Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 120: 120: Anh Chỉ Là Của Em Một Mình Em



Trên chiếc giường được phủ một lớp ga giường màu đen bên trong căn phòng rộng lớn, người đàn ông không ngừng dùng sức đè cô gái xuống hôn, như muốn lấy đi hết dưỡng khí trong miệng cô.
Kỷ Thần Hi bất lực vùng vẫy, nhưng khi cô vừa định mở miệng hét lên, thì lưỡi của người đàn ông được thế mà cậy mở hàm răng của cô ra rồi tiến vào trong.
Dần dần cũng không biết từ bao giờ cô đã bị anh dẫn dắt, lưỡi của hai người quấn lấy nhau và rồi vài sợi chỉ bạc mờ ám xuất hiện.
Từ cảm giác tức giận đến hoang mang, cô dần thả lỏng bản thân mà chiều theo ý của anh.

Dường như nhận ra cô đang ngoan ngoãn phối hợp với mình, khoé môi của Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà khẽ nhếch lên.
Sau một lúc lâu thì sợi chỉ bạc đầy ái muội cũng bị kéo ra, cuối cùng thì anh cũng chịu buông tha cho đôi môi đang có chút sưng lên của cô.
“Tiểu Hi ngoan, còn muốn đi nữa không?” Giọng nói của Tịch Cảnh Dương trầm khàn, mang theo ý dụ dỗ.
Bên phía Kỷ Thần Hi, gương mặt cô lúc này vẫn đỏ bừng và không ngừng thở hổn hển rồi vô thức lắc đầu nhẹ.

Nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi khóc mếu:“Anh…anh…anh bắt nạt em…”
Tịch Cảnh Dương mỉm cười rồi nhẹ nhàng v**t v* tóc mái của cô, sau đó hôn lên trán cô một cái đầy dịu dàng:“Phải, là anh sai, anh đã khiến em phải chịu ủy khuất rồi.”
Đôi mắt của Kỷ Thần Hi cũng dần đỏ hoe, nghẹn giọng nói:“Rõ ràng…rõ ràng anh nói anh đã sang Nước R từ nhỏ…rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau từ lâu…vậy sao…vậy sao anh còn có…còn có hôn ước gì kia nữa chứ?”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô, Tịch Cảnh Dương cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nghiêng người nằm xuống cạnh cô, rồi kéo cô ôm chặt vào lòng mình khẽ nhỏ giọng an ủi.
“Ngoan, đừng khóc, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”
Kỷ Thần Hi chống hai tay lên ngực anh, sau đó đôi mắt long lanh ánh nước cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào mắt của anh như đang muốn nói “Không như em nghĩ là thế nào?”
Đối diện với đôi mắt long lanh ấy, Tịch Cảnh Dương bất lực mà thở dài một tiếng.

Cằm của anh khẽ cạ cạ vào đầu của cô rồi bắt đầu giải thích.
“Ông Cố của anh trước đây từng là lính.

Ông có một người bạn thân và người bạn đó từng cứu Ông một mạng.

Về sau vì muốn cảm ơn người bạn đó, Ông của anh đã hứa sẽ để gia chủ xuất sắc nhất của gia tộc…lấy cháu gái đầu tiên của người bạn kia…”
“Gia chủ xuất nhắc nhất? Đừng nói là anh nha!” Kỷ Thần Hi nghe xong liền tức giận đẩy mạnh anh ra rồi ngồi bật dậy.
Nhìn vòng tay trống trải của mình, Tịch Cảnh Dương cảm thấy có chút mất mát, nhưng anh vẫn giải thích tiếp.

“Thật ra chuyện này anh cũng mới biết không lâu.

Vốn dĩ ở đời của cha anh thì phải thực hiện lời hứa đó rồi, vì phía bên Kỷ Gia đã xuất hiện người cháu gái đầu tiên, nhưng mà…”
“Nhưng mà thời gian đó gia tộc của anh đấu đá không ngừng, mãi mà chưa có người đảm nhận vị trí gia chủ đó, cho nên cái hôn ước trời ơi kia liền rơi trúng đầu anh?” Kỷ Thần Hi nhăn mặt nói thay lời của Tịch Cảnh Dương.
Anh khẽ ho nhẹ một tiếng rồi cũng ngồi dậy trấn an cô:“Nhưng em không cần lo.

Theo anh được biết, Kỷ Gia đó dương thịnh âm suy, ngoại trừ cô cháu gái đầu tiên kia ra thì chưa từng xuất hiện người mang giới tính nữ trong gia tộc.

Vậy nên, cái hôn ước đó chưa chắc anh phải là người thực hiện.”
Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Anh nghĩ hay quá ha! Vậy nếu đột nhiên bên kia đột nhiên xuất hiện một cô cháu gái, vậy là anh sẽ lấy người ta à? Dù sao cũng là lời hứa từ thời Ông Cố của anh, còn là vì để trả ơn nữa chứ!”
Hai bàn tay của Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng phủ lên bàn tay trắng nõn mềm mại của cô.
“Em yên tâm đi, chuyện lấy thân trả ơn đó, cứ để con trai sau này của chúng ta làm.

Còn anh chỉ là của em, một mình sao em thôi.”
Tai của Kỷ Thần Hi lần nữa đỏ lên:“Con…ai sinh con cho anh chứ! Đồ lưu manh!” Cô lấy chiếc gối gần đó ném mạnh vào người anh.
Nhưng Tịch Cảnh Dương không hề tức giận, đối với cô anh vẫn luôn ôn như dịu dàng như thế, bởi vì anh luôn muốn đem đến cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
“Vậy em không giận anh nữa đúng không?” Anh nhỏ giọng tỏ vẻ uất ức lên tiếng.
Sau khi trút giận một hồi, Kỷ Thần Hi liền khoanh tay quay ngoắc qua hướng khác, sau đó bâng quơ nói.
“Kỷ Gia sao? Hứ! Chẳng phải em cũng họ Kỷ sao? Biết đâu được em chính là cháu gái thất lạc của Kỷ Gia đó! Mà không đúng, nếu vậy chẳng phải em chính là người xui xẻo phải gả cho anh à?”
Tịch Cảnh Dương liền không nhịn được mà phụt cười:“Nếu thật sự vậy, công việc cực khổ như lấy thân báo ơn kia không cần phiền phức đến con trai chúng ta rồi.”
Kỷ Thần Hi:"…" Sau tất cả thì tên lưu manh này vẫn quay về với cái vấn đề đó!.
 
Song Trùng
Chương 121: 121: Nếu Không Thì Sao



Hàng loạt đồ mỹ phẩm đắt đỏ thay phiên nhau rơi xuống đất, nhưng có vẻ như Mộ Nguyệt Vũ vẫn chưa cảm thấy hả giận, liền tiếp tục đập phá những món đồ có trên bàn trang điểm.
Kể từ hôm cố ý ké fame của Vân Tiêu, mọi người trên mạng dần chuyển hướng công kích cô.

Tuy vẫn có một số fan não tàn bị cô ta thao túng cho nên luôn tin tưởng và lên tiếng bảo vệ cô.
Thậm chí Mộ Nguyệt Vũ còn phải đập rất nhiều tiền cho bên truyền thông và mua thủy quân thì tình hình mới có thể khởi sắc được một chút.
Nhưng như vậy cũng không thể khiến cô ta yên tâm được, dù sao ngày nào đoạn ghi âm kia vẫn còn tồn tại, cô ta chẳng thể làm gì tên khốn Vân Tiêu đó.
Càng nghĩ Mộ Nguyệt Vũ lại càng phẫn nộ, vì thế cô ta liền trút giận lên đống mỹ phẩm hàng hiệu trên bàn.
Cô gái trợ lý mũm mĩm của cô ta đứng gần đó chỉ biết run rẩy mà im lặng.

Tuy đi theo Mộ Nguyệt Vũ không được bao lâu, nhưng cô lại biết độ hai mặt của Mộ Nguyệt Vũ lớn thế nào.
Cùng lúc ấy có một người đàn ông đẩy cửa phòng bước vào, anh ta nhìn xuống đống đồ vỡ nát trên sàn nhà thì liền cau mày.
“Mộ Nguyệt Vũ! Em điên rồi à?”
Giọng nói mang chút phiền muộn vang lên khiến cho động tác của cô gái thoáng dừng lại.

Cả người cô ta bỗng cứng đơ rồi như một cổ máy bị hỏng mà xoay đầu lại nhìn về phía cửa.
“A…A Minh, sao anh lại ở đây?”
Rõ ràng Lục Tư Minh đã nói với cô ta rằng anh ta đi công tác bên Nước R vài tuần mới có thể trở về.

Vậy sao anh ta lại có mặt ở đây, còn trông thấy bộ dạng này của cô nữa.
Tuy vậy, đầu của Mộ Nguyệt Vũ nảy số cũng rất nhanh, cô ta liền bật khóc rồi chạy đến ôm chầm lấy Lục Tư Minh mà tỏ vẻ uất ức.
“A Minh, là em không tốt…Em đã cướp cha, còn cướp đi anh, cho nên…cho nên em ấy mới đối xử với em như thế…”
Lục Tư Minh nhìn thấy Mộ Nguyệt Vũ khóc lóc thảm thiết như vậy, nên tạm thời bỏ qua chuyện cô phát điên rồi đập đồ ban nãy, mà nhẹ nhàng an ủi.
“Được rồi đừng khóc nữa.

Rốt cuộc thì thời gian anh không có ở đây đã xảy ra chuyện gì? Còn con tiện nhân kia đã làm gì em?”
Bỗng nhiên Mộ Nguyệt Vũ đẩy Lục Tư Minh ra, rồi quay mặt sang hướng khác giả vờ thương tâm:“A Minh, anh đừng nói như thế…Lỗi đều là do em…cũng đều do em không tốt mà thôi…”
Nhưng trái ngược với vẻ yếu đuối đó của cô ta, Mộ Nguyệt Vũ đưa ánh mắt cảnh cáo về phía cô trợ lý của mình như đang ám chỉ điều gì đó.
Cô trợ lý mũm mĩm liền tập tức hiểu ý mà lên tiếng:“Lục Tổng! Không phải như vậy đâu! Cái cô Mộ Nhược Vi kia, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà trèo lên được người của ảnh đế Vân Tiêu, khiến anh ta lên mặt bắt nạt chị Tiểu Vũ, còn cố ý đăng clip đã qua chỉnh sửa lên mạng làm cho bọn người không hiểu chuyện ở trên đó mắng chửi chị ấy…”
Mộ Nguyệt Vũ giả vờ như không muốn nghe thêm nữa liền quát lớn ngắt lời của cô trợ lý:“Được rồi! Không cần nói gì nữa, đều là lỗi của chị, không liên quan gì đến Tiểu Vi cả!”
Lục Tư Minh liền ngăn Mộ Nguyệt Vũ lại, sau đó nhìn về phía trợ lý ra lệnh:“Nói tiếp!”
Cô gái trợ lý thầm nuốt nước bọt, nhưng nhận ra ánh mắt thầm đồng ý của Mộ Nguyệt Vũ, cô ta tiếp tục nói:“Ảnh Đế Vân đó bị con tiện nhân Mộ Nhược Vi kia mê hoặc, khiến anh ta sỉ nhục chị Tiểu Vũ thì thôi đi, còn uy h**p chị ấy rút khỏi giới giải trí, nếu không…nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lục Tư Minh lạnh mắt lên tiếng hỏi.
Còn Mộ Nguyệt Vũ vẫn tỏ vẻ không muốn để anh ta biết:“Tiểu Hoa! Đừng nó nữa…”
Lục Tư Minh dùng lực kéo cô ta phía sau, đối mặt với cô gái trợ lý mà hỏi lại:“Nếu không thì sao?”

Tiểu Hoa vờ trần chừ một lúc rồi mới miễn cưỡng đáp:“Nếu không sẽ phong sát chị ấy…”
Lời của Tiểu Hoa vừa dứt, Lục Tư Minh liền cười lớn:“Phong sát? Dựa vào anh ta?”
Mộ Nguyệt Vũ vẻ mặt khó xử kéo kéo tay áo của Lục Tư Minh:“A Minh, dù sao Tiền Bối Vân bí ẩn như thế, biết đâu gia cảnh anh ta không tầm thường, vẫn là đừng nên chọc đến bọn họ thì hơn.”
Lục Tư Minh liền quay sang nắm lấy hai canh tay của cô, rồi đau lòng ôm cô vào lòng:“Thật xin lỗi, vắng mặt vài hôm lại khiến em chịu nhiều uất ức như thế.”
Mộ Nguyệt Vũ cũng thuận thế mà vòng tay ôm lấy anh ta:“A Minh, người nên xin lỗi là em, em cũng không ngờ Tiền Bối Vân và Tiểu Vi…quan hệ lại tốt đến thế…”
Nghe cô nói thế, Lục Tư Minh không khỏi cười lạnh:“Quan hệ tốt? Còn không phải là cô ta trèo lên giường người ta sao? Đúng thật là tiện nhân y hệt mẹ cô ta! Còn em cứ việc yên tâm đi, dù là Mộ Nhược Vi hay tên Vân Tiêu đó, anh nhất định bắt chúng phải trả giá!”
Mộ Nguyệt Vũ liền nở một nụ cười ác độc rồi ngoan ngoãn gật đầu đáp lời:“Vâng ạ!”.
 
Song Trùng
Chương 122: 122: Đắc Tội Với Ai



Tịch Cảnh Đăng nhàn nhã ngồi uống nhà trên ghế sofa, khi trông thấy hai người một trước một sau bước xuống cầu thang, không nhịn được mà trêu ngay.
“Anh Hai, mới đây mà dỗ được Chị Dâu rồi sao? Lợi hại thật đó!”.

Anh ta cũng không quên giơ ngón tay cái để biểu thị tặng cho Tịch Cảnh Dương một like.
Kỷ Thần Hi cũng tiến lại ngồi xuống ghế sofa hờ hững đáp:“Tôi có giận dỗi gì đâu mà cần phải dỗ!”
Tịch Cảnh Đăng liền cười:“Ha ha! Chị Dâu, vậy xem ra cái hôn ước trời ơi với Kỷ Gia, chị cũng không quan tâm luôn à?”
Lời vừa dứt thì Tịch Cảnh Đăng vội ôm đầu la thất thanh:“Anh Hai! Sao lại đánh em!”
Tịch Cảnh Dương cũng thu cái tay vừa hành sự của mình lại mà bình tĩnh đáp:“Trên đầu của cậu có con muỗi, cứ bay vo ve, thật ồn ào.”
Tịch Cảnh Đăng:"…" What! Muốn nói em nhiều lời thì anh cứ nói đi, mắc gì đánh em rồi còn ám chỉ này nọ cơ chứ!

Lúc này Dì Lan bước ra từ phòng bếp, trông thấy cô cậu chủ đã làm hoà với nhau, bà cũng yên tâm được một chút, mỉm cười lên tiếng:“Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, mọi người có muốn ăn luôn không?”
Kỷ Thần Hi liền tinh nghịch quay sang đáp:“Dạ có! Dì Lan, cả tháng này không được ăn món Dì nấu rồi, con cũng có chút nhớ đấy!”
Nghe cô nói thấy Dì Lan càng cảm thấy vui vẻ hơn, đúng là cô chủ vô cùng đáng yêu lại còn khéo ăn nói nữa.
Thế rồi ba người liền tiến đến một bàn cơm thịnh soạn, Tịch Cảnh Đăng liền cảm thán:“Chậc! Đúng là qua nhà của Anh Hai ăn ké là quyết định sáng suốt mà, nhìn mấy món này xem, có cần kêu người của Kim Đỉnh Lâu đến đây học hỏi cách làm không ta?”
“Cậu có thể đi ngay bây giờ mà!” Hai người nào đó cùng đồng thanh lên tiếng.
Khoé mắt Tịch Cảnh Đăng liền rưng rưng, rồi hoá thân thành cún con đáng thương ôm lấy chân của anh trai mình:“Anh! Anh nỡ đuổi đứa em dễ thương hoạt bát lại còn siêu cấp đẹp trai như em đi sao?”
Tịch Cảnh Dương cũng không chần chừ gì mà đáp lời ngay:“Ừm.”
Cảm thấy ăn vạ anh trai mình không được, Tịch Cảnh Đăng chuyển hướng đối tượng sang Kỷ Thần Hi.

Nhưng anh còn chưa lên tiếng thì cô đã nói trước:“Nỡ!”
Tịch Cảnh Đăng:"…"
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi mặc kệ anh ta, hai người ngồi xuống trước rồi bắt đầu ăn cơm.
Bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên, buộc vị ảnh đế nào đó phải tắt chế độ diễn xuất đi, anh ta vốn cũng không thích nghe điện thoại khi đang trong thời gian nghỉ lắm, nhưng dù sao người gọi đến là Anh Hạo - quản lý của anh.

Chính vì thế, Tịch Cảnh Đăng miễn cưỡng nhắn nghe máy.
Từ bên kia đầu dây liền truyền đến một loạt oán trách:“Tiểu tổ tông của tôi ơi! Cậu đã đắc tội với ai rồi vậy hả?”
Tịch Cảnh Đăng gắp lấy một miếng sườn xào chua ngọt vừa nhăn mặt đáp:"Đắc tội gì cơ? Anh Hạo, anh nói gì thế, tôi không hiểu?’

Anh Hạo:“Cậu không biết? Cậu sắp bị người ta phong sát đến nơi rồi mà còn không biết?”
Miếng thịt đến miệng rồi cũng ăn không ngon nữa, Tịch Cảnh Đăng liền cười lạnh hỏi lại:“Phong sát tôi? Ai mà có bản lĩnh ghê gớm vậy?”
Cô gái nào đó đang chú tâm ăn cơm bỗng nghe thấy có drama, cũng bắt đầu hóng chuyện.

Chàng trai phía đối diện cười một cái rồi gắp cho cô một con tôm:“Ăn cơm đi.”
Kỷ Thần Hi bỉu môi một cái:"Em dị ứng tôm!’
Tịch Cảnh Dương nhìn xuống con tôm trong bát của cô, thì liền hiểu ra vấn đề:“Xin lỗi, là lỗi anh.” Nói xong anh vô cùng tự nhiên mà lấy con tôm lại sau đó lột vỏ sạch sẽ, rồi lần nữa đặt vào bát của cô.

Lần này Kỷ Thần Hi vui vẻ gắp con tôm không khiến cô bị dị ứng lên mà bỏ vào miệng.
Chủ nhân drama gần đó chưa kịp ăn thịt xào chua ngọt đã phải ăn cẩu lương:"…"
Phía bên kia điện thoại lại phát ra âm thanh:“Haiz! Tôi cũng không biết, bỗng nhiên hàng loạt nhãn hàng rồi đạo diễn gọi đến, nói muốn hủy hợp đồng với cậu!”
Tịch Cảnh Đăng cau mày:“Anh có hỏi lí do không?”
Anh Hạo:“Đương nhiên là có rồi! Bọn họ đều nói cậu đắc tội với Đại Lão nào đó, người ta chỉ đích danh bất kỳ ai dám hợp tác với cậu thì chính là đối đầu với họ!”

Tịch Cảnh Đăng bắt đầu trầm tư, dạo gần đây anh cũng đâu có gây hấn với ai đâu nhỉ? Chưa nói đến Đại Lão đủ sức chèn ép anh như thế không nhiều.

Bất chợt anh nhìn về phía người đàn ông đang vui vẻ ngồi lột vỏ tôm bên cạnh rồi suy nghĩ gì đó.
“Anh Hạo, đợi lát nữa tôi đến công ty giải quyết, tắt máy trước đây.” Tịch Cảnh Đăng nói xong liền trực tiếp tắt máy để mặc cho vị quản lý số khổ bên kia không ngừng “alo”.
Tịch Cảnh Đăng ngờ vực nhìn về phía anh mình sau đó có chút sợ sệt mà lên tiếng hỏi:“Anh, là anh làm sao?”
Trước đến nay người nhà luôn phản đối việc anh gia nhập giới giải trí, nếu quả thực suy nghĩ anh đúng thì chắc chắn là do anh trai anh ra tay.

Tuy anh không nghĩ rằng anh trai mình sẽ làm vậy, nhưng nếu thật là anh ấy, anh hoàn toàn không có cách chống trả..
 
Song Trùng
Chương 123: 123: Hổ Không Gầm Liền Bị Xem Là Mèo Con



“Hơ hơ! Anh trai cậu không làm mấy việc nhàm chán vậy đâu.

” Kỷ Thần Hi cũng nghe được đôi chút cuộc trò chuyện của Tịch Cảnh Đăng với quản lý của mình, cô hờ hững gắp một con tôm đã được lột vỏ rồi bỏ vào bát của anh rồi nói.

Tịch Cảnh Dương liền cảm thấy không vui mà nhíu mày, nhưng lại bị cô vợ nhỏ lườm một cái, nên đành ngậm ngùi cho qua.

Nghe Kỷ Thần Hi nói xong, Tịch Cảnh Đăng cũng cảm thấy chuyện này quả thực không liên quan đến anh trai mình, nhưng anh đã đắc tội với ai cơ chứ?
Khoé miệng Kỷ Thần Hi bỗng nhếch lên:“Có thể chuyện này liên quan đến tôi đó.


“Hả?” Tịch Cảnh Đăng ngơ ngác hỏi lại, anh bị phong sát thì liên quan gì đến cô cơ chứ?
Cô gái không nóng không lạnh quay sang nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói ra một cái tên:“Lục Tư Minh!”
Tịch Cảnh Đăng đầu đầy nghi hoặc:“Lục Tư Minh? Là tên quái nào vậy?”
Lúc này điện thoại của anh bỗng vang lên không ngừng, tiếng chuông đinh tai nhứt óc khiến anh không nhịn được mà mở điện thoại ra xem.

Nhưng khi trông thấy những gì có trong điện thoại, cằm của Tịch Cảnh Đăng như sắp rơi xuống đất tới nơi rồi.

Anh ta ngẩng đầu nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy hoang mang lo sợ.

Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn qua màn hình điện thoại của anh rồi bật cười:“Ha ha! Ảnh chụp cũng đẹp đó! Không tệ không tệ!”
“Chị dâu! Chị còn cười được? Rõ ràng đây là ảnh của hai người, nhưng bây giờ người gánh cái tiếng lại là em!” Tịch Cảnh Đăng khóc không ra nước mắt mà phàn nàn.

Nhìn thấy hai người cười nói vui vẻ, Tịch Cảnh Dương có chút khó chịu liền hỏi:“Chuyện gì thế?”
Tịch Cảnh Đăng còn đang than phiền với bà chị dâu của mình, thì lại nghe âm thanh đòi mạng từ ông anh trai đáng kính, anh khẽ nuốt nước bọt rồi cố bình tĩnh đáp:“Không…không có gì cả…”
Chưa đợi anh nói hết câu, Tịch Cảnh Dương đã vươn tay giật lấy điện thoại trên tay anh, lúc này mặt anh tái xanh không còn giọt máu, cố gắng không gây ra tiếng động gì để bỏ chạy ngay.

“Đứng lại!” Âm thanh lạnh lẽo của quỷ satan vang lên, khiến cho khế hoạch bỏ của chạy lấy người của Tịch Cảnh Đăng ngay lập tức phá sản.

Anh ta liền quỳ xuống ôm lấy chân của anh trai mình rồi khóc lóc thảm thiết:“Anh! Em không biết gì thật mà! Em chỉ xem cô ấy là chị dâu thôi, chúng em hoàn toàn không có gì hết thật mà! Anh xem anh xem, đến ảnh cũng là ảnh của anh và chị ấy, do góc nghiêng hai chúng ta có chút giống mới bị nhầm thôi!”
Mặc kệ dưới chân mình đang có một con Koala ôm lấy, Tịch Cảnh Dương vẫn điềm tĩnh nhìn vào những tin tức trên điện thoại.

[Nóng! Thiên Vương Ảnh Đế có quan hệ mờ ám cùng nữ sinh trung học! *Có ảnh đính kèm*]
[Ảnh Đế Y bao nuôi nữ sinh trung học, nữ sinh đó là ai?]
[Thân phận của nữ sinh trung học hot nhất ngày hôm nay!]
[Vì hồng nhan mà nổi giận, Ảnh Đế cố ý chèn ép Tiểu Hoa mới nổi!]
[Bạn gái của Ảnh Đế Y lại là ác nữ chuyên bắt nạt người khác!]
[Quá khứ của ác nữ từng quyến rũ hôn phu của chị gái!]
[…]
Càng xem sắc mặt của Tịch Cảnh Dương càng tối, anh nhìn về người đối diện vẫn đang ung dung ăn cơm, liền quay xuống hỏi con Koala dưới chân:“Chuyện gì đây?”

Tịch Cảnh Đăng cảm thấy rất bất công, rõ ràng muốn hỏi người kia nhưng lại không dám hỏi, liền quay ra đổ lên đầu anh!
“Anh, em thật sự không biết mà…Mà khoan, hình như…” Tịch Cảnh Đăng thoáng có chút do dự, có vẻ như anh nhớ ra gì đó rồi.

“Nhớ ra rồi sao?” Kỷ Thần Hi tiếp lời.

Người mà gần đây cậu ta gây sự chỉ có mỗi Mộ Nguyệt Vũ, mà cô ta còn đang bị Tịch Cảnh Đăng nắm thóp, nên không dám làm liều như thế, vậy nên người ra tay chỉ có thể là tên họ Lục kia.

“Chị dâu, nhưng tên Lục gì đó và con bé trà xanh kia có quan hệ gì chứ, sao hắn ta lại nhắm vào em?”
Tịch Cảnh Dương tuy không rõ câu chuyện, nhưng anh cũng đại khái tóm tắt được tình hình trước mắt.

Liền đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài.

“Anh, anh đi đâu vậy?” Tịch Cảnh Đăng trông thấy anh không nói gì mà đã rời đi nên có chút khó hiểu.

Tịch Cảnh Dương nhàn nhạt đáp:“Liên hệ bên quan hệ công chúng, hay cậu muốn mấy tin tức kia tới tay của mẹ?”
Chú Koala nào đó liền lắc đầu lia lịa:“Không có! Anh, anh mau đi đi!”
Đúng là anh trai tốt của anh mà, tuy bình thường cũng không ủng hộ anh tham gia giới giải trí lắm, nhưng luôn giúp anh giải quyết rắc rối.

Tuy thật ra là anh đang hưởng ké hào quang của chị dâu, nhưng cứ xem là được anh trai quan tâm đi.

“Chị dâu, tên họ Lục đó rốt cuộc là ai vậy? Muốn phong sát em?”
Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Hôn phu của Mộ Nguyệt Vũ, cậu chủ Lục Thị.


“Ha! Một Lục Thị nhỏ nhoi mà lại muốn chèn ép bổn thiếu gia? Chẳng khác nào hổ không gầm liền bị xem là mèo con!”
“Cậu không phải mèo con.


“Hả?”
“Là hello kitty!”
“…”.
 
Song Trùng
Chương 124: 124: Cô Ấy Là Chị Dâu Tương Lai Của Tôi



“Gọi điện xong rồi à?” Kỷ Thần Hi trông thấy Tịch Cảnh Dương đã quay trở lại nên cất tiếng hỏi.

Anh gật đầu một cái rồi nhìn ngó xung quanh, sau đó hỏi ngược lại cô:“Đi đâu rồi?”
“Đi chứng minh mình là hổ rồi!” Cô gái cười nhẹ thản nhiên đáp, rồi đặt bát cơm xuống bàn.

Tịch Cảnh Dương không hiểu chuyện gì xảy ra nên chỉ nhíu mày một cái, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
“Hôm nay em muốn đi đâu không? Ngày mai thi rồi, làm gì đó cho thư thả đầu óc một chút.”
Kỷ Thần Hi liền phụt cười:“Nè, ngày mai là thi Đại Học đó! Hiện tại bao nhiêu người đang cắm đầu cắm cổ mà học, anh lại muốn em đi dạo nghỉ ngơi?”
Khoé môi của Tịch Cảnh Dương cũng cong lên, anh đưa tay chống cằm rồi nhìn chằm chằm cô khẽ nói:“Không đậu cũng không sao, anh nuôi em.”
Gương mặt của cô gái thoáng ửng đỏ:“Lưu manh!”

Trông thấy bộ dáng đáng yêu của cô, Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cô một cái, nhưng lại bị cô tránh đi.
Cô gái nhăn mặt cáu kỉnh nói:“Anh đừng làm rối tóc của em! Còn nữa không phải anh hỏi em muốn đi đâu sao?”
“Ừm, vậy em đi đâu, anh đưa em đi.”
“Cảnh Dương…anh nói thật đi, có phải…công ty của anh phá sản rồi đúng không?”
Tịch Cảnh Dương thoáng ngạc nhiên:“Hửm?”
Kỷ Thần Hi:“Nếu sao đường đường một tổng tài như anh, em chưa bao giờ thấy anh đi làm vậy? Nếu anh thật sự thất nghiệp…haiz, không sao cả, em nuôi anh!”
“Phụt!” Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà bật cười, anh búng nhẹ vào trán cô một cái, mặt đầy bất lực lên tiếng hỏi:“Sao em luôn có mấy suy nghĩ lạ lùng đến thế hả?”
Kỷ Thần Hi đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị anh búng vừa bĩu môi:“Không phải thì tốt, đi thôi, em muốn đến thăm Ông…đến thăm Mộ Lão Gia Tử.”
Nhận ra cô gái nhỏ đột nhiên im lặng, Tịch Cảnh Dương nhẹ giọng ủi:“Suy cho cùng người khiến em khó xử là anh, em không ấy nấy vì việc đó…”
“Không phải…do lâu rồi không thăm Ông ấy…Thôi vậy, đợi thi xong đi!”
“Được! Đều nghe theo em.”
Ngay lúc này ngay trước cổng ra vào của công ty giải trí GE (Galaxy Entertainment), đông kín phóng viên chen chúc nhau, chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội đêm nay.
Cũng ngay lúc này, một chiếc xe BMW màu đen chạy thẳng vào trong.

Có một số phóng viên nhận ra biển số xe, liền la lên:“Là xe của Vân Tiêu!”
Lời của người đó vừa dứt, đồng loạt tất cả phóng viên có mặt ở đó liền chạy ào ra, bao vây lấy chiếc xe.

Họ giơ máy ảnh lên rồi nhấp chụp liên tục, một vài người thì liên tiếp gõ vào cửa xe rồi không ngừng đặt ra câu hỏi.

“Ảnh đế Vân, anh có thể chia sẻ một chút về quan hệ của anh và cô Mộ được không?”
“Ảnh đế Vân, có phải anh cố tình chèn ép Mộ Nguyệt Vũ để lấy lòng mỹ nhân không?”
“Ảnh đế Vân, ảnh đế Vân, nghe nói bạn gái của anh vẫn còn là học sinh trung học mà đã dùng đủ chiêu trò để gian lận rồi, anh nghĩ sao về chuyện này?”
“Nghe nói cô gái đó còn từng trèo lên giường của thầy mình để lấy trước đề thi, một cô gái bại hoại như thế anh có có suy nghĩ gì?”
“Ảnh đế Vân, ảnh đế Vân…”
Bất chợt cửa xe bị đẩy mạnh ra, người đàn ông mặt mày cau có từ trong xe bước ra, hướng về đám đông cất tiếng nói:“Các người chán sống rồi à? Dám chặn một chiếc xe đang chạy? Nếu không phải kỹ thuật lái xe của tôi tốt, thì mấy người không có mạng mà đứng đây hỏi nhảm đâu!”
Lời vừa dứt, Tịch Cảnh Đăng không để bọn họ kịp phản ứng thì đã xoay người đi vào bên trong GE.

Nhưng đám phóng viên đó làm sao có thể dễ dàng mà buông tha cho anh, liền chạy theo phía sau rồi hỏi đủ câu hỏi vô cùng khó nghe.
Một phóng viên nam cố ý đẩy mạnh người khác ra rồi dí micro về phía của anh rồi lên tiếng hỏi:“Vân Tiêu, nghe nói bạn gái anh là con gái của Tiểu Tam, dùng đủ thủ đoạn để bước chân vào Mộ Gia, chưa kể cô ta còn từng muốn quyến rũ vị hôn phu của chị gái mình là cô Mộ Nguyệt Vũ.

Một người có nhân cách tệ hại như thế, anh vẫn muốn ở bên cô ta sao? Anh không thấy có lỗi với fan của mình à?”

Bước chân của Tịch Cảnh Đăng thoáng khựng lại, anh quay người nhìn về tên phòng viên vừa đưa ra một tràn câu hỏi mà cười lạnh.
“Anh bị ngu à?”
Tên phóng viên đó liền đen mặt:“Có phải anh cảm thấy chột dạ không? Có phải anh cũng biết những chuyện đáng xấu hổ mà cô ta làm ra, nhưng vẫn muốn bao che cho cô ta?”
Tịch Cảnh Đăng tiến đến cạnh anh ta, khí thế phát ra từ người anh lúc này khiến cho tên phóng viên đó khẽ run sợ.
“Anh bạn phóng viên này, anh có tin những lời anh vừa nói, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng không?”
Tên phóng viên đó liền tức giận:“Chúng tôi chỉ muốn vạch trần ra bộ mặt xấu xí của đám minh tinh các người, tránh các người lừa gạt fan, anh lấy gì mà kiện tôi!”
Tịch Cảnh Đăng lạnh mặt đáp:“Dựa vào việc anh không ngừng buông những lời vô căn cứ để xỉ nhục một cô gái chỉ mới 17 tuổi.

Và dựa vào việc cô ấy chính là chị dâu tương lai của tôi, vậy đã đủ chưa?”.
 
Song Trùng
Chương 125: 125: Đại Tổ Tông Của Nhà Họ



Chỉ với vài lời ngắn ngủi của mình mà Tịch Cảnh Đăng đã khiến cho toàn bộ người có mặt ở đó chấn kinh.
Hoá ra người có quan hệ mờ ám với cô nữ sinh kia lại là anh trai của Vân Tiêu.

Nhưng cũng không thể trách họ được, dù sao thân thế lai lịch của Vân Tiêu quá bí ẩn, họ đã từng điều tra rất lâu cũng không có chút tin tức gì, nên sự tồn tại của người “anh trai” kia cũng chưa thể xác định được.
Cũng chính vì lí do đó mà tên phóng viên kia không hề chịu thua mà tiếp tục hỏi:“Chị dâu? Sao chưa từng nghe nói anh có anh trai vậy? Có phải ai đang nguỵ biện để bảo vệ thứ bại hoại xã hội kia không?”
Càng hỏi, tên phóng viên đó càng nói ra những từ không thể chấp nhận được, khiến cho Tịch Cảnh Đăng như sắp bùng nổ tới nơi.
Đường đường là đại tổ tông của nhà bọn họ, đến anh trai anh còn không nỡ mắng cô ấy dù chỉ một câu.

Vậy mà cái tên không biết sống chết này, lại dám liên tục buông ra những lời nhục mạ cô ấy như thế!
“Anh là người của toà soạn nào?” Tịch Cảnh Đăng lạnh giọng hỏi.
Tên phóng viên kia cứ nghĩ mình đã đoán trúng liền hất cằm tự tin đáp:“Tôi là người của “Thời Báo Đại Chúng”, từ trước đến nay chúng tôi luôn là người tiên phong vạch trần những chuyện đen tối của minh tinh các người!”
Tịch Cảnh Đăng nhẩm lại:“Thời Báo Đại Chúng sao? Được lắm tôi nhớ rồi.” Anh nhìn về phía tên không biết trời cao đất dày rồi cong môi cười, quay sang nói với các vị phóng viên còn lại.
“Trước mắt tôi xin khẳng định, mọi thứ đang lan truyền trên mạng đều là bịa đặt.

Các vị cũng không nên vì những tin đồn không căn cứ ấy mà làm ảnh hưởng đến những người vô tội khác! Ba ngày sau, tôi sẽ mở buổi họp báo để làm rõ mọi chuyện tại tầng cao nhất của Khách Sạn LG.

Ngoài ra, với danh nghĩa cá nhân, tôi chính thức đưa đơn kiện toà soạn Thời Báo Đại Chúng về tôi phỉ báng và lăng mạ danh dự nhân phẩm người khác!”
Lời của anh vừa dứt thì gương mặt của tên phóng viên kia lúc xanh lúc vàng.

Anh ta nghe nói Vân Tiêu là một người tính tình ôn hoà, chưa bao giờ làm căng với ai điều gì, nhưng hôm nay…cái khí thế bức người đáng sợ kia…còn tuyên bố kiện bọn họ nữa… Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc trước những lời của vị ảnh đế nào đó vừa nói ra, thì từ trong đám đông, một người đàn ông có dáng người cao ráo và hơi gầy, trên mặt có một cặp kính đen khá dày đang cùng một cô gái không ngừng chen chúc trong đám đông để đến gần với Tịch Cảnh Đăng.
Cũng may Tịch Cảnh Đăng trông thấy cô gái nào đó đang chật vật trong đám đông, vội ra tiến đến giải vậy cho cô.

Nhưng người đàn ông gọng kính đen lại không may mắn như vậy, vì cái tên vô lương tâm nào đó chỉ chú ý đến mỗi cô gái mà không thèm giúp anh một tay, khiến anh xuýt thì bị người ta đẩy ngã.
Anh ta tức giận quát lên:“Vân Tiêu! Sao cậu có thể trọng nữ khinh nam như vậy hả!”
Lời nói của anh ta bỗng chóc thu hút sự chú ý của mọi người.

Cùng lúc đó đã có người phát hiện ra anh ta là ai vội la lên:“Là Kha Liêm Hạo! Quản lý của Vân Tiêu!”
Nhanh chóng một phần đông tách khỏi Tịch Cảnh Đăng mà quay sang hỏi những câu y hệt ban nãy, nhưng đối tượng lần này lại là Kha Liêm Hạo.
Nhân lúc sự chú ý của mọi người đổi hướng, Tịch Cảnh Đăng vội quan sát cô gái bên cạnh mình, rồi nhỏ giọng quan tâm:“Không sao chứ?”
Cô gái liền lắc đầu rồi cũng giảm thanh âm của mình xuống:“Anh mau cứu Anh Hạo đi, anh ấy sắp bị người ta ép thành bánh ép luôn rồi.”
Tịch Cảnh Đăng liền cau mày:“Bên cạnh anh, không được quan tâm người đàn ông khác!”
Nhìn tình hình bên phía của Kha Liêm Hạo dần mất kiểm soát, tuy đã có bảo vệ đứng ra hỗ trợ, nhưng lượng phóng viên lại quá đông, chưa kể còn có lẫn fan và antifan trong đó, khiến cho cô gái vô cùng lo lắng.

“Tiêu Tiêu, anh mau giúp Anh Hạo đi, anh ấy sắp không ổn rồi!” Cô gái nhỏ giọng cầu xin.
Tuy có chút không vui, nhưng Tịch Cảnh Đăng lại không muốn nhìn thấy cô lo lắng, liền lên tiếng để sự chú ý của đám đông quay về phía anh.
Rất lâu sau đó, ba người bọn họ mới có thể đột phá vòng vây, tiến đến căn phòng họp của GE với sự hỗ trợ của rất nhiều bảo an.
Kha Liêm Hạo nằm dài ra bàn than thở:“Đám người à không đám ma quỷ đó thật sự quá ác mà, suýt chút nữa tôi bị họ ép tới chết rồi!”
Còn cô gái liền đi rót cho hai người mỗi người một ly nước:“Anh Hạo, uống chút nước ấm để bình tĩnh lại đi.”
Tịch Cảnh Đăng lần nữa không vui:“Âm Âm, em là trợ lý của anh, không phải anh ta, cứ mặc kệ anh ta đi!”
Kha Liêm Hạo tức giận bật dậy cầm lấy cốc nước nốc cạn:“Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, mau giải thích rõ cho tôi rốt cuộc chuyện là như thế nào! Nếu không, người phong sát cậu đầu tiên sẽ là tôi đó!”.
 
Song Trùng
Chương 126: 126: Ngày Thi Thứ Nhất



Sáng hôm sau, suýt chút nữa thì Kỷ Thần Hi đã ngủ quên mà đến trường thi trễ.

Tuy cô không lo lắng gì về bài thi sắp tới, nhưng hiện chỉ còn hơn mười lăm phút nữa là đến giờ thi.
Mà khoảng cách từ Đế Cung Sơn Trang đến địa điểm thi mất gần hai mươi phút.

Phàm là thí sinh nào đến trễ hơn năm phút, sẽ không thể bước vào trường thi, đồng nghĩa thi trượt.
Nhưng theo lí bình thường dù Kỷ Thần Hi cô không đi thi cũng chẳng sao, dù gì thì với khả năng của cô mà tìm đại cuộc thi quốc tế nào đó tham gia thì nhất định sẽ lãnh giải nhất và chắc chắn sẽ có suất tuyển thẳng vào Đại Học A.
Tuy vậy, vấn đề khiến cô đau đầu không phải là chuyện thi trượt, mà chính là cuộc cá cược với tên thần kinh Kỷ Dược Phàm kia!
Kỷ Thần Hi gấp ráp nhìn đồng hồ trên tay, rồi tức giận nghiến răng quay sang người phía người đàn ông ngồi cạnh mình.

“Tất cả đều tại anh! Em mà đến trễ rồi bị cấm thi, coi như anh mất cô bạn gái đáng yêu thông minh như em đi!”
Tịch Cảnh Dương tỏ vẻ vô tội:“Anh có làm gì sai sao?”
Câu nói của anh càng làm cho Kỷ Thần Hi thêm nổi đoá.

Tuy hai người bọn họ đã chính thức xác định quan hệ, nhưng vẫn luôn chú ý và không quá thân mật vượt giới hạn.
Thế mà, tối hôm qua, khi cô vô ý nói ra cuộc cá cược với Kỷ Dược Phàm, thì tên tổng tài nghìn tỷ nào đó lại làm vẻ mặt uất ức tuổi nhục giống như cô đã bắt cá hai tay rồi lừa gạt tình cảm của anh ta vậy.
Mà cô lại ngu ngốc đến mức tưởng rằng anh ta giận dỗi, liền vội giải thích rồi an ủi đủ kiểu.

Nào ngờ cái tên mặt người dạ thú này, lần nữa bế cô lên rồi ném lên giường của hắn.
Cũng may anh ta còn giữ được chút lý trí mà không làm tới bước cuối cùng, nhưng dù sao thì hết ôm hôn rồi lại quay sang cắn cô, còn nói gì mà “em không ngoan, phải bị phạt…” khiến cả người cô khó chịu cả đêm, rồi không ngủ được.
Phải đợi đến gần sáng mới có thể miễn cưỡng mà chợp mắt một chút, nhưng thành quả lại là sắp đi trễ đến nơi rồi!
“Dừng xe!” Kỷ Thần Hi quát lên.
Mục Hành đang toát mồ hôi lạnh do cuộc chiến tranh ngầm phía sau lưng mình, vội quay đầu hỏi lại:“Mộ Tiểu Thư, sắp trễ giờ của cô rồi, nếu bây giờ dừng xe…”
Kỷ Thần Hi lạnh mặt:“Để cho anh chạy với tốc độ rùa bò này, tôi thật sự sẽ trễ thật đấy! Còn không mau dừng xe!”
Mục Hành quay sang nhìn Boss của mình mà cầu cứu:“Chuyện này…”
Tịch Cảnh Dương liếc nhìn cô gái đáng yêu của mình đang xù lông tức giận, thì thật sự rất muốn trêu cô, nhưng anh cũng không muốn để cô thua cược rồi phải trở thành bạn gái kẻ khác.
“Cậu xuống xe, để cô ấy lái.”
Cũng may hôm nay là ngày thi của học sinh trung học toàn quốc, nên các tuyến đường đều được ưu tiên cho học sinh nên không có tình trạng ùn tắc như ngày thường.

Vì thế Mục Hành liền nhận lệnh mà tấp xe vào lề đường rồi bước ra khỏi xe.

Kỷ Thần Hi từ ghế sau trườn người lên ghế lái rồi bắt đầu khởi động xe.
“Thắt dây! Ngồi chắc vào!”
Thật ra Tịch Cảnh Dương cũng không cần cô phải nhắc nhở, kể từ dây phút bảo Mục Hành dừng xe, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Quả nhiên chỉ ngay mấy giây sao đó, chiếc xe Rolls Royce phóng như bay trên đường.

Một vài xe cảnh sát tuần tra liền phát hiện ra tốc độ bất thường của xe mà nhanh chóng triển khai vay bắt.
Tịch Cảnh Dương nhìn hàng dài xe cảnh sát phía sau mà khoé miệng khẽ run:“Tiểu Hi, em muốn giúp anh có bằng lái mới đúng không?”
Kỷ Thần Hi liếc nhìn kính chiếu hậu rồi cười:“Yên tâm đi, sẽ không đuổi kịp được đâu.

Còn nữa, giúp thí sinh đến kịp trường thi, ai dám tước bằng của anh!”

Đúng thật vậy, chỉ sau tám phút ngắn ngủi, chiếc Rolls Royce màu đen đã dừng lại gần địa điểm thi và mấy chiếc xe cảnh sát kia cũng không đuổi theo kịp.
Kỷ Thần Hi vội vã xuống xe nhưng cũng không quên tốt bụng nhắc nhở anh bạn có chút xanh mặt phía sau xe.
“Bảo bảo~anh nhớ lên ghế lái ngồi đó, tầm năm phút nữa cảnh sát sẽ đuổi đến thôi, biển số cũng bị chụp lại rồi, anh chạy cũng không thoát, cứ ở đây vui vẻ mà chờ đi nha!”
Thừa biết cô nhóc vô lương này đang trả thù mình, nhưng anh lại không tài nào giận dỗi cô được, chỉ cười vui vẻ đáp lại:“Bạn gái, thi tốt, đừng có phải đi tỏ tình kẻ khác đó!” Kỷ Thần Hi lè lưỡi với anh một cái rồi chạy vào trường thi.
Tịch Cảnh Dương nhìn đồng hồ trên tay, rồi bước xuống xe dựa người vào lưng xe mà chờ.

Trong lúc đó anh cũng kịp gọi đi một cuộc gọi.
Đúng năm phút sau, một hàng dài xe cảnh sát bao vây lấy anh, nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn điềm nhiên như không mà liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Lúc này, một vị cảnh sát tiến đến cạnh anh quát lên:“Lập tức xuất trình giấy tờ! Bị ma đuổi hay gì mà chạy như điên như thế, anh có biết hôm nay là ngày gì không? Chẳng may anh đụng trúng một thí sinh đang trên đường đến địa điểm thi, thì anh chính là tội đồ thiên cổ đấy!”.
 
Song Trùng
Chương 127: 127: Không Còn Chỗ Đứng



Vì sắp trễ giờ nên Kỷ Thần Hi vội vã chạy vào trường, nhưng đã có một sự cố bất ngờ đã xảy ra. Khung cảnh trước cổng trường lúc này đông kín người.

Trong đó một phần là phụ huynh của thí sinh dự thi đang lo lắng chờ đợi con mình bước ra. Còn lại đều là phóng viên với vũ khí tác nghiệp là máy ảnh trên đây đang vây kín cổng ra vào.

Tuy cảnh sát đã cố gắng để cản trở những tên phóng viên điên cuồng đó, để tạo ra lối đi cho thí sinh dự thi. Nhưng với sự xuất hiện của Kỷ Thần Hi, cục diện dường như mất kiểm soát hoàn toàn.

Một người trong số bọn họ đã nhận ra sự xuất hiện của cô, lần lượt tất cả phóng viên ở đó cũng nhìn thấy liền ào đến chỗ cô mà tranh nhau đặt câu hỏi.

“Mộ Tiểu Thư! Nghe nói cô chính là bạn gái bí mật của Ảnh Đế Vân Tiêu có phải không?”

“Cô có phải chính là người đã xúi giục Vân ảnh đế chèn ép chị gái mình là Mộ Nguyệt Vũ hay không?”

“Nghe bạn bè của cô chia sẻ, cô chính là trèo lên giường thầy giáo để biết trước đề thi có đúng không?”

“Mộ Tiểu Thư! Có phải cô đã dùng đủ chiêu trò gian lận để leo từ vị trí đội số lên nhất trường không?”

Bọn họ cứ như những kẻ đói khát lâu ngày trên sa mạc rộng lớn, lại bắt gặp được hồ nước giữa nơi khô cằn ấy mà bám víu không chịu buông.

Kỷ Thần Hi cũng bị bọn họ xô đẩy đến mức xuýt chút nữa đã ngã xuống đất. Cô vội đưa phiếu dự thi giơ lên cao và các đồng chí cảnh sát gần đó đã nhìn thấy, họ nhanh chóng tiến đến hỗ trợ cô.

Nhưng thái độ của những người phóng viên này thật sự quá điên cuồng, mà không ngại chống lại cả cảnh sát.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bầu Trời Tươi Sáng Vì Có Em Kề Bên
2. Người Cũ Đường Mới
3. Tiểu Quỷ Nằm Trên
4. Qua Sông Hái Sen
=====================================

Kỷ Thần Hi thật sự cảm thấy có chút bất ngờ. Hoá ra độ hot của Tịch Cảnh Đăng lại kinh khủng đến thế, hay là cô nên nói là cái “cô chị gái ruột” kia của mình cũng quá chịu đầu tư rồi, vì để đạp cô xuống mà không ngại gài nhiều người như thế vào đám phóng viên này.

Mặc dù hiện tại cô cũng rất muốn ở lại chơi với họ, nhưng cô không còn nhiều thời gian nữa. Khi đang định dùng biện pháp mạnh để đột phá vòng vây, thì bất ngờ, cổ tay của cô bị ai đó nắm lấy.

Trong vòng người đông kín vô cùng hỗn loạn, người đó mạnh mẽ đẩy những phóng viên đang cố ý va chạm vào cô ra, rồi kéo cô rời khỏi vòng vây của bọn họ.

Tuy Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút khó chịu mà muốn đẩy tay người đó ra, nhưng sức của hắn lại quá mạnh khiến cho tay cô hơi đau mà khẽ lên tiếng:“Đau!”

Dường như hắn đã nghe thấy liền thả lỏng cánh tay một chút, cũng chính lúc này Kỷ Thần Hi mới trông thấy được mặt của người đó.

Cô không khỏi kinh ngạc mà thốt lên:“Kỷ Dược Phàm?”

Có một số phóng viên cũng nhận ra cậu ta đang muốn kéo Kỷ Thần Hi rời đi thì liền chặn lại. Kỷ Dược Phàm không quan tâm đến thái độ kinh ngạc của cô gái, mà lạnh lùng nhìn về phía đám phóng viên đang phát điên kia.

“Dám cản đường đi thi của bổn thiếu, ngày mai ta liền khiến cho các ngươi không còn chỗ đứng ở đất Long Thành này nữa!” Kỷ Dược Phàm lạnh giọng lên tiếng cảnh cáo.

Trong số phóng viên ở đó, nhanh chóng có người nhận ra Kỷ Dược Phàm, liền quay sang nói nhỏ với những người khác.

“Cậu ta là đại thiếu gia của Kỷ Gia đấy, một trong những gia tộc lớn của Nước Z, thậm chí không thua kém là bao so với Tịch Gia bí ẩn kia. Người này không đắc tội được đâu!”

Sau khi biết được thân phận của Kỷ Dược Phàm, đám phóng viên đó cũng bình tĩnh được một chút, thật ra là họ không dám đắc tội với cậu ta mà thôi.

Cùng lúc đó, một lượng lớn cảnh sát giao thông xuất hiện, họ cùng với những đồng chí cảnh sát đang có mặt ở đây cùng khống chế những kẻ đang cản trở thí sinh vào điểm thi.

Một vị nào đó trong nhóm cảnh sát vừa xuất hiện tiến đến nghiêng người chào cô một cái rồi nói:“Thật xin lỗi Mộ Tiểu Thư, cô mau vào trong đi, chuyện ở đây cứ để chúng tôi lo!”

Kỷ Thần Hi nhận ra những vị cảnh sát mới đến này, chính là những vị đã cùng cô đua xe trên phố ban nãy thì thầm cười, xem ra chuyện tốt này có liên quan đến Bảo Bảo nhà cô rồi.

Lúc này Kỷ Dược Phàm nheo mắt về một góc nào đó không xa nơi này, rồi quay sang kéo tay của Kỷ Thần Hi mà thúc giục:“Còn không mau đi! Cô muốn tôi bị cấm thi cùng cô à!”

Kỷ Thần Hi bỗng muốn nổi khùng. Cái tên gia hoả này tự nhiên chạy ra nắm tay cô rồi trách cô làm hắn bị cấm thi? Hắn thật sự bị điên mà!

Nhưng quả thực cô cũng có chút vội nên hai người nhanh chóng tiến vào trường thi với sự hỗ trợ đông đảo của cảnh sát có mặt ở đó.

Lúc này, vị cảnh sát cúi chào Kỷ Thần Hi ban nãy liền chạy đến nơi mà Kỷ Dược Phàm đã nheo mắt nhìn cách đó không xa.

Anh ta đưa tay làm động tác chào theo kiểu quân đội rồi nói:“Ngài Tịch, Mộ Tiểu Thư đã thuận lợi tiến vào điểm thi rồi, Ngài cứ việc yên tâm!”

Tịch Cảnh Dương đang nhắm mắt dựa lưng vào tường đột nhiên nở một nụ cười đầy ma mị rồi quay người rời đi trong sự khó hiểu của viên cảnh sát.
 
Song Trùng
Chương 128: 128: Tán Tỉnh



“Cậu buông tay tôi ra được chưa?” Kỷ Thần Hi khó chịu ra mặt lên tiếng nhắc nhở.

Kỷ Dược Phàm thoáng sửng sờ rồi nhanh chóng buông tay ra.
Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại giúp cô giải vây, còn không ngại tiếp xúc đụng chạm với cô.

Rõ ràng trước đây anh vô cùng cảm thấy chán ghét cô cơ mà?
Kỷ Thần Hi xoay xoay cổ tay đã có chút ửng đỏ của mình, rồi không nói câu gì nữa mà lướt ngang Kỷ Dược Phàm để đến phòng thi của mình.
Anh ta liền cười lạnh mà nói vu vơ:“Tôi giúp cậu như thế, không biết cảm ơn một tiếng sao? Đồ vô lương tâm!”
Tuy mấy chữ cuối Kỷ Dược Phàm đã hạ giọng nói thầm, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn nghe thấy được, cô hướng về phía anh nở một nụ cười vô cùng “thân thiện” mà đáp trả.

“Tất nhiên phải cảm ơn rồi, nhờ có anh mà tiêu đề báo chiều nay, No.1 hotsearch, sẽ thêm phong phú hơn rồi đấy.

Ừm, tôi cũng nghĩ ra một cái rồi đây, gọi là Ác nữ chuyển mục tiêu sang quyến rũ thiếu gia nhà họ Kỷ!”
Còn chưa đợi Kỷ Dược Phàm kịp trả lời, thì cô gái nào đó đầy tức giận mà bỏ đi.

Rõ ràng chính anh ta là kẻ gây thêm rắc rối cho cô, vậy mà dám bảo cô cảm ơn hắn? Cảm ơn cái con khỉ khô ấy!
Bất giác khoé môi của Kỷ Dược Phàm cong lên:“Thi tốt đấy, tôi đợi cậu ở Đại Học A, bạn gái tương lai à!”
Sau bao sóng gió thì cuối cùng Kỷ Thần Hi cũng đã đến được phòng thi, tuy cô đến trễ vài phút, nhưng vẫn nằm trong thời gian được phép vào phòng thi.

Cô liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó theo sự sắp xếp của cán bộ coi thi rồi tiến đến chỗ ngồi của mình.
Mấy giây sau, tên đáng ghét Kỷ Dược Phàm kia của bước vào, đã vậy còn là người ngồi ngay bên trái của cô.
Khoé miệng Kỷ Thần Hi liền giật giật.

Rốt cuộc cô và cái tên có bệnh này thiếu nợ gì nhau kiếp trước đúng không? Còn nếu không thì tại sao mà hễ cô đi đến đâu cũng gặp trúng hắn vậy?
Kỷ Dược Phàm liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó cười một cách đầy gợi đòn rồi lên tiếng:“Bạn gái, trúng ta thật sự rất có duyên đấy!”
Kỷ Thần Hi tức giận đến mức nghiến răng:“Bạn gái bà nội nhà anh!”

Bỗng một tiếng đập bàn thật mạnh từ phía trên bục giảng vang lên, vị giám thị gác thi gắt gỏng nhắc nhở:“Hai em bàn tư mau giữ trật tự, muốn tán tỉnh nhau thì đợi thi xong rồi làm, đừng để một phút nông nỗi mà đánh đổi cả tương lai!”
Đa số mọi thí sinh khác trong phòng thi đều là học sinh trường khác, nên ít người biết được hai người bị nhắc nhở là ai, nên liền quay xuống nhìn họ một cái rồi bụm miệng cười khúc khích.
Kỷ Thần Hi:"…" Con mợ nó! Bà giám thị kia có vấn đề về thị giác à? Cận thì đeo kính cận vào đi!
Kỷ Dược Phàm thì trái ngược lại, anh ta cũng không nhịn được mà cười khẽ, khiến cho cô gái bên cạnh càng giận sôi máu hơn.

Nhưng vì tương lai để hắn có thể chạy vòng quanh sân trường “tập thể dục”, cô sẽ cố gắng hai phần sức cho bài thi lần này mới được!
Cùng lúc đó tại nhà họ Mộ, một chiếc điện thoại bị đập mạnh xuống nền đất, khiến cho các mảnh vụn linh kiện bay tứ tung khắp nơi.
“Thật không ra thể thống gì mà! Nhà họ Mộ chúng ta đều bị nó làm cho mất hết mặt mũi rồi!” Mộ Vu không kìm nén được cơn phẫn nộ của mình mà quát lớn.
Ông ta không ngờ chỉ mới có mấy ngày mà đứa con gái không ra gì đó của mình đã trở thành đề tài gây bão trên mạng, còn lôi cả Mộ Gia của họ vào vũng bùn đó cùng cô.
Mộ Nguyệt Vũ và mẹ cô ta đứng cạnh đó cảm thấy vô cùng đắc ý, bởi vì dù cho Mộ Nhược Vi có thể thay đổi đến đâu hay lột xác thành người khác đi nữa, thì cũng vĩnh viễn không đấu lại hai mẹ con cô ta.
Trông thấy con phẫn nộ của Mộ Vu gần như đạt đỉnh điểm sau khi đọc mấy tin tức trên mạng, mẹ của Mộ Nguyệt Vũ liền tỏ vẻ tội lỗi mà lên tiếng.

“Đều là lỗi của tôi, dù sao cũng chỉ là mẹ kế, tôi…tôi cũng không nỡ trách mắng nó…”
Mộ Nguyệt Vũ cũng liền ra vẻ uất ức, ánh mắt rưng rưng nước mắt mà tiếp lời:“Không phải đâu mẹ, là lỗi của con…chỉ vì nhìn con không thuận mắt nên mới khiến em gái làm ra những hành động như thế…”
Nghe những lời nói đầy giả tạo đó của hai mẹ con, Mộ Vu lại mù quáng mà cảm thấy đau lòng rồi càng cảm thấy đứa nghiệt nữ kia càng chướng mắt hơn.
“Sao có thể là lỗi của hai người, đều là do nó không biết giữ mình, trơ trẽn đi làm tình nhân của người ta, khiến cho Mộ Gia mất sạch mặt mũi, tôi nhất định phải gạch tên nó khỏi gia tộc! Nó không xứng mang họ Mộ!”
Hai mẹ con của Mộ Nguyệt Vũ vô cùng đắc ý nhìn nhau rồi cười.

Nhưng họ còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì một âm thanh đầy mạnh mẽ từ ngoài cửa vang lên.
“Gạch tên ra khỏi gia tộc? Mày có tư cách đó à?”.
 
Song Trùng
Chương 129: 129: Thiên Vị



Một người đàn ông lớn tuổi đang chống một batoong gỗ màu đen chầm chậm bước vào.

Ngay sau đó ông nghiêm mặt nhìn Mộ Vu một cái, rồi không để cho Mộ Vu kịp phản ứng mà giơ cái gậy lên quất một cái thật mạnh vào lưng của hắn.
Mộ Vu liền đau đến thấu xương mà nằm lăn ra đất không ngừng r3n rỉ.

Cả hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ cũng không tránh khỏi bàng hoàng trước chuyện vừa xảy ra.
Mộ Vu oán hận lên tiếng:“Ba! Sao ba lại làm thế!”
Mộ Lão không quan tâm đến mấy lời đó của ông ta, gương mặt Mộ Lão không cảm xúc tiếp tục giơ gậy lên rồi quất mạnh xuống lần nữa.
Lần này Mộ Vu đã đau đến mức không thể nói được tiếng nào nữa mà nằm lăn quay trên nền đất.

Thời Thị nhìn thấy thế vội tiến lên ngăn cản:“Ba! Ông ấy đã làm gì sai? Sao ba lại nặng tay như thế!”
Mộ Nguyệt Vũ thì cả người run rẫy, cô là lần đầu nhìn thấy Ông Nội của mình tức giận đến mức này.

Nhưng cô ta cũng nhanh chóng chạy lại cùng với mẹ mình bảo vệ Mộ Vu.
“Ông Nội! Ông bớt giận đi, có phải là có hiểu lầm gì đó không?”
Mộ Lão liền quát lên:“Câm miệng! Ai là ba của cô? Ai là ông nội của cô hả? Cả đời của Mộ Mộc Hàng này chỉ có duy nhất một đứa con dâu và một đứa cháu gái mà thôi! Từ khi nào lại biến thành các người rồi?”
Lời nói của Mộ Lão khiến cho mẹ con Mộ Nguyệt Vũ sửng người.

Nhất là Mộ Nguyệt Vũ, cánh tay cô ta run lên, móng tay không ngừng bấm mạnh vào lòng bàn tay, đến mức xuýt chảy máu.
Cô ta thực sự rất căm hận Mộ Lão.

Rõ ràng so về mọi thứ cô ta đều tốt hơn Mộ Nhược Vi cả trăm lần, không những thế danh tiếng của con ả đó đã bết bát đến mức nào rồi, mà ông già này vẫn còn bênh vực nó thế cơ chứ?
Rõ ràng chính cô ta mới là đại tiểu thư của Mộ Gia và được tất cả mọi người công nhận, còn con tiện nhân Mộ Nhược Vi kia chẳng qua là một đứa con riêng của tiểu tam không hơn không kém, nhưng vì sao ông già này luôn thiên vị cho nó như thế?
Như nhìn thấy tâm tư của Mộ Nguyệt Vũ, Mộ Lão gia tử liền nhếch mép cười:“Hai mẹ con cô đặt chân vào Mộ Gia thế nào? Bao năm qua đối xử với Tiểu Vi ra sao? Chỉ có thằng con trai bị mù của ta không nhìn thấy thôi, chứ mắt của ta vẫn còn rất rõ!”
Mộ Vu cố nhịn cơn đau phía sau lưng mà chật vật ngồi dậy:“Ba! Ba đang nói gì vậy? Rõ ràng Tiểu Vũ vừa ngoan vừa giỏi, hơn hẳn con nhỏ không biết tốt xấu kia cả mấy con phố, con cảm thấy người không nhìn thấy rõ nữa là ba đấy!”
Tuy mấy lời nói của Mộ Vu đã xoa dịu lòng căm hận của Mộ Nguyệt Vũ được một chút, nhưng cô ta vẫn không kìm lòng được mà muốn lập tức khiến cho Mộ Nhược Vi vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này.

Dù sao cũng không phải là cô ta chưa từng làm.
Ngược lại, vì sự ngu ngốc của thẳng con trai mình, Mộ Lão đột nhiên lên cơn đau tim, ông ôm lấy ngực trái của mình mà khuỵu một gối xuống đất.
Mộ Vu hoảng hốt vội tiến đến đỡ lấy ba của mình, sau đó nhìn sang hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ vẫn đang ngồi lì dưới đất không có động tĩnh gì mà hét lên:“Mau gọi xe cấp cứu!”
Vừa nói ông vừa vỗ vỗ vào má của Mộ Lão vừa gọi:“Ba! Ba nghe con nói không! Ba!” Nhưng lúc này Mộ Lão dường như rơi vào hôn mê.
Bỗng nhiên cánh cửa nhà bị đạp mạnh ra, cô gái từ ngoài cửa nhìn thấy Mộ Lão đang đầy đau lớn nằm dưới đất thì liền la lên một tiếng “Ông nội!” ngay sau đó liền chạy đến cạnh ông.
Mộ Vu và hai mẹ con Mộ Nguyệt Vũ trông thấy cô gái vừa xuất hiện thì vô cùng bất ngờ.

Mộ Vu lên tiếng trước:“Sao mày ở đây?”
Mặc kệ thái độ ghét bỏ của Mộ Vu, hay ánh nhìn đầy ác ý từ phía hai mẹ con kia thì Kỷ Thần Hi vẫn đang lục tìm thứ gì đó trên người của Mộ Lão.
Quả nhiên trong túi áo trong của ông, cô đã tìm thấy một lọ thuốc, vội lấy từ trong đó ra hai viên rồi nhét vào miệng của Mộ Lão.
Cùng lúc đó Tịch Cảnh Dương vừa giải quyết xong một đám người phiền phức đã ngăn cản vợ của anh vào nhà, cũng lập tức tiến đến để xem tình hình của Mộ Lão.

Vì sao cả anh và cô cùng xuất hiện ở đây vài thời gian này thì phải kể về ba mươi phút trước.

Vốn dĩ vẫn đang còn trong thời gian thi của môn đầu tiên, nhưng cô cùng với tên Kỷ Dược Phàm kia cùng lúc ra khỏi trường thi.
Tịch Cảnh Dương liền lạnh mặt bước đến kéo tay của Kỷ Thần Hi để tách cô khỏi tên họ Kỷ kia.
“Kỷ Thiếu, thật khéo, lại gặp nhau rồi.”
Kỷ Dược Phàm liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người thì liền quay người rời đi.
Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn theo bóng lưng đã rời đi, rồi lại nhìn sang gương mặt không chút cảm xúc của người đàn ông cạnh mình thì vội tìm chủ đề khác để nói.
“Bảo Bảo, có phải chuyện cảnh sát giao thông lúc sáng, là anh đã giúp em không?”.
 
Back
Top Bottom