Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 160: 160: Ký Ức 4



Thời gian cứ thế trôi qua, sau hơn một tuần được người đàn ông lạ mặt giúp đỡ, cuối cùng những vết thương trên người cô và Kỷ Hàn Phi nhanh chóng hồi phục và cô cũng có thể nói chuyện lại được, mặc dù vẫn còn chút khó khăn.
Và nhờ một tuần đó, cô cũng đã biết được bản thân đang ở đâu, cũng như lí do cô và anh trai của mình vẫn còn sống được đến bây giờ.
Đêm hôm ấy, khi cô bị sóng biển nhấn chìm, thì bằng một phép màu nào đó, Kỷ Hàn Phi đã nắm được tay cô rồi cả hai cùng ngoi lên mặt nước.
Cô và anh cùng bám vào một mảnh cánh quạt đã bị nổ tung từ chiết trực thăng để giữ bản thân vẫn có thể nổi trên mặt nước, ngay sau đó ý thức của cả hai dần mất đi.
Và thế, hai người trôi lênh đênh trên biển khơi.

Nhưng có vẻ, ông trời chưa muốn mạng của hai người, vì thế sóng đã đánh hai người vào bờ.
Trên đất liền, hai đứa trẻ chưa đầy mười tuổi nhưng toàn thân bị nhuộm đỏ một màu máu, nằm yên bất động.
Ý thức của hai người dường như đều đã mất hết, chỉ còn nỗi đau không nói thành lời từ những chiếc sương bị gãy trên người.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông đã độ tuổi xế chiều với mái tóc hai màu xen kẻ nhau xuất hiện.

Ông ta tiến lại gần kiểm tra cho cô trước, còn chưa kịp làm gì thì dưới chân bị một bàn tay nho nhỏ nắm lấy.
"Cứu...cứu...em...gái...xin...xin...ông..."
Lời cầu cứu khẩn khiết vừa thốt ra thì Kỷ Hàn Phi cũng ngất liệm đi.

Đến khi anh tỉnh dậy, đã nhìn thấy vết thương trên người đều đã được băng bó cẩn thận.

Thế nhưng, ôm theo hàng tá vết thương trên người, anh vẫn bật dậy khỏi giường, rồi lê tấm thân đầy rẫy vết thương đó đi khắp nơi.
Đến khi nhìn thấy Kỷ Hàn Phi, người đàn ông lạ mặt lập tức quát lên:"Nhóc con! Cháu chán sống rồi à! Thân thể như vậy còn đi lung tung!"
Kỷ Hàn Phi đưa mắt nhìn quanh rồi lạnh lùng nhìn về phía ông lên tiếng:"Em...em gái...em...tôi...đâu!"
Giọng nói của anh đứt quảng, sức lực dường như bị mất hết, hai chân mềm nhũn, nhưng anh vẫn gắng sức đứng thẳng người để tìm kiếm tung tích của cô.
Trông thấy thái độ kiên quyết của anh, người đàn ông lạ mặt cũng chỉ biết thở dài rồi nói:"Tự vào trong đó mà xem đi."
Ông ta chỉ tay về phía một căn phòng nhỏ, Kỷ Hàn Phi lập tức tiến đến mở cửa xong vào trong.

Trước mắt anh chính là hình ảnh của cô bé toàn thân quấn băng gạc, trông chật vật chẳng khác anh mấy.
Kỷ Hàn Phi thoáng run rẩy, tiến chầm chậm lại gần chiếc giường gỗ.

Đôi tay nhỏ bé không ngừng run lên, anh thử đưa tay lên cổ cô, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng...may...vẫn còn...vẫn còn mạch...đập..."
Phía sau lưng anh bỗng vang lên tiếng nói:"Đừng mừng vội, vẫn chưa chắc chắn là sẽ sống đâu."

Cả người Kỷ Hàn Phi bỗng cứng đờ, anh đưa mắt đầy hoảng sợ nhìn người đàn ông xa lạ phía sau:"Chưa...chưa chắc?"
Người đàn ông đó đưa mắt nhìn về cô, một bé gái với mái tóc bạch kim thuần khiết, rồi lại nhìn Kỷ Hàn Phi, một cậu bé cũng sở hữu mái tóc bạch kim tinh khôi cùng đôi mắt xanh dương đẹp như màu của biển cả bao la.
"Hai nhóc là người của R Quốc?"
Kỷ Hàn Phi bỗng nhớ lại lời mà mẹ hai người đã dặn dò, tuyệt đối không được để ai biết thân phận hoàng tộc R Quốc của hai người cho bất kì ai, nên anh quay ngoắc đi chỗ khác rồi dứt khoác trả lời.
"Không phải!"
Người đàn ông hơi nheo mắt, sau đó phì cười:"Ha ha! Xin lỗi, là câu hỏi của ta sai, đáng lẻ ta nên hỏi là...hai nhóc là người của hoàng tộc Nước R đúng không?"
Cơ thể của Kỷ Hàn Phi lần nữa run lên, nhưng anh vẫn kiên quyết trả lời:"Không!"
"Nên suy nghĩ cho kỹ, câu trả lời của cậu sẽ quyết định sống chết của con bé đang nằm trên giường kia đấy." Lần này ông ta đầy lạnh lùng mà lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi đầy căm hận nhìn về phía ông ta:"Làm...làm sao...tôi tin ông...được?"
Ông ta cũng không muốn giằng co với anh nữa nên đã nói thẳng:"Con bé mất máu quá nhiều, hiện tại nếu không được truyền máu, thì có qua được tình trạng nguy hiểm hay không...thì tự con bé phải cầu phúc cho mình rồi."
Ý tứ từ lời nói của ông ta, tất nhiên Kỷ Hàn Phi hiểu rõ.

Máu của hoàng tộc Gwyneth được người ta gọi là máu dị biến.

Máu của họ có khả năng giải bách độc, thậm chí là dung hoà được với mọi nhóm máu khác.

Đương nhiên người sở hữu máu dị biến cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Trước tiên có thể thấy rõ ở việc tóc trắng bạch kim không thể nhuộm, hay đôi mắt màu xanh dị biệt.

Và quan trọng hơn cả, máu của họ chỉ có thể truyền đi, không thể nhận lại bởi những nhóm máu khác, đồng nghĩa chỉ có những người của gia tộc mới có thể truyền máu cho nhau.
Vậy nên chỉ cần xảy ra tình trạng bị mất máu, thì bọn họ hoàn toàn có thể mất mạng vì không phải ai của gia tộc cũng dám hiến máu quý hiếm của bản thân.
Ngoài ra một số thành phần bất hảo cũng vô cùng h@m muốn máu của bọn họ.

Cũng vì lí do đó, nên trước lúc rời đi, mẹ anh đã dặn dò rất kỹ, phải luôn đội tóc giả và phải đeo lens, tuyệt đối phải giữ kín thân phận của bản thân..
 
Song Trùng
Chương 161: 161: Ký Ức 5



"Lấy...của tôi..." Kỷ Hàn Phi vẫn không dám nhìn thẳng vào người đàn ông mà khẽ nói.
Nhưng ông ta không hề do dự mà đáp:"Không được!"
"Tại sao...?"
Ông ta cười lớn:"Tạo sao ư? Sao nhóc không nhìn bản thân đi, nhóc dư máu để truyền lắm sao?"
"Tôi..." Kỷ Hàn Phi cũng không biết nên nói gì, nhưng sau đó anh khẽ cắn môi rồi nhìn về phía người đàn ông nói với thái độ đầy quyết tâm:"Cứu...em ấy!"
Người đàn ông thoáng ngạc nhiên:"Muốn đổi mạng?"
Kỷ Hàn Phi không do dự mà gật đầu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, người đàn ông nhìn chằm chằm vào Kỷ Hàn Phi với ánh mắt không tin được, sau đó ông ta bật cười thật lớn.
"Được, được lắm, ha ha ha! Nhóc con, cho ta biết ngươi tên gì?"
Kỷ Hàn Phi quay sang nhìn cô rồi khẽ cau mày:"Muốn hỏi...tên người khác...!chẳng phải...nên tự giới thiệu trước...sao?
Người đàn ông mỉm cười:"Asclepius Lucario."
"Kỷ...Hàn Phi!"
Asclepius thoáng ngạc nhiên:"Kỷ Hàn Phi? Nhóc chẳng phải người Nước R sao?"

Vì nghĩ anh là người của Nước R, nên từ đầu Asclepius đều dùng tiếng Nước R để giao tiếp cùng anh.

Nhưng khi nghe tên của anh, ông ta lại khá ngạc nhiên vì ông không nghĩ anh sẽ nói dối.
"Tôi...!theo họ mẹ..."
Lúc này Asclepius thoáng gật gù, hoá ra là con lai, chẳng trách cả hai hai đứa trẻ đều có vẻ ngoài tương đối xuất sắc.
"Ta sẽ cứu em gái cậu, với một điều kiện."
Kỷ Hàn Phi lần nữa cau mày:"Nói!"
"Ha! Đúng là rất dứt khoát.

Rất đơn giản, ta muốn hai đứa trở thành đệ tử của ta, không chỉ nhóc mà cả em gái nhóc, cả hai đứa!"
Kỷ Hàn Phi đầy nghi ngờ nhìn ông, sau đó có chút do dự không trả lời.

Nhận ra điều đó ông nói tiếp:"Hiện tại, ngay lúc này, ta là người duy nhất trên thế giới có thể cứu được con bé kia, nhóc hãy suy nghĩ cho kỹ câu trả lời của mình."
"Được."
"Hửm? Đồng ý nhanh vậy sao?" Asclepius không khỏi ngạc nhiên.

"Cứu em ấy!"
Đột nhiên trông thấy thái độ lạnh lùng của cậu bé chưa đầy mười tuổi, Asclepius hơi sửng người, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Được rồi tiểu đồ đệ..."
"Gọi tên...ông chưa cứu được....người!" Kỷ Hàn Phi bất mãn cắt lời.
Asclepius có chút cứng họng, nhưng xét cho cùng thu được hai nhóc con đầy triển vọng làm đệ tử nên ông ta cũng vui vẻ mà sửa lời:"Thôi được, tạm thời nhóc cứ gọi ta là Chú Asclepius, ta gọi nhóc...hừm...cháu là Kỷ có được không?"
Kỷ Hàn Phi gật đầu đồng ý.
Thế là sau hai ngày, anh bắt đầu cảm thấy nể phục người đàn ông tên Asclepius này và cũng như nơi mà cô và anh trôi dạt đến - lãnh địa của rừng mưa nhiệt đới Amazon.

Vùng đất nơi đây đầy rẫy những sinh vật kỳ lạ và nguy hiểm.
Còn về cách mà Asclepius đã chữa trị cho cô, ông ta đã dùng những loại cây kỳ lạ trong rừng để làm một loại thuốc giúp bổ máu, hồi phục vết thương.

Phải nói, thiên nhiên quả thật có rất nhiều điều thú vị.
Chính vì thế, qua hơn một tuần sau khi cô tỉnh lại, thái độ của cô và Kỷ Hàn Phi đối với Asclepius đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc Kỷ Hàn Phi đút thuốc cho cô uống, cô mới bâng quơ hỏi:"Anh, chúng ở đây lâu như vậy, không một tin tức nào cho ba mẹ và Ông Ngoại...liệu họ sẽ ổn chứ?"
Động tác của Kỷ Hàn Phi bỗng cứng đờ.

Thật ra anh cũng rất đau đầu về chuyện này.

Trực thăng xảy ra sự cố...không phải nói là có sắp đặt từ trước thì đúng hơn, chứng tỏ xung quanh của ba Sigird có người có vấn đề.
Thế nhưng, anh đã tìm hiểu tình hình của khu vực bọn họ đang ở suốt một tuần qua.

Không tìm hiểu thì thôi nhưng khi đã tìm hiểu rồi thì lại càng thêm thất vọng.
Xung quanh đây ngoại trừ cây và cây thì toàn là những động vậy kỳ lạ.

Còn trong căn nhà gỗ này, thì không hề có bất kỳ thiết bị nào để liên hệ với thế giới bên ngoài.
Mặc dù đã thân thiết hơn với người đàn ông tên Asclepius, nhưng anh vẫn chưa đủ tin tưởng hoàn toàn để hỏi thăm ông ta.

Vì vậy, chuyện mà cô vừa hỏi cũng là mối bận tâm của anh suốt thời gian qua.
Lúc này, một bé gái chỉ tầm ba tuổi trên tay bưng một bát thuốc còn bốc khói nghi ngút đến cạnh hai người.
"Hàn Ca Ca, Sư Phụ bảo em mang thuốc đến cho anh, ông ấy có dặn, anh cũng phải lo cho bản thân mình mà phải uống thuốc đúng giờ, nếu không vết xương gãy bên chân trái sẽ không khỏi hoàn toàn đâu!"
Kỷ Hàn Phi vội đặt bát thuốc trên tay lên bàn gỗ nhỏ cạnh đó rồi nhanh chóng đỡ lấy bát thuốc nóng từ tay của cô bé.
"Ông già đó điên rồi sao, lại để em bưng bát thuốc nóng như thế, lỡ bị bỏng thì sao?"
Cô bé ngoan ngoãn lắc đầu:"Không sao đâu, em sẽ không để bị bỏng đâu, mà cho dù bị bỏng đi nữa, Sư Phụ cũng sẽ chữa khỏi."
Lời này của cô bé khiến cho Kỷ Hàn Phi cũng phải căm nín.

Bởi vì anh cũng phải công nhận, cái lão già kia quả thực là thần y giống như tên ông ta vậy..
 
Song Trùng
Chương 162: 162: Ký Ức 6



"Nói xấu gì ta đấy?" Người đàn ông với mái tóc ngắn hai màu trắng đen có chút rối cùng gương mặt có chút mệt mỏi, đẩy cửa bước vào bất cần lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi khẽ cau mày, anh cảm thấy bản thân không thể nào nhìn thấu được người đàn ông trước mặt.
Trước khi anh đồng ý làm đệ tử của ông ta và sau khi đó, ông ta dường như thay đổi hoàn toàn tính cách của mình, trở nên vô cùng đáng ghét!
"Chúng cháu không có, chú nghĩ nhiều rồi."
"Gia...Sư Phụ, Hàn Ca Ca không có nói xấu người đâu." Cô bé cạnh đó cũng lên tiếng để giải thích.
Asclepius nhướng mày:"Evan, đến con cũng muốn hùa theo hai nhóc con đó bắt nạt ta sao?"
Cô bé nghe vậy nét mặt có chút hoảng hốt mà lắc đầu lia lịa:"Sư Phụ con không có mà! Ca Ca và Tỷ Tỷ thật sự không có nói xấu người đâu!"
"Ồ vậy sao?" Asclepius đưa mắt nhìn sang hai đứa trẻ cạnh đó, sau đó vẻ mặt buồn bả nhìn về phía Evan mà than thở.
"Haizzz, Evan à, Sư Phụ thật sự khổ quá mà! Chẳng biết bao giờ mới được uống tách trà do Sư Huynh, Sư Tỷ con rót cho nữa..."

Evan ngơ ngác:"Sư Phụ không cần lo, đợi đến lúc Thần Tỷ khỏi hẳn là sẽ có ngay thôi!"
"..."
Kỷ Hàn Phi:"..."
Asclepius lại nói tiếp:"Ha! Thần Tỷ của con như vậy còn chưa khoẻ hẳn nữa sao? Ta cảm thấy con bé bây giờ có đánh nhau với cá sấu đen Caiman trong rừng cũng có thể trên cơ nữa đấy!"
"Anh...anh có chắc ông ta là ân nhân cứu mạng của chúng ta không?" Cô cố kìm nén cơn tức giận mà lên tiếng hỏi.
Thái độ của Kỷ Hàn Phi cũng không khá hơn cô là mấy, nhưng anh lại lựa chọn im lặng.

Sau một lúc anh đứng dậy, tiến đến bàn trà cạnh đó rót một tách trà nóng.
Kỷ Hàn Phi dùng hai bàn tay cầm lấy tách trà bằng gỗ trên bàn, nhẹ nhàng bưng đến chỗ của Asclepius và không đợi mọi người kịp phản ứng, anh quỳ hai chân xuống đất dâng trà lên.
"Kỷ Hàn Phi...Gwyneth Paltrow Drake, con trai cả của Thất Hoàng Tử R Quốc, xin dâng trà cho Sư Phụ!"
"Anh..." Cô không tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình, người anh trai với tính cách cao ngạo của mình lại đang quỳ gối cúi đầu trước người đàn ông kì lạ kia.
Còn Asclepius cũng có chút ngạc nhiên, tuy vậy ông ta liền bật cười lớn tiếng sau đó vui vẻ nhận lấy tách trà từ tay của Kỷ Hàn Phi mà sảng khoái uống cạn và cũng không quên liếc nhìn về phía cô.

"Tiểu Công Chúa, ta đợi chén trà từ nhóc đấy!"
Gương mặt cô liền cau có khó chịu:"Ông nằm mơ..."
"Thần Hy, không được hỗn xược!" Kỷ Hàn Phi lớn tiếng trách mắng cô.

Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, đã vậy còn vì một người xa lạ mà quát cô, vì thế cô liền cảm thấy vô cùng tủi thân mà nằm xuống giường kéo chăn che kín mặt.
Lúc này Kỷ Hàn Phi cũng cảm thấy đau lòng, nhưng anh biết, hiện tại sống chết của hai người họ đều nằm trong tay của Asclepius, thậm chí ông ta đã biết được thân phận hai người có liên quan đến hoàng tộc R Quốc.
Nếu đã thế thay vì cứ lo lắng sợ hãi ông ta, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên nhận ông ta làm thầy, dù sao lượng kiến thức ông ta có được, quả thực khiến anh có chút hứng thú.
Và thế là, dưới sự ép buộc của Kỷ Hàn Phi, cô cũng bị ép dâng trà rồi bái Asclepius làm thầy.

Dù thế, cũng may ông ta còn có một tiểu đồ đệ đáng yêu như Evan...nên có lẻ sống chung với họ cũng không đến nổi quá tồi tệ.
Đặc biệt ông ta cũng đã giúp cho hai anh em cô gửi tin báo bình an cho ba mẹ hai người đang ở Nước R, nên vì thế cô cùng Kỷ Hàn Phi cũng yên tâm phần nào mà theo ông ta học hỏi.
Mặc dù ban đầu cô khá ghét bỏ người thầy trời ơi này, nhưng qua một năm sau tiếp xúc, hình như cô cũng không ghét người thầy này lắm...
Những kiến thức sinh tồn, những loài thực vật dù có học cũng không bao giờ hết, hay những loại động vật côn trùng lần đầu cô được nhìn thấy, mọi thứ đều thú vị hơn rất nhiều lần so với những thứ mà cô đọc được từ những quyển sách nhạt nhẽo trước đây.
"Sư Phụ, dạo gần đây con bắt đầu cảm thấy, người cũng không đến nỗi nào!" Cô vừa nướng thịt vừa nói.
Asclepius đầu đầy vạch đen:"Ít ra không tệ như con nhóc vô lương tâm nhà con!"

Cô khẽ bĩu môi rồi nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng bỗng có chút buồn bã.

Kể từ lần báo bình an một năm trước cho ba mẹ cô, thì cô và Kỷ Hàn Phi dường như mất toàn bộ liên lạc với họ.

Nói cho cùng cô cũng chỉ là một đứa trẻ, dù có hiểu chuyện đến đâu, cũng cảm thấy có chút chạnh lòng.
Bỗng trong bát của cô xuất hiện một miếng thịt gà vừa chín tới vẫn còn nghi ngút khói bốc lên, cùng với đó là một nụ cười đầy ấm áp.
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại họ thôi, nhưng đến lúc đó chúng ta phải trở thành điểm tựa vững chắc của họ chứ không phải gánh nặng, vì vậy...cùng cố gắng nhé, Tiểu Hi!"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 163: 163: Ký Ức 7



"Sư Phụ, người tìm con có việc gì không?" Kỷ Hàn Phi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ của phòng Asclepius rồi lên tiếng.
Sau bữa ăn tối, đột nhiên Asclepius muốn gặp và nói chuyện riêng với anh.

Dù sao tiếp xúc trong một thời gian dài, anh cũng biết được con người của vị sư phụ này không tệ nên cũng không phòng bị ông như trước nữa.
Asclepius đang chăm chú đọc gì đó rồi đưa mắt lên nhìn anh:"Đến rồi à, lại đây."
Kỷ Hàn Phi gật đầu một cái rồi tiến đến gần ông, đến khi nhìn thấy thứ mà Asclepius đang đọc thì ánh mắt anh không giấu nổi tia kinh ngạc.
"Thứ này là..."
Asclepius khẽ mỉm cười, ông tựa như không để ý đến vẻ kinh ngạc kèm chút hoảng sợ trên gương mặt của Kỷ Hàn Phi, mà nhẹ nhàng trải tấm da thú có chút cũ kỹ ra.
Bên trên tấm da thú chính là bản đồ của một địa cung vô cùng rộng lớn.

Chưa kể còn có chằng chịt các chi tiết về các thiết bị công nghệ vô cùng tiên tiến và hiện đại, thậm chí còn chưa từng được công bố với thế giới.

Có thể nói, một khi tấm da chứa bản đồ địa cung này lọt ra ngoài, sẽ có rất nhiều người mặc kệ sống chết, dù đầu rơi máu chảy cũng phải giành được nó, bởi vì họ sẽ nắm được trong tay những bước tiến mới trong khoa học công nghệ.
"Tiểu Phi Phi...à không, ta nên gọi con một tiếng...!Thiếu Đế nhỉ?"
Cơ thể Kỷ Hàn Phi thoáng căng cứng:"Sư phụ...con không hiểu ý người lắm..."
"Ha ha ha ha!" Đột nhiên Asclepius cười lớn khiến cho Kỷ Hàn Phi có chút hoang mang.
"Ngai vàng...rồi sẽ sớm đổi chủ thôi..."
Hôm nay Asclepius liên tục nói và làm những hành động vô cùng khó hiểu, khiến cho Kỷ Hàn Phi bỗng dâng trào một nỗi bất an mãnh liệt.
"Sư Phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Asclepius thoáng im lặng một lúc rồi chỉ vào tấm bản đồ bằng da trên bàn:"Con nghĩ sao về địa cung này?"
Kỷ Hàn Phi cũng im lặng một hồi lâu, sau cùng cũng thẳng thắn trả lời:"Khá giống một căn cứ bí mật, ngoại trừ các thiết bị công nghệ mới, còn có cả kho vũ khí...có chút giống...một căn cứ quân sự bí mật."
"Không tồi, khả năng phân tích rất tốt!" Asclepius chăm chú lắng nghe rồi gật đầu tán thưởng.
"Có thể...địa cung này thật sự có tồn tại sao?" Kỷ Hàn Phi lòng đầy nghi hoặc hỏi.
Asclepius chỉ về phía bản đồ rồi đáp:"Lật qua phía sau đi!"
Kỷ Hàn Phi liền cầm lấy tấm bản đồ rồi lặt ra mặt sau, ngay giây phút nhìn thấy mặt sau của tấm bản đồ, ngón tay của anh lần nữa cứng đờ.
"Địa cung...ở ngay trong khu rừng này sao?"
Không đợi Kỷ Hàn Phi kịp hoàn hồn, Asclepius đã nhanh tay gấp tấm bản đồ trở lại sau đó đưa ra cho anh một bài tập.

"Xem thế đủ rồi, bài tập hôm nay của con chính là, nội trong hai ngày, phải vẽ lại từng chi tiết của hai mặt bản đồ này!"
Kỷ Hàn Phi khẽ nhíu mày, quả thực anh có khả năng ghi nhớ cực mạnh và có khả năng vẽ lại nó, tuy nhiên...vẽ cụ thể từng chi tiết thì thật sự có chút vấn đề...
"Sư Phụ, con có thể hỏi lí do vì sao không?"
Ngay giây phút anh hỏi câu đó, vẻ mặt Asclepius thoáng trầm xuống:"Tiểu Phi Phi, thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi..."

Bỗng một tiếng loảng xoảng từ bên ngoài cửa vang lên, Asclepius khẽ mỉm cười rồi lên tiếng:"Đã đến rồi thì vào đây luôn đi."
Cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra cùng với bóng dáng nhỏ bé lấp ló của cô bé nhỏ xuất hiện.

Lúc bấy giờ cô như một đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ biết đầu mà không nói bất cứ điều gì nữa.
Kỷ Hàn Phi hơi nhíu mày:"Tiểu Hi, sao em lại ở đây?"
"Em...em muốn mang trái cây cho hai người...em thật sự không cố ý nghe lén đâu..." Cô cúi gầm mặt, vốn dĩ cô đã định rời đi, nhưng lại nghe thấy câu nói kia của Asclepius, khiến cô bàng hoàng đến mức làm rơi dĩa trái cây trên tay xuống đất.
Asclepius đứng dậy từ ghế rồi tiến đến gần xoa nhẹ đầu cô:"Evan đã ngủ chưa?"
Cô vẫn cúi gầm mặt mà gật đầu:"Vừa mới..."
"Vậy thì tốt.

Tiểu Hi Hi, ta có thể hỏi con một câu không?"
Cô thoáng ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía ông:"Được ạ..."
"Ngoan lắm! Câu hỏi rất đơn giản, Tiểu Hi Hi cảm thấy, điều quan trọng nhất ở một vị vua là gì?"
Cô không do dự mà trả lời ngay:"Không gì là quan trọng cả, vì con sẽ không bao giờ làm vua!"
Câu trả lời của cô khiến cho Asclepius và Kỷ Hàn Phi đều rất ngạc nhiên.

Ngay sau đó là một trận cười lớn của Asclepius:"Ha ha! Ta không ngờ, trong lúc ta còn sống, lại gặp được hai kẻ mang dòng máu bị nguyền nhưng lại có tính cách thú vị đến thế này đó!"
Kỷ Hàn Phi bỗng tiến đến kéo lấy tay cô rồi chắn trước mặt cô.

Biểu cảm trên gương mặt anh lúc này vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn thấy vẻ mặt xa cách của anh, Asclepius mới dừng cười lại được, sau đó ông xoay người cầm lấy tấm bản đồ rồi đưa đến cho cô xem.
"Tiểu Hi Hi, Tiểu Phi Phi, ta biết hai con đang có rất nhiều câu hỏi, mà ta quả thực cũng chẳng đợi thêm được nữa.

Vì vậy nên, muốn biết điều gì, thì trong vòng hai ngày hãy vẽ lại tấm bản đồ này bằng trí nhớ của hai con, ta sẽ đợi hai con ở vị trí trung tâm của địa cung trong bản đồ, đến khi đó chỉ cần các con đến được điểm trung tâm ấy, ta sẽ đem hết mọi chuyện nói ra!"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 164: 164: Ký Ức 8



"Hừm...anh nhớ được bao nhiêu?"
"Anh nhớ được bao nhiêu quan trọng sao? Chẳng phải em đã ngắm trúng mặt bản đồ địa cung à?" Kỷ Hàn Phi nheo mắt nhìn cô đang hăng hái vẽ lại từng chi tiết của bản đồ.
Sau khi Asclepius, hai anh em cô bắt đầu chia nhau công việc vẽ lại hai mặt của bản đồ.

Nhưng để hoàn thành bức bản đồ lớn và đầy chi tiết nhỏ như thế trong hai ngày, quả thực có chút khó khăn.

Vì vậy cả cô và Kỷ Hàn Phi đã thống nhất với nhau, thu nhỏ tỷ lệ bản đồ xuống.
"Hàn Ca, anh có cảm thấy...dạo này biểu hiện của sư phụ rất lạ không? Những lời ban nãy của ông ấy, giống như...di ngôn vậy?"
Ngón tay đang cầm bút của Kỷ Hàn Phi hơi dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục múa bút trên giấy:"Muốn biết, vậy chúng ta phải hoàn thành hai mặt bản đồ này càng sớm càng tốt trước đã."

Buổi tối của hai ngày sau, ở một căn phòng với đầy thiết bị kì lạ nằm ở tận sâu trong khu rừng.

Asclepius mệt mỏi nhắm mắt tựa lưng mình vào chiếc ghế lẩm bẩm:"Hai ngày...thật sự quá ngắn rồi sao?"
"Cũng không ngắn lắm đâu!"
Giọng nói non nớt của cô bé sáu tuổi vang lên, khiến cho người dường như mất hết đi sức sống như Asclepius ngồi bật dậy vì kinh ngạc.
Ông ta xoay người thì nhì thấy Kỷ Hàn Phi đang đứng dựa lưng vào cửa, hai tay xoa xoa mắt, gương mặt cũng có chút mệt mỏi vì hai ngày qua không hề chợt mắt.

Còn cô thì lại vô cùng tỉnh táo mà đang đi loanh quanh trong căn phòng và không ngừng tò mò về mọi thứ trong đây.
"Làm sao...làm sao có thể..."
Cả cô và Kỷ Hàn Phi đều nhận ra vẻ mặt kinh ngạc đến hoảng sợ của Asclepius.

Cô biết chắc rằng ông ta không tài nào ngờ đến, hai đứa trẻ như hai anh em cô lại có thể hoàn thành được bài tập bất khả thi của ông ta.

Nhưng mà chưa gì đã hoảng loạn như thế, nếu như nhìn thấy hai tấm bản đồ đã được vẽ lại một cách hoàn hảo kia, thì có khi nào ông ta sẽ kinh hoàng mà ngất đi luôn không?
"Sư phụ, người cần ngạc nhiên đến vậy không? Dù sao một năm nay sống chung với nhau, thứ mà người không nên nghi ngờ nhất ở hai đứa tụi con, chính là trí nhớ đấy!"
Cô vẫn chăm chú quan sát các thiết bị máy móc trong phòng, vừa tốt bụng giải đáp thắc mắc cho vị sư phụ trông già hơn trước tuổi của mình.
Asclepius không tin nổi mà lắc đầu:"Dù trí nhớ tốt đến đâu...nhưng mấy cái chi tiết của máy móc ở đây...nếu không hiểu được...không thể nào vẽ lại được...thật...thật vô lý..."
Kỷ Hàn Phi đang tựa lưng vào cửa mà thở dài một hơi, sau đó cầm lấy hai tấm bản đồ tiến đến trước mặt của Asclepius rồi trải nó ra.

Nếu hỏi vì sao anh mệt như thế, còn cô lại vô cùng tỉnh táo như vậy thì phải nhắc lại đêm hôm trước.

Vốn dĩ đã chia nhau, anh sẽ vẽ vị trí của địa cung, cô sẽ vẽ bản đồ bên trong địa cung, còn mấy cái sơ đồ cấu tạo các loại máy móc kia thì hai người sẽ cùng vẽ.

Tuy vậy, đến cuối cùng, cô cảm thấy vô cùng hứng thú với mấy đồ chơi công nghệ mới đó nên đã tập chung vẽ lại mấy cái sơ đồ cấu tạo của chúng, đến khi ngủ xong cô lại ngủ thiếp đi mất...
Vâng, chính là cô đã ngủ quên, ấy thế là một mình Kỷ Hàn Phi phải thức trắng để cân hết cả hai cái bản đồ!
Sau khi Kỷ Hàn Phi trải bản đồ ra đất, Asclepius vẫn với ánh mắt không tin được mà cuối người xuống xem xét.

Tuy kích thước bản đồ đã giảm đi một nữa, nhưng người nắm giữ tấm bản đồ gốc hơn bốn thập kỷ qua như ông lại vô cùng chắc chắn đây chính là bản sao hoàn hảo nhất!
Lúc này cô cũng tiến lại gần hai người rồi lên tiếng:"Xem xong rồi đúng không? Sư phụ, có phải đã đến lúc...người thực hiện lời hứa của mình rồi?"
Asclepius cầm hai tấm bản đồ trên tay, vẻ mặt vô cùng hài lòng rồi nhìn về phía cô và Kỷ Hàn Phi.
"Tiểu Phi Phi, Tiểu Hi Hi, quả thật lão tử ta không nhìn nhầm hai con!"

Bản thân cô thật sự có chút ngoài ý muốn, cô cũng không thể nói với ông rằng cô và Kỷ Hàn Phi từ nhỏ đã sống cô lập với thế giới bên ngoài.

Thứ duy nhất làm bạn với cô và anh trong lúc buồn chán cũng chỉ có sách và sách, nếu không thì là rất nhiều sách.
Vì thế những kiến thức hay những thứ nguyên tắc định lý có trên tấm bản đồ kia, cô và anh đều nhìn một lần thì đủ hiểu hết rồi.
Kỷ Hàn Phi mệt mỏi ngồi bệt ra đất sau đó nhìn lên trần nhà:"Địa hình nơi đây không tồi...rất thích hợp làm căn cứ quân sự..."
"Ha ha! Thì vốn nó là một căn cứ quân sự mà!" Asclepius liền đáp lời.
Nhưng cả cô và Kỷ Hàn Phi cũng không lấy đó mà ngạc nhiên, dù sao thì cả hai cũng đã đoán trước được điều này rồi.
Và Asclepius không đợi hai anh em cô kịp trả lời, thì ông ta đã đứng dậy, hơi cúi người, với giọng điệu vô cùng cung kính lên tiếng.
"Chào mừng hai vị chủ nhân đến với Căn Cứ Z! Thưa...Thiếu Đế gia tộc Gwyneth!".
 
Song Trùng
Chương 165: 165: Ký Ức 9



"Ha! Sư phụ, có một số điều...không nên nói lung tung thế đâu!"
Thái độ của Kỷ Hàn Phi bỗng thay đổi, khiến cho cô không khỏi ngạc nhiên.

Thay vào đó Asclepius lại rất bình tĩnh mà đáp lời.
"Có lẽ, hơn ai hết, cậu phải người biết rõ nhất chứ? Chiếc ghế của vua Asmodeus có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào, bởi...cha của cậu Sigrid Gwyneth.

Chuyện cậu trở thành Thiếu Đế của gia tộc Gwyneth cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
Trong giây phút cô còn không hiểu hai người đang nói gì thì Kỷ Hàn Phi đã đứng dậy, gương mặt anh lúc này đã không còn bất kì cảm xúc gì nữa.
"Ông có biết, những lời ông vừa nói, nếu như vào thời xa xưa mà nói thì chính là buộc chúng tôi vào tội mưu phản hay không?"
Asclepius lặng lẽ bước qua cậu, ngay sau đó kích hoạt một công tắc hiện có trong phòng.

Cùng lúc đó khi công tắc được bật, từ trên màn hình lớn hiện ra một loạt bản chế tạo vũ khí tiên tiến và sức sát thương mạnh hơn những vũ khí bình thường gấp mấy lần.

"Hàn Phi, Thần Hi, đây sẽ là bài học cuối cùng ta dành cho hai con...với tư cách là một người thầy..."
Cô cùng Kỷ Hàn Phi không thể rời mắt khỏi màn hình, dù sao những thứ này quá có ít cho công cuộc đảo chính của cha cô.
Tuy nhiên Kỷ Hàn Phi liền quay sang Asclepius với ánh mắt đầy nghi ngờ nói:"Ông thừa biết khả năng ghi nhớ của hai anh em chúng tôi, ông không sợ chúng tôi làm lộ những bản chế tạo này ra ngoài sao?"
Khoé môi Asclepius khẽ cong:"Từ giây phút hai đứa đặt chân vào đây, thì hai đứa đã trở thành chủ nhân của nơi này rồi..."
Kỷ Hàn Phi thoáng nhíu mày.
Asclepius thở dài một hơi rồi bắt đầu kể lại.
Vốn dĩ Asclepius Lucario là người của gia tộc Asclepius huyền bí.

Và người của gia tộc ông có nhiệm vụ bảo hộ cho Quốc Vương của R Quốc.

Mỗi trưởng tử của gia tộc đều phải lập khế ước một chiều cùng với Quốc Vương.

Chỉ cần Quốc Vương chết, họ cũng sẽ chết.

Hoặc có thể...nếu họ làm trái lại khế ước...họ cũng sẽ chết.
Đến khi Asmodeus Gwyneth lên ngôi Vương, với tư cách là trưởng tử gia tộc, Asclepius Lucario đã cùng với Asmodeus lập khế ước.
Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, đến khi Asmodeus bộc lộ bản tính thật của ông ta.

Một kẻ khát máu điên cùng, tàn bạo đến đáng sợ, ông ta sẵn sàng xuống tay với những người anh em của mình để không ai có thể tranh ngôi vương của ông ta.

Lúc này Asclepius Lucario đã không nhìn nổi khung cảnh mưa máu này nữa, ông đã làm điều mà chưa từng người nào của gia tộc dám làm, đó chính là bỏ trốn, làm trái với khế ước sinh tử đã lập với Asmodeus.
Ông đã bỏ chạy đến một khu rừng ở vùng Nam Mỹ mà sinh sống qua ngày.

Ở nơi đây ông đã dành nữa đời người của mình để nghiên cứu và phát triển ra những vũ khí cải tạo cùng với những thiết bị vượt thời đại.
Và ông đã để chung vào bên trong Căn Cứ Z, nơi mà ông đáng lẻ phải trao lại cho Asmodeus.

Cứ tưởng cuộc sống của ông sẽ trôi qua trong yên bình và rồi chết ở nơi đây.
Thế nhưng, cháu gái của ông ra đời và con bé bị buộc phải thay thế ông để tiếp tục khế ước với Asmodeus.

Quá tức giận vì điều đó, nên lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, ông đã rời khỏi khu rừng và trở lại R Quốc.
Đến bấy giờ ông mới kinh ngạc phát hiện ra, vẫn còn một vị Điện Hạ của R Quốc vẫn chưa bị Asmodeus ám sát.

Và vị Điện Hạ đó đang lên kế hoạch để lật đổ Asmodeus.
Tuy nhiên, những chuyện mà Asmodeus đã làm, khiến ông cảm thấy kinh tởm những người mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa của gia tộc Gwyneth.
Vì thế ông mặc kệ sự tranh đấu của hai người mà âm thầm đưa cháu gái của mình rời đi.

Điều đó khiến cho Asmodeus vô cùng phẫn nộ mà cho người lật tung khắp nơi để tìm kiếm.

Bởi chỉ hắn ta muốn lấy được bản đồ của Căn Cứ Z từ tay ông.

Và rồi hai ông cháu đã tiếp tục sống yên bình trong khu rừng này.

Hễ có người của Asmodeus đến, hai ông cháu sẽ trốn vào Căn Cứ Z, nơi được thiên nhiên nơi đây bảo hộ.
Ngày qua ngày, ông truyền lại hết những gì ông biết cho đứa cháu chỉ vỏn vẹn mấy tuổi của mình và dặn cô không được để cho ai biết cô là con cháu của gia tộc Asclepius, đồng thời cô cũng chỉ được gọi ông là sư phụ.
Trong thời gian gần đây, ông cảm nhận rõ sức khoẻ mình đã suy giảm một cách nhanh chóng.

Ông biết hậu quả của kẻ phản bội đang đến gần và ông thật sự lo lắng cho đứa cháu gái này của mình.

Nếu như ông thật sự có mệnh hệ gì, cô sẽ phải trải qua những ngày tháng tiếp theo thế nào đây?
May mắn thay, ông đã gặp được hai đứa trẻ, tuy mang trong mình dòng máu bị nguyền, nhưng lại là những người có cốt cách cao đẹp và tài năng vượt trội.

Vì vậy, sau một thời gian tiếp xúc, ông đã đưa ra thử thách cuối cùng cho cả hai, đó chính là tìm được vị trí của Căn Cứ Z!.
 
Song Trùng
Chương 166: 166: Ký Ức 10



Từ trước đến nay, chỉ duy nhất người của gia tộc Asclepius mới có trong tay bản đồ vị trí của Căn Cứ Z.

Mỗi đời lập khế ước với gia tộc Gwyneth, họ sẽ giao bản đồ cho vị gia chủ đó xem qua một lần.

Nếu như họ có thể vẽ lại được, thì sẽ chính thức trở thành chủ nhân của Căn Cứ Z.
Tiếc là, suốt mấy thế hệ qua, chưa từng có người nào làm được điều điên rồ này, cho đến khi Asclepius Lucario gặp được anh em của Kỷ Hàn Phi và Kỷ Thần Hi.

Nếu dùng từ thiên tài để nói về hai đứa trẻ đặc biệt này quả thực không đủ!
Chính vì lẽ đó, trước ngày ông phải từ giã cõi đời này...Ông muốn giao lại Căn Cứ Z cho họ, ngoài ra thay ông chăm sóc cho đứa cháu gái đáng thương của mình.
Bên trong Căn Cứ Z có đầy đủ những thiết bị tiên tiến nhất để hai anh em luyện.

Ngoài ra sự khắc nghiệt của khu rừng cũng sẽ tôi luyện nên một vị vua chân chính cho R Quốc sau này...
Nghe xong câu chuyện của Asclepius, cả cô và Kỷ Hàn Phi đều vô cùng bàng hoàng.

Cả hai chưa từng nghĩ đến, luôn có một gia tộc phải chịu cảnh ràng buộc với họ như thế.
Mọi chuyện nghe qua cứ ngỡ như chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.

Nhất là việc họ buộc phải lập khế ước với Tân Vương R Quốc, dù lập hay không...họ cũng sẽ chết.
"Vậy Evan...là cháu gái của ông?" Cô hơi buồn bã mà lên tiếng.

Dù sao một đứa bé vừa mới chào đời đã bị đưa đến đây sống cuộc sống tách biệt với thế giới và người thân duy nhất của em ấy...lại sắp ra đi mãi mãi.

Nói đến đây cô thật sự cảm thấy đau lòng thay em ấy.
Asclepius cũng chỉ biết đau lòng mà đáp:"Phải..."
"Ông thật sự rất ít kỷ đấy Asclepius!"
Cô và Asclepius cùng kinh ngạc nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Kỷ Hàn Phi đang vô cùng lạnh lùng mà bước gần đến chỗ của họ.
"Dù cha tôi có thành công hay không, dù tương lai tôi có thật sự trở thành Thiếu Đế gì đó hay không, tôi cũng tuyệt đối không lập bất kì khế ước gì với Evan cả! Em ấy không có bất kì nghĩa vụ gì với tôi, cũng không cần vì tôi mà phải bán mạng! Ông quả thực có ơn cứu mạng chúng tôi, vì thế tôi có thể đảm bảo với ông, chỉ cần tôi còn sống nhất định sẽ không để em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào.

Nhưng không có nghĩa ông có quyền quyết định thay cho cuộc sống của chúng tôi!"
Lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy người anh trai quý chữ như vàng của mình nói nhiều đến thế, nhưng với một thái độ vô cùng gay gắt, khiến cho cô cũng không dám nói gì.

Còn Asclepius, ông khá ngạc nhiên trước thái độ của Kỷ Hàn Phi.

Tuy tiếp xúc đã lâu, nên ông biết nhân phẩm đạo đức của hai đứa đồ đệ của mình vô cùng tốt, thế nhưng ông không ngờ, trước cám dỗ to lớn như Căn Cứ Z và vị trí cao nhất của R Quốc mà anh lại không hề lay động dù chỉ một chút.
Chưa đợi ông kịp phản ứng, Kỷ Hàn Phi lại nói tiếp.
"Những gì ông nhìn thấy chẳng qua là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Đáng lẻ những chuyện ghê tởm này tôi không hề muốn Tiểu Hi phải biết, nhưng nếu ông đã kể ra một phần rồi thì phần còn lại tôi cũng không ngại mà nói ra luôn."
Cô hơi hoảng sợ trước thái độ lạ lẫm của anh trai mình, nên tiến đến kéo lấy tay áo anh khuyên nhủ:"Anh...bĩnh tĩnh chút."
Nhưng Kỷ Hàn Phi gạt nhẹ tay cô ra rồi tiến đến trước mặt của Asclepius, đầu ngẩng cao, mắt xanh sắc bén mà nói tiếp.
"Ông có biết vì sao, gia tộc Gwyneth được gọi là dòng tộc bị nguyền rủa không?"
Asclepius khẽ lắc đầu, những chuyện này ông cũng chỉ nghe qua từ những người đời trước truyền lại mà thôi.
Lúc này Kỷ Hàn Phi khẽ cong môi:"Bởi vì, dòng tộc bị nguyền còn có tên khác, chính là...gia tộc bạo quân!"
Asclepius thoáng sửng sờ, Kỷ Hàn Phi lại nói:"Từ khi tổ tiên đầu tiên của gia tộc Gwyneth lên ngôi Vương, ông ta chính là kẻ khởi đầu cho chuỗi ngày bất hạnh của người dân R Quốc.

Quả thực không thể phủ nhận những kẻ dị biệt như gia tộc Gwyneth đã đem đến sự phát triển đầy thịnh vượng cho R Quốc, nhưng đồng thời, bọn họ không ngừng giết chóc để thoả mãn cơn khát máu của mình.

Bọn họ là thiên tài đồng thời cũng là kẻ điên, một kẻ điên nắm trong tay sinh sát của toàn bộ người dân trong một quốc gia!"
"Những...những chuyện này..."
"Thần Hi, anh không mong em biết được những chuyện này, dòng máu đang chảy trong người chúng ta chính là từ những tên ghê tởm đó! Cứ qua một đời vua thì sẽ có hàng trăm, hàng vạn người mong những kẻ tóc trắng mắt xanh như chúng ta chết đi, đến mức chúng ta bị gọi là những kẻ bị nguyền!"
Kỷ Hàn Phi đầy nghiêm túc nhìn về phía cô rồi lên tiếng cắt lời.
Cô thật sự không tin, những gì cô vừa nghe như một cơn ác mộng.

Rõ ràng cha cô tính cách rất tốt, cô và anh trai cũng vậy...nhưng vì sao...vì sao lại gọi là những kẻ khát máu...là bạo quân chứ...là những kẻ đáng sợ như thế...
"Em không tin...không...!không thể nào..."
Nơi khoé mắt cô bắt đầu cay lên, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống khoé mắt, rồi dần mất kiểm soát, cô ngồi gục xuống đất mà bật khóc..
 
Song Trùng
Chương 167: 167: Ký Ức 11



Sự thật luôn là thứ tàn nhẫn nhất, còn huyết thống lại là thứ không thể nào chối bỏ được.

Năm ấy cô bé vừa tròn sáu tuổi như cô đã biết được sự thật đầy mùi tanh của máu về gia tộc mình.

Vậy còn Kỷ Hàn Phi thì sao? Rõ ràng anh ấy đã biết trước những chuyện này, thế nhưng anh ấy lại rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức khiến cô phải sợ hãi.
Kỷ Hàn Phi vẫn đứng đấy nhìn cô khóc nấc, không một lời an ủi hay một hành động an ủi nào.

Cô biết không phải anh lạnh lùng với cô, mà anh muốn cô phải đối diện với nó, với sự thật tàn khốc ấy, vì nếu cô không đủ dũng khí đối mặt, cô sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của vị vua khát máu lúc bấy giờ của R Quốc.
"Sẽ có ngoại lệ..." Asclepius cúi mặt rồi lẩm bẩm.
Kỷ Hàn Phi quay sang nhìn ông ta bằng ánh mắt khó hiểu.

Sau đó Asclepius cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, vào khoảng khắc mắt đối mắt, ông vô cùng nghiêm túc hỏi anh:"Con và Thần Hi sẽ trở thành người giống họ sao?"
"Sẽ không!" Kỷ Hàn Phi không suy nghĩ gì mà đáp lời ngay.
Đổi lại là tràng cười lớn của Asclepius:"Vậy chưa đủ sao? Trong mọi câu chuyện điều sẽ có một biến số bất ngờ.

Vậy nên, hãy cho ta thấy đi, ta muốn thấy hai đứa đồ đệ khiến ta tự hào, sẽ trở thành biến số của cả gia tộc Gwyneth bạo ngược!"
Kỷ Hàn Phi trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc đó một bàn tay nhỏ nắm lấy vai anh.

Anh quay sang nhìn cô, gương mặt non nớt vẫn còn ướt đẫm nước mắt, nhưng cô đầy kiên quyết mà đối diện với Asclepius.
"Không phải con, cũng chẳng phải anh trai, ngay từ đầu cha con mới chính là biến số đầu tiên! Ông ấy nhất định sẽ thay đổi chế độ tàn độc của gia tộc Gwyneth, không ai khác, chính ông ấy sẽ lật đổ được Quốc Vương chuyên quyền độc đoán đó!"
Lời nơi từ một đứa trẻ như cô khiến cho Asclepius như tỉnh ra.

Ông ta biết, ông đã đặt cược đúng rồi, người viết ra lịch sử mới cho R Quốc, cứu thoát người của gia tộc ông ra khỏi những khế ước quỷ quái kia...đã xuất hiện.
Sau cùng dưới sự thuyết phục của ông, hai anh em cô cũng đồng ý tiếp nhận Căn Cứ Z và sẽ ở lại nơi đây để nhận huấn luyện trong một thời gian.
Và mọi chuyện diễn ra đều được giữ bí mật với Evan.

Dù sao cô bé còn quá nhỏ để dính líu đến những chuyện này.
Còn về khế ước mà cô bé bắt buộc phải lập kia, Kỷ Hàn Phi đã cương quyết từ chối.

Anh không muốn bản thân chịu sự ràng buộc với bất kỳ ai.

"Sư phụ, liệu người không phải Quốc Vương thì có thể lập khế ước cùng không?" Cô vừa nghịch cây súng trong tay, vừa hỏi.
"Chỉ cần là người mang trong mình dòng máu hoàng tộc là được." Asclepius đang mải mê với những phát minh trong tay đáp.
Kỷ Hàn Phi liên tục bắn trúng chín viên đạn vào hồng tâm ở cự ly 200m bằng khẩu súng ngắn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện:"Sư phụ, chẳng phải người nói người không còn nhiều thời gian sao? Ba năm nay, ta cảm thấy người sống rất khoẻ đó."
"..."
Asclepius:"..."
Tưởng rằng ba năm trước đau lòng chuẩn bị tiễn đưa vị lão sư phụ, ấy thế mà ba năm nay ông ta vẫn vô cùng khoẻ mạnh để dạy cho cô và Kỷ Hàn Phi cách bắn súng, tập phản xạ và chế tạo mấy thiết bị máy móc kì lạ.
"Khụ khụ, nè Tiểu Phi Phi, chẳng lẻ con muốn ta chết lắm hả?"
Kỷ Hàn Phi không thèm để ý đến ông quay sang nói với cô:"Muộn rồi, chúng ta về thôi, tránh Evan nghi ngờ."
"Vâng ạ!"
Asclepius tức tưởi:"Nè! Hai đứa nhóc vô lương tâm kia! Nè!"
Asclepius gọi trong vô vọng, nhưng cô và Kỷ Hàn Phi đã rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại.

Đến khi ra đến cửa của Căn Cứ Z, Kỷ Hàn Phi bỗng nhiên dừng lại đột ngột, khiến cho người đi sau là cô đập mạnh mũi mình vào lưng của anh.

"Nè! Sao anh lại dừng lại mà không nói tiếng nào vậy!" Cô xoa xoa chiếc mũi đang đau của mình rồi tiến lên trước, nhưng giây phút nhìn thấy người đang đứng trước mặt thì cô cũng chết lặng.
"Sao em ở đây?" Kỷ Hàn Phi vẫn vô cùng bình tĩnh mà lên tiếng trước.
Khoé mắt Evan dần dần đỏ lên:"Vì sao mọi người lại hay trốn em, rồi cùng nhau đến chỗ này chứ? Vì sao lại bỏ rơi em?"
Lúc này cô mới biết, hoá ra Evan đã theo dõi bọn họ để đến được đây.

Tuy bọn họ có rèn luyện được khả năng phát hiện theo dõi, nhưng do sống chung trong suốt thời gian dài, nên mọi người cũng chẳng đề phòng nhau nữa và cũng có cảm giác thân thuộc, thế nên không hề phát hiện ra Evan đã âm thầm đi theo.
"Evan, có những chuyện mà lúc này đây, em chưa cần phải biết đến nó đâu." Kỷ Hàn Phi vẫn vô cùng bình tĩnh, đến nỗi cô không hề nhìn ra bất kì một cảm xúc nào trên gương mặt của anh.
"Nè! Hai đứa nhóc vô lương! Sao vẫn còn đứng đây..."
Asclepius đi sau hai người, khi nhìn thấy Evan đang chuẩn bị khóc oà lên thì nụ cười trên môi cũng chợt tắt..
 
Song Trùng
Chương 168: 168: Ký Ức 12



Đột nhiên mặt đất rung chuyển mạnh, khiến cho bốn người suýt nữa thì đứng không vững mà ngã nhào xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Cô cố giữ chặt vào một thân cây gần đó vừa lên tiếng hỏi.
Vì chấn động bất ngờ này nên mọi người tạm thời bỏ qua việc giải thích cho Evan, nhưng ngay sau đó là những trận động đất liên hồi không dứt.
"Không phải động đất." Kỷ Hàn Phi nheo mắt nhìn về một phía rồi nói.
Ngay góc nhìn đó, Asclepius cũng đã nhìn thấy thứ mà anh nhìn thấy:"Bọn chúng...đến rồi!"
Cô cố gắng thay đổi vị trí của mình rồi nhìn về phía xa.

Những cột khói đen nghi ngút đang bốc lên từ phía khu rừng.
"Bọn chúng điên rồi! Đây là địa phận thuộc khu vực Nam Mỹ! Nếu bọn chúng dám dùng boom tàn phá rừng, chẳng khác nào muốn gây hấn với các quốc gia Châu Mỹ!"
Qua một lúc sau, cơn chấn động từ việc đánh boom mới dừng lại hẳn, Asclepius quay sang dặn dò Kỷ Hàn Phi.
"Đưa Evan và Thần Hi vào bên trong, dù là bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được ra bên ngoài!"
Có lẽ Asclepius biết, ông không thể trốn tránh được nữa, đã đến lúc ông nên đối diện với người đó và chấm dứt cái khế ước điên rồ kia.

Nhưng hai anh em cô biết rõ, nếu Asclepius rời đi, đồng nghĩa với việc tự sát.

Bọn người của Asmodeus tuyệt đối sẽ không tha cho ông.
"Sư phụ..." Cô không nhịn được mà lên tiếng gọi.
Evan không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà ngơ ngác nhìn mọi người.

Ngay lúc này, Asclepius tiến đến cạnh cô bé rồi xoa đầu cô.
"Evan Asclepius, đó là tên của con.

Evan, hãy thay ta, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của gia tộc Asclepius đã bị ta làm dang dở..."
Kỷ Hàn Phi lạnh lùng tiến lên một bước:"Dù không muốn ký cái khế ước điên khùng gì đó, nhưng có một điều, chẳng phải ông từng nói, chỉ có trưởng tử của gia tộc Asclepius mới tiếp tục được khế ước sao? Dù ông không đưa Evan đến đây, con bé cũng sẽ không phải gánh lấy cái trọng trách này."
Asclepius khẽ lắc đầu rồi cười đầy cay đắng:"Con bé không có sự lựa chọn...bởi vì, một khi gia tộc Asclepius không có trưởng tử duy trì khế ước...thì toàn bộ gia tộc Asclepius...sẽ tận diệt."
Đến lúc này Evan dường như cũng đã hiểu được đôi phần hàm ý từ lời của Asclepius, toàn thân cô bé run rẩy tựa sát vào người của cô.
Asclepius đau lòng nhìn Evan rồi nói tiếp:"Chưa từng có ngoại lệ con gái sẽ tiếp tục khế ước...nhưng Evan lại là hậu duệ duy nhất tính đến thời điểm hiện tại của gia tộc Asclepius, chính vì thế, từ khi được sinh ra, con bé phải sống như với thân phận là trưởng tử của gia tộc."
"Đừng nói nữa!" Evan ôm tai hét lên.
Có một số điều dường như cô bé đã biết từ lâu.

Những đứa trẻ chưa kịp trưởng thành như họ, đều bị cuộc đời đưa đẩy trở thành những đứa trẻ phải hiểu chuyện, hiểu chuyện đến đau lòng.

Ngày hôm ấy, khi bị ép buộc lánh mặt vào Căn Cứ Z, thì đó cũng là lần cuối cùng họ nhìn thấy Asclepius...
Cũng chẳng biết sau đó xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết điểu gì đã xảy ra với người sư phụ già của họ.

Và...thứ còn xót lại mà họ nhìn thấy trong khu rừng, chính là ngôi nhà gỗ nhỏ đã bị thiêu rụi, cùng với...một vũng máu lớn.
Sau một lúc im lặng và bất động, cuối cùng thì Evan đã tiến đến chỗ đỗ nát từ căn nhà gỗ rồi nhặt một miếng ngọc bội lên.

Miếng ngọc bội đó gồm hai nữa, một nữa là của Asclepius và nữa còn lại là của Evan.
Cô bé nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, rồi đi đến một vùng đất trống trong khu rừng, sau đó bắt đầu đào đất.

Cô cùng với Kỷ Hàn Phi đều biết Evan muốn làm gì, nên cũng cúi người xuống cùng đào đất với cô bé.
Chiều hôm ấy anh chiều tà rực rỡ phủ tràn trên bề mặt biển, tạo nên khung cảnh thơ mộng nhưng cũng đầy tan thương.

Nhìn vào tấm bia đá khắc tên Asclepius Lucario mà bước chân cô bỗng trở nên nặng nề, nhưng Kỷ Hàn Phi và Evan lại rất bình tĩnh, phải nói bình tĩnh quá mức, khiến cho cô cảm thấy run sợ.
Nếu nói Kỷ Hàn Phi đã đoán trước được ngày này sẽ đến, vậy còn Evan thì sao? Cô bé chỉ nháo một lúc khi Asclepius nói về sứ mệnh của hậu duệ gia tộc Asclepius, còn sau đó chính là bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy ba người.
Vào lúc đó, cô bé bước đến trước mặt cô.

Cô có thể nhìn ra đôi mắt đã đỏ lên từ lúc nào của Evan.

Lúc này cô mới nhận ra, không phải Evan lạnh lùng, cô bé không phải một đứa trẻ vô cảm trước sự ra đi của người thân duy nhất của mình, mà là cô bé đang cố gắng kiềm nén...
Thật nực cười chính là, họ điều bị số phận trêu đùa.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, sống lưng cô bỗng cứng đờ...Cô dường như cảm nhận được, đang có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Ngay lúc đó Evan lên tiếng:"Thần Tỷ...Muội có thể cùng Tỷ lập khế ước không?"
Lời nói bất chợt của Evan không chỉ làm cho cô sửng sốt mà đến Kỷ Hàn Phi cũng vô cùng kinh ngạc.
"Em biết được những gì?"
Evan cúi đầu, lấy ra từ trong túi một bức thư tay do chính Asclepius đã chuẩn bị từ lâu:"Sư...Gia Gia đã nói hết cho em biết rồi, em biết...đây là sự mệnh của em...Em cũng biết Hàn Ca không muốn gia tộc em phải duy trì cái khế ước điên rồ này, nhưng đó là nguyện ước cuối cùng của Gia Gia..."
Bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng và lần này cô là người lên tiếng trước:"Được, Tỷ đồng ý!"
Giờ phút này, cô bé kiên cường trước mặt cô đã không nén nổi những giọt nước mắt trên gương mặt nữa.
"Hàn Ca, Thần Tỷ...Từ nay về sau, Muội sẽ sống với thân phận là trưởng tử của gia tộc Asclepius...vì vậy...xin hai người hãy giúp muội giữ lấy bí mật này...có được không?".
 
Song Trùng
Chương 169: 169: Ký Ức 13



"Tiểu Sư Muội...không cần phải đến mức đó đâu..."
"Không! Thần Tỷ, chỉ với thân phận là con trai, em mới có thể vực dậy được gia tộc!"
Vốn dĩ cô còn định nói với Evan rằng, dù trai hay gái, dù cô bé có ra sao đi nữa, cô cùng Kỷ Hàn Phi đều sẽ giúp đỡ cô hết mình.

Chuyện duy trì khế ước là chấp niệm của gia tộc Asclepius và cô không có quyền ngăn cản họ.
Kỷ Hàn Phi sau một lúc im lặng quan sát thì cuối cùng cũng lên tiếng:"Evan, Ca Ca và Tiểu Hi luôn tôn trọng quyết định của em.

Nhưng em có chắc muốn cùng Tiểu Hi lập khế ước chứ? Chỉ cần em không làm, em vẫn sẽ sống khoẻ mạnh và vui vẻ.

Tuy nhiên, một khi đã làm, định sẵn sống chết của em sẽ bị ràng buộc vĩnh viễn cùng với Tiểu Hi."

Evan không do dự mà đáp lời ngay:"Em chưa từng sợ, mọi việc em làm điều là em tự nguyện, em biết em có quyền quyết định cuộc sống của bản thân và đây là con đường em chọn!"
"Có thể một năm, hai năm hay thậm chí là mười năm, hai mươi năm sau nữa, gia đình anh cũng không thể lật đổ được Asmodeus.

Có nghĩa mọi điều sư phụ đã tính trước điều trở nên vô nghĩa và gia tộc của em vẫn sẽ sụp đổ.

Em vận nguyện ý cùng đi cùng Ca Ca và Tỷ Tỷ chứ?"
Evan khẽ cắn chặt môi, gương mặt non nớt của cô bé hiện ra một vẻ quyết tâm kiên định rồi gật đầu.
Kỷ Hàn Phi khẽ mỉm cười:"Được.

Chào mừng em, thành viên đầu tiên của đại gia đình Zero!"
Evan:"Hả?"
Cô khẽ vỗ vai Evan rồi giải thích.

Thật ra từ lâu, hai anh em cô đã có ý định biến Căn Cứ Z trở thành một Căn Cứ thu nhận những đứa trẻ giống họ.

Dù sao những trang thiết bị ở Căn Cứ Z vô cùng hiện đại, còn có những tài liệu về đủ mọi lĩnh vực.
Cô và Kỷ Hàn Phi muốn dùng nơi đây để chữa lành vết thương cho những đứa trẻ là nạn nhân của những cuộc thảm sát từ gia tộc Gwyneth...hay nói đúng hơn, chính là muốn bù đắp cho họ.
Thật may mắn, trong đại gia đình bắt đầu từ còn số 0 này, có một tiểu thần y như Evan, một chiến thuật gia bậc thầy như Kỷ Hàn Phi và một thiên tài chế tạo máy móc như cô, thì hy vọng tương lai sẽ giúp được cho thật nhiều người.
Đương nhiên căn cứ cứu hộ trẻ em này chỉ là ý định ban đầu mà thôi, làm sao cô biết được sau này những nạn nhân mà cô vô tình cứu giúp điều là siêu cấp quái vật.

Rồi làm sao cô ngờ được, căn cứ cứu hộ của họ lại nổi danh là căn cứ sát thủ hàng đầu thế giới! Thậm chí còn có một số thành viên chễm trệ nằm trong bảng vàng của WHO!
Và điều tất yếu, thân phận là người của gia tộc Gwyneth, ngoại trừ Evan ra thì không còn một ai trong Zero biết được nữa.

Tất nhiên rồi, phàm những người đã là thành viên của Zero, thì điều có mối thâm thù đại hận với người nhà Gwyneth, nếu cô và Kỷ Hàn Phi để lộ thân phận, thì e là đã trở thành mục tiêu truy sát hàng đầu của cả tổ chức rồi.
Để thuận tiện che giấu thân phận con gái của Evan cũng như thân phận người nhà Gwyneth của hai anh em, cô và Kỷ Hàn Phi nhất trí nhận Evan là em nuôi và đặt cho cô bé một cái tên mới theo họ của họ - Kỷ Hạo Nhiên.

Thời gian đầu còn hay nhầm lẫn nhưng về sau cô cùng Kỷ Hàn Phi triệt để thay đổi cách xưng hô với Evan và cũng xem cậu như một đứa em trai.

Hai người cũng tránh nhắc đến chuyện giả trai, vì Evan không thích nghe.
Vào ngày Căn Cứ Zero chính thức được thành lập, thì cô cùng với Kỷ Hàn Phi và Evan đã đưa ra một quyết định táo bạo Cả ba, sẽ cùng nhau trở về R Quốc!
"Hàn Ca! Anh có chắc...anh biết lái ca nô không?" Evan nheo mắt nhìn Kỷ Hàn Phi đầy nghi ngờ.
Có vẻ như Asclepius đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, bên trong căn cứ có một chiếc ca nô nhỏ đủ chỗ cho hai người trưởng thành và đương nhiên ba đứa trẻ bọn họ hoàn toàn có thể ngồi vừa.

Điều đáng nói ở đây là, tuy cả ba điều đã đọc qua sách hướng dẫn lái ca nô, nhưng mọi thứ trong sách cũng chỉ là lí thuyết.

Còn nữa, suy cho cùng thì hai cô bé gái như cô và Evan cũng không đủ khả năng để lái và đương nhiên người có thể làm điều đó lúc này chỉ có thể là Kỷ Hàn Phi.
Kỷ Hàn Phi khẽ thở dài:"Không quan trọng anh lái được hay không, quan trọng là khoảng cách từ đây đến R Quốc khá xa, anh chỉ sợ nhiên liệu còn lại của chiếc ca nô không đủ."
Chưa kể, nếu trong điều kiện thời tiết thuận lợi thì thôi, nhưng lỡ không may gặp phải bão biển, rất có thể bọn họ sẽ phải chôn thay nơi biển cả mênh mong ngoài kia.
"Thật ra...còn một cách nữa..."
"Ca! Anh đừng nghĩ đến nó, chiếc trực thăng đó chính là sản phẩm lỗi, nếu dùng nó, thì khả năng chúng ta là mồi cho cá mập còn cao hơn đi ca nô nữa đó!"
Cô biết Kỷ Hàn Phi đang muốn nói đến chiếc trực thăng do Asclepius đã cải tạo lại từ những mảnh văng của chiếc trực thăng đã chở họ vào bốn năm trước, cho nên cô liền lên tiếng ngăn cản.
Cũng bởi vì, lần gần nhất họ cho bay thử chiếc trực thăng ấy, thì mém cả ba người đã đăng xuất khỏi sever trái đất này rồi! Muốn cô ngồi lên chiếc trực thăng ấy, nằm mơ đi!
 
Back
Top Bottom