Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 210: 210: Tịch Cảnh Dương Nổi Giận Rồi



Sau khi gọi đến cuộc điện thoại thứ tư thì đầu dây nên kia với giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn lên tiếng:"Chuyện gì?"
Tịch Cảnh Đăng mắt không dời khỏi màn hình LED khó tin nói:"Anh cả...anh biết hết đúng không?"
Anh trai anh là ai chứ? Làm sao anh ấy có thể bị một cô gái lừa gạt lâu như vậy.

Chưa kể, tiếp xúc với Mộ...với cô gái kia đủ lâu, anh chắc chắn cô ấy không giống những gì mà Mộ Nguyệt Vũ đang nói.
Bên kia điện thoại im lặng mất một lúc lâu, sau đó Tịch Cảnh Dương lạnh giọng dặn dò:"Những tài liệu anh đưa cho em cứ công khai đi, không cần phải đợi anh chị đến."
Tịch Cảnh Đăng gấp không thể tả nổi:"Anh, giờ là lúc nói chuyện này sao? Chị dâu đang bị người ta nói là kẻ lừa đảo kìa, chị ấy..."
"Tút tút tút!"
Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đã phát ra âm thanh làm người ta câm họng.
Tịch Cảnh Đăng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Người nghe điện thoại vừa rồi có phải là ông anh trai sủng vợ đến úng não mà anh biết nữa không? Nếu là anh ấy sao lại làm ngơ rắc rối của chị dâu chứ?
Nhưng Tịch Cảnh Đăng không hề biết rằng, hai người mà anh đang lo lắng, hiện đang bị hơn mấy chục viên cảnh sát hình sự chặn lại ngay trước cổng bệnh viện.
Trong số đó còn có vài người qua đường đang xem phát sóng trực tiếp buổi họp báo của Tịch Cảnh Đăng, nên nhanh chóng nhận ra Kỷ Thần Hi đang đứng đối diện với đội cảnh sát hùng hậu.
Vì sự việc quá huyên náo nên chỉ sau một lúc, chỗ của bọn họ đã bị vây kính bởi những người muốn hóng chuyện.

Thậm chí còn có người muốn lấy điện thoại ra quay lại, nhưng lại bị lực lượng cảnh sát có mặt gây áp lực, nên đành cất điện thoại đi.
Trước sự áp bức mà đội cảnh sát đem lại, Tịch Cảnh Dương lạnh mặt tiến lên một bước, muốn che chở cho cô gái của mình, nhưng lại bị Kỷ Thần Hi ngăn lại.
Anh ngạc nhiên nhìn cô tiến lên mặt đối mặt với viên cảnh sát có cấp bậc lớn nhất trong số họ, mỉm cười hỏi:"Dàn trận lớn như vậy để mời tôi về đồn sao? Không tệ, tôi rất hài lòng, đi thôi."
"Kỷ Thần Hi! Quay lại đây!" Tịch Cảnh Dương tức giận quát lên.

Có thể nói đây là lần đầu tiên anh lớn giọng với cô như thế.
Kỷ Thần Hi quay đầu lại nhìn anh, khoé môi cong thành một nụ cười nhàn nhạt:"Anh không tin em sao?"
Em dám đi cùng họ, thì đương nhiên em dám chắc họ sẽ không thể làm gì được em cả.
Như nhìn thấy những lời đó từ trong ánh mắt của Kỷ Thần Hi, nhưng sắc mặt của Tịch Cảnh Dương không tốt hơn là mấy, mà càng lúc càng đen.

Anh cần cô tự mình giải quyết rắc rối anh gây ra sao? Anh không cần! Đừng nói là tên phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Ương trước mặt, dù là bộ trưởng có ở đây đi nữa cũng không thể đưa cô rời đi được!
Dù trên gương mặt đẹp trai của người đàn ông không lưu lại bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Kỷ Thần Hi biết rõ anh đang rất tức giận, điều này quả thực ngoài dự định của cô.
Tuy nhiên không đợi cô lên tiếng, thì một bên cánh tay phải một âm thanh "cạch" vang lên, cô kinh ngạc nhìn chiếc còng đã được người đàn ông trong bộ cảnh phục trước mặt đeo vào từ lúc nào.

Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Ương là một người đàn ông lớn tuổi, gần bước sang giai đoạn trung niên, nhưng vẫn giữ được sự tươi trẻ và sự tàn ác trong ánh mắt.

Khuôn mặt của ông trái ngược hoàn toàn với tính cách bên trong - nó mang đầy những nếp nhăn sâu, cho thấy quãng thời gian đã ghi khắc sự hiểu biết và đau khổ trên khuôn mặt này.
Ánh mắt của ông đen đến đáng sợ, đầy sự tinh ranh và sự không tin vào bất cứ ai.

Đôi mắt ấy là cái bẫy, luôn nhìn xuyên qua từng hành động và lời nói của những người xung quanh, tìm kiếm điểm yếu để tấn công và kiểm soát.

Mái tóc xám bạc của ông được cạo ngắn, làm nổi bật thêm vẻ ngoài khắc khổ và tàn nhẫn.
"Hoặc là cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, hoặc là tôi sẽ bắt luôn anh ta với tội cản trở người thi hành công vụ!" Tên phó cục trưởng với giọng điệu ngạo mạn chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương mà lên tiếng cảnh cáo.
Những ngón tay thon dài của Tịch Cảnh Dương siết chặt thành nắm đấm, giọng nói lạnh lẽo như đòi mạng:"Buông cô ấy ra!"
Kỷ Thần Hi bất lực đỡ trán.
Xong rồi!
Dường như đã vượt khả năng kiềm chế của anh ấy rồi.

Kỷ Thần Hi đành dùng lực giật mạnh tay ra.

Hành động của cô khiến cho tất cả mọi người có mặt, kể cả tên phó cục trưởng cảm thấy điêu đứng.
Vì sao à? Bởi vì chiếc còng được làm từ hợp kim không gỉ với độ cứng hơn cả thép lại bị một cô gái chân yếu tay mềm bẻ gãy! Phải chính là bẻ gãy làm đôi!
Nhưng chỉ duy nhất một người không quan tâm đến điều đó.

Anh tiến đến nâng cánh tay phải của cô gái lên, vết hằn màu đỏ chướng mắt ở cổ tay cô khiến cho cảm xúc của anh không thể kiềm chế hơn được nữa.

Mọi phòng tuyến vì cô mà xây dựng, giờ phút này đang từ từ vỡ vụn.
 
Song Trùng
Chương 211: 211: Hãy Gọi Cho Kỷ Hàn Phi



Không quan tâm đến sự chú ý của mọi người xung quanh, Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng vuốt qua vết thương trên cổ tay của Kỷ Thần Hi.

Ánh mắt anh đầy lửa giận:"Em bị ngốc sao?"
Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng cười muốn xoa dịu cơn giận của anh, nhưng một làn gió lạnh thổi qua, khiến cô đơ người.
Hình như...họ bị bao vây rồi? Cảm giác này rất quen thuộc...
Những người kia có vẻ không giống cảnh sát, nhưng sát khí trên người họ rất mạnh.

Là người của Tịch Cảnh Dương sao?

"Cảnh Dương, bọn họ..."
Tịch Cảnh Dương không đợi cô nói hết câu, mạnh bạo kéo cô vào lòng.

Do quán tính, sống mũi cô đập mạnh vào lòng ngực săn chắc của anh, khiến cho cô đau đến nổi "a" lên một tiếng.
Trong khi đó, tên phó cục trưởng cục cảnh sát vẫn giữ vẻ ngạo mạn, nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương:"Chúng tôi có đủ chứng cứ chứng minh cô gái này có liên quan đến một vụ án hình sự nghiêm trọng! Đề nghị hai người mau chóng phối hợp điều tra, nếu không chúng tôi đành cưỡng ép hai người đến cục cảnh sát thành phố!"
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương như nhuộm đỏ màu máu lạnh lùng nói ba chữ:"Cứ thử xem."
Kỷ Thần Hi cảm thấy đau đầu không thôi, rõ ràng cô có cách có thể giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp, thế nhưng những tên sát thủ với sát khí giết chóc mãnh liệt và hơn chục tay súng bắn tỉa ở toà nhà đối diện đang chĩa súng vào họ, thì lại không nghĩ như thế.
Nào giờ cô cứ đơn thuần nghĩ rằng Tịch Cảnh Dương khác với mấy vị đại boss trong phim lắm, dù sao anh khiêm tốn, lại ẩn giấu thân phận bản thân, chưa từng có người đi theo anh, thậm chí đến việc lái xe cũng tự anh lái, đôi khi nhờ Mục Hành một vài lần mà thôi.
Nhưng bây giờ cô mới biết, cô thật sự quá ngây thơ rồi! Dường như đội sát thủ kia luôn đi theo anh trong âm thầm.

Chỉ cần thái độ của anh có sự thay đổi, thì những người bí ẩn đó lập tức lộ diện.
Tuy nhiên có một điều mà Tịch Cảnh Dương có thể đã quên.

Ở đây là Nước Z, lại còn là nơi công cộng, không cần đến nhóm sát thủ kia hành động, mà chỉ cần mấy tên ở toà nhà đối diện kia nổ súng thì coi như xong!
Chuyện của cô có thể giải quyết dễ dàng, nhưng công khai dùng súng hay giết người tại nơi có pháp luật gắt gao như Nước Z, chính là tự đưa bản thân vào hố, khó lòng thoát ra.
Trước khi tên phó cục trưởng kia manh động mà làm điều ngu ngốc chọc đến giới hạn cuối cùng của Tịch Cảnh Dương, cô nhướn chân lên thì thầm vào tai anh một câu, sau đó đẩy nhẹ tay anh ra.

"Cảnh Dương, nghe lời em, chuyện này không đáng để họ ra tay." Họ mà cô nói đến chính là những người sát khí đằng đằng quanh đây.

Kỷ Thần Hi cố gắng nhắc nhở thêm lần nữa sau đó xoay người bước đến chỗ tên phó cục trưởng cảnh sát kia.
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương âm u chưa từng thấy.

Anh cố gắng giữ lại tia lý trí cuối cùng của bản thân mà xiết chặt nắm đấm.
"Tốt nhất em đừng để bản thân mất sợi tóc nào, nếu không..." Đừng nói là mấy tên cảnh sát này, dù là cả cục cảnh sát thành phố anh cũng có thể san bằng được!
Giọng nói cảnh cáo đầy lạnh lẽo vang lên sau lưng khiến cho Kỷ Thần Hi rùng mình một cái, sau đó giơ bàn tay lên làm động tác oke.
Tên phó cục trưởng bị hai người làm chậm trễ thời gian một lúc lâu cũng dần mất kiên nhẫn, chuẩn bị lấy một chiếc còng khác khoá tay Kỷ Thần Hi lại, thì một giọng nói ngọt ngào nhưng mang âm hưởng chết chóc vang lên:"Khoá tay của tôi, ông chính là chê bản thân sống quá lâu rồi sao?"
Động tác của tên phó cục trưởng hơi dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Hi:"Tôi làm cảnh sát hơn hai chục năm rồi, chưa từng thấy tên tội phạm nào ngạo mạn như cô!"
Kỷ Thần Hi bình tĩnh đi về phía xe cảnh sát đậu sau lưng ông ta, vui vẻ nói:"Đeo còng cũng vô ít, tôi thừa sức bẻ gãy mà, xem như tiết kiệm cho mấy người đi."

Nói xong cô ngoan ngoãn ngồi vào xe cảnh sát, sau đó vẫy tay chào Tịch Cảnh Dương một tiếng:"Bảo Bảo, nhớ những gì em đã nói nhé!".
Chào tạm biệt xong cô ngồi yên bất động trong xe khẽ nhắm mắt nghĩ ngơi.
Khoé miệng của tên phó cục trưởng méo mó, cả đời làm cảnh sát, đây là lần đầu ông nhìn thấy một nữ tội phạm có một không hai thế này.
Sau đó ông ta chỉ đành nén cơn giận trong lòng, ra lệnh cho đội cảnh sát giải tán người dân xung quanh và quay lại xe chuẩn bị trở về cục cảnh sát.
Nhìn hàng dài xe cảnh sát khởi động rồi rời đi, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương tối lại càng thêm tối, xung quanh anh dường như toả ra hơi lạnh, khiến cho người đứng gần phải run rẫy vì sợ hãi.
"Thiếu chủ, có cần chặn đường cướp người không?" Một người đàn ông toàn thân đồ đen không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Tịch Cảnh Dương rồi khẽ lên tiếng.
Tuy nhiên Tịch Cảnh Dương không lên tiếng đáp lời, anh lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại mà cô cố tình nhét vào khi ôm anh ban nãy, cùng lời thì thầm:"Hãy gọi cho Kỷ Hàn Phi!".
 
Song Trùng
Chương 212: 212: Thấm Vấn



Phòng thẩm vấn của cục cảnh sát thành phố tràn đầy ánh đèn sáng chói, tạo ra một không gian khép kín và căng thẳng.

Kỷ Thần Hi cảm nhận sự áp bức trong không khí khi cánh cửa mạnh mẽ được mở ra và cô bước vào phòng thẩm vấn.

Cô ngồi trước bàn, bình thản nhìn các nhân viên cảnh sát trong phòng.
Người đàn ông trung niên, trang phục gọn gàng và một người đàn ông khác trong có vẻ trẻ tuổi hơn, cùng bước vào phòng thẩm vấn.

Trong đó, người đàn ông trung niên đeo kính mắt và giữ vẻ mặt nghiêm túc, tỏ ra là một người có uy tín và kinh nghiệm.

Tuy nhiên, ánh mắt của ông ta lướt qua Kỷ Thần Hi tràn đầy sự phán xét.

"Chào, tôi là phó cục trưởng ở đây Vương Quân.

Chúng tôi có một số câu hỏi cần phải được làm rõ với cô.

Xin cô hãy trả lời thật lòng và cung cấp thông tin chính xác!" Vương Quân nói với giọng điềm tĩnh và chuyên nghiệp.
Kỷ Thần Hi bắt chéo hai chân, nhẹ nhàng cười và nhìn thẳng vào mắt Vương Quân:"Tất nhiên rồi, hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của mọi công dân mà."
Vương Quân chợt ngạc nhiên trước thái độ tự tin của Kỷ Thần Hi.

Sau đó nghiêm mặt bắt đầu tiến hành tra hỏi.
"Tốt, chúng ta sẽ bắt đầu từ thông tin cá nhân của cô trước.

Theo như chứng cớ chúng tôi có được, cô không phải là Mộ Nhược Vi, thân phận cô đang dùng hiện tại là giả, hãy cho chúng tôi biết thông tin thật của cô."
Kỷ Thần Hi hơi nhếch môi:"Các anh muốn biết điều gì?"
Vương Quân ngẩng đầu nhìn cô sau đó tiếp tục hỏi:"Họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp, quê quán."
Kỷ Thần Hi khẽ ồ lên một tiếng sau đó cũng vui vẻ trả lời:"Kỷ Thần Hi, hai mươi ba, IT, Nước R."
Chiếc bút đang ghi lại lời khai của cô từ trong tay Vương Quân thoáng dừng lại:"Cô là người R Quốc? Cô đùa tôi sao? Người Nước R nhưng tên Nước Z?"
Sau đó ông ta chỉ vào hàng chữ lớn màu đỏ trên tấm kính hai chiều gần đó lớn tiếng cảnh cáo:"Cô nhìn thấy hàng chữ đó chứ? Có biết đọc tiếng Nước Z không? Thú nhận từ nhẹ, cự cãi từ nghiêm!"
Trước thái độ gắt gỏng của tên phó cục trưởng, Kỷ Thần Hi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đến đáng sợ:"Tôi là con lai không được sao? Từ nhỏ tôi đã theo họ mẹ thế là phạm pháp?"

Vương Quân nhíu mày:"Vậy tên ở Nước R của cô là gì?"
Tội phạm nước ngoài quả thực có chút khó khăn trong quá trình điều tra và định tội.
Trái với thái độ khó chịu của hai viên cảnh sát trước mặt, Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng đặt một tay lên bàn làm động tác gõ phím vừa nói:"Muốn biết tên của tôi ở R Quốc, phải xem các ông đã được Đại sứ quán của Nước R cho phép chưa đã."
Nghe cô nói câu này Vương Quân không nhịn được mà cười đầy mỉa mai:"Từ khi nào một tên lừa đảo lại được cả đại sứ quán bảo vệ thế?"
Kỷ Thần Hi nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu:"Kẻ lừa đảo? Đồng chí cảnh sát này, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy được.

Tôi có thể kiện anh tội phỉ báng đấy!"
Vương Quân ném việc ghi chép lại cho người bên cạnh, đập bàn đứng dậy, gương mặt dữ tợn quát lên:"Cô nhân cơ hội có gương mặt giống với cô con gái của nhà họ Mộ, mà bày mưu sát hại cô ấy ở Nước R, sau đó dùng thân phận của cô ấy trở về đây, hòng chiếm đoạt tài sản của Mộ Gia.

Đúng là so với lừa đảo cô còn tàn ác hơn rất nhiều lần"
Lời ông ta vừa dứt liền nhận được một tràn vỗ tay cực lớn từ cô gái trước mặt, khiến cho gương mặt đã có chút vết nhăn của ông ta càng trở nên méo mó:"Với thái độ này của cô, tôi có thể khiến cô vĩnh viễn không bước ra khỏi song sắt nhà tù này được nữa, cô có tin không!"
"Không, tôi không tin." Kỷ Thần Hi đáp lại ngay.
Vương Quân bị thái độ này của cô làm cho tức chết, vừa định ra tay cảnh cáo thì bị người cảnh sát còn lại ngăn cản:"Phó cục trưởng Vương, bình tĩnh chút!"

Sau đó viên cảnh sát kia kéo Vương Quân ngồi lại xuống ghế, ra sức xoa dịu cơn giận của ông.

Tiếp theo anh ta lấy ra một túi hồ sơ rồi đẩy đến trước mặt Kỷ Thần Hi:"Cô Kỷ, đây là toàn bộ chứng cớ chứng minh cô giết người xong giả mạo, hòng chiếm đoạt tài sản của cô ấy.

Cô còn gì để biện minh nữa không?"
Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng lật qua lật lại xem xét một lượt những chứng cứ kia, sau đó liền bật cười:"Ha! Chỉ có mấy tấm ảnh của tôi chụp cùng cô ấy và một tờ giấy xét nghiệm ADN, thì các người đã nghĩ ra được một câu chuyện còn sóng gió hơn cả phim drama K Quốc thế à?"
Viên cảnh sát kia nhăn mặt:"Chúng tôi yêu cầu cô giữ thái độ cho đúng! Mọi lời cô nói đều sẽ được ghi lại để làm bằng chứng trước toà! Nếu thái độ của cô vẫn cợt nhã như vậy, chúng tôi sẽ trực tiếp chuyển vụ án này cho cơ quan tố tụng.

Đến lúc đó không ai có thể giúp cô giảm án được nữa đâu!"
 
Song Trùng
Chương 213: 213: Gặp Quỷ



Kỷ Thần Hi thầm tính toán thời gian trong đầu.

Vốn dĩ cô câu kéo thời gian lâu như vậy chính là để Tịch Cảnh Dương thuận việc mà làm.

Tiếc là hiện tại cô ở trong đây lại không xem được trò hay của Mộ Nguyệt Vũ rồi.
Đúng như những gì Kỷ Thần Hi dự đoán.

Ngay khi cô rời đi, dù tình nguyện hay không Tịch Cảnh Dương cũng đã gọi điện cho Kỷ Hàn Phi theo như yêu cầu của cô.
Khi điện thoại của Kỷ Thần Hi vừa bấm gọi thì bên kia lập tức bắt máy, sau đó một giọng nói mệt mỏi vang lên:"Alo, chuyện gì thế, dạo này anh bận lắm, em cứ ở tạm Nước Z chơi vài hôm đi, không cần gấp ráp trở lại đây đâu."
Cô ấy muốn trở lại R Quốc? Tịch Cảnh Dương đợi Kỷ Hàn Phi nói hết thì chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ:"Là tôi."

Vừa dứt câu thì điện thoại đã ngắt kết nối, sắc mặt của Tịch Cảnh Dương đã đen lại càng thêm đen, khiến cho người đàn ông toàn thân đồ đen bên cạnh cũng cảm thấy run sợ.
Nhưng chỉ ba giây sau, điện thoại lại đổ chuông, Tịch Cảnh Dương liền bấm vào nút nghe thì bên kia lại lên tiếng trước:"Nè bé con, anh nói em nghe, anh vừa gặp quỷ..."
Tịch Cảnh Dương không có kiên nhẫn nghe anh nói nhảm nên đã cắt lời:"Tôi không có ý định nhờ anh, nhưng cô ấy muốn tôi chuyển lời nên đừng câu kéo thời gian của tôi.

Chuyện thân phận giả của cô ấy bị lộ rồi, hiện tại đã bị cảnh sát đưa đi.

Vậy thôi, tôi không có thời gian ở đây nói nhảm với anh."
Trước lúc Tịch Cảnh Dương cúp máy, Kỷ Hàn Phi lạnh giọng nói:"Tiểu Hi bảo cậu gọi cho tôi?"
Tịch Cảnh Dương lạnh lùng đáp:"Phải."
Lúc này tại trụ sở chính của căn cứ Zero, Kỷ Hàn Phi xoa xoa thái dương đau nhức của mình.
Hiện tại chuyện Chris mất tích vẫn chưa có tin tức gì, cộng thêm phía bên R Quốc đang không ngừng gây áp lực buộc anh trở về, giờ lại thêm cô em gái sợ anh trai rãnh rỗi nên tìm việc cho anh trai làm.
Làm sao anh không biết cô cố ý giao chuyện này cho anh, dù biết tên họ Tịch kia có thể giải quyết êm xuôi chuyện này.

Nhưng nếu nhờ đến anh, thì chính là muốn cắt đứt toàn bộ rắc rối về sau.
Tuy nhiên tên họ Tịch đó không làm được sao? Đương nhiên là hắn dư sức rồi, nếu không cũng không thể nào đem thân phận của một người gán lên người cô suốt thời gian qua mà không ai hay biết.
Vậy vì sao Kỷ Thần Hi lại muốn anh ra tay giải quyết, còn không phải vì sót cho người đàn ông của nó sao! Đúng là em gái lớn rồi liền biến thành vợ người ta, là người ngoài!
"Chuyện bên cục cảnh sát để tôi lo.

Còn nữa, tôi không nghĩ một Mộ Gia nhỏ nhoi đủ khả năng điều tra được tin tức con bé tận Nước R đâu.

Có những chuyện cậu cần phải xử lý hơn đấy."
Vì sao Kỷ Hàn Phi biết được điều đó, thì chính mấy ngày trước, người của anh đã báo lại rằng, đang có người âm thầm điều tra khoảng thời gian Kỷ Thần Hi gặp gỡ Mộ Nhược Vi tại Nước R, đồng thời chi một số tiền lớn để có được thông tin của Kỷ Thần Hi.

Tiếc là đã bị người của anh kịp thời phát hiện và ngăn chặn.

Sau khi điều tra, anh mới biết được người đó là đứa con gái còn lại của Mộ Gia, cũng chính là người đã thuê Atlantis mưu hại Mộ Nhược Vi.
Chuyện thuê lính đánh thuê giết người không phải không thể, nhưng điều tra được tin tức của bé con nhà anh thì chắc chắn cô gái kia không có khả năng.

Vì thế nhất định cô ta có người giúp đỡ.
Tuy nhiên vì chuyện của Chris, anh không điều tra tiếp người đứng phía sau kia, dù sao tên họ Tịch bên cạnh con bé cũng chẳng phải bù nhìn.

Chỉ có con bé ngốc nghếch nhà anh mới nghĩ hắn ta đơn giản mà thôi, chứ anh thừa biết, trong cái giới vương quyền này, thì hắn ta chính là một con cáo già chính hiệu! So về thủ đoạn và độ tàn nhẫn, anh cảm thấy bản thân cũng không thể so với hắn.
Nghe thấy những lời từ Kỷ Hàn Phi, Tịch Cảnh Dương không nói gì thêm nữa mà cúp máy.

"Cho người giám sát bên cục cảnh sát, không ai được gây khó dễ cho cô ấy." Tịch Cảnh Dương với gương mặt không chút biểu cảm nhưng khí lạnh toàn thân lên tiếng ra lệnh cho người đàn ông bên cạnh.
Tịch Cảnh Dương cũng không cố chấp xen vào chuyện của Kỷ Thần Hi ở cục cảnh sát nữa.

Dù anh rất không vui khi cô tự mình ra mặt như thế, nhưng anh cũng chỉ có thể gây áp lực lên người của cục cảnh sát, để họ không làm khó dễ cô.
Nếu Kỷ Thần Hi đã muốn hợp tác điều tra đến như vậy, chắc chắn cô đã có tính toán riêng cho mình.

Vậy thì trước khi cô ra khỏi đó, anh sẽ thay cô dọn sạch sẽ những kẻ chướng mắt kia.
Cùng lúc đó tại buổi họp báo, khi mọi người chỉ đang chăm chú vào Mộ Nguyệt Vũ đang khóc lóc kể lể chuyện gia đình cô ta đã bị lừa gạt như thế nào và em gái xấu số của cô ta bị sát hại ra sao, thì ekip của Vân Tiêu đang rối loạn không thôi.

Nhưng họ không hề để ý đến, Vân Ảnh Đế của họ đang âm thâm kết nối một chiếc USB với màn hình LED và đang nhận một sấp tài liệu dầy cộm từ người của Tịch Cảnh Dương mang đến.
 
Song Trùng
Chương 214: 214: Đoạn Ghi Âm



"Mọi người mau lên mạng xem đi, cô gái lừa đảo kia bị cảnh sát bắt đi rồi!"
"Phải phải có người chụp được ảnh cô ta bị bắt ngay cổng bệnh viện Phong Vân kìa!"
Tiếng xì xào lần nữa vang lên, bên các phóng viên sau khi nhận được tin liền lấy điện thoại ra xem.

Nhưng lạ thay, chỉ mới đó chưa được mấy phút, mọi tin tức hình ảnh về cô gái kia dường như bốc hơi toàn bộ.
Một phóng viên thắc mắc hỏi đồng nghiệp bên cạnh:"Chuyện gì thế này? Điện thoại tôi bị hỏng rồi à? Sao tôi không nhìn thấy tin gì của cô ta hết vậy?"
Người phóng viên bên cạnh cũng khó hiểu không kém:"Của tôi cũng vậy, ảnh chụp biến mất hết rồi, có người còn nói khi đăng ảnh lên thì tự động bị xoá đi nữa nè, chuyện gì thế?"
Mộ Nguyệt Vũ vẫn còn đang đắc ý khi nghe tin cảnh sát đã bắt Kỷ Thần Hi đi, nhưng khi nghe lời xì xào xung quanh, cô ta cũng lấy điện thoại ra xem thì sắc mặt chợt thay đổi.
Rõ ràng người đó đã mua một lượng thủy quân hùng hậu để gán tội cho ả tiện nhân kia.

Khiến cho tin tức xấu của ả lan truyền khắp nơi, sau đó cô chỉ cần gửi những chứng cứ mà người đó đưa cho đến cục cảnh sát Long Thành, thì ả tiện nhân kia chết chắc.

Dù có may mắn thoát cảnh tù tội thì cũng sẽ bị dân mạng ném đá đến chết!
Vậy mà hiện tại, dù là tin tức ả ta bị cảnh sát bắt đi, hay những thông tin mà cô đã công bố trước đó, đều hoàn toàn biến mất sạch sẽ, không một dấu vết.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Còn chưa kịp suy nghĩ thì bỗng có một tiếng nói vô cùng lớn vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Tịch Cảnh Đăng đứng ở giữa trung tâm hội trường, nơi mà màn hình LED được đặt, âm cầm micro lên nói:"Xin các vị giữ im lặng! Tôi biết chuyện mà cô Mộ vừa thông báo khiến mọi người đều cảm thấy sốc.

Tuy nhiên, đừng quên mục đích mọi người đến đây ngày hôm nay!"
Bên giới truyền thông chợt im lặng, sau đó nhanh chóng tiến đến chỗ của Tịch Cảnh Đăng.
Bọn họ thật sự đã quên mất! Tuy chuyện của Mộ Gia quá đỗi cẩu huyết, nhưng thông tin của một ảnh đế cấp bậc truyền kì như Vân Tiêu mới là tin tức quan trọng nhất!
Kha Liêm Hạo ở gần đó bị lời nói của Tịch Cảnh Đăng làm cho sốc toàn tập, anh ta thật sự rất muốn bay đến chỗ Tịch Cảnh Đăng đang đứng rồi nện cho anh ta một trận ra hồn!
Mẹ nó! Người ta đã quên lãng chuyện của mình rồi, vậy mà Vân Tiêu lại tự đào hố chôn mình! Tên nhóc này thật sự muốn lấy gạch từ dân mạng để xây biệt thự sao?
Cũng may Diệp Mộc Âm đã ngăn cản Kha Liêm Hạo lại kịp thời, cô cười gượng rồi nhìn về phía của Tịch Cảnh Đăng trên bục.

Nhanh đi, cậu còn không giải quyết êm xuôi chuyện này, anh Hạo có đánh chết cậu thì tôi cũng không ngăn cản đâu.
Tịch Cảnh Đăng cũng không khiến mọi người đợi lâu nữa, anh giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên bên bộ phận kỹ thuật kết nối USB trước đó anh đã đưa, sau đó trình chiếu lên màn hình LED.
Trước khi nội dung của USB được chia sẻ, anh cầm trên tay sấp tài liệu khá dầy, mỉm cười nói:"Kể từ giờ, tôi Vân Tiêu, sẽ giải thích từng lời đồn mà mọi người đã nhìn thấy trên mạng những ngày gần đây."
Lời vừa dứt, trên màn hình phát ra một đoạn ghi âm.
"Vân Tiêu, anh nên biết, đứng sau tôi không chỉ có Mộ Thị, còn có Lục Thị, anh nên biết điều mà phối hợp với tôi đi!"
"Tôi đã chuyển trước cho các người 50 triệu, chỉ cần Mộ Nhược Vi vĩnh viễn không thể rời khỏi Nước R nữa, tôi sẽ chuyển số tiền còn lại."
"Chuyện gì! Các người để cô ta chạy mất? Tôi không cần biết, bằng mọi giá không được để cô ta trở lại Nước Z, phải giết bằng được cô ta! Tôi có thể chuyển thêm cho mấy người 100 triệu nữa!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Tôi Coi Các Người Như Anh Em
2.

Chú Nhỏ
3.

Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
=====================================
"Tên Vân Tiêu không biết sống chết đó, đúng là một tên ngu! Ta đã đưa cho hắn cành oliu rồi nhưng hắn lại không biết nắm bắt, một mực bên vực con tiện nhân kia! Vậy thì khiến cho cả hai trở thành một đôi uyên ương không thể tách rời trong mắt mọi người đi!"
Âm thanh vừa phát ra khiến cho toàn trường bỗng chóc im phăng phắc.

Bên giới truyền thông sau khi nhận trái boom mà Mộ Nguyệt Vũ ném ra, tưởng chừng đã là tin tức chấn động lắm rồi, nhưng không ngờ Vân Tiêu còn giữ một trái boom to hơn! Không đúng phải xem đây là boom hạt nhân luôn mới đúng!
Sự xáo động và sợ hãi tràn đầy trong tâm trạng của Mộ Nguyệt Vũ.

Làm sao cô ta có thể không nhận ra giọng nói của mình?
Cô ta không thể kiềm chế được sự hoảng loạn và sợ hãi của bản thân nữa.

Cả cơ thể cô run rẩy như cây liễu trong cơn gió mạnh, ánh mắt u ám đáng sợ.

Khuôn mặt, từ trước đến nay tỏa sáng, giờ đây trở nên nhợt nhạt trắng bệch.

Đôi tay cô ta bất định run lên, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay suýt nữa bật ra cả máu..
 
Song Trùng
Chương 215: 215: Trùng Hợp Trùng Tên



"Không đúng...phải...chắc chắc là giả..." Mộ Nguyệt Vũ ánh mắt dại ra sau đó hét lên:"Là giả...tất cả là giả! Là Vân Tiêu nguỵ tạo ra đoạn ghi âm đó để đổ tội cho tôi! Tất cả đều là thủ đoạn của anh ta!"
Cảm xúc của Mộ Nguyệt Vũ đã không thể kiểm soát được nữa, vì đoạn ghi âm kia không đơn thuần chỉ là cô ta uy h**p Vân Tiêu, mà còn cả đoạn đối thoại cô giao dịch với bọn lính đánh thuê Nước R, nhằm diệt trừ Mộ Nhược Vi ngay khi ả đặt chân đến Nước R.
Vậy nên làm sao có thể...làm sao một tên ảnh đế không có thế lực gì lại có khả năng truy ra được đoạn ghi âm đó? Chắc chắn là Vân Tiêu đã cố tình nguỵ tạo ra nó! Nhất định là như thế!
Trong khi Mộ Nguyệt Vũ vẫn ôm ảo tưởng chuyện xấu của bản thân không ai tra ra được, Tịch Cảnh Đăng chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại micro rồi tiếp tục nói.
"Trước hết, về đoạn ghi âm, tôi có mời đến đây đội ngũ kỹ thuật âm thanh của Tịch Thị, với chuyên môn và kỹ năng hàng đầu trong nước.

Họ có thể chứng minh đoạn ghi âm này không hề có bất kì sự chỉnh sửa gì về mặt nội dung cũng như cắt ghép."

Ngay khi Tịch Cảnh Đăng vừa phát biểu xong, một nhóm người mặc vest đen xuất hiện, gương mặt đầy nghiêm túc, đưa ra thẻ nhân viên của bản thân, sau đó là một số tài liệu phân tích tính xác thực của đoạn ghi âm đến với giới truyền thông đang có mặt.
"Thật sự là người của Tịch Thị đó! Tịch Thị là nơi nào chứ? Là tập đoàn bí ẩn có sức ảnh hưởng lớn nhất cả khu vực Châu Á này đấy!"
"Nghe nói nhân viên ở đây toàn xuất thân từ tinh anh của các trường đại học lớn trên thế giới, kỹ thuật chuyên môn là thứ không thể bàn cãi!"
"Tuy mấy số liệu này tôi không hiểu rõ hết, nhưng quả thực có thể khẳng định đoạn ghi âm kia là thật!"
"Vân Tiêu lại có thể mời được cả người của Tịch Thị đến giúp, gia cảnh anh ta thật sự bình thường sao?"
Mọi người bắt đầu truyền tay nhau tài liệu phân tích của đoạn ghi âm, rồi lắng nghe lời giải thích từ bộ phận kỹ thuật âm thanh, ai nấy đều gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về Mộ Nguyệt Vũ.
Hôm nay không một ai ngờ đến, cùng một thời gian ngắn mà lại có quá nhiều tin tức động trời như vậy.

Nhất là cô gái vừa phát ra hào quang nhân từ ban nãy, hiện tại khiến bọn họ cảm thấy ghê tởm không thôi!
Gì đâu bị người ta chèn ép? Bị Vân Tiêu cướp tài nguyên và phong sát ngầm? Rõ ràng chính Mộ Nguyệt Vũ vừa ăn cướp vừa la làng! Cô ta lợi dụng quyền lực gia đình mình và gia đình vị hôn phu, ép buộc Vân Tiêu phải phối hợp nâng đỡ cô ta, nếu không sẽ không để anh yên! Vậy mà cô ta dám lên mạng, đùn đẩy mọi tội lỗi lên đầu Vân Tiêu, còn cố tỏ ra bản thân là nạn nhân cần được mọi người bảo vệ.

Đúng thật là mặt dày ghê tởm mà!
Chưa kể, phần sau của đoạn ghi âm hình như là cuộc đối thoại giữa cô ta với ai đó ở Nước R, nhằm ngăn cản em gái cô ta trở về nước.

Và thủ đoạn mà Mộ Nguyệt Vũ sử dụng để ngăn cản cô gái kia chính là, cho người sát hại cô ấy! Làm sao trên đời này lại có một cô chị gái lòng dạ rắn rết ác độc như thế?
Nhận thấy ánh mắt phán xét từ mọi người, đôi mắt của Mộ Nguyệt Vũ thoáng đỏ ngầu, cô ta đã cảm nhận được một nỗi sợ hãi đang dân trào mãnh liệt trong lòng.
Mộ Nguyệt Vũ bấu chặt móng tay dài vào lòng bàn tay, đến nỗi máu bật ra cũng không cảm nhận được đau đớn.

Cô ta cố giữ lấy chút bình tĩnh còn sót lại của bản thân, sau đó quay sang nhìn Tịch Cảnh Đăng đối chất.
"Anh...anh nói đoạn ghi âm không có cắt ghép, chỉnh sửa đúng không? Vậy chính là anh...anh đã cho người giả giọng rồi đổ tội lên người tôi! Chắc chắn anh và cô gái lừa đảo kia là cùng một bọn...các người muốn chiếm đoạt tài sản của Mộ Gia chúng tôi!"
Lời nói của Mộ Nguyệt Vũ không phải là không có lý, khiến cho giới phóng viên quay sang nhìn nhau.

Tuy chứng cứ của Vân Tiêu rất xác thực, nhưng lời của Mộ Nguyệt Vũ cũng có khả năng là thật.

Vì thế họ không vội đưa ra kết luận mà cùng đưa mắt về hướng Vân Tiêu, chờ anh đáp trả.
Tịch Cảnh Đăng thừa sức nhìn ra sự sỡ hãi tột cùng trong đáy mắt của Mộ Nguyệt Vũ, anh không vội mà tung ra hết chứng cứ mà tiếp tục vờn cô ta một lúc nữa.
Dù sao anh trai anh vừa gửi tin nhắn đến, anh ấy đã bảo không chỉ để Mộ Nguyệt Vũ bị định tội một cách đơn giản được, mà còn phải để cô ta trải nghiệm cảm giác bị sự hoảng loạn dày vò.
"Cô Mộ, có phải cô nhầm lẫn gì không? Chị dâu của tôi vốn là người quốc tịch Nước R, nhưng do đến Nước Z để sinh sống, anh trai tôi mới tìm cho cô ấy một cái tên phù hợp để sinh sống ở đây, trùng hợp sao lại trùng với tên của em gái cô mà thôi.

Thế mà chị ấy lại trở thành kẻ lừa đảo giết người chiếm đoạt tài sản rồi sao?".
 
Song Trùng
Chương 216: 216: Fan Của Thần Tiên Tỷ Tỷ R Quốc



Lời biện hộ của Tịch Cảnh Đăng vừa thốt ra, khiến cho biểu cảm của những người nghe thấy vô cùng phức tạp.
Anh ta cần tìm một lí do ngớ ngẩn vậy không? Dù biết rất vô lí nhưng họ lại không biết nên phản bát lại thế nào.
Mộ Nguyệt Vũ thì khác, dường như với cái lí do vô cùng bất ổn của Tịch Cảnh Đăng, cô ta đã có thể bình ổn cảm xúc của mình được một chút, sau đó liền cười mỉa mai nói:"Trùng tên? Vậy ai giải thích vì sao gương mặt cô ta giống hệt em gái tôi? Còn sống ở nhà tôi suốt thời gian qua?"
Tịch Cảnh Đăng cũng biết lời biện minh vừa rồi của bản thân nực cười cỡ nào, nhưng anh có thể làm gì khác đây? Anh trai đáng kính của anh đã gửi tin nhắn qua và dặn dò anh phải nói đúng những gì anh ấy đã gửi.
Dù trong lòng đang dở khóc dở cười nhưng vẻ mặt của Tịch Cảnh Đăng vẫn rất đỗi điềm tĩnh, dù sao con nhà quyền thế như bọn bọ đã được rèn luyện về phương diện ứng xử từ nhỏ.
Đừng tưởng bình thường anh hay cà lơ phất phơ như thế mà tưởng anh là một tên ngốc thật.

Vì trước mặt người nhà anh luôn thoải mái sống với con người thật của bản thân.

Nhưng đối diện với xã hội phức tạp ngoài kia, Tịch Cảnh Đăng vẫn thừa biết nặng nhẹ ở đâu mà đối phó.
"Cô Mộ thật sự cảm thấy hai người giống nhau sao?"
Mộ Nguyệt Vũ liền cười khẩy:"Ha! Không giống? Nếu không giống thì cô ta có thể lừa gạt gia đình tôi lâu vậy sao?"
Tịch Cảnh Đăng cũng mỉm cười đầy tự nhiên mà đáp lại:"Cô Mộ lại nhầm lẫn gì đó rồi, hình như từ lúc chị dâu tôi đến Nước Z, cô ấy luôn ngủ ở nhà của anh trai tôi mà? Cô ấy đã ở lại nhà cô khi nào thế? Chuyện cô ấy ở lại nhà chúng tôi, trên dưới người làm và quản gia đều có thể làm chứng.

Vậy còn cô thì sao? Ai chứng minh được cô ấy đã ở lại Mộ Gia?"
Đừng nhìn bề ngoài lạnh lùng của Tịch Cảnh Đăng mà nhầm lẫn, dù sao đó cũng chỉ là hình tượng của Vân Tiêu do anh đắp nặn lên mà thôi.

Con người thật của anh rất khôn khéo, lời nói cũng rất sắc sảo, không một ai có thể bắt bẻ gì được.
Nghe đến đây, giới truyền thông và người qua đường đến hóng chuyện không khỏi gật gù.

Tuy không ai lên tiếng nói, nhưng mọi người đều nghiêng sự tin tưởng của mình về phía của Vân Tiêu.
Sắc mặt của Mộ Nguyệt Vũ càng lúc càng trắng bệch.

Quả thực đôi khi Kỷ Thần Hi vẫn về Mộ Gia, nhưng cô chưa từng qua đêm ở đó, vì chưa kịp làm gì thì đã bị cô ta và Thời Thị đuổi đi rồi.
Còn chưa đợi Mộ Nguyệt Vũ kịp phản ứng, Tịch Cảnh Đăng nhẹ nhàng nhấn nút điều khiển để chuyển hình ảnh trên màn hình LED sang hình của hai người.
Khi một người nhìn thấy cô gái ở phía bên phải thì không khỏi ngây người.
"Đẹp...đẹp quá!" Một phóng viên đứng tuổi có vẻ dày dặn kinh nghiệm không nhịn được mà thốt lên câu cảm thán.

Tịch Cảnh Đăng cười thầm.

Có thể không đẹp sao? Anh hoạt động trong giới giải trí lâu như vậy, chưa từng gặp bất kì gương mặt nào có thể so với vẻ đẹp thần tiên của chị dâu anh cả.
Đúng vậy, trên màn hình LED lúc này, chính là ảnh chính diện của Mộ Nhược Vi và Kỷ Thần Hi.
Khi chiếu ảnh xong, Tịch Cảnh Đăng liền chỉ tay về phía màn hình tiếp tục nói:"Còn về chuyện cô Mộ nói rằng chị dâu tôi giống em gái cô..."
Tịch Cảnh Đăng ngẩng đầu nhìn lên màn hình sau đó gật gật đầu:"Ừm giống thật, nhưng ngoại trừ gương mặt đó ra còn gì giống nữa không?"
"Quả thực hai gương mặt quá giống nhau...nhưng cô gái tóc trắng bên phải quả thực có chút ưu việt hơn."
"So về khí chất cô gái tóc trắng đúng thật là cho người ta một cảm giác đặc biệt."
"Nhưng gương mặt họ quả thực quá giống nhau! Chẳng lẻ song trùng là có thật sao?"
"Dù là song trùng đi nữa, về tổng quan thì cô gái tóc trắng có vẻ vẫn vượt trội hơn về mọi mặt."
"Vì sao cô ấy không gia nhập giới giải trí nhỉ? Tôi không có từ nào để hình dung được vẻ đẹp của cô ấy cả!" Bởi vì không một mỹ từ nào có thể làm điều đó!
Khi các phóng viên đang cảm thán về nhan sắc khuynh nước khuynh thành của Kỷ Thần Hi, thì trán Tịch Cảnh Đăng khẽ toát mồ hôi lạnh.

Trong lòng thì đang không ngừng gào thét.
Thật ra tấm ảnh chính diện của Kỷ Thần Hi là do Tịch Cảnh Đăng chụp lén cách đây không lâu.

Vốn dĩ muốn chụp thành một album sau đó đóng gói tặng anh trai, nhưng vì tình thế bắt buộc nên anh mới phải lấy ra dùng.
Vậy nên...mẹ nó! Tôi chỉ muốn các người nhìn thấy Mộ Nhược Vi và chị dâu tôi chỉ giống nhau mỗi gương mặt thôi, nhưng thực tế vẫn dễ dàng nhận ra là hai người khác nhau.

Các người cần lắm lời khen lấy khen để vậy không? Để anh trai của anh biết được, anh lấy ảnh chị dâu ra cho mọi người cùng nhau cảm thán, thì chắc chắn anh sẽ bị chôn sống luôn quá!
Nhưng có một chuyện mà Tịch Cảnh Đăng không ngờ đến, giây phút anh công khai bức ảnh kia của Kỷ Thần Hi, thì trên Zbo - mạng xã hội phổ biến nhất của Nước Z, đã xuất hiện một group nhỏ với cái tên "Fan của thần tiên tỷ tỷ R Quốc", với số lượng thành viên không ngừng gia tăng đến chóng mặt..
 
Song Trùng
Chương 217: 217: Biết Giữ Mồm Giữ Miệng



Một số thành viên trong group đã dùng ảnh chụp màn hình từ buổi họp báo của Vân Tiêu để so sánh khuôn mặt của Mộ Nhược Vi và Kỷ Thần Hi, xác nhận rằng hai người thực sự giống nhau đến mức không thể phủ nhận được.
Trong khi đó, trên các diễn đàn và trang web giải trí, câu chuyện về sự trùng hợp này cũng lan truyền rộng rãi.

Các fan hâm mộ và khán giả đều tranh cãi và tò mò về danh tính thực sự của hai cô gái này.
Ngay sau đó, những tin đồn và giả thuyết mới bắt đầu xuất hiện.

Một số người cho rằng Mộ Nhược Vi có thể là chị song sinh của Kỷ Thần Hi, nhưng do hoàn cảnh gia đình khác nhau nên hai người đã phân cách từ nhỏ.
Cũng có ý kiến cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hai người họ chính là song trùng và không có bất kỳ quan hệ gì với nhau.

Tuy nhiên, điều này không thể làm ngừng sự tò mò và quan tâm của công chúng.
Bên phía hội trường họp báo, Tịch Cảnh Đăng cố nén cơn sợ hãi khi nghĩ đến cảnh anh trai mình biết được chuyện tấm ảnh xuống, sau đó tiếp tục giải thích.

"Chị dâu tôi tuy là con lai, mang dòng máu hai nước, nhưng từ nhỏ cô ấy đã sinh ra và lớn lên tại R Quốc, điều đó có thể minh chứng chị ấy cùng cô Mộ Nhược Vi hoàn toàn là hai người khác nhau."
Tịch Cảnh Đăng thoáng ngừng một lúc, sau đó hít thật sâu, hoàn thành những lời cuối cùng mà anh trai căn dặn:"Vì vậy, trong sự việc lần này, lỗi hoàn toàn thuộc về anh trai của tôi.

Anh ấy không hề biết tên Nước Z của chị dâu, nên mới để xảy ra những sự nhầm lẫn không đáng có như vậy."
Nói rồi anh cúi đầu trước mặt mọi người:"Tôi thay mặt anh ấy, gửi lời xin lỗi đến với mọi người, đặc biệt là những người dính vào sự cố không đáng có lần này."
Sau đó biểu cảm trên gương mặt Tịch Cảnh Đăng dường như hoàn toàn biến mất, ánh mắt cũng vì vậy mà trở nên vô cùng sắc bén nhìn về phía Mộ Nguyệt Vũ đang không ngừng run rẫy phía dưới khán đài.
"Về chuyện cô Mộ Nguyệt Vũ không ngừng vu khống chị dâu tôi, bịa đặt những tin đồn vô căn cứ về quan hệ giữa tôi và chị ấy, tôi có thể bỏ qua.

Vì dù sao thân là người của công chúng, sẽ không thể tránh khỏi những tin đồn thất thiệt như thế.

Nhưng chứng cứ cô Mộ Nguyệt Vũ đây có hành vi độc ác với em gái ruột của mình, tôi sẽ gửi trực tiếp cho cảnh sát thành phố Long Thành.

Còn về những chứng cứ ấy, tôi đã chuẩn bị sẵn một phần, trợ lý của tôi sẽ phát cho mọi người.

Xem như, buổi họp báo đến đây kết thúc, nếu còn câu hỏi gì, quản lý của tôi sẽ giúp mọi người giải đáp thắc mắc.

Hiện tại tôi rất mệt mỏi vì những lời đồn ác ý vừa qua, nên sẽ tạm thời rút lui một thời gian, dành ra chút khoảng trống để bình ổn cảm xúc.

Lời cuối cùng, xin gửi lời cảm ơn đến những người vẫn luôn lựa chọn tin tưởng tôi.

Sau này, khi Vân Tiêu trở lại, với một phiên bản xuất sắc hơn, thì đó sẽ là lời cảm ơn lớn nhất mà tôi dành cho các bạn."
Nói xong Tịch Cảnh Đăng khẽ nghiêng người cúi đầu một cái, rồi kéo theo Diệp Mộc Âm, thẳng bước vào bên trong hậu trường, trước tiếng gọi nhốn nháo từ nhóm phóng viên.

Dường như bọn họ đã không thể giữ được bình tĩnh nữa mà muốn nhào lên sân khấu để chạy theo Vân Tiêu, thế nhưng đã bị bảo vệ ngăn cản kịp thời.
Kha Liêm Hạo nhìn thấy tình cảnh mất kiểm soát này thì không ngừng mắng chửi Vân Tiêu trong âm thầm.
Con bà nó! Tên cẩu họ Vân kia! Cậu làm mấy chuyện này có hỏi đến ý kiến của tôi chưa? Vậy mà rắc rối của cậu lại đổ hết lên đầu tôi!
Trong lúc mọi người đang nhôn nhao tập trung hoàn toàn sự chú ý về phía Vân Tiêu, Mộ Nguyệt Vũ âm thầm rời khỏi đám đông, sau đó bỏ đi lặng lẽ.

Trái tim cô ta cứ như đang ngập trong biển lửa, ánh mắt cũng trở nên vô cùng tàn nhẫn ác độc.
Chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự định của cô ta.

Nhất là chuyện thuê người ám sát Mộ Nhược Vi, làm sao mà Vân Tiêu có thể biết được và làm sao anh ta có đoạn ghi âm đó? Hàng vạn câu hỏi vì sao đặt ra trong đầu cô.
Khi ra được đến xe, cô ta gắt gỏng quát lên với tài xế:"Nhìn gì mà nhìn! Trở về Mộ Gia!"
Viên tài xê cũng không tránh khỏi ánh mắt kì lạ nhìn về phía cô ta.

Dù sao tin tức bùng nổ trên mạng bây giờ, không ai không biết, nói chi ông ta còn là người xem livestream suốt cả buổi họp báo hôm nay.

Nhưng vì miếng cơm manh áo, mà cố nén cơn tò mò đi, khởi động xe chạy về Mộ Gia.
Trên xe, Mộ Nguyệt Vũ cứ thấp thỏm không yên.

Cô ta thật sự sợ rằng sẽ bị cảnh sát bắt đi, đến khi đó thì cô ta hoàn toàn không còn cơ hội để trở mình nữa.
Nghĩ đến đây cô ta run rẫy lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cầu cứu đến một số máy lạ.
Tin nhắn cứ như đá bỏ vào giếng, rất lâu sau cũng không có phản hồi.
Khi sự căng thẳng và cơn tuyệt vọng đến đỉnh điểm, thì điện thoại cô ta nhận được một tin nhắn.
[Chỉ cần cô biết giữ mồm giữ miệng, tôi có thể đảm bảo cô an toàn.].
 
Song Trùng
Chương 218: 218: Công Dân Lương Thiện



Khi bên ngoài kia đang trở nên hỗn loạn chưa từng thấy.

Từ chuyện Vân Tiêu lật ngược tình thế tung chứng cứ Mộ Nguyệt Vũ ác độc thủ đoạn ra sao, đến chuyện Lục Thị bị nghi ngờ trốn thuế và bị cục cảnh sát kinh tế điều tra ngay trong đêm, hay giá cổ phiếu của Mộ Thị đột nhiên giảm mạnh.

Không chỉ khiến cho giới giải trí được phen chấn động, mà đến nỗi giới thương nghiệp trong nước cũng điêu đứng không thôi.
Thì bầu không khí bên trong cục cảnh sát Long Thành lại bình yên đến lạ.
Nếu nói là bình yên cũng không đúng, khi chỉ có mỗi mình Kỷ Thần Hi lưng dựa vào ghế, chân bắt chéo, gương mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, mắt khép hờ, trên đôi môi mỏng vẫn duy trì một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, im lặng ngồi trên ghế thẩm tra, mặc cho hai viên cảnh sát trước mặt đang tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Dù rất tức giận nhưng Vương Quân và đồng nghiệp của ông ta không thể làm gì được Kỷ Thần Hi.

Bởi vì các chứng cứ trong tay họ, sau một màn phản biện của cô gái ngông cuồng trước mặt đều đã trở nên vô hiệu.

Vương Quân đè nén cơn giận trong lòng.

Mặc dù ông ta là một vị cảnh sát có tiếng trong ngành, chưa có tên phạm nhân nào vào tay ông ta có thể bình yên bước ra khỏi cục cảnh sát.

Đã thế người kia cũng đã căn dặn, một khi tóm được cô gái này, thì phải giam giữ cô ta trong nhà lao đến hết đời.
Dù là vì danh dự của bản thân hay là áp lực từ vị kia gây ra, thì ông cũng buộc phải cho cô gái không biết trời cao đất dày trước mặt một bài học.
"Tôi không cần biết cô định giữ im lặng hay ngụy biện đến bao giờ, nhưng trong tay chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh tội ác của cô.

Với hành vi mưu sát và lừa đảo chiếm đoạt tài sản, dù không tử hình thì cả đời này của cô cũng đừng hòng bước ra khỏi đây nữa!"
Kỷ Thần Hi khẽ gõ những ngón tay thon dài trắng mịn trên bàn, sau đó khoé môi cong lên, đôi mắt cũng hé mở mà nhìn thẳng về phía của Vương Quân.
"Chứng cứ của các người, có cái nào trực tiếp chứng minh tối giết người sao? Còn nữa tôi đã chiếm đoạt tài sản gì của Mộ Gia thế?"
Vương Quân sắp xếp lại lời khai của cô, sau đó chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn cô mà trả lời với giọng điệu đầy khinh thường:"Chứng cứ của chúng tôi có đáng tin hay không, thì cô cứ đợi tận hưởng khoảng thời gian trong tù đến hết đời rồi tự mình trả lời đi."
Lời ông ta vừa dứt, thì cánh cửa phòng thẩm vấn đã bị đạp mạnh ra.

Một người đàn ông với mái tóc được cắt ngắn chỉn chu nhưng đã ngã màu do năm tháng, trong bộ đồng phục cảnh sát với gương mặt hớt hãi và túa đầy mồ hôi, vừa th* d*c vừa kinh sợ nhìn về phía cô gái đang bị thẩm vấn.
Vương Quân và viên cảnh sát ghi lời khai đều bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông này.

Cả hai cùng đứng dậy làm động tác chào, sau đó đồng thanh gọi:"Cục trưởng!"

Sau đó Vương Quân rời khỏi chỗ ngồi tiến đến chỗ của vị cục trưởng kia khó hiểu hỏi:"Cục trưởng Trương, sao ông lại ở đây? Còn gấp gáp vậy nữa?"
Trương Thành không quan tâm đến câu hỏi của ông ta mà đẩy mạnh bả vai Vương Quân, bước đến chỗ của Kỷ Thần Hi.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại trong phòng, Trương Thành nghiêng người cúi đầu trước Kỷ Thần Hi, miệng không ngừng lắp bắp:"Tịch...Tịch..."
Trán Trương Thành không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt cũng tràn đầy khiếp sợ mà không thốt nên lời.
Kỷ Thần Hi nhếch một bên mày nhìn ông ta, sau đó khoé môi cong lên, tự giới thiệu bản thân một lần nữa:"Kỷ Thần Hi."
Dường như hiểu được ý tứ của cô, Trương Thành ngẩng mặt lên, cố giữ bình tĩnh:"Cô...cô Kỷ, xin lỗi, để cô chịu thiệt rồi.

Cô có thể đi được rồi."
Chưa kịp đợi Kỷ Thần Hi trả lời, Vương Quân nhíu mày khó chịu trước hành động kì lạ của Trương Thành, sau đó liền phản đối:"Cục trưởng Trương, cô ta không thể đi! Cô ta chính là nghi phạm của một vụ án hình như nghiêm trọng, chính là tội phạm quốc tế nguy hiểm, cô ta..."
"Câm miệng!" Trương Thành lớn giọng nhìn về phía Vương Quân.

Dù sao cũng là người xuất thân từ quân đội, còn giữ vị trí cao suốt thời gian dài, cho nên khí thế của Trương Thành vô cùng mạnh, khiến cho Vương Quân không dám nói gì thêm.

Sau đó Trương Thành vội quay sang Kỷ Thần Hi không ngừng nói xin lỗi:"Cô Kỷ, mọi chuyện đều hiểu lầm, mong cô rộng lòng bỏ qua.

Tôi..."
Kỷ Thần Hi giơ một tay lên ngăn ông ta nói tiếp:"Từ từ, cục trưởng Trương đúng không?"
Trương Thành gật đầu lia lịa đáp:"Phải phải, cô Kỷ có dặn dò gì sao?"
Kỷ Thần Hi nheo mắt, cô cảm thấy vị cục trưởng này hình như không liên quan đến Kỷ Hàn Phi.

Dù sao nếu anh ra tay thì không chỉ có mỗi cục trưởng cục cảnh sát chạy đến đây.
"Cục trưởng Trương, hiện tại cục cảnh sát có thể dùng hai từ hiểu lầm này, để tự ý bắt giam một công dân lương thiện như tôi sao?"
 
Song Trùng
Chương 219: 219: Cậu Nhỏ



Sau câu nói của Kỷ Thần Hi, chân của Trương Thành như muốn nhũn ra.

Ông ta nắm chặt cạnh bàn thẩm tra, cố giữ cho bản thân không hoảng sợ đến mức khuỵu gối xuống đất.
"Cô...cô Kỷ, chúng tôi..."
Vương Quân không nhìn được thái độ kì lạ của Trương Thành đối với Kỷ Thần Hi nữa, ông ta tiến đến chỗ hai người, ra vẻ uy nghiêm nói:"Cục trưởng Trương, tôi không cần biết cô gái này và ông có quan hệ gì.

Nhưng cô ta là phạm nhân đặc biệt nguy hiểm, dù là lí do gì đi nữa cũng không thể thả cô ta đi!"
Trương Thành quay sang nhìn Vương Quân bằng vẻ mặt như nhìn một người sắp chết, sau đó cũng chẳng quan tâm đến ông ta nữa mà quay sang Kỷ Thần Hi tìm đủ cách để cô không cảm thấy tức giận.
Vương Quân trong thấy Trương Thành không ngừng lấy lòng Kỷ Thần Hi, thì vẻ mặt ông ta vô cùng khinh bỉ, nhưng cũng có chút đắc ý.

Bởi vì dù sao người kia cũng đã nói, chỉ cần ông giải quyết được cô gái R Quốc này, thì chức cục trưởng sẽ là của ông ta.

Nhìn thái độ của hai vị cấp trên, viên cảnh sát ghi lời khai không dám hành động gì thừa thãi, chỉ đứng yên lặng một góc để chờ lệnh.
Lúc này, một tràn dài tiếng bước chân có chút gấp gáp truyền đến, khiến cho tất cả người trong phòng thẩm vấn vô thức cùng nhìn ra phía cửa.
Một đoàn người trong bộ vest đen hoàn chỉnh, gồm áo vest, quần âu đen, cà vạt đen và giày da đen, ồ ạt tiến vào phòng thẩm vấn.

Họ có ánh mắt sắc bén và tỏa ra sự tập trung cao đối với môi trường xung quanh.

Sự cẩn thận và sẵn sàng luôn hiện diện trên khuôn mặt của họ.

Và chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ biết họ chính là đoàn đội vệ sĩ của một nhân vật quan trọng nào đó.
Cùng lúc đó, đi giữa hai hàng vệ sĩ là một người đàn ông trong có vẻ trẻ tuổi, trên người anh ta đang mặc một bộ comple cùng màu với đoàn vệ sĩ, nhưng khí chất từ người anh ta lại hoàn toàn khác biệt.
Từ vẻ ngoài, người đàn ông đó toát lên vẻ quyền lực và sự trưởng thành.

Anh ta có chiều cao ấn tượng tầm hơn một mét tám, với tạo dáng thẳng lưng và tự tin.

Đôi mắt hồ ly sắc sảo nhưng đầy nghiêm túc.
Gương mặt anh ta có đường nét khá điển trai, nhưng so với vẻ đẹp vừa thanh lịch vừa quyến rũ của Tịch Cảnh Dương thì vẫn còn thua xa, tuy nhiên trong vẫn ưa nhìn hơn Kỷ Hàn Phi.
Người anh trai có vẻ ngoài không ưa nhìn đang bận túi bụi ở căn cứ tổng của Zero:"..."
Đẹp trai ưa nhìn là thế, nhưng sát khí trên người anh ta lúc này, không chỉ khiến cho những người có mặt cảm thấy sợ hãi mà ngay cả Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.
Khi anh ta đi đến trước mặt Kỷ Thần Hi, thì cô như cảm thấy bản thân đang được nhận một ánh mắt quở trách từ các vị trưởng bối trong nhà, khiến cô chỉ biết cắn môi chớp chớp mắt nhìn anh rồi giữ im lặng tuyệt đối.
Với sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông, Trương Thành và Vương Quân thoáng ngơ ngác một lúc, vì họ cũng không biết người trước mặt là ai.

Sau đó, không đợi Trương Thành kịp lên tiếng thì Vương Quân đã đanh giọng cảnh cáo:"Anh biết chỗ này là chỗ nào không? Tự ý xông vào đây đã là một tội nghiêm trọng, lại còn dẫn theo nhiều người như thế, muốn thị uy với ai!"
Người đàn ông không thèm để ý tới lời Vương Quân, anh ta lạnh mặt nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Hi, sau đó một giọng nói trầm khàn đầy rét lạnh vang lên:"Qua đây."
Kỷ Thần Hi ngơ ngác chỉ tay vào mình:"Tôi?"
Người đàn ông vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nói:"Đừng để Cậu phải nói lần hai."
Tuy giọng nói của người đàn ông không quá lớn, nhưng sức cảnh cáo lại vô cùng mạnh mẽ.
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người.
"Cậu?"
Nhà mẹ đẻ của mẹ cô chẳng phải là đã cắt đứt quan hệ với họ rồi sao? Tuy cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục toàn bộ ký ức, nhưng ít ra những ký ức trước năm mười tuổi cô đều đã nhớ lại toàn bộ rồi.
Và người thể xưng "Cậu" trước mặt cô, chỉ có thể là người đó mà thôi.
"Cậu...c** nh*?" Kỷ Thần Hi nhỏ giọng gọi.
Người đàn ông với sát khí mạnh mẽ, gương mặt vô cảm, giờ đây khoé miệng bỗng nhếch lên:"Xem ra không phải mất trí nhớ đến mức thiểu năng."
Kỷ Thần Hi:"..."
Quả nhiên là anh ta!
Tên được cô gọi là "c** nh*" này, chính là em trai kết nghĩa của mẹ cô ở R Quốc - Beliar Baron.
Gia tộc Baron vốn là gia tộc Công tước theo hệ cha truyền con nối lâu đời của R Quốc.

Mà Công tước Baron lúc bấy giờ chính là một người chính trực và nhìn rõ bộ mặt xấu xa của cựu vương Asmodeus.
Ông ta đã quyết định đứng về phe của cha cô, dù lúc đó thực lực của cha cô so với Asmodeus hoàn toàn thua xa.

Nhưng cũng nhờ sự cương trực và tin tưởng của ông, mà quan hệ hai nhà vô cùng tốt.
Tốt đến mức Công tước phu nhân còn có ý định, đính hôn từ bé cho Cậu con trai đã gần mười tuổi của mình với cô con gái còn chưa được sinh ra đời mà vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ như cô.
May thay anh trai đáng tin của cô chẳng biết vô tình hay cố ý mà đã ngăn cản được cái hôn ước điên rồ đó! Sau đó cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà để tiểu Công tước Beliar Baron đã nhận mẹ cô làm chị gái nuôi.

Và từ vị hôn phu thì anh ta đã trở thành ông c** nh* của cô!
Người anh trai tuy không ưa nhìn nhưng đáng tin tại trụ sợ căn cứ Zero tiếp tục hắc xì lần nữa..
 
Back
Top