Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 110: 110: Chip Siêu Vi



“Lão đại…anh yên tâm, dù giá nào…em cũng sẽ đem người về đây! Em…” Chàng thiếu niên không ngừng tự trách, dáng người hơi gầy của cậu càng làm bộ dạng ấy trở nên đáng thương hơn.
Kỷ Hàn Phi không thể nhìn được nữa liên giơ tay lên ngăn cản cậu ta nói tiếp:“Được rồi Leo! Chuyện xảy ra cũng không phải do cậu muốn, trước mắt phải xác nhận được Chris vẫn an toàn hay không!”
Chàng thiếu niên khẽ trầm mặc giây lát rồi nghẹn giọng lên tiếng:“Chip…con chip định vị trong hoa tai của cô ấy, hoàn toàn mất tín hiệu rồi…”
“Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, rõ ràng Chris đã được Tiểu Hi rút về A&D rồi, vì sao con bé vẫn nhận nhiệm vụ ở căn cứ vậy hả!” Kỷ Hàn Phi có chút tức giận mà cau mày.
Mỗi thành viên của căn cứ đều sẽ được phát một vật dụng tùy thân và bắt buộc phải luôn đeo nó lên người khi tiến hành nhiệm vụ.
Vật dụng đó có thể là bất cứ thứ gì, nhưng bên trong đó sẽ được cấy một con chip siêu vi, có thể định vị được vị trí của người đó ở bất kì nơi đâu.
Điểm đặc biệt của con chip đó chính là không một máy dò tín hiệu nào có thể phát hiện ra, hay không một thiết bị nhĩu sóng nào có thể ảnh hưởng đến sự hoạt động của nó.
Và chỉ cần người sở hữu con chip vẫn còn sống, chip sẽ không bao giờ ngừng hoạt động.

Chính vì thế, nếu người của căn cứ gặp nguy hiểm, họ liền có thể ứng cứu ngay tức thì.

Nhưng nếu không thể dò ra vị trí của con chip đó, thì chỉ duy nhất có hai khả năng.

Một là chip thật sự đã bị phát hiện và phá vỡ, nhưng khả năng này lại rất khó có thể xảy ra.
Bởi vì để vô hiệu hoá con chip đó, chỉ có duy nhất một cách hủy nó đi bằng một chất ăn mòn cực mạnh, nếu không dù chỉ còn một tàn dư nhỏ thì vẫn sẽ tìm ra nó.
Nhưng bọn người bắt Chris đi lại không có khả năng biết được điều đó.

Vậy chỉ còn duy nhất khả năng thứ hai, cũng là trường hợp xấu nhất mà không ai mong muốn, Chris đã không còn tồn tại nữa.
Leo cúi đầu không lên tiếng.

Bản thân anh khi biết tin mất tín hiệu từ con chip của Chris, thì cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
Vốn dĩ nhiệm vụ lần này là giao cho người khác, nhưng ai ngờ đối tượng ám sát lần này lại là hung thủ hại chết cha mẹ của Chris.
Con bé đó dù rất nhát gan nhưng lại một mực muốn nhận lấy nhiệm vụ lần này.

Dù đã được mọi người khuyên ngăn rất nhiều, nhưng con bé vẫn muốn tự mình trả thù cho gia đình của mình.
Leo cũng từng trải qua cảm giác mất đi toàn bộ người thân của mình chỉ sau một đêm, đương nhiên anh cũng sẽ biết, cảm giác ấy đau đến nhường nào.
Nhưng anh lại không thể đồng ý cho Chris hành động một mình được.

Dù sao con bé có chứng ám ảnh giam cầm vô cùng nặng, vì từng bị bọn người của Quý Tộc bắt nhóc và hành hạ một thời gian dài.

Chưa kể, bản thân Chris hoàn toàn không có khả năng về mặt chiến đấu, con bé tuy rất thông mình, cũng rất giỏi trong việc thiết kế và lập kế hoạch, nhưng như đã nói, sức chiến đấu của con bé gần như là bằng 0.
Tuy vậy, Chris vẫn nhất quyết muốn đảm nhận nhiệm vụ lần này bằng mọi giá.

Leo đành bất lực mà đồng ý, nhưng với điều kiện cô phải để hai người khác có khả năng về chiến đấu và thiện xạ trong căn cứ hỗ trợ cho cô trong nhiệm vụ này.
Nơi thực hiện cuộc ám sát là tại một xưởng chế tạo xe hơi cũ ở Bắc Mỹ.

Mục tiêu cho nhiệm vụ lần này là một tên trong tàn dư băng đảng của Cựu Vương Nước R trước đây.
Tuy Sigrid Gwyneth từng tiến hành một cuộc thanh tẩy lớn, gần như xoá sổ toàn bộ tàn dư của chế độ cũ ở R Quốc, cũng như những tên từng tiếp tay cho Cựu Vương bạo ngược người dân của R Quốc.
Nhưng tên đó lại vô cùng may mắn.

Trước khi Sigrid lên nắm quyền, hắn ta đã ôm lấy một nguồn vũ khí quan trọng của R Quốc rồi bỏ chạy.
Cũng nhờ nguồn vũ khí ấy, hắn ta trở thành một ông trùm trong các cuộc giao dịch ngầm về vũ khí ở Châu Mỹ.

Và hôm nay hắn ta sẽ có một đơn hàng lớn với một nhóm người đến từ Philadelphia, một quốc gia đang nổ ra chiến tranh vô cùng tàn khốc và số vũ khí đó nếu được giao dịch thành công, sẽ khiến cho thương vong tăng vọt.
Sau khi nhận được tin mật báo về thời gian cũng như địa điểm của cuộc giao dịch.

Chris đã nhanh chóng lập ra được kế hoạch hoàn hảo cho lần ám sát lần này.
Mọi việc đều diễn ra vô cùng suông sẻ theo như những gì Chris đã tính toán, nhưng không ngờ khi vừa hạ được mục tiêu, một vụ nổ lớn đã xảy ra tại xưởng xe cũ đó.
Không chỉ người của tên bị giết cảm thấy kinh hoàng, mà đến nhóm người đến từ Philadelphia cũng vô cùng sửng sốt.

Chris và hai người còn lại của Zero cũng rất kinh ngạc, có thể nhìn rõ vẫn còn bên thứ tư tham gia vào vụ này!
…----------------….
 
Song Trùng
Chương 111: 111: Vụ Nổ Thứ Hai



Sau vụ nổ, mọi việc dần trở nên mất kiểm soát.

Bởi hai bên đang giao dịch vũ khí kia, hiểu lầm đối phương cố ý gài bẫy mình, thêm cái chết của tên Quý Tộc nọ, càng châm ngòi cho một cuộc chiến.
Tiếng súng vang lên ầm trời, hai bên bắt đầu giao chiến với nhau.

Nhận ra mọi việc đã vượt qua tầm kiểm soát của mình, Chris nhanh chóng thông báo cho hai người đồng đội của mình phải nhanh chóng rời đi ngay.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp liên hệ với nhau, thì một vụ nổ lớn nữa lại xảy ra, thậm chí vụ nổ lần thứ hai này còn mạnh hơn lần đầu rất nhiều.
Đám thuộc hạ của tên Quý Tộc và bọn người của Philadelphia vì ở quá gần bán kính nổ, cho nên đều không thoát khỏi cảnh tan xương nát thịt.
Hai người của căn cứ Zero tuy may mắn không ở quá gần, nhưng do ảnh hưởng quá lớn từ vụ nổ, mà hai người họ bị hất tung ra khá xa và bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Còn về phía Chris, lúc vụ nổ xảy ra, cô là người ở xa trung tâm nổ nhất, nhưng sau đó lại hoàn toàn biệt vô âm tính.
Lúc người của Zero đến chi viện, chỉ phát hiện ra hai người đi cùng cô đang thoi thóp gần đó, còn tín hiệu từ con chip trong bông tai của Chris đã hoàn toàn mất đi tín hiệu.
Leo sau khi nhận được tin báo liền từ trụ sở của A&D liền lên chuyên cơ bay thẳng đến căn cứ Zero.

Nhìn thấy tình trạng của hai người đi cùng Chris, trái tim anh bỗng dừng hẳn mất nhịp.
Trong căn cứ này, người mà Thần Tỷ của bọn họ quan tâm nhất chính là con bé Chris này.

Chính vì vậy mà khi có cơ hội rút bọn họ ra khỏi những nhiệm vụ nguy hiểm kiểu này, Thần Tỷ liền cho xuất đầu tiên cho Chris.
Nhưng lần này vẫn chưa được sự cho phép của Tỷ ấy, anh lại tự ý để cho Chris tham gia một hành động nguy hiểm như thế, thậm chí đến tung tích hay con bé sống chết ra sao cũng không thể xác định được.
Leo vừa vô lắng cho Chris, vừa cảm thấy hối hận, nên đành phải báo cho Kỷ Hàn Phi biết.

Mấy năm gần đây không biết vì lí do gì, nhưng Kỷ Lão Đại và Thần Tỷ không ngừng tẩy trắng, cho nên mọi việc trong căn cứ đều giao lại cho anh giải quyết.

Thế mà anh lại gây ta thêm phiền phức cho hai người bọn họ.
“Lão đại, đều là lỗi của em, nếu lần này Chris thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc…em nguyện ý dùng mạng mình để tạ tội!”
Kỷ Hàn Phi bất lực tựa lưng vào ghế, mặt ngẩn lên nhìn trần nhà:“Cậu có biết vì sao, người ta thường nói một thiên tài chỉ xuất hiện sau mỗi nghìn năm, nhưng trong Zero chúng ta, cứ cách ba mét vuông là sẽ có một người gọi là thiên tài không?”

Leo không hiểu vì sao Kỷ Hàn Phi lại nói về đề tài này, nhưng cũng trả lời anh:“Đều là Thần Tỷ nhận ra năng lực của tụi em, đưa tụi em về đây…”
“Không phải!” Kỷ Hàn Phi quả quyết cắt lời của Leo, khiến cậu ta có chút sửng sốt.
“Lão đại…em không hiểu ý anh lắm…”
“Thiên tài gì cũng chỉ có 1% là năng khiếu bẩm sinh, còn 99% còn lại đều là quá trình các cậu đổ mồ hôi nước mắt qua các kỳ huấn luyện.”
Leo có chút ngỡ ngàng, quả thật từ khi đặt chân đến Zero, Thần Tỷ của bọn họ tuy là một cô gái rất lương thiện và dễ tính, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong các kỳ huấn luyện, thậm chí còn ác ma hơn cả Kỷ Lão Đại.
Những người nào có khả năng gì, cô ấy đều có thể giúp bọn họ khai thác triệt để những khả năng đó mà trở nên xuất sắc không tưởng.
Bọn họ chưa từng ngủ quên trên hai chữ “thiên tài” kia, đều do có Kỷ Thần Hi không ngừng giúp đỡ và nghiêm khắc trong các khoá huấn luyện của họ.

Dần dần sinh ra một căn cứ như Zero ngày nay, mà mỗi khi nhắc đến tên thôi cũng khiến người nghe phải khiếp sợ.
Kỷ Hàn Phi có thể nhìn ra được Leo vẫn còn chưa hiểu rõ ý của mình nên anh đã nói tiếp:“Thần Hi nghiêm khắc với các cậu, không chỉ vì muốn các cậu trở nên tài giỏi, mà đơn giản là muốn các cậu có thể tự mình đứng lên sau nỗi đau trong quá khứ, tự mình có thể thay đổi tương lai của bản thân.”
Con bé còn muốn các cậu sẽ không phải trải qua nỗi đau đó một lần nào nữa.

Vậy mà giờ đây cậu lại muốn dùng cái chết để bồi cho lỗi lầm của mình, cậu từng nghĩ đến cảm giác của con bé sẽ thế nào không?
Những lời phía sau Kỷ Hàn Phi không nói, vì anh biết Leo đủ thông minh để tự mình hiểu được.
Quả nhiên Leo nhanh chóng đáp lời:“Em hiểu rồi, anh yên tâm, em sẽ không suy nghĩ ngu ngốc vậy nữa.

Hiện tại em sẽ dốc toàn lực để tìm kiếm Chris!”
Chân mày của Kỷ Hàn Phi cuối cùng cũng giãn ra được một chút:“Hai người kia bị thương nghiêm trọng lắm đúng không? Có cần gọi Evan trở…”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng bị những ngón tay thon dài đẩy ra, một giọng nói quen thuộc vang lên:“Lão Đại! Tìm em sao?”.
 
Song Trùng
Chương 112: 112: Bị Đuổi Đi Thì Còn Có Thể Mặt Dày Ở Lại Sao



Leo trông thấy người vừa bước vào thì có chút ngạc nhiên, còn Kỷ Hàn Phi thì trên đầu toàn vạch đen.
“Sao cậu ở đây?”
Evan mặt mày của không vui vẻ gì mấy đáp:“Bị đuổi đi thì còn có thể mặt dày ở lại sao?”
Kỷ Hàn Phi nhớ rằng anh chỉ mới bay vào đêm hôm qua, rạng sáng nay mới đặt chân được đến đây.

Mà cái tên nhóc này mới hôm qua còn đảm bảo sẽ chăm sóc cho em gái anh, vậy mà giờ cậu ta lại xuất hiện ở đây rồi?
Evan nhận ra ánh mắt sắp giết người đến nơi của ai đó khẽ ho nhẹ quay sang nói với chàng thiếu niên bên cạnh.
“Anh Leo, hình như ban nãy em nhìn thấy có người đang tìm anh đấy…”
Hiện tại ở đây cũng không còn việc gì của mình nữa, cộng thêm việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được Chris, Leo liền gật đầu chào Kỷ Hàn Phi một cái rồi rời đi.
Giây phút Leo vừa rời đi, thì một chiếc phi tiêu với tốc độ kinh người xẹt ngang mặt của Evan rồi cắm thẳng vào hồng tâm của tấm bảng đang treo bức tường phía sau.

Evan cứng người, khẽ nuốt nước bọt, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lúc này một giọng nói đầy lửa giận vang lên:“Tôi hỏi cậu, vì sao cậu ở đây?”
Evan từ từ xoay người lại, nhìn vào đồng tử đã chuyển sang màu xanh từ lúc nào của ai kia, thì tim anh bỗng thịch một cái thật mạnh.
“Lão…lão đại…anh nghe em giải thích đã!”
Trông thấy người ngồi trên ghế như một tảng băng lạnh, đang không ngừng toả ra luồng sát khí mạnh mẽ thì Evan vội nói tiếp.
“Tỷ ấy…haiz, là cái tên họ Tịch kia đã nói với Tỷ ấy rồi!”
Kỷ Hàn Phi vẫn lạnh giọng:“Hắn nói cái gì?”
Evan từ từ giải thích mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua cho Kỷ Hàn Phi nghe, lúc này mắt của anh mới từ từ trở lại màu đen bình thường, Evan cũng được dịp mà thở phào.
“Vậy ý cậu là, hắn đã thú nhận chuyện thay đổi ký ức của con bé?” Kỷ Hàn Phi khẽ xoay xoay chiếc phi tiêu trên tay vừa hỏi.
Evan liền gật đầu:“Xin lỗi, quả thực em đã nghiên cứu rất kỹ tình trạng não bộ và hồ sơ bệnh án của Tỷ ấy trước đó, nhưng…thật sự không có cách…”
“Thế cậu có nói gì với con bé chưa?”
Evan nhanh chóng lắc đầu:“Không có! Bản thân em không muốn Tỷ ấy nhớ đến…cơn ác mộng ngày đó, nói chi Lão Đại anh còn chưa cho phép…em cũng không dám tự ý hành động…”
Giọng nói của chàng thiếu niên trẻ nhỏ dần, Kỷ Hàn Phi liền lần nữa ném chiếc phi tiêu trong tay đi, khiên cho Evan có chút xanh mặt.
“Lão Đại…anh đừng doạ em nữa!”
“Cậu không nói, Tiểu Hi cũng sẽ không bám theo cậu mà hỏi đến cùng.

Vậy thì cho hỏi, ngài God Doctor, sao ngài lại chạy về đây vậy?”

Evan bỗng cảm thấy ớn lạnh khẽ ho nhẹ:“Lão Đại, xin anh đó, đừng dùng giọng điệu của Thần Tỷ nữa có được không!”
Kỷ Hàn Phi thoáng cười nhạt:“Trong ngăn tủ vẫn còn năm chiếc phi tiêu nữa đấy.”
Evan:"…"
“Còn không mau nói!” Kỷ Hàn Phi có chút mất kiên nhẫn.
Evan thở dài một hơi rồi kể lại.

Ngày hôm qua khi anh cùng Kỷ Thần Hi ra khỏi phòng bệnh, cô gái nhỏ liền chạy đến bên cạnh người đàn ông của mình mà cáo trạng.
“Bảo bảo! Tên vô dụng này thật sự là bác sĩ sao? Hắn ta ngoại trừ việc làm đầu em đau ra thì chẳng giúp em nhớ được gì cả!”
Evan vừa cùng cô bước ra ngoài:"…"
Cả cuộc đời này của Evan, lần đầu bị người ta gọi là kẻ vô dụng.

Nếu đổi lại là người khác, anh nhất định sẽ không để kẻ đó sống yên, nhưng mà người vừa nói…lại là Tỷ Tỷ thân yêu của anh!
Tịch Cảnh Dương khẽ ôm nhẹ cô gái vào lòng, vừa liếc nhìn chàng bác sĩ đang đầy ngơ ngác đứng đó mà lạnh lùng lên tiếng.

“Xem ra God Doctor…cũng là danh bất đối thực thôi.”
Evan liền nghiến răng muốn đáp trả, dù dao chỉ có Thần Tỷ của anh mới có tư cách nói anh như thế, tên họ Tịch này là cái thá gì chứ! Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nhận phải ánh mắt cảnh cáo từ ai đó, Evan lần nữa câm nín.
Sau khi cảnh cáo Evan không được nói lung tung, Kỷ Thần Hi liền cọ cọ vào người của Tịch Cảnh Dương, hai tay thì ôm chặt lấy éo anh, nũng nịu lên tiếng.
“Bảo bảo, nghe nói bác sĩ Evan rất bận rộn, dù sao anh ta ở đây cũng không có tác dụng gì, anh còn không mau đặt vé máy bay giúp anh ta trở về Nước R đi.”
Evan không nhịn được nữa mà muốn lên tiếng, thì lại bị vị nào đó đầy cưng chiều mà nhìn cô gái đang cạ cạ vào ngực mình làm nũng mà cướp lời:“Được, nghe theo em.”
Evan lần thứ ba cảm thấy câm nín.
Khoé miệng Kỷ Hàn Phi bỗng cứng đờ:“Rồi cái cậu cũng để tên hồ ly gian xảo đó tiễn về đây?”
Evan đầy uất ức lên tiếng:“Ha! Anh nghĩ một mình tên đó thì làm được gì em! Nhưng anh đừng quên, bên cạnh anh ta là cô em gái bảo bối của anh, người Tỷ Tỷ đáng kính của em! Tỷ ấy còn là người muốn tiễn em đi trước nhất nữa kìa!”
…----------------….
 
Song Trùng
Chương 113: 113: Không Thể Quay Đầu



Với cái lí do này thì chính Kỷ Hàn Phi cũng không biết nên phải nói gì nữa đây, anh chỉ đành bất lực xua xua tay bảo Evan rời đi.
“Cậu qua bệnh viện xem thử đi, có hai người trong căn cứ bị trọng thương do nhiệm vụ, qua đó xem thử tình hình của hai người họ đi.”
Evan gật gật đầu rồi “Ồ!” một tiếng, sau đó liền quay người rời đi.

Nhưng khi vừa đặt chân đến cửa thì lạnh mặt quay người lại nhắc nhở.
“Lão Đại, đừng trách em nhiều chuyện, nhưng anh nên nhớ cả anh và Thần Tỷ đã lựa chọn trở về đó, thì vẫn nên tránh liên quan đến Zero thì hơn.”
Chân mày Kỷ Hàn Phi hơi cau lại:“Còn chuyện gì nữa không?”
Evan lắc đầu:“Không còn.”
Kỷ Hàn Phi:“Vậy thì đi đi.”
Evan:“Vâng!”

Khi Evan đã rời đi, chỉ còn một mình Kỷ Hàn Phi ở lại trong căn phòng lớn.

Tính ra thì cũng gần năm năm rồi, anh và Thần Hi chưa trở về căn cứ chính của Zero.
Tuy đôi khi vẫn phải tự tay giải quyết những việc quan trọng, nhưng hầu hết đều là làm tại Nước R.

Mọi người trong căn cứ dần dần đi vào ổn định, nên bọn họ cũng tránh làm phiền đến anh và Thần Hi.
Bỗng nghĩ lại hình như Kỷ Hàn Phi bỗng cảm thấy có chút mất mát.

Zero là tâm huyết gần mười năm qua của anh và Kỷ Thần Hi, nhưng anh và cô đã lựa chọn một con đường không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Cùng lúc đó tại Trường Số 1 nước Z.

Cậu bạn mập và Trì Tranh mặt mày tối thui oán trách:“Mộ nữ thần, Lăng Giao, rốt cuộc hôm qua hai người ở đâu vậy hả? Hai người chúng tôi đứng đợi suốt mấy tiếng mà cái bóng của hai cậu cũng không thấy nữa!”
Lăng Giao cũng không biết phải giải thích thế nào, dù sao hôm qua cô bạn đang ngồi cười ngay ngốc bên kia vừa mới xuất viện, cho nên hai người họ quên mất cuộc hẹn thật.
“Đừng trách Lăng Giao, hai ngày trước tôi bị bệnh, là Lăng Giao đưa tôi nhập viện cho nên lỡ hẹn, thật xin lỗi.” Kỷ Thần Hi lên tiếng giải thích giúp Lăng Giao.
Cả Lăng Giao và hai cậu bạn kia đồng loạt trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cô gái vừa lên tiếng.

Kỷ Thần Hi bị nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên:“Nhìn tôi làm gì?”
Cậu bạn mập:“Trì Tranh, cậu mau véo tôi một cái, có phải tôi học nhiều quá mà xuất hiện ảo giác rồi không?”
Bạn học tên Trì Tranh liền đưa tay véo mạnh đùi của cậu bạn mập, khiến cậu ta đau đến mức la thất thanh:“Đau…đau! Cậu véo thật hả!”
Trì Tranh:“Cậu bảo tôi véo mà!”

Lăng Giao cũng tiếp lời:“Hình như tôi cũng xuất hiện ảo giác rồi!”
Lời Lăng Giao vừa dứt, thì anh bạn tên Trì Tranh kia liền muốn đưa tay véo cô một cái, nhưng bị ánh mắt hình viên đạn của Lăng Giao làm hoảng sợ mà rụt tay lại.
Kỷ Thần Hi nhíu mày:“Các cậu là có ý gì đây?”
Lăng Giao:“Sáng giờ cậu ngồi cười ngốc một mình thì thôi đi, lại còn lên tiếng giải thích giúp tớ, cậu có phải…bị dị ứng đến mức não có vấn đề không?”
Kỷ Thần Hi:"…"
Trong mắt mọi người, thì hình tượng của cô là gương mặt vô cảm cùng với tiếc chữ như vàng.

Dù bị người ta hiểu lầm hay bị vu oan gì, cô đều sẽ không buồn mà lên tiếng giải thích.
Vậy mà hôm nay không chỉ giải thích vì sao lỡ hẹn mà quan trọng là…“ngạo kiều học bá” còn biết nói xin lỗi sao?
Cậu bạn mập và Trì Tranh liền gật đầu tán thành:“Phải đó Mộ nữ thần, có phải bệnh xong một trận nên để lại di chứng không?”
Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút bất lực, nhưng cô vẫn phải giữ lấy hình tượng của Mộ Nhược Vi:“Hôm nay tớ có chuyện vui, chẳng lẻ không thể cười sao? Còn nữa bị hiểu lầm mà không giải thích là vì những chuyện mình không làm thì tại sao phải nhiều lời để giải thích, còn chuyện lỡ hẹn thật sự là lỗi của tớ, sao nào không cho xin lỗi à?”
Cả ba người kia liền xua tay lắc đầu:“Không…bọn tớ không có ý đó!”
Kỷ Thần Hi tùy tiện ném cho bọn họ một sấp đề:“Mai thi rồi, các cậu về xem lại mấy đề này cho kỹ vào.”

Cậu bạn mập và Trì Tranh phấn khởi nhìn tài liệu trong tay, mọi thứ được ghi chép vô cùng chi tiết và dễ hiểu.
Cậu bạn mập:“Mộ nữ thần! Những bí kiếp đã thất truyền này, là do cậu tự soạn sao?”
Lăng Giao tiện tay ném vào cậu ta một tờ giấy bị vo tròn rồi mắng:“Cậu xem phim đến nghiện luôn rồi hả?”
Cậu bạn mập liền cười hề hề:“Xin lỗi xin lỗi, tớ vui quá ấy mà, được Mộ nữ thần chia sẻ bảo vật, tớ cảm thấy có khi mình sắp chạm được vị trí á khoa đến nơi rồi…A! đau, Trì Tranh cậu làm gì vậy!”
Trì Tranh vừa đưa tay véo cậu ta một cái nữa rồi thản nhiên nói:“Hình như cậu lại có ảo giác nữa rồi.”
Cậu bạn mập:"…"
Kỷ Thần Hi nhìn khung cảnh trước mắt, bỗng cảm thất có chút vui vẻ.

Hình như làm một học sinh…cảm giác cũng không tệ, nhưng cũng không biết, khung cảnh vui vẻ này có thể duy trì được bao lâu nữa đây.
…----------------….
 
Song Trùng
Chương 114: 114: Vì Sao Phải Giận



“Ha! Một lũ giẻ rách chỉ biết nịnh bợ.” Một giọng nói đầy châm biến bất chợt vang lên, đám người của Kỷ Thần Hi đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Cậu bạn mập là người đáp trả trước:“Lục Ly, cậu có ý gì hả? Bị ong đốt đến ngu hay gì rồi?”
Vốn dĩ cậu bạn mập là một người rất tốt tính, nên chưa bao giờ nói nặng lời với bất kỳ ai, nên thường bị người ta nghĩ là một kẻ nhát gan.

Nhưng sau lời vừa rồi, Lăng Giao và Trì Tranh thầm like cho cậu ta.
Còn về phía Kỷ Thần Hi, cô còn không biết cô gái trước mặt là ai thế mà cô ta lại vô duyên vô cớ đến gây hấn với bọn họ.

Nhưng khi nghe cậu bạn mập nhắc đến ong đốt thì hình như cô có chút ấn tượng.
Lục Ly đỏ mắt nhìn về phía của Kỷ Thần Hi:“Tôi nói không phải sao? Các người cứ đi theo nịnh bợ con khốn này thì được lợi lộc gì chứ? Biết đâu sấp đề trên tay mấy người là do cô ta lăn chạ với ai đó mà có được đấy!”
Cậu bạn mập tức giận đập bàn một cái rồi đứng dậy:“Lục Ly! Cậu còn là học sinh đấy, sao có thể nói ra mấy lời bôi nhọ bạn học như thế!”

Lục Ly liền vô cùng khinh bỉ mà đáp trả:“Trần Minh, sao cậu không thử nhìn đi, cô ta từ đội sổ của trường lên đứng nhất, chẳng phải là dùng cái bộ mặt hồ ly tinh này để câu dẫn thầy giáo sao!”
Cậu bạn mập nghe xong liền vô cùng tức giận đến nổi nói không thành lời:“Cậu…cậu…”
Lăng Giao khẽ quay sang nhìn về phía cô gái đang ngồi xem trò hay thì liền méo miệng hỏi:“Người ta chửi cậu, cậu còn vui vẻ được thế luôn à?”
Kỷ Thần Hi ngơ ngác quay sang nhìn Lăng Giao:“Hửm? Cậu ta đang khen mình xinh đẹp, vì sao phải giận?”
Lục Ly và Trần Minh nghe được cuộc hộp thoại ngắn của hai người:"…"
Bỗng tiếng chuông vào học vang lên, mọi người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, Lục Ly dù không cam tâm cũng phải rời đi, vì cô ta không phải là học sinh của lớp A.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi diễn ra kì thi Đại Học.

Chính vì thế mọi người đến trường hôm nay không phải để học, mà để nhận giấy báo dự thi cùng với địa điểm thi của mình và nghe những lời nhắn nhủ cuối cùng từ Chủ Nhiệm của mình.
Vẫn như ngày thường, thầy Châu trong chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng từ từ bước chân lên bục giảng.
Ông đưa mắt nhìn quanh lớp học, nhìn những gương mặt thân quen suốt mấy năm qua, mà giờ đây sắp mỗi người một nơi.

Chẳng hiểu sao khoé mắt ông lại có chút cay cay.
Những bạn học trong lớp cũng đã có vài người không nhịn được mà bắt đầu thúc thít.

Thấy thế thầy Châu liền mỉm cười lên tiếng.
“Khóc gì chứ? Chẳng phải hôm nay là ngày chúng ta nên vui vẻ sao? Nỗ lực của các em suốt chặng đường dài mười hai năm qua sắp được đền đáp rồi, vì vậy không phải chúng ta nên cười sao?”
Một bạn nữ nghẹn ngào lên tiếng:“Nhưng…nhưng cũng là ngày chúng ta chia xa nhau…”
Dù suốt thời gian qua, hiểu lầm có, tranh cãi có,…nhưng suy cho cùng, mọi người đều đã cùng nhau trải qua thanh xuân đẹp đẽ của đời học sinh.

Đến lúc này thì lại mỗi người một nơi, thật sự có chút mất mát và chạnh lòng.
Nhưng trong bầu không khí buồn bã ấy, một giọng nói vô cùng hời hợt vang lên:“Vậy hy vọng họp lớp sau này có thể nhìn thấy cậu nha! Dù sao cậu khóc nhiều như thế cơ mà!”
Cô bạn vừa mới lên tiếng ban nãy liền quay mặt lại nhìn về phía chàng trai đang ngồi cúi lớp, cạnh bàn của Kỷ Thần Hi.

Đồng loạt mọi ánh mắt cũng hướng về anh ta.
Tuy lời nói của cậu ta ban nãy có chút khó nghe, nhưng cô bạn kia lại không dám lên tiếng, vì người vừa mới lên tiếng là Kỷ Dược Phàm - đệ nhất giáo thảo của Trường Số 1.
Bình thường tuy cậu ta không hay xuất hiện ở trường, nhưng thành tích chưa bao giờ rớt khỏi top ba, đặc biệt cậu ta còn vô cùng đẹp trai, còn là kiểu bad boy mà bao cô gái ở độ tuổi này thầm yêu thích.
Khi tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía của Kỷ Dược Phàm, thì vẫn có một người lại chẳng quan tâm đến mà đang ngây ngốc nhìn ra cửa sổ.
Kỷ Dược Phàm liếc nhìn cô gái bên cạnh một cái rồi cười lạnh.

Quả thật xinh hơn trước đây rất nhiều, lại còn biết lạc mềm buộc chặt để thu hút sự chú ý của anh nữa chứ.
Thầy Châu cũng ngạc nhiên khi trông thấy Kỷ Dược Phàm.

Anh chàng này cũng chính là một trong hai đứa học trò khiến ông đau đầu nhất.

Đúng thật là, không sợ thiên tài, chỉ sợ thiên tài bất trị.
Cậu nhóc này và con bé Mộ Nhược Vi chính là điển hình của câu nói trên.

Đứa nào đứa nấy vừa có sắc, vừa có tài, nhưng luôn cà lơ phất phơ, thời gian ở trường nhiều khi còn ít hơn cả thời gian chúng nó ăn cơm nữa.
Nhưng hai đứa học bá này lại là bảo vật trấn cửa của trường họ, tương lai rất có thể sẽ đem về vinh quang vô hạn cho Trường Số 1 với thành tích học sinh đầu tiên đạt điểm tuyệt đối trong kì thi Đại Học của Nước Z.
Phận làm thầy cô thì ai chẳng muốn thiên vị cho học sinh giỏi, còn là học sinh giỏi nghịch thiên như tụi nó, đúng là không thể đánh cũng chẳng thể mắng mà….
 
Song Trùng
Chương 115: 115: Đang Muốn Thu Hút Sự Chú Ý Của Tôi



Thầy Châu ho nhẹ một tiếng, lên tiếng giải vây cho bạn nữ sinh kia:“Kỷ Dược Phàm và Mộ Nhược Vi, khi hết giờ hai em lên phòng giám thị một lát.

Các em còn lại có thể tự do hoạt động trong trường, dù sao cũng là ngày cuối nên nhà trường cũng sẽ châm chước một chút.

Nhưng nhớ! Cái gì cũng có mức độ thôi đó!”
Cả lớp đồng thanh đáp:“Dạ rõ! Châu lão sư!”
Sau đó lần lượt mọi người tiến lên theo thứ tự để nhận phiếu báo dự thi cùng với thẻ học sinh của mình.
Lúc này, Kỷ Dược Phàm khẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh rồi có chút không hài lòng.

Dù sao anh ta ngồi ở đây cũng lâu vậy rồi, vậy mà con nhỏ kia chẳng thèm nhìn anh đến một cái, giả bộ cũng giỏi thật.

Nhận ra ánh mắt có chút không thiện chí lắm mà cứ nhìn mình chằm chằm về phía mình, Kỷ Thần Hi mới quay đầu lại rồi trông thấy gương mặt lạ lẫm của anh bạn bàn bên.
Cô khẽ khều nhẹ vào vai của cậu bạn mập bàn trên rồi lên tiếng gọi:“Này, Trần Minh!”
Cậu bạn mập liền quay người xuống:“Mộ nữ thần, có chuyện gì sao?”
Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn về người bên cạnh:“Lớp chúng ta có bạn học mới chuyển vào từ khi nào thế? Còn nữa, chẳng phải lúc trước chỗ ngồi cạnh tôi là Trì Tranh sao? Thế nào mà đổi thành cậu ta rồi?”
Cậu bạn mập đưa mắt nhìn về hướng mà Kỷ Thần Hi nói, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đang không mấy vui vẻ của ai kia, cậu liền thầm nuốt nước bọt.
Kỷ Thần Hi nhíu mày:“Nè, cậu nghe tôi nói không vậy hả?”
Trần Minh liền lắc đầu rồi quay ngoắc lên trên trong sự ngỡ ngàng của Kỷ Thần Hi, dù sao thì cậu ta thà đắc tội với Mộ Nhược Vi, còn hơn dính líu với tên Tiểu Ác Bá đó.
Kỷ Dược Phàm nghe thấy lời của cô gái vừa nó thì liền hừ lạnh một tiếng:“Mộ Nhược Vi, cậu giả vờ cũng giỏi thật đó, suýt chút nữa thì ngay đến tôi cũng bị cậu lừa rồi đấy!”
Kỷ Thần Hi đầu đầy chấm hỏi:“Tôi lừa gì cậu?”
Kỷ Dược Phàm cười nhạt, không ngờ mấy tháng không gặp, cô gái này lại ngày càng thích diễn như thế.
“Tôi còn tưởng, chúng ta không quen biết gì nhau thật đấy!”
Kỷ Thần Hi cũng cười cười mà đáp trả:“Tôi cần phải biết cậu à?”
Kỷ Dược Phàm không ngờ cô lại trả lời như thế, thoáng chốc không biết phải nói gì nữa.
Lúc này mọi người đều đã nhận xong thẻ dự thi của mình, chỉ riêng có hai bạn học bàn cuối này vẫn chưa nhận được, thế là Kỷ Thần Hi mới lên tiếng hỏi:“Thầy Châu! Phiếu báo dự thi và thẻ học sinh của em đâu?”
Kỷ Dược Phàm cũng khó chịu lên tiếng:“Của em nữa?”
Thầy Châu vừa định ra ngoài thì bị gọi lại, ông cũng xém quên mất thẻ dự thi của hai người này:“Hết giờ các em cứ lên phòng giám thị gặp thầy, thầy còn có việc, đi trước đây.”
Rất nhanh sau đó tiếng chuông báo hết giờ cũng vang lên, Kỷ Thần Hi từ từ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến phòng giám thị.
Bỗng Lăng Giao tiến đến nói nhỏ:“Tiểu Vi…cậu đi cùng cậu ta, liệu có ổn không vậy?”
Kỷ Thần Hi ngơ ngác chớp chớp mắt:“Hả?”

Lăng Giao đưa mắt ra hiệu về phía bên cạnh:“Cậu thật sự không cần tớ đi cùng sao?”
Kỷ Thần Hi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn vỗ vai trấn an bạn mình:“Không sao hết, cậu không cần phải lo lắng vậy đây.

Vậy nha, tớ đi trước đây.”
Vừa dứt lời Kỷ Thần Hi liền đứng dậy rời đi.

Khoé miệng Kỷ Dược Phàm khẽ nhếch lên, rồi cũng đứng dậy đi theo sau cô.
Trước khi đi, anh ta quay lại lạnh mặt nhìn về phía Lăng Giao một cái rồi nhẹ giọng nhắc nhở:“Bớt lo chuyện bao đồng lại đi!”
Nói xong anh ta liền xoay người rời đi.

Còn về phía Lăng Giao, khi trông thấy ánh mắt đáng sợ ban nãy, chân cô bỗng cứng đờ, sống lưng thì lành lạnh.
Cậu bạn mập thấy thế liền đưa tay đỡ lấy Lăng Giao:“Nè, đừng trách tôi nhiều lời, nhưng cậu cũng biết tên ác ma đó có tính cách thế nào, chưa kể trước đây là Mộ nữ thần bám theo người ta trước nữa chứ.

Cậu vẫn nên tránh xen vào chuyện của họ đi!”
Lăng Giao cắn môi:“Nhưng…”
Cậu bạn mập liền đứng dậy kéo cô về chỗ ngồi rồi an ủi:“Yên tâm đi, Mộ nữ thần giờ đã khác xưa rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lăng Giao đưa mắt nhìn về phía hai người vừa rời đi, vừa lo lắng trả lời:“Hy vọng là vậy…”
Cùng lúc đó tại chân cầu thang, nơi có ít người qua lại, Kỷ Dược Phàm mạnh bạo ép Kỷ Thần Hi vào tường trong sự ngỡ ngàng của cô.
Kỷ Thần Hi tức giận quát lên:“Cậu bị điên à! Mau buông tôi ra!”
Kỷ Dược Phàm khẽ nhếch mép, túm lấy hai tay đang vùng vẫy của cô gái ép lên tường, lạnh giọng:“Sao nào? Vẫn giả vờ à? Hay đang muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
Bị người đàn ông lạ mặt ép chặt vào tường, đã thế khoảng cách giữa hai người thật sự quá nguy hiểm, Kỷ Thần Hi lạnh lùng giơ chân đá thẳng vào hạ bộ của Kỷ Dược Phàm, khiến cậu ta đau đến mức nằm lăn ra đất kêu gào.
“Đồ thần kinh! Bà đây đã né chỗ đó ra rồi, dù không muốn đoạn tử tuyệt tôn tên thần kinh nhà ngươi, thì bà đây cũng ngại bẩn lắm!”.
 
Song Trùng
Chương 116: 116: Mắt Có Vấn Đề



Cạch một tiếng, cửa phòng được đẩy vào, Kỷ Thần Hi thoáng có chút ngạc nhiên khi trong phòng giám thị hiện tại khá đông, có thể nói hầu hết giáo viên của trường đều đang có mặt ở đây.
Châu Thừa Nhậm ban nãy còn đang thảo luận gì đó với mấy thầy cô khác, nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Thần Hi bước vào thì liền đứng dậy tiến đến gần cô.
Ông đưa mắt nhìn về phía sau cô sau đó liền lên tiếng hỏi:“Tiểu Vi, sao em lại đi một mình vậy? Dược Phàm đâu?”
Kỷ Thần Hi liền nhíu mày:“Dược Phàm?”
Thầy Châu cảm thấy có chút khó hiểu, rõ ràng con nhóc này trước kia yêu thích Kỷ Dược Phàm đến mức còn bị xem là b**n th** cuồng theo dõi, thậm chí người trong trường này không ai là không biết, nhưng bây giờ lại tỏ vẻ không quen biết người ta là sao?
“Chính là nam sinh đẹp trai cạnh bàn em lúc đấy!”
Kỷ Thần Hi nghe đến nam sinh cạnh bàn thì liền muốn nổi đoá:“Ý thầy là tên thần kinh đó à!”
“Thần kinh con mịa cô ấy!” Đằng sau Kỷ Thần Hi bỗng vang lên tiếng đáp trả đầy tức giận.

Kỷ Dược Phàm bộ dạng nhếch nhác, trán đầy mồ hôi, nhăn mặt bước vào phòng.
Trông thấy bộ dạng của anh ta, nhiều thầy cô liền tiến đến ân cần hỏi han.

Một cô giáo dạy văn lên tiếng trước:“Trời ơi Dược Phàm, em không sao chứ? Ai bắt nạt em sao?”
Thầy giáo dạy toán cũng tiếp lời:“Đúng thế, có ai bắt nạt em đúng không? Em cứ nói ra đi, thầy cô sẽ giải quyết giúp em!”
Mầy thầy cô khác cũng đồng thanh:“Đúng đấy! Đúng đấy!”
Mặc kệ những lời quan tâm từ các thầy cô, Kỷ Dược Phàm đỏ mắt nhìn về cô gái bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi đáp:“Không sao! Chẳng qua bạn gái của em có chút thú tính thôi!”
Nghe câu trả lời của anh, các thầy cô khó xử mà nhìn nhau, trường hợp này cũng là lần đầu họ gặp.

Tuy nhà trường cũng có khuyên ngăn học sinh không nên yêu sớm, nhưng đây là Kỷ Dược Phàm đó!
Đường đường là đại thiếu gia của Kỷ Gia, còn là siêu cấp học bá thiên tài, còn có nhan sắc nghịch thiên, người ta có bạn gái cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi mọi người còn đang ngơ ngác nhìn nhau, thì Kỷ Thần Hi chầm chậm bước đến gần Kỷ Dược Phàm, rồi vô cùng bình thản mà muốn đạp một phát nữa vào bụng cậu.
Tuy Kỷ Dược Phàm đã có kinh nghiệm từ lần trước nên anh ta đã tránh được cú đá đó của cô, tuy nhiên do mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Thầy Châu ôm đầu la lên:“Tiểu Vi! Em làm gì vậy hả?”
Các thầy cô khác cũng nhanh chóng tiến đến đỡ Kỷ Dược Phàm dậy rồi quay sang trách Kỷ Thần Hi:“Này trò Mộ Nhược Vi! Sao em có thể hành hung bạn học như thế hả?”
Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Vậy từ khi nào em thành bạn gái cậu ta rồi?”

Tất cả mọi người được dịp ngơ ngác lần nữa.

Tình hình càng lúc càng căng thẳng, một thầy giáo trông đã có vẻ hơi lớn tuổi, tóc cũng đã bạc quá nữa vội lên tiếng hoà giải.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Nào Dược Phàm mau đứng dậy đi, còn Tiểu Vi nữa qua bàn ngồi trước đi.”
Kỷ Thần Hi lườm anh bạn còn đang chật vật trên nền đất bên kia một cái, rồi đi đến cạnh chiếc bàn họp của giáo viên cách đó mấy bước không vui vẻ gì mấy mà ngồi xuống.
Bên phía của Kỷ Dược Phàm, anh cố cắn răng nén cơn đau xuống rồi cũng đến ngồi xuống đối diện với Kỷ Thần Hi.
Lúc này, các thầy cô khác cũng về chỗ ngồi của mình, còn người thầy có chút lớn tuổi kia sau khi thấy mọi người đã ổn định thì cũng bắt đầu lên tiếng giới thiệu trước.
“Chào hai em, thầy tên là Hoàng Minh Duy, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng của Trường Số 1 này.”
Kỷ Dược Phàm vẫn đang vô cùng tức giận nhìn về phía cô gái đối diện, không kiên nhẫn lên tiếng:“Có chuyện gì thì thầy mau nói lẹ đi! Em còn bận phải dạy dỗ lại cô bạn gái nhỏ tinh nghịch của mình nữa!”
Châu Thừa Nhậm nhanh chóng phát hiện báo động đỏ vội kéo Kỷ Thần Hi lại nói nhỏ:“Bình, bình tĩnh chút, Dược Phàm cũng chỉ nói đùa thôi, em đừng có để ý.

Chẳng phải bình thường em cũng chẳng để ý đến mấy lời đùa kiểu này sao?”
Ánh mắt Kỷ Thần Hi thoáng chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo:“Đùa? Cậu ta có biết, nếu mấy lời này để bạn trai em biết được, anh ấy sẽ hiểu lầm không? Có khi còn muốn chia tay với em nữa, đến lúc đó thì ai đền cho em một bảo bảo vừa đẹp trai vừa sủng em tận trời đây?”
Mấy thầy cô nghe xong:"…" Bọn trẻ bây giờ đều yêu sớm vậy sao?
Kỷ Dược Phàm cũng cười đầy mỉa mai:“Bạn trai? Cậu lừa ai vậy? Chẳng phải trước đây cậu từng nói, chỉ cần không phải là tôi thì có chết cũng không yêu ai mà? Bây giờ lại tìm cái cớ ngu ngốc như vậy chứ!”
Trên đầu Kỷ Thần Hi bắt đầu xuất hiện đầy vạch đen.

Cô thật sự không hiểu, mắt của Mộ Nhược Vi có vấn đề sao? Thế mà lại xem trọng tên thần kinh này như thế! Mà quan trọng là, vì sao người ta ăn ốc còn cô phải đổ vỏ chứ!.
 
Song Trùng
Chương 117: 117: Cá Cược



Trong không khí đầy mùi thuốc súng từ hai vị siêu học bá của trường, trán của thầy hiệu trưởng không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

Ông lấy ra giấy báo dự thi rồi đưa cho hai người, giọng nói đầy ân cần dịu dàng lên tiếng:“Đây là giấy dự thi của hai em.

Hiện tại hai em là hạt giống số một của trường chúng ta, vậy nên trường sẽ cố gắng hỗ trợ hết mức có thể cho kì thi sắp tới của hai em.


Kỷ Dược Phàm nhận lấy giấy báo dự thi trong tay, rồi liếc nhìn về phía cô gái đối diện mình kiêu ngạo lên tiếng.

“Em từ trước đến nay không hứng thú với điểm số, nhưng nghe nói bạn học Mộ đây từ đội sổ mà có thể vươn lên top 1 của trường, vậy thì lần này em phải dùng hết sức, để cậu ấy biết cái gì gọi là hiện thực tàn khốc rồi!”
Kỷ Thần Hi đương nhiên cũng thuộc thể loại chỉ cần đậu là được, dù sao với lượng kiến thức mà cô có thì quả thật mấy cái kì thi này trở nên vô cùng nhạt nhẽo.

Thế nhưng tên thần kinh có vấn đề này, lại năm lần bảy lượt muốn gây hấn với cô, hắn nghĩ Kỷ Thần Hi này là kẻ ăn chay chắc?
“Muốn tôi thấy hiện thực tàn khốc? Cậu có khả năng đó sao?” Cô gái xinh đẹp khẽ nhếch mép khiêu khích.

Vốn dĩ thầy cô trong trường còn đang bàn luận với nhau về cách k*ch th*ch tinh thần chiến đấu của hai siêu cấp học bá này.

Dù hai đứa nhóc thiên tài này thật sự rất giỏi, nhưng bọn nó lại không muốn thể hiện hết khả năng của bản thân, mà luôn tìm cách khống chế điểm số của mình ở mức trung bình.

Nhất là con bé Mộ Nhược Vi, từ sau lần đạt điểm tuyệt đối trước toàn trường, con bé liền không để ý đến điểm số nữa.

Cứ mỗi bài thi chỉ làm đúng phân nữa số điểm, không hơn không kém dù chỉ một điểm.

Cứ một hai lần thì còn gọi là trùng hợp, nhưng xuyên suốt mấy chục bài thi, bài nào cũng chỉ làm một nữa rồi nộp, đã thế chỉ làm đúng những câu khó nhất.

Thật là khiến cho người làm nghề nhà giáo như bọn họ tức chết mà!
Khi mọi người còn đang rầu rĩ không biết nên khuyên nhủ thế nào, thì thầy hiệu trưởng lại nói tiếp.

“Đã thế thì các em có muốn cược với nhau một ván không? Nếu ai là người cao điểm hơn sẽ đáp ứng người kia một điều gì đó.


Hai người đang đấu mắt với nhau, nghe lời hiệu trưởng nói thì liền lạnh mặt nhìn về phía thầy hiệu trưởng đáng kính mà đồng thanh lên tiếng:“Thầy đang đùa gà đấy à!”
Thầy hiệu trưởng tỏ vè ngơ ngác cười hề hề:“Nhưng có vẻ thầy thành công rồi đúng không?”
Kỷ Thần Hi nắm lấy giấy dự thi rồi muốn đứng dậy rời đi.

Trước khi đi cô nhìn thẳng vào mặt của anh chàng giáo thảo trước mặt mình, lần nữa khiêu khích.

“Phải! Thầy thành công rồi đấy! Nếu lần này em thắng, hy vọng bạn học Kỷ, chạy một vòng quanh sân trường, vừa chạy vừa la ‘Tôi là tên thần kinh có bệnh b**n th**’!”
Kỷ Dược Phàm cũng không hề chịu thua mà đáp:“Được tôi đồng ý! Nhưng ngược lại, nếu cậu thua, cậu phải đứng trước toàn trường cầu xin tôi làm bạn trai cậu!”
Khoé môi Kỷ Thần Hi liền nhếch lên:“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Kỷ Dược Phàm:"Nhất ngôn cửu đỉnh!’
Đợi đến khi hai vị tổ tông rời đi, mấy thầy cô khác liền xúm lại khen thầy hiệu trưởng hết lời.

“Hiệu trưởng Hoàng, thầy cũng lợi hại quá rồi, có thể kích động tinh thần thi cử của hai tổ tông đó, kì này ngôi vương chắc chắn thuộc về trường chúng ta rồi!”
"Đúng vậy, thầy cũng lợi hại thật, dù hai đứa nó đều biết thầy đang đào hố, nhưng lại sẵn sàng nhảy vào, đúng là chỉ có thầy mới làm được thôi!’
Thầy hiệu trưởng nhìn về phía cửa rồi cười khẽ:“Hy vọng đề ngày mai không quá dễ, nếu không hai tiểu tổ tông của chúng ta sẽ cảm thấy vô vị lắm…”
Thời gian còn lại trong trường chủ yếu là để mọi người chụp ảnh cùng nhau, mà những việc vô vị đó Kỷ Thần Hi lại chẳng có hứng tham gia, nên cô quyết định đi về luôn.

Nhưng bước được mấy bước cô lại tức giận quay đầu lại mắng:“Nè! Tên thần kình! Anh đi theo tôi làm gì?”
Kỷ Dược Phàm đưa tay vào túi quần bước lên trước cô:“Đường này là của cô hay gì? Tôi không thể đi được à?”
“Được anh có quyền đi! Được chưa!” Kỷ Thần Hi cũng chẳng rảnh để đôi co với một tên bệnh, liền mặt kệ cậu ta mà đi tiếp.

Kỷ Dược Phàm nhìn cô gái tức giận bỏ đi thì liền mỉm cười:“Thật sự xinh hơn trước đây rất nhiều, còn có…có chút đáng yêu nữa.


Không hiểu sao Kỷ Thần Hi bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhưng khi trông thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cổng trường, thì cơn tức giận nãy giờ dường như bay đi hết.

Cô gái nhỏ phấn khích chạy đến xà vào lòng của người đàn ông đang mãi chăm chú nhìn vào điện thoại mà không để ý cô đang đến gần.

Tịch Cảnh Dương hơi bất ngờ, còn vô thức định đẩy cô ra, nhưng lại ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ quen thuộc thì liền mặc kệ mà để cô gái xà vào lòng mình.

.
 
Song Trùng
Chương 118: 118: Không Thích Sao



Tịch Cảnh Dương mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay v**t v* mái tóc bạch kim xinh đẹp của cô gái, vừa dịu dàng hỏi:“Hình như từ ngày em biết sự thật, em càng ngày càng thích làm nũng nha.”
Kỷ Thần Hi ngây lập tức bỉu môi rồi dụi dụi vào ngực của anh:“Anh không thích sao?”
“Không, anh rất thích, chỉ cần là em thì anh đều thích.” Tịch Cảnh Dương hơi cúi người hôn lên trán cô rồi đáp.
Thoáng chốc gương mặt của cô gái đỏ bừng, liền rời khỏi vòng tay của anh, cáu kỉnh nói:"Anh phạm quy! Sao từ lúc anh nói cho em biết sự thật, anh càng ngày càng không biết xấu hổ vậy hả!’
Tịch Cảnh Dương khẽ nhếch mày:“Vậy em không thích sao?”
Kỷ Thần Hi:"…" Cảm giác như vừa đào hố chôn mình vậy!
Bất chợt từ đằng sau lưng của cô vang lên tiếng mỉa mai:“Hoá ra cô có bạn trai thật à?”
Chàng học sinh trẻ tuổi, gương mặt thanh tú nhưng có chút lạnh nhạt, chầm chậm tiến lại gần hai người.

Kỷ Thần Hi liền tức giận quay sang mắng:“Đậu xanh! Tên thần kinh nhà cậu còn nói không đi theo tôi nữa đi! Cậu thật sự là tên b**n th** cuồng theo…”
Chưa kịp nói hết câu, thì cô đã bị Tịch Cảnh Dương níu lấy tay kéo ra phía sau, còn anh thì lại đứng trước che chắn cho cô.
Không hiểu sao bỗng Kỷ Thần Hi cảm thấy lạnh lạnh sống lưng, nhiệt độ xung quanh hình như cũng giảm đi mấy độ rồi.
Lúc này, người đàn ông đang che chắn cho cô khẽ cất tiếng hỏi:“Cậu là ai? Sao lại đi theo cô ấy?”
Kỷ Dược Phàm trông thấy cảnh gần gũi giữa Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương, anh ta còn che chắn bảo vệ cô, thì cũng không biết vì sao mà trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Tôi là ai cần phải báo cáo với anh à?”
Tịch Cảnh Dương nheo mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó lên tiếng:“Cậu là ai quả thật không liên quan gì tôi.

Nhưng cậu theo dõi bạn gái tôi, thì lại là câu chuyện khác rồi!”
Nghe thấy lời nói của Tịch Cảnh Dương, Kỷ Dược Phàm liền bật cười thành tiếng, chỉ tay về phía của cô gái phía sau anh:“Bạn gái? Cô ta sao?”
Kỷ Thần Hi không nhịn được nữa mà phải lên tiếng, vừa nói cô vừa đưa tay khoác lấy tay của Tịch Cảnh Dương.
“Tôi là bạn gái anh ấy! Có vấn đề gì à?”
Kỷ Dược Phàm lại cười nhạt:“Anh ta là bạn trai cô? Vậy tôi là gì?”
Lời vừa dứt, Tịch Cảnh Dương liền nhăn mặt, rồi quay người lại nhìn cô.

Ánh mắt của anh lúc này thật sự có chút đáng sợ.

Kỷ Thần Hi vội xua tay, rồi lên tiếng giải thích:“Bảo Bảo! Anh nghe em giải thích! Em thật sự không quen anh ta mà! Anh đừng nghe anh ta nói hưu nói vượn!”
Chưa kịp để Tịch Cảnh Dương lên tiếng, Kỷ Dược Phàm liền cắt lời của cô gái:“Mộ Nhược Vi! Cậu giả vờ cũng tốt thật đấy! Trước đây tôi đi đến đâu cậu theo đến đó, còn cầu xin tôi làm bạn trai của cậu, đến mức cả trường đều biết cậu thích tôi đến điên luôn rồi.

Hiện tại tôi đồng ý làm bạn trai cậu, cậu lại lôi một tên tiểu bạch kiểm ra để chọc tức tôi?”
Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương nghe xong lời của chàng thiếu niên trẻ tuổi có chút ngông cuồng, thì cảm thấy có chút cạn lời.
Kỷ Thần Hi nhỏ giọng:“Chắc anh cũng biết hoạ do anh gây ra đúng không, tự đi giải quyết đi!”
Tịch Cảnh Dương:"…" Tuy anh rất vui vì vợ bảo anh giúp cô ấy diệt hoa đào, nhưng cái hoa đào này lại do anh mà ra…
Kỷ Dược Phàm nhìn thấy hai người xì xầm to nhỏ thì không kiên nhẫn được nữa nói tiếp:“Tôi biết người cậu thích là tôi…Thôi được, tôi cho cậu một cơ hội!”
“Kỷ Dược Phàm! Ảo tưởng là bệnh, cần phải chữa đó” Kỷ Thần Hi lắc đầu ngao ngán, cô chưa từng thấy tên nào mắc chứng ảo tưởng sức mạnh nặng như tên này cả.
“Quá khứ vĩnh viễn là quá khứ, cô ấy hiện tại là người của tôi, vẫn mong cậu tránh xa cô ấy một chút.

Có đúng không…Kỷ Thiếu?” Tịch Cảnh Dương nghe thấy tên của Kỷ Dược Phàm thì thoáng có chút ngạc nhiên, sau đó trầm ổn mà lên tiếng.
Kỷ Dược Phàm cũng không muốn giả vờ nữa, hừ lạnh một tiếng:“Anh cũng đừng quên, hôn ước giữa hai gia tộc, anh và cô ta sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”
Nói xong chàng thiếu niên trẻ liền quay ngoắc rời đi, anh không muốn trông thấy cảnh cô gái kia thân mật cùng người đàn ông khác.

Nhưng không sao, sẽ không lâu nữa, người được quyền ôm cô ấy, được v**t v*, được nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, là anh!
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh bạn học kiêu ngạo, Tịch Cảnh Dương liền rơi vào suy tư, anh cũng không ngờ mình lại gặp phải người của Kỷ Gia ở đây và có vẻ như cậu ta đã nhận ra anh ngay từ đầu rồi.
Nhưng lúc này, từ sau lưng của anh, một cảm giác lạnh đến thấu xương, đem theo sự tức giận đang không ngừng trào dâng.
Một giọng nói từng ngọt ngào mấy giây trước thôi, nhưng giờ phút này mang đầy lửa giận vang lên:“Tịch Đại Thiếu Gia! Cuối cùng thì Tịch Thiếu anh có bao nhiêu cái hôn ước vậy!”.
 
Song Trùng
Chương 119: 119: Đòi Cháu Rể



Ầm một tiếng thật lớn, Tịch Cảnh Đăng ngao ngán nhìn lên lâu, nơi vừa phát ra âm thanh mà bất lực lên tiếng.
“Dì Lan, hai người bọn họ từ lúc về nhà đến giờ, bắt đầu cuộc chiến đập đồ rồi, Dì không lên cản à?” Vừa nói, anh vừa cắn hạt dưa ngồi hóng chuyện.
Dì Lan đang bận dọn dẹp phòng khách liền cười hiền hoà đáp:“Cuộc chiến đập đồ gì chứ, rõ ràng là thú vui giữa hai người yêu nhau nhưng lại giẫn dỗi nhau.

Cậu đấy, không có người yêu nên không hiểu đâu!”
Tịch Cảnh Đăng:"…" Vốn dĩ anh không nên về nhà, anh ở bên ngoài làm đại minh tinh của anh không tốt sao? Về đến đây không phải bị thồn cẩu lương, thì cũng bị người ta coi thường là không có người yêu!
Khi anh còn đang định lên tiếng giải thích với Dì Lan về chuyện bạn gái, thì từ trên lầu, cô gái với mái tóc dài màu bạch kim nổi bật đang kéo theo một vali to bước xuống.

Phía sau cô gái chính là người anh trai đáng kính của anh với gương mặt không chút cảm xúc gì, đang đuổi theo rồi kéo tay cô lại.
Kỷ Thần Hi tức giận vùng tay ra quát lên:“Buông tay ra! Tịch Thiếu, dù sao anh là người có hôn ước, chúng ta đến với nhau cũng chẳng có kết quả gì, anh không cần phải níu kéo gì tôi cả! Vẫn mong anh giữ khoảng cách với tôi!”
Chân mày của Tịch Cảnh Dương thoáng cau lại, chuyện hôn ước kia quả thực có chút phức tạp, nên anh còn chưa biết phải giải thích với cô thế nào, thì cô liền tức giận muốn rời đi, chẳng lẻ anh là kẻ không đáng tin đến vậy sao?
Người nào đấy đang ngồi trên ghế sofa gần đó hóng chuyện, khi nghe đến hai chữ “hôn ước” liền mơ hồ nhớ đến chuyện gì đó mà vô tình phát ra tiếng nói:“Không phải chứ, người của Kỷ Gia đến đòi cháu rể thật à?”
Lời vừa dứt, hai ánh mắt sắt như dao đồng loạt hướng về phía Tịch Cảnh Đăng, khiến cho anh ta cứng người rồi toát mồ hôi lạnh do biết mình đã lỡ lời.
Kỷ Thần Hi lạnh mặt lên tiếng trước:“Tịch Cảnh Đăng! Có phải anh biết gì không? Mau nói!”
Tịch Cảnh Đăng thoáng run người, nhìn sang ánh mắt cảnh cáo kiểu “Em dám nói thử xem!” của người bên cạnh cô, anh ta cũng vô cùng sợ hãi trước khí thế áp bức của cô gái mặt lạnh.

Vì sao hai người họ cứ thích bắt nạt Đám Mây Nhỏ là anh chứ!
“Dì Lan! Cứu cháu!” Tịch Cảnh Đăng vờ oà khóc mà bám lấy cành cây cứu mạng duy nhất ở gần đó.
Kỷ Thần Hi liền có chút mất kiên nhẫn mà định đến gần hỏi rõ.

Bỗng nhiên ra người của cô bị người ta nhấc lên, mấy giây sau đó cô đã nằm gọn trong vòng tay của Tịch Cảnh Dương.
“Nè anh làm gì vậy! Mau buông em xuống! Dì Lan và em trai anh còn ở đây đó!” Gương mặt của Kỷ Thần Hi không còn lạnh băng như ban nãy nữa, ngược lại chút hồng hồng do ngại ngùng.

“Không sao, đều là người nhà cả.” Tịch Cảnh Dương cũng điềm tĩnh đáp trả cô, rồi quay người bế cô lên lầu mặc kệ sự vùng vẫy của cô.
Đi đến trước cửa phòng của mình, anh dùng một chân đạp mạnh cửa ra rồi đi vào.

Ngay sau đó anh ném cô từ trên tay mình xuống chiếc giường lớn ở trong phòng rồi nằm đè lên cô mà hôn tới.
Gương mặt của Kỷ Thần Hi thoáng chốc đỏ bừng, cả người cô cũng bắt đầu nóng lên.

Tuy sống trong nhà của Tịch Cảnh Dương đã được mấy tháng, nhưng đây là lần đầu cô vào phòng của anh, mà hiện tại còn đang…còn đang nằm trên giường anh và bị anh cưỡng hôn…
Chân tay cô bỗng mềm nhũn, tuy vậy cô vẫn muốn dùng chút sức lực yếu ớt ấy để đẩy anh ra.

Nhưng hành động đấy của cô càng làm k*ch th*ch h*m m**n của người đàn ông hơn, khiến anh mạnh bạo nắm lấy hai tay cô cố định trên định đầu, rồi cúi người hôn tiếp.

Tịch Cảnh Đăng cảm thấy trạng thái tinh thần của hai người không tốt, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã cố gắng dùng hết can đảm của cả đời mình, đi lên lầu rồi cố gắng khuyên nhủ hai người.
Khi đi đến trước cửa phòng của anh trai, đập vào mắt anh là cảnh cấm trẻ em xem đó, khiến anh cũng cảm thấy ngượng mà đỏ mặt, vội thay anh trai mình đóng cửa lại.
Dì Lan cũng lo lắng đi sau anh nên không trông thấy cảnh trong phòng nhưng lại nhìn thấy biểu hiện khác lạ của anh vội lên tiếng hỏi:“A Đăng, sao vậy? Sao mặt con đỏ thế?”
Tịch Cảnh Đăng liền đẩy Dì Lan đi, vừa cười cười nói:“Ha ha! Dì yên tâm đi, anh trai con thương chị dâu như thế, làm sao nỡ mắng mỏ hay làm gì chị ấy chứ! Dì cứ yên tâm mà làm việc của mình đi, đợi lát nữa hai người ấy lại đi xuống phát cẩu lương cho chúng ta bây giờ!”
Dì Lan hơi khó hiểu nhìn về phía cánh cửa bị đóng chặt, sau đó cũng nghe lời của Tịch Cảnh Đăng mà rời đi.
Nhìn bóng lưng đã rời đi của Dì Lan, Tịch Cảnh Đăng thầm thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn cửa phòng của anh trai mà mặt đầy ý cười:“Anh à, em giúp anh tới vậy thôi, anh phải cố gắng đem tên chị dâu vô hộ khẩu nhà ta đấy!”.
 
Back
Top Bottom