Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 170: 170: Ký Ức 14



"Amen! Chúa phù hộ con! Chúa phù hộ con!" Cô chỉ biết thầm nhắm mắt mà cầu nguyện, khi ngồi trên chính chiếc trực thăng mà tự tay cô đã sửa chữa suốt một tháng qua.
Kỷ Hàn Phi kiểm tra một lượt từ các thiết bị động cơ rồi đến nhiên liệu vừa bình thản nói:"Sợ gì chứ? Chẳng lẻ em không tin tưởng bản thân mình đến vậy sao?"
Evan cũng không biết là vô tình hay cố ý mà tiếp lời:"Hàn Ca! Thần Tỷ không biết bơi, đương nhiên Tỷ ấy phải sợ rồi!"
Kỷ Hàn Phi phì cười:"Ồ! Xin lỗi, anh quên mất."
Sắc mặt của cô càng lúc càng đen.

Nếu không phải do trước đây mém chết đuối dưới biển, cô cũng sẽ không thể nào tập bơi trong suốt mấy năm qua!
Qua một lúc kiểm tra, Kỷ Hàn Phi cũng khẳng định với hai người rằng trực thăng không có vấn đề gì, có thể cất cánh được rồi.
Evan liền quay sang nói với cô:"Thần Tỷ, Tỷ cứ yên tâm đi, em và Hàn Ca đều bơi rất tốt, vạn nhất có chuyện không may, thì em và anh ấy vẫn sẽ vớt được Tỷ lên bờ mà!"
Cô chỉ biết câm nín trước đứa "em trai" của mình.

Đứa nhóc này thật sự đang an ủi cô sao? Ngược lại, phía Kỷ Hàn Phi, anh ấy nhịn cười đến đỏ hết cả mặt luôn rồi!
Nhưng trước khi khởi động động cơ của trực thăng thì Evan như nhớ ra điều gì đó rồi ngăn cản Kỷ Hàn Phi lại.
"Hàn Ca, Thần Tỷ, hai người không thể đem bộ dạng này về Nước R được!"
Lời nói của Evan khiến cho cô và Kỷ Hàn Phi không hẹn mà chạm mắt nhau.

Mái tóc trắng mà không một người dân nào của Nước R dám nhuộm, hay màu lens xanh cũng là nỗi cấm kị với bọn họ.

Ấy thế mà hai anh em cô lại dám mang combo này về Nước, chẳng khác nào như cô của bốn năm trước, nói cho Asmodeus biết, họ là người nhà Gwyneth.
Về màu mắt thì bọn họ đã có thể kiểm soát được.

Bởi vì hai năm trước, Asclepius đã hướng dẫn cho họ cách chuyển đổi màu mắt về màu đen giống như bao người, nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ phải giữ vững được trạng thái tâm lý của bản thân, bởi khi chịu một chút dao động trong cảm xúc thì màu mắt lập tức trở về như ban đầu.
Vấn đề nan giải lúc này chính là, màu tóc của họ.

Tuy mái tóc màu trắng bạch kim trong rất dễ nhuộm màu, nhưng chớ trêu thay bọn họ lại không làm được điều đó.

Bởi vì dù là nhuộm màu gì đi nữa thì chỉ giữ được màu khi tóc vẫn còn ướt và một khi tóc khô đi, màu đã nhuộm cũng sẽ biến mất ngay sau đó.
Trong lúc hai người còn đang tìm cách, thì Evan đã lôi từ đâu ra hai bộ tóc giả:"Hai người đúng là bất cẩn, cũng may là em đã chuẩn bị trước rồi!"
Cô kinh ngạc nhận lấy bộ tóc giả màu đen:"Evan...em lấy nó ở đâu ra vậy?"

Đương nhiên Kỷ Hàn Phi cũng có cùng câu hỏi với cô.

Evan bỉu môi:"Đồ chơi bên trong Zero nhiều như thế, đến mức hai người không nhìn thấy hai bộ tóc giả đã được treo bên trong à?"
"..."
Kỷ Hàn Phi:"..."
Làm sao họ để ý chứ? Vào trong đó thì thứ cần để ý không phải nên là súng ống đạn dược hả? Ai lại đi quan tâm đến hai bộ tóc giả này chứ! Còn nữa, rốt cuộc lão sư phụ của bọn họ cẩn thận đến mức nào vậy? Vì sao họ luôn cảm thấy, mọi đường đi nước bước đều có chuẩn bị của ông từ trước vậy?
Hai người nhận lấy bộ tóc giả rồi đội lên, sau đó áp dụng những gì Asclepius đã dạy mà chuyển đổi màu mắt của bản thân.
Bỗng nhiên Evan cảm thán:"Hàn Ca, Thần Tỷ...hai người thật sự rất đẹp..."
Đương nhiên những đứa trẻ như học vào lúc này chẳng quan tâm đến điều đó rồi.

Nên cô chỉ xoa đầu Evan rồi khẽ cảm ơn.
Thế rồi các động cơ của trực thăng dần khởi động, cánh quạt cũng bắt đầu xoay, rồi thuận lợi bay lên và bắt đầu di chuyển.
Mặc dù chỉ mới mười một tuổi, nhưng cũng may chiều cao của anh trai cô gần một mét sáu, nên anh ấy vẫn đủ khả năng điều khiển trực thăng.

Và rồi bọn họ thuận lợi tiến gần biên giới của Nước R mà không gặp bất kì trắc trở nào.
Một lần nữa, với sự chuẩn bị từ trước của Asclepius, họ tìm thấy một thiết bị truyền tin tức trong đống đồ chơi bên trong căn cứ và truyền tin trước cho cha của họ.
Bởi vì, để qua được biên giới của Nước R mà không làm kinh động đến Asmodeus, họ cần có người hỗ trợ từ bên trong, mà người đó không ai khác chính là cha của họ.
Ban đầu ông cũng rất bất ngờ vì hai người trở về.

Vì trước đó nhận được tin tức hai người đang được Asclepius huấn luyện ở rừng Amazon, tuy ông có chút lo lắng và bất an nhưng thường xuyên nhận được tin báo bình an của hai đứa trẻ, nên ông cũng yên tâm phần nào, mà tiếp tục cuộc chiến chính trị cùng với Asmodeus.
Tuy nhiên, ông cũng đang trong một tình cảnh vô cùng khó khăn, nhưng lại nhận được tin hai đứa trẻ đã trở lại Nước R.

Dù muốn hay không ông cũng chỉ đành giấu vợ mình và âm thần yểm trợ cho hai đứa trẻ an toàn tiến vào Nước R..
 
Song Trùng
Chương 171: 171: Ký Ức 15



Sau khi thành công vượt qua biên giới của Nước R, nhóm ba đứa trẻ bọn họ đã tiêu hủy chiếc trực thăng ngay giữa biển vì nếu trực tiếp vượt biên bằng đường hàng không, thì sẽ rất dễ bị không quân phát hiện.

Cũng vì lí do đó, để vượt biên họ đã bỏ lại trực thăng mà lên tàu đã được chuẩn bị từ trước.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Nhìn khung cảnh lạ lẫm, cùng dòng người tấp nập đi đi lại lại, cô ngơ ngác hỏi.
Cha cô vốn muốn chuẩn bị chỗ ở cho hai anh em, nhưng sau lần trước, ông ấy hoài nghi vẫn còn người của Asmodeus bên cạnh, nên không tiện nhúng tay vào việc của họ.
Dù sao đang trong thời kỳ nguy hiểm, ông không muốn làm liên luỵ đến cô và Kỷ Hàn Phi.

Thà để hai anh em tự sinh tự diệt, đôi khi còn an toàn hơn việc ông tìm đến họ.

"Chúng ta tạm thời tìm một khách sạn ở tạm, sau đó tìm cha sau." Kỷ Hàn Phi không hề tỏ ra bối rối trước khung cảnh lần đầu nhìn thấy trước mặt từ khi sinh ra đến giờ, phải nói anh vẫn luôn rất bình tĩnh.
Cô và Evan cùng quay sang nhìn anh đồng thanh nói:"Anh có tiền sao?"
Khoé môi anh trai cô khẽ cô lên:"Hiện tại không...nhưng cũng sắp có rồi."
"Hả?" Cô và Evan lần nữa đồng thanh.
Vạn vạn không ngờ đến, cách mà thằng...người anh trai đáng kính của cô kiếm tiền, chính là bắt cô đến quán internet để code một trò chơi rồi bán ẩn danh cho công ty game!
Với cái cách kiếm tiền từ xương máu đó của cô, bọn họ đã thuận lợi kiếm được một khoảng kha khá, đủ để ở tạm một khách sạn bốn sao trong thời gian sắp tới.
Cũng từ đó về sau, ba người bắt đầu chia nhau làm việc.

Với trí thông minh của mình, Kỷ Hàn Phi bắt đầu mở rộng quy mô của Zero, bằng việc kiếm một nguồn vốn khổng lồ từ đống máy móc thiết bị ban đầu ở của Căn Cứ Z, mà việc này cũng nhờ cha của cô đã chiếm giữ thành công một cửa khẩu ở biên giới phía Tây, cho nên họ cũng thuận tiện trong việc đi đi về về giữa Zero và Nước R.
Còn cô và Evan, ẩn mình vào bóng tối để theo sau hỗ trợ cho cha của cô.

Việc này đến ngay cả ông cũng không hề biết, ông cũng không ngờ hai đứa con của mình đang xây dựng một tổ chức chống lại gia tộc của chính họ.
Và vào cái ngày định mệnh hôm ấy, cô đã gặp được anh...
Từ nhỏ cô đã phải sống biệt lập với thế giới thành thị tấp nập ngoài kia, về sau cũng chỉ quanh quẩn trong khu rừng chỉ toàn cây với cây, hay cùng lắm là làm bạn với các thiết bị máy móc.
Vào cái thời ấy thì mạng internet đã hiếm gặp, thì một nơi như rừng mưa Amazon làm gì có mấy thứ gọi là mạng xã hội như bây giờ.
Chính vì thế, tầm nhìn của cô dường như đã bị thu hẹp.

Cô cứ nghĩ anh trai của cô đã thiếu niên đẹp trai lắm rồi, nhưng giây phút cô nhìn thấy anh ấy, cô mới biết, hoá ra anh trai thân yêu của cô cũng chỉ là đẹp trai tàm tạm thôi!
Người thiếu niên trẻ ấy không chỉ vô cùng vô cùng soái, anh ấy lại còn rất rất thông minh! Dường như anh ấy cũng đang bị người ta truy sát, đã thế còn xui xẻo gặp trúng người của Asmodeus đang truy sát cha cô!
Vốn dĩ cô và Evan đã định yểm trợ để cha cô rời đi, nào ngờ, chàng thiếu niên ấy bằng tài trí của mình, dẫn dụ hai đám sát thủ đó triệt tiêu lẫn nhau.
Anh không chỉ giải quyết phiền phức của bản thân, còn thuận tay cứu cha cô một mạng.
Từ xa nhìn thấy cha cô đang giữ anh lại để nói chuyện, cô đã rất muốn nhào đến để làm quen với anh! Dù bọn họ vẫn là trẻ con, nhưng ngay từ giây phút đầu nhìn thấy gương mặt ấy, dường như tim cô đã đập nhanh hơn một nhịp mất rồi!
"Thần Tỷ! Tỷ bình tĩnh chút đi!!!" Evan gào thét trong vô vọng cố gắng giữ chân cô lại.
Trong lúc cô quay sang để nói chuyện với Evan, thì anh đã đi mất từ lúc nào rồi...Vào lúc đang buồn bã vì để tiểu soái ca đi mất, thì cô nhận được một tin nhắn từ Kỷ Hàn Phi.
Chưa kịp mở tin nhắn ra xem, thì xung quanh liền truyền đến tiếng hô quán:"Cháy! Cháy rồi! Nhà Montessori cháy rồi!"
Cô và Evan quay sang nhìn nhau, cả hai điều có chút tò mò nên cũng đi theo đám người đó để hóng chuyện.
Khi cô và Evan đến một con đường nhỏ ở lưu vực ven sông, thì trong thấy một cảnh tượng vô cùng thương tâm.

Một ngôi nhà nhỏ đang bóc cháy nghi ngút nhưng không một ai đang đứng xem đứng ra hỗ trợ để dập lửa.

Vào lúc ấy, cô đã nhìn thấy một bóng lưng nhỏ bé, yên tĩnh đứng trước ngôi nhà đang bóc cháy hừng hực ấy.
"Chú ơi, vì sao không ai dập lửa thế hả..."
Cô đang định hỏi người xung quanh về vụ cháy thì ông chú kia đột nhiên bịt miệng cô lại nói thầm:"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Người nhà Montessori đắc tội với một vị công tước dưới trướng quốc vương Asmodeus, làm gì có ai dám đứng gia giúp đỡ họ chứ! Cháu đó, còn nhỏ, đừng có tò mò mà hại thân!"
Đột nhiên cô chết lặng, rồi quay sang nhìn cậu bé vẫn đang chôn chân trước ngôi nhà đã bị thiêu rụi kia.

Hoá ra, lại là việc tốt của gia tộc cô sao?.
 
Song Trùng
Chương 172: 172: Ký Ức 16



Chưa bao giờ như lúc này, cô cảm thấy kinh tởm dòng máu đang chảy trong người mình như thế.

Vì sao chứ? Rõ ràng máu của họ có thể chữa được bách độc, rõ ràng là một dòng máu đẹp để cứu giúp người khác...nhưng vì sao...những kẻ sở hữu dòng máu này, lại là những tên bạo quân hùng tàn đến thế...
Cô bước đi với những bước chân nặng nề tiến gần đến cạnh cậu bé vẫn luôn im lặng bất động trước mặt.
Evan cũng nhìn thấy ý định của cô, liền kéo tay cô lại để ngăn cản:"Tỷ Tỷ, đừng kích động, nếu việc này thật sự liên quan đến Asmodeus, Tỷ lại nhúng tay vào, rất dễ bại lộ hành tung của chúng ta!"
Nhưng mà, những điều đó không còn quan trọng nữa rồi...
Cô đẩy nhẹ cánh tay của Evan ra, mặc kệ lời khuyên ngăn của cậu mà tiến đến bên cạnh cậu bé kia.
"Cậu muốn đứng đây bao lâu nữa?"
Đổi lại là cả một trời im lặng từ người kia.

Nhưng cô không lấy điều đó làm lí do nản lòng, mà tiếp tục nói:"Cậu còn người thân nào không?"

Sở dĩ cô hỏi câu này, bởi vì cô từng nghe Kỷ Hàn Phi kể lại.

Những tên công tước dưới trướng của Asmodeus điều là những kẻ ỷ mạnh h**p yếu.

Hễ có người đắc tội với bọn chúng, thì bọn chúng đều ra tay vô cùng tàn tộc với gia đình của người đó và bọn chúng còn tàn nhẫn hơn, khi để người đắc tội bọn chúng phải sống và chứng kiến người thân của mình ra đi.
Vì thế, dựa vào trạng thái của cậu bạn này, cô thừa sức đoán được cậu ta chính là nạn nhân còn sót lại của ngôi nhà đã bị thiêu trụi kia.

Có điều cô khá tò mò, nhìn cậu ta cũng xêm xêm tuổi cô, lại còn là một người khá lãnh đạm, đến mức gia đình xảy ra biến cố lớn như thế cũng không quấy không khóc, thì đã làm ra chuyện gì mà đắc tội với lũ ma quỷ kia chứ?
Thế nhưng qua một lúc lâu, cậu ta cũng không hề lên tiếng hay động đậy gì.

Thấy thế, Evan liền tiến đến kéo tay cô nói nhỏ:"Thần Tỷ, chúng ta vẫn nên đi trước đi, ban nãy em nhìn thấy một cảnh vệ đi ngang đây, tên đó đã để ý đến Tỷ rồi đó!"
Cô liếc nhìn cậu bé kia, cậu cũng là một đứa trẻ có gương mặt ưa nhìn cùng với một đôi mắt sáng, tiếc là hiện tại đôi mắt ấy đang trống rỗng, không chứa đựng bất cứ thứ gì...
"Sợ gì chứ! Chúng ta đã quyết sẽ lật đổ Asmodeus, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta ám toán.

Thay vì sợ hãi kẻ thù tấn công bất ngờ, thì tại sao không xây dựng cho mình một lực lượng mạnh mẽ để nghênh đón ông ta!"
Evan nhíu mày:"Tỷ..."
"Không biết...không còn...tham gia..."
Đột nhiên cậu bé kia lên tiếng cắt ngang lời Evan định nói.

Có điều cậu ta đang nói gì vậy?

Evan khẽ ho nhẹ một tiếng:"Cậu muốn đứng đây bao lâu nữa? - Không biết.

Cậu còn người thân nào không? - Không còn."
Cô ngơ ngác:"Hả?"
Cậu bạn này chắc không phải là bị thiểu năng trí tuệ đấy chứ? Hay là dây thần kinh phản xạ của cậu ta có vấn đề rồi?
Nếu như Leo - giám đốc sáng tạo công nghệ của A&D lúc bấy giờ biết được những gì cô đang nghĩ, có khi anh ta hộc máu tức chết mất thôi.
"Vậy tham gia...là cái quỷ gì?" Cô quay sang hỏi phiên dịch viên bất đắc dĩ Evan, thế nhưng Evan cũng lắc đầu tỏ ý cậu cũng không biết.
"...lật đổ...Asmodeus!" Cậu bạn kia lần nữa lên tiếng.
Lần này không chỉ cô, đến Evan cũng vô cùng kinh ngạc.

Vốn dĩ dự định ban đầu của cô chính là thu nhận cậu ta về Zero nếu cậu ta cũng không còn nhà để về nữa...Nhưng tình tiết cậu ta muốn cùng tham gia với họ để lật đổ Asmodeus, hình như không có trong dự định của cô!
"Cậu...chắc chứ?" Cô lên tiếng xác nhận lần nữa.
Lúc này cậu ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm:"Chung mục tiêu...hợp tác..."
Bây giờ cô có thể khẳng định rồi! Cậu bạn này, có vấn đề về thần kinh phản xạ hay không thì cô không biết, nhưng chắc chắn cậu ta có vấn đề trong giao tiếp ngôn ngữ!

Và thật may mắn, ngày hôm ấy Leo Montessori (tên tiếng Nước Z: Lăng Thiếu Diễn) một thiên tài về máy tính, thần đồng trong sáng tạo linh kiện chính thức về dưới trướng cô, trở thành cánh tay phải của cô cùng với Kỷ Hàn Phi ở Zero và A&D sau này.
Cùng thời gian đó vào khoảng một tháng sau, cuối cùng thì cô cũng đã có cơ hội gặp lại vị tiểu soái ca đã ra tay cứu cha cô trước đó.
Nhưng thật khó hiểu là, lần này anh ấy lại bị sát thủ truy sát nữa! Vì sao cái thời đại này, mấy đứa trẻ như họ cứ gặp phải mấy chuyện ngộ nghĩnh này cơ chứ? Đứa thì là thủ lĩnh căn cứ đào tạo sát thủ, đứa thì dính lời nguyền gia tộc gì đó, đứa thì suốt ngày bị người ta ám sát!
Bỏ qua những chuyện đó, tiểu soái ca trong lòng cô đang gặp nguy hiểm, đương nhiên cô sẽ không trơ mắt đứng nhìn rồi!
Có điều tình thế lúc đó quả thực có chút nguy hiểm.

Trời mưa rất lớn cản trở tầm quan sát của cô.

Vốn dĩ có thể dùng súng bắn tỉa để giải quyết bọn người kia, nhưng lúc ấy cô còn quá nhỏ, không chịu nổi lực giật ngược lại của súng, vì thế cô đành tranh thủ thời cơ đánh lạc hướng bọn chúng.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 173: 173: Ký Ức 17



Có vẻ như đó là toàn bộ đoạn ký ức mà Kỷ Thần Hi nhớ lại vào lúc này.

Nó dừng lại vào lúc cô phát hiện ra Tịch Cảnh Dương đang bị thương nặng và chảy rất nhiều máu.
Cô đã phải tiến hành sơ cứu khẩn cấp cho anh.

Khi ấy cô lại phát hiện ra, anh mắc hội chứng máu khó đông.

Lúc này cô bắt đầu hoang mang, dù đây không phải là căn bệnh hiểm nghèo gì, nhưng một khi bị thương thì lại chính là bước một chân vào cửa tử.
Lúc đó, với khả năng của cô, thì cũng chỉ có thể sơ cứu vết thương cho anh, nhưng việc cầm máu đã vượt qua khả năng của cô mất rồi.
Tuy không muốn để lộ hành tung của anh vì dù sao anh cũng là một đối tượng bị truy sát, nhưng cô buộc phải gọi điện cho xe cấp cứu đến đây.

Bởi vì, dù là tiểu thần y Evan của bọn họ ra tay đi nữa, cũng không có khả năng biến ra máu mà truyền cho anh ta.
Thế rồi cô cùng anh lên xe cấp cứu đến bệnh viện.

Khi đến bệnh viện, lượng máu mà anh mất đã vượt qua mức chịu đựng của một người trưởng thành bình thường, trong khi anh vẫn là trẻ vị thành niên mà thôi.
Cô cứ nghĩ anh sẽ không tài nào qua khỏi.

Nhưng rồi kỳ tích đã xảy ra, bằng một ý chí mạnh mẽ kinh người, anh đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm và rút chân đã đặt ở cửa quỷ môn quan trở về.
Nhìn thấy anh bình an, trong lòng cô không hiểu sao cảm thấy rất vui.

Dường như cô đã quan tâm đến vị anh trai không quen không biết này quá rồi không? Hay là...lôi kéo anh ấy gia nhập Zero nhỉ?
Vào lúc còn đang suy nghĩ có nên kéo anh về Zero hay không, thì một vị nữ bác sĩ tiến đến chỗ cô bắt chuyện.
"Cô bé, cháu vào đây cùng với cậu bé bên trong đúng không?"
Cô gật đầu:"Dạ phải! Có vấn đề gì sao?"
Cô bác sĩ kia mỉm cười:"Không có gì, cô chỉ muốn hỏi cháu cách thức liên lạc với phụ huynh của hai đứa thôi.

Anh trai cháu cần làm thủ tục nhập viện quan sát và cần phải đóng viện phí nữa."
Cô nhíu mày:"Anh ấy không phải anh trai cháu..."
Lời cô chưa nói hết thì từ phía sau lưng cô bác sĩ kia truyền đến một tràn dài tiếng bước chân cùng với đó là tiếng nói gấp gáp của một người đàn ông trung niên và hai cậu bé có vẻ bằng tuổi với tiểu ca ca đang nằm bên trong phòng bệnh.
"Thiếu gia!"
"Tiểu thiếu gia!"
"Thiếu gia! Cậu ở đâu!"
Khi tiếng gọi ấy vang lên liên tục, khiến cho cô bác sĩ phải quay đầu lại nhìn.

Nhân lúc ấy, cô nhanh chóng trốn vào một góc khuất ở gần đó.

Ban đầu còn tưởng anh ấy đơn độc một mình nên tính thu nhận anh ta, nhưng lúc này thì chắc ý định của cô đã phá sản từ trong trứng rồi.

Người ta rõ ràng là tiểu thiếu gia của nhà nào đó cơ mà, làm sao là trẻ mồ côi cơ nhở được.
Đáng lẻ khi biết được có người đến bảo trợ cho anh thì cô nên rời đi, nhưng trong lòng cô vẫn còn một chút...một chút xíu...một chút xíu xíu xíu là đang lo lắng cho anh, nên đã nén lại một lúc để xác nhận ba người kia thật sự là người thân của tiểu soái ca và tình trạng của anh đã ổn định thì cô mới yên tâm rời đi.

Và tất nhiên những gì Kỷ Thần Hi nhớ lại không chỉ có bấy nhiêu đó mà cô còn nhớ ra một điều vô cùng quan trọng, liên quan đến Evan.
Vào cái đêm mà cô và Kỷ Hàn Phi nghe Asclepius kể về gia tộc Asclepius và cái khế ước phải duy trì qua các đời trưởng tử kia.

Thì với thái độ dửng dưng của anh trai mình, cô biết chắc là anh có chuyện đang giấu giếm, vì thế đã kéo anh ra nói chuyện riêng rồi bắt đầu ép cung anh.
"Có phải anh biết chuyện khế ước từ đầu rồi không?"
"Không biết."
"Nói dối!"
"Anh thật sự không biết mà."
"Anh biết!"
Cuối cùng sau một lúc bị cô ép buộc, thì cuối cùng anh cũng chịu nói ra.
Vốn dĩ các khế ước máu gì đó giữa gia tộc Asclepius với gia tộc Gwyneth là chưa từng tồn tại.

Sở dĩ đa số trưởng tử các đời của nhà Asclepius đều là những thần y với kỹ thuật cao siêu và có khả năng trị bá bệnh.
Sau một lần dính phải tai ương nhưng được vua Gwyneth đầu tiên cứu giúp, thì trưởng tử lúc bấy giờ cảm thấy nợ gia tộc Gwyneth một ân tình.

Vì thế qua mỗi đời, gia tộc Asclepius luôn ký một khế ước cùng vua Gwyneth đương nhiệm và chịu trách nhiệm đảm bảo sức khoẻ cho họ, xem như trả ân tình năm xưa.
Nhưng không ngờ rằng, khế ước truyền qua nhiều đời rồi trở thành nghĩa vụ buộc phải hoàn thành của người nhà Asclepius.
Cô bắt đầu có chút kinh hãi rồi:"Vậy nên có ký khế ước hay không, có ký với ai đi nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến người nhà Asclepius?"
Dù không muốn nhưng Kỷ Hàn Phi cũng phải gật đầu.
Đó cũng là lí do anh kiên quyết không ký với Evan, hoá ra là nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô bé, cô bé cũng chẳng cần phải giả trai mà sống tiếp hay phải hy sinh bản thân vì gia tộc!
Nhưng có vẻ muộn rồi, người nhà Asclepius từ lâu đã xem việc ký khế ước với gia tộc Gwyneth là một nghĩa vụ.

Mà cô với Kỷ Hàn Phi cũng luôn đối xử tốt với Evan...vì thế, lời nói dối thiện ý của hai người, xem như là cho Evan một lẽ sống mới khi sư phụ của họ cũng là Gia Gia của Evan qua đời đi..
 
Song Trùng
Chương 174: 174: Tiểu Phàm Phàm



"Evan...thật ra, dù em là con gái hay con trai...cũng không ảnh hưởng gì đến khế ước đâu..." Kỷ Thần Hi nhỏ giọng nói với Evan.
Chỉ vì một sự hiểu lầm từ mấy đời trước, lại làm ảnh hưởng đến tương lai cuộc sống của một cô gái vốn đã thiếu thốn tình thân.

Kỷ Thần Hi cảm thấy rất không công bằng, thế nhưng cô cũng không biết nên giải thích thế nào để cho Evan hiểu.
Đổi lại sự quan tâm của cô chính là thái độ đầy lạnh nhạt của Evan:"Tỷ...Chị mau vào xem Ông Mộ đi, đợi hết thuốc tê thì ông ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Kỷ Thần Hi chỉ đành thở dài rồi gật đầu:"Nếu đợi hết thuốc vậy chắc đến ngày mai ông ấy mới tỉnh lại đúng không?"
Evan:"Ừm.

Tình hình của ông ấy tạm thời không còn gì đáng lo nữa, các bác sĩ ở đây đủ khả năng để quan sát và chăm sóc ông ấy.

Vì vậy em đi trước đây, bên Zero xảy ra chút chuyện, em phải bay về bên đó giải quyết."
Bỗng nhiên nghe đến Zero, Kỷ Thần Hi có chút chột dạ.

Trong trí nhớ mơ hồ của cô, thì cô chính là thủ lĩnh của Zero, nhưng từ khi mất trí nhớ đến giờ, có vẻ cô đã bỏ mặc ngôi nhà thứ hai đó của mình mất rồi.
Kỷ Thần Hi đưa tay gãi đầu khẽ ho nhẹ:"Tỷ...Chị có thể...giúp được gì không?"
Evan thẳng thừng đáp:"Chị nhớ đường vào tổng bộ căn cứ đã là kì tích lắm rồi, muốn giúp gì?"
Kỷ Thần Hi:"..."
Đúng thật là hiện tại cô chỉ nhớ có hai thành viên đã gia nhập Zero, người đầu tiên là Evan, người thứ hai là Leo.

Có vẻ như cô không nên nhúng tay vào thật...
Sau khi chia tay Evan, Kỷ Thần Hi xác nhận Ông Nội Mộ không sao mới yên tâm rời đi trước.

Hiện tại cô còn có việc cần phải làm, vì vậy tranh thủ lúc này mà quẩy cho đã mới được.
Vừa bước chân ra khỏi bệnh viện, Kỷ Thần Hi liền cảm nhận được có người đang theo dõi mình.

Cô cũng thừa biết kẻ đó là ai, nhưng để vở kịch diễn ra suông sẻ, cô cũng chẳng vạch trần tên theo dõi đó làm gì.
Hôm nay Kỷ Thần Hi không có ý định trở về Đế Cung Sơn Trang.

Dù sao những ồn ào gần đây không tiện để cô về đó.

Cho dù cô và Tịch Cảnh Đăng có bị treo trên giàn phán quyết của dư luận ra sao đi nữa, cũng tuyệt đối không thể làm liên lụy đến tiểu soái ca nhà cô được.
Sau khi nhớ lại chuyện lúc nhỏ, Kỷ Thần Hi mới nhận ra, từ nhỏ cô đã u mê nhan sắc thần tiên của Tịch Cảnh Dương rồi.

Có thể nói là cô đổ anh từ cái nhìn đầu tiên luôn ấy chứ!
Do cả ngày bận rộn, nên lúc này cô gái bắt đầu cảm thấy có chút đói rồi.

Trên đường về Mộ Gia, cô sẵn đường tấp sang một hàng quán nhỏ gần đó để ăn tạm một bát mì lót dạ.

Nào ngờ, chỉ là chọn đại một quán ăn ven đường thôi, mà lại gặp trúng tên ôn thần Kỷ Dược Phàm cơ chứ!
"Sao cậu ở đây?"
"Sao cô ở đây?"
Vừa chạm mặt nhau, hai người đã đồng thanh hỏi cùng một câu.
Bỗng một bác gái có vẻ ngoài đã hơn bốn mươi bưng một bát mì tiến đến:"Tiểu Phàm Phàm, đây là bạn cháu sao?"
"Phụt! Ha ha ha! Tiểu Phàm Phàm? Cậu vậy mà có cái tên đáng yêu thế cơ à?" Kỷ Thần Hi vừa nghe thấy lời bác gái kia nói liền không nhịn được mà bật cười.
Kỷ Dược Phàm đen mặt, cậu ta nhận lấy bát mì từ tay của bác gái kia đặt lên bàn trước sau đó quay sang nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt hình viên đạn.
"Bác gái, giúp cháu làm thêm một tô đặc biệt, cháu phải mời NGƯỜI BẠN này một bữa mới được!"
Kỷ Thần Hi bỉu môi:"Không phiền Kỷ Thiếu đâu, tôi tự có tiền trả!" Nói xong cô còn đưa tay sờ túi tính lấy ví tiền ra.
Thế nhưng một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua.

Một bầu không khí im lặng bao trùm.

Kỷ Thần Hi chợt nhận ra, hôm nay cô mặc váy và hiện tại ngoại trừ điện thoại đang cầm trên tay ra, thì trên người cô chẳng còn đồng nào cả!
Cô quay sang nở một nụ cười hết sức tự nhiên với bác gái kia:"A Di à...ở đây chúng ta có quét mã tính tiền không?"
Bác gái liền ngơ ngác:"Quét...quét gì cơ?"

Kỷ Dược Phàm cũng có chú ý đến cái động tác nhỏ đó của cô, khoé miệng bỗng cong lên:"Sao vậy phú bà? Chẳng lẻ mười đồng một bát mì cũng cần quét mã QR à?"
"Cần cậu quản sao!" Kỷ Thần Hi thẹn hoá hoá giận mà đáp lời.
Sau đó cô quay sang bác gái bán mì nói tiếp:"Lấy cho cháu một phần đặc biệt! Cậu ta trả tiền!"
Kỷ Thần Hi đưa tay chỉ về phía của Kỷ Dược Phàm.

Khiến anh ta liền nhíu mày:"Chẳng phải cậu bảo không cần phiền đến tôi sao?"
Kỷ Thần Hi cũng đáp trả lại bằng một nụ cười vô cùng xã giao:"Kỷ Thiếu có lòng, đương nhiên tôi phải nhận rồi!"
Nhìn cách hai người trò chuyện, bỗng bác giá bán mì phì cười:"Hai đứa là một cặp đúng không?"
Cả hai cùng dứt khoát mà đồng thanh đáp.
Kỷ Dược Phàm:"Phải!"
Kỷ Thần Hi:"Không phải!!!!"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 175: 175: Đi Đâu Mà Vội Mà Vàng



Bác gái bán mì liền ngơ ngác:"Vậy là phải hay không phải đây?"
Kỷ Thần Hi vừa định quay sang để giải thích, bỗng cô cảm nhận được gì đó từ một góc khuất ở gần đó.

Sắc mặt cô bỗng tối lại:"Không ăn nữa."
Nói xong cô liền xoay người rời đi.

Ngón tay của Kỷ Dược Phàm khẽ động, trong vô thức anh muốn giữ cô lại, nhưng lại cố làm giá tỏ vẻ không quan tâm.
"Bác Hoàng, mặc kệ cô ấy, cứ làm thêm một phần đặc biệt, cháu ăn!"
Thế rồi Kỷ đại thiếu gia đã một mình ăn sạch hai bát mì lớn:"Ha! Cứ ra vẻ đi, đợi đến khi có kết quả thi, cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi là bạn trai cô thôi!"
Nhìn thấy anh lầm bầm, bác gái bán mì vui vẻ trêu:"Hoá ra không phải hai đứa đang quen nhau mà là cháu đơn phương người ta à?"

Tai của Kỷ Dược Phàm bỗng đỏ lên, nhưng anh vẫn một mực phủ nhận:"Ha ha! Đơn...đơn phương gì chứ? Cả trường đều biết cô ấy mặt dầy đeo bám cháu! Rõ ràng là cô ấy đơn phương cháu mới đúng!"
Người gọi là bác Hoàng này, chính là mẹ của một người bạn thân thuở nhỏ của Kỷ Dược Phàm.

Khi mới vào sơ trung, tính cách của Kỷ Dược Phàm vô cùng quái gở, vì thế hầu như không ai dám làm bạn cùng anh, chỉ duy nhất có một người chịu được tính khí đó của anh, chính là Hoàng Đông Thăng.
Cũng chính Hoàng Đông Thăng luôn vui vẻ cởi mở, giúp cho Kỷ Dược Phàm có thể mở lòng mà kết bạn cùng mọi người.
Và từ đó, hai người trở thành bạn thân của nhau.

Dù là Tiểu Thiếu Gia của Kỷ Gia, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, Kỷ Dược Phàm lại ghé quán mì nhỏ của nhà Hoàng Đông Thăng để giúp đỡ.
Gia đình của Hoàng Đông Thăng cũng không gọi là khá giả gì, ngược lại cậu ấy lại có một hoàn cảnh vô cùng đáng thương.
Cha cậu ta là một cảnh sát tốt, nhưng số trời trêu ngươi, ông ấy đã hi sinh khi làm nhiệm vụ trong lúc Hoàng Đông Thăng chỉ vừa tròn hai tuổi.
Tuy sống trong gia đình vừa thiếu thốn về vật chất và tình thương từ cha.

Nhưng Hoàng Đông Thăng vẫn lớn lên và trở thành một người tràn đầy năng lượng tích cực.
Chắc cũng vì lẽ đó, cậu ta đã khiến cho một Tiểu Đầu Bảng như Kỷ Dược Phàm có thể hoà nhập với người khác hơn.
Thế nhưng, một lần nữa số phận lại trêu ngươi.

Trong một trận thi đấu bóng rổ của họ vào ba năm trước, Hoàng Đông Thăng đã không may mắn mà xảy ra tai nạn giao thông, do một xe container mất lái đâm vào khi cậu đang trên đường đến nhà thi đấu.
Sự ra đi của cậu, suýt nữa thì khiến mẹ cậu đau lòng đến mức muốn tự sát.

Một người vợ đã mất đi chồng rồi trở thành mẹ đơn thân, rồi người mẹ ấy cũng mất đi đứa con duy nhất của mình.

Khiến cho người mẹ ấy đau đớn tuyệt vọng không thôi.

Cũng may nhớ sự can ngăn giúp đỡ từ những người đồng nghiệp cũ của bố Hoàng, bà cũng dần dần vượt qua được nỗi đau mất con.
Riêng về phía Kỷ Dược Phàm, kể từ khi người bạn thân duy nhất xảy ra biến cố, một lần nữa anh trở nên vô cùng lạnh lùng và tránh xa tất cả mọi người.

Thậm chí, bộ môn bóng rổ mà hai người yêu thích nhất, anh cũng hoàn toàn từ bỏ.
Chỉ riêng việc thường xuyên đến giúp đỡ mẹ Hoàng dọn quán, lâu lâu lại đặt một vài bát mì ủng hộ bà, thì anh chưa từng từ bỏ.

Vốn dĩ anh có rất nhiều cách để giúp đỡ mẹ Hoàng, nhưng anh vẫn lựa chọn dùng tình cảm để lắp đi lỗ trống mà Hoàng Đông Thăng đã để lại.

Anh sẽ thay người bạn tốt nhất của anh, chăm sóc thật tốt cho mẹ cậu ta.
Cũng vì vậy, dần dần, mẹ Hoàng cũng xem anh như con cháu trong nhà mà luôn quan tâm hỏi han.

Nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Dược Phàm luôn dán chặt trên người của Kỷ Thần Hi, thì mẹ Hoàng liền cười khúc khích.
"Phải phải, là người ta đơn phương cháu, tới nỗi cháu phải nhìn người ta mà ăn trúng ớt trái bình thường cháu ghét nhất nhưng mặt cũng không biến sắc cơ mà."
Phản ứng lại lời nói của của mẹ Hoàng, trong miệng của Kỷ Dược Phàm bắt đầu truyền đến một cảm giác nóng rát rồi chuyển qua cay xé, khiến anh phải nốc một hơi hết một cốc nước lớn mới dịu được một chút.
Cùng lúc đó, trong một con hẻm nhỏ cách quán mì không xa, một tên paparazzi đang vui vẻ nhìn vào những bức ảnh mà anh ta đã chụp được trong hôm nay.
Bỗng từ phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng ngọt ngào dễ nghe:"Làm người mẫu cho anh chụp cả đoạn đường rồi, đến lúc anh phải trả công cho tôi rồi đó!"
Tên paparazzi nghe thấy giọng nói đó thì giật mình quay người lại:"Sao...sao cô ở đây!"
Kỷ Thần Hi khẽ nhún vai:"Sao anh ở đây được mà tôi lại không?"
Vì chột dạ, hắn ta giấu máy ảnh ra sau lưng:"Tôi...tôi không quen cô...tôi phải đi..."
Hắn ta muốn nhanh chóng rời đi nhưng lại bị Kỷ Thần Hi cản lại:"Ây, đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây? Muốn đi cũng được thôi, nhưng tôi nghĩ, nếu anh muốn lành lặn mà rời đi, thì anh nên xoá hết những tấm chụp tôi cùng anh bạn lúc nãy đi đi!".
 
Song Trùng
Chương 176: 176: Giới Thiệu Đối Tượng Xem Mắt



Nghe thấy lời cảnh cáo của Kỷ Thần Hi, tên paparazzi khẽ run người nhưng hắn vẫn quyết chối đây đẩy:"Cô...cô nói gì vậy hả! Tôi không...không có chụp ai hết, tôi chỉ là nhiếp ảnh gia thích chụp cảnh đêm thôi!"
Kỷ Thần Hi bỗng nở một nụ cười đầy tà mị:"Ồ vậy sao? Vậy cũng trùng hợp quá rồi! Cảnh đêm anh chụp, từ bệnh viện đến quán ăn ven đường, toàn là những nơi tôi đi qua không nhỉ?"
Tên paparazzi kinh ngạc:"Sao cô biết..." Chợt nhận ra bản thân lỡ lời, hắn vội dùng một tay bịt miệng lại.
Nụ cười trên gương mặt Kỷ Thần Hi dần tắt:"Tôi không làm khó anh, chỉ cần xoá những tấm tôi chụp cùng anh bạn trong quán mì là được.

Những tấm còn lại tùy anh."
Bỗng tên paparazzi nhận ra, hắn lại đang để một cô gái chưa đầy mười tám tuổi uy h**p, thì liền thầm chửi bản thân một tiếng, sau đó nghênh mặt:"Ha! Mày tưởng mày là ai? Một ranh con như mày cũng dám uy h**p tao? Muốn chết!"
Tên paparazzi giơ tay lên chuẩn bị giáng xuống mặt Kỷ Thần Hi một bạt tay.

Nhưng bỗng nhiên người trước mặt hắn biến mất, sau đó chân của hắn bị một lực cực mạnh tác động vào, khiến hắn đau đớn mà quỳ gối xuống đất.
Và chưa kịp quay đầu lại nhìn thì hắn ta đã bị cô gái chưa đầy mười tám tuổi mà hắn coi thường đánh cho mẹ cũng không nhìn ra được.

Đến khi tên paparazzi lăn lộn trong đau đớn dưới đất, Kỷ Thần Hi mới tạm thời hả giận được một chút, sau đó liền cầm máy ảnh của hắn xoá mấy tấm bị chụp cùng với Kỷ Dược Phàm.
Thử nghĩ xem, chuyện tin đồn của cô với Tịch Cảnh Đăng còn dễ để giải thích, với lại cũng sẽ không có hiểu lầm gì.

Nhưng chẳng may mấy tấm ảnh này đăng lên, thì cô lại bị nói là quyến rũ bạn học nam!
Mà đối tượng dính drama với cô lại là tên điên Kỷ Dược Phàm! Nhất định bảo bối nhà cô sẽ không vui rồi.

Dù biết anh nhất định sẽ tin tưởng cô, nhưng cô cũng không muốn anh phải bận tâm vì những điều này.
Vì thế, thừa biết ra tay đánh tên paparazzi này sẽ dễ rút dây động rừng, thì cô cũng phải xoá sạch mối hiểm hoạ này.

Còn lại thì điều đã nằm trong kế hoạch của cô hết rồi.
Sau khi xoá xong, cô ném máy ánh xuống đất, sau đó mỉm cười "nhắc nhở" tên paparazzi đang nằm lăn lóc dưới đất:"Tốt nhất chuyện hôm nay đừng để người thứ ba biết đấy nha, nếu không tôi không ngại hướng dẫn anh một vài tử huyệt trên cơ thể người đâu!"
Nói rồi cô mỉm cười xoay người rời đi, để lại tên thợ săn tin đang hoảng sợ nằm trên đất.

Hắn ta biết ý của cô, bởi vì những chỗ cô vừa đánh hắn, dù dùng một lực không quá mạnh nhưng lại vô cùng đau đớn.
Hắn nuốt nước bọt rồi nhanh chóng kiểm tra máy ảnh.

Cũng may Kỷ Thần Hi chỉ xoá mấy tấm chụp ở quán mì, hắn ta vẫn còn ảnh để bàn giao cho bên kia.
Còn về Kỷ Thần Hi, cô vừa đi vừa xoa xoa chiếc bụng đói của mình.

Càng nghĩ cô càng muốn tẩn cho tên săn tin đó thêm một trận, tại hắn mà cô còn chưa kịp ăn bát mì đã phải giải quyết rắc rối do Kỷ Dược Phàm gây ra rồi.

Tuy nhiên, khi lần nữa đi ngang qua quán mì của mẹ Hoàng thì Kỷ Thần Hi đã không còn nhìn thấy Kỷ Dược Phàm ở đó nữa.

Thế là cô vui vẻ vào một chỗ ngồi rồi lớn tiếng gọi:"A Di! Cho cháu một bát mì đặc biệt siêu cay...à không, một bát mì đặc biệt bình thường cũng được."
Nhìn ra cô gái mới gọi mì là ai, mẹ Hoàng nhanh chóng làm một bác mì cho cô, sau đó đem ra:"Cô bé, con quay lại rồi sao? Này mau ăn đi, ăn nhiều vào, cháu gầy quá!"
Kỷ Thần Hi có chút cảm thấy ngượng ngùng:"Vâng ạ."
"À phải rồi, cháu là bạn học của Tiểu Phàm Phàm sao?" Mẹ Hoàng vừa dọn dẹp các bàn gần đó vừa vu vơ hỏi, vì hiện tại quán cũng khá vắng vẻ.
Kỷ Thần Hi đang ăn ngon miệng cũng suýt mắc nghẹn.

Không hiểu sao mỗi lần nghe bác gái này gọi tên ôn dịch kia là "Tiểu Phàm Phàm" thì cô thật sự không nhịn được cười.
"Vâng, chúng cháu là bạn cùng lớp, có việc gì không ạ?"
Mẹ Hoàng cười cười nói:"Không có gì, chẳng qua thằng bé này tuy tính cách có chút khó gần, nhưng con người quả thực không tồi.

Vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại còn rất chân thành..."
Nghe một tràn lời khen về tên kia, Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên đã lên tiếng cắt lời:"A Di à...sao cháu cứ cảm thấy, A Di đang giới thiệu đối tượng xem mắt cho cháu vậy?"
Dường như nhận ra bản thân đã nói hơi nhiều, mẹ Hoàng vội lên tiếng xin lỗi:"Xin lỗi xin lỗi, cũng tại Dì thấy hai đứa rất hợp nhau, cho nên mới..."
Kỷ Thần Hi cũng mỉm cười vui vẻ đáp:"Không sao đâu ạ, cháu cũng không để ý lắm, nhưng bạn trai cháu sẽ không thích nghe mấy lời đó đâu! Vậy thôi cháu no rồi, tiền này A Di cứ nhận lấy, không cần phải thối, cháu xin phép đi trước."
Tờ một trăm đồng cô đặt lên bàn chính là của tên paparazzi kia, dù sao làm người mẫu cho hắn cả buổi tối, ít ra cũng phải có chút thù lao.

Còn về bác gái bán mì kia, cứ thích gán ghép cô với Kỷ Dược Phàm, khiến cô có chút khó chịu nên liền muốn rời đi.
Nhìn cô gái chỉ vừa ăn được một phần ba bát đã rời đi, mẹ Hoàng biết mình đã làm chuyện không đâu khiến con gái người ta hoảng sợ rồi.

Bà cũng tiếc cho Kỷ Dược Phàm, bởi vì cô gái anh thích hình như đã có bạn trai mất rồi..
 
Song Trùng
Chương 177: 177: Moa Moa Moa



Ting ting, Kỷ Thần Hi vừa bước chân về đến cổng nhà thì âm báo tin nhắn vang lên.
JJ: [Ông nội sao rồi?]
Nhìn thấy người nhắn đến là Tịch Cảnh Dương, khoé môi cô gái khẽ cong lên, sau đó cô cũng không vội vào nhà mà đi dạo quanh đó rồi quay số gọi cho anh.
"Alo..." Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên trước.

Cô cảm thấy hình như lại nhớ anh rồi.
Bên kia cũng nhanh chóng đáp lời:"Ông nội đã ổn chưa? Có cần anh quay lại bệnh viện một chuyến không?"
Kỷ Thần Hi:"Đã quan cơn nguy hiểm rồi, chỉ cần đợi đến hết thuốc gây mê thì sẽ tỉnh lại."
Tịch Cảnh Dương:"Vậy anh đến đón em về nhé?"
Kỷ Thần Hi lập tức từ chối:"Không được, em không thể về Đế Cung.

Như em dự đoán, quả nhiên có một số tên chó săn tin đang theo dõi em, em không thể làm liên lụy đến anh được!"
Tịch Cảnh Dương bật cười:"Bạn trai em cũng không phải chỉ có nhà ở Đế Cung Sơn Trang.

Với lại anh không đến đón em, thì em sẽ ở đâu? Trở về Mộ Gia sao?"
Kỷ Thần Hi khẽ gãi đầu:"Ờ...thì..."
Chưa đợi cô kịp trả lời anh đã nói tiếp:"Đằng sau."
Giọng nói trầm ấm của anh từ khi nào mà tràn ra ngoài điện thoại luôn rồi? Kỷ Thần Hi nghi ngờ quay đầu nhìn lại.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của chàng trai sơ mi trắng đang tiến đến gần mình, thì cô bỗng ngây người ra.
"Sao...sao anh ở đây?"
Tịch Cảnh Dương buông điện thoại trên tay xuống khẽ mỉm cười:"Sao anh không thể ở đây?"
"Anh..."
Chưa nói hết câu thì cánh tay của Kỷ Thần Hi bị anh kéo mạnh một cái, khiến cô đứng không vững mà ngã vào lòng anh, anh cũng thuận thế mà giang tay ôm chặt lấy cô.
"Trời lạnh rồi, sao em lại mặc ít thế?"
Kỷ Thần Hi không trả lời mà vùi đầu vào ngực anh.

Phải qua một lúc sau cô mới thỏ thẻ lên tiếng:"Không sợ bị chụp ảnh sao?"
Tịch Cảnh Dương hơi cúi đầu tựa cằm vào tóc cô:"Anh ôm bạn gái của mình thì có gì phải sợ chứ?"
"Lưu manh...anh là bạn gái anh chứ..."
Hình ảnh cô gái ngông nghênh đánh người ban nãy dường như hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại hình ảnh một cô gái yếu đuối đang làm nũng với bạn trai của mình.
Tịch Cảnh Dương cũng rất bình tĩnh đáp:"Hừm, đúng thật là không phải bạn gái."
Kỷ Thần Hi đẩy người anh ra:"Anh nói cái gì?"
Tịch Cảnh Dương:"Em không phải bạn gái, em là vợ tương lai của anh, là mẹ của con anh sau này."
Lời tỏ tình đột ngột của anh khiến cho Kỷ Thần Hi liền đỏ mặt:"Anh anh anh! Lưu manh!"
Tịch Cảnh Dương bật cười đưa tay nắm lấy tay cô:"Ngoan! Theo anh về nhà, có được không?"

Thật ra hiện tại cô có đi cùng anh hay không cũng chẳng sao.

Dù gì thì tên paparazzi kia đã bị cô bón hành cho lên bờ xuống ruộng rồi.

Bây giờ đừng nói là cho tiền thì hắn ta cũng chẳng dám đi theo cô nữa.

Thế nhưng cô cần phải trở về Mộ Gia để hoàn thành vai diễn của cô nữa.
"Bảo bảo, em nghĩ em không nên theo anh về đâu..."
"Sao thế?"
"Bởi vì...em sợ em sẽ không kiềm chế được...mà ăn anh đó!"
"..."
Sau khi trêu Tịch Cảnh Dương xong, vừa định hả hê rời đi thì cánh tay Kỷ Thần Hi lần nữa bị anh kéo lại.

Và ngay lúc cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đôi môi lành lạnh của anh áp lên môi cô, khiến cô kinh ngạc đến mức bất động.
"Anh đợi em đến ăn anh, anh đang rất sẵn lòng." Tịch Cảnh Dương đầy tà mị thì thầm vào tai cô.
Không ổn rồi, cái này sát thương cao quá, cô sắp không chịu nổi rồi, Kỷ Thần Hi điên cuồng gào thét trong lòng.
Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi dứt khoát đẩy anh ra: "Không đùa nữa! Em phải về, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ!"

Tịch Cảnh Dương tiếc nuối xoa đầu cô:"Ngày mai em vẫn còn phải thi, đi ngủ sớm đi, không cần phải lo quá nhiều, dù trời có sập xuống anh cũng sẽ gánh thay em."
Kỷ Thần Hi cũng không giấu nỗi niềm hạnh phúc trên gương mặt mình:"Được được, anh về cẩn thận nhé! Ngày mai nhớ đến sớm để đón em! Đã suýt đi trễ hai lần rồi, ngày mai em không muốn gặp lại mấy chú cảnh sát giao thông nữa đâu!"
"Ừm, anh biết rồi, mau vào nhà đi, có chuyện gì thì phải gọi anh ngay, có biết chưa?"
"Vâng, em biết rồi."
Thế là hai người lưu luyến chia tay nhau.

Nhưng chưa đi được mấy đứa Kỷ Thần Hi đã xoay người lại hét lên.
"Tịch Cảnh Dương! Ban nãy trong điện thoại vẫn còn có chuyện em chưa nói với anh!"
Tịch Cảnh Dương nghe tiếng cô gọi cũng ngơ ngác quay lại:"Chuyện gì cơ?"
Kỷ Thần Hi nhìn trái ngó phải một lượt và xác định rằng không có ai, thì liền lè lưỡi nháy mắt:"Người ta nhớ anh lắm đó! Moa! Moa! Moa!"
Sau khi hôn gió Tịch Cảnh Dương, cô liền quay người chạy đi, để lại người đàn ông đang ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ.
"Dễ...dễ thương thật..." Dù người ta đã đi vào nhà từ lâu, nhưng người đàn ông vẫn đứng yên ở đó mà cười ngây ngốc..
 
Song Trùng
Chương 178: 178: Tất Cả Cùng Xuống Địa Ngục



Chỉ mới vài phút trước cô gái vẫn còn vui vẻ ân ái với Tịch Cảnh Dương, thế nhưng khi bước đến trước cổng Mộ Gia lần nữa thì nụ cười trên gương mặt Kỷ Thần Hi dường như tan biến.
Lần này, cô không còn phải vội vàng nữa.

Thay vào đó, cô nhấn chuông cửa một cách êm đềm và chờ đợi.

Khi cánh cửa được mở ra trước mặt, cô không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra rằng nó đã được sửa sang lại một cách hoàn hảo.
Quả thực không thể không ca ngợi Mộ Nguyệt Vũ, cô ta quả nhiên không tầm thường, thậm chí cô ta cũng đã giải quyết xong bãi chiến trường mà cô cùng Tịch Cảnh Dương đã gây náo loạn vào buổi sáng hôm nay.
Thế nhưng, người ra mở cho Kỷ Thần Hi lại là bà quản gia - người của Mộ Nguyệt Vũ.

Khi vừa trông thấy cô bà ta liền tỏ thái độ khó chịu và không muốn để cô bước vào.

"Ha! Nhị Tiểu Thư...à không, phải là Nhị Tiểu Thư đã bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà và bị ông ấy gạch tên khỏi gia tộc đây mà? Không biết cô ghé nhà của chúng tôi vào giờ này, là có chuyện gì đây?"
Vì để lấy lòng Mộ Nguyệt Vũ, bà ta liền dùng những lời lẽ khó nghe nhất, nhằm lăng nhục Kỷ Thần Hi và đuổi cô đi.
Kỷ Thần Hi đương nhiên không để cho bà ta đạt được mục đích của mình một cách dễ dàng.

Khoé môi cô khẽ cong rồi lại bằng giọng nói đầy sắc sảo:"Từ khi nào nhà của Mộ Gia chúng tôi trở thành nhà của bà rồi?"
Bà quản gia ngạc nhiên và không thể tin được khi nhận được lời đáp trả từ Kỷ Thần Hi, dù sao trước kia cô cũng chỉ là một kẻ nhút nhát không dám cãi lại lời của bà.

Tuy nhiên, chỉ một câu nói đã đánh động tới lòng tự ái của bà ta.
"Ha ha! Suýt chút nữa cô làm tôi sợ rồi đấy! Nhưng cô nên nhớ, một con nhãi ranh không có Mộ Gia chống lưng như cô thì cô chẳng là cái thá gì cả! Đừng ở đó mà lên mặt với t..."
"Chát!"
Lời bà quản gia chưa kịp nói hết thì một tiếng "Chát!" vang lên, vang vọng khắp cả sân vườn Mộ Gia.
Bà quản gia đầy đau đớn ôm lấy má trái của mình rồi nhỏ ra một chiếc răng cùng khoang miệng đầy máu.

Bà ta kinh hãi nhìn về phía của Kỷ Thần Hi, chỉ tay về phía cô:"Sao...sao mày dám...mày...!"
Gương mặt Kỷ Thần Hi đầy vẻ rét lạnh, đôi mắt cũng ánh lên sự tàn nhẫn:"Bà nên biết vị trí bản thân mình ở đâu.

Một con chó không trung thành dám quay sang cắn chủ của mình, thì đương nhiên phải chịu sự trừng phạt rồi!"
Lúc này, một tiếng bước chân tiến đến gần chỗ họ, cùng một giọng nói đầy cay nghiệt vang lên:"Ồ! Chẳng phải là "khách quý" đây sao? Không biết cơn gió nào đưa cô đến đây, lại còn dám đánh người của Mộ Gia chúng tôi?"

Ban đầu Mộ Nguyệt Vũ chỉ là có chút thái độ xéo sắc với Kỷ Thần Hi, nhưng nhớ lại những chuyện xui xẻo mà cô ta phải chịu trong thời gian gần đây, đều do Kỷ Thần Hi mà ra thì cô ta không thể nào giấu được cơn phẫn nộ của mình nữa.
Trái lại với sự uất hận của Mộ Nguyệt Vũ, Kỷ Thần Hi lại rất điềm tĩnh:"Hửm? Từ khi nào đánh một kẻ ăn người ở không có phép tắc trong nhà, cũng phải xin phép cô vậy?"
Mộ Nguyệt Vũ nghiến răng:"Mộ Nhược Vi, cô đừng có quá ngông cuồng như vậy.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ thân bại danh liệt dưới tay tôi thôi!"
Ánh mắt của cô ta hằn lên những tơ máu đỏ, cô ta chỉ hận không thể nhào đến cào xé Kỷ Thần Hi đến chết thì thôi.
Kỷ Thần Hi nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ với ánh mắt đầy hận ý như thế thì vô cùng vui vẻ:"Sao lại không thể chứ? Muốn chơi chết tôi phải xem cô có bản lĩnh không đã!"
Nói rồi cô mỉm cười huýt sao bước vào nhà, để cho bà quản gia kia ngậm một ngụm máu tức tưởi và một Mộ Nguyệt Vũ đang giậm một chân mạnh xuống đất vì phẫn uất.
Thế nhưng nhìn bóng dáng rời đi của Kỷ Thần Hi, Mộ Nguyệt Vũ liền nở một nụ cười đầy cay độc:"Cứ đợi xem, tao không chỉ chơi chết mày, tao còn cho những thằng dã nam một mực bênh vực mày, tất cả cùng xuống địa ngục với nhau!"
Thời gian Kỷ Thần Hi ở lại Mộ Gia không nhiều, thậm chí cô còn chưa từng đi hết một vòng trang viên trong nhà, chính vì thế cô một mạch đi thẳng về phòng của mình.
Khi mở cánh cửa ra, cô nhíu mày nhìn khung cảnh đã bị ai đập phá bên trong.
"Đúng là trẻ con."

Mộ Nguyệt Vũ kia ngoại trừ xả giận lên mấy món đồ vô tri này, thì không biết làm gì nữa sao? À mà hình như cô ta cũng có giở một số thủ đoạn khác rồi, nhưng đều bị cô cho ăn hành.
Phòng trống ở Mộ Gia cũng không ít, ngoài ra Mộ Vu hiện còn đang ở bệnh viện cùng Ông Nội, Kỷ Thần Hi sẽ phải ở chung với hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ.
Nghĩ đến đây cô không thể không đau đầu.

Nhưng cô sẽ cố nhịn một chút và cứ để họ đắc ý đi.

Dù sao thì niềm vui càng cao, thất vọng cũng sẽ càng đau.

Nói rồi nhân lúc không có ai, cô tìm đại một phòng trống rồi vào ngủ tạm, chỉ hi vọng hai mẹ con kia không làm phiền cô, dù sao ngày mai cô còn phải dạy sớm đi thi nữa!.
 
Song Trùng
Chương 179: 179: Việc Ưu Tiên Hàng Đầu



Sáng hôm sau, cũng may là không bị hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ làm phiền, cho nên Kỷ Thần Hi ngủ rất ngon và dậy từ rất sớm.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ mới sáu giờ sáng, nhưng phải đến chín giờ mới bắt đầu giờ thi, cô thở dài một hơi.
Xem ra vẫn còn sớm, thế là Kỷ Thần Hi đã trở về phòng của mình, tìm một bộ đồ thể thao thoải mái một chút rồi mặc vào.

Sau đó mái tóc bạch kim dài được cô búi lên cao.
"Dù sao cũng còn sớm, đi chạy bộ buổi sáng vậy." Cô nhìn mái tóc đã được cố định chắc chắn ở trong gương, rồi xoay người rời khỏi phòng.
Khi còn nhỏ cô vẫn hay thường cùng Kỷ Hàn Phi và Evan dậy sớm để tập võ, sau này thì có được nơi địa hình tốt như Zero, thì họ chuyển sang chạy bộ buổi sáng, dần dần việc chạy bộ như một thói quen không thể thiếu đối với họ.
Tuy nhiên dạo gần đây cô đã không chạy trong một khoảng thời gian dài, nên khi chỉ mới chạy được mười vòng quanh trang viên Mộ Gia cô đã có chút mệt lã.
Kỷ Thần Hi khẽ tựa vào một vách tường gần đó để nghỉ ngơi một chút.

Đây cũng là lần đầu cô đi hết một vòng trang viên của Mộ Gia.

Hoá ra nó cũng không hề nhỏ, nhưng so với Đế Cung Sơn Trang của Tịch Cảnh Dương quả nhiên vẫn rất khập khiễng.
Một làn gió lành lạnh thổi qua, cùng vài tia nắng le lói qua từng tán lá chiếu vào người cô gái.

Cô bỗng ngửa đầu lên nhìn bầu trời xanh rồi bắt đầu trầm tư.
Thật ra cuộc sống của Mộ Nhược Vi đáng lẽ phải rất tốt.

Cô ấy có một người mẹ hết lòng yêu thương và hi sinh vì cô, Nhược Vi còn có một người Ông Nội luôn quan tâm lo lắng cho cô.
Cô ấy đáng lẽ sẽ là một tiểu công chúa được mọi người nâng niu trong tay mà sống một cuộc sống đầy màu hồng, vô ưu vô lo.
Đáng tiếc, người cha tồi tệ của cô ấy đã phá nát tất cả.

Mẹ cô ấy lại bị Thời Thị bức chết, bản thân Mộ Nhược Vi lại quá yếu đuối nhút nhát khiến cho Mộ Nguyệt Vũ không ngừng chèn ép.

Và bị chính người cha ruột ghẻ lạnh.
Dù không biết cô gái đáng thương ấy đang ở đâu, nhưng Kỷ Thần Hi có một dự cảm rất lớn về sự mất tích của Mộ Nhược Vi có liên quan đến cô
Đó cũng là lí do cô vẫn nén lại Mộ Gia.

Ít nhất trước khi tìm được Mộ Nhược Vi thật sự, cô sẽ thay mặt cô ấy, đòi lại những thứ vốn nên thuộc về vị đại tiểu thư chân chính của Mộ Gia.
Nhìn lại đồng hồ trên điện thoại, cũng đã gần tám giờ, vì thế Kỷ Thần Hi trở về Mộ Gia tắm rửa và vệ sinh cá nhân một lượt.

Sau đó nhân lúc hai mẹ con kia chưa dậy cô đã lặng lẽ rời đi.
Đương nhiên cô chẳng sợ gì bọn họ cả, nhưng đụng mặt hai mẹ con đó cũng chẳng phải điều tốt lành gì, còn khiến cho bản thân cô không vui.
Vừa bước chân ra khỏi cổng lớn Mộ Gia, Kỷ Thần Hi bỗng trông thấy một chiếc Rolls Royce màu đen quen thuộc đậu cách đó không xa.
Và khi cô ấy tiến gần hơn thì hình bóng của một người vô cùng lịch lãm, đẹp trai và quyến rũ bắt đầu hiện ra trước mắt.

Anh ta tựa lưng vào xe, để lộ ra những nét khuôn mặt hoàn hảo với đôi mắt sáng ngời và mái tóc đen huyền bí.
Có lúc, ánh nắng chiếu qua từng gợi ý đường nét trên khuôn mặt anh ta, từng đường cong trên cơ thể khiến ai nhìn thấy cũng phải say đắm.

Sự xuất hiện của anh chàng này khiến cho Kỷ Thần Hi không thể rời mắt, cô ấy chỉ có thể hít thở sâu vào không khí và ngắm nhìn anh ta một cách lặng lẽ.
Không chỉ vậy, bầu không khí xung quanh cũng dường như trở nên ấm áp và đầy cảm xúc khi anh ta xuất hiện.
Tịch Cảnh Dương đang lướt qua tin nhắn trên điện thoại khi bỗng phát hiện có một ánh mắt cuồng nhiệt đang trộm nhìn anh.
Anh quay đầu lại và liếc nhìn về phía cô gái một cách khó đoán.

Tiếng cười nhẹ từ miệng anh vang lên, làm cho Kỷ Thần Hi giật mình.
"Chào." Tịch Cảnh Dương nói với giọng điệu lịch thiệp, nở một nụ cười ấm áp như gió xuân dành tặng cho Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi cảm thấy một cơn xúc động nhẹ nhàng, cô không ngờ rằng anh lại đến sớm như thế.

Cô cũng đáp lại nụ cười của anh và hai người cùng nhìn nhau trong một khoảnh khắc lặng yên.
Tịch Cảnh Dương tiến đến ghế lại phụ rồi mở cửa ra sau đó làm động tác mời:"Tiểu công chúa của anh, mời lên xe."
Khoé môi Kỷ Thần Hi bỗng cứng đờ, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi lên xe.
"Hôm nay anh đến sớm vậy?"

Tịch Cảnh Dương sau khi lên xe, điều đầu tiên anh làm chính là giúp cô thắt dây an toàn và vừa trả lời:"Chẳng phải em không muốn đến trễ giống hôm qua sao? Anh cũng không bận gì nên đến sớm chút thôi."
Nói xong anh ngẩng đầu rồi vô tình chạm phải mắt cô.

Không hiểu sao mỗi khi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, Kỷ Thần Hi lại cảm thấy như đang được đắm chìm vào một thế giới khác.

Anh vẫn luôn biết cách làm cho cô cảm thấy thoải mái và yên tâm.
"Đường đường ông chủ của Tịch Thị lại không có gì làm sao? Anh không sợ nhân viên của anh nghe thấy câu này sẽ phát khóc à?"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười:"Anh cũng không phải không có gì làm, chẳng phải anh đang nổ lực đưa bà chủ về ra mắt bọn họ nữa.

Việc này là việc cần ưu tiên hàng đầu, em nói xem có đúng không?"
Kỷ Thần Hi:"...".
 
Back
Top Bottom