Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 220: 220: Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền



Đối với Kỷ Thần Hi hay thậm chí Kỷ Hàn Phi, cả hai đều không thích ông c** nh* này.

Bởi vì sao ư? Bởi vì tính cách anh ta vô cùng vô cùng quái dị, tính khí cũng rất nóng nảy, đã thế khi nhỏ còn hay dùng giọng điệu người lớn mà thường xuyên la rầy hai anh em bọn họ.
Vậy vị hung thần la sát này vì sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải anh ta nên ở R Quốc sao? Kỷ Thần Hi thầm gào thét trong lòng.
"c** nh*...sao cậu lại ở đây?" Cô gái với giọng điệu ngông cuồng ban nãy, cùng cô gái với giọng nói ngọt ngào êm tai lúc này cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Beliar nhíu mày:"Cậu nói gì, con nghe không rõ sao?"
"Không không con nghe rõ ạ!" Kỷ Thần Hi vội xua tay, sau đó nhanh chóng bước đến chỗ của anh.

Cái ông Cậu này của cô, dù nhiều năm không gặp nhưng vẫn hung dữ như vậy sao?
Nghĩ đến đây cô thầm chửi Kỷ Hàn Phi cả ngàn lần.

Ông c** nh* này xuất hiện ở đây chắc chắn là bút tích của anh ta rồi!
Tuy nhiên chưa kịp đợi Kỷ Thần Hi kịp bước lên, Vương Quân lần nữa nhanh tay khoá còng vào tay cô một lần nữa.
Kỷ Thần Hi nhìn món đồ trang sức vừa được đeo vào trên tay:"..."
Cục trưởng Trương Thành:"..."
Beliar:"..."
Cả ba cùng nhìn Vương Quân như một tên ngốc, nhưng ông ta lại không hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó mà còn lên giọng:"Muốn chạy? Cô xem cục cảnh sát chúng tôi là nơi nào? Muốn đến là đến muốn đi là đi?"
Cảnh cáo Kỷ Thần Hi xong, ông ta đưa mắt nhìn sang Beliar, sau đó dùng bộ đàm để gọi người đến, ông ta nói vào bộ đàm rằng ở đây có phần tử kh*ng b* đến cướp ngục, cần chi viện gấp.
Trương Thành cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đến nỗi sắp nhảy ra ngoài đến nơi luôn rồi.

Ông ta mở to mắt nhìn Vương Quân như một tên ngu mà hỏi:"Vương Quân, ông có biết cô ấy là ai không?"
"Tội phạm giết người, lừa đảo chiếm đoạt tài sản!" Vương Quân đầy tự tin đáp lại.
Đáy mắt Beliar hơi loé lên, khoé miệng cũng khẽ cong:"Tội phạm giết người...còn lừa đảo nữa sao?"
Dù đang bên trong phòng kín, như Kỷ Thần Hi vẫn cảm nhận được một luồng gió lạnh phía sau lưng.

Đương nhiên cô hiểu ý của ông c** nh* rồi.

Giết người quả thực cô giết cũng không ít, lừa đảo thì đúng là có che giấu vài điều với người của Zero, nhưng ông Cậu này có cần nhấn mạnh thế không?
Nhìn dáng vẻ im lặng của Kỷ Thần Hi, Vương Quân càng tự tin hơn.

Cũng ngay lúc đó một đội cảnh sát cơ động đã xuất hiện và bao vây phòng thẩm vấn.

Không gian của căn phòng đã nhỏ nay lại càng thêm chật hẹp.

Thế nhưng, khi đội cảnh sát vừa xuất hiện, thì một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng sau lưng Beliar, với một thân hình vô cùng gợi cảm dù đang mặc trên mình bộ đồ công sở màu đen bình thường, tiến ra trao đổi gì đó với đội trưởng đội cảnh sát.
Không biết cô gái đó nói gì, nhưng chỉ mới mấy giây, đội trưởng đội cảnh sát nhìn vào trong phòng với ánh mắt khó tin, sau đó cúi người chào cô ấy một cái rồi nhanh chóng kéo người của mình rời đi.
Cô gái gợi cảm kia lại quay về vị trí cũ, sau đó đưa lấy ra một tấm hộ chiếu màu xanh, không nói gì mà đưa cho Trương Thành xem.
Sau khi nhìn thấy thông tin trong tấm hộ chiếu, dù tay vẫn đang nắm chặt cạnh bàn đi nữa thì ông ta cũng không giữ được bình tĩnh mà suýt ngã khuỵu chân xuống đất.

Đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi mà nhìn về phía người đàn ông toàn thân sát khí bên cạnh.
"Ngài...Ngài Đại Sứ..."
Trên tấm hộ chiếu màu xanh có một dòng chữ: Beliar Baron - Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền.
Kỷ Thần Hi liền hiểu ra vấn đề.

Hoá ra Đại Sứ hiện tại của Đại sứ quán R Quốc lại là Beliar Baron.
Ý định ban đầu của cô chính là nhờ Kỷ Hàn Phi liên hệ với Đại Sứ của Đại sứ quán R Quốc.

Dù sao thân phận của cô không tiện tiếc lộ, chỉ cần có Đại sứ quán chống lưng thì cô không cần phải lo chuyện "ốc mượn hồn" kia nữa.
ốc mượn hồn: ám chỉ việc Kỷ Thần Hi mượn thân phận của Mộ Nhược Vi.
Nhưng cô lại hoàn toàn không ngờ đến, trợ thủ mà cô mong mỏi chờ đợi lại chính là người cô sợ gặp mặt nhất!
Phía của Vương Quân, khi nghe hai tiếng Đại Sứ phát ra từ miệng của Trương Thành, ông ta cũng không thể giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, mà nhỏ giọng hỏi lại Trương Thành:"Cục trưởng...ông vừa nói gì cơ?"
Làm trong ngành liên quan đến chính trị, không một ai không biết sáu chữ Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền này có sức nặng cỡ nào.

Bởi vì, những người được bổ nhiệm cho chức vị này hoàn toàn có thể so với nguyên thủ quốc gia của một nước.
Vậy, làm sao một người như thế lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Đã vậy ông ta còn nghe được cô gái kia gọi Ngài ấy là "Cậu"?
Giờ phút này trên mặt của Vương Quân như không còn giọt máu nào.

Dường như ông ta đã hiểu, vì sao Trương Thành lại phải nhún nhường như thế trước mặt một cô gái lần đầu gặp mặt..
 
Song Trùng
Chương 221: 221: Không Có Luật Tử Hình



Trước lúc Vương Quân gục ngã xuống đất, cô gái gợi cảm bên cạnh Beliar tiến lên một bước, đứng trước mặt ông ta khẽ nở một nụ cười đúng chuẩn thân thiện nhưng không hề có chút cảm xúc nào, rồi đưa cho ông ta một tờ giấy.
"Phó cục trưởng Vương Quân, đây là đơn triệu tập của Toà án Nhân dân tối cao gửi đến ông, về tội danh vu khống và tự ý giam giữ người của hoàng thất quốc gia chúng tôi, khi không có chứng cứ cụ thể và chưa được sự cho phép của Đại sứ quán."
Cô gái nói với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, tựa như việc bị Toà án triệu tập giống như là một việc vô cùng bình thường.
Nhưng chính giọng điệu nhẹ tựa lông hồng đó của cô ấy mà Vương Quân triệt để ngồi phịch xuống đất, gương mặt từ hoảng hốt đến thất thần.
Trương Thành từ trên nhìn xuống sau đó khẽ lắc đầu.

Vương Quân, ông nên cảm thấy may mắn khi chỉ bị Toà án triệu tập đi, cùng lắm bị cắt chức và ở trong tù đến hết đời.

Vẫn còn đỡ hơn rất nhiều khi trở thành mục tiêu của vị họ Tịch kia, bởi vì rất có thể ông sẽ không còn mạng mà rời khỏi cục cảnh sát này đâu.

Trương Thành tuy không biết rõ thân phận của vị họ Tịch đó, nhưng chính Bộ trưởng bộ quốc phòng an ninh trong trạng thái căng thẳng và hoảng sợ, mà ra lệnh cho ông phải thả người ngay.

Ông ấy cũng nhắc nhở cho ông biết, cô gái mà họ bắt chính là phu nhân của một vị gia chủ họ Tịch.

Mà thế lực của vị gia chủ họ Tịch đó tuy bí ẩn nhưng vô cùng đáng sợ.

Đã thế, vị đó còn là người quen của Ngài Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất lịch sử Nước Z hiện tại.

Bấy nhiêu thôi cũng đủ để ông ta tôn thờ cô gái này lên trên đầu rồi, chưa kể cô ta còn có quan hệ thân thích với hoàng tộc R Quốc.
Mặc dù Trương Thành cũng đã nhiều lần nhắc nhở Vương Quân, nhưng ông ta quá ngu, thì hãy tự mình gánh lấy hậu quả này đi!
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp ở đây, nhưng đột nhiên Vương Quân như bị điên mà ôm chặt lấy chân của Beliar, cố giải thích:"Ngài Đại sứ...tôi...tôi bị người ta sai khiến...tôi không..."
Không để ông ta nói hết, Beliar gương mặt đầy ghét bỏ liếc nhìn hàng vệ sĩ áo đen bên cạnh.

Hai vệ sĩ trong số đó nhận được ánh mắt của anh, thì nhanh chóng tiến đến khống chế Vương Quân.
Cô gái gợi cảm kia cũng chẳng còn duy trì được nụ cười giả trân kia nữa mà gương mặt lúc này thoáng có chút lạnh lẽo nói:"Mấy chuyện đó ông nên khai báo trên toà đi, Ngài Beliar không có thời gian nghe ông giải thích."
Vương Quân bị khống chế trên đất không thể vùng vẫy cũng chẳng thể lên tiếng, thì càng lúc càng trở nên điên loạn.

Ông ta bây giờ cảm thấy vô cùng hối hận, cũng như căm hận người kia đến cực điểm.

Tại sao chứ? Ông ta vốn là một cảnh sát thanh liêm, vì sao lại để lợi ích viễn vong làm mờ con mắt như thế? Lại động đến người không nên động nhất! Để rồi đây không những không có được chức cục trưởng kia, mà nữa đời còn lại của ông ta có thể không bước ra khỏi gông xiềng nữa rồi.
Có thể nói tội của Vương Quân không đáng để ở tù đến hết đời, nhưng đó là khi Kỷ Thần Hi chỉ là một công dân bình thường.

Một khi đã động vào Đại sứ quán, dù tội nhẹ đến mấy cũng sẽ hưởng mức phạt nặng nhất! Tuy Nước Z không có luật tử hình, nhưng e rằng ông ta phải trải qua khoảng đời còn lại trong tù rồi.
Kỷ Thần Hi cũng chẳng buồn mà dành cho Vương Quân chút đồng cảm nào, dù sao ông ta hám lợi trước mắt nên mới hành động không lí lẻ như thế.

Tự tạo nghiệp thì phải tự mình gánh lấy.
Ngay lúc này, Beliar đưa ánh mắt rét lạnh của mình sang viên cảnh sát ghi lời khai vẫn đang đứng yên bất động để giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Khi nhận phải ánh mắt của người đàn ông quyền lực nhất Đại sứ quán, viên cảnh sát đó liền toát mồ hôi lạnh, sau đó lưng thẳng mặt nghiêm nghị hỏi:"Ngài Đại sứ, Ngài cần gì nữa sao?"
Nếu không cần gì thì làm ơn đi lẹ lẹ đi! Đem theo người của Ngài đi hết đi! Làm gì có vệ sĩ nào mà trên mình toàn sát khí như muốn giết người đến nơi vậy chứ!
Beliar không đáp lời, anh ta chỉ đưa mắt ra hiệu về phía chiếc còng trên tay của Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi cũng nhận thấy ánh mắt của anh nên giơ cánh tay đang bị đeo còng lên.
Trương Thành và viên cảnh sát ngay lập tức hiểu ra vấn đề, sau cả hai cùng bước đến chỗ của Vương Quân mò mẫm chìa khoá trên người ông ta, rồi nhanh chóng tháo còng cho Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi khẽ bỉu môi nói với Beliar bằng giọng điệu nhỏ nhẹ khá giống với làm nũng mà tố cáo:"c** nh*, hôm nay ông ta đã còng tay cháu hai lần đấy."
Nghe thấy cách nói chuyện này của cô, ba người của cục sát kể cả Vương Quân bỗng chóc nỗi hết cả da gà.

Đây còn là cô gái coi trời bằng vung mà họ thẩm tra lúc nãy không?
Còn về Beliar, ánh mắt anh ta loé lên sự tàn nhẫn mà nói với cô gái bên cạnh:"Bàn giao với bên phía toà án, đưa ông ta đến Nước R."
Nước Z không có luật tử hình, nhưng R Quốc thì chưa chắc!
 
Song Trùng
Chương 222: 222: Đừng Trách Cháu Làm Điều Tương Tự



Sau khi Beliar căn dặn cô gái gợi cảm kia gì đó, thì cô ấy cúi đầu một cái rồi quay sang nói chuyện với Trương Thành.
Tầm mắt của Kỷ Thần Hi cũng tò mò mà dõi theo cô gái gợi cảm kia.

Quả thực cô đã từng gặp không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng kiểu quyến rũ gợi cảm, mà còn trong bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như thế thì thật sự rất thu hút.
"Nhìn đủ chưa?" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ổn nhưng chứa đầy lửa giận.
Sống lưng Kỷ Thần Hi chợt thẳng, quay đầu lại khẽ mỉm cười:"Có...có nhìn gì đâu.

Cậu, chúng ta đi được rồi đúng không?"
Mặc dù cô cũng muốn ở lại đây quậy phá một chút, vì chứng cứ mà mấy ngày nay Tịch Cảnh Dương thu thập được vẫn chưa gửi đến, ngoài ra cô cũng muốn ở lại để xem kẻ đứng sau kia có xuất hiện hay không.
Tuy nhiên, so với việc thoả mãn sự tò mò nhất thời nhưng phải ở cạnh ông Cậu này thêm một giây một phút một giờ gì đó, thì cô thà trở về nhà ôm bạn trai còn tốt hơn.
Beliar không trả lời mà chỉ nhướng một bên mắt nhìn cô.

Kỷ Thần Tỷ khẽ nuốt nước bọt rồi khoác lấy cánh tay của anh:"c** nh*~~"
Không hiểu có phải do cô quá nhạy cảm hay không, nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn về phía mình.

Đương nhiên không phải là ánh mắt của Beliar.
Bởi vì ông c** nh* của cô chỉ đang đen mặt mà thôi, sau đó anh ta đã giao mọi việc còn lại cho cô gái gợi cảm kia, rồi cởi áo khoác ngoài ra choàng lên người cô.
Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên, theo phản xạ muốn tránh đi:"Cậu à không cần..."
Beliar nheo mắt:"Cháu lạnh."
Trước câu nói ngắn ngọn nhưng đầy tính khẳng định kia, Kỷ Thần Hi nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng:"Dạ phải, cháu lạnh!"
Thời tiết sang thu, dù cô mặc trên người hai lớp áo thì vẫn sẽ lạnh thôi!
Vừa nói xong, Beliar liền xách cô rời khỏi cục cảnh sát.

Phải, là "xách" theo nghĩa đen! Dù cô có làm sai hay không, nhưng thân là một người đàn ông, còn là trưởng bối, vậy mà anh ta lại nắm lấy cổ áo của cô mà kéo ra ngoài, trước ánh mắt của biết bao nhiêu người.
Nhân sinh này không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Dù có vẻ rất mất mặt, nhưng khoảng khắc Kỷ Thần Hi vừa bước chân ra khỏi cục cảnh sát, thì lại gặp phải một tình huống éo le hơn rất nhiều lần.
"Buông cô ấy ra." Một giọng nói quen thuộc vang lên trong màn đêm, khiến cho Kỷ Thần Hi cố gắng thoát khỏi tay của Beliar mà ngẩng đầu lên nhìn.

Thế nhưng, hàng vệ sĩ áo đen đã che mất tầm nhìn của cô.

Đã thế cô còn nhận được một lời cảnh cáo từ cái người đang xách cổ áo cô:"Cháu nhúc nhích thử xem."
Kỷ Thần Hi quả thật không dám động đậy:"..."

Và chưa quá ba giây sau, một nhóm người mặc đồ đen với kiểu dáng kì là nhưng có thể nhìn ra là đồng phục của một tổ chức nào đó, đã bao vây lấy bọn họ.

Đoàn vệ sĩ áo đen cũng nhanh chóng rút súng bên hông ra chỉa về phía nhóm người đồ đen kia, đồng thời nhóm người đó cũng rút súng đáp trả.
Kỷ Thần Hi còn chưa kịp hiểu chuyện gì:"..."
Mấy đại ca à! Hiện tại là xã hội pháp trị đó, còn nữa họ không thấy cục cảnh sát phía sau à? Lại lấy hàng nóng ra một cách công khai như thế?
Lúc này, Kỷ Thần Hi bỗng cảm nhận được hơi lạnh kèm theo sát khí mãnh liệt đang phát ra từ người đàn ông bên cạnh.
Chưa kịp hiểu lí do, thì giữa nhóm người áo đen kì lạ, một bóng hình quen thuộc từ từ bước ra.

Kỷ Thần Hi khi ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt nhuốm màu máu đỏ tươi của anh thì cơ thể khẽ run lên.
Lần này mặc kệ thái độ của Beliar ra sao, Kỷ Thần Hi vẫn dùng lực thật mạnh sau đó nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của anh.

Beliar nhíu mày, anh ta chưa từng thấy Kỷ Thần Hi dám cãi lại lời mình, nay lại vì một người đàn ông mà dám ra tay với cả anh.

Ngay lúc đó, ánh mắt Beliar nhìn về phía người đàn ông đứng đầu nhóm áo đen kì lạ, lại càng thêm chán ghét.
"Qua đây." Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp như bình thường, hoàn toàn không thấy được sự khác biệt, nhưng đối với Kỷ Thần Hi và Beliar, cả hai đều nhìn ra được cơn giận đang cố gắng kiềm nén từ anh ta.

Lúc này, trên đầu Kỷ Thần Hi hiện đầy dấu chấm hỏi.

Lại là hai chữ "qua đây"? Hai người này thực sự không bàn bạc gì trước với nhau sao? Đã thế, cái sở thích dùng sát khí ra lệnh cho người khác cũng giống nhau như thế?
Kỷ Thần Hi thầm thở dài rồi lắc đầu một cái, vừa định bước đến chỗ của Tịch Cảnh Dương thì bị một cánh tay săn chắc ngăn lại.
Bởi vì áo khoác ngoài của Beliar đã khoác trên người cô, nên bây giờ trên người anh chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng và áo gile màu đen được thiết kế tinh xảo.

Trong đó, áo sơ mi đã được sắn tay áo lên, để lộ cơ tay săn chắc tuyệt đẹp.
Dù vậy, Kỷ Thần Hi cũng chẳng thèm để ý đến, cô nhíu mày nhìn Beliar rồi nhỏ giọng cất tiếng:"Cậu à, nếu bây giờ cậu cản cháu, sau này đừng trách cháu làm điều tương tự với Mợ nhỏ nhé!"
Giọng nói của cô không lớn, nhưng người cần nghe thì vẫn nghe thấy.
Beliar chưa có bạn gái nhưng đã bị cháu gái đe doạ:"?".
 
Song Trùng
Chương 223: 223: Fn Five-seven



Người đàn ông đứng đầu nhóm áo đen kì lạ, không chút do dự hay quan tâm đến hàng chục khẩu súng đang chỉa về phía mình, mà anh ta tiến lại gần Kỷ Thần Hi và Beliar, ánh mắt lạnh lùng quét qua cả hai.
"Theo anh về nhà." Người đàn ông nói với giọng trầm ổn, nhưng từ trong lời nói vẫn mang theo sự uy h**p rõ rệt.
Kỷ Thần Hi hơi ngẩn người, cô cứ cảm thấy người trước mặt mình có chút xa lạ, khác hẳn với dáng vẻ điềm tĩnh bình thường của anh.
Bỗng nhiên Beliar kéo mạnh tay, lôi cô ra phía sau lưng, chắn mất tầm nhìn của cô.

Bởi vì chiều cao của hai người đàn ông đều sấp sỉ một mét chín, còn cô chỉ có một mét bảy, nên lúc này cả người cô hoàn toàn bị Beliar che khuất.
"Lâu ngày không gặp, đây là cách cậu chào hỏi tôi sao, Joe?" Beliar với giọng điệu vừa châm chọc vừa mỉa mai hướng mắt về nhóm người đằng đằng sát khí phía sau lưng Tịch Cảnh Dương.
Sau cái động tay của Beliar, gương mặt của Tịch Cảnh Dương đã không duy trì được vẻ mặt không cảm xúc như bao ngày nữa, mà giờ đây ánh mắt đen thẳm của anh ánh lên sự tàn nhẫn.
"Cách thức hình như không quan trọng lắm, ít ra cũng phải để anh hiểu, người phụ nữ của tôi, không phải muốn động là động."
Nhóm vệ sĩ và nhóm áo đen nhìn nhau, họ thừa biết hai lão đại có quen biết, tuy nhiên việc giương súng bảo vệ chủ nhân của mình là chuyện hiển nhiên.

Vì thế, một không khí căng thẳng lan tỏa trong không gian, khi cả hai bên đều sẵn sàng cho một cuộc xung đột.
Cũng may cục cảnh sát Long Thành nằm ở ngoại ô, không phải ở trung tâm thành phố, nên sẽ tránh được thương vong không đáng có với dân thường.
Còn về phía cảnh sát bên trong, thì đã bị người của Beliar ngăn lại.

Cho nên, chỉ cần hai bên không xả súng vào nhau, thì mọi chuyện vẫn sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
Cùng lúc đó, Beliar nắm chặt tay của Kỷ Thần Hi, cố định cô ở sau lưng mình, rồi cười lạnh, không chút e ngại trước tầm mắt sắc bén của Tịch Cảnh Dương.
"Từ khi nào bé con nhà tôi lại thành người phụ nữ của cậu rồi? À, hay ngủ với nhau một đêm liền thành người của cậu?"
Kỷ Thần Hi nghe thấy câu nói của Beliar thì sửng sốt.

Hai người quen nhau sao? Còn nữa, có vẻ như ông c** nh* này của cô còn biết nhiều điều hơn cả cô thế?
Kỷ Thần Hi cứ bận bịu suy nghĩ, nhưng lại không hề chú ý đến nét mặt của Tịch Cảnh Dương lúc này.

Chỉ với bốn từ "bé con nhà tôi" từ miệng Beliar, mọi phòng tuyến dịu dàng, dễ tính, trầm ổn mà anh xây dựng trước mặt cô, nay đã hoàn toàn sụp đổ.
Trước ánh mắt kinh hồn của mọi người xung quanh, Tịch Cảnh Dương rút ra một khẩu FN Five-Seven màu đen rồi chỉa thẳng vào đầu của Beliar.

Thậm chí anh cũng đã mở chốt an toàn, vậy nên chỉ cần một cú bóp cò, chắc chắn Beliar sẽ chết.
Trước hành động đó của Tịch Cảnh Dương, nhóm vệ sĩ kinh hồn bạt vía đồng loạt chỉa súng về phía anh, nhưng bọn họ không hề nhận được lệnh từ Beliar, nên không một ai dám hành động tùy ý.
Còn Beliar, trước sự đe doạ của Tịch Cảnh Dương, hay cái chết có thể gần trong gan tấc, thì vẻ mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh, giống như chuyện bị chỉa súng vô đầu là một việc vô cùng bình thường.

Lúc này Kỷ Thần Hi đã vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của Beliar, cô đen mặt bước lên từ sau lưng anh, vừa định lên tiếng trách cứ, thì cảnh tượng trước mặt làm cho cô giật nảy mình.
"Bảo Bảo, là FN Five-Seven sao? Anh cũng dùng loại này à?" Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay Tịch Cảnh Dương, kinh ngạc nói lớn.
Beliar đang bị chỉa súng vô đầu:"..."
Các vệ sĩ áo đen và nhóm người bí ẩn:"..."
Cô gái à, đây là trọng tâm sao?
Tịch Cảnh Dương vẫn không bỏ tay xuống, nhíu mày, lặp lại một lần nữa:"Qua đây."
Lần này Beliar không ngăn được cô nữa, Kỷ Thần Hi phấn khích đi đến chỗ của Tịch Cảnh Dương rồi nắm lấy khẩu súng trong tay anh ngắm nghía, cảm thán:"Đúng là FN Five-Seven rồi, em nhớ đây chính là loại súng lục đầu tiên mà em dùng đấy, hoài niệm quá đi!"
Tịch Cảnh Dương nhìn cô, trên gương mặt không để lộ bất kì cảm xúc dư thừa gì.

Trong lòng Kỷ Thần Hi thật sự phấn khích, vì trong đoạn ký ức ngắn ngủi mà cô nhớ được, ngày đầu cô tập bắn súng chính là dùng khẩu FN Five-Seven này.

Thậm chí cô từng bị thương vị độ giật khi bắn, nên cứ nhớ mãi không quên.

Nhưng từ khi đến Nước Z, một nơi mà mang súng cũng là phạm pháp, nên cô cũng quên bén chuyện bản thân rất thích xạ kích đi.

Tuy nhiên, hành động của cô trước mặt Tịch Cảnh Dương lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Cô đang bảo vệ cho Beliar.
Bàn tay của Tịch Cảnh Dương khẽ siết chặt thành nắm đấm.

Và rồi, khi không thể kiềm chế được nữa, anh xoay người đấm một cú thật mạnh vào má phải của Beliar.
Beliar đang tập trung nhìn về phía của Kỷ Thần Hi nên không nhận ra thái độ bất thường của Tịch Cảnh Dương, nên đã lãnh trọn cú đấm đó của anh.
Hậu quả một cái răng của Beliar theo đó mà ra đi.

Và chiếc răng đó cũng xém trở thành nguyên nhân khiến cho hành trình truy thê của Tịch Cảnh Dương sau này thêm muôn phần gian nan..
 
Song Trùng
Chương 224: 224: Em Xót Cho Anh Ta



Sau cú đấm mạnh từ Tịch Cảnh Dương, Beliar bị đẩy lùi suýt ngã xuống đất.

Gương mặt đẹp trai của anh lúc này, càng trở nên nổi bật hơn với vết bầm tím bên má phải.
Beliar đưa tay chạm nhẹ vào bên má phải, sau đó hơi loạng choạng đứng thẳng người, từ miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, mà trong vũng máu dưới đất có thể nhìn thầy một vật thể màu trắng sứ nhỏ nổi bần bật.
Một trong số các vệ sĩ áo đen liền bắn một phát đạn chỉ thiên, sau đó muốn lên tiếng cảnh cáo, nhưng Beliar đã đưa tay lên ngăn lại.

Sau đó dở khóc dở cười nhìn cô cháu gái nhà mình.
Kỷ Thần Hi đang xoắn xuýt bên cạnh Tịch Cảnh Dương.

Không phải vì cậu ta vừa đánh "Cậu ruột" của cô, mà đang lo lắng cho bàn tay của hắn có trầy xước gì không.

Vào vài giây trước, khi Tịch Cảnh Dương vừa ra tay, Kỷ Thần Hi không khỏi kinh ngạc đến nổi suýt nữa làm rơi cây FN Five-Seven trong tay xuống đất.
Cô lo lắng tiến đến chỗ của Tịch Cảnh Dương lật tay anh qua lại xem xét cẩn thận rồi đỏ mắt trách mắng:"Anh bị làm sao vậy hả? Sao lại đánh người? Mặt anh ta dày...mặt anh ta cứng...nói tóm lại là lỡ anh bị thương thì sao!?"
Người đàn ông có gương mặt vừa dày vừa cứng cạnh đó:"..."
"Anh ta chạm vào em." Tịch Cảnh Dương cố kiềm nén cảm xúc muốn giết người xuống nói.
Tuy sự quan tâm của cô đã khiến cho cơn giận của anh giảm bớt được đôi chút.

Thế nhưng chuyện Beliar kéo tay cô hay lớn giọng gọi "bé con nhà tôi", khiến cho cảm xúc bên trong anh vô cùng hỗn loạn.
Tuy bình thường tính cách của Tịch Cảnh Dương đối với Kỷ Thần Hi vô cùng ôn hòa dịu dàng.

Dù anh ít nói, tính cách cũng khá lạnh nhạt, nhưng chỉ cần là khi đối mặt với Kỷ Thần Hi, anh sẽ cố gắng biểu đạt những cái tốt nhất của bản thân, vì anh không muốn mất cô một lần nữa.

Anh đã từng sụp đổ một lần, đã từng tính từ bỏ hết tất cả mọi thứ vào năm năm trước, vào cái khoảng khắc mà cô vô tâm rời bỏ anh.
Chính vì thế vào thời điểm Kỷ Thần Hi đồng ý ở bên cạnh anh một lần nữa, thì sự chiếm hữu của anh dành cho cô đã đạt đến đỉnh điểm.
Nếu ai đó hỏi giới hạn của Tịch Cảnh Dương là gì, thì câu trả lời chỉ tóm gọn trong ba chữ "Kỷ Thần Hi".
Từ lúc ở bệnh viện bị cảnh sát đưa đi, đến giây phút này, Kỷ Thần Hi không thể không nhận ra thái độ kì lạ của Tịch Cảnh Dương.
Cô chăm chú nhìn anh, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói:"Anh không nên đánh anh ta."
Chân mày Tịch Cảnh Dương nhíu chặt, sau đó từ từ giãn ra.

Anh nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng:"Em xót cho anh ta?"
Kỷ Thần Hi thoáng ngạc nhiên, sao cô cảm thấy giọng nói của anh có chút run rẫy vậy.

Chưa kịp đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, Beliar bước từng bước chậm rãi đến chỗ hai người, rồi dùng sức tung một cú đáp trả cho Tịch Cảnh Dương.
Nhưng lần này Kỷ Thần Hi đã kịp phản ứng lại, cô nhanh tay đẩy Tịch Cảnh Dương ra.

Tuy nhiên do sự tức giận và nóng nảy sẵn có của Beliar, cộng thêm tốc độ của Kỷ Thần Hi quá nhanh nên Beliar không kịp thu tay, khiến cho cú đấm đòi mạng đó trúng phải bả vai của cô gái.
Tịch Cảnh Dương bị cô đẩy mạnh ra nên theo quán tính lùi về sau một bước.

Lúc Kỷ Thần Hi đau đớn ôm bả vai ngồi gục xuống đất, cả anh và Beliar đều trở nên vô cùng hoảng loạn.
Tịch Cảnh Dương nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra cho cô, Beliar cũng định ngồi xuống nhưng bị Tịch Cảnh Dương tặng cho một ánh mắt giết người.
Mặc dù đang cảm thấy rất đau, nhưng khoé môi Kỷ Thần Hi vẫn cong lên nhìn về phía của Beliar nói:"c** nh*, anh ấy đánh cậu một cái, Cậu đánh cháu một cái, xem như huề nhé.

Sau này không được gây khó dễ cho anh ấy!"
Beliar đanh mặt nhìn hai người dưới đất, thở dài một hơi rồi nhìn sang chỗ những vệ sĩ áo đen ra lệnh:"Bỏ súng xuống hết đi, ra xe đợi lệnh của tôi."

Nhóm vệ sĩ áo đen ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vẫn bỏ súng xuống, dù phía bên kia vẫn đang chỉa súng vào họ.

Dù sao lệnh của Ngài Đại sứ, họ không dám không nghe.
Kỷ Thần Hi cũng thấy được vẻ khó xử của họ, nên đưa mắt nhìn về phía nhóm người bí ẩn nói:"Các anh cũng bỏ súng xuống đi, đây là cục cảnh sát đấy, muốn cùng vào trong uống trà sao?"
Tuy cách nói của Kỷ Thần Hi rất nhẹ nhàng nhưng ý vị cảnh cáo, mà nhóm người bí ẩn kia vẫn đứng yên bất động không bỏ súng xuống.
"Lời chủ mẫu nói các người không nghe sao? Nếu tai có vấn đề thì ngày mai cuốn gói cút hết khỏi Hắc Diệm đi!"
Giọng nói trầm khàn đầy lạnh lẽo của Tịch Cảnh Dương vừa vang lên, thì nhóm người bí ẩn đồng loạt thu súng về, sau đó nhanh chóng biến mất cùng với màn đêm.
Beliar nheo mắt nhìn về phía nhóm người có thể nhanh chóng biến mất một cách kì lạ kia thì thoáng kinh ngạc.

Quả nhiên, tên nhóc này không đơn giản, thế lực sau lưng nó cũng không hề tầm thường.
 
Song Trùng
Chương 225: 225: Chúng Ta Cùng Gọi



Kỷ Thần Hi khẽ cắn môi, quả thực cú đấm vừa rồi của Beliar rất mạnh, đến giờ mà bả vai cô vẫn còn rất đau.

Dù Tịch Cảnh Dương là người sai vì ra tay đánh anh ta trước, nhưng anh lại trả một đòn mạnh như thế, chính là muốn hủy luôn gương mặt đẹp trai của Bảo Bảo nhà cô luôn đây mà.

Nghĩ đến đây Kỷ Thần Hi không khỏi lườm Beliar một cái.
Nhận được ánh mắt ghét bỏ đó từ cô, Beliar bật cười:"Liếc cái gì? Ai bảo cháu chắn cho nó?"
"Cậu còn nói nữa...ui ya!" Vừa động đậy thì cánh tay lại truyền đến một con đau thấu xương.
Tịch Cảnh Dương nhìn cách hai người trò chuyện vô cùng thân thiết thì vô cùng khó chịu, nhưng vì Kỷ Thần Hi đang bị thương, anh cố kiềm nén cảm giác muốn g**t ch*t Beliar xuống, rồi dìu cô đứng dậy.
"Đến bệnh viện nhé!" Tịch Cảnh Dương nhẹ giọng nói.
Kỷ Thần Hi gật gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Beliar:"Dẫn anh ta theo!"
Tịch Cảnh Dương ngay lập tức đáp trả:"Không được."
Kỷ Thần Hi:"Phải dẫn anh ta theo trả tiền viện phí!"
Tịch Cảnh Dương đanh mặt:"Em cảm thấy anh không có tiền?"

Kỷ Thần Hi lắc đầu:"Anh ta làm em bị thương, không thể để anh ta rời đi được, vậy thì hời cho hắn quá rồi!"
Tịch Cảnh Dương khẽ gật đầu:"Được."
Sau đó không kịp đợi Kỷ Thần Hi nói tiếp, anh đã cúi người định nhặt khẩu FN Five-Seven dưới đất lên.

Kỷ Thần Hi bị một màn này doạ cho sợ hãi.
"Em bảo anh không để anh ta đi thôi, chứ không phải là bắn bỏ anh ta luôn!"
Cánh tay vừa chạm vào khẩu súng lạnh lẽo bỗng trở nên cứng ngắc.
Ba lần rồi.

Cô đã bảo vệ hắn ba lần.

Tịch Cảnh Dương trầm tư nhìn cô.

Tuy trên gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn nhìn ra sự buồn bã và thất vọng trong đôi mắt của anh.
Cô không khỏi giật mình, tự hỏi bản thân đã làm gì khiến anh không vui sao? Sau đó cô chợt nhận ra một điều, chẳng lẻ anh đang ghen?
Kỷ Thần Hi cố gắng kiềm nén cơn đau trên người, tiến đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương, sau đó chỉ tay về phía Beliar:"Xin lỗi, hai người cứ mãi ngăn cản nên em chưa kịp giới thiệu.

Beliar Baron, c** nh* của em, đang là Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền của Đại sứ quán R Quốc tại Nước Z."
Sau đó cô hít một hơi rồi chỉ tay về phía người đàn ông bên cạnh:"Tịch Cảnh Dương, bạn trai cháu..."
Tịch Cảnh Dương hơi ngạc nhiên sau lời nói của cô, hỏi lại lần nữa:"Em gọi anh ta là gì?"
Kỷ Thần Hi thở dài một hơi đáp:"Không phải em mà là chúng ta cùng gọi, phải gọi là c** nh*! Anh ta là là trưởng bối trong nhà em đấy, xem như hôm nay anh ra mắt phụ huynh lần đầu đi."
Tịch Cảnh Dương không thể tin vào những gì cô vừa nói.

Anh quay mặt đến Beliar, đôi mắt tràn đầy sự khó hiểu.
"c** nh*?"
Beliar liền đưa tay lên ngăn cản:"Đừng, cậu đừng gọi tôi như thế, tôi không dám nhận."
Kỷ Thần Hi ngơ ngác nhìn hai người:"Hai người quen nhau à?"
Tuy ban đầu mùi thuốc súng giữa cả hai vô cùng nồng nặc, nhưng hiện tại khi nhận được câu hỏi của Kỷ Thần Hi, cả hai không hẹn mà rất ăn ý cùng đồng thanh đáp.
"Không quen!"
"Không quen."
Kỷ Thần Hi:"..." Hai người thật sự xem tôi là đồ ngốc à?
"Đến bệnh viện trước đã." Dù trong lòng vẫn còn khó chịu, nhưng Tịch Cảnh Dương không đành lòng nhìn cô bị thương.
Beliar nheo mắt nhìn hai người rồi ra hiệu:"Xe bên kia..."
"Không cần..." Theo bản năng Tịch Cảnh Dương đáp trả ngay, nhưng nhớ lại quan hệ giữa Kỷ Thần Hi và Beliar thì anh hơi cứng họng.
Beliar liền nhếch mép cười:"Không cần? Sau này cậu ra mắt cha mẹ con bé để hỏi cưới nó, cậu có tin họ sẽ trả lời cậu đúng hai chữ này không?"
Tịch Cảnh Dương nhìn má phải đã sưng lên của Beliar thì biết bản thân đuối lý:"Xe ở đâu?"
Cuối cùng bầu không khí căng thẳng cũng được xoa dịu, Kỷ Thần Hi thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra với Tịch Cảnh Dương, làm nũng:"Bảo Bảo, em đau, ôm~~"
Cuối cùng trên gương mặt của Tịch Cảnh Dương cũng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

Anh cúi người bế cô lên, rồi nhìn hai hàng xe Bentley màu đen bên vệ đường, quay sang nhíu mày hỏi Beliar:"Chiếc nào?"
Beliar bị hai người show ân ái trước mặt, thì cắn răng vẫy tay như một người hướng dẫn viên: "Chiếc thứ hai, phía sau cùng."
Nhận được câu trả lời, Tịch Cảnh Dương bế Kỷ Thần Hi đến chiếc xe mà Beliar đã nói.

Ngay lặp tức một vệ sĩ áo đen tiến đến mở cửa xe sau cho họ.
Vì đặc thù công việc, nên xung quanh Beliar luôn có hơn hai mươi người đi theo để bảo vệ.

Dù anh không cần, nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc.
Nhìn vị trí ghế sau đã bị cháu gái và "cháu rễ" chiếm đóng, Beliar khẽ cắn răng ngồi vào vị trí phó lái.

Tài xế khi nhìn thấy Ngài Đại sứ đức cao vọng trọng đang ngồi kế mình thì suýt hoảng loạn mà đạp nhầm chân thắng thành chân ga.
Beliar khẽ liếc nhìn lên tấm gương, nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở hàng ghế sau thì tức giận ra lệnh:"Nhìn cái gì, đến bệnh viện!"
 
Song Trùng
Chương 226: 226: Có Thù Tất Báo



Một dãy xe Bentley đen lướt nhanh trên con đường sầm uất.
Bên trong số đó ở trên hàng ghế sau, Kỷ Thần Hi ung dung dựa vào người Tịch Cảnh Dương, cảm nhận sự ấm áp và an lành từ anh.

Những phiền muộn trong lòng dần tan biến khi có anh bên cạnh.
Trong khi đó, Beliar ngồi ở vị trí phó lái, ánh mắt lạnh lùng liên tục quét qua gương chiếu hậu, nhìn hai người ôm nhau phía sau.

Anh cảm thấy vô cùng ngứa mắt, cứ như cải trắng nhà mình bị người ta cuỗm mất, nhưng không thể phủ nhận rằng cảnh tượng hai người ở cạnh nhau vô cùng hài hoà.
Trong suốt thời gian đến bệnh viện, không ai nói một lời.

Chỉ tiếng còi xe và tiếng động của bánh xe trên mặt đường vang lên, tạo nên một không gian im lặng.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện Phong Vân.

Tài xế nhanh chóng mở cửa cho Beliar xuống xe, theo sau là Tịch Cảnh Dương vẫn đang dịu dàng bế Kỷ Thần Hi trên tay.
Beliar liếc nhìn một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Bên trong bệnh viện, họ được đưa đến phòng khám cấp cứu.

Kỷ Thần Hi ngồi trên ghế bệnh, còn Tịch Cảnh Dương và Beliar đứng bên cạnh.
Khi bác sĩ nhìn thấy người đến là Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương thì trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Hai con người này, trong một tháng đến bệnh viện hơn chục lần, thật sự xem bệnh viện là nhà mình luôn rồi sao?
"Haiz, lần này là ai bị thương đây?" Bác sĩ chán nản lên tiếng hỏi.

Nhưng khi không nhận được câu trả lời, anh nhíu mày ngẩng đầu lên, thì nhận ngay hai ánh mắt sắc như dao của hai người đàn ông.
Bầu không khí trong phòng bệnh vốn đã rất âm u, nay lại càng thêm lạnh lẽo đang sợ, nhất là sát khí quanh người của hai vị đại lão kia.
Bác sĩ vội sửa lời:"Cô...Cô Tịch...Cô không khoẻ sao?"
Hầu hết những bác sĩ có địa vị trong bệnh viện đều biết quan hệ của Tịch Cảnh Dương với viện trưởng của họ.

Và đương nhiên cô bạn gái ba ngày lại vào viện một lần như Kỷ Thần Hi thì cũng chẳng xa lạ gì mấy.
Tuy nhiên lúc này Beliar khó chịu lên tiếng:"Gọi cẩn thận, nó họ Kỷ!"
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng xoa bả vai của Kỷ Thần Hi, không bận tâm đến thái độ gắt gỏng của Beliar nói:"Bả vai trái, nứt xương."
Kỷ Thần Hi thoáng kinh ngạc mà nhìn Tịch Cảnh Dương.

Vì sao anh lại biết cô bị nứt xương?
Còn vị bác sĩ nọ nhanh chóng sắp xếp cho Kỷ Thần Hi đi chụp X quang.

Sau khi có kết quả, cầm tấm phim trên tay, ông ta bắt đầu trao đổi với ba người.
"Vết thương không quá nghiêm trọng, bị nứt xương nhẹ.

Cô T..." Đang nói bác sĩ khẽ liếc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Beliar, rồi thầm nuốt nước bọt nói tiếp:" Cô Kỷ! Cô chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút, thời gian tới đừng vận động mạnh, chú ý thoa thuốc đúng giờ.

Trước mắt là vậy, còn lại tôi sẽ ghi trong đơn thuốc."
Kỷ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn bác sĩ.

Tuy nói không nặng, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn hiện diện trên vai cô.

Dù sao Beliar cũng xuất thân từ Giáo Viện, cho nên lực tay của anh ta không hề yếu, cô chỉ bị nứt xương nhẹ đã là may mắn lắm rồi.
"Bác sĩ, ông có phải nên kiểm tra tổng quát cho con bé luôn không? Có vẻ như nó không khoẻ." Beliar tựa lưng vào tường biến nhác nói.

Bác sĩ khó hiểu:"Sức khoẻ cô Kỷ rất tốt mà..."
"Không, nó không khoẻ." Câu nói trần thuật mang đầy tính cảnh cáo.
Bác sĩ liền mỉm cười gật đầu:"Đúng, cô Kỷ quả thực cần phải kiểm tra tổng quát một lần nữa!"
Kỷ Thần Hi:"..."
Sau khi bác sĩ chuẩn bị sắp xếp kiểm tra cho cô, Beliar liền quay sang Tịch Cảnh Dương mà nở một nụ cười vô cùng thân thiện:"Tiểu Tịch này, thay vì ở đây đợi, chúng ta đi thanh toán viện phí thôi."
Rõ ràng Beliar đang muốn nói chuyện riêng với Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày:"c** nh*, Cậu không tự đi được à?"
Beliar không hề ngại mà đáp:"Đương nhiên là không rồi, bình thường Cậu chỉ ở trong Đại sứ quán, phong tục tập quán ở Nước Z cậu vẫn chưa biết hết, lỡ làm gì sai thì sao?"
"Đóng viện phí thôi cần đúng sai gì nữa? Chẳng phải Cậu có tiền lắm sao? Cứ đập tiền ở quầy thu phí là được mà!"

"Nhưng Tiểu Tịch muốn đi cùng Cậu mà, có đúng không?" Nói xong Beliar nhoẻn miệng cười với Tịch Cảnh Dương.
Nụ cười dối trá của anh khiến Kỷ Thần Hi không khỏi rùng mình, vừa định lên tiếng ngăn cản thì Tịch Cảnh Dương đã dịu dàng xoa đầu cô khẽ đáp:"Để anh đi với anh ấy, không sao đâu."
"Gọi là c** nh*." Kỷ Thần Hi biết không ngăn được hai người, đành lên tiếng nhắc nhở.
Khoé môi Tịch Cảnh Dương khẽ cong lên, hướng mắt về phía cửa:"c** nh*, đi thôi."
Beliar:"..."
Cuối cùng, Tịch Cảnh Dương và Beliar vẫn sóng vai nhau cùng rời khỏi phòng bệnh.

Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn theo hai người mà âm thầm thở dài.

Cô biết rất rõ tính cách của ông c** nh* kia, gói gọn bốn chữ thôi "có thù tất báo".
Hy vọng anh ta có thể nương tay với gương mặt kia của bạn trai cô.

Dù sao lỡ không may anh ấy thất nghiệp, thì nhờ gương mặt đó vẫn có thể kiếm cơm được.
 
Song Trùng
Chương 227: 227: Tầng Thượng



Sau khi xác nhận Kỷ Thần Hi đã ổn, hai người đàn ông một trước một sau, cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
"Tầng thượng." Beliar lên tiếng trước.
Tịch Cảnh Dương không trả lời mà hướng về phía thang máy đi trước.

Beliar cũng không nói gì thêm mà lẳng lặng theo sau.
Dù sao đều là người thông minh, đôi khi không cần phải nói quá nhiều.
Khi cả hai đi thang máy đến tầng cao nhất, Tịch Cảnh Dương tiếp tục dẫn đường đi đến cầu thang bộ dẫn lên sân thượng của bệnh viện Phong Vân.
Beliar vẫn im lặng đi theo, anh nhàn nhã cởi áo vest mà Kỷ Thần Hi đã ném trả lại lúc nãy xuống, rồi ném ra đất.

Hai tay áo sơ mi cũng đã được sắn lên từ trước, nay anh đang cố định lại nếp gấp của nó.
Đến khi lên đến sân thượng, Tịch Cảnh Dương khẽ nhắm mắt dựa lưng vào vách tường, điềm tĩnh nói:"Có chuyện gì mau nói đi, tôi không muốn cô ấy phải đợi."
Beliar nhìn một lượt xung quanh, màn đêm u tối cùng cơn gió mùa thu khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh lẽo.

Khung cảnh này bỗng làm anh nhớ đến chuyện vào năm năm trước.

Và cũng ngay sau đó, cùng với một nụ cười nhàn nhạt, Beliar xoay người tung một cú đấm còn mạnh hơn cú đấm trước cục cảnh sát vào mặt của Tịch Cảnh Dương.
Mà lần này Tịch Cảnh Dương không hề tránh đi, vô cùng bình tĩnh mà lãnh trọn cú đấm, sau đó loạng choạng ngã xuống đất.

Từ miệng anh cũng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhưng thật may vẫn chưa có chiếc răng nào bị gãy.
"Vậy thì xem như hết nợ rồi đúng không." Một câu hỏi nhưng với giọng điệu khẳng định từ Tịch Cảnh Dương gửi đến Beliar.
Beliae nở một nụ cười đầy giễu cợt:"Joe, thứ cậu nợ con bé, có trả cả đời cũng không đủ."
Hai người đàn ông điển trai với vết bấm tím trên mặt, một người ngồi trên đất, một người đang đứng mà nhìn xuống.

Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng căng thẳng.
Tịch Cảnh Dương nheo mắt nhìn chằm chằm vào Beliar.

Sở dĩ hai người quen nhau, cũng là do Beliar là một trong những Thất Tinh Hộ Sứ của quốc vương Sigrid.
Bọn họ đã từng có khoảng thời gian cùng làm việc với nhau nên chẳng có gì xa lạ cả.

Có điều, dường như anh đã xem nhẹ xuất thân cô gái của mình rồi.

Cô là cháu gái của một người sẽ trở thành Công tước trong tương lai, lại là thành viên của Zero - một tổ chức chống lại quý tộc và hoàng thất R Quốc.

Rốt cuộc cô còn bao nhiêu điều chưa nói với anh đây?
Tịch Cảnh Dương thầm hít một ngụm khí lạnh, vết thương trên mặt cũng trở nên đau nhức hơn, hướng mắt về Beliar hỏi thẳng:"Có chuyện gì cứ nói đi, không cần vòng vo nữa."

Beliar bật cười, rồi cũng ngồi phịch xuống đất cùng với Tịch Cảnh Dương.

Anh ta tựa lưng vào vách tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao khẽ nói:"Nếu như cậu chưa chết, vì sao năm năm trước lại không xuất hiện..." vì sao lúc con bé cần cậu nhất cậu lại biến mất?
Câu nói sau Beliar không thốt ra thành lời.

Vì mỗi khi nhớ lại những chuyện mà Kỷ Thần Hi đã trải qua vào năm năm trước, câu chữ trong cổ anh bỗng nghẹn lại
Tuy nhiên Tịch Cảnh Dương vẫn nhận ra điểm bất thường trong câu hỏi của Beliar, anh ngồi bật dậy rồi kéo lấy cổ áo của Beliar gặng hỏi:"Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô ấy không đến gặp tôi?"
Đây cũng là câu hỏi đã dằn vặt anh suốt năm năm.

Đến khi Kỷ Thần Hi đã trở lại bên cạnh anh, thì nỗi sợ hãi sẽ mất đi cô một lần nữa vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của anh.
Beliar cũng không phải người dễ tính gì, anh gạt mạnh tay Tịch Cảnh Dương ra, rồi đạp mạnh một cú nữa vào bụng anh.
Nhưng lần này Tịch Cảnh Dương đã dùng tay đỡ lại, nên anh chỉ bị đánh lui một bước.
Không đợi anh kịp phản ứng, Beliar đã túm ngược lại áo của anh quát:"Nếu như năm năm trước cậu không rời đi, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, Tiểu Hi cũng sẽ không như bây giờ, mắc chứng dị ứng cồn nặng như thế! Cũng sẽ không..."
Khoé mắt của Beliar dần đỏ lên, lời nói cũng không thể nói ra tiếp được lời nào nữa.
Anh buông cánh tay đang nắm áo của Tịch Cảnh Dương ra, cố nén bình tĩnh:"Cậu đã gặp Hàn Phi, cậu biết nó là ai rồi đúng không?"
Dù là một người vô cùng lý trí, nhưng khi chuyện có liên quan đến Kỷ Thần Hi, cảm xúc bên trong Tịch Cảnh Dương cứ dao động không ngừng.

"Anh trai."
Beliar hít một hơi như cố kiềm nén thứ gì đó xuống:"Vậy hồ sơ bệnh án của con bé...năm mà nó chỉ mới mười bảy tuổi...Hàn Phi đã đưa cậu xem chưa?"
Năm mười bảy tuổi? Chẳng phải là lúc hai người xác định quan hệ sao?
"Cô ấy...bị bệnh sao?"
Beliar cười đầy mỉa mai:"Xem ra thằng nhóc đó chưa đưa rồi."
Ngay đến tiểu thần y luôn đi theo hai đứa trẻ từ nhỏ, cũng không khiến con bé khôi phục trí nhớ được.

Vậy thì rõ ràng Evan và Hàn Phi đều không muốn Tiểu Hi nhớ lại.
Dù Evan có khả năng đánh thức ký ức đã ngủ quên đó của Kỷ Thần Hi hay không, thì đến cuối cùng, không một ai trong số họ mong cô nhớ lại cả.
Họ thà nhìn cô tung tăng vui vẻ như bây giờ, còn hơn là quay lại bộ dạng như mấy năm trước.
Một con người máu lạnh, tàn nhẫn với bản thân đến mức cực đoan..
 
Song Trùng
Chương 228: 228: Dùng Cách Thức Của Cô Để Trừng Trị Những Kẻ Gây Khó Dễ Cho Cô



Trong bầu không khí tĩnh lạnh của phòng bệnh, vị bác sĩ già khó xử nhìn cô gái đang bắt chéo chân trên ghế gặm táo, dè dặt năn nỉ:"Cô Kỷ, cô có thể hợp tác chút không, khám tổng quát không tốn quá nhiều thời gian của cô đâu."
Kỷ Thần Hi khẽ bĩu môi:"Ông nhìn tôi giống người bị bệnh đến lắm sao?"
Mặc dù vết thương trên vai khá nặng, nhưng cô cũng không phải người có sức khoẻ kém.

Bộ dạng yếu đuối lúc nãy, cũng chỉ là đang hoà hoãn quan hệ giữa Beliar và Tịch Cảnh Dương mà thôi.
Vị bác sĩ già liền ngay lập tức lắc đầu:"Không, cô rất khoẻ, nếu không có vết thương trên vai thì còn khoẻ hơn cả tôi."
Kỷ Thần Hi tiện tay vứt lõi táo vào sọt rác rồi đáp:"Vậy khám tổng quát làm gì nữa, lãng phí thời gian của ông, cũng lãng phí tài nguyên bệnh viện."
Bác sĩ bỗng nhiên cứng họng.

Nhưng nếu không kiểm tra cho cô, thì đợi đến lúc hai đại lão kia trở lại, liệu ông sẽ sống yên thân với họ chứ?
Kỷ Thần Hi thừa sức nhìn ra nét mặt sợ sệt của ông liền phụt cười:"Yên tâm đi, họ không làm gì ông đâu." Dù sao bắt cô khám tổng quát cũng là kiếm cớ.
Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, Kỷ Thần Hi ngẩng mặt lên hỏi:"Có máy tính không?"
Lão bác sĩ già nhanh chóng gật đầu:"Có, tất nhiên là có, cô cần dùng sao?"
Kỷ Thần Hi nghịch nghịch lỏm tóc trắng của bản thân, sau đó nói:"Vậy cho tôi mượn một lát, xem tin tức thôi."
Vị bác sĩ nọ nhanh chóng lấy ra từ trong cặp táp một chiếc laptop màu trắng đưa cho Kỷ Thần Hi:"Cô cứ tự nhiên đi, tôi ra ngoài một lát.

À phải rồi, trong máy toàn là tư liệu y học, cô cẩn thận chút..." giọng nói ông có chút dè dặt rồi nhỏ dần.
Kỷ Thần Hi lần nữa phụt cười:"Tôi không có hứng thú với mấy thứ đó, cứ yên tâm."
Sao cô không nhìn ra lão bác sĩ này đang sợ cô táy máy tay chân, quậy phá tài liệu của ông ta.

Chẳng lẻ trông cô giống loại người đó à?
Bác sĩ dè dặt một chút, nhưng nghĩ đến quan hệ của cô và viện trưởng của mình, chắc là không có vấn đề gì, nên đẩy cửa ra ngoài.
Kỷ Thần Hi nghiêng người định vươn tay mở máy tính thì đột nhiên cơn đau từ bả vai lại truyền đến.
"Thật phiền phức!"
Cô thầm chửi một câu, rồi đặt laptop lên bàn, dùng tay còn lại để mở máy lên.

Không mở thì thôi, mở lên rồi thì cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

Lão già kia sợ tài liệu bị mất như thế, vậy mà laptop cá nhân lại không cài bất kỳ bảo mật gì? Thế là sợ mất dữ chưa?
Nói rồi cô cũng không nghĩ nhiều mà bật Zbo lên.

No1 hotsearch nhanh chóng hiện ra trước mặt.

[No1.

Vừa ăn cướp vừa la làng, tiểu minh tinh ác độc không biết xấu hổ nhất làng giải trí!]
[No2.

Chúng ta nợ Vân Tiêu một lời xin lỗi!]
[No3.

Nhan sắc thần tiên của tỷ tỷ R Quốc.]

Nhìn đến cái từ khoá ở hàng thứ ba, Kỷ Thần Hi bỗng nhíu mày, sau đó cô liền click chuột vào xem chi tiết.
Quả nhiên, giống y những gì cô đang nghĩ, một tấm hình chụp chính diện của cô lúc ở vườn hoa thủy tiên xanh của Đế Cung Sơn Trang, đang được mọi người chia sẻ rầm rộ và số lượt bình luận đã vượt quá con số hai triệu.
Khoé miệng Kỷ Thần Hi khẽ giật giật, thầm thương xót cho Tịch Cảnh Đăng.

Bởi vì tấm ảnh này chính do anh ta chia sẻ.

Nhưng mà chụp cũng khá đẹp, bất quá cô sẽ ngăn cản đợt bạo lực gia đình sắp tới vậy.
Nói xong cô lắc đầu mỉm cười rồi trở về trang chủ.

Điều khiến cô kinh ngạc chính là, mọi tin tức tiêu cực của cô trước đó đều đã hoàn toàn bốc hơi trên mạng.

Mà những lời chửi bới kia cũng đã chuyển sang Mộ Nguyệt Vũ.

Có vẻ như Tịch Cảnh Dương đã công bố toàn bộ tội ác của cô ta, mà anh đã giúp cô điều tra trước đó với tất cả mọi người.
Sau khi lướt đọc tin tức một hồi, cô lại bất ngờ với việc khác hơn.
Lục Thị đối mặt với nguy cơ phá sản.

Công ty giải trí Starlight dưới trướng Lục Thị cũng đang điêu đứng không thôi khi hàng loạt đỉnh lưu đồng loạt hủy hợp đồng.

Đã thế tin tức cổ phiếu của Mộ Thị liên tục giảm một cách chóng mặt và không có dấu hiệu dừng lại.

Mà tất cả những chuyện trên đều liên quan đến chuyện của Mộ Nguyệt Vũ bị vạch trần.
Hiệu ứng cánh bướm?
Kỷ Thần Hi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Tịch Cảnh Dương dùng cách thức của cô để trừng trị tất cả những kẻ đã gây khó dễ cho cô.

Và anh cũng đã nghĩ đến ân tình với Mộ Lão, mà nương tay với Mộ Thị.

Nếu không, chỉ cần Tịch Thị nhúng tay vào, e là Mộ Thị cũng đang trên bờ vực phá sản giống như Lục Thị.
Tuy nhiên có một điều cô không hiểu, vì sao chứng cứ Mộ Nguyệt Vũ thuê sát thủ mưu sát Mộ Nhược Vi ở R Quốc chỉ được công khai trên mạng, nhưng lại không thể đưa đến sở cảnh sát?
Những chứng cứ đó đủ để khởi tố Mộ Nguyệt Vũ, khiến cô ta vĩnh viễn không thể bước chân ra khỏi ngục giam.

Nhưng hiện tại chứng cứ đó lại không được xác nhận, nó chỉ có thể gây tính công kích trên mạng, nhưng không có hiệu quả pháp lý.
Đây là do kẻ đứng sau bí ẩn kia giở trò...hay chính là chủ ý của Tịch Cảnh Dương? Vì nếu như anh không cho phép, Mộ Nguyệt Vũ sẽ không thuận lợi thoát tội như thế.
 
Song Trùng
Chương 229: 229: Tự Mình Đi Tìm Đi



Cứ thế Kỷ Thần Hi mãi mê ngồi đọc tin tức trên Zbo và những bình luận về tấm ảnh của cô.

Đến khi lão bác sĩ già trở lại cũng đã qua một tiếng sau.
Lão bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô vẫn còn đang ở trong phòng bệnh liền lên tiếng hỏi:"Cô Kỷ, cô vẫn còn ở đây sao?"
Vị họ Tịch kia của nhà cô, chẳng phải sủng cô đến tận trời, đến nỗi chỉ bị nứt xương vai mà làm như bị gãy xương chân, không cho cô tự đi mà toàn phải bế trên tay sao? Còn vị đại lão mặt đầy sát khí cao gần mét chín kia nữa, chẳng phải anh ta cũng có vẻ rất quan tâm đến cô à?
Vậy mà hai người đàn ông kéo nhau đi đóng tiền viện phí, hơn một giờ rồi còn chưa quay lại, bỏ mặc cô ở đây luôn sao?
Mấy lời kiểu này, lão bác sĩ cũng chỉ biết giữ thắc mắc trong lòng, dù sao trong số bọn họ, ông cũng không thể đắc tội được với ai cả.
Nghe được tiếng nói của bác sĩ, Kỷ Thần Hi bất giác quay sang nhìn đồng hồ ở góc phải dưới cùng của máy tính mà giật mình.

Gần mười giờ tối rồi, thế mà hai người kia vẫn chưa quay lại sao? Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày, đừng nói ông c** nh* của cô muốn đánh chết bạn trai cô luôn đấy nha!
Nghĩ đến đây cô cũng chỉ đành bất lực thở dài.

Dù muốn hay không, thì chuyện giữa đàn ông với nhau phải để họ tự mình giải quyết.

Cô có nói giúp cho Tịch Cảnh Dương ra sao, thì một khi Beliar đã không có thiện cảm với anh thì vẫn sẽ tìm đủ cách để gây khó dễ.
Thế là Kỷ Thần Hi thở dài một hơi rồi thoát tài khoản Zbo của mình ra, sau đó gập máy tính lại trả cho lão bác sĩ kèm theo một lời cảm ơn.
Sau đó cô định ra ngoài tìm hai người họ, ít ra cũng không thể trơ mắt nhìn Cậu mình đánh chết bạn trai mình, cô vẫn chưa muốn goá chồng khi còn trẻ thế đâu.
Nhưng tay vừa đặt lên nắm cửa thì cửa đã bị đẩy vào, đập mạnh vào mũi của cô.

Kỷ Thần Hi kêu lên một tiếng rồi cúi đầu ôm lấy mũi.
Giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa:"Cháu không biết nhìn đường à?"
"Còn không phải do Cậu..." Kỷ Thần Hi nhăn mặt ngẩng đầu lên, nhưng khi trông thấy bộ dạng của người đàn ông trước mặt thì khẽ câm nín.
Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu trước đó, giờ đây nhăn nhúm đầy vết bẩn, đã thế vẫn còn có vài vết đỏ bắn lên trên và có thể nhìn ra là vết máu.

Mái tóc đen ươn ướt rũ xuống trước trán.

Tuy vẻ ngoài có chút tùy ý nhếch nhác, nhưng càng tôn lên sức cuốn hút của một người đàn ông cao gần mét chín, nếu trên gương mặt lúc này không có vết bầm tím trướng mắt kia.
Tuy nhiên, thứ khiến Kỷ Thần Hi bận tâm nhất vẫn là vết máu trên người của Beliar, cô đỏ mắt nhìn anh, đầy đừng giận mà lên tiếng chấp vấn:"Anh ấy đâu?"
Beliar biếng nhác phủi đi vết bẩn trên áo vest ngoài đang khoác trên tay đi, sau đó mặc lên che đi vết máu, bởi vì dường như anh cũng không ngại để Kỷ Thần Hi nhìn thấy những vết tích kia.

"Chưa chết được." Beliar đầy bình tĩnh đáp lại.
Khoé mắt Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy cay xoè, một người cô xem là người thân, một người là người đàn ông của cô, lại vì cô mà đánh nhau đến mức này sao? Không, không phải là đánh nhau nữa, rõ ràng chỉ có mỗi Beliar ra tay, còn Tịch Cảnh Dương hoàn toàn chịu trận.
Bởi vì ngoại trừ vết thương trên mặt đã có từ trước ra, thì chỉ có những khớp ngón tay của Beliar bị trầy xước và ứ máu.

Mà vị trí bị thương đó chỉ có thể là do dùng lực quá mạnh để đánh vào vật gì đó mà tạo ra.
Dù cảm thấy rất bức xúc nhưng Kỷ Thần Hi phải cố kiềm nén cơn giận xuống hỏi lại lần nữa:"Anh ấy ở đâu?"
Vì quá để ý đến vết máu và vết thương trên người Beliar, mà Kỷ Thần Hi lại không nhận ra đôi mắt của anh có chút đỏ hồng và sưng phù.
Beliar im lặng mấy giây rồi điềm nhiên như không trả lời:"Người đàn ông của cháu sao lại hỏi Cậu? Tự mình đi tìm đi."
Mặc kệ vết thương trên vai, Kỷ Thần Hi vẫn dùng sức xiết chặt nắm đấm, đôi mắt đen láy dần chuyển sang màu xanh lạnh lẽo mà đã lâu ngày chưa xuất hiện.

"Nếu như anh ấy có chuyện gì, đời này các người đừng hòng tìm được tôi nữa."
Nói rồi cô th*c m*nh vai của Beliar rồi rời khỏi phòng bệnh, để lại một mình anh ta ngẩn người đứng đó.
Vẫn dáng vẻ đó và vẫn là câu nói đó, câu nói mà cô dùng để cảnh cáo họ cách đây năm năm về trước, dùng để bảo vệ cái tên không bằng cầm thú kia.
Beliar liền bật cười, một nụ cười đầy mỉa mai và tự giễu.
Hoá ra, dù có mất trí nhớ hay không, đến cuối cùng người mà cô yêu vẫn là tên khiến cô suýt chết đó.

Người mà khiến cô không thể giữ được cảm xúc ổn định, đến mức lộ ra đôi mắt xanh tuyệt đẹp nhưng mang theo sự lạnh lùng ác liệt kia, vẫn là hắn ta.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back