, nếu gặp phiền phức thì tìm tên bạn trai chó má của em đi.

À đúng rồi, suýt chút quên, Evan tạm thời ở lại chỗ em, em nhớ sắp xếp chỗ ở cho cậu ta đấy.]
Một tin nhắn rất dài, nhưng Kỷ Thần Hi chỉ mất tầm mười giây để đọc hết, sau đó cô cũng chẳng có biểu tình gì nhiều, chỉ là nhắn lại vài chữ đơn giản cho anh trai mình.
[A.G: Anh mới là chó đấy!]
Nhắn xong, cô trực tiếp đưa Kỷ Hàn Phi vào danh sách đen, cho vừa cái tội dám chửi bạn trai như hoa như ngọc của cô!
Kỷ Hàn Phi phía bên kia sau khi nhận được tin nhắn thì không thể phản hồi lại được vì đã bị chặn số:"???"
 
Back
Top