Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 100: 100: Huyết Tẩy



Trước thái độ thù địch của Tân Đế, Tịch Cảnh Dương cũng chẳng buồn mà giữ thái độ hoà nhã nữa, ánh mắt anh giờ đây chỉ còn sự rét lạnh và giết chóc.
“Sigird, tuy không biết vì sao ông lại thay đổi thái độ như vậy, nhưng tôi cũng không quan tâm.

Hôm nay tôi đến đây chỉ để thông báo cho ông biết, tôi sẽ không bỏ qua cho lão già Elmich đó! Và nếu ông ta đã chết…vậy thì tôi sẽ giúp cho gia tộc ông ta…TUẪN TÁNG CÙNG!”
“Joe!” Sigird tức giận đập bàn hét lớn.
“Tôi không có hứng thú với hoàng tộc và quý tộc các người.

Dù sao chúng ta cũng từng là đối tác lâu năm, tôi từng cứu ông, ông cũng có ơn với tôi, chúng ta xem như không ai nợ ai! Từ nay về sau chuyện tôi muốn làm cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến của ông nữa!”
“Ha ha! Joe! Cậu đây là đang thách thức tôi?”

“Cho là thế đi!” Nói xong Tịch Cảnh Dương liền quay người rời đi, nhưng đi được vài bước anh lại ngoảnh đầu lại nói thêm một câu:“Đừng ép tôi, tôi không muốn huyết tẩy hoàng thất R Quốc đâu!”
“Cậu…cậu…” Sigird vô cùng tức giận đến mức nói không thành lời, bất lực nhìn Tịch Cảnh Dương rời đi.
Mục Hành trong thấy Boss đại nhân bước ra, liền muốn tiến lại cạnh anh, nhưng thoáng chóc anh nhận ra sát khí trên người Boss ngày càng nhiều, anh có chút sợ hãi mà chùn bước.
“Boss…anh cãi nhau với Quốc Vương sao?” Mục Hành dè dặt lên tiếng hỏi.
“Lão già Elmich chết rồi sao?” Tịch Cảnh Dương cố gắng thu liễm sát ý muốn giết người của mình lại rồi hỏi.
Mục Hành liền gật đầu:“Đêm qua ông ta đã qua đời, nghe nói là bệnh tim tái phát, còn về nguyên nhân chính xác thì tôi cũng không rõ.”
Tịch Cảnh Dương liền cười lạnh:“Vậy sao, bệnh tim à? Nghe nói bệnh tim có di truyền đúng không?”
Mục Hành ngơ ngác:“Đúng là vậy, nhưng có liên quan gì cơ?”
“Ha! Thật đáng tiếc, cả tộc của Hộ Sứ Elmich đều di truyền bệnh tim quái ác, cả tộc đều chết sau một đêm!” Lúc nói câu này, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương như hoá thành màu đỏ của máu, cả người anh cũng toả ra một luồng khí lạnh lẽo chết chóc.
Đến ngay cả Mục Hành cũng không chịu nổi mà khẽ run lên, không biết lão Elmich đó đã đắc tội gì với Boss mà đến khi lão ta đã chết, anh vẫn muốn cả tộc tuẫn táng cùng.
“Boss…liệu có ổn không, dù sao ông ta cũng là một trong Thất Tinh Hộ Sứ của Quốc Vương Sigird.”
Tịch Cảnh Dương quay đầu nhìn cung điện nguy nga phía sau lưng mình:“Cậu có biết sao mà từ năm mười tuổi, tôi đã dám rời bỏ đất nước của mình, để đến một nơi xa lạ sinh sống, dù biết rằng sẽ có thể chết bất cứ lúc nào không?”
Mục Hành liền trả lời:“Vì Ngài muốn bản thân mạnh hơn những kẻ không niệm tình thân kia ở Tịch Gia, sẽ có thể phản kháng lại những âm mưu xấu xa của họ.”
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:“Không chỉ vậy, tôi muốn mình có thể tự do làm những điều tôi muốn mà không phải nhìn sắc mặt của bất kì ai, tôi muốn mình đủ khả năng để bảo vệ không chỉ chính tôi mà còn bạn bè và người tôi yêu.

Vậy nên, cũng đã đến lúc cho họ thấy…sức mạnh mà tôi tích lũy suốt mười ba năm qua rồi!”

Trán Mục Hành dần toả mồ hôi lạnh, đây là lần đầu anh trông thấy bộ dáng muốn đồ sát tứ phương này của Boss nhà mình.
Nhưng anh cũng dần định thần lại, dù sao theo Boss nhiều năm như thế, anh cũng có chút ảnh hưởng từ Tịch Cảnh Dương.

Phải, họ bây giờ đã đủ mạnh về mọi mặt, chẳng phải sợ hãi trước bất kỳ thứ gì nữa.
Cho dù chính Quốc Vương Sigrid đứng ra ngăn cản, họ cũng có thể kích động một cuộc đảo chính mà lật đổ luôn ông ta!
“Vâng tôi hiểu rồi!”
Quả nhiên hiệu xuất làm việc của Mục Hành vô cùng tốt.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, toàn bộ người thân của lão Elmich, già trẻ lớn bé đều qua đời đột ngột vì bệnh tim, khiến cho nội bộ hoàng thất được phen lao đao.
Quốc Vương Sigird cũng vô cùng phẫn nộ, vì ông biết tác giả của các cớ ngớ ngẩn đó là ai, nhưng ông lại chẳng thể làm được gì để ngăn cản cả, chỉ đành mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Qua gần một tuần, Tịch Cảnh Dương vẫn chưa hề nhận được bất kì tin tức liên lạc gì của Kỷ Thần Hi, nên anh cũng dần mất kiên nhẫn mà muốn đi tìm cô.

Nhưng lại bị Mục Hành cản lại, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô biến mất mà không có chút tin tức nào.

Thậm chí có lần còn kéo dài tận ba bốn tháng.
Nhưng chẳng hiểu sau mà lần này chỉ mới có một tuần ngắn ngủi mà Tịch Cảnh Dương đã sốt ruột đến vậy rồi.
Tịch Cảnh Dương sau lần đó tại cung điện, cảm giác anh dành cho Kỷ Thần Hi ngày càng nhiều, có lúc anh nhớ cô đến mức muốn phát điên, nhưng lại không có nổi một tin tức gì về cô.
Kiên trì được tận một tháng thì đột nhiên phía Tịch Gia xảy ra vấn đề buộc anh phải lập tức bay trở về Nước Z.

Ngay trong lúc còn đang do dự, thì anh đã nhận được một tin nhắn từ cô..
 
Song Trùng
Chương 101: 101: Không Gặp Không Về



[A.

G: Bảo bối! Em trở lại rồi đây!]
Trong thấy tin nhắn từ cô, sợi dây thần kinh căng chặt của anh suốt thời gian qua cuối cùng cũng được thả lỏng.

Anh nhanh chóng bấm gọi cho cô, đầu dây bên kia liền bất máy.

“Moshi moshi!” Giọng nói ngọt ngào quen thuộc tinh nghịch lên tiếng trước.

Khoé môi Tịch Cảnh Dương khẽ cong lên:“Anh nhớ em rồi…”
Cô gái ở phía bên kia im lặng một lúc, sau đấy cũng trả lời:“Em cũng rất nhớ anh…”
“Anh có thể đi tìm em không?”
“Hửm? Tất nhiên rồi…em cũng rất muốn gặp anh, còn có…một món quà bất ngờ muốn nói cho anh biết nữa!”
“Tiểu Kỷ…” Giọng nói của Tịch Cảnh Dương bất đầu trầm xuống, anh gọi tên cô một cái ngồi lại ngước nhìn ra phía xa xăm bên ngoài cửa sổ.

“Sao? Anh có chuyện gì muốn nói với em hửm? Nếu không tiện thì đợi chúng ta gặp nhau rồi nói.


Tịch Cảnh Dương trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng đáp trả:“Tiểu Kỷ, e rằng…anh phải trở về rồi…”
“Anh…ý anh là trở về Nước Z?” Kỷ Thần Hi có chút bất ngờ lên tiếng hỏi lại.

Vào khoảng mấy năm trước, cô từng nói cho anh biết chuyện gia đình ông ngoại không chấp nhận cha cô, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ cô, nên bọn họ buộc phải lưu lạc đến Nước R xa xôi.

Vì thế, ngay từ nhỏ, cha và anh em của cô đều luôn tránh nhắc về Nước Z và đến mức có thể đi đến bất kỳ nơi đâu trên thế giới, chỉ có Nước Z là không được đặt chân đến đó, để tránh cho mẹ cô đau lòng.

Tịch Cảnh Dương cũng biết, lần này anh trở về sẽ phải ở lại đó một khoảng thời gian rất dài, mà anh lại không muốn làm cô khó xử khi đề nghị cô cùng anh trở về Nước Z.

Đồng nghĩa với việc bọn họ phải xa nhau rất lâu.

“Tiểu Kỷ, xin lỗi…”
“Đồ ngốc! Anh xin lỗi gì chứ? Chẳng phải anh đến Nước R lâu như vậy đều là vì ngày hôm nay sao? Trở về thì trở về thôi!”
“Phải, nhưng đó là trước đây, là khi anh không có lí do để phải lựa chọn…”
Hiện tại so với Tịch Gia, với tiền bạc địa vị ngoài kia…anh cần em hơn…
“Joe…anh muốn câu trả lời từ em?”
“Anh không có quyền ép em…nhưng nếu em vẫn lựa chọn như thế, anh sẽ không trở về nữa…vì anh chọn em!”
Phía bên Kỷ Thần Hi lại lần nữa im lặng.

Vì chỉ là nói chuyện qua điện thoại, Tịch Cảnh Dương không hề biết cảm xúc của cô lúc này, nó càng khiến anh cảm thấy rối bời hơn.

“Tịch…anh còn nhớ nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?” Kỷ Thần Hi bất chợt đổi chủ đề.

Tịch Cảnh Dương liền nhớ lại ngày mà cô bất chấp để cứu anh, nơi mà máu nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng lạnh lẽo.

“Anh nhớ chứ…”
“Vậy anh có đang mở cửa sổ không?”
“Tuyết đầu mùa năm nay hình như rơi sớm hơn mọi năm đúng không?” Tịch Cảnh Dương trông thấy những bông tuyết trắng xoá đang bắt đầu rơi xuống, thì không khỏi càng muốn gặp cô, ôm cô ngay lúc này.

“Phải, liệu…chúng ta có thể trở lại nơi đó không?”
Cảnh cũ, nơi cũ, cô muốn cho anh câu trả lời ở nơi ấy sao?
“Tiểu Kỷ…em không cần phải cảm thấy khó xử vì anh…dù lựa chọn của em thế nào, anh đều sẽ tôn trọng nó!”
“Em biết…vậy nên…có thể chờ em thêm ba ngày được không? Em cần giải quyết tất cả những rắc rối của mình, đến khi đó em mới có thể cho anh một câu trả lời chính xác nhất!”
Tịch Cảnh Dương liền mỉm cười:“Chuyến bay của anh là vẫn còn một tuần nữa, em cứ yên tâm mà giải quyết chuyện của mình đi.


“Được…ba ngày sau…không gặp không về!”
“Ừm…không gặp không về!”
Thế rồi Tịch Cảnh Dương phải ngậm ngùi tắt điện thoại đi.

Nhưng anh thầm nhũ, không sao cả, chỉ cần đợi thêm ba ngày nữa là có thể nhìn thấy cô, ôm lấy cô rồi…

Ba ngày sau, từ khi trời còn tờ mờ sáng, Tịch Cảnh Dương đã rất nóng lòng muốn đến Quãng Trường Grander - nơi đầu tiên hai người gặp nhau, cũng là nơi đầu tiên anh say nắng một bé gái chỉ vừa tròn chín tuổi.

Hôm nay, lại là ngày tuyết rơi nhiều nhất, tuyết phủ trắng xoá cả mặt đường, khiến cho nhiệt độ nơi đây xuống còn âm hai độ C.

Cũng chính vì thời tiết lạnh lẽo này, cho nên phía quãng trường vô cùng vắng vẻ, hầu như không trông thấy nổi một bóng người.

Mục Hành đứng bên cạnh vừa run cầm cập, vừa không ngừng xoa xoa hai tay để tạo ma sát, vừa lắp bắp:“Boss…boss…tôi…tôi…ắt xì!”
Trông thấy bộ dạng ngớ ngẩn của Mục Hành, Tịch Cảnh Dương trong tâm trạng vui vẻ liền bật cười:“Lạnh thì vào trong xe đợi đi, cậu cũng đâu cần ra đây theo tôi!”
Mục Hành vừa liên tục hắc hơi vừa lên tiếng nói:“Boss…người ta hẹn anh…anh cũng đâu có cần…hắt xì…đi sớm như thế…hắt xì…trời còn chưa…hắt xì…sáng nữa mà!”
Tịch Cảnh Dương không nhịn nổi mà bật cười, rõ ràng là sợ lạnh nhưng lại cứ muốn theo anh ra đây làm bóng đèn.

“Tôi không thể để Tiểu Kỷ đợi, trời lạnh như thế, một tên đàn ông như anh còn không chịu nổi, lỡ em ấy đến trước, chẳng phải sẽ bị lạnh đến bệnh thì sao?”
Mục Hành hoàn toàn câm nín trước giả thuyết của Ông Chủ nhà mình, đúng thật là yêu vào nó khác hẳn, còn đâu Boss lạnh lùng giết chóc không chớp mắt mấy ngày trước nữa đây? Bây giờ anh chỉ nhìn thấy bong bóng màu hồng bay tứ phía xung quanh Boss mà thôi!.
 
Song Trùng
Chương 102: 102: Đây Là Câu Trả Lời Của Em Sao



Tiếc rằng, niềm vui lại không duy trì được lâu.

Dưới cái lạnh âm mấy độ của thời tiết cũng không lạnh lẽo bằng lòng người.
Tịch Cảnh Dương đứng yên bất động giữa quãng trường suốt từ sáng sớm đến tận đêm khuya, nhưng không hề trông thấy hình dáng quen thuộc mà anh đang chờ.
Buổi tối tại quảng trường, một khung cảnh vắng lặng và lạnh lẽo đến mức đáng sợ.

Tuyết càng rơi càng nhiều, phủ kín cả con đường rộng lớn.
Mục Hành ngồi đợi trong xe cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Anh từng thử xuống xe khuyên Tịch Cảnh Dương vào trong bên xe sưởi ấm một chút, hay ăn uống tạm thứ gì đó, nếu không đợi đến khi Kỷ Thần Hi xuất hiện thì anh cũng đã bị đông cứng đến chết rồi.
Nhưng Tịch Cảnh Dương lại không hề đáp lời, anh vẫn yên tĩnh đứng yên ở đó, sắc mặt thì càng lúc càng nhợt nhạt, môi cũng bị cái lạnh khắc nghiệt của mẹ thiên nhiên làm cho tím tái.

Tuy vậy, dù cho như thế nào, anh vẫn đứng đợi, không hề ăn uống bất cứ thứ gì.

Chàng trai với gương mặt tràn đầy sức sống cùng nụ cười ấm áp ban sáng, giờ đây một thân tuyết trắng phủ đầy, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự.
Tháp đồng hồ ở phía Tây Nam quãng trường khẽ vang lên một tiếng “reng” vang vọng và kéo dài, để điểm sang một ngày mới.
Vậy là đã qua mười hai giờ đêm, Tịch Cảnh Dương cũng đã đứng đợi suốt mười tám tiếng đồng hồ, nhưng Kỷ Thần Hi lại không hề xuất hiện.

Truyện Thám Hiểm
Mục Hành không nhịn được nữa, cầm lấy một cái dù trong xe rồi chạy ra bên ngoài tiến đến chỗ của Tịch Cảnh Dương che cho anh.
“Boss…tôi biết anh muốn đợi…nhưng mà cô ấy thật sự là không đến, anh cần gì phải tự hành xác bản thân như thế!”
Tịch Cảnh Dương vẫn im lặng, chân anh tê cứng không đứng nổi nữa mà ngồi thụt xuống đất, dựa lưng vào đống tuyến lớn gần đó.
Anh lấy điện thoại ra xem, hiện tại đã là mười hai giờ hơn, bàn tay anh run rẩy bấm gọi cho cô, nhưng chỉ nhận lại tiếng “tút…tút…tút”.

Chiếc điện thoại trên tay anh lúc này cũng rơi xuống đất.
Mục Hành vẫn đứng đó che dù cho anh, trông thấy Tịch Cảnh Dương càng lúc càng yếu đi, thì vô cùng lo lắng và bất lực.
Nhưng anh biết hiện tại, người có thể khuyên nhủ được Tịch Cảnh Dương, chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Còn những người khác, dù có nói gì đi chăng nữa, cũng chẳng lọt vào tai anh câu nào.
Giờ phút này, anh ta cũng chỉ có thể gọi cầu cứu Phó Tuần cũng vừa bay sang Nước R để làm bác sĩ trao đổi, đến để hỗ trợ anh xem tình hình của Tịch Cảnh Dương.
Tầm hơn nữa giờ sau, một chiếc xe Lamborghini màu đen chạy vào quãng trường.

Từ trên xe, một người thiếu niên trẻ tuổi bước xuống, trông thấy hai người đang ngồi bên cạnh đống tuyết lớn thì liền chạy đến gần.
“Con m* nó! Tịch Cảnh Dương! Cậu điên rồi đúng không!” Sau khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của bạn mình, Phó Tuần không nhịn được mà chửi thề.
Tuy Tịch Cảnh Dương vẫn bất động, nhưng Mục Hành lại vô cùng mừng rỡ mà ngồi bật dậy:“Hắt xì! Bác sĩ Phó…hắt xì!..

anh đến rồi, mau xem anh ấy…hắt xì!..”
“Mịa nó, cậu đừng nói nữa, mau cút vào trong xe bật mấy sưởi đi!” Phó Tuần không nhẵn nại mà quát lên.
Nói xong anh lại quay sang Tịch Cảnh Dương mắng tiếp:“Tịch Cảnh Dương! Làm bạn với cậu lâu như vậy, tôi thật sự lần đầu trông thấy bộ dạng nảy của cậu đấy! Sao nào? Muốn chứng tỏ cậu có thể vì cô ta mà luỵ tình đến chết sao?”
“Câm mồm!” Tịch Cảnh Dương tức giận quát lên.

Anh không cần biết cậu ta muống mắng chửi anh thế nào, nhưng anh không cho phép bất kì ai khinh thường cô gái của anh!
“Ha! Còn sức để bật lại tôi luôn à? Xem ra chưa chết được đúng không?” Phó Tuần cười mỉa mai nói.
Tịch Cảnh Dương tựa lưng ngã người ra phía sau, mắt hơi nhắm:“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu, về đi!”
Mục Hành giận tím người rồi ném cây dù sang một bên:“Bác sĩ Phó, anh tự lo liệu lấy! Tôi…tôi đi tìm cái gì đó cho anh ta sưởi ấm!”
Phó Tuần:"…" Còn đang tưởng cậu ta tính bật lại Tịch Cảnh Dương, xem ra…anh nghỉ nhiều rồi!
Thế rồi, trong ba ngày tiếp theo đó, Phó Tuần và Mục Hành làm đủ mọi cách, nhưng vẫn không lôi được tên cứng đầu Tịch Cảnh Dương rời đi, thậm chí là không ăn không uống.

Hai người họ còn bị sự ngoan cố của anh làm cho xém tức chết.
Đến giờ phút này, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn còn se se lạnh.

Hai người đàn ông ở một góc khác đang tựa lưng vào nhau mà ngủ vì quá mệt.
Còn phía của Tịch Cảnh Dương, một gương mặt tái nhợt, râu ria lỏm chỏm, bờ môi khô khốc, người của anh cũng gầy xuống trong thấy, có thể nói là trông vô cùng nhếch nhác.
Anh lặng người nhìn sợi dây chuyền trên tay, mặt dây chuyền đang phát ra ánh sáng màu xanh mờ mờ ảo ảo, đây cũng chính là điểm đặt biệt của thứ gọi là bảo vật Nước R.
Anh nhìn món đồ duy nhất của cô mà anh có thể giữ bên mình mà cười đắng rồi thầm thì:“Tiểu Kỷ…vậy đây là câu trả lời của em sao?”
Sau bốn ngày chờ đợi trong vô vọng, thì cuối cùng người đàn ông cũng không biết phải nói là kiên cường hay cố chấp ấy, cũng đã ngã gục xuống…Sợi dây chuyền cũng bị rơi trên đất rồi vùi mình vào làn tuyết trắng…
…----------------….
 
Song Trùng
Chương 103: 103: Chuẩn Bị Trực Thăng



Kể từ đêm hôm ấy, Tịch Cảnh Dương vẫn luôn sốt cao không dứt, nhưng miệng thì vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên của Kỷ Thần Hi.
Phó Tuần vì anh mà phải bỏ lỡ việc của mình khi sang Nước R, nhìn thấy bộ dạng luỵ tình đến điên này của anh vừa cảm thấy xót xa vừa tức giận.
“Kiên trì bốn ngày, hy vọng cậu sáng mắt ra! Lần này may mắn có tôi ở đây, nếu có lần sau…chắc tôi nên đem theo đồ viếng mộ cậu luôn quá!”
Dù than thân trách phận hay chửi rủa đủ kiểu như thế, nhưng thân là một bác sĩ và còn là bạn thân của Tịch Cảnh Dương, Phó Tuần vẫn luôn bên cạnh quan sát tình hình và chăm sóc cho anh.
Thật may là vài ngày sau đó cuối cùng anh cũng đã hạ sốt, tuy vậy đến hơn một tuần sau thì Tịch Cảnh Dương mới có thể tỉnh dậy.
Không ai biết anh đã trải qua những gì trong suốt thời gian nằm trên giường bệnh.

Nhưng từ giây phút anh mở mắt ra thì cả con người anh đã hoàn toàn biến thành bộ dáng khác.

Một hình ảnh tuy lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc.
Có thể nói không phải là anh thay đổi, mà đây mới chính là con người thật sự của anh.

Gương mặt vô cảm, ánh mắt sắc lạnh, cả người lúc nào cũng toả ra hơi thở lạnh lẽo của ngày tận thế, khiến cho những người xung quanh cũng bị khí thế này doạ sợ.
“Ngài ấy trở lại rồi…” Mục Hành kinh sợ mà bước lùi về sau mấy bước.
Phó Tuần kiểm tra cho Tịch Cảnh Dương một lượt, xác nhận rằng anh không còn vấn đề gì đáng ngại nữa, cũng bất giác mà lùi về sau.
“Không phải trở lại…cậu ta vẫn luôn như vậy, nhưng lại vì người khác mà…haiz!”
Phó Tuần không nói hết câu, mà thở dài một tiếng liền rời đi, trước khi đi anh nhắc nhở Mục Hành một số việc.
“Đừng có nhắc về cô ta trước mặt Boss của cậu nữa, chưa hết, những đồ nào của cô ta, dọn xa xa tầm nhìn của hắn, có biết chưa!”
Mục Hành lắc đầu:“Muộn rồi.”
Phó Tuần tỏ vẻ khó hiểu, thì liền thấy Mục Hành hất cầm về phía Tịch Cảnh Dương.

Khi anh quay đầu lại nhìn thì lại trông thấy anh ta đang thất thần cầm trên tay sợi dây chuyền của người ta.
Phó Tuần:"!!!"
“Chuẩn bị trực thăng.” Sau hơn một tuần mê man rồi tỉnh dậy, giọng nói của Tịch Cảnh Dương có chút khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Phó Tuần cau mày:“Cậu tính làm gì nữa vậy hả? Cậu có biết cậu vừa thoát chết không?”
Lời vừa dứt, Phó Tuần trợn to mắt trông thấy người đàn ông nào đó vô cảm dựt phăng mấy kim tiêm truyền nước ra, rồi bình tĩnh như không mà bước xuống giường.
“Bà mịa nó!!! Cậu chảy máu rồi kìa!!! Cậu điên cái gì vậy hả?!!!” Phó Tuần tức giận rống lên.
Tịch Cảnh Dương nhìn cánh tay bắt đầu rỉ máu của mình cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, rồi quay sang nhìn Mục Hành.
“Tôi không thích nói lại lần hai.”
Trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Boss nhà mình, Mục Hành rùng mình một cái sau đó liền rời đi để chuẩn bị trực thăng.
“Điện thoại tôi đâu?” Tịch Cảnh Dương đảo mắt nhìn xung quanh sau đó lên tiếng hỏi.

Phó Tuần vừa tìm được hộp cứu thương vừa giận dỗi nói:“Trong tủ ngăn thứ hai!”
Tịch Cảnh Dương cúi người xuống để lấy chiếc điện thoại từ trong tủ ra.

Trên đó hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhở cũng như tin nhắn chờ, nhưng lại không hề có cuộc gọi nào từ người đó.
Thật ra anh cũng sớm đoán ra được, nhưng giây phút này vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Anh tìm kiếm một số trong danh bạ rồi gọi đi.
“Alo, cho hỏi ngài cần tìm ai?” Một giọng nói bằng tiếng Nước R của nữ giới phát ra từ đầu dây bên kia.
“Chuyển máy cho giám đốc của cô.” Tịch Cảnh Dương cũng thành thạo dùng tiếng Nước R để đáp.

Dù sao sinh sống ở đây cũng đã lâu, cho nên tiếng Nước R đã sớm trở thành ngôn ngữ thứ hai của anh.
Nhưng cô gái bên kia vẫn thoáng chần chừ:“Xin lỗi, không biết ngài là ai? Đã có hẹn trước với ngài Wall hay chưa?”
“Mr.J” Tịch Cảnh Dương lạnh lùng đáp đúng một chữ.
Cô gái bên kia sau khi nghe thấy cái tên này thì điện thoại cũng xém rơi xuống đất:“Vâng, tôi sẽ chuyển máy ngay, xin ngài đợi một chút!”

Rất nhanh, từ phía bên kia, một giọng nam cao vang lên:“Boss! Đã lâu không gặp! Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở phía bên này, Phó Tuần đang giận dữ kéo tay anh để cầm máu, Tịch Cảnh Dương nhăn mặt một cái rồi làm lơ cậu ta mà đáp lời người phía bên kia điện thoại.
“Hôm nay tôi sẽ trở về Nước Z, tạm thời việc ở đây giao lại cho cậu phụ trách.”
“Vâng tôi biết rồi! Anh cứ yên tâm trở về đi! Còn có việc gì nữa không?”
Tịch Cảnh Dương sắc mặt âm trầm:“Điều tra giúp cho tôi một người, tôi không yêu cầu quá nhiều, tôi chỉ muốn biết cô ấy đang ở đâu.”
“Boss…ý anh là Kỷ Tiểu Thư?”
“Phải!”
“Nhưng…anh cũng biết rồi đó…cô ấy là người của Zero…”
“Harmodius.” Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng nói ra một cái tên.
Phía bên kia chần chừ mất một lúc rồi mới trả lời:“Tôi hiểu rồi… nhưng lần này tôi thật sự không dám chắc chắn, muốn moi tin tử Harmodius thật sự không dễ, nhưng tôi sẽ cố gắng.”.
 
Song Trùng
Chương 104: 104: Em Hận Anh Không



“Những chuyện anh vừa kể…thậm chí có những thứ mà em của trước đây cũng không biết đúng không?” Kỷ Thần Hi vẻ mặt có chút âm trầm, nhẹ giọng hỏi.
Hôm nay, hết thảy tất cả mọi thứ của mình, Tịch Cảnh Dương đều kể cho cô nghe.

Chỉ duy nhất việc anh từng hành hạ bản thân mình ra sao trong bốn ngày chờ đợi cô trong vô vọng lại không hề được nói ra.
Nhìn cô gái đang yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, sắc mặt đã có chút hồng hào trở lại thì anh cũng có đôi phần yên tâm được một chút.
Dù vậy, sau tất cả những gì đã xảy ra, từ việc biến cô thành người khác, hay cố ý che giấu quá khứ của hai người trước kia, đều là do anh không đúng.
“Em hận anh không?” Tịch Cảnh Dương cúi gầm mặt xuống đất, im lặng chờ nghe cô phán xét.
Kỷ Thần Hi liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang dần mất hết tự tin trước mặt cô, có vẻ như chỉ cần cô nói một chữ “Có!”, thì anh liền gục ngã ngay tại chỗ vậy.
“Anh là đồ ngốc sao?”
Tịch Cảnh Dương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Kỷ Thần Hi phụt cười:“Hận? Vì sao phải hận? Nếu có hận thì cũng là anh nên hận em chứ! Dù sao người thất hẹn trước là em, chẳng phải sao?”
“Không…không phải…em không giận chuyện anh…lừa em sao?”
Kỷ Thần Hi liền bĩu môi:“Hình như chuyện vì sao em mất trí nhớ, còn có việc vì sao lại biến em thành Mộ Nhược Vi version 2.0 anh còn chưa có kể đó! Kể xong đi rồi em giận sau!”
Tịch Cảnh Dương:"…" Bỗng dưng anh không muốn kể nữa.
“Nè! Biểu cảm của anh là sao đây? Anh không kể thì em cũng sẽ giận đấy!”
Tịch Cảnh Dương bất lực nhìn cô gái tinh nghịch trên giường bệnh, rồi bất lực thở dài mà kể tiếp.
Năm đó sau khi trở lại Nước Z, chỉ trong một đêm ngắn ngủi anh đã dọn sạch tàn dư của những kẻ luôn muốn hãm hại anh trước đây và cũng chính thức tiếp quản Tịch Gia.
Tuy mấy năm anh sống ở Nước R đã tạo dựng cho mình một đế quốc riêng, thậm chí còn lớn mạnh hơn rất nhiều lần của Tịch Thị so với lúc bấy giờ.
Tuy nhiên, vì không muốn trở về Nước R lần nào nữa, nên anh đã quăng hết toàn bộ mọi thứ ở lại cho Mục Liên Thành giải quyết, mà về nước tập chung phát triển Tịch Thị được như ngày hôm nay.
Thật ra cũng nhiều lần anh không chịu nổi mà muốn bay đến Nước R, nhưng anh lại rất sợ việc đến đó tìm kiếm hy vọng rồi lại thất vọng trở về.
Dù là như vậy, nhưng trong suốt năm năm sau đó, anh vẫn luôn âm thầm tìm kiếm sự tồn tại của cô ở khắp mọi nơi.

Từng bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua thông tin của cô từ Harmodius, nhưng lại bị Harmodius từ chối giao dịch vì thông tin người anh cần tìm đã bị cao tầng của họ xoá sổ toàn bộ.
Anh đã chuyển hướng sang căn cứ điểm của Zero, nhưng thứ anh có được là căn cứ Zero nằm trong khu rừng mưa nhiệt đới tại Châu Mỹ.

Lối vào căn cứ Zero là một mê cung tự nhiên được bảo vệ bởi cây cối và động vật ở đó.

Chỉ có những người thuộc căn cứ mới biết cách tiến vào đó.

Cũng đã có lần anh điên đến mức, muốn tự mình vào rừng mưa để tìm kiếm, nhưng kết quả cũng chỉ là hai từ “thất vọng”.
Suốt năm năm dài đằng đẵng, Tịch Thị dần dần đi vào ổn định và phát triển vượt trội.

Nhưng anh lại sống rất kín tiếng, hầu như chỉ một số nhân vật có máu mặt tại Long Thành này biết đến sự tồn tại của gia chủ Tịch Gia hiện tại là ai.
Vào khoảng thời gian trước, một tổ chức sát thủ kh*ng b* mới nổi nhưng lại có thế lực vô cùng mạnh tên là Atlantis đang hoành hành tại R Quốc.
Tuy hiện tại mọi chuyện ở nơi đó đã không còn liên quan gì đến anh, nhưng cái tổ chức Atlantis đó lại vô cùng lộng hành, thậm chí đến mức nhận lệnh ám sát lung tung, chỉ cần có tiền thì sẽ lập tức nhận lời giao dịch.
Và rồi dưới sự lớn mạnh của Sea lúc đó tại Nước R, người đứng đầu của Sea hiện tại mà mọi người biết là Wall - Mục Liên Thành, đã trở thành mục tiêu của Atlantis.

Tịch Cảnh Dương buộc phải đích thân đến Nước R để chi viện cho Wall và điều tra tổ chức đó.
Nhưng đêm anh và người của mình trà trộn vào căn cứ của Atlantis, chỉ thấy khắp nơi toàn là xác người chồng chất, máu chảy thành dòng, khung cảnh vô cùng tàn bạo.
Đặc biệt, xung quanh hiện trường nơi đây có rất nhiều điểm kì lạ mà ngay đến Tịch Cảnh Dương cũng không biết phải miêu tả ra sao…
Có những thứ tưởng chừng không liên quan gì đến nhau, nhưng khi chúng cùng xuất hiện, sẽ gây ra một hiện tượng hay một chuỗi phản ứng nào đó.

Tịch Cảnh Dương cùng người của mình tiếp tục tiến vào phía trong.

Trên hành lang vô cùng tĩnh lặng, vì hầu hết người ở đây đều đã nằm yên bất động trên nền đất.
Khi đẩy cánh cửa của căn phòng cuối cùng ra, thân ảnh một cô quen thuộc với mái tóc trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ cùng chi chít vết thương trên người, đang lẳng lặng đứng yên bất động giữa hàng chục cái xác chết.

Hình ảnh này cứ như là ác ma tu la từ địa ngục bò lên.
Giây phút cô vô cảm xoay người lại, bước chân của Tịch Cảnh Dương bỗng cứng đờ.

Còn chưa kịp để anh phản ứng thì cô đã trực tiếp ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo đầy máu tanh..
 
Song Trùng
Chương 105: 105: Cậu Ta Nói Dối



“Sau đó anh đã đưa em đến Nước Z?” Kỷ Thần Hi vừa vô tư gậm táo vừa chăm chú lắng nghe.
Tịch Cảnh Dương gật đầu rồi “Ừm” một tiếng.

Quả thực lúc đó anh rất sốc và cũng rất bất ngờ khi gặp lại cô, mà còn lại là trong hoàn cảnh có chút khó tả như thế.
Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ xoá bỏ những chứng cứ ở hiện trường có liên quan đến cô.
Bởi vì Atlantis vốn đã rơi vào tầm ngắm của các liên minh chống kh*ng b* thế giới, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra nơi này.

Cũng chính vì thế anh không thể để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại có thể một mình huyết tẩy cả tổ chức.
“Cậu ta nói dối đấy!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía ngoài cửa.

Phó Tuần và Evan cùng lúc đẩy cửa bước vào.
Kỷ Thần Hi không lạ gì về việc Phó Tuần biết những chuyện này, nhưng người tên Evan kia…liệu có ổn không?
Evan nhìn ra được sự đề phòng trong ánh mắt của Kỷ Thần Hi vội lên tiếng:“Thần Tỷ! Em là Evan! Là em trai của Tỷ đấy! Dù Tỷ có mất trí nhớ, cũng đừng có nhìn em như người ngoài như vậy!”
Căn phòng bỗng lặng yên như tờ, vài giây sau Kỷ Thần Hi liền mắt chứ A mồm chữ O vì quá kinh ngạc:“Cậu…cậu…em trai tôi?”
Nhưng trái ngược với cô thì Phó Tuần và Tịch Cảnh Dương lại vô cùng bình tĩnh.

Kỷ Thần Hi liền nhận ra điều đó, khó tin hỏi hai người:“Hai người cũng biết trước rồi sao?”
Phó Tuần dè bỉu:“Cô nghĩ một siêu cấp đại thần như cậu ta, vì sao lại tốn công bay đến nơi đây để cấp cứu cho cô chứ? Chưa kể cậu ta họ Kỷ!”
Tịch Cảnh Dương lườm Phó Tuần một cái, anh ta liền không nói gì nữa.

Thế nên Tịch Cảnh Dương liền quay sang xoa dịu tâm lí của Kỷ Thần Hi.
“Chẳng phải ban nãy anh có kể rồi sao? Em có một người anh trai và một cậu em bác sĩ.”
Evan cũng tiếp lời:“Vốn dĩ em cũng không muốn cho bọn họ biết quan hệ của hai chúng ta, dù sao chưa rõ mục đích của mấy tên này…cho nên em…”
Hôm nay tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu của Kỷ Thần Hi như sắp nổ tung đến nơi rồi, cô nhăn mặt rồi ôm đầu của mình.
Tịch Cảnh Dương thấy thế liền ngồi xuống giường rồi ôm cô vào lòng rồi vỗ về an ủi:“Không sao cả, từ từ sẽ nhớ lại hết thôi, không cần gấp…”
Vị em trai nào đấy trông thấy cảnh này liền đỏ mắt:“Anh buông Tỷ ấy ra!”
Phó Tuần liền kéo Evan sang một bên nói nhỏ:“Cậu không muốn chị gái mình mau chóng nhớ lại sao? Nếu nhớ lại thì cảnh cậu nhìn thấy không đơn giản là như vậy đâu!”
Evan:"…"

Bên Kỷ Thần Hi dần ổn định lại một chút, nên cô đẩy nhẹ Tịch Cảnh Dương ra mà hướng về Phó Tuần lên tiếng hỏi:“Anh nói anh ấy nói dối? Nói dối gì cơ?”
Tịch Cảnh Dương lại lần nữa lườm Phó Tuần, đương nhiên Kỷ Thần Hi cũng trông thấy, cô liền đưa tay nhéo mạnh vào eo của anh:“Anh lườm cái gì? Để anh ấy nói!”
Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bị cô gái nhỏ áp chế, Phó Tuần được dịp hả hê trong lòng, liền nói:“Hắn ta bảo trở về Nước R là để yểm trợ cho Mục Liên Thành sao? Từ khi nào mà Ngài Tịch đây vì một nhân viên của mình mà chịu phá vỡ nguyên tắc thề không đặt chân đến Nước R vậy?”
Tịch Cảnh Dương vừa định ngăn cản lời anh sắp nói, thì lại bị cô gái bên cạnh nhéo cho một phát nữa:“Anh nói tiếp đi!”
“Khụ…Trước đó Mộ Lão Gia Tử có tìm đến ông nội của cậu ta, nhờ ông ấy chăm sóc cho đứa cháu gái của mình đang lưu lạc bên Nước R.

Vì Tịch Lão nghĩ rằng cậu ta sống ở Nước R lâu như vậy, nhất định sẽ thông thạo đường đi bên đó, nên đã nhờ cậu ta giúp…”
“Đủ rồi!” Tịch Cảnh Dương lên tiếng ngăn cản.
Kỷ Thần Hi lại nhéo thêm cái nữa khiến anh uất ức nhìn về phía cô:“Đau…”
“Mặc kệ anh! Anh không để anh ấy nói, em sẽ nhéo anh nữa đó!”
Tịch Cảnh Dương:"…" Nhưng để cậu ta nói hết…em không chỉ véo anh đâu!
Evan và Phó Tuần nhìn màn ân ái này của hai người:"…"

“Tôi đi chuẩn bị phòng thôi miên…nói xong qua đó ngay nhé.” Evan nói xong liền chạy trước.
Phó Tuần còn chưa kịp phản ứng thì tên nào đó đã bỏ anh lại một mình mà chạy trốn, anh liền đem hết cơn giận đổ lên đầu Tịch Cảnh Dương mà nói tiếp.
"Ban đầu cậu ta còn từ chối không chịu đi, nhưng sau khi nhìn thấy tấm ảnh của cô cháu gái kia, thì liền không ngần ngại mà đồng ý ngay! Liên Thành chẳng qua là tiện đường cậu ta đến hỗ trợ mà thôi!’
Kỷ Thần Hi liền đen mặt, nhưng vẫn nở một nụ cười vô cùng THÂN THIỆN mà quay sang hỏi người đàn ông đang ôm mình.
“Tịch Cảnh Dương! Anh là vì muốn giúp cho Tịch Lão…hay là vì gương mặt của Mộ… Nhược…Vi vậy?”
Cô còn cố ý lên giọng rồi nhấn mạnh cái tên ấy, khiến cho Tịch Cảnh Dương cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Phó Tuần cảm thấy vô cùng hả hê liền huýt sáo rời đi, chừa không gian lại để cho bạn mình nguỵ biện.
…----------------….
 
Song Trùng
Chương 106: 106: Kẻ Thay Thế



Không gian trong căn phòng bỗng trở nên trầm mặc, Tịch Cảnh Dương cảm thấy có chút chột dạ nên định tìm đề tài khác để đánh lạc hướng Kỷ Thần Hi.

Ai ngờ cô lấy hai tay áp vào mặt anh, ép anh mắt đối mắt với cô.
“Anh xem người khác là kẻ thay thế của em?”
“Không có!” Trước sự chấp vấn của cô gái, Tịch Cảnh Dương không chần chừ mà đáp lại ngay.

Tuy quả thực anh đã vì khuôn mặt y hệt cô của Mộ Nhược Vi nên mới quyết định bay sang Nước R, nhưng anh có thể thề, anh đối với cô ta hoàn toàn không có cảm xúc gì!
Kỷ Thần Hi vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh, nên cô có thể xác định là anh không nói dối, nên mới tạm thời buông tay ra.

Lúc này cô bỗng thở dài một hơi.
“Anh biết song trùng chứ?”

Tịch Cảnh Dương có chút ngạc nhiên:“Em nhớ lại gì rồi sao?”
Kỷ Thần Hi vô thức đưa tay lên đầu, hai chân mày hơi cau lại:“Em không chắc lắm… những ký ức của em hiện tại, cứ như những mãnh vỡ không thể nào kết nối được với nhau…”
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cô thì vô cùng đau lòng:“Xin lỗi…đều tại anh, nếu ngay từ đầu nói cho em biết sự thật, ít ra em cũng không phải ghi nhớ hai luồng kí ức khác nhau…”
Kỷ Thần Hi im lặng một lúc lâu rồi mới đáp:“Cảnh Dương, tạm thời em vẫn sẽ sống với thân phận của Mộ Nhược Vi…có được không?”
“Vì sao?” Tịch Cảnh Dương hơi sửng sốt trước quyết định của cô.
Kỷ Thần Hi lần nữa rơi vào im lặng.

Nếu như giấc mơ đêm qua của cô thật sự là một phần trong ký ức bị mất, vậy thì rất có thể Mộ Nhược Vi đã chết, mà còn là chết vì cô…
“Trước khi cô ấy xuất hiện, em vẫn sẽ là Mộ Nhược Vi…Nhưng trong thời gian này, dù là dùng cách gì, em cũng phải lấy lại được trí nhớ của mình.”
“Tiểu Hi, em…”
Tịch Cảnh Dương còn đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng lại lần bị đẩy vào:“Thần Tỷ, chúng ta có thể bắt đầu rồi.”.

Truyện Gia Đấu
Người vừa lên tiếng là Evan.

Sau khi trao đổi với Phó Tuần, hiện tại cậu ta có thể nắm chắc được tình hình bệnh án của Kỷ Thần Hi.

Tuy không thể nắm chắc một trăm phần trăm sẽ thành công, nhưng cũng phải thử mới biết được.
Kỷ Thần Hi “Ồ” một tiếng, vừa định bước xuống giường để đi theo cậu ta, nhưng bất chợt thân thể của cô lại bị nhấc lên không trung.
“Anh…anh…” Nhìn người đàn ông vô cùng tự nhiên mà bế mình lên, đã vậy còn trước mặt của người khác, gương mặt của cô bỗng chốc đỏ ửng.
“Em vẫn chưa bình phục hẳn đâu.” Nói xong anh liền quay sang Evan:“Dẫn đường đi.” Evan nhìn thấy cảnh này cũng đã quá quen mắt rồi, nên liền quay người đi trước dẫn đường.

Trên đường đến phòng thôi miên vừa được chuẩn bị, Kỷ Thần Hi liền tò mò mà hỏi Evan:“Nè, cậu là em trai tôi thật sao? Trong cậu trẻ thật, nhưng hình như vẫn lớn hơn tôi đấy!”
“Tỷ, năm nay Tỷ 23 rồi, còn em chỉ mới 21, Tỷ nói xem?”
“Hả? Cái gì cơ? Tôi 23? Cậu đùa đấy à? Tôi hiện tại còn được người ta xem là học sinh trung học thôi, cậu nói 20 thì tôi còn tin!”
“…” Tỷ ấy chẳng qua bị mất trí nhớ thôi, sao ngay cả tính cách cũng như biến thành người khác thế này?
“À phải rồi, Cảnh Dương bảo tôi còn có một anh trai nữa, anh ta là Kỷ Hàn Phi có đúng không?” Kỷ Thần Hi bất giác nhớ lại người đàn ông cũng họ Kỷ, lại đối xử rất đặc biệt với cô thì liền lên tiếng hỏi.
Evan liếc nhìn người đàn ông đang bế chị gái của mình thì cũng dứt khoát trả lời:“Không phải.”
“Thật sao? Vậy mà tôi cứ tưởng…”
“Kỷ Hàn Phi?” Tịch Cảnh Dương cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.
“À, anh còn nhớ đêm chúng ta cãi nhau trong rừng…Hừm, nhắc lại mới nhớ, sao lúc đấy anh lại từ chối em vậy?” Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn người đàn ông đang bế mình.
“Khụ…tới rồi.” Evan ho một tiếng rồi nhắc nhở.
Kỷ Thần Hi liền hừ lạnh:“May cho anh đấy, đợi em nhớ lại rồi sẽ tính sổ anh sao!”
Tịch Cảnh Dương:"…"
Trong căn phòng với những thiết bị kỳ lạ, cũng một chiếc ghế dài.

Tịch Cảnh Dương nhanh chóng đặt cô gái xuống chiếc ghế ấy, rồi liền lùi về sau.

Evan cùng Phó Tuần vẫn đang thảo luận với nhau gì đó.

Đến tầm hơn năm phút sau, từ trong túi áo của mình, Evan liền lấy ra một sợi dây chuyền.
“À đúng rồi, Thần Tỷ, đồ của Tỷ.” Evan đưa chiếc dây chuyền trong tay mình cho Kỷ Thần Hi.
Tịch Cảnh Dương trông thấy sợi dây chuyền thì vô cùng kinh ngạc:“Sao nó lại ở chỗ cậu?”
Kỷ Thần Hi ngơ ngác:“Đây là giọt lệ đại dương sao?”
Evan liếc nhìn Tịch Cảnh Dương một cái, như đang suy nghĩ điều gì đó:“Tôi cũng rất muốn biết, vì sao nó không ở chỗ anh đấy.

Thôi được rồi, anh và Michael ra ngoài trước đi, trong quá trình trị liệu tôi cần tập trung.”
Kỷ Thần Hi cũng lên tiếng:“Phải đó, hai người mau ra ngoài đi! À đúng rồi, Cảnh Dương em đói rồi, thời gian trị liệu chắc cũng không nhanh, anh mau tìm gì đó cho em ăn đi!”.
 
Song Trùng
Chương 107: 107: Cơ Hội Thành Công



Tịch Cảnh Dương vẫn nghi hoặc nhìn về phía sợi dây chuyền trên tay của Kỷ Thần Hi.

Năm đó khi anh ngất đi, sợi dây chuyền cũng vô tình rơi trong tuyết, khiến cho không ai để ý đến nó.
Về sau, anh đã cố gắng hết sức để tìm kiếm nó, lật tung từng tất đất ở quảng trường lên, nhưng kết quả vẫn là thất vọng.
“Sức khoẻ em còn yếu, anh gì đó thanh đạm một chút thôi, để anh bảo Dì Lan nấu cháo cho em.” Anh tiến đến cạnh cô xoa đầu an ủi.
Kỷ Thần Hi liền ngoan ngoãn gật đầu:“Vậy anh mau đi đi, không cần lo cho em.”
Dù cô nói như thế nhưng trong lòng Tịch Cảnh Dương vẫn tràn ngập nghi ngờ, anh cũng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người tự xưng là em trai này của cô ấy.
Kể từ khi tìm được Kỷ Thần Hi ở căn cứ của Atlantis, anh đã phong toả mọi tin tức về cô, nhưng tên Evan này vẫn có thể tìm được đến đây, chứng tỏ bọn họ không đơn giản.
Kỷ Thần Hi nhìn ra được sự lưỡng lự của anh liền mỉm cười trấn an:“Nếu cậu ấy thật sự muốn hại em, thì trước đó đã không cứu em rồi.

Anh không cần phải quá lo lắng đâu.”

Evan không kiên nhẫn nữa liền hối thúc:“Cô ấy là chị của tôi, tôi sẽ không làm hại đến Tỷ ấy, vẫn phiền hai vị nhanh chân một chút!”
Phó Tuần cũng lên tiếng:“Phải đó, dù sao cũng mang danh bác sĩ trên người, dù có là kẻ tâm thuật bất chính cũng sẽ không làm hại đến bệnh nhân của mình.”
Tịch Cảnh Dương do dự một lúc rồi cũng đồng ý rời đi trước nhưng cũng không quên nhắc nhở:“Anh ở bên ngoài, nếu có gì không ổn thì phải lập tức gọi anh, có biết không?”
Kỷ Thần Hi vừa gật đầu tỏ vẻ đã biết vừa đẩy anh đi:“Biết rồi, biết rồi, anh mau đi đi, nhớ dặn Dì Lan em thích anh cháo cá táo đỏ đó!”
Tịch Cảnh Dương không hề tình nguyện mà bị ép buộc rời khỏi phòng cùng với Phó Tuần.

Nhìn thấy hai người đã rời đi, Evan liền tiến đến cửa khoá chốt lại, sau đó kiểm tra một lượt bên trong phòng.
Kỷ Thần Hi bình thản nằm xuống ghế lên tiếng:“Không cần cẩn thận vậy đâu, bọn bọ không rảnh đến mức mà đi cài máy nghe lén hay camera mini, cậu có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
Sống lưng Evan bỗng cứng đờ, quay đầu lại nhìn cô gái đang nhàn nhã nằm nhắm mắt trên ghế:“Sao chị…”
“Cậu tìm cách đuổi hai người họ đi, chẳng phải là có chuyện không thể để họ biết được sao?” Kỷ Thần Hi chợt mở mắt, nghiêm túc nhìn về phía vị bác sĩ nọ.
Evan trong thấy bộ dạng này thì sửng người:“Thật sự rất giống…”
Mặc dù Evan chỉ lẩm bẩm trong miệng, nhưng Kỷ Thần Hi lại có thể đọc được khẩu hình của cậu, liền cười:“Giống? Giống tôi của trước đây?”
Evan thở dài một hơi, rồi tiến đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:“Vậy bây giờ Tỷ muốn tiến thành trị liệu bằng thôi miên trước, hay để em nói trước?”
“Cậu nắm chắc bao nhiêu?”
“Không quá năm mươi phần trăm.”
Kỷ Thần Hi liền kinh ngạc:“Bọn họ đều bảo cậu là bác sĩ giỏi nhất, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi khôi phục trí nhớ, vậy mà cậu lại không thể đảm bảo nổi một nửa cơ hội thành công sao?”
Evan bất lực lắc đầu:“Đối với người khác thì tỷ lệ đúng thật là chưa bao giờ dưới chín mươi phần trăm, nhưng riêng Tỷ thì thật sự là trường hợp đặc biệt.”
“Cậu đùa tôi sao? Cậu làm như tôi là quái quỷ gì đó mà không phải con người vậy!” Kỷ Thần Hi có chút tức giận mà nổi cáu.
“Thật ra tỷ lệ dưới năm mươi đó không phải là cơ hội giúp Tỷ khôi phục ký ức.

Mà là chất xúc tác giúp Tỷ có thể tự mình nhớ ra thôi.”
“Cậu nói tiếng người đi!”
Evan cố gắng giải thích:“Trường hợp của Tỷ chính là tự phong ấn ký ức sau nhiều chấn thương tâm lí.
Đối với một người tâm lí bình thường thì quả thực chỉ cần một vài đợt trị liệu thôi miên là có thể bình phục…”
“Tôi không phải người bình thường chắc!”
“Ừm!”
“Cậu ừm cái gì?”
“Thì Tỷ không phải người bình thường.”
“…”
Evan nói tiếp:“Phòng tuyến tâm lí của Tỷ quá mạnh, thậm chí có thể kháng được thôi miên.

Trải qua nhiều đợt chấn thương tâm lí, Tỷ tự mình sinh ra rào cản ngăn cách, muốn giấu chặt những ký ức không vui ấy hoặc có thể là toàn bộ ký ức.”
“Vậy thì vô phương cứu chữa rồi sao? Tôi vĩnh viễn không nhớ lại được?” Kỷ Thần Hi có chút bất an hỏi.
Evan lần nữa lắc đầu:“Không đến nỗi như thế.

Thật ra cách chữa trị vô cùng đơn giản…”
“Cách gì?”
“Tự Tỷ phá vỡ rào cản, tự mình tìm lại trí nhớ!”
Kỷ Thần Hi tức giận quát:“Con moẹ nó! Nếu bà đây làm được, cần gì đến cậu nữa!”
Tuy không phải lần đầu trông thấy bộ dáng hung dữ này của bà chị mình, nhưng Evan cũng có chút giật mình, vội trấn an cô.
“Thần Tỷ, bình tĩnh chút, nghe em nói hết đã!”
“Thì cậu nói đi!”
“Là lão đại…anh ấy muốn đưa Tỷ về Nước R trước, dù sao điều kiện chữa trị bên đó tốt hơn.

Còn nữa, dù sao nơi đó cũng là nơi khiến Tỷ thành ra như vậy, biết đâu gặp những thứ quen thuộc bên đó, sẽ k*ch th*ch Tỷ nhớ lại nhanh hơn!”.
 
Song Trùng
Chương 108: 108: Người Anh Trai Đáng Kính



Trong khi đó lúc này ở bên ngoài phòng bệnh, bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.

Thân hình người đàn ông cao lớn mệt mỏi tựa lưng vào vách tường mà trầm ngâm suy nghĩ.
“Nghĩ gì đăm chiêu vậy?” Sau những chuyện xảy ra hôm nay thì ngay cả Phó Tuần cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng bộ dáng lúc này của Tịch Cảnh Dương hơi lạ, nên anh liền lên tiếng hỏi.
“Năm ấy…có phải tôi đã hiểu lầm cô ấy không?” Tịch Cảnh Dương vẫn nhắm mắt ngẩng đầu lên mà trầm tư.
Phó Tuần hơi khó hiểu:“Hiểm lầm? Ý cậu là chuyện cô ấy bỏ rơi cậu đấy à?”
“Có thể…mọi chuyện lúc đó không như chúng ta nhìn thấy.”
Quay trở lại bên trong phòng bệnh, Kỷ Thần Hi nheo mắt khi nghe đến hai từ “Lão Đại” mà Evan vừa nói.
“Hiện tại chỉ có hai chúng ta thôi, vấn đề ban nãy cậu có thể trả lời thật rồi chứ?”

“Chuyện gì cơ?” Evan hỏi lại.
Kỷ Thần Hi đanh mặt:“Kỷ Hàn Phi, anh ta là anh trai tôi đúng không? Cũng anh ta chính là Lão Đại cậu vừa nhắc đến?”
“Chuyện này…” Evan vẫn ấp úm không trả lời, thật ra là cậu không biết phải trả lời như thế nào, bên trong có quá nhiều vấn đề sâu xa.
“Thôi được rồi, nếu không thể nói thì không cần nói nữa.

Vậy nếu cậu không thể giúp tôi khôi phục trí nhớ, chúng ta cũng không cần phải tiến hành trị liệu gì nữa.”
Evan có chút sốt ruột:“Tỷ, như thế không ổn lắm đâu…”
Kỷ Thần Hi đẩy vai cậu mà yếu ớt đứng dậy:“Còn có một chuyện, cậu phải nói cho tôi biết!”
Evan hiện tại vô cùng khó xử, có những chuyện không chỉ cậu mà cả Lão Đại cũng không muốn Tỷ ấy phải nhớ lại.

Nó quả thực rất tàn nhẫn, nhưng chắc có lẽ…Thần Tỷ sẽ không hỏi đến đâu nhỉ?
“Tỷ muốn hỏi gì?” Evan có chút dè chừng mà lên tiếng, trong lòng thầm cầu mong cô sẽ không hỏi chuyện về năm năm trước.
Nhưng quả như anh mong đợi, Kỷ Thần Hi liền đặt câu hỏi:“Vì sao năm năm trước tôi lại không đến điểm hẹn với anh ấy? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Rồi vì sao năm năm qua tôi chưa từng đi tìm anh ấy?”
Evan:"…"
Kỷ Thần Hi liền cau mày:“Khó trả lời vậy sao?”
Evan đành bất lực thở dài:“Thần Tỷ, chuyện xảy ra vào năm năm trước…em thà rằng để Tỷ quên đi mọi thứ, chứ không phải nhớ về nó nữa…”
Kỷ Thần Hi có thể nhìn ra được ánh mắt thương tâm từ phía Evan, đó là ánh mắt chân thành tha thiết nhất cô từng nhìn thấy, chứng tỏ cậu ta không hề nói dối.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì, mà lại khiến cho bọn họ thà rằng để cô mất đi toàn bộ ký ức, chứ không nguyện ý mong cô nhớ lại?
Kỷ Thần Hi cúi đầu nhìn chiếc vòng cô đang toả ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo nhàn nhạt, không hiểu sao nơi nào đấy bên ngực trái của cô bỗng nhói lên đau đớn.
“Cậu trở về Nước R trước đi, tôi muốn thời gian tới giải quyết cho xong mọi thứ liên quan đến thân phận Mộ Nhược Vi.

Đợi khi làm xong…tôi sẽ đến Nước R!” Kỷ Thần Hi kiên định nói với Evan.
Chàng bác sĩ trẻ tuổi có chút buồn bã:“Tỷ…liệu em có thể ở đây cùng Tỷ không? Em không yên tâm để lại một mình Tỷ ở đây…”
Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ nhếch:“Một mình? Lão Đại của cậu phải nhiều người theo dõi tôi như thế, tôi có thể một mình sao?”
“Sao Tỷ biết…” Evan vội lấy tay che miệng lại, không ngờ trong lúc vô ý cậu lại để lộ ra thông tin mất rồi.
Kỷ Thần Hi liền cười nhạt:“Dù sao nghe nói, tôi xuất thân từ căn cứ Zero gì đó đúng không? Dù sao từng manh danh sát thủ, tôi cũng không thể không nhận ra có người đi theo mình được.”
“Nhưng sao Tỷ biết đó là người của Lão Đại…” Evan gục mặt, không dám đối mắt với cô.
Hiện tại có hai nhóm người đang theo sau Kỷ Thần Hi, một nhóm là cảnh vệ riêng của Tịch Cảnh Dương và họ thì cô đã từng gặp qua rồi.
Còn một nhóm, tuy cô không xác định được mục đích của họ là gì, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được, bọn họ không hề có ác ý mà chỉ đơn thuần là đi theo giám sát cô, hay nói cách khác chính là bảo vệ cô.

Mà đám người đó lại bắt đầu xuất hiện sau khi cô quen biết với Kỷ Hàn Phi.
“Tôi không cần phải giải thích với cậu quá nhiều nhỉ? Dù sao chính cậu cũng đâu muốn thẳng thắn với tôi? Đúng không…em trai?”
Hai từ cuối của cô vừa phát ra, khoé mắt Evan bắt đầu đỏ lên, anh rất muốn tiến đến ôm cô nhưng lại sợ làm cho cô giật mình, với lại sức khỏe của cô hiện tại rất yếu.
“Tỷ…Tỷ đã tin em là em trai Tỷ rồi sao?” Evan có chút nghẹn ngào lên tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi liền biểu thị thái độ không quan tâm:“So với cậu, tôi càng muốn gặp lại người anh trai đáng kính của mình hơn đó!”
Cô nhớ lại những lời Kỷ Hàn Phi từng nói, nào là bỏ trai theo trai, nào là đứa nhóc vô lương tâm,… càng nghĩ cô lại càng cảm thấy rất tức giận.

Anh ta lại dám mắng cô ngay trước mặt cô, mà cô lại còn không biết gì nữa chứ!.
 
Song Trùng
Chương 109: 109: Quá Khứ Của Zero



“Hắc xì!” Kỷ Hàn Phi mệt mỏi xoa xoa mũi mình, dường như do dạo gần đây quá bận, lại còn thường xuyên bay đi bay về, anh bị cảm mất rồi.
Một chàng thiếu niên trẻ với gương mặt vô cùng đẹp trai cùng dáng người cao ráo trong như một tiểu bạch kiểm, nhưng lại có chút lạnh lùng kiệm lời, anh ta cảm thấy hơi tội lỗi lên tiếng.
“Lão Đại, xin lỗi anh, biết anh đang bận nhưng lại gọi anh trở về…”
Kỷ Hàn Phi lặng nhìn đống báo cáo trên bàn, khẽ lắc đầu:“Không phải lỗi của cậu, vốn dĩ đã giao lại A&D cho cậu, lại còn bắt cậu giải quyết đống rắc rối của căn cứ, đều là lỗi của tôi.”
Lần này vấn đề xảy ra với Zero, khiến cho anh đau đầu không thôi.

Một thành viên của Zero, trong lúc thi hành nhiệm vụ đã xảy ra sơ sót mà mắc vào bẫy của kẻ thù, hiện nay lại không rõ tung tích cũng chẳng rõ sống chết.
Từ trước đến nay, người của Zero dù từng vào sinh ra tử không ít, nhưng tuyệt đối sẽ không để kẻ thù nắm thóp của mình mà liên luỵ đến những người còn lại trong căn cứ.
Có thể nói, từ khi thành lập nên A&D, Kỷ Thần Hi không chỉ rút hết những người có khả năng sáng tạo về công nghệ trong căn cứ mà còn những người có chút trở ngại hay khiếm khuyết về bản thân, nhằm giúp họ tránh xa cuộc sống ngày đây mai đó ở Zero.

Mà người mất tích lần này, lại là một người trong số đã rút lui khỏi căn cứ do trở ngại tâm lí nghiêm trọng.
“Lão Đại, đều là lỗi của tôi…anh và Thần Tỷ đã tin tưởng giao bọn họ lại cho tôi, vậy mà tôi…” Chàng thiếu niên trẻ cảm thấy vô cùng tội lỗi vì đã phụ kỳ vọng của Kỷ Hàn Phi, giọng nói cũng nghẹn lại.
Kỷ Hàn Phi trông thấy bộ dạng này của cậu ta lại càng thêm đau đầu.

Có thể nói Zero không phải chỉ là nơi đào tạo người tài hay một sát thủ chỉ biết nhận nhiệm vụ, mà là nơi thu nhận những con người đã bị xã hội bỏ rơi, không còn nơi để trở về.
Trong căn cứ, đa số đều là những người có trở ngại tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Có những người bị mất cha mất mẹ, mất toàn bộ tất cả chỉ sau một đêm do sự tàn bạo của chủ nghĩa tư bản.
Hay có những người bị chính những thân máu mủ của mình bạo hành đến sống dở chết dở, rồi lại bỏ rơi họ trên một con đường vắng vẻ, hiu quạnh.
Lại có những người dù sinh ra đã là thiên tài bẩm sinh, nhưng suy nghĩ hay hành động lại có chút khác biệt so với người bình thường và thế là họ bị bạn bè người thân xem là quái vật, là những kẻ không nên tồn tại trên cõi đời này.
Ngay từ đầu, Zero hoàn toàn không đào tạo ra sát thủ giết người, nhưng từ khi có bọn họ gia nhập, Kỷ Thần Hi đã tự mình phá vỡ luật lệ.

Ngôn Tình Sắc
Bởi vì cô biết, bọn họ giống nhau, đều là những kẻ từng và đã bị bỏ rơi, bị người ta khinh miệt hay là đuổi giết.

Cô muốn trao cho bọn họ cơ hội, tự mình làm chủ bản thân, tự đưa ra quyết định cho cuộc đời của mình.
Bọn họ có thể tìm lại những kẻ đó mà tự mình báo thù.

Dù cách làm của Kỷ Thần Hi có chút cực đoan, nhưng phàm là những người bị bọn họ ám sát, đều là những kẻ có tội ác tày trời.
Và những người được Kỷ Thần Hi cùng với Kỷ Hàn Phi cứu ra từ trong vũng bùn đen tối, hay dù là những kẻ ở tận cùng đấy xã hội đi nữa, họ đều biết mình nên làm gì và không nên làm gì, họ biết ơn và tuyệt đối không muốn gây ra phiền phức gì cho hai anh em họ Kỷ.
Đương nhiên chàng thiếu niên trước mặt cũng là một trường hợp trong số đó.

Cậu ta là con trai của một gia đình bình thường ở Nước R.

Nhưng lại là một thiên tài trong sáng tạo khoa học kỹ thuật.
Từ nhỏ cậu ta đã vô cùng nổi tiếng vì sự thông mình của mình.

Tuy nhiên, tính cách khá hướng nội và ít nói, khiến cho cậu ta bị người khác hiểu lầm và ghen ghét.
Cũng chính vì vậy nhà cậu ta đã bị một mòi lửa thiêu cháy, cậu ta mất đi gia đình của mình chỉ sau một đêm.

Mà hung thủ lại chính là con trai của một tên Công Tước, chỉ vì ghen tỵ với tài năng thiên bẩm của của cậu, mà hại người ta tan nhà nát cửa.
Nhưng lúc bấy giờ dưới sự cai trị của Bạo Vương, tên con trai Công Tước đó lại không hề hấn gì, thậm chí còn bị Bạo Vương cố ý đè ép chuyện này xuống.

Từ đó, lòng căm phẫn của cậu ta với Hoàng Thất Nước R vô cùng lớn.
Dù thế, vì không muốn Zero chịu liên luỵ mà trở thành mục tiêu diệt trừ của Hoàng Thất, cậu ta đã từ bỏ thù hận của cá nhân mà tập trung giúp sức cho ân nhân của mình là Kỷ Thần Hi.
Cậu ta luôn sợ bản thân sẽ làm không tốt và sẽ khiến cho Kỷ Thần Hi phải thất vọng.

Dù mọi người có khuyên ngăn ra sao, hay tất cả mọi người đều nhìn thấy cố gắng của cậu, thì cậu vẫn sẽ luôn cho rằng đều là lỗi từ cậu, cũng chính điều này khiến cho Kỷ Hàn Phi đau đầu không thôi.
…----------------….
 
Back
Top Bottom