Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 200: 200: Em Gái Không Ruột



Mộ Vu trầm tư trong lúc nhìn vào ánh mắt của con gái mình và cảm thấy bất an.

Suốt những năm qua, ông đã sống với niềm tin rằng Mộ Nhược Vi là một đứa con vô dụng, không xứng đáng với sự quan tâm hay yêu thương.

Nhưng gần đây, ông cảm nhận được sự khác biệt trong thái độ và hành vi của cô.

Điều này khiến ông tự hỏi liệu có phải ý kiến của mình đã sai lầm suốt thời gian qua.
Nhưng hiện tại, Mộ Vu không thể hiểu được những gì đang diễn ra.

Ánh mắt rét lạnh từ Kỷ Thần Hi và sự lạnh nhạt của cô khiến ông cảm thấy xa lạ và lo lắng.

Liệu có phải đây chỉ là một ảo giác hay có điều gì khác đang xảy ra không? Mộ Vu chợt nhận ra rằng mình cần tìm hiểu thêm về con gái mình và cố gắng tìm hiểu nguyên nhân sau sự thay đổi này.

Mặc kệ Mộ Vu ngẩn ngơ đứng đó, Mộ Lão ân cần nắm lấy tay của Kỷ Thần Hi, rồi quay sang Tịch Cảnh Dương đầy vui vẻ nói:"Tiểu Dương à, dạo gần đây làm phiền cháu quá rồi.

Đúng rồi, ông nội cháu dạo này vẫn khoẻ chứ?"
Tịch Cảnh Dương không đổi biểu cảm, giữ thái độ lễ phép trả lời ngắn gọn: "Vẫn khoẻ ạ."
Mộ Lão nghe vậy cũng yên tâm rồi tiếp tục nói:"Thật vậy sao, lâu rồi không gặp ông ấy.

Đợi có dịp ta nhất định sẽ đến Tịch Gia một chuyến, để cùng ông ấy ôn lại chuyện cũ mới được."
Tịch Cảnh Dương không chút dao động, câu trả lời của anh vẫn ngắn gọn như thế:"Vẫn đợi Ông khỏi bệnh đã."
Mộ Lão không cảm thấy khó hiểu trước thái độ lạnh lùng của Tịch Cảnh Dương.

Dù sao ông cũng thừa biết rằng người như anh, gia chủ tương lai của một đại gia tộc, tựa hồ không thuộc loại người hay diễn tả cảm xúc trước mặt người khác.

Mộ Lão lại nói:"Tiểu Dương, cháu là đứa nhỏ đáng tin cậy nhất ta từng gặp, hãy thay ta chăm sóc cho Tiểu Vi thật tốt."
Tịch Cảnh Dương chỉ cần một câu trả lời duy nhất để kết thúc cuộc trò chuyện này:"Nhất định ạ."
Mộ Lão nhận ra rằng Tịch Cảnh Dương không có ý định tiếp tục đối thoại nữa nên quay sang dặn dò Kỷ Thần Hi:"Còn cháu nữa, phải biết nghe lời anh trai có biết chưa! Dù sao Tiểu Dương bận rộn như thế, nhưng luôn săn sóc chu đáo cho đứa em gái không ruột như cháu đó!"
Kỷ Thần Hi - đứa em gái không ruột của Tịch Cảnh Dương:"..."
Có vẻ như ông nội Mộ có hiểu lầm gì đó về quan hệ của cô và Tịch Cảnh Dương thì phải?
Nhưng chưa đợi Kỷ Thần Hi kịp lên tiếng, thì Mộ Vu đầy nghi hoặc mà hỏi Mộ Lão:"Ba, ba nói gì thế? Ba quen với cậu ấy à?" Ông ta vừa chỉ vào Tịch Cảnh Dương vừa hỏi.
Mộ Lão nhíu mày nhìn ông ta thờ ơ đáp:"Quen hay không quen thì ảnh hưởng gì tới anh không?"
Mộ Vu nhìn sang Tịch Cảnh Dương một cái rồi đáp:"Nó nào chăm sóc Tiểu Vi như em gái chứ? Rõ ràng nó là bạn trai của Tiểu Vi mà?"
Mộ Lão kinh ngạc:"Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"

Mộ Vu nhăn mặt:"Cậu ấy là bạn trai của Tiểu Vi, chính miệng Tiểu Vi nói thế mà!"
Kỷ Thần Hi bất lực đỡ chán.
Thôi xong rồi!
Mộ Lão lập tức quay sang nhìn hai người, sau đó đầy nghiêm túc mà hỏi Kỷ Thần Hi:"Tiểu Vi! Lời cha con nói là thật sao?"
Ông làm sao ngờ đến, ông nhờ đứa cháu trai của bạn mình lớn hơn cháu gái ông gần cả chục tuổi, đến nỗi con bé có thể gọi anh là chú rồi, để chăm sóc cô.

Ông còn nghĩ hai người xem nhau như anh em ruột, nên mới gặp lần đầu đã thân thiết như thế.

Nào ngờ đến thằng nhóc này lại có tâm tư kia với cháu gái ông! Muốn lén trộm bắt cải trắng nhà ông đi!
Kỷ Thần Hi ấp úng:"Cháu..."
"Cô ấy là bạn gái cháu." Tịch Cảnh Dương lên tiếng trả lời thay cô.
Kỷ Thần Hi mở to mắt đầy ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
Trời ạ, Bảo Bảo! Anh làm gì thế? Chuyện Mộ Nhược Vi còn chưa giải quyết xong, anh đừng có kiếm thêm rắc rối cho em chứ!.

Như nhận ra ánh mắt gào thét tức giận của cô gái, Tịch Cảnh Dương bình tĩnh và đầy kiên định nói tiếp:"Bạn đời của cháu, ngoại trừ cô ấy, ai cũng không được!"

Tim của Kỷ Thần Hi khẽ "thịch" mạnh một tiếng, gương mặt cũng thoáng chốc mà ửng đỏ.

Dù hai người có ăn nói sến súa rồi tán tỉnh nhau cũng không ít, nhưng nghe thấy những lời này, ai mà không rung động cơ chứ!
Mộ Lão trầm mặc một lúc lâu mà nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương.

Dù sao ông cũng từng là gia chủ của một gia tộc lớn mạnh như Mộ Gia, tuy hiện giờ Mộ Gia đã bị thằng con vô dụng của ông làm cho xuống dốc.

Tuy nhiên thời kỳ đỉnh cao của Mộ Gia không thua kém gì so với Tịch Gia cả.
Vì thế, ông thừa biết chàng trai trẻ đứng trước mặt ông có bao phần lợi hại, nhưng cũng nguy hiểm không kém.

Một người đứng đầu một đại gia tộc lớn nhất Nước Z này, làm sao có thể là một người hoàn toàn không biết gì về mấy thứ dơ bẩn, đầy mùi máu tanh kia chứ!.
 
Song Trùng
Chương 201: 201: Đánh Cược



Mộ Lão lắng nghe những lời của Tịch Cảnh Dương và cảm nhận được sự quyết đoán trong giọng điệu của anh.

Ông nghiêng đầu một chút, nhìn thẳng vào mắt của Tịch Cảnh Dương và nói:"Chàng trai trẻ, ta không thể phủ nhận tài năng và uy thế của Tịch Gia.

Nhưng ta không muốn Tiểu Vi phải dính vào sóng gió gia tộc của cậu."
Sắc mặt Tịch Cảnh Dương tối lại, anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận như bây giờ.

Đáng lẽ, anh không nên đẩy cô gái của anh vào vũng bùn của Mộ Gia.
Tuy Mộ Lão không hề có ác ý với Kỷ Thần Hi, nhưng thân phận của hiện tại của cô lại vướng phải quá nhiều rắc rối.
Thật ra cũng chỉ cần cô quyết đoán một chút, thì anh nhất định sẽ yểm trợ cho cô rút lui an toàn.

Nhưng Kỷ Thần Hi lại cảm thấy mắc nợ Mộ Lão, cô không thể quyết tâm làm rõ mọi việc rồi khiến Mộ Lão phải đau lòng.
"Ông Mộ, dù cô ấy là ai thì cũng chính là người cháu chọn, cháu đủ khả năng để bảo vệ cô ấy, cho cô ấy một đời an yên!"
Kỷ Thần Hi thật sự rất muốn giơ hai ngón tay cái lên like cho câu nói vừa rồi của anh.

Anh có thể vừa khẳng định tình cảm của mình dành cho cô, vừa tinh tế ám chỉ dù cô là ai đi chăng nữa cũng được, chứ không phải là dành tình cảm cho cháu gái của Mộ Lão - Mộ Nhược Vi vốn chẳng biết đang ở đâu.
Mộ Lão nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương, sau đó ông quay sang nói với Mộ Vu:"Anh còn ở đây là gì nữa, mau cút đi gọi bác sĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi khó chịu rồi!"
Mộ Vu khó hiểu, rõ ràng bác sĩ vừa mới kiểm tra cho lão gia tử cơ mà, nhưng lão gia tử đã nói vậy ông ta cũng miễn cưỡng mà rời.
Đợi đến khi Mộ Vu đi khỏi, Mộ Lão lại quay sang nói với Kỷ Thần Hi:"Tiểu Hi, ông nội đói rồi, cháu tìm mua gì cho ta ăn tạm được không."
Kỷ Thần Hi làm sao không nhận ra ông đang muốn đuổi khéo hai người đi để nói chuyện riêng với Tịch Cảnh Dương thì vội lên tiếng:"Ông Nội, ông vừa mới tỉnh lại, đừng bận tâm đến chuyện này nữa có được không? Đợi ông khoẻ hẳn lên rồi nói sau..."
"Ha ha! Xem cháu nói kìa, lão già này vẫn còn minh mẫn lắm, cháu cứ yên tâm đi.

Ngoan, đi mua cho ông ít thức ăn, ông thật sự đói rồi."
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương rồi chần chừ:"Cháu..."
Tịch Cảnh Dương dịu dàng xoa đầu cô:"Ngoan, đi mua ít đồ thanh đạm cho ông nội đi."
Kỷ Thần Hi bất lực thở dài sau đó hạ giọng nói nhỏ:"Vậy em đi trước, có gì thì gọi cho em ngay nha!"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười:"Ừm, anh biết rồi."
Thế nhưng, khi Kỷ Thần Hi vừa rời đi, nhiệt độ trong phòng cứ như giảm xuống âm mấy độ và trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Qua một lúc sau, Kỷ Thần Hi cầm theo một túi cháo trở về phòng, cùng lúc đó Mộ Vu cũng đưa theo một vị bác sĩ đến, thì cũng là lúc Tịch Cảnh Dương đẩy cửa bước ra ngoài.

Mộ Vu khẽ liếc nhìn hai người, sau đó đưa bác sĩ vào trong, vào lúc này chỉ còn Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đứng trên hàng lang bên ngoài phòng bệnh, bầu không khí trở nên tĩnh lặng như tờ.
Nhìn vào vẻ mặt không chút biểu cảm của người đàn ông, Kỷ Thần Hi hoàn toàn không đoán ra được tâm tư của anh, đành lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng:"Thế nào rồi anh?"
Tịch Cảnh Dương không trả lời câu hỏi của cô mà cầm lấy túi cháo từ trong tay cô:"Mau vào trong thôi, ông đói rồi."
Kỷ Thần Hi nhíu mày:"Nay, khoan đã, anh chưa trả lời câu hỏi của em mà..."
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị anh kéo vào bên trong.

Vừa nhìn thấy gương mặt của Mộ Lão, trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Khi nhìn thấy cô, ông không còn vui vẻ như trước đó nữa, mà thay vào đó là một cảm giác xa cách vô hình.
Cô cúi gầm mặt xuống đất, cơ thể khẽ run nhẹ rồi báu mạnh vào tay của Tịch Cảnh Dương:"Anh...anh đã nói rồi phải không?"
Chỉ có thể là vì lí do đó, Mộ Lão đã biết cô không phải cháu gái ruột của ông, nên vì thế mà ông mới tỏ thái độ xa cách như thế đối với cô.
Cùng lúc đó, bác sĩ mà Mộ Vu dẫn đến đang kiểm tra các chỉ số của Mộ Lão và khẳng định mọi thứ đều ổn.

Sau đó ông ta nhìn vào túi thức ăn trong tay của Tịch Cảnh Dương thì nhắn nhở về chuyện ăn uống của Mộ Lão một chút rồi rời đi.

Căn phòng hơn hai trăm mét vuông lúc này, lại rơi vào bầu không khí ngột ngạt yên tĩnh.
Mộ Vu cũng cảm thấy bất ngờ khi cha mình đang làm lơ đứa cháu mà ông yêu thương nhất.

Đã có chuyện gì xảy ra sao?
"Ông...Nội..." Kỷ Thần Hi mím môi nhẹ giọng gọi.
Cô đang đánh cược, đánh cược toàn bộ vào tiếng gọi này.

Nếu như ông phản ứng lại, đồng nghĩa ông chỉ đang giận dỗi chuyện cô quen với Tịch Cảnh Dương.

Thế nhưng, nếu ông không phản ứng...cũng tức là, ông đã biết hết tất cả rồi....
 
Song Trùng
Chương 202: 202: An Toàn Hơn



Vậy kết quả của lần đánh cược này là gì? Kỷ Thần Hi vẫn sẽ tiếp tục giả làm cô cháu gái mà Mộ Lão thương yêu nhất, để có thể thay cô ấy chăm sóc ông thật tốt.

Hay sẽ bị Mộ Lão vạch trần ngay tại chỗ và trở thành một kẻ lừa đảo đáng khinh?
Dù kết quả như thế nào, dù chuyện gì có xảy ra, bản thân Kỷ Thần Hi đều đã có dự định cho mình.

Nhưng cô thật sự có chút không mong sẽ rơi vào trường hợp thứ hai kia.
Cô ngẩng đầu rồi trầm ngâm nhìn vào ông lão với mái tóc bạc phơ, cùng chi chít các sợi dây trên người đang nối với các thiết bị y tế xung quanh và chờ đợi.
Bỗng một hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy ban tay nhỏ của cô.

Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên mà chuyển ánh mắt sang người bên cạnh.

Lúc này Tịch Cảnh Dương vẫn đang nhìn về phía Mộ Lão, nhưng khoé môi anh cong lên thành một nụ cười dịu dàng rồi khẽ lên tiếng:"Đừng căng thẳng, không sao đâu."
Lời của anh vừa dứt, phía giường bệnh cũng vang lên tiếng nói:"Con bé này, còn không mau đem đồ ăn lại đây, muốn ông chết đói à!"
Bỗng dưng Kỷ Thần Hi đơ người mất một lúc, khoé mắt cũng không hiểu vì sao mà lại cảm thấy cay cay.
Cô tin vào trực giác của bản thân, cô chắc chắn Mộ Lão đã biết điều gì đó.

Nhưng ông ấy vẫn còn vui vẻ mà nói đùa với cô sao? Chẳng phải ông ấy nên tức giận rồi lớn tiếng quở trách cô là một kẻ lừa đảo sao?
"Mau đi đổ cháo ra bát đi, anh đi gọt trái cây, ngoan." Giọng nói ấm áp của Tịch Cảnh Dương vang lên, kéo Kỷ Thần Hi trở về với thực tại.
Cô ngơ ngác nhìn anh, rồi lại nhìn Mộ Lão, sau đó không nói gì mà ra ngoài tìm bát đựng cháo.
Cùng lúc đó ở trong phòng bệnh, Mộ Vu ngờ vực mà nhìn tình huống trước mắt.

Ông ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là chuyện gì không đúng.
Đột nhiên ông ta nhớ đến một câu mà Mộ Lão vừa nói ban nãy, sau đó vẻ mặt thoáng chút kinh hãi, sau đó dè chừng thăm dò cái suy nghĩ đáng sợ đó từ Mộ Lão.
"Ba...Ba và cậu...Tịch đây, có quen biết sao?"
Lúc Mộ Vu hỏi câu hỏi đó thì Tịch Cảnh Dương đang ở bên trong nhà vệ sinh để rửa trái cây, nên không hề để ý đến, mà cho dù có bị lộ thân phận đi chăng nữa, anh cũng không hề quan tâm.
Nếu bị lộ thì cùng lắm anh sẽ trở lại như khoảng thời gian ở Nước R, còn không anh vẫn sẽ chỉ là một chàng trai bình thường ít gây sự chứ ý mà thôi.
Mộ Lão lúc này đang dựa lưng vào thành giường bệnh khẽ chợp mắt nghỉ ngơi, cũng không ngại mà lên tiếng nhắc nhở đứa con trai ngu ngốc của mình một tiếng:"Có những chuyện, khi mày không biết, thì sẽ an toàn hơn...lúc mày biết quá nhiều."
Vẻ mặt bình thản nhưng giọng nói đầy ẩn ý của Mộ Lão khiến cho Mộ Vu không thể không khẳng định cái suy nghĩ đáng sợ kia của ông ta.

Mộ Vu thầm nuốt nước bọt để lấy lại bình tĩnh.

Thậm chí ông ta còn có ý định muốn rời đi trước, để tránh đắc tội với người không nên đắc tội kia.
Thế nhưng, khi nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình thật ngu.

Vì sao phải chạy? Dù cho người đó có là bá chủ của Long Thành này thì sao? Cũng chẳng phải đang theo đuổi con gái ông ta sao?
Đúng, chính là như thế! Chỉ cần móc nối được với người đó, thì Mộ Gia của ông ta sẽ lên như diều gặp gió mà thôi.
Đợi đến khi Tịch Cảnh Dương ra khỏi nhà vệ sinh, thì Mộ Vu liền đến gần rồi muốn cướp lấy trái cây từ tay anh, với giọng điệu vô cùng hiền hoà nói:"Tiểu Tịch à, mau tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chuyện này để bác làm được rồi."
Tiểu Tịch? Tịch Cảnh Dương thoáng nhíu mày.

Có lẽ lâu ngày anh chưa để tay dính máu, nên ai cũng nghĩ anh đang ăn chay đúng không?
"Làm phiền Mộ Tổng rồi, không cần đâu." Tịch Cảnh Dương với khả năng phản xạ siêu nhanh liền lách người tránh cánh tay đang cố ý đưa ra của Mộ Vu.

Thái độ lạnh nhạt của anh khiến cho Mộ Vu cảm thấy có chút khó xử, sau đó lại muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Mộ Lão đang ở trên giường bệnh cắt lời:"Anh ồn ào quá, mau ra ngoài cho tôi, tôi muốn nghỉ ngơi!"
Mộ Vu nhăn mặt quay sang nhìn ba mình rồi gọi một tiếng:"Ba..."
"Bây giờ mày đi hay là tao đi!" Mộ Vu lần nữa bị Mộ Lão cướp lời.
Đến nước này, ông ta cũng chỉ đành bất đắc sĩ nhìn sang Tịch Cảnh Dương bên cạnh, rồi không hề tình nguyện mà đành bước khỏi phòng bệnh.

Cũng ngay lúc đó Kỷ Thần Hi trở lại, cô nhanh nhẹn đổ cháo ra bát rồi bưng bát cháo nóng đến bên cạnh Mộ Lão.
"Ông M...Nội, ông mau ăn chút cháo đi."
Tịch Cảnh Dương cũng bưng đến một đĩa trái cây đã được cắt tỉa vô cùng tỉ mỉ đến bên cạnh.
"Ông Mộ, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu và cô ấy xin phép đi trước." Anh đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, dụng ý rõ ràng chính là muốn đưa cô rời đi..
 
Song Trùng
Chương 203: 203: Nhất Định Còn Sống



Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên:"Đi...đi đâu cơ?"
Vì quá chăm chú vào Tịch Cảnh Dương, nên Kỷ Thần Hi không nhận ra Mộ Lão đang nhìn hai người với vẻ mặt đấy ý vị sâu xa.
"Hai đứa bận việc thì cứ đi trước đi." Mộ Lão vừa bắt đầu ăn cháo, vừa bình thản lên tiếng.
Kỷ Thần Hi đầy lo lắng nhìn ông:"Nhưng cháu không thể để ông ở đây một mình được."
"Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp những hộ lý giỏi nhất của Bệnh Viện Phong Vân đến chăm sóc ông rồi." Tịch Cảnh Dương lên tiếng giúp cô gái của anh giải quyết nỗi lo.
Thế nhưng Kỷ Thần Hi vẫn có chút chần chừ:"Nhưng..."
"Đi đi, giải quyết xong chuyện của hai đứa...thì hãy mang cháu gái ta về đây." Mộ Lão dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói.
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người, đôi mắt đỏ lên nhìn Mộ Lão.

Phải ông ấy đã biết, nhưng từ bao giờ? Cô nhanh chóng quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương:"Là anh sao?"
Không đợi Tịch Cảnh Dương kịp trả lời, Mộ Lão thở dài một hơi rồi đặt bát cháo sang bên cạnh, dù cố thế nào thì ông cũng không thể nuốt trôi nữa rồi, sau đó lãnh đạm lên tiếng:"Đừng trách cậu ta, dù sao thì, nếu cháu gái của mình mà còn không nhận ra, thì ta quá có lỗi với mẹ con bé rồi."
"Nhưng...từ khi nào mà..." từ khi nào mà ông nhận ra? Giọng nói của Kỷ Thần Hi khẽ nghẹn lại không thể nói thành lời.
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì tim không khỏi nhói lên, liền vòng tay qua ôm cô vào lòng mà an ủi.
Mộ Lão tựa lưng vào thành giường, gương mặt hơi ngẩng lên, đôi mắt với những vết nhăn của năm tháng khép hờ, dửng dưng nói:"Tính cách của một người, có thể thay đổi nhiều đến đâu chứ? Từ một con bé ngốc nghếch, lại trở thành một cô gái sắc sảo chỉ trong thời gian ngắn...thì chỉ có những kẻ vô tâm như thằng cha trời đánh của Tiểu Vi mới không nhận ra mà thôi."
Đôi môi mỏng của Kỷ Thần Hi mím chặt, cô nhẹ đây đẩy Tịch Cảnh Dương ra rồi lên tiếng hỏi:"Nếu biết cháu là giả, thì sao ngay từ đầu ông không vạch trần cháu?"
"Cần thiết sao? Mộ Gia mắc nợ đứa cháu gái này quá nhiều, ta chỉ muốn dùng hết quảng đời còn lại của mình để bù đắp cho con bé...Nhưng khi Tịch Thiếu đi tìm con bé ở Nước R trở lại, thì lại trả cho ta một đứa cháu gái vô cùng xa lạ...Ta vẫn luôn ôm ảo tưởng rằng, là do tính cách của con bé thay đổi, vẫn luôn nghĩ cháu chính là nó...và dù con bé có thay đổi thế nào, thì ít ra...nó vẫn còn sống..."
"Cô ấy nhất định còn sống!" Kỷ Thần Hi đầy kiên định nói.
Tuy cô không nhớ rõ đoạn ký ức gặp được Mộ Nhược Vi, nhưng cô có thể khẳng định cô ấy nhất định còn sống.

Đó là thứ cảm giác mãnh liệt nhất mà cô cảm nhận được đến bây giờ.

Đáy mắt Mộ Lão hiện lên tia kinh ngạc hiếm thấy:"Quả thực rất giống..."
Chỉ mới cách đây vào phút, chàng trai trẻ kia cũng dùng thái độ kiên định đó mà đứng trước mặt ông để khẳng định:"Cô ấy nhất định còn sống!"
Vốn dĩ ông đã nghi ngờ từ lâu nhưng không dám lên tiếng xác nhận, vì ông thật sự cảm thấy sợ hãi, sợ rằng đứa cháu gái xấu số kia của ông, lành ít dữ nhiều.
Thế nhưng, đường đường là bá chủ Nước Z, nắm trong tay tài sản không gì đong đếm được, lại ra mặt bảo vệ cho cô "cháu gái" của ông.

Mộ Lão không còn cách nào khác mà chỉ có thể lật bài ngửa với anh.
Không ngờ Tịch Cảnh Dương lại không có biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên mà vô cùng bình tĩnh thừa nhận tất cả.
Là do cô bạn gái của anh gặp chút vấn đề về trí nhớ, mà cô lại là người gặp mặt Mộ Nhược Vi cuối cùng, nên anh đã tạm thời để cô đóng giả làm cháu gái ông, thuận tiện âm thầm điều tra tin tức của Mộ Nhược Vi thật sự.
Nhưng cô bạn gái này của anh lại là một người rất tình cảm, cho nên khi biết bản thân đã lừa gạt ông suốt thời gian qua thì cảm thấy vô cùng day dứt.
Vì lẻ đó nên anh đã nhờ ông, cứ như trước đó, xem như chưa biết gì mà bao dung cô, để cô giảm bớt những gánh nặng không cần thiết kia.

Và anh hứa nhất định sẽ đem Mộ Nhược Vi thật sự trả về cho ông.
Ban đầu Mộ Lão còn nghi ngờ, rốt cuộc cô gái với gương mặt ý đúc cháu gái ông là người thế nào, lại có thể khiến cho một tảng băng không chút tình cảm như Tịch Cảnh Dương, động tâm vì cô.
Giờ thì dường như ông đã nhận ra rồi.

Hoá ra...!cùng là còn người nhưng lại có sự khác biệt lớn đến như thế.
Khí chất vương giả cùng tính cách ngoan cường như khắc sâu vào trong xương cốt, làm người ta cảm thấy chói mắt mỗi khi ngước nhìn.
Mộ Lão không nhịn được mà bật cười lớn tiếng.

Đứa cháu trai này của bạn ông vốn gia cảnh đã vô cùng đáng sợ rồi.

Vậy mà xem ra, cô gái của anh ta cũng không phải là một người có xuất thân tầm thường rồi! Vì gia thế ra sao, mới có thể tạo ra một người mang trong mình bá khí mạnh đến thế đây?
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 204: 204: Tên Cháu Là Gì



Mộ Lão đưa mắt nhìn ra cửa sổ, lúc này bóng chiều tà chiếu rọi qua khung cảnh trước mắt.

Ánh nắng vàng ươm nhuốm lên những hàng cây lá mùa thu, tạo nên một màn tranh thủy mặc hương hoa lay động lòng người.
Những tia nắng cuối ngày lan tỏa từ chân trời, mềm mại và dịu dàng, tạo nên những đường nét khéo léo trên mặt đất và những vật thể gần kề.

Bầu trời xanh sẫm dần pha trộn với sắc thái cam của hoàng hôn, tạo nên một hòa quyện tuyệt đẹp giữa ánh sáng và bóng tối.
Tiếng chim hót vang lên từ xa, như là tiếng ca tự do của thiên nhiên trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống.

Mộ Lão nghe thấy những giai điệu ấy vang vọng trong lòng, mang theo những kỷ niệm tuổi trẻ và hy vọng cho những ngày mai.
Một cái gió nhẹ thoảng qua, thổi bay những chiếc lá khô rơi từ những cây cao ngút ngàn.

Những chi tiết nhỏ như vậy tạo nên một bức tranh tự nhiên tĩnh lặng, giúp Mộ Lão cảm nhận sự thoải mái và sự yên bình trong khoảnh khắc hiện tại.
Mộ Lão dừng lại, để tâm hòa mình vào khung cảnh lãng đãng trước mặt.

Trái tim ông tràn đầy cảm xúc, như được kết nối với những điều tinh túy nhất của cuộc sống.

Trong phòng bệnh ảm đạm, ông dường như tìm thấy niềm hy vọng qua khung cửa sổ mở ra cho một thế giới vô tận.
Đó là buổi chiều thanh bình, khi bóng tà tan biến và sự hòa quyện của ánh sáng và bóng tối tạo nên một không gian lãng mạn.

Dù có rất nhiều điều không thể bày tỏ, nhưng trong tâm hồn ông có vẻ đã tìm thấy một điểm tựa cho những hy vọng mong manh của mình, như một câu chuyện đẹp vẽ trên tấm tranh tự do mà ai cũng mong muốn.
"Cô bé, tên cháu là gì?"
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người, giờ phút này ông không còn gọi cô là cháu gái hay Tiểu Vi nữa, mà ông muốn biết, cô thật sự là ai.
Khoé môi cô không nhịn được mà khẽ cong lên:"Kỷ Thần Hi, Kỷ trong kỷ nguyên, Thần trong ma thần, Hi trong hi vọng."
"Kỷ Thần Hi...một cái tên hay..." Mộ Lão thầm lẩm bẩm trong miệng.
Thật ra ông biết, cô bé trước mặt ông không hề có dụng tâm gì đến Mộ Gia, nhưng vì chút ấy náy kia mà con bé luôn nhịn nhục chịu đựng.
Mà ông đến bây giờ mới biết được hết, hoá ra đứa cháu ruột của ông lại bị chính cha đẻ của nó đối xử còn thua cả kẻ hầu người hạ trong nhà.
Nếu hỏi ông giận không, thì dường như ông không có tư cách trả lời là có.
Nếu ông chịu để ý hơn thì đã bảo vệ được cô từ sớm, đã trao cho cô những thứ vốn dĩ sẽ là của cô.
Nếu ngày ấy ông ngăn cản Mộ Vu đưa Mộ Nhược Vi đến Nước R du học, thì có lẻ hiện tại cũng không đến nỗi chẳng có chút tin tức nào về cô.
Suy cho cùng, cô bé trước mặt ông không hề có lỗi, mà người có lỗi lớn nhất vẫn là những kẻ mặt người dạ thú ở trong Mộ Gia, hay chính là người ông nội vô tâm như ông mà thôi.
Trong khoảnh khắc im lặng, Kỷ Thần Hi cảm nhận được những dòng suy nghĩ đau lòng từ Mộ Lão.

Cô biết rằng không chỉ riêng mình cô cảm thấy áy náy, mà ông cũng đã trải qua nhiều cay đắng và hiểu rõ hơn ai hết về những bất hạnh mà Mộ Nhược Vi đã phải trải qua.
"Cháu biết, cháu không có tư cách gì để trách móc thái độ mà người của Mộ Gia đối xử với cháu, vì dù gì cháu cũng không phải là thiên kim Mộ Gia thật sự.

Tuy nhiên, chính những người dùng danh nghĩa người thân của cô ấy, lại truy cùng diệt tận cô ấy không chút thương sót..."
Nghe thấy những lời này của Kỷ Thần Hi, Mộ Lão vẫn điềm nhiên như không mà hỏi lại:"Vậy nên?"
Đáy mắt Kỷ Thần Hi loé lên một tia âm u lạnh lẽo, đầy quyết đoán đáp:"Nếu cháu đã vay mượn danh phận cô ấy suốt thời gian qua, vậy cháu nhất định sẽ làm những việc nên làm để trả lại món nợ ân tình này.

Và...xin lỗi, thời gian sắp tới đây, có lẽ cháu sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho Mộ Gia.

Cháu hy vọng ông yên tâm ở lại bệnh viện để dưỡng bệnh, đừng nhúng tay vào mớ hỗn độn này."
Giây phút Kỷ Thần Hi quyết định lật bài ngửa với Mộ Lão, Tịch Cảnh Dương cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Vì ít ra, không vì sai lầm của anh, mà cô phải mang theo gánh nặng bên mình.
Về phía Mộ Lão, ông nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu.

Đến khi hơi nóng của bát cháo trên bàn không còn, khi bóng tối dần thay thế ánh chiều tà mà bao phủ căn phòng.
Chẳng lẻ danh tiếng và gia sản trăm năm của Mộ Gia lại sẽ bị hai người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt ông hủy hoại sao?
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn, cộng thêm sự mệt mỏi của căn bệnh tim khiến cho giọng nói của Mộ Lão càng lúc càng yếu hơn:"Chuyện của bọn trẻ các cháu bây giờ, lão già như ta đã không thể quản được nữa rồi.

Ta sẽ không xen vào, cũng sẽ không cầu xin cho bất kỳ ai.

Nhưng hãy chừa cho chúng nó một con đường lui..." dù sao thì, một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Ông không đủ nhẫn tâm để làm ngơ tất cả..
 
Song Trùng
Chương 205: 205: Công Ty Vô Danh



Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc của Kha Liêm Hạo tại công ty giải trí GE, Tịch Cảnh Đăng đang nhàn nhã chơi HOF* trên điện thoại, mặc kệ quản lý của mình đang lo lắng sốt ruột mà không ngừng đi qua đi lại trước mặt anh.
*HOF: Honor of King (Vương Giả Vinh Diệu)
Ngay giây phút Tịch Cảnh Đăng chuẩn bị mở đợt giao tranh cuối cùng để kết thúc ván game, thì chiếc điện thoại trong tay đột ngột biến mất.
Tịch Cảnh Đăng tức giận xắn tay áo lên, sau đó đứng dậy chuẩn bị chửi người vừa giật mất điện thoại của anh ta, nhưng khi nhìn thấy người đang cầm điện thoại của mình là Diệp Mộc Âm, thì khoé miệng anh khẽ cứng đờ.
"Âm Âm, sao lại lấy điện thoại của anh..."
Chưa kịp đợi Tịch Cảnh Đăng nói hết câu, Diệp Mộc Âm đã tức giận quát lên:"Cái tên họ T...!ây...tên họ Vân kia! Anh vẫn còn nhàn nhã ở đây chơi game được sao? Anh còn không mau nghĩ cách gì đi, còn chưa đầy ba mươi phút nữa là họp báo bắt đầu rồi đó!"
Tịch Cảnh Đăng mỉm cười sau đó trấn an cô bé trợ lý của mình:"Âm Âm, chẳng phải anh đã nói hết rồi sao? Tiểu Vi là bạn gái của anh trai anh, anh và cô ấy chẳng phải loại quan hệ mà trên mạng đang đồn đoán đâu.

Còn chuyện của Mộ Trà Xanh thì em càng không cần phải lo, anh trai anh sẽ giải quyết cô ta, em cũng biết anh trai anh là ai mà! Vậy nên em cứ yên tâm mà ngồi xuống đợi đi."

Vừa nói Tịch Cảnh Đăng vừa kéo chiếc ghế lại gần rồi cưỡng ép Diệp Mộc Âm ngồi xuống.

Nhân lúc cô không chú ý thì nhanh chóng lấy lại điện thoại của mình.

Nhưng lúc này trên điện thoại đã hiện chữ DEFEAT* màu đỏ to đùng ở giữa màn hình.
*DEFEAT: thất bại, bại trận
Tịch Cảnh Đăng:"..."
Trận cuối lên Vương Giả Vinh Quang (Vương Giả 50 sao) và đang trong chuỗi thắng thứ 32 của anh ta!
Nhưng thế thì sao, anh cũng chẳng nỡ mắng Diệp Mộc Âm nữa câu, dù sao thì...người ta cũng là người mà anh thích hơn thập kỷ qua...
Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm - nhị tiểu thư Diệp Gia, vốn là thanh mai trúc mã của nhau từ khi còn bé.

Diệp Gia cũng là một thế gia có tiếng ở Long Thành, tuy không so được với Tịch Gia, nhưng hai người cũng được xem là môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa.
Từ lâu, Tịch Cảnh Đăng đã đem lòng mến mộ cô bạn gái nhỏ của mình.

Thế nhưng, tính cách của Diệp Mộc Âm thẳng thắn bộc trực, hoàn toàn không hiểu tình cảm của anh dành cho cô là gì, mà luôn chỉ xem anh là bạn.
Đến khi lớn, Diệp Mộc Âm có một sở thích rất kỳ lạ đó chính là vô cùng thích đu idol.

Tuy gia thế của cô không tệ, nhưng cô lại giống như các fan girl thông thường khác, cũng xếp hàng chờ idol ký tên, cũng thức đêm tự mình săn vé concert,...
Cũng vì cái sở thích kỳ lạ đó của cô, mà Tịch Cảnh Đăng bỏ ngoài tai những lời ngăn cản của gia đình mà gia nhập vào giới giải trí.
Sau đó viện cớ chỉ cần làm trợ lý cho anh thì có thể thường xuyên được gặp idol, mà dụ dỗ Diệp Mộc Âm trở thành trợ lý của anh, ngày ngày đi theo anh.
Vì vấn đề gia thế cả hai vô cùng phiền phức, nên cả Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm cùng thống nhất sẽ giữ bí mật và không cho ai biết.

Cho nên, ngay cả Kha Liêm Hạo - quản lý của Tịch Cảnh Đăng suốt thời gian qua luôn nghĩ anh là một chàng trai nghèo, không có chỗ dựa, tự mình vươn lên trong giới giải trí đầy drama này.
...
Khi buổi họp báo mà Tịch Cảnh Đăng tuyên bố vào ba ngày trước sắp diễn ra, Kha Liêm Hạo chỉ biết ôm đầu gục xuống bàn mà khóc lóc than thở:"Xong rồi...lần này thật sự xong rồi..."
Sau khi mất chuỗi thắng, Tịch Cảnh Đăng cũng không còn hứng vào game nữa, nên cũng chú ý đến vị quản lý của mình:"Anh Hạo, anh lo gì chứ?"
Kha Liêm Hạo nghe thấy giọng điệu hờ hững dửng dưng của anh mà không khỏi tức giận đập bàn:"Cậu còn nói nữa hả! Tự nhiên khi không lại dính vô cái cô chị dâu gì kia của cậu làm gì! Còn chọc đến người không nên chọc nữa! Cậu có biết người đứng sau Mộ Nguyệt Vũ là ai không? Chính là tổng tài của tập đoàn Lục Thị đó! Đợi đến lúc người ta phong sát cậu rồi, xem cậu còn bình tĩnh được nữa không!"
Thật ra chuyện của Mộ Nhược Vi thì Kha Liêm Hạo đã có cách giải quyết từ lâu, chỉ cần gọi anh trai của và cô ta cùng đến buổi họp báo là có thể chứng minh trong sạch của Vân Tiêu.
Thế nhưng, chuyện mà ba ngày qua khiến Kha Liêm Hạo đau đầu không thôi, chính là giải quyết xung đột của Vân Tiêu với Mộ Nguyệt Vũ.

Nói đúng hơn là tìm cách giảng hoà với cô ta, dù sao thì kim chủ người ta mạnh như thế, hoàn toàn có thể đè bẹp người không ai chống lưng như Vân Tiêu xuống đất.
Diệp Mộc Âm và Tịch Cảnh Đăng không hẹn mà chạm mắt nhau rồi cùng thanh lên tiếng.
"Lục Thị mạnh hơn Diệp Thị không?"
"Lục Thị mạnh hơn Tịch Thị hả?".
Chắn chắn là không rồi!
Nghe thấy lời hai người Kha Liêm Hạo lại càng thêm tức giận:"Diệp Thị, Tịch Thị gì cơ chứ! Hai công ty vô danh đó sao có thể so với tập đoàn đứng nhất nhì trong ngành công nghiệp giải trí này của Lục Thị! Hai người bớt nói nhảm lại mà mau nghĩ cách đi!"
Nhị tiểu thư của một trong những tập đoàn lớn nhất nước, tập đoàn Diệp Thị vô danh:"..."
Nhị thiếu gia của tập đoàn mạnh nhất khu vực Châu Á, tập đoàn Tịch Thị vô danh:"...".
 
Song Trùng
Chương 206: 206: Farmer Life



Diệp Mộc Âm bất lực đỡ trán, cô kéo nhẹ ống tay áo của Tịch Cảnh Đăng rồi khẽ nói:"Tiêu Tiêu, chúng ta không thể nói sự thật cho anh Hạo biết sao?"
Để Kha Kiêm Hạo vì chuyện Tịch Cảnh Đăng không có chống lưng mà lo lắng không thôi, Diệp Mộc Âm cảm thấy có chút ấy náy.
Động tác nhỏ nhỏ của cô khiến Tịch Cảnh Đăng hơi sửng người, dù sao thì bệnh của cô bé này không chỉ là thích đu idol, mà đôi lúc còn thích chơi cosplay cô trợ lý ngốc nghếch và ảnh đế ngạo kiều với anh nữa.

Nhưng mà...khi cô không diễn quả thực hành động kéo áo kia có chút đáng yêu.
Tịch Cảnh Đăng cố gắng giữ chặt cánh tay đang muốn nâng lên để xoa đầu Diệp Mộc Âm lại mà nhỏ giọng đáp:"Chưa phải lúc đâu.

Dựa vào tính cách của anh ấy, có khi chúng ta vừa nói, thì mấy giây sau cả toà công ty này đều biết hết đó."
Không phải Tịch Cảnh Đăng không có lòng tin với Kha Liêm Hạo, dù sao anh ta cũng đã theo anh từ những ngày đầu.

Nhưng cũng vì lí do đó mà anh mới quyết định giấu anh ta.
Cả hành trình của anh trong giới Zbiz này, chưa tùng có sự nhúng tay của Tịch Gia, vì thế anh không ít lần bị những người có chống lưng chèn ép.

Rất nhiều áp lực, rất nhiều khó khăn mà anh nếm trải luôn có sự đồng hành của Kha Liêm Hạo.
Đến khi tác phẩm của anh được mọi người công nhận, Kha Liêm Hạo không giấu nỗi niềm vui mà khoe khoang khắp nơi.

Mà đó cũng chính là nhược điểm của anh ta.
Chỉ cần anh có bất kỳ một thành tựu nào, thì Kha Liêm Hạo liền đem nó đi nói với tất cả mọi người trong công ty.

Anh ấy xem trọng nỗ lực của anh, cũng cảm thấy nó xứng đáng với những gì anh ta đã bỏ ra.
Vì lí do đó, chỉ cần biết được thân phận nhị thiếu gia tập đoàn đứng top thế giới của anh, nhất định anh ta sẽ không kìm nén được cảm xúc mà công bố khắp nơi.
Vậy nên, có một số chuyện, dù anh và Diệp Mộc Âm không nói ra, thì chỉ xem như là ý niệm thiện ý mà không phải là cố ý che giấu hay lừa gạt bất cứ ai.
Diệp Mộc Âm không nghĩ được nhiều như Tịch Cảnh Đăng, bởi vì đường đường là nhị tiểu thư Diệp Gia, cô chưa từng phải chịu bất kỳ sự uất ức nào.
Đến sau này khi bất đắc dĩ trở thành trợ lý của Tịch Cảnh Đăng, anh cũng chưa từng để cô bị người khác bắt nạt.

Thậm chí anh còn từng hủy một hợp đồng và bồi thường gần trăm triệu vì tên bên nhà sản xuất có người có ý đồ đen tối với cô.

Tịch Cảnh Đăng và người nhà Diệp Gia luôn dùng cách của mình để âm thầm quan tâm, bảo vệ cho Diệp Mộc Âm.

Vì thế cô luôn giữ được cho mình một tính cách lạc quan, vô tư, tuy cũng có chút ngây thơ nhưng không hề ngu ngốc.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Diệp Mộc Âm vẫn quyết định nghe lời Tịch Cảnh Đăng, sẽ không nói sự thật cho Kha Liêm Hạo biết.
Cùng lúc đó điện thoại của Tịch Cảnh Đăng reo lên, anh nhìn số điện thoại gọi đến thì bất giác nhoẻn miệng cười, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.
Hơn năm phút sau Tịch Cảnh Đăng trở lại, giọng nói bất cần vang lên:"Hai người còn ngồi đâu rầu rĩ gì nữa, mau chuẩn bị đi, họp báo sắp bắt đầu rồi đó!"
Kha Liêm Hạo đau lòng ôm lấy con tim nhỏ bé của mình:"Mẹ nó Vân Tiêu! Cậu chẳng lẻ không biết tình trạng của cậu hiện tại? Dưới sức ép của Lục Thị, sẽ không có ai của GE đứng ra giúp cậu cả! Đồng nghĩa bây giờ cậu bước ra đó, chính là nghe người ta chửi, chính là sự nghiệp cậu vất vả gầy dựng suốt thời gian qua đều tan tành mây khói hết!"
Tịch Cảnh Đăng vẫn giữ nguyên thái độ dửng dưng xem những lời nói mà Kha Liêm Hạo vừa nói, hoàn toàn không liên quan gì đến anh:"Hửm? Bị chửi sao?"
Trầm ngâm một giây sau đó anh khẽ gật gật đầu:"Đúng là sẽ có người phải chịu cái chết xã hội..." nhưng người đó chắc chắn không phải là anh rồi.
Những lời nói sau Tịch Cảnh Đăng không nói ra, nên Kha Liêm Hạo cứ tưởng anh đã biết sợ rồi, liền ra sức khuyên nhủ lần cuối:"Tiểu Vân này, nếu cậu đã hiểu rõ tình hình rồi, vậy thì không mấy...xin lỗi công khai cái cô minh tinh mới nổi đó đi, sau đó chúng ta mời cô ấy cùng cậu tham gia chương trình "Farmer Life"? Dựa vào sức hút của cậu cùng với độ nổi tiếng của chương trình trước đó, nhất định đây là tài nguyên hời nhất cho cô ta rồi, cô ta sẽ không gây khó dễ cho cậu nữa."
Tịch Cảnh Đăng:"Farmer Life?"
Chương trình thực tế khi minh tinh trở thành nông dân trong bảy ngày sáu đêm? Có thể dẫn theo hai người nhà cùng tham gia.

Đúng thật là chuyện dẫn người nào theo Tịch Cảnh Đăng vẫn còn đang phải suy nghĩ.
Chắc chắn anh sẽ dẫn theo Diệp Mộc Âm rồi, còn một người nữa thì vẫn chưa biết phải chọn ai.

Dự định ban đầu Kha Liêm Hạo sẽ tham gia cùng, nhưng anh ta lại có việc bận nên không thể tham gia.
Nhắc đến chuyện này Tịch Cảnh Đăng lại cảm thấy hơi nhức đầu rồi.

Nhưng đột nhiên, hình ảnh một người vụt qua trong đầu anh..
 
Song Trùng
Chương 207: 207: Buổi Họp Báo Bắt Đầu



"Anh Hạo, Farmer Life khi nào bắt đầu ghi hình vậy?" Tịch Cảnh Đăng mặt đầy hứng thú lên tiếng hỏi.
Kha Liêm Hạo nghe anh nói vậy không khỏi vui mừng vì nghĩ Tịch Cảnh Đăng đã đồng ý với đề nghị của anh ta, nên nhanh chóng lật tìm lịch ghi hình sắp tới của Farmer Life.
"Thời gian bắt đầu ghi hình là vào thứ tư tuần sau!" Kha Liêm Hạo phấn khích nói lớn, ít ra đã giải quyết được vấn đề nan giải nhất hiện giờ rồi, cho dù có bị công kích đi nữa, thì sau khi bọn họ đưa thang cho Mộ Nguyệt Vũ bước xuống, ít ra fan cũng sẽ không quá tức giận mà đòi tẩy chay Vân Tiêu.
Tịch Cảnh Đăng bắt đầu lẩm bẩm tính toán thời gian:"Thứ tư tuần sau...vậy là còn tầm năm ngày nữa..."
"Âm Âm, em tham gia cùng anh chứ?"
Diệp Mộc Âm dứt khoát từ chối:"Không đi, nhàm chán..."
Tịch Cảnh Đăng tỏ vẻ tiếc nuối:"Hửm? Vậy sao? Tiếc thật.

Nghe nói Vũ Tinh cũng sẽ tham gia..."
Vũ Tinh - nữ ca sĩ hot nhất lúc bấy giờ, là Tinh Vương trong lòng fan hâm mộ, với số lượng bài hát đạt trăm triệu lượt xem nhiều vô số kể.

Mắt Diệp Mộc Âm sáng lên vội sửa lời:"Đi! Phải đi chứ! Tiêu Tiêu, anh không dẫn em theo mà định dẫn ai theo hả? Chúng ta còn là bạn hay không!"
Tịch Cảnh Đăng vô duyên vô cớ bị mắng:"..." Nè cô gái, hình như là em từ chối trước mà!
Kha Liêm Hạo sau khi sắp xếp lại lịch trình thì hài lòng gật đầu:"Được, cứ quyết định vậy đi, Tiểu Diệp và Mộ Nguyệt Vũ sẽ tham gia cùng cậu.

Chúng ta ra ngoài thôi, họp báo sắp bắt đầu rồi."
Sau khi cơn phấn khích sắp được gặp thần tượng qua đi, Diệp Mộc Âm mới ghé sang tai của Tịch Cảnh Đăng hỏi nhỏ:"Cảnh Đăng, cậu thật sự để cho Mộ Nguyệt Vũ một xuất tham gia cùng sao?"
Lúc này Kha Liêm Hạo đã rời đi nên Tịch Cảnh Đăng liền thoải mái trả lời:"Sao thế, không thích?"
Diệp Mộc Âm nhíu mày khẽ gật đầu:"Không thích.

Dù có Tinh Vương tham gia đi nữa, nhưng cùng đội với cô ta, tôi sẽ khó chịu...Cùng lắm tôi làm trợ lý cũng sẽ gặp được Tinh Vương mà..."
Tịch Cảnh Đăng đưa tay bóp lấy cằm cô, buộc cô nhìn mình:"Em nghĩ anh sẽ để cô ta hưởng lợi à? Dám động vào chị dâu của anh, thì xem hôm nay cô ta còn lành lặn rời khỏi đây không đã, hãy nói đến chuyện ghi hình."
Động tác của Tịch Cảnh Đăng rất nhẹ, nhưng nhìn vào tư thế này của hai người có chút ám muội, Diệp Mộc Âm liền đỏ mặt đẩy tay anh ra:"Cái cô chị dâu đó của cậu hôm nay có đến không? Tôi thật sự muốn gặp mặt chị ấy một lần đấy.

Dù sao người khiến anh trai tảng băng của cậu động tâm, chắc chắn không phải người thường rồi!"
Tịch Cảnh Đăng nở một nụ cười đầy ẩn ý:"Hôm nay có xuất hiện không thì không biết, nhưng năm ngày sau...sẽ có đó."
Diệp Mộc Âm ngơ ngác:"Hả? Là sao?"
Tịch Cảnh Đăng không trả lời câu hỏi của cô, anh đứng dậy chỉnh chu lại trang phục, sau đó giục cô:"Đi thôi, đừng để mọi người phải đợi."
Diệp Mộc Âm bĩu môi sau đó vẫn đi theo Tịch Cảnh Đăng và sau đó liền biến thành bộ dạng cô trợ lý ngốc nghếch.
Cùng lúc đó tại hội trường trung tâm của GE, rất nhiều phóng viên báo chí đã tập trung vô cùng đông, để chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật đang gây bão dư luận mấy ngày vừa qua xuất hiện.

Đám đông tấp nập, âm thanh ồn ào từ những cuộc trò chuyện và tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, khiến cho bầu không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Sau một thời gian chờ đợi, giàn khung truyền hình được gắn sẵn ở giữa sân khấu bật sáng lên.

Mọi người lập tức đổ dồn về phía trước, sẵn sàng bắt đầu quá trình họp báo.
Phòng họp báo trở nên đông đúc và ồn ào hơn khi Tịch Cảnh Đăng cùng với ekip của mình đặt chân lên sân khấu.
Các phóng viên bắt đầu thi nhau đặt câu hỏi dồn dập, hướng về nhân vật đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Tuy nhiên, giữa đám đông đó, đột nhiên xuất hiện một vài người với thái độ vô cùng gắt gỏng, như cố ý đến để phá rối.
Một phóng viên trẻ tuổi, với ánh mắt lạnh lùng, đứng lên và hỏi một cách cực kỳ sắc bén: "Thưa anh Vân Tiêu, gần đây trên mạng lan truyền rất nhiều tin đồn về việc anh bao nuôi một cô nữ sinh và cố ý chèn ép một tiểu hoa mới nổi.

Vậy anh có gì để nói về những tin đồn này? Các fan của anh liệu có thể chấp nhận một thần tượng của họ không có phẩm chất đạo đức như anh hay không?"
Tịch Cảnh Đăng vẫn không hề thay đổi biểu cảm, vẫn giữ đôi mắt bình thản và nụ cười tươi giễu cợt.
"Một câu hỏi rất hay! Nhưng mà...anh có biết, cách đây không lâu, cũng từng có một vị nam phóng viên của Thời Báo Đại Chúng đặt những câu hỏi tương tự.

Và anh có biết, anh ta cùng toàn soạn của mình hiện tại ra sao rồi không?"
Tên phóng viên trẻ tuổi thoáng sửng người.

Làm sao anh ta không biết được.

Toà soạn thì bị một công ty nước ngoài thu mua lại, còn tên phóng viên mà Vân Tiêu nhắc đến, gánh một số nợ khổng lồ chỉ sau một đêm.

Anh ta còn đang lên mạng phốt rằng, chính là do Vân Tiêu thẹn quá hoá liều mà hãm hại anh ta..
 
Song Trùng
Chương 208: 208: Đe Doạ



Nghĩ đến việc đó, tên phóng viên trẻ tuổi bỗng cảm thấy bất an trong lòng, nhưng nhớ đến số tiền nhận được sau vụ này, anh ta lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục đặt câu hỏi:"Anh Vân Tiêu, anh đây là muốn đe doạ tôi sao? Hay anh cảm thấy bản thân có chút danh tiếng, liền muốn đàn áp những người đem sự thật đến với công chúng như chúng tôi?"
Tịch Cảnh Đăng vẫn với thái độ điềm nhiên như không mà nhoẻn miệng cười:"Đe doạ? Anh bạn phóng viên này thật có khiếu hài hước đấy.

Tôi chỉ đem dẫn chứng về hậu quả của việc mượn danh công lý dỏm để bôi nhọ danh dự người khác thôi.

Từ khi nào lại biến thành đe doạ rồi?"
Khi tên phóng viên không biết phải đáp lời thế nào, thì lại có một nữ phóng viên gần đó đặt câu hỏi:"Ảnh đế Vân, dựa vào lời anh nói, có phải anh đã có chứng cớ chứng minh chuyện những tin đồn trên mạng gần đây là bịa đặt hay không?"
Không đợi Tịch Cảnh Đăng kịp trả lời, hàng loạt câu hỏi tương tự cùng vang lên, khiến hội trường bỗng chóc trở nên vô cùng ồn ào và khó kiểm soát.
Nhân cơ hội đó, tên phóng viên trẻ kia liền nở một nụ cười đắc ý sau đó lấy từ trong túi ra một sấp ảnh rồi ném mạnh lên không trung.

Những người có mặt ở đó nhanh chóng cúi người để nhặt xem những tấm ảnh trên đất.
Chỉ vài giây sau cả hội trường dường như muốn bùng nổ.
"Chuyện gì thế này, Vân Tiêu và cô gái đó cùng vào khách sạn sao?"
"Có ảnh cô gái đó một mình từ bệnh viện bước ra, chẳng lẻ nào là đi phá thai sao?"
"Vân Tiêu chính là không muốn chịu trách nhiệm?"
"..."
Những lời xì xào bàn tán vang lên khắp nơi, Tịch Cảnh Đăng không khỏi nhíu mày, anh yên lặng rời khỏi chỗ ngồi, sau đó cũng cúi xuống nhặt một tấm ảnh lên xem.
Tấm ảnh chụp trúng bóng lưng của hai người, trong đó một cô gái với mái tóc màu bạch kim đang dìu một người đàn ông vào bên trong khách sạn ba sao.
Cô gái mái tóc bạch kim kia tuy giống màu tóc với Kỷ Thần Hi, nhưng dáng người thì lại kém xa nên không nói tới.

Tuy nhiên, bóng lưng người đàn ông kia quả thực giống với Tịch Cảnh Đăng y như đúc.
Sau đó Tịch Cảnh Đăng nhặt tiếp một bức ảnh lên, trong đó vẫn là hình của cô gái tóc bạch kim đang đi ra từ bệnh viện Phong Vân.

Nhưng lần này Tịch Cảnh Đăng có thể nhận ra, cô gái trong ảnh đúng thật là chị dâu bé nhà anh ta.
Hình như gần đây ông nội chị ấy nhập viện, nên chị ấy xuất hiện ở đó cũng là điều dễ hiểu.

Dù thế, với góc chụp này, quả thực khiến người ta phải suy ngẫm.
Cùng lúc đó đã có người nhận ra Tịch Cảnh Đăng đang xem ảnh ở gần chỗ họ, thì liền dồn về phía anh để đặt câu hỏi.
Vì đây là drama đầu tiên trong sự nghiệp của Vân Tiêu, nên phóng viên có mặt lúc này chỉ hận không thể viết một ngàn lẻ một câu chuyện về nó.
Sự ồn ào cùng với xô đẩy khiến cho hội trường bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, khiến cho nhân viên bảo an của GE cũng không tài nào khống chế được tình hình.
Hiện trường của buổi họp báo cũng đang được phát sóng trực tiếp trên mọi nền tảng online.

Vì thế, một lượng lớn antifan của Vân Tiêu tràn vào công kích anh.
Tuy lực lượng fan trung thành của anh không ít, nhưng vì thần tượng vẫn chưa có chứng cứ chứng mình bản thân trong sạch, họ cũng bị đuối lý và không thể cãi lại những antifan ác ý kia.
[Bộ Chúc Uyển: Wow! Hoá ra bề ngoài cao lãnh, bên trong lại thối nát đến thế cơ à?]
[Thanh Giả Tự Thanh: Uổng công trước đây từng thích anh ta đến thế, không ngờ anh ta lại là một kẻ đạo đức bại hoại như thế! Vân Tiêu cút khỏi giới giải trí!]
[Lão Nương của Tiêu Tiêu: Mấy tấm ảnh đó chắc chắn là ảnh ghép!]

[Chuyên gia pts: Nè gái! Mê trai tới lú luôn rồi à? Vậy để Gia đây nói cho biết, ảnh trên hoàn toàn là thật nhé, tôi làm trong ngành Photoshop này hơn chục năm rồi, vừa nhìn thôi cũng đủ biết là thật hay đã qua chỉnh sửa!]
[Người qua đường: Ừm...cùng lắm là quen một cô gái thôi mà? Trai chưa vợ, gái chưa chồng...cũng không đến nỗi bại hoại đạo đức mà?]
[Thanh Giả Tự Thanh: Lầu trên là acc phụ của Vân Tiêu đúng không? Ha! Hành động bắt bạn gái phá thai không phải là bại hoại đạo đức thì là gì? Cô ta còn chưa được mười tám tuổi nữa đấy! Anh ta làm vậy chẳng khác nào xâm phạm trẻ vị thành niên!]
Cùng với đó một làn sóng tẩy chay chưa từng có trong sự nghiệp của Vân Tiêu đang bùng nổ trên mạng.
Diệp Mộc Âm lướt đọc bình luận trên mạng, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng lo lắng, tiến đến để kéo Tịch Cảnh Đăng sang một nơi an toàn rồi hỏi.
"Cảnh Đăng, anh còn không mau nghĩ cách đi, fan của anh sắp không chống đỡ nỗ rồi kìa!"
Tịch Cảnh Đăng cũng đang xem những bình luận trên mạng thì không khỏi bật cười vì cảm thấy nó thật sự rất thú vị.
Vì sao thú vị ư? Vì nếu anh không phải là nhân vật chính trong câu chuyện, thì anh cũng suýt tin những câu chuyện cẩu huyết trên mạng đang viết về anh là sự thật nữa đấy!.
 
Song Trùng
Chương 209: 209: Kẻ Lừa Đảo



Tịch Cảnh Đăng cảm nhận được tiếng vỗ tay phản đối và tiếng la hét từ hiện trường.

Anh không thèm ngẩng mặt lên nhìn, chỉ đứng yên, không một tiếng động.

Giữa sự hỗn loạn, không một ai có thể ngờ rằng anh lại giữ im lặng như vậy.
Anh chỉ lẳng lặng chứng kiến sự sôi động và căng thẳng của buổi họp báo.

Các phóng viên đã không kiềm được cảm xúc và đặt hàng loạt câu hỏi đầy ác ý.

Tình hình ngày càng trở nên khó kiểm soát, và sự bất an của ekip Vân Tiêu tràn ngập không khí.
Lúc này, khi Kha Liêm Hạo mặc kệ sự ngăn cản của Diệp Mộc Âm định đứng lên giải thích, thì cánh cửa lớn của hội trường đột nhiên được mở ra.
Phía sau cánh cửa, Mộ Nguyệt Vũ xuất hiện trong trang phục lộng lẫy và phô diễn dáng vẻ của một minh tinh hạng A.

Nhưng điều đáng chú ý từ cô ta chính là nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, cùng một thái độ có chút lo lắng bước vào hội trường.
Từng bước một, cô ta dần tiến về phía trung tâm của hội trường, nơi Tịch Cảnh Đăng đang bị mọi người bao vây.

Không hiểu vì sao, mọi người dần tản ra để nhường đường cho cô ta.
Có thể là do đôi mắt trong sáng và biểu cảm đầy lo lắng dành cho Vân Tiêu của cô ta, gây nên sự sửng sốt và tò mò cho mọi người xung quanh.
Trong thực tế, cách mà Mộ Nguyệt Vũ thể hiện ra chính là đang ngụ ý của bản thân là một người bị hại, nhưng cô ta lại là một người vị tha.
"Mọi người hãy để tôi nói điều này." Mộ Nguyệt Vũ nói với giọng điệu vừa hiền hoà vừa tình cảm.
Mọi ánh mắt nhanh chóng đều đổ dồn về phía cô ta.

Sự ồn ào huyên náo ban nãy bên trong hội trường cũng thoáng im phăng phắc.
Trà xanh ảo tưởng sức mạnh này còn dám giả vờ đứng lên bảo vệ anh? Tịch Cảnh Đăng cười âm thầm trong lòng.

Anh nhìn Mộ Nguyệt Vũ một cách trầm tư, chờ đợi để xem cô ta sẽ nói gì tiếp theo.
Mộ Nguyệt Vũ vừa bắt đầu thì đôi mắt đã ngấn lệ:"Ngày hôm nay thật sự cảm ơn mọi người đã vì tôi mà đứng lên đòi lại công bằng...xin chân thành cảm ơn."
Tịch Cảnh Đăng không hề mất bình tĩnh.

Anh ta biết rằng thời gian đến để Mộ Nguyệt Vũ phô diễn khả năng diễn xuất của cô ta đã đến.

Anh đưa tay vào túi và lấy ra một chiếc điện thoại di động.

Nụ cười xấu xa từ môi anh lộ ra.
Phòng hội trường tràn ngập sự im lặng hoàn toàn.

Họ đang chăm chú nhìn về phía của Mộ Nguyệt Vũ mà không một ai để ý đến hành động nhỏ của Tịch Cảnh Đăng.
Vân Tiêu vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng thì cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cứ tiếp tục đi, leo càng cao thì té càng đau thôi!
Lúc này Mộ Nguyệt Vũ với giọng nói nghẹn ngào tiếp tục nói:"Thật ra mọi người đừng trách tiền bối Vân nữa, vì có lẻ không chỉ gia đình chúng tôi mà cả anh ấy cũng là nạn nhân của kẻ lừa đảo kia."
Động tác chuẩn bị bấm gọi của Tịch Cảnh Đăng thoáng dừng lại.

Anh không khỏi nheo mắt nhìn về phía của Mộ Nguyệt Vũ.
Kẻ lừa đảo? Cô ta đang nói gì thế?
Không chỉ anh mà các phóng viên cũng trở nên hoang mang, họ không hề hiểu ý của Mộ Nguyệt Vũ nói là gì.
Ngay sau đó một giọng nói vang lên cắt ngang sự tĩnh lặng của cả hội trường:"Cô Mộ, không biết ý của cô là sao? Kẻ lừa đảo là ai? Và ai là người bị gạt? Chuyện này liên quan gì đến ảnh đế Vân?"
Sau khi có người đặt câu hỏi, những người khác cũng nhao nhao lên và đặt các câu hỏi tương tự.
Mộ Nguyệt Vũ đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó gương mặt lộ vẻ mệt mỏi cùng thất vọng lên tiếng:"Mặc dù đây là chuyện riêng của nhà tôi, nhưng để mọi người và ảnh đế Vân bị gạt tôi cũng không đành lòng...vậy nên, những gì mọi người nên biết, đều ở trên kia.

Mộ Nguyệt Vũ chỉ tay vào màn hình LED ở trung tâm không biết đã được bật lên từ lúc nào, sau đó liền quay mặt đi hướng khác, giống như không cam tâm chấp nhận sự thật.
Giờ phút này, không chỉ các phóng viên ở hiện trường, mà ngay cả Tịch Cảnh Đăng cùng với ekip của anh đều đổ dồn ánh mắt về phía màn hình LED.
Ngay sau khi những thông tin hiện ra trên màn ảnh, ngón tay đang gõ phím điện thoại của Tịch Cảnh Đăng khẽ cứng đờ, nhưng ngay sau đó anh liền lấy lại bình tĩnh và gọi ngay cho anh trai mình.
Còn những người khác thì không khỏi sửng sốt trước những thông tin mà Mộ Nguyệt Vũ chia sẻ.
Bên trên là hình ảnh hai cô gái với vẻ ngoài giống hệt nhau đang đứng cạnh nhau.

Tuy một trong hai có vẻ vượt trội hơn một chút, nhưng xét về tổng quan quả thực chẳng khác gì sinh đôi.
Mà điều quan trọng hơn, ngay sau đó là những thông tin về Mộ Nhược Vi - người dính tin đồn với Vân Tiêu và là em gái của Mộ Nguyệt Vũ, thay đổi chóng mặt thế nào sau khi trở về từ Nước R.
Từ một cô gái không biết ăn diện và đứng nhất từ dưới đếm lên trong trường, trở thành một cô gái với mái tóc trắng nổi bật và vô cùng xinh đẹp.
Và chí mạng nhất, chính là kết quả xét nghiệm ADN giữa Mộ Nhược Vi hiện tại với Mộ Gia, có tỷ lệ quan hệ ruột thịt là 0,001%, cùng với nhiều chứng cứ liên quan.
Tất cả đều nói lên một điều, cô gái với mái tóc bạch kim kia chính là một kẻ giả mạo, cố ý thay thế Mộ Nhược Vi thật sự để bước chân vào Mộ Gia!.
 
Back
Top